1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Bị xem thường và câu chuyện rau cải

      " có việc gì có việc gì, tôi nhầm phòng, ngại quá, các bạn cứ tiếp tục, tiếp tục."

      Đường Kiều chuẩn bị bôi dầu bàn chân chuồn mất, nhưng. . . . . . Cánh tay bị người kéo lại.

      "Cứ như vậy muốn sao?"

      Chẳng lẽ còn muốn làm gì?

      "Vậy dì phải tới bắt gian chứ."

      bé tóc hun khói câu, thành công làm cho đám nhóc "Đỏ, xanh, vàng, cam, tím" ở phía sau cười ầm lên.

      Đường Kiều tức giận mà dám gì, nghiến răng, trong lúc nhất thời biết nên như thế nào cho phải.

      "Ha ha, đúng là nhầm, xin lỗi nhé, bạn bè tôi còn chờ tôi đấy."

      Mẹ nó, ra cửa xem ngày giờ, quả nhiên gặp phải côn đồ. cũng sắp hỏng mất.

      "Muốn cũng phải hỏi chúng tôi có đồng ý hay a."

      Quả nhiên, tên nhóc tóc xanh cũng dễ chọc.

      "Vậy các cậu muốn thế nào?"

      " vào uống ly." Tên nhóc tóc vàng .

      " ly làm sao được, ít nhất phải năm chai."

      Quả nhiên tóc hun khói tương đối vô sỉ.

      Mẹ nó, muốn gọi 110 rồi.

      "Dì còn có việc, ngoan, hôm nào chơi cùng các cháu."

      Giật cánh tay bị bắt giữ, lần đầu tiên Đường Kiều phát Chu Chú nhà đáng dường nào a, ít nhất tóc nhìn thuận mắt hơn nhiều.

      Đường Kiều chính là người như vậy, cũng để ý thời điểm, làm chuyện tương đối ngu xuẩn, thí dụ như tại, lời của thành công chọc giận đám nhóc này, khí lập tức đóng băng. , con mẹ nó quá hối hận, tại chuyện muốn làm nhất chính là hóa thành bọ hung yên lặng bỏ chạy.

      "A Hoa, các cậu làm gì?"

      Đường Kiều chưa từng phát giọng đáng như thế, , quá đáng , thế giới này ai là người đáng nhất? Phàm là người có thể cứu đều là người đáng nhất thế giới này.

      Tiếng này phát ra từ trong phòng, người này có lẽ là đàn của bọn chúng, bởi vì tên nhóc kia vừa tới, bọn nhóc lập tức tránh ra con đường. Thành , tên nhóc này nhìn thuận mắt hơn nhiều, ít nhất tóc vẫn màu đen, mặc dù bên tai trái đeo chiếc bông tai nhìn cảm thấy chói mắt.

      "Được rồi, được rồi, người ta nhầm, trở về uống rượu , tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

      Tên nhóc này vừa mở miệng giống như lão đại, tên nhóc
      tóc vàng và tóc hun khói bỏ qua, nhưng vẫn dựa theo nội dung kịch, bước cuối cùng.

      "Dì à, lần sau cũng đừng nhầm."

      mới là dì, cả nhà đều là dì.

      Đường Kiều đen mặt nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt mình, vẫn tiếp tục tìm .

      "Dì à, phải tới bắt gian chứ."

      Tên nhóc giống như lão đại kia tựa vào tường, đốt điếu thuốc, gương mặt chán chường, đừng , khí chất này có mấy phần giống bộ dáng Trần Khôn năm đó. Chẳng qua, miệng Trần Khôn có độc như vậy.

      Đường Kiều để ý tới nó, qua hai gian phòng, tới gian thứ ba.

      "Dì à, dì tìm người như vậy được đâu, dì phải biết người dì muốn tìm ở phòng nào mới được, thấy , con số ở cửa, đó phải là bày chơi."

      Tên nhóc phun ra làn khói, giả bộ phong cách sầu muộn.

      Đường Kiều hít hơi sâu, cố gắng để cho mình tức giận.

      "Nếu tôi biết số phòng kia, tôi cũng nhầm sao?"

      Dạo này, bọn nhóc cũng ngu ngốc như vậy sao?

      "Còn nữa, ánh mắt của các người bị cứt dán sao? Lão nương có chỗ nào nhìn giống bà dì hả ?"

      Được rồi, rốt cuộc bùng nổ.

      Tên nhóc ngẩn người, hiển nhiên ngờ rằng Đường Kiều phát giận, thuốc lá kẹp tay quên rút ra, sau hồi lâu mới lấy lại tinh thần, ngay sau đó cười nhạt tiếng, cũng quá so đo : "Xin lỗi lão nương, ngài phải dì mà là lão nương."

      Cứt, Đường Kiều tức giận đến còn hơi sức.

      Nếu như ánh mắt có thể giết người, Đường Kiều nhất định đem tên nhóc trước mắt đâm cho nó bị trăm ngàn vết thương, đào thai trăm ngàn lần. . . . . .

      " phải tay dì cầm điện thoại di động sao, tại sao gọi điện thoại."

      Đường Kiều ngẩng đầu, nhìn lên trời, "Hết pin rồi."

      "Dùng của tôi này."

      Tên nhóc sầu muộn tay kẹp thuốc lá, tay đưa điện thoại di động của mình, Đường Kiều liếc nhìn xuống, là kiểu dáng điện thoại di động rất lưu hành dành cho nam giới.

      Do dự chốc lát, Đường Kiều vẫn nhận điện thoại, thay thẻ của mình, nhanh chóng gọi điện thoại cho Chu Du.

      May mắn, lần này Chu Du rất nhanh nhận điện thoại.

      "Kiều Kiều, lọt hầm cầu à?"

      Nghe qua chuyện xưa bịt tay trộm chuông chưa? Cố này cho chúng ta biết. . . . . . Được rồi, cố này chẳng qua cho chúng ta biết, ngày trước, có người chỉ số IQ bình thường, cho rằng mình nghe được người khác cũng nghe được, vì vậy rống lên. Người này. . . . . . Chính là Chu Du.

      thanh điện thoại di động dường như tệ, Đường Kiều đưa điện thoại di động cầm xa vẫn có thể nghe tiếng thét to của Chu Du.

      "Các người ở phòng nào?"

      Đường Kiều cũng nhảm với , thời gian muốn làm bữa ăn tối cho Chu Chú qua gần hai mươi phút rồi, phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu trở về có thể tiện đường ăn luôn.

      "228."

      Chu Du rất nhanh số phòng, sau khi Đường Kiều cúp điện thoại xong, theo con số cửa phòng đếm, mẹ nó . . . Chính là phòng thứ ba mà muốn nhìn.

      Chẳng lẽ là quy luật trong truyền thuyết sao? chỉ mặt đen mà toàn thân cũng cũng đen thui. Ông trời cố ý chơi đúng , Đường Kiều muốn khóc.

      Đường Kiều tháo thẻ điện thoại của mình, đưa điện thoại di động trả lại cho người ta, có chút tình nguyện tiếng cám ơn, sau đó nhanh chóng vào trong phòng bọn Chu Du.

      Tên nhóc cầm điện thoại di động của mình ngẩn ngơ, khóe miệng nhịn được giựt giựt, điếu thuốc lá cháy hết, lại từ trong hộp thuốc lá rút ra điếu, lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản.

      "Tiên sinh, xin lỗi, vui lòng hút thuốc ở trong hành lang."

      Tên nhóc cầm điếu thuốc tay dừng chút, sau đó buông tha, lại đem điếu thuốc nhét về bao thuốc lá, ánh mắt nhìn Đường Kiều vào cánh cửa phòng kia giây, sau đó lắc lắc đầu cũng vào phòng của mình.

      "Đến đây, Kiều Kiều, tới ca hát."

      Rống sảng khoái, rốt cuộc Chu Du nhớ tới các cùng có ba người.

      Đường Kiều lướt nhìn qua A Hồng, cầm túi xách của mình."Tôi có việc, phải trước, hai người từ từ chơi ."

      "Mẹ nó, lại cho tôi leo cây?"

      Chu Du vui.

      " phải tôi cùng sao?"

      Đường Kiều đeo túi xách, chỉ chỉ A Hồng vẫn còn sức chọn bài hát.

      Chu Du cong môi muốn cái gì, nhưng cuối cùng nữa. Được rồi, nhận.

      Sau khi Đường Kiều , Chu Du có chút tự giận mình, liếc A Hồng cái, vắt ngang ghế sa lon, cầm chút khô cá mực, thử chút rau cải xanh, sau đó nước mắt nước mũi chảy xuống. Vừa chảy nước mắt, hút nước mũi, vừa bĩu môi : "Rau cải này con mẹ nó quá cay."

      A Hồng kỳ quái nhìn Chu Du cái, nhưng vì quá quen nên cũng hỏi cái gì, chỉ phụ họa theo, " sao? Vậy tôi thấy cũng bình thường."

      ra. . . . . . Vẫn bình thường, loại rau cải xanh có vị mù tạt. Về phần câu chuyện nước mắt và nước mũi, có quan hệ với .
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      PhongVyMizuki thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Số phận bà mẹ già


      Đường Kiều từ trong KTV ra ngoài, ngẩng đầu nhìn trời, ánh sao vẫn cứ sao, trăng sáng vẫn cứ trăng sáng mà còn phải chạy về nhà nấu cơm.

      Đưa tay đón xe taxi, Đường Kiều cúi đầu chui vào.

      "Sư phụ, Thiên Lộc Viên."

      Người ở Thành phố S ai biết Thiên Lộc Viên, nơi đó từng được quảng cáo rùm beng là khu giàu có của Thành phố S, người ra vào nơi đó giàu cũng quý.

      ra, lời này Đường Kiều tuyệt đối đồng ý, giống như , chẳng qua kẻ đáng thương ăn nhờ ở đậu, giàu cũng quý, hơn nữa liên quan đến giàu có.

      Sau nửa giờ đường xe, Đường Kiều tới Thiên Lộc Viên, trả tiền xuống xe, Đường Kiều nhìn chút đồng hồ gốm sứ cổ tay, đó là quà sinh nhật cậu út Đường tặng cho .

      Mười giờ đêm, hẳn là vẫn chưa hết giờ ăn. Đường Kiều khổ não trừng mắt liếc điện thoại di động hết pin tắt ngấm, tới khu nhà ở.

      thể gần như sợ hãi, thực tế Đường Kiều quả là sợ hãi.

      Sau khi lên lầu, Đường Kiều đứng ở cửa nhà lúc, hít vào hơi, cuối cùng thở ra sâu, cầm chìa khóa mở cửa.

      Trong nhà đèn sáng rỡ, Chu Chú ngồi ghế sofa trong phòng khách, có chút lười biếng lưng dựa vào ghế sofa, đùi để Laptop. Chuẩn bị biểu diễn thâm tình nhưng khi Đường Kiều nhìn thấy Laptop đùi Chu Chú trong nháy mắt lý trí tan rã.

      Con bà nó, đó là máy vi tính của a.

      "Cậu làm gì dùng máy vi tính của tôi."

      Đường Kiều vốn có ý định vừa vào cửa bộ dáng giống như hỏi tội.

      Nhưng là. . . . . .

      **, **! ** cậu ta có hiểu hay ?

      " về rồi, nấu cơm , tôi đói rồi."

      Nếu như động tác ngẩng đầu có thể xem như là lời , như vậy chẳng qua Chu Chú hơi ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở mặt Đường Kiều tới giây đồng hồ, sau đó liền mở miệng sai bảo Đường Kiều.

      Được rồi, chuyện máy vi tính chút nữa rồi , nấu cơm cho cậu ta ăn trước thôi. Cho dù Đường Kiều vui thế nào cũng quên dạ dày người khác được tốt, thể chống đỡ được cơn đói, được cay, được chua. Con bà nó, hầu hạ cậu ta giống như hầu hạ bà đẻ, aiz.

      Đường Kiều để xuống túi xách, mặc vào tạp dề, sau đó chuẩn bị lấy chút nguyên liệu trong tủ lạnh, vừa mở cửa tủ ra, ngây ngẩn cả người.

      hết sức xác định và khẳng định, lại bị tính toán.

      Trong tủ lạnh tràn đầy đống lớn nguyên liệu, hơn nữa, tất cả đều là thứ Chu Chú thích ăn.

      Đây là tủ lạnh của người chuẩn bị ăn bữa tối sao?

      Đường Kiều suy nghĩ, nếu trở về nấu cơm cho cậu ta, những thứ trong tủ lạnh này, có phải cậu ta cũng chuẩn bị ăn sống hay .

      Nhưng con bà nó, cậu ta đoán chắc lại cam tâm trạng nguyện trở về làm cơm tối cho ! giống bà mẹ già!

      Đường Kiều tùy tiện chọn vài thứ nguyên liệu ra ngoài, thuận tiện lén lấy rau cần mình thích ăn, chuẩn bị ném vào thùng rác.

      "Rau cần giữ lại để ngày mai làm hoành thánh."

      Tên con trai này sau lưng mọc mắt sao? Hơn nữa, biết thích mùi này còn muốn mua, aiz, đây chính là người hôm qua cưỡng ép hôn sao? Đường Kiều cảm thấy đau buồn cho mình. Tên con trai này thích mình còn bằng quyến luyến gốc rau cần.

      Đường Kiều vô cùng miễn cưỡng đem rau cần trả về chỗ cũ, ngày mai làm rau cần hoành thánh đúng , cậu ta biết sao? Dù sao chắc chắn làm món rau cần hoành thánh cho cậu ta.

      Đường Kiều tốn gần hai mươi phút, nấu ba món ăn, món canh, tốc độ vẫn rất tốt. Lúc bưng lên bàn món cuối cùng, Chu Chú buông xuống máy vi tính, giống như đại gia ngồi ở trước bàn ăn chuẩn bị dùng cơm.

      Đầu rũ xuống còn hơi sức, bà mẹ già Đường Kiều lệ rơi đầy mặt, khom lưng phục vụ cho Chu đại thiếu gia ngồi ăn cơm.

      Chu Du này ràng là quạ đen a, năm đó ấy trở thành đứa bé ai muốn, kết quả câu thành thực. Sau đó ấy còn , đời này cũng đừng nghĩ chạy khỏi lòng bàn tay của Chu Chú, xem ra lại câu trúng. nên đề nghị ấy đổi nghề, lên cầu vượt xem bói, loài người còn công lực ngăn cản được ấy là quạ đen rồi.

      Đường Kiều có hứng thú đứng nhìn người khác ăn cơm, cho nên lúc Chu Chú giải quyết bữa ăn tối, Đường Kiều vội chạy giải cứu máy vi tính của mình.

      Nhưng dường như. . . . . . trễ.

      "Chu Chú, cậu làm gì lên QQ của tôi!"

      Tức giận a, nếu cậu ta còn như vậy, muốn học cách của nghệ sĩ nước ngoài rồi, muốn khỏa thân kháng nghị!

      "Tôi chỉ mở máy vi tính của , QQ của tự nổi lên."

      Đúng vậy, con mẹ nó, cậu ta chút cũng sai, đồ đạc trong máy vi tính của được thiết lập tự động đăng nhập, hoặc thiết lập nhớ mật mã. ra những thứ này cũng có gì, sai là sai ở chỗ thiết lập mật mã mở máy. Tại sao khẳng định đồ đạc của mình có người khác dùng vậy?

      Nhưng bản thân Chu Chú ràng có vài chiếc máy vi tính, ai nghĩ tới cậu ta dùng máy vi tính như xe bò già của a.

      . . . . . . Nhịn!

      Đường Kiều thèm gì với Chu Chú nữa bởi vì cảm thấy, càng cũng chỉ làm cho mình càng tức giận, hơn nữa cũng thể thay đổi được gì.

      Đường Kiều mở ra giao diện chính, sau đó xem người liên lạc gần đây trong giao diện.

      Tên của Chu Du nằm ở vị trí thứ hai, Đường Kiều nhớ , đó là buổi tối Chủ nhật, hai người bọn họ cùng nhau chuyện trời đất.

      Nhưng là. . . . . .

      Cái trắng trắng xếp hàng đầu tiên, Đường Kiều khẳng định, người cuối cùng dùng QQ chuyện trời đất với người kia tuyệt đối phải là mình.

      Tay Đường Kiều run run, mở ra nhật ký trò chuyện.

      Nếu như cũng có gân xanh, gân xanh của nhất định nổ tung.

      "Chu Chú, tại sao cậu có thể tùy tiện tôi đồng ý lời mời dự tiệc cưới của người khác!"

      cũng chưa nghĩ xong hay là , tại sao cậu ta tùy tiện phá hư kế hoạch của .

      "Dù sao phong bì cũng chuẩn bị, tốn nhiều tiền ăn bữa được."

      Ăn xong chén, Chu Chú lại xới cho mình chén nữa. Hơn nữa còn xoi mói thái độ hết sức khó chịu của Đường Kiều, "Hôm nay rau cải nhạt chút."

      Được rồi, ngày mai dùng muối trộn rau cải cho cậu, bảo đảm cậu ăn xong lập tức thành Xác Ướp, Đường Kiều hận hận nghĩ. rất muốn ỉa, tại sao Chu Chú muốn lấy suy nghĩ của mình đoán suy nghĩ của vậy?

      ăn bữa tiệc đáng tiền có được , nếu , chẳng qua chỉ tổn thất chút tiền bạc bỏ phong bì đỏ, nhưng nếu như , phải chỉ có tổn thất chuyện tiền. Thân thể của , trái tim của , từ trong ra ngoài, từng vị trí người , khỏi bị hành hạ.

      Phụ nữ kết hôn cách chuyện lúc nào cũng rất ăn ý thống nhất cùng phe, từ chuyện ông chồng đến con cái, từ mẹ đến bà, chuyện nhà cửa, luôn làm cho hỏng mất.

      Đây là , mạnh mẽ.
      PhongVyMizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Thương tiếc tuổi thanh xuân liều lĩnh

      Bởi vì dụ dỗ Chu Du thất bại, tại địa vị của Đường Kiều ở trong công ty rơi xuống ngàn trượng, được rồi, vốn có địa vị gì.

      Chuyện là, bây giờ ngay cả loại chuyện lặt vặt mua mỳ ăn liền cũng đến phiên , rất muốn vọt tới trước mặt Chu Đại Boss vỗ bàn, sau đó cho ông ta biết:
      lão nương làm! Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, công việc gì mà phải làm đâu, khổ ép làm công bộc ở đâu mà chịu bị áp bức. tại chỉ có biện pháp, lúc chịu được suy nghĩ chút, ngay cả Chu Chú cũng có thể nhịn, còn có cái gì thể nhịn được đây?

      Gần tới tháng sáu, Đường Kiều cảm thấy cuộc sống càng ngày càng trôi qua khổ sở.

      Chuyện thứ nhất đương nhiên là hôn lễ của Bạch Bạch, nghe ông chồng bụng bia của Bạch Bạch là người ưu tú, về phần ưu tú ở phương diện nào Đường Kiều có hỏi nhiều.
      Nhưng vị ưu tú này ít nhất khiến cho Bạch Bạch ở trước mặt Đường Kiều rất đắc ý. Đường Kiều đem loại đắc ý này gọi là vết thương lòng, ngay cả cũng mơ hồ bị tổn thương.

      Nếu thế giới này phân biệt phái nam phái nữ, Đường Kiều tuyệt đối mang theo Chu Du cùng tham gia hôn lễ của Bạch Bạch, bạn học thời đại học, nhưng bước chân tiến hóa của thế giới này còn chưa đuổi kịp suy nghĩ bay vọt của Đường Kiều, mọi người vẫn dừng lại ở phụ nữ thời đại, cho nên nỗi khổ sở của chính là người khác phái cùng.

      Nếu phụ nữ được người khác phái mới có thể nhận được tôn trọng của người cùng phái. Như vậy tình huống trước mắt của Đường Kiều mà coi như bị người khinh bỉ đến chết cũng là bình thường.

      Hôn lễ của Bạch Bạch tổ chức ngày mùng 1 tháng 6, lúc Đường Kiều nhận được này thiệp hồng báo tin vui lông mày nhịn được nhảy lên lần thứ n, cuộc sống này là con mẹ nó, lựa chọn tốt.

      Để tham gia cuộc hôn lễ này, Đường Kiều cố ý từ cuối tháng trước nhịn đói đến đầu tháng này để có thể mặc vừa bộ lễ phục màu trắng, so với đám kia phụ nữ kia, ưu thế duy nhất của có lẽ là chiếc bụng bằng phẳng, muốn lợi dụng điểm này để cho bọn họ biết, kết hôn cũng phải mỗi chuyện đều tốt.
      Khi vóc người bắt đầu thay đổi, khi kiểu tóc mấy tháng đều thay đổi lần phụ nữ tâm cam tình nguyện ngủ đông ở trong hôn nhân rồi.

      Trang điểm nhàn nhạt, nhìn mình trong gương Đường Kiều cảm giác mình vẫn còn xinh đẹp, chẳng qua có thể có vẻ quá trang trọng hay ? Sau khi tự đánh, Đường Kiều lại cảm giác yên tâm thoải mái hơn nhiều, phải tham dự hôn lễ, chiến đấu, chiến đấu a! Sau khi tất cả chuẩn bị xong Đường Kiều ngồi ở trong nhà chờ Ngu Châu.

      Tại sao phải chờ Ngu Châu?

      Bởi vì muốn Ngu Châu cùng tham dự hôn lễ!

      Đường Kiều quen biết đàn ông cũng nhiều, mặc dù mọi người đều là ưu tú trong ưu tú nhưng nếu như cố gắng để cho trong đám ưu tú lựa ra người đàn ông có thể mang ra cửa, Đường Kiều cảm thấy cũng chỉ có Ngu Châu thôi.

      Về phần nguyên nhân là gì, đánh chết cũng !

      Chuông cửa vang lên, Đường Kiều vui vẻ tương đối hài lòng Ngu Châu đến rất đúng giờ.

      "Cậu rất đúng giờ nha."

      Đường Kiều vừa vừa kéo cửa ra, sau khi gặp được người ngoài cửa rốt cuộc có cách nào vui vẻ.

      "Tại sao là cậu?"

      Ngoài cửa,
      Chu Chú cả người mặc vest màu trắng bày ra tư thế POSS, nhìn Đường Kiều đắc ý.

      "Tại sao phải là tôi."

      Đường Kiều đen mặt, bộ đồ vest trắng người Chu Chú là tốn tháng tiền lương mua cho Ngu Châu, vì để cho ta cùng tham dự hôn lễ bạn học Bạch Bạch, mặc dù bị nhà tư bản Ngu Châu chê chất lượng kém, ít ra cũng mất mặt nhưng tại sao bây giờ nó ở người Chu Chú!

      "Ngu Châu đâu?"

      "Cậu ta bị cha xách về giáo dục rồi."

      "Tại sao?"

      êm đẹp, cậu ta lại phạm chuyện gì?

      ràng cũng với cậu ta xong rồi, hơn nữa cậu ta cũng đồng ý rồi.

      " tới trễ."

      Chu Chú trả lời câu hỏi của Đường Kiều mà nhìn vào đồng hồ cổ tay phải quơ quơ, tốt bụng nhắc nhở thời gian nhiều lắm.

      còn cách,
      Đường Kiều cũng chỉ vừa len lén trong lòng nguyền rủa chuyện dân chạy nạn Ngu Châu giữ lời hứa, vừa miễn cưỡng cầm lên túi xách theo Chu Chú ra cửa.

      Cho dù Đường Kiều tình nguyện nhưng cũng thể , bộ vest trắng mặc ở người Chu Chú đúng là đẹp mắt hơn nhiều so với mặc người Ngu Châu, tên nhóc Ngu Châu kia hơi gầy, Chu Chú lại vừa vặn làm âu phục nổi bật lên giống như bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết a.

      xe Chu Chú vẫn để áo khoác cho Đường Kiều, đường , Đường Kiều khoác áo khoác vào nhắm mắt lại giả vờ ngủ say. Bằng ánh mắt của cũng nhịn được lưu luyến ở người của Chu Chú, điều này tốt, tốt.

      "Kiều Kiều, gần đây công việc thế nào?"

      Dường như Chu Chú cố ý chuyện phiếm với Đường Kiều, mở bình ai biết trong bình có gì.

      "Tôi thất nghiệp, cậu rất vui vẻ chứ?"

      Đường Kiều nhắm mắt lại tức giận.

      Đây tuyệt đối là cái bẫy, đào hố bẫy có rất nhiều người, thế nhưng người đẩy vào bẫy đúng là Chu Chú!

      " thất nghiệp cũng được, có thể tới công ty chúng tôi a."

      " công ty của các người làm gì,
      công ty của các người tất cả đều là đám đàn ông, để cho tôi bưng trà rót nước, quét sân xối nước bồn cầu cho các người sao?"

      Đường Kiều càng càng kỳ cục, ràng là cái bẫy khác, hết sức khó chịu.

      " phải học kế toán sao, có thể công ty chúng tôi làm kế toán a, dù sao cũng tốt hơn bây giờ công ty cũ làm việc vặt."

      Chu Chú rất hiểu Đường Kiều còn hơn cả Đường Kiều nghĩ, thậm chí bây giờ ở công ty làm việc vặt cũng có thể biết, quả nhiên là người nhà a, cậu ta nên cùng Chu Du lên cầu vượt bày quầy coi bói.

      "Đừng nhắc tới kế toán, nhắc tới liền nhức đầu."

      Đường Kiều cau mày, mặt ràng chán ghét. đến đây Đường Kiều thể nhớ đến năm đó căm thù Đường Uyển đến tận xương tuỷ. tuổi trẻ xinh đẹp, tuổi trẻ liều lĩnh a, Chu Chú phá hủy nửa, Đường Uyển lại làm hỏng nửa còn lại, vì vậy, tuổi thanh xuân của thê thảm nỡ nhìn.

      Con người lúc còn trẻ làm những gì?

      Đọc sách mình thích,
      làm chuyện mình thích làm, thích người mình thích, chuyện mình thích . . . . . . Đây mới là tuổi trẻ a.

      Đáng tiếc, chuyện cũng làm thành.

      nửa, là bởi vì Đường Uyển, nửa kia, có lẽ là vì Chu Chú.

      Mỗi lần nghĩ đến, Đường Kiều cũng nhịn được thở dài. Công việc bây giờ mỗi ngày nhìn con số, bảng báo cáo, có loại xúc động lệ rơi đầy mặt, đây là bi kịch.

      Nhưng người trước mắt này, ràng hiểu đau buồn của .

      quá đau buồn rồi, quả vô cùng đau buồn. muốn xuất gia làm ni , thế giới đau buồn này, là làm người khác thể ở được a. Bị người khi dễ còn , sau khi bị người bắt nạt còn giả vờ như có chuyện gì xảy ra.
      PhongVyMizuki thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Người qua đường đắc ý (1)

      Hôn lễ của Bạch Bạch tổ chức tại khách sạn Đại Bảo Phúc, khách sạn tên rất may mắn, may mắn giống như Bạch Bạch. Hôm nay, Đường Kiều chỉ có thể nghĩ tới hai chữ ca ngợi. Tha thứ cho ngôn ngữ cằn cỗi, từ ngữ thiếu thốn, nếu trong hai năm ngắn ngủn, liên tục nhận được 45 thiệp mời kết hôn, tặng 44 phong bì, sau khi 44 lần chúc mừng, cũng chỉ còn lại hai chữ này.

      Chú rễ mặc âu phục màu đen cùng dâu mặc áo cưới màu hồng đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy Chu Chú và Đường Kiều tới, lập tức nghênh đón, chẳng qua nụ cười mặt dâu biết là vì hôm nay quá nhiều người hay vì cái gì khác, nụ cười nhìn qua dường như có chút cứng ngắc.

      "Đường Kiều tới rồi, bạn trai sao?"

      Ánh mắt Bạch Bạch chạy vòng người Chu Chú, khóe miệng trề xuống thể phát , ngay cả Đường Kiều cũng cảm thấy Chu Chú quá phúc hậu, đoạt hết tất cả hào quang của chú rễ, dĩ nhiên, điều kiện trước tiên phải là chú rễ có hào quan như lời . Rốt cuộc biết chú rễ tiên sinh, nhân vật chính của hôm nay ưu tú thế nào, đây tuyệt đối là bề ngoài hội đủ ưu tú, cuộc sống a, quả nhiên củi, gạo, dầu, muối tương đối quan trọng.

      "Xin chào, tôi là Chu Chú."

      Chu Chú đưa tay phải ra bắt tay với dâu và chú rễ, Đường Kiều lập tức đem phong bì chuẩn bị xong hai tay đưa tới. Tham dự hôn lễ của người khác nhất định phải mang theo lòng khiêm tốn, nhưng tuyệt đối thể mang theo phong bì tiền lì xì.

      "Chúc mừng, chúc mừng, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử. . . . . ."

      Đường Kiều tiếp lời chúc mừng hôn lễ thứ bốn mươi lăm.

      "Cám ơn, cám ơn, mời vào bên trong, mời vào bên trong."

      Chú rễ làm động tác mời, mời Chu Chú và Đường Kiều vào bên trong khách sạn.

      Đường Kiều kéo cánh tay Chu Chú vào bàn, mặt mang nụ cười cứng ngắc, lưng ưỡn lên thẳng tắp.

      "Kiều Kiều, thoải mái chút, cũng phải tới đánh giặc."

      Chu Chú cười khẽ tiếng thể nghe, nhìn Đường Kiều lo lắng có chút dở khóc dở cười.

      ! thể thoải mái, ra chính là chiến đấu, ai cũng đừng nghĩ ngăn trở lửa đạn của , hôm nay nếu ai còn dám chọc giận , chắc chắn mở ra "Đường máu" ở ngay trường hôn lễ.

      "Đường Kiều, đến đây, nơi này."

      Đường Kiều vừa mới vào tới có người nhận ra , nhìn về phía đám người hướng vẫy tay. Đường Kiều vốn cho rằng mình mặc đủ long trọng, đến trường mới phát , coi là cái gì. Người ta mặc mới gọi long trọng, vốn cho rằng rất có ưu thế ở trong đám phụ nữ này nhưng ràng sai lầm rồi, người ta giở tay nhấc chân đều phong tình, tự cho rằng mặc bộ lễ phục màu trắng là để chiến đấu, trong nháy mắt bị trở thành người qua đường.

      Cũng may Chu Chú đứng ở bên cạnh , tăng thêm điểm cho ít, bằng thực cho rằng mình là kẻ qua đường.

      đến là để chiến đấu nha, cũng may phải chiến đấu mình, còn mang theo trợ thủ Chu Chú.

      Tiến lên, hôn, chiến đấu , mở đường máu đến.

      "Hi, chào mọi người."

      Ngoài mặt Đường Kiều cười nhưng trong lòng cười, khoát tay hướng về phía mọi người chào hỏi, có trời mới biết, thể nhận ra và gọi tên mỗi bạn học.

      "Đường Kiều, bạn trai à?"

      Đề tài của phụ nữ vĩnh viễn đều là đàn ông, mà Chu Chú, trong nháy mắt là tiêu điểm của đề tài.

      Chu Chú nhìn mọi người gật đầu, ngược lại hề có chút để ý mình trở thành trung tâm câu chuyện của mọi người.

      "Đường Kiều, trước kia tôi nghe người em đẹp trai đến làm người ta ghen ghét, phải là vị này chứ?"

      Mọi người chưa từ bỏ ý định, dường như chịu nghĩ hôm nay Đường Kiều mang tới trai đẹp này chính là bạn trai của Đường Kiều.

      Ách. . . . . .

      mặt Đường Kiều xuất nụ cười giả lả.

      qua lời này? Lời này là ? đúng là nên a, lời này hẳn phải là .

      Đường Kiều phớt tỉnh bày ra bộ dáng nghi ngờ, " sao? Tôi như vậy? Tôi có em trai a, tôi chỉ có em ."

      Mọi người nghi ngờ, chẳng lẽ Đường Kiều phải là Đường Kiều mà các quen biết?

      "Chào mọi người, tôi là Chu Chú, đây là danh thiếp của tôi."

      Chu Chú cho mọi người quá nhiều cơ hội hoàn hồn, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho mọi người, rất nhanh, hộp danh thiếp được phát ra, Đường Kiều nhìn thấy trợn mắt hốc mồm.

      "Cậu mang danh thiếp tới làm gì?"

      Hơn nữa còn mang nhiều như vậy, quá cứt chó, giống như nhà giàu mới nổi, vẻ mặt Đường Kiều ghét bỏ, mặc dù Chu Chú giải vây cho nhưng tuyệt đối biết cảm kích, bởi vì hành động vừa mới phát danh thiếp của Chu Chú thậm chí còn động tác cũng quá nhà giàu mới nổi rồi, điều này hoàn toàn phù hợp với hình tượng nữ văn nghệ sĩ trẻ mà Đường Kiều vẫn quảng cáo rùm beng, ràng là nữ văn nghệ sĩ trẻ a, tại sao có thể trở thành nhà giàu mới nổi vậy?

      Giật tay áo Chu Chú, Đường Kiều giọng hỏi.

      "Cậu dẫn tôi tới để tăng thể diện cho cậu sao? Lần này đủ tăng thể diện rồi."

      Chức vụ Tổng giám đốc danh thiếp mạ vàng, muốn tăng thể diện cũng khó khăn.

      mặt Đường Kiều liên tục co rút, lần này đúng là quá mặt mũi rồi, mặt lừa cũng trở thành mặt ngựa.

      "Chu tổng tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy a. . . . . ."

      "Đúng vậy, đúng vậy a, là tuổi trẻ tài giỏi. . . . . ."

      "Đúng vậy, đúng vậy a, là thanh niên tài giỏi đẹp trai. . . . . ."

      . . . . . .

      Ách, hiệu quả này, có phải quá vượt trội hay ?

      đám phụ nữ, rất ràng chú ý đến thân phận mình làm vợ, làm mẹ rồi, trong nháy mắt vây quanh Chu Chú kiến bò qua cũng lọt, mà Đường Kiều vẫn là người qua đường. bị đẩy ra ngoài ba tầng, nhón chân lên cũng cách nào với tới cánh tay Chu Chú.

      "Chu tổng, công ty còn nhận người hay a, em tôi cũng học máy vi tính đây này, chuẩn bị tốt nghiệp. . . . . ."

      Chu Chú cười, "Vậy chờ tốt nghiệp rồi hãy ."

      "Chu tổng có bạn chưa, tôi có em dáng dấp mặn mà, đại mỹ nhân. . . . . ."

      Chu Chú tiếp tục cười, "Bạn của tôi bị các người chen ra ngoài rồi."

      Lúc này mọi người mới quay đầu lại, nhìn Đường Kiều đứng ở phía ngoài mắt trợn trắng, khỏi lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, rất tiếc nuối!

      Vì vậy Đường Kiều buồn rầu, ngẩng đầu 45 độ cũng đủ trút hết nổi buồn rầu của , nổi buồn rầu của cũng có thể trăm sông đổ về biển.

      "Ai, gặp được đàn ông cực phẩm ở đâu? Là bạn trai của sao?"

      Có người giật cánh tay Đường Kiều, theo trực giác Đường Kiều cho rằng người này phải là người quen, nhưng gương mặt đó. . . . . . quả quen biết.

      "Hắc hắc, tệ, đại biểu đẹp trai giàu có."

      Đường Kiều chưa kịp trả lời đó, bởi vì…...

      "Chính xác là tệ, chẳng qua, tôi cảm thấy chắc phải là bạn trai của đâu, có phải cố ý mang tới chọc tức người khác hay ?"

      Hả!

      Đường Kiều hít hơi lạnh, tại sao hot girl này muốn hiểu như vậy?

      đúng là. . . . . . Cố ý mang tới chọc tức người khác.

      "Ha ha, sao có thể a, làm sao như thế."

      Đường Kiều cười gượng, nụ cười mặt lại cứng đờ, cả khuôn mặt dường như bị tia laser quét trúng.

      "Tôi hiểu rồi."

      Người nào đó nghe theo, đối với ánh mắt nhìn người của mình tương đối tự tin.
      PhongVyMizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Người qua đường đắc ý (2)

      Đường Kiều dứt khoát , tìm chỗ ngồi tương đối cách xa nào đó ngồixuống, Chu Chú rất đúng, đến ăn bữa chẳng phải là rất thiệt thòi sao, cho nên phải cố gắng để cho mình ít thiệt thòi chút.

      Nhưng nào đó bỏ qua, lại dời đến bên cạnh Đường Kiều, bắt đầu dính lấy.

      "Aiz, nếu phải là bạn trai của , giới thiệu cho tôi ."

      Khóe miệng Đường Kiều co giật, hiểu tại sao ta vây quanh Chu Chú mà dính lấy , ra ta lựa chọn chính sách giúp đỡ. là. . . . . . Biện pháp tốt a!

      " phải kết hôn rồi sao?"

      Nếu như kia cũng từng người bạn học thời đại học của , chồng của ta cũng vị nào đó cực lớn.

      "Kết hôn rồi phải có thể ly hôn sao?"

      Phốc!

      Toàn bộ trà trong miệng phun ra, tối hôm nay lần đầu tiên Đường Kiều làm hỏng việc lớn, xong rồi, vất vả giữ hình tượng nửa ngày, lần này toàn bộ xong rồi.

      Đường Kiều len lén liếc mắt nhìn Chu Chú bị mọi người vây quanh nước chảy lọt, sau khi phát căn bản cậu ta khoảng để ý đến , chuẩn bị len lén đổi bàn.

      Vì vậy, sau khi Đường Kiều rút khăn giấy lau miệng, lại đổi cái bàn khác, nào đó tiếp tục dính theo.

      "Chị , tại sao theo tôi vậy."

      cũng phải là xinh đẹp giàu có.

      "Chờ giới thiệu cho tôi trai đẹp giàu có a."

      "Muốn giới thiệu tôi cũng giới thiệu cho em trẻ tuổi a, là người ly dị xem náo nhiệt gì." đúng thấy nơi nào náo nhiệt lập tức sáp đến a.

      "Em trẻ có gì tốt, cái gì cũng biết, làm sao hiểu được nhu cầu vui vẻ của đàn ông a."

      Ách, chị , có phải quá lộ liễu hay ?

      "Đàn ông đều thích thành thục chút, ai lại muốn mỗi ngày đối diện với em hiểu bất cứ tình thú gì, muốn làm cái gì còn phải tự mình chỉ bảo. . . . . ."

      Chị , có thể kín đáo chút ?

      Mặt của Đường Kiều rốt cuộc thành mặt khổ qua rồi, chị này nếu tiếp tục nữa có thể bị táo bón, đây là lý lẽ gì a, mặc dù suy nghĩ kỹ chút đạo lý, nhưng . . . . . . Tại sao nghe rất khó chịu.

      Đường Kiều uốn éo người, tâm trạng tốt hoặc là phiền não có các loại biểu như bới tóc, uốn éo người, hôm nay làm tóc có chút chỉnh tề, thể bới ra, cho nên chỉ có thể uốn éo người.

      Uốn éo, uốn éo, lại uốn éo. . . . . .

      Đường Kiều uốn éo ngừng.

      " làm gì đó, có chút kỳ quái."

      Chẳng biết lúc nào, Chu Chú vượt trùng vây ngồi ở bên cạnh Đường Kiều. Mặt của Đường Kiều trong nháy mắt đỏ lên, trước mặt mọi người, chuyện này . . . . . Chu Chú đúng là con mẹ nó quá cao tay a.

      "Ha ha, chị này. . . . . . A, phải, vị nữ sĩ này muốn làm quen với cậu chút."

      Mặc dù cảm thấy khó xử, Đường Kiều vẫn cố gắng giới thiệu cho kia.

      "A, xin chào, tôi tên là Chu Chú."

      "A, chào , chào , tôi tên là Từ Lỵ, là bạn học thời đại học của Đường Kiều, gọi tôi là Lily được rồi."

      cái móng vuốt đưa ra, bắt tay Chu Chú cái.

      Mẹ nó! Đường Kiều lòng dám dùng nhân cách của Chu Du bảo đảm, móng vuốt của chị này gãi gãi ở lòng bàn tay Chu Chú, , nhìn thấy rất ràng. Gãi em chứ gãi, . . . . . . có chút xấu hổ rồi.

      Chu Chú để lại dấu vết rút tay về, vung ra, động tác này Đường Kiều hết sức vui vẻ.

      Chẳng qua, chờ chút. . . . . .

      ta ta tên Từ Lỵ?

      Tên Lily này, rốt cuộc Đường Kiều có ấn tượng, nhưng. . . . . . Gương mặt này ràng phải là mặt của Lily a, tuyệt đối phải là! dám lấy nhân cách của Chu Du bảo đảm.

      Dáng vẻ Đường Kiều như nhìn thấy quỷ, dùng sức nhìn chằm chằm mặt của Lily, , xác định, phải là mặt của Lily.

      " là Lily?"

      Lily ràng rất đáng a, chị trước mắt. . . . . . ràng rất phong tình.

      " biết tôi là Lily?"

      chỉnh mặt thành như vậy có quỷ mới biết, Đường Kiều thầm trong lòng, nhưng lên tiếng, chuyện như vậy cũng nên khiêm tốn.

      "Ha ha, xem ra kỹ thuật của bác sĩ tệ."

      Đây là tình huống gì? tốt bụng lo lắng cho ta, ta lại lên mặt.

      Đường Kiều cảm thấy người bây giờ cái gì cũng tiến bộ, duy chỉ có quan niệm về thời gian tiến ngược lại thụt lùi, thời gian in trong thiệp cưới trôi qua gần giờ rồi, món ăn nguội cũng chưa mang lên.

      đói a.

      " làm sao vậy?"

      Mới vừa rồi Đường Kiều còn bộ dạng dốc lòng chiến đấu, tại cả người đều rất nản nằm ở bàn.

      Tại sao khổ như thế chứ, chỉ đánh được kẻ địch, còn bị kẻ địch xúi giục rồi. Hơn nữa, vì tham dự hôn lễ này, có hơn ngày chưa ăn gì, tại hai mắt cũng bắt đầu xanh mét rồi.

      "Đói quá."

      Chuyện đau khổ nhất cuộc đời, đừng để bị đói quá mức. Chuyện này nếu bạn làm tốt còn có thể giảm cân, nhưng dường như chuyện này đối với Đường Kiều. . . . . . hoàn toàn ngược.

      "Ăn khối chocolate lót bụng ."

      Chu Chú giống như ảo thuật từ trong túi tiền móc ra khối chocolate, đưa tới trước mặt Đường Kiều.

      "Làm sao cậu có chocolate?"

      Đường Kiều nhận lấy chocolate, vào lúc quan trọng cái này đơn thuần là khối chocolate, mà là khối. . . . . . chocolate cứu mạng.

      "Sợ đói a, bình thường hôn lễ có thể khai tiệc đúng giờ, huống chi, ai bảo ăn gì quá lâu, bây giờ đói bụng."

      Cậu ta muốn từng bước từng bước xúi giục, muốn từng chút từng chút ăn mòn, muốn Đường Kiều cả đời này cũng thể rời bỏ cậu ta, cậu ta là viên đạn bọc đường.

      "Quên chứ sao."

      ra tham dự hôn lễ lần thứ 45, chẳng qua chưa từng chú ý tới những chuyện này.

      Đường Kiều ken két hai cái, đem chocolate cắn vào trong miệng nhai qua loa vài hớp, lại uống mấy hớp nước trà Chu Chú đưa cho tới, đem chocolate nuốt vào trong bụng, cảm giác trong bụng có thức ăn, vững hơn nhiều.

      "Chu tổng là tỉ mỉ a, ngờ Chu tổng chỉ có dáng dấp đẹp trai tài giỏi, còn chăm sóc người như thế."

      Từ Lỵ lại bắt đầu dính lấy, sau khi nhìn về phía Chu Chú liếc mắt đưa tình phen, dường như người vừa mới ăn chocolate là ta, dùng giọng ngọt ngào đến chán ngấy : "Chu tổng, người ta cũng đói bụng, có còn chocolate ."

      Đường Kiều lại uống hớp tức giận, bởi vì lời Từ Lỵ có tác dụng hơi chậm, chút sơ sẩy, nước trà liền chảy xuống cằm.

      Chu Chú lấy ra khăn giấy chăm chú lau cho Đường Kiều, mắt và động tác vô cùng chăm chú, sắc mặt của Đường Kiều vất vả trở về màu trắng trong nháy mắt lại đỏ lên.

      Cao thủ a cao thủ.

      Sau khi Chu Chú lau xong mới quay đầu lại trả lời Từ Lỵ.

      "Có có, chẳng qua thể cho Từ tiểu thư được, tôi sợ Kiều Kiều chút nữa còn đói, ngại quá."

      Sắc mặt của Từ Lỵ cứng đờ, trong lòng Đường Kiều thầm dễ chịu phen, để cho ta nhìn kỹ phụ nữ chưa lập gia đình! Họ cũng có sức hấp dẫn rất lớn có được hay .
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :