1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41. Hỗn chiến

      Edit: Trạch Mỗ

      Lúc người nhà họ Hồ chạy tới trang Đại Lý nhà họ Lý đánh thành đoàn. Nhà họ Lý cộng thêm thằng con trai mẹ kế Lý Chấn Lương mang đến tổng cộng bốn em, ngoài ra Lý Chấn Lương còn có chị , chị nghe được tin nhà mẹ đẻ lại ầm ĩ cũng tới rồi, lại cộng thêm người nhà mẹ đẻ của đám con dâu quả thực rối loạn lung tung.

      Bởi vì mấy ngày hôm trước Hồ Lê Nhi bị tức đến thiếu chút nữa mất con, Lý Chấn Lương dứt khoát để cho chị ở lại nhà mình đừng ra, tự mình tới nhà cũ. Chẳng qua Hồ Lê Nhi sợ Lý Chấn Lương chịu thiệt, nên để cho Đại Nữu theo qua, khi tình huống có gì đúng lập tức trở về gọi chị. Đại Nữu mặc dù mới bảy tám tuổi, nhưng con cái của người nghèo sớm lo liệu việc nhà, tại bé cũng có thể giúp trong nhà ít việc rồi.

      tới Lý Chấn Lương và Hồ Lê Nhi, lần này hai người cũng là gặp tai bay vạ gió. Vốn là Lý lão đầu và mẹ kế của Lý Chấn Lương tìm cách giành là cả Lý Chấn Quốc, nhưng đứa nhà Lý Chấn Quốc mười bảy mười tám rồi, qua mấy năm nữa đứa phải cưới vợ, trong tay khó khăn đó, đâu thể đổi đất tốt nhà mình cho cha , lại năm đó lúc cha Lý đuổi hai người Lý Chấn Lương ra ngoài bọn họ cơ bản cũng đều lạnh tâm rồi.

      Bởi vì nguyên nhân Lý Chấn Lương là con út, năm đó cha Lý thế nhưng là ngay cả đầu ngón tay cũng nỡ động đến . Nhưng là bây giờ vì người ngoài vậy mà có thể để cho đứa con trai út thương nhất tay trắng ra khỏi nhà, đừng bảo Lý Chấn Quốc đổi ruộng tốt nhà mình cho cha để cho lão nuôi mẹ kế, ra mộ khóc mẹ ruột tệ rồi.

      Vì thế Lý Chấn Quốc đối với cha dứt khoát là áp dụng chính sách thèm đếm xỉa tới, bất kể ông cái gì, tôi chính là phản ứng với ông, ông tôi hiếu thuận, được, ông đem đất cho tôi trồng về sau tôi có miếng cơm ăn nhất định để ông đói. cần nghĩ điều này cũng có khả năng, cho dù là chỗ cha đồng ý, mẹ kế cũng đồng ý. Vì vậy việc cứ giằng co như thế.

      Chẳng qua Lý Chấn Quốc có thể nhịn, Vương Vinh Tâm phải là dễ chọc như vậy, tuy rằng lần này nhà mình có tổn thất gì, nhưng là rốt cuộc mặt mũi bị bôi nhọ được dễ nhìn cho lắm. Con trai cả nhà Vương Vinh Tâm cũng sắp cưới vợ rồi, có người đàn bà quấy nhiễu gia đình yên như vậy ai muốn gả con vào? Hoặc là làm, làm phải làm đến cùng, Vương Vinh Tâm dứt khoát móc nối với ba chị em dâu. Tóm lại là thể để cho nhà Lý Chấn Cường cũng chính là thằng con trai mẹ kế nhà họ Lý mang đến kia được như ý.

      Lúc Vương Vinh Tâm đến nhà Hồ Lê Nhi đúng lúc lại để cho vợ Lý Chấn Cường nhìn thấy, về nhà Từ quả phụ liền khóc lóc với Lý lão đầu: "Lão già ông xem, ông xem, nhà thằng cả thuần túy chính là muốn để cho chúng ta dễ chịu, chính nó đổi cho chúng ta thôi, còn móc nối thằng Hai thằng Ba. Ông còn luôn miệng cái gì mà thằng cả cũng là bất đắc dĩ, nó có cái gì bất đắc dĩ chứ, con cái lớn như vậy. Chúng ta già rồi, nhà Chấn Cường cũng chỉ có con bé hai tuổi, người già trẻ , cuộc sống sau này qua thế nào đây."

      "Được rồi được rồi, xem bà kìa, tôi là cha bọn chúng sau này chúng còn có thể nuôi tôi hay sao. Chúng ta mặc dù có mảnh đất kém chút, nhưng là mảnh khác khá tốt. Cứ như vậy ." Mấy ngày hôm trước con trở về mắng vào mặt lão trận, Lý lão đầu cũng hơi cụt hứng.

      "Nuôi ông, ông quên khi đó ông cùng thằng Ba ký cái gì ư, sinh lão bệnh tử tất cả đều quản. Cứ tôi thiên vị con mình, nhưng lão già Chấn Cường cũng là họ Lý, sau này nhập cũng là phần mộ tổ tiên nhà họ Lý ông. Ông suy nghĩ chút bình thường Chấn Cường hiếu thuận ông bao nhiêu, so với lão cha chết của nó biết tốt hơn bao nhiêu. Ông nghĩ chút mấy đứa thằng cả chúng nó lại nghĩ tới Chấn Cường, cũng thể cứ bỏ qua như vậy." Từ quả phụ vừa gạt lệ vừa .

      Lý lão đầu vốn là đầu óc cũng minh mẫn lắm, bằng cũng vì con vợ mà đuổi con ruột, cháu ruột ra khỏi cửa. Trước đây khi mẹ Lý Chấn Lương còn sống có bà lo nghĩ trong nhà, tuy rằng cuộc sống giàu có nhưng là cũng trôi qua tệ, bằng nhà họ Hồ cũng gả Hồ Lê Nhi vào. Chẳng qua mấy năm nay mẹ Lý Chấn Lương mất, quả phụ lòng chuẩn bị tiền cưới vợ cho con trai mụ, cho nên chỉ là nhà Lý Chấn Lương, ngay cả cuộc sống của Lý lão đầu bọn họ cũng càng ngày càng khó khăn.

      Thấy Từ quả phụ như vậy Lý lão đầu cũng nghe vào trong lòng, lão ngẫm lại cũng phải, nếu là mấy thằng con trai về sau bỏ mặc lão, lão cũng chỉ có thể trông cậy vào mình Chấn Cường, thằng nhóc chết tiệt Chấn Lương kia bây giờ đối với lão còn mũi phải mũi mặt phải mặt đấy.

      Bởi bị xúi giục như vậy, Lý lão đầu liền cả ngày đến nhà ba con trai làm loạn, trước đây còn ngại nhà Lý Chấn Lương, tại lão cũng chẳng quản cái gì, mỗi ngày tới cửa phải khóc con trai hiếu thuận là làm ầm ĩ ngay ở cửa. Làm cho ba em nhà họ Lý quả thực tức đến biết cái gì cho phải.

      lần lúc lôi kéo ở trước cửa nhà Lý Chấn Quốc Từ quả phụ dẫn con dâu đẩy Vương Vinh Tâm cái, Hồ Lê Nhi cũng trật eo, thiếu chút nữa làm bị thương đứa trong bụng. Lúc này Hồ Lê Nhi cùng Vương Vinh Tâm đều nổi giận. Vương Vinh Tâm hơn bốn mươi bị đẩy cái, mặt cũng bị cào vết, mặt chị chỗ nào có thể được. Ngay tối hôm đó trở về nhà mẹ đẻ, buổi sáng ngày hôm sau em nhà họ Vương mang người đánh tới cửa.

      Nhà vợ của Lý Chấn Cường là Thôi Hương Mai và nhà mẹ đẻ của Từ quả phụ cũng cam lòng yếu thế, thấy người nhà họ Vương tới, bọn họ cũng đều mang người tới đây. Hồ Lê Nhi cùng vợ của hai là Tào Quế Hương sợ chồng mình chịu thiệt cũng đều gửi tin về nhà mẹ đẻ. Hôm nay nhà họ Lý thuần túy chính là hỗn chiến.

      Hồ Quốc Đống bọn họ vừa đến thấy được là đánh thành hỗn loạn rồi, ngay cả Lý Chấn Lương cũng chống đỡ với người nhà họ Thôi, Hồ Quốc Đống ngay cả cũng chưa , tiến lên đấm nện luôn cho Lý Chấn Cường xuống đất. So sánh với Hồ Quốc Đống thân cơ bắp, Lý Chấn Cường là y như con gà con.

      Bây giờ là đánh hỗn độn, tuy rằng Lý Chấn Cường bị gạt ngã xuống đất, người nhà họ Thôi cùng người nhà họ Từ cũng rảnh tay đến hỗ trợ. Vốn bọn họ còn là thế lực ngang nhau, người nhà họ Hồ vừa đến tình thế lại thay đổi.

      Thấy người đàn ông nhà mình bị đánh, Thôi Hương Mai lập tức lên cào luôn Hồ Quốc Đống. Hồ Quốc Đống tuy rằng cao to, nhưng đúng là tiện ra tay với người đàn bà như ả, nhất thời đề phòng còn bị ả cào phát lên mặt.

      Lúc này Trần Lan Tử là thím ba của Hồ Quốc Đống cũng đứng yên rồi, tuy rằng bình thường bà và Lý Quế Lan cũng hợp, nhưng ra ngoài dù sao vẫn là người nhà, hơn nữa bà cũng thích tham gia loại náo nhiệt này, nếu bàn về cãi nhau và đánh nhau với người khác, bà lớn như vậy đúng là chưa từng gặp qua đối thủ đâu. Ngầm cho Lý Quế Lan cái ánh mắt chị nhìn là được rồi, Trần Lan Tử tay túm luôn lấy tóc Thôi Hương Mai, ỷ vào thân thịt đặt Thôi Hương Mai ở dưới, cái tay hung hăng túm chặt tóc ả buông, tay còn lại còn ngừng véo lên người ả, "Con đĩ non, mày là đồ biết xấu hổ, mày đó là nhào lên người ai đấy, đó là người đàn ông của mày sao. Tao lớn như vậy đến bây giờ còn chưa từng thấy người biết xấu hổ như mày, vừa thấy đàn ông là nhào lên đâu. Hôm nay tao thay mẹ mày dạy mày chút cái gì gọi là quy củ."

      Bị Trần Lan Tử đặt ở dưới thân, Thôi Hương Mai bị tức đến nỗi suýt nữa thở nổi, ả ràng là giúp đỡ cho người đàn ông nhà mình làm sao đến miệng của mụ già này lại thành quyến rũ đàn ông rồi.

      Tuy rằng Thôi Hương Mai bình thường cũng đủ đanh đá, nhưng là dù sao ả cũng là nàng dâu trẻ vừa kết hôn được mấy năm, so sánh với người nhiều năm mắng khắp thôn có đối thủ như Trần Lan Tử là kém xa. Bị Trần Lan Tử mắng như vậy, mặt ả trướng đến đỏ bừng căn bản biết cãi lại như thế nào. Hơn nữa bàn tay Trần Lan Tử túm tóc ả, bàn tay chuyên véo vào chỗ đau người ả, ả đau chỉ có thể kêu oai oái. con dâu thứ ba của Trần Lan Tử được bà chân truyền cũng ở bên trợ trận, thỉnh thoảng học mẹ chồng chị hạ tử thủ véo vào chỗ mềm người Thôi Hương Mai.

      Về phần Từ quả phụ vừa rồi mụ còn diễu võ dương oai nhưng là tại sớm bị mấy người đàn bà nhà họ Vương quật ngã rồi, Lý Quế Lan cũng ở bên trong, Vương Vinh Hoa cùng Hồ Lê Nhi bọn họ dù sao có cái danh phận mẹ chồng nàng dâu thể đánh, nhưng Lý Quế Lan lại là ngang hàng với mụ, cho dù bà cào hoa mặt Từ quả phụ, người khác nhiều nhất câu lợi hại.

      Con trai con của bà đều lập gia đình, cháu trai duy nhất còn chưa đầy tuổi, thanh danh cho dù bị cho là ghê gớm có gì, lần này thế nào bà cũng phải chế phục mụ đàn bà này.

      Lý lão đầu thấy vợ mình bị đánh còn kêu thảm thiết liền muốn tiến lên kéo ra, lại bị Hồ Lão Đồ tay chặn lại, "Chú em Lý, ông làm như vậy cũng dược, đây đều là chuyện của đàn bà bọn họ, người đàn ông như ông tiến lên làm gì." Lý lão đầu là cha ruột của Lý Chấn Lương chỉ cần lão tiến lên, cho dù là muốn cũng phải buông ra. Nhưng con nhà mình chịu nhiều uất ức bao nhiêu năm như vậy, nếu cho bọn họ trận nhớ đời, là khó giải mối hận trong lòng Hồ Lão Đồ.

      Bị Hồ Lão Đồ tay túm lấy, vẻ mặt Lý lão đầu có chút ngượng ngùng, nhưng lão cũng có chút suy nghĩ tức giận bất bình, bị đánh là vợ tôi đương nhiên ông lo lắng. Chẳng qua nhìn thử nắm tay sắt của Hồ Lão Đồ, Lý lão đầu lại có chút lùi bước, lão lớn tuổi như vậy bị đấm quả phải là đùa giỡn. Hồ Lão Đồ này ai chẳng biết, hồi ông ta còn trẻ đánh nhau ở đây ông ta nhận thứ hai ai dám nhận thứ nhất.

      Cuối cùng vẫn là con nhà Lý Chấn Lương dẫn trưởng bối trong thôn cùng hậu sinh trẻ tuổi trong tộc mới kéo được đám người hỗn chiến này ra.

      Lý Thục Quyên thấy mặt mấy em đều bị thương, dù là mụ mẹ kế hay gây chuyện kia của chị cũng bị cào đầy mặt hoa. Về phần Lý Chấn Cường lại càng bị đánh thê thảm, tựa hồ quả đấm của Hồ Quốc Đống đều chào hỏi lên đầu gã. Mà cha chị trừ quần áo bẩn thỉu chút cái khác có chỗ nào ổn, bèn : "Cha, cha có thể sống yên ổn vài ngày hay , cả ngày làm loạn như vậy cha ngại mất mặt chúng con còn ngại mất mặt đấy."

      "Còn bà nữa, đừng sống yên ổn cả ngày gây chuyện. Tuy rằng bà gả vào nhà họ Lý, nhưng bà cứ gây chuyện như vậy bà hãy từ đâu cút về nơi đó cho tôi. Đừng cho là tôi lấy chồng là trị được bà." Lý Thục Quyên kiên quyết ác độc với Từ quả phụ luôn gây chuyện ở trong nhà này rồi, nếu phải mụ luôn gây chuyện nhà họ Lý bọn họ có thể trở thành bộ dáng cha phải cha con phải con như bây giờ sao. Nếu là mẹ chị còn sống nào có nhiều chuyện như vậy. Nghĩ đến đây Lý Thục Quyên nén nổi bi thương trào ra.
      Chương 42. Giải quyết

      Edit: Trạch Mỗ

      Từ quả phụ tuy rằng bị đánh , nhưng mụ cũng sợ Lý Thục Quyên. Lúc trước sau khi mụ chiếm được nhà cũ cho con trai mình, con ranh chết tiệt này cũng tới đây náo loạn trận, cuối cùng thế nào; còn phải như ý mụ. như thế nào nữa nụ cũng là mẹ của Lý Thục Quyên, mẹ kế chẳng lẽ phải là mẹ?

      Thấy Lý Thục Quyên mụ như vậy, Từ quả phụ liền khóc lóc với Lý lão đầu : "Lão già, ông xem tôi sống là cuộc sống gì. Từ lúc gả vào nhà họ Lý tôi làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lý, bây giờ lại bị Thục Quyên chỉ vào mũi mắng. Nếu như vậy tôi sống còn có ý nghĩa gì, còn bằng chết cho xong." xong lại muốn đập xuống đất. khóc hai nháo ba thắt cổ từ xưa đến nay đều là trò quen thuộc của phụ nữ nông thôn.

      Bên cạnh, Thôi Hương Mai vội vàng tiến lên kéo mụ, "Mẹ, mẹ cũng đừng nghĩ luẩn quẩn. Mẹ chết rồi con với Chấn Cường phải làm sao đây." Thôi Hương Mai cũng có phần được chân truyền của phụ nữ nông thôn, câu , khóc, kêu ra này là khởi, thừa, chuyển, hợp[1], ngay cả hát hí khúc chỉ sợ cũng học được giống y xì đúc như vậy.

      [1] Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn , chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc. Ý chỉ rất có kết cấu mạch lạc.

      Lý Thục Quyên tuy rằng nhớ thương người nhà mẹ đẻ, nhưng tại chị cũng có con trai có con , trong nhà ngoài nhà còn lo liệu xuể, đâu thể cứ lo cho nhà mẹ đẻ mãi được. Lần trước chính là thừa dịp chị ở cữ, cha chị liền đuổi cả nhà thằng Ba ra khỏi cửa, lần này để ý cái trong nhà lại đánh thành đoàn.

      Nhìn người nhà mẹ đẻ tới làm chỗ dựa cho mấy chị em dâu ở bên cạnh, nhìn mấy em cả người mang thương tích, lại nhìn Từ quả phụ bởi vì chị mấy câu mà khóc lóc với Lý lão đầu. Lý Thục Quyên đột nhiên cảm thấy có chút vô lực, chị ngồi phịch xuống đất vỗ chân khóc lớn "Mẹ ơi, nếu mẹ vẫn còn tốt biết bao nhiêu, đứa con mẹ là cây cỏ mà, mẹ bỏ mấy đứa chúng con mấy năm này, em trai và các trai ngay cả ngày sống yên ổn cũng có. Sớm biết còn bằng khi đó mẹ mang chúng con theo cùng, cũng đỡ cho chúng con phải chịu chèn ép, tức giận này."

      Vương Vinh Tâm cùng Tào Quế Hương thấy em chồng như vậy, cũng ngồi dưới đất khóc lớn. Dĩ nhiên nếu phải chị em dâu hai người cố kỵ mặt mũi, muốn làm quá mức khó coi ngay trước mặt nhiều người như vậy, vừa lăn lộn dưới đất vừa khóc càng có hiệu quả hơn.

      Mới vừa rồi còn đánh thành đoàn tại trong nháy mắt lại tràn đầy tiếng khóc. Lý lão đầu vốn bởi vì lời khóc lóc kể lể của Từ quả phụ còn có chút động dung, nhưng sau đó thấy con nhà mình bắt đầu khóc mẹ nó, lão lại có chút xấu hổ. Dù rằng tại Lý lão đầu bị Từ quả phụ nắm mũi dắt , nhưng đến tận bây giờ trong lòng lão vẫn nhớ tới tốt đẹp của mẹ ruột Lý Chấn Lương bọn họ. Năm đó mẹ Lý ôm đồm trong nhà ngoài nhà, lão chỉ cần ra đồng làm việc kiếm công điểm là được, căn bản có nhiều chuyện phiền lòng như vậy. Nghĩ tới người vợ mất, Lý lão đầu cũng khỏi nghĩ là bà ấy còn tốt.

      "Thằng Ngốc, chú xem chú đây là làm chuyện gì, lúc trước khi hai đứa Chấn Lương dọn ra ngoài tôi từng với chú, sống cho đàng hoàng, chú có nghe hiểu phải ?" Trưởng thôn thấy tiếp tục như vậy quả thực tốt, bèn đứng ra . Nhiều người ngoài thôn ở đây như vậy, truyền ra danh tiếng trang Đại Lý bọn họ cũng thối.

      Có điều trưởng thôn mặc dù là chuyện với Lý lão đầu, nhưng nhìn đến lại là Từ quả phụ. Bị trưởng thôn nhìn hung tợn, Từ quả phụ vốn khóc to nấc cái, nuốt tiếng khóc xuống.

      Lý lão đầu thấy trưởng thôn như vậy cũng chuyện, trưởng thôn là em con chú bác của lão, tới quan hệ hai nhà còn rất gần. tại trong thôn trưởng bối đều mất gần hết rồi, ông vừa là trưởng thôn lại là cả của Lý lão đầu, ra mặt là thích hợp nhất rồi.

      " tại ngay trước mặt người nhà mẹ đẻ của mấy vị cháu dâu tôi cũng tỏ thái độ, việc lần này hãy coi như chưa từng xảy ra, về sau Thằng Ngốc cũng tới chuyện này nữa. Mọi người đều yên tâm . Chú Thằng Ngốc?" Trưởng thôn cho rằng bất kể như thế nào, đuổi người nhà mẹ đẻ của mấy cháu dâu trước rồi hẵng . Người nhà mẹ đẻ của mấy đứa con dâu đều tới, đây là lần đầu tiên trang Đại Lý bọn họ gặp đấy.

      "Việc này thể được, vậy Chấn Cường của chúng tôi bị đánh trận này chẳng phải bị đánh vô ích? Chấn Cường của chúng tôi là người của nhà họ Lý, bác cả nó bác cũng thể bất công như vậy." Người nhà mẹ đẻ của Từ quả phụ và Thôi Hương Mai tuy rằng bị đánh , nhưng là vẫn hét lên. Nếu chuyện gì cũng làm được, trận đánh này bọn họ chẳng phải là bị đánh rồi.

      " phục à, phục lại tiếp." Hồ Quốc Lương, họ cả của Hồ Quốc Đống cũng là người nóng tính, nghe mấy người bọn họ như vậy, bóp răng rắc nắm tay, rất có ý lại nện cho bọn họ trận nữa.

      Vừa bị Hồ Quốc Lương uy hiếp như vậy, thấy người nhà họ Vương cùng người nhà họ Tào ở bên cạnh cũng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, người nhà họ Từ và người nhà họ Thôi lập tức tắt tiếng.

      "Thằng Ngốc, chú ." Trưởng thôn .

      "Em có gì để , nhưng sau này mấy đứa chúng nó cũng thể bỏ mặc em." Lý lão đầu lo lắng thể . Lão cũng biết hôm nay trải qua trận ầm ĩ lần này, muốn cho mấy thằng con trai có khúc mắc trong lòng là thể nào.

      Trưởng thôn hung tợn trừng Lý lão đầu cái, trong lòng tự nhủ chú còn biết sợ mấy thằng con trai bỏ mặc chú à. Nhưng trong lòng ông nghĩ như vậy miệng lại thể như vậy "Chấn Quốc, mấy em các cháu sao?"

      "Chỉ cần cha cháu làm ầm ĩ, mấy em chúng cháu đương nhiên là nên hiếu kính như thế nào hiếu kính như thế đó." Lý Chấn Quốc . Bên cạnh Lý Chấn Đống cùng Lý Chấn Lương cũng gật đầu đồng ý ý kiến của cả. ra lời này của Lý Chấn Quốc cũng tính toán, nên hiếu kính thế nào hiếu kính thế đó, nên hiếu kính hiếu kính.

      "Chú cũng nghe thấy thái độ bọn bày tỏ rồi, về sau đừng làm ầm ĩ nữa." Trưởng thôn vỗ bả vai Lý lão đầu cái ."Mọi người cũng giải tán cả , về sau ấy à, chúng ta còn là thân thích, cũng thể vì chút chuyện này mà thương tổn tình cảm của chúng ta. " xong trưởng thôn lại gật đầu tỏ ý với Hồ Lão Đồ cái, trưởng bối nhà của mấy cháu dâu đến ít, nhưng trưởng bối nam lại chỉ có mình Hồ Lão Đồ. Bậc làm cha tự mình tới đây, xem ra là bị tức . Nghĩ tới vợ hào phóng nhanh nhẹn kia của Chấn Lương, trưởng thôn lại thở dài

      Thấy trưởng thôn như vậy, mọi người cũng là thuận thế xuống bậc thang này. Dù sao tuy rằng bọn họ tới để làm chỗ dựa, nhưng mà lại muốn làm cho con mình trụ nổi ở nhà chồng.

      Lý Chấn Lương thấy Hai chị dâu Hai dẫn người nhà mẹ đẻ , bèn tiếp đón Hồ Lão Đồ bọn họ : "Cha, mẹ, vào nhà nghỉ lát . Lê Nhi ở nhà nghỉ ngơi đó, con để cho ấy ra. Hai đứa cũng ở nhà." Vừa rồi thấy bên ngoài loạn thành bộ dáng này, Lý Chấn Lương mặc dù biết là Hồ Lê Nhi để cho Đại Nữu ra xem tình huống, nhưng rốt cuộc đuổi nó về. Nếu cẩn thận cái đụng phải con cũng có chỗ để khóc.

      "Lê Nhi sao chứ, tin nhờ gửi chỉ nó bị đẩy trật eo cái, cụ thể cũng ràng, còn có em bé mấy tháng rồi, sao lại truyền tin về cho nhà." Vừa rồi loạn như vậy kịp chuyện, tại Lý Quế Lan mới vội vàng hỏi.

      " hơn hai tháng, nghĩ trong nhà nhất định cũng bận rộn nên chưa . Tình huống bây giờ của Lê Nhi khá tốt, để bác sĩ sở vệ sinh khám là chỉ lắc cái, nghỉ ngơi tử tế mấy ngày là được." Lý Chấn Lương cũng có sợ bị người nhà mẹ đẻ của vợ quở trách mà giảm tránh tình huống của Hồ Lê Nhi. ra Hồ Lê Nhi tuy rằng bị ngã cái, nhưng bởi vì thể cốt chị khỏe mạnh cũng có bao nhiêu vấn đề. Chẳng qua chuyện này cũng làm cho hai người hoảng sợ, mấy năm nay vì xây nhà hai người ngay cả con cũng dám muốn, tại Nhị Đản sắp học mới có bầu đứa thứ ba, bất kể là Lý Chấn Lương hay là Hồ Lê Nhi đều rất cao hứng.

      Vốn là Lý Chấn Lương còn muốn đón mẹ vợ đến thăm Hồ Lê Nhi vài ngày, nhưng Hồ Lê Nhi cu cháu nhà mẹ đẻ còn , mẹ chị khẳng định được, lại đây là cái thai thứ ba của chị rồi, tại cũng chỉ là vừa mang thai cũng phải là sắp sinh cần làm quá mức như vậy, hai người lúc này mới gửi tin về nhà mẹ đẻ, ai ngờ lại xảy ra chuyện đâu.

      Lý Quế Lan nghe Lý Chấn Lương như vậy mới thở phào nhõm. : "Lần này cứ để cho Lê Nhi cùng hai đứa về ở với mẹ hai ngày, chờ chuyện nhà con giải quyết hoàn toàn ràng hẵng để cho chúng nó trở về." Mặc dù biết phải là lỗi của con rể, nhưng Lý Quế Lan cũng khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.

      "Vâng, " Lý Chấn Lương cười khổ, biết mẹ vợ đây là tức lắm rồi, năm đó lúc bọn họ bị tay trắng đuổi ra ngoài, mẹ vợ cũng lời đón vợ . Có điều nghĩ vợ nhà mẹ vợ dưỡng thân thể chút, đợi em bé ổn định rồi trở về cũng là tốt, bởi vậy tuy rằng nụ cười mặt vô cùng chua xót, nhưng Lý Chấn Lương vẫn đồng ý.

      đám người đến nhà Lý Chấn Lương cũng có nán lại bao lâu, làm ầm ĩ trận như vậy, trời đất cũng sắp tối rồi. Lý Chấn Lương và Hồ Lê Nhi trái lại muốn mời mọi người ăn cơm ở đây, nhưng Lý Quế Lan lại : "Thôi, mẹ dặn Hồng Nhi làm cơm tối rồi, chúng ta về nhà mới ăn." ra trắng ra, Lý Quế Lan cũng là muốn để cho nhà con tiết kiệm chút đồ, bọn họ hơn chục người này, người nào cũng ăn giỏi, nếu ăn thoải mái, bữa này có thể ăn hết lương thực chừng mấy ngày của cả nhà bọn họ. Hơn nữa, nếu làm chút món ngon, chỉ sợ em dâu bà cũng làm. Còn có mấy cháu trai mặt hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, bất kể như thế nào cũng phải làm chút đồ ngon khao bữa.

      Người ta giúp việc cho , nếu chỉ tùy tiện làm chút đồ đuổi , xem về sau ai còn có thể tới giúp làm việc. Bạn xem Trần Lan Tử bình thường hợp với bà như vậy, tại cần đến bà ấy hỗ trợ, bà ấy còn tới đây luôn như thường, đây là Lý Quế Lan biết làm người.

      Lý Quế Lan như vậy, mọi người nhà họ Hồ đương nhiên cũng có ý kiến. Lý Quế Lan giúp Hồ Lê Nhi thu thập mấy bộ quần áo, đóng gói cả con và hai cháu ngoại cùng. Tuy rằng Hồ Lê Nhi cũng muốn , nhưng thấy thái độ mẹ chị vô cùng kiên quyết, có cách nào chỉ có thể theo. Hồ Lê Nhi nghĩ dù sao bây giờ chuyện trong nhà cũng giải quyết tầm tầm rồi, chờ qua mấy ngày nữa chị trở lại.

      Lý Chấn Lương đưa vợ và người nhà cha vợ , tùy tiện ăn tạm miếng cơm lại cho lợn gà ăn, cầm chút đồ rồi tới nhà Lý Chấn Quốc, vừa rồi ba em trước đến nhà bác cả trưởng thôn ngồi chút, bất kể như thế nào chuyện ngày hôm nay là làm phiền trưởng thôn, bằng còn biết náo loạn như thế nào nữa đâu.
      Chương 43. Cơm tối

      Edit: Trạch Mỗ

      Lúc đám người nhà họ Hồ về đến nhà, Ngô Hồng Nhi chuẩn bị đồ ăn tầm tầm rồi, hôm nay vừa lúc có mổ lợn nên mua mấy cân thịt lợn, lại đổi hai cái đậu, có thịt có trứng, cũng đủ rồi. tới nếu là vào hai năm trước, khi đó mua đồ cũng dễ dàng như vậy, bắt đầu từ năm ngoái bất kể là mua đồ hay là bán đồ cũng dễ dàng hơn trước đây nhiều.

      Ngô Hồng Nhi thấy đám người cuối cùng cũng trở lại, lúc này mới thở phào nhõm, đây cũng phải là làm cái khác mà là kéo bè kéo lũ đánh nhau, Hồ Quốc Đống tuy rằng to con, Ngô Hồng Nhi vẫn hơi lo lắng. Ở nông thôn đánh nhau có đôi khi đánh cũng rất ác, mấy ngày hôm trước hai em họ nội thôn Lâm chỉ vì tranh cái bờ ruộng mà đánh nhau vỡ cả đầu.

      Hồ Quốc Đống bọn họ vừa vào cửa, Ngô Hồng Nhi im hơi lặng tiếng quan sát Hồ Quốc Đống cái, Hồ Quốc Đống ra bị thương tích gì, nhưng mặt lại bị Thôi Hương Mai cào vài phát, Thôi Hương Mai xuống tay cũng ác, mới vừa rồi còn cái gì, bây giờ phồng lên rồi. vệt từ mũi đến khóe mắt kia cực kỳ dễ thấy, bên còn rướm tơ máu, bởi vậy có vẻ hơi chật vật. Ngoài ra mấy em họ nhà họ Hồ hoặc nhiều hoặc ít cũng chịu chút thương tích, có người khóe mắt còn xanh đen.

      Mấy người phụ nữ có gì, Trần Lan Tử thậm chí còn có chút đắc ý hả hê cái gì đó với Lý Quế Lan. Hồ Lê Nhi cùng hai đứa theo ở phía sau sắc mặt cũng đều còn tốt, thấy bộ dáng bọn họ thế này trái tim vẫn căng thằng của Ngô Hồng Nhi cũng ‘bùm’ tiếng thả lỏng, tuy rằng mặt Hồ Quốc Đống hơi ghê, nhưng là việc hẳn giải quyết tầm tầm rồi.

      “Mẹ, mọi người trở lại. Đều mệt rồi nhỉ, rửa tay chúng ta ăn cơm ." Ngô Hồng Nhi tiến lên .

      "Ừ, mọi người cũng đều đói bụng rồi, sửa soạn chút ăn cơm. Đúng rồi Đản Đản đâu?" ở bên ngoài nửa ngày, Lý Quế Lan lại bắt đầu yên lòng cháu trai cả rồi.

      "Nó vừa ăn no ngủ rồi." Ngô Hồng Nhi vừa đổ nước đưa khăn mặt cho mấy người vừa ."Nào, Đại Nữu, Nhị Đản qua chỗ mợ rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm rồi."

      "Cháu dâu cháu gọi mấy đứa cùng chú Ba cháu đến , thím và chị dâu cháu đều qua đây, bây giờ bọn họ nhất định còn chưa ăn cơm, chú Ba cháu người này ngay cả cháo vụn ngô cũng biết làm, so sánh với cha chồng cháu cũng cách nào so sánh được, cháu gọi cả bọn họ tới, chúng ta tùy tiện ăn tạm miếng ở đây là được rồi." Thấy Ngô Hồng Nhi rửa tay cho hai đứa , Trần Lan Tử bèn . Bà ta tự nhiên như ruồi, chẳng hề có tí ngượng ngùng nào, còn ăn tạm hai miếng, biết còn cho rằng bà ta chỉ là ăn dưa muối hớp cháo vụn ngô thôi.

      Lý Quế Lan nghe thấy Trần Lan Tử như vậy, khóe miệng giật giật cái. Cho dù vừa rồi ở trang Đại Lý Trần Lan Tử biểu tốt như vậy, bây giờLý Quế Lan cũng nhịn được thầm tiếng là chó đổi được ‘cái gì đó’.

      "Quốc Đống, con qua chỗ bác cả con chuyến, gọi cả bác cả con cùng bọn đến đây , hôm nay chúng ta cùng nhau náo nhiệt chút." Lý Quế Lan , nếu gọi chú Ba, chỗ bác Cả cũng thể tránh né rồi.

      Ngô Hồng Nhi tuy rằng ngoài miệng vui vẻ đáp lời, nhưng trong lòng lại có chút phát khổ, ba gia đình cộng lại bao nhiêu người chứ, tuy rằng tính toán theo lượng cơm ăn của đàn ông nhà họ Hồ nên cơm tối làm ít, nhưng như thế nhiều lắm thêm được người, tính như vậy nguyên màn thầu cũng đủ ăn.

      Lý Quế Lan hiển nhiên cũng nhìn ra con dâu cười mất tự nhiên, bèn thừa dịp người khác để ý nhìn cái trấn an, loại chuyện này Lý Quế Lan gặp qua nhiều lần, giao tiếp với Trần Lan Tử thể dựa theo kinh nghiệm bình thường.

      Sau khi Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống ra ngoài gọi người, Lý Quế Lan vào nhà nhìn cháu trai cả chút trước, thấy thằng nhóc này bốn chân chồng vó ngủ say sưa ở giường, bên cạnh giường gạch còn dùng gối đầu chặn lại, cho dù đứa lăn lộn cũng ngã xuống đất, lúc này mới yên tâm phòng bếp làm việc.

      Đồ ăn Ngô Hồng Nhi làm ít, bên cạnh nồi còn có cải thảo rửa cắt, đậu cùng miếng thịt hiển nhiên là định lát nữa dùng để nấu. Trong chiếc nồi sắt bên cạnh đậy nồi màn thầu nhào hai loại bột, đây cũng là Ngô Hồng Nhi vừa hấp.

      Tính toán chút đồ trong tay, Lý Quế Lan lại nhào chậu bột mì lớn, chuẩn bị nướng chút bánh nướng ăn. Bấy giờ bột mì nhiều nhà bỏ được ăn, là lương thực tinh (bột mì + gạo trắng) hàng giá . chậu bánh nướng to như vậy đem ra ngoài hề mất mặt. Bưng đồ ăn Ngô Hồng Nhi làm xong lên, bác cả Hồ và chú ba Hồ cũng dẫn con cái tới. Hồ Lão Đồ lại cầm hai bình rượu ra, ba đại gia đình ngồi kín cả ba cái bàn lớn, như vậy đám trẻ con tuổi hơn chút còn có chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi ở đùi người lớn nhà mình.

      Lý Quế Lan Ngô Hồng Nhi và Hồ Lê Nhi đều lên bàn, bọn họ bận làm thêm đồ ăn ở phòng bếp, vừa rồi đồ ăn Ngô Hồng Nhi chuẩn bị cũng đủ. Thấy có chút hay, Lý Quế Lan dứt khoát chịu đựng thịt đau mổ con gà đẻ trứng trong nhà, tại trời ấm gà mái vừa đẻ trứng nhiều lên, lúc giết gà tay Lý Quế Lan cũng hơi run. Hồ Lê Nhi bởi vì sức khỏe tốt lắm, nên chỉ là giúp nhóm lửa ở bên dưới, chủ yếu chính là mẹ chồng nàng dâu Ngô Hồng Nhi hai người làm việc.

      Nướng đầy chậu lớn bánh lại hầm con gà, lúc mới miễn cưỡng tiếp đón xong nhiều người như vậy. Chờ mọi người ăn uống no đủ, mẹ chồng nàng dâu hai người thu dọn xong mớ hỗn độn trời rất muộn rồi.

      "Được rồi, con mau về phòng , Đản Đản ngủ lâu như vậy phỏng chừng sắp náo loạn rồi." Lý Quế Lan thấy Ngô Hồng Nhi còn muốn đun nước nóng rửa chân cho hai đứa bèn ."Còn có vết thương mặt Quốc Đống con tìm chút rượu trắng lau cho nó, con bé con dâu nhà họ Thôi kia nhi xuống tay còn rất ác. Nước tự chúng ta đun là được rồi."

      "Vâng mẹ, ngài cũng nghỉ ngơi sớm chút." Thấy Lý Quế Lan như vậy, Ngô Hồng Nhi cũng ngừng tay, bắt đầu nhớ thương con từ lâu rồi, vừa rồi bởi vì có việc suốt nên dỗ con, tại qua đây lâu như vậy đứa nhất định đói bụng rồi.

      Ngô Hồng Nhi vào phòng trước tiên là nhìn con chút, bạn Hồ Kiệt dậy mếu máo định khóc đây, về phần Hồ Quốc Đống vừa rồi uống rượu ít, tại ngủ mơ mơ màng màng rồi.

      Ngô Hồng Nhi bế con lên suy tiểu lại cho nó bú sữa, dỗ mãi đứa này vẫn ngủ, phỏng chừng mới vừa rồi là ngủ nhiều, thấy mắt cu cậu mở thao láo, cu cậu thấy Ngô Hồng Nhi nhìn nó bằng vẻ mặt bó tay còn khanh khách cười ngừng, Ngô Hồng Nhi chọt chọt cái mũi của cu cậu : "Con chính là đồ quỷ sứ." Thấy cu cậu chịu ngủ, Ngô Hồng Nhi dứt khoát đặt cu cậu ở trong giường gạch lại cho cu cậu cầm đồ chơi để cho cu cậu tự chơi.

      tại bạn Hồ Kiệt hơn sáu tháng, ba tháng biết lẫy, bấy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết , tuy rằng còn chưa bò được, nhưng là ngồi dậy lại rất vững chắc, ngay cả Lý Quế Lan cũng đứa này xương cốt cứng rắn, học nhất định rất nhanh.

      Thấy đứa vui vẻ tự chơi tự cười, Ngô Hồng Nhi cũng yên tâm rồi. ra ngoài bưng chậu nước ấm tới đây cho Hồ Quốc Đống lau mặt. Đắp khăn lông nong nóng lên mặt, Hồ Quốc Đống có phút chốc tỉnh táo, lôi kéo tay Ngô Hồng Nhi có phần nũng nịu : "Vợ ơi."

      "Đừng chuyện, há miệng chính là mùi rượu hôi mù, cũng biết rửa ráy chút rồi mới ngủ." Ngô Hồng Nhi vừa lau mặt lau tay cho Hồ Quốc Đống vừa .

      " hôi, em ngửi thử." Hồ Quốc Đống vừa ngẩng đầu vừa ôm cổ Ngô Hồng Nhi kéo xuống. Còn gặm hai cái lên mặt Ngô Hồng Nhi như chứng thực.

      " đó, mau buông ra, con còn ở bên cạnh đấy." Thấy Hồ Quốc Đống gặm mặt y như chó con gặm xương, Ngô Hồng Nhi dở khóc dở cười .

      Hồ Quốc Đống say rồi, đâu có quan tâm Ngô Hồng Nhi cái gì, tóm lại cứ ôm buông tay. Lúc Ngô Hồng Nhi lôi cánh tay của từ cổ xuống, quả thực ra mồ hôi đầy đầu. muốn mắng vài câu, người ta sớm ngủ tít mít rồi.

      Ngô Hồng Nhi lấy rượu trắng cùng vải sạch hung hăng xoa xoa mấy vết mặt Hồ Quốc Đống, thấy Hồ Quốc Đống co rúm lại cái có ý thức, lúc này mới thả tay như hả hận.

      tại mặt Hồ Quốc Đống khá hơn nhiều, bởi vì nguyên nhân thời gian qua rất lâu, những chỗ phồng lên vừa rồi xẹp xuống, lưu lại mấy vảy máu nho .

      Lao lực hầu hạ Hồ Quốc Đống xong, lại đổ nước bẩn xong, Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng thở phào nhõm. ngày này cũng là rất mệt người. Chẳng qua vừa vào phòng nhìn thấy cảnh tượng giường gạch lại có vài phần dở khóc dở cười. Vừa rồi sợ chú ý cái con ngã từ giường gạch xuống đất, Ngô Hồng Nhi bèn nhét bé Hồ Kiệt vào bên chân Hồ Quốc Đống, có chân to dài của Hồ Quốc Đống chặn còn an toàn hơn rào chắn. Nhưng hiển nhiên bé biết cái thứ chắn đường này là cái gì, ôm chân to của cha cu cậu gặm đây.

      "Có thối hay , con còn gặm chân cha con." Bế con lên lại dùng khăn lông sạch lau miệng cho con, Ngô Hồng Nhi cười . Trẻ con đều là đụng phải cái gì là cho luôn vào trong miệng, nhưng hiển nhiên gặm chân thối của Hồ Quốc Đống đúng là nằm trong phạm vi tiếp nhận của Ngô Hồng Nhi. Ngô Hồng Nhi khỏi có chút may mắn, may mắn vừa rồi rửa chân cho Hồ Quốc Đống, bằng càng chịu được rồi.

      Hồ Kiệt cũng biết vừa rồi cu cậu làm chuyện mất mặt gì, thấy mẹ nó bế nó lên nó còn vui vẻ cười ‘khanh khách’ "Mẹ vẫn cứ chẳng quan tâm con tại có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ rồi chứ."

      nhà ba người vui vẻ ấm áp, trong phòng bên kia Lý Quế Lan lôi kéo Hồ Lê Nhi chuyện, Hồ Lão Đồ cũng uống say, ngả xuống là ngủ luôn. Lý Quế Lan đắp chăn cho ông rồi ra phòng con . Hai đứa Đại Nữu và Nhị Đản cũng ngủ từ lâu rồi, chỉ có Hồ Lê Nhi còn thức, thấy Lý Quế Lan tiến vào, Hồ Lê Nhi chẳng hề kỳ quái hiển nhiên là biết mẹ chị nhất định tới đây.

      Lý Quế Lan vừa vào là quở trách Hồ Lê Nhi: "Con xem con con bé đáng chết này mang thai còn giấu trong nhà, lần này nếu phải xảy ra chuyện lớn như vậy con còn định giấu suốt có phải hay ." Có điều cố kỵ hai đứa cháu ngoại ngủ, Lý Quế Lan là thấp giọng .

      "Mẹ, có chuyện gì, con đây là thai thứ ba có thể có chuyện gì. Đản Đản mới hơn nửa tuổi, Hồng Nhi cũng còn trẻ, mẹ đâu có rảnh tay." Hồ Lê Nhi .

      " có chuyện gì có thể suýt nữa làm mất con?" Lý Quế Lan vừa nghe Hồ Lê Nhi như vậy bèn ."Lần này Chấn Lương làm chút chuyện rối bòng bong trong nhà kia con cũng đừng về, cứ ở đây dưỡng tử tế." Miếng thịt từ người rơi xuống, biết con bị ấm ức, cũng người mẹ nào có thể nhịn.

      "Đừng, ngài xem chuyện trong nhà cũng giải quyết tầm tầm rồi, con ở nhà vài ngày rồi về. Ở lâu con yên tâm trong nhà, Hồng Nhi phỏng chừng cũng có ý kiến." Hồ Lê Nhi .

      "Chấn Lương là người lớn như vậy rồi còn có thể đói bụng được nó sao? Chỗ vợ Quốc Đống con cũng đừng lo lắng, bây giờ trong nhà vẫn là mẹ quản lý đó, lại Hồng Nhi cũng phải người tính toán chi ly như vậy." Lý Quế Lan .

      "Mẹ, ngài còn xem con như bùn nặn mà. Con chỉ là ngày đó bị động thai chút, dưỡng hai ngày là được rồi. Trong nhà con vừa trồng ít rau, ở đây suốt con cũng yên lòng." Hồ Lê Nhi cũng là người có mệnh lao tâm khổ trí, muốn để cho chị nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi nổi.

      "Aiz, con chính là mệnh vất vả. Con xem Hạnh Nhi cả ngày chẳng bận tâm cái gì trôi qua thoải mái bao nhiêu." Có con này Lý Quế Lan cũng biết cái gì."Con cầm lấy tiền này, về sau ăn nhiều chút đồ tốt, mang thai cũng thể cả ngày ăn dưa muối. Con xem Đản Đản bây giờ lớn được tốt bao nhiêu." Lý Quế Lan đưa cho Hồ Lê Nhi ba mươi đồng tiền .

      " cần cần, mẹ mùa đông năm ngoái chúng con chỉ ủ giá đỗ bán giá đỗ cũng kiếm được ít, còn trả sạch hết nợ nần rồi. Chờ rau trong vườn thu hoạch, chúng con có thể tích cóp được ít tiền rồi. Cha con muốn nuôi lợn chính là lúc dùng tiền, ngài giữ ." có nợ cả người, tới cái này hai mắt Hồ Lê Nhi cũng tỏa sáng.

      "Được rồi bảo con cầm cứ cầm, đây là cho cháu ngoại mẹ chứ phải cho con. Mẹ đây con cũng mau nghỉ ngơi ." Nhét tiền vào trong tay Hồ Lê Nhi, Lý Quế Lan vội vàng đứng dậy luôn. Dù sao Hồ Lê Nhi cũng phải ngày mai ngay, sau này có khối thời gian chuyện.

      Thấy mẹ mình sợ mình trả lại tiền cho bà nên nhanh, Hồ Lê Nhi nhìn tiền trong tay thở dài.
      thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44. Bán giá đỗ

      Edit: Trạch Mỗ

      Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong sân nhà họ Hồ, mí mắt Ngô Hồng Nhi giật giật, ngày hôm qua ngủ hơi muộn, nhưng Ngô Hồng Nhi có thói quen dậy sớm nên đến giờ vẫn là thức dậy.

      Đản Đản cũng thức dậy, chẳng qua cu cậu làm ầm ĩ ôm chân mình tự tiêu khiển đấy, còn thỉnh thoảng cười ha hả hai tiếng. Bạn Hồ Kiệt sinh ra chính là cục cưng của ông nội bà nội, mới bắt đầu tính tình của cu cậu rất lớn, động tí là tiếng khóc rung trời. Khi đó Ngô Hồng Nhi còn vô cùng lo lắng. Nhưng lớn hơn tính tình của cu cậu trái lại tốt lên rất nhiều, mặc dù còn tuổi tính tình nghịch ngợm của cu cậu, nhưng chỉ cần đảm bảo cho cái mông của cu cậu mát mẻ sạch , bụng đói bụng, tự cu cậu có thể chơi rất high. Tuy rằng sợ nhưng mình lại thường xuyên lăn qua lăn lại. Lúc trước khi cu cậu mới học được lật người, phỏng chừng chính mình cũng là ngạc nhiên, người khác động đến cu cậu, tự mình lại quay cuồng cả nửa buổi chiều.

      Hồ Quốc Đống còn ngủ, vảy máu mặt đọng lại, nhìn vấn đề lớn, chỉ cần dưỡng tử tế vài ngày đến cả sẹo cũng để lại. ra cho dù có sẹo cũng có gì, đàn ông nông thôn kết hôn mặt còn quan trọng bằng đôi tay. Đàn ông ấy à trước tiên bị người chú ý là có sức lực hay , có thể kiếm tiền hay , chẳng ai để ý mặt có phải có vết sẹo hay .

      Thấy Hồ Quốc Đống thản nhiên ngủ rất say, Ngô Hồng Nhi nghĩ tới bộ dáng uống say lại bắt đầu chà chà vô lại của người này đêm qua, nhịn được nhéo mũi Hồ Quốc Đống.

      " biết ngay em muốn làm chuyện xấu." Hồ Quốc Đống chợt mở mắt ra, cầm lấy tay Ngô Hồng Nhi .

      "Được đó, vậy mà lại giả bộ ngủ." Ngô Hồng Nhi ăn cắp còn la làng, từ giường gạch tay chân lưu loát nhảy lên. ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, nếu để cho Hồ Quốc Đống bắt được dễ thoát thân rồi. Hôm nay Hồ Lê Nhi ở đây, Ngô Hồng Nhi cũng muốn đùa vui ồn ào với ở đây mất mặt trước chị chồng.

      Thấy vợ chạy rồi, Hồ Quốc Đống đưa tay ôm lấy con trai mập giống như con rùa nằm ngửa ở giường gạch cố gắng muốn ngồi dậy nhưng mà như thế nào cũng ngồi nổi, "Mẹ con xấu hổ phải ?" Thấy con trai bởi vì được bế lên mà cười khanh khách ngừng, Hồ Quốc Đống ném con trai lên mấy cái cao, dĩ nhiên bởi vì con còn chỉ là hơi dùng tí sức lực.

      Hồ Lê Nhi thức dậy nghe thấy tiếng cười của hai cha con từ trong phòng truyền tới, nhịn được với Lý Quế Lan: "Mẹ, mẹ xem hai cha con Quốc Đống và Đản Đản vui vẻ chưa kìa."

      "Ừ đúng vậy, đứa nhóc Đản Đản này chính là đứa thích chỗ đông người, ai đùa nó nó cũng vui cười ngừng." Vừa nhắc đến cháu trai Lý Quế Lan lại nhịn được mặt mày hớn hở."Con biết mẹ bế nó cái, mắt to của nó cũng cười đến híp cả lại. Ngày nào cha con chơi đùa với nó cũng thể yên tâm ngủ. tới cháu trai, kinh nghiệm của Lý Quế Lan quả thực bộ lại bộ.

      Tuy rằng Ngô Hồng Nhi và Hồ Lê Nhi đều thức dậy, nhưng bữa sáng lại là Lý Quế Lan tự mình làm. Thấy mẹ chồng làm bữa sáng Ngô Hồng Nhi bèn cho gà ăn, tưới rau, quét tước cửa nhà, bận rộn biết trời trăng gì nữa. Lợn trong nhà đều được Hồ Lão Đồ thả nuôi chỗ, cũng bớt việc cho Ngô Hồng Nhi. Về phần người già Hồ Lão Đồ thấy thiếu, sáng sớm chỏm đám lợn con của ông rồi.

      Thấy Ngô Hồng Nhi bận rộn khí thế ngất trời, Hồ Lê Nhi bèn muốn lên hỗ trợ, Ngô Hồng Nhi nhớ đến chị có thai bèn với Hồ Lê Nhi: "Chị Ba, chị nghỉ ngơi lát , ở đây cũng có bao nhiêu việc, em làm xong ngay đây." Lý Quế Lan cũng : "Đúng đó, Lê Nhi con xem thử hai đứa , phỏng chừng cũng sắp dậy rồi."

      Hồ Lê Nhi có cách nào đành phải vào phòng xem hai đứa , Đại Nữu nhà họ Lý tại bắt đầu lên lớp Dục Hồng rồi, nhưng lớp Dục Hồng còn giống với lớp , trong nhà nếu như có việc vài ngày đến trường, giáo viên căn bản quản. Chẳng qua Hồ Lê Nhi cũng có ý định ở nhà mẹ đẻ lâu. Ngày hôm qua theo trở về thuần túy là muốn tránh chút đầu sóng ngọn gió mẹ chồng kế chị bị đánh . Ai biết người này có thể lại làm ra trò gì hay đây. Trước đây chị tất nhiên là sợ , nhưng tại chị mang thai cũng ổn định, vẫn là trốn tránh chút tốt hơn.

      Chờ mấy đứa dậy cả rồi, người nhà bắt đầu ăn sáng.

      Từ lúc Ngô Hồng Nhi mang thai bữa sáng nhà họ Hồ vẫn có phần riêng, Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Lê Nhi mỗi người quả trứng gà luộc, ba đứa mỗi đứa bát canh trứng gà. Dĩ nhiên bạn Hồ Kiệt chỉ có thể ăn chút xíu, cu cậu ăn thừa lại cũng là của Ngô Hồng Nhi. Bữa sáng của hai cụ nhà họ Hồ cùng Hồ Quốc Đống chính là như bình thường, bánh bột ngô, cháo vụn ngô và dưa muối. Chút đồ ăn thừa còn lại tối qua Lý Quế Lan cũng hâm nóng lên chút.

      Ngô Hồng Nhi còn ở thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, Lý Quế Lan cho ăn bữa riêng là theo thói quen rồi, Hồ Lê Nhi lại hơi ngượng ngùng. Mỗi lần về nhà mẹ đẻ mẹ chị lại làm đồ ăn ngon cho chị, tại cũng bắt đầu để cho chị ăn đồ tiêu chuẩn riêng rồi. Thấy hai đứa ăn canh trứng gà như hổ đói sói vồ, trứng gà luộc Hồ Lê Nhi cũng nuốt xuống, đưa quả trứng gà này cho hai đứa chia nhau. Trứng gà trong nhà đều bị chị tích cóp bán lấy tiền, mặc dù có lúc cũng cho bọn ăn quả, nhưng dù sao cũng nhiều. Chẳng qua về sau tốt lên rồi, Hồ Lê Nhi nghĩ tới nợ nần trong nhà trả hết, trong lòng cũng khoan khoái thôi.

      Mùa đông năm ngoái ủ giá đỗ đúng là ý nghĩ đột nhiên, chị chỉ là nghe chồng thỉnh thoảng tới lúc mua bán rau mùa thu có bao nhiêu náo nhiệt nên chợt có ý tưởng, mùa đông ngay cả ở nông thôn cũng chỉ có các loại dau dưa dễ trữ tồn như cải thảo và củ cải khoai tây…, trong thành phố càng cần phải , chỉ sợ lá cải trắng cũng phải dùng tiết kiệm. Nếu ủ chút giá đỗ bán như thế nào đây?

      Mới bắt đầu hai vợ chồng cũng dám làm nhiều, thứ giá đỗ này cho dù vào mùa đông cũng để được, đậu tương tuy rằng hàng năm đều có thể được chia chút, nhưng là thứ này vừa có thể ép dầu lại có thể xay đậu hủ lúc tết nhất còn có thể rang chút hạt đậu cho bọn đỡ thèm.

      Ai ăn mãi cải trắng cũng có lúc ăn chán, có nhiều giá đỗ tươi mới nhìn qua trong veo như nước hấp dẫn người vô cùng thế này. Hai người chẳng ai ngờ rằng Lý Chấn Lương mang theo chút giá dỗ đó đến trấn đến giờ bán xong. Mà cái này còn có rất nhiều người mua được hỏi thăm lần sau lúc nào tới. Non nửa giỏ giá đỗ ước chừng bán được hơn hai đồng, trừ chí phí còn kiếm được hơn đồng. Phải biết rằng làm việc ngày ở đội sản xuất tính xuống người đàn ông cũng chỉ kiếm được mấy hào mà thôi.

      nhiệt tình của hai người trong nháy mắt bị châm lên, Hồ Đào Nhi ở nhà ủ giá đỗ, Lý Chấn Lương lại đem trấn bán. Đậu tương, đậu xanh đều có thể ủ. Đến tết hai người dùng đậu tương và đậu xanh trong nhà còn hạt. Đương nhiên ví tiền cũng phồng lên rồi.

      Chẳng qua tình cũng phải thuận buồm xuôi gió như vậy, đầu tiên bọn họ phải giấu người trong thôn, giá đỗ đối với người thành phố mà là mới mẻ, nhưng rất nhiều người nông thôn cũng biết ủ, nếu biết cái này kiếm được tiền chừng có người làm theo. Bắt đầu từ năm ngoái bán đồ cũng xiết chặt như trước đây, vả lại trời lạnh như vậy, hai người cả ngày cũng chịu ít tội nào là mó nước lạnh nào là sớm về tối.

      Chẳng qua phần trả giá phần thu hoạch, nợ nần trong nhà cuối cùng cũng trả hết sạch. Nghĩ đến đây khẩu vị của Hồ Lê Nhi cũng tốt lên ít.

      Có điều buổi sáng này hiển nhiên là thanh tịnh được, bữa sáng còn chưa ăn xong, Hồ Đào Nhi vội vã chạy tới rồi. Ngày hôm qua lúc Hồ Lê Nhi nhờ người mang hộ tin đến, Lý Quế Lan vốn cũng là muốn gọi con cả, nhưng đúng dịp, ngày hôm qua Hồ Đào Nhi cùng Vương Lập thăm người thân, tối qua lúc về đến nhà trời đen ngòm, chị cũng biết em được cha mẹ chị đón về nên buổi tối qua đây, buổi sáng và vội hai miếng cơm rồi vội vã chạy tới luôn.

      Hồ Đào Nhi vừa vào cửa quở trách Hồ Lê Nhi trận: "Mày xem, năm chị em chúng ta cũng có đứa nào như mày, làm sao lúc là con ở nhà mày còn y như quả ớt gió, tại con cái lớn như vậy rồi lại học được xảy ra chuyện giấu trong nhà. Mày và con Hai khi còn cả ngày chui ngủ cùng ổ chăn, sao mày lại thể học ít tính cách kia của nó."

      Lúc Hồ Hạnh Nhi ở nhà còn là hơi có mấy phần e lệ, nhưng ở nhà chồng chị lại chịu chút ấm ức nào. Lần trước chỉ bởi vì cãi nhau với Triệu Cường mẹ chồng chị xót con trai chị vài câu, Hồ Hạnh Nhi lập tức mang theo hai đứa về luôn, vừa lúc hai đứa nghỉ đông cần học. Chị ở nhà mẹ đẻ nhàn nhã thoải mái, nhưng làm Triệu Cường suốt ruột vô cùng. có cách nào bà cụ nhớ cháu trai mà, ngày thấy lại bắt đầu lải nhải nhắc mãi, Triệu Cường bị lải nhải hai ngày, tự mình tới cửa tới đón tính còn bồi thêm mảnh vải bông mẹ cho cho vợ xin nhận lỗi lúc này mới đón được vợ con . Ngay cả Lý Quế Lan cũng cảm thấy con nhà mình làm ầm ĩ hơi quá đáng.

      Hồ Lê Nhi nghe Hồ Đào Nhi như vậy mặt có vài phần cười khổ, tình huống này của chị căn bản giống với chỗ chị Hai, chị Hai làm như vậy là bởi vì có nắm chắc, nhà họ Triệu cũng chỉ có hai cháu trai như vậy, người làm bà nội xa nổi ngày. Nhưng bà mẹ chồng kế kia của chị còn ước gì đứa nhà bọn họ đều mang họ Hồ ý chứ. Cho dù chị làm đến long trời lở đất có thể thế nào, còn bằng thương lượng tốt với Chấn Lương đâu.

      Ngô Hồng Nhi thấy ba mẹ con trò chuyện vui vẻ, Hồ Lê Nhi cũng đích thực có chuyện gì, trong lòng cũng thở phào nhõm, hôm nay nhà mẹ đẻ còn có việc nữa đấy. "Mẹ, nếu có việc gì, hôm nay con trở về nhà mẹ đẻ ạ." Ngô Hồng Nhi hôm nay về nhà mẹ đẻ là trước với Lý Quế Lan. Hôm nay cháu của đầy tháng. Ở nông thôn chỉ có đứa con đầu trong nhà mới làm tiệc đầy tháng, nhà chị dâu Hai đây cũng là đứa thứ hai, tiệc đầy tháng đương nhiên có làm. Chỉ là định vào ngày đứa đầy tháng cả nhà ăn chung bữa cơm. Khoảng thời gian trước mọi người đều vội vàng chuyện phân đất, Ngô Hồng Nhi chỉ thăm chút vào ngày thứ năm đứa ra đời. Lần này nếu trở về nữa chỉ sợ khó coi. Dù sao đứa chỉ có người .

      " có việc gì con mau , thay mẹ gửi lời thăm hỏi tới mẹ con. Mặc cho Đản Đản dày chút, đúng rồi, hãy mặc bộ quần áo len con đan . Xuân ô thu đống[1], chớ để gió mát buổi sáng làm lạnh đứa ." Lý Quế Lan cũng biết nhà mẹ đẻ của con dâu có việc, vốn Ngô Hồng Nhi với bà trở về rồi, nhưng bị Lý Quế Lan từ chối. Lê Nhi cũng có chuyện lớn gì, chỉ tới ở nhà mẹ đẻ như bình thường, sao có thể cho con dâu về nhà mẹ đẻ đây. Chẳng lẽ chỉ có việc nhà mình là việc của nhà người ta đều phải hay sao?

      [1]Xuân ô thu đống: câu thành ngữ, ý chỉ mùa xuân cần cởi áo rét vội, mùa thu cần mặc áo rét sớm.

      Tác giả có lời muốn : có chút Tạp Văn, chương này viết khó khăn. . .
      --- ------ ---
      Chú thích thêm:

      Đơn vị tiền tệ Trung Quốc: Nhân dân tệ, viết tắt RMB, CYN, biểu tượng ¥
      Đơn vị điểm:
      - Đồng( tiền giấy): sử dụng hàng ngày: 元- Hán Việt: nguyên; phồn thể: 圓-viên; giản thể: 圆-viên; phát : yuan.
      - Hào (tiền xu): (角, jiao, giác) hoặc (毛, máo, mao)
      - Xu (tiền xu): (分, fen, phân)
      1 đồng = 10 hào = 100 xu
      Chương 45. Hàng ngày

      Edit: Trạch Mỗ

      Nhà họ Ngô tuy làm tiệc đầy tháng cho đứa , nhưng hôm nay cũng rất náo nhiệt. Người nhà mẹ đẻ của Cao Quý Miên, cả đại gia đình nhà họ Ngô, lại thêm đám trẻ con chạy tới chạy lui chơi đùa, tràn đầy cả sân.

      nhà ba người Ngô Hồng Nhi vừa đến đây, Thôi Vinh Mai tiến lên đón, kéo tay Ngô Hồng Nhi : "Đến rồi? Còn tưởng rằng hôm nay hai con đến được đấy." Ở nông thôn căn bản có khả năng có bí mật, cho dù là ăn thịt ăn rau cũng có thể truyền khắp thôn ấy chứ, huống chi chuyện đó của nhà chồng Hồ Lê Nhi gây ra.

      Thôi Vinh Mai cũng nghe được phong thanh, còn nghĩ đứa con và con rể này nhất định qua được, nghĩ tới hai người tuy rằng đến muộn nhưng mà lại cũng tới rồi.

      " việc giải quyết hòm hòm rồi, ở nhà cũng có việc gì lớn nên mẹ chồng bảo chúng con về trước." Trước mặt nhiều người như vậy Ngô Hồng Nhi cũng tỉ mỉ với Thôi Vinh Mai, dùng câu ậm ờ cho qua chuyện.

      Thôi Vinh Mai cũng biết đây phải là lúc chuyện, thấy Đản Đản xoay xoay cái cổ ngừng nhìn ngó xung quanh, bà bèn cười nhận lấy cháu ngoại : "Ôi chao ôi, con xem Đản Đản của chúng ta chẳng sợ người lạ tí nào." Trẻ con hơn sáu tháng bất kể làm động tác gì đều đáng ghê gớm. Hơn nữa đứa da trắng giống Ngô Hồng Nhi, mặc bộ quần áo len đan màu xanh nhạt, khuôn mặt nhắn béo ú có vẻ cực kỳ đáng .

      Người xung quanh cũng khen đứa này xinh đẹp ngừng, lấy các loại ưu điểm của cha mẹ . Cho nên Hồ Quốc Đống nghe được cũng cảm thấy vinh hạnh, có điều từ trước tới giờ là người chịu khó, bèn với Thôi Vinh Mai: "Mẹ, nếu con nấu vài món nhé." Hồ Quốc Đống học bảy tám phần tay nghề của Hồ Lão Đồ, làm đồ ăn rất tệ.

      Đàn ông nhà họ Ngô đều là người ngồi ghế dài biết giúp đỡ, bởi vậy đối với Hồ Quốc Đống là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, " cần, cha con bọn họ đều ở trong nhà hàn huyên đó, con cũng qua . Nấu nướng gì đó có chị dâu con cùng hai người thím và bác là được."

      Đẩy Hồ Quốc Đống vào nhà, Thôi Vinh Mai nhịn được khoe khoang với người bên cạnh: "Đứa này chính là quá chịu khó, mỗi lần tới đây cho dù trong nhà có việc cũng phải tự mình nghĩ ra chút việc để làm."

      "Đúng đó, đúng đó. Vừa nhìn là biết đứa chịu khó." Người bên cạnh phụ họa Thôi Vinh Mai .

      Ngô Hồng Nhi thấy mẹ lại bắt đầu khoe khoang con rể, bèn : "Mẹ, con vào nhà thăm chị dâu Hai con chút."

      "Ừ, con ." Thôi Vinh Mai khoát tay với con .

      Ở nông thôn rất ít người có thể ở cữ được đầy tháng, Cao Quý Miên cũng ngoại lệ. Thời điểm chị sinh con đúng lúc trong thôn phân đất, đừng mình Thôi Vinh Mai nhấp nhửng, dù là Cao Quý Miên trong tháng cũng yên được. có cách nào, ở trong phòng căn bản ngồi yên được. Chỉ cần là người nông thôn có người nhớ thương đất nhà mình. Bởi vậy vỏn vẹn đến hai mươi ngày, Cao Quý Miên ra khỏi phòng. Cũng may thể cốt chị vốn khỏe mạnh, hơn nữa mọi người cũng đều cố kỵ tình trạng sức khỏe của chị. Cho nên sắc mặt Cao Quý Miên lúc này coi như tệ.

      Thấy Ngô Hồng Nhi bế con tiến vào, Cao Quý Miên cười : "Hồng Nhi tới rồi?" Ngô Hồng Nhi cũng vội vàng chào hỏi Cao Quý Miên và người trong phòng.

      Ngồi trong phòng Cao Quý Miên là mấy người nhà mẹ đẻ chị, hai chị dâu và em của chị, mẹ Cao Quý Miên ở bên ngoài tán gẫu với Thôi Vinh Mai ở trong phòng. Lúc Ngô Hồng Nhi chưa lấy chồng tình cảm với Cao Quý Miên cũng tệ, nhìn thấy tới cũng hết sức vui mừng.

      "Đến đây, tới xem chút Đại Nha của chúng ta, bọn họ đều đứa này trông rất giống ." Cao Quý Miên cười .

      "Đó là đương nhiên, đây là cháu của em mà." Ngô Hồng Nhi vẫn là lúc đứa vừa ra đời gặp lần, khi đó đứa ngay cả mắt còn chưa mở, cả người đều nhiều nếp nhăn giống như con khỉ , căn bản có khả năng nhìn ra được giống ai. Hôm nay nghe Cao Quý Miên vừa cũng nổi lên hứng thú. bế con trai về phía cháu nhìn chút, con bé ngủ say, tuy rằng nhắm mắt nhưng mặt mày đúng là có bóng dáng của Ngô Hồng Nhi.

      Mặc dù mọi người đều Hồ Kiệt giống Ngô Hồng Nhi, nhưng thực tế đứa này lại là mười phần bộ dáng của người nhà họ Hồ, mày rậm mắt to mũi cao thẳng, ngay cả chiều cao của cu cậu cũng vậy, mặc dù mới sáu tháng nhưng vóc dáng rồi. tới trái lại Đại Nha giống Ngô Hồng Nhi hơn chút.

      "Chị dâu, đúng là rất giống. Cơ mà Đại Nha trưởng thành nhất định xinh đẹp hơn em. Khuôn mặt bé giống chị, giống em là mặt tròn." Ngô Hồng Nhi . Vì để nhìn gần đứa , Ngô Hồng Nhi bèn đặt bạn Hồ Kiệt lên giường gạch, chính cũng ngồi ở bên lề giường gạch.

      Bạn Hồ Kiệt nơi nào từng gặp em bé như vậy, cu cậu nhướng mày lên có chút tò mò, nhịn được muốn đưa tay với, nhưng bây giờ cu cậu còn chưa tiến hóa đến hàng ngũ loài bò sát căn bản có khả năng với đến, thấy mẹ nó chuyện trông cực kỳ vui vẻ lại nhịn được a a vài tiếng với .

      "Ái chà, Đản Đản đây là muốn nhìn em à." Cao Quý Miên nhìn thấy động tác của đứa cũng hơi buồn cười, bèn muốn bế cu cậu đến gần con mình chút.

      "Chị dâu, chị cứ mặc kệ nó, thằng nhóc này rất nghịch, đừng để cho nó đụng tới em bé." Ngô Hồng Nhi cũng dám để thằng nhóc nghịch ngợm này nhà mình gần Đại Nha, thằng nhóc này cả ngày cái gì cũng nhét vào miệng. Mấy ngày hôm trước để ý cái thằng nhóc này vậy mà gặm chân Hồ Quốc Đống. Đại Nha vừa mới đầy tháng, cũng thể để cho thằng nhóc nghịch ngợm này nghịch. Tuy rằng lực phá hoại của nó còn rất .

      "Nhìn kìa, đứa như vậy có thể làm cái gì. Nào, Đản Đản, mợ Hai bế cái." xong bế luôn thằng nhóc vẫn ngó về hướng bên này lên.

      "Bộ quần áo len này là đan hả, khéo tay." Cao Quý Miên thấy quần áo len người Đản Đản vừa đẹp lại có vài phần đồng thú là biết đây là ra từ tay em chồng. Em chồng từ trước đến nay khéo tay đây là mọi người đều biết, mấy năm trước lúc còn là con ở nhà làm quần áo trẻ em cho mấy đứa cháu ít.

      Mấy năm trước phiếu vải cực kỳ túng thiếu, nhưng chỉ dựa vào đan đan tết tết có thể làm được bộ quần áo tệ. Áo năm đó làm cho Nam Nam bây giờ mặc cho Đại Nha cũng khó coi. Còn có giầy đầu hổ mang tới lúc Đại Nha vừa ra đời cũng là hết sức tinh xảo.

      " tới cái này suýt nữa em quên, em còn dùng len sợi đan đôi giày cho Nha Nha đó, bây giờ đeo vừa vặn." Ngô Hồng Nhi cầm lấy cái túi mang theo bên người của mình qua, tạp nham bên trong đều là đồ của bạn Hồ Kiệt. tìm ra đôi giày em bé tinh xảo từ bên trong, giày dùng len sợi chính là cùng loại với đồ Đản Đản mặc, ở mặt giầy chỉ dùng sợi len màu đỏ nhạt móc đóa hoa. Nhìn cực kỳ tinh xảo đáng .

      tại mọi người phổ biến mặc ba màu đen, lam, xám, ở đâu từng thấy giày trẻ em xinh đẹp tinh xảo như vậy, Ngô Hồng Nhi vừa lấy giày ra, người nhà mẹ đẻ của Cao Quý Miên cũng đều chậc chậc khen ngợi.

      tới làm đôi giày này cũng là ngẫu nhiên. tại len sợi quý giá, mấu chốt nhất là màu sắc đẹp như vậy căn bản mua được. Đây là Hồ Hạnh Nhi đặc biệt mang đến cho cháu . Nhìn len sợi màu sắc tươi tắn, Ngô Hồng dứt khoát dùng phương pháp kiếp trước trong lúc nhàm chán học được làm bộ quần áo hết sức đáng cho con trai. Về phần chút làm giày này là còn thừa lại, tâm huyết dâng trào liền muốn làm đôi giày cho cháu , bởi vì len thừa nhiều Ngô Hồng dứt khoát dùng sợi len khác đan bông hoa ở bên , nghĩ tới lại càng xinh đẹp hơn.

      Có cái này làm đột phá khẩu, phòng người hàn huyên suốt đến lúc cần phải ăn cơm trưa mới giản tán. Ba người phụ nữ sân khấu, vẻn vẹn là đôi giày, mọi người đều có thể trò chuyện đến hăng say.

      Ăn cơm xong lại thu dọn tàn cục, Ngô Hồng Nhi liền theo mẹ về nhà ngồi lát, về phần Hồ Quốc Đống tiếp tục chuyện phiếm cùng cha vợ và vợ bọn họ ở nhà Ngô Tân Thiết.

      Hai mẹ con cũng có gần tháng gặp, tất nhiên cũng là hết chuyện, vừa trở về Ngô Hồng Nhi vừa với mẹ chuyện nhà Hồ Lê Nhi. Chuyện liên quan đến chị chồng của con , Thôi Vinh Mai cũng là lo nghĩ.

      tới cửa, xa xa nhìn thấy mẹ Vương Lan dẫn mấy đứa bé chơi ở bên ngoài, Ngô Hồng Nhi thấy đứa nhất kia cũng chỉ là chừng hai ba tuổi, bèn hỏi: "Mẹ, đứa bé kia là của nhà Vương Lan hả?" tới Vương Lan và Ngô Hồng Nhi lúc chưa kết hôn quan hệ rất tốt, nhưng là sau khi từng người kết hôn có gia đình mới, hơn nữa cũng ở chung thôn nên dần dần xa cách. Kết hôn hơn năm này tới nay, Ngô Hồng Nhi đầu tiên là mang thai lại là số lần mang con về nhà mẹ đẻ cũng nhiều, số lần gặp Vương Lan cũng càng ít .

      "Ừ phải, đứa bé này trông rất giống con Lan. giống chồng nó lắm." Thôi Vinh Mai .

      " tới con cũng rất lâu gặp ấy rồi, bây giờ ấy còn tốt chứ?" Ngô Hồng Nhi . Ngô Hồng Nhi và Vương Lan tuy rằng từng là khuê mật tốt, nhưng tính tình lại là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, Vương Lan hoạt bát có tinh thần mạnh dạn đầu, Ngô Hồng Nhi dịu dàng tính tình cũng khá vững chắc.

      "Aiz, tới nó mẹ cũng biết gì, còn bé này sau tết để con lại đây rồi vào thành phố tìm Đỗ Quân rồi. Ngay cả phân đất cũng trở về. Hộ khẩu của nó và con nó đều ở trong thôn chúng ta, cũng được chia hai mẫu đất, tại chú Vương con bọn họ giúp gieo trồng." Đối với Vương Lan Thôi Vinh Mai cũng biết như thế nào cho phải, phụ nữ nông thôn tầm mắt cũng rộng, cả ngày tâm tâm niệm niệm đơn giản chỉ là con cái và chồng mà thôi. Vốn bà cho rằng Vương Lan chỉ là nhớ chồng nó qua thăm chút, nhưng lại nghĩ tới đứa này vừa chính là non nửa năm, ngay cả con cũng vứt cho mẹ nó. Đều là mẹ, dứt khoát bỏ con lại như vậy có thể thấy được cũng là người lòng dạ sắt đá.

      "Mấy chị dâu kia của ấy chịu á?" Ngô Hồng Nhi hỏi. ra Vương Lan cùng mấy chị dâu liên tục có mâu thuẫn cũng phải vấn đề của mình Vương Lan, mấy bà chị dâu kia của ấy cũng người dễ đối phó.

      "Có cái gì bằng lòng? Con Lan có hai mẫu đất đấy, sản(*) cũng cần, chỉ nhờ thím Vương con trông giúp đứa là được. Đứa mới hai tuổi có thể ăn bao nhiêu? Cuối cùng còn phải đều là của bọn họ." Thôi Vinh Mai ."Chỉ là tội nghiệp đứa bé kia, cha mẹ đều ở bên cạnh, cho dù chú Vương thím Vương con đều thương nó, cũng cách nào so được với cha mẹ ruột."

      (*)Sản (tiếng Phú Thọ =D): từ gốc 打的粮食, là phần lương thực gia đình mượn ruộng phải trả cho gia đình cho mượn.

      Ngô Hồng Nhi nghe đến đó chuyện, Vương Lan khi còn bé chính là người có chí khí. Khi đó bất kể làm cái gì ấy đều muốn đứng đầu, người khác có cái gì ấy nhất định phải có tốt hơn. Ngô Hồng Nhi lại khác, có lẽ là nguyên nhân hai kiếp làm người, có chút thích ứng trong mọi hoàn cảnh, được chăng hay chớ, có lẽ chính là bởi vì như thế hai người mới chung đụng tốt như vậy nhỉ. Nếu hai người đều là cây kim so với cọng râu, mỗi ngày cãi nhau tệ rồi.

      Ngô Hồng Nhi vẫn luôn cho rằng tính cách chia tốt xấu, từ trước đến giờ cảm thấy tính tình Vương Lan tốt, nhưng tính cách như vậy về sau nhất định sống khá mệt mỏi. Mà , sống lại đời vốn chính là may mắn vô cùng to lớn, chỉ cần hưởng thụ tốt phần may mắn này là được.

      Tác giả có lời muốn : ra tính cách Ngô Hồng Nhi lấy từ chính bản thân Ban Ban, tính cách Vương Lan là người bạn học của Ban Ban. Mà bây giờ Ban Ban ràng lăn lộn được tốt bằng người ta. . .
      chương 46. Sinh bệnh

      Bởi vì lo lắng trong nhà, thời gian nhà ba người Ngô Hồng Nhi ở nhà mẹ đẻ cũng dài, ba bốn giờ chiều về rồi.

      Hồ Lê Nhi ở nhà mẹ đẻ đối với sinh hoạt của Ngô Hồng Nhi bọn họ cũng có mang đến thay đổi bao nhiêu, thậm chí bởi vì có Hồ Lê Nhi thỉnh thoảng giúp tay, Ngô Hồng Nhi trái lại nhõm hơn rất nhiều. thể Hồ Lê Nhi là người rất dễ ở chung, ngay cả hai đứa đều được chị giáo dục rất tốt, trẻ con đều là cực kỳ ham ăn, nhất là nhà Hồ Lê Nhi điều kiện tốt, trẻ con như vậy nên tham hơn mới đúng, nhưng mỗi lần nhà họ Hồ làm đồ ăn gì ngon, hai đứa đều có bất kỳ tranh đoạt gì.

      Chẳng qua rất nhanh ung dung nổi, Đản Đản ngã bệnh. Mùa xuân ấm còn se lạnh, là thời điểm dễ dàng sinh bệnh nhất, nhất là trẻ con bởi vì sức đề kháng yếu lúc này càng là thời kỳ bọn chúng phát bệnh cao. Dù rằng Đản Đản bình thường rất khỏe mạnh, nhưng lần này cũng tránh được bị cảm mạo.

      Lúc trời còn lạnh Đản Đản còn , bởi vậy vẫn bị bắt ở trong phòng, tại trời ấm lên, thằng nhóc này cũng là đứa thích náo nhiệt, có chuyện gì là kéo cổ muốn ngoài, có lẽ là ở bên ngoài bị lạnh, bởi vậy liền phát sốt cao. Lúc Đản Đản nóng lên là nửa đêm, từ lúc có con Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống buổi tối ngủ rất nông, là đứa nửa đêm vừa phải ăn sữa lại muốn tiểu, qua hơn nửa năm hai người làm cha mẹ cho dù là ngủ cũng phải mở con mắt.

      Lúc nửa đêm Ngô Hồng Nhi đột nhiên nghe thấy tiếng con khóc vùng dậy luôn, vội vàng bế con dậy sờ cái, quả nhiên là lên cơn sốt rồi. Hồ Quốc Đống cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy theo Ngô Hồng Nhi : "Sao thế?"

      "Sốt rồi." Tiếng Ngô Hồng Nhi hơi run rẩy, đối với bệnh tật luôn là có chút e ngại tên, đời trước chính là bị ốm đau hành hạ đến chết.

      Hồ Quốc Đống vừa nghe xong cũng phát hoảng, vội vàng đứng lên tìm thuốc cho con. Trong nhà có trẻ con, gần đây lại là mùa cảm cúm thường xảy ra nhiều, Lý Quế Lan bèn chuẩn bị ít thuốc cảm cúm ở nhà, chẳng qua đứa như vậy nên uống cái gì, uống thế nào? Hồ Quốc Đống cầm hai bao thuốc cũng biết nên làm cái gì bây giờ.

      Động tĩnh của hai vợ chồng hơi lớn, chỉ chốc lát sau Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ cũng thức dậy: "Quốc Đống à, Đản Đản đây là thế nào?"

      "Mẹ, đứa hơi sốt, ngài mau tới đây xem thử." Trong giọng của Ngô Hồng Nhi mang theo tiếng khóc.

      Cho dù bình thường biểu thành thục hiểu chuyện hơn nữa, Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống đều vẫn là thanh niên hơn hai mươi gặp phải chuyện hai mắt tối sầm, vào thời điểm này chỉ còn lại có hoảng loạn. có cách nào Đản Đản rất ít sinh bệnh, tại đột nhiên phát sốt, hai người đều nóng nảy rồi.

      Lý Quế Lan vừa nghe cháu trai bị bệnh vội vội vàng vàng khoác bộ quần áo rồi vào luôn. Bà vừa vào phòng là vội vàng xem đứa . Đứa khóe mắt rưng rưng, giọng khóc thút thít, đứa này từ khi sinh ra khỏe mạnh, khóc lên cũng là kéo to giọng. tại bộ dáng tội nghiệp này, quả thực là như cầm dao khoét tim Lý Quế Lan vậy."Ôi chao ôi, làm bậy nha. Để bà nội ôm cái."

      Lý Quế Lan sờ sờ trán đứa , trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhõm, mặc dù là phát sốt nhưng cũng có sốt nặng. Lý Quế Lan nuôi sáu đứa con, cơ bản vừa sờ là chắc chắn."Hai đứa các con là trông con như thế nào, đứa sốt lên mới biết được, may mắn cơn sốt nghiêm trọng, nếu hai đứa các con tha hồ mà khóc." Tuy rằng trong lòng thở phào nhõm, Lý Quế Lan vẫn là dạy bảo đôi vợ chồng trẻ trận.

      Thấy Hồ Quốc Đống còn ngơ ngác cầm hai bao thuốc ở đó, Lý Quế Lan bèn : "Đừng đứng ngu ngốc ở đó nữa, đứa như vậy sao có thể uống cái đó." Chẳng qua rốt cuộc là đau lòng con trai, Lý Quế Lan thấy đôi vợ chồng trẻ đều là sắc mặt sốt ruột bèn : "Chuyện lớn lắm, phỏng chừng chính là nguyên nhân ban ngày dính chút gió, lát nữa nấu chút hành gừng nước đường cho đứa uống là được rồi."

      Hồ Lão Đồ biết cháu trai phát sốt cũng đợi được ở bên ngoài nữa rồi, nhưng hơn nửa đêm, Hồ Lão Đồ sốt ruột hơn nữa cũng thể vào phòng con dâu, bởi vậy ông ho khan hai tiếng ở ngoài phòng rồi : "Mẹ nó à, Đản Đản thế nào rồi?"

      " có chuyện gì, lão già ông đun chút nước nóng, lại cho đứa dùng hành gừng cùng đường đỏ đun nước nóng uống. Ra mồ hôi là có việc gì rồi." Lý Quế Lan xong, Hồ Lão Đồ liền vội vã làm việc luôn.

      Ở nông thôn khám bệnh khó khăn, nhưng kinh nghiệm từng nuôi mấy đứa đều phong phú, chút cảm vặt căn bản cần uống thuốc, dùng chút phương thuốc dân gian là có thể trị tốt.

      Nhà chính hơn nửa đêm lăn qua lăn lại như thế, Hồ Lê Nhi nghe thấy động tĩnh cũng vội thức dậy xem xem xảy ra chuyện gì. Chờ sau khi vào phòng mới biết được là cháu trai phát sốt. Thấy em dâu bình thường khôn khéo hào phóng khóe mắt đều mang theo nước mắt, Hồ Lê Nhi bèn an ủi: " có chuyện gì đâu Hồng Nhi ạ, trẻ con phát sốt là rất bình thường, cũng cần uống thuốc, lát nữa em dùng cồn chà xát lòng bàn chân lòng bàn tay cho nó, lại cho đứa uống nhiều nước đổ mồ hôi là được."

      Hồ Lê Nhi đúng là sai, năm đó lúc chị mang thai đứa thứ hai, bởi vì đống chuyện rách nát kia của nhà chồng, cả ngày sốt ruột bốc hoả, lúc đứa sinh ra cũng có khỏe mạnh như con bé đầu. Thời điểm chưa đầy tuần tuổi thường xuyên đau ốm bệnh vặt linh tinh. Khi đó hai vợ chồng tay trắng từ trong nhà chuyển ra, ngay cả chỗ ở cũng là mượn, nào có tiền khám bác sĩ, đều là Hồ Lê Nhi chăm sóc cẩn thận từng li từng tí như vậy mới tốt lên. tại đứa lớn tráng kiện khỏe mạnh như thường rồi.

      Chỉ chốc lát sau Hồ Lão Đồ bưng hành gừng nấu thành nước đường tới đây. Tuy rằng bỏ đường đỏ vào, nhưng bên trong hành gừng có chút vị cay, Đản Đản vốn là thoải mái, thứ đồ uống khó uống như vậy căn bản là uống, cầm thìa đút tới miệng là phun ra luôn. Liên tục thử vài lần đều bón vào được, nước mắt Ngô Hồng Nhi liền rơi xuống.

      Đứa khó chịu khóc, mẹ nó ở bên khóc theo, hai mẹ con khóc đến người lợi hại hơn người. Bộ dáng thế này làm cho Lý Quế Lan cùng Hồ Lê Nhi đều bất đắc dĩ ."Lê Nhi con ôm đứa , mẹ tới bón." Hồ Lê Nhi chăm đứa là vô cùng có kinh nghiệm, khẽ bóp mũi đứa cái, Lý Quế Lan đổ luôn nước đường vào. Hai mẹ con hợp tác cho Đản Đản uống bát , lại dùng cồn lau gan bàn chân lòng bàn tay cho đứa hơn nửa giờ, lại sờ đứa bớt nóng ít.

      "Được rồi, Lê Nhi con còn có thai đấy, mau nghỉ ngơi . Tối hôm nay mẹ trông ở đây." Thấy mặt Hồ Lê Nhi mang theo mệt mỏi thể tránh khỏi, Lý Quế Lan bèn . Sợ đứa nửa đêm lại lên cơn sốt, bà là thế nào cũng yên lòng trở về ngủ. Về phần hai đứa Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi bình thường nhìn đứa vững chắc hơn đứa, nhưng con vừa nhuốm bệnh mới biết được đứa đáng tin hơn đứa.

      Hồ Lê Nhi thấy đích xác có chuyện gì nữa, Ngô Hồng Nhi cùng Lý Quế Lan cũng ngừng bảo chị nghỉ ngơi bèn trở về. Sau khi Hồ Lê Nhi về nghỉ, Lý Quế Lan đuổi Hồ Quốc Đống phòng ngủ của bọn họ, bà và Ngô Hồng Nhi cùng nhau chăm sóc đứa .

      Lăn qua lăn lại như vậy sau nửa đêm rồi, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng dám ngủ, chỉ có thể ở bên chợp mắt chút, hai người ai cũng ngủ ngon. Chẳng qua cũng may buổi sáng Đản Đản hoàn toàn hạ sốt. Chỉ là vẫn hơi ỉu xìu, nhìn cũng hoạt bát như bình thường. Lúc thân thể khỏe mạnh, Đản Đản ăn cái gì cũng ngốn nga ngốn nghiến, tại cho dù là sữa mẹ nó cũng chẳng buồn ăn ngụm.

      Lý Quế Lan cũng dám bế đứa ra ngoài chơi nữa, chỉ để cu cậu ở nhà, dĩ nhiên hành gừng nước đường uống thường xuyên, nước sôi uống nhiều. Qua hai ba ngày thằng nhóc này lại sinh long hoạt hổ rồi.

      Có điều lần này cu cậu sinh bệnh hiển nhiên hù dọa Ngô Hồng Nhi, lúc chăm con tinh tế hơn bình thường rất nhiều. là cực kỳ thấu hiểu nỗi khổ khi bị bệnh, sợ ngã bệnh càng sợ con ngã bệnh. Vừa bận rộn cái rất nhanh đến lúc gặt lúa mạch mùa hè.
      thuytChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 47. con rể thành phố

      Edit: Trạch Mỗ

      Hồ Lê Nhi cũng có ở nhà họ Hồ bao lâu, cơ hồ là bệnh của Đản Đản vừa khỏi, Lý Chấn Lương tới đón người. Hồ Lê Nhi yên lòng trong nhà khăng khăng đòi , Lý Quế Lan thấy đống chuyện thối nát kia của nhà họ Lý cũng giải quyết hòm hòm rồi, sức khỏe con cũng ổn định lại, nên cũng có cố giữ lại để cho bọn họ .

      cám giác Lý Quế Lan đối với con rể Lý Chấn Lương này cũng tệ lắm, con người Lý Chấn Lương thành cũng thương vợ, chỉ là trong nhà chuyện phiền lòng quá nhiều. Nhưng trong nhà nhiều chuyện phiền lòng cũng phải là lỗi của Lý Chấn Lương, tới mệnh của mới là khổ đấy, nghĩ đến đây Lý Quế Lan cũng mềm lòng rồi.

      người đàn ông ở nhà mình chỉ sợ ngay cả miếng cơm nóng hổi cũng được ăn. Chính là hai cha con Hồ Lão Đồ, đừng nhìn hai người tay nấu nướng tốt, nhưng trừ lúc trong nhà có người tới xuống bếp nấu vài món, bình thường đồ ăn cũng đều là Lý Quế Lan cùng Ngô Hồng Nhi làm. Lúc trước khi Ngô Hồng Nhi chưa gả tới đây nếu bà có việc gì ở nhà, hai cha con này tình nguyện ăn bánh bột ngô uống nước lã cũng chịu nổi lửa.

      Vào hạ rất nhanh đến vụ thu hoạch lúa mạch, vụ thu hoạch lúa mạch năm nay cực kỳ khác biệt, xung quanh ruộng đồng đều là bóng dáng bận rộn, tuy rằng lúa mạch vẫn là mọi người cùng nhau thu, nhưng sau khi thu hoạch lúa mạch xong đất đai này chia cho mọi người. Nhà ai cũng muốn thu dọn xong đất nhà mình sớm chút sau đó nhanh chóng gieo mạ, chung quy kém ngày kém ngày việc đó. Về sau thu hoạch cũng còn là của tập thể nữa mà là của nhà mình. Người làm ruộng cả đời trong lòng ai có tính toán nhặt đâu.

      Vì cái này hai ngày trước trong thôn gặt lúa mạch náo loạn mấy vụ mâu thuẫn lớn , cuối cùng dứt khoát nhà nào thu lúa mạch trong ruộng nhà nấy, như vậy ai cũng nhiều.

      Biện pháp này của trưởng thôn tệ, cánh thôn dân đều cả ngày ở ngoài ruộng như bơm tiết gà, loại lao động phát ra từ nội tâm này và loại làm việc dựa vào thêm công điểm đổi lấy kéo dài thời gian kia là giống nhau. Loại trạng thái tinh thần này từ bất luận mặt kẻ nào cũng có thể nhìn ra rất ràng. người cùng với có cố gắng rất ràng. Nhìn thấy loại trạng thái này, lão trưởng thôn kể từ sau khi chia đất cứ thấp thỏm bất an cuối cùng cũng yên tâm. Có nhiệt tình lớn như vậy lo gì lương thực được mùa.

      Nhà họ Hồ đất nhiều người ít, trong nhà còn có em bé chưa dứt sữa đến tuổi cần người trông, sức lao động trong nhà tính hết nước hết cái cũng chỉ có ba người, còn là phụ nữ là người già. Trước đây lúc kiếm công điểm nhìn ra, tại khuyết điểm ít người lộ . Gia đình có ba bốn đứa con trai chỉ có ngại đủ đất, nơi nào có vấn đề sợ làm xong đâu. Có điều cũng may Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều làm được việc, nhất là Hồ Quốc Đống sức lực người như là dùng hết, làm việc người có thể chấp hai người.

      Gặt lúa mạch chưa được hai ngày, Hồ Hạnh Nhi dẫn Triệu Cường trở về hỗ trợ. Về phần hai đứa cháu trai mẹ Triệu chịu để cho về cùng. tới con trai cả của Hồ Hạnh Nhi tại cũng , trẻ con lớn như vậy nếu ở nông thôn cũng có thể làm bằng nửa người lớn. Vốn Hồ Hạnh Nhi cũng định mang hai cậu con trai về, bất đắc dĩ mẹ Triệu như thế nào cũng chịu. Hai đứa cháu trai trong nhà là thịt trong tim mẹ Triệu cha Triệu, đừng để cho bọn họ ra đồng, dù chỉ là làm chút việc nhà mẹ Triệu cũng nỡ. ra đừng cha Triệu mẹ Triệu, ngay cả hai em của Triệu Cường cũng hết sức thương hai đứa cháu này. Dùng lời của bọn họ mà về sau cũng chỉ trông vào Đại Bảo Nhị Bảo dưỡng già. Về phần Triệu Cường, có cháu trai cả ở trước mắt ngược lại có quý báu như vậy nữa. Bởi vậy liền bị Hồ Hạnh Nhi mang đến cải tạo lao động.

      Triệu Cường tuy rằng cưới vợ nông thôn, nhưng làm việc ruộng đồng đúng là lớn lên kiệu lần đầu. Cầm liềm cắt chưa được hai cái, đôi tay kia cũng đều là vết máu rộp. Đừng so sánh với Hồ Quốc Đống, ngay cả Ngô Hồng Nhi và Hồ Hạnh Nhi cũng kém hơn. Người ta gặt rất xa rồi. còn cúi đầu lết đây nè.

      con rể người thành phố vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Lý Quế Lan, nhưng tại cũng chỉ có thể dở khóc dở cười thôi. Nhưng thấy bộ dáng đứa này đỏ bừng cả khuôn mặt, mặt còn dính mấy vết bùn, cắt liềm lúa mạch lại đau nhe răng nhếch miệng, Lý Quế Lan đành lòng, cũng sợ bị mệt bèn : "Cường Tử à, con tới đây trông Đản Đản , đứa này nghịch ngợm vô cùng, mẹ cũng sắp bế nổi rồi. Hai ta đổi chút, lát nữa lại đổi lại."

      Người sáng suốt vừa nhìn là biết đây là Lý Quế Lan tìm bậc thang xuống cho Triệu Cường, dù sao Lý Quế Lan tuy rằng có tuổi, nhưng đừng bế trẻ con dù là xuống ruộng cũng chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa đứa nằm ở trong xe đẩy bằng gỗ ông nội nó làm cho, căn bản là cần bế.

      Hồ Hạnh Nhi mực cắt lúa mạch ở phía trước cũng ngoảnh đầu lại, chị mặc kệ kẻ mất mặt xấu hổ này, Triệu Cường có chút lúng túng cười cười với mẹ vợ, nhưng rốt cuộc vẫn đưa liềm cho mẹ vợ, mình trông Đản Đản. Nông cụ trong ruộng đều có hạn, nhà họ Hồ ít người, liềm được chia đến cũng nhiều, giữ cái mẹ vợ chỉ có thể ở bên nhìn lo lắng suông. ở đây cũng thuần túy là làm trở ngại chứ giúp được gì còn bằng để cho mẹ vợ làm đâu.

      Vỗ vỗ đất người, Triệu Cường tới dưới bóng cây trông cháu , thằng nhóc này tựa hồ như biết Triệu Cường làm cái gì, phì phì phun về phía mấy cái bong bóng, vẻ mặt thằng nhóc kia là muốn bao nhiêu khinh thường có bấy nhiêu khinh thường.

      Thu lúa mạch xong liền muốn trồng ngô nghiếc các loại luôn, đây cũng là hồi giày vò, Hồ Hạnh Nhi dẫu sao sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy rồi, Ngô Hồng Nhi trước đây làm việc đồng áng cũng phải là nhiều lắm, tuy rằng Hồ Quốc Đống cố gắng hết sức tự mình làm hết việc nặng, nhưng chờ đến lúc việc đồng áng làm hòm hòm rồi, hai người vẫn là đều đen gầy tầng.

      Thời gian Trương Cường ở lại trang An Bình cũng dài, dù sao ở trấn còn có phần công việc ở xã mua bán mà, hai năm trước đây cũng là công việc béo bở, nếu phải gia đình có ô dù căn bản được phân tới đó làm việc. Hai năm này tuy được ưa thích như vậy nữa, nhưng dù sao cũng là công việc ổn định, Triệu Cường là thế nào cũng thể bỏ. Bởi vậy chỉ tới nhà họ Hồ giúp hai ngày bận rộn nhất, ra hỗ trợ cũng đúng, ai bảo chẳng biết cái gì cũng chẳng làm được cái gì đây.

      Đợi thu thập lúa mạch ngoài ruộng xong, Lý Quế Lan liền bắt đầu đuổi con nhà mình, "Được rồi được rồi, thời gian mày ở đây cũng ngắn rồi, mau mau về , ở đây lâu mẹ chồng mày dù coi trọng mày hơn nữa cũng có ý kiến."

      " có chuyện gì đâu mẹ ơi, mẹ chồng và cha chồng con mẹ còn biết, chỉ cần có Đại Bảo Nhị Bảo ở bên cạnh hai người bọn họ mới chẳng quan tâm người khác đâu. Hì hì, con ở lại đây là có việc muốn với cha mẹ." Hồ Hạnh Nhi . Thấy Hồ Lão Đồ và Lý Quế Lan đều bộ dáng chờ chị chuyện, Hồ Hạnh Nhi cũng hề khách khí ."Mẹ, ngài cho con vay chút tiền ."

      "Mày cần tiền làm cái gì?" Lý Quế Lan có phần khó hiểu . tới bốn con còn lại ai vay tiền Lý Quế Lan cũng kỳ quái, duy chỉ có Hồ Hạnh Nhi mở miệng bà phải hỏi câu. Triệu Cường mỗi tháng đều có hơn bốn mươi đồng tiền lương, cha chồng mẹ chồng chị hai người đều có lương hưu, hai vợ chồng bọn họ cần cho hai cụ tiền dưỡng già , hai cụ còn thường xuyên trợ cấp bọn họ. Lý Quế Lan như thế nào cũng nghĩ ra được con thứ hai vay tiền làm gì.

      "Mẹ, mẹ cũng biết Triệu Cường mỗi tháng chỉ có chút tiền lương cố định đó, Đại Bảo Nhị Bảo cũng càng lúc càng lớn. Con phải tính toán chút cho mai sau chứ. Cho nên con bèn nghĩ tới mở cửa hàng mặt tiền bán quần áo . Cơ mà tiền vốn đủ mới nghĩ vay hai cụ chút." Hồ Hạnh Nhi .

      Mặc dù bây giờ quốc gia mặc hộ cá thể rồi, nhưng hộ cá thể vẫn rất bị người kỳ thị. Con Ba cùng con rể Ba đến trấn bán rau đó là còn cách nào khác, nhưng con Hai cũng muốn làm hộ cá thể, Lý Quế Lan cũng có phần do dự. Bà cũng phải ngại mất mặt gì đó, tới nhà mình năm nay phải còn nuôi mười đầu lợn, ấp thêm hai ổ gà con sao. Nhưng cả nhà con rể quả thực đều là công việc ổn định, con làm việc này, Lý Quế Lan đoán thân gia chắc chắn có ý kiến.

      "Tiền cũng phải có, chẳng qua mày với cha mẹ chồng mày chưa? Cường Tử biết ?" Lý Quế Lan hỏi.

      Vừa nghe mẹ chị hỏi cái này, ý cười mặt Hồ Hạnh Nhi tắt ngúm, Triệu Cường trái lại có ý kiến gì, ra cha chồng chị ý kiến cũng lớn, chỉ là bà mẹ chồng kia của chị kiên quyết đồng ý, còn cái gì mà "Nếu mẹ Đại Bảo Nhị Bảo là hộ cá thể chị để cho hai đứa làm người như thế nào ở bên ngoài"…, nhớ tới cái này Hồ Hạnh Nhi lại tức giận.

      Nhìn thấy vẻ mặt này của con Lý Quế Lan còn có cái gì hiểu, "Tiền cũng phải thể cho mày vay, nhưng mày phải thương lượng xong với nhà chồng . Nếu vì cái này mà gây ra mâu thuẫn với nhà chồng mẹ cũng chiều theo." ra Lý Quế Lan cũng cảm thấy con nhà mình giày vò vớ vẩn, phụ nữ ấy à, ở nhà hầu hạ người già trẻ con là được, kiếm tiền đều là chuyện của đàn ông, Triệu Cường cũng phải thể kiếm, đâu có cần đến chị xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.

      "Cha, cha hãy ?" Từ đến lớn chỉ cần Hồ Hạnh Nhi mở miệng, cha chị hầu như đồng ý. Còn nhớ năm đó khi chị còn rất thích cái kẹp hoa, nhưng cái kẹp hoa đó rất đắt, trong nhà lại nhiều con , mẹ chị như thế nào cũng nỡ mua, sau này vừa với cha chị, ngày hôm sau Hồ Lão Đồ mua về cho luôn. Còn có lần kết hôn đó, bởi vì chị nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay của chị dâu cả nhà chồng tương lai vô cùng thích, cha chị cứ thế thêm chiếc đồng hồ đeo tay vào trong đồ cưới.

      Có điều lần này Hồ Lão Đồ hiển nhiên cũng nhất trí với ý kiến của Lý Quế Lan, "Hạnh Nhi nghe mẹ con, trước hết thương lượng với nhà chồng con xong hẵng , cha giữ lại tiền cho con." Đối với ý tưởng của con Hồ Lão Đồ có ý kiến, thậm chí ông còn muốn chờ hai năm này nuôi lợn kiếm được tiền cũng đến trấn mở cửa hàng thịt lợn đó. Chẳng qua con lấy chồng chính là người nhà khác, tâm tư Hồ Lão Đồ tuy rằng đồng ý nhưng là rốt cuộc có đồng ý.

      Thấy cha mẹ đều đáp ứng, Hồ Hạnh Nhi cũng có cách nào, chỉ có thể ấm ức rời . Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi cũng người cố chấp, mặc dù mọi người đều đồng ý, nhưng chị vẫn buông tha, chỉ là ở trong lòng nghĩ nếu đồng ý nài cho đến khi bọn họ đều đồng ý mới thôi.

      Thấy Hồ Hạnh Nhi rồi, Lý Quế Lan nhịn được với Hồ Lão Đồ: "Ông đứa này cả ngày nghĩ gì thế, sống yên ổn thích cứ thích giày vò vớ vẩn. tới đều là ông nuông chiều."

      Thấy Lý Quế Lan kéo đề tài đến người ông, Hồ Lão Đồ bèn : " giống như chỉ có mình tôi chiều nó ý. Tôi ra chuồng chỏm lợn chút đây." xong luôn.

      Lão già chết tiệt này, Lý Quế Lan cười mắng câu, rồi tiếp tục làm công việc tay mình.
      chương 48. Đau lòng

      Edit: Trạch Mỗ

      ra tính cách năm con nhà họ Hồ người lợi hại hơn người đúng là do Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ tay dạy dỗ. Năm đó nhà họ Hồ có con trai, đầu năm nay có con trai như thấp người khác đoạn. Khi đó hai người sắp bốn mươi, đối với việc sinh con trai cũng ôm bao nhiêu hi vọng, vì để cho năm con về sau lấy chồng bị ấm ức, hai người dạy cho tính cách năm con người mạnh mẽ hơn người. Gia đình nhiều con trai con tính tình mềm yếu chút có gì, bị ấm ức em nhà mẹ đẻ có thể đánh lên tận cửa, nhưng nhà mẹ đẻ em, chỉ có thể chính mình lợi hại hơn chút để cho mình chịu ấm ức.

      Khi đó cũng phải có ai khuyên bọn họ ôm đứa từ bên ngoài về. Trước đây là lưu hành việc này, có con trai ôm cũng phải ôm đứa trở về. Nhà họ Hồ điều kiện tốt, đừng ôm đứa từ bên ngoài dù là xin đứa từ chỗ em trong tộc cũng có người sẵn lòng. Khi đó là quá khổ, rất nhiều gia đình ngay cả cơm cũng ăn đủ no, gia đình đông con dù là bé trai cũng có quý giá lắm. Còn có gia đình sống nổi mang con đến chỗ có người quen biết vứt nữa cơ.

      Lúc trước Lý Quế Lan cũng động tâm tư muốn xin đứa con từ nhà Hồ lão tam, nhưng mà lại bị Hồ Lão Đồ khuyên, có con trai hay có con trai ở trong cái nhìn của Hồ Lão Đồ đều là mệnh, nếu ông có cái mệnh này ông cũng nhận, cùng lắm cho Tiểu Ngũ kén rể tới cửa. Đứa ôm đến cho dù là cháu ruột cũng được tự nhiên. Về sau đứa trưởng thành nếu lỡ như biết rất lúng túng.

      Cứ như vậy, ở dưới tình huống hai người vốn đều chết tâm muốn cho con kén rể, Hồ Quốc Đống ra đời. Nhưng tính tình của năm con cũng dưỡng thành. đứa lợi hại hơn đứa, đứa có chủ ý hơn đứa. cái khác chỉ đến việc năm đó Hồ Hạnh Nhi kết hôn với Triệu Cường, Hồ Lão Đồ cũng đồng ý lắm. Tề đại phi ngẫu, ba đời nhà bọn họ đều là kiếm ăn trong ruộng, mà nhà họ Triệu lại là người thành phố. Vào những năm bảy mươi tám mươi, giữa người nông thôn và người thành phố quả thực giống như là cách dải ngân hà.

      Nhưng Hồ Hạnh Nhi tự có chủ ý, chỉ vừa ý Triệu Cường, hai người thực có cách nào mới đồng ý. Có điều mấy năm đầu hai người kết hôn, Hồ Lão Đồ tiếp tế con thứ hai này ít. Người thành phố nhìn vẻ vang, nhưng bình thường ngay cả ăn rau xanh cũng dễ dàng, càng miễn bàn cái khác. Hồ Hạnh Nhi mặc dù là con nông thôn, nhưng từ gia đình cũng chưa từng thiếu chị ăn uống, bởi vì nguyên nhân Hồ Lão Đồ có tay nghề, cách năm ba bữa còn có thể ăn bữa thịt lợn. Có thể lúc làm con ở nhà, chị ăn uống còn tốt hơn khi gả vào thành phố.

      Sau khi chị kết hôn, mỗi lần trở về Lý Quế Lan đều để cho chị mang đồ về, cứ như vậy mặc dù chị là người nông thôn nhưng ở nhà chồng cũng có thể thẳng được lưng. Sau lại liên tiếp sinh hai cậu con trai, cái lưng này lại càng ưỡn được thẳng tắp . Bởi vì lấy chồng phải chịu giày vò gì, vẫn còn y như trước đây.

      Có điều dạy dỗ được năm con tính cách cường thế cũng đại biểu Lý Quế Lan là thích con dâu như vậy, bởi vậy lúc chọn vợ cho Hồ Quốc Đống, bà liếc mắt nhìn là nhìn trúng ngay Ngô Hồng Nhi dịu dàng hào phóng. ra trong cái nhìn của Lý Quế Lan, phụ nữ ấy à là phải giống như con dâu nhà mình mới đúng cơ.

      Ngô Hồng Nhi cũng hùng hùng hổ hổ như mấy con , tính tình rất dịu dàng, nhưng có lần nào Quốc Đống nghe lời nó? Mấy đứa nhà mình kia nhất là con Tư và con Năm cả ngày hò hò hét hét, vì chút chuyện to như quả rắm mà đánh nhau với chồng mình, cuối cùng còn phải chỉ như vậy.

      Lúc Hồ Quốc Đống xách quả dưa hấu lúc trở về lại thấy mẹ cau mày suy nghĩ cái gì đó bèn : "Mẹ, mẹ nghĩ gì thế, sao chỉ có mình mẹ vậy?" Việc đồng áng làm tầm tầm rồi, hôm nay trong thôn nộp lương thực, Hồ Quốc Đống liền theo. đường về nhìn thấy đường có bán dưa hấu bèn thuận tay mua quả. Hồng Nhi nhà họ rất thích ăn
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 49. Mệt rã rời

      Edit: Trạch Mỗ

      Kể từ khi Ngô Hồng Nhi ngủ quên lần đó, tình huống chẳng những chuyển biến tốt đẹp ngược lại liên tục vài ngày giữa trưa lên cơn buồn ngủ, có đôi khi quả thực ngồi cũng có thể ngủ.

      Ngày hôm đó gỡ chăn cùng Lý Quế Lan ở giường gạch, làm việc mí mắt lại trĩu xuống ghê gớm, tựa hồ chỉ cần vừa buông lỏng là díu vào nhau. Nhưng nhìn xem công việc tay, Ngô Hồng Nhi cố gắng mở mở mắt, tại thể ngủ.

      Tháo giặt chăn bông là việc lớn, mùa đông trời rất lạnh, nếu dùng nước nóng lại quá tốn củi, bởi vậy Lý Quế Lan luôn tháo giặt chăn bông vào mùa hè. ra chỉ là chăn bông, ngay cả quần áo bông của mọi người, áo khoác , chăn của Đản Đản, thừa dịp tiết trời ấm áp cũng phải đều tháo ra.

      Lý Quế Lan thấy hai mí mắt của Ngô Hồng Nhi cũng sắp dính lại rồi, bèn : "Hồng Nhi, nếu là quá buồn ngủ ngủ lát . Mình mẹ làm cũng được."

      Ngô Hồng Nhi ngượng ngùng cười cười sau đó : " có chuyện gì, mùa hè chính là dễ ngủ gật, cũng chỉ là lúc này, qua lúc này cũng là tốt rồi." Ngô Hồng Nhi thầm thầm xem ra đoạn thời gian trước là quá mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy vẫn chưa lấy lại được sức.

      Chẳng qua ngủ suốt hiển nhiên là thực tế lắm, ở nông thôn gần như có thời gian rảnh rỗi, chỉ là thu lúa mạch cùng thu hoạch vụ thu là làm cho người ta mất hai cái mạng. Trừ cái đó ra còn phải nuôi lợn nuôi gà, bình thường bớt chút thời gian còn phải làm dưa muối, làm tương gạo. Nếu tỉ mỉ việc này cũng có gì, nhưng việc đồng áng chỉ có riêng là thu hoạch mà thôi, làm cỏ, tưới tiêu, bắt sâu, tỉa cây, thiếu loại nào cũng được. Bởi vậy thời gian duy nhất có thể rảnh rỗi cũng chính là tháng bảy tháng tám nóng nhất và tháng chạp cùng tháng giêng lạnh nhất.

      Mùa đông là thời kỳ gia đình nông thôn tập trung làm việc vui, mà giữa hè chính là thời gian phụ nữ nông thôn tháo tháo giặt giặt.

      Mấy ngày này Ngô Hồng Nhi và Lý Quế Lan cũng là có nhiệm vụ, trừ tháo giặt chăn bông xong còn phải vội vàng làm áo bông cho Đản Đản. Thằng nhóc này gần như mỗi ngày mỗi lớn, chờ đến mùa đông là gần tròn tuổi rồi, áo bông làm lúc trong tháng năm ngoái đều thể mặc vừa nữa, toàn bộ đều phải làm lần nữa. Hơn nữa quần áo bông trẻ con cũng mặc sớm, đám người lớn còn mặc rất mỏng cơ, chúng nó phải mặc áo bông mỏng rồi.

      "Mùa hè chính là làm cho người ta chẳng có tinh thần, con xem Đản Đản của chúng ta cũng bị nóng có tinh thần." Lý Quế Lan cười . Đản Đản tại cũng bị nóng đến uể oải, tại ngủ ngon đó. Cũng chỉ có buổi sáng cùng với buổi tối lúc mát mẻ thằng nhóc này mới có thể lên tinh thần.

      tại cũng giống như đời sau muốn điều hòa có điều hòa, muốn quạt điện có quạt điện. ra cho dù là có phỏng chừng cũng có người bỏ được mà dùng. xu que kem cũng mấy người nông thôn bỏ được mà ăn, nhiều nhất cũng chỉ là cho đứa trong nhà ăn đỡ thèm mà thôi. Đến thị trấn nếu người lớn có thể mua chai nước uống có ga ba xu cho phỏng chừng là có thể làm cho bọn khoe khoang rất lâu rồi.

      "Đúng vậy, thằng nhóc này phỏng chừng cũng là buổi tối nô quá lợi hại." Mùa hè trời quá nóng rất nhiều gia đình đều ngủ ở nóc nhà, thậm chí còn xảy ra chuyện đêm dài yên tĩnh có người ngủ say như chết rơi từ nóc nhà xuống. Chẳng qua nhà cửa bây giờ đều thấp, cho dù là rơi từ nóc nhà xuống cũng xảy ra chuyện lớn lắm. Bởi vậy mọi người vẫn ngủ ở nóc nhà như trước.

      dâu mới kết hôn hơn năm như Ngô Hồng Nhi đương nhiên tùy tiện chạy lên nóc nhà ngủ, có điều buổi tối mỗi ngày cũng đem con lên nóc nhà chơi lát, chờ thời tiết hết nóng lại về phòng ngủ cũng là chuyện thường ngày. nóc nhà mát mẻ, Đản Đản ban ngày ngủ nhiều buổi tối lại hoạt bát, mỗi ngày đều nô ngừng.

      "Đúng rồi mẹ, ngài xem nhân lúc làm áo bông cho Đản Đản có cần con làm cho chị Ba hai bộ áo bông , lúc chị Ba con sinh có thể lạnh đó.” Chính xác là dự tính ngày sinh cái thai thứ ba của Hồ Lê Nhi vừa lúc vào trong tháng
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 50. Lại mang thai

      Edit: Trạch Mỗ

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau Ngô Hồng Nhi còn ngủ, Hồ Quốc Đống chút bình thường của Ngô Hồng Nhi gần đây với Lý Quế Lan.

      Lý Quế Lan vừa nghe, trong lòng cũng là lắc lư cái, bà có tuổi rồi, cuộc sống từng trải đương nhiên phải loại thanh niên vừa mới kết hôn như Hồ Quốc Đống có thể so sánh được. Mấy ngày nay Ngô Hồng Nhi bình thường bà cũng chú ý tới, nhưng căn bản nghĩ tới phương diện kia, dù sao bây giờ Đản Đản mới được chín tháng.

      Chẳng qua bây giờ vừa nghĩ như vậy, là càng nghĩ càng phải, con bé Hồng Nhi này mặc dù hơi yếu ớt nhưng lại phải đứa lười biếng, nhưng mấy ngày nay trạng thái của đứa này nhìn như thế nào cũng đúng lắm. có việc gì là buồn ngủ, sức ăn cũng , đúng là chính xác. Nghĩ đến đây Lý Quế Lan lại nhịn được vui vẻ, trong bát vốn đánh quả trứng gà chuẩn bị nấu canh trứng gà cho cháu trai cả lại thêm quả chuẩn bị để cho Ngô Hồng Nhi ăn, nếu quả mang thai phải bồi bổ nhiều hơn.

      Có điều sợ vui công toi trận, Lý Quế Lan cũng với Hồ Quốc Đống, chỉ là mình chú ý việc này rồi đuổi .

      Nhân lúc hai cho con Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều có ở đây, Lý Quế Lan kéo Ngô Hồng Nhi vẫn trong trạng thái tinh thần tốt lắm sang bên : "Hồng Nhi, nghe Quốc Đống mấy ngày nay con lúc nào cũng buồn ngủ, cho mẹ chút cảm giác thế nào. Có phải lại mang thai hay ?"

      Ngô Hồng Nhi vốn là lử đử lừ đừ chợt ngẩng đầu cái, đúng là nghĩ tới phương diện này. Cơ mà ngẫm lại gần đây trạng thái của rất giống hồi mang thai Đản Đản. Bởi vì sau khi sinh con xong kinh nguyệt của cũng chính xác lắm, lại bây giờ còn cho con bú, chỉ là cảm thấy gần đây rất dễ mệt mỏi, đúng là nghĩ tới có thể là mang thai.

      Nghĩ tới khả năng này, Ngô Hồng Nhi nhịn được buồn bực, tuy rằng sớm có chuẩn bị sinh mấy đứa con, nhưng cũng có ý định nhanh như vậy sinh. Đản Đản tại mới hơn chín tháng, bây giờ lại sinh thêm đứa căn bản rảnh tay nổi, lại bây giờ còn trong thời kỳ cho con bú nữa. Bởi vậy Ngô Hồng Nhi ôm tia hi vọng với Lý Quế Lan: "Mẹ, thể nào. Con bây giờ còn cho Đản Đản bú mà. Có khả năng chính là khoảng thời gian trước mệt nhọc."

      "Cái gì mà thể nào, mẹ với con cái này rất bình thường, con dâu nhà thím Trường Lan con vừa sinh đứa thứ nhất còn chưa được năm tháng lại mang thai đứa thứ hai rồi. Còn chị dâu họ Ba của con nữa cũng là con mới sáu tháng cũng lại mang bầu." Lý Quế Lan cười ha hả . Bà chỉ có đứa con trai đương nhiên hi vọng con trai có thể có thêm mấy đứa con rồi, dĩ nhiên tại con trai có cháu trai cả rồi, thai thứ hai này con dâu sinh nam sinh nữ đều sao cả.

      "Ôi chao, mang thai Đản Đản phải cai sữa rồi, chẳng qua thằng nhóc này cũng hơn chín tháng, cai sữa cũng có bao nhiêu chuyện. Chỉ là chỉ sợ thằng nhóc này lại phải làm ầm ĩ phen rồi." Lý Quế Lan cười ha hả , nghe bà giọng điệu này phảng phất như mười phần xác định Ngô Hồng Nhi mang thai.

      "Mẹ, nếu chúng ta sở vệ sinh khám chút , ngộ nhỡ nếu như phải phải làm trò cười rồi." Ngô Hồng Nhi cố giãy giụa hơi cuối , bây giờ còn ôm tia hi vọng, nếu nhỡ phải đâu.

      "Đúng, đúng. Chúng ta giờ khám thử luôn, dù sao cũng xa." Lý Quế Lan cười , bà cũng nóng lòng muốn xác định con dâu có phải lại mang thai hay . Con dâu nhà ai mắn đẻ cũng là hạng mẹ chồng có thể ganh đua so sánh. Tuy rằng bà ít con trai, nhưng con dâu hiểu chuyện lại xinh đẹp, vừa vào cửa sinh cho bà cháu trai , đứa thứ hai còn nhanh như vậy mang thai, Lý Quế Lan gần như có thể cảm thụ được, ánh mắt hâm mộ của người trong thôn rồi.

      Bởi vì sở vệ sinh cũng
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :