1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 66. Quyết định

      Edit: Trạch Mỗ

      Lúc Hồ Quốc Đống về đến nhà trời còn sớm, chẳng qua bây giờ thời tiết ấm nên trời cũng tối thui. Buổi tối Ngô Hồng Nhi cũng có làm cái khác, cán ít mì sợi, cộng thêm sốt rau hẹ trứng gà rán, thấy Hồ Quốc Đống trở về, vội vàng : "Về rồi? Vậy em nhanh chóng nấu mì." Bởi vì biết Hồ Quốc Đống mấy giờ trở về, cho nên tuy rằng mì sợi cán xong, nước sốt cũng làm xong, nhưng mì sợi lại chưa nấu.

      Nấu mì sợi xong nhà bảy miệng ăn ngồi ở trước bàn cơm bắt đầu ăn cơm. Vừa rồi hai đứa Hồ Kiệt cùng Hồ Trác trước khi ăn cơm kêu đói, nhất định đòi ăn đào tô Hồ Hạnh Nhi mang đến, Lý Quế Lan bị hai đứa nhì nhèo mỗi đứa cho mấy cái, tại ăn cơm hai đứa đều ăn nhiều lắm. Hai cụ nhà họ Hồ cũng ăn nhiều, trái lại mình Hồ Quốc Đống ăn trọn ba tô mới buông đũa xuống.

      tại chính là thời điểm ăn nhiều, hơn nữa gần đây lại làm việc thể lực suốt, cho nên Ngô Hồng Nhi cũng lo no quá, trái lại hỏi: "Ăn no chưa, có cần nấu thêm bát cho hay ?" Sức ăn của Hồ Quốc Đống vẫn luôn rất lớn, bởi vậy cả người nhìn cũng khỏe mạnh.

      " cần đâu, ăn no rồi." Hồ Quốc Đống lau lau miệng tỏ vẻ ăn no rồi. Sau đó chút chuyện đưa tiền hôm nay với Hồ Lão Đồ.

      " tới vẫn là Hạnh Nhi suy nghĩ chu đáo." Nghe Hồ Quốc Đống kể lại tình hình hôm nay, Hồ Lão Đồ liền cảm thán . Ông già rồi, bây giờ cũng có suy nghĩ nhiều như trước đây. Hơn nữa tại thói đời này cũng giống trước đây, chốc lát thể nghĩ tới cũng là rất có khả năng. Như hồi bọn họ còn trẻ, xây nhà cho nhà khác giữa trưa lo bữa cơm lại cho thêm hộp thuốc lá tệ rồi, nơi nào có thể nghĩ tới đòi tiền chứ. Cơ mà ngẫm lại cũng phải, bây giờ mọi người đều giàu có, cái hộp thuốc lá kia cũng được người nhìn vào mắt. Hồi ông còn trẻ đó cũng là thứ tốt.

      "Trong nhà hẳn là có mấy đầu lợn sắp xuất chuồng rồi, Đợi ngày mai chúng ta mổ đưa đến quán ăn trấn mấy đầu, chỗ Hạnh Nhi cũng phải để lại chút. Còn lại đầu ngày kia là chợ lớn bán." Hồ Lão Đồ .

      "Cha, việc buôn bán chỗ chị Hai con thịnh vượng như vậy, quán ăn trấn hợp tác cũng vẫn muốn để cho chúng ta thêm số lượng, nếu đừng chợ bán nữa." Hồ Quốc Đống . Giá bán lẻ thịt lợn đương nhiên là cao hơn chút, nhưng Hồ Lão Đồ dù sao có tuổi rồi, chợ ngày trở về cũng phải mệt quá chừng, bởi vậy Hồ Quốc Đống liền muốn bán lẻ nữa. Dù sao cũng kiếm thêm được mấy đồng. Chút tiền đó nuôi thêm hai đầu lợn là có.

      Hồ Lão Đồ là tay lão luyện qua nhiều năm, bất kể là mổ lợn hay là cắt thịt đều vô cùng chuẩn xác. Lúc bán thịt ở chợ căn bản cần dùng cân, chỉ dựa vào đôi tay có thể cảm giác chênh lệch nhiều lắm, chênh lệch bao nhiêu. Ngón tuyệt kỹ này của ông Hồ Quốc Đống cũng chưa học được hoàn toàn, đây là kinh nghiệm mấy thập niên mới luyện thành.

      "Đúng rồi cha, sau này ở trấn chúng ta cũng có nhà rồi, theo con thấy bằng chúng ta cũng thuê sạp bán thịt tươi ở chợ, có thể thoải mái hơn ngài chợ mỗi ngày nhiều, phỏng chừng buôn bán cũng tốt hơn." Ngô Hồng Nhi . suy nghĩ chu đáo hơn Hồ Quốc Đống chút, Hồ Lão Đồ đến tuổi này rồi còn cả ngày nghĩ tới chợ bán thịt phải là để ý chút tiền đó, phỏng chừng chính là bỏ xuống được phần tay nghề này, thay vì cả ngày chợ còn bằng mở quầy hàng bán thịt tươi ở chợ trấn . Cửa hàng thịt kho của Hồ Hạnh Nhi cùng sạp rau của Hồ Lê Nhi đều ở cùng chỗ đó, sau này cũng dễ trông nom. Bình thường bọn họ đưa thịt đến sạp hàng cho, hai cụ bán ở đó chút, có thể thoải mái hơn bây giờ cả ngày chạy lần lượt mấy thôn nhiều.

      Trước đây Ngô Hồng Nhi đề cập tới là bởi vì nhà mình ở trong thôn, mỗi ngày lên trấn tiện, tại trấn cũng có nhà, sang năm hai đứa chắc cũng trấn học tiểu học, có cái sạp cho hai cụ giết thời gian đúng là quá thích hợp rồi. Bằng cho dù bọn họ ở tại trấn
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 67. Thợ xây

      Edit: Trạch Mỗ

      Hồ Lão Đồ vỗ bàn cái, việc cứ quyết định như vậy. Có điều bây giờ nhà mới của nhà họ Hồ ở trấn ngay cả tường ngoài cũng chưa xây đâu, nếu dựa theo kế hoạch của bọn họ chỉ sợ phải năm sau rồi, tại mấu chốt là xây nhà quan trọng hơn. Chờ phòng ở hong tầm tầm rồi, người nhà họ Hồ lại bắt đầu làm việc rộn lên.

      tại đến mùa hè cho dù là người ở trong phòng cũng nóng quá chừng, càng đừng đến người làm việc ngoài trời, chẳng qua có lẽ là nguyên nhân có trăm đồng tiền công kia, lòng nhiệt tình của mọi người đều khá dồi dào. Người nông thôn đều thành thực, thu tiền của người ta, lại làm việc tử tế cho người ta, bọn họ thực là làm ra được chuyện như vậy. Sợ mọi người bị nóng, Hồ Hạnh Nhi hầm cả ngày mấy nồi canh đậu xanh to đùng qua cho mọi người giải nóng, thỉnh thoảng còn mang mấy thùng nước có ga và kem hộp qua, tuy rằng nóng nhưng trong lòng mọi người lại là mát mẻ.

      Đến khi vào mùa thu, mắt thấy sắp phải thu hoạch vụ thu, nhà của nhà họ Hồ cuối cùng cũng xây xong, ngôi nhà hai tầng xinh xắn, dưới hai tầng đều là phòng bộ, mỗi tầng đều có ba phòng ngủ, trừ đó ra còn có phòng bếp. Có điều nhà họ Hồ giống người thành phố, đặt WC ở trong phòng, bởi vậy ở trong sân còn chái nhà xây xong cùng WC. Trước đây lúc ở trong thôn bởi vì phòng ở đủ, cho nên chái nhà cũng làm phòng ngủ, nhưng tại chỗ rộng, chái nhà coi như phòng bếp, ở bên trong còn xây cái nồi lớn, tiện cho bình thường làm thịt kho gì gì đó.

      Trừ cái đó ra bên cạnh nhà vệ sinh trong sân còn xây phòng tắm riêng biệt, may mà sân lớn nếu căn bản là thành được. Ở trước phòng ở chính, để lại mảnh đất vuông vắn, đây là để lại về sau dùng trồng hoa trồng rau. Dĩ nhiên Lý Quế Lan cũng tính toán trồng hoa ở trong đó, bà định trồng chút rau thường hay ăn. Ở trong góc còn có thể dựng giàn nho vừa có thể có chỗ râm lại có thể đỡ thèm, bao nhiêu chỗ tốt. Trồng hoa trồng cỏ giống như Hồ Hạnh Nhi ở trong mắt Lý Quế Lan thuần túy là lãng phí đất đai, ai có thể hiểu hơn Lý Quế Lan chút kiểu cách kia của con thứ hai nhà mình.

      Nhà xây xong, nhưng cũng thể tùy tiện dọn vào, phải chọn ngày hoàng đạo, lại phòng ở chưa hong được nửa năm căn bản có cách nào ở, Hồ Lão Đồ dứt khoát quyết định sang năm trời ấm chuyển vào. Vừa lúc cũng chậm trễ hai đứa tháng chín học ở trấn .

      Thu hoạch vụ thu cũng là lúc nhà họ Hồ bận rộn, tuy rằng đất nhà bọn họ đều cho người khác thuê trồng rồi, nhưng lúc này cũng phải thu lương thực. tại sản lượng lương thực cao, trừ nộp lương thực cùng nhà mình ăn còn có thể thừa lại ít, bởi vậy rất nhiều gia đình đều lựa chọn bán chút lương thực, bán cho nhà họ Hồ cần bán , giá tiền nhà bọn họ cho cũng phải chăng, bởi vậy ở thôn An Bình, rất nhiều người cũng bằng lòng bán cho nhà bọn họ.

      Lần này Hồ Quốc Đống quyết tâm muốn mở rộng quy mô trại lợn, bởi vậy trừ thu lương thực trong thôn còn muốn ngoài thôn thu, trong nhà có máy kéo bình thường đều là dùng của Vương Lập, lần này thu lương thực cũng dùng nhiều hơn mấy ngày, việc này làm cho Hồ Quốc Đống rất ngại, nếu phải vừa xây nhà, sang năm lại chuẩn bị làm lớn trận, tiền trong tay dư dả lắm, định mua máy kéo rồi. Dù sao sau này số lần dùng đến là càng ngày càng nhiều.

      Có lẽ là nhìn ra cậu em vợ xấu hổ, Vương Lập vỗ phát lên đầu thằng này cười : "Cậu có gì mà xấu hổ, rể cậu cũng phải là người khác. Lại tiền dầu phải cậu bỏ ra sao?" Vương Lập lớn hơn Hồ Quốc Đống rất nhiều, con trai cả của ta cũng chỉ kém Hồ Quốc Đống bảy tám tuổi, năm đó khi Vương Lập và Hồ Đào Nhi kết hôn, Hồ Quốc Đống còn mà, bởi vậy Vương Lập quả thực coi Hồ Quốc Đống như nửa con trai mà nhìn.

      "Nếu cậu xấu hổ, chờ sang năm lúc thằng cả kết hôn người làm cậu như cậu bỏ thêm chút tiền là được." Vương Lập . Trải qua ngàn chọn vạn tuyển của Hồ Đào Nhi, đối tượng của Vương Thông cuối cùng cũng tìm được, là thôn bên cạnh, đứa kia tuy rằng cũng chỉ học hết cấp hai, nhưng hào phóng lanh lẹ cũng có khả năng, người
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 68. Khảo sát

      Edit: Trạch Mỗ

      Gặt lúa mạch vừa qua, Hồ Quốc Đống tìm người quen, rồi đóng gói Vương Thông đưa đến đội thầu nổi tiếng ở trấn , ở đó chỉ có thể học tay nghề, bình thường làm phụ hồ còn có thể kiếm tiền, làm hơn nửa năm chờ đến lúc cậu ta kết hôn tay nghề học tầm tầm , còn có thể tích cóp chút tiền riêng cưới vợ, cái này rất tốt rồi. Đương nhiên ở đây cũng phải cơ sở Vương Thông phải hạng dốt nát. Bằng cho dù cho cậu ta điều kiện tốt hơn nữa cũng vô dụng.

      Vương Thông trái lại rất cao hứng, tuy rằng cậu ta thôi học bắt đầu làm việc từ rất sớm, nhưng tiền nong trong nhà đều là Hồ Đào Nhi thống nhất quản lý cho, trong tay cậu ta cũng có bao nhiêu tiền. Cũng phải cậu ta muốn tích cóp tiền riêng, nhưng bây giờ suy cho cùng cậu ta tìm được vợ, bình thường mua chút đồ cho con người ta đều phải xin mẹ cậu, là hơi ngại. Bây giờ trong tay có thể có chút tiền công tuy rằng nhiều nhưng cũng là thể tốt hơn rồi.

      Tiễn bước cháu trai, Hồ Quốc Đống bèn bắt đầu suy xét đề nghị của Ngô Hồng Nhi. việc này tính khả thi đúng là có, phải khoác lác, thịt kho nhà bọn họ chỉ cần ăn qua chưa từng có ai ngon, nhất là giò lợn kho, tai lợn kho cùng giò thủ. Những cái này tuy rằng phải là thịt ngon gì, nhưng làm ra được rất ngon.

      Cửa hàng ở trấn buôn bán cũng vô cùng tốt, cơ mà cũng có nhược điểm, thứ này cho dù có thể để được khoảng thời gian cũng lâu được. Bởi vậy khai thác thị trường là rất khó khăn, bọn họ cũng chỉ có thể vỏn vẹn giới hạn trong trấn nho này, ngay cả thành phố cũng thể , chi phí vận chuyển linh tinh là quá lớn, nhất là vào mùa hè căn bản là để được.

      Có lẽ có thể dạy dỗ mấy đồ đệ để cho bọn họ mở chi nhánh, nhưng nếu phải người quen biết nhà họ Hồ cũng bằng lòng truyền phần tay nghề này ra, nếu người ta học tay nghề tự mình mở tiệm, bọn họ đâu khóc đây? Hồ Quốc Đống là lựa chọn tốt nhất, nhưng vấn đề lại tới nữa, Hồ Quốc Đống bỏ lại nhà già trẻ làm thế nào, cũng thể ngay cả cội nguồn cũng cần chứ.

      Nếu quả có thể dựa theo lời Ngô Hồng Nhi làm thành đồ hộp hoặc là túi chân đóng gói, tình hình vậy là thể tốt hơn rồi, phụ cận bọn họ có thể mở nhà máy, sau đó mở rộng nguồn tiêu thụ từng chút từng chút, tiếp theo tiêu thụ đến các nơi toàn quốc, chừng ‘thịt kho Hồ gia’ bọn họ còn có thể trở thành nhãn hiệu nổi tiếng toàn quốc nữa đấy. Chỉ cần nghĩ đến đây, Hồ Quốc Đống thậm chí có chút kích động ngủ yên.

      Bởi vì vẫn luôn hợp tác với Hồ Hạnh Nhi, Hồ Quốc Đống bèn ý tưởng của mình cho Hồ Hạnh Nhi và Triệu Cường đầu tiên. Nghe Hồ Quốc Đống xong, Triệu Cường vỗ đùi cũng ngừng tốt."Quốc Đống ý tưởng này của cậu tồi, nếu quả có thể làm được, thịt kho của chúng ta chừng có thể bán chạy khắp cả nước đấy." Triệu Cường đừng nhìn mồm mép tép nhảy, làm việc thể lực cũng chả ra sao, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy, nghe Hồ Quốc Đống như vậy, trong đầu ta xoạch xoạch mấy ý tưởng rồi.

      Nếu dựa theo ý tưởng của Hồ Quốc Đống, bọn họ thậm chí có thể đạt tới sản tiêu nhất thể, trong nhà có trại nuôi lợn hoàn toàn cần lo lắng vấn đề nguyên liệu, đến lúc đó lại mở cái xưởng gia công để gia công, về phần ta và Hồ Hạnh Nhi chuyên môn phụ trách tiêu thụ. Triệu Cường cảm thấy bằng năng lực của mình và vợ, ra sức mà kiếm lớn phen tuyệt đối thành vấn đề.

      Cũng phải Triệu Cường có nhiều tự tin, mà là tại thị trường loại thực phẩm chín chân này là quá ít, chỉ có mấy loại hương vị cũng phải tốt lắm, hơn nữa giá cả thấp, căn bản có cách nào thỏa mãn cầu của mọi người, bạn thử nghĩ xem Trung Quốc nhiều người như vậy, mua nhiều, chỉ cần mỗi nhà mua của bọn họ cái giò lợn có bao nhiêu lợi nhuận. Chỉ cần nghĩ đến cái này, Triệu Cường thậm chí có thể nghĩ tới đoàn tiền nối tiếp đuôi nhau nhào về phía mình.

      "Có điều Quốc Đống chúng ta cũng thể
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 69. Trở về

      Edit: Trạch Mỗ

      Hồ Quốc Đống bọn họ vừa , Ngô Hồng Nhi cũng là vô cùng rối ren đoạn thời gian, mới bắt đầu tàm tạm, nhưng đến mùa đông lại bận rộn, mùa đông chính là thời kì mổ lợn, tuy rằng trại lợn nhà bọn họ bình thường cũng mổ lợn, nhưng đến mùa đông trong tháng chạp vẫn là cao điểm nhất trong năm. người phụ nữ như Ngô Hồng Nhi, cho dù là giỏi giang hơn nữa, rất nhiều chuyện khó tránh khỏi cũng có chút luống cuống tay chân.

      Cũng may thịt lợn nhà họ Hồ cũng cần tự tìm nguồn tiêu thụ, chỉ cần vừa mổ thông báo tiếng trấn có quán ăn chuyên tới đây lấy. phần còn lại để lại làm thịt kho. Chỗ Hồ Hạnh Nhi cũng bận rộn đến mức luống cuống tay chân, năm hết tết đến cũng là thời điểm thịt kho bán nhanh nhất, thậm chí bây giờ trấn làm việc vui cũng có người đến đặt số lượng lớn, chung quy cái này có thể giảm ít việc đấy.

      Nhất là vợ chồng công nhân viên trẻ, trong tay bọn họ thiếu tiền nhưng lại căn bản có thời gian chuẩn bị đồ tết, mua chút đồ ăn sẵn vừa bớt việc lại tiện, bởi vậy vừa vào tháng chạp lưu lượng khách trong cửa hàng liền rất lớn hơn nữa số lượng mỗi người cầu cũng ít. Ngay cả Hồ Lão Đồ bắt đầu dưỡng già cũng vẫn bận rộn dứt. Bởi vậy tuy rằng Hồ Hạnh Nhi nhờ người tìm được chỗ có thể học tập, nhưng căn bản có thời gian , rơi vào đường cùng chỉ có thể tạm thời buông tha mùa xuân sang năm lại học.

      Cũng may tháng chạp qua được hơn nửa, Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng nhõm, có điều Hồ Hạnh Nhi vẫn có cách nào nghỉ ngơi, tại mọi người là thời điểm làm đồ tết, phỏng chừng chị thả lỏng lại được khéo phải đợi đến ba mươi tết. Chẳng qua cho dù là bận rộn Hồ Hạnh Nhi cũng cao hứng, đây cũng đều là tiền đấy.

      Triệu Cường bọn họ vào mùa thu, vốn mọi người đoán chừng cho dù là chậm tháng cũng là trở lại rồi, nhưng nghĩ tới mãi cho đến tháng chạp hai người cũng chưa về, cũng may hai người đánh điện báo về cuối năm nhất định trở về, bằng Ngô Hồng Nhi cũng lo lắng hai người mang đủ tiền dùng rồi.

      Ở nhà cần phải tiết kiệm, ra ngoài phải mang nhiều chi phí đường, vì để cho hai người gặp phải khó khăn ở bên ngoài, Hồ Quốc Đống mang ít tiền, thậm chí Ngô Hồng Nhi còn khâu mấy trăm đồng trong quần áo trong của để ngừa ngộ nhỡ, nhưng lúc này gần ba tháng rồi, cả nhà cũng rất lo lắng.

      tại giống như đời sau cái gì cũng rất thuận tiện, chỉ cần gọi điện thoại đừng là ở vùng khác cho dù là nước ngoài xa hơn nữa cũng ngại. Hai người cũng chỉ gửi lần điện báo về, vì tiết kiệm tiền cũng chỉ gửi mấy chữ ngắn ngủn mà thôi. Tuy rằng trấn cũng có điện thoại, nhưng phỏng chừng vì tiết kiệm tiền cũng bỏ được mà gọi.

      Qua hai mươi tháng chạp vẫn thấy bóng dáng hai người, Lý Quế Lan lại bắt đầu càm ràm cả ngày, "Ông thử xem hai đứa này sao vẫn chưa trở về, là sốt ruột chết mất, nếu gửi điện báo cũng được mà. Cũng biết người trong nhà lo lắng sao, là người lớn như vậy mà chẳng hiểu chút chuyện nào cả. Lúc trước cũng nên để cho hai người , là lo chết tôi rồi ."

      Lý Quế Lan càu nhàu, Hồ Lão Đồ cũng phiền lòng, thấy bà chưa xong bèn : "Được rồi được rồi, sao bà còn chưa xong thế. Hai đứa ra ngoài là làm việc lớn, cũng phải chơi. Lại hai đứa chúng nó bao nhiểu tuổi rồi, bà còn lo lắng người khác đem bán hai đứa chúng nó hay sao." Nếu là con Hồ Lão Đồ chừng còn có thể lo lắng, nhưng hai thằng to lộc ngộc, thằng Triệu Cường kia cũng hơn bốn mươi, cũng thể cứ coi bọn họ là trẻ con chứ.

      Chẳng qua cho dù Hồ Lão Đồ trấn định hơn nữa, đến hai mươi lăm tháng chạp còn thấy bóng dáng hai người, cả người cũng có chút luống cuống. Người Trung Quốc bất kể tình huống gì, đến tết nhất định phải về nhà, bây giờ đến lúc này rồi còn chưa trở về phải là xảy ra chuyện gì chứ.

      Mấy chị con nhà họ Hồ cùng người nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi cũng đều lo lắng thôi, cho dù là có thời gian đến nhà họ Hồ thăm chút cũng phải thỉnh thoảng nhờ gửi tin hỏi thử Hồ Quốc Đống bọn họ rốt cuộc về chưa. Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử vô cùng lo lắng cho con rể, ngày hai mươi ba tháng chạp hai cụ còn đặc biệt tới nhà họ Hồ chuyến. Hồ Quốc Đống là trụ cột của nhà họ Hồ, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà họ Hồ cũng sụp rồi.

      Ngô Hồng Nhi tuy rằng cố gắng hết sức trấn an cha mẹ nhà mẹ
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 70. Quà tặng

      Edit: Trạch Mỗ

      Ba đứa tuy rằng bình thường cũng là ăn mặc lo, nhưng bất kể là quần áo và đồ chơi phần lớn đều là nhà mình làm, giống như hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác món đồ chơi hiếm lạ nhất bây giờ cũng chỉ là cây cung mà thôi, bây giờ thấy nhiều loại đồ chơi còn sắp vui mừng điên rồi. Cả nhà vui đùa ầm ĩ, cuối cùng vẫn là Lý Quế Lan thấy con trai đầy mặt đều là mệt mỏi, mất sức lực cả buổi mới dỗ được ba tiểu tổ tông ngủ.

      đêm ngủ ngon, Hồ Quốc Đống tuy rằng gần đây rất mệt, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ ngủ giấc ngon, mặc dù chưa trở lại hoàn toàn bình thường, nhưng cũng trở lại bình thường sáu bảy phần. Buổi sáng vừa cạo râu xong, cả người tốt hơn bộ dáng chật vật hôm qua rất nhiều, gần như hai người khác nhau.

      Bởi vì mẹ vợ bên đó còn lo lắng, cho nên tuy rằng hôm nay hai mươi bảy tháng chạp, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn quyết định hôm nay cùng Ngô Hồng Nhi về nhà mẹ đẻ chuyến, bằng chỉ sợ hai cụ ngay cả tết cũng xong, thuận tiện cũng phải đưa đồ mua cho nhà họ Ngô qua, tết ấy à, cũng chỉ ham muốn vui vẻ.

      Hồ Quốc Đống cũng mua cho Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử mỗi người chiếc áo bành tô, về phần ba chị dâu của Ngô Hồng Nhi mỗi người mua cái khăn quàng cổ, ba ông trai mỗi người cái thắt lưng, bọn là mỗi đứa cái đồng hồ đeo tay, lớn hơn chút có cặp sách văn phòng phẩm linh tinh, mấy đứa hơn chút mua mấy món đồ chơi. Dĩ nhiên thiên vị, mấy ông rể cũng đều là mỗi người cái thắt lưng, con cái của bọn họ bên này phần lớn đều lớn rồi, đồ chơi có mua, nhưng mà lại mua mấy cái cặp sách, về phần mấy bà chị lại đều mua quần áo cho. Cũng phải thiên vị thân thích nhà mình bên này, nhưng cũng thể mua quần áo cho chị dâu nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi phải .

      Ngay cả khăn quàng cổ kia cũng đều là Triệu Cường bảo mua cho, mấy hào cái rất rẻ, cũng chính là ý nghĩa như vậy. Hồ Quốc Đống tuy rằng bình thường nhà cha vợ quà biếu đều mang rất hậu, nhưng rốt cuộc nghĩ chu đáo như Triệu Cường. ra con người đôi khi cũng phải quan tâm chút đồ kia, nhìn chỉ là thể diện kia mà thôi. Lại khăn quàng cổ này tuy rằng ở bên kia mới mấy hào cái nhưng mà lại cũng rất đẹp, là kiểu dáng bọn họ bên này có.

      Ba đứa trong nhà đều bị đồ chơi mới mẻ Hồ Quốc Đống lấy ra mê hoặc ánh mắt, bởi vậy lúc nghe bố mẹ muốn nhà bà ngoại chẳng đứa nào la hét muốn theo như trước đây. Trái lại khi Hồ Quốc Đống chọn từ trong đống đồ chơi kia cho cháu trai cháu của Ngô Hồng Nhi làm cho cho ba đứa oa oa khóc lớn.

      Ba đứa nhà họ Hồ đứa giữ của hơn đứa, tại thấy bố nó muốn lấy đồ vốn thuộc về chúng nó , ba đứa duỗi cánh tay như thế nào cũng cho lấy. Hồ Quốc Đống chỉ cần vừa đưa tay ba đứa khóc luôn.

      Nhiều tháng gặp con như vậy, Hồ Quốc Đống cũng là nhớ ghê gớm, tối qua vừa trở về hai thằng mỗi đứa ôm lấy chân , ôm đến trái tim cũng mềm nhũn rồi. Còn có con bé trong nhà, bé hai tuổi gần như là nhận người, thời gian dài gặp như vậy cơ hồ cũng nhận ra bố rồi, mới bắt đầu nhìn thấy Hồ Quốc Đống còn né cái, Hồ Quốc Đống thấy vậy trong lòng chua ơi là chua.

      Thấy ba đứa khóc thành cái dạng này, nếu là trước đây Hồ Quốc Đống sớm đen mặt rồi, nhưng bây giờ chỉ là thương lượng nhàng với ba đứa, "Con xem các con có nhiều như vậy mà, chia cho chị em nhà bà ngoại ít cũng vẫn còn có rất nhiều." Cuối cùng vẫn là Ngô Hồng Nhi kiên quyết lấy mấy cái từ bên trong ra, hai người mới thu thập đồ đầy đủ.

      Thu thập linh tinh lang tang cũng được đầy túi to, Hồ Quốc Đống vốn định mua thêm chút đồ khác nữa, nhưng Ngô Hồng Nhi từ chối. Đừng nhìn đồ phương nam rẻ, nhưng những thứ này cộng lại cũng ít tiền, tuy rằng Hồ Quốc Đống thèm để ý cái này, nhưng Ngô Hồng Nhi thể thiếu được cố kỵ ý nghĩ của cha mẹ chồng.

      Đến nhà họ Ngô, Ngô Hồng Nhi lấy tất đồ ra, Thôi Vinh Mai cầm cái áo bành tô kia cao hứng khép được miệng, ngay cả Ngô Xuyên Tử tuy rằng gì, nhưng biểu cảm mặt cũng là vô cùng vui vẻ, đứa này là hiểu chuyện, Hồ Quốc Đống ra ngoài mua đồ cho cha vợ bọn có gì, nhưng nghĩ tới còn có trai chị dâu. Mặc dù chỉ là cái khăn quàng cổ cái thắt lưng thôi, nhưng đây chính là kiểu dáng bên này có, vừa nhìn là thấy rất tinh xảo.

      Thôi Vinh Mai cũng là vui vẻ, bà đến số tuổi này rồi mà còn chưa từng mặc quần áo tốt như vậy đâu, những người tầm tuổi Thôi Vinh Mai hơn nửa đời người trôi qua là vô cùng khổ, khi còn là loạn lạc, vất vả lắm đánh giặc nữa lại là phen giày vò mãi cho đến mấy năm nay gần đây mới có ngày lành. Có điều cũng chính vì như vậy tiết kiệm tận trong xương của bọn họ cũng thành thói quen, bình thường ngay cả tết nhất cũng rất ít mặc đồ mới, cho dù là mặc cũng chỉ là cắt chút vải tự làm mà thôi.

      "Cái này bao nhiêu tiền chứ, còn tiêu số tiền này làm gì, mua cho cha mẹ con là được, quần áo của mẹ còn nhiều mà, nếu hai đứa cầm về cho mẹ con mặc ." Thôi Vinh Mai .

      "Mẹ, đây là mua cho ngài, cha mẹ con cũng đều có mà. Ngài giữ lại mặc là được, thứ này ở phương nam rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều, nếu ngài mặc thấy tốt, sang năm có lẽ con còn phải phương nam lần nữa, đến lúc đó lại mua cho ngài." Hoắc Quốc Đống cười .

      "Thế nào, sang năm còn muốn à, con chuyến
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :