1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75: Bà dì giá rẻ

      Vẻ mặt ông già dọa dẫm, tên nhóc tóc vàng lập tức im lặng, cúi đầu lẩm bẩm câu, dường như là bất mãn nhưng lại dám ra.

      Phốc!

      Ha ha.

      Lần này rốt cuộc Đường Kiều vui vẻ, cười kềm chế được.

      "Cháu, trở về làm bài tập nghỉ hè của cháu !"

      Mới vừa rồi vẻ mặt Đường Kiều còn tối tăm lúc này nháy mắt nhìn người ta, thái độ phải có bao nhiêu xấu xa có bấy nhiêu xấu xa, tà ác bao nhiêu có bấy nhiêu tà ác.

      Ông cụ, tôi quá ông quá.

      Đường Kiều nhịn được cười, cười run cả ghế, ở bên Chu Chú thể làm gì khác hơn là giữ thân thể của , tránh cho cười ngã lăn xuống đất.

      Tên nhóc tóc vàng ràng rất khó chịu, nhìn Đường Kiều hừ tiếng xoay người vào trong phòng.

      Đường Kiều vẫn còn cười, cười mãi.

      "Được rồi, đừng so đo với đứa bé như vậy."

      còn sức để thỏa mãn tức giận!

      Hừ, Đường Kiều liếc cái Chu Chú cái, ràng đối với lời này của bày tỏ rất trách móc.

      Ông già cầm hai chiếc nhẫn nhìn lúc, lại nhìn hai người Đường Kiều và Chu Chú ngồi đối diện ông ta chút. Đem chiếc nhẫn đặt bàn.

      "Được rồi, lấy về thôi."

      "Cám ơn sư phụ."

      Chu Chú đứng dậy, cầm lấy hai chiếc nhẫn ở trong tay. Đường Kiều trợn mắt hốc mồm, phải là cầm hai chiếc nhẫn này liền muốn đuổi , , thừa nhận, xem như đưa miếng vàng cho nhà thiết kế TTF hàng đầu thiết kế ra chiếc nhẫn cũng khả năng thưởng thức, cho dù có khả năng này Chu Chú cũng qua loa.

      "Vậy chuyện của cháu trai tôi thế nào?"

      "Thành, để cho cậu ta tốt nghiệp xong đến công ty tôi , chẳng qua, tôi đề nghị hãy để cho cậu ta tiếp tục học đại học, dù sao Xã Hội Đại, đọc thêm nhiều sách tóm lại có chỗ tốt."

      "Cũng phải do nó muốn học mới được a, căn bản nó cũng phải là đứa ham học, thôi, thuận theo nó thôi."

      Mẹ nó!

      Xem ra chiếc nhẫn này vẫn phải làm giao dịch, khóc a, giá rất rẻ. . . . . .

      Ông già nữa, tiếp tục rút cái tẩu thuốc của ông ta.

      Chu Chú đứng dậy kéo Đường Kiều ra khỏi tiệm gia công.

      . . . . . . rất buồn rầu a!

      thể đồng ý Chu Chú dùng hai chiếc nhẫn theo đuổi , nhưng . . . . . . Chu Chú cũng chiếc nhẫn này là muốn cho ?

      . . . . . . rất buồn rầu a!

      " cũng tiêu hóa rồi, chúng ta trở về thôi."

      Đường Kiều liếc mắt, hất tay Chu Chú dắt tay , buồn bực gì, sải chân bước .

      Chu Chú nhếch môi cười cười, ở sau lưng rống to tiếng: "Mẹ của đứa bé, chậm chút, cẩn thận bụng!"

      Đường Kiều lảo đảo cái, thiếu chút nữa lộn đầu cắm xuống khe bên cạnh.

      Cậu. . . . . . Bà ngoại cậu, bà cậu, bà vú cậu!

      Đường Kiều buồn rầu trở về nhà bà ngoại Đường, sau đó buồn rầu ăn cơm trưa, sau đó buồn rầu cướp được em họ ôm trong ngực gặm hai cái, cuối cùng buồn rầu nhìn về phía nhà già trẻ vẫy tay.

      , đừng ai để ý tới , Chu đại gia, Thũng Gia gì đó đều gặp quỷ .

      Lúc trở về, Chu Chú vẫn lái xe, Thũng Gia vẫn chiếm vị trí kế bên tài xế, Đường Kiều giả chết nằm ngay đơ mình ở chỗ ngồi phía sau.

      Chu Chú thấy tâm trạng của Đường Kiều tốt, cười cười, cũng chút để ý, dù sao tâm trạng của Đường Kiều rất hay thay đổi, chừng lúc nữa lại tự mình vui vẻ lên.

      Đáng
      tiếc, lần này Chu Chú nghĩ sai rồi, đường về Đường Kiều vẫn suy tư, càng suy tư lại càng lo lắng.

      Bới vì chiếc nhẫn đẹo tay kia, quá chói mắt.

      Mà hai cái nhẫn nằm trong túi Chu Chú cũng giống như tảng đá đâm vào đáy lòng .

      Đường Kiều nằm ngửa ghế sau, đưa tay vuốt qua chiếc nhẫn cái, con mẹ nó, nhanh chóng a.

      "Chu Chú, tại chúng ta tính là quan hệ gì?"

      "Nam nữ chua cưới bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn."

      Chu Chú lên tiếng trả lời cần suy nghĩ.

      Vốn ông ngoại Đường và Cậu Đường muốn tổ chức buổi lễ đính hôn cho bọn họ long trọng, chuyện này có gì khó hiểu, nhưng biết trong lòng Đường Kiều nghĩ gì, dù sao chết sống chịu, lại đem việc làm mới của mình ra chuyện. Đường Kiều làm công việc bưng trà rót nước, già trẻ cả nhà Bà ngoại Đường điều đồng ý, cuối cùng Đường Kiều đành phải mang ra chị hai họ Chu, Chu Du. cho bọn họ biết, lúc này chị hai họ Chu đuổi theo người đàn ông, cho nên, phải đợi ấy trở lại, sau đó hai chị em cùng nhau làm.

      Bà ngoại Đường há hốc mồm bộ dáng rât vội vàng. Chị hai nhà này lỡ hai mươi lăm tuổi, bà sợ đêm dài lắm mộng a.

      Đường Kiều đưa ra Chu Du, còn tìm lý do như vậy, mọi người cũng tiện gì nữa, ai cũng biết Đường Kiều và Chu Du giống như hai chị em. Chẳng qua trong lòng tất cả mọi người đều len lén thở dài hơi, có chút oán giận chi hai họ Chu tìm đàn ông đúng lúc.

      Chu Chú cũng muốn ép buộc , dù sao có ước định miệng, còn ở ngây trước mặt già trẻ cả nhà Bà ngoại Đường, cũng sợ đổi ý hơn nữa gần đây cha mẹ ở nước ngoài cho nên cũng hùa theo Đường Kiều, đồng ý dời lễ đính hôn về sau chút.

      Hơn nữa, thành , bản thân Chu Chú cũng khôgn có nghĩ đến chuyện này.

      Tuy rằng có kế hoạch đào xong cái hố chờ Đường Kiều nhảy vào nhưng tuyệt đối ngờ rằng Đường Kiều chủ động đề cập với chuyện này.

      Cho nên, cũng chỉ thuận lợi dắt lừa theo kế hoạch trước thời hạn mà thôi.

      Chiếc nhẫn sớm mua xong rồi, chính là vì chờ ngày nào đó có thể có công dụng, nhưng nếu thực cử hành lễ đính hôn, cũng chưa có kế hoạch này.

      "Chu Chú, cái này ít tiền chứ?"

      Đổi thành nhân dân tệ..... Hắc hắc, cố thể cẩn thận biến thành người phụ nữ hơi giàu có hay ?

      " đừng có ý đồ với nó."

      Dường như rất hiểu , Chu Chú cũng quay đầu lại cắt đứt ý tưởng của Đường Kiều.

      Khoé miệng Đường Kiều méo mó, sau đó duỗi lưng cái, tay phải buông xuống, vẫn giữ động tác sờ chiếc nhẫn, giương mặt nhìn Chu Chú chuyên chú lái xe ra cũng thấy gì, từ góc độ của chỉ có thể nhìn thấy đầu và nữa bên cánh tay của Chu Chú.

      Nhưng cứ nhìn như vậy, khoé miệng Đường Kiều vô thức vểnh lên.

      Sau khi nhìn lát, cuối cùng Đường Kiều cảm thấy mí mắt mệt mỏi, hơi cúi đầu im lặng suy nghĩ.

      Lúc sáng thức dậy, nhớ tới tối hôm qua Chu Du uống rượu say giả bộ lớn lôi, liền muốn gọi điện thoại xác nhận Chu Du có an toàn hay , kết quả Chu Du lại tắt máy.

      ngờ, nhân tiện nghỉ tết Chu Du trêu ghẹo ?

      Đường Kiều lầu bầu mấy câu ở bên tai Chu Chú, thứ nhất lo lắng, thứ hai vẫn có chút khó chịu nho .

      Nhưng Chu Chú cảm thấy có chuyện gì.

      Buổi cơm trưa kia, ăn cũng có bao nhiêu vui vẻ.

      giống như Thũng Gia? giống Thũng Gia ở chỗ nào hả?

      thấy cậu ta mới giống như Thũng Gia, đều là loại có phổi!

      Trong đầu Đường Kiều ngổn ngang rối loạn, hơi cúi đầu, cuối cùng con mắt nhịn được cơn buồn ngủ, rốt cuộc hoàn toàn chúi xuống.

      Lúc tới đèn đỏ, Chu Chú quay mặt sang nhìn Đường Kiều ngủ ở ghế sau, vẻ mặt bình tĩnh, thầm cười cái, lộ trình kế tiếp, Chu Chú giảm tốc độ, bình thường lộ trình hai giờ, nhưng đến trời tối hai người mới về đến nhà. Mà Thũng Gia, vẫn vững tư thế mắt nhìn chăm chú phía trước, so với tài xế Chu Chú còn nghiêm túc chuyên chú hơn.

      Chu Chú dừng xe ở bãi đậu xe lầu dưới, tắt máy, mình xuống xe trước, sau đó ôm Thũng Gia xuống xe, cuối cùng vòng uqa phía sau kéo cửa xe phiá sau.

      Đường Kiều vẫn ngủ say, Chu Chú giọng kêu tiếng, vung tay lên, rụt đầu co lại, cũng biết tỉnh hay chưa tỉnh, dù sao chính là để ý tới.

      Chu Chú cúi người xuống vỗ vỗ mặt của , "Đến nhà rồi"

      Đường Kiều tiếp tục để ý tới dường như ngủ chuyện cực kỳ quan trọng.

      Chu Chú nghiêng nghiêng người, đỡ người Đường Kiều, cố chấp kêu dậy.
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      PhongVyMẹ Mìn thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 76: Vẫn là dân chạy nạn Ngu Châu

      "Kiều Kiều, đến nhà rồi!"

      Đường Kiều nổi giận mở mắt ra trợn mắt nhìn Chu Chú, "Lúc này cậu nên gọi tôi dậy mà nên xem tôi giống như công chúa, sau đó rón rén ôm tôi vào nhà thả vào giường, sau đó cậu nấu cơm dọn dẹp phòng, mà tôi tiếp tục ngủ. . . . . ."

      "Sau đó tôi còn phải bưng cơm đến giường, đút cho ăn?"

      Chu Chú tức giận trả lời.

      Chị hai này ăn no tức giận, tuyệt đối là xem quá nhiều phim truyền hình.

      "Tự mình dậy ."

      Chu Chú kéo Đường Kiều ra ngoài, sau đó tay xách quà tặng tết của Bà ngoại Đường cho bọn họ, tay ôm Thũng Gia về phía thang máy.

      Đường Kiều vẫn chưa tỉnh miễn cưỡng theo ở phía sau, vô cùng oán giận.

      giống như người mới được cầu hôn sao? Cuộc sống. . . . . . Là khổ ép như thế!

      Địa vị của còn bằng con mèo mập.

      Chu Chú ấn thang máy, Đường Kiều dựa vào tường tiếp tục nhắm mắt, buổi tối thao thức lòng làm tổn hại tinh thần.

      Sau khi vào thang máy, ra thang máy, về nhà, ngã xuống giường. . . . . . mặc dù loạt động tác phức tạp nhưng cũng quá đơn giản, nếu nhắm mắt lại là thể làm được mà cả quá trình mí mắt của Đường Kiều cũng mở ra.

      Chu Chú liếc nhìn Đường Kiều nằm ở giường, ở dưới mí mắt quầng thâm quả nghiêm trọng.

      Ở bên giường lúc, Chu Chú lắc đầu cái, kéo rèm cửa sổ cho Đường Kiều, sau đó ra khỏi phòng.

      Tranh cãi vô ích, Chu Chú cất xong đồ Bà ngoại Đường cho bọn họ, là cho bọn họ nhưng thực tế chính là cho Đường Kiều, rốt cuộc Bà ngoại gửi đầy rương lớn, tất cả đều là quả hạch được nhập khẩu vào quốc nội mà Đường Kiều thích ăn . . . . . . Tất cả đều cho Đường Kiều nhét kẻ răng. Lại lấy thức ăn cho Thũng Gia, thuận tiện dọn trong phòng chút. Sau khi làm xong tất cả, nhìn đồng hồ, dường như còn sớm, vì vậy xách theo laptop chui vào phòng sách.

      Chu Chú chỉnh sửa tài liệu để sáng ngày mai phải họp, Chu Du giao cho hạng mục của chính phủ làm cũng dư nhiều thời gian, ra hạng mục cũng lớn, chủ yếu là phối hợp xây dựng hệ thống báo cáo tài chính và thuế vụ, dĩ nhiên là từ Software đến hardware có thể khai thác độc quyền. Người làm tài vụ đều biết, tất cả báo cáo thuế, xuất hóa đơn ... kể cả Software, hardware, toàn bộ đều phải mua bản quyền. Như vậy chẳng khác nào là độc quyền, mà khi độc quyền độc quyền trong thời gian tương đối dài. Hơn nữa, có bất kỳ rủi ro nào.

      Đoán chừng sau khi hệ thống này vận hành nhóm lớn công ty phải kêu rên. Chẳng qua, kêu rên kêu rên ai dám chống lại với cơ quan thuế nhà nước, cũng phải là tốt mà vào lúc bọn họ triển khai nhiều lắm bị người ta bóng gió.

      sao, ra ngoài lăn lộn, da mặt sớm dầy.

      Hơn nữa, bình thường nuôi nhiều người như vậy, cũng phải là uổng công nuôi, vào lúc quan trọng phải mang ra dùng.

      Chu Chú lên thiên nhai lướt xem tin nhắn.

      Về chuyện Chu Chú biết lên thiên nhai, Đường Kiều nghĩ sai.

      Cái này còn chưa tính, hơn nữa Chu Chú nghênh ngang mở xem thiệp của Đường Kiều.

      Xem đến tấm thiệp nội dung chỉ có hai chữ đắc chí thầm cười tiếng.

      Chu Chú mở ra tấm thiệp của Đường Kiều phát gần đây xem qua mấy lần, dù sao cũng là đàn ông mà Đường Kiều là người khó chịu như thế, cho nên phần lớn, đều muốn thông qua QQ, trang cá nhân hoặc thiệp thiên nhai của Đường Kiều để phán đoán tâm trạng của là tốt hay xấu.

      Chu Chú xem Ngu Châu gởi tới tin nhắn.

      "Ngày tết vui vẻ?"

      Cười cười, Chu Chú chống đầu trầm ngâm chốc lát, sau đó ngón tay đặt bàn phím bắt đầu gõ chữ.

      "Rất là vui vẻ, chuyện kế hoạch lần trước, biết chị hai bị kích thích cái gì, lại chủ động cầu hôn với tôi rồi, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng kết quả rất tốt."

      " hay giả?"

      Ngu Châu tưởng tượng ra Chu Chú nằm tránh lợi hại, Đường Kiều lại có thể chủ động cầu hôn , Đoan Ngọ này mặt trời cũng ăn tết sao? Mọc từ hướng tây rồi hả ?

      " tại tôi nghĩ ra nguyên nhân gì."

      "Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao kết quả đúng như mong muốn là được rồi."

      Như mong muốn, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì.

      ", bất cứ chuyện gì đều tồn tại biến số, cho nên tôi muốn triệt tiêu nó trước khi xảy ra chuyện xấu."

      Chỉ có biết nguyên nhân, vui vẻ xử lý kết quả.

      "Chị Kiều gì sao?"

      "Cậu cảm thấy ấy là người sao?"

      Thậm chí có ý đồ lên QQ, trang cá nhân của , thiên nhai,... Tìm được chút dấu vết, chẳng qua có kết quả.

      " xem lại mình chút, lúc ấy từ chối , phiền não, tại chị ấy cũng chủ động cầu hôn với rồi, còn hài lòng cái gì."

      ra Ngu Châu rất đúng, nhưng căn bản ta vẫn là đứa bé chưa từng tiếng , phải là quá trình tận hưởng ngọt ngào và đau khổ, lo được lo mất sao?

      chợt có chút hối hận tìm người chưa từng làm quân sư của mình chỉ trỏ chuyện đương. Chu Chú tựa người vào phía sau, cầm lên bao thuốc lá bàn rút ra điếu, kẹp ở trong tay nhưng có đốt.

      "Cậu tìm người chuyện đương chút ."

      Qua hồi lâu, lâu đến nổi đầu bên kia Ngu Châu cho rằng tắt máy, Chu Chú đáp câu như vậy.

      câu làm cho món gốm sứ Thanh Hoa Minh triều mà Ngu Châu cầm trong tay văng ra ngoài, đó là món quà ta dự định tặng tặng cho cha ta vào dịp tết Đoan Ngọ, đáng tiếc, quà tặng còn chưa chuyển giao, ta đánh vỡ, cho nên ta quyết định tạm buông tha món bảo bối mà ta tốn hàng trăm ngàn đồng mua được ở chợ bán đồ cổ.

      "Còn cậu, Đoan Ngọ trôi qua như thế nào?"

      Tính tình cha của Ngu Châu rất nóng nảy, ai biết ông ta, mỗi lần Ngu Châu trở về nhà là phải mang chút màu sắc trở lại, cũng biết hai cha con nhà này xảy ra chuyện gì, có thể làm cho già tức chết, già có thể đánh sắp chết.

      "Rất vui vẻ."

      "Lại bị đánh rồi hả ?"

      "Tự nhiên, trong quá trình bị đòn tôi có thể phán đoán tình trạng sức khỏe của ông cụ nhà tôi."

      ràng, sức khỏe của ông cụ nhà ta phải khỏe mạnh bình thường!

      "Lần này lại vì cái gì?"

      ta có thể giơ tay thề thốt trong sạch, lần này ta có bất cứ chuyện gì bình thường.

      " biết ông cụ nghe tin ở đâu gần đây tôi và người đàn ông quấn lấy nhau."

      ta buồn rầu a.

      "Quấn lấy như thế nào ?"

      Cái này. . . . . . Rất quan trọng.

      "Chính là nam nữ quấn nhau đấy."

      Ngu Châu cau mày cân nhắc lâu, cuối cùng dùng câu như vậy để khái quát.

      "Vậy ra cậu có cùng người đàn ông quấn thành khối ?"

      Nếu là như vậy, bị đánh đáng.

      "Làm sao có thể!"

      Ngu Châu vội phủ nhận, giậm chân giống như mèo bị đạp đuôi.

      "Tôi đây trẻ tuổi, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, có tài như vậy. . . . . . Bao nhiêu xinh đẹp ngã vào tôi,..tại sao tôi phải quấn lấy người đàn ông?"

      Làm sao có thể? Làm sao có thể!

      Ngu Châu vội vàng phủ nhận, kịp suy nghĩ nguyên nhân sâu xa, giậm chân xù lông.
      PhongVy thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 77: Mảnh vụn giá trị vài trăm ngàn

      "Biết cậu nhiều năm, lần đầu tiên mới cảm thấy cậu biết xấu hổ như vậy."

      Ngu Châu và chung phe lớn lên, mặc dù chưa từng thấy qua Ngu Châu kết giao với bạn như thế nào nhưng giới tính của Ngu Châu, cũng nghi ngờ, chẳng qua cũng trưởng thành rồi, cậu ta và người đàn ông quấn lấy nhau cũng phải là chuyện lạ. Biết bao nhiêu đàn ông bị hư và trai cặn bã cứng rắn bẻ cho cong queo.

      Dĩ nhiên, đây là Đường Kiều bày tỏ quan điểm sau khi xem xong bộ tiểu thuyết nổi tiếng.

      "Vậy sao cậu kết thúc?"

      "Cha tôi phạt tôi quỳ trước hình của mẹ tôi buổi chiều."

      Đến bây giờ đầu gối của ta vẫn đau, mẹ kiếp! Đều là do tên đàn ông đáng chết kia gây họa, Ngu Châu hận hận nghĩ, nếu như tối hôm nay tên đàn ông kia còn dám tới quầy rượu đùa giỡn ta, tuyệt đối bỏ thạch tín ở trong rượu của tên đàn ông kia.

      Ách, mẹ của cậu. . . . . . ? Chưa nghe qua chuyện này ?

      Chu Chú nhíu nhíu mày, bày tỏ chuyện xảy ra rất bất ngờ.

      "Chuyện là mẹ tôi chết, bây giờ mẹ tôi ở nước ngoài cùng ông chồng mũi đỏ sống biết có tốt , tôi thấy cha tôi đơn giản là ghen mẹ tôi, cho nên mới tìm cách đánh tôi trận."

      Phốc!

      Chu Chú nuốt xuống kịp, bị sặc nước miếng của chính mình, ho khan vô cùng chật vật.

      Được rồi, hai cha con nhà này tác phong làm việc quả cũng rất để cho nên lời.

      "Người em, xem cậu từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."

      Chu Chú lời
      Này rất sâu sắc, giống làm ở công ty, hoàn cảnh xung quanh Ngu Châu quả rất phức tạp, loại người gì cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.


      Chu Chú và Ngu Châu đều có tâm riêng tiếp tục tán gẫu lúc, Ngu Châu vẫn còn suy nghĩ đến chuyện tên đàn ông đó hại ta bị đòn, mà Chu Chú ddang suy nghĩ, rốt cuộc là lý do gì khiến cho Đường Kiều đổi suy nghĩ?


      Dĩ nhiên, hai người cũng nghĩ ra kết quả.


      lát sau, Chu Chú nhìn thời gian trong máy vi tính, cảm thấy còn sớm, cùng Ngu Châu câu ngủ ngon rồi làm cơm.


      Ầm tiếng.


      Vài trăm ngàn của Ngu Châu vỡ thành mảnh vụn.


      Xoảng!


      Buổi tối chưa tới tám giờ, Chu Chú lại chúc ta ngủ ngon?


      Vài trăm ngàn của ta cứ như vậy thành mảnh vụn, nghe thấy thanh vang lên.


      Khóc chết a!


      Mặc kệ, ta quyết định, nếu tên đàn ông kia tìm đến ta, ta để cho tên đàn ông kia bồi thường, mặc dù bình sứ này là do Chu Chú hại ta làm vỡ.


      Chu Chú làm cơm những có nghĩa là biết, giống như chuyện lên thiên nhai. Đường Kiều vẫn cho rằng Chu Chú biết nhưng quên, lúc học đai học vẫn do Chu Chú làm cơm.


      Nhưng Chu Chú đúng là người sạch , rửa rau đều mất thời gian rất dài, bình thường Đường Kiều chỉ cần nửa giờ làm xong thức ăn, Chu Chú dùng gấp hai thời gian. Hơn nữa chỉ đơn giản làm món trứng sốt cà chua, cây đậu.


      Làm xong thức ăn, Chu Chú gọi Đường Kiều dậy ăn cơm ngay mà vào phòng tắm rửa sạch trước. có chút chịu nổi mùi dầu mỡ người, Chu Chú vừa cởi quần áo vừa vô tình giác phát , mới vừa rồi dường như quên khử mùi dầu mở, quả nhiên, phòng bếp là chỗ của phụ nữ, lời này chút cũng sai.


      Lắc lắc đầu, cả người Chu Chú trần truồng đứung ở dưới vòi nước, mặc cho nước nóng từ đỉnh đầu chảy xuống ròng ròng.


      Có lẽ Đường Kiều biết trong tất cả đàn ông, Chu Chú là người duy nhất thích vận động, cho nên, so với Ngu Châu và Cậu Đường, Chu Chú có vẻ gầy chút, nhưng có yếu chỗ nào, bởi vì dù sao Cậu Đường cũng xuất thân từ quân nhân, mà dân chạy nạn Ngu Châu này bản thân là người tập Gym, tình huống cũng giống nhau.


      Cũng làm khó cho vận động vẫn có thể giữ vững vóc người tốt như vậy.


      Sau khi Chu Chú tắm rửa xong mặc áo tắm, cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa tới bên giường Đường Kiều.


      Phải Đường Kiều cũng con ma ngủ, Chu Chú tắm ở trong phòng tắm phòng , vừa tắm vừa gội đầu, lại chút phản ứng.


      Xem ra tối ngày hôm qua, mất ngủ nghiêm trọng a.


      “Kiều Kiều, dậy ăn cơm.”


      Đường Kiều tiếp tục chôn đầu ở trong gối nằm có động tĩnh gì.


      Trước kia cho dù thiên lôi đánh xuống Đường Kiều vẫn ngủ, ngày hôm nay, Chu Chú làm hai lần rồi.


      Vẫy vẫy tóc trước trán, Chu Chú ngừng gắng.


      đời này Đường Kiều có thể làm nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện muốn làm, thí dụ như lúc rời giường.


      Cho nên, mặc cho Chu Chú đứng ở bên giường bao lâu, kêu bao nhiêu tiếng, hoàn toàn nghe thấy, chân mày cũng nhíu cái, ngủ tiếp.


      Hết cách rồi, Chu Chú thể làm gì khác hơn là thay đổi chiến thuật. Tối ngày hôm qua lúc ở ông ngoại Đường, hơn nửa đêm cậu út Đường gọi điện thoại cho , cho biết, thể động tí là giở trò lưu manh với Đường Kiều. Mặc dù tại quan hệ của hai người bọn họ xem như giở trò lưu manh cũng có chuyện gì. Chu Chú hứa với cậu út Đường là vì kính trọng, cho nên cậu út Đường đưa ra cầu hợp lý, cũng đồng ý rất phối hợp.


      Nhưng chị hai nhà .....


      Muốn để cho người ta giở trò lưu manh cũng khó khăn, cho nên Chu Chú quyết định, sau ngày thứ nhất đồng ý với cậu út Dường, trước tiên giở lưu manh rồi .


      Chu Chú để ý tới tóc còn ướt, chân sau quỳ gối giường, tay chống ở bên người Đường Kiều, cái tay khsac đưa về phía sau ót Đường Kiều, nâng đầu lên, sau đó kéo cả người tựa vào ngực mình.


      Dì Đường vẫn biết xấu hổ ngủ vùi, Chu Chú nhìn thở dài, chợt hung hăng chơi liều, há mồm cắn môi Đường Kiều. Sức lực , Đường Kiều ngủ biết trời đất lập tức bị cắn đau tỉnh giấc.


      Mở mắt, còn ngơ ngác. Đầu tiên chạm vào con ngươi tối tăm của Chu Chú, sau đó là khăn lông khoắc lên cùng với ao tắm màu trắng.


      Đường Kiều chớp mắt mấy cái, nhìn lại hai người chút, vào giờ phút này quấn chung khối tư thế rất mập mờ.....


      Nếu như lúc này miễn cưỡng mượn ca khúc để biểu đạt cảm xúc của , muốn hát: mập mờ khiến cho người ta kích thích.
      Last edited by a moderator: 10/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: nhận mệnh

      Cũng may Chu Chú thấy Đường Kiều tỉnh táo ít, cũng tiếp tục giở trò lưu manh.

      Đứng lên ở bên giường, "Dậy ăn cơm."

      Đường Kiều sờ sờ đầu, trong lòng thầm thở dài tiếng, có lúc Chu Chú rất thức thời.

      ra nhà của Chu Chú coi là , chẳng qua Đường Kiều ở chỗ này ở ít năm vẫn biết trong nhà cụ thể có bao nhiêu gian phòng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Chuyến bay đêm

      Bởi vì Đường Uyển về, lúc tối Đường Kiều vẫn còn có chút lo lắng, lo lắng Đường Uyển có ở đây "Quỷ áp giường" xuất , tối hôm nay xuất lần nữa.

      Cho nên Đường Kiều cố gắng chống mí mắt mực vọc máy vi tính, xem bộ bộ phim truyền hình cũ, học vài câu lời kịch, cuối cùng chỉ nhớ đối thoại của Nam Nữ chính lúc mở màn.

      " cho biết, về chuyện quê hương, em nhớ nhất là cái gì."

      "Xa nhà quá lâu, đối với quê hương, so với nước ngoài còn xa lạ hơn. Có vẻ như rất nhiều cảm xúc, ra cũng đơn giản. Ví dụ nỗi nhớ quê, nhớ người thân. Mặc dù có rất nhiều người miêu tả về nó nhưng em tìm được tiếng của mình, màu sắc, mùi vị và tình , tình đương nhiên. . . . . ."

      (PS: xuất nguyên lời thoại trong phim chuyến bay đêm”)

      Đường Kiều tay nâng đầu hơi suy nghĩ, nửa phút sau vứt bỏ suy nghĩ nữa, ra cũng phải là người cố chấp, suy nghĩ ra thôi, cũng quá cố gắng muốn tìm ra đáp án.

      Tình là đương nhiên sao? Là như Chu Chú đối với ? Hay là như đối với Chu Chú?

      Đường Kiều hé miệng cười tự giễu, sau đó nhẫn nhịn vừa lên QQ, vừa lên thiên nhai.

      phát căn bản là người thể rời bỏ Internet, aiz.

      thiên nhai có chuyện gì đáng giá để tám, bên QQ cũng có mấy cái người quen online. Căn bản thế giới này muốn tìm ra mấy người cả ngày nhàm chán lướt web giống như cũng rất khó khăn.

      Trong FOXMALL (*) nhận được mấy lá thư, hai lá từng mua hàng khuyến mãi qua Internet trang web gởi tới tin tức tiêu dùng, lá thư rác, còn có lá thư có file đính kèm do Bạch Bạch, bạn học thời đại học của gởi tới, chính là người kết hôn lần trước.

      Đường Kiều tải xuống file tài liệu, mở ra vừa nhìn, bên trong là hình ảnh hôn lễ ngày đó.

      Bạch Bạch rất thân thiết chọn số hình có hoặc là Chu Chú, còn có mấy tấm bọn họ chụp chung. Dĩ nhiên, phần lớn đều là hình Chu Chú bị đám phụ nữ bao vây, hơn nữa bị bạn học nữ khác dây dưa.

      Đường Kiều xem, xem rất tỉ mỉ, cố gắng từ trong tấm ảnh tìm ra thứ gì đó nhưng may, tìm ra được gì.

      Rất nhiều người biết bản thân mình được che giấu nhưng các bậc thầy đều ảnh chụp có thể bán đứng người đó, nhất là bộ mặt gì đó.

      Đường Kiều muốn , con mẹ nó người nào ngu ngốc , ngoại trừ con người, rượu, lễ phục. . . . . . Những thứ khác, chẳng có cái gì cả.

      Hình chỉ là hình, nó lên được bất cứ chuyện gì.

      Nhìn những khuôn mặt trong hình giống như từng quen biết, Đường Kiều thổn thức dứt.

      Những người này, bao gồm cả .

      Cũng từng ngồi chung lớp nghe Thầy giáo văng nước miếng rửa tội, mà nay, mọi người gặp nhau tất cả đều giống nhau.

      Đường Kiều xem hình xong, tổng kết giống như trồng rau thu hoạch rau, hay sang đất
      nhà người ta trộm rau, sau đó cảm thấy hài lòng lên giường nghỉ ngơi.


      Trước khi ngủ nhìn xuống điện thoại di động, trong hộp thư còn tin nhắn của Chu Chú có đọc, mở ra xem, cũng chỉ có hai chữ: ngủ ngon!


      Đường Kiều bỉu môi, mới tin hai chữ này, lúc trở về phòng, Chu Chú vẫn còn ở phòng sách, lúc này khẳng định vẫn chưa nghỉ ngơi, chẳng qua lúc này Đường Kiều cũng thèm chú ý tới , bởi vì phải dưỡng tinh thần tốt, ngày mai nghênh đón thử thách mới.


      Đường Kiều nằm dang tay chân ở giường hình chữ đại lúc lâu, ràng buồn ngủ, đầu lại tỉnh táo khác thường, tối nay, giống như lại muốn mất ngủ.


      Trong bóng tối, Đường Kiều nhìn trần nhà thở dài, suy nghĩ có nên ngồi dậy lên thiên nhai hay , lúc này cửa phòng cũng bị mở ra.


      Mới đầu Đường Kiều hơi kinh ngạc, sau đó có chút hốt hoảng.


      Ở trong nhà này, chỉ có hai người và Chu Chú, mặc dù Đường Uyển từng ở nơi đây thời gian ngắn.


      Đường Kiều vẫn là Đường Kiều lập dị, cho nên khi Chu Chú rón rén đến gần trước giường Đường Kiều vẫn nhắm mắt lại, giả bộ ngủ tương đối lành nghề, nhịp tim cũng đập loạn.


      Dường như đối với hoạt động trong bóng tối Chu Chú cảm thấy rất hứng thú, lúc đứng ở bên giường Đường Kiều lên tiếng, cũng làm gì cả, dĩ nhiên càng khỏi. Hồi lúc lâu, lâu đến nổi Đường Kiều đều cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, muốn mở mắt ra xem rốt cuộc làm gì rốt cuộc Chu Chú cử động.


      Đường Kiều thầm than vãn trong lòng, nếu cử động, giả vờ ngủ phải cử động.


      Mặc dù Chu Chú cử động, Đường Kiều cũng cố gắng nghe làm gì nhưng dù sao nhắm mắt cho nên đối với tiếng động lỗ mà tai nghe được, vẫn hết sức tò mò.


      Dường như Chu Chú ngồi xuống, hơn nữa ngồi mặt sàn, bởi vì khi Chu Chú nắm tay phải của rũ xuống bên mép giường tay của giống như đụng phải đầu gối của .


      Đường Kiều ngừng thở, làm xong chuẩn bị bị lưu manh, nghĩ thầm, nếu dám động đến , liền giả bộ làm thây ma cắn chết !


      Đáng tiếc, lưu manh vẫn có tới.


      Chu Chú liếc nhìn Đường Kiều cố gắng giả ngủ, nhếch nhếch miệng, nhìn bóng đêm thầm cười cái, sau đó tách tiếng, mở đèn tường ở đầu giường.


      Thình lình có ánh sáng, Đường Kiều có chút thích ứng, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn có mở mắt, thề phải giả bộ ngủ tới cùng.


      Chu Chú cũng có chút để ý, tay nắm tay Đường Kiều vẫn buông, nhàng nắm trong tay.


      Lúc Chu Chú cầu hôn với đeo chiếc nhẫn kim cương tay , lấy xuống, thứ nhất, Đường Kiều cảm thấy vật đó quý trọng, thích hợp đeo tay, thứ hai, ra có chút muốn đeo nhẫn tay, cái này có chút cản trở.


      Chu Chú nắm tay Đường Kiều trong tay vuốt vuốt lúc, sau đó giống như ảo thuật, trong tay lại xuất chiếc nhẫn khác, là chiếc nhẫn đặt ở nơi ông lão kia.


      Khi cảm giác lạnh như băng từ đầu ngón tay Đường Kiều truyền đến, vẫn truyền tới trái tim, rốt cuộc Đường Kiều nhịn được, len lén mở mắt.


      Chu Chú ngồi lên giường, vẫn giữ cử chỉ đeo nhẫn cho , vẻ mặt mỉm cười, mặt cũng thành kính.


      "Kiều Kiều, chúng ta kết hôn nhé?"


      Chu Chú vừa ngẩng đầu, đụng vào trong mắt của Đường Kiều, giống như cũng có kinh ngạc Đường Kiều đột nhiên tỉnh lại.


      Chu Chú Đường Kiều cũng trả lời, mà giơ tay lên trước mặt, nhìn chiếc nhẫn ngón tay, có loại cảm khái được.


      " thôi."


      Đối với những thứ biết, có nắm chặt, phải đối với Chu Chú mà là đối với mình.


      Bỗng nhiên trong lúc đó, muốn truy cứu.


      truy cứu lai lịch chiếc nhẫn kim cương này, truy cứu ý nghĩa chiếc nhẫn này, tương lai. . . . . . bước tính bước.


      Chú thích:


      (*) Foxmail là chương trình email được ZD Net xếp hang năm sao (cao nhất) và theo như lời giới thiệu ba triệu người sử dụng tại Trung Quốc và trải rộng 20 quốc gia. Với giao diện bắt mắt, chương trình email gọn và hoàn toàn miễn phí này cung cấp cho bạn nhiều chức năng rất hay như:

      - "Quản lý từ xa" (Remote mail menagement): Duyệt trước đầu thư, xóa thư rác ngay server, tải tất cả hoặc chọn từng thư.

      - Thiết đặt riêng từng account (tài khoản), mỗi account có các thư mục In, Out, Sent, Trash riêng giúp dễ dàng và nhanh chóng xem thư từng account. Có thể sử dụng mật khẩu bảo vệ account.

      - Checkmail (tải thư) từng account hoặc tất cả các account cùng lúc. Bạn cũng có thể định trước khoảng thời gian để Foxmail tự động checkmail.

      - Thông báo có thư mới bằng thanh (có thể chọn file *.wav cho từng account), đồng thời tên người gởi cùng tiêu đề hiển thị thanh cuộn (Rolling bar) ở góc bên phải Desktop.

      - Hỗ trợ định dạng HTML giúp dễ dàng soạn và đọc thư Unicode.

      - Hỗ trợ Hotmail và tương thích với mọi Windows.
      Last edited by a moderator: 22/3/15
      Phamthanhhuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :