1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 70: Người thân

      Vì để cho ông ngoại Đường và Bà ngoại Đường nghỉ ngơi, hơn chín giờ tối mọi người liền giải tán trở về phòng của mình. Dĩ nhiên Thũng Gia theo Chu Chú trở về phòng, mặc dù ngày thường đều do Đường Kiều chăm sóc cho Thũng Gia ăn uống, nhưng nếu muốn ngủ chung với Thũng Gia. . . . . . tình nguyện lên thiên nhai chơi đến sáng.

      Lúc Đường Kiều nằm ở giường nhìn xuống điện thoại di động, mới mười giờ. Ở giường lăn tới lăn lui vô số vòng, trong đáy lòng lặng lẽ gọi Chu Du vô số lần, mau trở lại, mình tôi chịu đựng nổi. . . . . . cuối cùng Đường Kiều phát . . . . . . mất ngủ.

      Đường Kiều ở giường trằn trọc trở mình lâu, lâu đến nổi lên thiên nhai cũng thể bình phục tâm trạng của , lâu đến nổi cây kim đồng hồ tường chỉ qua 12 giờ.

      Điện thoại di động tút tiếng, truyền đến thanh tin nhắn nhắc nhở.

      Đường Kiều cầm lên nhìn chút, có cảm giác kích động muốn ném điện thoại di động.

      Ở căn phòng cách vách của Chu Chú gởi tới tin nhắn, nội dung cụ thể Đường Kiều căn bản nhìn , cũng có lẽ là dám nhìn, dù sao cần biết nội dung là gì, tại muốn làm nhất chính là: tắt máy!

      Đường Kiều luống cuống tay chân bấm khóa điện thoại di động, nhưng vẫn có đè vào, vì vậy tiếp tục nhìn điện thoại di động, vừa yên lặng khi dễ mình vô số lần.

      đợi đến Đường Kiều tắt điện thoại di động, tiếng nhạc búp bê Hồ Lô từ trong điện thoại di động vang lên, thanh điện thoại của Đường Kiều khá tốt, tiếng chuông vang lên làm giật mình cái, lần này điện thoại di động bị ném ra ngoài.

      Cũng may điện thoại di động bị ném ra chỉ xoay tròn vòng trung sau đó rơi vào giường, nằm ở trong chăn tiếp tục phát ra tiếng nhạc rầu rĩ khó chịu.

      Đường Kiều rối ren cầm điện thoại di động lên, thừa dịp tắt tiếng chuông reo trước khi ngủ lần cuối cùng, nhận máy.

      "Cậu."

      là gian nan nhận điện thoại. . . . . .

      " làm gì đấy, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại."

      thanh Cậu út Đường nhàn nhạt trong điệnn thoại truyền đến.

      Đường Kiều hút hút lỗ mũi, cảm giác sắp khóc, người thân nhé!

      "Cậu, cháu bị tên nhóc Chu Chú kia chơi."

      Sau chuyện nằm bệnh viện, Đường Kiều vô liêm sỉ nhiều lần dùng chiêu của Đường Uyển. cần biết nguồn gốc tình là cái gì, kết quả là cái gì, tố cáo trước rồi sau.

      Nhưng Đường Kiều có nghĩ đến, làm chuyện tố cáo này cũng phải chú ý đến nghệ thuật ngôn ngữ.

      linh tinh như thế, phản ứng đầu tiên của cậu út Đường là . . . . . .

      "Thế nào, bị lưu manh rồi hả ?"

      Cậu
      mới bị lưu manh! Cả nhà cậu cũng bị lưu manh!

      bi thương phát , phải cả nhà cậu út Đường cũng bao gồm sao? Đây là bi kịch, bi kịch thể để xảy ra được.

      "Cậu..."

      Có thể cho con đường sống ?

      "Được rồi, cháu , rốt cuộc thế nào?"

      Cậu út Đường ho tiếng, thu hồi giọng điệu trêu chọc, chuẩn bị lắng nghe cháu ngoại của kể khổ.

      "Nguồn gốc tình rất phức tạp."

      "Hả?"

      "Ở chỗ này cháu thể chi tiết."

      ".........."

      "Chuyện xảy ra rất phức tạp."

      "Hả?"

      "Ở chỗ này cháu cũng thể ."

      ".........."

      Cậu út Đường tay cầm điện thoại, cái tay khác xoa chân mày, đẩy lông mày lên cao rồi đè xuống.

      Nếu là lính dưới tay , vào lúc này tuyệt đối chém dao.

      "Như vậy cháu muốn với cậu chuyện gì?"

      Đáng tiếc, Đường Kiều phải lính dưới tay mà là bảo bối cục cưng trong tay hai ông bà cụ chả mẹ của , cho nên, có vướng mắc thoải mái, phải đóng vai tri .

      Đường Kiều suy nghĩ chút, có chút biết tại sao lại thế, nhưng vẫn là chọn đoạn quan trọng nhất.

      "Chu Chú, cậu ta lại ở ngay trước mặt của Bà ngoại ông ngoại cầu hôn với cháu, mà cháu biết bị quỷ ám thế nào, lại đồng ý."

      Nếu như phải là Quỷ ám, làm sao có thể dê dàng đồng ý như vậy? Ngay trước mặt bà ngoại, ông ngoại của , lần này muốn đổi ý cũng được rồi.

      "Hả?!"

      Cậu út Đường ồ tiếng dài, ý thế nào. Tuy động tác của Chu Chú còn nhanh hơn dự tính, nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lí, chị hai Đương Kiều này làm sao trốn ra khỏi lòng bàn tay của Chu Chú.

      Hơn nữa bên cạnh Chu Chú còn có đống lớn quân sư quạt mo, ví dụ như bà ngoại, ông ngoại Đường, cậu mợ Đường, nghe tên nhóc Ngu Châu cũng xen vào chân. Xem ra Đường Kiều vẫn là mình khổ sở chống đỡ, tác chiến linh đinh.

      Cái gọi chính nghĩ được ủng hộ, sai đường được ủng hộ... Nhân phẩm a.

      "Cậu..."

      Trong lòng của Đường Kiều có chút khó chịu, trong giọng của cậu út Đường tuyệt đối có chút hứng thú, cho nên, càng khó chịu.

      "Vậy bây giờ cháu muốn cậu làm gì? Kéo Chu Chú đánh trận, hay tặng món đồ giống như lễ vật đính hôn cho các cháu?"

      Phốc!

      Được rồi, là suy nghĩ chu đáo để thảo luận với chuyên gia quân . Cậu... hiểu! muốn chính là sau này phải làm thế nào, muốn đánh nhau hoặc quà tặng.

      "Kiều Kiều, cháu lớn."

      Đúng vậy a, lớn cũng là lỡ rồi, cho nên tất cả mọi người vội vã muốn gả .

      "Cho nên, thể giở tánh tình trẻ con nữa. Chu Chú có lỗi, các cháu làm rất tốt, cũng sống tốt."

      "Cậu..."

      Đường Kiều kéo dài chữ cuối, ra quen cậu út lời dịu dàng với , chuyện này... giống như màu xuân ấm áp.

      "Hôm nay có trò chuyện với cha mẹ cháu hay ?"

      Ách, mới chuyện ấm áp giống như mùa xuân, bây giờ xem ra giống như gió thu quét tới.

      "Có chuyện với mẹ lúc, xem như tốt đẹp."

      sẵng giọng, có mạnh miệng, từ đầu tới cuối đều lắng nghe, ngay cả khi mẹ Đường kẹp bánh chưng cho , thiếu chút nữa phải nuốt xuống, tuy nhiên Chu Chú kịp giải cứu cho . Thực tế chứng minh, là đứa bé ngoan a.

      "Đường Uyển thế nào?"

      "Con bé hả."

      Đường Kiều suy nghĩ chút, cân nhắc từ ngữ, sau đó đúng trọng tâm: "Gần đây tất cả mọi người biết làm sao nữa, có gì đó đúng."

      "A, tại sao có gì đúng?"

      Cậu út Đường kiên nhẫn dùng loại biện pháp này để hỏi tin tức mình muốn biết. Nếu Đường Kiều alf lính dưới tay , ngoại trừ chém dao, các loại biện pháp quét đường, thượng cẳng chân tuyệt đối dùng hết.

      " biết làm sao, bình thường Chu Chú là người tốt, gần đây đối với Đường Uyển dường như đặc biệt nghiêm khắc. Cậu cũng biết Đường Uyển vẫn rất ưa thích cậu ấy, cho nên gần đây cậu ấy cũng quá vui vẻ, hôm nay con bé với ông ngoại nó muốn ra nước ngoài, nhưng ông ngoại đồng ý, bảo nếu con bé muốn ra nước ngoài thfi tự mình nghĩ cách."

      Ngược lại thấy Đường Uyển quá nghiêm túc, nhưng bị ông ngoại từ chối như vậy, ít nhiều gì có chút bị bẽ mặt, tâm trạng của Đường Uyển vốn tốt, đoán chừng lần này càng xong.

      May mắn, có mặt, thêm chuyện bằng bớt chuyện, tại tự lo còn xong, cũng xen vào chuyện của Đường Uyển.

      "Con bé hiểu."

      Cậu út Đường trầm ngâm chốc lát mở miệng, tết Đoan ngọ năm nay, quả nhiên rất thú vị. Tất cả mọi người rát thú vị!
      Last edited: 31/1/15
      PhongVySue ú thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 71: Chị hai nhà họ Chu ( dạo chơi)

      "Cậu, cậu thành cho cháu biết, có phải cậu lén giấu người nào ở trong quân đội hay ?"

      Ở trong mắt Đường Kiều, cậu út Đường giống như là thần tượng. Cậu út Đường ôn hòa hiền hậu, nghiêm túc, cử động toàn thân cũng làm cho người có cảm giác như tắm gió xuân. Cậu út Đường có thái độ rất đúng mực, nhiều năm như vậy, Đường Kiều thấy cậu lừa gạt lần nào. (——. nhóc, cho rằng ai cũng giống như , ngày ngày đều lừa gạt á? )

      "Tại sao vậy?"

      Cậu út Đường vẫn giữ tu dưỡng cực cao, .

      Mặc dù cũng rất muốn câu: . . . . . . ! Nhưng ở trong lòng Đường Kiều là quân tử khiêm tốn, phải tiếp tục giữ vững.

      "Cảm giác."

      Đường Kiều tràn đầy tự tin , từ trước đến giờ cảm thấy cảm giác của mình rất chính xác. Nhưng quên, mua lô tô cho tới bây giờ cũng trúng lần nào. Chà xát cạo cạo hơn mấy ngàn đồng tiền chúc mừng, cũng chưa bao giờ trúng được cái gì.

      Quả nhiên, sau khi cậu út Đường nghe được hai chữ này vui vẻ.

      "Vậy cháu có cảm giác chắc chắn hôm nay Chu Chú cầu hôn với cháu ."

      So với tiếng cười của Chu Chú, thanh trầm thấp của cậu út Đường càng thêm mê người muốn chết, cậu út Đường cười tiếng, hai mắt của Đường Kiều lập tức nổi lên bong bóng màu hồng rồi.

      Nhưng là. . . . . .

      "Cậu, ai giống như cậu, ràng cậu giúp đỡ cậu ta khi dễ người."

      Đường Kiều nằm giường dang tay chân hình chữ đại, chân cọ xát chăn, có chút cam lòng .

      "Cậu cũng cảm thấy cháu bị thiệt chút nào."

      Nghe giống như là đứa bé Chu Chú kia thua thiệt ít.

      Ở trong đêm tối vẻ mặt của Đường Kiều càng đen, trong nháy mắt cũng tìm thấy nữa rồi.

      Đường Kiều giật T shirt có chút cũ người, cái áo này ở người là mua lúc học
      đại học, tại khoác lên người cũng vừa vặn.

      May mà bà ngoại Đường nuôi dạy rất tốt, vì vậy trong khoảng thời gian dài từ khi học cấp ba đến đại học….. tuyệt đối là người thay đổi.

      Đường Kiều cầm điện thoại liên miên tranh luận với cậu út Đường lâu, cuối cùng muốn cậu út Đường tặng món quà bổ sung làm quà tết Đoan Ngọ xem như đền bù tổn thất mới bằng lòng dừng tay.

      Sau khi Cậu út Đường cúp điện thọi xong mới nhớ tới, dường như tết Đoan Ngọ là ngày tết của người lớn……

      đối với tất cả mọi người có thể tràn đầy quan tâm, lại ngăn em ở bên ngoài!”

      khí nóng bức trong đêm tối truyền đến tiếng thầm giống như lời tố cáo, cậu út Đường gì, mặc quân trang vào phòng tắm, để lại người sau lưng lên tiếng thở dài.

      hận bộ dáng người đàn ông cầu an, nếu ban đầu phải như thế, làm sao có thể chết chìm ở trong nụ cười tao nhã.

      Nếu cuộc sống có thể giống như lúc mới gặp gỡ, cảm mến nụ cười của người lính…. tốt.

      Trong khoảng thời gian Đường Kiều nghe điện thoại lâu, thanh tin nhắn nhiều lần vang lên.

      Phần lớn là tin nhắn người quen lúc trước, gặp phải người quen nhưng kêu nổi tên của bạn học hoặc bạn bè gửi tin nhắn, Đường Kiều lựa chọn trả lời lại cho vài người, đối với loại tin nhắn gửi tới loạt, trực tiếp lựa chọn xem.

      Tin nhắn của Chu Chú bị đè dưới cùng, Đường Kiều còn chưa kịp xử lý nó điện thoại di động lại vang lên.

      Nhìn cái tên xuất điện thoại di động, Đường Kiều hưng phấn thiếu chút nữa thết chói tai.

      Là Chu Du, là Chu Du!

      Ha ha, quả quyết ấy là có điện thoại nha, nhóc biến mất lâu.

      Đường Kiều vui mừng nằm ở giường lăn trái lăn phải lăn trước lăn sau loạn xạ, sau đó đầu bị đụng vào hộc tủ mép giường. để ý tới đầu bị tê dại, Đường Kiều chỉ kịp rên lên tiếng, ngay sau đó nhanh tay nhận điện thoại.

      vất vả chờ được điện thoại, cũng thế bỏ lỡ.

      “ Bảo bối, ngày tết vui vẻ!”

      Điện thoại vừa tiếp thông, bên kia liền truyền đến thanh nhàng của Chu Du. Giống như Đường Kiều có thể nhìn thấy Chu Du đứng trước mặt , dáng vẻ hăng hái cho biết, nắm được người đàn ông kia.

      “ Ngày tết vui vẻ!”

      Cuối cùng Đường Kiều đưa ra lời chúc chân thành đầu tiên của ngày hôm nay, chẳng qua lúc này hơi chậm chút.

      “ Bảo bối tôi cho biết, chị đây đến nơi tốt, con mẹ nó quá tốt rồi, buổi khuya, bên ngoài ngay cả con chim cũng có a !”

      Đường Kiều đen mặt nghe Chu Du xằng bậy năng đầu đuôi, trong lòng hồi hộp, trực giác nhận định, chuyện xử lý người đàn ông này, Chu Du thất bại.

      “ Chu Du, khuya rồi, ở chỗ nào mà thể tìm chim ?”

      “ Bãi tập, bãi tập lớn, chung quanh tối đen, vô cùng tối đen, bầu trời tối đen, cây cối tối đen….”

      Đường Kiều dám dùng cái nguyện vọng nhoi mới vừa rồi, đánh cuộc với cậu út Đường, Chu Du……. uống nhiều.

      Từ trước đến giờ Chu Du thích loại ngôn ngữ lờ mờ thế này, phù hợp với loại nữ thanh niên văn nghệ sĩ như .

      “ Vậy có thể theo bóng tối trở về chỗ ở của ?”

      Cái này mới là quan trọng, ăn tết lớn, mặc kệ là bãi tập hay là quảng trường, Đường Kiều chỉ hy vọng, mọi người đều mến đồng chí Chu Du, là đồng chí tốt, vào nhà cướp của, trắng trợn cướp đoạt con nhà lành…..

      “ Dĩ nhiên có thể.”

      Đầu kia, Chu Du cất cao giọng, nhắc tới nhãn hiệu điện thoại di động hiệu quả thu giống nhau, thậm chí Đường Kiều có thể nghe được tiếng gió o o ở đầu kia.

      “ Vậy bây giờ trở về , miêu tả cụ thể chỗ ở của cho tôi, hôm nào tôi cũng muốn tìm chỗ như vậy.”

      Đường Kiều dụ dỗ, cố gắng chuyện của đàn ông.

      Chỉ có ông trời mới biết, phụ nữ tám chuyện vẫn là đàn ông.

      “ Nhưng tại tôi muốn trở về, muốn biết tự đến nơi này nhìn thôi.”

      Đường Kiều biết Chu Du đổ cho mình bao nhiêu rượu, chỉ biết điều là con mẹ nó muốn tới đó quất Chu Du rồi, dĩ nhiên, điều kiện trước hết là nếu như biết Chu Du ở tại nơi nào.

      “ Vậy cho tôi biết ở đâu? Như vậy tôi mới có thể đến xem . ”

      Mẹ , cũng cao tuổi, còn phải cao giọng chuyện giống nữ sinh, chính cũng thấy ghê tởm.

      …. cho biết, ha ha. ”

      Đường Kiều buồn bực đè nén gân xanh nổi lên, ai tới cho biết tại sao chị em nhà họ Chu đều muốn dùng chiêu say rượu.
      Last edited by a moderator: 9/2/15
      PhongVySue ú thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 72: hiểu người mất ngủ

      Chu Du và Đường Kiều giằng co ở trong điện thoại lúc lâu, cuối cùng dưới lừa gạt bịp bợm dụ dỗ liên tục của Đường Kiều, rốt cuộc nhả ra, nhưng vẫn cho Đường Kiều biết ở đâu, chẳng qua đồng ý Đường Kiều lập tức về nghỉ.

      Cúp điện thoại xong, Đường Kiều lau lớp mồ hôi dầy, cảm thấy càng lúc càng nóng, ngay cả máy điều hòa khí cũng có tác dụng lớn.

      Phòng của Đường Kiều có cửa sổ sát đất to, nhà bà ngoại Đường cách nội thành đoạn, cho nên vào buổi tối, ngoại trừ hàng cây san sát ở hai bên đèn đường, khí rất yên tĩnh.

      Từ giường Đường Kiều bò dậy, trong tay nắm chặt điện thoại di động, đứng gần cửa sổ.

      Đêm tối rất yên bình nhưng trong lòng Đường Kiều có thứ gì đó ngừng quay cuồng, là người đầu óc đơn giản, chuyện quá phức tạp suy nghĩ được.

      Mọi chuyện xảy ra hôm nay, suy nghĩ ra, Đường Uyển, Chu Du, cậu út Đường và Chu Chú. . . . . . Cũng ở trong đầu thành bột nhão, cố gắng suy nghĩ cho ràng nhưng phát cách nào nghĩ ra manh mối.

      "Kiều Kiều, chuyện đáp ứng thể đổi ý."

      Cuối cùng Đường Kiều vẫn được quyết tâm xóa bỏ tin nhắn của Chu Chú, nhịn được liếc mắt nhìn.

      là hiểu a, làm sao biết muốn đổi ý chứ?

      Mà lúc này, Chu Chú ở tại căn phòng cách vách Đường Kiều, tay cầm điện thoại di động, tay khác cầm ly rượu đỏ, đứng gần cửa sổ, tư thế khác gì Đường Kiều. Rượu này là trước vào phòng, cậu hai Đường len lén kín đáo đưa cho ở trước mặt Đường Kiều, có lẽ là "Trả thù" chuyện CD. Thũng Gia nằm rạp ở bên chân , học bộ dáng Chu Chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ híp mắt hưởng thụ.

      người Chu Chú mặc quần áo ở nhà của cậu út Đường, thể thừa nhận, cậu út Đường ngoại trừ là quân nhân hấp dẫn, còn là người đàn ông thưởng thức tốt.

      Chu Chú và cậu út Đường khác nhau lắm, Chu Chú hơi gầy chút, bộ đồ mặc ở nhà màu nâu sẫm của cậu út Đường mặc ở người cũng có loại cảm giác lười biếng. Mới vừa rồi tắm rửa xong thân thể tản ra mùi thơm ngát mê người, mái tóc chải còn chưa khô, vài tóc rơi rũ xuống trán và vành tai. Nếu như vào lúc này, bộ dáng này của Chu Chú bị Đường Kiều nhìn thấy, nhất định chỉ muốn làm chuyện đối với Chu Chú, đó chính là: giở trò lưu manh! Hơn nữa còn hung hăng giở trò lưu manh lần, Chu Chú này quá mê người.

      Đáng tiếc, lúc này Đường Kiều vẫn còn mâu thuẫn rối rắm, thân thể đứng, chẳng biết lúc nào từ từ trượt xuống, khoanh tay khoanh chân ngồi ở trước cửa sổ sát đất, bộ dáng hết sức khổ sở, thay vì suy nghĩ, ngược lại phải ngẩn người, bởi vì suy nghĩ ra cái gì.

      Aiz.

      Thở dài, Đường Kiều trợn tròn mắt nhìn bóng đêm mịt mờ, ngón tay vô ý thức bấm khóa điện thoại di động, chờ phục hồi lại tinh thần điện thoại di động bị gõ đầy mã linh tinh màn hình, giống như vẽ hình.

      Aiz.

      Đường Kiều lại than thở, hai mắt trợn ngược, lui người về phía sau ngã xuống, lưng dựa gần mép giường, hai mắt nhắm lại, coi mình chết rồi.

      hồi lâu, Đường Kiều giật giật, lại mở mắt, giùng giằng từ dưới đất bò dậy, rối rắm trả lời tin nhắn cho Chu Chú.

      "Vậy cậu biểu tốt chút."

      Sau đó tắt tắt máy bỏ qua bên, kéo rèm cửa sổ, tắt đèn, lên giường, đem trọn thân thể và mặt toàn bộ vùi vào chăn, . . . . . . Ngủ trước.

      Mà đổi lại, Chu Chú nắm điện thoại trong tay, màn ảnh lóe lên cái, Chu Chú nhanh chóng mở tin nhắn, sau đó nhếch môi thầm cười cái, tay giơ ly rượu đưa gần bên môi, ngửa cổ hả miệng phát, toàn bộ rượu trong ly vào miệng.

      Bởi vì uống rượu, trong đêm tối, con ngươi tỏa sáng trong trẻo giống như ánh mắt của Thũng Gia, so với Thũng Gia còn sáng hơn, thu hút hơn.

      Chu Chú nhìn điện thoại di động cười lúc lâu, sau đó thả xuống di động, ngồi xổm người xuống sờ sờ cái đầu mập của Thũng Gia, hài lòng cũng ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, , phải là sáng sớm nữa, lúc Đường Kiều thức dậy sắp chín giờ.

      Đường Kiều và Chu Du đều phải là người thích gò bó mình, Chu Chú khá hơn chút, bởi vì dù sao phải ở nhà mình, cho nên ít nhiều có chút tự giác mình là khách, buổi sáng thức dậy rất sớm nhưng nhìn lại Đường Kiều, so lúc ở nhà còn ỷ lại ác hơn.

      Lúc và Chu Chú ở nhà hai người bà mẹ già, mỗi sáng sớm ngoại trừ muốn thức dậy nấu ăn cho Chu Chú và Đường Uyển, còn phải hầu hạ Thũng Gia ăn sáng. Nhìn vóc dáng của Thũng Gia càng ngày càng to hơn, Đường Kiều cười hài lòng.

      đánh nó, mắng nó, muốn dùng hành hạ chết nó! Ha ha ha ha. . . . . .

      Khi Đường Kiều vuốt đầu tóc ổ gà, ngáp xuất tại phòng khách tất cả mọi người ăn sáng và làm các việc có liên quan xong.

      Hôm nay đổi lại, Chu Chú đánh cờ với ông ngoại Đường, cậu hai Đường ôm em họ chơi ghép hình, Đường Kiều mua cho nó thế giới đồ chơi lớn, ha ha. . . . . . thầm cố ý như vậy, mà Bà ngoại Đường và Mợ Đường nghiên cứu tranh thêu gì đó.

      Đường Kiều nhìn lướt mọi người, chào buổi sáng.

      "Ăn sáng trước ."

      Chu Chú ngẩng đầu lên giọng câu, sau đó lại cúi đầu tiếp tục suy nghĩ đánh cờ.

      Đường Kiều thầm hừ tiếng, đánh cờ rất giỏi sao, cũng biết. . . . . . chơi đấy!

      Mặc dù Đường Kiều rất thích làm trái lại lời của Chu Chú nhưng mà hôm nay vẫn cho Chu Chú mặt mũi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, chẳng qua, có ăn điểm tâm mà gác đầu bàn, hai mắt nhắm lại, nhìn khung hình, giống như chuẩn bị ngủ.

      "Kiều Kiều, tối hôm qua cháu chỗ nào, thức dậy trễ như thế còn muốn ngủ."

      Đường Kiều lặng lẽ mở mắt, quầng thâm ở dưới mắt ràng kỳ cục, còn chưa kịp mở miệng, người bạn Dương Tuấn Khanh trả lời trước thay .

      "Tối hôm qua chị làm ăn trộm."

      Cậu hai Đường ôm nó phì cười dứt.

      "Ai dạy con?"

      "Mẹ."

      Người bạn Dương Tuấn Khanh trả lời dứt khoát.

      "Mẹ dạy con cái này lúc nào?"

      Mợ Đường dừng lại tranh thêu trong tay, nhìn chằm chằm con trai.

      "Mỗi lần cha thức dậy trễ, phải mẹ đều buổi tối cha làm ăn trộm sao?"

      Cho nên, nó cho rằng tối hôm qua chị cũng làm ăn trộm.

      Người bạn Dương Tuấn Khanh đắc chí, cảm giác mình rất thông minh.

      Cả nhà cũng bị giọng non nớt của nó làm cho dở khóc dở cười, Đường Kiều ngồi dậy, khóe miệng giật giật vỗ vỗ mặt, cảm thấy mọi người có thông cảm.

      "Mọi người làm sao biết người mất ngủ có bao nhiêu khổ sở."

      bất hạnh, tối hôm qua mất ngủ, mà thủ phạm chính là người ngồi ở chỗ đó đánh cờ với ông ngoại Đường.

      "Được rồi, đừng buồn bực nữa, ăn sáng trước ."

      Bà ngoại Đường cười cười, vào phòng bếp mang cho Đường Kiều chục cái bánh bao hấp và ly sữa tươi.

      Ánh mắt Đường Kiều sáng rực lên, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán.

      "Bà ngoại, cháu rất bà."

      "Chị rất bánh bao hấp có."
      Sue ú thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 73: Chắc chắn

      "Ha ha, thân ái cũng thể như vậy, chị tức giận."

      Bạn học Dương Tuấn Khanh lau lau, Đường Kiều khẽ cắn răng nhìn nó nháy mắt cái, chờ sau khi Dương Tuấn Khanh đáp lại bằng ánh mắt chịu thua, mới cảm thấy hài lòng thu hồi ánh mắt, lúc thu hồi ánh mắt lại chạm vào ánh mắt của Chu Chú.

      Con mẹ nó. . . . . . quá ** rồi.

      Đường Kiều nhanh chóng mở to mắt, lòng cảm thấy sáng sớm, thể kích thích thế này.

      Bà ngoại Đường là người Giang Tô, là người dịu dàng, hơn nữa bánh bao hấp này, Đường Kiều cũng thích, chẳng qua sau khi dọn ra ngoài, ở gần có bán, Đường Kiều phải cai nó rồi, nhưng mỗi lần trở về, tất nhiên nhịn được nghĩ đến bánh bao hấp.

      Đường Kiều cảm thấy tiếc nuối chính là, tại sao mẹ di truyền nửa dịu dàng của Bà ngoại .

      Đường Kiều vốn lẩm bẩm đôi câu, mẹ của phải như vậy, suy nghĩ chút vẫn là quên , cũng thể bởi vì mẹ muốn gặp xấu mẹ, cũng có lẽ bản thân phải là mặt hàng đáng . .

      Bình thường Đường Kiều ăn điểm tâm, hôm nay ăn sạch toàn bộ chục bánh bao hấp của Bà ngoại Đường, lại uống sữa tươi. Sau khi ăn uống no đủ liền ưỡn bụng tại chỗ lầm thầm.

      "Bà ngoại, bà xấu, bà cố ý cho cháu ăn ngon, lần này bể bụng rồi, no chết được."

      Có lẽ Đường Kiều bị đầy hơi, tiếng vừa dứt, rất mất lịch nấc cục cái.

      " bể bụn sao? Làm sao bây giờ?"

      Bà ngoại Đường vừa nghe Đường Kiều sắp bể bụng liền nóng nảy, hết sức tự trách. Mợ Đường cũng đứng ở bên biết làm thế nào cho phải, vừa bực mình vừa buồn cười, người lớn như thế rồi tại sao có thể ăn biết dừng a. Lại la còn ó nị no.

      " có việc gì, có việc gì, bà ngoại, cháu đùa thôi, no no, có bể bụng, cháu ngồi hết chuyện."

      Mấy người đàn ông trong nhà cũng có vẻ bình tĩnh hơn, cậu hai Đường và em họ tiếp tục chơi ghép hình trong tay. Ông ngoại Đường đè xuống con cờ, chặn kín đường của Chu Chú, đối với đánh cờ, Chu Chú có quá nhiều suy nghĩ được mất, thua thua, thu con cờ, đứng lên nhìn về phía ông ngoại Đường .

      "Ông ngoại, cháu dẫn Đường Kiều tản bộ."

      " , chậm chút."

      "Vâng, cháu biết."

      Chu Chú đỡ Đường Kiều từ ghế ngồi dậy, sau đó đỡ tới cạnh cửa, chẳng qua tới nửa lại rên lên, chịu .

      "Đợi chút, đợi chút. . . . . ."

      "Chuyện gì, muốn lấy cái gì ?"

      Ánh mắt Bà ngoại Đường bắt đầu tìm ba lô của Đường Kiều ở khắp phòng.

      " phải."

      Đường Kiều liếc nhìn mọi người, sau đó ý bảo Chu Chú cúi đầu, ở bên tai Chu Chú giọng mấy câu.

      Chu Chú nhíu nhíu mày, hiển nhiên quá tình nguyện.

      Đường Kiều chợt nhíu mày, "Biểu tốt chút a."

      Đường Kiều vừa lời này, Chu Chú lập tức giống như bán đứng thân thể, bán đứng linh hồn, tới trước mặt người bạn Dương Tuấn Khanh, ôm nó lên.

      "Chị có chuyện muốn với em."

      Sau đó cũng quan tâm người bạn Dương Tuấn Khanh có đồng ý hay , liền ôm nó đến trước mặt Đường Kiều.

      Đường Kiều cười xấu xa hai tiếng hắc hắc, đợi bạn học Dương Tuấn Khanh còn chưa có phục hồi lại tinh thần, Đường Kiều cũng chu môi lại gần gặm cái hai bên trái phải, sau đó hả hê nhìn bạn học Dương Tuấn Khanh nhe răng, "Chị của em mới vừa ăn bánh bao, còn chưa có lau miệng."

      Chu Chú đặt em họ xuống, đỡ Đường Kiều như tiểu nhân đắc chí ra cửa.

      Vẻ mặt em họ rất phiền muộn để mặc cho Mợ Đường lau mặt cho nó, gương mặt đó khỏi phải thúi đến cỡ nào.

      "Được rồi, bị chị hôn cái có gì ghê gớm đâu, đàn ông con trai phải rộng lượng đúng ?"

      "Con cũng phải là phụ nữ, tại sao phải rộng lượng."

      Em họ tiếp tục xụ mặt, mặc dù muốn so đo với quỷ ngây thơ Đường Kiều nhưng lại cam lòng.

      "Tại sao phụ nữ mới rộng lượng?"

      Ông ngoại Đường cầm ly trà , đối với lời của Dương Tuấn Khanh cảm thấy mới mẻ.

      "Ông nội, ông nhìn bụng chị bao nhiêu a, chỉ có phụ nữ mới có bụng như vậy."

      A, Thượng Đế ơi, mợ Đường vỗ trán, ông ngoại Đường và cậu hai Đường sững sờ, ngay sau đó cao giọng cười to, ông ngoại Đường cũng kiềm chế được nở nụ cười. .

      Người bạn Dương Tuấn Khanh ở trong tiếng cười, càng thêm phiền muộn.

      Chu Chú đỡ Đường Kiều ra khỏi sân, từ từ dọc theo ngõ hẻm.

      Người trong khu nhà tập thể phần lớn đều chuyển rồi, vốn cậu hai Đường cũng chuẩn bị để cho Ông Bà ngoại Đường chuyển nhưng người già nhớ tình bạn cũ, chịu dời tổ, cậu hai Đường nghĩ, mặc dù phòng ốc cũ chút nhưng đúng là chỗ tốt, ít nhất yên tĩnh, khí vẫn tệ, ngoại trừ giao thông có chút quá thuận lợi, những thứ khác cũng kém hơn so với trong thành phố, rất thích hợp cho hai người già ở, cho nên cũng có kiên trì.

      "Rất nhiều người đều giống như Thũng Gia, cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cũng khó chịu sao."

      Đường Kiều ưỡn bụng, khó chịu cau mày, lòng Chu Chú nhìn nổi, cũng muốn vứt bỏ , xui xẻo gặp phải đứa bé như vậy a, ăn bữa sáng có thể để cho mình no thành như vậy.

      "Cái này khó chịu lắm."

      Đường Kiều khó chịu trả lời, ghét nhất nhìn người mặt thối, tại sao để cho nhìn mặt thối a, khó chịu là cũng phải là cậu ta.

      " còn biết khó chịu sao."

      "Chu Chú! Là cậu tự mình muốn dẫn tôi tản bộ."

      Đường Kiều dậm chân cái, hiếm khi lộ ra thái độ con , hất tay Chu Chú nhanh chóng bước lên phía trước mấy bước.

      "Được, được, được, tôi sai rồi, bà ơi, chậm chút."

      Chu Chú chạy hai bước đuổi theo Đường Kiều, khống chế được tốc độ của Đường Kiều, sợ nhanh trong dạ dày khó chịu.

      Đường Kiều chu miệng mới vừa chuẩn bị làm khó dễ, còn chưa kịp mở miệng lại bị người cắt đứt.

      "Ơ, đây phải là cháu lớn của nhà họ Đường đây sao?"

      Xông tới là người lớn tuổi, trong tay xách theo lồng chim cười chào hỏi Đường Kiều, Đường Kiều cũng nhận ra nhưng ngại vì người lớn chỉ đành phải đứng tại chỗ nhìn người ta cười ngây ngô.

      "Đây là đứa bé nhà họ Chu hả."

      "Đúng vậy, ông bác, mang chim dạo sao."

      "Đúng vậy, đúng vậy, vợ chồng son tốt, mấy tháng rồi sao?"

      Phốc!

      Mọi người nên biết chuyện xưa bịt tai trộm chuông, ở chỗ này cũng cần lặp lại, dù sao đại khái ý tứ đúng là, người nọ che lỗ tai của mình, mình nghe được liền cho rằng người khác cũng nghe được. . . . . .

      Mà có lẽ ông bác lớn tuổi này hơi lảng tai chút, cho nên rất sợ người khác cũng nghe được, tiếng lớn như sấm nổ.

      ra tiếng lớn cũng quan trọng, nhưng chuyện là ông ta ra lời này cũng quá vội vàng rồi. Buổi sáng mọi người ăn điểm tâm xong, cần biết là tản bộ loanh quanh hay mang chim dạo, lúc này cũng rối rít nhìn về phía Đường Kiều và Chu Chú.

      Đường Kiều ưỡn bụng đứng tại chỗ trong nháy mắt bị hong khô, nhưng vào lúc này nghĩ tuyệt đối phải là hong khô, mà là hong khô thành bụi. . . . . . thành cái gì cũng được, tóm lại để cho biến mất.

      Chu Chú nín cười hết sức khó khăn, "Ông bác, chúng tôi trước, hôm nào mời bác uống rượu đầy tháng a."

      Ông bác vẫy vẫy tay, xách theo lồng chim tiếp tục dạo.

      Đường Kiều đen mặt đấm vào bụng Chu Chú cái.

      " gì thế, ở đâu ra rượu đầy tháng."

      Chu Chú xoa xoa bụng bị đau, cười lơ đễnh, "Chắc chắn có." .
      PhongVySue ú thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 74: Ông Dượng thức thời

      Đường Kiều chống nạnh, ót treo tất cả đều là vạch đen, cũng nghĩ tới địa vị của lên cao nhanh như vậy.

      Đầu tiên là từ chưa chồng biến thành vợ chưa cưới của người ta, tại trực tiếp nhảy qua giai đoạn kết hôn, trở thành mẹ của đứa bé rồi.

      . . . . . .

      Đây là trêu ai ghẹo ai?

      Đường Kiều thể làm gì với cụ ông nhưng ít ra vẫn có thể trút giận với Chu Chú, cho nên đưa tay ra dùng sức ngắt hông của Chu Chú cái, đáng tiếc, thịt quá cứng, Đường Kiều cảm thấy mình ngắt vào cục gạch, chút hiệu quả, thể làm gì khác hơn là bĩu môi, thả tay xuống.

      Mặc dù Đường Kiều cắn răng vang dội nhưng vẫn để mặc cho Chu Chú đỡ tiếp tục cho tiêu thức ăn.

      So với trong lòng mà , lúc này thân thể của càng cần phải được an ủi.

      Nhà bà ngoại Đường gần ngõ hẻm, so với Chu Chú và Đường Kiều ở nội thành, vậy thể so sánh.

      nơi là đô thị đại cuộc sống đầy đủ thoải mái, nơi giống như bức tranh yên tĩnh và thanh bình.

      Chu Chú đỡ Đường Kiều đoạn, ngoại trừ ông bác mới vừa rồi đem chim dạo chế tạo chút xíu lúng túng, những thứ khác đều tốt đẹp. Thỉnh thoảng ngang qua tiệm sửa xe đạp, tiệm sửa giày dép, hai người mỉm cười qua, dọc theo đường cũng gì nữa.

      Hai người rảnh rang ở trong ngõ hẻm tới tới lui lui mấy vòng, Đường Kiều nhận biết phương hướng cực kém, kém đến nỗi người khác giận sôi, tuy ở trong khu nhà tập thể vài năm, nhưng vừa ra cửa khu nhà vẫn có thể để cho mình lạc đường. Ngày trước ra cửa có người theo bên cạnh, hoặc là theo người khác. Chu Chú cũng được, Chu Du cũng tốt, dù sao chính là đồ vô dụng, đồ vô dụng theo người khác.

      Cho nên được bao lâu, Đường Kiều phân phương hướng. Trong lòng thầm tính toán phương hướng nhà bà ngoại Đường, càng nghĩ càng thấy phải kia có cái gì đúng.

      "Chu Chú, cậu dẫn tôi đâu vậy?"

      Lúc Đường Kiều nghi ngờ nhìn bốn phía, Chu Chú tay đỡ hông của , tay kéo tay của , vòng vào tiệm cầm đồ.

      Đại khái đây là tiệm nữ trang, trong tiệm có chút tối, bày ra hai cái bàn, lúc vào nhìn thấy ông già mang kính lão, ngồi ở chỗ đó hút tẩu thuốc nhìn vật trong tay, Đường Kiều cũng biết là cái gì. Sau lưng ông già ngồi thanh niên, tóc vàng vàng giống như con nhím, bởi vì đưa lưng về phía bọn họ, Đường Kiều chỉ có thể nhìn thấy bên mặt của người thanh niên này, Đường Kiều nhìn khá quen mặt nhưng nhớ nổi gặp qua ở đâu.

      Nhưng đây phải là trọng điểm.

      "Tới đây làm cái gì?"

      Chu Chú vẫn lên tiếng, cho dù Đường Kiều hỏi , cũng . Chỉ cười ý bảo Đường Kiều nhìn vật tay người ta, trong lòng Đường Kiều thầm mắng câu chết tiệt, nhưng vẫn theo ánh mắt của Chu Chú nhìn sang. . . . . . Nhưng rốt cuộc muốn xem cái gì?

      Đồ chơi này, nhìn hiểu được.

      Mặc dù nhìn hiểu, nhưng Đường Kiều vẫn nghe lời nhìn kỹ lúc nữa, được rồi, thừa nhận tay ông già kia cầm chính là chiếc nhẫn, vấn đề là cũng chỉ là chiếc nhẫn a, nhìn ra đáng giá, Chu Chú cố ý lừa đến chỗ này xem.

      Nhưng Chu Chú nhúc nhích, cũng có ý tứ nhúc nhích, chỉ có giương mắt nhìn, nhưng biết mình muốn nhìn cái gì, quan trọng hơn là biết Chu Chú muốn làm cái gì.

      Nếu như Đường Kiều là chuyên gia nghệ thuật, nhất định cảm thấy ông già kia giơ chiếc nhẫn, đeo mắt kính, hút tẩu thuốc tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật.

      Rất đáng tiếc, phải chuyên gia nghệ thuật, cho nên thể thưởng thức nghệ thuật này. Đường Kiều giương cổ nhìn lúc lâu, cho đến khi cổ cũng mỏi nhừ, cho đến khi sắp nhịn được nữa, rốt cuộc ông già kia chuyển động, sau đó Chu Chú cũng chuyển động theo.

      Chẳng qua, ông già kia chỉ liếc qua bọn họ, cũng có mời người đến, cũng đuổi người , mà tiếp tục để ý.

      Đây là tình huống gì?

      Nếu là lúc bình thường, Chu Chú đại gia bị đối xử như vậy, tuyệt đối hất tay. Nhưng hôm nay Chu Chú giống như lúc bình thường, Chu Chú tương đối khác thường. Ông già đếm xỉa tới, Chu Chú hoàn toàn có so đo, chỉ là đứng nữa, kéo hai cái ghế, trước tiên ấn Đường Kiều xuống, sau đó mình cũng ngồi xuống.

      Đường Kiều vỗ trán, sờ sờ cái bụng giảm xuống ít, suy nghĩ có phải mình nên rút lui trước hay ,

      lúc Đường Kiều chuẩn bị muốn phát tác, tên nhóc tóc vàng sau lưng ông già đứng lên, Đường Kiều nhìn lại vẫn cảm thấy quen mặt nhưng vẫn hề có ấn tượng.

      "Được rồi."

      Thanh niên tóc vàng đem vật cầm trong tay đặt trước mặt ông già, mặc dù trong giọng có chút lỗ mãng, nhưng động tác rất .

      Được rồi, vẫn là chiếc nhẫn, nhìn ra, chính là đôi với chiếc nhẫn tay ông già kia.

      Tóc vàng ở ngay trước mặt ông già kia và bọn họ rút điếu thuốc. Cà lơ phất phơ liếc nhìn Chu Chú và Đường Kiều cái. Đường Kiều nhíu mày quay đầu , phải thích tên nhóc tóc vàng này, chỉ thích người ta nhìn như vậy.

      "Dì à, dì còn chưa kết hôn sao!"

      Mặt của Đường Kiều trong nháy mắt đen thui, mẹ nó! nhớ tới, đây phải là tên nhóc lần trước gặp phải trong ở KTV muốn phải uống rượu với đám nhóc kia sao? Khó trách nhìn màu sắc đầu cảm thấy quen mắt.

      Hơn nữa, chuyện vẫn lễ phép như thế.

      Đường Kiều vốn muốn nhìn thẳng, nhưng nơi này tổng cộng chỉ có là phụ nữ, tiếng gọi dì này phải gọi ông già kia hoặc là Chu Chú rồi, cho nên muốn nhìn cũng được.

      "Ai là dì của cậu!"

      Đường Kiều hung hăng , cố ý để cho người nhìn bộ dạng mình phải rất dễ trêu, ngày đó chỉ mình, đối mặt đám nhóc tự nhiên ra vẻ đáng thương, nhưng hôm nay khác, tên nhóc chỉ có mình, mà bên cạnh còn có Chu Chú đấy.

      Đáng tiếc, Đường Kiều hung tợn cũng có tác dụng, bởi vì người ta căn bản để ý tới , hơn nữa xoay mặt nhìn Chu Chú.

      "Ơ, vị này là dượng chứ?"

      Thanh niên tóc vàng câu trước gọi dì dùng câu khẳng định, câu phía sau gọi là dượng dùng câu nghi vấn.

      Vì vậy, Đường Kiều đen mặt, trong nháy mắt biến thành xanh mét.

      Ngược lại Chu Chú, chút nào để ý đến thái độ của tên nhóc, tiếng gọi dượng vô cùng tốt, dường như còn lấy được lòng của .

      Chu Chú cũng trả lời mà ngước cổ nở nụ cười rực rỡ, sau đó xoay 45 độ nhìn Đường Kiều buồn rầu.

      "Tôi dượng đó, dượng hành động cũng quá chậm, tuổi này của dì cũng nên đón đứa trẻ học rồi, dì mới đến làm nhẫn kết hôn."

      Thanh niên tóc vàng gật gù bộ dạng tiếc hận, Đường Kiều đen mặt, rất muốn hỏi nó chút, nó tiếc hận cái gì? Hơn nữa đứa này mở miệng tiếng là gọi dượng, gọi dì, biết cho rằng là dì của nó đấy.

      "Chắc chắn ngày như vậy."

      Chu Chú tránh nặng tìm , vả lại trả lời đầy thâm ý.

      Đường Kiều thức thời ngậm miệng, biết, nếu so da mặt dày, tuyệt đối phải là đối thủ của Chu Chú, cho nên đành phải chịu đựng nội thương, yên lặng , chẳng qua gương mặt từ đầu đến cuối rất tối tăm.

      "Nghỉ hè làm xong bài tập chưa?"

      "Ông nội, bây giờ đâu còn có học sinh làm bài tập nghỉ hè a?"

      "Người khác ông xen vào, nhưng kiểm tra cháu sao được?"
      PhongVySue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :