1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo - Xảo Linh

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9: Mặt người dạ thú
      Edit: Junie

      Tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui về sau bước, sau lưng giống như đụng vào bức tường thịt, đợi tôi phản ứng, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo tôi.

      "Dọa sao?" Bàn tay của vuốt ve cơ thể tôi dọc theo làn váy ngay sau đó tiến sâu vào bên trong. Hơi thở ấm áp phà bên tai, nụ hôn nhàn nhạt rơi cổ tôi. . . . . .

      Nghe ra giọng của , tôi run rẩy nhắm mắt lại, chờ đợi màn hành hạ giống như sáng nay, chỉ hy vọng lần này kết thúc nhanh chút là được rồi.

      "Đói bụng chưa?" khẽ cắn vành tai của tôi, hỏi tôi cứ như trêu đùa.

      " hỏi tới phương diện nào?" Tôi học theo giọng điệu của , trêu đùa ngược lại.

      khẽ cười, nhanh chậm rút tay về, theo thói quen đặt bên hông tôi, khuôn mặt tiến gần tới tôi: "Tôi nghĩ là đói bụng, ăn chút gì rồi tiếp tục!"

      Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, tôi nhìn khuôn mặt mờ ảo của , như có thể cảm giác, ánh mắt thâm sâu của truyền tín hiệu về phía tôi, cả căn phòng tràn ngập hơi thở mập mờ.

      Tôi nhíu chặt mày, tại sao dục vọng của người đàn ông này lại mạnh mẽ đến vậy? Hồi sớm gặp mặt làm chuyện đó, tại lại. . . . . .

      "Tới đây!" tới cạnh bàn, ga lăng lịch kéo ghế ra, mời tôi ngồi xuống.

      Tôi tới ngồi xuống, sải bước tới bên kia bàn, ngồi xuống đối diện.

      vỗ tay mấy cái, cửa phòng được mở ra, người ngoại quốc mặc đồng phục làm việc đẩy theo chiếc xe đựng thức ăn vào.

      "Muốn ăn cái gì? Món ăn nước Pháp, món ăn nước Đức. . . . . . Hoặc là, muốn ăn món Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông ...?" hỏi tôi.

      "Món nào cũng được, tôi kén ăn."

      suy nghĩ lát, dùng ngôn ngữ Pháp tôi nghe hiểu trao đổi vài tiếng, đầu bếp gật đầu liền có phần beefsteak thơm ngon đem tới bàn ăn của tôi.

      tôi rất đói bụng, cầm lên dao nĩa lên ăn ngay lập tức.

      "Dùng với rượu vang đỏ 1982, mùi vị ngon hơn, nếm thử xem sao." Khóe miệng cong lên, rót ly rượu đưa cho tôi, chẳng quan tâm tới cách ăn thiếu lịch của tôi.

      "Cám ơn." Tôi nhận lấy ly rượu đỏ, nhấp môi miếng.

      " mới vừa ở bệnh viện ra?" đột nhiên hỏi.

      "Vâng." Tay cầm dao nĩa của tôi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cắt miếng thịt bò.

      "Là bởi vì tôi quá mạnh bạo?" Thời điểm câu này, mặt mang theo nụ cười trêu chọc.
      Chương 10: Tôi quá mạnh bạo.
      Edit: Junie

      Thiếu chút nữa tôi cắt vào tay, tôi ngẩng đầu lên, trong lòng thầm liếc cái, rốt cuộc người đàn ông này suy nghĩ gì! Đầu óc thể nghiêm chỉnh chút sao?

      "Tôi có yếu đến vậy!"

      "Vậy sao?" Khóe môi dâng lên nụ cười, cười như cười. nhìn tôi: ngược

      Tôi bị nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, chịu nổi: " có thể đừng dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn tôi được !"

      "Háo sắc?" mỉm cười, cười vô lại cực kì đàng hoàng: "Lần đầu tiên có người phụ nữ hình dung về tôi bằng hai chữ này, đủ thẳng thắng, tôi thích thế!"

      Đây có được gọi là bị coi thường ?

      Tôi còn lời nào để , quan tâm đến thái độ của , càng muốn đối diện ánh mắt háo sắc của , thể làm gì khác là cố gắng cúi đầu thấp hơn!

      khí có phần kì lạ, tôi cảm thấy ánh mắt háo sắc của nhìn tôi từ xuống dưới, thậm chí còn dừng lại ở vị trí cơ thể tôi, cuối cùng, tôi nhịn được, ngẩng đầu nhìn cái, tôi dõi theo ánh nhìn của , lúc này mới phát , hôm nay tôi mặc chiếc đầm cổ chữ V!

      Do động tác cắt thịt bò, nên cảnh xuân trước ngực lộ ra bên ngoài, tôi vội vã chỉnh lại cổ áo.

      "Thân thể của rất đẹp, rất ít phụ nữ có thể hấp dẫn được tôi, là người thứ nhất." cầm ly rượu lên, khẽ nhấp hớp, ánh mắt nhìn về tôi, vẫn nhìn trắng trợn như vậy, chút che giấu quyến luyến đối với cơ thể của tôi.

      " ——" Tôi vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, vị đầu bếp còn đứng bên cạnh, thể chuyện khiêm tốn chút sao? Mặc dù, có vẻ vị đầu bếp hiểu tiếng Trung, nhưng lời như vậy, sao có thể tùy tiện ra chứ?

      Hình như nhận ra lo lắng của tôi, quay sang vài câu tiếng Pháp với vị đầu bếp bên cạnh.

      Đầu bếp rất lễ phép gật đầu cái, đẩy xe ra ngoài.

      Cửa mới vừa khép lại, tôi lập tức với : "Sau này, đừng với tôi những lời như thế có được ?"

      "Tôi chỉ khen thôi."

      "Tôi cần lời khen của !" Tôi hơi tức giận, giọng cũng có phần lớn tiếng, nghĩ đến mình còn cầu xin , hít sâu hơi, đè thấp giọng : "Tôi thích nghe những lời đó! Cũng quen được khen ngợi!"

      Khen kỉểu đó, khiến tôi cảm thấy rất nhục nhã!

      mấp máy môi lời nào, mặt vẫn phóng túng nhữ cũ, cười như cười.

      Tôi chịu hết nổi, đột ngột đứng dậy: "Tôi vào phòng rửa tay trước, xin phép vắng mặt lát!" xong, liền tới phòng vệ sinh.

      Đóng cửa phòng vệ sinh, tôi liên tục hít sâu, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng!

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11: Rời khỏi căn phòng này.
      Edit: Junie


      Tôi cảm giác bản thân giống như kỹ nữ, hay là tiểu tam, cố gắng lấy lòng người đàn ông trước mặt, để thấy được nhiều điểm tốt của tôi hoặc là cho tôi nhiều tiền hơn, tôi thừa nhận hành vi của mình bây giờ khác gì bán thân, tuy nhiên tôi cũng có nghĩ đến làm chuyện này lại tổn thương đến lòng tự ái như vậy!

      Tôi muốn rời khỏi căn phòng này biết bao nhiêu, tuy nhiên, tôi thể!

      Chỉ có người đàn ông này, mới có thể cho tôi vai diễn đó! Cố gắng lâu như vậy, phải vì giờ khắc này sao? chút nữa là chạm tới thành công rồi, tại sao tôi lại bỏ nửa chừng chứ?

      Dù khó chịu đến mức nào, tôi cũng phải nhẫn nhịn!

      Nghĩ như vậy, tôi liền lấy lại tinh thần, sửa lại lớp trang điểm chút, mở cửa phòng vệ sinh về phía cửa chính.

      Chợt, bóng đen che khuất đường .

      "Ưmh. . . . . ." Đôi môi bị che lấp, nụ hôn cuồng nhiệt giống như bão táp đánh dồn dập.

      Tôi muốn giãy giụa, thế nhưng áp sát tôi vào tường, hung hăng xâm chiếm từng tấc da tấc thịt của tôi.

      Sức lực của quá mạnh, cắn vào da làm tôi đau đớn, tôi nhịn được mà nhíu mày, than tiếng: ". . . . . . chút. . . . . ."

      đáp lại, lồng ngực phập phồng tựa như cực lực kiềm nén lửa dục của mình xuống, tay ôm lấy tôi, nhàng thả tôi lên giường, sau đó khẽ hôn trán của tôi, mặt, cổ, từ từ dời xuống dưới.

      Lần này, dịu dàng rất nhiều, hôn khắp thân thể tôi.

      Có lẽ mọi động tác dạo đầu đều được thực đủ, cũng có lẽ do động tác của quá dịu dàng, làm tôi cảm thấy say mê, như thể bản thân bị mất phương hướng, đôi con ngươi nhắm lại hưởng thụ, nhưng khi tiến vào bên trong cơ thể tôi, loại đau đơn như xé rách lại bắt đầu.

      Mồ hôi nóng hổi của chảy xuống, theo vận động thuần thục , tôi chỉ có thể cố chịu đau đớn, lặng lẽ chờ đợi kết thúc.

      Tiếng thở hổn hển. . . . . .

      Tiếng than mập mờ. . . . . .

      Nhớ rốt cuộc kéo dài bao lâu. . . . . .

      Bão táp qua, tất cả bình tĩnh trở lại.

      Tôi mở mắt lần nữa, thấy ánh sáng mờ tối ở đầu giường, tôi nằm lỳ giường, cảm thấy rất mệt mỏi, nặng nề, muốn toilet giải quyết chút, động đậy thân thể mới phát lưng bị cơ thể khác đè lên

      Khó trách thân thể lại nặng như vậy, tựa như cõng khối đá lớn lưng.

      Tôi muốn quấy rầy , nhưng vẫn bị tôi làm cho thức giấc.

      vẫn đè lên người tôi như cũ, đôi tay vòng chắc eo của tôi, khẽ cắn bên tai tôi, giọng khêu gợi lẩm bẩm vài tiếng: "Thân thể của quá tuyệt vời. . . . . ."
      Chương 12: Sinh lòng chán ghét.
      Edit: Junie

      Lời vừa mới ra, rốt cuộc có nghe ?

      luồng khí tức giận xông lên đầu, tôi cố nhịn để bùng nổ!

      "Lúc nào tôi cũng cảm thấy đủ, làm thế nào đây, tôi lại muốn em nữa rồi. . . . . ." Giọng phóng đãng của thoang thoảng bên tai tôi, dường như muốn quyến rũ tôi.

      Đáng tiếc tôi phải phụ nữ ong bướm lẳng lơi, vì vậy chịu phục tùng trước bộ dạng này của !!!

      Những lời này của , chỉ làm tôi sinh lòng chán ghét!

      "Còn đau phải ?"

      ". . . . . ."

      "Cảm thấy lần này tốt hơn lần trước ?"

      ". . . . . ."

      "Tại sao trả lời?" Đầu ngón tay của lướt bên môi tôichuẩn bị trêu đùa khuôn mặt của tôi.

      Lời như thế bảo tôi làm sao trả lời?

      "Tôi rất mệt mỏi, nên muốn chuyện."

      "Nhanh như vậy mệt mỏi." cười khẽ, đầu lưỡi đảo quanh ở bên tai tôi:" tại có thể em thích như vậy, nhưng rất nhanh, em thích loại ‘ vận động ’ này. . . . . ."

      Tôi chỉ muốn che lỗ tai của mình, sợ nghe thêm nữa, tôi cảm thấy chính mình khác gì phụ nữ dâm đãng.

      "Tôi muốn vệ sinh."

      Rốt cuộc cũng trượt xuống khỏi người tôi.

      Tôi gắng gượng thân thể đau nhức, bước vào phòng tắm tắm nước nóng, thời điểm tôi trở ra, thay xong quần áo, dáng vẻ vẫn giống như trước, đứng bên cửa sổ nhả khói thuốc lá.

      Phải chăng người đàn ông nào cũng thích hút thuốc lá sau khi làm chuyện đó?

      " trễ thế này, muốn đâu sao?" Tôi nhìn đồng hồ treo tường, hơn mười giờ! tây trang đóng thùng, dáng vẻ hiển nhiên là muốn rời .

      "Ừ, tôi còn có chút việc phải xử lý, có thể ở đây qua đêm ." tao nhã đeo chiếc đồng hồ kim loại lên tay, rồi sửa lại cổ áo ngay ngắn.

      Tôi đứng nhìn sau lưng , cảm giác sau khi mặc tây trang vào, cả người cũng trở nên trầm ổn hơn, mang bộ lịch phong độ, hoàn toàn tưởng tượng nổi lúc giường lại thô bạo, cuồng dã, ra những lời thô tục như vậy.

      Đây chính là mặt người dạ thú! Mặc quần áo chỉnh tề cùng với cởi hết tây trang là hai con người khác nhau.

      " suy nghĩ gì đấy?" Chẳng biết lúc nào quay đầu lại, nhìn thẳng vào tôi.

      Tôi lắc đầu cái, vội vàng dời tầm mắt , người chỉ quấn chiếc khăn tắm, tôi nhặt quần áo của mình từ đất lên, đem vào phòng tắm chuẩn bị mặc vào.

      "Việc này xem qua chút." Bất chợt, văn kiện bị vứt xuống giường, vừa đúng rơi tới chỗ tôi.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13: Sư tử cái giận dữ.
      Edit: Junie


      Tôi cầm lên nhìn lướt qua, là phần hợp đồng, còn có phần kịch bản!

      "Nếu như có vấn đề gì, chiều nay ba giờ, trực tiếp đến công ty XX thử trang phục và tạo hình." bỏ lại câu sau cùng, liền rời khỏi phòng.

      Cửa khép lại trong nháy mắt, tôi khẽ tựa vào tường, trong lòng cũng có mừng rỡ như tưởng tượng, ngược lại có chút nên lời.

      Đây đều là tôi dùng thân thể đổi lấy!

      Xế chiều hôm đó, tôi đến sớm chỗ thử trang phục.

      Bởi vì thời gian tới quá sớm, nên nhiều diễn viên và thợ trang điểm vẫn chưa đến, tôi ngồi đọc kịch bản chờ ở sảnh.

      Chợt, đôi giày cao gót màu đỏ xuất trước mặt tôi.

      Tôi ngẩng đầu lên, ra khuôn mặt trang điểm diêm dúa khiến tôi hơi cau mày, hồi lâu bản thân mới nhận ra!

      Đỗ Phi Phi, trong vai nữ diễn viên phụ, đồng thời là bạn học cùng lớp với tôi ở trường nghệ thuật.

      "Vai nữ diễn viên chính là của sao?" Giọng mỉa mai có phần thù địch, ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua tôi.

      Tôi gì, cũng muốn trả lời vấn đề của ấy, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

      "Mạc Oánh! Tôi hỏi ! tỏ thái độ gì vậy! thế này là phải phép!" ấy ghét nhất bị người khác coi thường.

      "Vậy tỏ thái độ gì đây?" Ánh mắt tôi lạnh nhạt nhìn ấy hỏi ngược lại, " như vậy là rất lễ phép sao"

      Dường như ấy bị tôi chọc giận, đột nhiên giật cuốn kịch bản trong tay tôi, đôi mắt hung dữ trừng mắt với tôi: "Vai nữ chính là của tôi! Tại sao lại có nó!!"

      "Đây là ý tứ của Lục tiên sinh." Tôi giữ nét mặt lạnh lùng trước sau như , lạnh nhạt .

      "——" ấy nghĩ tới sao tôi có thể trực tiếp thừa nhận cùng Lục Minh Hiên có quan hệ, ánh mắt độc ác hận thể nhào tới cắn tôi vài phát: "Đừng cho là tôi biết chính là thông qua thủ đoạn bẩn thỉu để lấy được vai diễn này, Mạc Oánh tôi cho biết, dù có đóng vai nữ chính này, cũng ngóc đầu lên nổi đâu!"

      "Bẩn thỉu? À, chẳng lẽ Đỗ tiểu thư quên rồi sao? Tôi sử dụng thủ đoạn, đều là học được từ người ." Tôi nhíu mày, thấy đôi mắt ấy, cười như cười:" , tôi cũng lo lắng mình giống như vậy, đóng vài bộ phim nữ chính lâu còn chưa có tiếng tăm gì, kiểu nổi tiếng nửa vời đấy!"

      "Mày, mày cái gì! Mày có gan lặp lại lần nữa xem!" ấy hoàn toàn bị tôi chọc giận, cầm kịch bản tay đánh vào mặt tôi, cả người khác gì con sư tử cái giận dữ, giương nanh vuốt móng muốn cùng tôi đánh nhau!
      ☆Chương 14: Oan Gia Ngõ Hẹp.
      Edit: Junie


      "Hai người làm gì đó!"

      giọng nghiêm nghị đúng lúc vang lên.

      Hai cánh tay của Đỗ Phi Phi nâng lên giữ lại giữa trung.

      Tôi nhìn theo chỗ phát ra thanh, người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa, đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt uy nghiêm và khí thế dọa người.

      Tôi nhanh chóng nhận ra, chính là nhà đạo diễn cùng biên kịch nổi tiếng, Trương Nghệ Mưu!

      "Trương đạo diễn, ngài mạnh khỏe." Tôi hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cúi chào rất lế phép.

      Đạo diễn Trương Nghệ Mưu là người tôi thần tượng, tôi cực kì thích làm đạo diễn, cũng nghe chấp nhận bất kỳ nữ minh tinh nào lấy lòng, công tư rất ràng, đối với diễn viên cầu rất cao!

      Lần đầu tiên quay phim có thể đóng vai nữ chính của Trương đạo diễn, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh! Tuy nhiên, lần đầu tiên gặp mặt dưới tính huống như vậy, là mất mặt.

      "Hai người có biết mình làm cái gì ? Có biết đây là chỗ nào ?" Giọng của Trương đạo diễn trầm thấp tràn đầy uy nghiêm, "Nơi này là chỗ tôi làm việc, tôi hy vọng thấy bất kì ai gây gổ đánh nhau ở đây, nếu chuyện này xảy ra lần nữa, xin cút ra ngoài! Loại diễn viên có tố chất, có tư cách đóng phim của tôi!"

      "Rất xin lỗi!" Tôi cúi đầu, trong lòng tràn ngập áy náy, bị lời của Trương đạo diễn làm cho hoảng sợ.

      "Hừ!" Đỗ Phi Phi dậm chân cái, tức giận rời .

      Trương đạo diễn cũng rời , tôi thở phào nhõm, vô lực ngồi tựa vào ghế, nhàng xoa huyệt Thái Dương.

      Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra, khiến tôi cảm giác mệt chết

      Mấy tháng tới đây, tôi còn phải ngày ngày đối mặt với đỗ Phi Phi, nghĩ thôi cảm thấy nhức đầu!

      Bát tự vai nữ chính cùng tôi hợp, thời điểm ở trường học khắp nơi nhằm vào tôi, nghĩ tới vai diễn nữ chính đầu tiên cũng tranh giành cùng ấy nữa, đúng là Oan Gia Ngõ Hẹp, có tránh cũng tránh được!

      Chẳng qua làng giải trí như vậy, mọi người làm ngành này đều , sớm muộn cũng phải tranh giành với nhau!

      " sao chứ!" Tiếng trong trẻo truyền tới.

      Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn là dung nhan thanh tuấn, khôi ngô, sống mũi cao, đôi môi mỏng khêu gợi vểnh thành đường cong, làn da trắng muốt khác gì công tử, đôi mắt trong suốt lan tỏa nhàn nhạt sáng bóng.
      ☆Chương 15: Tiềm năng.
      Edit: Junie

      " là…?" Tôi cảm giác nhìn có chút quen mắt, chẳng qua nhất thời nhớ ra là ai.

      "Tôi tên Tô Quân." mỉm cười, nụ cười như tẩm hơi thở mùa xuân, cho tôi loại cảm giác tản mát tự nhiên.

      "A! là Tô Quân!" Tôi chợt nhớ, bừng tỉnh hiểu ra!

      thủ vai nam chính trong bộ phim, Tô Quân – ngôi sao mới sáng giá của làng điện ảnh và truyền thông, mới vào nghề năm tỏa sáng khắp nơi. Bởi dáng dấp đẹp trai tuấn, hơn nữa còn ca hát hay, đóng phim cũng hay, bộ phim trước đóng vai quý ông lớn tuổi, lần này lại là vai nam chính! Khẳng định là mở màn cho đỉnh cao mới!

      Chung quy mà , con đường về phía trước là tương lai rộng mở! Tất cả mọi người đều kính trọng !

      Tôi từng xem báo chí đưa tin về , chẳng qua người đàn ông này, cùng với trong hình khó để nhận ra là cùng người, mà những bộ ảnh chụp cho phim truyền hình, tôi cũng chưa coi qua, bất quá chỉ nghe tới tên thôi.

      nhặt cuốn kịch bản từ dưới đất lên, đưa tới trước mặt của tôi: " chính là Mạc Oánh chứ? Người thủ vai nữ chính?"

      Tôi cầm lấy kịch bản, có chút ngượng ngùng gật đầu: "Lần đầu tiên tôi quay phim, vì vậy, xin chỉ giáo nhiều hơn."

      là minh tinh sáng chói, còn tôi chỉ là người mới gia nhập hợp tác cùng , khẳng định phải thua thiệt nhiều chỗ! Tôi cảm giác mình chỉ làm nên cho thôi vậy.

      "Tôi cũng mới vào nghề được năm, hơn nữa chưa từng học qua trường lớp biểu diễn, còn tốt nghiệp từ trường nghệ thuật! nên chỉ giáo tôi mới đúng!" tươi cười thân thiện đưa tay ra: "Rất hân hạnh được biết , hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"

      "Hợp tác vui vẻ." Tôi cũng đưa tay ra bắt tay hữu nghị cùng .

      Sau đó, chúng ta hàn huyên về kịch bản, truyền đạt cho tôi chút ít kinh nghiệm khi quay phim, chúng ta trò chuyện rất vui vẻ, thời gian cũng theo đó trôi qua mau.

      lát sau, có người tới gọi chúng tôi đến phòng hóa trang, để bắt đầu tạo hình, trang điểm.

      Lần này chụp là cho bộ phim dài tập sắp tới, do Internet cùng tên tiểu thuyết sửa đổi thành phim đại đô thị tình cảm《 Giật mình, ông xã là người giàu có , tôi thủ vai nữ chính Doãn Thượng Nặc, Tô Quân vào vai nam chính Khương Trạch Ngôn, còn Đỗ Phi Phi diễn nữ phụ Dương Tuyết Mạc.

      Do khung cảnh thời đại đô thị, nên tạo hình cùng hóa trang nhanh chóng chuẩn bị xong, kế đó lại mở họp báo và kết thúc bảy giờ tối!

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16: Tại sao quan tâm em?
      Edit&Beta: Junie


      Tôi kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi phòng thay đồ, cùng lúc điện thoại trong túi reo lên.

      "Nhược Hi à."

      "Mạc Oánh, cậu ở đâu?"

      "Hôm nay đến công ty thử vai cùng tạo hình, sắp tới có phim rồi."

      "Oa, a! Tuyệt vời quá, cậu vẫn chưa ăn cơm chứ? Tối nay tới nhà tớ, tớ chuẩn bị cho cậu bữa ăn ngon , coi như ăn mừng cậu thắng lớn?"

      "Được rồi! Nhưng tớ phải ghé ngang bệnh viện chuyến, xem tình hình của ông ngoại, rồi mới qua tìm cậu, như vậy , trước khi gọi cho cậu!"

      "Tốt, vậy tớ chờ điện thoại của cậu!"

      Cúp điện thoại, nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy ông ngoại, đem chuyện đóng phim cho ông nghe, tâm tình trở nên tốt lên hẳn.

      Chịu đựng bao nhiêu cực khổ, chỉ cần thấy được ông ngoại cười, tất cả đều đáng giá!

      Nghĩ nghĩ lại, khóe miệng tôi vô thức lộ ra nụ cười.

      "Chuyện gì vui vẻ như vậy?" thanh thanh quen thuộc vang lên.

      Ta ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt điển trai của Tô Quân, mím môi mỉm cười.

      "Tối nay, đoàn làm phim cùng nhau ăn cơm hát karaoke, cùng nha!" Cả người Tô Quân dựa vào tường, vài cọng tóc đen bay phấp phơi trong trung.

      Nụ cười của luôn mang cho tôi cảm giác gần gũi, tôi ái ngại đáp: "Xin lỗi, tôi mới hẹn bạn, cho nên. . . . . ."

      "Được rồi!" vốn thích làm người khác khó xử, thờ ơ nhún vai cái: "Vậy lần sau !"

      Mới ra tới cửa chính công ty, tôi lại nhận được cú điện thoại:

      "Xin chào, xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư ?"

      "Đúng vậy."

      "Tôi là thư ký của Lục tiên sinh, tại ngài muốn gặp , bây giờ ở chỗ nào, tôi đến đón ."

      " cần, tự tôi ngồi xe tới là được, địa chỉ là chỗ khách sạn lần trước sao?"

      "Đúng, Lục tiên sinh đợi , mong có thể tới trong vòng ba mươi phút."

      Cửa thang máy mở ra ở lầu cùng, tôi về phía cửa 'phòng cho tổng thống', ngoài ý muốn phát , cửa chính khép, thế nhưng khóa?

      Tôi nghi ngờ hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy ra, tay mới vừa chạm đến cửa, bên trong truyền đến thanh rên rỉ quen thuộc:

      "Ừ. . . . . . Muốn . . . . . . Mau. . . . . ."

      Tay tôi đông cứng lại, tầm mắt tự chủ xuyên thấu qua khe cửa nhìn vào.

      người phụ nữ lộ nửa người đè người Lục Minh Hiên, ngón tay ngọc thon dài điên cuồng xoa lồng ngực , thanh mị làm nũng: "Trước kia phải rất thích em trêu đùa như vậy sao? Tại sao quan tâm em? nhịn được sao?"
      Chương 17: Đối với còn cảm giác.
      Edit&Beta: Junie


      "Tôi đối với còn cảm giác." Giọng điệu Lục Minh Hiên lạnh lùng.

      " , em cảm nhận phía dưới của có cảm giác!" vừa vừa duỗi tay hướng tới đáy quần của , lại bị bắt lại!

      " cần làm loại này để tôi thêm ghét!" cau mặt vui, nhăn đường mày, gương mặt đường cong vẫn tuấn mỹ như vậy, ánh mắt lại vô tình lạnh nhạt như cự tuyệt đối phương ngàn dặm.

      "Ghét! dám ghét!" Người phụ nữ bị chọc giận rồi, chợt đẩy ra "Lục Minh Hiên! Rốt cuộc người như có tình cảm hay ? Tôi theo năm năm! Năm năm đó! chia tay liền chia tay, cũng quay đầu lại liền bỏ ! Bất kể tôi cầu xin thế nào, cũng chịu để tôi trở lại bên cạnh, tại sao an đối xử với tôi như vậy! Tại sao!"

      " chỉ ! Tôi đối với nào cũng vậy. Phụ nữ chơi chán, đáng giá để tôi lưu luyến!" Lục Minh Hiên ưu nhã sửa sang lại cổ áo, giọng điệu hờ hững mang theo tia tình cảm: "Năm năm này, tôi chu cấp ít, chỉ cần mong muốn, tôi đều thỏa mãn, còn bất mãn cái gì?"

      "Vậy lần này là chuyện gì xảy ra? ràng vai nữ chính thuộc về em, tại sao tạm thời thay đổi người! Chính đáp ứng cầu của em trước!"

      "Tôi cảm thấy có người thích hợp đảm nhận nhân vật này hơn ——"

      " nhảm!" cắt ngang lời , rống to: " cùng con đó lên giường có phải ! giường công phu của nó tốt hơn tôi phải ? Chúng ta chia tay mới bao lâu, nhanh chóng tìm vật sủng khác? Con đó đúng là cho niềm vui mới, ngay cả vai nữ chính của tôi cũng thay thế được! nhìn ra con tiện nhân Mạc Oánh, ở trường học ra dáng thanh thuần trong sáng, lên giường lại bộ dạng dâm đãng! Có thể để cho hài lòng đến mức đó, tôi càng khinh thường nó!"

      "Đỗ Phi Phi, cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi." Sắc mặt Lục Minh Hiên ngày u ám, giọng điệu trở nên đáng sợ "Tánh khí của tôi, biết, chọc giận tôi, cái gì cũng còn, có khi ngày mai biến mất khỏi làng giải trí."

      "Thế nào? đến ta, tức giận sao?" nhếch khóe miệng kéo theo nụ cười lạnh nhạt, ngay sau đó gương mặt lập tức thay đổi, khóe mắt rưng rưng nhìn , thanh hơi khàn khàn:

      "Lục Minh Hiên, em , chắc hẳn tin. . . . . . nhưng em chưa từng người đàn ông nào như vậy. Nếu em , em theo lâu như vậy, biết bên cạnh ngươi có vô số phụ nữ, em vẫn lựa chọn như cũ ở lại bên cạnh , chưa bao giờ nghĩ tới muốn rời khỏi. . . . . . Em ngại bên cạnh có bao nhiêu phụ nữ. . . . . . Chỉ cần đừng vứt bỏ em là được rồi. . . . . ."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18: Thần sắc hoảng hốt.
      Edit&Beta: Junie

      nhào tới trong ngực , ôm lấy chặt, nước mắt thấm ướt vạt áo . . . . . .

      Thổ lộ chân tình như vậy, tôi nghe còn phải cảm động?

      Sắc mặt Lục Minh Hiên lãnh khốc tia biến hóa, vội đẩy ta ra "Hành động của nên dùng cho đóng phim mà đấy, chắc ảnh hậu Oscar sớm bị lấy rồi!"

      "Em . . . . . ."

      " , bộ phim tiếp theo vai nữ chính là của , ."

      "Minh Hiên. . . . . ."

      "Về sau cần tới tìm tôi nữa."

      "!" Đỗ Phi Phi tức giận cắn răng trợn mắt, lông mày thiếu điều muốn dựng ngược "Lục! Minh! Hiên! đối với tôi như vậy, có ngày phải hối hận!"

      "Tôi đối với hết lòng giúp đỡ, cho nhiều cơ hội, do biết bắt lấy phát huy, tôi vung bao nhiêu tiền, chính ràng nhất!" tao nhã rút ra điếu thuốc, đốt hít hơi "Phương diện tình cảm, chúng ta thể nào hợp lại!"

      Thái độ kiên quyết của , hiển nhiên dễ gì quẹo cua hoặc thương lượng đường sống khác.

      "—— hừ!" Đỗ Phi Phi hoàn toàn nổi giận, chỉnh trang quần áo liền xoay người lao ra cửa chính.

      Tôi chưa kịp phản ứng. Cửa bị ta kéo ra!

      Thời điểm đôi bên nhìn nhau, có sửng sốt chút.

      Tôi vẫn nghiêm mặt ngước nhìn, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng trước sau như .

      Trong mắt Phi Phi thoáng qua tia hoảng hốt, giống như chuyện mình làm vô tình bị người khác nhận ra, muốn tìm cái động chui vào!

      Tôi chính là muốn ta phải mất mặt thế này!

      ra trước khi tiếp xúc cùng Lục Minh Hiên, tôi từng nghe qua, quan hệ giữa Đỗ Phi Phi và Lục Minh Hiên hề đơn giản! Trong trường học cũng đồn ầm như thế, Đỗ Phi Phi được kim chủ bao nuôi, đưa đón ra vào đều là xe nổi tiếng!

      ra kim chủ đằng sau, là Lục Minh Hiên.

      "Tiện nhân!" ta giọng mắng câu, từ bên cạnh tôi xông ra ngoài, còn cố ý đụng tôi cái, bả vai đau nhức thôi, thiếu chút nữa đụng vào vách tường, may là tôi còn kịp đứng vững.

      ☆Chương 19: Dịu dàng vuốt ve.
      Edit&Beta: Junie


      "Đến đây lúc nào?" Dường như đối với xuất của tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, mặt chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến mức cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

      " xin lỗi, tôi phải cố ý nhìn lén, chỉ là vừa đúng. . . . . ."

      "Đóng cửa lại."

      Tôi đóng cửa lại, xoay người trong nháy mắt bị lực nặng đè lại.

      "Ưmh. . . . . ." Miệng bị ngăn chặn, hôn kịch liệt khiến tôi thở nổi, đôi môi bị hôn đến sưng lên.

      Tôi chau mày, nhưng có giãy giụa, mặc cho xé rách quần áo của tôi tan nát vứt dưới đất. . . . . .

      Tiếng rên rĩ phóng đãng, gương mặt ẩm ướt đỏ hồng, mồ hôi của đôi bên dính vào ga trải giường, hai bóng hình triền miên nghỉ.

      Lúc lại dịu dàng vuốt ve, trao nhau nụ hôn cháy bỏng, tiếng thở dốc dập, chờ đón họ chính là cuộc chạy đua đường dài. . . . . .

      Kích tình qua, bầu khí nóng ẩm, nhiệt độ phòng bắt đầu hạ xuống.

      Tôi mệt mỏi mở mắt, chớp chớp lại nhắm.

      Tôi nghĩ nhanh chóng rời , giống như trước hai lần, làm xong liền phủi mông chạy lấy người.

      Tuy nhiên lần này, tôi chờ lâu, cũng thấy động tĩnh từ .

      Chắc phải vì quá sức mà động đậy được chứ?

      Chuỗi thanh rung động là điện thoại trong túi tôi, cũng may tiếng chuông tôi chọn vừa phải, quá lớn, tôi nhàng cầm lấy tay khoác bên eo để sang bên, tới ghế sa lon nhận cuộc gọi tới.

      Điện thoại vừa có tính hiệu, lập tức truyền đến giọng luyên thuyên của Nhược Hi: "Làm sao cậu còn chưa tới, thức ăn nguội hết trơn."

      Hỏng bét, tôi lại quên mình có hẹn với ấy!

      " xin lỗi, mới vừa rồi quên với cậu, tạm thời xảy ra chút chuyện, tại muộn tớ thể qua chỗ cậu, cậu tự ăn cơm nha, ngày mai tụi mình gặp nhau nha?"

      "Trời, sao cậu sớm, để tớ làm nhiều đồ ăn như vậy. . . . . ."

      "Ngày mai tớ qua ăn hết cho." Trong lòng tôi ngập tràn áy náy.

      Nhược Hi thở dài: "Được rồi, chánh quan trọng hơn, cậu bận như vậy, ngày mai có thời gian gọi điện cho tớ."

      "Ừ." Vừa cúp điện thoại, tôi thở phào nhõm.

      "Sát. . . . . ." Là tiếng bật lửa.

      Tôi nhìn đến chỗ phát ra thanh, chẳng biết Lục Minh Hiên tỉnh lại từ lúc nào, ngồi ở đầu giường hút thuốc lá, đầu tóc rối bời chứa chút hương vị cuồng dã, màu khói trắng theo vòng nhả ra từ miệng , càng tăng thêm mấy phần nam tính.
      Chương 20: Có mới nới cũ
      Edit&Beta: Juni
      e

      Tôi chưa từng thấy, đàn ông nào hút thuốc lại đẹp trai đến vậy, mặc dù tôi cực kì dị ứng mùi thuốc lá, bất quá loại thuốc hút mùi rất nhạt, đến mức sặc mũi.

      "Rất xin lỗi, đánh thức ."

      "Tới đây." nhìn tôi liền giang cánh tay ở chỗ trống bên cạnh.

      Tôi hiểu ý tứ của , tới tựa lưng vào khủy tay .

      Dường như đàn ông đều thích phụ nữ như vậy, tôi khác gì con chim rúc vào trong lòng .

      Lồng ngực rắn chắc, làn da màu lúa mì thoạt nhìn rất khỏe mạnh, cánh tay lên bắp thịt cuồn cuộn, cũng có vẻ khoa trương lắm, kiểu như tựa vào cánh tay này cảm giác rất an toàn , đáng tiếc, phải là loại đàn ông mà tôi muốn cảm nhận.

      Người đàn ông này, tới ngày nào đó tôi cũng phải rời .

      Chỉ là biết, mối quan hệ như vậy, duy trì được bao lâu? Vấn đề này, tôi dám hỏi . Trước khi tôi chưa nổi tiếng, tôi dám rời khỏi , cũng thể rời khỏi .

      "Đạo diễn , bộ phim sắp mở máy quay phim rồi." Tôi thử tìm đề tài để , muốn khí quá mức trầm lắng.

      "Ừ." Tựa hồ đối với chuyện này mấy hứng thú, cũng quá quan tâm.

      làm doanh nghiệp, bản thân đối với việc đầu tư cứ thờ ơ như vậy, chẳng lẽ sợ lỗ vốn sao?

      " và Đỗ Phi Phi là bạn học?" đột nhiên hỏi câu.

      "Vâng"

      "Trước kia tôi từng gặp qua . . . . . ." khẽ chau mày liễu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, cứ như nhớ được điều gì.

      Gặp qua tôi? Làm sao có thể. . . . . .

      Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, giống Đỗ Phi Phi, thường xuyên ra vào chỗ sang trọng, hay tham gia các buổi party tư nhân, có cơ hội tiếp xúc với các ông chủ lớn.

      Lần này vì tiếp xúc Lục Minh hiên, tôi phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn là nhờ Nhược Hi giúp thay, tôi mới tra được số phòng của .

      chính là thuộc dạng có mới nới cũ, ngày nào đó chán ghét thân thể tôi, sau đó tôi là Đỗ Phi Phi tiếp theo, bị lạnh nhạt bỏ rơi.

      Người phụ nữ thông minh, tôi nhất định người đàn ông như vậy, nếu , bị tổn thương rất sâu, rất sâu. . . . . .

      Ngày thứ hai khi tỉnh lại, thấy Lục Minh Hiên.

      tủ đầu giường treo bộ màu áo đầm trắng, được ủi theo nếp kĩ càng, ngay cả bảng giá tiền cũng được tháo bỏ.
      [/size]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :