1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chị nông hạnh phúc - Mê Lộ Đích Ban Ban (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 51. Cai sữa

      Edit: Trạch Mỗ

      "Oa, oa" tiếng khóc lực xuyên thấu cực mạnh từ trong sân nhà họ Hồ truyền tới, hai người Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ mới đến đầu hẻm nghe thấy tiếng khóc của Đản Đản, hai người nhìn nhau cười khổ, thằng nhóc này lại bắt đầu náo loạn rồi.

      Đản Đản sở dĩ khóc như vậy, thuần túy là bởi vì Ngô Hồng Nhi bắt đầu cai sữa cho nó. Bởi vì sức khỏe tốt, dinh dưỡng bổ sung cũng đủ, sữa của Ngô Hồng Nhi vẫn rất dồi dào, cho nên tuy rằng lại mang thai, nhưng sữa cũng đủ cho Đản Đản ăn. Chẳng qua có lẽ là nguyên nhân mới mang thai hơi mệt, thai này ràng khó khăn hơn hồi mang thai Đản Đản. Lúc nào cũng mệt rã rời , đến giai đoạn sau lại bắt đầu nôn mửa.

      Bởi vậy người nhà họ Hồ nhất trí quyết định muốn cho Đản Đản cai sữa. ra lúc Ngô Hồng Nhi vừa biết lại có thai muốn cai sữa cho cu cậu rồi. Nhà họ Hồ giàu có, sữa mạch nha các loại cũng phải ăn nổi. Nhưng Đản Đản làm thế nào cũng hợp tác. Vừa cho cu cậu ăn nó khóc đến vang rung trời. Các loại biện pháp cai sữa cho trẻ con như bôi nước ớt…, Ngô Hồng Nhi đều thử lần lượt, nhưng vẫn có hiệu quả gì.

      Vừa kéo cái lại hơn nửa tháng. Thấy thai tượng của Ngô Hồng Nhi tốt lắm, Lý Quế Lan đành phải để cho Hồ Quốc Đống đưa Ngô Hồng Nhi đến nhà mẹ đẻ ở vài ngày, trẻ con ấy à, chỉ cần thấy được cũng cai được.

      Hôm nay là ngày thứ hai Ngô Hồng Nhi về nhà mẹ đẻ, ngày hôm qua thằng nhóc này như thế nào cũng chịu ăn gì, vất vả lắm đợi đến buổi tối đói có cách nào mới uống chút sữa mạch nha, tại đến giờ cu cậu ăn cơm lại gào lên. Có điều nhìn cu cậu khóc đến vang rung trời, hai cha con đều thở phào nhõm, tuy rằng làm ầm ĩ suốt, nhưng có sức khóc to như vậy, xem ra chuyện cũng lớn bao nhiêu.

      Thấy hai cha con nhà họ Hồ trở về, Lý Quế Lan cũng kịp chào hỏi, tiểu tổ tông này từ buổi sáng vừa mở mắt bắt đầu tìm mẹ nó, sau lại thấy như thế nào cũng tìm thấy lại bắt đầu khóc lên, vô luận dỗ như thế nào cũng vô dụng. Đản Đản này là cục cưng của Lý Quế Lan, thấy cu cậu khóc như vậy, là sắp khóc nát lòng Lý Quế Lan rồi.

      "Nếu chúng ta đón Hồng Nhi lại cho bú hai ngày , Đản Đản này tính hết mức cũng mới hơn chín tháng nào có cai sữa sớm như vậy, như thế nào cũng phải mười tháng mà." Thấy cháu trai cả khóc như vậy, Lý Quế Lan cũng sắp chịu nổi rồi, bởi vậy bèn thương lượng với hai cha con nhà họ Hồ.

      "Cái này nào được mẹ, vốn thai tượng lần này của Hồng Nhi cũng tốt lắm, bây giờ ấy căn bản ăn được bao nhiêu thứ, sao có thể tiếp tục cho Đản Đản bú nữa. Hơn nữa bác sĩ người ta phải cũng , Hồng Nhi mang thai lại cho Đản Đản bú, đối với Đản Đản cũng tốt." Hồ Quốc Đống vừa nghe Lý Quế Lan như vậy bèn . Tuy rằng cũng xót con, nhưng cũng xót vợ mà.

      "Đúng đó, bà chỉ toàn ra chủ ý ôi thiu. Vất vả lắm mới kiên trì được ngày, bà đón Hồng Nhi về phía trước phải mất công vô ích ư. Lại tối qua Đản Đản phải cũng ăn sữa mạch nha sao." Hồ Lão Đồ cũng đồng ý. Trái với Hồ Quốc Đống suy nghĩ vì tình trạng sức khỏe của Ngô Hồng Nhi, Hồ Lão Đồ là cảm thấy nếu sớm hay muộn đều phải chịu cái tội này, cháu trai bây giờ cũng chịu ngày rồi, như vậy kiên trì là tốt nhất. Bằng tại tuy rằng nó thôi khóc, về sau còn phải lại chịu tội. Đàn ông dù sao vẫn lý trí hơn phụ nữ chút.

      Cơ mà nhìn thấy Đản Đản đầy mặt đều là nước mắt, Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống cho dù là tâm địa cứng rắn hơn nữa cũng đành lòng. Đứa này sinh ra béo núng nính, sau này bởi vì nguồn sữa dồi dào cũng nuôi được tốt, cánh tay bắp chân đều là thịt, cả người đều là mỡ sữa, nhìn là làm cho người ta thích. Trong khoảng thời gian này tuy rằng vẫn thể cai sữa thành công, nhưng giằng co đoạn thời gian, mắt thấy khuôn mặt nhắn này cũng gầy hẳn .

      "Nếu tôi tìm nhà lão Vương xin chút sữa dê xem sao?" Hồ Lão Đồ . Trong thôn có nhà nuôi dê, sữa dê này tuy rằng dễ uống cũng là thứ tinh quý, đương nhiên thể xin , cũng là phải cho người ta đồ. Trong thôn có mấy nhà con dâu đủ sữa, lại mua nổi sữa mạch nha gì
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 52. Năm năm sau

      Edit: Trạch Mỗ

      "Thằng ranh mày đứng lại đó cho tao, mày còn chạy, mau đứng lại." thiếu phụ hai lăm hai sáu tuổi đuổi theo đứa trẻ từ nhà chạy ra, đứa trẻ kia nhìn tầm bảy tám tuổi, mắt thấy thiếu phụ sắp đuổi kịp nó liền tăng nhanh tốc độ, lập tức lại kéo xa khoảng cách giữa hai người.

      Thiếu phụ biết là mệt mỏi hay là sợ đứa trẻ chạy quá nhanh ngã sấp, chỉ thở hổn hển đứng lại : "Mày, mày đứng lại, mẹ cam đoan đánh mày."

      "Con , mẹ, mẹ chỉ biết gạt người, lần trước chính là bị mẹ lừa như vậy." Đứa trẻ con vừa nhìn là biết rất lanh lợi, con ngươi quay tròn vòng là có ý tưởng. Nó muốn trại nuôi lợn tìm ông nội nó, đợi buổi tối bà nội trở lại xem mẹ nó làm sao đánh nó. Đứa trẻ con cho thông minh tài trí của mình trăm like, sau đó chạy xa nhanh như chớp.

      Thiếu phụ thấy thực đuổi kịp thằng nhóc bướng bỉnh này liền hô tiếng từ xa: "Thằng ranh, có bản lĩnh mày cứ đừng trở về." Sau đó thở phì phò về nhà.

      Thiếu phụ này phải ai khác mà chính là Ngô Hồng Nhi, vừa rồi thằng nhóc bướng bỉnh đó chính là bạn trẻ Hồ Kiệt nhũ danh Đản Đản năm nào. Năm nay Hồ Kiệt bảy tuổi rồi. Dĩ nhiên bảy tuổi là phép tính nông thôn, Hồ Kiệt sinh cuối năm, tại ra còn chưa tới tròn sáu tuổi đâu. Năm ngoái Ngô Hồng Nhi vừa muốn ném thằng nhóc bướng bỉnh này tới lớp Dục Hồng trong thôn, nhưng bởi vì sinh nhật muộn, trường học chấp nhận. Chẳng qua Ngô Hồng Nhi quyết định năm nay cái gì cũng phải để cho nó học.

      Sở dĩ thái độ Ngô Hồng Nhi kiên quyết như vậy, thuần túy là thằng nhóc này quá bướng. Tuy rằng năm nay cu cậu mới bảy tuổi, nhưng bởi vì di truyền dáng người cao lớn của đàn ông nhà họ Hồ, thoạt nhìn tầm như mười tuổi. Trẻ con tầm này chính là tuổi người chê chó ghét, cả ngày gây họa ở nhà cũng thôi, còn cả ngày gây họa ở bên ngoài. Vừa rồi Ngô Hồng Nhi đuổi theo cu cậu chạy cũng là bởi vì thằng nhóc này mới cùng mấy thằng cu tầm tuổi đánh nhau với người khác làm cho người ta tìm đến nhà.

      Hai cha con Hồ Quốc Đống lúc này đều ở nhà, Lý Quế Lan cũng nhà con , trong nhà chỉ có Ngô Hồng Nhi cùng mấy đứa bé. Người ta mang theo đứa bé bị đánh khóc tìm đến nhà, lúc ấy Ngô Hồng Nhi giận điên luôn. Hồ Kiệt cũng ngốc, thấy sắc mặt mẹ nó đúng đứng lên bỏ chạy luôn, bây giờ bùa hộ mệnh trong nhà đều ở đây, chạy là đồ ngu.

      tới Hồ Kiệt tại thôn An Bình cũng được tính là phương bá chủ. Mấy năm sau này Ngô Hồng Nhi lại sinh trai , con trai thứ của Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống hơn Đản Đản gần hai tuổi, năm nay năm tuổi. Con đầu của hai người là năm ngoái sinh, tại mới hơn tuổi chút, tập tễnh học .

      Chẳng qua mặc dù bây giờ cũng có mấy cháu nội, nhưng Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ vẫn là thương Hồ Kiệt nhất, có câu , cháu trai trưởng là sinh mạng của cụ ông cụ bà, những lời này miêu tả rất tốt trạng thái của Lý Quế Lan đối với chú trai cả. Bình thường có Lý Quế Lan nuông chiều, Ngô Hồng Nhi chỉ có thể làm người mẹ nghiêm khắc. Có điều hiển nhiên người mẹ nghiêm khắc Ngô Hồng Nhi làm được cũng thành công cho lắm.

      Bởi vì bùa hộ mệnh của Hồ Kiệt là quá cường đại, Lý Quế Lan tạm thời , người nghiêm chỉnh như Hồ Lão Đồ đối với cháu trai cũng là người có nguyên tắc, lúc Đản Đản ba bốn tuổi, Hồ Lão Đồ cũng hơn sáu mươi, nhưng là bó to tuổi như ông còn thường xuyên quỳ mặt đất ngựa cưỡi cho cháu trai nữa cơ. tại Đản Đản lớn, Hồ Lão Đồ cũng có tuổi, làm ngựa cưỡi là thể nào rồi, nhưng Hồ Lão Đồ cũng che chở cháu trai cả rất chặt chẽ.

      Giống như là tình huống hôm nay vậy, Hồ Kiệt đánh người ta Hồ Lão Đồ chỉ , tốt, đánh tốt, cháu trai ông chính là có tâm huyết. Nếu người ta đánh Hồ Kiệt, ông dẫn ngay Hồ Kiệt tìm đến nhà người ta. Hồ Lão Đồ năm nay sắp bảy mươi rồi, ở trong thôn cũng tính là trưởng bối có tên tuổi, ông tìm đến nhà người ta, bất kể hai đứa trẻ đánh nhau là trách ai, người ta cũng phải đánh con nhà mình trận để cho Hồ Lão Đồ nguôi giận. Có thể trừ Hồ Quốc Đống còn có thể quản Hồ Kiệt chút, thằng nhóc này quả thực sợ trời sợ đất.

      Thấy Ngô Hồng Nhi tức giận đầy mặt trở về, Hồ Trác cẩn thận từng li từng tí dịch dịch bước chân lộ ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng với mẹ bé. Hồ Trác chính là con trai thứ hai của Ngô Hồng Nhi. Vừa rồi nếu phải cậu bé đánh yểm trợ cho Hồ Kiệt, thằng nhóc kia cũng có cách nào chạy nhanh như vậy.

      Khác với với Hồ Kiệt và Hồ Quốc Đống cơ hồ là cùng khuôn mẫu in ra, Hồ Trác trông giống Ngô Hồng Nhi hơn chút. Tính tình đứa này cũng trái ngược với Hồ Kiệt luôn nghịch ngợm, gây , cậu bé luôn là cười tít mắt, tuy rằng cũng năm tuổi, nhưng còn chưa từng đánh nhau với bọn trong thôn, so với Hồ Kiệt biết làm cho vợ chồng Ngô Hồng Nhi giảm bao nhiêu tâm tư.

      Thấy thằng nhóc này đầy mặt lấy lòng, Ngô Hồng Nhi cũng tức giận nổi, nhưng vẫn đe dọa : "Đừng tưởng rằng bây giờ nó chạy được là có chuyện gì, chờ bố con trở về cũng tha cho nó."

      "Đúng rồi, mẹ, mẹ cần gì tự mình động tay, còn đau tay đó, bằng để bố con làm." Hồ Trác từ là đứa chuyên nịnh hót, bất kể là nịnh ai đều rất thuận buồm xuôi gió.

      "Được rồi, giằng co lâu như vậy con có đói bụng . Trong tủ còn bánh ngọt bác Hai con mang đến đấy, mẹ lấy miếng cho con." Đối với cậu con
      [​IMG]
      thuytChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 53. Dạy con

      Edit: Trạch Mỗ

      Quả nhiên mãi cho đến nên lúc ăn cơm tối, Hồ Kiệt mới theo Hồ Lão Đồ cùng về. Trong tay cu cậu còn cầm hai bao quẩy nếp, hiển nhiên là Hồ Lão Đồ mua cho.

      Năm ngoái thôn An Bình mới mở cửa hàng bán lẻ, bên trong bất kể là đồ dùng hàng ngày hay là đồ ăn vặt của trẻ con cái gì cũng bán, cái này rất tiện cho bọn trẻ con trong thôn, chỉ cần trong tay có tiền dư chúng nó nhất định mua đồ ăn vặt về. Cho dù là có tiền, tìm ông nội bà nội cũng có thể cọ chút đồ ăn vặt ăn. Hồ Kiệt có tiền tiêu vặt nhưng nhiều, bị cu cậu tiêu hết từ lâu rồi, có điều chỉ cần cu cậu làm nũng muốn ăn cái gì Hồ Lão Đồ cũng mua cho cu cậu.

      Hồ Quốc Đống về trước hai ông cháu Hồ Lão Đồ bước, ở trong sân nhìn con út tập , Ngô Hồng Nhi sớm cho Hồ Quốc Đống công tích vĩ đại của Hồ Kiệt. Thấy cha già nhà mình sắc mặt bất thiện, Hồ Kiệt trốn luôn ra sau Hồ Lão Đồ theo phản xạ có điều kiện. Hồ Quốc Đống thấy thế thần sắc càng thêm bất thiện.

      Thời gian năm năm mang đến cho Hồ Quốc Đống thay đổi rất lớn, có đôi khi Ngô Hồng Nhi cũng thể cảm thán thời gian trôi qua là quá nhanh, lúc hai người mới gặp gỡ, bộ dáng Hồ Quốc Đống đỏ mặt, lắp tựa hồ còn ở ngay trước mắt, chớp mắt cái cũng ba mươi tuổi rồi. Tam thập nhi lập, Hồ Quốc Đống bớt ngây ngô u mê trước kia, thêm mấy phần chững chạc. Chẳng qua có lẽ là nguyên nhân cả ngày nuôi lợn, mổ lợn, phải làm những việc tốn sức, Hồ Quốc Đống nhìn càng thêm cường tráng hơn trước đây, cả người đứng ở nơi đó tựa như con gấu đen to đùng. Dĩ nhiên đây là ý nghĩ trong lòng Ngô Hồng Nhi, chưa từng với người khác.

      Hồ Quốc Đống to lớn hơn nữa cái mặt đen của vẫn rất có lực uy hiếp, Hồ Kiệt sợ trời sợ đất, mặc dù có ông nội cu cậu làm ô dù, nhưng vẫn nhịn được sợ run cả người. Bàn tay kia của bố nhóc to như cái quạt cọ, tư vị đánh lên mông là “mất hồn”. Chỉ cần vừa nhìn thấy bàn tay kia của , Hồ Kiệt phản xạ có điều kiện lại muốn sờ mông.

      Có điều Hồ Kiệt sợ Hồ Quốc Đống, Hồ Lão Đồ lại sợ, ai bảo ông là cha Hồ Quốc Đống đây, năm đó ông cũng đánh Hồ Quốc Đống ít." kéo cái bản mặt đó cho ai xem đấy, cả ngày chỉ biết dọa trẻ con, hồi còn tôi có dọa mày như vậy sao? Nhìn làm mấy đứa sợ tới mức nào rồi kìa." Hồi Hồ Lão Đồ còn trẻ là người cứng rắn, từ thái độ của ông đối xử với Hồ Quốc Đống là có thể nhìn ra, Hồ Quốc Đống là dòng độc đinh, nhưng Hồ Lão Đồ lại chưa từng nuông chiều . Có điều bây giờ ông lớn tuổi rồi trái tim kia lại mềm nhũn, hơn nữa ngạn ngữ rất đúng ôm cháu ôm con, đối với cháu trai ruột cho dù là trái tim làm bằng sắt cũng có thể hòa tan. ra trừ Hồ Kiệt co rúm chút, hai đứa Hồ Trác và Hồ Việt chẳng có thay đổi gì, Hồ Việt được bố bé đặt vào xe tập , đôi chân di chuyển rất ư là vui sướng. Cơ mà Hồ Lão Đồ cứ là cảm thấy con trai dọa đến cháu trai cháu .

      Hồ Quốc Đống thấy cha lại che chở bèn : "Cha, cha biết, thằng ranh này mang người đánh thằng cu nhà Hứa Nhị mặt mũi bầm dập, người ta cũng tìm đến nhà rồi."

      "Trẻ con có đứa nào đánh nhau, hồi còn đánh nhau với thằng Kiến Tân còn ít hả? Bây giờ quan hệ phải vẫn mật thiết khăng khít như thường. đừng những lời vô nghĩa kia nữa, thằng Hứa Nhị đó nếu phục cứ bảo nó đến tìm tôi." Hồ Lão Đồ mảy may để ý .

      Rốt cuộc là gừng càng già càng cay, Hồ Quốc Đống thua dưới tay cha . Chẳng qua vẫn là ngầm cho Hồ Kiệt ánh mắt “thằng kia mày chờ đo cho tao”, lúc này mới vào phòng bếp hỗ trợ cho Ngô Hồng Nhi. Hồ Lão Đồ ở bên ngoài, cũng lo lắng bé Nha Nha ai trông.

      Hồ Kiệt thấy bố nhóc vào nhà rồi nhịn được hoan hô tiếng, sau đó gọi Hồ Trác ở bên cạnh qua đây ăn quẩy nếp, Hồ Trác nghĩa khí, Hồ Kiệt đương nhiên cũng keo kiệt. tại bến Thượng Hải sốt xình xịch đó, Hồ Kiệt tuy rằng còn nhưng cũng có thể xem hiểu bảy tám phần. Cu cậu bội phục nhất Hứa Văn Cường, bình thường cũng là tự xưng là lão đại, đối với đám tiểu đệ bên dưới đều vô cùng chiếu cố, Hồ Trác là em trai ruột của cu cậu, lại cứu cu cậu lần. Hai người đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi. Về phần bé Nha Nha, Hồ Kiệt bày tỏ, cu cậu mới
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 54. Trôi qua rất tốt

      Edit: Trạch Mỗ

      ra cũng phải nhà họ Hồ có tiền chuyển đến trấn , chỉ là tại nhà họ Hồ còn ở giai đoạn cất bước, nuôi lợn chính là hạng mục lớn, nếu chuyển đến trấn trái lại bất lợi đối với phát triển về sau của nhà họ Hồ. Lại Hồ Lão Đồ cũng thể rời bỏ con lợn ông nuôi cả đời.

      Lần chuyện này của hai vợ chồng quyết định như vậy, về phần việc kiếm hộ khẩu cho hai đứa đến trấn cũng tạm thời gác lại. Ngô Hồng cùng Hồ Quốc Đống bưng cơm chiều lên bàn, bắt đầu gọi nhà già trẻ ăn cơm.

      Hồ Kiệt cùng Hồ Trác tuy rằng ăn ít quẩy nếp, nhưng nghe thấy Ngô Hồng Nhi dọn cơm vẫn là hoan hô tiếng chạy tới. Hồ Việt bây giờ đại khái cũng biết mẹ bé bày bàn là có ý gì rồi, thấy vậy cũng chuyển hai cái chân múp míp bắt đầu chay qua bên này. Chẳng qua vốn chân vững vàng, hơn nữa có xe tập kìm hãm, cơ bản cũng chỉ là di chuyển từ từ.

      Vẫn là từ xa xa Hồ Quốc Đống nhìn thấy bé bắt đầu mếu máo vội vàng bế bé lên, lúc này mới để cho bé rơi nước mắt. tới Nha Nha mặc dù mới hơn tuổi, nhưng tính tình của rất ràng, dáng vẻ Nha Nha giống Ngô Hồng Nhi ngay cả tính tình cũng giống. Nếu nhất định muốn tìm ra bé giống ai, tính tình Nha Nha trái lại càng giống bác bé Hồ Hạnh Nhi hơn chút, là người nóng vội mười phần.

      Hồ Kiệt và Hồ Trác đều lớn, ăn cơm hai đứa đều tự ăn, Ngô Hồng Nhi ôm Nha Nha bón bé ăn canh trứng gà, có điều hiển nhiên con bé này muốn tự mình ăn hơn, thỉnh thoảng đưa tay giật thìa trong tay Ngô Hồng Nhi. ra Nha Nha còn chưa có cai sữa, cơ mà chỉ là sữa sớm đủ cho bé ăn rồi, tại mỗi ngày bé đều được ăn ít các loại như cháo gạo và canh trứng gà...

      "Mẹ hôm nay vốn phải nên về rồi, sao đến bây giờ cũng chưa trở về, cha ngài xem có cần để cho Quốc Đống đón chút hay ?" Ngô Hồng Nhi vừa đấu trí đấu dũng với con bé, vừa với Hồ Lão Đồ.

      " cần, nếu hôm nay trở về hẳn là có việc vướng chân rồi. Cha đoán chừng chậm nhất là ngày mai cũng về." Hồ Lão Đồ thèm để ý . Ông rất tin tưởng sức chiến đấu của bà già nhà mình, có mấy người có thể lấy được chỗ tốt trong tay bà.

      Ngô Hồng Nhi thấy Hồ Lão Đồ như vậy ở trong lòng cũng là cười tiếng. tới mấy năm nay tính tình mẹ chồng trái lại càng lợi hại hơn, mấy con rể ở trước mặt mẹ chồng đều như chuột thấy mèo vậy.

      "Hồ Kiệt ăn cơm tử tế." Hai người chuyện, đột nhiên Hồ Quốc Đống . Ngô Hồng Nhi ngẩng đầu nhìn lên, đúng là thằng nhóc Hồ Kiệt này trộn cháo trong bát nghịch đây mà. Có lẽ là vừa mới ăn nhiều quẩy nếp, hai thằng nhóc bây giờ đều có khẩu vị.

      "Kêu gào cái gì mà kêu gào, ngay cả cơm cũng để cho ăn tử tế." Hồ Lão Đồ che chở cháu trai liền trừng Hồ Quốc Đống cái."Mau ăn cơm , lát nữa phải còn muốn làm đồ kho sao, chỗ chị Hai vẫn chờ đó." Vốn còn muốn thuận thế dạy dỗ con trai trận, Hồ Quốc Đống nghẹn lời, cúi đầu húp cháo cũng lười lên tiếng.

      "Ông nội ơi, ngày mai con cũng muốn trấn cùng." Hồ Kiệt vừa nghe Hồ Lão Đồ cái này lập tức luôn.

      "Đản Đản con phải ngày mai muốn về nhà bà ngoại cùng mẹ sao?" Ngô Hồng Nhi thấy Hồ Kiệt như vậy bèn . Thằng nhóc này trấn chẳng hề khách khí, đòi này đòi nọ, mỗi lần Hồ Hạnh Nhi đều mua cho rất nhiều thứ trở về. Nhất là bây giờ hai đứa con trai nhà Hồ Hạnh Nhi đều học, cũng ai mang theo cu cậu, đoán cũng đoán được nhất định là Hồ Hạnh Nhi cho cu cậu tiền để cho cu cậu lỗng tuồng.

      Vừa vặn ngày mai Ngô Hồng Nhi có việc muốn về nhà mẹ đẻ nên sớm với Hồ Kiệt để cho cu cậu cùng.

      Nghe mẹ nhóc như vậy, mặt Hồ Kiệt liền lộ ra biểu tình thất vọng, tuy rằng nhà bà ngoại cũng chơi rất vui, nhưng hiển nhiên có cách nào so sánh được với trấn .

      Hồ Lão Đồ thấy cháu trai giương mắt nhìn ông, mặt cũng lộ ra biểu tình mất tự nhiên, tuy rằng ông cũng rất muốn mang theo cháu trai , nhưng cũng thể ngay trước mặt
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      chương 55. chuyện phiếm

      Edit: Trạch Mỗ

      Ngô Hồng Nhi thấy Vương Lan như vậy bèn cười : "Cũng tệ lắm, hai năm qua chính sách tốt, cuộc sống của mọi người đều thoái mái ít." Nghe Vương Lan ấy trôi qua tốt, Ngô Hồng Nhi trái lại cũng rất mừng cho ấy. Chẳng qua từ cách ăn mặc trang điểm của ấy cũng biết ấy trôi qua khá tốt.

      Hồ Hạnh Nhi là người cái đẹp, nhưng ăn mặc trang điểm so với Vương Lan vẫn là kém khoảng, nhìn ra được Vương Lan là lăn lộn ra hình ra dạng.

      "Vừa rồi đó là con bà?" Vương Lan hỏi. ra vừa rồi lúc Hồ Quốc Đống đưa bốn mẹ con Ngô Hồng Nhi tới đây Vương Lan nhìn thấy bọn họ, hai đứa bé trai cần phải , diện mạo đứa nào cũng có phần giống cha mẹ, chỉ có con bé giống hai người lắm. Hồ Quốc Đống cần phải đứa may mắn giống , về phần Ngô Hồng Nhi tuy rằng cũng rất xinh đẹp, nhưng lại là loại xinh đẹp khá ôn hòa, về phần con bé còn tuổi ngũ quan xinh đẹp rất có tính xâm lược rồi.

      "Đúng vậy, mới bé tí xíu như vậy mà nghịch như con khỉ, chẳng hề làm cho người bớt lo hơn hai thằng . Ba đứa quỷ nghịch ngợm này cũng có lúc nào để cho người sống yên ổn cả." Trong thanh của Ngô Hồng Nhi mang theo vui vẻ chính cũng có nhận thấy được, tuy rằng oán trách đứa nghịch ngợm, nhưng đây lại làm sao phải là loại phương thức khoe khoang khác đây.

      "Rất tốt, trẻ con nghịch ngợm chút mới tốt, nhìn có sức sống." Nghĩ tới con trai nhu thuận nghe lời, nụ cười của Vương Lan có chút miễn cưỡng . ra hi vọng con nhà mình có thể nghịch ngợm chút, như vậy cũng hối hận và đau khổ như vậy. Hồi đó con trai còn như vậy vào thành phố, tuy rằng trong nhà có cha mẹ , hơn nữa hàng năm cũng gửi tiền về, nhà họ Vương nhất định bạc đãi nó. Nhưng đứa dù sao phải theo bên cạnh cha mẹ ruột, còn tuổi học được nhìn sắc mặt người khác. Cho dù là đối mặt với , đứa bé kia cũng mang theo vài phần lấy lòng cẩn thận từng li từng tí. Nó giống như con chuột luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ cần tình huống hơi có chút đúng là lùi ngay đầu về trong hang.

      "Bây giờ bà có mấy đứa con?"Ngô Hồng Nhi hỏi, mặc dù bây giờ kế hoạch hoá gia đình, nhưng tầm tuổi này bọn họ cơ bản cũng chỉ có đứa con, tới con cái Ngô Hồng Nhi bèn thuận miệng hỏi.

      "Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, cũng có lúc nào sinh thêm con, chờ cuối cùng cũng lăn lộn ra hình ra dạng rồi, chính sách quốc gia cũng cho phép. Tôi trái lại là cá thể có gì, nhưng rể bà cũng thể vì sinh con mà bỏ việc được." ra năm đầu tiên Vương Lan vừa đến thành phố cũng từng mang thai đứa, nhưng tình huống của bọn họ khi đó sinh thêm con cũng thực tế, bởi vậy hai người thương lượng cũng liền muốn. Có điều chuyện này cũng cần phải với Ngô Hồng Nhi. ra Vương Lan rất tiếc nuối, rất muốn sinh thêm , đáng tiếc có cơ hội nữa rồi.

      "Đúng vậy, bà xem trí nhớ tôi này, rể là sinh viên, quả nhiên là công việc nhà nước, cái này kiểm tra nghiêm nhất rồi. Có điều thằng cu nhà bà hiểu chuyện như vậy, đứa cũng hơn ba đứa này nhà tôi rồi." Ngô Hồng Nhi cười . tại chỉ cần là công nhân viên chức nhà nước chính thức, chỉ cần vừa sinh con thứ hai lập tức khai trừ, bởi vậy Vương Lan sinh thêm con nữa, cũng là hợp lý.

      "Đúng rồi lần này rể có trở về , vợ chồng bà ở nhà mấy ngày?" Ngô Hồng Nhi cười .

      "Đỗ Quân sau khi tốt nghiệp đại học ở lại trường, bây giờ là giảng viên đại học, ấy bận rộn công việc nên lần này về cùng. ra tôi cũng rất bận rộn, ở nhà được mấy ngày, lần này trở về chủ yếu là muốn mang con tôi , tuổi của nó cũng , theo bên cạnh bọn tôi cũng có thể nhận được giáo dục tốt hơn. Đại khái ngày mai tôi chuẩn bị , tới hôm nay có thể gặp được bà cũng là vừa khéo." Vương Lan . Bây giờ giảng viên đại học cũng có địa vị cao quý như đời sau, sinh viên tuy rằng đều là bao cấp phân phối, nhưng rất nhiều người vẫn muốn ở lại trường học. Hơn nữa Đỗ Quân tại cũng chỉ là giảng viên, chút tiền lương kia còn đủ cho chi
      [​IMG]
      Christhuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :