1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi - Phong Hòa Tẫn Khởi (Hoàn - Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Gần gũi muốn ăn thịt (canh hai đến cửa)

      Có được lần khẳng định của Đường Uyển cũng phải là chuyện dễ dàng, lúc tối, Đường Kiều mang theo lời khẳng định này ngủ, trước lúc ngủ nhớ tới tấm thiệp của bạn tốt nơi chân trời, ngày mai! Ngày mai nhất định phải tố cáo với Chu Chú. Giờ làm việc tại sao có thể lên thiên nhai phát thiệp?

      Mười giờ đêm, Đường Kiều và Đường Uyển cũng ngủ, Chu Chú mình ngồi ở phòng sách, nhìn máy vi tính đốt điếu thuốc. ra hút thuốc lá, thỉnh thoảng hút chút, rồi dụi tắt ngay.

      ra Ngu Châu chút cũng sai, Chu Du cho hạng mục đó, lấy tình hình trước mắt của công ty bọn họ, cầu người khác xấu, phải chuyện dễ dàng, mặc cho họ Chu có tiền có quyền thế nào, dù sao Cự Hằng cũng coi là công ty , nhưng cũng chỉ là tên nhóc chưa ráo máu đầu mới nộp xong luận văn tốt nghiệp, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng chưa nắm trong tay.

      có tự tin có thể kéo Chu Du xuống nước, nhưng muốn ngăn chặn miệng mồm mọi người, cũng phải là chuyện đơn giản.

      màn hình máy tính có bảng báo cáo các loại số liệu, hai ngày nay Chu Chú xem những bản báo cáo này muốn nôn ra. Nếu như Đường Kiều cẩn thận chút, có thể phát ra mấy ngày nay việc ăn uống của cũng tốt lắm.

      Người người đều Chu Chú có gia thế tốt nhất, có tài sản tốt nhất, nhưng ai biết, loại người như , trôi qua như thế nào. Trong miệng lo lắng, nhưng phải cắn răng xông về phía trước, hơn nữa còn phải bày ra bộ dạng sao cả, có thể làm được.

      Tắt thuốc, đôi tay Chu Chú chà xát mặt, mở ra bảng báo cáo, tiếp tục chiến đấu hăng hái. Aiz, đường gây dựng nghiệp, sao mà gian khổ.

      biết qua bao lâu, Chu Chú bị hai tiếng tiếng gõ cửa cắt đứt.

      Cốc cốc

      Chu Chú ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.

      "Thức dậy làm gì?"

      "Rót cho cậu ly trà."

      Đường Kiều cầm trà tiến vào, đem trà đặt bàn sách.

      "Cám ơn."

      Đường Kiều bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác áo khoác len, ở nhà ăn mặc rất tùy ý, Chu Chú lại hết sức thích.

      "Hạng mục Chu Du cho rất khó giải quyết sao?"

      nghiệp của Chu Chú, Đường Kiều cũng hiểu nhiều, chẳng qua gần đây nhìn Chu Chú mỗi ngày đều sớm về tối, cũng có chút đau lòng.

      "Khá tốt, cũng sắp hoàn thành."

      "Nếu cậu mệt mỏi, ngày mai tôi mang Đường Uyển chơi là được, cậu ở nhà nghỉ ngơi."

      Chu Chú đưa tay ra, Đường Kiều vốn đứng ở bên bàn đọc sách, trong nháy mắt bị xoay vòng, hơn nữa ngồi vào đùi Chu Chú. Đường Kiều có chút tự nhiên, uốn éo, cũng biết thể có bộ mặt phớt tỉnh chuyện với , mới mấy câu, liền bị ăn đậu hủ.

      "Đừng động."

      Chu Chú đè chặt Đường Kiều giãy dụa, đem mặt vùi vào trong cổ của Đường Kiều.

      " cần lo lắng, ngày mai vẫn còn sức mang hai chơi."

      Chu Chú chôn ở cổ của Đường Kiều lúc chuyện, hơi thở phà thẳng tới cần cổ Đường Kiều, ngứa ngáy chút, người cũng nhồn nhột. . . . . .

      Rút cổ sang bên cạnh, Đường Kiều cảm thấy ngày nào đó, bị Chu Chú hành hạ chết.

      "Cái đó. . . . . ."

      "Hả?"

      "Khuya lắm rồi, tôi ngủ. . . . . ."

      Vốn nên thẳng thừng, nhưng Đường Kiều lại có chút sợ hãi, tiếng như ruồi muỗi.

      "Lại để cho tôi ôm, biết cũng ngủ được."

      Ban đêm tĩnh lặng, tiếng Chu Chú rất , mang theo hấp dẫn mê hoặc lòng người.

      Đường Kiều dám nhúc nhích, an tĩnh ngồi ở đùi Chu Chú, mặc cho Chu Chú ôm như vậy, nơi tiếp xúc với thân thể Chu Chú truyền đến nhiệt độ thuộc về chính , loại cảm giác này như có như .

      Chu Chú lẳng lặng ôm Đường Kiều, Đường Kiều lẳng lặng bị Chu Chú ôm, cho đến khi. . . . . .

      " được, nên ngủ thôi."

      lúc Đường Kiều hưởng thụ loại cảm giác dày vò và vui sướng Chu Chú lại đẩy ra.

      "Thế nào?"

      " ngủ ."

      Chu Chú thở hổn hển, dường như chịu đựng chuyện gì.

      Đường Kiều nhìn sắc mặt kì lạ của Chu Chú, như hiểu ra điều gì, theo bản năng tầm mắt chuyển đến giữa hai chân Chu Chú, hình ảnh đập vào mắt dọa giật mình.

      "Cậu, cậu, cậu. . . . . ."

      Tay của Đường Kiều run run chỉ vào Chu Chú, lời ràng.

      "Chỉ đâu đấy."

      Chu Chú đột nhiên đứng lên, lấn người áp vào Đường Kiều, trong nháy mắt Đường Kiều bị vây ở giữa và cái bàn, hơn nữa còn cố ý cọ cọ.

      Đường Kiều mới vừa chuẩn bị mở miệng mắng lưu manh, còn chưa có mắng ra miệng môi liền bị Chu Chú che lại.

      Chu Chú hôn rất gấp, dường như là vội tìm kiếm cái gì, hoặc vội vàng muốn hủy diệt cái gì. . . . . . Đường Kiều bị hôn đầu óc choáng váng, cũng biết cái gì, chỉ biết khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, trước mắt sao bắt đầu càng ngày càng nhiều.

      biết trải qua bao lâu, Chu Chú buông môi ra, đè ở người thở, cái bộ phận ở phía dưới vẫn chỉa vào.

      "Đường Kiều, Tinh."

      Chu Chú ở bên tai Đường Kiều lẩm bẩm , Đường Kiều run rẩy chút, . . . . . . là nhột.

      bậy, mới phải Tinh, ràng Đường Uyển mới là Tinh.

      Đường Kiều tìm về chút lý trí, mới vừa chuẩn bị phản bác, môi Chu Chú lại đè lên.

      khí mới vừa rồi trở lại trong lồng ngực lại từng chút bị hút , thậm chí thân thể Chu Chú bắt đầu cọ sát vào thân thể .

      Đường Kiều có chút sợ, nhìn tới sắc mặt của Chu Chú, cũng nhìn thấy sắc mặt của mình, chẳng qua nghĩ, dáng vẻ của bọn họ lúc này nhất định giống như kẻ điên, tuyệt đối là kẻ điên.

      Đường Kiều đưa tay, chuẩn bị đẩy Chu Chú ra, tay nhấc lên bờ vai của , lại chậm chạp có động tác kế tiếp, biết là bị hôn còn hơi sức, hay nỡ bỏ. chỉ cảm thấy nửa hiểu nửa , Khổng Tử con mẹ nó quá đúng: thực sắc tính dã (hai việc ẩm thực và nam nữ là chuyện trời sanh)!

      Lồng ngực của Chu Chú phập phồng càng lúc càng ràng, cứng rắn nặng đè ở trước ngực Đường Kiều, Đường Kiều cảm giác bị đè nén có chút đau đớn, rồi lại vô cùng khao khát loại cảm giác này.

      Hư hư, nhất định thành sắc nữ, Đường Kiều vừa phỉ nhổ chính mình vừa hưởng thụ Chu Chú đối đãi.

      Mà Chu Chú toàn tâm toàn ý, thầm nghĩ muốn ăn thịt, để ý tới Đường Kiều đấu tranh các loại tư tưởng, chỉ muốn ăn, mực muốn đòi lại toàn bộ mấy năm bỏ ra.

      Chu Chú rời khỏi môi Đường Kiều, Đường Kiều ngước cổ chuẩn bị thở hơi, nhưng Chu Chú lại gặm cằm của , sau đó dọc theo cằm đường đến xương đòn, rồi đến trước ngực. . . . . . Các loại cắn nuốt.

      "Chu Chú. . . . . ."

      Đường Kiều rên tiếng, dường như là khó có thể chịu được.

      Chu Chú chợt dừng lại tất cả động tác, chỉ ôm thở hổn hển.

      " ngủ ."

      Chu Chú vẫn câu đó, cánh tay ôm Đường Kiều có ý buông ra.

      Đường Kiều vẫn nhúc nhích cũng có lên tiếng.

      " ngủ ."

      Chu Chú lại câu này.

      "Vậy cậu buông ra a."

      . . . . . .
      PhongVy thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56: muốn đâu

      Chu Chú vừa buông ra, Đường Kiều lập tức chạy giống như có quỷ đuổi theo phía sau, trốn về phòng khách của mình, lúc đóng cửa lại dường như nhìn thấy cửa phòng của Đường Uyển khép hờ, chẳng qua lúc này lo được nhiều như vậy, đóng cửa lại, thân thể tựa dọc theo cửa trượt xuống sàn.

      Cuộc sống này. . . . . . là kích thích.

      Chu Chú nhìn bóng lưng Đường Kiều giống như chạy trốn, cúi xuống liếc người mình cái, mặt lộ ra nụ cười khổ, sau đó đem máy vi tính và ly trà bàn về phòng của mình. Sau đó xông vào tắm nước lạnh.

      Sau khi Đường Kiều trở lại phòng, ngồi lúc sàn, nhìn chằm chằm vào góc nào đó trong phòng ngẩn người lúc nữa, đầu óc như bột nhão sau đó đứng dậy vào phòng tắm, xem ra cũng cần tắm nước lạnh.

      Tắm xong Đường Kiều bò giường, khuya nhưng chút buồn ngủ.

      Nếu lúc bình thường, ngủ được tìm Chu Du tâm , có tâm còn có thể tìm Chu Du chút, nhưng điện thoại Chu Du vẫn tắt máy, có cách nào liên lạc với Chu Du, cho nên thể làm gì khác hơn là nằm ở giường, mở to con ngươi nhìn trần nhà chịu đựng.

      Cũng biết trải qua bao lâu, điện thoại của Đường Kiều truyền đến thanh tin nhắn, Đường Kiều sờ tới điện thoại di động, cũng là tin nhắn của Chu Chú gởi tới.

      "Ngủ ngon."

      Ngủ ngon.

      Đường Kiều nhìn khí khẽ câu, sau đó đóng điện thoại di động, nhắm mắt lại ngủ, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ che kín chiếu rọi tới giường, chiếu nơi khóe miệng Đường Kiều lộ ra nụ cười.

      Ngày thứ ba chính là Chủ nhật, là ngày Chu Chú hứa hẹn dẫn Đường Uyển chơi.

      Chu Chú, Đường Kiều, Đường Uyển, bị hoảng sợ nên ngủ muộn lấy lại sức, lúc Đường Kiều thức dậy hơn chín giờ rồi, Chu Chú ở trong phòng tắm rửa mặt, mà cửa phòng Đường Uyển vẫn đóng chặt lại.

      Đường Kiều tới cửa phòng tắm, đúng lúc Chu Chú quay mặt sang, nhìn vào ánh mắt của Đường Kiều.

      Đường Kiều có chút xấu hổ, mở to mắt, "Đường Uyển vẫn chưa dậy sao?"

      "Chưa thấy, gọi con bé ."

      Chu Chú vừa đánh răng vừa ngọng nghịu .

      tới cửa phòng Đường Uyển, Đường Kiều giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, cửa lại két tiếng, từ bên trong mở ra.

      Đường Kiều thả tay xuống cách khó khăn, " dậy rồi à, đánh răng rửa mặt , lúc nữa chúng ta ra ngoài."

      "Ừ."

      Đường Uyển có chút còn hơi sức đáp tiếng, sau đó lướt qua tới phòng khách, nhìn dáng dấp dường như bị mất hứng, Đường Kiều gãi gãi đầu, biết người nào chọc giận con bé.

      "Chu Chú, lúc nữa chúng ta đâu?"

      "Trước tiên vườn Lộc Hương ăn điểm tâm , sau đó vườn Cẩm Tú."

      Vườn Cẩm Tú là thôn dân tộc, bên trong có thuê các nhân viên người dân tộc, có có kiến trúc tương đối đặc sắc, hơn nữa mỗi ngày đều có buổi biểu diễn nghệ thuật dân gian.

      Đường Kiều gật đầu cái, cảm thấy sắp xếp này vẫn tệ, chẳng qua nhân vật chính Đường Uyển nhìn như có chút ấm ức.

      "Đường Uyển, sao vậy, thoải mái sao?"

      Đường Uyển miễn cưỡng cười cười." có, thoải mái, hơi đói rồi, các người nhanh lên chút."

      Đường Kiều đen mặt, tối hôm qua bị no nên mất hứng, tại sao hôm nay đến phiên Đường Uyển đói bị mất hứng.

      Quả nhiên, cái chuyện ăn là phong phú, ăn nhiều được, ăn ít cũng được, là bị nó làm khó.

      Điểm tâm sáng ở vườn Lộc Hương cũng hết sức nổi tiếng trong Thành phố S, bình thường rất tốt, nếu vào cuối tuần phải xếp hàng chờ. Cũng may, tối ngày hôm qua Chu Chú cũng có dự kiến trước nên gọi điện thoại tới đặt chỗ rồi.

      Cho nên sáng sớm hôm nay, bọn họ mới có thể xuyên qua đám người chờ đợi, do người quản lý đưa vào trong.

      Nhìn thấy, nhìn thấy rồi, nhìn thấy vẻ mặt những người đó ngẩng đầu mong mỏi, ha ha, lại cẩn thận đắc ý.

      Đường Kiều sửa sang lại sắc mặt, cố gắng để cho mình nhìn nghiêm túc chút, bất quá nhìn người xếp hàng, tại quả là chuyện làm cho người ta rất dễ kiêu ngạo, cho nên, tha thứ cho thôi.

      "Đường Uyển, thích ăn cái gì tự mình gọi ."

      Trong bữa sáng cũng có bồ câu sữa.

      "Em cũng biết nơi này có món nào ăn ngon, hay là chị chọn cho em ."

      Đường Uyển đem thực đơn Chu Chú đưa cho đẩy tới trước mặt Đường Kiều.

      Trong bụng Đường Kiều khỏi nghi ngờ, Đường Uyển để cho chọn món ăn? Đây là Đường Uyển sao?

      Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng Đường Kiều vẫn cầm lên thực đơn bắt đầu chọn món ăn, bởi vì cũng đói bụng!

      "Bánh quả, sủi cảo, bánh bao hấp, bánh dứa, cánh gà, tôm viên, bắp cải. . . . . . Tất cả mỗi thứ phần, sau đó phần cháo cá cho ba người."

      Đối mặt với món ăn luôn cách nào kháng cự, Đường Kiều gọi hơi chừng mười món điểm tâm, sau đó hài lòng để xuống thực đơn.

      "Đường Uyển, sao tinh thần như tốt thế?"

      Nghe Chu Chú vừa như thế, Đường Kiều cũng cảm thấy, bắt đầu từ buổi sáng, dáng vẻ Đường Uyển vẫn như tinh thần tốt, dường như có tâm nặng nề.

      "Đúng vậy a, thế nào?"

      Đường Kiều cũng chịu thua người ta, biểu lộ quan tâm.

      " có việc gì, có việc gì ..., là đói mà."

      Đường Uyển xua xua tay, ý bảo chính mình có việc gì, đợi Chu Chú và Đường Kiều quay , vẻ mặt lại xìu xuống.

      "Đường Kiều, ra ngoài xem trong hồ cá có cá nê mô tôi thích ăn hay ."

      "Tại sao phải tôi ?"

      Đường Kiều vô cùng tình nguyện, muốn di động thân thể.

      "Vậy chuyện phiếm với Đường Uyển?"

      Chu Chú nhíu mày, Đường Kiều lập tức đứng lên.

      "Tôi ."

      Để cho cậu ta chuyện phiếm với Đường Uyển thôi.

      Chờ Đường Kiều vừa khỏi chỗ ngồi, Chu Chú lập tức quay mặt sang hỏi Đường Uyển.

      "Tối hôm qua em đều thấy được?"

      Đường Uyển cúi đầu, bàn tay đặt ở dưới bàn, nắm lại thả ra nắm lại.

      "Ừ."

      "Vậy đối với chuyện này em có ý kiến gì ?"

      A, cách nhìn, có thể có cách nhìn gì đó.

      Đường Uyển vẫn cúi đầu lên tiếng, Chu Chú liếc nhìn phương hướng Đường Kiều, sau đó hướng về phía Đường Uyển : "Đường Uyển, em rất thông minh, cũng rất đáng . Cha mẹ của em cưng chìu thương em, phải là có lý, nhưng vẫn thích chị của em, em có cha mẹ em thương em như vậy, để cho thương chị của em được ?"

      Đường Uyển nhìn chỗ khác, nhìn bóng dáng của Đường Kiều phía xa.

      "Nhưng Đường Kiều cũng có rất nhiều người thương , bà ngoại, ông ngoại, cậu, còn có nữa, cùng với bên cạnh chị ấy đống bạn tốt, mọi người cũng chỉ thương chị ấy."

      Chu Chú thở dài tiếng."Nhưng thích là thích, thích chị của em, hơn nữa, em kém hơn nhiều tuổi như vậy, tại sao em nghĩ rằng thích em được?"

      " cũng kém tuổi hơn Đường Kiều rất nhiều."

      Nam lớn hơn nữ chút phải là rất bình thường sao, nhưng Đường Kiều lớn hơn Chu Chú đến ba tuổi.

      Đường Uyển cố chấp nhìn Chu Chú, đôi mắt hồng hồng, rồi lại cố gắng nhịn khóc.

      "Đường Uyển! thích nghe người khác như vậy, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa."

      Chu Chú sưng mặt lên, dáng vẻ rất kinh khủng, hơn nữa vẻ mặt nghiêm nghị, Đường Uyển cắn cắn môi, đầu cúi thấp xuống.
      PhongVySue ú thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Tôi có tội

      "Chu Chú, tôi với hai người nhé, nơi đó có hai con cá rất xấu xí."

      Đường Kiều nhún nhảy vui vẻ quay trở lại, mặt mày hớn hở khoa tay múa chân, lông mày nếu có khuôn mặt cũng có thể bay ra ngoài.

      "A, sao? Xấu xí đến mức nào?"

      Chu Chú cười , dường như tò mò con cá xấu xí trong miệng Đường Kiều xấu xí đến mức nào.

      "Ai da, tôi cũng mô tả được, dù sao nó rất xấu xí. Lúc tôi mới ở đằng kia xem cá, khi nhìn thấy được hai con cá, tôi còn nghĩ con cá xấu xí như vậy làm sao có thể ăn, làm thế nào để ăn nha. Sau đó tôi nhìn kỹ lại, phát hồ cá viết mấy chữ, cậu đoán xem chữ gì?"

      Đường Kiều cố làm ra vẻ thần bí đến gần Chu Chú, vẻ mặt giống như tên trộm hỏi.

      "Viết gì vậy? phải là con cá này rất xấu xí, xin cẩn thận miệng của nó sao."

      Chu Chú làm như suy nghĩ phen, sau đó trả lời. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      "Ha ha, Chu Chú, cậu đáp sai rồi. . . . . ."

      Đáp án của Chu Chú làm Đường Kiều thể cười, bây giờ rất vui vẻ!

      " phải viết cái này sao, đó viết cái gì?"

      "Tôi cho cậu biết, phía kia viết ba chữ: cá cảnh đây! Ha ha, vui chết tôi, ha ha ha. . . . . ."

      Đường Kiều cứ cười, vỗ bàn cười, cảm thấy điều này chơi rất vui. người của bàn khác đồng loạt nhìn về phía bàn của Đường Kiều tức giận trợn mắt, cái quán yên tĩnh, làm cho giống như chỗ bán hàng. Chẳng qua, Đường Kiều thèm để ý, Chu Chú cũng để ý, Đường Uyển nha, ách. . . . . . Cũng phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      Nhưng đáng tiếc, Đường Kiều cười thở ra hơi, khóe miệng Chu Chú cũng chỉ giật giật, mà Đường Uyển chỉ muốn khóc lên.

      "Đường Uyển, em làm sao vậy?"

      Đường Kiều lại gần, muốn nhìn Đường Uyển ra sao. Ai ngờ Đường Uyển chợt đứng dậy, "Em cũng xem chút con cá này xấu xí thế nào."

      Đường Kiều thiếu chút nữa bị Đường Uyển làm giật mình đặt mông ngồi xuống đất, nhìn theo bóng lưng Đường Uyển chạy như điên, Đường Kiều buồn bực hỏi Chu Chú.

      "Con bé sao vậy?"

      " có việc gì, mới vừa rồi tôi với ấy mấy câu."

      " yên lành cậu gì với con bé như thế."

      Hôm nay vốn muốn dẫn ra ngoài chơi, để cho vui vẻ, nhưng tên Chu Chú hư hỏng này lại làm cho

      người ta muốn khóc.

      Vẻ mặt Đường Kiều nhìn Chu Chú oán trách, vô cùng ủng hộ làm cho hai Nhà họ Đường khóc.

      "Được, được, được tôi nhận lỗi."

      Chu Chú làm như , giơ tay phải lên, bàn tay hướng về phía Đường Kiều cúi chào.

      "Phốc, buồn cười."

      Đường Kiều cười vỗ Chu Chú cái, đối với ra dấu chào dở dở ương ương, có chút nhìn thuận mắt. Bởi vì, từ thường thấy quân nhân ra ra vào vào trong nhà, Chu Chú giả bộ nhìn rất tự nhiên.

      "Đúng rồi, phải xem có cá nê mô hay sao?"

      "Ừm, tôi lại quên vụ này rồi." Đường Kiều vỗ đầu cái, đột nhiên nhớ lại chuyện chính.

      "Nếu tôi xem chút."

      Dứt lời Đường Kiều chuẩn bị đứng dậy, Chu Chú níu lại cánh tay của : "Thôi, lần sau ăn cũng được."

      Mà Đường Uyển vẫn đứng ở trước hồ cá, Đường Kiều biết nhìn thứ gì, phải xem lâu như vậy, cho đến khi điểm tâm lên xong, Đường Uyển vẫn chưa trở về.

      "Tôi gọi con bé tới đây ăn."

      " ăn , tôi gọi."

      đợi Đường Kiều phản ứng, Chu Chú đứng dậy, Đường Kiều chuyển trở về chỗ ngồi đặt cái mông xuống.

      "Đường Uyển, ăn điểm tâm, đừng làm cho chị của em lo lắng."

      Chu Chú tới sau lưng Đường Uyển nhìn về phía hồ cá nhưng lời đúng là với Đường Uyển.

      Đường Uyển dùng tay áo dụi dụi con mắt, cúi đầu trở về, Chu Chú theo phía sau, chẳng qua trước khi còn liếc mắt nhìn con cá xấu xí đến mức ăn được theo lời của Đường Kiều. Qủa nhiên.....Rất xấu!

      "Chuyện gì vậy? Chu Chú cậu lại gì con bé?"

      Nếu như vừa rồi Đường Kiều thấy Đường Uyển sắp khóc, như vậy tại Đường Kiều thấy Đường Uyển khóc.

      " có, con cá này quá xấu, em cười...."

      (PS: con cá xấu xí tự bạch: tôi có tội!.....!)

      Hôm nay điểm tâm sáng, trong ba người, chỉ có mình Đường Kiều ăn hết sức vui vẻ, Chu Chú giữ hình tượng, Đường Uyển chỉ nhét vào miệng qua loa nhưng ăn biết ngon.

      Vốn tâm trạng của Đường Uyển cũng tốt, lần này ràng nhìn Đường Kiều chướng mắt.

      "Đường Uyển, cơm nước xong, tâm trạng có tốt chút nào hay ?"

      Đường Uyển khẽ cắn răng, rất muốn đem Đường Kiều nhét vào kẽ răng cắn chết, cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười cười: "Ừ, tốt hơn nhiều."

      Chu Chú , để mặc cho Đường Kiều phát huy vô cùng tinh tế.

      Sau khi ăn xong điểm tâm sáng gần đến trưa, Chu Chú chở Đường Kiều và Đường Uyển về hướng thôn dân tộc, Chu Chú lời nào, Đường Uyển cũng lên tiếng, vì vậy, sau khi huyên thuyên rốt cuộc Đường Kiều phát có cái gì đúng.

      Nhưng có chút hiểu.

      Nếu như mình Đường Uyển mất hứng còn có thể giải thích rằng con bé đến ngày bà dì cả tới thăm, nhưng tại sao Chu Chú cũng mất hứng như vậy?

      "Chu Chú, mở nhạc nghe chút."

      Rốt cuộc, Đường Kiều chịu nổi loại khí này.

      " tự tìm ."

      Đường Kiều xấu hổ, ngồi ở phía sau được rồi. Nhưng ràng Chu Chú chuẩn bị thèm nghía tới , Đường Kiều nhìn chuyên tâm lái xe, cũng thể biết xấu hổ quấy rầy , cho nên thể làm gì khác hơn là nằm sấp tìm cái đĩa, trong nháy mắt đem trọn thân thể vượt qua phía trước, nằm ngang ở bên trong xe.

      "Đường Uyển muốn nghe nhạc gì?"

      xe Chu Chú có ít đĩa, đủ thể loại linh tinh, đều là Đường Kiều để vào, có rất nhiều đĩa nhạc được thích, có nhiều đĩa thịnh hàng, còn có số đĩa Đường Kiều download từ internet, còn có số đĩa nhạc hòa tấu, nhưng ràng chất đống quá lâu nên mặt ngoài trầy xước. Đường Kiều chọn nửa ngày, cuối cùng nhét vào nhạc nước ngoài.

      Giọng nam trầm thấp giống như từ dưới nền đất truyền đến, ngồi trở lại chỗ ngồi, lúc sau Đường Kiều chỉ cảm thấy tê dại da đầu, tóc gáy cũng dựng đứng lên...., Tại sao lại chọn đĩa nhạc jazz như vậy, cái loại nhạc nghe bị táo bón rất nghiêm trọng, nghĩ cũng nghĩ ra được... rơi lệ đầy mặt.

      Đường Kiều khổ sở giương mắt nhìn phản ứng của Chu Chú và Đường Uyển, dường như hai người cũng sao, lái xe tiếp tục lái xe, ngẩn người tiếp tục ngẩn người.

      Sờ mũi cái, Đường Kiều thể làm gì khác hơn lại bắt đầu ngang dọc, "Hắc hắc, cầm nhầm đĩa rồi."

      Vội vàng lấy đĩa ra, Đường Kiều lại lắp vào cái đĩa khác, lần này rất cẩn thận có chọn nhạc nước ngoài như lúc nãy mà chọn cái đĩa ca khúc được thích. đến lưu hành, đó cũng là lưu hành lâu, tại có thể miễn cưỡng xem là ca khúc chọn lọc.

      Giai điệu quen thuộc truyền đến, Đường Kiều khỏi cảm thán.

      Thời gian này, người gầy rất nhanh, tay của mập mạp thoáng cái tóp rồi, nhớ lại thầm thở dài.
      Last edited: 3/1/15
      PhongVy thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Cậu út Đường bị khi dễ

      Vốn chơi là chuyện thú vị nhưng hôm nay cả quá trình, Đường Kiều chỉ có thể dùng từ cực hình để hình dung.

      sợ nóng, cũng có hơi sức, về phần Chu Chú, cũng thể trông cậy vào có thể làm ra trò chơi gì. Mà Đường Uyển vốn nên là người chơi vui vẻ nhất, bây giờ nhìn giống như con gà bị bệnh dịch, chút sức lực cũng có.

      Cho nên, hôm nay ba người bọn họ rốt cuộc ra ngoài làm gì?

      Sau khi nửa nửa chơi qua hai thôn dân tộc, Đường Kiều vào quán trà , con mẹ nó quá buồn bực, trừ mua nón cỏ đội đầu, cũng làm chuyện gì, cũng muốn làm chuyện gì.

      "Muốn ăn kem."

      Đường Kiều đề nghị đúng trọng tâm, bọn họ cần thứ giải nhiệt. Chẳng qua, chọn chỗ dường như đúng lắm. Truyện được dịch trực tiếp tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

      "Nơi này là quán trà!"

      Chu Chú than thở, loài người ngăn cản được Đường Kiều. Được rồi, mua!

      Lúc này Đường Uyển đứng cách chỗ Đường Kiều xa, chăm chú như người chuyên nghiệp cầm bình nước dài châm trà, Đường Kiều thích những thứ đồ này, cho nên dựa vào ghế giả chết, xem như thấy gì cả.

      Nước trà thông qua miệng bình dài rót vào cái ly, giọt nước cũng đổ, ngược lại rót xong ly trà, trong đám người đều nhịn được phát ra tiếng vỗ tay.

      Đường Kiều rối rắm, buồn rầu, uất ức. . . . . .

      Tại sao phải ngồi ở chỗ này nghe tiếng ồn ào? thời gian như vậy, nên ở nhà trồng rau trộm món ăn, hoặc là lên thiên nhai xem thiệp sao?

      Kem cũng thể an ủi được , ai cũng có đừng để ý tới , xem là thứ lằng nhằng.

      Sau cuộc hành trình, Đường Kiều tham gia nữa mà ngồi ở trong quán trà ăn kem, ăn kem xong lại đổi uống trà, từ Tây Hồ Long Cảnh uống đến Đại Hồng Bào núi Vũ Di, còn cắn hạt dưa, còn thiếu ở sân khấu mời người kể chuyện.

      Chu Chú và Đường Uyển hai người nhìn thấy Đường Kiều bất động, cũng còn kiên trì, hai người tự mình chơi, chỉ căn dặn Đường Kiều nên chạy loạn, sau đó tiếp tục xuống thôn dân tộc.

      Đường Kiều híp mắt nhìn Chu Chú và Đường Uyển cùng nhau khỏi, trong lòng và trong óc rỗng tuếch. Sáng sớm hôm nay và Chu Chú cũng ai chuyện tối ngày hôm qua, dường như tất
      cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều chỉ là giấc mộng mà thôi, Đường Kiều cũng biết, đối với đàn ông có ý nghĩa như thế nào, nhưng đối với .... ra cũng nghĩ có ý nghĩa gì.

      Chu Chú còn trẻ, mà lỡ rồi.

      lỡ đối với chuyện gì cũng muốn rộng rãi, cũng muốn suy nghĩ phóng khoáng. Loại thái độ giả vờ mặt ngoài, lỡ rất sợ mệt mỏi.

      Cắn hạt dưa đến mệt mỏi, Đường Kiều tiếp tục uống trà, đem mùi hạt dưa hòa tan mới từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động.

      Ngày trước lúc tâm trạng tốt, muốn phiền Chu Du, nhưng có lẽ lúc này Chu Du phiền chuyện của mình, ngay cả điện thoại di động cũng chưa có xem qua. tại, Đường Kiều thể làm gì khác hơn là quấy rối cậu út Đường, ra phải tâm trạng tốt, chẳng qua có chút phiền não, phiền não đến từ gian và thời gian.

      "Đồng chí Thủ trưởng, hôm nay u ám."

      Đường Kiều vẫn cảm thấy cậu út Đường là người cực kỳ tài giỏi, mỗi lần chuyện với cậu út Đường, Đường Kiều cảm giác văn hóa của mình cũng đề cao ít.

      "Ở nhà có thể mở đèn huỳnh quang."

      Tốc độ hồi của Cậu út Đường rất nhanh, Đường Kiều chỉ cần vừa nghĩa tới cậu út Đường toàn thân mặc quân trang, sau đó cầm điện thoại di động cúi đầu gởi tin nhắn cho , liền vui mừng, chẳng qua tin tức này tại sao xem kỳ quái như thế.

      "Nhờ phúc của Đường Uyển, bên ngoài tiếp nhận lễ rửa tội của ông mặt trời."

      Đường Kiều gửi tin đầu đuôi, cũng may mắn là cậu út Đường xem có thể hiểu.

      "Toàn thân cháu là tế bào lười, nên sát khuẩn tốt."

      Phốc!

      Đường Kiều hết sức nghi ngờ, có phải người khác cầm điện thoại của cậu út Đường gửi tin nhắn cho hay , có chút nào giống như là lời của cậu với .

      "Cậu, Bà ngoại muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, có biết chưa?"

      " Bà ngoại chá bỏ ý nghĩ này !"

      Vốn Đường Kiều dùng tin nhắn này muốn thử dò xét cậu út Đường chút, nhưng tin nhắn khác làm rối rắm, rốt cuộc phải cậu út Đường, nghi ngờ càng sâu hơn.

      Lời này chứng tỏ đồng chí thủ trưởng lập trường kiên định thể nghi ngờ, điểm này sai, chẳng qua giọng điệu này có chút nào giống cậu út Đường, cho tới bây giờ cậu út Đường lời như vậy đối với Bà ngoại Đường.

      biết tại sao, tin nhắn này tăng thêm nhiều cái dấu chấm than, khiến Đường Kiều nhịn được nghĩ tới Chu Du, nhịn được. Ý nghĩ này rất nhanh bị Đường Kiều hủy bỏ, Chu Du thể nào ở chỗ với cậu của , hai người bọn họ căn bản cũng phải là người cùng thời đại, thể nào thể nào.

      Lắc đầu cái, Đường Kiều tiếp tục gởi tin nhắn.

      "Để Bà ngoại dễ dàng từ bỏ ý định cho bà ôm đứa cháu, bà còn hi vọng nữa."

      Mặc dù cậu hai Đường có đứa bé, nhưng đối với người già mà , chuyện gì cũng quan trọng bằng con cháu đầy đàn.

      Trong lòng Đường Kiều hắc hắc cười gian hai tiếng, có thể làm hại cậu út Đường đối với , là việc vô cùng quang vinh.

      "Kiều Kiều, cháu phải chăm sóc cho Đường Uyển tốt!"

      Mẹ nó, quả nhiên là cậu út Đường, cậu tìm chỗ đau để chọc vào!

      Đường Kiều hận cắn răng, "Cảm ơn nhắc nhở!"

      " cần khách khí!"

      A a a, Đường Kiều muốn chết, đây tuyệt đối phải cậu út Đường, tuyệt đối phải, cậu út Đường mới có ngây thơ như vậy, cho tới bây giờ cậu út Đường đều tâm cam tình nguyện để mặc cho khi dễ.

      "Cậu, có phải cậu bị Chu Du bám lấy hay ?"

      Đường Kiều rót ly trà, sau khi tỉnh táo vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. được, phải hỏi ràng.

      Đáng tiếc, cái tin này bị triệt để yên lặng, chút tin tức cũng có, vì vậy chuyện này tạm thời thành mê án.

      Đường Kiều cam lòng lại phát cái tin tức: "Chu Du, mau từ trong người cậu tôi lăn ra đây."

      Lần này cậu út Đường hồi , "Kiều Kiều, đừng làm rộn, phải họp, hôm nào tán gẫu tiếp."

      Được rồi, Đường Kiều nhận, đây là cậu út Đường thường với .

      "A, này hôm nào tán gẫu tiếp."

      đổ vô số ly trà, Đường Kiều sờ sờ bụng, để điện thoại di động xuống, ngồi chờ hai người ném bỏ chơi.

      Đáng tiếc, Đường Kiều chờ, chờ đến ánh mặt trời gay gắt cũng mau ngã về tây, cũng chưa thấy bóng dáng Chu Chú và Đường Uyển trở về. mà ngồi ở trong quá trà người ta 3, 4h rồi, nếu , người ta cũng hận được móc mắt ném người .

      Vì vậy Đường Kiều ở trong ánh mắt số nhân viên phục vụ quán trà gần như được xem là kẻ thù, trả tiền xong yên lặng chuồn , có lẽ chưa từng thấy khách hàng chiếm chỗ ngồi như vậy.
      Last edited: 6/1/15
      PhongVySue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59: Chỉ có khi người mới có thể bày tỏ

      Mặt trời gần chạng vạng tối, chiếu gay gắt như buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua nhà cửa và cây cối, rải đường. Đường Kiều đạp những tia mặt trời, chậm rãi tới, người người tới lui thôn dân tộc, ngược lại có vẻ thích ý.

      Hai bên đường phố treo nhiều loại đồ trang sức và nón áo phong cách dân tộc, Đường Kiều vừa vừa nhìn, các loại đồ xinh đẹp đều muốn cầm ở tay nhìn chút, sờ cái.

      Đường Kiều nở nụ cười ôn hòa, dọc theo đường cầm lấy nhiều đồ ở trong tay nhìn, sau đó lại trả về, làm cho các gian hàng phen mất mát.

      Đối với vật chất Đường Kiều quá theo đuổi, huống chi là loại vật có phong cách dân tộc rất phức tạp, mua về bày biện chiếm diện tích, đưa cho bạn bè, cũng làm khó bạn bè, huống chi, bạn bè có thể quen thuộc đến tặng quà cũng chỉ có Chu Du và Ngu Châu, mà hai người kia, Đường Kiều cảm thấy. . . . . . đưa đến trong nhà bọn họ cũng thiếu vật hiếm lạ.

      Lúc học Trung học, và Chu Du thường vào con hẻm phía sau sân trường đến chợ bán đồ cũ mua chút đồ chơi kỳ lạ, khi đó cảm thấy những thứ đó còn thú vị hơn nhiều so với Piano và Violin.

      Đến bây giờ, dưới đáy giường trong gian phòng của Bà ngoại Đường còn vẫn có mấy cái cái rương lớn , để cho những bảo bối kia.

      Thỉnh thoảng lúc Đường Kiều trở về, cầm ra ngoài nhìn xem, phần lớn Đường Kiều quên ước nguyện ban đầu mua những thứ đó, chỉ nhớ lúc đó và Chu Du chợ truy tìm vơ vét các loại tự cho là bảo bối. ra bản thân những thứ đó cũng phải là bảo bối, mà những thứ kia chính là khoảnh khắc tốt đẹp thời thanh xuân với Chu Du. Còn nhớ và Chu Du nắm thẻ bóng của Ngu Châu, Chu Chú động chút là tự động lục soát túi sách của , tìm được thư tình liền ném như rác rưởi.

      Nghĩ tới đây Đường Kiều khỏi ngây ngốc cười khẽ tiếng, lòng tham luyến thời niên thiếu kia.

      "Ngây ngốc, mình cười gì vậy?"

      Đường Kiều vừa ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt vui vẻ của Chu Chú.

      "Đường Uyển đâu?"

      phải là vứt bỏ chứ.

      " ấy chơi mệt rồi, tôi bảo Ngu Châu đưa ấy về trước."

      Đường Kiều xấu hổ, đồng chí Ngu Châu đáng thương, giống như người ở nhà bọn họ, kêu tới là tới, đuổi là .

      "Làm sao cậu biết tôi ở nơi này?"

      Gãi gãi đầu, Đường Kiều có chút ngây ngốc hỏi, Đường Kiều đường, khí trong lành gió mát, nhìn bộ dáng ngốc nghếch.

      Chu Chú khỏi thở dài trong lòng, nhà ngốc nghếch.

      "Bất kể ở đâu, tôi cũng có thể tìm tới ."

      Chu Chú câu rất lãng mạn, Đường Kiều run rẩy, run rẩy, cả người nổi da gà.

      "Mới vừa rồi cười khúc khích cái gì vậy ? Nghĩ đến chuyện gì buồn cười?"

      "Cười người khác ngu."

      Đường Kiều nháy nháy mắt, cố làm ra vẻ thần bí.

      "A, chút, người khác ngu thế nào?"

      biết từ lúc nào Chu Chú nắm tay Đường Kiều, hai người tay nắm tay, sóng vai đạp tia nắng hoàng hôn khỏi.

      "Còn nhớ chuyện đánh nhau lần đầu tiên của cậu và người ta ?"

      Làm sao nhớ , chỉ là lần đầu tiên đánh nhau với người, cũng là lần duy nhất đánh nhau với người.

      Năm ấy, nữ thanh niên nghệ sĩ điên cuồng mê luyến thần tượng đại chúng Triệu Vi, sau Valentine chiếu bộ phim gọi “Người tình kết”, Đường Kiều căn cứ góc độ sùng bái thần tượng, muốn lôi kéo nam sinh theo xem bộ phim này, chẳng qua nam sinh này vẫn miễn cưỡng, vẫn chịu đựng cho đến nghỉ hè, . . . . . . Ách, cũng cùng xem bộ phim này với Đường Kiều. Vốn phải là tình nhân mới xem điện ảnh, Đường Kiều và Chu Du là hai nữ sinh lại vô cùng ngang ngược mua vé ghế ngồi tình nhân, sau đó rất chẳng biết xấu hổ ở bên cạnh ghế ngồi tình nhân bộc lộ bản thân mình.

      Trong rạp chiếu phim, Đường Kiều lại khóc mờ mịt, sau xem phim xong, trở về giống như ma nhập, ngừng diễn lại lời kịch trong phim ảnh.

      Chu Chú cảm thấy nếu dùng tinh thần này để học hành, tuyệt đối Đường Kiều thi đỗ Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh.

      Khi đó, cả ngày Đường Kiều lảm nhảm lời kịch trong phim ảnh. Có lúc còn cố gắng muốn lôi kéo cùng lảm nhảm.

      nhớ năm đó Đường Kiều đọc câu: "Chỉ có khi người, mới có thể bày tỏ như vậy. Tôi hận nhà họ Hầu, cũng hận cha mẹ tôi, tôi chỉ hiểu, tại sao hành hạ người của tôi, cũng là người tôi quý nhất."

      Mặc dù Chu Chú thích văn nghệ, nhưng thể thừa nhận, người biên soạn lời kịch vẫn rất công phu.

      Chỉ có khi người, mới có thể bày tỏ như vậy. . . . . .

      Biểu đạt như vậy, hiểu. Cũng hi vọng Đường Kiều có thể hiểu.

      Được rồi, trở lại chuyện chính, trở lại đề tài chính.

      Nguyên nhân xảy ra đánh nhau. . . . . . phải đến Chu Du chút, ở trong tất cả mọi chuyện, Chu Du vẫn gánh vác nhân vật giả bộ đánh đấm. Nhưng là vai hết sức quan trọng, nếu như phải thành công kiếm chuyện, cũng có chuyện đánh nhau ở phía sau.

      Vốn ngày đó, Chu Chú phê bình kín đáo đối với chuyện Đường Kiều cả ngày lẩm nhẩm lời kịch, sau đó vào ngày từ trong miệng Chu Du biết được, Đường Kiều xem bộ phim này cùng với nam sinh, hơn nữa Đường Kiều tìm cách thay đổi chuyện quan trọng, thư tình cũng viết xong mang bên mình, liền chuẩn bị tùy thời đem nam sinh này giải quyết tại chỗ.

      Cho nên Chu Chú tìm Chu Du muốn biết tên họ, địa chỉ, điện thoại, thành viên gia đình của nam sinh này, sau đó mang theo Ngu Châu hẹn với nam sinh kia ở đầu đường trong truyền thuyết.

      Vì vậy, sau đó sinh ra chuyện đánh nhau lừng lẫy, vì thế, Chu Chú bị cha Chu phụ phạt cấm túc ở trong nhà cả mùa nghỉ hè, hoạt động trong khu nhà tập thể cũng bị giới hạn.

      Mà chân tướng mọi chuyện, từ đầu đến cuối. . . . . . chỉ có mình Chu Du biết được, Đường Kiều phụ trách diễn nửa đoạn trước của chuyện xưa, Chu Chú phụ trách diễn nửa đoạn sau của chuyện xưa, Chu Du chính là Tổng Đạo Diễn. Sau khi biết tất cả Chu Chú giật mình, người chị này của , quả nhiên chọc được, thủ đoạn này gần cùng quá vô lại.

      "Đây chính là tích vinh quang duy nhất của tôi."

      Bây giờ suy nghĩ lại, Chu Chú vẫn cảm giác mình rất buồn cười, cũng khó trách mới vừa rồi Đường Kiều cười lên tiếng.

      "Aiz, cũng biết tại người bạn học kia thế nào, là lãng phí mất ít tế bào não của tôi để viết thư tình đấy."

      Vẻ mặt Đường Kiều tiếc hận, suy nghĩ lại đáng tiếc phong thư tình này còn chưa đưa ra ngoài.

      " còn nhớ ta?"

      thanh nghiến răng của Chu Chú vang lên, dắt tay Đường Kiều, nhịn được nắm chặt, Đường Kiều lập tức chân chó, đổi giọng .

      " có, có, nhớ."
      PhongVySue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :