1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 17. Làm chăn cưới

      Vương Lan và Ngô Hồng Nhi cũng có thời gian chuyện quá lâu, em bé quá thời khắc cần ăn sữa, ở bên ngoài thêm lát Vương Lan cũng yên được. Chia tay Vương Lan, Ngô Hồng Nhi về nhà ngay.

      Thôi Vinh Mai phơi củ cải khô, Trần Hương Chi ngồi ở cái ghế khá cao đóng đế giày, bụng quá lớn, ngồi loại ghế thấp bé bị ép bụng, sau này Ngô Tân Hội bèn làm cho cái ghế cao.

      "Quốc Đống rồi?" Thấy con trở về khá trễ, Thôi Vinh Mai cũng cái gì, đôi tình nhân sắp kết hôn ở chung hơn bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn cũng là tốt.

      "Vâng, rồi." Ngô Hồng Nhi nghĩ tới bộ dáng hơi vô lại vừa rồi của Hồ Quốc Đống, nhịn được cười lên tiếng.

      Thấy con tâm tình tốt, Thôi Vinh Mai và Trần Hương Chi liếc mắt nhìn nhau, xem ra hai đứa chung đụng tệ, vốn sợ người tính tình lầm lì như Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi thích đâu.

      "Cha con và ba con đâu?" Ngô Hồng Nhi thấy trong nhà chỉ còn lại hai người mẹ và Trần Hương Chi bèn hỏi.

      "Cha con bọn họ ra đất riêng của chúng ta bảo là muốn xem thử lúa mạch lên mạ chưa, hai chị dâu con dẫn ba thằng cháu của con về nhà rồi." Thôi Vinh Mai . Ở nông thôn có lúc nào rảnh rỗi, cho dù cần ra đồng làm việc kiếm công điểm cũng phải đất riêng hoặc là vườn rau nhà mình làm việc.

      "Hồng Nhi con qua đây ngồi lát." Thấy Ngô Hồng Nhi chuẩn bị vào trong phòng, Thôi Vinh Mai bèn gọi lại.

      "Lúc nãy, bác con mới đến ở lát mới , con và Quốc Đống cũng chung đụng thời gian dài như vậy rồi, mẹ cũng trao đổi với nhà họ Hồ định ngày hai mươi sáu tháng chạp cho con. Hôm nay bác con tới đây là thế này, nhà họ Hồ mua cho xe đạp và máy may, tiền lễ hỏi cho ba trăm đồng. Nhà họ Hồ hào phóng, vừa mở miệng chính là những ba trăm đó, tiền lễ mở hòm và lễ sửa miệng mẹ cũng ngại ra, cũng chỉ với bác con, để cho nhà họ Hồ bên kia nhìn mà cho. Con cảm thấy thế nào?" Thôi Vinh Mai với con .

      Trần Hương Chi cũng lười đóng đế giày rồi, xách cái ghế cao kia đến bên cạnh hai mẹ con Ngô Hồng Nhi : "Hồng Nhi em đừng , nhà họ Hồ đúng là hào phóng, hồi chị kết hôn cũng chỉ cái xe đạp và trăm đồng tiền lễ hỏi, em bây giờ cũng gấp chị hơn hai lần rồi." tại ở nông thôn kiếm tiền rất khó, cho dù lao động cường tráng ở thôn khá giàu có như thôn Bàn Đào mỗi ngày cũng chỉ có thể kiếm được mấy xu tiền, ba trăm đồng gia đình coi như ăn uống cũng phải làm hơn hai năm. Càng miễn bàn xe đạp và máy may.

      Chẳng qua Trần Hương Chi xong rồi mới cảm thấy lời này của mình đúng lắm, quả nhiên ánh mắt mẹ chồng chẳng tuyệt vời cho lắm. Sau khi thầm phỉ nhổ chút mình đúng là “người đàn bà chửa ngu ba năm”, Trần Hương Chi co lại ở bên giả thành chim cút thành đàng hoàng thêm gì nữa.

      "Con nghe mẹ hết." Ngô Hồng Nhi trông thấy Trần Hương Chi rúc ở bên gì bèn cười , Thôi Vinh Mai thấy con đồng ý, cũng chẳng thèm trừng vợ thằng Ba biết chừng mực này nữa, lôi kéo con tiếp tục : "Nhà họ Hồ hào phóng mẹ và cha con cũng keo kiệt, chúng ta làm hết đồ dùng trong phòng cho con rồi, lại làm thêm hai bộ quần áo cho con."

      Thấy lực chú ý của mẹ chồng chuyển khỏi người mình, Trần Hương Chi ngầm làm động tác cảm ơn với Ngô Hồng Nhi.

      Ngô Hồng Nhi nhìn thấy động tác Trần Hương Chi làm cúi đầu cười, ra chị dâu Trần Hương Chi này cũng tệ lắm, tuy rằng bình thường hay ghen tỵ hiếu thắng, nhưng mà lại có ý nghĩ gì xấu. Bằng mẹ cũng đến việc cưới xin của trước mặt chị ấy, dù sao đồ cưới gì đó bất kể mẹ cho nhiều hay cho ít, đều rất dễ náo loạn mâu thuẫn với con dâu.

      Cuộc đàm phán hôm nay là bắt đầu việc cưới xin của Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, bây giờ là tháng chín lịch, đến hai mươi sáu tháng chạp còn có hơn ba tháng, nghe vào tai tuy rằng thời gian ngắn, nhưng mà lại cũng dài, bởi vì kết hôn phải chuẩn bị là quá nhiều. Bất
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 18. Kết hôn bận rộn

      Nhà họ Hồ và nhà họ Ngô đều là họ lớn, nhà họ Ngô còn tốt hơn chút, dù sao cũng là gả con cũng chính là ‘sính khuê nữ’ thường gọi, rối ren đúng là rối ren, nhưng là rốt cuộc phức tạp giống như là cưới dâu. Nhà họ Hồ giống, chỉ rễ mầm độc đinh như vậy, lần đầu tiên cưới con dâu, Lý Quế Lan ấy là dùng hết sức muốn làm hôn lễ nở mày nở mặt cho con trai, đến khi vào tháng chạp, bà vội đến chân cũng sắp chạy gãy rồi.

      Trong nhà thân thích nhiều, dì chú bác gì đó đều phải báo tin đến, ở thời kỳ này giao thông cơ bản dựa vào bằng chân, thông tin cơ bản dựa vào gào lên, Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ quả thực hận thể mọc thêm tám cái chân. có cách nào, loại việc này là phải tới cửa với người ta tiếng mới có vẻ hiểu lễ mà.

      Mùng tám tháng chạp hai con lợn béo mỡ màng to khỏe nhà họ Hồ nuôi quang vinh hiến thân, bởi vì mổ lợn, nhà họ Hồ liền vừa lúc thuận đường mời toàn bộ người quản lý hôn lễ, đầu bếp làm tiệc rượu, trưởng bối cùng tộc đón dâu tới. tại chú trọng cái này, là thử đồ ăn, ra trắng ra cũng chỉ là tôi mời bữa tử tế, đến lúc đó nên làm việc tử tế cho tôi.

      Lợn là Hồ Lão Đồ mổ, thuận tiện còn làm các món chuyên môn của ông như giò thủ, tai lợn kho…, chuẩn bị đến ngày kết hôn làm tiệc rượu dùng.

      Lẽ ra dựa theo quy củ tổ tiên xưa truyền xuống, món ăn tiệc cơ động bày lúc kết hôn đều là cố định, mấy nguội mấy nóng mấy mặn mấy chay, thậm chí là tám bát lớn và món xà bần áp trục cuối cùng cũng là lệ. Chẳng qua bây giờ mọi người sống cũng dễ dàng, tiệc cơ động này tuy rằng vẫn bày, nhưng là làm bao nhiêu món ăn, chất lượng món ăn như thế nào mỗi người ý.

      Lần này nhà họ Hồ mổ hai con lợn bự, hiển nhiên là chuẩn bị làm trận náo náo nhiệt nhiệt, cơ mà Hồ Lão Đồ cũng đắn đo ở mức độ, thể quá phát triển có giới hạn. Bây giờ thời tiết lạnh, bởi vậy Hồ Lão Đồ liền quyết định sáu món nguội, tám món nóng. Tuy rằng tám bát lớn có nhưng mà lại tăng thêm món Tứ Hỉ viên. Tứ Hỉ viên coi như là món ăn ngon tiệc rượu kết hôn, cái đó cũng toàn là thịt tràn đầy mà.

      Về phần món chính tuy rằng màn thầu bột mì ăn nổi, nhưng là Hồ Lão Đồ cũng đặt màn thầu làm bằng bột bột ngô trộn lẫn với bột mì. Tuy rằng ăn ngon bằng màn thầu bột mì, nhưng là bình thường mọi người cũng là nỡ ăn.

      Mọi người thử chút đồ ăn nhà họ Hồ chuẩn bị đều khỏi giơ ngón tay cái lên, nhà họ Hồ chính là cẩn thận, có mấy năm chưa được ăn được loại tiệc rượu đủ tiêu chuẩn như vậy rồi.

      ra làm đám cưới như vậy nhà họ Hồ cũng có chút cố hết sức, trong nhà đúng là có chút tiền, bản thân Hồ Lão Đồ là có tay nghề, hơn nữa con người lại biết thay đổi dựa theo tình hình khác nhau, tuy rằng mấy năm nay mọi người đều trôi qua túng thiếu, nhưng là ông vẫn tích cóp đủ tiền đồ cưới cho năm con và tiền cưới vợ cho cậu con trai, ngay cả tiền vốn quan tài của ông và Lý Quế Lan cũng tích cóp.

      Nhưng là làm người ta bất đắc dĩ là có tiền cũng nhất định có thể mua được đồ nha, tuy rằng thời điểm mùa đông năm nay quốc gia bắt đầu cải cách mở cửa rồi, nhưng là tại vẫn là cái gì cũng phải bằng phiếu, có phiếu cho dù là muốn mua thêm chút bánh kẹo cưới cũng khó mà. Hồ Lão Đồ vì làm đám cưới cho con trai náo nhiệt nên nhân mạch tích cóp quá nửa đời này cũng đều dùng tới toàn bộ rồi.

      Mổ lợn cũng thử đồ ăn liền bắt đầu tiến hành chuẩn bị toàn diện. Bàn ghế đều phải mượn, mâm bát đĩa cũng phải mượn đám tới đây, chẳng qua bây giờ cùng thôn tới ăn tiệc đều là mang theo ghế bát đũa nhà mình tới đây, ăn xong rồi sau đó lại lấy . Nhưng là thân thích đường xa mà đến thể như vậy, cho nên nhà họ Hồ nhất thiết phải mượn số lớn đồ tới đây.

      nên xem thường cái này, tại cho dù là cái bát bị mẻ mấy miếng, mọi người vẫn coi là bảo bối đấy, mượn đồ dễ dàng, nhưng là nhất định phải nhớ tất cả ràng từ nhà nào mượn bao nhiêu cái, cái nào của nhà nào…, bằng làm lẫn có thể gây ra mâu thuẫn, chuyện
      [​IMG]
      139, thuytChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 19. Trước khi cưới

      Nhà họ Hồ bận rộn, nhà họ Ngô cũng bận túi bụi. giống với nhà họ Hồ chỉ cần chuẩn bị đám cưới, nhà họ Ngô còn phải làm tiệc đầy tháng cho con trai mới sinh của nhà Ba Ngô Tân Hội. Rất khéo, Trần Hương Chi là hai mươi sáu tháng mười sinh con, kém hôn kỳ của Ngô Hồng Nhi vỏn vẹn tháng.

      Ở nông thôn làm tiệc đầy tháng cho em bé, nhưng cũng phải là làm vào ngày đứa trẻ đầy tháng đó, cơ bản đều là ngày thứ mười hai hoặc là ngày thứ mười tám sau khi đứa bé được sinh ra. Bởi vì trình độ cuộc sống hạn chế, cũng chỉ có đứa con đầu mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ tiệc đầy tháng, đứa khác chỉ là người nhà náo nhiệt chút là được.

      Đương nhiên là có loại tình huống ngoại lệ, đó chính là giống như nhà Hồ Quốc Đống, liên tiếp sinh mấy đứa con , vất vả lắm mới sinh được đứa con trai, rất nhiều gia đình đều thích làm bữa lớn.

      Bởi vì muốn làm tiệc đầy tháng cho cháu trai, nhà họ Ngô bèn mổ lợn trước. Nhà họ Ngô chỉ nuôi đầu lợn, có nó, lợn cũng phải ăn lương thực, nhà họ Ngô tuy rằng đói bụng, nhưng là phân ra phần lương thực để nuôi con lợn nữa áp lực cũng .

      Chẳng qua tuy rằng chỉ có con lợn nhưng là bởi vì chăm sóc tốt, con lợn này của nhà họ Ngô cũng nuôi béo tốt cực kỳ, nửa làm tiệc đầy tháng, nửa làm tiệc rượu gả con cũng đủ rồi.

      Từ khi cháu trai út sinh ra, Thôi Vinh Mai liền bận tối mày tối mặt, chút thời gian rảnh rỗi cũng có, đồ cưới của con phải mua sắm, con dâu ở cữ phải chăm sóc. May mà mẹ Trần Hương Chi là người hiểu tình hiểu lý, biết nhà họ Ngô muốn gả con là bận rộn dứt ra được, cũng rút ra thời gian ở chỗ này nửa tháng, bằng Thôi Vinh Mai quả thực cũng biết làm gì mới phải.

      Ở nông thôn mẹ chồng đạo lý hơn nữa cũng phải chăm sóc con dâu ở cữ cũng phải trông cháu trai, huống chi Thôi Vinh Mai cũng phải đám mẹ chồng ác độc kia, thai này của vợ thằng Ba là bà chăm sóc từ đầu đến đuôi, tuy rằng Trần Hương Chi bình thường hơi tính toán chi ly, nhưng là dù sao trong ba con dâu ở tại nhà Thôi Vinh Mai thiên vị nhất vẫn là .

      Bây giờ ngẫm lại Thôi Vinh Mai quả thực cũng biết đoạn thời gian hận thể mọc thêm bốn cái tay này là làm sao trôi qua được, chẳng qua cũng may mọi việc trái lại rất thuận lợi, tiệc đầy tháng của cháu trai làm xong rồi, hôn lễ của con cũng đến đoạn cuối.

      Mấy trưởng bối nhà họ Ngô kiểm tra đồ cưới của Ngô Hồng Nhi lần nữa, những thứ này ngày mai là phải cùng kéo đến nhà Hồ Quốc Đống, nếu là có chỗ nào sơ xuất, Ngô Hồng Nhi ở nhà chồng có thể bị làm trò cười rồi, chừng có thể để cho người nhắc cả đời.

      Đồ cưới của Ngô Hồng Nhi rất nhiều, món lớn có các loại gia cụ như bàn, tủ đứng, bàn trang điểm, giá chậu rửa mặt.., món có các loại đồ dùng chậu rửa mặt, ly trà, khăn lông, lược, gương, kéo.., đáng được nhắc tới là trong những thứ này trừ kéo chỉ có cái ra, những cái khác đều là thành đôi. Những vật này là màu đỏ thẫm vui mừng, toàn bộ dùng gói đỏ bọc lấy. Bên trong bọc còn đều để ít tiền xu lấy may mắn. Trừ chỗ đó ra còn có bốn cái chăn bông, hai cái đệm giường, góc chăn và góc đệm cũng đều được Thôi Vinh Mai may đồng tiền vào.

      ra chỉ là đồ cưới, ngay cả đôi giày Ngô Hồng Nhi đeo lúc kết hôn cũng được nhét tờ tiền giấy vào ở dưới lót giày, đây đều là tập tục hơn nữa còn là được tinh giản phải để ý cẩn thận, biết có bao nhiêu chú trọng đâu.

      Bộ quần áo kết hôn Ngô Hồng Nhi mặc người là tự làm, áo bông màu đỏ thẫm, quần màu đen, giày cổ bông màu đen, bào hoàn toàn có cách nào so sánh với áo cưới trắng, áo dài Hồng Kỳ đời sau, nhưng cho dù là như vậy bộ quần áo kết hôn này của cũng được ít người hâm mộ. Phiếu vải rất khó kiếm, rất nhiều người thậm chí kết hôn cũng phải mượn quần áo của người khác mặc.

      tại rất ít người mặc quần áo màu tươi sáng, dâu trẻ mới cưới mặc áo bông đỏ có gì, nhưng là năm thứ hai mặc quần áo màu đỏ như vậy nữa có người đứng đắn, bởi vậy chiếc áo bông đỏ thời gian có thể mặc là quá ngắn, rất nhiều người nỡ lãng phí số tiền này, dứt khoát mượn luôn
      [​IMG]
      139, thuytChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 20. Đón dâu

      Ngô Hồng Nhi vốn là có chút khẩn trương khiến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bị mấy chị em thân thiết hù dọa cái như vậy, cả buổi tối cũng có chút đứng ngồi yên. Đợi mọi người cả rồi, cũng gần mười giờ, nhưng vẫn có mảy may ý buồn ngủ nào.

      Vất vả lắm công việc mới tầm tầm, Thôi Vinh Mai mới rút ra rảnh rỗi đến xem thử tình huống của con . Ở nông thôn đón dâu đều sớm, tại cũng gần mười hai giờ rồi, phỏng chừng chợp mắt cái, bốn năm giờ là phải thức dậy bận rộn.

      "Tại sao còn chưa ngủ?" Thấy Ngô Hồng Nhi ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở giường gạch, Thôi Vinh Mai bèn : "Hơn bốn giờ phải rời giường, phỏng chừng cũng chỉ có thể chợp mắt lát. Ngày mai cũng rất mệt người đấy, con ngủ sớm chút ngày mai kiên trì nổi." Thôi Vinh Mai . Ngày tổ chức hôn lễ bất kể là dâu hay là chú rể đều phải mệt , Thôi Vinh Mai qua thời điểm đó đương nhiên biết cái này.

      "Mẹ, con hơi khẩn trương. Hôm nay nghe bọn họ thôn Bàn Đào nháo dâu rất lợi hại." Đối với mẹ mình có gì khó , Ngô Hồng Nhi liền thẳng.

      " có việc gì, mẹ dặn dò xong rồi, vừa hành lễ xong, các con che chở con lập tức bỏ chạy ngay, bằng vào cơ thể kia của Ngốc con, con còn sợ cái gì?" Thằng Ngốc là họ của Ngô Hồng Nhi, bởi vì cả người cao cao to to nhìn có chút khờ, tất cả mọi người liền đặt biệt hiệu cho gọi là thằng Ngốc. Thôi Vinh Mai chính là biết thôn An Bình nháo dâu lợi hại. lúc này mới cố ý để thằng Ngốc ở trong đội đưa thân.

      tại thân nhân đưa thân của nhà là có sáu nam bốn nữ, trong đó hai trai hai là theo trưởng bối qua, bốn nam hai nữ là trai chị dâu ngang vai ngang vế, bốn trai này cũng là có ý nghĩa hộ giá hộ tống cho dâu. ruột của Ngô Hồng Nhi hai người, còn lại chính là hai họ. Hai chị dâu cũng là chị dâu trong họ. Về phần mấy chị dâu ruột Trần Hương Chi vừa mới ra tháng con vẫn còn tiện ra ngoài, Vương Vinh Hoa và Cao Quý Miên đều phải ở lại trong nhà hỗ trợ.

      Suy nghĩ chút sắp xếp những nhân viên này, trong lòng Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng ổn định hơn chút, tuy rằng nháo dâu nháo đến lợi hại, nhưng là nhiều nhất cũng chỉ là trêu chọc lợi hại hơn chút, cũng gây ra chuyện lớn đâu nhỉ. Dù sao đây là làm việc vui mà.

      "Ngẫm lại thời gian trôi qua là nhanh, dường như ngày hôm qua con vẫn là đứa bé thôi, bây giờ sắp kết hôn rồi." Thôi Vinh Mai nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc của con hơi có chút cảm thán .

      "Mẹ, " Bao nhiêu năm như vậy, Thôi Vinh Mai đối với Ngô Hồng Nhi có thể là nâng trong lòng bàn tay đặt ở đầu quả tim, cho dù là mình ăn cũng phải bỏ chút đồ đó vào trong miệng , Ngô Hồng Nhi mặc dù là mang theo ký ức đời trước, nhưng là vẫn coi Thôi Vinh Mai như mẹ ruột của mình mà đối đãi, ngẫm lại phải rời khỏi gia đình sinh sống hơn hai mươi năm đến chỗ hoàn toàn biết, mặc dù biết đây là giai đoạn nhất định phải trải qua của đời người, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy có chút mờ mịt luống cuống, lại có chút lưu luyến rời, thấy Thôi Vinh Mai như vậy bèn nhịn được chui vào trong lòng mẹ như hồi còn bé.

      " lấy chồng lập gia đình chính người người lớn rồi, thể giở trò trẻ con giống như trước nữa, có điều nếu quả bị ấm ức con cũng cần chịu đựng, bất kể là mẹ và cha con hay là ba trai con đều có đạo lý để cho con chịu ấm ức. Chẳng qua nhà chồng con quan hệ đơn giản, vừa có chị em dâu lại có em chồng chưa lấy chồng, chỉ cần sống tốt với chồng con, cuộc sống sau này cũng làm khó được đến đâu."Thôi Vinh Mai sờ sờ tóc con .

      Tuy rằng con rể là ngàn chọn vạn chọn, nhưng đến giờ khắc này bà vẫn vô cùng lo lắng, lo lắng con có phải có thể trôi qua dễ chịu hay , lo lắng sau này con có thể chịu ấm ức hay . Vài lời mặc dù dặn dò dưới mười lần, nhưng là bà vẫn muốn , chỉ sợ đứa này chịu thiệt, đại khái tất cả người mẹ gả con trong thiên hạ đều là giống nhau nhỉ.

      Ngô Hồng Nhi gật gật đầu, mẹ côđều biết, con đường trong nhà trải xong cho rồi, có thể sống tốt hay , phải xem chính thôi. "Nào, tiền này là áp đáy hòm mẹ và cha con cho, ai con cũng được mình giữ, về sau tiêu tiền cũng tiện. Đàn bà là phải chừa chút tiền riêng, ngay cả con rể con cũng được cho." Thôi Vinh Mai lấy từ trong túi ra tá mười đồng tiền giấy được bọc bằng khăn tay, nhét vào trong tay Ngô Hồng Nhi. Tuy rằng tiền lễ hỏi nhà họ Hồ cho ít, nhưng là đồ cưới Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử chuẩn bị cho con cũng dày, loại trừ đồ cưới lại làm tiệc rượu, ba trăm đồng tiền kia phỏng chừng cũng tiêu gần hết. trăm đồng tiền này thuần túy là tiền dưỡng lão của hai cụ nhà họ Ngô. Bởi vì sợ mấy con dâu có ý kiến, Thôi Vinh Mai mới len lén cho. "Mẹ, mẹ đây là làm cái gì? Trong tay con có tiền, mẹ và cha giữ ." Ngô Hồng Nhi thấy mẹ cho tiền liền vội vàng từ chối, trong tay cũng có mấy chục đồng tiền tiền riêng, lại cha mẹ chính là kiếm ăn ở trong ruộng đất, hàng năm công điểm liều chết liều sống mới tích lũy được ít tiền, lại bởi vì liên tiếp làm việc vui cho mấy đứa con này cũng tiêu bảy tám phần rồi. tại chỉ sợ còn bao nhiêu, nếu lấy số tiền này, hai cụ sau này biết có bao nhiêu khó khăn. Tuy rằng ba trai nhìn đều tệ lắm, nhưng



      là ở nông thôn thiếu sói mắt trắng cưới vợ quên mẹ.

      “Được rồi, đừng chối nữa. Lát nữa lại để cho chị dâu ba con nghe thấy. Mẹ và cha con còn giữ lại tiền mà, lại hai chúng ta cũng phải làm nổi. Con đến thôn An Bình chưa quen cuộc sống nơi đó, trong tay nếu như có ít tiền làm cái gì cũng tiện. Lại nếu sau này chúng ta có, con còn có thể trơ mắt nhìn chúng ta ăn đói mặc rách hay sao?” Thôi Vinh Mai cứng rắn nhét tiền vào trong tay con mình .

      Nghe mẹ như vậy, Ngô Hồng Nhi có cách nào chỉ có thể nhận lấy tiền. Chẳng qua tính toán về sau tìm cơ hội nhất định phải trả lại.

      “Được rồi, mau nghỉ ngơi . Ngày mai còn phải dậy sớm đó.” Thấy con cất tiền xong rồi, Thôi Vinh Mai liền đứng dậy. Mặc dù có ngàn vạn lời muốn với con , nhưng bà vẫn nhịn được. Nếu ngủ nữa chỉ sợ đứa này ngày mai phải đội quầng mắt thâm làm dâu.

      Trải qua phen khuyên giải này của Thôi Vinh Mai, trong lòng Ngô Hồng Nhi cũng thả lỏng ít, sau khi Thôi Vinh Mai , trái lại rất nhanh ngủ mất.

      Mùa đông trời sáng rất muộn, nhưng là nhà họ Ngô lại náo nhiệt rất sớm. Sáng sớm bảy tám người phụ nữ nông thôn tới đây giúp nấu cơm rửa rau, bữa sáng của mọi người cũng ăn ở nhà Ngô Hồng Nhi.

      Trong phòng của Ngô Hồng Nhi cũng sớm náo nhiệt rồi, thay lên bộ quần áo mới kia, áo bông màu đỏ thẫm nổi bật lên người còn tươi đẹp hơn hoa. Ngày hôm qua Vương Phương mangtới cây son môi môỵ cây bút kẻ lông mày và ít phấn định trang điểm cho Ngô Hồng Nhi, nhưng mà lại bị Ngô Hồng Nhi từ chối. Trình độ trang điểm bấy giờ rất làm cho ngườ ita dám khen tặng. Mặt trắng bệch, miệng to như chậu máu nhìn là thấy đáng sợ, hết lần này tới lần khác mọi người lại cảm thấy đây là mốt, quả thực quá khiêu chiến thần kinh của con người.

      Thấy Ngô Hồng Nhi muốn, mọi người cũng có miễn cưỡng, dù sao bây giờ người trang điểm nhiều, ở số địa phương lạc hậu chừng người trang điểm là đứng đắn nữa đấy. Ngô Hồng Nhi vốn là rất xinh đẹp, tóc được cuốn lên hơi phức tạp, bên cài đóa hoa đỏ, hơn nữa thân bộ đồ mới, cả người nhìn xinh đẹp thể tưởng tượng nổi. Trái lại cũng cần trang điểm tăng thêm màu sắc nữa.

      Ngô Hồng Nhi trang điểm xong, Thôi Vinh Mai vừa mới đút cho ăn quả trứng gà, tiếng pháo tét bên ngoài nổi lên. “Đón vợ tới rồi.” Cùng với tiếng pháo còn có tiếng huyên náo liên tiếp.

      Hôm nay Hồ Quốc Đống mặc cũng rất sáng sủa, chẳng qua vừa vào cửa sân mặt bị người nhà họ Ngô bên này bôi cho mặt hoa, ngay cả cổ cũng vậy. Cũng may mọi người biết người mặc chính là quần áo mới, đều tránh quần áo của ra. mặt tuy rằng rực rỡ chút, nhưng là người trái lại rất xuất sắc.

      tại có những màn cầu hôn đời sau kia, giai đoạn đàn trai biểu lộ trung tâm cho đàn , đôi vợ chồng trẻ dập đầu cho hai cụ nhà họ Ngô xong, Hồ Quốc Đống liền bế Ngô Hồng Nhi trùm khăn đầu lên xe lừa.

      Đúng vậy, xe lừa, lúc này xe hoa vừa phải là kiệu hoa tám người khiêng trước đây cũng phải là Mercedes- Benz đời sau, mà là chiếc xe lừa. Đây là nhà họ Hồ mượn từ đội sản xuất thôn An Bình tới. người con lừa còn buộc bông hoa đỏ to tướng. ván xe trải cái khăn sa tanh đỏ chót. Trừ đó ra còn có thím trong tộc của Ngô Hồng Nhi và chú trong tộc nhà họ Hồ đánh xe.

      Về phần người khác đều xe đạp buộc hoa đỏ. theo sau đoàn xe đạp là chiếc máy kéo, để bên đều là đồ cưới của Ngô Hồng Nhi. Chiiéc máy kéo này cũng là Hồ Lão Đồ lao lực trăm cay nghìn đắng mới mượn được từ chỗ trưởng thôn. Nếu phải ông buông bỏ cái mặt già của đời, cũng mượn được cái này.

      đường tới thôn An Bình, trời sáng, đường gặp được người đường, bất kể là quen biết hay là quen đều lên, xin điếu thuốc hoặc là xin mấy cái kẹo, đây cũng chính là để dính dính khí vui mừng. Cho nên trong đội ngũ đón dâu của nhà họ Hồ có người chuyên phát kẹo và thuốc lá các loại cho người đường.

      Dọc theo đường phát bánh kẹo cưới ra, đoàn người náo nhiệt đến cổng nhà họ Hồ. Vừa vào ngõ nhà họ Hồ sống, tiếng pháo ‘bùm bùm’ liền vang lên/ Hồ Xuân Hoa là bà mối, bà sớm tới bên cạnh xe lừa chờ dâu xuống xe. dâu thể xuống đất, cho nên nhất thiết phải Hồ Quốc Đống bế vào trong nhà cho.

      Cơ mà trang An Bình hổ là bị mọi người cho rằng thôn thích nháo dâu, xe lừa của Ngô Hồng Nhi bọn họ vừa dừng lại, Hồ Quốc Đống cũng còn chưa kịp xuống xe, khăn trùm đầu của Ngô Hồng Nhi bị nàng dâu kéo chạy mất. Nàng dâu kéo được của dâu là có thể đổi kẹo ăn, nếu phải Ngô Hồng Nhi mặc chính là giày bông cổ có dây buộc, kéo được, chỉ sợ giày cũng phải bị người kéo chạy.

      Hồ Quốc Đống cũng xót vợ, thấy khăn trùm đầu của bị người kéo, lại có người muốn kéo giày, lập tức lưu loát nhảy từ xe lừa xuống, bế Ngô Hồng Nhi lên rồi xông luôn vào trong nhà. Mọi người thấy đều cười ha ha ngừng.

      Nếu là đặt ở trước kia, Hồ Quốc Đống thể làm vậy được, dâu xuống kiệu phải có thời gian cụ thể, nhưng là tại xem trọng phong kiến mê tín nữa rồi, cứ xông vào bên trong như vậy, mọi người cũng chỉ là cười mà thôi. Bởi vậy Ngô Hồng Nhi chưa bị làm khó dễ gì vào phòng rồi.
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      thuytChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 21. Hôn lễ

      Thôn An Bình nháo dâu có lợi hại hơn nữa, dâu vào nhà rồi ai cũng thể theo vào trong, chẳng qua đám con trai tầm tuổi Hồ Quốc Đống đều xoa tay thầm chuẩn bị, chờ lát nữa diễn lễ xong nhất định thể nhàng tha cho bọn họ. Thằng Hồ Quốc Đống này nếu như che kín như vậy, chừng bọn họ còn có dùng sức lớn như vậy đâu. Càng che chở bọn họ càng phải nháo.

      Chẳng qua cho dù Hồ Quốc Đống tay chân lưu loát ôm người vào nhà, nhưng là mặt Ngô Hồng Nhi vẫn là thể tránh khỏi bị bôi đỏ rực. Vừa vào phòng, Hồ Quốc Đống vừa đặt Ngô Hồng Nhi vào giường gạch, còn chưa kịp chuyện bị Hồ Xuân Hoa bảo múc nước rửa mặt cho Ngô Hồng Nhi.

      Ngô Hồng Nhi bọn họ ở là phòng tân hôn Lý Quế Lan đặc biệt sửa chữa cho hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, bên trong quét dọn sạch , ngay cả tường cũng quét vôi trắng. Gia cụ nhà Ngô Hồng Nhi làm cho sớm đặt ở trong phòng, tuy đồ cưới là hôm nay mới kéo tới, nhưng là các loại vật lớn giống như là gia cụ lại sớm kéo qua rồi. Hôm nay cũng chỉ là kéo ít đồ vụn vặt cùng ít hòm rỗng mà thôi. Từ trước đến giờ mọi người đều làm như vậy, cũng có gì kỳ quái lắm.

      Bởi vì là cả phòng tân hôn đều được trang trí khí vui mừng, tường còn có báo ảnh em bé trắng trẻo mập mạp Lý Quế Lan nhờ nhiều người mới lấy được, dán vào vị trí đối diện chính giữa giường gạch. Từ trong bức tranh này mọi người có thể ràng cảm nhận được nguyện vọng thắm thiết của Lý Quế Lan đối với việc bế cháu trai.

      Ngô Hồng Nhi dùng nước ấm Hồ Quốc Đống bưng tới rửa mặt sạch, lúc này mới xem như thở ra hơi, tuy rằng có tác dụng an ủi của Thôi Vinh Mai tối hôm qua, nhưng là từ lúc ngồi lên xe lừa đến bây giờ, sợi dây đàn trong lòng vẫn căng chặt, bây giờ rửa mặt, lại thấy bên cạnh đều là người nhà, trong lòng mới xem như nhõm chút.

      Trong phòng tân hôn cũng chính là bốn nữ đưa thân đến và mấy người trong tộc của nhà họ Hồ đón dâu ở cùng Ngô Hồng Nhi, trong đó còn có chị của Hồ Quốc Đống, tuy phải quen thuộc lắm, nhưng cũng gặp vài lần. Về phần đám nam đưa thân đều được sắp xếp đến trong phòng khác, cũng có người chuyên tiếp đón.

      Chẳng qua mới thoải mái được bao lâu, lại có mấy người phụ nữ tiến vào, người trong đó còn bưng cái nắp chậu bên còn để mấy bát sủi cảo. Trong đó bát bên trong có hai cái sủi cảo còn dùng dây đỏ buộc vào. tới cái này cần nhắc tới, tập tục của Ngô Hồng Nhi bọn họ nơi này còn tiếp tục sử dụng tới tận bây giờ.

      Mấy bát sủi cảo này ra phải cho mọi người ăn, cũng chỉ là ý nghĩa như vầy. Chỉ có Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống mỗi người có thể ăn cái buộc tơ hồng, sủi cảo sống.

      Sau khi sủi cảo tiến vào Hồ Quốc Đống cũng bị gọi vào, mặt tuy rằng vừa rửa qua, nhưng là tại chỗ bị bôi mặt vẫn còn đỏ. Lẽ ra ở trong nhà chú rể mọi người đều là nháo dâu, nhưng là chú rể che chở dâu quá kín đáo chặt chẽ, đám con trai sớm xoa tay lăm le tỏ vẻ vậy cũng chỉ có thể nháo chú rể.

      đôi dâu chú rể bị mọi người đẩy tới ngồi cùng chỗ, hai người mỗi người gắp cái sủi cảo lên dựa theo chỉ thị của Hồ Xuân Hoa cắn miếng, sau đó trao đổi với nhau lại ăn miếng, cho đến khi Ngô Hồng Nhi trả lời sinh hay sinh[1], Hồ Quốc Đống mới được đám đội quân tóc dài thả ra.

      [1]Sinh đồng với sống, sủi cảo làm là nửa chín nửa sống, khi ăn phải sủi cảo sống dâu hô lên là sinh, tượng trưng có thể sinh được con, sủi cảo hoặc bánh trôi tượng trưng cho con cái.

      Ăn xong sủi cảo lập tức có người tiến vào thu dọn bàn, bắt đầu dọn thức ăn lên. Bình thường đều là mười giờ bắt đầu diễn lễ, cho nên người đưa thân trong nhà Ngô Hồng Nhi tới đều muốn ăn cơm sớm. Diễn lễ xong bọn họ còn phải chạy về bên nhà nữa đấy.

      Bàn tiệc cho người nhà mẹ đẻ dâu xưa nay là tốt nhất, mỗi bàn tiệc đều còn có cái chân giò, bàn tiệc này ở trong vùng này coi như là nổi trội rồi.

      Hai thím cùng tộc nhà họ Ngô tới thấy nhà họ Hồ Nhà cửa rộng rãi, phòng ở dọn dẹp cũng tinh xảo, mấu chốt là người nhà họ Hồ cũng vừa ý Hồng Nhi, bởi vậy cũng bắt đầu khen mối hôn nhân này Hồ Xuân Hoa làm tốt lắm, có số người trong nhà có con cũng gần đến tuổi, bắt đầu ngoài sáng trong tối hỏi thăm Hồ Xuân Hoa có nhân tuyển tốt nào hay .

      Ăn uống tiệc tùng, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu rất nhanh đến hơn mười giờ. Đồ ăn bàn tiệc tuy rằng ít phần, nhưng cũng phải là ăn ghê lắm. Hôm nay là chính , cho dù là tham thịt hơn nữa, cũng thể ăn uống thả cửa ở chỗ này. theo dâu ra ngoài đại biểu chính là thể diện của dâu. Nếu truyền ra ai, nhà ai lúc cưới vợ người nhà mẹ đẻ ăn ngốn nga ngốn nghiến y như tám đời chưa từng được ăn, ăn sạch cả mâm, vậy là mất mặt chết được.

      Hơn nữa trở về thôn Bàn Đào nhà họ Ngô nhất định cũng chuẩn bị cơm canh ngon cho bọn đó, cần thiết ở chỗ này mất mặt xấu hổ. Việc đưa thân này tới cũng là việc vẻ vang, nếu danh tiếng mất mặt này truyền , về sau ai còn có thể tìm .

      Bọn họ ăn nhiều, Ngô Hồng Nhi càng ăn nhiều lắm rồi, tuy rằng ai qua đây nháo, nhưng là thỉnh thoảng có người tới đây nhìn như là nhìn gấu trúc, nếu còn có thể khẩu vị vô cùng tốt, vậy tố chất tâm lý phải mạnh mẽ tới mức nào chứ.

      Mười giờ diễn lễ chính thức bắt đầu, trong sân rộng nhà họ Hồ phía đông xây dãy bệ bếp, ở trước phòng lờn bày xong bàn lễ, phía dưới bày hai cái ghế, mặt đất cách cái ghế xa trải cái đệm, đây chính là chuẩn bị diễn lễ cần.

      Trước bàn là hai người quản lý, trong tay của người cầm là danh sách người sớm viết xong, bàn trước người khác bày vở và bút, hiển nhiên là lát nữa đăng ký danh mục quà tặng.

      “Mọi người im lặng nào, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ rồi. Bỏ tiền đứng lên phía trước, bỏ tiền sát ra sau chút.” Người tới chuyện là người cầm danh sách người trong tay, ông cũng là trưởng thôn của thôn An Bình Hồ Đại Mậu.

      Ông vừa lời này ra mọi người lập tức liền cười vang, mặc dù bây giờ rất lạnh, gần như đều thò tay ra ngoài, nhưng là nhiệt tình của mọi người vẫn giảm chút nào.

      Hai người Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống là đứng ở trước cái đệm, Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ sớm bị người ấn ngồi ở ghế trước đệm, hai người hôm nay còn thảm hơn chú rể và người chăm sóc dâu, quần áo đều là màu đỏ, mặt cổ vậy càng cần rồi.

      “Được, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu, đầu tiên dâu chú rể dập đầu cho cha mẹ.” Tiếng Hồ Đại Mậu vang dội, làm việc này quả đúng là vô cùng thích hợp.

      Hành lễ cho cha mẹ chồng là phải quỳ xuống, Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống quỳ xuống hành lễ cho hai cụ. Đầu này dập , Ngô Hồng Nhi vừa được Hồ Quốc Đống đỡ đứng dậy, Lý Quế Lan cho Ngô Hồng Nhi cái nhẫn vàng đeo ở tay.

      Hồ Lão Đồ làm cha, đương nhiên ông có con dâu đồ trang sức gì, chỉ cho cái bao lì xì, nhưng nhìn độ dày của bao lì xì kia hiển nhiên thấp hơn giá trị của nhẫn vàng. hào phóng của bố mẹ chồng trong nháy mắt dẫn phát ra hàng loạt tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người.

      “Bên dưới cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu.” Trừ cha mẹ ruột, người khác là cần quỳ xuống, cũng chỉ là khom người là được rồi.

      Bác cả của Hồ Quốc Đống lấy ra tờ tiền giấy mười đồng, đây cũng phải là số lượng rồi. Cũng chính là nguyên nhân Hồ Lão Đồ chỉ có con trai này, nếu nhiều như thế nào ông cũng lấy ra nhiều tiền như vậy. Mười đồng tiền phải tích cóp bao lâu chứ, công nhân trong thành phố tháng mới hơn ba mươi đồng đấy.

      Nhưng mà hiển nhiên Hồ Đại Mậu cũng muốn buông tha cho bác dễ dàng như vậy, “Lại cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu”, “Cúi đầu cho bác cả cháu” “Cúi đầu cho bác dâu cháu” cho đến khi móc tiền trong túi hai vợ chồng bác cả Hồ gần hết rồi, Hồ Đại Mậu mới “cuối cùng lại cúi đầu cho bác cả bác dâu cháu” đây coi như là triệt để moi túi hai người còn mảnh. Về phần những họ hàng gần khác cũng đều là như thế, nhất là làm chú bác chị, gần như đều bị Hồ Đại Mậu móc sạch .

      Dần dần về sau mọi người lấy tiền ra cũng ít , cũng chỉ là đồng, những người này tuy rằng cũng là trong tộc nhưng là quan hệ đều xa, lúc đến những người này, mọi người cũng là biết nghi thức sắp kết thúc rồi. Đám con trai xem lễ bên dưới bắt đầu áp sát lên phía trước, chuyên tâm nhất định phải rút giày của dâu để đổi thuốc hút. Người đưa thân bên nhà họ Ngô cũng bắt đầu tụ lại bên cạnh Ngô Hồng Nhi, chuẩn bị vừa hành lễ sau cùng xong, lập tức mang theo Ngô Hồng Nhi chạy luôn, quy củ của bọn họ nơi này chỉ cần chạy đến ngoài cửa là được náo loạn nữa.

      tới đoạn khoảng cách này cũng phải là dài lắm, nhưng là chịu đựng nổi nhiều người mà, chưa biết chừng, bị người nào đó kéo lại.

      Cũng may Thôi Vinh Mai sớm nghĩ tới điều này, nam đưa thân cử tới ai nấy đều cao to đen hôi, nhất là thằng Ngốc vừa đứng chỗ đó, thân thể to lớn kia có mấy người có thể đè lại được.

      “Cúi đầu cho trai chị dâu cháu” Hồ Đại Mậu vừa dứt lời, cả của Ngô Hồng Nhi trùm áo khoác ngoài sớm chuẩn bị trước lên đầu Ngô Hồng Nhi, thằng Ngốc nửa ôm Ngô Hồng Nhi xông luôn ra ngoài. Cùng lúc đó mấy nữa đưa thân mỗi người vung nắm to kẹo sớm chuẩn bị trước, rất nhiều người vội vàng khom lưng nhặt, ở vô hình trung này lại giảm bớt áp lực cho mấy người đàn ông.

      Có điều cũng phải mọi người đều bị kẹo dụ dỗ, cũng chỉ là trẻ con và phụ nữ mới có thể thích cái đó, mấy thằng cu lớn nhích nhích nhích xông về phía Ngô Hồng Nhi bọn họ, chỉ muốn kéo chiếc giày của dâu xuống.

      Vài bước đường ngắn ngủn, cứ thế hao phí mấy phút mới bị đoàn người nhà xông ra. Ngô Hồng Nhi được cả dùng áo khoác ngoài che kín mít, trừ mặt bị nghẹn đỏ có gì, nhưng là mấy người đàn ông nhất là bốn tiểu bối đều chật vật chịu nổi, áo bông của thằng Ngốc cũng bị kéo lòi ra cả bông. Trình độ náo dâu ở thôn An Bình hung tàn phải bàn cãi.

      Chẳng qua chỉ cần chạy ra khỏi cửa là có người náo loạn nữa, lúc này Hồ Quốc Đống cũng chen ra ngoài, chẳng qua lại thay bộ quần áo hơi cũ, vừa rồi dâu bị người nháo ở nhà , đến nhà họ Ngô càng chẳng khá hơn chút nào, phụ nữ mọi người còn có thể bận tâm chút, đàn ông đương nhiên là muốn náo loạn thế nào náo loạn thế ấy. Quần áo mới qua trở về cũng thành quần áo cũ.

      Hồ Quốc Đống mang theo mấy an hem hỗ trợ chắn rượu, đoàn người xe đạp quay trở lại thôn Bàn Đào. đường quay lại có xe lừa, Ngô Hồng Nhi ngồi ở xe của Hồ Quốc Đống, tại coi như là danh chính ngôn thuận rồi.
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      thuyt, Chris139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :