Chị, không cần dụ dỗ em - Aine (Update C11) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Ko phải đâu a, lời nhắn của nàng nhắc ta phải làm nhanh hơn nữa, chứ làm sao up liên tục được :'(

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Zậy a. Vậy ta góp chút sức lực nhắc nhở nha. Làm nhanh được khi nào làm. hì hì, ta đợi được. ĐỢi hoàn mới đọc.

    3. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 2
      Edit & beta: Hằng Dạ

      Được rồi, ở chương thứ nhất tôi muốn đến chuyện gặp gỡ tên nhóc Thẩm Đạc, nhưng tôi lại chuyên nghiệp lại chuyển sang chủ đề khác.

      Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Đạc là lúc ở sân bóng rổ, nhưng là do tôi chú ý, bởi vì căn bản tôi là người dù ở bất cứ đâu hễ thấy cái đẹp đều mờ mắt si mê, tôi nghĩ cậu nhất định chú ý tới tôi. Nhưng về sau có lần tôi cùng cậu nhắc tới đến chuyện này, cậu nhìn trần nhà nghĩ nghĩ, hỏi tôi: “Chị ngày đó có phải mặc cái váy màu trắng? Giống hệt như thanh niên ngũ tứ* vậy?” (thanh niên ngũ tứ: chỉ các sinh viên từng tham gia Phong trào 5 tháng 4 (四五運動) – Ngày giới trẻ của TQ)

      Tôi phục nhéo lỗ tai cậu: “Cậu ai ngũ tứ!!! Ai...... đúng nha! Cậu như thế nào biết chị? Làm sao nhớ vậy?”

      Cậu bỏ tay tôi ra: “Đương nhiên là nhớ, chị phát em là cầu thủ chuyền bóng liều mạng nhất sao? Em nhớ chị nhìn em chằm chằm, khi đó chị cũng đặc biệt, hướng kia vừa đứng lên, phải như thế nào nhỉ? Đúng rồi! Sức sống! Hehe, trông chị lúc đó có sức sống, sau khi kết thúc trận lúc đó còn có người ‘Thấy vừa rồi bé mặc váy trắng đứng ở kia ? Nhìn trong sáng!’ haha.”

      Cậu cố ý chuyển sang giọng điệu của người kia, tôi nghe xong nổi hết da gà.

      Đương nhiên, chuyện này tôi vì thế mà cám ơn, tôi thừa nhận đó là phong cách cũ của tôi lúc trước.

      Lần đó là do Liễu Hân đưa bài tập.

      Sau khi chấm dứt kỳ thi vào đại học tôi được nghỉ xả hơi, ở nhà lên mạng chán muốn chết, di động ầm ầm vang lên, tin nhắn như đòi mạng của Liễu Hân gửi tới.

      “Chị!!!!! Em để quên bài tập ở nhà, ngay phía bàn học của em. Mau đưa tới cho em!!!! Bằng chủ nhiệm phạt em chép phạt 50 lần đó!!!!!!!”

      Trong tin nhắn có vô số dấu chấm than làm tôi kinh sợ, vội vàng mang bài tập cho Liễu Hân, vừa bước ra cửa mới phát quần áo đều bị mẹ giặt sạch, chỉ còn lại duy chiếc váy ngắn. Tôi hết cách đành phải mặc vào cái áo đồng phục trung học cùng cái váy ngắn kia, trong lòng an ủi chính mình, nếu mặc đồng phục chú bảo vệ cho vào cửa .

      Tôi đến Liễu Hân vẫn chưa tan học, nâng mắt nhìn đồng hồ...... Còn nửa tiếng nữa.

      Tôi đứng ở cửa chán muốn chết, như là bị phạt đứng ngoài lớp. Có vài học sinh nam trong WC Nam ra. Tôi bĩu môi, lúc tôi còn học có vài nam sinh nghe lời, hễ học là chạy đến phòng vệ sinh hút thuốc chuyện phiếm, tóm lại chính là muốn nghe giảng bài.

      Học sinh càng ngày càng thay đổi, chuyện xấu mỗi ngày đều có thể làm.

      Các nam sinh này vóc dáng đều rất cao to, tôi cúi đầu xem giầy của bọn họ. Xem đồng phục bên trong áo khoác, còn có đồng hồ đeo cổ tay.

      Hắc! Đều là con cái đại gia!

      cuối cùng là học sinh nam giống như vừa mới rửa tay, cầm khăn chà sát vào tay, tôi xem cẩn thận. Vài năm nay những người lấy khăn sài nhiều lắm, nhưng lại là khăn có in hình Hermet. Tôi từng đọc vài cuốn tạp chí. Lúc ấy biên tập có , những người như thế là những người có xuất phát từ dòng dõi quý tộc.

      Bọn họ ra rồi cũng vào lớp, tựa vào ban công chuyện phiếm.

      Cùng phía sau nam sinh ngẩng đầu, bộ dạng thực đẹp nha! Tôi nhìn kỹ, này phải là muốn đem học sinh mới lớn so với ngôi sao đều xuống a?

      Cậu ấy thấy tôi, tới, cười cười: “Bị phạt đứng sao?”

      Tôi nhìn trái phải, có người khác, cậu nhóc này phải là tôi sao? Được, tôi chấp nhặt tên nhóc này làm gì, xoay người để ý đến cậu ấy.

      Người này cảm thấy thoả mãn, vài bước đến trước mặt tôi: “ học chuyện?”

      Hắc! Càng càng đáng tin! Tôi lại quay lại thân mình.

      Cậu ấy cứ bám lấy hỏi: “ làm bài tập?”

      Tôi lạnh lùng cười: “Cậu cũng có kinh nghiệm.”

      Cậu hào phóng : “Tôi tên là Thẩm Đạc, lớp 10/6, bạn học lớp nào?”

      Cách đó xa những đứa bạn của cậu thấy màn đều ồn ào: “Thẩm đại thiếu cũng biết chủ động cùng người khác chuyện sao? Ha ha!”

      Cậu ấy quay đầu lại nhìn đám bạn bè xấu tính kia, phất phất tay: “Đừng ồn ào nữa!”

      Hiển nhiên lời này nổi lên phản hiệu quả, e sợ cho đứa thiên hạ mới bất loạn chứ đám bạn đó sợ gì, vậy càng cười to hơn.

      Cho dù tôi từng trong hàng ngũ biết xấu hổ là gì, nhưng đối mặt với tình cảnh này, cũng thể đỏ mặt.

      “Haha!” Thẩm Đạc sờ sờ lông mi, tỏ ra bộ dạng cưng chiều bảo bối nhìn tôi: “Bao nhiêu năm tôi chưa từng gặp qua bé lại biết đỏ mặt như thế này. Thực mới mẻ!”

      Lòng tôi nghĩ thằng nhóc này sao lại đáng ghét như vậy, nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới giờ tan học của Liễu Hân.

      chứ, từ lần gặp đầu tiên, tôi chưa từng nghĩ Thẩm Đạc là người trưởng thành, ở trong mắt tôi, cậu ấy luôn là tên ranh con. Bởi vậy đừng nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ đó, cậu ta rất nhị ngũ bát vạn*. Ở trong mắt tôi cậu chỉ tên miệng cọp gan thỏ...... Nhưng tôi khuyên các bạn, nếu bên cạnh bạn cũng có người giống như Thẩm Đạc, trăm ngàn đừng giống tôi năm đó hiểu chuyện. (Nhị ngũ bát vạn: 258 ở trong trò mạt chược có nghĩa là ” hồ “, là loại quy tắc lúc chơi mạt chược, phải có đôi vừa mới có thể cùng bài. Cho nên 258 ở trong mạt chược rất quan trọng. Bởi vì quan trọng cho nên khi có được nó mọi người đều rất kiêu ngạo. Vì vậy thường thường nghe được người khác : “ /chị giống như nhị ngũ bát vạn !” có nghĩa là chê trách người đó kiêu ngạo.)

      Thẩm Đạc hơn tôi ba tuổi, nhưng sau mười mấy năm thậm chí vài thập niên, tôi thể nào quên được, thằng nhãi này thực phải dễ chọc!

      Nhưng là trước mắt, tôi có hiểu được điều này đâu!

      nhiều nữa, đem bài tập Liễu Hân đặt ở trong tay cậu: “Hi! Tôi có việc muốn nhờ...... Em trai à! Chị phải tới phòng giáo dục để lấy giấy báo trúng tuyển, cậu đem cuốn tập này đưa cho Liễu Hân dùm chị được , cám ơn nhiều!”

      xong xoay người bước , Thẩm Đạc ngay từ đầu hình như là phản ứng gì, đúng lúc tôi vừa xoay người, cậu ấy bỗng nhiên vươn tay túm lấy người tôi. Tôi theo bản năng, thân thủ vỗ tay cậu ấy cái.

      “Ba”

      Tiếng vỗ nghe to......

      Các vị thần tiên trời à tôi thề, tuyệt đối đó là bản năng của tôi ......

      Đám bạn bên kia cười rộ lên vì xem được cảnh Thẩm Đạc bị tôi đánh, thái độ bực tức nhìn sang đám người đó, nhưng vẫn là từng bước từng bước mạnh mẽ lại đây. Thẩm Đạc xem như có chuyện gì xảy ra, nhìn chằm chằm về phía tôi.

      Tốt xấu gì tôi cũng giang hồ so với tụi nhóc này nhiều hơn ba năm...... Maksim Gorky rất đúng, lúc này khi nào mới ?

      Tôi nhanh chóng xoay người hướng thang lầu chạy tới, “Bạt bạt bạt” chạy nhanh xuống lầu. Cẩn thận mỗi bước . Buổi tối Liễu Hân trở về ăn cơm, tôi ra vẻ vô tình hỏi thăm : “Aii, cuốn bài tập kia, cậu bạn kia đưa cho em chưa?”

      Liễu Hân tâm tình ràng tốt, em còn đến hôn tôi cái: “Chị à! Chỉ quả đúng là người thân thân thân rất thân của em, chị nhờ quá đúng người luôn! Hi, lúc Thẩm Đạc đem vở cho em, chị biết cảm giác của em như thế nào đâu, hạnh phúc......”

      Hết từ để nữa, chỉ thấy nó ôm tim mà mơ mộng. Tôi thấy ghê tởm con bé, liếc mắt nó cái.

      Sau đó tôi có hỏi qua Thẩm Đạc, lần đầu tiên gặp tôi là có ấn tượng gì.

      Cậu ấy đáp hỏi lại: “Còn chị sao?”

      Tôi suy nghĩ lâu, rồi đáp: “Vẫn là cảm thấy em như tên nhóc......”

      “Em có chị cũng tin.” Cậu ấy bĩu môi “Em khẳng định chị tin em.”

      “Haha! có vậy đâu, em cho chị nghe chút , chị tin mà?”

      Cậu ấy tỏ ra bộ mặt trầm tư, khuôn mặt tuấn so với bây giờ còn đẹp hơn: “Lúc đó em thấy chị đứng đó, mặc đồng phục cầm cuốn vở tay, hai cái đùi lắc lư lắc lư ...... Liễu Giai, em bị chị làm cho ám ảnh, suy nghĩ thêm nữa thành mộng xuân...... Kết quả ngay buổi tối hôm đó...... Chị cứ y như bé tiểu tinh, tra tấn em!”

      Tôi nhéo người cậu ấy: “Cứ ở đó mà tưởng tượng nhiều vô!”

      Thẩm Đạc ôm người tôi, bên tai tôi: “ , Giai Giai. Ngày hôm sau thức dậy, em liền với chính mình, Thẩm Đạc, mày xong rồi, mày bị đó làm cho chết ngắt rồi!”

      Tôi che miệng cười trộm: “Em đúng là người cuồng ngược!”

      Hết chương 2
      Last edited: 20/8/14
      PhongVy, linhdiep17, quỳnhpinky6 others thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ủng hộ iu =D=D:p
      2709hangda thích bài này.

    5. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Cám ơn em ! :-*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :