1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 12. Khuê mật

      Có đôi khi việc rất đúng lúc, khi con rể ‘chân lông’[1] Hồ Quốc Đống chính thức tới cửa, chính là mấy ngày thư thông báo trúng tuyển của Đỗ Quân tới.

      [1]Con rể ‘chân lông’: Con rể tương lai lần đầu tiên tới nhà cha mẹ vợ chân tay lóng ngóng. giờ có nhiều nghĩ mở rộng nhưng chủ yếu là ý con rể chuẩn – mang theo thích và đắc ý.

      Chờ trưởng thôn đích thân đưa thư thông báo trúng tuyển đến nhà họ Vương, thôn Bàn Đào nho lập tức nổ oanh. Đây là sinh viên đầu tiên của thôn Bàn Đào đó, bất kể trước đây mọi người thấy cuộc hôn nhân của Vương Lan và thanh niên trí thức Đỗ Quân này như thế nào, tại đều hâm mộ ngủ yên rồi.

      Thôi Vinh Mai tuy rằng ban đầu là hết sức coi trọng đôi này, bây giờ cũng có chút chua loét. Vẫn là Ngô Xuyên Tử mắng cho bà trận, bà mới khôi phục thái độ bình thường, đem nhiệt tình lần nữa vùi đầu vào việc con rể chuẩn tới đây nhận cửa.

      Bây giờ chính là thời điểm hái rau trái, rau dưa trong nhà rất nhiều loại, nhưng là con rể tới cửa như thế nào cũng thể ăn đồ ăn chay hết chứ, trong thôn chốc lát có ai mổ lợn, Thôi Vinh Mai định mổ con gà, hơn nữa cuối năm còn dư chút thịt muối, nhưng là nhìn như thế nào vẫn có chút đủ. Bà nhịn được càm ràm với Ngô Xuyên Tử: "Cha nó, nếu trấn mua chút thịt giá cao về, chỉ có con gà cũng quá loãng rồi." Trấn cũng có thịt giá cao cần phiếu thịt, nhưng là giá cả kia đúng là rất đắt, bình thường là có rất ít người tiếc tiền mua.

      Ngô Xuyên Tử cũng cảm thấy như vậy, bèn : "Chờ ngày mai tôi cùng thằng Ba xuống lạch ngòi thử xem có thể mò được con cá nào hay , Hồng Nhi làm canh cá dưa chua và nước nấu cá cũng tệ, bất luận là làm cái nào cũng đều là món ăn ngon. Nghe nhà lão Vương kia muốn mổ con lợn làm tiệc cơ động[2] cho chồng con Lan, cũng biết là hay giả, lát nữa tôi qua hỏi chút. Nếu là , chúng ta cắt năm cân thịt cũng là gần đủ rồi."

      [2]Tiệc cơ động: ai đến trước ăn trước

      "Lão Vương đúng là bỏ được, việc này tốn hết bao nhiêu tiền." Thôi Vinh Mai , lợn này thế nhưng là khoản tiền thu duy nhất quanh năm suốt tháng của gia đình nông dân bọn họ, chút công điểm kiếm được ngoài ruộng kia cũng chỉ đủ ăn cơm. Muốn tích cóp chút tiền chỉ có thể tìm kiếm từ người con lợn.

      "Chẳng phải là đứa bé kia thi lên đại học rồi nha, như thế nào cũng phải ăn mừng chút." Ngô Xuyên Tử .

      "Cũng biết sau này con bé Lan có thể hưởng phúc của chồng nó hay , nhà họ Vương đối với chồng con bé là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi." Thôi Vinh Mai có chút cảm thán , năm nay hai người Vương Lan bọn họ ăn của nhà họ Vương uống của nhà họ Vương, vừa muốn mua sách lại muốn dự thi, bây giờ còn muốn mổ lợn làm tiệc cơ động, cũng chả kém nuôi con trai là bao nhiêu.

      "Bà bận phần tâm này làm cái gì, có công sức đó còn bằng tính toán chút cho con của chúng ta ." Ngô Xuyên Tử .

      "Xem ông kìa, chúng ta chẳng phải là chuyện phiếm thôi sao, ông xem những món ăn này tôi tính toán tầm tầm rồi. Đúng rồi, rau trộn vẫn là đơn giản thôi, ngày mai lúc bố con ông lạch ngòi mò cá, thuận tiện kiếm chút cá bột trở về, làm cá bột rán dầu cũng tệ." Thôi Vinh Mai nguýt Ngô Xuyên Tử cái, sau đó . Thôn Bàn Đào nước cạn, trong thôn có mấy con lạch ngòi, bên trong có cá, chẳng qua cũng phải dễ dàng mò được như vậy, bình thường cũng chỉ mò được ít cá bột mà thôi.

      "Sao bây giờ chê tốn dầu rồi?" Trong nhà cũng làm cá con rán dầu, nhưng là món ăn này ăn ngon ngon, nhưng là vừa khó làm lại tốn dầu, Thôi Vinh Mai đương nhiên là chịu để cho làm.

      "Lão già mục nát này hôm nay có phải thế nào cũng phải tranh cãi với tôi hay , bây giờ là lúc tiếc chút dầu kia sao? Mau, mau mau nhà họ Vương hỏi thăm chút, nếu là nhà họ Vương mổ lợn chúng ta cũng bớt lo rồi." Thôi Vinh Mai phiền Ngô Xuyên Tử nên đuổi ông ra hỏi chuyện này.

      Nhận cửa là việc lớn, như thế nào cũng phải đủ tám món nguội tám món nóng, thương lượng với con mình cả buổi, Thôi Vinh Mai mới cùng con dự tính ra danh sách, dưa chuột trộn bánh đúc đậu, lạc rang, cà chua trộn đường trắng, cá rán vàng, ruột hun khói, rau trộn khoai tây xắt sợi, đậu hủ rán, rau xanh trộn, món nóng làm gà con hầm khoai tây, nước nấu cá, đỗ đũa xào thịt, rau cần xào thịt, ớt xanh xào thịt, xào ba sợi, địa tam tiên[3], dưa chuột xào trứng gà. Mấy món đều là sở trường của Ngô Hồng Nhi.

      [3]Địa tam tiên: món ăn truyền thống thường ngày của người Hán Đông bắc, sử dụng cà, khoai tây, ớt xanh tươi mới đầu mùa phối hợp với nhau.

      Chờ Ngô Xuyên Tử mang về tin tức nhà họ Vương xác định mổ lợn và đặt năm cân thịt lợn, cuối cùng Thôi Vinh Mai cũng thở phào nhõm, nếu là có thịt lợn, cái danh sách này bà cũng là dự tính vô ích rồi. Ngay cả món xà bần[4] cuối cùng cũng làm được.

      [4]Món xà bần: món ăn được trộn lại từ các món ăn thừa trong bữa tiệc

      Ngày hôm sau Ngô Hồng Nhi nhào bột hấp màn thầu cùng Thôi Vinh Mai, Vương Lan tới cửa. Ngày mai chính là ngày chính thức Hồ Quốc Đống tới cửa, hai mẹ con định làm bánh màn thầu trước.

      Thấy Vương Lan tiến vào, Thôi Vinh Mai đuổi con : " , đám con các con chơi , tự mẹ làm là được."

      Ngô Hồng Nhi đỡ Vương Lan vào trong phòng mình, bụng Vương Lan rồi, cách ngày sinh cũng chỉ là chuyện hai tháng.

      "Hôm nay tôi tới là với bà tiếng, ngày kia nhà chúng tôi bày tiệc, tôi chỉ có người chị em tốt là bà, bà cũng nhất định phải tới tham gia." Vương Lan ý cười đầy mặt . mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, mặt mày giãn ra, ràng giống với khi Ngô Hồng Nhi nhìn thấy ấy khoảng thời gian trước.

      Trước đây Ngô Hồng Nhi thường xuyên chơi cùng Vương Lan, nhưng là từ sau khi Vương Lan quen biết Đỗ Quân toàn theo chuyển động sau Đỗ Quân, quan hệ với Ngô Hồng Nhi cũng là xa cách chút. Chờ sau khi Vương Lan và Đỗ Quân kết hôn, cả ngày lo nghĩ kiếm sống cho gia đình, hơn nữa chuyện muốn giới thiệu Vu Thành cho Ngô Hồng Nhi bị Thôi Vinh Mai nghe được, vô hình trung bắt đầu ngăn cách hai người, dần dà hai người cũng là xa cách rồi.

      Vương Lan là người kiên cường, trước đây sống khó khăn như vậy, cũng muốn người khác nhìn chê cười, cho nên rất ít ra cửa. tại Đỗ Quân thi đỗ đại học, cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi, hôm nay bèn đích thân tới cửa muốn cho Ngô Hồng Nhi xem xem lựa chọn ban đầu của là chính xác cỡ nào, phải biết rằng lúc trước khi ở bên Đỗ Quân Ngô Hồng Nhi cũng phải là tán đồng cho lắm, sau này giới thiệu Vu Thành cho Ngô Hồng Nhi, ấy cũng chẳng chớp mắt cái từ chối. Tình cảm của hai chị em, bởi vì những chuyện này nên cũng xa cách dần dần.

      Ngô Hồng Nhi đương nhiên biết kiện Đỗ Quân thi lên đại học , trong thôn cũng truyền xôn xao rồi. cũng mừng thay Vương Lan, thấy Vương Lan đích thân tới cửa mời, bèn cười : "Được, ngày kia tôi nhất định qua. Vốn là cần phải nhà bà giúp đỡ chút, nhưng là hai ngày này nhà tôi cũng có việc, chỉ có thể ngày kia qua thôi, bà cũng đừng để bụng." tới đây Ngô Hồng Nhi còn hơi thẹn thùng, và Hồ Quốc Đống tiến triển rất nhanh, từ lần trước sau khi theo trưởng bối trong nhà ra ngoài chơi lần, và Hồ Quốc Đống lại ra ngoài chơi riêng lần, thấy hai người đều có ý kiến, Hồ Quốc Đống liền muốn đến nhà bọn họ nhận cửa, Ngô Hồng Nhi biết chờ nhà họ Hồ nhận cửa, việc hôn nhân của hai người là hoàn toàn chắc chắn rồi.

      "Bà coi trọng Hồ Quốc Đống kia? Lúc trước tôi giới thiệu Vu Thành cho bà, bà chết sống đồng ý, bây giờ tốt rồi, người ta thi đại học cũng thi đến thủ đô. Bà chút, khi đó nếu bà đồng ý, sau này chỉ là người thành phố, còn có thể thủ đô đấy, thể tốt hơn làm ruộng ở nông thôn? Bà thử xem Hồ Quốc Đống kia có gì tốt, tới lui cũng chỉ là thằng mổ lợn, theo sau này bà còn phải kiếm ăn ngoài đồng đó." Vương Lan có chút hận rèn sắt thành thép, giờ còn có chút cảm giác về ưu việt, sau này mình cũng chính là người thành phố rồi.

      Nghe Vương Lan Hồ Quốc Đống như vậy, Ngô Hồng Nhi hơi mất hứng, nhưng là nghĩ tới Vương Lan cũng là muốn tốt cho mình, bèn nhàng : "Tôi cảm thấy ấy rất tốt, ngày mai ấy đến bà có thể xem thử. Bộ dạng kém trong nhà cũng tồi, mấu chốt nhất là nhìn rất có cảm giác an toàn."

      Làm khuê mật tốt cùng nhau chơi đùa với Ngô Hồng Nhi từ đến lớn, ở phương diện nào đó, gu thầm mỹ khá độc đáo của Vương Lan cũng biết hai, biết trong đầu nghĩ như thế nào, thủy chung cứng đầu cho là vóc người vạm vỡ mới chính là tốt. Vương Lan có chút đau đầu, trước đây cũng cảm thấy, sao bây giờ giao tiếp khó như vậy chứ."Được rồi, mặc kệ bà. Chính bà bằng lòng là được, ngày mai tôi cũng xem thử rốt cuộc là người như thế nào có thể vào được mắt của Hồng Nhi của chúng ta."

      "Được rồi, cái này nữa. Lúc nào rể nhập học, bà cùng ?" Ngô Hồng Nhi tuy rằng có ý nghĩ giống với Vương Lan ở phương diện nào đó, nhưng là vẫn rất quan tâm bạn thân có quan hệ tốt nhất cả hai đời này, phải biết rằng đời trước bởi vì nguyên nhân bị bệnh, người bạn cũng kết được, đời này tuy rằng cũng có chị em khác, nhưng là bởi vì ở gần nhà Vương Lan nên quan hệ của hai người tốt nhất.

      tới cái này, vẻ mặt Vương Lan có chút ảm đạm, Đỗ Quân thi đại học là thi ở quê nhà . Nhưng là bụng của lớn như vậy rồi, là dù sao nữa cũng thể cùng Đỗ Quân, hơn nữa mặc dù bây giờ lên đại học cần tiêu tiền còn được cho trợ cấp, nhưng là mình Đỗ Quân cũng phải tiết kiệm, càng đừng mang theo và con.

      ngược lại là muốn đến nhà Đỗ Quân ở, còn chưa ra mắt cha mẹ chồng đâu. Nhưng là Đỗ Quân trong nhà chỉ có hai gian phòng, vừa có chị em lại có cháu trai cháu , ngay cả cha mẹ cũng phải dựng giường ngủ ở gian nhà giữa, Vương Lan căn bản có chỗ ở, còn bằng ở nhà tự tại, bởi vậy Vương Lan chỉ có thể tạm thời ở lại trong thôn. Chẳng qua Đỗ Quân cũng cam đoan với , chờ vừa tốt nghiệp có công việc lập tức đón .

      "Cuối tháng tám là Đỗ Quân , nhưng mà cái bụng này của tôi rồi, mắt thấy sắp sinh, tôi ở lại trong thôn trước , đợi sau này em bé lớn hơn chút ấy đón tôi qua." Tuy rằng suy nghĩ rất ràng, nhưng là mặt Vương Lan vẫn khó nén được mất mác, thậm chí cảm thấy đứa con này đến có chút đúng lúc, nếu phải mang thai có thể theo Đỗ Quân rồi. người đàn ông như Đỗ Quân ngay cả người giặt giũ cho cũng có.

      Thấy vẻ mặt Vương Lan có chút ảm đạm, Ngô Hồng Nhi bèn an ủi: "Cũng chỉ là gian khổ hai năm này, sau khi rể thi đỗ đại học đều là ngày lành đấy." Tuy rằng Ngô Hồng Nhi làm người hai kiếp, nhưng là đối với lịch sử cũng biết nhiều, khi đó xác thực thường xuyên đọc chút sách giết thời gian, nhưng mà lại chưa từng xem sách lịch sử, bình thường cũng chỉ là đọc chút sách bách khoa cuộc sống thỉnh thoảng lại lật chút sách dạy nấu ăn, ngay cả những thứ vô cùng thông thường như máy tính hay điện thoại di động cũng chưa từng sờ qua, bởi vì phóng xạ tổn hại vô cùng lớn đối với thân thể vốn là rách nát của . Bởi vậy cũng biết sinh viên thời kỳ này sau này ra sao, chẳng qua đoán cũng có thể đoán được nhất định rất tốt.

      Nghe Ngô Hồng Nhi an ủi mình, sắc mặt Vương Lan cũng dịu lại chút, cũng là nghĩ như vậy, quãng thời gian trước khó khăn như vậy bọn họ cũng vượt qua, về sau nhất định càng ngày càng tốt ."Được rồi, tôi còn biết cái này. Cũng chỉ là phải tách ra lâu như vậy có chút nỡ mà thôi. Trời cũng còn sớm, tôi về trước. Ngày kia bà nhớ phải qua đấy." Chầm chậm đứng lên, Vương Lan .

      " quên được, tôi cũng qua dính tí khí vui mừng của rể." Ngô Hồng Nhi vừa đỡ Vương Lan ra ngoài cửa vừa cười . Đưa Vương Lan đến đầu ngõ, thấy ấy vào cửa nhà rồi, Ngô Hồng Nhi mới trở về nhà.
      thuytChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 13. Nhận cửa

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thôi Vinh Mai dẫn ba con dâu bận rộn làm việc rồi, rửa rửa thái thái, ngay cả Trần Hương Chi cũng giúp nhóm lửa ở bên dưới, dám ồn ào kêu mệt.

      Cũng may chỉ chốc lát sau mấy chị em dâu Thôi Vinh Mai và em chồng Ngô Hồng Nhi cũng tới rồi, bọn họ đều là qua đây hỗ trợ từ sớm, trước bữa cơm trưa chú bác của Ngô Hồng Nhi cũng tới đây. Nhận cửa là việc lớn, họ hàng gần cơ bản đều phải mời đến, nếu gọi, còn có người bới móc.

      Ngô Xuyên Tử dẫn Ngô Tân Hội ra lạch ngòi mò cá từ rất sớm, chẳng qua ràng vận khí của hai người tốt lắm, chỉ kiếm được ít cá bột , làm cá bột rán còn có thể, làm cá ăn món chính cần nghĩ nữa. Thôi Vinh Mai bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi Ngô Hồng Nhi xấu hổ trốn ở trong phòng từ đời nào rồi, lâm thời làm món khoai lang nhả tơ.

      Món khoai lang nhả tơ này vẫn là lúc trước Ngô Hồng Nhi làm để dỗ cháu, ăn ngon ngon, nhưng mà lại rất tốn đường, bình thường Thôi Vinh Mai cũng cho con làm cái này, bây giờ cũng là có cách nào.

      Gần mười giờ, Hồ Quốc Đống do mấy trưởng bối trong họ dẫn theo, xách bao lớn bao tới.

      Bác cả của Ngô Hồng Nhi cũng chính là chồng của Hồ Xuân Hoa vội vàng dẫn mấy em tiếp đón, thôn Bàn Đào và trang An Bình cách nhau cũng xa, cho dù quen biết nhưng vẫn quen mặt, huống chi Hồ Xuân Hoa còn là con trang An Bình, mọi người vừa gặp mặt là trò chuyện sôi nổi vui vẻ hẳn lên.

      Nhà họ Ngô bày hai bàn, bàn cho cánh đàn ông đặt ở trong nhà chính, bàn cho cánh chị em phụ nữ đặt ở phòng phía đông của nhà họ Ngô. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, mọi người cũng chỉ là ăn chút hạt dưa, kẹo, thuận tiện khen ngợi hai bạn trẻ. Trong lúc này đám chị em phụ nữ có quan hệ tệ với nhà Ngô Xuyên Tử ở thôn Bàn Đào liền sang đây xem con rể mới, phụ nữ nông thôn mở miệng chuyện chẳng để ý gì hết, chỉ chốc lát sau làm cho Hồ Quốc Đống đỏ bừng mặt, cũng may khá đen, thoạt nhìn cũng quá rệt lắm.

      Vương Lan cũng ưỡn bụng sang xem thử, chẳng qua nhìn trái nhìn phải vẫn là cảm thấy Hồ Quốc Đống quả thực có cách nào so sánh được với Vu Thành, Vu Thành trông còn đẹp trai hơn Đỗ Quân nhiều, thoạt nhìn văn nhã nhàng, Hồ Quốc Đống nhìn quả thực giống như là con gấu đen to bự, biết vì sao Hồng Nhi cứ cố chấp coi trọng .

      Mười hai giờ trưa, chính thức ăn cơm, bưng rau trộn lên trước, cánh đàn ông uống rượu, cánh phụ nữ có thể uống uống hai chén, thể uống uống nước. Ngô Hồng Nhi cũng ngồi cùng chỗ với mọi người, nghe mấy trưởng bối nhà họ Hồ ra sức khen . Lúc xinh đẹp lúc khéo tay, quả thực khen thành đóa hoa rồi.

      Trưởng bối nhà họ Ngô bên này cũng khen Hồ Quốc Đống, hiểu chuyện, vững vàng, dù sao chính là tốt như thế nào như thế đó. Đợi đến món nóng lên nửa, mọi người ăn cũng tầm tầm rồi, phần quan trọng tới.

      Sở dĩ nhận cửa xong cơ bản cuộc hôn nhân của hai người xác định là bởi vì ngày nhận cửa này, hai bên nam nữ phải sửa miệng. cách khác hôm nay Hồ Quốc Đống là phải gọi Ngô Xuyên Tử và Thôi Vinh Mai là cha mẹ mà phải là chú thím nữa.

      Hồ Xuân Hoa vừa là bà mối, lại là bác ruột của Ngô Hồng Nhi, đương nhiên là để bà làm việc này, trước tiên bà gọi đám phụ nữ ở bàn kia đến nhà chính ngồi vào chỗ, sau đó mới : "Nào, Quốc Đống, lại đây, " Bà chỉ chỉ Ngô Xuyên Tử : "Đây là cha con."

      Hồ Quốc Đống tuy rằng vừa rồi bị làm cho mặt đỏ bừng, nhưng là lúc này lại rất thông minh, hết sức lớn tiếng gọi tiếng: "Cha" . tiếng rất lớn này của , làm cho mấy bà thím vốn định bụng trêu chọc Ngô Hồng Nhi cũng tịt họng rồi, nếu bọn họ tiếng quá nghe thấy, thuần túy chính là mở to mắt dối đúng .

      Hồ Xuân Hoa cười cười, thằng nhóc ngốc này thời khắc mấu chốt trái lại rất thông minh, thấy Ngô Xuyên Tử cho tiền sửa miệng, Hồ Xuân Hoa lại dẫn Hồ Quốc Đống đến bên cạnh Thôi Vinh Mai : "Đây là mẹ con."

      Hồ Quốc Đống lại gọi tiếng, Thôi Vinh Mai cũng cho bao lì xì làm tiền sửa miệng.

      Sau chính là các loại dì chú bác, nhưng là những người này cũng chỉ là hình thức, là cần cho tiền sửa miệng. Chờ nhận xong rồi, bác của Ngô Hồng Nhi kéo Ngô Hồng Nhi đến bên cạnh Hồ Quốc Đống : "Nào nào, cũng nhận Hồng Nhi ."

      Ngô Hồng Nhi bất ngờ kịp chuẩn bị bị kéo đến bên cạnh Hồ Quốc Đống, hai người liếc nhìn nhau, Ngô Hồng Nhi cúi đầu thấp xuống, trong nháy mắt mặt Hồ Quốc Đống đỏ bừng. phòng người đều cười lên ha ha.

      Làm xong hồi này, việc nhận cửa hôm nay cơ bản cũng coi như hoàn thành rồi, Hồ Xuân Hoa lại bắt đầu bảo mọi người : "Nào nào nào, mau mau dùng bữa, món khoai tây hầm gà mẹ Hồng Nhi làm này vô cùng chính hiệu, mọi người
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 14. Bàn bạc cưới xin

      Editor: Trạch Mỗ

      Ngày Ngô Hồng Nhi nhà họ Hồ nhận cửa là định vào hai ngày sau ngày Hồ Quốc Đống nhà họ Ngô, Hồ Lão Đồ là người toàn tài, chỉ có thể mổ lợn nuôi lợn, còn là đầu bếp, con chuỗi như nhà họ Hồ, ở niên đại lấy sức lao động mà sống này còn trôi qua tệ lắm, thể trong này có công lao của Hồ Lão Đồ rất lớn.

      Bình thường bất kể nhà ai có việc hiếu hỉ, Hồ Lão Đồ đều là cầm muôi (bếp trưởng), chỉ từ điểm này Hồ Lão Đồ có thể đảm bảo nhà mình thỉnh thoảng khai trai ăn thịt. Về phần đồ người ta ngầm cho càng thể . Có đôi khi người khác cho ông hộp thuốc, ông cũng hút, tích cóp cầm đến xã mua bán để cho con rể bán, đây chính là khoản thu nhập .

      Hồ Lão Đồ vẫn luôn nắm vị trí cầm muôi ở thôn An Bình nhiều năm như vậy, thể tay nghề của ông đúng là tệ, mà ông am hiểu nhất chính là tám bát lớn. Tám bát lớn là món ăn nổi tiếng của thời này, lịch sử thậm chí có thể ngược dòng đến hơn ngàn năm trước. Tám bát lớn[1] có bốn món mặn bốn món chay, bởi vì đựng ở trong bát lớn nên được gọi là tám bát lớn.

      [1]Tám bát lớn: món ăn truyền thống của người Mãn Thanh, tùy điều kiện từng vùng mà có những món khác nhau.

      Trước đây ở nông thôn, vô luận là ma chay cưới xin hay là Tết lớn tết , đều chú trọng ăn "tiệc", mà tám bát lớn chính là món ăn áp trục sau cùng. Chẳng qua bởi vì tại cung cầu eo hẹp, ăn thịt dễ, cũng chỉ có gia đình điều kiện tốt khi cưới nàng dâu mới có thể thỉnh thoảng ăn được tám bát lớn.

      Vì chiêu đãi con dâu tương lai, Hồ Lão Đồ tự mình cầm muôi, món ăn áp trục chính là tám bát lớn, bốn bát thịt bì đỏ mọng, thịt nạc mỡ đan xen, ăn vào miệng, chút cảm giác béo ngấy. Bốn bát thức ăn chay, mùi vị cũng rất đủ. Rong biển bình thường thô cứng trở nên mềm mềm mại mại, miến ăn vào trong miệng trơn bóng thấm đầy hương vị canh thịt, mà đậu hũ mềm mềm mang hương vị canh nguyên chất thuần mỹ, củ cải bình thường cũng dẫn tới mọi người liên tiếp hạ đũa.

      Cho dù là Ngô Hồng Nhi lần đầu đến nhà mẹ chồng căng thẳng vô cùng, cũng bị món ăn sắc hương vị đều đủ này dẫn tới nuốt nước miếng ngừng. Mấy người nhà họ Ngô theo cùng hiển nhiên cũng rất hài lòng. Tám bát lớn như vậy có mấy năm chưa được ăn rồi. Mấy năm trước quanh năm suốt tháng cũng chỉ đến Tết mới có thể ăn bữa sủi cảo nhân thịt, hai năm này mọi người đều linh hoạt hơn chút, có thể ăn được vài lần thịt, nhưng là cơ hội ăn thịt lớn như vậy đúng là nhiều lắm.

      Người nhà họ Ngô hài lòng là thỏa mãn ham muốn ăn uống, thứ hai là vui mừng đối với việc người nhà họ Hồ thích Ngô Hồng Nhi như vậy. Nếu phải hết sức hài lòng con dâu tương lai này, làm sao tốn sức lực lớn như vậy để chiêu đãi bọn họ. cái khác, chỉ rong biển này chỉ sợ cũng là nhờ người mang cho.

      Người nhà họ Hồ chuẩn bị tỉ mỉ, Hồ Xuân Hoa tỏ ra cực kỳ có mặt mũi, sau khi ăn uống no đủ bà cười : "Về sau ấy à, chúng ta thành người nhà rồi. Quốc Đống cũng thể bắt nạt Hồng Nhi bằng bác cũng thể tha cho con." xong Hồ Quốc Đống, bà lại lôi kéo Ngô Hồng : "Hồng Nhi về sau cũng phải hiếu thuận bố mẹ chồng con tốt, bằng bác cũng là bỏ qua." Vừa rồi cơm ăn được nửa, Ngô Hồng Nhi sửa miệng rồi, hai cụ nhà họ Hồ cũng cho tiền sửa miệng, bây giờ bố chồng mẹ chồng rất bình thường.

      "Về sau chị cứ coi Hồng Nhi là con nhà mình mà sai bảo, con bé nếu có chỗ nào làm đúng cứ thẳng ra. Có câu con rể tốt được nửa đứa, nàng dâu cũng có thể kham được con ." Làm trưởng bối đàn , Hồ Xuân Hoa lời này rất thích hợp. Lúc trước ở nhà họ Ngô, người nhà họ Hồ cũng bày tỏ bình thường cứ coi Hồ Quốc Đống trở thành con trai nhà mình mà sai bảo, nên đánh đánh cần mắng cứ mắng.

      Thấy đôi bạn trẻ đều cúi đầu đỏ mặt, mọi người lại là trận cười to. Lại nghỉ ngơi lát, người nhà họ Ngô liền rời . Nhận cửa thể đến tối mờ, thông thường hai ba giờ chiều là phải rời .

      Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ mỗi người cho Ngô Hồng Nhi tám đồng tiền sửa miệng. là lấy ý ‘bát bát đại phát’, hai là nhà trai cho nhiều tiền hơn nhà , là tập tục cho tới nay.

      Tuy rằng tiền ít, nhưng là Thôi Vinh Mai cũng đòi của con , bèn cho con làm tiền riêng. Con lớn tại vừa bắt đầu có đối tượng, tuy bình thường hai người ra ngoài cũng đều
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15 Thu hoạch vụ thu


      Thời gian sau đó, nhà họ Ngô và nhà họ Hồ tiến vào thời kỳ bàn bạc cưới xin cho đôi vợ chồng trẻ. Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến lúc thu hoạch vụ thu rồi.


      Trong lúc này Đỗ Quân ở trong hâm mộ của mọi người cõng hành lý rời , đạp bước con đường mới của . Tuy rằng yên lòng vợ sắp sinh con trong nhà, tuy rằng đối với tương lai vẫn mờ mịt xác định, nhưng là Đỗ Quân lúc này là tràn đầy hy vọng, cảm thấy mình có thể tạo ra tương lai tốt đẹp.


      Sau khi Đỗ Quân được hơn nửa tháng, Vương Lan sinh bé trai. Xét theo thương đối với con coi trọng đối với con rể, hai cụ nhà họ Vương đối với con đến là phục vụ cực kỳ tỉ mỉ, còn đặc biệt thịt hai con gà nấu canh cho Vương Lan xuống sữa. Nhưng là tiệc đầy tháng lại làm cho đứa bé.


      Nhà họ Vương tốn ít tiền người Vương Lan rồi, Đỗ Quân lên đại học tuy rằng tiêu tiền, nhưng là tiền đường cũng là người nhà họ Vương bỏ ra. Hai cụ nhà họ Vương vì trợ cấp con con rể sắp động đến tiền vốn quan tài rồi. Rồi lại sau này đứa bé muốn ăn muốn uống đều còn phải trong nhà trợ cấp. Tiệc đầy tháng bọn họ là làm nổi.


      Con trai ngay cả tiệc đầy tháng cũng có, Vương Lan có phần tủi thân. Cho dù là những năm mất mùa loạn lạc trước đây, đứa con đầu lòng trong nhà đều phải làm mấy mâm đấy. Nhưng là tình huống trong nhà cũng biết. Chỉ có thể ôm con tự lẩm bẩm: "Cục cưng sao, chờ cha có tiền đồ rồi nhất định bù cho con."


      Thời điểm thu hoạch vụ thu, con trai của Vương Lan vừa mới đầy tháng, nhưng là cũng chỉ có thể ra đồng làm việc. có con phải nuôi, còn phải trợ cấp Đỗ Quân, chỉ có thể coi mình là người sắt mà dùng. Nhưng là Vương Lan tràn đầy hi vọng vẫn cảm thấy mình có sức lực dùng hết. Đỗ Quân , vừa thu xếp xong đón mẹ con qua.


      Thu hoạch vụ thu còn bận rộn hơn vụ gặt lúa mạch, lúa mạch ngoài ruộng, cao lương, khoai lang, bông, lạc, tất cả phải thu, nhất là bông, mỗi ngày đều phải hái mới được. Ban ngày phải ra đồng kiếm công điểm, buổi tối tan ca, còn phải bớt chút thời gian chăm sóc lương thực đất riêng nhà mình, mọi người quả thực hận thể nhiều hơn ra hai cái tay.


      Thôn Bàn Đào có vườn hoa quả, là xưa kia lão tổ tông truyền xuống, bên trong có các loại cây ăn quả thường gặp như táo tàu, lê, táo ta, nghe trước đây cũng có chút cây ăn quả hiếm thấy, nhưng là tại chỉ còn lại ít hoa quả thường gặp thôi. Trưởng thôn chỉ huy cánh chị em phụ nữ tay chân lanh lẹ hái trái cây xuống. Sau khi thu gom phân loại xong, loại đẹp mã đem đến xã mua bán ở trấn bán. Loại xấu mã trực tiếp chia cho nhóm xã viên.


      Quanh năm suốt tháng cũng là chỉ có khi hoa quả trong vườn trái cây chín, già trẻ lớn bé thôn Bàn Đào mới có cơ hội ăn được cái này. Dĩ nhiên, ở nông thôn sân vườn đều lớn, trừ rau dưa các loại, rất nhiều gia đình cũng trồng cây ăn quả, đây chính là thuộc về gia đình mình rồi.


      Đợi đến nộp lương thực nghĩa vụ xong, gần như mỗi người đều gầy vài cân. Nhưng cho dù là mệt, mọi người cũng vui vẻ, năm nay mùa màng tốt, trừ lương thực nghĩa vụ nộp, nhà nhà đều còn có thể còn lại ít lương thực. Chẳng qua bây giờ chỉ chia lương thực, đến cuối năm mới có thể chia tiền, đến lúc đó mang tiền đến đội sản xuất mua được chia miếng thịt lợn. Nếu kiếm được ít công điểm, như vậy ngại quá, phải trả tiền cho thôn rồi.


      Ngày thôn Bàn Đào chia lương thực, đúng lúc Hồ Quốc Đống đến nhà Ngô Hồng Nhi. Từ hồi nhận cửa đến bây giờ rất lâu rồi, nhưng là và Ngô Hồng Nhi chỉ gặp mặt qua lần, vất vả lắm ngoài đồng mới bận rộn như vậy nữa, Hồ Quốc Đống bèn xách theo chút đồ đến nhà vợ. Thấy trong nhà bận rộn, cũng khách khí, trực tiếp khiêng túi ngô to đùng rồi trở về. Túi ngô to bấy giờ đều lớn, mỗi cái đều phải có hơn trăm cân, nhưng là Hồ Quốc Đống khiêng lên đến rung cũng rung, vững vàng chắc chắn.


      Trong thôn có chiếc máy kéo, nhưng là máy kéo kia là sinh mạng của trưởng thôn, trừ lúc nộp lương thực còn chả được dùng bao giờ. Cái duy nhất mọi người có thể sử dụng chính là mấy chiếc xe đẩy . Nhưng là dù cho xe đẩy này cũng phải xếp hàng dùng. Nhà họ Ngô nhiều lao động cường tráng, cũng lười lại xếp hàng, dứt khoát tự chuyển. tại lại tăng lên lao động cường tráng là Hồ Quốc Đống, chỉ chốc lát sau toàn bộ ngô, khoai lang, đỗ tương, lạc, cao lương nhà họ Ngô được chia được mang về.


      Thấy thân thể to lớn cường tráng của Hồ Quốc Đống mang lên túi lương thực to như vậy bước , hai mắt Ngô Hồng Nhi sáng như sao. người bị bệnh đều có chút bệnh trạng, tuy rằng đời này Ngô Hồng Nhi thân thể sức khỏe khỏe mạnh, nhưng là chấp niệm đối với thân thể khỏe mạnh của lại vẫn vô cùng mãnh liệt.


      Ngô Hồng Nhi cũng chớp mắt cái nhìn chằm chằm, Hồ Quốc Đống cũng phải khúc gỗ làm sao có thể có cảm giác chứ. hơi ngượng ngùng, dưới chân cũng có chút lảo đảo. Thôi Vinh Mai thấy dướio ògn bàn chân ổn, cho rằng mệt đến rồi, bèn : “Quốc Đống nghỉ ngơi chút , chuyển được gần xong rồi, còn lại để cho mấy thằng con làm là được. Hồng Nhi con lấy khăn mặt cho Quốc Đống lau mặt.”


      “Mẹ à, cần đâu, lập tức có thể chuyển xong rồi, con mệt.” Hồ Quốc Đống . Năm nay Hồ Quốc Đống mới hai mươi hai tuổi, chính là thời điểm sung sức, cho dù là làm mệt mỏi hơn nữa sau khi nghỉ ngơi đêm lập tức lại có thể vui vẻ nhảy nhót rồi. Chỉ là chuyển ít lương thực như vậy, đúng là chuyện . Cơ mà cứ bị người trong lòng dùng ánh mắt nóng hừng hực nhìn chằm chằm, đúng là làm cho người ta ngượng ngùng. xong cũng đợi Ngô Hồng Nhi về nhà lấy khăn mặt vội vã chạy tiếp tục làm việc rồi.


      Trần Hương Chi vác cái bụng to phơi nắng ở dưới mặt trời, lúc thu lúa mạch còn có thể xuống ruộng làm việc, nhưng là tại bụng rồi, tại hơn bảy tháng, thỉnh thoảng chân phù chuột rút, bởi vậy lần thu hoạch vụ thu này tuy rằng người khác bận muốn chết, nhưng là vẫn sung sướng thoải mái ở nhà nghỉ ngơi.


      Chẳng qua tuy rằng ở nhà nghỉ ngơi, nhưng là vẫn phải cho lơn ăn cho gà ăn nấu cơm rửa bát, chờ thời gian rảnh rỗi còn phải xử lý rau trong nhà chút, có thể phơi thành rau khô phơi, thể phơi cũng phải nghĩ cách giữ được thêm khoảng thời gian. Chẳng qua bây giờ vườn rau trong nhà được thu dọn tầm tầm rồi, cho nên Trần Hương Chi liền vác bụng ngồi ở chỗ đó phơi nắng.


      Thấy Hồ Quốc Đống giúp làm việc bận trong bận ngoài Trần Hương Chi nhịn được : “Quốc Đống còn rất chịu khó.” Hồi đó khi và Ngô Tân Hội vừa đính hôn, cũng thực giúp đỡ nhà bọn họ làm việc giống như Hồ Quốc Đống. Dù là bây giờ về nhà mẹ đẻ , Ngô Tân Hội cũng là ngồi như ông tướng, chả làm cái gì, phải huyên thuyên là chờ ăn.


      “Chẳng phải vậy, thằng bé Quốc Đống này tệ, bây giờ đứa hiểu chuyện như vậy rất khó tìm rồi.” Hiệnt ại Hồ Quốc Đống ở trong mắt Thôi Vinh Mai chính là đóa hoa, là nhìn như thế nào cũng thấy tốt. Thấy con dâu khen con rể, trong nháy mắt Thôi Vinh Mai tựa như tìm được quân đồng minh, với Trần Hương Chi hưng trí bừng bừng.


      Ngô Hồng Nhi vừa nghe, nhịn được vỗ trán, mẹ lại bắt đầu rồi, cả ngày đều phải lải nhải vài câu, như sợ người khác biết bà tìm được con rể tốt. Ngô Hồng Nhi lười lại nghe mẹ dưới trăm lần, xoay người ra ngoài tìm Hồ Quốc Đống bọn họ. Bây giờ lương thực chỗ cha Ngô mẹ Ngô bọn họ chuyển gần xong rồi, phỏng chừng tại chuyển cho cả Ngô và hai Ngô bọn họ đây. Lương thực của hai em nhà họ Ngô là ít rất nhiều rồi, là ít người, hai là bởi vì nguyên nhân hàng năm ăn cơm ở chỗ cha mẹ, mỗi lần Ngô Tân Quốc và Ngô Tân Thiết sang đều phải mang chút lương thực đến chỗ cha mẹ.


      Đợi tất cả mọi thứ đều xử lý gọn gàng rồi, Hồ Quốc Đống cũng ra thân mồ hôi, nắng gắt cuối thu như mãnh hổ, lời này cũng phải là sai.


      Thôi Vinh Mai và Ngô Hồng Nhi vội vàng bưng nước rửa mặt rửa tay cho mấy người đàn ông trong nhà, Ngô Hồng Nhi đưa cái khăn mặt qua cho Hồ Quốc Đống biết ngay đây là khăn mặt của Ngô Hồng Nhi, chịu được toét miệng ra cười cười, cũng may khăn mặt che ở mặt người khác thấy được, bằng thể thiếu bị người giễu cợt.


      Lau mặt xong có chút muốn trả khăn mặt trở về, vẫn là thấy Ngô Hồng Nhi chìa tay, mới lưu luyến rời đưa qua.


      “Năm nay mùa màng tốt, chúng ta cũng có thể qua năm dư dả rồi.” Nhìn lương thực tràn đầy trong vò, Ngô Xuyên Tử tươi cười đầy mặt . Ở nông thôn gần như nhà ai cũng có mấy cái vò lớn làm bằng xi măng, mấy năm trước mấy cái vò lớn này có thể chứa được nửa tệ rồi, nhưng là năm nay gần như sắp lấp đầy. Đương nhiên năm dư dả này cũng vẫn là lấy bánh bột ngô làm chủ, màn thầu mì sợi gì đó cũng chỉ là thỉnh thoản cải thiện chút thức ăn mà thôi.


      “Bà ơi, hôm nay chúng ta ăn sủi cảo .” Ba thằng cu nhà họ Ngô chơi đùa như điên cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa mới trở về , thấy ông nội như vậy bèn . Đừng tưởng rằng trẻ con còn , bọn chúng biết nhiều lắm đấy. Hôm nay trong thôn chia lương thực, nếu bà nội cao hứng, chừng làm chút đồ ăn ngon cho bọn họ.


      “Đượ,c mấy con mèo tham ăn các con. Hôm nay làm sủi cảo cho các con.” Trong nhà có lúa mì vừa thu hoạch, lại con rể lại tới, bà cũng định bụng làm chút đồ ăn ngon. Chẳng qua đáng tiếc là trong nhà có thịt, chỉ có thể làm nhân chay thôi.


      Ngô Tây lúc la lúc lắc đến bên cạnh Hồ Quốc Đống ý bảo bế mình lên, mỗi lần Hồ Quốc Đống tới đây đều mang bánh ngọt dễ ăn cho bọn họ, Ngô Tây mới ba tuổi, chính là đứa ăn hàng nhí ngốc nghếch đáng sớm bị Hồ Quốc Đống thu mua rồi.


      “Tây Tây, đừng dán vào dượng út con, hôm nay dượng làm việc cả buổi sáng rồi, mệt vô cùng.” Thấy con trai nhà mình lại chạy đến bên cạnh Hồ Quốc Đống, Ngô Tân Quốc bèn . Thằng nhóc tuy rằng tuổi , nhưng là thân thịt kia cũng rất đẫm, ôm lên cũng rất nặng tay.


      cả, sao. Thằng nhóc này đây là thân thiết với em.” Hồ Quốc Đống trái lại rất thích Ngô Tây, tới người nhà họ Ngô đều thích cả.


      “Chú đừng chiều nó, thằng nhóc này chính là con khỉ con, kém xe thằng cả rồi.” Ngô Tân Quốc cười . tới đứa con trai thứ hai này, Ngô Tân Quốc cũng rất bất đắc dĩ, hai người bọn họ đều là người ổn trọng, dù là con trai cả mặc dù mới bảy tuổi cũng cần bọn họ bận tâm quá nhiều. Làm sao sinh được thằng nhóc cả ngày đều hận thể leo tường dỡ ngói như vậy chứ. Mặc dù mới ba tuổi, nhưng là lực phá hoại của cu cậu rất thấy hiệu quả rồi, quả thực là để ý cái là nó có thể chọc trời rồi.


      Ngô Tây tuy rằng còn tuổi, nhưng là cũng rất biết sắc mặt cha nó, tuy rằng trong miệng Ngô Tân Quốc cho cu cậu làm ầm ĩ dượng út, nhưng là mặt lại cười, có thể thấy được có tức giận, bởi vậy Ngô Tây liền ì ở người Hồ Quốc Đống, cho đến khi Hồ Quốc Đống bảo đảm với cu cậu lần sau mang đến cho cu cậu loại bánh ngọt nó thích, rồi mới tụt từ người Hồ Quốc Đống xuống dưới, chạy chơi cùng mấy trai.
      Last edited by a moderator: 20/5/16
      thuytChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 16. Chỗ

      Hồ Quốc Đống ở nhà họ Ngô suốt, ăn sủi cảo xong, lại đợi đến nửa buổi chiều lúc này mới về. ra nếu phải ăn cơm tối ở nhà họ Ngô tốt lắm, đến là muốn ăn cơm tối ở đây rồi.

      Hồ Quốc Đống dắt xe đạp, Ngô Hồng Nhi theo sau định tiễn đến cửa thôn. tại hai người đính hôn, cho dù là thân mật hơn chút cũng có người xấu. Dù sao mọi người đều từng là thanh niên mà. Đối với đôi vợ chồng trẻ muốn lập tức kết hôn như vậy, mọi người cho dù giễu cợt hai câu cũng là mang theo thiện ý tuyệt đối.

      Chẳng qua tuy rằng hai nhà bắt đầu bàn bạc việc cưới xin cho hai người rồi, nhưng là cơ hội Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống tiếp xúc riêng vẫn nhiều, đề tài càng là ít đến đáng thương, tới lui cũng chỉ là chút đề tài thu hoạch ngoài đồng tệ, cháu nội cháu ngoại trong nhà nghịch ngợm gây ...

      Mắt thấy sắp đến cửa thôn rồi, Hồ Quốc Đống mới : "Mấy ngày hôm trước mẹ tìm người xem rồi, hai mươi sáu tháng chạp là ngày tốt, em, em có ý kiến gì ?" xong câu đó có chút khẩn trương, mũi cũng toát ra ít mồ hôi. Dường như là sợ Ngô Hồng Nhi ra lời từ chối, Hồ Quốc Đống lập tức còn thêm: " rể Hai nhờ vào quan hệ kiếm được tờ phiếu xe đạp cho chúng ta, cơ mà đến Tết là quá hạn, cho nên, cho nên cảm thấy vẫn nên đặt ngày sớm chút tốt hơn."

      Đáy lòng Ngô Hồng Nhi có chút muốn bật cười, Hồ Quốc Đống đây là ngay cả câu dối cũng biết , phiếu xe đạp phiếu khó cầu thậm chí giá cả còn cao hơn bản thân nó, ai có thể để nó tới sắp hết hạn chứ, lại cho dù là cuối năm quá thời hạn nếu như mùa xuân sang năm bọn họ tổ chức mà cũng sao.

      Thấy Ngô Hồng cúi đầu lời nào, Hồ Quốc Đống liền tiếp tục bảo đảm : " biết với em hay chưa, chúng ta kết hôn nhà lại mua cho cái máy may, đồng hồ và máy ghi trước hết cũng mua, dù sao chúng ta cũng dùng tới. Chẳng qua nếu em muốn mà , cũng có thể mua. Mấy năm nay cũng tích cóp được chút tiền riêng, sau này, sau này giao cả cho em giữ." mặt Hồ Quốc Đống đỏ thẫm, tuy rằng ở trong thôn năng lực làm việc của cũng là nổi trội, nhưng là làm sao ở việc chung đụng với đính hôn, đúng là tờ giấy trắng đơn thuần.

      Trừ chuyện Hồ Quốc Đống có tiền riêng, sau này cũng dự định giao cho giữ ra, cái khác Ngô Hồng Nhi đều nghe Hồ Xuân Hoa qua rồi, ra trước thu hoạch vụ thu Hồ Xuân Hoa bắt đầu chạy hai đầu nhà họ Ngô và nhà họ Hồ, chuẩn bị định việc hôn nhân cho hai người. Nhưng là thu hoạch vụ thu đến, mọi người đều bận rộn người ngã ngựa đổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng quan tâm nổi. Bởi vậy thu hoạch vụ thu vừa qua, hơi có chút thời gian rảnh rỗi, Hồ Quốc Đống lại tới cửa.

      ra trong nhà Ngô Hồng Nhi đối với chuyện cuối năm tổ chức cưới xin cho hai người đồng ý rồi, thậm chí cho Hồ Xuân Hoa lời chắc chắn, tại chỉ là thương lượng chút đồ lễ hỏi các loại, nhà họ Hồ của cải tệ, nhà họ Ngô cũng dùng công phu sư tử ngoạm giống như là bán con , nếu có biến cố gì lớn có lẽ hai người cuối năm kết hôn cũng là chuyện ván đóng thuyền rồi, bởi vậy bây giờ Hồ Quốc Đống hoàn toàn cần thiết phải hỏi thêm câu này nữa. Nhưng mà chẳng biết vì sao, Hồ Quốc Đống cứ muốn nghe được câu trả lời chắc chắn từ trong miệng Ngô Hồng Nhi. Bằng trong lòng cứ như cái bình lắc lư, yên ổn được.

      Thấy mặt tuy rằng đỏ thẫm, nhưng vẫn bộ tư thế em cho đáp án, kiên quyết , Ngô Hồng Nhi hơi có vẻ bất đắc dĩ trong lòng, ra sớm phát , Hồ Quốc Đống tuy rằng nhìn trông rất thà, tính tình cũng rất tốt, nhưng mà lại vô cùng cố chấp. Bởi vậy liền mang theo vài phần hờn dỗi và tức giận : "Nhìn trông đàng hoàng như thế nghĩ tới vậy mà còn giữ tiền riêng."

      Lúc này đầu Hồ Quốc Đống cũng sáng bừng, thấy Ngô Hồng Nhi như vậy, bèn vội vàng : "Sau này tiền giao cả cho em giữ, đồng cũng giữ lại." xong thấy ven đường có người, còn run run rẩy rẩy kéo tay Ngô Hồng Nhi lại.

      Ngô Hồng Nhi kéo chút, nhưng là Hồ Quốc Đống lại buông tay. Hồ Quốc Đống cao lớn cường tráng, tay cũng ngoại lệ rất lớn, có thể bọc lấy tay Ngô Hồng Nhi hoàn toàn. Có lẽ
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :