1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chiu thua hqd nay luon

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Nam 9 dễ thương quá

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 9. Giấu riêng

      Hồ Quốc Đống về nhà đưa xương lợn và hai cân thịt lợn cho mẹ , bao giấy dầu trong tay lại siết chặt buông.

      Lý Quế Lan suy nghĩ nhiều, rất bình thường : "Cầm trong tay là cái gì, phải cho con mua đồ lung tung sao." Tuy rằng điều kiện gia đình tệ, nhưng là Lý Quế Lan bình thường cũng là hận thể phần tiền bẻ thành hai nửa tiêu, nhìn thấy bao giấy dầu mỡ bóng loáng kia còn tưởng rằng Hồ Quốc Đống lại mua thứ gì về.

      Hôm nay con Ba trở lại, nếu phải như thế, bà cũng nỡ lại mua hai cân thịt. Ở nông thôn mười ngày nửa tháng ăn tanh bữa tệ rồi, cách dăm ba ngày lại ăn thịt, dù nhà ai cũng chịu nổi.

      Thấy Hồ Quốc Đống nắm chặt bao giấy dầu kia buông tay, Lý Quế Lan mới có hơi kỳ quái : "Thằng nhóc con làm gì vậy? Còn mau bỏ đồ xuống, tắm rửa, nghỉ ngơi lát là ăn cơm rồi. lát nữa mẹ còn phải hầm mấy cục xương này. Nhà họ Vương này cũng là keo kiệt, con xem mấy cục xương này róc sạch biết bao nhiêu, ngay cả bộ lòng cũng nỡ cho, chỉ lấy mấy cục xương nát như vậy đuổi người." Lý Quế Lan nhìn mấy cây xương róc sạch trong tay .

      Bình thường Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ giúp mổ lợn, đương nhiên lấy tiền bà con chòm xóm, nhưng là gia đình mổ lợn cũng cho chút đồ chút. Thịt đương nhiên nỡ cho, có gia đình quanh năm suốt tháng cũng ăn được mấy lần thịt, nhưng cho hai cục xương lợn hoặc là cho lòng lợn, nội tạng lợn gì đó vẫn là rất bình thường. Bởi vậy Lý Quế Lan luyện thành tay nghề làm lòng lợn và nội tạng lợn rất khéo, kể cả hầm canh xương cũng rất ngon.

      Nhưng là những thứ này cũng tính là cái gì, giò thủ và tai lợn kho Hồ Lão Đồ làm lúc cuối năm đó mới gọi là ăn ngon đấy, bạn mà được ăn ngừng được miệng. Cuối năm cũng là thời gian Hồ Lão Đồ bận rộn nhất, thường xuyên có người tới đây nhờ ông qua giúp.

      "Mẹ, mẹ làm hai cân thịt kia cho chị Ba và Nhị Đản Đại Nữu , đây là của nhà Hồng Nhi cho." Cầm bao giấy dầu, Hồ Quốc Đống hơi có vẻ nhăn nhó , còn là Hồng Nhi tự tay làm, những lời này bị nuốt xuống. Tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng là Hồ Quốc Đống vẫn là đặc biệt da mặt dày muốn ăn mình.

      "Ai u, thằng nhóc thúi này còn chạy đến nhà họ Ngô người ta?" Lý Quế Lan há mồm mắng, lúc này còn chưa nhận cửa đâu mà tùy tiện tới cửa ra thể thống gì, đừng để cho người ta nhà mình hiểu chuyện. Mặc dù biết hôm hay con trai giành việc của bố nó là có ý gì, nhưng là nghĩ tới thằng nhóc thúi này lá gan lớn như vậy.

      ", là chị dâu ấy đến mua thịt lợn nhìn thấy con, chờ lúc con cầm cho con mấy cái bánh. Cũng phải đồ hiếm lạ gì, đó phải là cầm thịt về rồi sao, mẹ làm cho chị Ba con và bọn , trong bụng bọn cũng có thức ăn mặn." mặt Hồ Quốc Đống như thường, biết còn tưởng rằng bánh rau hẹ này khó ăn bao nhiêu đâu.

      "Còn học được ăn mảnh rồi, lấy ra cho mẹ xem thử." Lý Quế Lan thấy thằng nhóc ngốc này nghiêm trang như sợ bà giành bao giấy dầu này của , trái lại sinh ra vài phần tâm tư trêu đùa. Kéo bao giấy dầu Hồ Quốc Đống nắm chặt ở trong tay qua mở ra nhìn chút, rán vàng rực, tay nghề cũng là tệ.

      "Được rồi, được rồi, cái thằng nhóc thúi này, cho nè, cầm về . Về sau mày đừng ăn cơm mẹ mày làm." Thấy Hồ Quốc Đống sợ mình lấy của nó, Lý Quế Lan nhét luôn vào trong tay sau đó làm bộ như hết sức tức giận .

      "Hì hì, " Hồ Quốc Đống cười hai tiếng, cầm bao giấy dầu vào trong phòng cất xong mới ra ngoài lấy lòng mẹ : "Chị Ba con cùng hai đứa đâu?"

      "Bố con mang theo bọn họ mua đậu hủ rồi, aiz, cuộc sống của chị Ba con trôi qua cũng là khó khăn." Nhắc tới đứa con thứ Ba này, Lý Quế Lan chính là lo lắng thôi. Tuy rằng khó chịu vì sinh năm đứa con liên tiếp, nhưng là Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ lại giống như những nhà khác coi con trở thành hàng lỗ vốn là đối đãi, mấy con rể đều là chọn chọn lại rất kỹ càng. Nhất là sau này khi sinh Tiểu Ngũ, hai người ngay cả tính toán kén rể tới cửa cho Tiểu Ngũ cũng làm. Chẳng qua sau này Hồ Quốc Đống sinh ra, quyết định này thành hình.

      tới con rể Hồ Lão Đồ tìm cho năm đứa con đều kém, cả Hồ Đào Nhi gả ngay tại thôn, chọn là gia đình giàu có lại hiểu tình hiểu lý, chồng của Hồ Đào Nhi cũng thành làm được việc, cha chồng của Hồ Đào Nhi còn là đội trường đội sản xuất thôn An Bình, thuở cùng Hồ Lão Đồ quan hệ mật thiết lớn lên. Năm thứ hai Hồ Đào Nhi gả qua sinh thằng cu mập, từ đó coi như đứng vững chắc rồi. Hơn nữa Hồ Lão Đồ thỉnh thoảng giúp đỡ đôi chút, gả qua nhiều năm như vậy, Hồ Đào Nhi sinh ba đứa con rồi, còn chưa từng chịu lần ấm ức. Hơn nữa chị lại ghê gớm, tại cho dù là mẹ chồng chị cũng dám làm khó chị.

      Hai Hồ Hạnh Nhi là người xinh đẹp nhất trong nhà, gả đến trấn rồi, chồng của chị còn là ở xã mua bán. Ban đầu cuộc hôn nhân này biết làm cho bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ. Chẳng qua Hồ Hạnh Nhi mặc dù là quê, nhưng là nắm chồng chị chặt chẽ, tiền lương mỗi tháng phải nộp lên toàn bộ, tại đôi vợ chồng trẻ cũng có hai đứa con, hơn nữa lại sống cùng cha mẹ chồng, cuộc sống biết có bao nhiêu tự tại.

      Tư Hồ Bình Nhi và Năm Hồ Mai Nhi đều lấy chồng mấy năm nay, tại cuộc sống cũng đều tệ, chẳng qua con của hai người còn , bây giờ rất bận rộn mệt mỏi, bình thường số lần về nhà mẹ đẻ nhiều lắm.

      Duy nhất làm cho người bận tâm chính là Ba Hồ Lê Nhi, năm đó khi Hồ Lê Nhi lấy chồng, nhà chồng chị cũng phải là cái dạng này. Nhưng là chờ Hồ Lê Nhi sinh Đại Nữu mới được hai năm, mẹ chồng chị mất. Tuổi cha chồng chị còn lớn vẫn chưa tới năm mươi, qua năm lại nhờ người tìm quả phụ. Từ đó cha họ coi như cách lòng với mấy đứa con.

      Người khác còn thôi, đều ra ngoài ở riêng rồi. Nhưng là Lý Chấn Lương Hồ Lê Nhi gả là con trai út trong nhà, hai cụ nhà họ Lý vốn định để cho con trai út chăm sóc lúc về già, bởi vậy đều ở cùng Hồ Lê Nhi. Vốn là việc rất tốt, cha chồng mẹ chồng chỉ có thể kiếm công điểm còn có thể trông con cho, ai ngờ tới bà mẹ chồng sau lại là người đàn bà quấy nhiễu gia đình yên.

      Mấy năm này Hồ Lê Nhi cũng có ngày dễ chịu, ngay cả khi sinh thằng hai trong tháng cũng là Lý Quế Lan tới cửa phục vụ.

      ra cũng kỳ quái, mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang theo thằng con trai chưa cưới vợ, mụ ta dồn hết sức muốn đem ngôi nhà Hồ Lê Nhi bọn họ ở kia cho con trai mình cưới vợ dùng. Nhà họ Lý tuy rằng nhiều con trai, nhưng là đứa cũng phải mụ sinh, sau này cũng trông cậy vào được bọn họ chăm sóc mình khi về già, duy nhất trông cậy vào chính là con trai mình, bởi vậy mụ liền ra sức khuyến khích cha Lý.

      Sau này đứa con trai kia của mẹ chồng sau của Hồ Lê Nhi mang đến cưới vợ cưới đến trong phòng bên của nhà Hồ Lê Nhi, mâu thuẫn càng tăng lên, người nhà đánh nhau đánh tới tận trong công xã. Hồ Lê Nhi cũng là người đanh đá, cầm gậy cho người vào cửa, chồng chị cầm dao thái rau ở phía sau, hai vợ chồng rất có tư thế muốn liều mạng. Bên cạnh, mấy chị em của Lý Chấn Lương cũng chết cho người vào cửa, thậm chí nhà họ Hồ cũng mấy cậu thanh niên trẻ tuổi làm chỗ dựa cho Hồ Lê Nhi.

      Cuối cùng vẫn là bậc trưởng bối trong thôn nhìn được, giải quyết vấn đề cho. Vợ chồng Hồ Lê Nhi chuyển ra khỏi nhà, về sau việc chăm sóc lúc già và lâm chung của hai cụ nhà họ Lý cũng cần hai người bọn họ lo. Tuy rằng bọn họ bên này người đông thế mạnh, nhưng là cha Lý dù sao cũng là cha của Lý Chấn Lương, cũng thể đánh nhau với cha ruột mình . Có thể có biện pháp giải quyết như vậy là trưởng bối nhà họ Lý thấy cha Lý đích thực chẳng ra sao cả. Dù sao còn chưa từng nghe con trai nhà ai chăm sóc cho cha mẹ lúc về già.

      Bởi vậy, cuộc sống của Hồ Lê Nhi bọn họ cũng khó khăn lên, hai vợ chồng bọn họ tương đương với chỉ có cái thân mà ra ở riêng, chỉ được chia mấy cái bát cái nồi sắt, ngay cả dao phay cầm tay cũng có, nhà ở cũng là nhà người khác, đệm chăn trong nhà dùng tất cả đều là đồ cưới của Hồ Lê Nhi. Tuy rằng đám người thân đều giúp đỡ cho ít tiền, nhưng là cách xây nhà còn kém khoản rất lớn. Bình thường Hồ Lê Nhi nhịn ăn nhịn mặc, ngay cả miếng mỡ lợn cũng nỡ ăn. Cũng may năm ngoái nhà cũng xây lên rồi, tuy rằng thiếu rất nhiều nợ, nhưng là cuối cùng là có hi vọng rồi.

      Lý Quế Lan xót con , luôn muốn giúp đỡ phen, nhưng là Hồ Lê Nhi cũng là người kiên cường, lúc nào mẹ chị cho thêm tiền cũng cần. Bởi vậy Lý Quế Lan cũng chỉ có thể giúp đỡ phen ở mặt ăn uống, lại thỉnh thoảng làm quần áo giày dép gì đó cho hai cháu ngoại. Bởi vậy hôm nay Ba tới, bà nào là cắt thịt nào là mua đậu hũ, bốn khác cũng có đãi ngộ này.

      Hồ Quốc Đống cũng biết khó khăn của chị mình, nghĩ tới mới vừa rồi mình còn giấu mấy cái bánh rau hẹ cũng là rất ngượng ngùng. Bởi vậy bèn với mẹ : "Kẹo mấy ngày hôm trước chị Hai con cầm về có còn , mẹ chia chút cho Đại Nữu và Nhị Đản, chúng ta cũng có ai ăn."

      "Biết rồi, thằng nhóc thối, chỉ mày là cậu ruột còn mẹ là bà ngoại sau hay sao. Đừng ở đây vướng víu, mẹ hầm cục xương lợn này cho, chờ cha mày mua đậu hũ về, lại hầm thức ăn. Hai đứa cũng biết bao lâu ăn thịt rồi." Lý Quế Lan biết đây là ngượng ngùng rồi, thằng nhóc này bình thường giữ đồ ăn tí nào, lần này coi mấy cái bánh như bảo bối thuần túy là bởi vì là của con người ta làm.

      Vòng mấy vòng ở trong nhà rồi lại tắm rửa chút, Hồ Quốc Đống rôt cuộc là ngượng ngùng. Thừa dịp mẹ nấu cơm chú ý, xe đến xã mua bán cách nhà bọn họ xa mua hai bao bánh ngọt về cho hai đứa . Bánh ngọt trong xã mua bán chỉ có loại, còn cứng rắn, bánh ngọt này cảm thấy khó ăn, còn rất đắt, chẳng qua trẻ con trái lại là rất thích.

      tay trong tay Hồ Quốc Đống cũng cóp được ít tiền. Chẳng qua phần chính còn ở trong tay mẹ giữ. Trước đây cũng có bao nhiêu chỗ cần tiêu, cầm nhiều tiền như vậy cũng cần thiết. Chẳng qua bây giờ Hồ Quốc Đống ngầm tính toán, về sau vẫn phải là giữ lại nhiều tiền ở trong người chút mới được, bằng sau này mua chút đồ cho Hồng Nhi cũng tiện. Nghe con cũng thích ăn kẹo và bánh ngọt gì đó. Mấy ngày nay xem học hỏi kinh nghiệm của đám cưới vợ ít, nghe thường xuyên mua chút đồ ăn cho con dùng là việc vô cùng quan trọng.

      Lý Quế Lan cũng biết Hồ Quốc Đống có tâm tư giấu tiền riêng cóp cho vợ, nếu bà biết nhất định đập bẹp dí thằng nhóc thối có vợ quên mẹ này.
      Last edited: 10/5/16
      linhdiep17, Christhuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 10. chơi

      Tháng bảy đối với rất nhiều người mà chỉ là tháng vô cùng bình thường, nhưng là đối với Đỗ Quân mà , lại là hết sức khác biệt. Hạ tuần tháng bảy, mấy thanh niên trí thức Đỗ Quân và Vu Thành đều vào thành phố tham gia cuộc thi, Vương Lan muốn theo chăm sóc, nhưng là thứ nhất bụng của rồi, thứ hai thêm người cùng cũng là thêm phần chi tiêu, Vương Lan cầu xin cha cả buổi mới vay được hai mươi đồng, tuy rằng rất nhiều người thấy ít rồi, nhưng là cũng vỏn vẹn đủ cho mình Đỗ Quân dùng mà thôi, cho nên Vương Lan chỉ có thể nôn nóng bất an ở nhà đợi tin tức.

      Trái ngược với nôn nóng của Vương Lan, cuộc sống của Ngô Hồng Nhi trôi qua hết sức yên ả, chẳng qua mấy ngày nay bác bắt đầu thu xếp chuyện và Hồ Quốc Đống chơi. Trời nóng như vậy, vừa chính là mồ hôi cả người, hơn nữa tại có điều hòa, hai có quạt điện, Ngô Hồng Nhi có nhiều tinh khí thần ra ngoài chơi lắm. Nhưng mà bác , bên kia thúc giục quá, bởi vậy cũng là định vào ba ngày sau.

      Thôi Vinh Mai khẽ cắn răng làm bộ quần áo cho con nhà mình. Áo hoa tay lỡ, quần màu xanh thẫm. Áo tay lỡ là Ngô Hồng Nhi làm, hơi bóp eo chút, nhưng là cũng chỉ là chút mà thôi, Ngô Hồng Nhi cũng dám làm quá phận, bằng bị người đứng đắn.

      Chẳng qua thời tiết này là quá nóng, hơn nữa còn phải mặc quần phải là xanh thẫm chính là màu đen nóng chết người, váy, quần đùi gì đó nghĩ cũng đừng nghĩ. Niên đại này quá bảo thủ rồi, cho dù là ở trong thị trấn, đường cái cũng có người mặc màu sắc tươi sáng.

      Thấy Ngô Hồng Nhi sau khi mặc quần áo mới vào càng thêm vẻ xinh đẹp, Thôi Vinh Mai vui mừng nở hoa, "Ai u, con nhà chúng ta đúng là xinh đẹp."

      Trần Hương Chi cũng ở bên cạnh góp vui : " là, đừng quần áo này bóp eo cái, có vẻ dễ nhìn hơn ít. Nhưng mà vẫn là hơi rộng, Hồng Nhi eo , nếu là bóp thêm chút càng đẹp." Trần Hương Chi nhìn bộ quần áo này của Ngô Hồng Nhi mắt đầy hâm mộ, tính toán mình sinh con xong cũng phải làm bộ quần áo như thế.

      " , bớt ở đây ra ý tưởng ôi thiu, con thấy con nhà ai mặc quần áo như vậy, cũng sợ bị người chê cười." Thôi Vinh Mai biết con dâu út này nhà mình có chút tính tình trẻ con, liền mắng.

      "Ngài đừng hiểu, lần trước con vào thành phố còn nhìn thấy người ta có người mặc quần đỏ đấy, chẳng lẽ cũng đứng đắn hay sao?" Trần Hương Chi cũng sợ mẹ chồng, sờ sờ bụng, đây chính là bùa hộ mệnh của , lập tức phản bác ngay. tới năm nay cũng mới hai mươi bốn tuổi, tại chính là thời điểm cái đẹp, bởi vì tuổi tác gần, bình thường cũng hợp ý với Ngô Hồng Nhi nhất.

      "Người khác tôi mặc kệ, nhưng là các chị cũng thể mặc. Quần áo này mẹ thấy rất tốt, chờ ngày kia Hồng Nhi hãy mặc cái này. Mẹ giặt chút cho con trước, ngày mai khô." xong cầm quần áo ra ngoài.

      Thấy Ngô Hồng Nhi nhìn sang , Trần Hương Chi bĩu môi, trong lòng len lén câu "Bà phong kiến." Chẳng qua nghĩ đến cái bụng to của , dù thế nào cũng phải qua năm mới nữa có thể mặc được quần áo mới, lại có chút uể oải. Vẫn là Ngô Hồng Nhi an ủi mấy câu mới thôi.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày chơi rất nhanh đến. Ngô Hồng Nhi bên này theo chị dâu Cả của còn có thím Ba, Hồ Quốc Đống bên kia theo chị Cả cùng thím trong họ nội, cộng thêm bà mối Hồ Xuân Hoa. Bảy người cuồn cuộn vào thành phố.

      Mọi người đều xe đạp, chỉ có Ngô Hồng Nhi để cho chị dâu lai, cũng phải trong nhà đủ xe đạp, lúc ba em nhà họ Ngô kết hôn, cái khác mặc dù có, nhưng là xe đạp lại mua cả. Nhưng là Ngô Hồng Nhi biết . tới chuyện này làm người ta thương cảm, Ngô Hồng Nhi cũng khóc ra nước mắt.

      Đời trước bởi vì nguyên nhân bị bệnh, đừng xe đạp, Ngô Hồng Nhi đến cả chạy bộ cũng chưa từng chạy. Đời này rất ít sinh bệnh, hơn nữa cực kỳ chú ý rèn luyện, có thể vô cùng khỏe mạnh. Nhưng là ở phương diện học xe đạp lại là mười chỗ thông chín chỗ, dốt đặc cán mai. Vì học cái này, bị ngã đau vài lần, đến bây giờ đầu gối vẫn còn có vết sẹo nhàn nhạt đây nè.

      Nhưng là cho dù là như thế, vẫn có học được, lo tay lo được chân, người khác giữ ở phía sau còn được, vừa buông tay là ngã luôn. Đến bây giờ lớn như vậy cưỡi lên vẫn là xiêu xiêu vẹo vẹo, ngay cả đứa trẻ con cũng bằng. Sau lại dứt khoát mất mặt nữa.

      Thôi Vinh Mai thấy học được cũng đành thôi, dù sao trong thôn có rất nhiều người biết xe đạp. Xe đạp này cũng phải là nhà ai cũng có thể mua được.

      Dọc theo đường thấy Hồ Quốc Đống thỉnh thoảng liếc lại đây, Ngô Hồng Nhi hơi đỏ mặt. Trước đây cũng có gì, nhưng là bây giờ đột nhiên cảm thấy biết xe đạp cũng rất mất mặt.

      ra Hồ Quốc Đống đúng là nghĩ đến phương diện đó, chỉ là hi vọng mình có thể lai Ngô Hồng Nhi, nhưng là do dự cả buổi vẫn là ngại ngùng mở miệng, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng liếc mắt cái, làm Ngô Hồng Nhi còn tưởng rằng cảm thấy mình biết xe đạp rất quái lạ đấy.

      Cũng may hơn nửa giờ cuối cùng cũng đến, Hồ Quốc Đống dặn mọi người để xe đạp ở trước cửa xã mua bán, rể làm ở chỗ này, để xe ở đây rất an toàn. ra cho dù là để ở đây, xe cũng mất được, xã hội bây giờ nếp sống rất tốt, việc trộm cắp gần như xảy ra.

      Cất xe xong, rể Hai của Hồ Quốc Đống cũng ra chào hỏi, chẳng qua xong mấy câu, Hồ Đào Nhi bảo mọi người vào cửa hàng bách hóa xem thử, rể Hai của Hồ Quốc Đống thấy vậy, nhanh chóng nhét mấy tờ phiếu lương thực phiếu vải gì đó cho Hồ Quốc Đống, tại làm việc tại xã mua bán, mấy thứ này kiếm được dễ hơn người bình thường chút. Vợ dặn dò cả buổi sáng, cậu em vợ duy nhất này làm mai, người làm rể như phải bày tỏ chút. Trấn chỉ có cửa hàng bách hoá, bên trong cái gì cũng có bán, chẳng qua có phiếu cũng mua được.

      Hôm nay Hồ Quốc Đống cũng là nắm đống phiếu tới đây, mẹ tích cóp nhiều năm như vậy chỉ chờ ngày này thôi, hơn nữa hai năm qua chính sách rộng rãi rồi, có địa phương cần phiếu cũng có thể mua được đồ, chỉ là giá tiền đắt hơn chút. Ý của Lý Quế Lan là hôm nay mua cho Ngô Hồng Nhi bộ quần áo trở về.

      Nhưng mà dạo vòng Ngô Hồng Nhi cũng có gì thích, thời kỳ này quần áo cũng chỉ là hai loại kia, dài dài rộng rộng còn bằng tự mình làm đâu. Quan trọng nhất là người bán hàng bên trong thái độ rất chi là kém, đám có bộ dáng lỗ mũi hếch lên trời.

      Thấy Ngô Hồng Nhi có cái thích, Hồ Quốc Đống ngầm kéo kéo tay áo chị , ý bảo chị tiến lên khuyên nhủ.

      "Hồng Nhi thích? Chị thấy bộ quần áo kia tệ, em cảm thấy thế nào?" Hồ Đào Nhi .

      Hồ Xuân Hoa bọn họ cũng đều nháy mắt cho Ngô Hồng Nhi, ý bảo chọn cái, khi ra ngoài chơi đàng trai đều mua chút đồ cho đàng , điều kiện tốt mua bộ quần áo, điều kiện tốt cũng mua cho cái khăn quàng cổ gì đó. Lúc này cần dè dặt.

      Vương Vinh Hoa thấy Ngô Hồng Nhi đúng thực là thích, em chồng này chị biết, khéo tay cũng cực kỳ chú ý, xem ra con bé là thích. Bởi vậy chị bèn : "Nếu chúng ta xem thử vải vóc, Hồng Nhi khéo tay, làm quần áo rất đẹp."

      Chị vừa lời này ra, thím của Hồ Quốc Đống vội vàng : "Phải phải phải, thím thấy những loại vải kia cũng rất tốt."

      Đoàn người lại vội vàng liên tục chiến đấu ở những chỗ bán vải, Hồ Quốc Đống lần này sờ đúng cửa, thấy Ngô Hồng Nhi thích loại vải sợi tổng hợp, liền bảo người bán hàng cắt cho mấy thước, Ngô Hồng Nhi làm chiếc áo khoác ngắn mặc mùa thu là thành vấn đề. Thấy Ngô Hồng Nhi như thế nào cũng chịu chọn nữa, Hồ Đào Nhi lại cùng Vương Vinh Hoa chọn cho Ngô Hồng Nhi miếng vải làm quần. Gom đủ bộ quần áo, lúc mới thôi.

      Dạo xong cửa hàng bách hoá, lại ăn cơm ở quán cơm của trấn , Hồ Quốc Đống lại gọi cho Ngô Hồng Nhi bọn họ hai cân bánh ngọt mới đưa người về thôn Bàn Đào.

      đường về thôn, thấy tâm trạng em trai vô cùng tốt, Hồ Đào Nhi liền trêu ghẹo : " thích con người ta như vậy rồi, xem xem cái bộ dạng gấp gáp kia của cậu lúc người ta vừa mới cần quần áo, còn vừa mua là cắt tấm sợi tổng hợp lớn như vậy, mẹ ta tích cóp chút phiếu vải dễ dàng sao, thằng nhóc thúi này."

      Khi Hồ Quốc Đống ra đời, Hồ Đào Nhi mười lăm mười sáu rồi, Hồ Quốc Đống có thể là chị tay nuôi lớn cũng đủ. Sau này Hồ Đào Nhi gả đến bổn thôn, quan hệ giữa hai người cũng xa cách. Lúc Hồ Quốc Đống bảy tám tuổi nhà chị ăn trực ít, bởi vậy thấy Hồ Đào Nhi trêu ghẹo vài câu, chỉ là cười ngây ngô ‘hì hì’. thầm nhớ lại biểu vừa rồi của mình, mua đồ rất chủ động, buổi trưa ở quán cơm biểu cũng rất hào phóng, có chỗ nào tốt, cũng biết biện pháp thằng Kiến Tân kia có đáng tin hay .

      Lại Ngô Hồng Nhi bọn họ cũng ở nhà thảo luận về Hồ Quốc Đống đấy, thấy Ngô Hồng Nhi cầm về hai tấm vải, nhất là còn có tấm sợi tổng hợp lớn như vậy, Thôi Vinh Mai rất cao hứng, xem ra nhà họ Hồ là rất vừa ý con nhà mình đây, sợi tổng hợp này giá cả đúng là rất cao, cũng chỉ là người thành phố mới có thể mặc loại vải như vậy. Người nông thôn khi kết hôn có thể làm chiếc quần áo sợi tổng hợp cũng có thể đắc ý rất lâu.

      Càng miễn bàn trừ vải dệt, còn có hai cân bánh ngọt, Vinh Mai ngẫm lại thằng bé Hồ Quốc Đống kia là nghĩ như thế nào cũng thấy tốt. Chẳng qua bà thím theo Ngô Hồng Nhi lần này lại : "Đứa này chỗ nào cũng rất tốt, chỉ là tay hơi lỏng, chị dâu chị biết buổi trưa chúng em chỉ có bảy người, thằng bé kia gọi hẳn sáu món ăn, có bốn món đều là đồ ăn mặn, còn ăn được màn thầu bột mì. Em ăn cũng có chút đau thịt, sau này Hồng Nhi phải nắm tiền chặt chút, nếu cứ tiêu thế này, cho dù là điều kiện gia đình tốt, cũng tích cóp được tiền."

      Ngô Hồng Nhi nghe thím như vậy, cúi đầu chuyện, hôm nay Hồ Quốc Đống cứ dán mắt vào , ánh mắt kia nóng hừng hực, bây giờ còn có chút ngượng ngùng nữa đây.

      Trần Hương Chi lại : "Xem thím kìa, người ta ra tay hào phóng còn có sai? Nếu chỉ gọi hai món ăn, có phải thím lại muốn người ta bủn xỉn hay ." Trước đây còn cảm thấy Hồ Quốc Đống bộ dạng ra gì cả, nhưng là bây giờ xem ra cũng tệ lắm.

      "Đứa này cũng là đứa có mắt nhìn, đối với người khác tay cũng lỏng như vậy đâu, cũng chỉ là đối với Hồng Nhi của chúng ta mới như vậy. Chúng ta phải đều là người nhà sao." Hồ Xuân Hoa cũng cứng mềm cho em dâu bà cây đinh mềm, tuy rằng hôm nay Quốc Đống tốn ít tiền, nhưng là người ta sẵn lòng, nào cần đến thím như vậy, hết lần này tới lần khác tỏ vẻ thím nổi bật.

      Chẳng qua theo bản năng Thôi Vinh Mai coi Hồ Quốc Đống thành người trong nhà, tiền của nó còn phải là của con mình, nghĩ tới buổi trưa ăn cơm dùng nhiều tiền như vậy, bà cũng có chút thịt đau, tuy rằng ngoài miệng cái gì, nhưng là trong bụng vẫn là nghĩ về sau phải khuyên nhủ đứa này, cũng phải dặn Hồng Nhi xiết chặt tiền lại, nhà ai có nhiều tiền có thể lãng phí thoải mái như vậy. May mắn nốt nhạc đệm này Hồ Quốc Đống biết, bằng chỉ sợ thằng nhóc Hồ Kiến Tân kia xui xẻo rồi.

      Chú thích:
      1 thước = 1/3m

      Tinh khí thần: tam bảo của cơ thể con người,
      Tinh
      Là phần tinh hoa của con người là cốt lõi của khí tiên thiên (do cha mẹ tạo ra) và khí hậu thiên (do ăn uống và hít thở dưỡng khí) kết hợp mà thành, nên làm tiêu hao tinh lực trong các trò ăn chơi sa đọa, đặc biệt là đam mê nữ giới là điều úy kỵ trong khi luyện công và dễ làm tiêu hao cạn kiệt tinh lực.
      Khí
      Là phần thăng hoa do luyện tập làm Tinh hóa Khí, là nguồn năng lực nội sinh (Internal Power) nguyên ủy từ gió (cung Tốn) phía lồng ngực đưa xuống thổi bùng lửa ở Tâm hỏa (Tim) và huyệt Mệnh Môn (ngang giữa thắt lưng) hóa Tinh ở bể Thận là vùng Bàng Quang (Bọng đái) và Đan Điền (dưới rốn 3 phân) thành Khí bay lên tạo ra năng lượng cơ thể. Do vậy khi ngồi luyện thở (khí công) hay Thiền lâu ta có cảm giác có luồng hơi nóng xuất ở bụng dưới (huyệt Đan Điền) và vùng giữa bụng là như thế.
      Thần
      Là trạng thái cao nhất của năng lực nội sinh, cho nên sách luyện Thần hoàn hư là luyện cho Khí luân lưu khắp châu thân để tạo nên vận động có khí lực mạnh mẽ và hình hài có phong thái tinh .
      Tinh – Khí – Thần của con người thường được ví như ngọn đền dầu, nếu dầu tiêu hao hoang phí, tất ngọn đèn cũng giống như đèn treo trước gió, sinh mạng hiểm nguy, chết lúc nào biết, mấy lời khuyến cáo những người ham mê sắc dục nữ giới và có lối sống vô độ phóng túng là lời cổ nhân truyền lại phản khoa học chút nào là vậy.
      Last edited: 10/5/16
      thuyt, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, chương 11. Nửa đêm thầm

      Buổi tối hôm đó ba em nhà họ Ngô ngoại lệ lại ăn cơm cùng nhau. Chủ đề đương nhiên vẫn là Hồ Quốc Đống.

      Thôi Vinh Mai chia cho ba cháu trai mỗi đứa cái bánh ngọt, là loại chỉ có ở trấn , khác bánh trung thu lắm, bên trong cũng có nhân, bên ngoài còn có vỏ xốp, so với loại bánh ngọt cứng rắn trong xã bọn họ ăn ngon hơn nhiều. Trần Hương Chi trông mà thèm, lấy cớ em bé trong bụng muốn ăn, cũng da mặt dày đòi cái.

      bao bánh ngọt này cũng có bao nhiêu, chia ra bốn cái, thoáng cái ít non nửa. Thôi Vinh Mai hết sức đau lòng thu nó lại cất ở trong tủ bếp, sau đó mới bắt đầu lải nhải: "Đứa này nha, cái gì cũng tốt chẳng qua là tay quá lỏng rồi, ông xem còn mua bánh ngọt, cái này đắt thế nào chứ. Còn bằng mua hai túi kẹo đâu."

      Chẳng qua Thôi Vinh Mai tuy rằng miệng như vậy, nhưng là ngay cả loại thần kinh khá thô như Trần Hương Chi cũng biết mẹ chồng đối với Hồ Quốc Đống là vô cùng hài lòng, càng miễn bàn người khác.

      Mấy ngày nay ấn tượng của Ngô Xuyên Tử đối với Hồ Quốc Đống cũng thay đổi ít, hai ngày trước đích thân ông trang An Bình hỏi thăm, nghe được mấy nhà, cũng nhà Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống tốt . Đều là Hồ Lão Đồ trượng nghĩa, Hồ Quốc Đống có năng lực, người làm cha thận trọng đến mức còn nghe ngóng cả người làm mẹ chồng là Lý Quế Lan, dù sao sau này thời gian chung đụng giữa con và mẹ chồng rất dài, cũng may Lý Quế Lan tuy rằng mạnh mẽ, nhưng phải là người xấu gì, danh vọng ở trong thôn cũng rất cao.

      Tuy rằng luyến tiếc con , nhưng cũng thể để cho con bé thành bà già nha, bởi vậy mấy ngày nay khi Thôi Vinh Mai nhắc tới Hồ Quốc Đống, cuối cùng ông là có thể câu tốt lắm. Thấy Thôi Vinh Mai ở kia nhìn như oán giận ra khoe khoang cũng cái gì, ông đối với hào phóng của Hồ Quốc Đống cũng rất hài lòng, hào phóng là vì cái gì, còn phải coi trọng con nhà mình, tiền nhà ai phải tích cóp từng xu .

      Lải nhải cả buổi, Thôi Vinh Mai thậm chí ngay cả chuyện làm việc cuối năm cũng nhắc hai câu, cuối cùng vẫn là thấy mấy cháu trai đều mệt đến mức mở mắt ra được, mới đuổi Ngô Tân Quốc và Ngô Tân Thiết về.

      Phục vụ hai đứa chui vào trong chăn, Vương Vinh Hoa thay chậu to nước nóng cho Ngô Tân Quốc rửa chân, trong thôn còn chưa có điện, chẳng qua bên ngoài ánh trăng rất sáng, hai người cứ bận rộn ở nhà chính trong cảnh tối lù mù như vậy.

      "Mình cũng gặp thằng bé nhà họ Hồ kia mấy lần, cảm thấy thế nào?" Làm chị dâu, chuyện em chồng xem mắt Vương Vinh Hoa là theo từ đầu tới giờ, thấy mẹ nhắc tới chuyện kết hôn rồi, Ngô Tân Quốc liền hỏi. Mặc dù là trai ruột, nhưng là còn chưa từng thấy Hồ Quốc Đống lần nào đâu.

      "Rất tốt, bộ dạng cao cao to to, của cải cũng giàu có, lại chỉ con trai, Hồng Nhi gả qua cũng bớt lo. Mấu chốt nhất là, em chính mắt thấy, thằng bé kia đối với Hồng Nhi của chúng ta là để bụng, nhìn Hồng Nhi con mắt cũng chuyển. Hôm nay đường vẫn luôn nhìn rời mắt như vậy, nhìn đến Hồng Nhi của chúng ta cũng xấu hổ rồi." Vương Vinh Hoa cười . Qua năm chị ba mươi rồi, con cái cũng sinh hai đứa, cả ngày củi gạo dầu muối sớm thèm để ý những thứ tình tình kia rồi, theo chị tìm đối tượng này ấy à, vẫn nên tìm người kiên kiên định định có thể qua ngày, Hồ Quốc Đống cũng rất tốt.

      "Ừm, tôi nghe cũng rất tốt, nhưng mà Hồng Nhi lòng dạ cao, tuy rằng ngoài miệng con bé cái gì, cũng biết trong lòng có ý kiến gì hay ." Ngô Tân Quốc lau lau chân, hắt nước bẩn ra ngoài sau đó .

      Vương Vinh Hoa cười khổ, điều kiện tốt như vậy còn bằng lòng, còn muốn tìm cái dạng gì, chẳng lẽ còn muốn gả vào thành phố? Gia đình tốt như nhà họ Hồ em chị muốn gả cũng được đâu.

      Tuy rằng rất tối, nhưng là Ngô Tân Quốc vẫn là nhìn ra được Vương Vinh Hoa sau khi nghe xong những lời này của mình, tâm tình tốt lắm, biết chị nghĩ tới em vợ bèn : "Việc hôn nhân của Vinh Quyên nhi còn chưa định được ư?"

      Vương Vinh Quyên là em nhất của Vương Vinh Hoa, điều kiện của nhà họ Vương được tốt lắm, bộ dạng của Vương Vinh Quyên cũng là thô thô đen đen, giới thiệu mấy mối cuối cùng cũng đều thành, kéo cái là kéo đến hai mươi hai còn chưa định được gia đình nào. Thời kỳ này, con hai mươi hai tuổi ở nông thôn cơ bản đều lập gia đình, nếu kết hôn sớm, đứa cũng biết mua nước tương rồi.

      Chỉ vì chuyện này cha mẹ nhà họ Vương là lo lắng vỡ tim rồi, người chị lấy chồng như Vương Vinh Hoa cũng bận rộn theo ít, nhưng là chuyện tìm nhà chồng này đúng là phải dựa vào duyên phận, duyên phận đến cho dù là bọn họ sốt ruột hơn nữa cũng vô dụng. tại mắt thấy Ngô Hồng Nhi tìm nhà chồng, điều kiện tốt như vậy còn muốn chọn chọn lựa lựa, dù là quan hệ của Vương Vinh Hoa và em chồng tệ, trong lòng bây giờ cũng nhịn được chua chát.

      "Chẳng phải là vậy hay sao, trước đó lâu vừa mới giới thiệu người lại thành." Vương Vinh Hoa , "Mình Quyên Nhi trong nhà ngoài nhà đều là giỏi giang, làm sao làm mối gia đình cứ khó khăn như vậy chứ."

      "Ngày khác mình với bác chút, xem bác ấy có gia đình nào thích hợp ." Nhắc tới em vợ Ngô Tân Quốc cũng là rất bất đắt dĩ, Vương Vinh Hoa tuy rằng cũng phải xinh đẹp lắm, nhưng mà cũng là gương mặt ngay ngắn, ngũ quan cũng coi như cân đối, lại bọn họ khi đó cũng chú ý nhiều như bây giờ, xem nhiều nhất chính là có thể sống qua ngày lành hay , Vương Vinh Hoa trong nhà ngoài nhà đều là tay giỏi giang, cưới chị Ngô Tân Quốc cũng là rất hài lòng.

      Nhưng là bộ dạng em vợ này so với Vương Vinh Hoa còn kém hơn rất nhiều, khuôn mặt đẹp còn có đôi mắt tam giác, bởi vì từ làm việc ở ngoài đồng, cả người nhìn cũng rất thô ráp, thanh niên ai muốn tìm người xinh đẹp, cứ dăm ba bận thành kéo dài như vậy. Chẳng qua cũng có cách nào khác, chỉ có thể cho Vương Vinh Hoa ý kiến, bảo chị tìm Hồ Xuân Hoa giúp đỡ chút, Hồ Xuân Hoa bình thường cũng thích làm mai làm mối cho người ta.

      Vương Vinh Hoa gật gật đầu, tốt xấu gì cũng là có hi vọng, chỉ mong em có thể tìm được gia đình sớm chút, nếu mấy vợ của em kia của chị cũng có ý kiến . Lười lại nghĩ đến vấn đề đáng ghét này, chị với Ngô Tân Quốc: "Xem ra mẹ là định năm nay làm công việc cho Hồng Nhi, đến lúc đó chúng ta cầm cho bao nhiêu đây?"

      Mấy em trai kết hôn Vương Vinh Hoa và Ngô Tân Quốc đều lấy ra mười đồng, ở thôn Bàn Đào này cũng tính là nổi trội rồi. Nhưng là nhìn bộ dáng chồng thương em như vậy, chỉ sợ chờ đến khi Hồng Nhi kết hôn còn phải hơn thế, tại trong tay hai người Vương Vinh Hoa tổng cộng cũng có năm mươi đồng, chị phải chuẩn bị trước chút, sang năm Đông Tử nhà họ phải bắt đầu học rồi, thế nào cũng phải để lại ít chứ.

      Ngô Tân Quốc do dự chút, hiển nhiên cũng biết của cải nhà mình nhiều lắm, hơn nữa còn suy nghĩ nhiều hơn Vương Vinh Hoa vấn đề, Hồng Nhi là em , Vinh Quyên nhi cũng là em , tuy rằng bây giờ Vinh Quyên còn chưa định được người nào, nhưng là tuổi tác dù sao lớn, chỉ sợ vừa định xong là quất luôn, cũng thể quá mức nặng bên này bên kia nhỉ.

      vốn hạ quyết tâm cho em hai mươi đồng, nhưng là nghĩ tới cái ví xẹp lép của mình, cũng thể vì chuyện tiền mừng mà nhà mình sống được, bèn : "Cho mười đồng ,mình xem mà làm thêm cho Hồng Nhi vỏ gối, rèm cửa gì đó."

      Nghe thấy chồng cho quá tiền, Vương Vinh Hoa thở phào nhõm, nhưng mà vỏ gối, rèm cửa cũng rẻ, bây giờ vải là phải cần phiếu, cũng may vải hồi làm đầy tháng cho hai đứa còn giữ lại chút, vải bông chị dùng hồi kết hôn cũng còn giữ tấm , làm cái này là đủ rồi.

      "Được, em làm trước, nhìn bộ dáng gấp gáp của nhà họ Hồ bên kia đoán chừng đợi được đến sau tết rồi, chúng ta vẫn là chuẩn bị sớm chút." Vương Vinh Hoa .

      "Đúng vậy, cha ta cũng bắt đầu bảo tôi hỏi thăm có thể kiếm phiếu máy may ở đâu, nếu quả như cuối năm làm việc này, thời gian còn rất khẩn trương. Chỗ mẹ ta nuôi hai đầu lợn, trong nhà còn có hơn mười con gà, phỏng chừng món ăn mặn cũng đủ rồi, cũng biết cải thảo trồng có đủ hay , còn có miến miếc gì đó cũng phải chuẩn bị trước." Ngô Tân Quốc . Nhà họ Ngô ở thôn Bàn Đào thuộc về nhà giàu, muốn gả con cũng phải cần ít thứ đâu.

      câu vô ý thức của Ngô Tân Quốc, làm cho trong lòng Vương Vinh Hoa quấy quả cái, hồi bọn họ kết hôn ngay cả xe đạp cũng có, vẫn là sau này kết hôn rồi mới mua, tại em chồng kết hôn, cha chồng vậy mà nghĩ tới mua cho máy may. Nhìn vẻ mặt bình thường của chồng, phảng phất như mua máy may dễ dàng như mua trứng gà, Đông Tử nhà chị bảy tuổi rồi, chị còn chưa dùng tới máy may đâu.

      Nhưng là Vương Vinh Hoa cũng thể cái gì, nhiều lắm là trong lòng chua loét, đó là tiền riêng của cha mẹ chồng, lúc trước kết xong là ra ở riêng luôn, bây giờ bất kể cha mẹ chồng mua cái gì cho em chồng chị cũng quản được. Hơn nữa đừng nhìn cha chồng chị bình thường rất ôn hòa, nhưng là đối với con duy nhất này lại rất quan tâm, chỉ cần chị câu đồng ý mà , chỉ sợ sau này cũng đừng nghĩ có được vẻ mặt tốt từ chỗ cha mẹ chồng nữa.

      "Nhà họ Hồ bên kia đoán chừng chuẩn bị tốt, hôm nay chúng em trấn , mắt nhìn thấy rể Hai làm ở xã mua bán kia của Quốc Đống nhét cho nó mấy tờ phiếu, đến lúc đó thực được nhờ nhà họ kiếm phiếu chúng ta bỏ tiền là được." Vương Vinh Hoa .

      "Xem chút nữa , ý của cha mẹ là xe đạp nhà họ mua, máy may chúng ta kiếm. Chẳng qua mẹ cũng nhà họ Hồ bảo đảm rồi, máy may và xe đạp nhất định đều mua cho được." Ngô Tân Quốc ngáp cái, "Hai ta cũng là ở chỗ này lo nghĩ đây, bây giờ ngay cả cửa còn chưa nhận đâu, nữa, mau ngủ , ngày mai còn phải bận rộn đấy." Chỉ chốc lát sau ngủ rồi.

      Thấy Ngô Tân Quốc ngủ, Vương Vinh Hoa thở dài cũng nhắm hai mắt lại, hôm nay mặc dù ra đồng, nhưng là cũng nhàng, chỉ chốc lát sau chị cũng ngủ.

      Hai người ngủ ngon, nhưng là Ngô Hồng Nhi bây giờ lại có chút ngủ được. cứ nhớ lại bộ dáng nhìn chằm chằm vào của Hồ Quốc Đống ở đường, người lớn như vậy biết xe đạp đúng là rất mất mặt. Nhưng là sờ sờ vết sẹo đầu gối mặc dù nhạt nhưng là vẫn có thể thấy có chút giống với chỗ da khác, lại có phần lùi bước, lỡ như lại bị ngã làm thế nào.

      Lăn giường gạch hai vòng, Ngô Hồng Nhi thở dài, mình trừ biết xe ra, biểu của những điểm khác khác cũng rất tốt nhỉ. Thôi, lần sau thăm dò Hồ Quốc Đống chút, nếu để ý cái này mà , cùng lắm lại học chút là được, phải là bị ngã thôi sao. ra chỉ Hồ Quốc Đống, Ngô Hồng Nhi cũng thấp thỏm bất an lắm, việc xem mắt này cả hai đời đúng là ‘ lấy lần đầu tiên lấy chồng’, sợ mình chỗ nào làm đủ tốt. Bằng bằng khéo của Ngô Hồng Nhi làm sao lại phiền não cái này thuần túy là tự mình tìm phiền toái cho mình thôi.

      Chú thích thêm:

      Từ ‘ta’ trong cha ta, mẹ ta là ta trong chúng ta nhé các nàng.
      Last edited: 10/5/16
      Chris, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :