1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      thanks nàng, truyện hay lắm ;)

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Đường Uyển, là trí mạng (1)


      "Tối nay cậu ngủ ở phòng nào?"

      Về đến nhà (cậu út Đường sai, là tâm cam tình nguyện), chuyện thứ nhất Đường Kiều phải hỏi ràng, tối hôm nay Chu đại thiếu gia cậu ta muốn ngủ ở phòng nào, lấy gian phòng cậu ta ngủ, ngủ giấc.

      Bây giờ Chu Chú phát , đề nghị của ông ngoại Đường là rất sáng suốt, xem ra cần phải đem phòng của Đường Kiều biến thành phòng của hai người bọn họ.

      "Ha ha, trước tiên nấu ít đồ ăn , sau đó tắm ngủ, lát nữa tôi còn phải ra ngoài chút."

      " làm gì?"

      Gần như là phản xạ Đường Kiều há mồm hỏi ngay, sau khi hỏi xong mới phát đúng, tại sao lại hỏi người ta loại chuyện này a, rất giống phim tình cảm người tuổi già nhan sắc kém, nữ chủ thường hỏi khi nam chủ luôn kiếm cớ ra ngoài. Quá xấu hổ a, mặc dù so với Chu Chú, chính là tuổi già nhan sắc kém, nhưng chuyện này hỏi, vẫn còn có chút thích hợp, hắc. . . . . .

      Chu Chú mỉm cười, tâm trạng có vẻ rất tốt, lộ ra chút xem thường, cũng mở miệng báo cáo hành tung.

      " tìm Ngu Châu."

      "Đừng để đến nửa đêm bảo tôi đón cậu chứ?"

      đến dân chạy nạn tiểu Ngu Châu, đầu tiên Đường Kiều nghĩ tới chính là quầy bar, tiếp theo là các loại rượu, còn có. . . . . . Các em, nhìn thấy các em đó cũng chảy nước miếng a.

      Hơn nữa ngày mai phải làm, đánh chết , cũng làm chuyện như vậy.

      " biết, lần này uống say, tôi cố gắng về nhà trước mười hai giờ."

      Chu Chú vẫn kiên nhẫn báo cáo, điều này cũng làm cho Đường Kiều thích ứng, quá con mẹ nó thích ứng, dễ chuyện như vậy, Chu Chú còn là Chu Chú sao? Hay là nửa đường bị thứ gì nhập vào người. Hay chẳng lẽ, đây là viên đạn bọc đường mới nhất mà kẻ địch nghiên cứu chế tạo ra?

      Chu Chú vừa về nhà, thay đổi quần áo lại ra ngoài. Đường Kiều nhìn Chu Chú ném quần áo ở ghế sa lon, để cho an toàn, quyết định gửi tin nhắn cho Dân chạy nạn tiểu Ngu Châu. ra từ lúc lên cấp 3, Ngu Châu cũng bắt đầu còn là dân chạy nạn nữa, càng ngày càng đẹp trai. Vóc người , khuôn mặt tròn như cái trứng, càng tỏ ra già dặn làm phụ nữ ưa thích. Ngay cả Đường Kiều, cũng thỉnh thoảng giở trò ăn đậu hũ đối với cậu ta chút.

      "Nhìn Chu Chú cho kỹ, nếu phát có cái gì đúng, lập tức báo cáo cho tổ chức."

      Gửi xong tin nhắn, Đường Kiều cầm điện thoại di động xem lại tin nhắn từ xuống dưới, suy nghĩ vẫn cảm thấy đúng, lại bổ sung chút.

      "Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tổ chức lo lắng an toàn bản thân của cậu ta."

      Lần này đủ hài lòng, bên kia Ngu Châu rất nhanh trả lời thư tức.

      "Dạ, tổ chức!"

      Câu trả lời này, Đường Kiều hết sức hài lòng, cuối cùng uổng phí tổ chức vô cùng hy vọng tin tưởng đối với cậu ta, vì vậy mang theo nụ cười thắng lợi nấu mì cho mình.

      Chẳng qua, dường như vẫn hỏi, đêm hôm đó Chu Chú uống say, rốt cuộc là vì tâm trạng tốt, rồi sau đó dáng vẻ lại chút cũng nhìn ra là tâm trạng tốt. Nhưng chuyện này dường như vô cùng phức tạp, theo trực giác, Đường Kiều nhận định đại não của mình đơn giản đủ để suy nghĩ chuyện phức tạp như thế, cho nên chẳng qua đem chuyện này lướt qua lần ở trong đầu, sau đó rất nhanh ném lên chín tầng mây.

      Đường Kiều ngâm nga khúc ca trước khi lấp đầy bụng của mình, sau đó nâng cao cái bụng ăn quá no, tắm rửa sạch , vừa đắp mặt nạ dưa chuột, vừa lên đỉnh thiên nhai.

      Nếu mà tôi có ở đây, vậy tôi ở blog, nếu mà tôi cũng ở blog, vậy tôi nhất định ở đỉnh thiên nhai. . . . . .

      Đây là chữ ký cá nhân của Đường Kiều, thể đời trạch nữ (chui trong nhà) nhàm chán sống buông thả. Đường Kiều nhớ tới tấm thiệp gây họa kia, vì vậy ôm tâm trạng thấp thỏm lên nhìn chút, vừa nhìn, quả nhiên càng thấp thỏm hơn.

      Hơn nữa, còn quên mất chuyện cực kỳ quan trọng.

      Đó chính là, vẫn chưa với Bà ngoại chuyện Đường Uyển muốn tới chỗ này. Lần này trở về, ràng chính là muốn chuyện này với Bà ngoại Đường, tại sao lại quên mất?

      Đường Uyển a, tại sao quên mất chuyện Đường Uyển vậy? muốn đập đầu vào tường!

      Nhưng tại sao Chu Chú ?

      Chuyện này làm Đường Kiều rối rắm, hết sức rối rắm. Bởi vì nghĩ tới đáp án dĩ nhiên là: căn bản Chu Chú có ý định . Chu Chú thông minh như vậy, trí nhớ tốt như vậy, làm sao có thể quên chuyện này, ngay cả nội dung lá thư năm mười bảy tuổi, viết cho Chu Du, đến nay cũng quên tí nào. Đây là não người sao? Đây quả thực là máy vi tính, cho nên, rối rắm . . . . . .

      Aiz, quên , dù sao Đường Uyển cũng phải đến tìm , quan tâm chuyện này làm gì.

      Đường Kiều suy nghĩ có chút tự giận mình, đem từng lát dưa chuột mặt lấy xuống ném vào thùng rác. Nhưng. . . . . . thoải mái a, vô cùng thoải mái. . . . . .

      Đường Kiều hết sức thoải mái, tắt máy vi tính, nửa nằm ở giường, cầm điện thoại di động gởi tin nhắn cho Chu Du. biết từ lúc nào, và Chu Du xấu Đường Uyển giống như viết tiểu thuyết, nếu đem chuyện và Chu Du xấu Đường Uyển trong những năm này, toàn bộ gộp lại, đóng sách thành sách, cũng đủ xuất bản vài bản tiểu thuyết.

      "Đường Uyển sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, muốn tới nơi này ở thời gian ngắn."

      Những lời này của Đường Kiều có chút tình cảm (lúc này lại có thể hài hòa ——!) cũng màu mè, hết sức thành khẩn và đúng trọng tâm.

      "Mẹ nó!"

      Đáng tiếc, tâm trạng Đường Kiều cố gắng thành khẩn, nhưng Chu Du hiểu được.

      " bé nhà lại muốn làm gì?"

      Chu Du muốn gặp Đường Uyển, hết sức muốn gặp. Chủ yếu vẫn là bởi vì năm đó là con quạ đen, lời thành tiên tri, sau đó, ôm tâm trạng "ái náy", cộng thêm trong phong thư mang theo từng chữ đẫm máu và nước của Đường Kiều, còn chưa gặp em này của Đường Kiều thái độ của đối với ấy ôn hòa.

      Về sau, Đường Kiều trở về Thành phố S, hàng năm Đường Uyển cũng tới S ở thời gian ngắn, chủ yếu là ngày nghỉ, nhưng khi ta đến, Chu Du và Đường Kiều khó chịu.

      và Đường Kiều đều là cỏ dại dễ nuôi, cho dù là thời gian thi tốt nghiệp trung học, bọn họ cũng chơi biết trời đất. Nhưng Đường Uyển khác, Đường Uyển là công chúa , lại thêm tuổi tác chênh lệch cách xa, Chu Du và ta căn bản thể chơi chung. Hơn nữa em này của Đường Kiều, điểm chết người chính là lẽo mép. Tố cáo tố cáo , dù sao cũng sợ, cũng phải là em , nhưng vấn đề là thậm chí ngay cả chuyện của cũng tố cáo.

      Chuyện này càng nghiêm trọng, cuối cùng và Đường Kiều được học cùng Trường Đại Học, đầu sỏ gây ra tội chính là ta, bây giờ suy nghĩ đến, Chu Du cũng cảm thấy lông mày mơ hồ co rúm, trong lồng ngực có luồng khí dồn nén ngừng sôi trào
      PhongVy, MizukiPhan Hong Hanh thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 18: Đường Uyển, là trí mạng (2)


      Năm đó, nhớ năm đó. . . . . .

      Nhớ năm đó, Đường Kiều và Chu Du vẫn còn trong độ tuổi hoa niên, năm kia, bọn họ thi tốt nghiệp trung học. . . . . .

      Nhưng bọn họ ở chung chỗ thảo luận nhiều nhất chính là quán tươi sống nào ăn ngon hơn, thiếu niên nhà ai đẹp trai hơn, trong lúc rãnh rỗi, cũng gom toàn bộ tính từ miêu tả của môn ngữ văn học mấy năm lớp, viết thư tình buồn nôn, ví dụ như: cậu là vầng trăng nơi xa, tôi là ánh sao vây xung quanh cậu; cậu là gió cát, tôi đứng nơi đây đón gió mà mắt rơi lệ, tình nguyện mê đắm vì cậu. . . . . . Mặc dù các đem điểm quan trọng đặt ở cuối cùng, ánh mắt của hai có thể bị gió cát làm mê đắm. Nhưng điều này cũng thể ngăn cản quan hệ thân thiết của các . Các là chị em tốt, chí hướng và nguyện vọng hàng đầu của các đều ở Thành phố S, lúc các chuẩn bị lên đại học, xây dựng tinh thần chủ nghĩa văn minh, tinh thần trao đổi càng sâu sắc hơn. Tóm lại câu , vũ trụ cũng cách nào ngăn cản bước chân các gieo họa nhân gian.

      Nhưng mà, nhưng mà con bé kia. . . . . .

      Vũ trụ cũng cách nào ngăn cản bước chân các , nhưng lại bị con bé Đường Uyển cứng rắn chặn lại, vậy làm sao bảo các có thể đau lòng, đau lòng, chỗ nào cũng đau, sau này chỉ cần nghĩ tới Đường Uyển vẫn đau.

      Chuyện xảy ra từ buổi chiều nắng ấm, do Đường Kiều đọc miệng, Chu Du viết thay, hai người cùng hợp tác hoàn thành bức thư tình tuyệt thế. Sau đó, lúc các hăng say đắc ý, Đường Uyển vọt vào trong phòng của Đường Kiều, thuận tiện câu, em này từ cũng thích gõ cửa, Chu Du thích.

      "Đường Kiều, chị đem quyển “Lolita” cậu cho chị đưa cho em."

      Đường Uyển quen thói mở miệng muốn có thứ gì đó, nhưng hiếm khi thành công. Chẳng qua chỉ là quyển sách, Đường Kiều vốn là cũng muốn so đo với con bé, nhưng lúc chuẩn bị đưa cho con bé, chợt nhớ tới chuyện, dường như năm đó Đường Uyển chỉ mới mười tuổi, đứa bé mười tuổi xem “Lolita”? Cái này có chút kỳ quái rồi? Hơn nữa, nếu để cho cha mẹ biết cho Đường Uyển xem sách này, càng thua cỏ dại, sau này cũng phải sống dưới mái hiên của người khác.

      Vì vậy nghiêm túc từ chối.

      "Sách này chờ em lớn mới có thể xem được, khi nào em lớn thêm chút nữa chị cho em"

      Lẽ ra, Đường Kiều như thế rất tốt, lời này tốt, rất giống như lời của cha mẹ a.

      Nhưng Chu Du thể để cho người ta rảnh rỗi, đổ thêm chút thêm dầu còn là Chu Du sao.

      "Đúng vậy, còn tuổi lo học hành, Đường Kiều, em này của nổi loạn trước thôi."

      Lời này làm cho Đường Uyển vui, hết sức vui. Nhưng ràng con bé đối với mặt quân địch nhiều hơn gấp đôi mình, Đường Uyển vẫn quá ham chiến, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng liền ra ngoài. Hai người cũng để ý nữa, đứa bé mười tuổi, muốn rất nhiều thứ, đoán chừng chơi lúc quên mất.

      "Kiều Kiều, em của rất giỏi a, như vậy hừ hừ, khi lớn lên nhất định là đại nhân vật."

      Chu Du có bằng chứng, có căn cứ hẳn hòi, hễ là đại nhân vật, khi còn bé hẳn là ra oai, quanh co xấu tính. thí dụ như Tổng Thống nước Mỹ a, thí dụ như nhạc sĩ người Italy a, thí dụ như họa sĩ nước nào a, vân vân. Trương Ái Linh , muốn nổi tiếng phải ra tay sớm. Đường Uyển trong lòng ta, là tương đối nổi tiếng. Mà các tin vào câu : phải ra tay sớm! ra tay trước chiếm được lợi thế, chờ lựa chọn sau, còn dư lại chỉ là những quả dưa chuột méo mó, quả táo xấu xí.

      Đường Kiều cười cười, để ý đến Đường Uyển, rồi lại chăm chú vào lá thư tình kì quái.

      Đường Kiều cho rằng chuyện này kết thúc, Chu Du cũng cho rằng chuyện này kết thúc, nhưng thực tế chuyện này kết thúc như vậy.

      Vào buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ, sau khi Đường Kiều và Chu Du tan học, hai ở lại trường lúc, vốn tính chờ trai đẹp của lớp nhất, kết quả trai đẹp đến, ngược lại bị trung học đệ nhất cấp Chu Chú và Ngu Châu chặn lại, định bốn người đùng đùng trở về khu đại viện. Vừa vào trong viện, Chu Du liền bị cha mẹ ôm về.

      bàn sách của Chu Du bày ra hai tờ giấy, Chu Du nhìn vẻ mặt ba mẹ hết sức vui, vả lại có chút tức giận, nhìn lại hai tờ giấy bàn chút, là phong thư tình mà Đường Kiều đọc, sau đó Chấp Bút, mà đổi thành là bài thi kiểm tra ngữ văn ngày hôm qua phát ra, bất hạnh, bài thi đó viết hai số hồng hồng to: 59!

      “Cha, sao cha đem bài thi của con giấu .” Khó trách hôm nay lúc ở trường học, tìm được bài thi, làm hại thầy giáo cho rằng cố ý giấu .

      Làm ơn, Chu Du có bao giờ làm chuyện lén lén lút lút, nhiều lắm chỉ đem bài thi xé ngay trước mặt thầy giáo.

      “Cha giấu bài thi của con làm gì? Trước hết con đừng để ý tới bài thi này, chúng ta muốn hỏi con chút, chuyện này là thế nào?”

      Cha Chu tay run run chỉ vào hai tờ giấy bàn, hỏi.

      “Cha cũng thấy đó, chỉ là hai tờ giấy, hơn nữa, bọn họ tuyệt đối có liên lạc.”

      Chu Du dựa vào lương tâm để , được đem 59 điểm đổ lỗi đầu trai đẹp. So với cha mẹ Chu bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch, Chu Du cũng cảm thấy chuyện này có gì quá mức.

      sao? Cha còn nghe con vì tên nhóc đó thi đại học T?”

      Tên nhóc? Tên nhóc nào? Đường Kiều sao? Chẳng qua, quan trọng là…

      “Đại học T tốt sao?”

      Nghe đại học T là trong những trường Đại học tốt nhất tại thành phố S, và Đường Kiều cũng nhắm đến nó.

      “Trước thảo luận đại học T có tốt hay , con cảm thấy con làm như vậy đúng ?”

      “Có cái gì đúng nha, nhưng mà cha mẹ nghe ai cho hai người vậy.”

      Đơn thuần vu oan.

      “Em của Đường Kiều cho chúng ta biết, con bé còn con làm ảnh hưởng đến việc học tập của chị nó, cha mẹ con bé rất tức giận.”

      Chuyện này… Con mẹ nó, con thỏ chết tiệt kia, ra đây là do con bé nhỉ, Chu Du quả hận nghiến răng.

      Đối với chuyện hai tờ giấy, cha mẹ Chu cũng truy cứu quá mức, chẳng qua, sau đó, giống như nam châm, ngày ngày nhìn chằm chằm vào Chu Du, vẫn chằm chằm đến khi thi tốt nghiệp trung học, vẫn chằm chằm đến khi điền vào bảng nguyện vọng. Chu Du cùng Đường Kiều chân trước vui vẻ điền xong nguyện vọng, bọn họ chân sau tìm thầy giáo sửa lại cho .

      Vì thế, Đường Kiều để ý tới hai ngày lẻ sáu canh giờ, lương tâm tự trách của rất nhanh bị tức giận chôn vùi còn mống, sai, chính là tức giận với Đường Uyển!

      Aiz, tại nghĩ tới chuyện này, Chu Du cũng cảm thấy quá đau, quá uất ức, là con mẹ nó quá uất ức. có thân phận người trưởng thành, lại bị đứa mười tuổi đường bố trí?

      “Con bé muốn làm gì, sao tôi biết được.”

      Đường Kiều gửi tin khác, lông mi Chu Du giật giật, aiz, quá khứ a, ai có thể giúp xóa đoạn quá khứ này , quả thực là quá sỉ nhục.

      kiên quyết từ chối sao?”

      Đối với chuyện của Đường Uyển, bọn họ vẫn chung chiến tuyến.

      “Nhà này là của Chu Chú, người đến tìm ta, nhờ vả ta, dường như muốn ta… Tôi có tư cách gì để từ chối?”

      Chu Du này, cái gì cũng tốt, chỉ là có năng lực phân biệt, ràng mở bình ai có thể biết trong bình có gì. Đường Uyển với Chu Chú, con bé muốn lên nhà ta ở thời gian ngắn. Cho nên, trong chuyện này căn bản có tư cách gì “Kiên quyết từ chối” đây? Oán giận, cực kỳ oán giận.

      “Rốt cuộc thái độ của tên kia thế nào?”

      Mặc dù bình thường Chu Du và Đường Kiều hay bài xích Chu Chú, nhưng mặc kệ thế nào, Chu Chú cũng là gốc cây tốt, tại sao có thể trơ mắt nhìn gốc cây tốt này rơi vào trong tay Đường Uyển, được, thể đồng ý, thể chịu được.

      Có trời mới biết thái độ của ta thế nào, đàn ông đều là như vậy, đàng, làm nẻo. Đường Kiều ôm điện thoại di động ở giường lăn vòng, vốn tâm trạng rất tốt, lúc này ruột gan rối rắm muốn đứt ra.


      Bắt đầu từ chương này beta lại toàn bộ và thay đổi cách xưng hô giữa các nhân vật.
      Last edited by a moderator: 11/9/14
      PhongVyMizuki thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 19: Bạn trai, chỉ biết (1)


      "Tối hôm nay tên nhóc đó có quấy rầy sao?"

      Đường Kiều lại lăn lộn, vùi mặt vào trong gối, hung hăng hít hai cái. Dì cả ta, có thể đừng chuyện đương nhiên như vậy được ?

      " ta chỗ Ngu Châu"

      Về phần làm cái gì, mặc dù tò mò nhưng hỏi. Đây chính là mâu thuẫn giữa "tên đàn ông trưởng thành" và " " chung sống, cẩn thận, rất dễ dàng thành bác . Cho nên, bình thường cũng hỏi Chu Chú bất cứ chuyện gì, về tuổi tác, có ưu thế, thể chối cãi, điều này, hẳn là con đường chết a.

      "A, Hai tên nhóc hư hỏng này, ngược lại tình cảm chút giảm sút."

      Cha mẹ của Ngu Châu là người làm ăn, chính là thương nhân xem trọng lợi ích, coi biệt ly, lúc Ngu Châu lên tiểu học lớp năm, cha mẹ ta ly hôn, Ngu Châu theo cha của ta ở lại trong viện, từ đó trở thành đứa bé có mẹ, vì mất vị trí này trở thành đứa bé đáng thương nhất trong viện. Ngu Châu phát triển muộn, bắt đầu lúc nhà trẻ nghịch ngợm, mãi cho đến lên đại học cũng hết. Đường Kiều nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Châu, ta bị cha của mình đánh thê thảm nỡ nhìn, loại tình trạng này vẫn giữ rất lâu, lâu đến nổi cũng biết là Ngu Châu chịu nổi cha của ta hay cha Ngu chịu được Ngu Châu nữa, kết quả biết cha Ngu dùng thủ đoạn gì, Ngu Châu bị tống ra nước ngoài, ném tới nước Mĩ hai năm. Hai năm sau Ngu Châu trở lại, trở thành thanh niên có bản lĩnh nhất trong viện.

      Xem qua “Bến Thượng Hải” chưa, có nhớ trong đó có chàng trai đẹp mặc chiếc áo khoác ?

      Bây giờ Ngu Châu đẹp trai giống như chàng đó, mình chạy tới chạy lui vài quầy rượu, còn có nhà hàng, đâu cũng có người theo ở phía sau gọi "Ngu Ca", từng có thời gian Đường Kiều còn tưởng rằng ta đổi tên thành "Ngu Ca" rồi, mặc dù tên này tệ, nhưng số tức giận.

      Trong hai năm Ngu Châu ở Mỹ, Chu Chú ở nhà cũng nhàn rỗi, cùng mấy người bạn học hợp tác, cũng làm ra động tĩnh . Công ty của Chu Chú gọi là cái gì Cự Hằng, Đường Kiều cũng nhớ , nghe bọn họ còn có cái gì "Phong trào Ngũ Tứ", cái gì trong vòng năm năm, bốn tỷ, sau đó đưa ra thị trường.

      Khụ khụ. . . . . . Tại sao chuyện nghiệp của đàn ông cứ ăn nên làm ra như vậy? Điều này làm cho trong lòng Đường Kiều và Chu Du rất công bằng.

      Bây giờ Chu Du ở cơ quan, làm việc nha, theo lời , rỗi rãnh nuôi kim ngư. Nhưng ít ra, người ta cũng có công ăn việc làm ổn định rồi, có tiền đồ nhất chính là Đường Kiều, tháng hai ba ngàn tiền lương, chịu hết các loại chèn ép, tháng luôn có hai mươi ngày giống như thời kỳ mãn kinh sớm, cứ ở các mẫu giấy ngừng viết ra các loại chữ. Ví dụ như "Ngồi chờ cộng sản", "Sau khi chết, lập chí chôn ở tám ngọn núi", và lời trích dẫn văn học khác, thỉnh thoảng cũng viết vài lời máu chó, ví dụ như "Trong nhà mỗi BOSS có nuôi con heo mẹ", "Người nào đó là thứ gì". Những điều như vậy, ngày Đường Kiều phải thay đổi mấy tờ giấy, mỗi lần Chu Du mở mail, tất cả đều là tin nhắn của Đường Kiều. Hơn nữa, mail của Đường Kiều còn phát ra bài nhạc đầy tuyệt vọng “Bài giao hưởng số phận” nghe tan nát cõi lòng.

      lần nào đó, lãnh đạo kiểm tra công việc đúng vào lúc Chu Du mở mail của Đường Kiều, sau đó tiếng tan nát cõi lòng truyền ra, sau khi vẻ mặt của lãnh đạo kiểm tra thay đổi nhiều màu sắc, bỏ lại câu: thưởng thức tốt, cũng quay đầu lại, bước . Cuối tháng, tiền lương Chu Du thiếu nửa.

      Đường Kiều và Chu Du chuyện linh tinh lang tang lúc dài, đề tài chủ yếu là chỉ trích. Sau khi chỉ trích Đường Uyển xong, lại chỉ trích Chu Chú và Ngu Châu. Mặc dù Đường Kiều cũng cảm thấy xấu sau lưng người là tốt, nhưng cũng có ý định sửa lại. Cuộc sống a, chỉ còn sót lại chút hứng thú tệ hại này thôi.

      Trước khi ngủ, Đường Kiều nhìn đồng hồ chút, mười giờ rưỡi tối rồi, Chu Chú vẫn chưa về. Đường Kiều ôm gối đầu dỗ giấc ngủ, nghĩ thầm, tối hôm nay rốt cuộc bị "Quỷ áp giường" nữa. Cứ như vậy nghĩ nghĩ lại, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trong mơ hồ, trong lòng đối với con quỷ kia, lại có loại ra cảm giác.

      Buổi sáng thứ hai, Đường Kiều vẫn ở trong lòng ngực "Con Quỷ" đó tỉnh lại.

      Người quả nhiên là đầy tớ. Lần đầu tiên Đường Kiều ở trong ngực Chu Chú tỉnh lại, hét lên gần phút, từ giường té xuống, chân thiếu chút nữa bị hỏng. Lần thứ hai sau khi ở trong ngực Chu Chú khi tỉnh, đạp Chu Chú cước. Lần thứ ba sau khi ở trong ngực Chu Chú tỉnh lại, ngoại trừ trán gân xanh mơ hồ nổi lên, cũng chẳng làm gì cả. Mà bây giờ, mặt có thể bình thản thèm nhìn đến gương đẹp trai đến cũng phải ghen tỵ.

      Là ai , thay đổi có thể thay đổi, chấp nhận có thể thay đổi.

      làm được vế phía trước, chỉ có thể làm vế phía sau.

      Đường Kiều biết tối hôm qua Chu Chú trở về thế nào, có lúc nghi ngờ, mình ngày nào đó ngủ thiếp , bị người khác bán mất cũng biết.

      Như đầy tớ, Đường Kiều nấu xong cháo cho Chu Chú, đặt ở bếp, mình cầm lát bánh mì nướng ra cửa. Làm cái gì? Đương nhiên là làm, khổ ép làm, rất khổ ép.

      Cái người này nha, quả nhiên là thể vụng trộm xấu.

      Vừa vào công ty, sau khi cùng các đồng nghiệp chào buổi sáng, trước tiên Đường Kiều bị BOSS gọi vào phòng làm việc.

      "Đường Kiều, nghe bạn trai là ông chủ của công ty Cự Hằng hả?"

      Cự Hằng? Cái đồ chơi gì ? Ai đặt tên công ty mình như vậy, Đường Kiều tỏ ý như vậy, biết. Chẳng qua. . . . . . Tên này, nghe rất quen.

      "Chu tổng, tôi có bạn trai."

      Cái này hoàn toàn là bậy, tuyệt đối bậy. Năm nay cũng 25 tuổi, bọn họ làm như vậy, phải muốn cho 30 cũng ai thèm lấy sao? Đường Kiều muốn phát giận, vẫn còn kiêng kị mới sáng sớm, còn là sáng thứ hai, muốn cả tuần lễ đều tức giận.

      "Tiểu Kiều, cũng cần quá khiêm nhường, bạn trai lợi hại như vậy, khiêm tốn chút cũng tốt, chẳng qua, ở trước mặt tôi cũng cần làm như vậy"

      Tiểu. . . . . . Kiều? là Đại kiều đấy.

      "Cái này, có khiêm tốn."

      cũng rất muốn biết , bạn trai của là ai.

      "Chu Chú, Chu tổng Cự Hằng phải bạn trai của sao?"

      trán Đường Kiều bắt đầu nổi lên gân xanh mà lâu xuất , bình tĩnh, tự với mình phải bình tĩnh. Ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười nhìn ông BOSS nhà mình, Đường Kiều đặt tay ở sau lưng, ngừng nắm quyền, buông ra, buông ra, nắm quyền. . . . . .

      "Chú nghe ai vậy?"

      Ông chủ Chu ưỡn bụng lên, đầu lưa thưa mấy cọng tóc, đoán chừng do tính toán quá nhiều.

      " cần biết tôi nghe ai , có chuyện như vậy ."

      "Làm gì có chuyện này, chẳng qua tôi cũng chỉ biết ta mà thôi, quen, quen."

      Khó trách cảm thấy tên Cự Hằng này quen tai như thế, cũng chính là công ty của bọn Chu Chú sao. Chẳng qua, chuyện bạn trai này, tại sao nghe ai ?
      PhongVyMizuki thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: Bạn trai, chỉ biết (1)


      "Tối hôm nay tên nhóc đó có quấy rầy sao?"

      Đường Kiều lại lăn lộn, vùi mặt vào trong gối, hung hăng hít hai cái. Dì cả ta, có thể đừng chuyện đương nhiên như vậy được ?

      " ta chỗ Ngu Châu"

      Về phần làm cái gì, mặc dù tò mò nhưng hỏi. Đây chính là mâu thuẫn giữa "tên đàn ông trưởng thành" và " " chung sống, cẩn thận, rất dễ dàng thành bác . Cho nên, bình thường cũng hỏi Chu Chú bất cứ chuyện gì, về tuổi tác, có ưu thế, thể chối cãi, điều này, hẳn là con đường chết a.

      "A, Hai tên nhóc hư hỏng này, ngược lại tình cảm chút giảm sút."

      Cha mẹ của Ngu Châu là người làm ăn, chính là thương nhân xem trọng lợi ích, coi biệt ly, lúc Ngu Châu lên tiểu học lớp năm, cha mẹ ta ly hôn, Ngu Châu theo cha của ta ở lại trong viện, từ đó trở thành đứa bé có mẹ, vì mất vị trí này trở thành đứa bé đáng thương nhất trong viện. Ngu Châu phát triển muộn, bắt đầu lúc nhà trẻ nghịch ngợm, mãi cho đến lên đại học cũng hết. Đường Kiều nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Châu, ta bị cha của mình đánh thê thảm nỡ nhìn, loại tình trạng này vẫn giữ rất lâu, lâu đến nổi cũng biết là Ngu Châu chịu nổi cha của ta hay cha Ngu chịu được Ngu Châu nữa, kết quả biết cha Ngu dùng thủ đoạn gì, Ngu Châu bị tống ra nước ngoài, ném tới nước Mĩ hai năm. Hai năm sau Ngu Châu trở lại, trở thành thanh niên có bản lĩnh nhất trong viện.

      Xem qua “Bến Thượng Hải” chưa, có nhớ trong đó có chàng trai đẹp mặc chiếc áo khoác ?

      Bây giờ Ngu Châu đẹp trai giống như chàng đó, mình chạy tới chạy lui vài quầy rượu, còn có nhà hàng, đâu cũng có người theo ở phía sau gọi "Ngu Ca", từng có thời gian Đường Kiều còn tưởng rằng ta đổi tên thành "Ngu Ca" rồi, mặc dù tên này tệ, nhưng số tức giận.

      Trong hai năm Ngu Châu ở Mỹ, Chu Chú ở nhà cũng nhàn rỗi, cùng mấy người bạn học hợp tác, cũng làm ra động tĩnh . Công ty của Chu Chú gọi là cái gì Cự Hằng, Đường Kiều cũng nhớ , nghe bọn họ còn có cái gì "Phong trào Ngũ Tứ", cái gì trong vòng năm năm, bốn tỷ, sau đó đưa ra thị trường.

      Khụ khụ. . . . . . Tại sao chuyện nghiệp của đàn ông cứ ăn nên làm ra như vậy? Điều này làm cho trong lòng Đường Kiều và Chu Du rất công bằng.

      Bây giờ Chu Du ở cơ quan, làm việc nha, theo lời , rỗi rãnh nuôi kim ngư. Nhưng ít ra, người ta cũng có công ăn việc làm ổn định rồi, có tiền đồ nhất chính là Đường Kiều, tháng hai ba ngàn tiền lương, chịu hết các loại chèn ép, tháng luôn có hai mươi ngày giống như thời kỳ mãn kinh sớm, cứ ở các mẫu giấy ngừng viết ra các loại chữ. Ví dụ như "Ngồi chờ cộng sản", "Sau khi chết, lập chí chôn ở tám ngọn núi", và lời trích dẫn văn học khác, thỉnh thoảng cũng viết vài lời máu chó, ví dụ như "Trong nhà mỗi BOSS có nuôi con heo mẹ", "Người nào đó là thứ gì". Những điều như vậy, ngày Đường Kiều phải thay đổi mấy tờ giấy, mỗi lần Chu Du mở mail, tất cả đều là tin nhắn của Đường Kiều. Hơn nữa, mail của Đường Kiều còn phát ra bài nhạc đầy tuyệt vọng “Bài giao hưởng số phận” nghe tan nát cõi lòng.

      lần nào đó, lãnh đạo kiểm tra công việc đúng vào lúc Chu Du mở mail của Đường Kiều, sau đó tiếng tan nát cõi lòng truyền ra, sau khi vẻ mặt của lãnh đạo kiểm tra thay đổi nhiều màu sắc, bỏ lại câu: thưởng thức tốt, cũng quay đầu lại, bước . Cuối tháng, tiền lương Chu Du thiếu nửa.

      Đường Kiều và Chu Du chuyện linh tinh lang tang lúc dài, đề tài chủ yếu là chỉ trích. Sau khi chỉ trích Đường Uyển xong, lại chỉ trích Chu Chú và Ngu Châu. Mặc dù Đường Kiều cũng cảm thấy xấu sau lưng người là tốt, nhưng cũng có ý định sửa lại. Cuộc sống a, chỉ còn sót lại chút hứng thú tệ hại này thôi.

      Trước khi ngủ, Đường Kiều nhìn đồng hồ chút, mười giờ rưỡi tối rồi, Chu Chú vẫn chưa về. Đường Kiều ôm gối đầu dỗ giấc ngủ, nghĩ thầm, tối hôm nay rốt cuộc bị "Quỷ áp giường" nữa. Cứ như vậy nghĩ nghĩ lại, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trong mơ hồ, trong lòng đối với con quỷ kia, lại có loại ra cảm giác.

      Buổi sáng thứ hai, Đường Kiều vẫn ở trong lòng ngực "Con Quỷ" đó tỉnh lại.

      Người quả nhiên là đầy tớ. Lần đầu tiên Đường Kiều ở trong ngực Chu Chú tỉnh lại, hét lên gần phút, từ giường té xuống, chân thiếu chút nữa bị hỏng. Lần thứ hai sau khi ở trong ngực Chu Chú khi tỉnh, đạp Chu Chú cước. Lần thứ ba sau khi ở trong ngực Chu Chú tỉnh lại, ngoại trừ trán gân xanh mơ hồ nổi lên, cũng chẳng làm gì cả. Mà bây giờ, mặt có thể bình thản thèm nhìn đến gương đẹp trai đến cũng phải ghen tỵ.

      Là ai , thay đổi có thể thay đổi, chấp nhận có thể thay đổi.

      làm được vế phía trước, chỉ có thể làm vế phía sau.

      Đường Kiều biết tối hôm qua Chu Chú trở về thế nào, có lúc nghi ngờ, mình ngày nào đó ngủ thiếp , bị người khác bán mất cũng biết.

      Như đầy tớ, Đường Kiều nấu xong cháo cho Chu Chú, đặt ở bếp, mình cầm lát bánh mì nướng ra cửa. Làm cái gì? Đương nhiên là làm, khổ ép làm, rất khổ ép.

      Cái người này nha, quả nhiên là thể vụng trộm xấu.

      Vừa vào công ty, sau khi cùng các đồng nghiệp chào buổi sáng, trước tiên Đường Kiều bị BOSS gọi vào phòng làm việc.

      "Đường Kiều, nghe bạn trai là ông chủ của công ty Cự Hằng hả?"

      Cự Hằng? Cái đồ chơi gì ? Ai đặt tên công ty mình như vậy, Đường Kiều tỏ ý như vậy, biết. Chẳng qua. . . . . . Tên này, nghe rất quen.

      "Chu tổng, tôi có bạn trai."

      Cái này hoàn toàn là bậy, tuyệt đối bậy. Năm nay cũng 25 tuổi, bọn họ làm như vậy, phải muốn cho 30 cũng ai thèm lấy sao? Đường Kiều muốn phát giận, vẫn còn kiêng kị mới sáng sớm, còn là sáng thứ hai, muốn cả tuần lễ đều tức giận.

      "Tiểu Kiều, cũng cần quá khiêm nhường, bạn trai lợi hại như vậy, khiêm tốn chút cũng tốt, chẳng qua, ở trước mặt tôi cũng cần làm như vậy"

      Tiểu. . . . . . Kiều? là Đại kiều đấy.

      "Cái này, có khiêm tốn."

      cũng rất muốn biết , bạn trai của là ai.

      "Chu Chú, Chu tổng Cự Hằng phải bạn trai của sao?"

      trán Đường Kiều bắt đầu nổi lên gân xanh mà lâu xuất , bình tĩnh, tự với mình phải bình tĩnh. Ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười nhìn ông BOSS nhà mình, Đường Kiều đặt tay ở sau lưng, ngừng nắm quyền, buông ra, buông ra, nắm quyền. . . . . .

      "Chú nghe ai vậy?"

      Ông chủ Chu ưỡn bụng lên, đầu lưa thưa mấy cọng tóc, đoán chừng do tính toán quá nhiều.

      " cần biết tôi nghe ai , có chuyện như vậy ."

      "Làm gì có chuyện này, chẳng qua tôi cũng chỉ biết ta mà thôi, quen, quen."

      Khó trách cảm thấy tên Cự Hằng này quen tai như thế, cũng chính là công ty của bọn Chu Chú sao. Chẳng qua, chuyện bạn trai này, tại sao nghe ai ?

      :clap:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :