Chương 082: Kết hôn trước 3 (Hạ)
Chu Chú thở dài tiếng, tiến lên bước, nắm tay Đường Kiều tay, có kéo vào dân chính cục mà dọc theo đường phố vào quán cà phê ven đường. Vào lúc này, trong quán cà phê rất ít người, dù sao vẫn là ở trong nước, mọi người vẫn ưa thích đơn giản hơn.
Tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Chu Chú gọi hai ly Cafe Đen, Đường Kiều tùy ý ngồi xuống, chẳng qua sắc mặt vẫn rất đẹp mắt.
"Bụng đói uống Cafe Đen tốt."
Nhìn chằm chằm cà phê trước mặt, Đường Kiều nhàng khạc ra câu.
"Tại sao tốt?"
"Bởi vì dạ dày thoải mái."
"Kết hôn có gì tốt?"
Bởi vì trong lòng thoải mái.
Những lời này Đường Kiều đặt nó ở đáy lòng, tình , đương nhiên tình . . . . . . còn chưa a. Tại sao đột nhiên muốn kết hôn? nên cười , muốn chính thức tiếng được sao?
Tại sao thể sống cuộc sống như người bình thường. Làm từng bước, nên làm chuyện gì để đáp đền tuổi trẻ.
Lúc , có cha mẹ ở bên cạnh, lớn lên chút, kết giao bạn bè, chuyện đương chút, gặp người đàn ông, cuồng dại, hết mình. Mà , tất cả đều có, tất cả những thứ này đều có. Cho nên, khao khát, cho dù là giống như Chu Du như vậy cũng tốt, sống vì mình lần, cho dù cuối cùng rơi vào thất bại.
Đường Kiều cúi đầu , ngừng nghịch điện thoại di động.
"Kiều Kiều."
Đường Kiều giống như nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại di động, chỉ cần mở miệng , vẫn làm như người điếc.
Chu Chú đứng lên, tới trước mặt của Đường Kiều, ngồi xổm xuống, rút điện thoại ở trong lòng bàn tay của .
"Kiều Kiều, nhìn ,"
Nhất định phải nhìn!
Đường Kiều cau mày nhìn thẳng ánh mắt của Chu Chú, nhìn cũng sao, kiên quyết thỏa hiệp.
"Kiều Kiều, là Chu Chú, cho biết, em muốn cái gì?"
Chính bởi vì là Chu Chú, cho nên hoàn toàn thể nào mở miệng.
Đường Kiều lúng túng , Chu Chú cũng gấp, vẫn ngồi ở bên người của , kéo hai tay của , thúc giục , chỉ là chờ đợi, chờ mở miệng.
Bị Chu Chú nhìn có chút phiền não, Đường Kiều muốn rút ra tay, lại thể như nguyện.
"Tại sao phải kết hôn?"
Đường Kiều cau mày , thích, tại sao phải buộc ?
"Sau khi kết hôn chúng ta mà có thể sống cùng nhau."
Lý do này rất đầy đủ, nhưng là. . . . . .
" phải chúng ta sống cùng nhau sao?"
Tại sao muốn trói buộc loại quan hệ này?
", cũng cần bảo đảm nhiều hơn."
Cùng Đường Kiều ở chung chỗ, ngược lại là có cảm giác an toàn, bởi vì có lúc cảm xúc của Đường Kiều giống như là quả bom, biết lúc nào cẩn thận cũng bị nổ tan xương nát thịt.
Đường Kiều lên tiếng, nhíu mày lời, ngừng vặn ngón tay, cho đến khi cà phê bàn dần dần nguội .
"Kiều Kiều, em muốn cái gì?"
lời nào, vẫn ngồi ở trước mặt , cho đến muốn mở miệng mới thôi, muốn ép buộc , chỉ muốn để cho vui vẻ, muốn thực cảm thấy vui vẻ.
"Em muốn tiếng ."
Cái này nhìn như cầu đơn giản, nhưng lại chưa từng có.
Ở trong cuộc đời của , dường như từ xưa tới nay chưa từng có ai thực dừng lại vì , đó là loại bi ai.
Con quạ đen Chu Du là rất đúng, chính là người đáng , có ai , được ai.
Chu Chú phải tốt, chẳng qua, cái tên Chu Chú như ý nghĩa, cuộc sống giống như tưởng tượng cách rất xa.
"Kiều Kiều, kết hôn và đương có xung đột."
", em cảm thấy có lẽ có hiểu ý của em, em muốn , chỉ là tình rất bình thường, mà phải nhất định là ."
Mọi người đều là ngọt mật, muốn cảm nhận loại ngọt mật đó, người ta là giày vò, muốn cảm nhận loại giày vò đó. . . . . .
muốn được giống như người bình thường, mà phải. . . . . . giống như bây giờ, cảm giác sau lưng có đôi tay, vẫn ngừng đẩy , mặc kệ có đồng ý tiến lên hay .
"Vậy cũng được, em muốn như thế nào cũng được. Kiều Kiều, kết hôn trước, chúng ta trước kết hôn, sau khi kết hôn rồi em muốn như thế nào đều được, cho dù đối tượng em phải là của "
Chu Chú ra lợi thế, nghe vào hết sức hấp dẫn, làm cho người ta cảm thấy kết hôn với tuyệt đối là chuyện kiếm lời lỗ.
"Nhưng. . . . . ."
Điều này giống như ước nguyện ban đầu của .
"Kiều Kiều, em quen biết bao nhiêu năm, còn chưa tin sao?"
cần biết Đường Kiều kiên trì được bao lâu, cũng thể giữ vững ước nguyện ban đầu, chính xác, sau này cũng nhớ đến chuyện có ước nguyện ban đầu này.
Sau đó nhớ tới chuyện này, Đường Kiều cảm thấy Chu Chú quá có đạo đức, thể tha thứ. Nhưng chuyện này sau, lúc ban đầu Đường Kiều ràng rất kiên trì, nhưng bị Chu Chú xong, biết mình kiên trì thứ gì.
Cho đến khi đến dân chánh cục, bà dì mập mập lớn tuổi ngẩng đầu hỏi .
"Hai bên tự nguyện sao?"
"Dĩ nhiên."
Đường Kiều vẫn còn như rơi vào trong sương mù, Chu Chú trả lời thay .
Mặc dù ánh mắt của bà dì mập mập lớn tuổi lưu luyến ở khuôn mặt đẹp trai của Chu Chú, dừng lại thêm mấy giây, nhưng vẫn rất tận chức trách, ho tiếng, sau đó : "Tôi hỏi nữ đồng chí."
"Nữ đồng chí, hỏi em đấy."
Chu Chú khều Đường Kiều như lạc vào cõi thần tiên, lúc này mới lấy lại tinh thần.
"A, cái gì, đúng vậy."
Bà dì mập mập lớn tuổi xuyên qua kính lão nhìn ánh mắt của Đường Kiều, bà rất nghi ngờ, rốt cuộc nghe được cái gì mà trả lời đúng vậy.
Nhưng nhìn Chu Chú ở bên hưng phấn, vốn còn muốn hỏi lần nữa nhưng bà dì mập mập lớn tuổi cứng rắn cất lại những lời phía sau.
Nhìn đứa này, lần đầu tiên kết hôn, hưng phấn như thế.
"Vậy ký tên thôi."
Chỉ chỉ nơi phải ký tên, bà dì mập mập lớn tuổi lại xuyên qua kính lão dầy nhìn Đường Kiều lần nữa, nữ đồng chí này. . . . . . Tại sao vẫn ngẩn người?
Sau khi Chu Chú ký tên của mình xong, lại đưa cho Đường Kiều ký, Đường Kiều liếc mắt nhìn Chu Chú ký tên phía , chữ ký rất đẹp mắt, xem hiểu, vốn hai chữ Chu Chú này có thể viết rất đẹp, Đường Kiều cầm bút, thiếu chút nữa ở dưới tên Chu Chú kí tên của Chu Chú. Trước kia lúc học rất thích tìm hiểu mẫu chữ ký của Chu Chú, bởi vì vẫn cảm thấy tên của Chu Chú viết rất đẹp, thậm chí đến khi học đại học, có lúc thư viện mượn sách chỗ nào cần ký tên, thỉnh thoảng nghịch ngợm ghi tên của Chu Chú. Có trời mới biết, Chu Chú phải là học sinh của trường bọn họ.
Cho đến khi bà dì mập mập lớn tuổi lấy ra con dấu, đóng lên cộc cộc, thanh kia, giống như cái búa gỗ của phán quan, Đường Kiều giật mình sợ hết hồn hết vía.
Đường Kiều tay run run nhận lấy quyển sổ hồng, nhìn chút. Cái mặt hot girl kia là sao? là làm cho người ta dám tin. Chỉ tấm hình, thêm chữ ký của hai người, và Chu Chú. . . . . . . . . . . . Kết hôn rồi.
Đầu óc phải có chuyện sao? Khi còn bé bị sốt sao?
Chương 082: Kết hôn trước 4 (Hạ)
Lúc trở về, hai người có ngồi xe buýt nữa, dù sao chỉ có hai trạm đường, hai người chậm rãi dọc theo lề đường như tản bộ. Chỉ là lúc này Đường Kiều mới phát có chút đói bụng, sáng sớm nay, giống như trải qua cuộc phiêu lưu mạo hiểm, mà dường như lại bại bởi tay Chu Chú lần nữa, muốn chặt đứt bàn tay vừa ký tên của mình.
Chu Chú tay nắm tay của , tay cầm chặt hai bản sổ hồng, vẻ mặt nở nụ cười ngớ ngẩn.
Đều hôn nhân là phần mộ, Đường Kiều cảm thấy, câu này con mẹ nó là quá đúng.
Lúc này nhìn bọn họ mới vào mấy phút, Chu Chú cũng biến thành bộ dạng ngây ngốc, oán hận nha.
Trước kia Đường Kiều từng là bé ngây thơ, bởi vì vẫn cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn, để yên làm khó người, ước mong điều gì đó, ông trời ban tặng. Bà ngoại Đường cũng : "Phải ngoan ngoãn, như vậy cha mẹ mới thích cháu, cha mẹ mới thương cháu, mới đón cháu về nhà."
vẫn rất nghe lời, nhưng chứng minh Bà ngoại Đường gạt người.
Càng về sau, trở nên có thói quen nghe lời, quen đè nén mình, chỉ là mắc phải chứng bệnh lẩm bẩm, đêm khuya soi gương nhìn mình chuyện.
" khỏe ?"
"Tôi rất khỏe, sao?"
"Tôi cũng tệ, ăn chưa?"
"Ăn rồi, sao?"
. . . . . .
tại mới phát , cho tới bây giờ ông trời cũng chỉ đứng về phía Chu Chú, hoặc là , cho tới bây giờ vẫn đứng về phía . Về phương diện khác, lại cảm thấy lúc sinh ra, ông trời cho chỉ số thông minh, chưa hoàn chỉnh.
Dù sao quan tâm như thế nào, giằng co cả buổi sáng, Chu Chú được như nguyện, mà từ chỉ trong đêm biến thành phụ nữ.
Về sau quanh năm có thể chân chính đòi quà tặng.
Chu Chú và Đường Kiều thẳng về nhà, lúc về đến nhà thiếu chút nữa cho rằng trong nhà có trộm rồi, cửa mở rộng, nơi cửa trước có đôi giày phải là của Chu Chú cũng phải là của Đường Kiều, sàn phòng khách còn có ít đồ linh tinh.
Như nhớ ra điều gì, Đường Kiều ném túi xách của mình sang bên, vội vã chạy về hướng phòng ngủ.
Quả nhiên, ở trong phòng ngủ của , đầu giường bày rương hành lý, mà giường, có cái xác nằm ngay đơ. . . . . . , là người.
theo Đường Kiều tới cửa phòng, Chu Chú cũng nhìn thấy người nằm ở giường, sau khi hai người nhìn lúc, bèn nhìn nhau cười.
Rốt cuộc Chu Du trở về.
Hai người rón rén thối lui ra khỏi cửa phòng, Đường Kiều đóng cửa lại, sau đó ra phòng khách lấy bữa ăn sáng cho Thũng Gia, buổi sáng vội vã bị Chu Chú kéo ra ngoài làm sổ hồng cho đến bây giờ vẫn chưa cho Thũng Gia ăn điểm tâm. Huống chi tại mẹ của Thũng Gia cũng trở về, bỏ đói nó ở ngay trước mặt mẹ của nó, trong tháng này làm nô tỳ cũng toi công.
tháng sống chung, Đường Kiều còn thích Thũng Gia như trước kia. Đường Kiều ngồi cạnh thân thể nó, lấy tay sờ sờ đầu Thũng Gia.
"Nhóc con, mẹ của mày trở lại rồi."
ăn thêm điểm tâm, Chu Chú hớp ngụm cháo, thiếu chút nữa làm bỏng chết mình.
Được rồi, chị hai chính là chị hai, thậm chí nhận được sổ hồng cũng chỉ có thể là hai, mà là dượng hai.
Nghĩ tới đây, cả người Chu Chú khỏi phấn chấn, quả nhiên rất khác.
" Chu, ăn điểm tâm lót bụng trước, lúc nữa siêu thị mua thức ăn."
Hả?
Đối mặt với tên gọi mới mẻ như thế, hiển nhiên Đường Kiều vẫn thể phục hồi lại tinh thần.
"Kêu người nào?"
"Em đấy, Chu."
. . . . . . Chu. . . . . .
Đường Kiều ngã xuống đất dậy nổi, vất vả chống hai tay chỏi người lên, mặt nhìn về phía khác muốn chạy trốn.
. . . . . . Chu sao.
Lúc này cũng sắp mười giờ rồi.
" phải làm sao?"
"Em quên hôm nay là chủ nhật?"
A, đúng vậy, dường như là quên.
Mặc dù chỉ nhận được giấy chứng nhận, nhưng vẫn đáng để ăn mừng, hôn lễ còn kịp nữa, trăng mật còn có thể được. Chu Chú bưng chén cháo, vừa ăn vừa chạy đến cái bàn dài trong phòng khách, cầm lịch ngày mở ra, sau khi xác định mấy ngày sắp tới đều nhàn rỗi, xoay người với Đường Kiều.
"Em gọi điện thoại về hay gọi điện thoại về?"
Người lớn hai nhà cũng chưa biết chuyện này, báo tin mừng là cần thiết, chẳng qua, đoán chừng tốn phen nước bọt rửa tội. Mặc dù mặt Đường Kiều cũng thấy vui chút nào.
Lễ đính hôn còn chưa tính, kết hôn cũng chỉ tốn mười mấy đồng, vẫn là thể nổi.
"Ngày mai chúng ta về nhà , cha mẹ nước ngoài về rồi, ừ, bắt đầu từ lúc này cũng là cha mẹ của em, đúng lúc Chu Du cũng trở về, cùng nhau trở về."
Đúng vậy, bọn họ cũng tiết kiệm cực lớn, còn chưa gặp cha mẹ người ta. Mặc dù đối với cha mẹ Chu, tương đối quen thuộc, nhưng người kia là con trai của người ta. . . . . . Còn chưa có chính thức gặp mặt đấy.
Phải , tuần này Chu Chú cưới vợ đơn giản, vừa tốn công sức, lại mất thời gian.
Lúc này Đường Kiều mới cảm giác mình bị gài bẫy, rất dễ bị lừa gạt phải ? Chu Chú cưới vợ, hoàn toàn chỉ bằng miệng.
Chu Du ngủ giấc đến tối, Chu Chú và Đường Kiều ăn xong bữa trưa, lúc chuẩn bị ăn bữa tối, mới ló hai con mắt đen to lắc lư vào phòng khách.
Thũng Gia thấy cũng có vẻ nhiệt tình bao nhiêu, Chu Du ai oán đánh nó cái.
"Nuôi mày có ích lợi gì, nuôi mày mập lên cũng có ích, ngay cả bà cũng nhận ra nữa."
chuẩn bị buổi tối, hai người cười trộm trong lòng phen, Đường Kiều ho tiếng: "Này, bà . . . . . . rửa mặt chuẩn bị ăn tối."
Chu Du quay đầu lại trợn mắt nhìn hai người cười trộm cái, Chu Chú rất xấu hổ, ở ngay trước mặt Chu Du gặm môi Đường Kiều cái.
"Tôi giống như bỏ lỡ rất nhiều chuyện."
Chu Du chỉa đôi mắt vô hồn quét tới quét lui ở thân thể hai người lần, cuối cùng đưa mắt dừng ở tay phải của Đường Kiều, muốn đến chiếc nhẫn đeo ngón tay kia.
Chu Chú mỉm cười, chau chau mày, phủ nhận.
Chu Du liếc mắt, xuy tiếng, khoe khoang!
Chu Du vào phòng tắm cầm bàn chãi đánh răng mới, vừa đánh răng vừa suy nghĩ, cuộc sống sau này phải làm sao có thể sống tốt, . . . . . . hy sinh thành công rồi.
Lúc Chu Du ra, mặt còn dính nước, người vẫn mặc bộ quần áo lúc tới, cảm giác phía sau nhăn nhúm dính vào người.
Đường Kiều rất muốn hỏi , chuyện của đàn ông giải quyết như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt của Chu Du chút, cảm thấy hẳn là có tin tức tốt, cho nên lời đến khóe miệng lại thay đổi.
"Tại sao lau nước chạy ra rồi."
xong rút hai tờ khăn giấy đưa cho .
Chu Du kéo ghế, nhận lấy khăn giấy Đường Kiều đưa tới, lau lung tung nước mặt.
"Muốn hỏi cái gì cứ hỏi , tôi chỉ trả lời lần."
Nhìn bọn họ cố đè nén cũng khó chịu, Chu Du ngồi xuống, nhận chén cơm Đường Kiều bới cho , má ơi, đói chết rồi. lâu cũng có ăn bữa cơm tốt, chuyện theo đuổi đàn ông, là công việc tiêu hao thể lực hạng nhất. Nhưng quá đáng tiếc chính là sau khi kiệt sức, vẫn thất bại.
Chương 082: Kết hôn trước 5 (Hạ)
Đường Kiều cẩn thận nhìn cái, do dự, rất muốn hỏi nhưng lại sợ bậy chọc Chu Du mất hứng, cho nên sau khi nhìn Chu Du, Đường Kiều lại đưa mắt nhìn về phía. . . . . . Chu Chú tiên sinh. Ý bảo hỏi, dù sao đắc tội với Chu Du cũng tốt hơn là đắc tội.
"Chị biến mất tháng vì đàn ông sao?"
biết câu trả lời của nhất định là đúng vậy, đây là hỏi giúp Đường Kiều.
"Đúng vậy"
Chu Du lùa phần cơm, cảm thấy vẫn là Đường Kiều làm thức ăn ngon miệng.
"Chị vì người đàn ông biến mất tháng, kết quả cuối cùng là?"
Câu hỏi này cũng là hỏi giúp Đường Kiều.
"Thất bại."
Chu Du tiếp tục lùa cơm, đối với thất bại, có vẻ như cũng phải đặc biệt để ý.
Chu Chú gật đầu cái, đối với kết quả, như trong dự đoán.
"Người đàn ông kia là ai ?"
Câu hỏi này, hai Chu cũng muốn biết.
Chu Du dừng lại động tác lùa cơm chút, ngẩng đầu nhìn hai người chờ trả lời cái.
"Câu hỏi này tôi từ chối trả lời."
Phốc!
ràng là bảo hỏi, hỏi xong lại trả lời.
Cũng may, mặt Chu Chú có biểu gì quá lớn, chẳng qua Đường Kiều chợt xoay người sang chỗ khác, vỗ ngực mình liên tục, lại quay lại cắn răng nghiến lợi với Chu Du.
"Ăn cơm ."
Ăn ăn ăn, ăn chết , Đường Kiều tức giận trắng mặt nhìn chị em họ Chu bàn ăn cái, . . . . . . hận a.
Chuyện nên làm làm, chuyện nên làm, làm đủ.
Sau khi ăn xong chén cơm, Chu Du đưa cho Đường Kiều cái chén , để cho Đường Kiều bới thêm cơm cho .
Đường Kiều đứng lên hung hăng bới chén cơm cho Chu Du, lúc trả lại cho , ánh mắt giống như Chu Du cướp của mấy triệu.
"Tôi cướp tiền của à?"
Nhìn thấy Đường Kiều bất mãn, Chu Du chút nào để ở trong lòng, đối với Đường Kiều, quá hiểu rồi, lầm bầm hai ngày rồi cũng sao.
Ngược lại có chuyện khác tương đối quan trọng hơn.
"Các người kết hôn?"
"Đúng vậy"
Chu Chú trả lời, Đường Kiều vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm cái chén của mình, cố gắng nhìn xem có thể thấy bông hoa ở trong chén hay .
"Ồ."
Chu Du cũng có ý kiến gì quá lớn, chẳng qua câu kế tiếp có chút tiếc nuối.
"Vậy sau này thể theo tôi ra ngoài giở trò lưu manh rồi."
Rất đáng tiếc a, trai đẹp thế giới rất nhiều, từ nay về sau Đường Kiều cũng thể giở trò lưu manh rồi, là đáng tiếc.
Chu Chú đen mặt, suy nghĩ có nên để cho nôn ra cơm mới vừa ăn hay , ăn cơm nhà còn dám tới đào góc tường nhà . Tội thể tha thứ!
" cũng thể theo tôi ra ngoài giở trò lưu manh, vậy sau này mình tôi giở trò lưu manh rất nhàm chán a."
Chu Du lặp lại chuyện lưu manh này, xong còn nhìn Chu Chú trách cứ chút, giống như phá hư chuyện gì tốt.
"Nếu cảm thấy nhàm chán suy nghĩ xem trở về giải thích với chú lớn và thím lớn như thế nào về chuyện chị biến mất tháng."
Dù sao Chu Chú cũng là Chu Chú, cũng thể để mặc cho người khác bóp nghiến xoa tròn. Tốc độ phản công của còn kinh người hơn.
" phải xong rồi sao, tôi ra nước ngoài du học."
"Lời này cũng chỉ có bản thân chị tin."
Chu Du hừ tiếng, Chu Chú này vô cùng phóng khoáng, quan trọng nhất là sức chiến đấu của cậu ta quá mạnh mẽ, phá cậu ta câu, cậu ta muốn phá bức tường thành.
Lúc chị em họ Chu đấu nhau vô cùng sôi nổi, Đường Kiều ngồi ở bên ăn cơm của mình, dù sao, cũng còn chuyện gì, ăn uống no đủ mới là quan trọng nhất, cuộc đời có là bao.
"Chu Chú, có thể về nhà được ?"
Sau khi ăn xong, Chu Du tiếp tục chiếm giường của Đường Kiều ngủ bù, mà Đường Kiều ngồi ở sa lon thương lượng với Chu Chú ngồi đối diện .
" chút lý do ."
Bộ dáng Chu Chú chuyện rất dễ chịu, giống như chỉ cần Đường Kiều có thể đưa ra lý do đủ làm tin, cũng buộc gặp cha mẹ nữa.
"Em muốn thăm cậu út chút."
"Thăm cậu út có thể, hôm nào chúng ta cùng ."
Cậu út cũng là người lớn, riêng phải thăm cậu út, bọn họ còn phải về nhà bà ngoại.
", em muốn ngày mai."
Hơn nữa, muốn cùng .
"Kiều Kiều, em lại quên lời phải."
" cái gì?"
"Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng là lòng, nên cùng tiến cùng lùi."
Đường Kiều há hốc miệng, vẻ mặt kinh ngạc vì Chu Chú lại có thể biết ra những lời này, lời như thế phải là bà ngoại của mới có thể sao, mặt khác. . . . . . lại lừa gạt.
" lúc nào?"
" rồi."
"Chưa ."
" rồi."
" lúc nào?."
Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề.
"Mới vừa đó."
Bộ dạng Chu Chú giống như tại sao em ngốc quá vậy, Đường Kiều tức giận ngã vào ghế sa lon, muốn ngồi dậy nữa.
Người này. . . . . . Căn bản cũng phân phải trái với .
muốn bàn luận với chuyện cùng tiến cùng lùi nữa!
Đường Kiều quay mặt , vùi vào ghế sa lon, như con đà điểu.
Có ý gì, dù sao cuối cùng vẫn bị thuyết phục, nhưng thoải mái!
"Kiều Kiều, ngày hôm qua cha mẹ gọi điện thoại tới, muốn gặp em."
Lần này Chu Chú thực , cha mẹ Chu có gọi điện thoại tới muốn gặp Đường Kiều, chẳng qua, đó cũng là vì Chu Chú muốn kết hôn với .
Quả nhiên, chỉ câu, Đường Kiều có cách nào từ chối.
Cha mẹ của Chu Chú muốn gặp , chẳng lẽ dám rãnh, muốn gặp bọn họ?
Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Chú và Đường Kiều đăng kí kết hôn, lẽ ra nên có đêm tân hôn ....
Chẳng qua, Đường Kiều vì chuyện gặp cha mẹ Chu và tức giận Chu Chú, cho nên buổi tối Chu Chú ở trong phòng mình, mà Đường Kiều ôm gối ngủ cùng Chu Du.
Last edited by a moderator: 28/4/15