1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21: Qua cầu rút ván.
      Edit: Junie


      Ngày thứ hai khi tỉnh lại, thấy Lục Minh Hiên đâu.

      tủ quần áo treo bộ áo đầm màu trắng Lace (viền tơ), được ủi theo nếp phẳng phiu, ngay cả nhãn hiệu cũng được tháo .

      Tối qua bộ trang phục của mình bị thô bạo xé rách, coi như có tỉ mỉ, chu đáo chuẩn bị bộ đồ mới cho .

      Sau khi tắm rửa nhận điện thoại của Nhược Hi, mới thay đồ rời .

      "Ah, hôm nay sao cậu đến sớm thế?" Nhược Hi mở cửa thấy hơi kinh ngạc, tóc vẫn bù xù chưa chải, người còn mặc bộ đồ ngủ bất cứ lúc nào cũng có thể thấy cảnh xuân bên trong.

      "Cậu thân con mình, có ý thức chút ? Ăn mặc thế này còn tùy tiện mở cửa, nếu là người xấu làm thế nào?" Mạc Oánh vừa vừa đóng cửa.

      "Tớ buồn ngủ nào nghĩ nhiều như vậy! Bình thường hiếm khi có người gõ cửa vào giờ này lắm!" Nhược Hi đáp lại, gãi đầu nhìn tôi hỏi: "Tối qua cậu đâu?"

      " phải có chuyện muốn sao?" tránh né dám nhìn ánh mắt dò xét của Nhược Hi, làm bộ như bề bộn nhiều việc mà đem trái cây vừa mua được sắp vào dĩa để bàn trà, tốt bụng nhắc nhở: "Nhớ ăn trái cây nhiều chút cho tốt sức khỏe, hạn chế ăn thức ăn chiên như khoai tây, gây ung thư . . . . . ."

      "Wey wey Wey, chớ lãng sang chuyện khác!" ấy đoạt lấy quả táo trong tay Mạc Oánh, "Đừng là tối qua cậu ở cùng Lục Minh Hiên nha?"

      Mạc Oánh định chối bỏ, nhưng lại muốn dối, vì vậy lựa chọn im lặng.

      Nhược Hi thấy trầm mặc, tưởng là ngầm thừa nhận!

      " ta còn liên lạc với cậu à?" Nhược Hi lo lắng nhíu mày "Sau khi có được vai nữ chính, nên mau mau phủi sạch quan hệ với ta ."

      "Cậu cho rằng qua cầu rút ván dễ dàng vậy sao?" Mạc Oánh muốn cười nhưng khóe miệng lại thể nhếch lên.

      "Duy trì loại quan hệ này tốt đâu? Sau này ta cứ quấn lấy cậu buông làm thế nào?"

      Lần này, nở nụ cười nhạt bên môi "Cậu cho rằng có thể xảy ra sao? Người như Lục Minh Hiên, chỉ là vui đùa chút thôi, đến khi ta chán ghét, tự nhiên quăng tớ qua bên, đến lúc đó, tớ muốn bên cạnh ta cũng khó khăn đấy!"

      Nhược Hi nhìn tôi tràn đầy lo lắng, buồn hay vui khó phân biệt, dường như muốn gì với nhưng lại mở miệng.

      " suy nghĩ gì đấy?" ngồi bên cạnh Nhược Hi, vuốt lại mái tóc bù xù của ta.

      "Tớ, tớ suy nghĩ. . . . . . lần này tớ giúp cậu là đúng hay sai. . . . . ."

      "Đứa ngốc!" Mạc Oánh đánh vào trán Nhược Hi "Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu có sai, chính tớ chọn con đường này, bất kể về sau có như thế nào, tớ đều mang ơn cậu giúp tớ lần này."
      Chương 22: Tự chăm sóc chính mình
      Edit: Junie


      Nhược Hi đau lòng cầm tay "Cậu bước chân vào ngành này, tớ cũng thể giúp được nhiều, nhưng nếu có khó khăn nhất định phải với tớ, biết ?"

      "Ừ! Còn chưa có ăn điểm tâm, tớ vào bếp nấu chút ít cho cậu."

      "Đừng đừng đừng, cậu ngồi , tớ làm là được rồi."

      "Ừa, cậu mới rời giường, mau đánh răng rửa mặt ." Mạc Oánh vừa vừa đẩy vào phòng vệ sinh, sau đó đến phòng bếp nấu mì.

      Mười lăm phút sau, nồi mì chín, Nhược Hi cũng vừa vệ sinh cá nhân xong, thay bộ đồ mới ra.

      "Oa, thơm quá a!" đặt mông ngồi xuống, cầm đôi đũa gắp sợi mì bỏ vào miệng, vừa ăn vừa : "Woa… Nóng quá...ngon quá. . . . . . Mạc Oánh, tay nghề của cậu ngày càng tiến bộ."

      "Ăn chậm chút, coi chừng nóng!"

      "Được rồi, cậu cũng mau ăn."

      Nhược Hi ăn rất nhanh, mới hai ba đũa hết sạch chén mì, còn ăn chưa được nửa chén!

      "Trong nồi còn mì, có muốn ăn thêm nữa ?"

      "No chết rồi !" ấy xoa cái bụng căng tròn.

      Mạc Oánh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn.

      "Cậu quen với chỗ ở mới chưa?" Nhược Hi đột nhiên hỏi.

      "Ừ, tạm được, phương tiện lại cũng tiện."

      "Nếu thấy quen có thể chuyển qua ở cùng tớ, coi như tiết kiệm được chút ít tiền! Tớ thu tiền còn bao ăn bao ở nha!" tại, nhà của Nhược Hi là do ba mua cho, tuy lớn chỉ phòng khách phòng ngủ nhưng đủ cho người như ấy sống.

      Nhược Hi là nhất gia chi tử, khi lên trung cấp ba mẹ ly hôn nên ấy độc lập rất sớm, hầu như hiếm khi về nhà, năm mười tám tuổi ba Cố mua căn nhà này làm quà sinh nhật tặng .

      "Tớ biết rồi tớ tự biết chăm sóc chính mình ."

      Đôi mắt đen láy của Nhược Hi nhìn chằm chằm , chớp chớp vài cái, giống như có lời muốn hỏi lại dám hỏi.

      "Cậu nghĩ gì thế? Muốn gì cứ thẳng ra !" Mạc Oánh mở lời với trước.

      "Ách. . . . . . Cậu có gọi cho Diệp Phong ?" đan chéo hai lòng bàn tay vào nhau, chậm rãi hỏi từng li từ tí.

      " có." Nhắc tới Diệp Phong, lại nhớ tới hôm gặp ở bệnh viện, hứa tối về gọi cho , rốt cuộc mấy ngày cũng chưa liên lạc với , tại còn đem số di động của liệt vào danh sách đen.
      ☆Chương 23: Đừng có giở trò
      Edit: Junie

      " ấy tìm cậu à ? Có ?"

      "Cũng gì á..., chẳng qua gọi cho cậu được nên hơi lo lắng. . . . . ."

      "Ừ, gần đây tương đối bận, nên thường tắt máy." Mạc Oánh viện cớ .

      "Vậy sao? Vậy sao mỗi lần tớ gọi đều được?" Nhược Hi đen mặt hậm hực với tôi.

      Mạc Oánh đỏ mặt lúng túng vì bị ấy nhìn ra sơ hở, khẩn trương đáp lại "Đó là do cậu may mắn, mỗi lần gọi tới đều đúng lúc tớ mở máy!"

      "A, Đúng vậy a, cũng trùng hợp quài ha!" Nhược Hi giả vờ bày ra bộ dạng bừng tỉnh, đôi mắt lóe sáng như nhìn thấu mọi vấn đề.

      "Leng keng! Leng keng!" Chuông cửa vang lên.

      "Giờ này có ai kiếm cậu vậy?" Mạc Oánh thuận miệng hỏi câu.

      "Để tớ mở cửa!" Nhược Hi chạy như bay.

      Mạc Oánh cũng nghĩ nhiều như vậy, dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp, khi trở ra phòng khách thấy bóng dáng thân thuộc đứng từ xa nhìn sâu.

      "Mạc Oánh. . . . . ." Ánh mắt Diệp Phong dịu dàng chất chứa tia ưu thương, khi nhìn thấy liền trở nên vui vẻ, người luôn khoác bộ áo sơ mi trắng tinh sạch .

      "Diệp Phong, sao lại tới đây?" Phản ứng đầu tiên Mạc Oánh —— quay sang Nhược Hi!

      "Cái đó. . . . . ." Nhược Hi từ sau lưng Diệp Phong thò đầu ra, cười ranh mãnh: "Tối qua nấu hơi nhiều đồ ăn, dù sao chúng ta cũng ăn hết, chi bằng gọi thêm người tới ăn cùng! Đúng Mạc Oánh?"

      "Người là do cậu kêu đến, tớ có thể được gì?" Mạc Oánh thầm nghĩ.

      Bởi vì mới vừa ăn sáng xong, bây giờ là thời gian khá tốt để chúng tôi ngồi ở phòng khách tán gẫu mấy câu, biết Nhược Hi cố tình hay vô ý cứ luôn viện cớ xuống bếp nấu ăn hoặc mua đồ để ngồi riêng với Diệp Phong, cũng may bị kéo chặt tay ngồi yên.

      Mạc Oánh sử dụng ánh mắt cảnh cáo Nhược Hi, chớ ở trước mặt giở trò rồi, nếu , coi chừng .

      Nhược Hi coi như biết điều, nhìn ra cảnh cáo của , cũng làm loạn nữa.

      Sau khi ăn xong bữa trưa, Mạc Oánh : "Tớ trước để thăm ông ngoại chút, ngày mai bộ phim của tớ mở máy quay rồi, dự tính những ngày kế tiếp rất khó để thăm ông nữa."

      "Như vậy a! Vậy cũng tốt! Diệp Phong, đữa Mạc Oánh bệnh viện !" Nhược Hi nháy mắt ra hiệu.

      Nha đầu này lại giở trò ranh mãnh!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      ☆Chương 24: Người phụ nữ ham hư vinh
      Edit: Junie

      " cần, tự tớ là được rồi." Mạc Oánh lườm cái.

      "Aizz..., dù sao cơm cũng ăn xong rồi, hai người cũng nên về. hồi tớ còn có chuyện phải làm, tiễn ha...! mau, có gì liên lạc điện thoại sau!" Nhược Hi vừa vừa và Diệp Phong ra ngoài liền đóng cửa “Phanh” tiếng!

      Ý đồ của nha đầu đó cũng quá ràng rồi!

      Ánh mắt Diệp Phong dịu dàng nhìn "Chúng ta thôi."

      "Ừ." Mạc Oánh gật đầu cái.

      đường tới bệnh viện, ai lời nào, thừa biết Diệp Phong có rất nhiều lời muốn , khi nãy ở chỗ Nhược Hi, nhiều lần nhìn tôi như có điều muốn nhưng ngại mở miệng.

      "Ngày đó, em gọi điện cho ." Diệp Phong chợt mở miệng đánh vỡ bầu khí im lặng.

      "Em quên mất."

      " chờ điện thoại em cả đêm rốt cuộc cũng có cuộc gọi nào." Thanh của hơi mất mác, tiếc nuối.

      Mạc Oánh cũng dám nhìn mặt , cúi đầu nhìn về phía trước, "Rất xin lỗi, sau này đừng đợi em nữa."

      "Mạc Oánh!" khẩn trương nhìn với đôi mắt đau buồn.

      Có mấy lời, nghĩ bản thân nên hay hơn!

      Mạc Oánh kìm nén bản thân quay sang nhìn , hít hơi sâu lấy can đảm để đáp lại: "Diệp Phong, cần phải tốt với em như vậy, đáng đâu!"

      "Em thế là có ý gì? Mạc Oánh, trước kia em phải như vậy, gần đây em khác quá? Đột nhiên lại thay đổi thành như vậy. . . . . ." Diệp Phong có phần hoảng sợ, tay nắm chặt tay , giống như chỉ cần vừa buông tay, lập tức biến mất khỏi cuộc đời .

      "Đúng vậy, em thay đổi, em còn là Mạc Oánh của trước kia." Bây giờ, em là người phụ nữ ham hư vinh! Câu kế đó, Mạc Oánh dám ra.

      "Sao em lại vậy? Có phải gần đây em áp lực quá hay ? Mạc Oánh, biết thời gian này e nhiều việc, chắc hẳn em rất mệt mỏi, rất áp lực, lại thể giúp được gì cho em, cảm thấy được mình rất vô dụng. . . . . . Em cho chút thời gian được ? trở nên mạnh mẽ . . . . . . Tương lai cho em cuộc sống tốt hơn, em đừng nhắc tới những lời đó có được ?" (Junie: biết có ai giống Jun , chứ Jun là ghét thể loại hứa hẹn này lắm, dù chưa biết nam phụ sao chứ kiểu này làm Jun thấy nản nản, nam phụ mờ nhạt quá)

      Mạc Oánh kiên quyết lắc đầu " xin lỗi, chúng ta thể, em cũng muốn đợi thêm nữa. Nếu muốn tốt cho em, hãy làm theo lời em, tìm tốt hơn và chăm sóc cho ấy, em phải người thích chờ đợi."
      Chương 25: Lái xe kiểu gì
      Edit: Junie

      Dứt lời, Mạc Oánh hất tay ra nhanh về phía trước.

      "Mạc Oánh, em đừng , đừng . . . . . ."

      Diệp Phong chạy đuổi theo, ngay cả cái ngoảnh mặt lại cũng có, Mạc Oánh cố gắng để bản thân quay đầu lại, chỉ sợ nhìn chỉ thêm mềm lòng, bản thân thể mềm lòng, bản thân phải cứng rắn hơn nữa, đối với như vậy mới tốt cho đôi bên.

      Gần tới làn đường dành cho người bộ, còn 5 giây nữa đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, chân Mạc Oánh vừa chạm vạch trắng, chiếc Audi màu trắng A5 vọt tới ——

      "Mạc Oánh cẩn thận!" Giọng của Diệp Phong vang lên sau lưng, tiếp đó cánh tay bị lực mạnh đẩy ngang.

      Mạc Oánh té ngã xuống đất, nhưng lại thấy đau, cảm thấy thân thể chạm vào vật mềm, giống như cái gối hơi.

      Ven đường có người tốt bụng đỡ cho : "Nguy hiểm a, người nọ lái xe kiểu gì, ràng là đèn đỏ còn đạp ga, muốn đụng chết người a!"

      Mạc Oánh ngẩng đầu nhìn hướng chiếc Audi chạy, nhìn bảng số xe mơ hồ nhớ lầm là bốn số tám….

      " , sao chứ?"

      Mạc Oánh quay đầu lại, lúc này mới phát ra Diệp Phong té xuống đất, tay bị trầy, dường như rất đau.

      "Diệp Phong, sao chứ? Có chỗ nào khỏe ? Tay đau lắm hả? Để em xem chút. . . . . ." luống cuống tay chân, muốn xem bị thương nặng , nhưng dám đụng vào.

      " sao. . . . . ." Diệp Phong cố chịu đau đớn.

      " , phía trước có bệnh viện, mau đỡ ta đến đó khám, chừng là trật khớp. . . . . ."

      "Cám ơn !"

      Người tốt bụng phụ đỡ Diệp Phong tới bệnh viện.

      Ngày quay phim thứ nhất, Mạc Oánh tới trễ!

      Thời điểm chạy thục mạng tới phim trường, sắc mặt đạo diễn đen khác gì Bao Thanh Thiên.

      "Rất xin lỗi, do kẹt xe nên tôi tới trễ." Mạc Oánh cúi đầu nhận lội, sớm nghe Trương đạo diễn là người rất nghiêm khắc, ghét nhất diễn viên trễ nãi thiếu trách nhiệm nghề nghiệp!

      Nay là ngày đầu tiên bấm máy lại lựa đúng ngày để trễ, khẳng định để lại cho ông ấn tượng xấu rồi.

      Trương đạo diễn thấy mặt liền mắng trận, cũng may chưa đuổi ra khỏi phim trường: "Còn mau cút trang điểm!"
      Chương 26: Phòng hóa trang
      Edit: Junie

      "Dạ, đạo diễn!" Mạc Oánh vội vàng gật đầu, chạy nhanh vào phòng hóa trang.

      Vào tới đụng phải Đỗ Phi Phi sớm ăn vận chỉnh chu, cầm điện thoại di động lướt weibo, vừa thấy bộ dạng chật vật của tới trễ, khóe miệng nâng lên nụ cười hả hê, "Chen xe buýt để tới, tôi là lần đầu tiên mới thấy nữ chính chen xe buýt để tới phim trường! Chuyện này nếu truyền tới tai báo chí, còn tưởng rằng đoàn làm phim keo kiệt trả lương cho diễn viên!"

      "Oh, quên nữa phải có kim chủ rồi sao ! theo Lục Minh hiên, ngay cả xe đưa rước cũng có? Mạc Oánh, xem ra sức quyến rũ của còn chưa đủ a!"

      Tôi gì, sau khi trang điểm, cầm quần áo thay.

      Thay đổi trang phục xong, giày cũng được chuẩn bị từ sớm, biết do hấp tấp chạy bộ khi nãy, hay xảy ra chuyện gì, khi mới vừa mang giày vào các đầu ngón chân đau vô cùng.

      "A. . . . . ." Mạc Oánh cắn chặt môi, nhịn đau cởi giày ra thấy máu nhuộm đỏ chân.

      Ngón chân bị xước đường dài khiến máu chảy ngừng, từng giọt đỏ chảy xuống đất.

      Mạc Oánh úp ngược đôi giày liền rớt mảnh thủy tinh vụng, có miếng bị dính máu chiếu dưới ánh đèn giống như Hồng Phỉ Thúy .

      "Rầm rầm rầm!" Tiếng gõ cửa truyền đến: "Mạc tiểu thư, Trương đạo diễn thúc giục, bảo nhanh lên chút, tất cả mọi người chờ đấy!"

      "Tôi lập tức tới ngay!" Mạc Oánh trả lời câu, tiện tay cầm khăn giấy lau khô máu chân, rồi mang lại đôi giày, chân đau như bị xát muối khiến phải đổ mồ hôi hột.

      ngang gương chỉnh lại trang phục, liền chạy tới studio, bắt đầu quay phim rồi.

      đường , mồ hôi lạnh đổ ngừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thái độ lại như thường ngày, Mạc Oánh giả bộ rất tốt, diễn xuất rất có thần thái, lời thoại sớm thuộc làu làu.

      Có lẽ bản thân sớm có thiên phú với nghề, các cảnh quay hầu như cần quay lại nhiều lần.

      Mặc dù biểu của cực kì xuất sắc, đạo diễn cũng nhìn ra điểm khác thường, tuy nhiên lại bị Tô Quân phát !

      "Sắc mặt giống như tốt lắm, nơi nào thoải mái à?" Tô quân hỏi.

      "Vậy sao? Có lẽ do hóa trang trắng quá, để tôi trang điểm lại."

      Thừa dịp nghỉ ngơi, Mạc Oánh chạy đến phòng hóa trang trang điểm lại, muốn cởi giày ra xem vết thương, đúng lúc có người đẩy cửa tiến vào, vội vàng làm bộ trang điểm lại.

      --- ------ ------ ------ ------

      ☆Chương 27: Vồ ếch
      Edit: Junie

      Người vào là Đỗ Phi Phi, ánh mắt ta nhìn có chút kỳ lạ, Mạc Oánh cũng để ý lắm, nhưng có thể cảm giác ta luôn dòm chừng mình.

      Đỗ Phi Phi có đội ngũ trang điểm riêng, cộng thêm trợ lý theo, ba bốn người hùng hổ vào rồi lại ra!

      Cửa phòng vừa khép lại, thở phào nhõm, cái trán rịn mồ hôi lạnh.

      tại có người, Mạc Oáng cũng tháo bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng, hàng lông mày nhíu chặt , mím môi, nhàng cởi giày ra. . . . . .

      Mùi máu thoang thoảng cả căn phòng, may là đôi giày màu đen, máu chảy ra nhìn cũng thấy, nhưng miếng lót giày dính đầy máu tươi.

      Vết thương ở chân khô, máu ngưng tụ thành cục, nhàng xoa từng ngón chân, đau nhức khiến muốn rơi nước mắt.

      Vốn phải ở phòng y tế nên thể xử lý miệng vết thương.

      Cuối cùng phải chịu đựng đau đớn thêm nữa. Mạc Oánh định mang giày vào liền có tiếng mở cửa.

      giật mình hoảng sợ, tâm quýnh lên, lật đật mang giày đụng phải chỗ bị thương đành than kêu đau.

      " làm sao vậy?" Người tiến vào là Tô Quân bắt gặp vẻ mặt chịu đựng của , liền hỏi thăm.

      "Tôi sao, bụng có chút thoải mái, ngồi chút là sao nữa !" Mạc Oánh vừa vừa đứng lên, chân mới vừa bước được bước, loạng choạng, thiếu chút nữa vồ ếch, đúng lúc bên hông có vòng tay rắn chắc ôm lại.

      "Chân thế nào?" Dường như phát , nhìn chằm chằm chân phải của .

      "Tôi. . . . . . . . . . . . có việc gì. . . . . ." Mạc Oánh đau đến ra lời.

      Tô Quân đỡ ngồi lên ghế, kế đó tháo giày ra!

      " cần!"

      Nhìn cái, muốn rút chân lại nhưng kịp.

      Mùi máu nồng nặc lan ra từ đôi giày, bản thân vừa ngửi cũng muốn choáng váng.

      "Tại sao lại như vậy?" cau mày.

      "Trong giày có thủy tinh. . . . . ." Mạc Oánh cố chịu đựng tính mang giày lại, thế nhưng lại đè tay : "Vết thương xử lý nhiễm trùng ."

      "Còn chưa diễn xong! Tôi sao, khi nào quay phim xong xử lý sau, có việc gì."

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 28: cự tuyệt
      Edit: Junie

      " được, nếu để vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng! Tôi đưa bệnh viện!" xong, tựu muốn đem ta ôm lên!

      "!" Mạc Oánh đẩy ra, "Buổi quay còn chưa hoàn thành, hôm nay tôi trễ để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn, bây giờ lại bệnh viện, cả đoàn làm phim vì tôi mà chậm tiến độ. . . . . . vai diễn lần này đối với tôi rất quan trọng, là lần đầu tiên tôi nhận vai nữ chính, tôi muốn để lại hình ảnh xấu, giúp tôi chút, chớ ra ngoài được ? Kết thúc buổi quay tôi lập tức tới bệnh viện ngay."

      Mạc Oánh dùng ánh mắt khẩn cầu , còn chưa kịp quỳ xuống van xin.

      Nhìn hồi lâu, cái gì cũng , liền rời khỏi phòng hóa trang.

      thở phào nhõm, giày vào, bước tới cửa chính phòng hóa trang liền khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

      Khi đau đớn thành thói quen, liền từ từ chết lặng, nhớ mình vượt qua buổi ghi hình thế nào, khi các cảnh hoàn thành, đạo diễn tuyên bố tan việc, ngày mai tiếp tục, cảm thấy trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

      Mạc Oánh gắng gượng trở vào phòng hóa trang thay trang phục, thời điểm xuống đại sảnh, dừng trước mặt là chiếc BMW màu lam.

      Cửa sổ xe từ từ kéo xuống, xuất gương mặt góc cạnh điển trai của Tô Quân

      "Lên xe."

      cũng cự tuyệt, mở cửa xe, ngồi kế bên.

      đưa tới phòng khám tư nhân, để bác sĩ băng bó vết thương.

      Bác sĩ : "Vết thương rất sâu, hạn chế mang guốc cao mấy ngày, lúc tắm phải chú ý tránh để thấm nước."

      Mạc Oánh gật đầu cái, bác sĩ lại dặn dò thêm về ăn uống sinh hoạt.

      Vừa dứt lời, bác sĩ vỗ vai Tô Quân: "Tiểu tử, gần đây lại bận quay nữa à! Lâu như vậy thấy tới thăm cậu!"

      "Đúng vậy a, bấm máy với bộ phim mới." Tô Quân cười trả lời.

      " bé này là ai vậy? Mới kết giao bạn sao?" Vị bác sĩ đùa giỡn hỏi: "Nếu là bạn mang về nhà cho cha cậu nhìn chút, để ông vui mừng! Dù sao ông cũng mong điều này mấy năm nay rồi."

      " phải, chỉ là bạn bè, đóng phim cùng . . . . . ." Tô Quân cùng ông ta tán gẫu mấy câu, rồi dẫn rời .

      Lúc mở cửa phòng khám, các y tá đều liếc trộm Tô Quân với ánh mắt vô cùng hâm mộ. Từng cái nhìn trân trân khiến đỏ tận mang tai, bộ dạng xấu hổ giống như thiếu nữ mới lớn, thậm chí lao công cũng nhìn chằm chằm theo.

      --- ------ ------ ------ -------

      ☆Chương 29: rất kiên cường
      Edit: Junie

      Tô Quân là minh tinh lớn, lại đưa tới bệnh viện nơi chốn đông người, khi bị ký giả bắt gặp, lại được lên đầu đề rồi! tại nghĩ tới chuyện này lại khiến cho Mạc Oánh đau đầu.

      Lên xe, với : "Hôm nay làm phiền , xin lỗi."

      "Chuyện thôi! Vị bác sĩ vừa rồi là cậu của tôi, dù sao lâu gặp ông ta, coi như dẫn khám tiện đường ghé thăm vậy."

      "Ừ." đáp lời, thêm nữa.

      " ở đâu?" Tô Quân đột nhiên hỏi.

      Mạc Oánh vốn muốn , dừng xe phía trước, tự ngồi tắc xi trở về, nhưng suy nghĩ chút, chắc chắn dừng xe, cũng cần phải làm điều dư thừa , liền địa chỉ nhà.

      xe bỗng trầm mặc lạ thường.

      " rất kiên cường." Bất chợt, Tô Quân mở miệng câu.

      Mạc Oánh hơi giật mình sửng sốt "Cám ơn."

      "Tôi chưa từng thấy qua nào chịu đau giỏi như , hôm nay hù được tôi rồi đấy." Vừa vừa quay đầu nhìn .

      Mạc Oánh mấp máy môi, đáp lại.

      Đau đớn hơn thế này còn vượt qua, chút cỏn con này coi là cái gì? Cuộc sống chính là vậy, gặp khó khăn chỉ cần cắn răng chịu đựng liền qua , có gì to tát cả .

      Từ đến lớn, Mạc Oánh chính là sống như vậy . . . . . .

      Đến nơi, xuống xe, đưa tay chào tạm biệt Tô Quân.

      Nhìn chiếc xe BMW nghênh ngang rời , xoay người, lại thấy bóng dáng quen thuộc đứng cách đó xa.

      Màu áo sơ mi trắng thương sinh nổi bật trong đêm! Người này thoáng qua rất quen, nheo mắt lại, lúc này mới thấy mặt của đối phương.

      "Diệp Phong?" Mạc Oánh quả dám tin, đó là ta sao?

      tới trước mặt , vẫn đôi mắt dịu dàng ấy rời khỏi người tôi, đêm tối mù, ánh đèn hơi mờ ảo, cũng sắc mặt là thế nào.

      "Sao ở đây?"

      " bắt ép Nhược Hi cho địa chỉ nhà em, ấy hết cách mới cho , đừng trách Nhược Hi." Giọng điệu của khó nghe ra có vẻ thất vọng.

      "Ừ." Ánh mắt của Mạc Oánh rơi vào cánh tay "Tay khá hơn chút nào chưa?"

      "Đỡ nhiều rồi." vừa đáp vừa đưa bình thủy ấm nóng cho : "Đây là canh mẹ hầm, thấy em ít tới ăn cơm nên kêu đem qua cho em."
      Chương 30: Kết quả như thế
      Edit: Junie

      Mạc Oánh do dự lát, vẫn là nhận lấy bình thuỷ ấm nóng "Cám ơn ý tốt của , lần sau cần đưa nữa, thương thế của còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều."

      "Ừ." Diệp Phong cúi đầu đáp "Này, nha."

      Dứt lời, bước ngang qua .

      "Chờ chút." Mạc Oánh gọi với lại "Muốn lên lầu ngồi chút ?"

      lưỡng lự vài giây " cần, em nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon."

      Dõi theo thân hình cao gầy biến mất trong màn đêm, nội tâm dâng lên cảm giác nỡ.

      Màn vừa rồi khi Tô Quân đưa về, đều thấy được, trong lòng nghĩ thế nào, , cũng hỏi gì cả.

      đoán được tâm tư của , cũng như muốn đoán.

      Hiểu lầm cũng tốt, cái gì cũng được, Mạc Oánh chính là muốn kế quả như thế?

      Sớm để chết tâm với , đối với đối với , đều tốt. . . . . . Lòng nghĩ như vậy nhưng mũi lại chua xót vô cùng.

      tự nhủ với mình, Mạc Oánh, mày thể khóc, mày phải kiên cường! Tất cả mày chuẩn bị tốt rồi sao? đổ lệ, phải nhịn được, nhịn được. . . . . .

      Điện thoại di động trong túi vang lên, màn hình nháy sáng, là dãy số vừa quen thuộc lại xa lạ, ấn nút màu xanh liền truyền đến tiếng máy móc.

      "Xin chào Mạc tiểu thư, tôi là thư ký của Lục tiên sinh. . . . . ."

      Địa điểm gặp mặt lần này, cũng phải 'phòng cho tổng thống' trước kia, mà là khu xa hoa sang trọng núi, oh , phải gọi là biệt thự cấp cao!

      Lần đầu tiên Mạc Oánh đặt chân tới chỗ hào nhoáng thế này, rộng rãi như sân vận động, lắp đặt đầy đủ các thiết bị đại, sàn nhà lau bóng loáng sáng ngời, cơ hồ có thể soi sáng bóng người.

      "Thiếu gia ở lầu chờ , xin theo tôi." người làm cung kính với Mạc Oánh, dẫn lên lầu hai.

      hầu đưa tới trước cửa phòng liền rời .

      Mạc Oánh mở cửa phòng, bên trong mảnh đen như mực, đưa tay thấy được năm ngón.

      phải chờ sao? Tại sao có ai?

      Đèn ở đâu? Mạc Oánh lần mò kiếm công tắc, chợt nghe"Rắc rắc" tiếng, là tiếng khóa cửa.

      Bất chợt đôi bàn tay rắn chắc ôm ngang hông Mạc Oánh, đem ép sát vào tường, trao cho nụ hôn nóng bỏng khiến thở nổi.

      --- ------ ------ -----

      ☆Chương 31: có thể dịu dàng chút là tốt rồi
      Edit: Junie

      Mạc Oánh dần dà thích nghi với thô bạo, cũng phản kháng nữa, chỉ là hi vọng có thể dịu dàng chút là tốt rồi.

      gấp gáp đến nỗi lúc bế lên để chân đụng phải vách tường.

      "Ưmh. . . . . ." Mạc Oánh đau đến cau mày, đổ mồ hôi hột.

      "Thế nào?" ngừng lại, tiếng hít thở nồng đậm cực lực đè nén ham muốn trong cơ thể.

      " có việc gì." lắc đầu cái, lại vùi đầu tiếp tục, chỉ là so với vừa rồi dịu dàng rất nhiều, hề lỗ mãng nữa, nhưng tới khoảnh khắc cao trào, động tác lại bắt đầu bạo lực như muốn nghiền nát thân thể .

      Mạc Oánh rất mệt mỏi, cộng thêm chân vừa đau, căn bản tâm tình hưởng thụ khoái lạc, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, chờ thời gian trôi , bất tri bất giác ngủ thiếp . . . . . .

      Trong lúc ngủ chập chờn, Mạc Oánh cảm giác nhột ngứa ở mũi, giống như có chiếc lông ngoáy vào.

      theo bản năng vuốt vuốt lỗ mũi, đổi tư thế ngủ tiếp.

      Sau đó, lỗ mũi lại ngứa tiếp.

      Mạc Oánh cau mày, ý thức từ từ thức dậy, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại điển trai, cánh môi bạc tình khẽ mím môi, bờ ngực màu đồng vững chắc khiến người ta đỏ mặt, đôi mắt thâm thúy nhìn rời.

      " nhìn tôi làm gì?" bị nhìn đến mất tự nhiên, gương mặt hơi nóng lên.

      "Chưa từng có phụ nữ nào cùng tôi hoan ái lại ngủ thiếp ! hay lắm, ngủ ngon đến vậy, do tôi phục vụ chưa tốt sao?" Lục Minh Hiên dường như đối với việc này cực kì bất mãn.

      "Rất xin lỗi, vì tôi hơi mệt mỏi." Mạc Oánh nhắm mắt lại, bộ dạng như còn sức lực.

      "Chân bị gì lại thành như vậy?" Bất chợt hỏi câu.

      " cẩn thận dẫm lên thủy tinh." Mạc Oánh muốn nhắc lại chuyện này, dứt khoát vùi mặt vào trong chăn.

      Bầu khí yên tĩnh lạ thường, lại nghe có thanh bật lửa, sau đó ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

      Mạc Oánh nhận ra, mùi thuốc lá đối với có tác dụng hưng phấn tinh thần, ngủ được, lại biết có thể cùng tán gẫu hay .

      đối với , chỉ có tình dục! Quan hệ giữa chúng tôi, vẫn là tình dục, còn có —— giao dịch!

      chuyện với nhau, căn bản là cùng tư tưởng, biết hứng thú cái gì, hoàn cảnh của chút cũng biết, chỉ biết là tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, ngoài ra biết gì thêm.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 32: Chưa từng có người phụ nữ muốn rời khỏi tôi
      Edit: Junie


      Phụ nữ của rất nhiều, điểm này mọi người đều biết, còn cụ thể là người nào , nhưng chắc chắn điều, Đỗ Phi Phi từng là tình nhân của !

      Vừa nghĩ tới cùng Đỗ Phi Phi sử dụng chung đàn ông, cảm giác bản thân vô cùng ti tiện, cảm giác nên lời! Oh , ddlqd đúng hơn là Mạc Oánh chia sẻ đàn ông với ấy, bởi thứ tự trước sau nên được xem như đàn ông tại của !

      " suy nghĩ gì đấy?" Giọng điệu khàn khàn vang lên trong khí xen lẫn mùi hương thuốc khói.

      Tại sao mỗi lần nghĩ ngợi lung tung, luôn trùng hợp hỏi những lời này?

      "Tôi suy nghĩ. . . . . ." Mạc Oác trầm mặc mấy giây, đáp lại: "Chúng ta quan hệ như vậy, muốn duy trì bao lâu?"

      " nhanh như vậy muốn kết thúc sao?" Lục Minh Hiên phà ra làn khói trắng, cúi đầu quan sát .

      Mạc Oánh gì, bản thân có muốn thế nào? Quyền quyết định luôn nằm trong tay , khi chơi chưa chán thân thể này, cũng buôn tha cho ! Chẳng qua hiếu kì, muốn biết thời gian vứt bỏ người phụ nữ là bao lâu?

      Mấy ngày? tháng? Nửa năm? Hay năm? Hi vọng thảm hại giống Đỗ Phi Phi là tốt rồi, muốn ở bên cạnh người đàn ông này năm năm, cũng có nhiều thanh xuân lãng phí cho người đàn ông này!!! Junie Tkn

      cong môi hỏi: "Chưa từng có người phụ nữ muốn rời khỏi tôi."

      Mạc Oánh nghĩ thầm, đó là đương nhiên , khác gì con rùa vàng, biết bao phụ nữ ham muốn quấn lấy, cho dù cả đời chiếm được lòng , lấy được tiền cũng tốt! Đỗ Phi Phi là ví dụ, biết bên ngoài Lục Minh Hiên có cả đống ong bướm, thế mà vẫn hô hào được sủng ái đến tận trời!

      có nghèo cũng muốn trở thành loại phụ nữ tham hư tiền tài như vậy! Càng muốn đếm bao nhiêu phụ nữ chia sẻ cùng người đàn ông,ddlqd cũng muốn vì tiền mà cả đời khuất phục người đàn ông! Đối với , quá khổ sở, còn niềm vui của cuộc sống!!!

      Thứ muốn có được, vai nữ chính của bộ phim nhất định phải cố gắng! Về phần có thể lần nổi tiếng hay , phải xem may mắn lẫn thực lực!

      Bản thân nỗ lực hết mình, chứng minh thực lực của mình, kiếm nhiều tiền hơn cho ông ngoại cuộc sống tốt hơn.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      ☆Chương 33: mình ở chung
      Edit: Junie

      muốn dựa vào chính mình, từ luôn nhắc nhở chính mình phải tự lập, nên dự dẫm vào người khác, càng nên lười nhát ỷ vào đàn ông!

      Lục Minh Hiên thấy lâu lên tiếng liền tiếp: "Tôi cũng miễn cưỡng bất kỳ người nào, cũng vậy." Junie Dứt lời, đứng dậy vào phòng vệ sinh "Rầm rầm" tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra sau tiếng đóng cửa.

      Kể từ đêm hôm đó về sau, Mạc Oánh cũng nhận được điện thoại từ thư ký Lục Minh Hien, lại có tìm qua .

      Mạc Oánh nghĩ, quan hệ giữa chúng tôi, cắt đứt hẳn rồi!

      Dễ dàng như vậy liền kết thúc sao? Còn nhanh hơn so với tưởng tượng của .

      Mỗi lần nghĩ đến Lục Minh Hiên, tâm tình liền buông lỏng rất nhiều, có loại cả giác chim được thả khỏi lồng tre.

      Duy trì loại quan hệ bí mật đó, ddlqd khiến mỗi thời khắc đều thở nổi, luôn dè chừng bản thân sớm muộn cũng bị phơi bày ra ánh sáng, trong lòng vô cùng áp lực.

      tại loại sợ mất sợ có biến mất, nay có thể đem hết tâm trí lẫn thời gian dồn vào công việc.

      Hầu như cả ngày của Mạc Oánh đều ở phim trường, có lúc ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, thỉnh thoảng rút chút ít thời giờ chạy đến thăm ông ngoại, mỗi lần đến đều toàn nửa đêm, lúc ông ngoại ngủ.

      Cách cửa phòng bệnh từ xa nhìn ông, Mạc Oánh tự nhủ, phải kiên cường hơn nữa, biến giấc mơ sớm thành thực!

      Lại tiếp tục ngày bận rộn, sớm tới phòng hóa trang thay đổi trang phục lẫn trang điểm.

      Mạc Oánh vốn có trợ lý riêng, cũng có người đại diện, tất cả đều chỉ dựa vào chính mình.

      Thời điểm thay xong quần áo ra, Đỗ Phi Phi ngồi ở trước bàn trang điểm, ấy giống như thường ngày, bởi vì chút chuyện , lại đem trợ lý bên cạnh ra mắng xối xả. Junie Tkn

      "Này sữa đậu nành lạnh thế! Bảo sao tôi uống..!!! Còn mau cầm làm nóng!"

      "Đúng, đúng. . . . . ."

      Vài phút sau!

      "Phi! Này sữa đậu nành nóng như vậy, bảo sao tôi uống...!! Muốn bỏng chết tôi à!"

      " xin lỗi Đỗ tiểu thư. . . . . ."

      " mua cho tôi lon cola, phải lạnh đấy! Nhanh !"

      "Dạ . . . . ."

      Chứng kiến cảnh này tái diễn mỗi ngày, trong lòng Mạc Oánh vô cùng đồng cảm cho vị trợ lý đó.

      Phục vụ ta, dễ dàng a!

      Sau khi trợ lý rời , phòng hóa trang chỉ còn mỗi và Đỗ Phi Phi!

      Mạc Oánh muốn mình ở chung cùng ta, chỉ muốn mau mau rời khỏi phòng hóa trang, ra ngoài đọc thuộc lời thoại tốt hơn.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 34: Công phu chưa tới
      Edit: Junie

      "Gần đây, Lục Minh Hiên tìm à!" Giọng điệu chanh chua từ sau lưng truyền đến, Mạc Oánh chắc chắn cười nhạo dùng ánh mắt xem thường hướng vào
      [​IMG]


      Chương 36: xứng
      Edit: Junie

      Ngay sau đó, chiếc áo rộng được khoác người , Mạc Oánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng trong veo như nước trong đêm đen, lóe lên như loại mê dược tinh thần con người.

      "Cám ơn."

      " cần."

      Hai người cứ như vậy sóng vai , luôn giữ khoảng cách thích hợp, cũng có ai mở miệng chuyện.

      Kể từ hôm Tô Quân đưa về nhà, còn thấy mỗi đêm Diệp Phong đứng dưới lầu đợi .

      Nhược Hi thỉnh thoảng cũng gọi cho , hỏi chuyện của Diệp Phong, Mạc Oánh cũng ậm ừ cho xong, Nhược Hi nhiều lần nhận ra có chỗ khác thường nên dần hỏi tới nữa.

      Mạc Oánh cho rằng Diệp Phong từ bỏ, nhưng lại nghĩ tới, vẫn kiên trì tới thăm ông ngoại như cơm bữa... có lẽ đồng cảm với lão già đơn nên phát tâm chiếu cố! ddlqd Trong lòng nghĩ thế.

      "Gần đây quay phim rất bận."

      "Ừ."

      "Phải nhớ ăn cơm đủ bữa, biết ? Bữa sáng nhất định phải ăn, còn có. . . . . ." Diệp Phong thao thao bất tuyệt, đề cập từng li từng tí những việc sinh hoạt hàng ngày.

      Diệp Phong rất biết cách chăm sóc người khác, tương lai người phụ nữ nào gả cho nhất định vô cùng hạnh phúc.

      "Ừ." Mạc Oánh gật đầu .

      giống như ý thức được điều gì có chút lúng túng:" xin lỗi, phải rất dài dòng?"

      " có, em biết thế vì quan tâm cho em, cám ơn ." dùng giọng điệu chân thành đáp lại.

      Diệp Phong hơi trầm mặc, dừng chân tại chỗ, ánh nhìn dịu dàng mơ hồ chất chứa nỗi niềm sâu kín hướng về phía . Junie Tkn

      "Thế nào?"

      "Mạc Oánh. . . . . ."

      "Hả?" dường như cảm giác được sắp điều gì, vội vàng trốn tránh ánh mắt của " muộn rồi, trở về , em tự gọi taxi về nhà được rồi ——"

      đợi hết, Diệp Phong đột nhiên dang tay ôm lấy .

      nhớ được bao lâu ôm chặt thế này.

      Vẫn lồng ngực ấy vẫn mùi hương thoang thoảng ấy, Mạc Oánh nhất thời bị mê hoặc quên cả việc đẩy ra.

      " nên như vậy?" Mạc Oánh sợ bản thân bị cuốn vào vòng tay ấm áp đó, thể thoát khỏi . ddlqd Bây giờ còn xứng với .

      Mạc Oánh xứng, xứng.

      "Mạc Oánh, muốn buông tay, thể từ bỏ em, ddlqd bất kể em thay đổi thế nào, em vĩnh viễn là trong lòng thích nhất, luôn tươi cười hạnh phúc mỗi khi bên cạnh ."

      --- ------ ------ ------ ------ --------
      ☆Chương 37: Nụ hôn đầu của
      Edit: Junie

      " tại chở em bằng xe BMW, cho em ở biệt thự, nhưng tương lai, nhất định làm được, tất cả làm vì em, bất kể muốn em cái gì. . . . . . Em cho chút thời gian được ?"

      Mạc Oánh vốn quen biết lâu, nhưng đây là lần đầu tiên lời như vậy, cũng là lần đầu tiên, ở trước mặt rơi lệ.

      Đúng vậy, khóc! Nước mắt của thấm ướt cổ của , Mạc Oánh cảm giác những giọt nước mắt lạnh lẽo chảy xuống hõm cổ, khiến lòng dạ đau nhói.

      "Phong. . . . . ." cũng khóc, lỗ mũi chua xót ê ẩm, nước mắt ngừng tuôn rơi.

      là người đàn ông hiền lành đơn thuần, trước 18 tuổi, giữa chúng tôi chỉ là nắm tay nhau, hôn má, ddlqd ngay cả hôn môi cũng dám, vì sợ khống chế được chính mình, sợ làm chuyện sai lầm.

      Năm sinh nhật mười tám tuổi, hôn đó là nụ hôn đầu của , cũng là nụ hôn đầu của , Mạc Oánh từng , ddlqd muốn trao lần đầu tiên cho , Diệp Phong lại , muốn trở thành người đàn ông có trách nhiệm, đợi đến khi hai người kết hôn, mới có thể làm việc đó.

      Khoảnh khắc ấy cảm động trước chân thành của , cũng từ lúc đó, trái tim luôn khắc sâu hình bóng .

      Mạc Oánh từng quyết định đời này ngoài gả cho ai cả, bản thân nhất định trở thành người phụ nữ của .

      Tuy nhiên, gặp phải Lục Minh Hiên, chính mình thực cuộc giao dịch, bán đứng thân thể của mình, . . . . . . thuần khiết nữa rồi, xứng với .

      Đôi môi chợt lạnh lẽo, Mạc Oánh mở mắt liền ra gương mặt phóng đại của .

      nâng mặt khẽ nhắm mắt trao cho nụ hôn.

      Nụ hôn của , rất nhàng như sưởi ấm lòng . Dần dà Mạc Oánh đắm chìm trong nụ hôn của có ý định thoát ra.

      biết hôn bao lâu, mới rời khỏi đôi môi .

      "Đừng rời khỏi có được ?" Thanh trầm ấm làm sao, giống như có ma lực rót vào lòng .

      Mạc Oánh nhẫn tâm cự tuyệt a!

      "Phong, em còn là Mạc Oánh trước kia nữa rồi. . . . . ." biết có hiểu được ý của hay , Junie ddlqd chính mình còn là người con trong trắng.

      " rồi, bất kể em thay đổi thế nào, em mãi mãi là người trong tâm trí Mạc Oánh, dù cho trong lòng em có người đàn ông khác, chỉ cần em nguyện ý, vẫn đối với em như trước, ở lại bên cạnh em, che chở em cả đời. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :