1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 86. Cơm tất niên

      Edit: Trạch Mỗ

      Lại là năm giao thừa, động tĩnh tối nay của nhà họ Hồ hơi lớn. Trước đây cũng chỉ là bốn người lớn ba đứa bé cùng nhau, nhưng hôm nay người cũng có chút đếm xuể. Đầu tiên là nhà Hồ Đào Nhi, hai vợ chồng Hồ Đào Nhi và Vương Lập, ngoài ra còn có ba đứa cháu ngoại trai, ba cháu dâu, còn có hai chắt ngoại. Ông cụ và bà cụ nhà họ Vương hai năm trước mất, bởi vậy cũng cần ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà. Hồ Đào Nhi cùng Vương Lập thương lượng liền đều đến nhà họ Hồ.

      Sau đó chính là nhà bốn khẩu Hồ Hạnh Nhi, Triệu Cường tại trong giai đoạn lấy lòng vợ, thấy đám chị em của Hồ Hạnh Nhi đều tới, ta cũng liền tới theo. Về phần trong nhà ta, phải còn có em sao. Lại cha mẹ ta cũng để ý cái này, nhiều nhất là thấy cháu trai cả ở nhà, mắng ta vài câu. Chờ ăn cơm tất niên sai hai thằng con trở về là được rồi.

      Hai vợ chồng Hồ Lê Nhi và Lý Chấn Lương càng khỏi phải , năm đó Lý Chấn Lương bị lão già trong nhà tay trắng đuổi ra khỏi nhà, bình thường ngay cả cổng nhà cũ nhà họ Lý cũng vào, huống chi là ăn bữa cơm đoàn viên.

      Hồ Mai Nhi vốn là ở nhà mẹ đẻ dưỡng thai, bởi vậy nhà chị ngoại lệ nhà bốn người cũng đều ở nhà họ Hồ. Thấy mấy chị em đều ở đây, Hồ Bình Nhi bèn thương lượng với mẹ chồng chút dứt khoát cùng tới nhà mẹ đẻ. Bọn họ vốn ra ở riêng rồi, bởi vậy mẹ chồng cũng quản nhiều, hơn nữa hai vợ chồng bọn họ bây giờ đều làm việc dưới quyền em nhà mẹ đẻ, tại chồng chị còn quản lý ít người, tất cả đều là nhờ nhà mẹ đẻ, mẹ chồng chị cũng có lập trường quản.
      Vừa tính toán như vậy, trọn hơn ba mươi miệng ăn, bày ba bàn lớn mới miễn cưỡng ngồi đủ. Nhiều người như vậy, may mắn nhà họ Hồ năm đó xây nhà lớn, phòng cũng nhiều, bằng còn sợ đủ chỗ đâu. Hồ Lão Đồ thấy các con con rể đều tới, cao hứng khép miệng lại được. để ý lớn tuổi như thế rồi, kiên quyết đòi xuống bếp nấu cơm, ngay cả Hồ Quốc Đống cũng đuổi sang bên.

      Hai năm nay sức khỏe Hồ Lão Đồ vẫn tốt lắm, tuy rằng chưa bị bệnh nặng gì, nhưng chút bệnh vặt luôn ngừng. Suy cho cùng lớn tuổi rồi, con cái tuy rằng quan tâm cũng có cách nào. Bởi vậy chỉ có thể lúc ông cụ còn khỏe mạnh cố gắng hết sức ở bên ông bầu bạn. Đây cũng là nguyên nhân năm chị em nhà họ Hồ nhất trí đến nhà mẹ đẻ qua giao thừa.

      Mấy năm nay nhà họ Hồ điều kiện tốt lên, bọn cũng đều là mặc quần áo thịnh hành nhất bấy giờ. Cuối cùng giống như trước đây, mặc ba năm mới ba năm cũ. Hồ Lão Đồ cùng Lý Quế Lan đều mặc áo bông con dâu mới làm, cảm thấy cuộc sống này hạnh phúc đến thể tin được là . Trước đây cuộc sống của bọn họ khó khăn cỡ nào chứ, bây giờ cứ y như nằm mơ vậy.

      Cơm tất niên đương nhiên là rất phong phú, bàn tràn đầy chồng chất đều là đồ ăn. Bọn ăn uống no đủ chạy ra ngoài chơi cả rồi, tối hôm nay pháo tét đẹt đùng, sớm thả rông trái tim đám con trai rồi. Về phần con , liền do con nhà Lê Nhi dẫn ra ngoài.

      Đại Nữu nhà Hồ Lê Nhi bây giờ cũng lớn thành lớn rồi, có lẽ là nguyên nhân khi còn điều kiện gia đình khó khăn, đứa này vô cùng hiểu chuyện, bây giờ học cấp ba, thành tích rất tốt, thầy giáo đều , thi lên đại học tuyệt đối thành vấn đề. Giao đám con cho bé trông, mọi người đều yên tâm.

      Bọn chơi rồi, đám người lớn liền ngồi cùng nhau chuyện phiếm. Tiêu điểm của cánh phụ nữ chủ yếu ở bụng Hồ Mai Nhi. Bất kể như thế nào, mọi người đều hi vọng thai này Hồ Mai Nhi sinh con trai. Cũng phải trọng nam khinh nữ, chủ yếu là sinh con trai, chuyện phiền lòng của Hồ Mai Nhi còn có thể bớt chút.

      Hồ Đào Nhi bây giờ cũng rồi, mắt thấy sắp năm mươi tuổi. Hai năm qua ba cậu con trai của chị đều kết hôn, con dâu cả và con dâu hai đều sinh cháu trai cho chị, con dâu út vừa cưới vào cửa trong tháng chạp, mặc dù bây giờ còn chưa mang thai, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn. Chờ gia đình con trai út có con cái, chị xem như hoàn toàn giải phóng rồi.

      Có điều duy nhất làm cho Hồ Đào Nhi cảm thấy được hoàn mỹ chính là, chị sinh ba đứa con trai, hai con dâu trong nhà cũng đều là sinh con trai, bởi vậy chị thích con , thích ghê gớm. Bất kể là gặp Nha Nha hay là đứa nhà em đều hận thể ôm về nhà mình nuôi. Bởi vậy lúc nghe thấy Hồ Hạnh Nhi có thể tìm người xem thử cho Hồ Mai Nhi trong bụng rốt cuộc là trai hay , Hồ Đào Nhi liền : "Xem cái gì mà xem, Mai Nhi năm tháng rồi, chẳng lẽ là con còn có thể phá bỏ? Cứ như vậy , nếu như là con muốn tao nuôi, tao trông mà thèm con , trông mà thèm lắm đấy, nếu phải Hồng Nhi bỏ được, tao muốn ôm Nha Nha về nuôi rồi."

      "Xem chị Cả chị kìa, cái gì mà con con trai, là con em vẫn thích như thường, em mới nỡ ôm con cho chị nuôi đâu. Chị muốn con được rồi, còn bằng trông
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 87. Ngoại truyện bốn

      Edit: Trạch Mỗ

      Vương Lan mặc dù dựa vào tinh thần mạnh dạn ra ngoài, nhưng trong lòng thực ra cũng rất bối rối. Lần ra ngoài này đem toàn bộ tiền tích cóp, thậm chí ngay cả khoản tiền riêng cuối cùng của mẹ cũng lấy ra. Dưới cõi lòng mang thấp thỏm, trước tiên tìm Đỗ Quân. Phụ nữ luôn hy vọng người đàn ông của mình có thể chống vùng trời cho ấy.

      Đỗ Quân nhìn thấy Vương Lan đến, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau khi nghe được ý nghĩ của Vương Lan ta liền bắt đầu cực lực phản đối. Mọi người bấy giờ đối với cá thể là vô cùng kỳ thị, nhất là sinh viên đại học như Đỗ Quân, trong xương bọn họ đều có loại ngạo khí ăn sâu.

      Đỗ Quân biết tại sao ta càng ngày càng hiểu Vương Lan, Vương Lan trước kia sáng sủa và hiểu biết, nhưng bây giờ nóng lòng theo đuổi danh lợi, hoàn toàn có gì khác biệt với những người phụ nữ nông thôn nhìn thấy ở nông thôn trước kia. Đỗ Quân cảm thấy Vương Lan như vậy hết sức xa lạ, Vương Lan trong ấn tượng của ta phải là bộ dáng như Trần Triều Ca, tự tin, kiêu ngạo, tựa hồ người của đều phát sáng. Có điều cho dù Vương Lan tại làm cho ta rất thất vọng, Đỗ Quân vẫn có ý vứt bỏ vợ, dù sao vào thời điểm khó khăn nhất trong đời ta, là Vương Lan giúp ta tay. Triều Trần Ca có thể làm bạn tâm hồn của ta, nhưng tuyệt đối thể là vợ của ta.

      Vì vậy Đỗ Quân dằn lại tính tình với Vương Lan: "Lan Lan, thêm nửa năm nữa tốt nghiệp. Nếu như có gì bất trắc mà hẳn là được giữ lại trường, đến lúc đó chúng ta có thể nhõm hơn rồi, em về quê nhẫn nại chút trước, chờ sau khi tham gia công tác hết thảy cũng khá hơn. Kinh doanh là tuyệt đối được, sau này là nhà giáo, vợ của sao có thể làm cá thể đây."

      Thấy trong mắt Đỗ Quân lên kiên nhẫn, đột nhiên Vương Lan cảm thấy có chút bi thương, Đỗ Quân tựa hồ chưa từng nghĩ tới sau này làm thế nào, làm thế nào, con làm thế nào. Nghĩ tới đây đột nhiên lại có mấy phần tức giận, "Mặt mũi, mặt mũi có thể đáng mấy đồng, Đỗ Quân có từng nghĩ tới mặt mũi có thể làm cho chúng ta có chỗ ở hay chưa, mặt mũi có thể làm cho chúng ta có cơm ăn sao? Phải, sau này là giáo viên, nhưng có từng nghĩ tới chỉ bằng chút tiền lương kia của có thể nuôi được em và con hay chưa? Chẳng lẽ sau này em và con vẫn ở nhà mẹ đẻ, sau này vẫn ở nhà ngủ dưới đất? Nhưng tại sao nhà mẹ em phải nuôi con cho , đứa bé kia họ Đỗ phải họ Vương. lại có biết em và con bình thường ở nhà mẹ đẻ phải chịu bao nhiêu xem thường hay . Chẳng lẽ em là thích chịu khổ trời sinh hay sao." đến sau cùng, Vương Lan thậm chí có chút cuồng loạn, sau khi xong đợi Đỗ Quân chuyện khóc chạy mất.

      Vương Lan thực ra rất giận Đỗ Quân, sau khi tốt nghiệp Đỗ Quân phải là có lựa chọn khác, dù sao tại rất nhiều chỗ đều thiếu người. Nhưng hết lần này tới lần khác ta lựa chọn làm giáo viên, nghề này vinh quang nhưng tiền lương rất ít ỏi, đối với cái nhà ba khẩu này của bọn họ mà tàn khốc đến nhường nào.

      Mặc dù sau đó hai người hòa hảo nhưng giữa hai người rốt cuộc vẫn để lại vết rách, trường học của Đỗ Quân ở phía đông thành phố, Vương Lan bèn tìm chỗ tạm thời an thân ở phía tây thành phố. Bởi vì tiền trong tay nhiều lắm, lại còn phải giữ lại bộ phần tiền làm tiền vốn, cho nên chỗ ở của cũng tốt. gian phòng lớn, bên trong trừ cái giường ngay cả cái ghế cũng có.

      Để cho Vương Lan may mắn nhất chính là bây giờ phải như mấy năm trước, khi đó ra ngoài có thư giới thiệu căn bản ra được, càng đừng tìm chỗ ở. Nhưng cho dù là như vậy cũng phải Đỗ Quân đứng ra bảo đảm cho Vương Lan, chủ cho thuê nhà người ta thấy Đỗ Quân là sinh viên đại học, lại là người địa phương mới cho Vương Lan thuê phòng.

      cố chấp của Vương Lan làm cho Đỗ Quân có chút tức giận, nhưng những lời ngày đó làm cho ta có chút xấu hổ. Sinh viên đại học bấy giờ cũng là con cưng của trời, kiêu ngạo vô cùng. Sau khi tầng nội khố kia bị Vương Lan kéo ra, Đỗ Quân thậm chí có chút có cách nào đối mặt. Dàn xếp cho Vương Lan xong, lại kín đáo đưa cho hai mươi đồng rồi vội vã rời .

      Sau đó Vương Lan nhớ lại, cũng chính là lúc này, mới bắt đầu lạnh tâm với Đỗ Quân phải. Chẳng qua bây giờ Vương Lan lại có tâm tư suy nghĩ cái này. muốn vội vàng tìm việc làm hoặc là làm chút buôn bán . Tiền trong tay cũng nhiều. Mỗi ngày ăn, mặc, ở, lại, cái gì cũng phải cần tiền.

      Hai năm sau đó Vương Lan luôn giãy dụa ở mức đủ ăn đủ mặc, từng bán giá đỗ, từng bày hàng vỉa hè, thậm chí còn từng làm thuê rửa bát trong quán cơm cho người ta chỉ vì tiết kiệm tiền bữa cơm. Về phần nhà họ Đỗ, có lẽ biết Vương Lan vào thành phố, hoàn toàn chưa từng xuất . Sau khi Vương Lan vào thành phố được nửa năm Đỗ Quân như nguyện ở lại đại học làm giảng viên. Có lẽ ta từng giãy giụa bởi vì lời của Vương Lan, nhưng rốt cuộc vẫn theo tâm ý của mình.

      Có điều những chuyện này Vương Lan cũng quan tâm nữa, hai năm qua luôn bận rộn,
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 88. Ngoại truyện năm

      Sau khi nhà mới sắp xếp xong, Vương Lan đặc biệt trở về nhà chuyến đón con trai qua. Con trai của Vương Lan năm nay tám tuổi , trẻ con tuổi đó ở nông thôn có thể làm ít việc. Năm đó đứa sinh ra mặc dù Đỗ Quân có nhìn thấy đầu tiên, nhưng vẫn hết sức kịp thời lấy được tên gửi về, ta lấy tên cho con là Đỗ Duệ, cũng chính là ý nghĩa nhìn xa trông rộng.

      Bé Đỗ Duệ từ ở bên cạnh bà ngoại ông ngoại, mặc dù hai vị lão nhân đều rất thương cậu, nhưng dù sao cũng là kiếm sống ở dưới tay cậu mợ, cậu ta còn bé tí tí học được nhìn sắc mặt người khác từ lâu. Sau đó Vương Lan kiếm được tiền, hàng năm cũng gửi về nhà mẹ đẻ ít tiền, trai chị dâu nhà mẹ đối với Đỗ Duệ cũng tốt hơn ít. Nhưng tính tình Đỗ Duệ hình thành rồi, tại mặc dù đối mặt với Vương Lan cũng là bộ dáng cẩn thận từng li từng tí. Vương Lan thấy vậy lòng chua xót thôi.

      thậm chí cảm thấy đau khổ lớn nhất của đời mình chỉ sợ cũng là đây. Cho dù là năm đó trong tay nắm cầm chín xu, mình giãy dụa ở trong xó của thành phố, cũng chưa từng làm cho đau khổ như thế. Vì vậy Vương Lan đặc biệt bỏ xuống hết thảy trong tay, thậm chí cố gắng nhân nhượng Đỗ Quân, nhà ba người hòa thuận chơi khắp cả thành phố lớn này. Bây giờ, cần tiền, chỉ là người mẹ bị áy náy xâm chiếm, muốn cố gắng hết khả năng để bù đắp cho con trai.

      Chơi suốt hơn nửa tháng, thái độ của Đỗ Duệ đối với Vương Lan cuối cùng cũng cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, thậm chí thấy thứ mình thích cũng thể ra nguyện vọng muốn có, nếu trước kia người khác cho cái gì cậu ta lấy cái đó, tuyệt đối mở miệng đòi trước.

      Chờ Đỗ Duệ thích ứng cuộc sống trong thành phố tầm tầm rồi, Vương Lan liền dẫn cậu bé trở về nhà cũ nhà họ Đỗ. Đỗ Duệ lớn đến như vậy, còn chưa từng gặp ông nội, bà nội và các các chú, bất kể như thế nào, cũng phải để cho đứa gặp chút.

      Nhà cũ nhà họ Đỗ ở khu lão thành của thành phố này, hồi Vương Lan mới đến còn có thể thích ngõ như vậy, nhưng tại hoàn toàn để vào mắt rồi. Tiểu khu bọn họ ở là chỗ mới nhất, so sánh với nơi này biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Nhưng chỉ là phòng ốc được Vương Lan để vào mắt như vậy, hai em khác nhà họ Đỗ vì tranh giành phòng khách đến gần như muốn đánh nhau vỡ đầu.

      Bởi vì Đỗ Quân trước nguyên nhân về nhà thăm hỏi, người nhà họ Đỗ rất đông đủ. trai và chị dâu, em trai, em dâu, cùng chị em của Đỗ Quân, lại thêm con cái của mỗi nhà, gian nhà vốn rất chật hẹp lại càng thêm chật chội.

      Em của Đỗ Quân đối với Vương Lan có sắc mặt tốt gì, có lẽ là nguyên nhân con út trong nhà, tính tình của ta tốt, nhất là người đàn bà nhà quê như Vương Lan ta lại càng xem thường, tại Vương Lan lăn lộn ra hình ra dạng, vậy mà đối với em chồng là ta đây thèm che giấu sắc mặt, mỗi lần thấy Vương Lan ta đều phải đểu hai tiếng. Vừa thấy bọn họ vào liền dương quái khí : "Yo, tôi tưởng là ai cơ, đây phải là người bận rộn nhà chúng ta sao?"

      Vương Lan phải là dễ chọc, nhưng hôm nay mang theo con, cũng muốn gây lộn với em chồng, chỉ là nhàn nhạt liếc ta cái rồi quay đầu về phía cha Đỗ mẹ Đỗ gọi tiếng. Sau đó bảo Đỗ Duệ gọi ông nội bà nội.

      Trừ em Đỗ Quân, thái độ của người khác đối với nhà ba người bọn họ cũng tệ lắm, va chạm những năm này bọn họ cũng đều biết Vương Lan là người dễ chọc. Ngay cả mẹ Đỗ cũng nhìn Vương Lan mắt phải là mắt mũi phải là mũi nữa, ngược lại đổi bộ mặt tươi cười.

      Lúc ăn trưa mẹ Đỗ với Vương Lan: "Tiểu Lan à, con xem Duệ Duệ cũng tới, mẹ và cha con có phải qua trông con cho con hay , dù sao đứa này vừa tới, cái gì cũng quen thuộc, chúng ta…"

      " cần đâu mẹ, tính độc lập của Duệ Duệ từ tốt, tại đều tự làm cơm. Chúng con chăm sóc tốt thằng bé." Vương Lan từ chối chừa lại chút đường lui nào. cũng cảm thấy mình có lỗi, vẫn luôn là người như vậy, kính tôi thước, tôi kính trượng. Người khác đối xử với thế nào, đối xử với người khác như thế.

      Vương Lan từ chối chút do dự như vậy, trong lúc nhất thời mẹ Đỗ có chút xuống đài được, ở trong lòng hung hăng mà mắng hai tiếng, bà ta kéo nụ cười hết sức khiên cưỡng : "Như vậy à."

      Bữa cơm sau đó mọi người có chút ăn viết vị rồi, chờ sau khi cơm nước xong xuôi Vương Lan cũng lười ở lại khó chịu nữa, dứt khoát dẫn con luôn. Đỗ Duệ mặc dù là cháu nội ruột, nhưng dù sao đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, chả khác người xa lạ nhiều lắm, cái gọi là máu mủ tình thân ở trong mắt người nhà họ Đỗ chỉ là chuyện cười mà thôi. Dù sao nếu quả thương đứa cháu trai này làm sao ông bà nội, chú, bác, các ngay cả thứ cũng nỡ cho đứa , cho dù là cái kẹo đây.

      Hai người ra cửa, Đỗ Quân bèn : "Lan Lan, em có thể sau này về nhà dùng thái độ như thế hay ?" Mỗi lần về nhà đều như đánh giặc, chính Đỗ Quân cơ hồ cũng muốn trở lại. Nhưng ta cũng thể cha mẹ mình, chỉ có thể Vương Lan thôi.

      Vương Lan dắt bàn tay bé của Đỗ Duệ, cười như cười : "Vậy muốn để cho em dùng loại thái độ nào đối đãi bọn họ?" xong cũng đợi Đỗ Quân trả lời, trực tiếp dắt con luôn.

      Hai năm sau việc làm ăn của Vương Lan càng lớn hơn nữa, sau đó lại đầu tư liên tiếp mấy lần bất động sản, lợi nhuận cũng tệ. Dĩ nhiên trong thời gian này trợ giúp của Vương Nam đối với cũng . tới giữa hai người là có chút duyên phận, hai người là đồng hương, có
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 89. Ngoại truyện sáu

      Châm ngôn rất hay, con cái đều là nợ, Ngô Hồng Nhi cảm thấy ba đứa này nhà bọn họ cũng đều là tới đòi nợ.

      Hãy Hồ Kiệt , từ đứa này được ông bà nội che chở chặt chẽ, ngay cả người làm mẹ là Ngô Hồng Nhi tiếng đứa tốt cũng còn bị quở trách. Có lẽ nguyên nhân là cháu nội đầu tiên, bất kể là Hồ Lão Đồ hay là Lý quế Lan đối với đứa cháu này đều cực kỳ coi trọng.

      Năm đó khi Hồ Lão Đồ bệnh tình nguy kịch, Hồ Kiệt học đại học ở bên ngoài, bởi vì chưa gặp được cháu trai, Hồ Lão Đồ liền mực chịu nhắm mắt. Mọi người nhìn đều hiểu, Hồ Lão Đồ đây là chờ cháu trai đây mà. Ước chừng chờ đủ hai ngày, gặp được cháu trai mặt đầy phong sương từ trong trường học vội vã về, lúc này Hồ Lão Đồ mới hài lòng nhắm mắt lại.

      Có chuyện này có thể nhìn ra được, từ đến lớn Hồ Kiệt có thể là tập hợp hàng vạn hàng nghìn cưng chiều khắp thân. Hồ Quốc Đống lúc Hồ Lão Đồ cầm đế giày và dao thái tận tay dạy Quốc Đống mổ lợn làm đồ ăn, nhưng đến đời cháu nội này ông lại nhẫn tâm được nữa.

      Lúc Hồ Kiệt sắp lên đại học trong nhà có những ý kiến khác nhau, những năm này việc kinh doanh của nhà họ Hồ càng ngày càng lớn, cái danh hiệu "Lão Hồ gia" này toàn quốc cũng có thể tính là chiếu , Ngô Hồng Nhi cảm thấy thậm chí so sánh với "Lão Can Ma"… đời sau cũng cao hơn mấy cấp bậc. Nhưng chính là bởi vì như vậy, trong nhà mới càng cần nhân lực.

      Bởi vì Hồ Quốc Đống lòng muốn để cho Hồ Kiệt học quản lý, Hồ Kiệt là con trai trưởng của , tiếp nhận nghiệp gia đình là bình thường hơn cả rồi. Nhưng Hồ Quốc Đống nghĩ như vậy có nghĩa là Hồ Kiệt cũng nghĩ như vậy, đứa này riêng gì bộ dáng giống y chang Hồ Quốc Đống, ngay cả thân thể cũng giống vô cùng, từ cu cậu nghịch ngợm, lúc ở trường học chính là tiểu bá vương, chỉ thích múa đao nghịch thương, cơ hồ đánh khắp toàn trường đối thủ. Vì vậy đợi đến lúc chuẩn bị lên đại học, Hồ Kiệt cái gì cũng phải học trường quân đội.

      Cũng bởi vì chuyện này, Hồ Quốc Đống, kẻ thương con hạng nhất cũng nổi giận, cầm lấy thắt lưng nhất định muốn quất cho cu cậu đàng hoàng học quản lý mới thôi. Nhưng Hồ Kiệt cũng là đứa cứng đầu, bất kể đánh thế nào, chủ ý tôi quyết định chính là thay đổi. Đến cuối cùng Hồ Lão Đồ xót cháu trai nên lên tiếng."Đứa thích cái gì học cái đó, sao có thể cứ ép con như vậy. Thằng đầu được phải là còn có thằng thứ hai sao?"

      Lúc này sức khỏe Hồ Lão Đồ vô cùng tốt, ông mở miệng, cho dù là Hồ Quốc Đống cũng thể gì. Cùng lúc đó Ngô Hồng Nhi cũng thở phào nhõm. với tính tình này của Hồ Kiệt thích hợp kinh doanh lắm, thằng nhóc này từ là đứa cố chấp, thằng bé kinh doanh chừng bị người xơi tái.

      Hồ Kiệt mặc dù giống Hồ Quốc Đống, nhưng tính tình lại giống, Hồ Quốc Đống mặc dù ít , nhưng trong lòng cũng là người vô cùng có chủ ý. Nhưng Hồ Kiệt lại ứng với câu "Đầu óc ngu si tứ chi phát triển" kia. Tính tình này thích hợp làm kinh doanh, nhưng nếu như quân đội chừng có hiệu quả tệ. Có lẽ là nguyên nhân bị thế hệ trước ảnh hưởng, theo Ngô Hồng Nhi thấy, tính toán trong quân đội luôn ít hơn chút. Tính tình như Hồ Kiệt chừng ở trong đó còn có thể lăn lộn ra hình ra dạng.

      Quả nhiên, thằng nhóc Hồ Kiệt này kể từ khi vào được trường quân đội quả thực như là cá lội vào biển rộng, rất nhanh còn bóng dáng. Cũng biết rốt cuộc là trường học bận rộn hay là chính cậu bận rộn, dù sao là quanh năm suốt tháng Ngô Hồng Nhi cũng gặp được Hồ Kiệt mấy lần.

      Cũng may đứa Hồ Trác là đứa hiểu chuyện, thằng nhóc này từ nhiều mưu trí. Lúc cậu nhóc còn rất biết lấy lòng hai bên giữa hai người Cả cậu và Ngô Hồng Nhi, hai phe đều cho là người tốt. Đợi đến khi lên đại học, cậu nhóc cũng để cho người nhà bận tâm, xuôi chèo mát mái thi đỗ đại học trọng điểm quốc gia chuyên ngành quản lý, thành tích xuất sắc còn học thêm máy tính cầm được hai học vị.

      Bắt đầu kể từ khi Hồ Trác lên lớp mười hai, Hồ Quốc Đống vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, thấy con trai út nghe lời hiểu chuyện cuối cùng cũng thở phào nhõm, cũng sợ con trai út lại làm ra chuyện muốn tiếp nhận chuyện trong nhà, muốn học trường quân đội. Lúc này Hồ Lão Đồ qua đời, song Lý Quế Lan vẫn còn, hai năm qua bà lại càng thương cháu trai hơn nữa, nếu như Hồ Quốc Đống lại lấy roi da quất, Lý quế Lan có thể quất . Cụ bà lớn tuổi càng gàn
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90. Phiên ngoại bảy

      [​IMG]Edit: Trạch Mỗ


      Nhưng ra bạn trai của Hồ Việt xuất thân cũng coi như là gia đình có học, bố mẹ đều là giáo sư đại học, bản thân đứa bé đó điều kiện cũng rất tốt, còn là nghiên cứu sinh. Theo Hồ Việt thấy người ấy đương nhiên là chỗ nào cũng tốt, quả thực tốt thể tốt hơn nữa, nhưng Hồ Hạnh Nhi lại từ trong đó nghe ra vài vấn đề.

      chẳng hạn như giữa hai người là Hồ Việt bày tỏ trước, lại chẳng hạn như chung đụng giữa hai người ràng là Hồ Việt ở vào bên bị động, chẳng hạn như cậu nam kia học nghiên cứu sinh rồi, lớn hơn Hồ Việt nhà họ ba tuổi, lại chẳng hạn như cậu nam kia ràng bất kể là tâm cơ gì gì đó đều tệ, tối thiểu đem bán con bé ngốc này nhà mình chừng đứa này còn đếm tiền cho người ta nữa cơ.

      Lòng người khó dò, ai biết cậu nam kia rốt cuộc là thích đứa nhà họ, hay là coi trọng tiền của nhà họ Hồ đây. Phải biết rằng Hồ Việt trời sinh cũng biết điệu thấp, là đứa vô ý, cho dù đặc biệt tuyên truyền, bị người biết con bé là con cái nhà họ Hồ cũng có cái gì kỳ quái.

      Hồ Hạnh Nhi chút chuyện này với Hồ Quốc Đống, dù trong lòng Hồ Quốc Đống mạnh mẽ hơn nữa cũng nhịn được đầu hơi choáng váng, nếu như là hai thằng trong nhà mới lo lắng đâu, nhưng nếu như là Hồ Việt phải khác.

      Đúng như Ngô Hồng Nhi , toàn bộ tâm nhãn của ba đứa nhà họ Hồ đều mọc ở người mình Hồ Trác. Bất kể là Hồ Kiệt hay là Hồ Việt đều là thẳng như ruột ngựa. Hồ Kiệt còn thôi, dù sao cũng là con trai, chịu thiệt cũng có cái gì, nhưng bé hai mươi tuổi như Hồ Việt, vừa biết đối tượng con bé gặp gỡ có vấn đề, người thân nếu như còn ngồi yên được, vậy chỉ có thể đứa này phải là ruột thịt.

      Hồ Việt thế nhưng là thịt đầu quả tim của cả nhà, sau lưng Hồ Việt, Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi bí mật thương lượng dưới năm sáu lần. Có điều vì làm cho con xảy ra tác dụng ngược, hai người vẫn quyết định chờ sau khi con tựu trường len lén xem thử cậu nam kia. Nếu quả còn tệ lắm, đối với con nhà mình cũng là nghiêm túc mà bọn họ đồng ý, nhưng nếu có mục đích gì, vậy bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn tâm thôi.

      Triệu Cường đối với việc ba người này làm ầm ĩ gà bay chó sủa như vậy cảm giác vô cùng khó hiểu, chẳng phải là con đương thôi sao, đến mức náo loạn thành như vậy sao. tại là niên đại gì rồi, đám thanh niên đều xem trọng tự do đương, đầu óc ba người này chẳng lẽ còn ở lại những năm bảy mươi tám mươi kia ư, thực ra cho dù là hồi những năm bảy mươi tám mươi, cũng còn có khối nam nữ thanh niên bí mật đương cơ mà. ta và Hồ Hạnh nhi phải là đại biểu trong đó ư.

      Vợ ta và cậu em vợ điên cũng thôi, hai người đối với Nha Nha vẫn luôn chưa từng bình thường, nhưng Ngô Hồng Nhi luôn vô cùng chững chạc làm sao cũng thần hồn nát thần tính như vậy, Triệu Cường làm thế nào cũng nghĩ thông.

      Thực ra Triệu Cường biết Ngô Hồng Nhi đây cũng là quan tâm quá bị loạn thôi. Mặc dù hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác lớn hơn Hồ Việt mấy tuổi, nhưng hai đứa bây giờ đứa ở quân đội, đứa khác bận rộn gây dựng nghiệp, loại chuyện bạn này đều còn thấy tăm hơi. Nha Nha còn , vì vậy ai cũng có nghĩ tới mặt đó. Đột nhiên nhận được tin tức như vậy, mọi người đều bối rối.

      Sau đó mấy người đến cùng vẫn lén lén lút lút đến trường Nha Nha chuyến, ngầm hỏi thăm cậu nam kia ít. Cũng biết Nha Nha là người ngốc có phúc ngốc hay là mèo mù vớ phải chuột chết, cậu nam kia cũng là đứa rất tốt.

      Đỗ Lăng, sinh viên tài cao khoa luật pháp, học bá [1] lừng lẫy nổi tiếng đại học A, mặc dù còn học nghiên cứu sinh nhưng ở bên ngoài bắt đầu nhận vụ án rồi, coi như là có chút danh tiếng, còn có người bí mật Đỗ học bá bắt đầu trù bị Vụ Sở[2] của mình rồi. Đỗ Lăng tính tình đứng đắn, làm người lại càng nghiêm túc, người như vậy làm sao ở bên con bé Hồ Việt kia, sau khi người nhà họ Hồ nghe đủ loại phiên bản nhịn được có chút xấu hổ. Bởi vì bất kể là phiên bản gì, dù sao cũng chỉ là làm nũng, chơi xấu, bám riết rời mà thôi.

      [1]Học bá: chỉ những học sinh giỏi hàng đầu,vừa giỏi vừa chăm chỉ.
      [2] Vụ Sở: nơi xử lý các vụ, ngày nay chủ yếu là nơi tiếp nhận ủy thác của người khác.

      Bọn họ từng len lén nhìn hai người chung đụng, Đỗ Lăng là người rất nghiêm túc, nhưng ở trước mặt con bé điên khùng Hồ Việt này vẫn là thời điểm chịu thua chiếm đa số. Mặc dù mặt là nóng lạnh, nhưng tình nghĩa trong đôi mắt lại lừa được người. Hồ Quốc Đống và Ngô Hồng Nhi người nào phải là người thành tinh, cho dù cậu ta có thể có thể lừa gạt được người khác, cũng giấu được bọn họ.

      Nhìn thấy bộ dáng này của hai đứa , trong lòng mọi người đầu tiên là thở phào nhõm. Sau đó chính là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, bất kể là Ngô Hồng Nhi hay là Hồ Hạnh Nhi đều cảm thấy đứa Đỗ Lăng này tệ, mấu chốt là có thể quản được con bé điên khùng nhà bọn họ. Nhưng thái độ của Hồ Quốc Đống hoàn toàn ngược lại, đều con là tình nhân kiếp trước của cha, đối với người muốn cướp đoạt con bảo bối của mình càng ưu tú Hồ Quốc Đống càng nhìn vừa mắt. Có điều lại bị Ngô Hồng Nhi trấn an được, dù sao bây giờ con chỉ là đương, chỉ cần qua lại với con bé phải là người xấu, đứa nhà mình bị tổn thương bởi kẻ bụng dạ khó lường, bọn họ cũng cần phải phản đối con đương nữa.

      Nhoáng cái đến lúc Hồ Việt sắp tốt nghiệp, con bé này có chí hướng lớn gì, lên đại học cũng chỉ là học nghề khá phổ biến là kế toán chuyên nghiệp, chuẩn bị đến lúc đó sắp xếp chức vị ở công ty nhà mình là được. Cơ mà còn chưa kiên trì đến tốt nghiệp con bé lại cho người trong nhà cú đánh bất ngờ, con bé này la hét vừa tốt nghiệp kết hôn ngay, bởi vì con bé mang thai rồi.

      Cùng lúc đó Đỗ Lăng cũng theo tới cửa, vẫn là tính tình đoan chính như trước kia, nhưng so với mấy năm trước lại càng thêm trầm ổn, cho dù Hồ Quốc Đống tràn đầy lửa giận, bụng muốn cũng thể đứa này quả thực là đứa tốt. Cơ mà nghĩ tới thằng nhóc này lại lén lén lút lút làm cho con nhà mình to bụng, sắc mặt Hồ Quốc Đống mới vừa hơi hòa hoãn lại trầm xuống.

      Thực ra hai bên phụ huynh bọn họ biết quan hệ của hai đứa từ lâu, ngay từ năm trước Đỗ Lăng cũng chính thức tới cửa. Có điều lúc ấy muốn giữ con mình đến hai bảy hai tám tuổi mới kết hôn, ai dè thằng nhóc này vậy mà tính toán với ở mặt này, lại nghe con nhà mình câu chú Đỗ tiếng Đỗ, bộ dáng chút nào xa lạ kia, hồ Quốc Đống hận đến mức nghiến răng, tựa hồ hàm dưỡng bao nhiêu năm tôi luyện ra được như vậy lập tức phải phá công rồi.

      Song dù muốn như thế nào, cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý thôi, dù sao trong bụng con chính là đời cháu thứ nhất của nhà họ Hồ bọn họ. Trông vào hai thằng kia sinh cháu nội cho còn biết đợi đến khi nào đâu. chừng khi đó cháu ngoại của cũng biết mua nước tương rồi.

      Bởi vì ôm tức giận, cho nên lúc chuẩn bị hôn lễ cho con , Hồ Quốc Đống liền dồn sức sai bảo Đỗ Lăng, Đỗ Lăng thấy vậy cũng chỉ có thể nắm mũi nhận, dù sao chuyện này là cậu ta làm đúng. Nhưng trừ cái này ra cậu ta cũng có cách khác, khoảng thời gian trước cậu ta từng ngầm thăm dò cha vợ tương lai rất nhiều lần, nhưng ông ấy chính là cắn chặt con còn , đồng ý cho bọn họ kết hôn, vì vậy cậu ta chỉ có thể ra hạ sách này thôi.

      Tuy là quân tử đoan phương, nhưng quân tử cũng phải kết hôn sinh con, đợi nhóc này suốt ba năm, nếu phải thấy , dự là Đỗ Lăng cũng chờ tới tốt nghiệp đại học rồi. Con trai nhà lão Đại ký túc xá bọn họ bắt đầu tập tễnh học bước rồi, mình đây là coi như chậm rồi.

      Gấp rút để cho hai đứa bé kết hôn, mặc dù xã hội bây giờ thoáng ra rồi, nhưng chưa kết hôn mà có con vẫn phải dễ nhìn cho lắm, chẳng qua kết hôn cũng là chẳng ai quan tâm cái này nữa rồi. Dù sao những năm này chuyện như vậy cũng ít.

      Thu xếp xong việc hôn nhân của con , Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi lại bắt đầu làm chuẩn bị kinh doanh cho cháu ngoại tương lai, cùng lúc còn phải tóm hai thằng trong nhà trở về để cho chúng nó xem mắt, dù sao hai thằng này cũng còn , sắp làm cậu đến nơi rồi, cứ độc thân như vậy ra thể thống gì.

      Thấy Hồ Quốc Đống thao thao bất tuyệt chuyện vụn vặt, oán trách mấy đứa con chẳng để cho bọn họ bớt lo chút nào, Ngô Hồng Nhi khẽ mỉm cười, tới cùng với tăng lên của tuổi tác, Hồ Quốc Đống càng ngày càng nhiều, nhìn bộ dáng này ai có thể nghĩ đến khi còn trẻ là người trầm mặc ít cơ chứ, ai có thể nghĩ đến, người quan tâm đến con cái như vậy lại là ông chủ lớn của công ty lớn đây.

      Thấy Ngô Hồng Nhi cười trộm, Hồ Quốc Đống cũng có chút xấu hổ, có lẽ là lớn tuổi rồi, nhiều hơn hồi còn trẻ ít, trước kia hai người bọn họ là Ngô Hồng Nhi nghe, tại đổi thành Ngô Hồng Nhi nghe rồi.

      Thấy mặt Hồ Quốc Đống lộ ra xấu hổ, Ngô Hồng Nhi vỗ vỗ tay : “Cả đời này chúng ta còn chỉ vì ba tiểu quỷ đòi nợ này ư, chừng sau này còn phải nhiều hơn.” Hai vợ chồng hiểu nhau cười tiếng, bên trong đều là thỏa mãn đối với cuộc sống.

      TOÀN VĂN HOÀN
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :