Chương 083: Gặp cha mẹ chồng - Cưới sau 4
"Kiều Kiều, xuống đây."
"Có thể xuống được ?."
Đường Kiều lắc đầu cái, để cho ở xe là được, chờ bọn họ trở về đưa về.
"Em xuống , trong sân nhà có rất nhiều cây, em muốn ôm gốc cây nào ôm gốc cây đó."
Tóm lại, xuống xe trước rồi .
lại dùng chiêu này, , xuống xe.
"Chẳng lẽ em muốn để cho cha mẹ đích thân ra ngoài đón em?"
Ghét!
Đường Kiều xuống xe, mới vừa đứng nhìn thấy cha mẹ Chu về phía này, Đường Kiều hoảng sợ, theo bản năng nép bên cạnh Chu Chú.
Chu Chú vui sướng, hết sức thích cảm giác này.
Tới chỉ có cha mẹ Chu Chú mà còn có cha mẹ của Chu Du cùng nhau tới.
"Cha mẹ, chú hai thím hai."
Chu Du cung kính chào hỏi người lớn trong nhà, mọi người tới trước mặt, Đường Kiều thể run chân, xê dịch ra ngoài, "Chào. . . . . . Chú, dì."
"Aiz, phải là chào cha, mẹ và chú, thím."
Tính tình của cha Chu rất phóng khoáng, xong lời này còn cười lớn, làm cho Đường Kiều sửng sốt.
" Chu, lo lắng làm gì, mau gọi cha, mẹ."
"A, a, chào cha mẹ."
Đường Kiều hành động theo mệnh lệnh, mọi người cười lúc nữa, khỏi muốn xoay người đào hố chôn mình.
làm. . . . . . Mất hết mặt mũi của ông ngoại Đường, cháu của lão sư trưởng lại có dáng vẻ đạo đức như thế, có tội!
"Kiều Kiều, đến đây, cùng mẹ vào."
Mẹ Chu cười kéo tay Đường Kiều, sau đó giống như dắt đứa bé, dắt Đường Kiều vào trong nhà.
Tay mẹ Chu ấm áp, đời này có rất ít người dắt tay của như vậy, cảm giác giống như mẹ, cho dù Bà ngoại rất tốt nhưng cũng chỉ là Bà ngoại. Hốc mắt Đường Kiều đỏ lên, rất muốn khóc, nhưng hôm nay là ngày họp mặt, khóc thích hợp, vì vậy thể làm gì khác hơn là cứng rắn nhịn xuống.
Còn nhiều thời gian, trong tay của người lớn, giống như mẹ của .
Đường Kiều biết là tốt hay tốt, coi như mạnh mẽ nữa, cũng chịu nổi chân thực ấm áp.
"Kiều Kiều ngồi , ngồi xe mệt , uống trái cây ướp lạnh trước, mới vừa xay. Chu Chú, con còn mè nheo làm gì, rót ly trà cho Kiều Kiều."
Mẹ Chu rất ôn hoà với Đường Kiều, xoay người với Chu Chú châm trà.
"Mẹ, con mới là con ruột của mẹ."
", Kiều Kiều là con dâu của mẹ đấy."
Mẹ Chu giơ tay lên dụ dỗ, dụ dỗ Chu Chú châm trà.
" là, con trai có là gì??, Con dâu mới quan trọng, thím hai, thím đúng ?"
Chu Du cũng giúp.
"Đúng đúng đúng."
Mẹ Chu liên tiếp đúng, làm cho mọi người cười ầm lên, rất náo nhiệt. Đường Kiều cũng cười theo, dường như cảm giác đối mặt với người lớn trong nhà cũng còn quá đáng sợ.
Vừa vào cửa liền bị sai làm việc, Chu Chú cũng vui vẻ cùng mọi người, mặc dù địa vị từ địa chủ giảm xuống thành nô lệ, trong lòng vẫn rất vui vẻ, Chị hai nhà phản ứng cũng tệ lắm, cũng thở phào hơi.
‘’Chu Chú cũng là, trễ thế này mang dâu đến, sợ chúng ta doạ cho dâu chạy trốn à!’’
Mẹ Chu Du cũng chính là thím lớn của Chu Chú, .
Bọn họ nhìn Đường Kiều lớn lên, sau đó Chu Chú mua nhà, đón Đường Kiều về ở, chuyện này cũng là bọn họ ngầm cho phép, thậm chí còn ở sau lưng thầm giúp tay, nếu làm sao Dương lão sư trưởng dễ dàng để cho người ở như vậy.
‘’Đúng vậy, chú, chú cũng biết, hôm nay nếu phải cháu thúc giục, đoán chừng hôm nay bọn họ cũng tới được.’’
Chu Du nắm lấy cơ họ ra sức tố cáo, nhằm báo thù lúc sáng.
Phốc!
Chu Du xong, Đường Kiều khỏi nghĩ tới chuyện buổi sáng, nhưng cũng cần thiết lấy chuyện này ra mà a. Đường Kiều khỏi đỏ mặt lên, rụt cổ cái.
Chu Chú tay kéo ghế salon bên cạnh Chu Du, sau đó mình chen đến bên cạnh Đường Kiều ngồi xuống, tay khoác lên sau lưng Đường Kiều.
‘’Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn sao, ngộ nhỡ mọi người doạ dâu của tôi chạy mất làm sao.’’
Chu Chú lời này nửa nửa giả, mặt là sợ dâu của bị bọn họ doạ chạy mất, mặt khác nha, hắc hắc, năng lực của cũng có hạn, cho nên mới đem dâu nhà giải quyết sạch .
Mọi người mở miệng gọi dâu, Đường Kiều nghe lúc đỏ mặt, nghi ngờ đợi đến khi trở về, da mặt của có phải hỏng mất hay .
‘’ dâu, đừng sợ bọn họ, có chồng của em ở đây.’’
Chu Chú xong còn làm như tức giận vỗ vỗ lồng ngực của mình, chọc cho mọi người cười lúc lâu. Đường Kiều cũng vui vẻ, trong lòng còn khẩn trương.
Hôm nay hiếm thấy Chu Chú ăn như bình thường, ăn no tức bụng khó có được, Đường Kiều muốn cầm DV chụp lại.
Nhà của cha mẹ Chu Chú rất lớn, Đường Kiều vốn cho rằng phòng ốc bên bà ngoại Dương khá lớn, ngờ phòng ốc bên nhà cha mẹ Chu Chú lớn gấp ba lần nhà của bà ngoại .
Chẳng qua, phòng ốc quá lớn mà chỉ hai người ở, nếu đổi lại là , dám ở, quá doạ người . Đổ mồ hôi, số mệnh là nông dân ngheoo.
Giống như tất cả con dâu khi gặp cha mẹ chồng, lúc đầu Đường Kiều ngồi ở trong phòng khách với mọi người lúc, sau đó bị mẹ của Chu Chú kéo lên lầu.
Người mẹ nào cũng thích chia sẻ với người khác về vật sở hữu có liên quan đến đứa con của mình, mẹ Chu cũng ngoại lệ, mà chia sẻ có dự mưu, vật quan trọng nhất chính là hình rồi.
như thế nào đây, dùng câu mà Chu Chú thích nghe, nhìn Chu Chú lớn lên, chẳng qua khi nhìn thấy mẹ Chu lấy ra những tấm hình này, vẫn khỏi thổn thức lúc lâu.
Khi còn bé, Chu Chú rất khó chịu a, khuôn mặt nhắn băng bó giống như Sử Thái Long. Chân mày nhíu lại giống như ông cụ non.
Lật tới phía sau, dần dần hình Chu Chú ít , hình của lại nhiều hơn, hơn nữa rất nhiều hình mà cũng có, ngay mặt, nghiêng mặt, cười to, cười trôm, cười thả ga, mỉm cười, ngủ , thức….
ngượng ngùng! Đây là tình huống gì.
Dường như hìn ra nghi ngờ của Đường Kiều, mẹ Chu nhanh chậm giải thích.
''những tấm hình tiếp theo đều do Chu Chú tự chụp, nó giữ những tấm hình này, hơn nữa còn xem như bảo bối, tự mình ép nhựa cất giữu tốt mẹ biết ngay con dâu của mẹ chỉ có thể là người.''
Đường Kiều nhìn những tấm hình kia, cảm động là gạt người.
tại sao lại có thể cảm động ,được người bắt đầu từ thời thiếu niên, nhiều năm như vậy.
Đường Kiều đột nhiên cảm thấy trước kia mình đối với Chu Chú tốt lắm, như vậy, làm sao nhẫn tâm đối với như vậy, lòng của là bị chó gặm sao?
''sau này con cũng rất thương, rất thương ấy, đối xử tốt với ấy.''
Đường Kiều vô cùng thành khẩn, giống như thề thốt.
mẹ Chu cười cười vui vẻ, tiếp tục cũng Đường Kiều lật album hình. nhìn bộ dáng Chu Chú vô cùng đáng , vẫn còn lo lắng, sợ đơn phương, sợ lầm mình mà bỏ lỡ người ta.
lần này, rốtcuộc có thể yên tâm.
''Chu Chú, cậu đứng ở chỗ này làm gì? rình coi à?''
ngoài cửa phòng, Chu Du liếc mắt nhìn Chu Chú, đối với chuyện nghe lén góc tường này bày tỏ rất khinh thường.
''tôi tới đưa cho mẹ chút bánh ngọt.''
Chu Chú giơ giơ lên bánh ngọt trong tay, nhìn về phía Chu Du, dáng vẻ vô cùng đáng .
Chu Du đổ mồ hôi, tại sao có cảm giác em trai của càng lớn càng giống trẻ con. Trình độ biết xấu hổ, loài người thể ngăn cản được rồi.
ngay trước mặt Chu Du, Chu Chú khẽ gõ cửa hai cái, sau đó đẩy cửa vào.
Last edited by a moderator: 14/5/15