1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 32. Hưởng phúc

      Xuân về khắp nơi, qua Tết trời rất nhanh ấm áp rồi. Vừa vào xuân đội sản xuất tổ chức mọi người bắt đầu ra đồng làm việc, cày bừa vụ xuân là mặt, lúa mì vụ đông ngoài đồng cũng phải tưới nước. Mọi người lại bắt đầu cả ngày làm việc ở ngoài đồng.

      Ngày hôm đó tan tầm xong Lý Quế Lan vội vã về nhà mà là hái rau dại ở bờ ruộng.

      "Chị dâu Quế Lan làm sao tan tầm rồi mà vẫn chưa về nhà thế?" Có người qua đường thấy Lý Quế Lan vừa nhổ rau dại vừa cười mình bèn nhịn được hỏi.

      "Vợ thằng Quốc Đống phải mang thai sao, đứa này ngày hôm qua muốn ăn sủi cảo nhân tề thái, tôi hái tề thái gói cho con bé chút." Kể từ sau khi biết Ngô Hồng Nhi mang thai, Lý Quế Lan là cả ngày cười khép được miệng, quả thực lúc bà ở mình cũng có thể bật cười. Trước đây là em bé hơi tháng dám ra ngoài, nhưng là tại hơn ba tháng, thai của Ngô Hồng Nhi cũng ổn định, Lý Quế Lan mới có cố kỵ, quả thực hận thể tuyên bố với người trang An Bình bà sắp được bế cháu rồi.

      "Ai u đây chính là chuyện tốt mà, mang thai mấy tháng rồi? Chị dâu là có phúc khí, vợ thằng Quốc Đống cũng là đứa có phúc khí, lúc này mới gả vào đến chưa tới nửa năm nhỉ." Người chuyện với Lý Quế Lan cũng là thông minh, thấy Lý Quế Lan cao hứng đến mức này, bèn thuận theo bà.

      "Có hơn ba tháng , đứa này thai tượng tốt, cũng nôn nghén, chỉ là cả ngày muốn ăn những thứ ly kỳ cổ quái, thím gà lão Hồ ở nhà hầm cho nó nó muốn ăn, cứ muốn ăn sủi cảo nhân tề thái tôi gói." Lý Quế Lan cũng cho rằng Ngô Hồng Nhi là đứa có phúc khí, gần như là vừa kết hôn là mang thai, mấu chốt nhất là phản ứng nôn nghén mặc dù có, nhưng cũng chỉ là vài ngày rồi qua. Bây giờ ăn cái gì cũng thấy ngon.

      Duy nhất làm cho người dở khóc dở cười là đứa này sau khi mang thai khẩu vị thay đổi rất nhiều, cứ muốn ăn những thứ linh tinh, cố tình hầm móng lợn cho nó, hầm gà trống tơ cũng thấy nó ăn thêm mấy miếng. đó ngày hôm qua còn muốn ăn sủi cảo tề thái, tề thái phải thứ quý báu gì, năm sáu mươi mất mùa đói kém khi đó mọi người còn có thể coi chúng nó là bảo bối, nhưng là tại mùa xuân bờ ruộng đâu cũng có thể hái bó to.

      "Đây cũng là nguyên nhân nhà chị dâu cơm nước tốt kéo theo con dâu cũng tốt, như nhà người ta thai phụ nào thừa dịp mang thai ăn nhiều chút đồ ngon." tại giờ này chính là giờ tan tầm, thấy hai người Lý Quế Lan chuyện ở đây, mấy người bình thường chung đụng tốt cũng vây quanh tới.

      "Nào có, đứa này trái lại thích thứ quý báu gì, gói cho nó bát hỗn độn, đổ chút dấm chua, nó có thể ăn hai tô đầy ắp." Lý Quế Lan thấy cây tề thái trong tay ít rồi bèn đứng lên .

      "Ai u, thích ăn chua, xem ra nhất định là thằng cu mập mạp rồi." Nghe Lý Quế Lan như vậy, có người ngay. Ở nông thôn đều xem trọng con trai, nhất là lúc này con trai trưởng thành chính là lao động khỏe mạnh, con lớn lấy chồng chính là người của nhà người ta rồi.

      "Cái gì mà thằng cu hay thằng cu, bất kể là nam hay nữ còn phải đứa của nhà họ Hồ tôi. Trời cũng còn sớm, trong nhà vẫn chờ tôi nấu cơm đấy, tôi về trước đây." Hái tề bờ ruộng xong, đặc biệt nhặt bộ phận tươi mới đặt ở trong rổ rau sớm chuẩn bị trước, Lý Quế Lan bèn cáo từ mọi người.

      ra Lý Quế Lan cũng cảm thấy thai này của con dâu là con trai, chỉ nhìn sức con bé ăn cái loại chua kia muốn sinh con trai cũng khó. Có điều trong lòng nghĩ như vậy là chuyện, với người khác như thế nào lại là chuyện khác. Bà cũng giống nhóm người nào đó, cả ngày tuyên dương khắp thôn, con dâu nhà mình có thai là con trai kết quả sinh ra lại là con . Quả thực xấu hổ chết người.

      Xách rổ tề thái về đến nhà, Lý Quế Lan lại nhìn thấy Ngô Hồng Nhi xách nửa thùng thức ăn cho lợn muốn cho lợn ăn, bèn vội vàng để đồ trong tay xuống, tiếp nhận cái thùng xách trong tay : "Ai u, tiểu tổ tông phải với con rồi sao, những việc nặng này con cũng đừng làm, cẩn thận đụng đến bụng. Con ở nhà chỉ cho gà ăn, hái rau hải cỏ là được rồi, cho lợn ăn gì gì đó chờ chúng ta về cho ăn, chỉ thiếu chốc lát như vậy cũng đói bụng đến chúng nó." Bởi vì suy xét đến tháng mười năm nay Ngô Hồng Nhi sinh con, đến cuối năm trong nhà còn phải làm tiệc đầy tháng, đầu xuân nhà họ Hồ lại bắt hai con lợn con nuôi.

      Thấy Lý Quế Lan đổ thức ăn cho lợn vào trong máng lợn, Ngô Hồng Nhi cười cười : "Mẹ, sao, con khỏe mà, làm sao bởi vì cho lợn ăn mệt được. ra con ra đồng cũng sao. Năm đó lúc mấy chị dâu con mang thai cũng vẫn ra đồng kiếm công điểm như thường, đều là đến lúc sắp sinh mới nghỉ ngơi."

      Bởi vì Ngô Hồng Nhi mang thai, cho nên lúc mới bắt đầu cày bừa vụ xuân năm nay, cả nhà đều đồng ý cho ra đồng, dùng lời Hồ Quốc Đống chính là ngày đại khái cũng có thể kiếm được sáu bảy điểm, làm thêm chút là có rồi. Phải biết cha con nhà họ Hồ cũng đều là kiếm được công điểm. Hơn nữa cha chồng Hồ Đào Nhi là đội trường đội sản xuất của bọn họ, nên rất dễ dàng xin nghỉ. Người khác bận việc, Ngô Hồng Nhi chỉ cần ở nhà dọn dẹp chút, nấu cơm là được. Ngay cả làm quần áo cho con cũng cần làm, Lý Quế Lan sớm trông mong làm quần áo cho cháu trai cả rồi, lúc bà có việc gì quả thực kim rời tay.

      "Con cứ ở trong nhà nghỉ ngơi tử tế, dưỡng tốt thân thể sinh cháu trai mập mạp cho mẹ là được. Kiếm công điểm cần con, cha con và Quốc Đống hai người cũng có thể làm đó." Lý Quế Lan cười . Có điều sợ con dâu có áp lực bà bèn tiếp tục : "Con đừng nghe mẹ cả ngày cháu trai cả cháu trai cả, ra cháu trai cháu đều giống nhau, mẹ và cha con để ý cái này, năm đó mẹ liên tục sinh năm chị em Đào Nhi bọn họ, cha con cũng gì."

      Ngô Hồng Nhi cười gật gật đầu : "Con biết." ra trong lòng suy nghĩ, lừa quỷ ư, sao có thể để ý, nếu là để ý cả ngày giắt cháu trai cả ở khóe miệng. Nhưng Ngô Hồng Nhi cũng biết tại lo nghĩ cái này cũng vô dụng, là nam hay là nữ từ khắc mang thai kia định rồi. Lại ra trọng nam khinh nữ, bất kể là nam hay nữ đều là bảo bối của .

      "Hôm qua phải con muốn ăn sủi cảo nhân tề thái sao? Hôm nay mẹ hái được chút, chúng ta làm luôn bây giờ, chờ cha con bọn họ trở về chúng ta cũng làm gần xong rồi." Mấy ngày hôm trước đội sản xuất vừa bắt đám lợn con tới, mấy ngày nay Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống đều bận những việc này, lợn con vừa bắt tới phải chăm sóc tỉ mỉ, chết con cũng chính là tiền. ra nếu phải năm nay trời ấm sớm, hai cha con phải canh chừng ở chuồng lợn của đội sản xuất cả đêm.

      Lý Quế Lan sai, lúc mẹ chồng nàng dâu hai người gói sủi cảo gần gần xong, Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ trở lại. Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, tinh thần của hai người Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều tệ. Hồ Quốc Đống lại càng có vài phần đắc chí hài lòng, nửa năm này thực cưới được vợ vừa ý, vợ lại lập tức mang thai quả thực ai hạnh phúc hơn rồi. Hơn nữa tại cuối cùng cũng khôi phục bình thường, giống lúc vừa biết Ngô Hồng Nhi mang thai, lúc ấy ngay cả đường tay chân cũng luống cuống.

      Hồ Lão Đồ bởi vì người làm cha chồng phải tránh tị hiềm, cũng tiện giống như bạn già cả ngày nhìn chằm chằm vào bụng con dâu, chẳng qua cứ hai ngày là ông phải dặn dò Ngô Hồng Nhi câu, "Muốn ăn gì với mẹ con, đừng tiếc chút đồ kia." Hôm nay vẫn là như cũ, bàn cơm Hồ Lão Đồ bèn : "Mấy ngày nữa cha trấn làm tiệc rượu cho người ta, nghe có cá tươi, nếu cha mua về hai con nhé?"

      Mặc dù là như vậy trước mặt mọi người, nhưng ra ông chính là rẽ cong hỏi, Hồng Nhi con muốn ăn cá , nếu như muốn ăn mua cho con hai con về hầm canh húp?

      loại biểu quan tâm ở mặt như Hồ Lão Đồ càng làm cho người ta có áp lực hơn loại hớn hở ra mặt như Lý Quế Lan. Chỗ bọn họ có lạch ngòi ăn cá cũng có gì ngạc nhiên, nhưng bây giờ là mùa xuân cá trong thôn có thể bắt được đều là cá bột con, các loại cá to cực kỳ đắt, đừng ở nông thôn, cho dù là thị trấn cũng có rất ít người ăn nổi.

      " cần đâu cha, bây giờ trong nhà rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu tiện cha cứ mua cho con chút ô mai lần trước mua về." Ngô Hồng Nhi biết nếu muốn ăn cái gì, Hồ Lão Đồ nhất định phải kiếm hai con cá trở về, bèn từ chối. Về phần loại lý do như cá quá đắt cũng cần .

      "Được, ô mai đó chính là kiếm được từ trong xã của rể Hai con, khi nào muốn ăn cũng có." Hồ Lão Đồ cười híp mắt . Chẳng qua hiển nhiên ông cũng có bởi vì lời Ngô Hồng Nhi mà thay đổi ý tưởng, chỉ là cơ sở vốn muốn mua hai con cá lại tăng thêm ô mai mà thôi.

      Ăn cơm xong, Lý Quế Lan khuyên Ngô Hồng Nhi nghỉ ngơi, còn mình ở đây rửa bát. Chẳng qua cuối cùng vẫn là rửa xong, bị Hồ Quốc Đống nhận lấy. Đàn ông nhà họ Hồ tuy rằng đều là vóc dáng cao to, nhưng là làm việc nhà bếp đều ra hình ra dạng.

      Buổi tối trở về nhà, hai người nằm ở giường gạch, Hồ Quốc Đống vừa sờ cái bụng hơi hơi nhô ra của Ngô Hồng Nhi vừa ít lời nhảm mỗi ngày nhất định phải : "Hôm nay cảm giác vẫn tốt chứ? Có chỗ nào thoải mái hay ? Nếu em thoải mái chỗ nào với mẹ, muốn ăn gì cũng phải thẳng nên ngượng ngùng."

      Ngô Hồng Nhi đau đầu gật gật đầu, những lời này mới bắt đầu có lẽ còn có thể cảm động, nhưng là sau khi nghe mấy chục lần chê đáng ghét là kết quả hết sức nhẫn nại rồi.

      tới thai phụ đời trước của Ngô Hồng Nhi còn yếu ớt hơn bây giờ rất nhiều, người khác chỉ đến người mẹ đời trước của , lúc mang thai cho dù là cọng lông vũ rơi vào người bà cũng bị bà làm cho long trời lở đất. Chẳng qua đời này có lẽ là bởi vì nguyên nhân tố chất thân thể đều tốt cả, mọi người đối với thai phụ cũng phải là cẩn thận từng li từng tí như vậy, các thai phụ làm chút việc trong khả năng rất bình thường. Coi trọng thai phụ như là nhà họ Hồ còn nhiều lắm.

      Vốn Ngô Hồng Nhi còn có cảm thấy mang thai có cái gì, thậm chí trước khi kết hôn cũng để ở trong lòng lời mẹ tranh thủ sớm chút mang thai đứa bé, chỉ là nghĩ hết thảy tùy duyên là được. Nhưng nhìn tình huống trong nhà bây giờ, thể thừa nhận Thôi Vinh Mai đúng. Hồ Quốc Đống có lẽ phải, nhưng là hai cụ nhà họ Hồ quả thực sau khi mang thai mới ràng coi thành người nhà họ Hồ.
      thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 33. Ông nội chuẩn mua vải bông

      Hồ Lão Đồ cuối cùng vẫn làm theo ý mình, sau hai ngày bận rộn ở trấn trở về, chỉ xách về hai con cá mập, mua ô mai Ngô Hồng Nhi muốn, thậm chí còn mua mảnh vải về. Hồ Lão Đồ tuy rằng lời gì cũng , nhưng là mọi người đều ràng, đây là mua cho em bé.

      tại loại vải phổ biến nhất là sợi tổng hợp, nhưng sợi tổng hợp người lớn làm quần áo còn được, làm quần áo trẻ con lại thích hợp lắm, làn da trẻ em mềm mại, vẫn là mặc chất vải mềm chút mới tốt. Mảnh vải Hồ Lão Đồ mua về này là thuần bông sờ rất mềm mại, màu sắc cũng khó có được thích hợp cho trẻ con mặc, nhưng vừa nhìn là biết rẻ. Hồ Lão Đồ có thể làm ra chuyện mua vải này có thể thấy được coi trọng và chờ đợi đối với đứa trẻ sắp giáng sinh này.

      Chẳng qua bây giờ phải là đời sau, quần áo của trẻ con mặc đều hết. tại là thời điểm mới ba năm cũ ba năm may may vá vá lại ba năm, loại chất vải giá tiền này đừng là cho trẻ con, cho dù là người lớn cũng nỡ lãng phí. Ngay cả Lý Quế Lan luôn coi đứa làm trọng nhìn mảnh vải này cũng đau lòng.

      Hồ Lão Đồ bị mọi người nhìn cũng có chút ngượng ngùng, bèn : "Đây là trùng hợp gặp, thấy này loại vải này bán rẻ, tôi mua luôn mảnh, gần đây mọi người phải làm áo bông chăn bông gì gì đó cho đứa sao, cứ dùng cái này làm ." xong ông ho khan hai tiếng che giấu : "Mẹ nó, mấy ngày hôm trước vợ thằng Đống phải là nhắc tới canh cá chua gì gì đó sao, bà làm cho con bé , tôi đặc biệt chọn hai con cá mập hơn đấy."

      Con trai và con dâu có lẽ biết tâm tư của lão già, nhưng Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ sống cùng nhau hơn nửa đời người còn có thể biết? Giá rẻ cái gì, vừa nghe chính là gạt người. là coi bà là trẻ con hay sao? Chỉ sợ mua chút đồ này tiêu hết tiền kiếm được hai ngày này rồi, bằng làm giúp hai ngày, làm sao có thể chẳng hề cầm thứ khác về? Phải biết tay nghề làm tiệc cưới của Hồ Lão Đồ ở mười dặm quanh vùng này cũng là nổi tiếng, ở trong thôn nhờ giúp đều phải cho mấy hộp thuốc lá, còn phải cho cầm về ít món thịt. Lần này là trấn , lại càng thể ít rồi. Nhưng lão già này trở về giao đồng, những thứ khác cũng lấy, hiển nhiên là tiêu hết tiền rồi.

      Chẳng qua lão già cũng là thương cháu trai, năm nay ông hơn sáu mươi rồi, nếu như là kết hôn sớm, chỉ sợ đời thứ tư cũng có, nhà bọn họ giờ mới là đời cháu thứ nhất, lão già coi trọng cũng khó tránh khỏi, tới lui cũng là bà hăng hái tranh giành, nếu phải liên tiếp sinh nhiều con như vậy, sao lão già có thể thèm cháu trai đến như thế, dù sao cháu ngoại dù nhiều hơn nữa thân hơn nữa, cũng phải họ Ngô, chờ bọn họ già rồi cũng dưỡng lão, tống chung (lo ma chay) cho bọn họ.

      Nghĩ đến đây chút đau lòng kia trong lòng Lý Quế Lan cũng ép cả xuống, phải là mua mảnh vải sao, nhà bọn họ cũng phải mua nổi. Cháu nội bà chẳng lẽ còn phải mặc đồ thừa của con nhà người khác hay sao. Nghĩ như vậy, Lý Quế Lan càng thêm cảm thấy mình nghĩ sai, bà cười nhận lấy vải để vào trong phòng, lại phòng bếp xử lý cá. Bà định hôm nay làm trước con, con khác giữ lại ngày mai nấu chút canh cá cho Ngô Hồng Nhi ăn. tại trời ấm, cá cũng để được bao lâu, dứt khoát nấu tất luôn.

      Có thể tưởng tượng, bữa tối hôm đó của Ngô Hồng Nhi cũng hết sức phong phú, tuy rằng lúc Hồ Lão Đồ hỏi muốn ăn cái gì hiểu chuyện từ chối, nhưng là tại bày lên bàn rồi, còn từ chối cái gì. Lại cho dù là muốn từ chối, bé quỷ tham ăn trong bụng kia cũng luyến tiếc để cho ăn, chỉ món canh cá dưa chua kia bưng lên, cơ hồ cũng thèm đến chảy nước miếng ra rồi.

      Ngô Hồng Nhi mang thai, nhà họ Ngô cũng coi trọng, mặc dù biết nhà họ Hồ nhất định bạc đãi con mình, nhưng người làm mẹ lúc nào cũng yên lòng. Lúc Ngô Hồng Nhi vừa kiểm tra ra mang thai, khi đó Hồ Quốc Đống muốn mượn cái xe đẩy đẩy người về, nghĩ cũng biết trước khi con của đầy ba tháng, người nhà họ Hồ tuyệt đối yên tâm để về nhà mẹ đẻ, bởi vậy chỉ có thể Thôi Vinh Mai tự tới.

      Lần đầu tiên Thôi Vinh Mai đến nhà họ Hồ là sau nửa tháng Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi trở về từ nhà họ Ngô, bà mang theo con dâu cả Vương Vinh Hoa đến, Trần Hương Chi con còn , Cao Quế Miên lại mang bầu, cho nên chỉ mình Vương Vinh Hoa theo cùng. Thấy con nhà mình ăn ngon miệng, cũng có phản ứng nôn oẹ gì, Thôi Vinh Mai cũng yên tâm. Vốn bà còn lo lắng con quen hoặc là lỡ như muốn ăn cái gì ngại mở miệng mà chịu ấm ức.

      Nhưng vừa đến mới biết được, đây có thể chịu ấm ức chỗ nào, Ngô Hồng Nhi cái gì cũng cần nhà họ Hồ cơm canh ngon hầu hạ, vừa lộ ra ý muốn ăn cái gì là vội vàng làm cho. Việc nặng càng là cần làm, Ngô Hồng Nhi vừa chìa tay, mẹ chồng quả thực còn khẩn trương hơn cả con mình. Đây phải chăm sóc thai phụ quả thực chính là hầu hạ tổ tông.

      Dù là Thôi Vinh Mai tự xưng mình là mẹ ruột cũng dám bà phục vụ chu đáo hơn Lý Quế Lan, bởi vậy Thôi Vinh Mai ăn bữa cơm trưa tại nhà họ Hồ rồi trở về. Bà ở đây lâu trái lại có vẻ như tin thân gia. Thân gia làm được đến mức này rồi, bà còn có thể gì.

      Nhưng là vừa qua hơn tháng, Thôi Vinh Mai ở nhà lại có chút đứng ngồi yên. Tính chút bụng Hồng Nhi bây giờ cũng sắp bốn tháng rồi, vốn cho rằng đầy ba tháng đôi vợ chồng son trở về, nhưng mấy ngày hôm trước con rể tới, mà con lại trở về. Con rể tâm tình rất tốt, còn xách ít thứ tới cho trong nhà, tin tức mang đến cũng là Ngô Hồng Nhi hết thảy đều tốt. Có điều Thôi Vinh Mai gặp được con luôn là yên lòng. Tuy rằng Quốc Đống tình trạng sức khỏe Hồng Nhi rất tốt, phản ứng nôn nghén cũng nghiêm trọng lắm, nhưng gặp được trong lòng cứ lo lắng.

      Cơ mà mắt thấy trong đồng bề bộn, Thôi Vinh Mai cũng bận quá có thời gian qua, vất vả lắm chờ trận cày bừa vụ xuân này qua, Thôi Vinh Mai mới nhà con trai cả chuyến, muốn bảo Vương Vinh Hoa cùng bà trang An Bình chút.

      Nghe mẹ chồng như vậy, Vương Vinh Hoa trái lại hơi đáp ứng luôn. ra chị còn lo lắng em chồng sống tốt ở nhà chồng. cái khác, chỉ lần bọn họ qua khoảng thời gian trước đó, khi đó Hồng Nhi vừa mới hơn hai tháng thôi, cả nhà họ Hồ như hầu hạ tổ tông. Em chồng thậm chí với mẹ chồng mỗi sáng sớm đều có thể ăn được trứng gà, cách hai ngày có thể ăn bữa thịt, bình thường ở nhà cũng cần làm việc gì, cuộc sống dễ chịu quả thực làm cho người là chị dâu như chị cũng có chút hâm mộ.

      Thôi Vinh Mai cũng tính là mẹ chồng tốt, nhưng là so sánh với mẹ chồng Hồng Nhi đúng là kém xa. Người ta đó quả thực còn để bụng hơn cả đối với con ruột đó.

      Có điều chị lại thể như vậy với mẹ chồng, Vương Vinh Hoa thuận thế lục ra hai bộ áo bông mình làm : "Vừa vặn lúc con rảnh rỗi cũng làm cho đứa hai bộ áo bông, là làm theo cỡ lúc Đông Đông chúng nó ba bốn tháng, nhân cơ hội lần này cũng đem qua cho Hồng Nhi ." Ngô Hồng Nhi sinh con vào tháng mười, ra tháng chỉ sợ cũng sắp vào tháng chạp rồi, bởi vậy Vương Vinh Hoa làm hai bộ áo bông này đều là vô cùng dày, Thôi Vinh Mai đưa tay sờ sờ, mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng, tới vẫn là nhà thằng cả hiểu chuyện nhất.

      "Được, mẹ cũng biết nhà họ Hồ bạc đãi nó, mấy ngày hôm trước Quốc Đống đến con bé này bữa có thể ăn ba bốn quả trứng gà đó, nhà họ Hồ bỏ ra nhiều sức để cho nó ăn như vậy có thể bạc đãi nó chỗ nào, nhưng là trong lòng mẹ chính là bỏ xuống được mà. Nhìn cái mẹ cũng lo lắng cho nó nữa." Thôi Vinh Mai cười .

      "Xem mẹ kìa, con cũng gả tới đây nhiều năm như vậy rồi, thời gian dài quay về mẹ con còn nhớ thương đó, Hồng Nhi mới lấy chồng lại mang thai, ngài lo lắng cũng là phải. Nếu Hồng Nhi tới được, chúng ta thăm em ấy nhiều chút là được. Chúng ta qua còn có thể cùng ăn hôi với Hồng Nhi đó." Câu cuối cùng, Vương Vinh Hoa còn đùa lớn .

      "Bình thường thấy con vững vững vàng vàng, nghĩ tới con cũng là đứa hay trêu ghẹo, được rồi, sáng sớm ngày mai con cứ qua nhà , chúng ta cùng ." Thôi Vinh Mai cười mắng Vương Vinh Hoa câu rồi muốn rời , bà cũng phải gói chăn, quần áo trẻ con làm mấy tháng này cho Ngô Hồng Nhi, ngày mai vừa lúc đem cả qua. ra mấu chốt nhất là bà biết xe đạp, nếu biết xe mà tự bà cũng có thể qua.

      Thôi Vinh Mai vốn vội vã về nhà chuẩn bị, nhưng là đường trở về, lại xa xa mà nhìn thấy Vương Lan tay ôm con tay xách túi lớn túi , "Ai u, cún Lan trở lại rồi, tại sao trở về cũng gửi điện báo thông báo tiếng để cho người trong nhà đón cháu, nhìn cháu bế con trong tay còn túi lớn túi mệt chết rồi nhỉ, nào đưa đồ cho thím thím xách cho." Thấy Vương Lan mệt đầu đầy mồ hôi, Thôi Vinh Mai vội vàng tiếp nhận túi đồ trong tay , sau đó .

      mặt Vương Lan chợt lóe vài tia mất tự nhiên sau đó : "Cháu nghĩ trong nhà bây giờ chính là thời điểm bận rộn, dù sao đường cũng bao xa nên bảo nhà đón."

      "Cha đứa còn tốt chứ? Nghe mẹ cháu cháu vào thành phố thăm người đàn ông nhà cháu rồi, sao ở vài ngày trở lại thế, mang theo đứa chuyến vất vả bao nhiêu nên ở thêm hai ngày chứ." Thôi Vinh Mai .

      " ấy cũng bận rộn, con cũng nhớ trong nhà nên trở lại." Vương Lan .

      Có Thôi Vinh Mai hỗ trợ, hai người rất nhanh đến cửa nhà Vương Lan, ra vốn quãng đường còn lại cũng bao xa." là cám ơn thím, thím vào nhà nghỉ lát ." Đến nhà, Vương Lan cũng thở phào nhõm trong lòng, hỏi han Thôi Vinh Mai vài câu.

      "Thím đâu, cháu mang theo đứa mau về nghỉ ngơi chút , nhìn đứa cũng mệt lắm rồi." Thôi Vinh Mai từ chối , Vương Lan và đứa nhìn đều có chút mệt, tại bà nào tiện vào quấy rầy, thấy mẹ Vương Lan ra đón, bà lại hàn huyên với mẹ Vương Lan vài câu rồi trở về nhà. Vừa về nhà bà vừa nghĩ, con bé Vương Lan này là quá thích giày vò, đứa này còn chưa đầy tuần đâu mà ôm đứa giày vò lung tung rồi, vốn lúc ở nhà khuôn mặt nhắn của đứa bé kia còn tròn trịa mập mạp, mắt thấy gầy ít, nhìn là khiến cho người đau lòng.
      thuytChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 34. Thăm

      Edit: Trạch Mỗ

      ra lần này Vương Lan mang con thăm Đỗ Quân cha mẹ Vương là đồng ý. Con muốn bọn họ quản nhưng là con còn như vậy, quãng đường xa như thế lỡ như có chuyện gì làm sao bây giờ? Đứa bé này từ khi sinh ra chính là mẹ Vương chăm bẵm, Vương Lan xót bà còn xót đó.

      Chẳng qua tính bướng bỉnh của Vương Lan nổi lên, ai cũng ngăn được. Từ lần trước Đỗ Quân viết thư về nhớ con trai vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa con qua cho Đỗ Quân nhìn chút, nhất là sau đó Tết nhất Đỗ Quân cũng trở về, chút nhớ nhung này trong lòng cũng càng lợi hại hơn.

      Tết Đỗ Quân về là vì tiết kiệm chút tiền xe kia, hai là nhiều năm ăn tết ở nhà rồi, người trong nhà nỡ để cho trở về. Cứ như vậy cũng đành ở lại nhà ăn tết.

      Vương Lan ngốc, Đỗ Quân bây giờ là sinh viên, lại phải thanh niên trí thức nghèo khó ngay cả cơm cũng ăn đủ no còn nhờ mình tiếp tế năm đó nữa. tại ở lại quê, câu dễ nghe, ngộ nhỡ Đỗ Quân có ngoại tâm cũng khóc tiếng Mán .

      Chính vì vậy mới niềm tin kiên định nhất định phải qua xem thử, vì cái khác, chỉ vì tuyên thệ chủ quyền của mình chút, cũng cho người bên cạnh Đỗ Quân là có vợ có con rồi, người khác đừng nghĩ cách giành . Hơn nữa tình cảm của và Đỗ Quân thời gian dài như vậy cũng phải tùy tiện , tin tưởng tại tình cảm của Đỗ Quân đối với , nhưng về phần có thể chịu được khảo nghiệm của thời gian hay phải xem mệnh rồi, mà Vương Lan lại nhận mệnh. Cho dù là Đỗ Quân có ngoại tâm, cũng phải chặt đứt ngoại tâm của .

      Căn cứ vào lý do này, bất kể mẹ Vương như thế nào Vương Lan cũng kiên trì muốn mang con qua chuyến, cuối năm cóp được chút tiền cũng đều tiêu hết toàn bộ rồi. Mẹ Vương Mẫu nổi giận dứt khoát buông lời bao giờ quản chuyện của nữa, bởi vậy lần này Vương Lan trở về mới gửi điện báo cho gia đình, từng chút trở về.

      Thời gian Vương Lan ở chỗ Đỗ Quân cũng dài, hơn nữa thời gian qua lại cũng hơn nửa tháng, ở chỗ Đỗ Quân tính ra cũng mới mười ngày. phải muốn ở thêm đoạn thời gian, là chỗ Đỗ Quân tiện. Nhà họ Đỗ chỉ là gia đình công nhân bình thường, đám người chen chúc ở căn nhà nho . Theo Vương Lan, căn nhà kia của nhà họ Đỗ cộng lại cũng rộng rãi bằng gian giữa nhà , ở trong căn nhà như vậy cũng có chút thở nổi.

      Nhưng cho dù là như vậy người thân của Đỗ Quân còn bản mặt cao cao tại thượng, Vương Lan nhìn trong lòng vừa nhàm chán vừa buồn cười. Cũng biết người nhà họ Đỗ là dựa vào cái gì làm ra bản mặt như vậy. ràng đối với đồ mang đến mặt ham muốn, nhưng là lúc nhận còn ra vẻ ta đây cố mà nhận.

      Phải, đối với Đỗ Quân là mười phần nhân nhượng thậm chí còn có mấy phần thấp kém, nhưng đó cũng chỉ là mình Đỗ Quân mà thôi. coi là bùn niết đấy sao. Nếu bọn họ nghĩ như vậy, vậy sai lầm rồi. Vương Lan xưa nay cũng phải là người dễ bắt nạt. Nếu người yếu đuối, sớm bị nước bọt của đám chị dâu dìm chết rồi. đứa con lấy chồng như ở nhà mẹ đẻ , cha mẹ còn phải thỉnh thoảng trợ cấp, đặt ở chỗ nào chị dâu cũng thể nhịn. So sánh với trình độ chuyện khó nghe của phụ nữ nông thôn, ý khinh bỉ ngoài sáng trong tối của nhà họ Đỗ căn bản được Vương Lan để vào mắt.

      nợ nhà họ Đỗ cái gì, ngược lại nhà họ Đỗ còn nợ . Đỗ Quân là Vương Lan ăn trấu nuốt rau tay cung cấp ra được, đừng nhà họ Đỗ chỉ là gia đình công nhân bình thường, cho dù nhà bọn họ là quan lớn, cũng có tự tin.

      Chẳng qua nhà họ Đỗ là quá chen chúc, chỗ Đỗ Quân cũng ở được, ở nhà khách có thể, nhưng là đó cũng là tiền, tiền tích cóp trong tay Vương Lan cũng nhiều, tới đây chuyến tiêu hết bảy tám phần chỗ tiền vất vả lắm mới dành dụm được. Đỗ Quân học là cần tiền, nhưng mỗi tháng chỉ chút trợ cấp như vậy, cho dù là ăn cơm cũng phải tính toán tỉ mỉ, bởi vậy tuy rằng nỡ, nhưng sau vài ngày chen chúc ở nhà họ Đỗ, Vương Lan lại mang con trở về.

      Mẹ Đỗ Quân trái lại muốn giữ đứa lại, nhưng Vương Lan há có thể chịu, trước khi mẹ chồng nàng dâu hai người vì chuyện đứa còn có chút tranh chấp. Chẳng qua cha mẹ ruột của Vương Lan cũng lay chuyển được , chỉ là mẹ chồng lần đầu tiên gặp càng lay chuyển được rồi.

      Cứ như vậy Vương Lan liền trở về, mẹ Vương nhìn thấy con thầm trở về, cháu ngoại lại gầy nhiều như vậy. là có chút bực bội, con nhà người ta đều là áo bông , còn đứa này nhà bà là của nợ.

      Nhưng cho dù là của nợ thế nào, rốt cuộc là miếng thịt người rơi xuống, Vương Lan gấp gáp vài câu. Mẹ Vương bỏ luôn lời độc ác lúc trước ‘ bao giờ quản nữa’ sang bên. nhịn được bắt đầu hỏi tình huống của Đỗ Quân như thế nào.

      Mẹ Vương cũng sợ nha, con rể có tiền đồ là chuyện tốt, nhưng ngộ nhỡ là Trần Thế Mĩ, Lan Lan nhà họ phải làm sao bây giờ. Bà thỏa hiệp với việc Vương Lan mang con thăm Đỗ Quân lại làm sao phải là bận tâm đến điều này. Nếu là lúc trước tìm gia đình ở gần đây gả, làm sao có nhiều lòng lo hết như vậy.

      Chỉ nhìn cuộc sống bây giờ của Hồng Nhi nhà lão Ngô, ai là rơi vào trong ổ phúc. Nghe ý Thôi Vinh Mai Hồng Nhi mang thai, cả nhà họ Hồ kia đều xoay quanh con bé, ngoài đồng cho chỉ để cho ở nhà dưỡng thai, ngay cả lão Hồ cũng tự mình xuống bếp nấu cơm cho con dâu cả ngày đấy.

      Lại nghĩ tới Lan Lan nhà bọn họ, con bé cũng là kết hôn lâu mang thai ngay, nhưng là ưỡn cái bụng nên ra đồng ra đồng, nên kiếm công điểm công điểm như thường, trong nhà có chút đồ gì tốt cho Đỗ Quân ăn toàn bộ. tại vất vả lắm Đỗ Quân hết khổ rồi, vợ chồng ở riêng hai nơi , còn phải thời khắc lo lắng Đỗ Quân lỡ như là con sói mắt trắng nên làm cái gì bây giờ. Tuy sau này Lan Lan là người thành phố hẳn hoi, nhưng là những vất vả chịu đựng lúc trước mẹ Vương cũng biết có đáng giá hay .

      Ý nghĩ của mẹ con nhà họ Vương tạm thời nhắc tới, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Vương Vinh Hoa mang theo Thôi Vinh Mai tới trang An Bình. Trang An Bình cách thôn Bàn Đào xa, chặng đường xe đạp cũng chỉ là hơn nửa giờ, mẹ chồng nàng dâu người sớm, lúc bọn họ đến nhà họ Hồ, nhà họ Hồ ăn sáng thôi. Bữa sáng của Ngô Hồng Nhi như thường lệ là tiêu chuẩn cao nhất, bát canh trứng gà tràn đầy, bên trong điểm xì dầu lại chút dầu vừng, nhìn là khiến cho người ta vô cùng có cảm giác thèm ăn.

      tại bụng Ngô Hồng Nhi có hơn năm tháng, phản ứng nôn nghén hơi hơi có chút trước đây cũng sớm qua. tại ăn cực kỳ tốt, ngày phải ăn bốn năm bữa. Có điều khẩu vị bây giờ của cũng trở nên rất kỳ quái, vốn ăn canh trứng gà chưa bao giờ cho dấm chua, nhưng là tại mới ăn mấy miếng, cảm thấy hương vị đúng, bắt Hồ Quốc Đống cho thêm non nửa bát dấm chua lúc này mới ăn ngon được.

      ăn được nửa, Thôi Vinh Mai bọn họ liền qua đây."Ôi chao ôi, thông gia tới rồi." Lý Quế Lan vừa thấy hai người Thôi Vinh Mai cùng Vương Vinh Hoa là nhanh chóng để bát cơm xuống đứng lên tiếp đón luôn."bà ăn cơm chưa? Nếu ngồi ăn chút, chúng tôi đây cũng là vừa ăn."

      Ngô Hồng Nhi thấy mẹ và chị dâu cả tới cũng vội vàng đứng lên đón, tính chút cũng lâu lắm gặp mẹ rồi. Nhưng Hồ Quốc Đống sợ có cái gì ngoài ý muốn nên muốn ra cửa, có đôi khi nhắc tới về nhà mẹ đẻ thăm chút, đón Thôi Vinh Mai qua cho . Nhà họ Ngô đông cháu như vậy, tạm thời mẹ bận rộn rồi, cho nên Ngô Hồng Nhi cũng đồng ý để cho Hồ Quốc Đống đón mẹ . Bởi vậy sau khi mang thai vẫn là mẹ đến thăm được lần, sau đó cũng chưa gặp nữa. Hồ Quốc Đống trái lại qua vài lần.

      "Mọi người ăn , chúng tôi ăn ở nhà rồi. Tôi nghĩ tới rất lâu rồi có tới thăm nên qua đây thăm chút." Thôi Vinh Mai giao đồ xách tay cho Hồ Quốc Đống cất xong, lúc này mới ngồi ở bên. Ngầm quan sát vài lần bữa sáng của Hồ Quốc Đống cùng Lý Quế Lan, bọn họ ăn đều là bánh ngô, dưa muối còn có cháo bột ngô, chỉ Ngô Hồng Nhi là bát canh trứng gà to. Thôi Vinh Mai gật gật đầu, xem ra đứa Quốc Đống này sai, nhà họ Hồ đúng là bạc đãi Hồng Nhi.

      "Đến thăm cũng tốt, bà xem con bé Hồng Nhi này thân mình mỗi ngày mỗi nặng, để cho nó về nhà chúng tôi cũng yên lòng, về sau có việc gì thông gia bà cứ đến thăm nhiều hơn. Hồng Nhi đây là thai đầu tiên, phỏng chừng trong lòng con bé cũng là sợ." Lý Quế Lan , ra phải bọn họ yên lòng, là thắng bé Quốc Đống kia yên lòng, bình thường Hồng Nhi hơi hơi xa chút nó cũng phải theo. Tuy rằng nó và lão già coi trọng cái thai này của Hồng Nhi, cả ngày hầu hạ ăn ngon uống ngon, nhưng là bọn họ sinh sáu đứa rồi còn kiên quyết giữ con dâu ngay cả nhà mẹ đẻ cũng để cho con bé về. Cố tình đứa Quốc Đống này lại lên cơn bướng bỉnh, bà chỉ có thể giải thích hai.

      "Xem thông gia bà kìa, bà chăm sóc tốt con bé này tôi yên tâm còn kịp đâu, bà xem cái mặt tròn của đứa này, vừa nhìn là biết ông bà thông gia chăm sóc tốt." Thôi Vinh Mai cũng cười .

      Hai người lại khen lẫn nhau lát, Thôi Vinh Mai mới cùng Ngô Hồng Nhi vào trong phòng của bọn họ chuyện . Hồ Lão Đồ sáng sớm rồi. Bây giờ trong nhà chỉ có Hồ Quốc Đống và Lý Quế Lan. Lý Quế Lan sai Hồ Quốc Đống mua chút thịt về chiêu đãi mẹ vợ, bản thân bà cũng tìm cớ ra ngoài hái rau, xem như cho hai mẹ con Ngô Hồng Nhi và Thôi Vinh Mai thời gian ở riêng. Hai mẹ con lâu gặp như vậy rồi, như thế nào cũng phải muốn chút lời tận đáy lòng.

      Vào phòng của Ngô Hồng Nhi, Thôi Vinh Mai lấy từng thứ từng thứ mình mang đến cho Ngô Hồng Nhi xem. Có bọc chăn trẻ con, áo bông quần bông, giày đầu hổ con, áo khoác , đống lớn linh tinh lang tang. Thôi Vinh Mai còn chỉ hai bộ áo bông Vương Vinh Hoa làm kia cho Ngô Hồng Nhi xem.

      " là cám ơn chị dâu, còn để cho chị tốn kém rồi." Bông này vải này đều là tiền. Hơn nữa bây giờ đưa đến cũng giống với sau khi sinh đưa tới, đến lúc đó Vương Vinh Hoa còn phải cho phần nữa.

      "Xem em kìa, phải là hai chiếc áo bông thôi sao, nào cần cảm ơn chứ." Vương Vinh Hoa cười .

      "Xem ra mẹ chồng con đối xử với con rất tốt? Thế nào gần đây vẫn tốt chứ, vốn còn tưởng rằng đầy ba tháng con nhất định phải về thăm nhà chút cơ, nghĩ tới chỉ mình Quốc Đống về, có phải khi đó thân thể có cái gì thoải mái hay ?" Thôi Vinh Mai hỏi.

      Tác giả có lời muốn : ra kết cục của Vương Lan và Đỗ Quân rất đặc biệt, mọi người nên xem thường ấy, ra ấy phải là nhân vật yếu đuối.
      chương 35. Muốn sinh

      Edit: Trạch Mỗ

      "Con vẫn rất tốt, chỉ là Quốc Đống có chút yên lòng muốn để cho con lại xung quanh mà thôi. ra con ở nhà cũng sắp nghẹn chết rồi. Từ lúc mang thai con nhiều nhất là qua bên cạnh, chỗ khác đều còn chưa có qua đâu." Ngô Hồng Nhi bĩu bĩu môi oán giận với Lý Quế Lan.

      "Con con bé này là ở trong phúc mà biết phúc, đây còn phải Quốc Đống lo lắng cho con. Người khác muốn có đãi ngộ như con mong cũng mong được đâu, con còn oán giận. Chẳng qua thằng bé Quốc Đống này cũng quá cẩn thận rồi, con cũng đừng cả ngày ở nhà lại, bằng lúc sinh con phải chịu tội." Nhìn khuôn mặt nhắn trắng- mập- tròn- mềm của con nhà mình Thôi Vinh Mai .

      "Vâng, con biết rồi. Mỗi ngày ở nhà con cũng hoàn toàn là ngồi, cũng thường xuyên giúp mẹ chồng con bọn họ làm chút việc nhà, mỗi ngày cũng đều lại tí." Ngô Hồng Nhi cũng biết cả ngày chuyển động đối với thai phụ cũng phải là chuyện tốt, tuy rằng ra cửa nhiều lắm, nhưng ở nhà cũng thường xuyên chuyển động chút, dù sao sân trong nhà cũng lớn.

      "Mọi chuyện con đều tốt là được, vốn ở nhà mẹ còn lo lắng cho con ngộ nhỡ có cái gì thích ứng. Bây giờ nhìn qua mẹ cũng yên tâm rồi." Thôi Vinh Mai vỗ tay Ngô Hồng Nhi .

      Ai ngờ câu đơn giản như vậy lại làm cho Ngô Hồng Nhi rơi nước mắt."Ơ hay, đây là thế nào? Nhà họ Hồ có người làm khó con, hay là chỗ nào thoải mái?" Thấy Ngô Hồng Nhi đột nhiên rơi luôn nước mắt, Thôi Vinh Mai vốn treo nụ cười mặt cũng cứng lại rồi.

      Trong lòng Vương Vinh Hoa cũng cả kinh, gả vào nhà họ Ngô nhiều năm như vậy chị còn chưa từng thấy em chồng khóc vài lần đâu, chợt thấy rơi nước mắt, Vương Vinh Hoa cũng giật mình, vội vàng lên khuyên . Đây chẳng lẽ chịu ấm ức gì, nhìn bộ dáng vừa rồi cũng giống mà.

      ra Ngô Hồng Nhi cũng biết ý nghĩ bây giờ của là như thế nào, chịu ấm ức đương nhiên là có khả năng, người nhà họ Hồ quả thực là muốn cúng bái , Hồ Quốc Đống càng là hận thể buộc lên thắt lưng quần. Nhưng nguyên nhân vì phần coi trọng này lại làm cho Ngô Hồng Nhi vốn vẫn luôn rộng lòng lại có chút khẩn trương, lỡ như cái thai là đứa con làm thế nào? Lỡ như đứa này giống như đời trước vừa sinh ra có bệnh làm thế nào? Lỡ như sau này đứa làm người thích làm thế nào? Từng giả thiết này cả ngày quanh quẩn ở trong đầu Ngô Hồng Nhi làm cho càng ngày càng nóng lòng.

      Vốn lúc vừa có thai tâm trạng Ngô Hồng Nhi vô cùng bình thường, nhưng cùng với thời gian kéo dài, đứa lớn dần cũng bình tĩnh nổi nữa. Đây cũng phải là thời đại sinh sống đời trước, mang thai còn phải làm rất nhiều kiểm tra, lúc sinh càng là đống lớn bác sĩ vây quanh.

      Bây giờ căn bản có kiểm tra tiền sản như vừa , gia đình điều kiện tốt nhiều nhất cũng chỉ là sở vệ sinh nhờ mấy bác sĩ gà mờ kia kiểm tra cho chút, điều kiện kém từ lúc mang thai đến lúc sinh căn bản bệnh viện. Thậm chí tại sinh con đều là sinh tại nhà. Trấn của bọn họ chỉ có cái bệnh viện quy mô coi như tàm tạm, nhưng là bác sĩ bên trong cũng chẳng ra sao. Cái khác chính là mấy cái sở vệ sinh, nghe bác sĩ bên trong đều là gà mờ, kiểm tra sức khỏe còn được, nhưng là bàn về vấn đề đỡ đẻ còn bằng những bác kinh nghiệm phong phú trong thôn đâu.

      Trong lòng Ngô Hồng Nhi rất sợ hãi, nhưng những lời này thể với Lý Quế Lan, cũng có khả năng với Hồ Quốc Đống. Vốn Hồ Quốc Đống nếu ngăn cản về nhà mẹ đẻ, chút với Thôi Vinh Mai, Thôi Vinh Mai lại khuyên giải chút có lẽ chẳng có chuyện gì đâu, nhưng là lâu như vậy ngay cả nhà cũng chưa từng trở về, sợ hãi lo lắng này liền nghẹn xuống ở trong lòng. May mà Thôi Vinh Mai đến kịp thời, nếu qua mấy tháng nữa thế nào cũng phải dọa mình ra cố mất.

      Thôi Vinh Mai vốn đúng là cho rằng đứa này bị ấm ức gì, nhưng nghe vừa nguyên do là dở khóc dở cười. Đứa này cứ nghĩ lung ta lung tung cái gì.

      "Con đó mẹ thấy chính là rảnh rỗi, cũng là Quốc Đống quá chiều con rồi, nên để cho con ra đồng làm việc mệt mỏi cả ngày, trở về nằm ở giường gạch căn bản muốn nhúc nhích, con cũng suy nghĩ lung tung nữa. Đầu tiên cha chồng mẹ chồng với con nhất định phải sinh con trai sao?" Thấy Ngô Hồng Nhi lắc đầu, bà mới tiếp tục : "Năm nay con mới hai mươi mốt tuổi, đâu có cần đến lo lắng vấn đề này. Chờ con liên tục sinh bốn năm đứa con lại đến lo lắng vấn đề này cũng muộn."

      "Còn có cái gì gọi là lỡ như đứa sinh ra có bệnh làm thế nào? Con xem thôn chúng ta hàng năm sinh con nhiều như vậy, ai phải khỏe mạnh, ai sinh được." Ngô Hồng Nhi vừa mở miệng Thôi Vinh Mai biết ngay đứa này là hù dọa mình rồi, bà bèn cố hết sức dùng thái độ dửng dưng như an ủi , "Con yên tâm, việc sinh con cũng giống như tới tháng, đáng sợ như vậy. Năm đó khi chúng ta còn trẻ có người còn sinh con ở ngoài đồng nữa cơ. Nếu con sợ hãi chờ ngày con sinh để cho Quốc Đống gọi mấy bác sĩ từ sở vệ sinh sở tới đây trông chừng phải có việc gì rồi." tại trong sở vệ sinh có người chuyên môn đỡ đẻ, có điều so sánh với đứa con trẻ tuổi mọi người phổ biến vẫn là tin tưởng người già trong thôn hơn. Chẳng qua bây giờ trong thôn rất nhiều gia đình để cho bà mụ đỡ đẻ xong lại để cho người đỡ đẻ của sở vệ sinh lau chùi sạch khử trùng cho sản phụ, đây cũng là mới ra đời và phát triển hai năm nay, nghe như vậy làm cho sản phụ và em bé khỏe mạnh hơn.

      Vương Vinh Hoa cũng an ủi Ngô Hồng : "Hồng Nhi em cần phải sợ, em xem chị sinh hai đứa còn phải vẫn khỏe mạnh như thường. Hơn nữa, bệnh viện trấn bác sĩ già nghe đỡ đẻ rất lợi hại, nếu em quả thực sợ hãi, nhà em rể cũng có quan hệ ở trấn , đến lúc đó lại nhờ người mời vị bác sĩ già kia đến, cam đoan hề có vấn đề gì."

      Được mẹ và chị dâu khuyên bảo liên tiếp, cuối cùng Ngô Hồng Nhi cũng ngừng nước mắt. ra cũng biết mình đây thuần túy là có việc gì tìm phiền toái cho mình, nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới lại phiền lòng, nhìn thấy mẹ càng là ấm ức ghê gớm, phỏng chừng cũng có liên quan với mẫn cảm khi mang thai. Chẳng qua được hai người khuyên giải phen như vậy, tâm trạng Ngô Hồng Nhi quả thực khá lên nhiều. Ít nhất đứng ngồi yên khoảng thời gian trước là còn rồi.

      Vốn định ăn cơm trưa rồi trở về luôn, Thôi Vinh Mai bởi vì lo lắng cũng ngay, mực nán lại đến hơn ba giờ chiều mới chào về. Chẳng qua từ đó, Thôi Vinh Mai cũng chịu khó đến nhà họ Ngô hơn chút. nhà bọn họ từ khác người, tí tuổi muốn có các loại đồ như khăn mặt, bàn chải đánh răng… của riêng mình, vốn trưởng thành còn tưởng rằng tật xấu này của con bé sửa lại, nhưng tại vừa nhìn vẫn là giống như hồi còn , Thôi Vinh Mai sống nửa đời người cũng chưa thấy thai phụ nào lo lắng những vấn đề như em bé có thể sinh ra được hay , có bệnh hay …, lo lắng đến rơi nước mắt.

      Tuy rằng làm Thôi Vinh Mai sợ tới mức cả ngày lo lắng đề phòng, nhưng từ ngày đó trở Ngô Hồng Nhi lại giống như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, trong lòng cũng giống như dời được tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng. Mãi cho đến trước đêm sinh cũng bận tâm nữa.

      Ngày Ngô Hồng Nhi sinh là vào tháng mười lịch, mùa đông năm nay đến khá sớm, vào tháng mười rơi vài trận tuyết tuy rằng rơi cũng lớn, nhưng Ngô Hồng Nhi cũng dám tiếp tục lại ở trong sân nữa, tại bụng của lớn cực kỳ rồi, nếu ngộ nhỡ vấp ngã cái có mà khóc cũng có chỗ để khóc.

      Song Lý Quế Lan lại thái độ khác thường bắt Hồ Quốc Đống lôi kéo Ngô Hồng Nhi nhiều chút, là lúc sinh con dễ dàng hơn. Chẳng qua mỗi lần nhất định phải có Hồ Quốc Đống theo, cái bụng kia của Ngô Hồng Nhi bây giờ mình Lý Quế Lan cũng kéo được .

      Vào tháng mười Lý Quế Lan sắp xếp việc Ngô Hồng Nhi sinh con xong xuôi, cũng nhờ con rể Hai Triệu Cường tìm quan hệ với vị bác sĩ khoa phụ sản ở trấn kia, chỉ chờ Ngô Hồng Nhi sinh. Nhưng đứa bé này lại là đứa chậm chạp, tháng mười qua hơn nửa cũng thấy Ngô Hồng Nhi có dấu hiệu sinh con.

      Vốn là lui hết công việc mổ lợn chỉ chuẩn bị ở nhà chờ cháu trai cả ra đời, Hồ Lão Đồ ở nhà canh chừng nửa tháng Ngô Hồng Nhi cũng động tĩnh, cuối cùng cũng buông tha ở nhà canh chừng tiếp tục làm việc của ông. Chẳng qua Hồ Quốc Đống vẫn canh chừng ở trong nhà như cũ. khoa trương kể từ khi vào tháng mười Hồ Quốc Đống ngủ tối cũng hận thể mở con mắt ngủ, bảo ra ngoài làm việc cũng lòng dạ đó còn bằng ở nhà canh chừng đâu.

      việc chính là trùng hợp như vậy, ngày đầu tiên Hồ Lão Đồ ra ngoài làm việc Ngô Hồng Nhi lại muốn sinh. Sáng hôm đó Ngô Hồng Nhi cảm thấy bụng hơi đau, nhưng cũng để ý, gần đây bụng của thỉnh thoảng co rút đau đớn cái, mới bắt đầu cũng tưởng là sắp sinh, nhưng mỗi lần đều là lừa hòa ( loại lừa bài trong mạt chược), tại cũng bình tĩnh rồi.

      Vốn còn nghĩ đau cơn hẳn là qua, nhưng nghĩ tới lần này vậy mà tới , nhớ tới sáng sớm hôm nay lúc cha chồng mẹ chồng còn an ủi ông hôm nay nhất định sinh bảo ông yên tâm tâm , Ngô Hồng Nhi liền lộ ra nụ cười khổ, đứa đúng là đứa nghịch ngợm phá phách.

      Nhưng rất nhanh cũng chẳng kịp lo đứa bé này có phải đứa nghịch ngợm hay rồi, cơn đau dữ dội khác với lúc trước ập đến, Ngô Hồng Nhi vội vàng kêu hai tiếng gọi Hồ Quốc Đống cùng Lý Quế Lan làm việc ở ngoài phòng.

      Lý Quế Lan tổng cộng sinh sáu đứa con, còn chăm sóc ở cữ cho mấy con , vừa nhìn bộ dáng này của Ngô Hồng Nhi là biết đây là sắp sinh rồi, bà cũng ngầm cảm thán tiếng làm sao trùng hợp như vậy, rồi bắt đầu sắp xếp công việc đỡ đẻ cho con dâu.

      Thấy Hồ Quốc Đống đứng ngây ngốc ngơ ngác, bộ dáng biết làm sao, Lý Quế Lan đẩy cái bảo nhanh chóng gọi Hồ Đào Nhi qua đây hỗ trợ, bảo Vương Lập nhanh chóng sở vệ sinh sở tìm người đỡ đẻ. Quan trọng nhất là nhanh chóng mời mấy người muốn giúp tay sớm thương lượng xong qua đây. Sai Hồ Quốc Đống rồi, thấy tình huống Ngô Hồng Nhi còn tốt, Lý Quế Lan lại nắm chặt thời gian làm cho tô chè trứng gà luộc, từ khi bắt đầu đến khi đứa sinh ra có thể có thời gian rất lâu đó, ăn chút gì đó bổ sung thể lực sao được.

      Chờ chè trứng gà luộc của Lý Quế Lan bưng lên bàn, Hồ Đào Nhi cũng vội vội vàng vàng chạy tới, "Mẹ, thế nào rồi? Vương Lập sở vệ sinh tìm người đỡ đẻ rồi, thím Phạm bọn họ tới chưa? Hồng Nhi thế nào?" Mùa đông lạnh căm mà Hồ Đào Nhi chảy ra đầu mồ hôi vừa nhìn chính là chạy tới.
      thuytChris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36. Sinh con

      Thím Phạm là bà đỡ ở trang An Bình, trẻ con mười dặm quanh vùng này gần như đều là bà đỡ đẻ giúp, kinh nghiệm rất chi là phong phú, vào tháng mười Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ xách đồ nhà bà chào hỏi trước rồi, chỉ chờ ngày sinh này thôi.

      Hồ Đào Nhi vừa dứt lời, Phạm Quế Hoa bị Hồ Quốc Đống nửa kéo tới, hàng xóm nhà họ Hồ cũng nghe thấy được động tĩnh trong nhà, có mấy người qua đây hỗ trợ. Mọi người đun nước đun nước, hỗ trợ chăm sóc thai phụ chăm sóc thai phụ, trái lại để Hồ Quốc Đống rảnh rỗi ở đó.

      Hồ Đào Nhi ra bưng nước ấm thấy thằng ngốc này cứ ngơ ngác đứng ở cửa như vậy, bèn : "Quốc Đống, cậu phòng bếp đun nước nóng , đun nhiều chút. Yên tâm , thím Phạm , thai vị của Hồng Nhi rất đúng, vừa rồi con bé còn ăn tô chè trứng luộc đầy lu lu nữa đấy."

      Hồ Đào Nhi vừa xong, lại nghe thấy tiếng hét của Ngô Hồng Nhi, Hồ Quốc Đống run rẩy cái, sau đó tóm tay Hồ Đào Nhi : "Chị ơi, hẳn là rất nhanh là có thể sinh ra chứ." Lúc lời này, chân Hồ Quốc Đống cũng có chút mềm, đây là lần đầu tiên thấy người sinh con đó, lúc năm chị sinh con cũng đều là sau khi sinh mới qua. Bây giờ Ngô Hồng Nhi ‘a a’ tiếng, chân của lại run cái. Dáng vẻ mềm yếu này của sau này cũng bị Hồ Đào Nhi chê cười ít, đương nhiên tại đúng là biết.

      "Nào có nhanh như vậy chứ, còn sớm mà, trước khi trời tối sinh tệ rồi. Được rồi được rồi, nhìn tí tiền đồ này của cậu còn lớn gan bằng Hồng Nhi đâu, con bé nhìn còn trấn định hơn cậu." Hồ Đào Nhi ngó lại bên trong cũng lười nhìn bộ dáng mềm yếu có tiền đồ này của Hồ Quốc Đống. Chị dặn Hồ Quốc Đống câu ở đây đun nước cho tử tế, sau đó bưng nước vội vã luôn.

      Hồ Đào Nhi sinh nhanh hơn nhiều so với dự liệu của Hồ Đào Nhi, bởi vì lúc mang thai dinh dưỡng bổ sung tốt, bình thường cũng chú ý rèn luyện, vừa mới giữa trưa em bé sinh ra rồi. Thằng cu trắng trẻo mập mạp, tiếp nhận đứa bé, Lý Quế Lan cao hứng đến miệng khép lại được, tốt ngừng.

      Hồ Đào Nhi thấy bộ dáng vui mừng kia của mẹ chị, cũng vui mừng mà rơi nước mắt. Chẳng qua chị vẫn chú ý thím Phạm và người đỡ đẻ của sở vệ sinh kia xứ lý tốt công việc sau khi sinh cho Ngô Hồng Nhi, lúc này mới cười vỗ tay Ngô Hồng Nhi : "Vất vả cho em rồi."

      Hồ Quốc Đống sớm nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bếp ra bắt đầu trông chừng ở bên ngoài, nhưng thấy đứa tựa hồ ra đời mà vẫn có người ra nên nhịn được gõ cửa : "Mẹ, chị cả, Hồng Nhi thế nào rồi, em bé thế nào rồi?"

      "Ôi chao, con xem chúng ta chỉ mải lo cao hứng đến quên mất cha đứa ở bên ngoài rồi." thím trong họ của Hồ Quốc Đống . Lý Quế Lan cũng tạm thời lấy lại tinh thần từ trong niềm vui mừng khôn xiết có được cháu trai, thấy Ngô Hồng Nhi hết thảy mạnh khỏe liền đưa em bé cho Hồ Đào Nhi bảo chị chăm sóc hai mẹ con, thế này mới gọi đoàn người gian ngoài.

      Lý Quế Lan đưa hai cái bao lì xì sớm chuẩn bị xong cho thím Phạm và hai nhân viên đỡ đẻ tới hỗ trợ đỡ đẻ, thấy hai người thu rồi lại với mấy người trong tộc đến hỗ trợ: "Buổi trưa hôm nay trong nhà rối ren cũng kịp mời mọi người ăn cơm, buổi tối nhất định đến nhà để lão Hồ làm thêm mấy món ăn cho chúng ta cũng vui vẻ phen."

      Hồ Quốc Đống thấy mẹ ra nhưng mà lại chỉ lo hàn huyên với mấy thím chẳng thèm để ý đến , bèn hỏi: "Mẹ, thế nào rồi ạ?" tại đầu óc lại vô cùng tốt, mẹ cao hứng đến bộ dáng kia cần đoán cũng biết là sinh con trai, tại chỉ lo lắng đứa thế nào thôi.

      "Chao ôi, Quốc Đống cháu có hậu rồi, vợ cháu sinh cho cháu thằng con trai trắng trẻo mập mạp rồi. Vợ cháu cũng là đứa có hậu, sinh thuận lợi vô cùng, tại hai mẹ con đều tốt." Thím Phạm vừa mới thu bao lì xì dày của nhà họ Hồ, trong lòng vui vẻ bèn với Hồ Quốc Đống.

      "? Vậy cháu, vậy cháu." Trong khoảng thời gian ngắn quả thực Hồ Quốc Đống kích động đến biết cái gì cho phải. Cho đến khi Lý Quế Lan tiễn hết người còn đứng cười ngây ngô ở cửa.

      "Thằng ngốc còn đứng ở cửa làm gì, mau vào xem con trai của mày chút ." Bây giờ sớm còn kiêng kỵ đàn ông thể vào phòng sinh rồi, có đôi khi bận rộn chưa đầy tháng sản phụ ra đồng rồi đấy.

      Chạng vạng Hồ Lão Đồ xách chút món thịt làm tiệc rượu còn thừa lại ngâm nga khúc hát chậm rãi về, phía sau Vương Lập xe đuổi theo : "Cha, lão ngài còn đủng đỉnh ở đây ư, mau về thôi, hôm nay vợ Quốc Đống sinh rồi." Vương Lập đây là vừa báo tin vui từ nhà mẹ đẻ của Ngô Hồng Nhi ở thôn Bàn Đào trở về, vừa vào thôn lại thấy được cha vợ nhàn nhã thoải mái bèn vội .

      Miệng lưỡi của Vương Lập lại kém xa Triệu Cường, nhìn cái miệng vụng về cái lưỡi kém cỏi của nè, vốn là việc rất vui ra từ trong miệng lại làm cho Hồ Lão Đồ có xúc động muốn đạp hai cái, gì gọi là ông còn đủng đỉnh đây, thằng ngu này. Chẳng qua Hồ Lão Đồ cũng chẳng kịp so đo với cái này, vội vàng ngay: "Sinh gì? Sao lại đột nhiên sinh như vậy, sáng sớm hôm nay lúc sắp mẹ còn hề có tí dấu hiệu nào mà."

      " sinh thằng cu mập, lúc này con vừa mới báo tin từ nhà mẹ đẻ của vợ Quốc Đống trở về. Phỏng chừng cha được bao lâu bắt đầu, nghe Đào Nhi sinh rất thuận lợi hơn giờ trưa sinh con ra rồi." ra Vương Lập cũng biết tình huống cụ thể, em dâu nhà mẹ đẻ của vợ sinh con sao có thể sán lên chứ, hôm nay chỉ làm chân chạy vội trong vội ngoài thôi. Mới bắt đầu là sở vệ sinh đón người đỡ đẻ sau đó lại thôn Bàn Đào báo tin, cũng chỉ lúc buổi trưa nghe được Hồ Hạnh Nhi mấy câu như vậy.

      Hồ Lão Đồ nhìn con rể cả hoàn toàn ý thức được lại đâm vào ngực ông dao cái, có chút ưu thương nhàn nhạt, lúc trước sao ông lại làm mối con cả của ông cho thằng ngu này, ông đợi ở nhà nhiều ngày như vậy chỉ là muốn chờ cháu trai cả sinh ra, hôm nay ông vừa ra ngoài cháu trai cả lại ra đời ngay, thằng ngu này còn toạc ra, chẳng lẽ biết điều này đối với ông nội mang quả tim hết sức chân thành như ông mà là kích thích bao nhiêu sao.

      Có điều bây giờ hiển nhiên phải lúc chuyện này, Hồ Lão Đồ ném đồ vào trong tay Vương Lập rồi vội vã trở về, cháu trai cả à, Hồ Lão Đồ ông cũng có cháu trai rồi.

      Hậu quả Vương Lập luống cuống tay chân với đồ Hồ Lão Đồ ném tới, vội vàng xe đuổi theo Hồ Lão Đồ, nhưng là Hồ Lão Đồ thân thể rất khỏe mạnh, cho đến khi về đến nhà cũng đuổi kịp Hồ Lão Đồ sốt ruột trông thấy cháu nội.

      "Cháu trai cả nè, trông giống người nhà lão Hồ chúng ta." Hồ Lão Đồ cẩn thận ôm lấy đứa , bây giờ thằng cu mắt cũng còn chưa có mở nhưng làm cho Hồ Lão Đồ vui mừng có chút khép miệng lại được. Ông cẩn thận từng li từng tí vạch tã lót của em bé ra, xác định là cháu trai, mặt tươi cười đến có chút đần độn rồi.

      Lý Quế Lan cũng thấy được động tác của ông, lườm ông cái : "Còn sợ tôi lừa ông à, mau đưa đứa bé cho tôi , tôi bế đứa bé về. Trẻ con thân thể yếu đuối, tại trời lạnh như vậy, nếu phải đồ hàng già như ông nhất định đòi nhìn nó làm sao tôi chịu bế ra." Lý Quế Lan .

      Tuy rằng đây là cháu trai ruột, nhưng Hồ Lão Đồ là cha chồng người ta, con dâu ở cữ ông cũng thể vào phòng sinh xem cháu trai, Lý Quế Lan bọc cháu trai chặt chẽ kín đáo rồi mới bế ra để cho Hồ Lão Đồ nhìn cái. Nhưng cũng dám ra bế ra ngoài bèn ở trong phòng bọn họ.

      Bởi vì suy đoán mấy ngày này Ngô Hồng Nhi sinh cho nên mấy ngày nay giường lò của nhà họ Hồ đều đốt vô cùng nóng hổi, trong phòng ra chẳng hề lạnh, nhưng Lý Quế Lan cũng có chút lo lắng, trẻ con vừa sinh ra rất yếu ớt, lỡ như bị lạnh bọn họ khóc cũng có chỗ khóc .

      Hồ Lão Đồ thấy Lý Quế Lan như vậy có chút nỡ lại nhìn đứa hai cái nữa mới giao đứa cho Lý Quế Lan.

      Thấy bộ dáng luyến tiếc đó của lão già, Lý Quế Lan nhịn được cười : "Được rồi được rồi, cháu trai này cũng chạy được, sau này có đầy lúc cho ông bế, bây giờ ông còn bằng nhanh chóng suy nghĩ chút lấy cho cháu trai cái tên gì đây." Lúc trước hai cụ ngầm đặt đống lớn tên, nhưng cụ thể chọn cái nào còn chưa quyết định đâu.

      Lý Quế Lan như vậy Hồ Lão Đồ cũng bị dẫn tâm thần , đúng nha, trước đây lấy cho đứa nhiều tên như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại cái nào tựa hồ cũng có chút tốt, còn phải lại cân nhắc lấy cái tên xứng với cháu trai của ông mới được.

      Lý Quế Lan thuận thế nhận nhận đứa ôm vào trong phòng của Ngô Hồng Nhi. Ngô Hồng Nhi tuy rằng lúc vừa sinh xong là tỉnh táo, nhưng sinh con dù sao cũng là việc cực kỳ hao phí thể lực, sinh xong bao lâu ngủ, đến bây giờ còn còn chưa tỉnh lại đâu, Hồ Quốc Đống vốn canh giữ ở bên cạnh, nhưng vừa mới rồi bị Lý Quế Lan sai ra ngoài mua thức ăn, tối hôm nay còn phải chiêu đãi người tới đây hỗ trợ, như thế nào cũng phải chuẩn bị mấy món cho ra hồn mới được. Bởi vậy tại chỉ mình Hồ Đào Nhi trông chừng ở đây.

      "Còn ngủ ư?" Lý Quế Lan nhàng mà đặt đứa bé ở bên cạnh Ngô Hồng Nhi, giọng hỏi.

      "Vâng, là ngủ liền tỉnh, có thể thấy được cũng là mệt lắm rồi." Tiếng của Hồ Đào Nhi cũng cực kỳ sợ đánh thức Ngô Hồng Nhi."Hôm nay còn sinh rất thuận lợi, con còn tưởng rằng như thế nào cũng phải đến nửa buổi chiều cơ nghĩ tới giữa trưa sinh rồi." Người nông thôn sinh con tuy dễ dàng, nhưng có thể thuận lợi như vậy còn nhiều lắm.

      "Ừ phải, đứa này cũng là đứa có phúc ." Vốn Lý Quế Lan thích Ngô Hồng Nhi, tại Ngô Hồng Nhi gả vào còn chưa đầy năm sinh cho bà cháu trai cả, tại địa vị của Ngô Hồng Nhi ở trong lòng bà lại cao hơn rồi. Bà nhìn Ngô Hồng Nhi ngủ say sưa lại nhìn chút cháu trai cả bên cạnh nhịn được : "Con xem đứa này trông quả là giống Quốc Đống của chúng ta, vừa nhìn chính là người nhà họ Hồ chúng ta." ra trẻ con vừa sinh ra còn chưa mở mắt đâu, sao có thể nhìn ra giống ai, nhưng Lý Quế Lan chính là nhìn như thế nào cũng cảm thấy cháu trai cả giống con trai bà.

      "Con xem như là phát ra rồi, vốn ngài thích Hồng Nhi, tại Hồng Nhi lại sinh cháu trai cho ngài, về sau trong nhà này ngay cả chỗ cho chúng con đặt chân cũng còn rồi." Hồ Đào Nhi biết tâm trang mẹ chị tốt bèn giả vờ ghen .

      "Ừ phải, về sau ở trong lòng mẹ, vị trí thứ nhất chính là cháu trai cả của mẹ, vị trí thứ hai chính là Hồng Nhi, đám đòi nợ các chúng mày đều ném ra sau ." Lý Quế Lan cười dí trán Hồ Đào Nhi .
      chương 37. Tiệc đầy tháng

      Ngô Hồng Nhi đầu bao vải đỏ, vừa ăn đậu tương hầm móng lợn mẹ bón cho vừa ngầm bĩu môi, thứ này ăn ngon hơn nữa cũng chán, vì để thúc sữa cho , những ngày qua Hồ Lão Đồ dồn sức hầm móng lợn, ninh canh xương uống cho . Hơn nữa cơm trong tháng chú ý bớt dầu bớt muối, mùi vị này chán nay càng chán hơn.

      Thấy Ngô Hồng Nhi uống non nửa bát uống nữa, Thôi Vinh Mai vỗ con cái : "Mau uống , chỉ con lắm chuyện, người khác muốn ăn còn ăn được đâu." đúng là, nếu phải trong nhà Hồ Lão Đồ làm chính là cái này, cũng có thể kiếm được thịt lợn, làm sao ăn tốt như vậy. Rất nhiều thai phụ khi mang thai ăn được cái gì, lúc ở cữ mới có thể ăn ác.

      "Mẹ, bây giờ con chỉ muốn ăn miếng dưa muối trong nhà làm. Mỗi ngày phải ăn gạo kê trứng gà là ăn canh móng lợn, con sớm ăn chán rồi." Ngô Hồng Nhi bị mẹ ép ăn hết nửa bát canh còn lại, lúc này mới có chút ấm ức . hoàn toàn cần ăn mấy thứ này thúc sữa có được , bởi vì trong khi mang thai tẩm bổ tốt, sữa của đứa căn bản ăn hết, có đôi khi còn phải nặn ra nếu trướng đau vô cùng.

      Thôi Vinh Mai nhịn được bóp trán, bà phải nhịn bằng thế nào cũng phải cho con bé này hai cái vả. Đây chính là thân tại trong phúc mà biết phúc điển hình.

      Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai Ngô Hồng Nhi, bạn Hồ Kiệt, đoàn người nhà họ Ngô trừ Cao Quý Miên tháng người khác đều tới, tại chính là thời điểm ăn cơm trưa, người khác đều uống tiệc rượu ở bên ngoài, Thôi Vinh Mai bởi vì lo lắng cho con nên ra ngoài, bà ở đây chiếu cố Ngô Hồng Nhi thuận tiện chút lời tri tâm.

      Mặc dù bây giờ bên ngoài lộn xộn nhưng Lý Quế Lan cũng quên con dâu ở cữ này, bữa trưa của Ngô Hồng Nhi cũng là chuẩn bị xong từ trước. Thôi Vinh Mai thấy Ngô Hồng Nhi ăn cơm xong rồi, lúc này mới lấy danh mục quà tặng nhà mình ra ngoài đưa cho Ngô Hồng Nhi. Vừa rồi người đến người nên bà có cầm ra bên ngoài.

      Theo phong tục kết hôn bên này của bọn họ tiền lễ nhà mẹ đẻ của dâu bên kia phải giữ lại, nhưng con làm đầy tháng lại là phải tặng quà lễ cho con . Bởi vì lúc kết hôn nhà phải làm tiệc rượu, nhưng làm đầy tháng nhà dẫn thân thích nhà mình cùng tới nhà chồng của con ăn cỗ.

      tại làm đầy tháng đồ tặng tới đều chênh lệch nhiều lắm, mấy chị dâu của Ngô Hồng Nhi đều là hai cân đường đỏ, hai cân bánh ngọt, năm cân mì sợi, ba thước (=1/3m) vải bông, các loại khác mỗi nhà mỗi khác căn cứ theo thân thích xa gần. Người làm bà ngoại là Thôi Vinh Mai cơ sở đồ mấy con dâu mang đến còn thêm rổ trứng gà. Bạn cũng chớ xem thường những đồ này, thời kỳ này mấy thứ này đều xem như khoản lớn rồi. cái khác chỉ hai cân đường đỏ kia chính là vật quý giá đó.

      tại mấy thứ này đều để tại trong sân nhà họ Hồ, cũng giống như khi kết hôn phải dán danh mục quà tặng ra, những thứ này cũng phải triển lãm ra cho mọi người xem chút, nếu người nhà mẹ đẻ mang đồ quá kém, làm nàng dâu ở nhà mẹ chồng cũng mất mặt. Chẳng qua đồ bày ở trong sân, danh mục quà tặng Lý Quế Lan lại giao cho Ngô Hồng Nhi.

      "Danh mục quà tặng này con cầm, về sau nhà người ta có công việc trong lòng con cũng có cơ sở." Lý Quế Lan . Loại danh mục quà tặng này trong tay người lớn tuổi đều có vài bản, thân thích nhà ai có việc hiếu hỉ toàn chiếu theo danh sách này để làm. Nếu lúc con trai nhà kết hôn người ta gửi cho ba đồng tiền lễ, nhưng đến lúc người ta làm việc vui lại gửi hai đồng, chuyện này có thể thành trò cười rồi. Ở nông thôn mọi người tính toán ràng nhất đối với loại qua lại này, kém xu cũng nhắc tới đời.

      "Đúng rồi, tại chị dâu Hai con thế nào ạ? Đến bây giờ con cũng về nhà được thăm chị ấy chút." Thai của Cao Quý Miên hơn Ngô Hồng bốn tháng, tại cũng là hơn sáu tháng rồi.

      "Aiz, thai này của chị dâu Hai con cũng gian nan hơn trước. Lúc ba bốn tháng quả thực là ăn cái gì nôn ra cái đó, bây giờ cuối cùng cũng khá hơn chút. Mẹ thấy sức giày vò này mười phần là con , năm đó lúc mang thai ba trai con cũng là chẳng có việc gì, mà lúc mang thai cái đồ quỷ đòi nợ con lại bị hành hạ ít." Nhà họ Ngô giống với nhà họ Hồ, nhà họ Hồ thích con trai, nhưng nhà họ Ngô bởi vì nhiều con trai, con là quý giá hơn chút. Đồng lứa này của Ngô Hồng Nhi bọn họ chỉ có là Ngô Hồng Nhi, đợi đến ba trai của Ngô Hồng Nhi, tại cháu trai có bốn đứa nhưng là con đứa còn chưa có đâu. Cho nên lúc tới Cao Quý Miên mang thai có thể là bé , Thôi Vinh Mai chẳng những có mất hứng mặt còn có chút ý cười.

      "Cái này cũng nhất định, ngài gặp chị chồng con lúc vừa mang thai cũng là ăn cái gì nôn cái đó, đến hơn sáu tháng còn nôn cực kỳ ghê gớm đó, khi đó làm mẹ chồng con lo lắng mãi, đến cuối cùng cũng là sinh con trai." Ngô Hồng Nhi Tư nhà họ Hồ, lúc vừa gả tới đây Hồ Bình Nhi mang thai bốn tháng rồi, tại đứa hơn sáu tháng.

      " tới mấy chị chồng này của con trái lại đều rất có phúc khí ." Thôi Vinh Mai . Thời kỳ này còn có chút ý nghĩ trước đây, ở việc sinh con rất nhiều người đều cho rằng con giống mẹ, Lý Quế Lan sinh đám con rất nhiều người cũng đều ngầm đoán chị em nhà họ Hồ có thể cũng như vậy hay . Chẳng qua năm chị em nhà họ Hồ trái lại rất may mắn, trừ Ba và Tư thai đầu tiên sinh đều là con trai, cho dù là Hồ Lê Nhi và Hồ Bình Nhi tuy rằng thai đầu tiên sinh là con nhưng là thai thứ hai cũng đều là con trai. Cho nên Thôi Vinh Mai mới có loại cách này.

      "Chỉ là đứa thứ ba số khổ chút, " Thôi Vinh Mai tiếp tục . Số lần bà đến nhà chồng con cũng ít, phải năm con nhà họ Hồ gả tốt nhất đương nhiên phải kể tới đứa thứ hai, những người khác đứa đầu, đứa thứ tư, đứa thứ năm đều chênh lệch nhiều lắm, chỉ đứa thứ ba nhìn khó khăn hơn chút.

      Ngô Hồng Nhi gả vào nhà họ Hồ cũng gần năm đối với tình huống nhà Hồ Lê Nhi cũng hiểu đôi chút, tại trái lại rất bội phục chị Ba này. Nếu đổi lại gặp được tình huống như của Hồ Lê Nhi còn biết có thể sống được như chị ấy bây giờ hay . Năm đó khi hai người bọn họ dọn ra ngoài chỉ có chút đồ cưới kia của Hồ Lê Nhi và hai đứa gào khóc đòi ăn, những thứ khác hề có cái gì.

      tại nhà Hồ Lê Nhi xây cất nhà cửa lên, nợ nần cũng còn nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ là khó khăn hai năm này, cuộc sống sau này càng ngày càng tốt. Hơn nữa rể Ba Lý Chấn Lương vừa nhìn chính là người giỏi giang.

      "Đúng rồi mẹ, mấy ngày hôm trước con nghe hình như chỗ chúng ta muốn chia ruộng đến hộ, thôn chúng ta có tin tức ?" Tin tức này trước đây vẫn là Triệu Cường bọn họ ngầm chút, nhưng nghĩ tới năm nay lại loan truyền mọi người biết cả rồi, ngay cả người cả ngày ở nhà dưỡng thai ở cữ như Ngô Hồng Nhi cũng nghe được phong phanh vài phần.

      "Con cũng nghe rồi? tại ầm ĩ sôi sùng sục cũng chẳng ai biết giả. Có điều mẹ nghe trưởng thôn lần này có mười phần là , nghe có địa phương năm ngoái chia rồi, thu hoạch năm nay rất tốt đấy." Đối với việc chia ruộng này trong thôn phần lớn đều là tán đồng, nhưng cũng có nhóm người đục nước béo cò bưng bít quen rồi, nhắc tới chia đất bọn họ là la hét đồng ý đầu tiên, cho nên tuy rằng chuyện muốn chia đất này sau thu hoạch vụ thu năm nay loan truyền xôn xao rồi, nhưng đến bây giờ người nào trong thôn cũng có cách cụ thể.

      Chẳng qua Ngô Hồng Nhi dù sao cũng là người sống hơn đời, tuy rằng đời trước vẫn sống u mê đần độn, nhưng cũng biết việc chia đất này là chuyện sớm hay muộn, nhưng cụ thể cũng biết bắt đầu từ năm nào.

      Phải chú ý chuyện này vẫn là Lý Quế Lan trước đó lâu cơ, Ngô Hồng Nhi vừa sinh con được vài ngày, Lý Quế Lan quả thực hận thể cả ngày ôm cháu trai buông tay, cho dù là cứt đái của bạn Hồ Kiệt bà cũng cảm thấy thơm. Ngày đó cũng là thời gian Lý Quế Lan khen cháu trai như thông lệ, “Cháu trai cả nhà chúng ta là đứa có phúc khí, nếu sang năm chia đất trong nhà còn có thể thêm phần đất theo đầu người đó."

      Ngô Hồng Nhi vẫn sống mơ mơ màng màng bị Hồ Quốc Đống nuôi như lợn con lúc này mới ý thức được ra tin tức mới tết năm ngoái Triệu Cường tại ầm ĩ ghê gớm tới vậy.

      "Mẹ, mẹ muốn chia hay là muốn chia ạ?" Ngô Hồng Nhi có chút tò mò hỏi.

      "Đương nhiên là muốn chia, nhà chúng ta nhiều lao động khỏe mạnh như vậy, nếu là chia chỉ sợ lương thực trong nhà cũng để hết được." Thôi Vinh Mai đương nhiên là muốn chia, nhà bọn họ con trai nhiều cháu trai cũng nhiều, nếu là chia , trong nhà tính thế nào cũng đều được lợi.

      "Có điều nếu chia chỉ sợ nhà các con phải khó khăn hơn chút." Thôi Vinh Mai . tại thông gia tuy rằng ít lao động khỏe mạnh, nhưng hai cha con nhà họ Hồ bình thường lại là người kiếm hai phần công điểm, tính như vậy cũng có ít hơn so với gia đình bình thường, nhưng nếu quả chia đất chỉ sợ phải chịu thiệt rồi. tại con có thể bởi vì mang thai cả ngày ở nhà nghỉ ngơi, nhưng về sau chỉ sợ cũng khó rồi. Nghĩ đến đây Thôi Vinh Mai lại có chút bốc hỏa, trước đây suy xét chu đáo tất cả các phương diện, nhưng làm sao cũng nghĩ tới có chuyện chia đất này.

      Thôi Vinh Mai tuy rằng lo lắng, nhưng Ngô Hồng Nhi lại nghĩ như vậy. ra đoạn thời gian trước sau khi chuyện chia đất này truyền đến cha chồng cùng Hồ Quốc Đống sớm có ý tưởng rồi, hai năm này biến hóa rất lớn, chỉ có là chuyện muốn chia ruộng này, quốc gia muốn cải cách mở cửa, đối với việc bắt buôn bán cũng chặt lắm. Trước đây nhà nhà nuôi lợn nuôi gà số lượng đều có ghi lại, nhưng là hai năm qua nuôi thêm hai con, trong đại đội cũng chỉ là mở con mắt nhắm con mắt. Năm nay sau khi tin tức từ chỗ của chú Triệu Cường truyền đến dường như quốc gia cũng chẳng quản nữa, muốn nuôi bao nhiêu nuôi bấy nhiêu.

      Chia ruộng rồi chỉ sợ đám lợn của đội sản xuất cũng nuôi được nữa, Hồ Lão Đồ nhìn ra cơ hội từ chỗ này, tại định sau này nuôi thêm mấy con lợn đó, tổ tiên nhà họ Hồ chính là mổ lợn, chẳng qua cũng chỉ Hồ Lão Đồ bây giờ còn làm nghề ban đầu. Ước mơ của Hồ Lão Đồ lúc còn chính là trưởng thành làm hộ lớn nuôi lợn, tuy rằng lúc còn trẻ bởi vì các loại nguyên nhân có cách nào thực , nhưng tại có khả năng này, ông liền có chút rục rịch.
      thuytChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 38. Nuông chiều

      Edit: Trạch Mỗ

      Hồ Lão Đồ có chút rục rịch, Hồ Quốc Đống cũng phải loại giá áo túi cơm, tại chính là thời điểm có thể làm, hơn nữa trong nhà có vợ có con, càng hận thể kiếm thêm chút tiền. Thậm chí lúc Hồ Lão Đồ chưa ra ý tưởng của ông Hồ Quốc Đống từng ngầm đề cập với Ngô Hồng Nhi.

      Hồ Quốc Đống tuy rằng bình thường lúc gặp phải chuyện của Ngô Hồng Nhi làm chuyện ngu ngốc, nhưng trong xương lại là người cực kỳ cường thế lại còn có chủ nghĩa đàn ông, chưa từng nghĩ để cho Ngô Hồng làm việc kiếm tiền, ở trong mắt để cho vợ con sống cuộc sống tốt tất cả đều là việc của mình . Lúc trước Ngô Hồng Nhi mang thai ra đồng tưới nước ngày làm cho Hồ Quốc Đống nổi giận hiếm thấy, từ đó cho đến tận khi Ngô Hồng Nhi sinh đất riêng trong nhà đều là tự mình làm cả đêm.

      Ở trong mắt Hồ Quốc Đống, nếu vợ con sống tốt chính là người làm chồng là có bản lĩnh, cho nên tết năm ngoái sau khi từ chỗ Triệu Cường nghe muốn chia ruộng đến hộ cùng với phân tích tình thế quốc gia sau này, Hồ Quốc Đống bắt đầu kế hoạch về sau nên làm cái gì ở trong đầu. ra nếu phải Ngô Hồng Nhi mang thai sinh con hơn nữa trong thôn bây giờ còn chưa có động tĩnh chia ruộng chỉ sợ bọn họ sớm chuẩn bị rồi.

      Cứ như vậy Hồ Lão Đồ cũng ngầm chào hỏi trước với chỗ bắt lợn con hàng năm hợp tác với đội sản xuất, nếu sang năm đội sản xuất nuôi lợn nữa, nhà bọn họ nuôi. Nếu sang năm đội sản xuất còn muốn nuôi, bọn họ lại chờ chút. Dù sao trước đây những việc này từ đầu tới đuôi đều là Hồ Lão Đồ làm, ai quen thuộc hơn ông.

      Chẳng qua đây cũng chỉ là tính toán lúc Hồ Quốc Đống nhàn rỗi có việc gì với Ngô Hồng Nhi, tại hết thảy đều chưa xác định, Ngô Hồng Nhi cũng thôi tường tận với Thôi Vinh Mai, ngược lại an ủi: "Mẹ, có chuyện gì, nếu quả chia theo đầu người, phỏng chừng đất nhà chúng con được chia cũng nhiều tới đâu, nhất định mệt. Lại trong nhà ra bình thường cũng hoàn toàn sống dựa vào ruộng đất, ngài quên cha chồng con cùng Quốc Đống đều là người có tay nghề, về sau bằng vào cái này chúng con cũng ăn hết. Cho dù là chia ruộng đến hộ, cũng thể nuôi lợn làm việc mừng chứ." Ngô Hồng Nhi biết ý nghĩ của Thôi Vinh Mai, phải là cảm thấy hai cụ nhà họ Hồ tuổi tác cũng lớn, về sau nếu quả chia đất, gánh nặng người hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống mà thôi.

      Thôi Vinh Mai nghe Ngô Hồng Nhi như vậy, cảm thấy con ra rất đúng. Điều kiện của thông gia sở dĩ sống được tốt như vậy cũng chẳng phải dựa vào chút công điểm kia. Công điểm kiếm được những gia đình đông người hơn nhà họ Hồ hơn đứt, nhưng mười dặm quanh vùng này điều kiện tốt hơn nhà họ Hồ lại có mấy nhà đây? Nhà ai có thể nghĩ ba ngày hai bữa là có thể bữa thịt như nhà họ Hồ? Chỉ sợ cho dù người thành phố cũng đạt tới trình độ cuộc sống như thế.

      Chỉ Hồng Nhi nhà bọn họ ở cữ lần này, con mới sinh bà tới đây ở đoạn thời gian, đúng là thấy tận mắt thông gia cả ngày bưng đồ móng lợn hầm và canh xương các loại vào trong phòng con . Thôi Vinh Mai tự xưng phải bà mẹ chồng khắt khe, điều kiện gia đình cũng tệ, nhưng hồi trước lúc ba con dâu sinh, bà cũng chỉ là vào lúc con dâu ở cữ hầm mấy con gà cho con dâu tẩm bổ, trừ cái đó ra nhiều nhất làm chút chè trứng gà các loại, về phần lúc mang thai nhiều lắm chỉ là ở mặt đồ ăn chiếu cố chút mà thôi. Chỉ như vậy nhà mẹ đẻ của con dâu cũng đều hết sức hài lòng đó.

      Nghĩ đến đây Thôi Vinh Mai cũng biết mình đây là lo nghĩ đâu, bèn cười : "Cũng là mẹ lo nghĩ đâu, cái khác chỉ tay nghề kia của cha chồng con cũng đói được hai mẹ con con. Về sau con chỉ cần ăn chỉ cần uống, chăm con tốt là được."

      "Sao giọng điệu chuyện của ngài và con rể ngài giống nhau thế." Nhớ tới trước khi sinh con có lần Ngô Hồng Nhi hỏi Hồ Quốc Đống tính toán sau này, lý do thoái thác của Hồ Quốc Đống, quả thực giống mẹ như đúc.

      "Điều này chồng con đối tốt với con, con ranh thối thân ở trong phúc lại biết phúc. Con xem mấy chị em kia của con đứa nào có cuộc sống yên vui sung sướng như con? Ai mà gả đến nhà chồng vừa phải hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ chồng con mình, còn phải ra đồng kiếm công điểm, cũng chỉ có con chẳng phải lo cái gì còn phải để cho chồng con hầu hạ con." Thôi Vinh Mai cười .

      Đối với con mình bây giờ bà là hoàn toàn yên tâm rồi, năm này đối với tính tình của Quốc Đống bà cũng có mấy phần hiểu , đó là người thương con nhà mình, chỉ cần con bé này sau này giày vò đến tận cùng, cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ kém.

      Sau tiệc đầy tháng cuộc sống của Ngô Hồng Nhi lại khôi phục yên ả, đoạn thời gian còn lại cũng thành co rúc ở trong phòng tiếp tục ở cữ. Tiệc đầy tháng tuy rằng làm, nhưng khi đó là làm vào ngày thứ mười hai đứa bé sinh ra đời, cách ngày ra tháng còn rất sớm đó.

      Mấy ngày mới sinh là Thôi Vinh Mai ở đây phục vụ, nhưng bà cũng chỉ ở bảy tám ngày rồi , trong nhà đống việc lớn cái nào cũng rời được bà. Sau khi bà cũng chính là Lý Quế Lan và Hồ Quốc Đống thay phiên nhau chăm sóc Ngô Hồng Nhi.

      là thay phiên, ra phần lớn thời gian đều là Lý Quế Lan tới chăm, mỗi ngày ban ngày bà gần như đều ở trong phòng Ngô Hồng Nhi bọn họ, cũng chỉ là lúc Hồ Lão Đồ trở về mới có thể bế đứa bé đến trong phòng của bọn họ cho Hồ Lão Đồ nhìn cái ôm cái, có cách nào nghe Hồ Lão Đồ bây giờ ôm cháu trai cả cái buổi tối quả thực ngủ yên.

      Lý Quế Lan càng khoa trương, nếu phải ban đêm Ngô Hồng Nhi còn muốn cho đứa bú sữa, quả thực bà hận thể bé đứa đến trong phòng bọn họ. Bất kể bà làm cái gì chỉ cần đứa vừa khóc, bà nhất định chạy tới ngay lập tức.

      Chuyện làm cho Ngô Hồng Nhi cảm thấy ảo tưởng tan vỡ nhất vẫn là kiện Hồ Lão Đồ giặt tã cho đứa , bởi vì trong tháng thể đụng vào nước lạnh, cho nên tã của em bé đều là Lý Quế Lan đem ra ngoài giặt. Mặc dù là mùa đông, nhưng người làm bà nội là Lý Quế Lan lại hết sức chú ý, tuyệt đối giống như có gia đình em bé vừa tiểu là đặt tã em bé ở đầu giường dùng giường sưởi sấy, chờ khô tiếp tục dùng. Mặc dù nước tiểu của em bé bẩn, nhưng thời gian dài cũng có mùi khai. Lý Quế Lan đều là vừa tiểu là nhanh chóng thay ngay, thay xong mang giặt, ngày đông lạnh giá cũng ngoại lệ.

      Ngô Hồng Nhi vẫn luôn cho rằng là Lý Quế Lan giặt, chờ ra tháng nhìn thấy Hồ Lão Đồ giặt tã cho em bé, Ngô Hồng Nhi chính là giật nảy người, tuy rằng cho tới giờ Hồ Lão Đồ vẫn luôn đối xử với rất hòa khí, nhưng Ngô Hồng Nhi lại luôn cảm thấy cha chồng là người rất nghiêm túc, nghĩ tới ông giặt tã cũng qua loa chút nào. Chờ lúc lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc chuẩn bị tự mình tới giặt, Lý Quế Lan lại ngăn , " có việc gì, bình thường ông ấy cũng giặt giũ ít."

      việc này làm cho Ngô Hồng Nhi rất cảm động, Hồ Quốc Đống là cậu con trai duy nhất Lý Quế Lan bốn mươi tuổi mới sinh, nhưng cha chồng đối với lại hề nuông chiều tí nào, trái lại còn vô cùng nghiêm khắc, bằng Hồ Quốc Đống cũng thể hơn hai mươi tuổi học được bảy tám phần tay nghề của Hồ Lão Đồ. Bởi vậy có thể thấy được Hồ Lão Đồ là người cực kỳ có nguyên tắc.

      Nhưng ở mặt đối xử với bé Hồ Kiệt, Hồ Lão Đồ lại hoàn toàn phải là bộ dáng như đối với Hồ Quốc Đống. Ở vấn đề đối xử với cháu trai hết thảy nguyên tắc của Hồ Lão Đồ đều phải là nguyên tắc, lúc trước chỉ là lấy tên cho đứa ông sửa sửa lại mấy chục lần. Bình thường Hồ Lão Đồ tuy rằng cũng rất cởi mở, nhưng khi thấy đứa ông cực kỳ vui vẻ, còn là vui vẻ quả thực thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chỉ cần đứa vừa khóc, cho dù là ông ăn cơm cũng lập tức để bát cơm xuống tới xem chút.

      Hành vi nuông chiều ràng như vậy làm cho Ngô Hồng Nhi có chút đau đầu, hai ông bà cụ đều như vậy sau này đứa có thể dạy dỗ như thế nào đây. trách thế hệ trước đều ‘cách đời thân’, xem ra lời này sai, ngay cả người như Hồ Lão Đồ là người cực kỳ giỏi giang ở trong mắt nhiều người cũng thể ngoại lệ, càng đừng nhắc tới người khác.

      Dùng lời Lý Quế Lan để , Hồ Lão Đồ bây giờ còn nhiệt tình hơn mấy năm trước nhiều, chung quy Hồ Lão Đồ có tài giỏi hơn nữa năm nay hơn sáu mươi rồi, rất nhiều việc tương tự với mổ lợn bình thường ông đều là có thể chối chối, thể chối được để cho Hồ Quốc Đống làm, ông cũng chỉ là ở bên cạnh nhìn. Ngay cả giúp người làm cỗ, nếu phải người quen mời, ông cũng rất ít , bình thường đều là Hồ Quốc Đống cùng người khác qua giúp tay. Hồ Quốc Đống cũng nhận được đồ nhưng lại kém xa, nếu như Hồ Lão Đồ chính là lấy phần đầu, Hồ Quốc Đống còn kém xa lắm cơ.

      Nhưng từ lúc bé Hồ Kiệt sinh ra, Hồ Lão Đồ lại phơi phới như mùa xuân thứ hai, mỗi ngày đều bận rộn, chờ Ngô Hồng Nhi ở cữ xong cơ bản cũng vào tháng chạp, cũng chính là thời kì cao điểm làm việc mừng, hai cha con nhà họ Hồ cũng ngày nhàn rỗi, cả ngày phải mổ lợn là có gia đình làm việc mừng, tại Hồ Lão Đồ cũng có thể chối chối giống trước đây. Dùng lời Lý Quế Lan để chính là lão già này bắt đầu tích cóp tiền cho cháu trai rồi.

      Có đôi khi nhìn gương mặt mập mạp của bé Hồ Kiệt, Ngô Hồng Nhi nghĩ đứa này sau này cũng biết có thể bị chiều hư hay . Bây giờ đứa này mới được hai tháng mà tính tình cũng có chút bá đạo rồi, thí dụ như lúc cu cậu bú sữa mẹ ăn cái cũng phải lấy tay che cái khác, nếu lúc cu cậu ngủ tiểu hoặc là bị đánh thức phát cáu khóc đến vang rung trời, nếu lúc cu cậu chưa muốn ngủ bạn dỗ như thế nào cu cậu cũng ngủ.

      Ngô Hồng Nhi chính là người nhìn nổi trẻ con chịu ấm ức, hồi là con ở nhà mẹ cũng quá chiều mấy đứa cháu , tại con của , đương nhiên càng là chỉ có hơn chứ kém, chút ấm ức cũng muốn để cho thằng bé chịu.

      Nuôi trẻ con giống như là dưỡng dục cây non, nếu chặt đứt những cành cây nó phân ra rất có khả năng nó mọc nghiêng, bởi vậy ở trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ nhất định phải có người đóng vai mặt đen có người đóng vai mặt trắng. Nhưng định trước đảm đương nổi vai trò người mẹ nghiêm khắc rồi, trong nhà lại có ông nội bà nội vô cùng chiều trẻ con, tựa hồ mặt đen chỉ có thể mình Hồ Quốc Đống đóng. Nghĩ đến đây Ngô Hồng Nhi nhịn được mặc niệm cho Hồ Quốc Đống ba phút. Giáo dục con trai là có lỗi, nhưng giáo dục con trai xong lại phải bị ông nội của con trai cũng chính là cha của giáo dục, là quá ngược tâm rồi.
      Chương 39. Muốn chia đất

      Edit: Trạch Mỗ

      Mùa đông năm 1979 trời lạnh cực kỳ sớm, nhưng trong lòng thôn dân thôn An Bình lại sùng sục sùng sục như đun bình nước sôi. Trước đó lâu trong thôn mở lần đại hội rồi, lần đó mở cuộc họp rất đơn giản chính là giải thích cho mọi người chút cái gì gọi là phân ruộng đến hộ, cùng với thành quả thu được của thôn phân ruộng đến hộ năm ngoái, thuận tiện lại tranh thủ chút ý kiến của người trong thôn, rốt cuộc là muốn phân đất hay phân.

      ra trong lòng trưởng thôn cũng chắc, tuy rằng bên đưa xuống văn kiện, cũng biết hộ được phân ruộng năm nay thu hoạch cũng tệ, nhưng sống qua bao nhiêu năm như vậy rồi, tuy rằng cảm thấy phân đất là chuyện tốt, nhưng trong lòng ông cũng là ngổn ngang trăm mối. Cán bộ lãnh đạo trong thôn trước cuộc họp cãi nhau ủm tỏi rồi, chờ lúc cả thôn cùng họp càng là cãi nhau tung trời.

      Mọi người có phân đất tốt, có phân đất tốt, người nông thôn chuyện vốn là lịch , đến nóng nảy quả thực còn có thể đánh nhau. đầy lát có mấy nhóm người lấy gậy tới. Có thể nghĩ cái hội nghị này cuối cùng cũng chính là tan rã trong vui.

      Nhưng cho dù là tan rã trong vui cũng làm cho mọi người trong lòng bình tĩnh được, trước đây nhiều nhất là mọi người bàn tán chút, tại đều cả ra ngoài, rất nhiều người đều biết cho dù năm nay phân được cũng chỉ là chuyện mấy năm này, có gia đình cũng bắt đầu ngầm ra ruộng xem thử rốt cuộc đất chỗ nào tốt.

      là phân đất theo bình quân, nhưng đất này cũng có tốt có xấu, ruộng đất chính là gốc rễ của người nông thôn, cái khác còn thôi, vì chuyện phân đất vốn là cả nhà cũng có thể đánh nhau thành đầu chó.

      Qua đến nửa tháng hội nghị toàn thôn lần thứ hai lại tổ chức, lần này phải nghe ý kiến của mọi người mà là trực tiếp tuyên bố kết quả, trong thôn vừa vào xuân sang năm chia đất luôn, ấn theo đầu người mà tính, người mẫu hai phân, nhiều ít, bất kể là trẻ con vừa ra đời hay là người già bảy mươi đều là như nhau.

      Vốn thôn trưởng còn hơi do dự, nhưng tại bên đưa xuống văn kiện chính thức rồi, còn do dự cái gì? Sớm hay muộn cũng phải làm mà, nếu như vậy còn bằng làm sớm để cho mọi người có cái chuẩn bị. phục? phục cũng vô ích. Có điều tuy rằng đầu xuân sang năm phân đất, nhưng lương thực trong ruộng lại phải mọi người cùng nhau thu theo như năm ngoái, sau khi nộp thuế lương thực xong mới xem như thuộc về .

      Về phần đồ của đội sản xuất cũng đều quy về tập thể trước, muốn dùng có thể đội sản xuất mượn. Mà lợn, dê, gà vịt các loại đội sản xuất nuôi hàng năm sang năm cũng nuôi nữa, sau này mọi người nhà mình muốn nuôi như thế nào nuôi như thế đó.

      Sau khi họp xong, các thôn dân xôn xao loạt. Tuy rằng trước đây có chuẩn bị sớm, nhưng đột nhiên cứ quyết định như vậy mọi người vẫn còn có chút thể tiếp thu. Vất vả lắm tiếp nhận rồi, có vài người lại bắt đầu tính toán chút . Vốn dự định mùa xuân sang năm kết hôn cũng bắt đầu vội vàng muốn làm đám cưới cho con trai trước tết, thêm nàng dâu là thêm mẫu hai phân đất đó.

      Nhà có con trai nghĩ cách này, nhà có con cũng phải kẻ ngu, nhà ai muốn thêm phần đất đây, chỉ vì việc này biết bao nhiêu hôn bị đàm phán thành rồi.

      Cưới dâu là chuyện, những người bây giờ mang thai càng sốt ruột bốc hoả. Ý trong thôn là vừa vào xuân chia đất luôn, chia đất theo như hộ khẩu, dự tính ngày sinh vừa vặn muộn hơn tháng biết có bao nhiêu sốt ruột, phải biết tháng này thế nhưng là hơn mẫu đất đó. Hơn mẫu đất này có thể làm ra bao nhiêu lương thực đây, nhà vừa đúng dịp này gấp đến đỏ cả mắt rồi, quả thực hận thể đứa trong bụng có thể nhảy ra ngay lập tức.

      Chị dâu Hai nhà mẹ của Ngô Hồng Nhi vừa đúng dịp gặp phải thời gian này, đến tết bụng Cao Quý Miên là gần tám tháng rồi. Nếu có việc gì bất ngờ, cuối tháng hai hoặc là đầu tháng ba lịch sang năm đứa bé trong bụng của chị ra đời. Lúc này vừa lúc chính là đầu xuân, nếu tốt số, đứa bé trong bụng của chị có thể kịp được phân đất, nếu kịp cũng chỉ là thiếu chút nữa.

      Thôi Vinh Mai rầu ơi là rầu, nếu là kém xa bà cũng cam lòng, nhưng vỏn vẹn chỉ là chuyện ngày hai ngày như vậy, nghĩ như thế nào cũng thấy cam lòng. Lúc đến thăm con và cháu ngoại bà cũng than thở.

      Vấn đề này Ngô Hồng Nhi cũng biết nên khuyên như thế nào mới tốt, chấp niệm của người nông thôn đối với ruộng đất là thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, đừng hơn mẫu cho dù là vài phân đất cũng thể buông tha. Loại chấp niệm thâm căn cố đế này tuy rằng Ngô Hồng Nhi sớm bị thời đại này đồng hóa, nhưng vẫn thể có cùng cảm nhận như bọn họ.

      Ở cái nhìn của Ngô Hồng Nhi ruộng đất có, chỉ cần có đôi tay luôn có thể tìm ra lối thoát, nhưng là ở cái nhìn của Thôi Vinh Mai bọn họ có ruộng đất quả thực như có mạng. Để cho Thôi Vinh Mai cam tâm tình nguyện buông tha hơn mẫu đất quả thực còn làm cho bà khó chịu hơn móc ruột móc tim bà.

      Lý Quế Lan trái lại có chút lý giải ý nghĩ của Thôi Vinh Mai, đến bây giờ bà còn đắc ý cháu trai cả nhà mình là đứa có phúc khí đấy. Nếu cháu trai cả của bà chậm thêm ba bốn tháng mới sinh ra, tại xoắn xuýt chính là bà rồi."Bà thông gia đừng lo lắng, tôi thấy nhà thằng Hai nhà bà cũng là đứa có phúc khí, tại cũng gần tám tháng rồi, nhất định có thể kịp. Cho dù là kịp, phỏng chừng cũng chỉ lệch hai ngày, đến lúc đó với trưởng thôn chút hẳn là có vấn đề lớn, " Thôi Vinh Mai .

      Cán bộ đại đội cũng phải có tình người như vậy, loại tình huống như nhà họ Ngô chỉ cần tử tế với người ta chút, khả năng cứu vãn vẫn là rất lớn.

      "Cũng chỉ có thể làm như vậy." Thôi Vinh Mai thở dài, thông gia cũng có thể xem là biện pháp tốt, nhưng mà nhiều người mắt tạp, lỡ như đứa nào có ý xấu chỉ sợ chuyện này thành được. Trong thôn hạng người đại gian đại ác có, nhưng cũng là tồn tại những kẻ muốn thấy người khác tốt chuyên giở trò xấu xa với người khác.

      ra Thôi Vinh Mai là suy nghĩ nhiều rồi, đến lúc đó rất nhiều nhà vì có được mảnh đất tốt mà làm ầm ĩ rất nhiều, chút việc kia nhà bà hoàn toàn tính là cái gì. Chẳng qua đây đều là việc về sau.

      Thôi Vinh Mai cũng muốn cuối năm thêm phiền toái cho con mình, oán trách vài câu rồi về, chuyện khác còn có thể nỗ lực, nhưng chuyện sinh con này lại phải cố gắng là có thể làm được.

      Cuối năm Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ bận ơi là bận, vốn Hồ Lão Đồ bởi vì tâm tư tích cóp tiền cho cháu trai mới sinh nên nhận hết cả những việc trước đây nhận, vốn bận, tại trong thôn vừa có ý kiến chia đất, vốn có ý định kết hôn cũng vội vàng kết hôn. Tuy có gia đình muốn bớt mẫu đất kia của con mà đàm phán hôn thành, nhưng loại tình huống này cũng chỉ là ví dụ, phần lớn gia đình cho dù là trong lòng nghẹn khuất, vì con sau này có thể sống thoải mái chút cũng đều đồng ý. Bởi vậy cha con nhà họ Hồ lại càng bận rộn, căn bản chính là làm việc liên tục ở ngoài trời.

      Ngô Hồng Nhi cùng Lý Quế Lan ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn tết nhân tiện chăm sóc đứa , phần trước đến mặc dù mới hơn hai tháng nhưng bé cưng Hồ Kiệt có thể nhìn ra là đứa tính tình lớn rồi, Ngô Hồng Nhi vì chăm thằng nhóc này là chịu tội lớn, trước đây cũng biết chăm đứa có khó khăn như vậy.

      Ban ngày còn thôi, lúc đứa này làm ầm ĩ Lý Quế Lan còn có thể giúp tay. Nhưng buổi tối lại khổ Ngô Hồng Nhi rồi. Nửa đêm đói bụng, khóc, tiểu, khóc, ị lại khóc. Nếu như là tính tình ngoan ngoãn, thay tã cho nó hoặc là cho nó bú cũng có thể ngủ rồi, nhưng đứa này hết lần này tới lần khác tính tình lớn tỉnh dậy khóc vang rung trời có nửa giờ là dỗ được. Trong tháng bởi vì Ngô Hồng Nhi cũng phải dưỡng, cho nên phải Thôi Vinh Mai ở bên cạnh chăm sóc là Lý Quế Lan phục vụ, Ngô Hồng Nhi còn cảm thấy mệt như vậy. Chờ ra tháng Hồ Quốc Đống chuyển về, đôi vợ chồng trẻ này liền gặp họa rồi.

      Hồ Quốc Đống làm việc mệt mỏi, mỗi ngày trở về gần như vừa kề vào gối là có thể ngủ, Ngô Hồng Nhi vì để cho ngủ thêm lát nên luôn là tới chăm con, bởi vậy lúc vừa đến tết Ngô Hồng Nhi vốn là tròn trịa bóng mượt ra giêng lại gầy ít, gần như có gì khác biệt với khi làm con ở nhà. Nhưng lại làm cho Hồ Quốc Đống đau lòng thôi.

      ra buổi tối mỗi ngày Ngô Hồng Nhi chăm con ngủ ngon, Hồ Quốc Đống ngủ được cũng khá hơn chút nào, đứa khóc oa oa đừng Hồ Quốc Đống cùng phòng ngủ được, dù là hai cụ Hồ Lão Đồ ở tại phòng cách vách cũng ngủ được á. Chỉ mới hơn hai tháng Lý Quế Lan biết bao nhiêu lần bà và con dâu ở cùng nhau, để cho Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ ở cùng nhau. Thậm chí nếu phải đứa buổi tối phải bú sữa mấy lần, Lý Quế Lan còn muốn ôm vào trong phòng bọn họ chăm sóc.

      Nhưng Lý Quế Lan nghĩ tốt, mình và con dâu ở cùng nhau vừa có thể chăm sóc đứa , còn có thể để cho con trai ngủ ngon giấc, chuyện công đôi việc mà. Có điều Hồ Quốc Đống lại nghĩ như vậy, vất vả lắm cưới được vợ có thể có vợ con làm ấm đầu giường rồi, làm sao có thể vì chút khó khăn nho lại chuyển ngủ cùng cha đây. Cha gáy khò khò quả thực vang rung trời, sao có thể so sánh được với vợ thơm thơm mềm mềm đây. So sánh như vậy cho dù là buổi tối bị con đánh thức vài lần cũng thể tính là cái gì rồi.

      Bởi vậy nhà họ Hồ vẫn luôn là cảnh tượng như vầy, lúc nửa đêm đứa khóc, Ngô Hồng Nhi thức dậy mơ mơ màng màng cho con bú sữa, thay tã cho nó, đứa khóc được chốc lát là dừng lại được, Hồ Quốc Đống xót vợ nửa đêm còn phải bế con lại lại ngừng, nên mình cũng thức dậy chăm con cùng, thế đồng thời hai cụ nhà họ Hồ còn ở ngoài cửa hỏi gấp gáp: "Thế nào rồi, đứa làm sao còn khóc vậy, có cần cha (mẹ mày) vào xem thử hay ."

      Tính kiên nhẫn của hai cụ nhà họ Hồ nhiều nhất cũng chỉ có mấy phút, nếu đứa còn khóc, Lý Quế Lan : "Quốc Đống, Hồng Nhi à mẹ vào nhé." Cho dù là mẹ ruột nửa đêm vào phòng con trai con dâu cũng phải kiêng dè chút, Hồ Lão Đồ càng là chỉ có thể lo lắng suông ở bên ngoài.

      Chờ vất vả lắm mới dỗ được tiểu tổ tông này, mấy người ngủ lát lại bắt đầu ngày mới rồi. Nửa đêm khi sốt ruột bốc hoả Hồ Lão Đồ cũng cảm thán với Lý Quế Lan tính tình đứa này là quá lớn, nhưng đến ban ngày ông lại đổi ý, "Bé trai là phải tính tình lớn chút mới tốt chứ, loại tính tình yếu ớt kia tôi cũng thích. Cứ phải như vậy, mới là cháu trai của Hồ Lão Đồ tôi đấy, ha ha."

      Lý Quế Lan: đúng rồi, bé trai phải có chút tính tình.

      Ngô Hồng Nhi:

      Hồ Quốc Đống:

      --- ------ ---

      Bổ sung: đơn vị đo diện tích cổ Trung Hoa:

      1 khoảnh (市顷, qing) = 100 mẫu = 66 666, 6 m²
      1 mẫu (市亩 / 畝, mu) = 10 phân = 60 phương trượng = 666,6 m²
      1 phân (市分, fen) = 10 lí = 66,6 m²
      1 li(市里, li) = 6,6 m²
      1 phương trượng (方丈, zhang²) = 100 phương xích = 11,11 m²
      1 phương xích (方尺, chi²) = 100 phương thốn = 1/9 m²= 0,11 m²
      1 phương thốn (方..., cun) = 1 111,1 mm²
      Chương 40. Gây chuyện

      Edit: Trạch Mỗ

      Bởi vì nguyên nhân đầu xuân là phân đất, lễ mừng năm mới trôi qua có chút lộn xộn, ngay cả ra giêng thăm người thân mọi người vừa mở miệng cũng là vấn đề này.

      Qua tết mùa xuân liền tới rất nhanh, trước hai ngày phân đất, Cao Quý Miên sinh con . là làm cho cả nhà họ Ngô đều thở phào nhõm. Khói mù bao phủ ở đầu nhà họ Ngô vào dịp tết cuối cùng cũng qua.

      Phân đất là việc lớn của mỗi thôn dân, cũng là việc phiền toái. Vừa vào xuân trưởng thôn dẫn mấy đội trưởng đội sản xuất cùng mấy người trong thôn đề cử ra bắt đầu đo đạc ruộng đất. Đây cũng phải là công trình , vừa đo là đo chừng mấy ngày.

      là ấn theo đầu người chia người mẫu hai phân đất, nhưng tình huống nhân khẩu và ruộng đất của mỗi thôn đều giống nhau. Giống như là trang An Bình ruộng đất nhiều hơn chút, ruộng đất trừ chia cho các thôn dân còn có thể thừa lại ít, bởi vậy ra cơ hồ chia đến trong tay mọi người là người chừng mẫu ba. Mà thôn Bàn Đào giống, ruộng đất của thôn Bàn Đào ít mà nhân khẩu lại nhiều, thực tế cũng chỉ có mẫu chia đến trong tay mỗi người.

      Nhà họ Hồ cộng thêm bé Hồ Kiệt vừa đầy nửa tuổi cũng chỉ năm người, được chia sáu mẫu năm phân đất. Mà người nhà họ Ngô được chia nhiều hơn, ước chừng được chia mười ba mẫu, là gấp đôi nhà họ Hồ. Chẳng qua tương ứng với nhân khẩu nhà họ Ngô cũng nhiều hơn nhà họ Hồ rất nhiều, cho dù là thế hệ hơn vai cũng đều là con trai, tính như vậy cũng biết rốt cuộc nhà ai tốt hơn.

      Ruộng đất có tốt có xấu, vì gây nên mâu thuẫn giữa mọi người, mỗi thôn đều áp dụng phương pháp như nhau, đó chính là bốc thăm. Bốc được tốt là số đỏ, bốc được tốt cũng chỉ có thể trách mình. Nhưng cho dù trong thôn cố gắng hết sức để cho mọi người đều hài lòng, nhưng gia đình được phân ruộng đất kém hơn vẫn mỗi ngày đến cửa nhà trưởng thôn náo loạn.

      Trưởng thôn có cách gì, đây đều là bốc thăm, thằng hai nhà ông còn là bốc được mảnh đất cát đấy, ông bắt nó nhận như thường. Mới bắt đầu lúc có người đến nhà trưởng thôn náo loạn trưởng thôn còn có thể có thiện ý giải thích khuyên bảo người đó, chờ về sau người tới càng ngày càng nhiều bị làm cho phiền dứt, sau đó ông dứt khoát mắng đuổi người hết "Cứ đến tìm tôi, các người mọc cái tay thối tôi có cách gì. Chính bốc được cái thăm tốt, tôi còn có thể cướp đất tốt của nhà người khác để chia cho hay sao. Nhà tôi cũng có mánh đất cát, các người tìm tôi khóc, tôi tìm ai khóc đây."

      Ở trong thôn, trưởng thôn thôn An Bình rất được người tôn trọng, ông nổi giận trận mọi người đến là đàng hoàng cả rồi. Gia đình được chia đất cằn muốn xúi giục trưởng thôn chia lại lần nữa, trước nhưng là cái khác chính là trong thôn quyết định đại đa số người đều đồng ý, ai sợ bị phân phải đất cằn. Bởi vậy cũng chỉ có thể giải quyết được gì như vậy thôi.

      Có điều tuy rằng ruộng đất này có tốt có xấu, nhưng lúc bốc thăm trưởng thôn đều là gắng hết sức phối hợp, chẳng hạn như mảnh đất tốt là dính cùng chỗ với mảnh đất kém. chẳng hạn như ruộng đất là quá mức cằn cỗi lúc đo đạc bọn họ rộng rãi, mẫu ra cũng có mẫu hai ba. Cho dù chịu thiệt cũng thiệt bao nhiêu.

      Nhà họ Hồ là Hồ Lão Đồ bốc thăm, tốt cũng xấu. Năm mẫu là đất tốt, nhưng mảnh mẫu năm kia lại hết sức cằn cỗi cũng chỉ có thể trồng chút khoai lang cao lương….

      Bốc được cái này người nhà họ Hồ cũng gì, trước tết Hồ Lão Đồ xong với trưởng thôn rồi, bãi đất đội sản xuất nuôi lợn trước đây cho Hồ Lão Đồ dùng, đương nhiên cái này dùng , hàng năm phải trả ba mươi đồng tiền thuê. Dĩ nhiên phân lợn lưu lại trong chuồng lợn nhà họ Hồ nuôi nếu các thôn dân muốn dùng cũng phải cho cái giá hữu nghị.

      Hoa màu cành hoa, toàn dựa phân đương gia[1], chỉ cần có đầy đủ phân bón cho dù là đất cằn hơn nữa cũng có thể từ từ dưỡng tốt. Nhà người khác có lẽ phát sầu lấy phân ở đâu, dù sao tại phải là đời sau đủ loại phân hóa học cái gì cần có cũng có, có thể sử dụng cũng chỉ là phân chuồng mà thôi. Có điều việc này đối với Hồ Lão Đồ sớm tính toán năm thứ nhất nuôi mười con lợn mà đúng là tính cái gì.

      [1]Hoa màu cành hoa, toàn dựa phân đương gia: phương thức canh tác cây nông nghiệp, ý là muốn hoa màu tốt phải bón phân.

      Đối với hành động nuôi lợn số lượng lớn như vậy của nhà họ Hồ, đám người trong thôn có ghen tỵ, có hâm mộ, cũng có kính nể. Nhưng dẫu sao phải ai cũng có thể bạo tay như Hồ Lão Đồ. Nuôi mười con lợn cái khác, chỉ là lương thực khoản lớn. ra Hồ Lão Đồ mua mười con lợn con này cũng là rất xoắn xuýt, cũng phải tiếc tiền, chỉ sợ đến giai đoạn sau đủ lương thực cho lợn ăn. Vì nuôi lợn thậm chí ông định trồng toàn bộ khoai lang lên hơn mẫu đất trong nhà kia.

      Chỗ nuôi lợn của đội sản xuất ban đầu là Hồ Lão Đồ tay xây lên, đừng là nuôi mười con lợn bình thường nuôi hai mươi con cũng rộng rãi vô cùng, biết chuyện phân đất trong thôn rồi, Hồ Lão Đồ chọn ngay mười con lợn con trở về để cho bọn chúng an cư ở trong chuồng.

      Vì tiết kiệm chút lương thực, người nhà họ Hồ đều bắt đầu ra ngoài cắt cỏ cho lợn, ở nông thôn gần như chỗ nào cũng là cỏ cho lợn, chỉ cần chịu bỏ công sức lát là có thể cắt được sọt. Bé Hồ Kiệt tại cũng hơn sáu tháng có thể ăn dặm được chút rồi, cho nên bây giờ Ngô Hồng Nhi miễn cưỡng có thể rảnh tay, bình thường đứa là để cho Lý Quế Lan ở nhà trông, ra ngoài làm việc.

      Tuy rằng ý Lý Quế Lan là để cho Ngô Hồng Nhi ở nhà trông con bà ra ngoài, nhưng năm nay Lý Quế Lan hơn sáu mươi rồi, Ngô Hồng Nhi nào làm ra được chuyện mình ở nhà nghỉ ngơi để cho bà làm việc, trước đây là có cách nào, tại đứa cũng có thể rảnh tay rồi, người làm bà nội như Lý Quế Lan chăm sóc còn tỉ mỉ hơn cả người làm mẹ là cơ, rất yên tâm.

      Ngày hôm đó Ngô Hồng Nhi cắt cỏ ở đầu thôn , đột nhiên thím trong họ gọi : "Vợ Quốc Đống sao cháu còn làm việc ở chỗ này thế, mẹ chồng cháu tìm cháu khắp thôn đấy, mau về thôi."

      tiếng đột nhiên này là dọa Ngô Hồng Nhi rồi, còn tưởng rằng là đứa xảy ra chuyện gì, cầm liềm đứng lên chạy về luôn, ngay cả sọt cũng kịp cầm, cuối cùng vẫn là bà thím cùng họ này cầm về cho .

      Ngô Hồng Nhi chạy về nhà thấy con chẳng có chuyện gì ngoan ngoãn được Lý Quế Lan bế, lúc này mới thở phào nhõm. Chẳng qua đứa tuy rằng có chuyện gì, nhưng vẻ mặt của Lý Quế Lan lại đúng lắm, thấy đứa a a gọi Ngô Hồng Nhi cũng có trêu chọc nó như bình thường.

      "Mẹ, đây là thế nào?" Ngô Hồng Nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi. vừa dứt lời Hồ Quốc Đống cũng vào cửa, đằng sau còn theo mấy em họ nội, Hồ Lão Đồ cũng theo ở phía sau. Tư thế đằng đằng sát khí này quả thực chính là muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau.

      Thấy bọn họ tới, vẻ mặt Lý Quế Lan mới hơi dễ nhìn chút với Ngô Hồng Nhi: "Hồng Nhi à, chúng ta trang Đại Lý chuyến, con ở nhà trông Đản Đản tử tế nha, buổi trưa hôm nay cần nấu cơm cho chúng ta đâu." Đản Đản là nhũ danh của bạn Hồ Kiệt.

      Trang Đại Lý, Ngô Hồng Nhi giật mình, đây là Hồ Lê Nhi lại xảy ra chuyện rồi. Hơn nữa nhìn chuyện này còn , việc này còn cần người nhà mẹ đẻ qua rồi.

      Con lấy chồng bị ấm ức ở nhà chồng nhà mẹ đẻ đánh đến cửa rất bình thường, nhưng đó cũng phải là chuyện lớn, nếu chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi người nhà mẹ đẻ mà đánh tới cửa còn chưa đủ mất mặt đâu.

      Ngô Hồng Nhi ngầm ước lượng trị số vũ lực của bọn họ bên này, hàng đàn ông vạm vỡ, rất tốt. Nhưng vẫn cảm thấy thiếu mấy người phụ nữ. Dù sao đàn ông có thể đánh đàn ông, nhưng là đánh phụ nữ cũng dễ nhìn. Vốn là nếu nhà họ Hồ đông em, mấy con dâu cộng thêm Lý Quế Lan là dư dả, nhưng tại chỉ có nàng dâu trẻ là Ngô Hồng Nhi, sức chiến đấu của nhà họ Hồ ở mặt phụ nữ đủ nhìn.

      "Mẹ, nếu con giao Đản Đản cho chị dâu cả họ con trông rồi cùng mọi người nhé." Ngô Hồng Nhi mặc dù biết sức chiến đấu của mình khá yếu ớt, nhưng là chỉ để cho Lý Quế Lan cùng yên lòng, mụ mẹ chồng kế kia của Hồ Lê Nhi phải là hạng tốt đẹp gì, bằng cũng có khả năng chèn ép người như Hồ Lê Nhi ngay cả nhà cũng cần tay trắng ra khỏi nhà.

      " cần đâu, mẹ gọi thím Ba con cùng với mấy chị dâu họ con nhà thím ấy rồi, bác dâu con cũng cùng, người đủ nhiều rồi, con ở nhà trông Đản Đản, buổi tối làm thêm mấy món ăn." Lý Quế Lan thấy con dâu hiểu chuyện như vậy, mặt vốn đen ghê gớm cũng dịu vài phần.

      Chẳng qua đứa Hồng Nhi này da mặt mỏng phải là đối thủ của mụ quái già kia nhà họ Lý, Lý Quế Lan chút nghĩ ngợi để ở nhà.

      Nghe Lý Quế Lan thím ba cũng , Ngô Hồng Nhi thở phào nhõm, hơn năm này cũng biết bàn về đánh nhau chửi nhau để thím ba này của làm đúng là gà chọi trong gà trống rồi. Chẳng qua mẹ chồng cũng thả vũ khí có tính sát thương quy mô lớn là thím Ba ra rồi, có thể thấy được chuyện trong nhà chị Ba , nghĩ đến đây Ngô Hồng Nhi nhịn được trong lòng lại lo lắng vài phần.

      ra Ngô Hồng Nhi đoán sai, chuyện này đúng là . Hôm nay là Hồ Lê Nhi đặc biệt truyền nhi về nhà bảo người nhà họ Hồ qua, đây là lần đầu tiên.

      Mà nguyên nhân xung đột lần này vì cái gì khác chỉ vì phân đất. Trang Đại Lý, tên như ý nghĩa người họ Lý chiếm đại đa số trong thôn, tới trưởng thôn trang Đại Lý còn là bác cả trong tộc của Lý Chấn Lương. đống chuyện rách nát kia của nhà Lý Chấn Lương người trong thôn cũng có ai biết, Lý lão đầu kia đầu óc như bị lừa đá trưởng thôn cũng biết ràng.

      Lần này phân đất, trưởng thôn vì để cho ông em họ này lại hồ đồ, còn đặc biệt lưu tâm, nếu như phân nhà tách ra bốc, phân nhà người đứng đầu gia đình bốc. Lúc trước nhà họ Lý phân nhà hận thể chia ràng từng sợi tóc đầu, trưởng thôn nghĩ lần này chắc gây chuyện nữa .

      Nhưng ông nghĩ lầm rồi, người có ý xấu cho dù ông có suy nghĩ chu đáo hơn nữa cũng có thể gây .

      Lúc trước sau khi Lý lão đầu đuổi cả nhà Lý Chấn Lương ở cùng mụ vợ kế và thằng con mụ mang đến, khi đó bốc thăm là Lý lão đầu bốc, chẳng qua có lẽ là nguyên nhân làm việc trái với lương tâm, tay của Lý lão đầu được gọi là thối mà, mảnh đất xấu nhất trong thôn vô cùng trùng hợp lại để cho lão bốc được.

      Cái này đừng mẹ kế ưng ý ngay cả Lý lão đầu cũng rầu muốn chết. Nhưng nếu muốn tìm người đổi là tuyệt đối có khả năng, ai cũng phải là kẻ ngu. Bị vợ xúi bẩy, Lý đầu đầu lại nghĩ cách giành của mấy người con trai.

      Hồi đó khi cả nhà Lý Chấn Lương chuyển từ trong nhà cũ ra là tay trắng ra khỏi nhà, phân nhà ở riêng cần dưỡng lão cho Lý lão đầu, Lý lão đầu còn ký tên hẳn hoi. Bởi vậy lần này lão cũng nghĩ cách giành của nhà Lý Chấn Lương, chẳng qua kém dương sai cuối cùng lại liên lụy đến nhà Lý Chấn Lương, còn thiếu chút nữa làm mất đứa Hồ Lê Nhi vừa mang.

      Lúc này Hồ Lê Nhi tức giận rồi, trước đây chị còn cầm dao thái rau đòi liều mạng với người khác, lần này dứt khoát nhờ người mang tin về cho nhà mẹ đẻ, ràng đống chuyện rách nát này chị dứt khoát mang theo Lý Chấn Lương và hai đứa về nhà họ Hồ ở rể luôn, dù thế nào nữa ở nhà mẹ đẻ cũng có miếng cơm ăn cho bọn họ.
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :