1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Bạn trai, có biết (2)


      "Làm sao quen biết, nghe hai người cùng nhau lớn lên, còn là thanh mai trúc mã."

      Chẳng lẽ có ai cho ông biết, thanh mai già này lớn hơn trúc mã ba tuổi sao? Đây cũng là tuổi ôm gà vàng đẻ trứng a.

      Hơn nữa, người bát quái chỉ số trưởng thành tăng theo tuổi tác sao? Vào giờ phút này lão BOSS, hết sức giống ông chú mai mối bỉ ổi, muốn đem Đường Kiều và Chu Chú kéo thành khối sao.

      "Nếu ta là bạn trai của tôi, tôi còn ở nơi này làm gì, Chu tổng, ngài có đúng ?"

      còn ở lại chỗ tồi tàn này chịu ông chú trung niên chọc tức sao? Có câu: người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên, vẫn thể lập tức tiểu nhân đắc chí, lộ ra lỗ mũi bò a.

      Ông chủ Chu bị câu của Đường Kiều làm cho nghẹn phản đối, nhưng hiển nhiên cảm thấy cam lòng, sờ sờ mấy cọng tóc còn đầu, " ta phải là bạn trai ?"

      " phải"

      Đường Kiều nhìn trần nhà, mắt trợn trắng, có thể cần thảo luận chuyện này với nữa được hay , nhìn ra cũng vượt khỏi giới hạn sắp nổ tung à.

      "Aiz, như vậy sao"

      Dường như ông chủ Chu thất vọng, Đường Kiều cảm thấy lúc công ty bị vuột mất đơn đặt hàng lớn, ông ta cũng có đau lòng như vậy. Nhưng chuyện này, cùng có quan hệ gì với ông ta chứ, xét hết mức ông ta cũng chỉ là người qua đường, ngay cả người qua đường cũng bằng.

      "Vậy biết ta đúng ."

      "Có biết."

      Đường Kiều gật đầu thừa nhận, ngay cả chủ tịch nước cũng biết, nhưng vậy thế nào?

      "Hôm nào chúng ta mời Chu tổng ăn bữa cơm, tạo chút tình cảm."

      "Chu tổng, ngài là chúng ta?"

      phải là thôi. Đường Kiều chỉ vào mặt mình, hơn nữa, bọn họ cần tạo tình cảm gì?

      "Chu tổng, dường như chúng ta có dự án gì cần hợp tác với công ty Cự Hằng chứ?"

      Theo biết, công ty của Chu Chú chuyên về phát triển phần mềm, bọn họ cần tìm kiếm khách hàng, cái này cùng công ty sản xuất công nghiệp bên , hoàn toàn là tám sào cũng với tới a.

      "Nghe chị của Chu tổng làm ở bộ phận kế hoạch, gần đây có hai dự án cần được nâng đỡ giới thiệu, biết, nếu chúng ta có thể bắt lấy, trong vòng hai năm mọi người cũng có thể cần tìm thêm bất kỳ khách hàng nào."

      Còn tìm khách hàng làm gì, trực tiếp lên như diều gặp gió rồi.

      "Chị của Chu Chú."

      Nếu Chu tổng biết biết Chu Chú. . . . . . biết ta là con trai độc nhất a.

      "Dường như tên là Chu Du gì đó."

      Phốc!

      Cũng may Đường Kiều cũng có uống nước, bằng phải phun đầy trời. Được rồi, ra cái này đúng, Chu Du chính xác là chị của Chu Chú. Nhưng. . . . . . ông chú tuổi trung niên này có thể bát quái chuyện và Chu Chú từ cùng nhau lớn lên, tại sao cho rằng và Chu Du có chút quan hệ nào?

      Đây là bất hạnh a, Đường Kiều cảm giác mình vất vả mới có chỗ dùng, lại bị BOSS mình bỏ quên.

      "Tại sao Chu tổng trực tiếp tìm Chu tiểu thư"

      Thông qua Chu Chú tìm Chu Du? Giúp đỡ đường thẳng, đường vòng đúng là rất quanh co, rất xa.

      "Vậy có ai biết Chu tiểu thư sao, tôi vốn cho rằng là bạn Chu tổng, chị của ta phải là chị sao?"

      Đường Kiều đen mặt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn ông BOSS của mình, chị của ta tại sao lại là chị của , cũng là chị của ta a, hiển nhiên người ngoài đối với quan hệ phức tạp này, vẫn hiểu .

      Vì vậy, rối rắm, sau khi trong bụng xoay chuyển nghìn lần, càng thêm rối rắm.

      có nên với BOSS mình, ra mình và Chu Du rất quen thuộc hay ?

      "Được rồi, ra ngoài trước , gọi điện thoại, tối hôm nay, mời Chu tổng ra ngoài ăn cơm, uống chút trà."

      Chu tổng vươn tay, muốn vỗ hai cái xuống vai Đường Kiều tỏ ý khích lệ, bị Đường Kiều lanh tay lẹ mắt tránh thoát, truyện được edit tại *******************, lòng thích người khác đụng vào bất luận chỗ nào thân thể của , vỗ vai cũng được. tới chỗ này, Đường Kiều khỏi nghĩ đến Chu Chú, cấm kỵ của mình, dường như ở trước mặt ta như có tác dụng.

      Nhưng bây giờ quan trọng là tại sao lại là ? phải và tên nhóc Chu Chú kia quen sao.

      "Chu tổng, ngài xem có phải có chút thích hợp hay , tôi và ta cũng phải là rất quen đâu"

      "Dạo này, ai có quan hệ cũng phải tìm quan hệ, dù sao chúng ta cũng có chút quan hệ, còn chịu lợi dụng, chẳng phải là phụ lòng của ông trời sao"

      Mẹ nó, ông ta lợi dụng, quan tâm chăm sóc chính là có được hay .

      "Chu tổng, nếu , ông phái người đẹp quyến rũ chút?"

      Vỗ mạnh cái ót, Đường Kiều cảm giác mình quá thông minh, biện pháp tốt như vậy cũng có thể nghĩ đến! A, chính là thiên tài, cũng bắt đầu sùng bái mình.

      Nhìn vẻ mặt hài lòng của đồng chí Chu tổng, còn có vẻ mặt càng lúc càng đắc ý của Đường Kiều.

      "Như vậy, cũng có thể?"

      Ừ, có thể. Đường Kiều gật đầu liên tục, chỉ cần để cho ra mặt, tất cả biện pháp đều có thể được.

      "Được, vậy phụ trách hẹn ta, sau đó chúng ta phái A Hồng quyến rũ." A Hồng là xinh đẹp nhất trong công ty, phái quyến rũ, tất nhiên thành công. Bộ dạng ông chủ Chu rất yên tâm, hiển nhiên ông ta đối với đề nghị của Đường Kiều quá mức yên tâm.

      "Vậy Chu tổng, tôi ra ngoài trước."

      "Ừ, nhớ gọi điện thoại."

      "Được, dù sao hẹn buổi tối, chút nữa gọi, cũng thể sáng sớm thứ hai gọi điện thoại qua tìm người ta."

      Lúc này, chỉ sợ Chu Chú ở nhà trong ngủ ngon, aiz, số phận người ta tốt, giống , sáng sớm thứ hai phải lãng phí lượng lớn tế bào não, thay ông chủ lớn nghĩ ra mỹ nhân kế tốt như vậy.

      Đường Kiều ra khỏi phòng làm việc của Boss, đẩy gọng kính có tròng ở mặt, cầm bình trà, đứng ở cửa bày ra tư thế trợ lý POSS, nhìn về phía bàn làm việc người khác : "Người đẹp A Hồng, BOSS đại nhân bảo buổi tối tiếp khách."

      Bị Đường Kiều gọi tên, dường như người đẹp A Hồng ngạc nhiên, ngẩng đầu trả lời, "Tên họ, tuổi, nghề nghiệp, dáng người đặc trưng."

      Đường Kiều làm rơi bình trà lách ca lách cách, tan nát dưới đất, còn hơi sức, bắt đầu khai báo xuất thân của Chu Chú.

      "Tên họ Chu Chú, hơn hai mươi tuổi, nghề nghiệp là ông chủ, dáng người rất tốt"

      Đường Kiều rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm, về sau nhất định được báo đáp tốt, vì Chu Chú xem xét người đẹp, còn đem ta khen như hoa. (căn bản cũng chưa có khen, chẳng qua kể lại mà thôi).

      "A, tốt, vậy tôi từ chối bạn trai thứ tám mà tôi hẹn trước."

      Lần này người đẹp A Hồng ngẩng đầu, hơn nữa mặt mày hớn hở, cười híp mắt nhìn Đường Kiều.

      Đường Kiều lảo đảo cái, bình trà vừa rồi tan nát dưới đất, lần này hoàn toàn vỡ thành mảnh vụn.

      :clap:
      PhongVyMizuki thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Bi kịch chàng trai trẻ (1)


      Đường Kiều dùng suốt cả ngày để suy nghĩ xem buổi tối mình muốn ăn cái gì.

      A, phải, suy nghĩ buổi tối muốn mời Chu Chú ăn cái gì. Công ty mời khách, tự nhiên thể giản dị. Hắc hắc, ở trong đáy lòng của Đường Kiều len lén vui vẻ hai cái, vì trong tay mình nắm quyền dân sinh mà vui vẻ dứt.

      Sau khi cùng người đẹp A Hồng thảo luận phen, hai người quyết định chọn món tây.

      Người đẹp A Hồng cho rằng, chỉ có khí cao nhã ở nhà hàng Tây mới có thể làm cho"Mỹ nhân kế" phát huy tác dụng hoàn mỹ. Mà Đường Kiều lại cho rằng, lâu chưa ăn món canh cá nơi đó, là nhớ nhung, là nhớ nhung!

      Như vậy chỉ còn lại gọi điện thoại.

      Bốn giờ chiều, trước khi tan việc canh giờ, khuôn mặt Đường Kiều đau buồn giống như đứt ruột xé gan, ngồi bồn cầu ở trong toilet, nhắm mắt rút điện thoại gọi cho Chu Chú.

      "Alô, xin chào."

      Chào em cậu a, giả vờ đại gia cái gì, ràng lão nương dùng di động gọi, còn xin chào cái gì. Nhưng . . . . . . là người cầu, phải tới chống lại giả vờ đại gia.

      "Này, Chu Chú, tôi là Đường Kiều."

      "Kiều Kiều a, thế nào? Tìm tôi có việc?"

      căn bản, Đường Kiều chủ động gọi điện thoại liên lạc với Chu Chú, số lần tương đối. . . . . . Có thể đếm được đầu ngón tay, ngoại trừ nguyên nhân mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt, buổi tối lại ngủ chung, còn có cái chính là, tính cách Đường Kiều khó chịu từng chút, trừ những người ở nhà bà ngoại Đường và Chu Du, những người khác, cần biết người nào, người khác tìm , chủ động liên hệ người khác. Thậm chí có lúc người khác chủ động tìm , cũng chịu bị động tiếp nhận.

      Theo cách của Đường Kiều chính là: cần vọng tưởng với bạn học cũ chưa từng liên lạc hoặc là bạn bè đột nhiên liên lạc với mình là vì nhớ nhung. Nhưng ra là vì thiếu tiền!

      Chu Du tán thành.

      Mặc dù hai đều phải là người cho vay tiền, nhưng nếu đụng phải loại người vay tiền, cũng có thể tránh được tránh, cũng phải bởi vì ít kỷ, mà bởi vì thứ tiền này, cần biết có cho mượn hay , cũng con mẹ nó, cảm giác quá đau đớn.

      "Buổi tối cậu có kế hoạch gì ."

      Có kế hoạch , như vậy có thể cầm công quỹ tự ăn đồ tây.

      " có, có chuyện gì sao?"

      "Ừ, có chút việc."

      Hận, tại sao người trẻ tuổi thể có kế hoạch chứ, tìm Ngu Châu uống rượu, xem thời trang. Làm gì cả ngày đều ở nhà, như vậy tốt, tốt a.

      "Vậy muốn chuyện gì."

      Bên đầu kia điện thoại, Chu Chú cười khẽ tiếng, đối với việc Đường Kiều lúng túng biết nhưng thể trách, nếu ngày nào đó lúng túng, vậy cũng là kỳ quái.

      "Tôi muốn. . . . . ."

      "Muốn cái gì?"

      "Tôi muốn. . . . . ."

      Đường Kiều suy nghĩ hai lần cũng nhớ ra, vẫn có chút rối rắm a, làm như vậy rốt cuộc là xuống Địa ngục hay lên Thiên đường? Rốt cuộc có tính là làm chuyện tốt hay ? Làm mối cho trai đẹp và xinh, thế nào cũng tính là chuyện tốt chứ? Cho nên, sau này lên Thiên đường?

      Đường Kiều nỗ lực an ủi mình, thuyết phục mình.

      "Kiều Kiều, đừng có gấp, từ từ , muốn cái gì."

      "Tôi muốn, buổi tối mời cậu ăn cơm."

      Chu Chú vui vẻ, phải là mời ăn bữa cơm sao? Làm như lâm đại địch, đồng thời cũng thầm trách mình thiếu kiên nhẫn, còn tưởng rằng. . . . . .

      "Tôi cho là có chuyện gì chứ, hôm nay lãnh lương sao?"

      " có."

      Lần này Chu Chú ngạc nhiên, trước kia mỗi lần muốn mua cho cái gì hoặc là mời ăn cái gì, đưa mặt lại gần, sau đó nghiêm túc hỏi : " mặt tôi có ghi chữ gì sao?" Chữ gì? Mới đầu, hiểu.

      "Tôi là người giàu có à, hay là mặt tôi viết hôm nay tôi lãnh lương."

      Đúng vậy, trong mắt hoàn toàn chỉ có tiền, cho nên, hôm nay mời khách là vì cái gì?

      "Vậy nhặt được tiền?"

      " tại đường có tiền cũng có người dám nhặt, trắng trợn hãm hại sao."

      "Vậy. . . . . ."

      Vậy đoán ra rồi, tâm trạng của Đường Kiều, quan hệ thời tiết, quan hệ thời gian, quan hệ địa điểm, đều do thay đổi mà thay đổi.

      "Chỉ là muốn mời cậu ăn cơm thôi, cậu có muốn đến hay ."

      ngồi xổm trong toilet gọi điện thoại, vất vả có được hay , chân ngồi xổm cũng tê rần, nếu phải vì canh cá, mới cần chịu phần tội này, trong toilet mùi rất dễ chịu sao.

      "Đến chứ, mời khách tôi nhất định phải đến, vậy tính mời tôi đâu ăn đây?"

      "Hắc hắc, hay lắm, sáu giờ, ở nhà hàng tây, nhất định phải tới a."

      Đường Kiều xong cũng cúp điện thoại, vịn cửa toilet ra ngoài, sau đó vịn tường ra khỏi nhà cầu, mặt mày hớn hở, kết hợp với thân thể sắp mệt lả.

      Trước hết chú ý tới Đường Kiều, người đẹp A Hồng kỳ quái nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đường Kiều phen, sau đó nhìn về phía toilet liếc cái.

      "Nhìn cái gì chứ?"

      "Xem có phải giấu đàn ông ở trong toilet hay ."

      Mẹ nó! Tầm phào bá láp.

      Nếu giấu đàn ông cũng giấu trong toilet, tốt.

      " mới giấu đàn ông trong toilet!"

      vui, hết sức vui.

      "Vậy vẻ mặt làm gì giống như vừa mới đánh xong dã chiến trở về, ừ. . . . . . Còn có thân thể."

      " mới đánh dã chiến, cả nhà cũng đánh dã chiến."

      Đường Kiều đỏ mắt rống lại, mẹ nó, ở trước mặt phá hư danh dự , điều kiện tiên quyết là nếu danh dự của còn chưa có bị những đồng nghiệp "Đáng " lấy hết sạch.

      Giọng Đường Kiều lớn, nhưng ít ra mọi người trong công ty đều nghe được, ngay cả ông chủ Chu ở trong phòng làm việc nghe nhạc, cũng duỗi đầu ra ngoài.

      "Chuyện gì?"

      Vốn phấn khích tràn đầy, Đường Kiều lập tức biến thành chân chó, khoát tay lia lịa, " có, có gì."

      Ông chủ Chu rụt đầu trở về, Đường Kiều liếc người đẹp A Hồng cái, trách liên lụy mình. Đáng thương đồng chí xinh đẹp, ngoại trừ tối hôm nay phải hy sinh nhan sắc, còn phải cứng rắn đón nhận ánh mắt xem thường của Đường Kiều.

      Cũng trong lúc đó, Chu tổng bị Đường Kiều cúp điện thoại, đồng chí Chu Chú nhìn màn hình điện thoại di động tắt rất lâu, ngây ngô lâu, sau đó ngơ ngác kiểm tra nhật ký trò chuyện lúc, sau khi xác định cú điện thoại mới vừa rồi là Đường Kiều gọi, trong lòng vui mừng như điên. Phải biết, nhà hàng tây là nhà hàng lớn nhất lãng mạn nhất, người đến đó ăn, phần đông đều là tình lữ. Mà bây giờ, Đường Kiều chủ động điện thoại tới đây, hẹn đến ăn bữa tối. Chẳng lẽ với chính sách dụ dỗ của , rốt cuộc Đường Kiều thông suốt?

      Chu Chú nhịn được vểnh cao khóe miệng, quả vui mừng nhướng mày rồi. Dáng vẻ Chu Chú như vậy, giống chàng trai trẻ 23 tuổi, bởi vì người trong lòng câu, mà mừng như điên dứt.

      :clap:
      PhongVyMizuki thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Bi kịch chàng trai trẻ (2)


      Chu Chú vui mừng vì bi kịch kết thúc, bởi vì gặp phải Đường Kiều là trẻ lớn tuổi hơn nhưng tim phổi.

      Khi Chu Chú quần áo ngăn nắp xuất tại nhà hàng Tây hai mắt của nhân viên phục vụ lập tức tỏa sáng như vì sao, tiến lên đón tiếp.

      "Tiên sinh, xin hỏi có đặt trước ?"

      "Có, Đường tiểu thư."

      "Vậy được, xin mời ngài."

      Nhân viên phục vụ đưa tay, làm động tác mời, Chu Chú theo nhân viên phục vụ qua khu hút thuốc, qua khu tình lữ, cuối cùng tới tận cùng bên trong khu C trong truyền thuyết.

      "Nơi này, nơi này."

      Đường Kiều giơ tay hướng về phía Chu Chú quơ quơ, lòng vui mừng, bởi vì Chu Đại Boss rồi, Chu tổng tới, cho chọn món ăn. Chu Chú vừa đến, điều này cũng có nghĩa là có thể chọn món ăn rồi.

      Chu Chú sửng sốt chút, Đường Kiều đặt bàn bốn người, ở đối diện , còn ngồi nam nữ, trong nháy mắt Chu Chú có loại kích động muốn tông cửa xông ra, biết, Đường Kiều tìm tuyệt đối có chuyện tốt.

      Đường Kiều để tay xuống, hướng về người đẹp A Hồng phía đối diện nháy mắt, "Lên !"

      Người đẹp A Hồng nhanh chóng tiếp thu tin tức, lập tức đứng lên, nghênh đón.

      "Vị này là Chu tổng , Xin chào, tôi là đồng nghiệp của Đường Kiều, tôi tên là Hồ Ngọc Hồng."

      A Hồng xong, Chu Đại Boss cũng nhanh chóng đứng lên.

      "Xin chào Chu tổng, tôi là tổng giám đốc của Tường Viễn, họ Chu, cậu gọi tôi là lão Chu được rồi." Ông chủ Chu vui vẻ cười, giống như rất hân hạnh vậy, vừa quay đầu lại nhìn Đường Kiều cắn răng nghiến lợi phen. Đợi nhìn đến sau khi động tác của Đường Kiều, tuyệt vọng nhắm mắt lại giật giật, quả nhiên, thức ăn ở trước mặt, căn bản cũng đừng nghĩ trông cậy vào Đường Kiều nữa.

      Chu Chú cố nén khó chịu trong lòng, cùng hai người bắt tay cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Kiều.

      Đường Kiều vẫn cúi đầu nghiên cứu thực đơn, đối với ba người kia, ràng coi là khí.

      "Đường Kiều, để Chu tổng chọn món ăn trước."

      "Vậy còn thực đơn khác sao?"

      Rất ràng, đồng chí Đường Kiều hết sức có ý tứ.

      Người đẹp A Hồng bắt đầu phát huy tác dụng mỹ nhân, cười cười, che giấu khí lúng túng.

      "Chu tổng, ngài thích ăn món gì."

      tại muốn đem người bên cạnh này ăn thịt nhất! Chu Chú thầm nghiến răng.

      "Canh cá nhám, bò bít tết Pháp chín bảy phần, đậu đỏ ướp trà, cá hồi nóng Hoa Trà."

      Đường Kiều hơi nghiêng đầu nhìn nhân viên phục vụ lên mấy cái tên, sau đó uống hớp đồ uống miễn phí, hài lòng bắt đầu ngồi chờ.

      "Tốt, ba vị này muốn ăn gì đây?"

      "Cho ba suất như thế."

      lúc Chu Đại Boss cười theo, lúc chuẩn bị hỏi Chu Chú muốn chút gì, Chu Chú lên tiếng, đồng chí lão Chu yên lặng đem lời muốn nuốt vào trong bụng, tầm mắt thu hồi, quét lần người Đường Kiều. Ông ta chợt có loại cảm giác, hôm nay để cho Đường Kiều theo, có lẽ là sai lầm.

      "Tốt, xin các vị chờ chút."

      Nhân viên phục vụ ôm bốn bản thực đơn vừa dầy vừa nặng xuống, Người đẹp A Hồng có chút muốn khóc, còn chưa có gọi món được hay . Chẳng qua. . . . . . mục đích hôm nay của là tới dùng mỹ nhân kế.

      "Chu tổng, nghe ngài và Đường Kiều từ cùng nhau lớn lên, đúng , Tiểu Kiều."

      Cách chuyện của Chu Đại Boss gọi là nghệ thuật chuyện. Như vậy giả sử Chu tổng nghĩ ra chuyện gì để phải còn có Đường Kiều sao, cũng đến nỗi tẻ ngắt.

      Nhưng thực tế, ông ta đánh giá cao tác dụng của Đường Kiều, ngờ vừa mở màn tẻ ngắt.

      "Cũng tính là vậy."

      Đường Kiều bảy tuổi mới đến Thành phố S, bọn họ thể xem như là từ "" cùng nhau lớn lên.

      "A, như vậy sao."

      Chu Đại Boss thu người, trông cậy được vào Đường Kiều, ông ta chỉ có thể toàn bộ dựa vào mỹ nhân kế, vừa dùng sức dưới chân, đá đá A Hồng.

      "A! Ai đá tôi vậy?"

      Ngoài ý muốn tiếng kêu vang lên, Chu Đại Boss lau mồ hôi, hết sức xác định, hôm nay để cho Đường Kiều cùng , chính là sai lầm, sai lầm lớn!

      "A, xin lỗi, là tôi cẩn thận."

      Khóe miệng A Hồng giật giật "Thừa nhận", dường như cũng ngờ Đường Kiều ngốc như vậy, chuyện của ông chủ chính là chuyện của a, ông chủ đá người, chính là đá người a.

      ràng phải !

      Đường Kiều trừng mắt nhìn A Hồng, vừa mới rồi đá ràng cái chân đặc biệt lớn, hôm nay mặc váy trắng, tức giận!

      Vì vậy, Đường Kiều bị trúng cước lần nữa, lần này là A Hồng. Ánh mắt muốn phun lửa nhìn A Hồng phía đối diện, . . . . . . Nhịn.

      "Chu tổng, nhìn là trẻ tuổi."

      Có câu , ngàn vô dụng, vạn vô dụng, chỉ vuốt mông ngựa là vô dụng, điều này là chân lý, bản thân A Hồng cũng cảm giác mình thích nghe câu này.

      Đường Kiều lại thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết, khen chàng trai trẻ 23 tuổi "Nhìn qua là trẻ tuổi", cái này. . . . . . có thầy giáo nào dạy như vậy đấy.

      "Hồ tiểu thư nhìn qua cũng rất trẻ tuổi."

      Vốn là câu hay vô cùng, nhưng phối hợp với vẻ mặt của Chu Chú, A Hồng vẫn nhịn được xoa xoa cánh tay của mình, quá. . . . . . Lạnh lùng.

      "Chu tổng thích uống rượu ? Nếu , chúng ta uống chút rượu đỏ?"

      "Muốn, tôi muốn."

      Chu Chú còn chưa kịp mở miệng, Đường Kiều cướp lời, chút nào ý tứ.

      "Vậy uống chút."

      Chu Chú khẽ gật đầu, Chu Đại Boss lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, hơn nữa ánh mắt thầm khen A Hồng.

      Rất nhanh, bữa ăn bày lên bàn, rượu đỏ cũng bày lên bàn.

      "Chu tổng, ngài còn trẻ như vậy, có chút làm cho người ta hâm mộ, tôi mời ngài ly."

      Cái này bắt đầu, Chu Đại Boss rất hài lòng.

      "Nghe rượu đỏ có công hiệu làm đẹp, xinh đẹp giống như Hồ tiểu thư vậy, nên uống nhiều rượu đỏ."

      Chu Chú cầm ly lắc lắc về phía A Hồng, ánh mắt thâm trầm. A Hồng hơi ngượng ngùng cười tiếng, vô cùng vui vẻ nhấp môi. Đường Kiều cũng hết sức vui vẻ cười tiếng, ly thấy đáy, nhân viên phục vụ rất có mắt quan sát, lại rót cho ly.

      Cái kết quả này, Chu Đại Boss tuyệt đối ngờ tới.

      Đường Kiều nuốt chửng, A Hồng nhấp môi, Chu Chú rất nghiêm túc dùng cơm, mà đồng chí lão Chu giọt cũng dám uống. Có câu , ba người cùng , tất nhiên cần phải có người tỉnh táo, Đường Kiều bị thức ăn và rượu ngon mê mẩn, mà A Hồng bị “Sắc đẹp" của đối phương mê hoặc rồi, cũng chỉ có ông ta còn nhớ mình tới làm gì.

      "Chu tổng, nghe có người chị làm việc ở cơ quan khác?"

      Chu Chú cắt bò bít tết, tay dừng lại chút, quay đầu sang, nhìn Đường Kiều chút, sau đó người này nhanh chóng ngẩng đầu nhìn trời, dáng vẻ giống như biết. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu trong miệng nhét đầy thịt bò bít tết.

      "Ông chủ Chu nghĩ sai rồi, tôi là con trai độc nhất trong nhà."

      Rốt cuộc Chu Chú hiểu mục đích Đường Kiều tìm ăn cơm, ngờ là người trung gian, cố nhịn khó chịu trong lòng, hung hăng cắt vội khối bò bít tết. Đường Kiều liếc nhìn cách cắt của Chu Chú cái, da đầu có chút tê dại, tối nay lần đầu tiên cảm thấy có chút hối hận. Nhưng loại hối hận này rất nhanh bị thức ăn ngon và rượu ngon che khuất.

      "Con trai độc nhất? Chu Du Chu tiểu thư phải chị của Chu tổng sao?"

      Chu Chú chỉ cười , nhìn Đường Kiều chút, sau đó : "Dường như Đường tiểu thư và Chu tiểu thư là bạn học đấy."

      :clap:
      Từ nay post theo lịch cố định ma post xen kẽ giữa 5 bộ truyện.
      Chương 23: Thanh Niên giở trò lưu manh (1)


      Nếu như , vừa hưởng thụ thức ăn ngon và rượu ngon, Đường Kiều như ở Thiên đường, nhưng lúc này, Chu Chú vừa xong, Đường Kiều lập tức có loại cảm giác ở địa ngục.

      Con ngươi của Chu Đại Boss cũng nhanh chóng trợn muốn lồi ra, mà Người đẹp A Hồng che mặt, từ góc độ của Đường Kiều, biết khóc hay cười.

      "Hắc hắc, mọi người là Chu Du sao, Chu Du a, tôi biết, mọi người là Chu Du, sớm chút, tôi còn biết mọi người tới ai đấy."

      Đường Kiều bắt đầu giả điên, có câu đưa tay đánh người mặt tươi cười nha.

      "Ừ, chúng tôi chính là Chu Du."

      Chu Chú tiếp tục rảnh rang mở miệng, A Hồng tiếp tục che mặt, bộ dạng chuyện liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem.

      Bữa cơm này, Đường Kiều bày tỏ, đầu tiên là hài kịch, ở giữa là chính kịch, sau cùng hoàn toàn trở thành bi kịch, bi đến nổi thể bi được nữa.

      Đường Kiều đứng ở cửa thang máy, hít mạnh vài hơi tính là khí trong lành, mặc dù bụng no, ăn uống cũng hưởng qua, nhưng ngày mai đoán chừng quá tốt.

      "Đường tiểu thư, ở đâu, bằng tôi đưa về."

      Chu Chú lộ ra hàm răng trắng, Đường Kiều nhìn chằm chằm hàm răng trắng lành lạnh này, khỏi rùng mình cái.

      ", cần, tôi muốn xem Tòa nhà vàng hùng vĩ chút."

      Đối diện Nhà hàng Tây chính là Tòa nhà vàng 100 tầng, cao ốc đứng đầu Thành phố S, Đường Kiều nhấc chân chuẩn bị ra ngoài, bị A Hồng kéo lại.

      "Chu tổng, làm phiền ngài đưa ấy về rồi, Đường Kiều vừa mới uống chút rượu, tôi sợ ấy mình có chuyện gì."

      Đồng chí người đẹp, có phải quá săn sóc hay , biết người này bao lâu, cho tới bây giờ cũng có săn sóc giống hôm nay như vậy. Lệ rơi đầy mặt, tuyệt muốn được săn sóc như vậy a.

      "Đúng

      vậy a, đúng vậy a, tôi đưa A Hồng về, Đường Kiều làm phiền Chu tổng đưa về rồi.”

      Nếu người ta đều lên tiếng muốn Chu tổng đưa Đường Kiều về, cơ hội tốt như vậy. dĩ nhiên là thể bỏ qua.

      Trừ mở miệng muốn đưa Đường Kiều về, lâu Chu Chú cũng mở miệng nữa, bên trong buồng xe, khí ngột ngạt.

      Đường Kiều sờ mũi cái, nhìn ngoài cửa sổ chút, lại nhìn Chu Chú lái xe chút. Thành bộ dạng Chu Chú nhếch môl tức giận, đúng là làm cho có chút sợ hãi.

      “Lúc Chu Chú tức giận, làm sao dụ dỗ ta?”

      Đường Kiều lấy điện thoại di động ra len lén nhờ Chu Du giúp đỡ, nhưng rất ràng, nhờ sai đối tượng.

      “Trực tiếp bỏ qua. “ Chu Du lập tức trả lời rất nhanh, toàn là kinh nghiệm Đường Kiều thường làm.

      Đường Kiều khóc, nếu người khác chọc giận , đương nhiên có thể bỏ qua, nhưng tại người chọc giận dường như là .

      Vì vậy Đường Kiều lại đổi hướng Ngu Châu nhờ giúp đỡ, Ngu Châu là tiếng của Chu Chú, hỏi ta biết thôi.

      “Ngoan ngoãn để cho ta đánh trận!”

      Ngu Châu gửi lại tin cũng rất đơn giản. Trong lúc này sắc mặt của Đường Kiều thay đổi liên tục, ngoan ngoãn để cho Chu Chú đánh trận? muốn bị tàn phế.

      Quả nhiên nhờ người bằng nhờ mình, Đường Kiều quyết định tự cứu.

      “Hắc hắc, Chu Chú, cậu ăn no chưa”

      Mặc dù những Iời này bản thân Đường Kiều nghe cũng muốn khinh bỉ chính mình, nhưng vì muốn bản thân được an toàn, vẫn quyết định giảng hòa, mặc dù cũng biết tại sao Chu Chú tức giận.

      Chu Chú vẫn để ý tới , im lặng lái xe, nhà của Chu Chú cách nhà hàng Tây cũng xa, mười mấy phút đường xe.

      “Xuống xe!”

      lúc Đường Kiều rối rắm biết nên sao làm sao cho tốt, xe lái vào bãi dậu xe. Nét mặt và giọng của Chu Chú rất lạnh lùng, thiếu chút nữa làm cho Đường Kiều bị đông cứng. Thổi ra luồng hơi rượu, Đường Kiều suy nghĩ, có thể giả vờ như bị tác dụng rượu đỏ làm cho say khướt hay ?

      làm làm ngay, vì vậy chẳng những Đường Kiều có xuống xe, mà còn nằm ngay đơ, trực tiếp ngã xuống chỗ ngồi phía sau xe.

      Chu Chú nhìn động tác này của Đường Kiều, vừa bực mình vừa buồn cười.

      “Bây giờ mới nhớ tới giả say, muộn rồi, hoa mầu cũng hạn chết mới nhớ tới trời mưa.”

      Đường Kiều cam lòng bò dậy, phiền não bới bới tóc, đây là động tác quen thuộc của , mỗi khi phiền lòng, lo lắng chỉ thích bới ra tóc. Chính cũng phát , Chu Chú lại phát .

      Tốt, cũng tệ lắm, còn biết lo lắng. Tâm trạng buồn bực của Chu Chú cuối cùng cũng giảm chút.

      Kéo kéo váy, Đường kiều bĩu môi xuống xe, phịch tiếng đóng sầm cửa lại nhưng vì động tác quá mạnh, làm cho mình ngã xuống đất.

      ở phía trước, Chu Chú nghe được tiếng động, xoay người lại. Vừa nảy còn tức giận và buồn cười, tại chỉ còn lại buồn cười.

      “……”

      Chu Chú tới trước mặt Đường Kiều, “ cao nhìn xuống” .

      dậy nổi.”

      mất mặt, cũng dậy nổi.

      dậy nổi?”

      dậy nổi.”

      Đường Kiều xoay mặt, quyết định thề chống chọi với , đừng tưởng rằng biết giận, rất tức giận có được hay .

      Chu Chú trầm mặc, cũng trầm mặc, nhúc nhích, Chu Chú cũng nhúc nhích. Cho đến khi Đường Kiều cảm thấy thời gian có chút lâu, suy nghĩ xem mình từ mặt đất đứng lên hay Chu Chú nhúc nhích trước.

      Cui xuống ôm cái, Đường Kiều vững vàng rơi vào Chu Chú trong ngực.

      “Chu Chú, có phải cậu thích tôi hay .”

      Đường Kiều nhìn khuôn mặt cương nghị của Chu Chú hỏi, aiz, nghiệp chướng a, đứa bé đẹp trai như vậy tại sao lại coi trọng .

      phải sớm biết rồi sao?”

      Chu Chú tức giận , khắp thiên hạ đều biết chuyện.

      “Nếu cậu thích tôi, vậy thể tức giận với tôi.”

      Quan trọng là bây giờ Đường Kiều còn tức giận, mà thích, chuyện này có thể lợi dụng chút.

      ỷ vào tôi thích mà.”

      “Cái gì mà ỷ vào tại sao tôi có thể ỷ vào chứ?”

      Đến cửa, Chu Chú thả Đường Kiều xuống, Đường Kiều cúi đầu lục lọi chìa khóa trong túi.

      Phịch tiếng, cái chìa khóa rơi xuống đất, trong gian yên tĩnh phát ra tiếng vang .

      Chu Chú kéo tay Đường Kiều, lấn người tới, đem Đường Kiều đè ở ván cửa.

      “Chu Chú, cậu làm cái gì?”

      Uống rượu là a, tại sao say là ta?

      “Làm chuyện vẫn muốn làm.”

      Đường Kiều còn bất kỳ thời gian nào để lên tiếng, liền bị Chu Chú đem môi chặn lại. Đường Kiều giơ chân lên, tính lặp lại chiêu cũ, đạp tới, nhưng lần này Chu Chú để cho được như ý, chân của hung hăng đè ở chân , căn bản có cách nào nhúc nhích, tay lại bị bắt, trong lúc nhất thời chỉ có thể để mặc cho Chu Chú công thành chiếm đất.

      Mà Đường Kiều chỉ có thể trợn tròn cặp mắt, trong đầu hỗn loạn tưng bừng, duy nhất có thể nghĩ đến chuyện: ta….. ta giở trò lưu manh!
      Last edited: 19/9/14
      PhongVyMizuki thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Thanh Niên giở trò lưu manh (2)


      Đó cũng phải là lần đầu tiên Đường Kiều bị hôn.

      Kể từ khi bọn họ ở chung mái nhà, Chu Chú cũng thỉnh thoảng làm chút động tác thân mật với , thí dụ như thừa dịp Đường Kiều chú ý, sờ chút hoặc là hôn chút, đó là chuyện thỉnh thoảng. Có lúc sợ mình nhịn được xông lên đạp ngã ta, cũng may sau mỗi lần Chu Chú trêu chọc đỏ mặt tim đập nhanh, lập tức thu tay.

      Nhưng lần này, sau khi Chu Chú lấy được rất nhiều chỗ tốt, cũng thu tay. Đường Kiều choáng váng thở ra, để mặc cho môi lưỡi Chu Chú ở trong miệng của mình chạy khắp nơi, thỉnh thoảng bắt được chút chuẩn bị cắn lại biết ý đồ của lập tức lui ra, cứ lặp lại như thế, giống như là chơi trò chơi, Chu Chú mệt mỏi nhưng Đường Kiều bị choáng váng.

      khí trong lồng ngực từng chút từng chút bị Chu Chú hút , thân thể Đường Kiều mềm nhũn, hai mắt trợn ngược, thiếu chút nữa bất tỉnh.

      Rốt cuộc, Chu Chú hôn đủ rồi, bỏ qua cho Đường Kiều môi bị hôn sưng đỏ, Đường Kiều rũ rèm mắt, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống. Chu Chú nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng chụp tới, Đường Kiều lại bị kéo trở về trong ngực Chu Chú.

      Mặt của hai người cách rất gần, hơi thở của Chu Chú nặng nề phả vào mặt Đường Kiều, mặt nhồn nhột, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy, dường như có vật gì đó lay động trái tim.

      Dường như phát tư thế của hai người vô cùng mập mờ, Đường Kiều đỏ mặt mở to mắt, có chút dám nhìn ánh mắt của Chu Chú, nhưng Chu Chú lại chịu dễ dàng bỏ qua cho , tay trái đỡ người Đường Kiều, tay phải kéo mặt của Đường Kiều, ép phải nhìn thẳng vào .

      Ánh mắt Chu Chú sáng quắc, dường như có thể làm người ta tan chảy, ánh mắt như vậy, rất cám dỗ, ánh mắt vẫn mê người, lại còn sinh trưởng ở mặt Chu Chú. Trong khoảnh khắc, Đường Kiều có ý niệm muốn cùng ở chung chỗ già đến bạc đầu.

      Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai bờ bến, ngứa ngáy trong lòng của Đường Kiều lập tức lặng yên như mặt nước hồ.

      Aiz, chẳng qua có chút tiếc nuối. Giữa và Chu Chú, căn bản cũng phải là vấn đề chênh lệch ba tuổi. Lúc học trung học đệ nhất cấp, vẫn còn học tiểu học, lên trung học đệ nhất cấp, mà là học sinh cấp 3 rồi. . . . . . Đây hoàn toàn là hai thế giới, giống như tại, vẫn tốt đẹp như ban đầu, thanh niên tuyệt vời, mà , bị thực tế ăn mòn. Truyện được edit từ Diễn đàn LQĐ. Trong thư phòng của phần lớn là sách kinh doanh và sách nghiệp vụ, còn có số sách như cái gì Ánh sáng của cuộc sống … mà nhảy đến độ cao của cuộc sống, bàn của bày toàn là cái gì: cùng XX cùng ngủ, lúc cha mẹ XX. . . . . . hai người Như vậy, làm sao có thể bảo vệ?

      , chẳng qua có chút tiếc nuối.

      Đường Kiều nhìn ánh mắt Chu Chú, nhịn được lộ ra cảm xúc chân của mình. Tâm trạng như vậy, có lúc Chu Chú cảm giác vô lực, bởi vì bất kể làm thế nào, ánh mắt Đường Kiều nhìn vẫn là tiếc nuối, dường như thiếu sót cái gì, mà loại thiếu sót đó vĩnh viễn cách nào bù đắp.

      "Kiều Kiều, cho tôi biết, muốn cái gì?"

      Ở bên trong bóng tối, cũng ai cử động, lưng Đường Kiều vẫn chống đỡ cửa, Chu Chú vẫn đè ép thân thể Đường Kiều, để cho né ra.

      Muốn cái gì?

      muốn cái gì đây?

      Trước kia Bảy tuổi muốn rất nhiều, rất nhiều tiền, mua nhiều thứ mình thích, quần áo hoặc là kẹo. Sau đó, muốn rất nhiều, rất nhiều tình thương, khi đó ghét nhất là Đường Uyển, bởi vì có tiền cũng mất tình thương.

      Mà bây giờ, biết mình có thể muốn cái gì.

      Ước nguyện được người lòng, bạc đầu chẳng xa nhau?

      Chu Du , lời văn vẻ như vậy là của người trẻ tuổi, các là người thô tục, vừa mở miệng, lập tức buồn nôn rồi.

      Cho nên, câu hỏi của Chu Chú, trả lời được. Chính cũng còn chưa hiểu cần cái gì.

      "Kiều Kiều, muốn cái gì?"

      Chu Chú gần như cầu xin, mặt ràng mất mát.

      Chỉ cần muốn, nghĩ hết mọi biện pháp cũng cho. Nhưng muốn cái gì đây?

      cần , cho tới bây giờ cũng cần .

      Câu hỏi của Chu Chú được đáp lại, lúc lâu, Chu Chú buông Đường Kiều ra, lui về phía sau bước.

      "Vào nhà trước thôi."

      Khom lưng nhặt lên cái chìa khóa Đường Kiều đánh rơi mặt đất, móc chìa khóa treo ngược con mèo lớn lông xù trong phim hoạt hình, Chu Chú biết, Đường Kiều từng nửa đêm canh ba còn xem phim hoạt hình trong máy vi tính. Chu Chú cười cười, cầm chìa khóa mở cửa ra, Đường Kiều cúi đầu theo ở phía sau vào nhà.

      Chu Chú mở đèn, dẫn đầu đến máy đun nước bên cạnh, rót ly nước, tiếp tục nhìn Đường Kiều, mà uống hơi cạn sạch ly nước, dường như là khát, Chu Chú lại liên tục uống hai ly mới đặt cái ly xuống, sau đó rời khỏi máy đun nước thẳng lên lầu.

      Mà Đường Kiều, từ lúc bắt đầu vào cửa, vẫn cúi đầu, cho đến khi Chu Chú khỏi, tiếng bước chân nghe càng lúc càng xa, Đường Kiều càng nắm chặt túi xách trong tay.

      Có chút mất sức, Đường Kiều gieo mình vào ghế sa lon, túi xách ném ở bên chân, sau đó nhìn về phía căn phòng vắng lạnh, ngây người.

      Có lẽ là bởi vì uống chút rượu, tuyệt đối là bởi vì uống chút rượu!

      Tối hôm đó, Đường Kiều trộm món ăn, cũng lên thiên nhai hoặc là mò tìm cái gì. cảm thấy mình có chút hiểu, lại có chút như hiểu.

      vẫn ngồi như vậy, nhìn vào khoảng , chớp mắt, mà sau khi Chu Chú vào phòng ra ngoài nữa.

      Đường Kiều giữ tư thế ngồi đó lâu, lâu đến hai chân như bị kim châm, cảm giác đau truyền đến, Đường Kiều mới xê dịch thân thể. chợt nhớ tới chuyện quan trọng, chuyện rất quan trọng.

      Duỗi duỗi chân, Đường Kiều để ý tới đau như bị kim châm, móc điện thoại trong túi xách bên chân.

      "Ngu Châu, cậu thành cho tôi biết, ngày đó tại sao Chu Chú uống rượu?"

      Lúc Đường Kiều gặp phải chuyện gì, hỏi Ngu Châu, hỏi Chu Du, thậm chí hỏi Bà ngoại , nhưng chịu trực tiếp hỏi Chu Chú, cho dù Chu Chú là nhân vật chính của vấn đề.

      " ấy chưa , nhưng tôi đoán là có liên quan đến chị."

      A, trái lại ta cũng suy đoán, nhưng tại sao ta nghĩ đến Chu Chú là người đàn ông.

      Cắn cắn môi, Đường Kiều suy nghĩ lựa lời, suy nghĩ là mắng Ngu Châu trước chút hay là mắng Ngu Châu.

      Tối hôm nay là buổi tối nước sâu lửa bỏng.

      bị người giở trò lưu manh, nhưng cũng dám làm gì đối với người giở trò lưu manh đó. Lúc này, trong lòng có trăm ngàn loại cảm xúc, nhưng có loại cảm xúc tức giận sau khi bị giở trò lưu manh.

      . . . . . . Cũng bị điên rồi.
      PhongVyMizuki thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25: Ba người ăn uống, người diễn xuất


      Cuộc sống, mỗi tháng luôn có vài ngày xui xẻo.

      Đường Kiều cảm giác có thể mình cần đến Miếu để cúng bái, phải quyên nhiều tiền dầu vừng cho Bồ Tát, gột rửa người mình sạch .

      Nếu đó là ngày thứ hai đau khổ, vậy ngày thứ ba đối với Đường Kiều mà là hết sức đau khổ. Thứ hai thiếu nợ, nhất định thứ ba phải trả.

      Buổi sáng thứ ba, Đường Kiều thức giấc, vẫn nhìn thấy Chu Chú ngủ ở bên cạnh mình, sau khi buồn rầu rối rắm cả buổi trời cũng làm gì, rón rén rời giường. Nhưng Đường Kiều khổ sở nhất chính là thứ hai bị giở trò lưu manh, còn có lợi, có thể thoải mái, nhưng tên lưu manh Chu Chú, rốt cuộc có thoải mái hay ? Tối hôm qua, rốt cuộc bọn họ có vui hay vui?

      Đường Kiều loay hoay nấu xong nồi cháo cho Chu Chú, tắt lửa, sáng hôm nay ngay cả bánh mì nướng cũng cũng ăn, cầm theo túi xách làm nhưng hề có chút nào vui sướng.

      Vừa vào công ty, Đường Kiều liền nghênh đón ánh mắt như kẻ thù đội trời chung của A Hồng, mới sáng sớm, mẹ nó, quá hao tổn tinh thần rồi.

      "Hắc hắc, chào buổi sáng."

      Đường Kiều cười khan, vẫy vẫy tay, rụt cổ nhanh chóng qua trước mặt A Hồng.

      "Chào buổi sáng!"

      A Hồng cắn răng nghiến lợi, từ trong miệng nặn ra chữ, Đường Kiều lấy tốc độ chạy thục mạng. Đáng tiếc. . . . . .

      "Đường Kiều, tới phòng làm việc của tôi chuyến."

      Là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi. . . . . . Là phúc phải là họa, là họa tránh khỏi. . . . . .

      Đường Kiều cam lòng, đem túi xách đặt ở bàn làm việc, lầm bầm, nhanh chóng vào phòng làm việc của đồng chí lão Chu.

      "Tiểu Kiều, và Chu tiểu thư là bạn học tại sao ra vậy."

      Sau khi ngày hôm qua Chu Chú "Kiếm chuyện ly gián", Đường Kiều trở thành người có tội biết chuyện báo cáo.

      "Hắc hắc, Chu tiểu thư mà Chu tổng và Chu tiểu thư tôi biết, tôi nghĩ chắc phải là cùng người."

      Đường Kiều đành tiếp tục cười gượng, khuôn mặt cũng nhanh chóng co quắp. Khó chịu này so với mất đất trồng củ cải còn khó chịu hơn.

      "Có phải là cùng người hay , hẹn ra ăn bữa cơm cũng hề gì."

      Dù sao đồng chí Lão Chu cũng là gừng già càng cay, ở phương diện này Đường Kiều làm sao đấu lại ông ta.

      "Hơn nữa, Tiểu Kiều a, cũng biết, nếu như lần này chúng ta trúng thầu 2 hạng mục này của chính phủ, công ty muốn sinh tồn, là chuyện rất khó."

      Ngụ ý rằng Đường Kiều phải hẹn được Chu đại tiểu thư ra ngoài, bằng , ông ta để cho về nhà uống gió Tây Bắc. Mà trước mắt, Đường Kiều vẫn chưa muốn thay đổi công việc.

      Vì vậy, ngày thứ ba của Đường Kiều qua giống như ngày thứ hai.

      "Chu Du, buổi tối cùng nhau ăn cơm."

      " nhặt được tiền?"

      Chu Du phản ứng giống Chu Chú.

      " ra là lão tổng của tôi muốn hẹn ăn bữa cơm."

      Lời này là , nhưng Đường Kiều cảm thấy được tự nhiên, hết sức được tự nhiên, dường như mình là người dẫn mối.

      "Lấy hạng mục nào?"

      Xem ra cái nghề ăn cơm khách này, đồng chí Chu Du vẫn rất có kinh nghiệm.

      "Gần đây phải chính phủ muốn xuống hai hạng mục mới à."

      thực tế, rốt cuộc là hạng mục gì, cho đến bây giờ Đường Kiều cũng biết .

      "A, theo tôi được biết, hai hạng mục này cũng rơi vào đầu công ty loại của các người."

      Chu Du đặc biệt nhấn mạnh chữ .

      Đường Kiều cảm thấy rất đúng, người ta cho dù có hạng mục, cũng cho công ty như bọn họ a, vậy cố hay cố?

      "Nhưng. . . . . ."

      Nhiệm vụ của chẳng qua phụ trách mời được Chu Du ăn cơm, lại phụ trách lấy được hạng mục.

      "Có thể, buổi tối có thể cùng ăn cơm với , sau đó chúng ta KTV, phải lâu rồi chưa chơi sao?"

      Đường Kiều ậm ừ, Chu Du lập tức biết suy nghĩ gì, hiểu rất Đường Kiều. Tính cách của Đường Kiều rất kỳ quái, yếu đuối nhưng ở trước mặt Chu Chú lại rất cứng rắn, cứng rắn, ở bên ngoài yếu đuối chịu nổi.

      "Buổi tối gặp lại."

      Đường Kiều lập tức vui vẻ, trước mắt mà , nhiệm vụ của hoàn thành nửa, chỉ còn lại ăn mà thôi.

      Lần này Đường Kiều chọn là quán "Cá cháo" bình dân, nhìn cái tên đơn giản, nhưng là nơi hết sức sang trọng, món ăn đặc sắc là cháo hải sản, hải sản rất tươi. Quan trọng nhất là Đường Kiều cần tự mình ra tay, có nhân viên phục vụ luôn ở bên cạnh giúp đỡ, cảm giác này, Đường Kiều hết sức hưởng thụ, cái gì mà tiếp viên nam, nữ phục vụ nhà hàng, cũng kém xa, đây mới là hưởng thụ.

      Trừ lúc tan việc, nắm điện thoại di động rối rắm cả buổi, rốt cuộc là gọi điện thoại cho Chu Chú hay gửi tin nhắn thuận lợi nhất. Sau khi Đường Kiều rối rắm gần nửa ngày sau, cuối cùng quyết định gửi tin nhắn cho Chu Chú, bởi vì vẫn biết rốt cuộc Chu Chú vui hay vui, lúc này gọi điện thoại dường như có chút lúng túng, mà sợ nhất là lúng túng.

      "Buổi tối ăn cơm với Chu Du, về rất khuya."

      "Ừ."

      Chu Chú chỉ gửi lại có chữ, lần này Đường Kiều xác định , ta. . . . . . sau khi giở trò lưu manh lại vui.

      Nhưng cũng có thời gian nghĩ quá nhiều, liền bị A Hồng kéo đến chỗ quán ăn. Vốn là mời Chu Du ăn cơm cần người đẹp cùng, nhưng Đường Kiều cảm thấy cũng thể để cho Chu Du nhìn đầu tóc lưa thưa của Chu Đại Boss cả đêm, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đó là chuyện hết sức khổ sở, truyện được edit từ *******************, cho nên mạnh mẽ gọi A Hồng. Hơn nữa, nhìn bộ dáng Chu Đại Boss nhức nhối, vô cùng sảng khoái. Nhiều người thêm phần tiền, Đường Kiều cảm giác mình suy tính vô cùng tốt, nhà tư bản vạn ác, tuyệt đối để cho ông ta biết cái gì là nhức nhối. Ăn hải sản thể so với ăn bữa ăn tây, cả mấy con Tôm Hùm và cua lớn. xin lỗi, thô bỉ vui vẻ.

      thực tế, bữa cơm với báo chí, đài truyền hình mất hết mấy chục ngàn, so với Đường Kiều tìm quán ăn cho bọn họ lần này quá , bữa ăn cũng chỉ hơn hai ngàn đồng, dĩ nhiên, có tiền rượu. Trong bữa tiệc, Chu Đại Boss vuốt cái đầu bóng loáng, vẫn nỗ lực muốn chuyện nhảm, điều quan trọng nhất là phải dẫn dắt cuộc trò chuyện đến hạng mục nhưng đều bị ba này lo ăn uống mà bỏ qua. Trong nháy mắt, Chu Đại Boss muốn hỏng mất, lúc này chỉ mình ông ta là tỉnh táo, lúc này có quá nhiều thứ hấp dẫn, ngày hôm qua có mỹ nam, hôm nay có thức ăn ngon. . . . . . Ông ta. . . . . . Cũng rất nhanh chịu đựng nổi.

      "Chu tiểu thư. . . . . ."

      lần bị để ý tới.

      "Chu tiểu thư. . . . . ."

      Lần nữa bị để ý tới.

      "Chu tiểu thư?"

      Vẫn được để ý tới.

      "Chuyện này, Chu tiểu thư. . . . . ."

      Chu Đại Boss muốn khóc.

      "Chu Du, Chu tổng với đấy."

      Vẫn là Đường Kiều còn giữ chút lý trí, chọc chọc Chu Du.

      "A, Chu tổng cái gì?"

      Vẻ mặt Chu Du như trách móc, tại sao ông có thể quấy nhiễu người khác hưởng thức món ăn ngon vậy?

      Chu Đại Boss lập tức cảm thấy mình có tội lớn, giọng .

      " có, có gì, chỉ muốn hỏi chút, ăn như vậy đủ ?"

      :clap:
      Chương 26: Chẳng những ăn uống, mà còn ca hát


      Có lúc, Đường Kiều thể thừa nhận, của mình là bác lớn tuổi.

      Giống như tại, Chu Du và A Hồng mỗi người cầm micro, hết sức gào thét. Mà , trong khí ồn ào và sôi nổi như vậy, chỉ ngồi ghế sa lon ở phía sau, liên tiếp nhìn điện thoại di động. Cầm lên, để xuống, cầm lên, để xuống. . . . . . Lặp lại chừng trăm lần. Giống như bà mẹ có con, trong lòng lo lắng con ở nhà đói bụng.

      Trong tâm lý học, chúng ta gọi loại trạng thái này là chứng rối loạn ám ảnh.

      Có người có việc gì nhưng cứ hay rửa tay, có người có việc gì nhưng cứ hay mở ngăn kéo. . . . . .Giống như Đường Kiều liên tiếp nhìn điện thoại di động, phập phồng yên cũng là loại trong đó. Chẳng qua Đường Kiều tuyệt đối thừa nhận mình bị tin nhắn có chữ của Chu Chú làm cho tinh thần tập trung.

      Chu Đại Boss cảm thấy xong, sau khi ăn cơm xong, trả tiền khỏi. Trong phòng chỉ còn lại ba , hai gần như phát điên, các hát từ bài “Mua bán tình ” đến “Lưu Hải đốn củi”, đoán chừng lúc nữa hát đến bài “Tô Tam bị áp giải”. Chỉ còn mình Đường Kiều đứng ngồi yên.

      Phần lớn các đều vui chung đơn, cho nên hăng hái gào thét, Chu Du và A Hồng cũng quá để ý tới . Vì vậy, ở trong KTV náo nhiệt, đồng chí Đường Kiều thân ái lại đơn, rất đơn.

      Điện thoại di động bị bấm tới bấm lui chỉ còn dư cục pin cuối cùng, Đường Kiều suy nghĩ hay là thừa dịp còn có cục pin cuối cùng, gọi điện thoại cho Chu Chú. Nếu , rất lo lắng.

      Nhưng gọi điện thoại phải cái gì? Hỏi ta ăn cơm chưa?

      Được rồi, vậy hỏi ta ăn cơm tối xong chưa là được.

      Từ trước đến giờ Đường Kiều là phái hành động, nghĩ đến cái gì làm cái nấy.

      Cho nên, nghĩ muốn gọi điện thoại cho Chu Chú, sau đó chui vào toilet, tiếp tục làm chuyện thường làm, ngồi bồn cầu gọi điện thoại.

      "Alô, xin chào."

      Chào. . . . . . Em cậu a.

      Đường Kiều thích nhất là nghe lời khách sáo, dường như lạnh nhạt, hơn nữa, ta vừa như vậy, muốn giả vờ quen thuộc cũng thể rồi.

      "Chu Chú, là tôi, Đường Kiều."

      "A, thế nào?"

      Vừa xưng tên ra, Chu Chú cũng có vẻ quá thân thiện. Đường Kiều mới vừa củng cố trong lòng, trong nháy mắt sụp đổ, tan vỡ.

      " có việc gì, cậu ăn bữa tối chưa?"

      "A, còn chưa ăn."

      Chưa. . . . . . Ăn? chưa ăn?

      Đường Kiều khóc, chẳng qua chỉ khách sáo với ta chút, cũng phải quan tâm ta ăn cơm chưa nhưng ta chưa ăn. . . . . . ta chưa ăn a.

      "Vậy tôi về nấu cơm cho cậu hả?"

      Tính cách nô dịch và bà mẹ hiền tiềm trong lòng Đường Kiều cùng bộc phát, ra phát ra ánh sáng óng ánh, làm hình tượng của lập tức trở thành Thánh mẫu Maria.

      "Tốt."

      Chu Chú trả lời rất dứt khoát, sau đó rất dứt khoát cúp điện thoại.

      Đường Kiều nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tắt ngúm, có chút chưa tỉnh hồn lại, phải lại làm chuyện ngu xuẩn rồi sao? Hơn nữa, tại sao có cảm giác bị người bố trí?

      Nghĩ cũng nghĩ ra, Đường Kiều dứt khoát nghĩ nữa, dù sao người ngốc như cũng nghĩ ra được chuyện cao thâm thế này.

      Bới bới tóc, Đường Kiều đứng lên kéo cửa phòng toilet ra ngoài, chạm mặt trẻ có đầu tóc xù màu hun khói, mặc dù gương mặt đó trang điểm như người lớn, nhưng Đường Kiều vẫn có thể chính xác tìm được vẻ mặt của kia. Đó là loại khinh bỉ, tuyệt đối khinh bỉ.

      "Dì à, tại sao dì giội nước."

      A a a. . . . . . Dì? Gọi sao?

      Mẹ nó, Đường Kiều xù lông !

      "Con mắt nào của nhìn thấy từ sao hỏa tới thành phố S hả, ngại bẩn trở về sao Hoả của , đừng ở địa cầu làm mất mặt xấu hổ."

      Chẳng qua chỉ ở trong toilet gọi điện thoại mà thôi, còn bẩn? Còn nữa, . . . . . . chỗ nào nhìn giống dì hả?.

      "Dì cái gì? !"

      Dường như trẻ giận dữ cũng ít, vẻ mặt du côn đứng đối diện, cằm ngước lên cao, dáng vẻ như muốn đánh nhau.

      Đường Kiều lập tức hối hận, tại sao lại xúc động như vậy, nhìn cách ăn mặc của này cũng biết phải người tốt, chắc là ở ngoài đời lăn lộn đấy, có câu người thông minh chịu thiệt ở trước mắt, kẻ biết thời thế mới là tài giỏi, Đường Kiều lập tức mặt mũi tràn đầy tươi cười.

      "Em , nếu em vào trong phải kéo trong quần rồi."

      Được Đường Kiều nhắc nhở, trẻ tóc hun khói dường như mới nhớ tới mình toilet, rất nghe lời vào, sau đó đóng cửa lại. Lúc kia đóng cửa, Đường Kiều lập tức tông cửa xông ra.

      Quá nguy hiểm, địa cầu quả nhiên rất nguy hiểm.

      Đường Kiều hết sức may mắn mình tránh được kiếp, nhưng bây giờ lại có kiếp nạn lớn hơn ở trước mặt .

      Vì lúc đầu quên mình vừa mới từ bên trong phòng nào ra, ngay cả biển số nhà cũng nhớ được. Đường Kiều vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Chu Du hoặc A Hồng, cần biết là của ai, chỉ cần bây giờ có thể gọi có người nhận là được. Nhưng Đường Kiều gọi cho Chu Du, rồi gọi cho A Hồng, điện thoại kết nối nhưng có ai nhận. . . . . . Cũng nghĩ đến bọn họ gào thét hăng say, làm sao có thể nghe được tiếng điện thoại. Hơn nữa, Đường Kiều gọi bốn, năm cuộc, cục pin cuối cùng hết, sau khi nhắc nhở lượng điện hết tự động tắt máy.

      Chuyện bi thảm nhất thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi?

      Kế sách giờ, Đường Kiều cũng chỉ có thể mò mẫm.

      Vì vậy, tối hôm đó, nếu như bạn xuất ở quán cháo cá tại KTV lầu, tuyệt đối bạn nhìn thấy hơi lớn tuổi, lấy tư thế cực kỳ thô bỉ nằm úp sấp mỗi cánh cửa nhìn vào, cũng may giữa mỗi cánh cửa KTV đều có khung thủy tinh nhìn từ bên ngoài nhìn thấy bên trong, để cho cửa đẩy từng gian phòng, bằng , có thể ăn phân.

      Khi Đường Kiều tìm được cánh cửa thứ tám, chuẩn bị áp sấp cánh cửa cửa từ bên trong mở ra.

      Mẹ nó!

      Oan gia ngõ hẹp, là trẻ tóc hun khói mới vừa rồi, mà phía sau của bé có mười mấy đứa trẻ cả trai lẫn với đầu tóc đỏ, xanh, vàng, cam, tím. . . . . . màu sắc rất tươi đẹp. Ở cái bàn lớn, bày đầy chai bia.

      "Dì à, dì làm gì đấy."

      Trong KTV chỉ có ca hát, còn có thể vừa ca hát vừa uống rượu, chỉ có thể vừa ca hát vừa uống rượu, còn có thể ca hát, chỉ uống rượu. Đúng lúc, những đứa trẻ này, thuộc về loại cuối cùng.

      "Hi, đúng dịp."

      Đường Kiều còn hơi sức, nhấc tay lên, chân cũng rất nhanh mềm nhũn.

      "Bé Dao, chuyện gì vậy."

      Đường Kiều đứng mặt đối mặt với bé tóc hun khói, người ở bên trong biết có chuyện gì, vì vậy có người lên tiếng hỏi.

      " bà dì bỉ ổi ở cửa chúng ta, biết muốn làm gì."

      bé tóc hun khói vừa xong, mấy người bên trong đồng loạt về phía Đường Kiều.

      mới bỉ ổi, cả nhà cũng bỉ ổi a.

      "Thế nào, dì kia, dì muốn làm gì?"

      chuyện là tên nhóc tóc vàng, màu sắc này, nếu như phải dùng từ để miêu tả, Đường Kiều chỉ có thể nghĩ đến: cứt màu vàng, cứt màu đấy!
      PhongVyMizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :