1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Như người uống nước, ấm lạnh tự biết


      Bình thường, Đường Kiều dễ dàng phát cáu nhưng khi phát cáu, cho dù ai cũng ngăn được.

      Chu Chú nhìn Đường Kiều ngủ ở trong lòng , cái đầu mềm mại, cảm giác rất chân , làm cho có cảm thấy thỏa mãn, ôm trong ngực thỏa mãn, trong lòng cũng là thỏa mãn. Đáng tiếc, những lúc như vậy. . . . . . Chỉ có khi Đường Kiều ngủ mới xuất .

      Ngu Châu thích Đường Kiều tuyệt đối là tự mình chuốc lấy chuyện cực khổ, chút cũng sai, Đường Kiều chính là người hết sức. . . . . . cố chấp, người như vậy, là may mắn hay bất hạnh. . . . . . Như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

      Ba giờ rưỡi chiều, Chu Chú ôm Đường Kiều trở về giường, đắp kín chăn cho , sau đó mình trở về phòng sách tiếp tục theo đuổi luận văn.

      và tên nhóc Ngu Châu khác nhau, dù sao Ngu Châu từ nước ngoài trở về, mặc dù ta cũng mới ở nước ngoài hai năm nhưng ít ra khi có người hỏi, ta có thể từ nước ngoài trở về. Mà . . . . . . Đúng theo lời cha Chu , khi có người hỏi: Chu tổng, tốt nghiệp đại học nào? cũng thể giơ hai tay than: tôi chưa tốt nghiệp. . . . . .

      Lúc Chu Chú mới vừa rồi ngồi xuống chuẩn bị tập trung làm tiếp, lại có điện thoại gọi tới, cũng là Chu Du. Bình thường, 99,9% Chu Du tìm Đường Kiều mà rất hiếm khi tìm đứa em trai . Nhưng khi tìm 99,8% vừa chọc ra tai họa gì, hoặc muốn hỗ trợ cái gì.

      "Tìm tôi làm gì?"

      Chu Du cảm thấy, về điểm này Chu Chú quá đáng , có em trai nào mới mở miệng thẳng vào vấn đề với chị như vậy sao, hơn nữa giọng cũng tốt.

      "Liên lạc chút tình cảm a, thế nào, vẫn thể tìm cậu sao, tìm cậu có tội à?"

      Quả nhiên là người ở cơ quan công quyền, ợ tiếng có thể làm chết người, chỉ có tăng giảm.

      "Coi như liên lạc tình cảm, chị cũng tìm tôi để liên lạc tình cảm a, , lại có chuyện gì nhờ tôi giúp đỡ."

      Loại chuyện như vậy, làm từ cho đến lớn, lúc Đường Kiều còn chưa tới trong viện, mình làm thay cho Chu Du, sau khi Đường Kiều tới, làm thay cho hai người.

      Bình thường, hai người bọn họ gây họa, mà theo phía sau dọn dẹp cục diện rối rắm. Có lúc rất khâm phục năng lực hành động của nữ sinh, giống như cùng nhau cắn thuốc lắc.

      " có việc gì, gần đây tôi muốn ra ngoài chuyến, tôi xin phép nghỉ ở cơ quan rồi, cậu dùm cha mẹ của tôi tiếng, tôi nước ngoài du học."

      suy nghĩ lâu, vẫn cảm thấy cách này tương đối tốt, ở trong lòng người nhà, uy tín của Chu Chú ràng cao hơn hơn nhiều, ngay cả cha mẹ của , ràng tin tưởng Chu Chú hơn con ruột thịt của bọn họ. thầm hâm mộ và ghen tị.

      "Chị muốn đâu, làm cái gì?"

      có thể giúp nhưng ít ra phải biết làm cái gì, tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng .

      "Ôi trời, chuyện này cậu cũng đừng lo, làm chuyện xấu, tháng, nhiều nhất tháng tôi trở lại."

      " tháng?"

      tháng cũng có thể làm rất nhiều chuyện giết người phân thây, tại sao nghĩ đây là chuyện đương nhiên?

      "Ôi chao, cậu cũng đừng hỏi gì nhiều, cậu có giúp chuyện này hay thôi."

      Chu Du có chút nhịn được, cũng biết tháng hơi dài, cho nên mới tìm Chu Chú giúp tay a, bằng mười ngày nửa tháng, tự cũng có thể giải quyết, tùy tiện mình chơi chuyến là được, chuyến Hạ Môn năm ngày sáu đêm đấy.

      "Giúp có thể giúp, nhưng chị phải chị làm gì."

      "Cậu là người đàn ông, tại sao lại nhiều chuyện như vậy?"

      "Cho dù nhiều chuyện, chị cũng phải cho tôi biết."

      Chu Chú kiên trì, bên cạnh có Đường Kiều ngốc nghếch, còn thêm chị ngốc nghếch, tính tình làm việc cẩn thận, phải đề phòng chuyện xảy ra.

      "Được rồi, được rồi, tôi cho cậu biết, chẳng qua cậu cũng đừng cho ai biết a. Tôi tìm rể cho cậu, về phần tìm người nào cậu cũng đừng hỏi, cậu hỏi tôi cũng ."

      rể. . . . . . ?

      Cái từ này đối với Chu Chú rất xa lạ, những năm này cũng thấy Chu Du và Đường Kiều tới người bạn trai nào. Dĩ nhiên, Đường Kiều là do người dùng Kiếm Trừ Tà chặt đứt tất cả hoa đào, về phần Chu Chú, dáng vẻ bên ngoài cũng có vấn đề gì, vậy cũng chỉ có thể là chuyện tính cách nghiệt thôi.

      "Là tôi biết?"

      "Xem như là biết."

      Chu Chú trầm ngâm, lát sau gật đầu.

      "Được rồi, vậy lúc nào ?"

      "Tuần này , xin phép rồi."

      Có câu , rèn sắt phải còn nóng. . . . . . còn nóng. . . . . . , muốn người đàn ông kia còn bị ấm đầu, chờ tỉnh táo lại sắt trở thành kim rồi.

      "Kiều Kiều giận chị."

      "Tại sao?"

      êm đẹp tại sao phải giận ?

      " ấy mới vừa thất nghiệp."

      chính xác, là hôm nay mới vừa thất nghiệp.

      "Công việc kia, ấy có muốn hay cũng đâu có quan hệ gì."

      "Tôi cũng như vậy nhưng dường như ấy vui."

      " có việc gì, đợi hai ngày nữa ấy nghĩ ra thôi."

      Chu Du hiểu rất Đường Kiều, chuyện này tạo thành "Bóng ma trong lòng" .

      "Chị quên hai ngày nữa là ngày gì sao?"

      "Thi tốt nghiệp trung học?"

      Chu Du vỗ ót cái, quên mất vụ này rồi, quả nhiên, Đường Kiều giận .

      "Đúng vậy a, Đường Uyển tới, chị cố tình vào lúc này tìm rể cho tôi, ấy thể xù lông."

      Cho nên cũng chỉ để hận Chu Du thôi.

      "Xù lông cũng còn biện pháp, tôi lập kế hoạch lâu, lần này thay đổi được."

      Chu Du kiên trì, tất nhiên Chu Chú mang Đường Kiều ra cũng thể làm cho bỏ chuyện nghe hết sức hoang đường. ra trong lòng Chu Du hiểu rất , chuyện này chỉ nghe hoang đường, làm càng thêm hoang đường. Nhưng có biện pháp nào khác, chịu nổi, cũng chịu được nữa rồi. . . . . . Hoặc là chết, hoặc là chết càng triệt để hơn. . . . . .

      "Tôi chuyển lại nguyên lời của chị."

      "Chú ý Đường Uyển chút, đừng để cho con bé chọc Kiều Kiều quá đà, tôi sợ Đường Kiều nhịn được giết con bé."

      "Chị lo cho bản thân mình , chúc chị may mắn."

      Chu Chú cười cười, Chu Du tìm rể cho , chuyện này nghe tin nổi.

      "Vậy cám ơn lời chúc phúc của cậu rồi !"

      Chu Du cắn răng nghiến lợi, từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ.

      "Đừng ngại."

      Chu Chú vẫn cười, đời này chỉ lo lắng cho mình Đường Kiều, chỉ có mình . . . . . .
      PhongVyhonglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: trẻ mạo hiểm

      " , chị làm như vậy có thể quá rủi ro ?"

      sợ kết cuộc còn gì?

      "Cuộc sống nơi nào có rủi ro, cho dù là vô cùng nguy hiểm cũng phải thử qua mới cam tâm." Nếu , cả đời cũng hết đau khổ.

      Chu Du cắn cắn môi, ngước nhìn bầu trời gật đầu cái, nếu nghênh đón là bão táp, vậy hãy để cho nó tới mãnh liệt hơn nữa , có quyết tâm đập nồi dìm thuyền. Cho dù kiếp sau cũng như thế, vẫn hối hận xúc động hôm nay!

      "Nếu chị quyết định, tôi với Kiều Kiều."

      "Ừ, chút nữa tôi gửi tin nhắn cho ấy, ấy có hỏi, cậu cho ấy biết là được."

      Chu Du trầm ngâm chốc lát rồi .

      " ? cho biết cái gì, tôi cũng biết cái gì."

      chỉ cho câu muốn tìm rể cho , từ trong câu này, có thể biết được tin tức gì? Là chuyện tình của ? Hay là kết quả chuyện đương của ?

      "Cậu cứ tự nhiên, cứ như vậy , tôi cúp trước, tôi còn phải thu xếp đồ đạc."

      "Ừ, vậy cúp thôi."

      Chu Chú chuẩn bị cúp máy, Chu Du chợt nhớ ra cái gì.

      "Đợi chút."

      Lại chuyện gì? Bị mèo cắn sao?

      Trong nhà Chu Du có nuôi con mèo mập, vóc dáng giống như Garfield, chẳng qua con mèo này có cái tên rất phong cách Latin, gọi là "Thũng Gia".

      "Thế nào?"

      "Ngày mai tôi cho người đem con ‘Thũng Gia’ sang cho cậu nha."

      A, còn tưởng rằng quên mất con mèo mập kia đấy.

      "Nhưng Kiều Kiều thích con ‘Thũng Gia’ nhà chị."

      Chu Chú , tuyệt đối có ý từ chối, đối với động vật có lông, Đường Kiều chỉ có thể dùng từ ngữ căm thù đến tận xương tuỷ để hình dung.

      " thích cũng phải để ở nhà cậu, nhớ đừng cho Thũng Gia nhà tôi nhịn đói gầy a."

      Nếu như dáng vẻ mập là có phúc, vậy con Thũng Gia mập nhà Chu Du, tuyệt đối là bị bệnh, ngay cả Chu Du cũng thế, khi nào nhớ tới cho ăn chén to, quên bỏ đói hai ngày. . . . . . Cho nên , Thũng Gia mập, tuyệt đối là bị bệnh!

      "Được, tôi quên cho mình ăn cũng cố gắng nhớ cho nó ăn."

      phải chỉ thêm con vật sao.

      "Cho nó ăn là được."

      Chu Du tiếp tục căn dặn, ràng sợ Chu Chú ngược đãi Thũng Gia nhà .

      "Được rồi, ngày ngày tôi cung cấp cho nó thịt cá, lúc chị nó vẫn là con mèo, chờ chị trở lại nó trở thành con hổ rồi."

      "Dù sao cậu phải chăm sóc nó, tôi cúp a."

      "Bye bye, chị ."

      "Đợi chút."

      "Còn có chuyện gì?"

      Chẳng lẽ lại nuôi thêm con chó?

      "Quên chuyện rất quan trọng: chúc cậu tốt nghiệp được thuận lợi."

      Chu Du vừa xong, trong điện thoại liền truyền đến tút tút tút cắt đứt thanh. Chu Chú ngẩn người, ngay sau đó buồn cười nhếch môi, bà chị này rất có ý tứ. Chuyện tốt nghiệp. . . . . . Cho dù thế nào cũng phải do quyết định a.

      Để điện thoại di động xuống, tay phải Chu Chú cầm cây viết, ngừng xoay tròn. Luận văn còn ở giai đoạn nghiên cứu trước khi thực , hiệu suất làm việc như vậy nếu là bình thường Chu Chú thể dễ dàng tha thứ nhưng hôm nay cũng muốn làm gì, chỉ ngồi ở trước bàn nhìn chằm chằm chậu xương rồng của Đường Kiều ngẩn người. . . . . . Ngẩn người.

      Đường Kiều nằm nghiêng ở giường, cặp mắt nhìn chằm chằm nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết yên tĩnh kỳ lạ, gió mưa. . . . . . Cũng sáng sủa. Có chừng gần hai mươi phút, Đường Kiều nhúc nhích, vẫn nằm như vậy, nhìn nhìn, ngắm ngắm. . . . . . Thế nào cũng nhìn thấy bờ.

      Loại cảm giác này, dường như từng có từ rất nhiều năm trước, khi đó Chu Du luôn ôm loại suy nghĩ làm cho khóc thề bỏ qua, cả ngày ở bên tai của lẩm bẩm: Cha bạn nhớ bạn, mẹ bạn nhớ bạn, cha mẹ bạn muốn bạn nữa. . . . . .

      từng có lần, Đường Kiều cảm thấy Chu Du là con bé xấu xa nhất đời này. Con bé kia giữ lại động răng đen kịt, con bé xấu xa đến nổi tìm cách làm cho khóc mới bỏ qua.

      Khi đó cũng bướng bỉnh, mỗi ngày lúc hoàng hôn, chỉ mình cầm cái kẹp , ngồi ở cửa viện, người nào khuyên cũng về nhà, giống như hôm nay, nhìn bầu trời, hy vọng, hy vọng. . . . . . Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Nếu như lần đó, cha mẹ Đường có thể xuất , có lẽ Đường Kiều cũng là Đường Kiều hôm nay.

      Bà ngoại Đường , hạng người nào có cách sống đó, cách sống thế nào tạo nên hạng người đó.

      Vậy bây giờ mình là loại nào?

      Đường Kiều thu hồi ánh mắt, có chút phiền não bới bới tóc, ôm chăn ở giường lăn hai vòng, thở dài tiếng.

      Nếu như là Đường Uyển tốt, cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngây ngô bên cạnh cha mẹ, trêu chọc bất cứ ai.

      Cũng quen biết, tại sao phải hiểu nhau?

      "Cốc, cốc"

      Điện thoại di động tủ ở đầu giường truyền đến hai tiếng, thanh như gõ tấm gạch, truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Đường Kiều ngẩng mặt lên nhìn về phía điện thoại di động, sau đó quấn chăn xê dịch, dùng sức với tới, vất vả sờ tới điện thoại di động, lại thiếu chút nữa ngã nhào cái xuống sàn.

      Giật mình hoảng sợ nằm lại giường, Đường Đường Kiều mở tin nhắn, là Chu Du gởi tới. Đường Kiều cảm thấy trong cuộc đời vĩnh viễn cũng thoát khỏi được hai người, là Đường Uyển, giống như ma quỷ đeo bám, còn lại chính là Chu Du, ấy tuyệt đối là. . . . . . Nhân vật vĩ đại, cần biết trong cuộc đời bạn thất vọng hay vui vẻ, người này cũng ở bên cạnh bạn đắc ý, vô cùng đắc ý.

      Đường Kiều đoán chừng, Chu Du vừa gặp được chuyện gì vui vẻ mới gửi tin nhắn tới. Cũng có lẽ, ấy nghe được tin tức thất nghiệp, muốn trêu ghẹo . . . . . .

      Aiz, có tính là chọn lầm bạn tốt hay ?

      "Tôi , biến mất tháng, mang theo điện thoại di động, tự bảo trọng, lúc tôi trở lại, hi vọng vẫn nhìn thấy còn sống."

      Tin nhắn ngắn ngủi của Chu Du làm cho Đường Kiều kinh hãi, đầu đuôi, xảy ra chuyện gì?

      Đường Kiều chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Du hỏi cho ràng, nhưng gọi tới cũng tắt máy, lần này kỳ lạ, êm đẹp tại sao muốn biến mất? Còn tháng? phải xảy ra chuyện gì chứ? Chu Du làm ở cơ quan công quyền, trước kia Đường Kiều xem ti vi, thấy những nhân viên chính phủ, động chút là tra xét, động chút là bị bắt giam. . . . . . phải Chu Du phạm vào chuyện gì chứ.

      Đường Kiều nghe trong lòng nóng nảy, liên tục gọi điện thoại cho Chu Du, nhưng chỉ nhận được giọng nữ máy móc: Số điện thoại quý khách gọi tạm thời bị khóa, vui lòng gọi lại sau. . . . . . Số điện thoại quý khách gọi tạm thời bị khóa, vui lòng gọi lại sau. . . . . .
      Phamthanhhuonghonglak thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Mưa tới

      gọi điện thoại cho Chu Du được, Đường Kiều lo lắng gặp chuyện may, vì vậy lật người xuống giường.

      Làm cái gì?

      tìm Chu Chú!

      Cửa phòng sách có khóa, Đường Kiều đứng ở cửa nhìn vào bên trong, Chu Chú ngồi ở trước bàn, điện thoại để bàn, Chu Chú tay cầm bút, tay gối lên đầu. Nếu là lúc bình thường Đường Kiều tuyệt đối thầm cười nhạo trong lòng, Chu Chú người này, nhất định là viết luận văn đến nổi bị rối rắm. Nhưng hôm nay, rối rắm là .

      Mới vừa rồi bọn họ như vậy có tính là gây gổ hay ? Có tính là chiến tranh lạnh hay ? có bậc thang để xuống, dường như có chút lúng túng.

      Đường Kiều đứng ở cửa phòng sách ngọa nguậy hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định, lúng túng lúng túng , chuyện của Chu Du quan trọng hơn.

      Đường Kiều nhàng gõ cửa hai cái, ngồi ở trước bàn giống như ngẩn người, lại giống như suy nghĩ, Chu Chú ngẩng đầu lên, lúc nhìn về phía Đường Kiều ánh mắt rất dịu dàng.

      "Thế nào?"

      Đường Kiều mở to mắt, làm bộ như thấy nụ cười dịu dàng mặt Chu Chú.

      "Điện thoại của Chu Du gọi được."

      Đường Kiều có chút được tự nhiên, chắp tay sau lưng , đôi tay chắp ở phía sau ngừng vặn qua vặn lại.

      "A, tôi định cho chuyện này đấy." Chu Chú để bút xuống, ngồi thẳng người.

      "Vừa rồi chị ấy gọi điện thoại cho tôi, là có việc phải rời khỏi chút, để cho chúng ta đừng lo lắng."

      Đường Kiều đứng ở cửa phòng sách, thân thể nhúc nhích, dường như quyết tâm kéo dài chuyện với Chu Chú.

      " ấy muốn làm gì?"

      Chuyện Chu Chú cũng biết a, trong tin nhắn Chu Du gửi cho như vậy.

      "Chị ấy muốn tìm rể cho tôi nhưng cụ thể thế nào tôi cũng ràng lắm."

      Đây là nguyên lời của Chu Du, Chu Chú đúng .

      Tìm. . . . . . rể? có nghe Chu Du có bạn trai a, lần trước trở về nhà bà ngoại còn Bà ngoại giới thiệu bạn trai cho Chu Du đấy? Tại sao đột nhiên muốn tìm rể cho Chu Chú?

      "Sao cậu cũng hỏi chút?"

      Từ trước đến giờ, Chu Chú cẩn thận tỉ mỉ hơn và Chu Du, điều này giống như cậu ta từng làm.

      "Chị ấy muốn cũng còn biện pháp."

      Chu Chú nhún nhún vai, bày tỏ chuyện này thể ra sức, hơn nữa, cũng muốn can thiệp. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, nhất định phải có thời gian tự mình , cho dù quan hệ của Đường Kiều và Chu Du rất tốt, nhưng ai có thể thay thế cuộc sống của người kia.

      Đường Kiều vẫn đứng ở cửa di chuyển nửa bước, cau mày cắn môi, bộ dạng hết sức lo lắng.

      " nên hiểu Chu Du, chị ấy là loại người để cho mình ăn thua thiệt sao?"

      Chu Chú mỉm cười, an ủi Đường Kiều, chẳng qua tác dụng cũng lớn.

      "Chính bởi vì ấy phải loại người như thế cho nên tại sao đột nhiên làm chuyện ngu xuẩn như vậy."

      Trong mấy người bọn họ, Đường Kiều cảm giác mình mới là người dễ kích động nhất, giỏi làm chuyện ngu xuẩn nhất, nhưng . . . . . . rốt cuộc Chu Du uống nhầm thuốc gì?

      "Chị ấy biết mình làm cái gì."

      Chu Chú vẫn mỉm cười thản nhiên, lơ đãng mở miệng, giọng nhàn nhạt. . . . .

      tóm lại, thái độ của Chu Chú làm Đường Kiều hết sức khó chịu, cũng còn lúng túng, tâm trạng vừa bình tĩnh chút, lập tức nổi nóng, chuẩn bị hất tay bỏ .

      "Ngược lại với chị ấy, tôi cảm thấy nên lo lắng cho mình hơn."

      Thậm chí Chu Chú có thể đoán được, thời gian sau này, cuộc sống của Đường Kiều ở trong nước sôi lửa bỏng.

      "Tôi thế nào?"

      Đường Kiều đứng người, liếc mắt nhìn về phía Chu Chú.

      "Chuyện của quá nhiều, muốn nghe chuyện nào?"

      Mẹ nó, đồ quạ đen chết tiệt, làm sao có chuyện gì, chút việc cũng có.

      "Cậu xem, tôi có chuyện gì."

      Đường Kiều tốn hơi thừa lời, nếu cậu ta ra được 1-2-3-4, nhất định nhào tới cắn chết cậu ta.

      "Đầu tiên, thất nghiệp."

      Đường Kiều gật đầu thừa nhận, tệ, thất nghiệp, hôm nay mới vừa thất nghiệp, là nhờ phúc của cậu ta.

      "Sau đó, Đường Uyển thi tốt nghiệp trung học."

      Tiếp tục gật đầu, cậu ta sai, Đường Uyển thi xong, chuyện thứ nhất tuyệt đối là thu dọn hành lý trực tiếp chạy đến nơi này, cũng là nhờ phúc của cậu ta.

      "Cuối cùng, bắt đầu từ ngày mai, Thũng Gia nhà Chu Du phải đến nhà chúng ta ở thời gian ngắn, ít nhất cũng trong 1 tháng."

      Chuyện cuối cùng vừa nghe xong, Đường Kiều giống như bị khói bếp lượn lờ đầu, tại sao nhiều chuyện như vậy để cho gặp phải. Thất nghiệp đủ đáng thương rồi, Đường Uyển và Thũng Gia cùng xuất trong cuộc sống của , hơn nữa còn ở thời gian tương đối dài. . . . . . Đường Kiều cảm thấy bi thương, mình muốn chết.

      "Tôi có thể đến nhà cậu ở thời gian ngắn."

      Ngửa đầu nhìn trần nhà, Đường Kiều trợn trắng mắt cố nén kích động, núi đè , cũng có thể rời bỏ núi.

      "Gia đình cậu vui vẻ hòa thuận, đến làm gì?"

      Mẹ nó, tên Chu Chú này, luôn bóp trúng xương sườn mềm của .

      Cậu trong lời của Đường Kiều chính là cậu hai Đường, cậu hai Đường biển, cách nhà của Chu Chú cũng xa mấy. Chẳng qua. . . . . . Đúng như lời của Chu Chú , gia đình Cậu Đường vui vẻ hòa thuận, đến làm gì?

      Cuộc đời này, Đường Kiều mơ ước lớn nhất chính là có căn nhà thuộc về mình nhưng vẫn thể làm được. Bảy tuổi rời khỏi cha mẹ, sau đó ở suốt bên cạnh ông ngoại, bà ngoại lớn lên, cho đến sau khi tốt nghiệp đại học ở chung với Chu Chú. tóm lại, cuộc đời của đến cùng cũng chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, cuộc sống này. . . . . . Có thể dài hơn hoặc ngắn hơn. Quan trọng nhất là có thể nương tựa vào người, kiên quyết nương tựa hai người. Cho nên, Chu Chú chỉ câu, Đường Kiều lập tức bỏ ý nghĩ đến nhờ vợ con cậu Đường, bởi vì ra ở trong lòng cũng bài xích chuyện này, cần biết và cậu hai Đường thân thiết thế nào, chuyện ăn nhờ ở đậu luôn làm cho thoải mái.

      muốn tham gia quân ! làm ni ! Tóm lại cái gì cũng tốt, muốn sống chung với Thũng Gia và Đường Uyển, hỏng mất.

      " ra. . . . . . Thũng Gia cũng đáng sợ như tưởng tượng."

      Chu Chú nhìn thấy vẻ mặt Đường Kiều đau buồn phẫn nộ, sợ chuyện quá mức nhận được kết quả hoàn toàn trái ngược (tên này mưu).

      "Tại sao đáng sợ, tại sao đáng sợ?"

      Con mèo mập chết tiệt kia, ở trước mặt nó, bị nó vườn như con chuột a, nó thích hướng về phía kêu to, thích vồ người , muốn làm cho phát điên, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao tình nguyện ở chung với Chu Chú cũng nguyện ý ở chung với Chu Du.

      Thũng Gia chính là chướng ngại vật đường phát triển tình bạn giữa và Chu Du!

      chưa dứt lời, ràng Đường Kiều sắp bùng nổ.

      "Có lẽ nên gọi điện thoại hỏi thăm chuyện Đường Uyển thi tốt nghiệp trung học."

      Chu Chú cắt đứt cơn bùng nổ của Đường Kiều, sợ sau khi ngày mai đưa Thũng Gia tới, chuyện thứ nhất Đường Kiều muốn làm chính là làm thịt mèo nấu lẩu.

      Đường Kiều: ". . . . . ."
      PhongVy, Phamthanhhuonghonglak thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Thái độ người lớn



      ra Chu Chú sai chút nào, tại Đường Uyển sắp thi tốt nghiệp trung học, về tình về lý, làm chị bất kể là lòng hay giả dối cũng nên quan tâm chút.



      Người nhà, luôn có lúc trốn được. Huống chi, sau khi Đường Uyển thi tốt nghiệp trung học còn muốn tới đây ở chung với , về sau cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy, ngày còn dài, trốn tránh cũng phải là biện pháp. Nhưng muốn dùng thân phận người lớn đối xử tốt với Đường Uyển, trời ạ. . . . . . Tha cho .



      " cũng cần tự mình gọi điện thoại với con bé, nếu gọi điện thoại cho cha mẹ , sau đó thuận tiện chuyện này chút."



      Chu Chú đưa ra đề nghị, mặc dù quan hệ giữa Đường Kiều và Đường Uyển, thậm chí là cha mẹ Đường cần phải được cải thiện, nhưng đây cũng phải là chuyện sớm chiều, vội vàng được, cũng gấp được.



      khi chuyện, Chu Chú cầm lên điện thoại bàn, thay Đường Kiều gọi tới Nhà họ Đường ở Thành phố H. Chu Chú tay cầm điện thoại đưa ra, ý bảo Đường Kiều tới nhận điện thoại.



      Bất đắc dĩ, Đường Kiều đứng ở cửa phòng sách chỉ đành nhắm mắt vào, cầm điện thoại lên, thuận tiện ai oán nhìn Chu Chú cái, oán trách cậu ta nhiều chuyện.



      Điện thoại reo lên mấy tiếng, đầu kia truyền đến giọng của cha Đường.



      "Alô, xin chào, là ai đấy."



      Đường Kiều tê dại da đầu, hít sâu hơi, thấp giọng kêu tiếng, "Cha."



      ràng Đường Kiều sửng sốt chút, cũng phải gọi điện thoại về nhà, chẳng qua rất ít, có lúc còn dùng tin nhắn thay thế. Lúc này phải là tết nguyên đán, cũng phải là sinh nhật của người nào, theo bản năng cha Đường nhận định xảy ra chuyện gì.



      "Kiều Kiều? xảy ra chuyện gì sao?"



      Đường Kiều vốn bị buộc gọi điện thoại, những suy nghĩ chuẩn bị sẵn trong đầu bởi vì những lời này của cha Đường làm sao sử dụng được nữa. .



      " có việc gì, Đường Uyển thi tốt nghiệp, cho nên gọi điện thoại."



      Nếu như lúc này Đường Kiều đứng ở trước mặt Đường Uyển, Đường Uyển nhất định chỉ vào lỗ mũi mắng giả vờ rồi, bởi vì nụ cười giả lả mặt Đường Kiều ngay cả Chu Chú cũng nhìn nổi nữa, cảm thấy mình gây khó khăn cho .



      "Vậy cha bảo Uyển Uyển tới nghe điện thoại?"



      Tuy cha Đường ăn muối và gạo còn nhiều hơn so với Đường Kiều, nhưng vào lúc này cũng biết nên cái gì, dường như gì cũng đúng.



      Đường Kiều mới vừa cần nhưng nghe tiếng điện thoại đặt lên bàn, sau đó nghe trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng cha Đường gọi người.



      "Uyển Uyển, Uyển Uyển mau ra đây, chị con gọi điện thoại tới."



      lát sau lại truyền tới tiếng miễn cưỡng của Đường Uyển.



      "Gọi gọi, cha kêu con làm gì?"



      " phải con thi tốt nghiệp trung học, chị của con cố ý gọi điện thoại tới sao"



      Đường Kiều tay dùng sức nắm điện thoại, tay xuôi ở bên người ngừng nhéo bắp đùi của mình, nhéo đến nổi đau muốn khóc.



      "Này."



      ra, ở khía cạnh nào đó, Đường Uyển rất giống Đường Kiều, thí dụ như chịu dùng từ lễ phép, Đường Kiều cũng thế, muốn thị uy ai cũng gọi này, này, này, chẳng qua, tính tình của hai người bọn họ vẫn còn có chút khác nhau. Sở dĩ Đường Kiều gọi như vậy là bởi vì cái bệnh rất lớn chính là nhớ được người khác, có cách nào đem tên tuổi và mặt mũi của người ta gắn kết lại với nhau, ban đầu còn có thể làm bộ như rất quen thuộc gọi tên của người ta, qua vài lần lúng túng, làm như vậy. Sau đó gặp lại gọi nổi tên của người ta liền trực tiếp ‘này’, hoặc là gọi: ê, ê, người kia. . . . . .



      Đường Kiều châm chước phen, chọn câu có lập trường:



      "Ừm, sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, em thi tốt nha."



      "Ừ."



      "Ôn tập tốt chứ?"



      Cái này. . . . . . Phải là người lớn hỏi. Đường Kiều cảm giác mình cũng tệ lắm.



      "Ừ."



      Mẹ nó!



      "Vậy. . . . . . Chúc em thi đạt thành tích tốt."



      "Ừ."



      Mẹ nó, con bé nhiều hơn chữ chết a, Đường Kiều im lặng.



      "Vậy chị cúp máy đây."



      "Ừ."



      Vì vậy, Đường Kiều lập tức cúp điện thoại, đây chính là thèm nhiều hơn câu theo lời đồn sao? Đường Kiều cúp điện thoại, chuyện đầu tiên là tố cáo.



      "Cậu mấy đứa trẻ bây giờ tại sao lại như vậy a, tôi chuyện với con bé rất tử tế nhưng mỗi câu nó chỉ trả lời tôi chữ ừ, lời của nó phải có tiền mua hay sao?"



      Aiz, Chu Chú thở dài.



      Còn người khác làm gì, mỗi lần Đường Kiều và thảo luận chuyện của người khác đặc biệt rất hăng hái, luôn có chuyện hết, nhưng khi nào thảo luận đến chuyện của bọn họ ngay cả cái rắm Đường Kiều cũng thả.



      "Mấy đứa trẻ bây giờ cũng thích nhiều, đây là tính cách, nếu vì chuyện này mà tức giận tức giận cả ngày lẫn đêm cũng đủ."



      Nghĩ lại cũng đúng, phải biết Đường Uyển, con bé châm chọc tệ, cần gì phải so đo chữ ừ với con bé.



      Cùng lúc đó, trong nhà họ Đường.



      Cha mẹ Đường đứng ở trước mặt của Đường Uyển, nhìn cúp điện thoại xong.



      "Chị con gì?"



      "Chúc con thi tốt."



      Đường Uyển liếc mắt nhìn cha mẹ Đường "Như lâm đại địch", cảm thấy có ý nghĩa, lắc đầu cái chuẩn bị về phòng của mình.



      " gì khác?"



      " có."



      Duỗi dài cổ, cha mẹ Đường ràng cảm thấy thất vọng.



      "Vậy chị con cũng lúc nào về sao?"



      " có, chị ấy ở Thành phố S sống tốt như vậy, trở về làm gì?"



      Đường Uyển liếc mắt, bắt đầu châm chọc, thường lúc đứa trẻ thi tốt nghiệp trung học tính tình rất nóng nảy, nếu bọn họ lôi kéo hỏi những thứ thích, tức giận!



      Đường Uyển vung tay, vòng qua ghế sa lon, từ trong tủ lạnh cầm bình nước trái cây rồi trở về phòng của mình.



      Nếu là lúc bình thường, mẹ Đường nhất định lại muốn cằn nhằn Đường Uyển, nên uống quá nhiều đồ lạnh nhưng hôm nay sức chú ý của bà hoàn toàn đặt ở người Đường Uyển. Con gọi điện thoại về nhà, nhưng hề câu với bà, aiz. . . . . . Người mẹ như bà có phải quá thất bại hay .



      Cha Đường cũng nhìn ra thất vọng của mẹ Đường, muốn an ủi lại biết an ủi thế nào.



      "Nếu , chờ Uyển Uyển thi xong tốt nghiệp trung học, chúng ta cùng Thành phố S xem chút?"



      "Như vậy được ?"



      Mẹ Đường vẫn có chút lo lắng, những năm gần đây, bà và Đường Kiều chung sống với nhau có thể đếm được đầu ngón tay, mỗi lần Đường Kiều trở về giống như người khách, ăn bữa trưa rồi ngay, cần biết thời gian sớm hay muộn, thời tiết tốt hay xấu, dù thế nào cũng chưa bao giờ ở lại nhà. Mặc dù gian phòng trước kia của Đường Kiều, Mẹ Đường vẫn giữ lại cho , nhưng Đường Kiều cũng bước vào.



      "Có gì được."



      Làm cha mẹ thể thăm con của mình chút sao ?
      PhongVyhonglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :