1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 40: Có con mèo đại gia tên là Thũng Gia

      Sáng ngày thứ hai, bảy giờ rưỡi có người nhấn chuông cửa, Đường Kiều khổ sở từ giường bò dậy mở cửa, bởi vì biết nếu muốn Chu Chú mở cửa, chỉ sợ người ngoài cửa phải nhấn nát chuông cửa.

      Bởi vì Chu Chú có tật xấu ngủ nhiều cho nên Đường Kiều dưỡng thành thói quen dù là ngủ ở nhà cũng mặc quần áo chỉnh tề, tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng ít nhất vẫn có thể gặp người.

      "Ai vậy?"

      "Đưa mèo tới."

      Ngoài cửa là giọng nữ nhàng, chẳng qua, lời của rất có lực sát thương.

      Rất. . . . . . sát thương.

      "Trong nhà có ai. . . . . ."

      Gần như theo bản năng, Đường Kiều ra những lời này, thậm chí có thể nghe được người ngoài cửa ‘phụt’ cái cười ra tiếng, mặt Đường Kiều trợt xuống ba vạch đen, chẳng qua vẫn núp ở bên trong cửa giả chết, có ở đây, có ở đây.

      "Chị Chu , nếu như trong nhà có ai em phải gọi điện thoại báo cảnh sát."

      Mẹ nó! là ác độc!

      Đường Kiều vô cùng miễn cưỡng mở cửa ra, đứng ngoài cửa bé rất đáng , sai, rất đáng , nhìn dáng dấp dường như là nữ sinh. Tại sao nữ sinh đáng như vậy, trong tay phải xách theo con quái vật như vậy?

      "Hắc hắc, bạn học , có phải em đưa sai địa chỉ hay , nhà chúng tôi muốn nuôi mèo."

      Đường Kiều nhìn về phía người tới, cười gượng hai tiếng, tiếp tục vùng vẫy giãy chết.

      Người tới còn bình tĩnh hơn so với tưởng, nhìn về phía gương mặt như nịnh nọt của Đường Kiều, hoàn toàn chút dao động.

      "Chị Chu , nếu như Đường tiểu thư giả bộ biết lập tức đem thư tình của Đường tiểu thư viết cho nam sinh lúc học trường cấp 3 đưa lên internet, thuận tiện kèm theo ảnh của Đường tiểu thư, để cho Đường tiểu thư sau này ra cửa giống như minh tinh."

      Mẹ nó! phải hung ác bình thường!

      "A, ra là mèo nhà chị Chu sao, ai da, là thất lễ, thất lễ."

      Đường Kiều làm bộ như nhớ ra, đôi tay nhận lấy chiếc lồng mèo, Thũng Gia ở trong lồng mở đôi mắt to vô hồn nhìn , há to miệng. Đường Kiều thấy thế, vẻ mặt hoảng sợ đem lồng tre nhét trở lại trong tay người tới, lui về sau bước, ai ngờ Thũng Gia chỉ há miệng ngáp cái rồi ngậm miệng lại.

      Đường Kiều: . . . . . .

      khóc a, ngay cả con mèo cũng chơi như vậy, cuộc sống này làm sao sống đây. . . . . .

      "Chị Chu , Thũng Gia cắn người, chỉ cần Đường tiểu thư bỏ đói nó, nó cũng cào cấu người."

      Này, bạn học, Chu Du cho bao nhiêu tiền a, sai khiến em làm cái chuyện tổn hại như vậy?

      Đường Kiều cố gắng bình tĩnh, nhận lấy Thũng Gia nhà Chu Du, mới sáng sớm bị giảm thọ a, sống được bao nhiêu năm đâu.

      Đường Kiều cầm lấy lồng tre, muốn vào nhà, cũng cám ơn người ta tiếng nào, phải quên mà căn bản muốn cám ơn người ta. Cám ơn cái gì a! có đem máu chó hất vào bé kia coi như là tốt rồi, cần biết bé đáng thế nào.

      bé giúp Chu Du đưa mèo tới cũng so đo, chẳng qua lúc Đường Kiều xoay người vào cửa lại câu.

      "Chị Chu còn , Đường tiểu thư phải nuôi nấng, thể để cho Thũng Gia mất lạng thịt." xong đem túi đồ to tay giao cho Đường Kiều, sau đó xoay người .

      Tốt. . . . . . bé có cá tính a.

      Đường Kiều tay dùng sức xách theo chiếc lồng mèo, tay xách theo túi vào cửa, sau đó đá lên cửa cái. Đem lồng mèo đặt xuống đất, Đường Kiều nhìn chút đồ trong túi, đều là thức ăn của mèo, còn có hai cuộn len và con chuột vải. Đường Kiều đen mặt, mèo bây giờ, aiz. . . . . . Sống còn sung sướng hơn so với , chỉ có ăn, còn có món đồ chơi của mình. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Ngoài ra còn có tờ thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Thũng Gia, đại ý là buổi sáng Thũng Gia mấy giờ phải ăn sáng, mấy giờ phải tản bộ, mấy giờ ăn trưa, mấy giờ phải chơi đồ chơi, mấy giờ ăn buổi chiều, sau đó bữa ăn tối và ăn bữa khuya. . . . . .

      Cuộc sống này, chính là cuộc sống đại gia a.

      Aiz, Đường Kiều lắc đầu, vào toilet rửa tay ra ngoài ngồi ở ghế sa lon, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thũng Gia trong lồng tre.

      Trong lồng tre, Thũng Gia cũng nhìn , đôi mắt vô hồn giống như Garfield, dường như khinh thường Đường Kiều.

      Đường Kiều khổ sở rên rỉ lên tiếng, thích, lòng thích a, thích ánh mắt như cá chết của nó.

      "Meo meo."

      Thũng Gia chợt phát ra tiếng kêu, Đường Kiều lập tức từ đầu này ghế sa lon nhảy tới đầu kia ghế sa lon.

      Nó muốn làm gì?

      "Meo meo!"

      Thũng Gia kêu tiếng, nếu như mặt biểu đạt được lời , đây tuyệt đối là vẻ mặt khinh thường.

      Được rồi, Đường Kiều nhìn chút đồng hồ tường, lúc này là giờ Thũng Gia ăn bữa sáng.

      Đường Kiều từ phòng bếp cầm cái đĩa, là cái đĩa sứ thanh hoa do Chu Chú mua, bình thường cũng rất thích, mỗi lần Đường Kiều rửa xong, còn phải cầm khăn lông lau khô lần nữa.

      Đem cái đĩa đặt đất ở trước mặt Thũng Gia, Đường Kiều lại từ trong cái túi to mà lúc nảy nhận từ tay bé kia, lấy ra túi thức ăn của mèo, đủ mọi màu sắc, nhìn qua dường như là loại đậu gì đó, sau đó đổ chút vào trong dĩa. Trong thời gian này, Thũng Gia vẫn mở to cặp mắt vô hồn nhìn , khi Đường Kiều xé chiếc túi, có hai viên đậu lăn ra đất con mèo vui kêu lên hai tiếng. Đường Kiều luống cuống tay chân, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn sáng cho Thũng Gia, người mệt mỏi toát mồ hôi.

      Nhưng lại xuất vấn đề, con mèo ở trong lồng tre, thức ăn ở trong đĩa, cái đĩa ở trong lồng tre. . . . . .

      A! Chẳng lẽ phải thả con mèo ra hay sao?

      Đường Kiều rối rắm, nhăn mày, trái tim bắt đầu quặn đau rồi.

      "Nếu , mày nghỉ ăn bữa được ?"

      Đừng con mèo đồng ý, Đường Kiều nhịn được nghĩ đến câu lúc nảy của bé kia.

      Rơi lệ đầy mặt a, chị Chu rồi, thể để cho nó mất lạng thịt.

      Vì vậy Đường Kiều rơi vào trong rối rắm thể thoát ra được, suy nghĩ xem ăn bữa có thể mất lạng thịt hay .

      Trong lồng tre, Thũng Gia chịu để cho có thời gian suy nghĩ, cuồng loạn kêu to.

      "Meo meo, meo meo, meo meo meo meo. . . . . ."

      Meo meo em mày chứ meo meo, là khốn kiếp.

      Đường Kiều rối rắm lâu, cuối cùng vẫn quyết định tìm Chu Chú ra tay. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Dù sao cậu ta hứa với Chu Du, muốn chăm sóc con mèo để cậu ta chăm sóc , tại sao sáng sớm phải ở nơi này nghe con mèo kêu loạn a, là khó nghe muốn chết.

      Đúng như Chu Chú , ngại để Đường Kiều xem tin nhắn của , thu điện thoại của , sử dụng phòng tắm của , vào phòng của . . . . . . Cho nên, cửa phòng của luôn có đóng, chẳng qua chỉ khép hờ.

      Đường Kiều vừa nhấc tay đẩy , cửa liền mở ra, đập vào mắt là người đàn ông đẹp trai ngủ khỏa thân, dĩ nhiên, nếu như quần lót người Chu Chú được xem là quần áo, vậy vẫn có mặc quần áo.

      Mặc dù thấy qua vô số lần như thế này nhưng mặt của Đường Kiều vẫn nhịn được đỏ lên.

      Sửa sang lại sắc mặt, trước tiên Đường Kiều đem rèm cửa sổ “soạt” tiếng, toàn bộ kéo ra, hôm nay là ngày nắng ấm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong gian phòng, rất tốt, Đường Kiều rất hài lòng hiệu quả này.
      PhongVyhonglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Có đại gia gọi là Chu Chú

      Nằm ở giường, Chu Chú cảm nhận được ánh sáng chiếu vào, cau mày ngọa nguậy đầu, sau đó vùi mặt vào gối đầu.

      Đường Kiều đứng ở bên giường có chút nhục chí, được rồi thừa nhận, làm cho người rời giường chuyện tội ác mà làm chuyện tội ác đó.

      Chu Chú lật người, vốn cái chăn còn che lại chút, lúc này bị thân thể trần truồng của tên con trai ngủ đè lên.

      Mặt của Đường Kiều trong nháy mắt đỏ bừng, sắp rỉ máu, gần như theo phản xạ, Đường Kiều lập tức đứng ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn trời.

      "Chu Chú, thức dậy."

      Khụ khụ, cặp mắt cố chấp nhìn chằm chằm trần nhà, Đường Kiều bắt đầu gọi Chu đại gia rời giường, ánh mắt nhìn trần nhà, thanh dường như hơi bởi vì người giường căn bản có phản ứng.

      "Chu Chú, thức dậy!"

      Đường Kiều cao giọng gọi lần nữa, chẳng qua ánh mắt vẫn nhìn trần nhà.

      Người giường vẫn động đậy.

      "Chu Chú, thức dậy!"

      thanh lại cao thêm ít. Đường Kiều cảm thấy gọi như vậy nữa mình nên ăn cái gì để thông cổ rồi.

      Nhưng người giường vẫn có động tĩnh gì.

      . . . . . . Nhịn!

      "Chu Chú, thức dậy . . dậy. . . dậy. . . dậy !"

      Đường Kiều kéo dài hơi thở, sau khi nhìn trần nhà rống to lên câu, ngay cả Thũng Gia ở trong phòng khách cũng bị tiếng rống của làm cho giật mình kêu lên vài tiếng meo meo.

      Nhưng. . . . . . ngạc nhiên, Chu đại gia nằm ở giường chút động đậy.

      Mặt của Đường Kiều ngớ ra, ngớ ra khá nghiêm trọng.

      "Cậu … con mẹ nó, rốt cuộc. . . . . ."

      Đường Kiều phiền não chuẩn bị áp dụng biện pháp kịch liệt, còn chưa hết lời, lại nhìn thấy Chu Chú đầu đặt gối đầu, nở nụ cười nhìn , trong đôi mắt tràn đầy nụ cười.

      Cười cái rắm!

      Cậu ta tỉnh lại lúc nào? Nếu cậu ta tỉnh, tại sao còn trơ mắt nhìn có chút hình tượng gào thét mà lên tiếng? Quả nhiên vô sỉ a!

      " len lén vào phòng tôi, có phải thèm thuồng thân thể của tôi hay " .

      "Cậu …. Cậu cần ngậm máu phun người, người nào thèm thuồng thân thể của cậu hả ?"

      Đường Kiều nhảy dựng lên, lập tức giải thích.

      " nha, nếu phải, sáng sớm len lén chạy đến phòng của tôi làm gì?"

      Chu Chú rút ra cái tay, vén tóc trán sang bên cạnh, bộ dạng lười biếng, thuận tiện còn đá lông nheo với Đường Kiều.

      Đường Kiều lập tức run rẩy cả người, đứng vững té ngã xuống ngay cửa, mặc dù Chu Chú đẹp trai đến nổi có lời nào để , nhưng sáng sớm, là làm cho người khác khó tiêu hóa.

      "Cậu nhanh lên chút á..., Thũng Gia nhà Chu Du đưa tới rồi, cậu mau dậy cho nó ăn ."

      Đường Kiều chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi phòng của Chu Chú, khí nơi này quá mỏng manh.

      " kéo tôi dậy."

      Chu Chú đưa tay, bộ dạng vô lại.

      Đường Kiều thở dài, dù thế nào nữa cậu ta cũng bị xem hết trơn, cũng tổn thất cái gì, mặc kệ nó.

      "A!"

      hồi trời đất quay cuồng, Đường Kiều chỉ cảm thấy hoa mắt, người bị Chu Chú đặt ở phía dưới thân.

      Sáng sớm, có cần kích thích thế này hay ? chịu nổi kích thích này.

      Đường Kiều hoảng sợ, vẻ mặt thay đổi giùng giằng muốn đứng lên, nhưng làm sao được, tay chân hoàn toàn bị vây khốn, giãy giụa thế nào cũng vô ích. . Mẹ nó, cậu ta luyện Karate là là vì để đặc biệt đối phó với sao?

      "Chu Chú, cậu ngồi dậy cho tôi!"

      Mặt của Đường Kiều nghẹn đỏ, lúc này người Chu Chú cũng có mặc gì, lại giãy giụa quá mức tốt, chỉ đành phải giọng trách cứ. Nhưng người đè ở người nhúc nhích chút nào, hơn nữa còn hết sức vừa lòng.

      "Còn sớm, ngủ tiếp lát."

      Giọng hấp dẫn của Chu Chú ở bên tai Đường Kiều có chút nhồn nhột, nhột từ lỗ tai nhột đến đáy lòng, mặt của Đường Kiều trong nháy mắt vặn vẹo, đây là quyến rũ a, trắng trợn quyến rũ.

      "Đừng ngủ nữa, Thũng Gia vẫn còn ở phòng khách đói bụng đến kêu lên đấy."

      Đường Kiều dừng lại giãy giụa, nhìn về phía người đè ở người nghiêm túc , lời sai, đạo lý cũng đúng, nhưng tư thế này quá. . . . . . kỳ cục

      " phải nó đói."

      Bộ dạng Chu Chú rất hiểu nó.

      " đói bụng kêu làm gì?"

      có việc gì nên kêu chơi? Được rồi, người kỳ quái nuôi mèo kỳ quái.

      "Đó là do nó đến nhà mới, hưng phấn đấy."

      Chu Chú nhắm mắt lại xuyên tạc suy nghĩ của con mèo, đừng , Đường Kiều vẫn tin là rồi.

      "Cậu muốn ngủ cũng đừng đè ép tôi, khó chịu."

      Đường Kiều đẩy bả vai Chu Chú cái, sau khi chạm vào da thịt trơn nhẵn, đầu đầy vạch đen. khí này. . . . . . Càng lúc càng mỏng manh.

      Chu Chú nghe lời di chuyển thân thể, chẳng qua vẫn buông Đường Kiều, chỉ xê dịch chút, nửa người vẫn đè ở người Đường Kiều, thế cho nên Đường Kiều vẫn tránh thoát.

      "Ừ … ngủ tiếp chút."

      Chu Chú như con mèo phát ra tiếng kêu thỏa mãn, đầu càng cọ sát vào cổ Đường Kiều, cọ đến Đường Kiều nổi gân xanh.

      Đây quả thực là cực hình tàn khốc!

      "Cậu muốn ngủ ngủ, tôi ngủ được, cậu buông tôi ra."

      Giọng điệu của Đường Kiều như thương lượng, cố gắng giải cứu thân thể của mình.

      "Chu Chú?"

      "Chu Chú?"

      có tiếng đáp lại, Đường Kiều lại kêu liên tục hai tiếng, vẫn có tiếng đáp lại.

      Nhanh như vậy ngủ mất rồi hả ? Vẻ mặt Đường Kiều khổ sở, người này đè ép vẫn ngủ ngon như thế, là cố ý mà.

      "Này, Chu Chú!"

      Tối qua cậu ta ăn trộm sao? Tại sao có thể ngủ ngon như vậy, còn ngáy khẽ.

      Muốn nhúc nhích cũng thể nhúc nhích, cũng được, Đường Kiều chỉ đành phải giả chết nằm ngay đơ ở giường, chính xác là giả chết nằm ngay đơ ở phía dưới người Chu Chú.

      Nhưng đồng hồ sinh học của Đường Kiều tỉnh, làm thế nào cũng ngủ được, nhắm mắt lại lâu, lại bất đắc dĩ mở mắt ra. Đúng như Chu Chú , Thũng Gia ở trong phòng khách, sau khi kêu lát kêu nữa.

      Đường Kiều liếc mắt cẩn thận nhìn cái đầu bên cổ mình, dù sao rảnh rỗi có việc làm.

      Trán đầy đặn, lông mày dày rậm, mắt luôn tràn đầy nụ cười, lúc này nhắm lại, hàng lông mi dày khiến cho các đều ghen tỵ, thu lại tất cả khôn khéo và dịu dàng. Phía dưới là lỗ mũi, sau đó là đôi môi. . . . . . . ánh mắt Đường Kiều đường nhìn xuống, cẩn thận dò xét, tha thứ cho từ ngữ thiếu thốn, học ngành kế toán, cũng thể dùng từ rất có tiền để hình dung vẻ đẹp của Chu Chú, mặc dù cậu ta rất có tiền nhưng là nữ thanh niên văn nghệ sĩ a, tại sao có thể dùng từ thô tục để hình dung người đàn ông này.

      lúc Đường Kiều tập trung tinh thần suy nghĩ từ ngữ để hình dung, Chu Chú đáng lẽ ngủ say lặng lẽ mở mắt, nhìn vẻ mặt khổ sở của Đường Kiều, đáy mắt lóe sáng rồi rất nhanh biến mất thấy.
      PhongVyhonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 42: Hai đại gia sống chung

      Người xưa , nghèo chịu đựng, giàu nhẫn nại, ngủ được phải nhắm mắt.

      Đường Kiều nhắm mắt lại lúc lâu, chút buồn ngủ. Đúng vậy, bị người đàn ông trần truồng đè ở người, chết rất may, làm sao còn ngủ được.

      Đường Kiều là độc thân, bốn chữ ‘lòng ham muốn’, căn bản vẫn có thể làm được, nhưng có lúc cũng khó tránh khỏi bị bên ngoài hấp dẫn, dụ dỗ nổi loạn. Giống như tại, trong khí yên tĩnh, Đường Kiều chỉ cảm thấy hơi nóng dần dần tăng lên, từ lòng bàn chân chạy đến mặt, lại chạy đến đầu đỉnh.

      . . . . . . Giận!

      . . . . . . Nhịn!

      cũng chỉ có thể mở to hai mắt, nhắm lại, mở ra. Vẫn ngừng lặp lại, cũng may có máy điều hòa khí, nếu , Đường Kiều cảm giác chắc chắn mình là trong số những người bị chết nóng hiếm có trong lịch sử.

      Bên cạnh Chu Chú vẫn thở đều đều, ghen tị ước ao, tại sao đứa này lại ngủ ngon như vậy?

      Đường Kiều mơ mơ màng màng tự hỏi, trong óc xuất rất nhiều thứ, phần lớn là quá khứ, chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện ngu xuẩn mình làm trong quá khứ, thiếu chút nữa Đường Kiều rên rỉ ra tiếng, chỉ hận thể sống mình. Ngày trước, còn chê cười, nhưng hôm nay làm thế nào lại đến tình trạng này, thuận với người nhà, có công việc, bạn trai cũng tìm được người. . . . . . Aiz, muốn cầm gối đầu đè chết mình.

      Đợi đến khi Chu Chú ngủ lại xong hơn nửa tiếng, Chu Chú ở giường mới vừa cử động, nghiêng nghiêng người, Đường Kiều lập tức lật người xuống giường, chỉ sợ Chu Chú tiếp tục cẩn thận đè .

      Đường Kiều chạy ra khỏi phòng của Chu Chú giống


      như gặp quỷ, nhân tiện phịch tiếng khép cửa phòng. Chu Chú mặc quần lót, ngồi ở giường nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, thầm cười tiếng, dường như tâm trạng tệ.


      Kể từ sau khi mất công việc, Đường Kiều cảm thấy giống như đạp cứt chó.


      Chiếc lồng mèo vẫn còn đặt ở bên sa lon, cái đĩa vẫn còn bên chiếc lồng mèo. Nhưng con mèo ở trong lồng tre thấy, thức ăn trong đĩa còn.


      “A!”


      Đường Kiều thét chói tai, sáng sớm xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy chứ, là quá đáng sợ.


      “Thế nào?”


      Chu Chú chỉ kịp mặc vào cái quần đùi, sau khi nghe Đường Kiều thét chói tai, tay chân luống cuống vọt ra khỏi phòng.


      “Nó……Nó……nó thấy.”


      Đường Kiều tay run run chỉ vào chiếc lồng mèo, dáng vẻ hoảng sợ.


      Chu Chú theo hướng chỉ của Đường Kiều nhìn về phía chiếc lồng mèo, quả thực, bên trong lồng tre chẳng có gì cả, nhưng phải con mèo Thũng Gia ngồi ghế sa lon sao, rất nhàn nhã vẫy đuôi, dáng vẻ rất thích ý.


      phải ở ghế sofa sao?”


      Chu Chú vừa như vậy, lúc này Đường Kiều mới nhìn thấy Thũng Gia ghế sa lon.


      Nó làm sao chui ra khỏi lồng tre?


      ràng lồng tre đóng.”


      Đường Kiều nhìn Thũng Gia chút, nhìn lại chiếc lồng tre, cuối cùng dời mắt mặt Chu Chú. Trông chờ Chu Chú có thể cho giải thích hợp lý, bằng phải mời thầy Phong Thủy đến.


      “Có thể lồng tre có khóa kĩ.”


      ràng Chu Chú để ý, từ trước đến nay, điểm chú ý của đàn ông và phụ nữ luôn khác nhau.


      làm bữa ăn sáng.”


      Chu Chú giống như đại gia căn dặn, Đường Kiều run rẩy cả người, có chút hiểu ra sao vào phòng bếp, vẫn nấu cháo, lần này cho vào cái gì cả.


      Đường Kiều đem nồi đất đặt bếp, sau đó vặn lửa, sau khi chuẩn bị xong, ra khỏi phòng bếp, đầu óc vẫn giống như bột nhão, dường như nghĩ đến Chu đại gia hay nghĩ đến Thũng Gia.


      Trong phòng khách, người, mèo ngồi ở ghế sa lon xem tin tức buổi sáng, cánh tay trần của Chu Chú tựa vào ghế sa lon, hai tay mở ra, tư thế này……Con mẹ nó quá rảnh rỗi rồi. Thũng Gia ngồi ở bên cạnh , cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm TV, cái đuôi cuốn vào quăng ra, con mèo của Chu Du thể , đúng là con vật bảo bối. Hình ảnh rất quỷ dị, có lẽ nhìn từ góc độ của Đường Kiều thấy hài hòa, ấm áp kỳ lạ. Khi còn bé vẫn khát vọng hình ảnh như vậy, mẹ ở trong phòng bếp nấu cơm, cha và ở trong phòng khách xem ti vi hoặc cùng nhau chơi trò chơi …Hình ảnh như vậy cũng từng có, chỉ là sau đó còn nữa. Có thể sau khi Đường Uyển xuất cũng có hình ảnh như vậy, chẳng qua còn quan hệ với nữa. Cười tự giễu, lúc này Đường Kiều mới phát ra, ra rất nhiều năm có khát vọng rồi.


      Bà ngoại , nên oán hận.


      Đời người 80-90%, như mình mong muốn. Ông trời nhìn, nửa đời trước là nguyên nhân, nửa đời sau là kết quả, là người có phúc, cũng tìm được hạnh phúc. ra gấp, chỉ rất muốn hỏi câu: con bà nó, còn phải đợi bao lâu mới có phúc phận này?


      Chiếc lồng tre và cái đĩa vẫn còn đặt ở chỗ cũ, thở dài, Đường Kiều tới cầm lên chiếc lồng tre, vẫn hiểu rốt cuộc Thũng Gia làm thế nào chui ra khỏi chiếc lồng tre. Sau đó cầm cái đĩa mà Chu Chú thích nhất. lại thua rồi, sớm nên biết, những gì Chu Chú đều phải là , còn cái gì thích nhất, cái đĩa đặt đất cậu ta cũng thèm liếc mắt nhìn cái. Đây chính là thứ cậu ta thích nhất sao? vẫn nghĩ ra. Cũng có lẽ, cậu ta thích cái khác, thí dụ như, cậu ta từng cậu ta thích cái đĩa này, cho nên cũng thích cái đĩa này.


      chiếm được nhớ mãi quên, thỉnh thoảng lấy ra thầm mấy câu, cậu ta thích nhất a nhưng bây giờ, nó bị tùy ý đặt dưới đất, hơn nữa bên trong còn đựng thức ăn mà con mèo liếm sạch …… Đường Kiều nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, tức giận thể phát tiết.


      Vòi nước chảy rào rào, Đường Kiều cầm giẻ lau chà cái đĩa phát ra tiếng vang dội, cái đĩa lại chà ước chừng mấy phút đồng hồ.


      xem tin tức Chu Chú quay đầu lại, liếc nhìn vào trong phòng bếp, sau đó nhìn Thũng Gia bên cạnh, cười cười. Thũng Gia nhìn Chu Chú chợt cười, liếc mắt bày tỏ rất khinh thường, sau đó xoay qua chỗ khác xem tin tức.


      Chu Chú chau mày, có loại dự cảm, cuộc sống sau này càng ngày càng thú vị.
      Last edited by a moderator: 21/11/14
      honglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43: Cảm giác chắc bụng và tràn đầy cứt

      Chu Chú ngồi ở trước bàn ăn, ăn điểm tâm, Đường Kiều lên web trộm món ăn, Thũng Gia tiếp tục ngồi ở ghế sa lon xem ti vi. Ba người. . . . . . Khụ, hai người, con mèo, tất cả đều làm chuyện riêng, liên quan tới nhau.

      Ách, vốn liên quan tới nhau nhưng lúc sau, Đường Kiều biết vì sao mình phát câu , thành công hấp dẫn người, con mèo.

      "Aiz, Chu Chú, tôi với cậu, trước kia tôi có viết câu văn, đặc biệt thú vị."

      "Ừ, thử."

      Chu Chú vừa đưa cháo vào trong miệng, vừa chút để ý, cũng cho rằng Đường Kiều có thể ra câu gì hay ho.

      "Đây là câu tôi viết lúc còn ở đại học, cậu hãy nghe cho kỹ a."

      "Ừ, nghe đây."

      này dài dòng như vậy từ bao giờ.

      "Tôi thích cảm giác chắc bụng và tràn đầy cứt, dường như cũng là hạnh phúc trong cuộc sống. . . . . ."

      xong, Đường Kiều đấm ngực cười to, mặt đều là vẻ hả hê, Đường Kiều cảm giác mình chính là Triết Học Gia, ra câu đó cũng là triết lý. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Có lẽ Thũng Gia bị Đường Kiều cười như điên làm cho sợ hãi, meo tiếng, nhảy xuống ghế sa lon, giống như chạy trốn đến cạnh bàn ăn, dựa góc bàn ngồi xổm xuống.

      Lúc này, Chu Chú có tâm trạng để ý tới nó, động tác ăn cháo ngừng lại, khẽ nhếch miệng, hớp cháo còn nằm ở cổ họng, trong lúc nhất thời nhả ra cũng xong, nuốt vào cũng được.

      Đường Kiều có chút hả hê nhìn Chu Chú, thấy Chu Chú bối rối, vẫn tương đối hài lòng. Những lúc như vậy có nhiều ở trong cuộc sống của , . . . . . . là đắc ý.

      Như mong muốn, hôm nay bữa ăn sáng Chu Chú ăn tương đối ít, sau khi ăn sáng xong để lại chén cho rửa, sau đó mình xách theo máy vi tính ra cửa. Đường Kiều hỏi đâu, thực tế, chuyện như vậy ít hỏi, bởi vì muốn mình phút chốc trở thành bà mẹ già.

      Đường Kiều quen với thân phận bị nô dịch và bộ dáng nô dịch. Sau khi rửa chén, từ phòng bếp ra ngoài, Thũng Gia béo mập rời khỏi chân bàn, tới lui trong phòng, dường như thăm dò lãnh địa tạm thời của nó. Đường Kiều đứng bên yên lặng rơi lệ, tại sao mạng của khổ như vậy. Ở thế giới này có rất nhiều thịt ba chỉ ngon, áo lông đắc giá, nghĩ cuộc sống của bị hủy vì Thũng Gia, nở, cho nên …..? Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. chỉ mong Chu Du có thể nhanh chóng giải quyết tên đàn ông kia, sau đó trở về dẫn Thũng Gia nhà ấy .

      Ngày tháng của thanh niên thất nghiệp vẫn có chút nhàm chán, ngày thứ nhất sống chung với Thũng Gia, Đường Kiều vẫn có chuyện gì làm, ngồi ở đầu ghế sa lon tiếp tục online, đối với tờ giấy ghi tập quán sinh hoạt của Thũng Gia trong túi mà đưa tới lúc sáng, lựa chọn nhìn, muốn mang Thũng Gia tản bộ? Có lẽ ra khỏi cửa này muốn trở lại nữa.

      vẫn còn muốn thịt ba chỉ và áo lông đắc giá.

      Tựa vào ghế sa lon, Đường Kiều gõ ra hai bộ sơ yếu lý lịch, bộ là trợ lý, bộ khác cũng là trợ lý. Đường Kiều khỏi nghĩ đến, Lỗ đại sư người trước thời đại a, khi đó ông ta biết xu hướng phát triển của thế giới này, khắp thế giới đều có máy tính Apple, aiz. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Sau khi Thũng Gia thăm dò xong, nhảy lên ghế sa lon, Đường Kiều chỉ cảm thấy dưới mông máy động, có loại kích động muốn nhảy lên. Cũng may Thũng Gia chỉ xoay vòng ghế sa lon, sau đó nằm khoanh đầu khác ghế sa lon lim dim.

      Đường Kiều thở phào hơi, hoàn hảo Thũng Gia có làm gì , có lẽ vắng Chu Du, dường như tinh thần Thũng Gia cũng quá tốt. Đường Kiều có chút may mắn, nhờ tinh thần của nó tốt, nếu , có lẽ nó tra tấn .

      Lúc trước, Đường Kiều còn ở công ty chỉ có người bạn duy nhất là Hồng Nhi, ngày đó rời khỏi, Hồng Nhi cũng ở trong công ty, cũng có thể có người cố ý sai ấy . Tóm lại, ngoại trừ Đường Uyển, lần đầu tiên Đường Kiều cảm thấy rất uất ức, con mẹ nó quá uất ức trước mặt người khác, nghĩ đến, hận thể nhổ hết toàn bộ củ cải, thưởng thức lần làm ông chủ.

      Thấy Hồng Nhi online, Đường Kiều gửi qua cái mặt giả chết cứng đơ, so với nét mặt của Chu Du, Đường Kiều vẫn xem là bình thường, chẳng qua có lúc biết phải gì nên ném qua nét mặt. Giống như tại, muốn chuyện với Hồng Nhi nhưng lại biết từ đâu, có lẽ quá nhàm chán. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      Rất nhanh, Hồng Nhi trả lời tin nhắn, "Hai ngày nay có khỏe ?"

      "Rất tốt, ăn được ngủ được, còn nuôi con mèo đại gia."

      Dĩ nhiên, chỉ nuôi tạm thời, chờ mẹ của nó trở lại, được giải thoát.

      "Vậy tốt, chỉ sợ nghĩ quẩn."

      Phốc! có yếu đuối như thế sao? Đường Kiều đen mặt, đen như con quạ đen.

      "Chỉ vì công việc như vậy mà nghĩ quẩn?" có bị oan hay a. Mặc dù ngoài mặt Đường Kiều là người nhẫn nhục chịu đựng, nhưng muốn công việc ra gì mà nghĩ quẩn, chính là người thiếu não.

      " có là tốt rồi, hôm nào cùng ăn cơm?"

      Hồng Nhi nhanh chóng kết thúc đề tài này, đây chính là thông minh, cần cố ý làm cho người khác khó chịu, nhưng đáng tiếc a, con bé Đường Uyển kia vĩnh viễn cũng học được, thoải mái chỗ nào nó cố tình đạp lên chỗ đó, đó là chị em sao, đó là kẻ địch!

      "Có thể, nhưng gần đây phải tìm công việc, còn phải chăm sóc Mèo đại gia, qua thời gian ngắn rồi hãy ."

      Đây là thời gian suy sụp nhất trong cuộc đời, Đường Kiều muốn quá nhiều người nhìn thấy bộ dáng này của , cho nên lời từ chối.

      Đời người chắc chắn có rất nhiều bạn bè, mỗi người bạn trong đời cũng có vai trò khác nhau, người có thể cùng hưởng phúc có rất nhiều, nhưng trong lúc suy sụp người bạn có thể cùng Đường Kiều ăn cơm uống rượu, cùng điên cuồng cũng chỉ có mình Chu Du. Đáng tiếc kia chạy mất bỏ rơi mình!

      Nghĩ đến đây, Đường Kiều khỏi thầm nghiến răng.

      Hồng Nhi cũng nài nỉ, mặc dù ở trong công ty hai người là bạn bè tương đối thân thiết, nhưng ra khỏi công ty, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Trong lòng mỗi người cũng hiểu , đó cũng phải là lỗi của ai, chẳng qua xã hội này quá chạy theo vật chất.

      Hai người rất nhanh rơi vào im lặng, Đường Kiều suy nghĩ miên man, sau khi thể tìm được lời nào để , nản lòng gõ ra dòng chữ. "Vậy làm việc ."

      "Ừ, được rồi."

      Dòng chữ này chẳng ra sao, kết thúc cũng chẳng ra sao, Đường Kiều hít hơi, trong lồng ngực dâng lên bong bóng, cũng biết là chua xót hay đắng chát.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44: Đường Uyển ra sân

      Tháng sáu.

      Chu Chú bận rộn nộp luận văn tốt nghiệp, Đường Uyển bận rộn thi tốt nghiệp trung học, Chu Du bận rộn tìm đàn ông, còn Đường Kiều cả ngày đều lao vào chuyện gửi sơ yếu lý lịch. Hơn nữa, thỉnh thoảng còn cho mèo ăn, đe dọa mèo và bị mèo đe dọa.

      Tháng sáu, tháng sáu rất bận a.

      Mà thất nghiệp, chuyện bị áp lực rất lớn.

      Đường Kiều nhìn chằm chằm máy vi tính nhìn đến nổi muốn chảy máu mũi, đáng tiếc trong email vẫn lá thư nào, công ty hoặc xí nghiệp nào hồi cho . . . . . . . kém cỏi như vậy sao?

      Thức ăn của Thũng Gia càng ngày càng ít , ngày Đường Uyển thi tốt nghiệp trung học càng lúc càng gần, cho đến khi thức ăn của Thũng Gia hoàn toàn hết sạch, Đường Uyển thi xong tốt nghiệp trung học.

      Rốt cuộc, Đường Uyển tới!

      "Thế nào, chị, chị phải chào đón em sao?"

      Vào lúc này, hai người Đường Kiều và Đường Uyển, người đứng ở bên trong cửa, người đứng ở ngoài cửa.

      Đường Kiều đứng ở bên trong cửa giống như Thần giữ cửa, còn Đường Uyển đứng ở ngoài cửa cười duyên giống như Tinh. sai! Chính là Tinh, nhìn vẻ mặt Đường Uyển cười xấu xa, trong nháy mắt trong đầu Đường Kiều ra vô số Tinh, từ cổ đại đến đại, từ quá khứ đến tương lai, từ ngoài đến trong. Tóm lại, đó chính là Tinh.

      " có, có. . . . . . làm sao chào đón, mau vào ."

      Đường Uyển mang đồ nhiều lắm, chỉ cái ba lô , nhìn thấy có cảm giác giống như muốn tìm chỗ dựa nhưng Đường Kiều có thể khẳng định, Đường Uyển tuyệt đối muốn dựa vào .

      " Chu Chú."

      Vừa vào cửa, Đường Uyển nhảy lộc cộc mấy bước vào trong nhà, nhảy vào trong ngực Chu Chú từ cầu thang xuống, sau đó đeo giống như gấu Koala.

      "Uyển Uyển tới rồi."

      Chu Chú cười cười, cũng trở tay ôm Đường Uyển, trừ nụ cười mặt có chút khó khăn, những thứ khác dường như cũng nhiệt tình, siêu cấp nhiệt tình.

      Đường Kiều đứng ở phía sau nhìn hai người, thở dài, trẻ tuổi. . . . . . là con mẹ nó quá tốt! Có thể tùy ý ăn đậu hủ của đàn ông, muốn ôm người nào có thể ôm

      người đó, thích ai có thể khách khí.

      “Meo meo meo meo......”

      Thũng Gia vừa kêu meo meo, vừa từ ban công trở lại phòng, lạ lẫm nhìn Đường Uyển cái hời họt tiếp tục kêu meo tiếng.

      Lúc này Đường Uyển mới tách khỏi Chu Chú, lập tức bị con mèo mập trước mắt hấp dẫn.

      “Oa, con mèo đáng .”

      Dứt lời liền ngồi xổm trước mặt Thũng Gia, vươn tay chuẩn bị chụp xuống cái đầu mập của Thũng Gia. Thũng Gia kêu meo meo, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay chụp xuống, chạy trốn đến dưới ghế salon.

      Chu Chú và Đường Kiều hở phào hơi, Đường Kiều may mắn vì Thũng Gia còn giữ đươc trong sạch, Chu Chú may mắn vì mình giữ được trong sạch.

      Chu Chú, đó là con mèo của hả? Thập đáng .”

      Đường Kiều nhíu nhíu mày, xem ra già rồi, những thứ mà thích, nhưng đúng là khó chịu.

      phải, là của Chu Du, gần đây chị ấy có chuyện xa nhà chuyến, để cho chăm sóc dùm.”

      Chu Chú cười cười trả lời, Thũng Gia quả rất đáng , cũng cảm thấy tê, cũng biết tại sao Đường Kiều lại thích.

      Đường Kiều trợn trắng mắt nhìn trần nhà, phí! Cái gì chăm sóc dùm, cậu ta chăm sóc lúc nào, ràng đều do chăm sóc. cho nó ăn, dọn dẹp thứ nó bài tiết, làm đủ mọi chuyện cho nó, thỉnh thoảng còn bị tiếng kêu meo meo the thé của nó đe dọa. ... dễ dàng sao, làm thế nào trở thành do cậu ta chăm sóc. Aiz trần nhà cũng đáng thương, cũng sắp bị nhìn thủng rồi.

      “A, là của chị Chu Du sao, ngờ chị ấy còn thích nuôi mèo nhưng chị thích, chị, có đúng vậy ?”

      Đường Kiều cảm giác mình quá bình thường, vừa nhìn thấy nét mặt kia, ánh mắt kia của Đường Uyển, …. liền nghĩ ngay đến Tinh, Tinh a Tinh.

      “Đúng vậy, đúng vậy, thích.”

      Vẻ mặp Đường Kiều cứng ngắc, vẻ mặp kia, rất buồn cười, Chu Chú cố gắng nín cười.

      “Kiều Kiều, tại sao thích vậy?”

      Mới vừa rồi vẻ mặt Đường Kiều cứng ngắc, lập tức biến thành mặt đen.

      “Mắc mớ gì tới cậu!”

      Hỏi cái sợi lông của cậu á, thích chính là thích, sao nhiều chuyện như vậy.

      Bên cạnh ghế sa lon đặt cái đĩa sứ thanh hoa mà Chu Chú thích, cũng chính là chỗ Thũng Gia ăn cơm, đầu Thũng Gia đặt bên cạnh cái đĩa ánh mắt cũng nhìn Đường Kiều, ý kia quá ràng, nó đói bụng, nó muốn ăn thứ gì đó.

      Đường Kiều cúi đầu, vẫn cúi đầu nhượng bộ, ….. mua!

      “Đường Uyển, chuẩn bị xong phòng cho em, em tắm rửa nghỉ ngơi trước , chị mua thức ăn cho Thũng Gia.”

      Trong mắt của , bọn họ chính là hai cái bánh bao, sai, bọn họ chính là bánh bao, đừng để cho bọn họ chọc tức, giống như niệm kinh, Đường Kiều ngừng tự với mình. Sau đó, cúi thấp đầu cầm lến ví tiền và chìa khóa ra cửa mua thức ăn cho Thũng Gia.

      “Đợi chút, tôi với .”

      Chu Chú gọi Đường Kiều, sau đó quay đầu lại với Đường Uyển.

      “Uyển Uyển, em ngồi xe cũng mệt mỏi rồi, trước tắm rửa nghỉ ngơi môt lúc, ra ngoài mua cái gì đó cho em.”

      Đường Uyển mấp máy môi, muốn cái gì đó, lời đến khóe miệng tại sửa lại, cười cười .

      “Được, vậy phải mua cái gì ngon ngon cho em nha.”

      “Đó là tự nhiên, tuyệt đối mua cho em món ngon nhất, vậy chúng tôi ra ngoài chút nha.”

      Vì vậy, hai người chủ ngôi nhà ném người khách Đường Uyển sang bên, cùng biến mất.

      Dường như Đường Uyển chút để ý, nhún nhún vai. chuẩn bị trở về phòng tắm ngủ, chẳng qua, chợt nhớ tới chuyện, dường như bọn họ cho biết, phòng nào là phòng của .

      Để mặc , nếu bọn họ tự chọn phòng, chọn phòng nào cũng được.

      “Kiều Kiều, vui sao?”

      Hai tay Đường Kiều cắm vào túi, cúi đầu để ý đến Chu Chú.

      vui có đúng ?”

      vui hay là chuyện của , tại sao hỏi làm gì nhìn bộ dáng cậu ta rất vui vẻ?

      Người này có bị bệnh .

      “Kiều Kiều, tại sao để ý tới tôi?”

      Chu Chú vừa ra khỏi cửa, từ Chu đại gia biến thành bé Chu, cách chuyện với Đường Kiều cũng khác , làm cho dở khóc dở cười.

      “Sao cậu hỏi nhiều như vậy?”

      muốn chuyện có được hay , mặc dù tàu xe mệt nhọc là Đường Uyển nhưng muốn chuyện, được sao?

      ra, tôi hỏi nhiều nhung cũng chỉ là chuyện thôi.”

      Chẳng qua hỏi nhiều hơn mà thôi, Chu Chú vung vung tay bày tỏ, nếu trả lời câu hỏi của từ đầu cũng hỏi nhiều như vậy. Đường Kiều dừng bước lại, xoay người lại nhìn về phía Chu Chú, sau đó hít vào hơi sâu, sau đó nhanh chóng xoay người , hơn nữa bước chân càng lúc càng nhanh. Con bà nó, bây giờ cũng muốn để ý đến cậu ta.
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :