Chị, không cần dụ dỗ em - Aine (Update C11) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      Chương 1
      Edit & beta: Hằng Dạ

      Tôi bất đắc dĩ nhìn phiếu điểm Liễu Hân đưa qua.

      phải chứ, lại muốn chị kí tên cho em, ngày nào đó việc bại lộ hai ta bị mắng đó!”

      Liễu Hân đến giường chắp hai tay năn nỉ: “Chị chị, chị quý tốt bụng của em, van cầu chị giúp em , lần này điểm môn toán số nghịch đảo của em chỉ đứng thứ năm, nếu để cho mẹ em biết em sợ ngày mai chị nhìn thấy đứa em này đâu.”

      Tối hoàn toàn bị phiếu điểm thu hút: “Cái tên nhóc Thẩm Đạc...... lại là người đứng nhất?”

      Nhắc tới tên này, độ mê trai của em tôi bắn ra tứ phía: “Đúng vậy đúng vậy, các bạn nữ và cả thầy đều rất thích !”

      Giáo viên thích học sinh a......

      “Tên nhóc đó là mọt sách hay sao? Cả ngày ngoài học tập ra cái gì cũng tham gia, hoà đồng với mọi người?”

      phải!” em đột nhiên nghiêm túc: “Chị nhớ lần trước chúng ta xem trận đấu bóng rổ tổ chức ở trường em sao, chị có nam sinh kia chuyền bóng rất được, cuối cùng còn được câu lạc bộ trao cho danh hiệu MVP*.” (MVP: Most Valuable Player: người chơi tài giỏi nhất)

      Tôi thể tin: “Người đó là Thẩm Đạc sao?”

      Liễu Hân gật đầu mạnh: “Đúng vậy đúng vậy! Nghe người nhà cậu ấy là cán bộ cao cấp. Phụ thân làm lãnh đạo ở Bắc Kinh, khi nào thi đại học cậu ấy trở về Bắc Kinh.”

      Tôi cúi đầu liệt kê lại danh sách các vị lãnh đạo mới, vị họ Thẩm.

      “Ba của cậu ấy có phải là Thẩm Giang Nam, ông nội là Thẩm Nhất Quân.”

      “Em chỉ biết cha của cậu ấy là Thẩm Giang Nam thôi.”

      Vậy là đúng rồi......

      “Cậu nhóc Thẩm Đạc chung lớp với em này, cũng tầm thường......” Ông nội là đại tướng có công với đất nước, cha của cậu ấy được ngồi ở vị trí cao.

      Liễu Hân đoạt lấy phiếu điểm tham lam nhìn: “Kỳ , cho dù cậu ấy là người có gia thế bình thường, cũng thực xuất sắc, hơn nữa lại có gia thế cao như vậy. Làm sao mọi người quý được.”

      Tôi thở dài: “Thực hâm mộ người lại hội đủ ba tiêu chuẩn đẹp trai, nhà giàu, học giỏi.”

      Giống như là trong mơ thể nào với tới nỗi, có chàng trai nào mà có tình, có nào mà có mộng xuân.

      “Chị, đừng có động dục nữa, mau ký tên .”

      Tôi liếc mắt cái: “Em tưởng chỉ có em là tỉnh thôi hả. mặt em đủ hai chữ mê trai rồi kìa.”

      “Có say mê cũng vô dụng, cậu ta thuộc dạng trai cao cấp. Người ta chỉ muốn sống ở Bắc Kinh, theo em là thể với được, trèo cao dậy nổi. Ai, chị biết đâu, cậu ấy bình thường ở trường học rất ít chuyện với con , nhưng lại có thể đùa giỡn với con trai, vậy mà đến bây giờ cũng chưa có ai dám cậu ấy bị đồng tính cả.”

      Tôi nở nụ cười: “ thích con trai sao, dạng người thế này mới nhiều, chị giống em năm đó ở độ tuổi này chỉ biết cắm đầu cắm cổ học thôi.”

      Liễu Hân so với tôi hơn ba tuổi, năm nay là năm đầu cấp ba, con bé là từ trung học lên thẳng cao đẳng, chúng tôi kêu là “3+3”*. Loại này học có áp lực, nhưng là học phí có vẻ cao. Liễu Hân là con của bác tôi, bác ấy buôn bán kiếm tiền, nên vẫn có thể cho Liễu Hân được học ở nơi sa sỉ như vậy. (3+3 là hình thức học 3 cấp trong trường học, giống trường Quốc tế Việt Úc ở Việt Nam)

      Còn tôi đây, tốt nghiệp cấp ba. học tại trường đại học trọng điểm, Đại học Khoa học và Kỹ thuật, số lượng nam nữ chênh lệch cực kỳ nghiêm trọng, trong khoa bốn mươi mấy sinh viên, nhưng sinh viên nữ chỉ có năm người.

      Con người của tôi rất ít chuyện cũ, về trạng của tôi may ra còn được chút ít, chẳng hạn như cân nặng, chiều cao, quan điểm chính trị hay bối cảnh gia đình của tôi.

      muốn dong dài thêm nữa, trở lại năm kia, so với thi đại học, vào học ở đây đúng là địa ngục. Chỉ có kiện khiến tôi khắc sâu đến giờ.

      Là chuyện gặp phải Thẩm Đạc.

      Thẩm Đạc, xem xét thời thế.

      Chỉ cái tên mà khiến tôi phải suy nghĩ, nhưng là người này lại đơn giản như cái tên ấy, cậu luôn bộc lộ tài năng, năm đó vào thời điểm chuẩn bị ôn thi, sau đó rồi tốt nghiệp cấp ba. Tôi cân nhắc cậu nhóc này nếu tiến vào xã hội, dù thế nào nữa cũng thể thu lại cái tính tình thối tha của mình.

      Dù gì người ta cũng là con ông cháu cha, ở trường học tất cả đều kính nể, lúc này cậu ấy bắt đầu làm việc, chính mình là giám đốc của bất động sản lại cùng người khác hợp tác bên màn điện tử khoa học kỹ thuật bây giờ còn muốn làm quặng mỏ Sơn Tây. Tính tình càng phô trương ra hơn.

      Thư ký của cậu đều theo tôi oán giận: “Tiểu Giai, tại chỉ có mới cậu ấy nghe thôi.”

      Bởi vì quan hệ của tôi, cậu và người trong nhà mâu thuẫn với nhau, mẹ cậu ấy như thế nào cũng còn hiệu lực.

      Tôi nhớ lúc cậu ấy ở New York trở về tặng cho tôi đôi vòng ngọc tử. Vòng tay rất đẹp, tôi cuối cùng cảm thấy mơ hồ dường như nó mang theo hơi thở của quý tộc.

      Nhưng là khi đó tôi cực kỳ bài xích việc cậu ấy cho tôi tiền tiêu, như thế nào cũng muốn, người này cũng tốt lắm, lái xe, thuận tay liền ném ra ngoài. Tính tình của tôi tốt tí nào, nhìn cậu ấy như vậy, trong lòng như có cỗ hỏa tiễn, chết sống gọi ngừng xe. Cách nội thành gần giờ lái xe, tôi muốn bộ trở về. Cậu ấy lái xe theo tôi, năn nỉ đủ thứ kiểu. Cậu ấy càng tôi càng bực, trong lòng nghĩ:

      Cậu sớm , theo tôi làm gì?

      Đừng để tôi phát hoả mới hiểu được tôi phải dễ chọc ghẹo.

      Tôi với cậu là tôi cần những món đắt tiền

      Cậu nghĩ cậu là người nuôi dưỡng tình nhân là tôi sao?

      Cậu nghĩ tôi là người ngang hàng cậu, muốn gì là chắc?

      Lời tôi chỉ là gió thoảng bên tai cậu thôi sao?

      Bực tức khiến tôi liền lôi ra những chuyện vụn vặt, sau này kỳ tôi cũng kiểm điểm lại mình hơi quá mà chịu lý, nhưng là lúc ấy là có chuyện buồn trong lòng, gì cũng thuận.

      Cậu ấy cảm thấy tôi chịu nghe gì hết, mang giày cao gót Dior, gót chân vì ma sát mà sưng phồng hẳn lên. Chạy nhanh xuống xe: “Liễu Giai, chị lái xe , em bộ về.”

      Tôi liếc mắt nhìn cậu: “Em đó.”

      “Em em !” Cậu sợ tôi thay đổi chủ ý: “Chân của chị bị đỏ rồi, chị đau nhưng em đau! Mau lên xe về , em bộ về cũng được.”

      Hắc, đúng là khỏi chê vào đâu. RamBo hổ là xe thể thao thượng lưu nhất thế giới, tôi bên này vừa nhấn ga, rất nhanh từ xa nhín bên kính chiếu hậu trở thành chấm .

      Cậu nhóc này yếu ớt, ngây thơ mà bộ đường lộ. Vừa vặn ngày đó nhiệt độ khí đột nhiên giảm xuống, rốt cuộc là sinh bệnh. Tôi cậu nhóc này đúng là ngốc, người cái điện thoại đâu, gọi cước, đống taxi chạy đến?

      Tôi lúc ấy chạy xe về nhà cũng nguôi giận, nghĩ rằng thế giới này có khả năng có người thứ hai giống cậu nhóc đó, đối với tôi tốt như vậy. Ngày hôm sau tâm trạng vui vẻ gọi điện thoại đến công ty.

      Vương thư ký ngữ khí nức nở :“Tiểu Giai! Em mau tới , Trầm tiên sinh sinh bệnh phát sốt rồi. Ai khuyên cũng uống thuốc. Sắc mặt tái xanh hết rồi. hồi nữa boss uy danh thần võ của tôi thành củ khoai lang nướng mất.”

      Này...... Tôi đây đồng tình chiến thuật đó đâu? Uỷ thác cứu quốc à?

      Tôi mặc xong quần áo, mang thêm đôi giày chiến binh bước ra ngoài. Bắc Kinh, khu phố trung tâm, ở đây có chỗ đậu xe, đơn giản tôi tấp đại vào lề đường, dù sao bị phạt tiền phải là của tôi.

      Nghiêm chỉnh dứng trước toà lầu công ty của cậu ấy, vừa đến đại sảnh mấy vị đại tiểu thư kia thấy tôi giống như thấy ân nhân cứu mạng: “Liễu tiểu thư, Vương thư kí đứng bên ngoài văn phòng của tổng tài, thuốc và nước uống chuẩn bị sẵn, chỉ còn chờ tiểu thư tới.”

      Theo lời chị , tôi cảm thấy mình giống như cơn gió xuân.

      Quả nhiên, Vương thư kí liền đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng cầm thuốc: “ xem như đến đây, hôm nay buổi sáng vừa họp xong, chị thấy cậu ấy cứ mơ mơ màng màng hảo như là thoải mái, cậu ấy gọi chị tìm nhiệt kế, đo xong...... Quả , sốt 38,4 độ C. Trong phòng điều hòa đều bật ở chế độ ấm, nhưng cậu ấy lại rét lạnh. Chị hết lòng khuyên nhưng cậu ta chính là uống thuốc. Em mau tới khuyên bảo cậu ấy !”

      Vương Nhã Tĩnh là chị lớp khi tôi nghiên cứu luận văn, cũng là chị khoá của Thẩm Đạc. Cùng Trầm gia cũng có chút giao tình, nhiều năm như vậy tên nhóc Thẩm Đạc này tuy rằng rối rắm, nhưng vẫn ít khi nghe lời chị ấy.

      “Tiểu Giai, dù gì em cũng là, tính tình của cậu ấy...... Em chấp cậu ấy làm gì?”

      Hắc!

      Tôi vừa mới tắt lửa giận mà thương xót cậu ấy. “Tạch” chút lửa liền cháy lan ra đồng cỏ .

      Tôi chấp nhất với cậu nhóc đó ư? Tôi như thế này lại cùng tên nhóc con đó phân cao thấp sao? Tôi muốn về, là tên nhóc đó chính mình bất quá nên đưa xe cho tôi lái. Cũng tại cậu ta mà tôi chạy xe tông tùm lum tôi thà bộ về còn hơn.

      Tôi cầm lấy trong tay chị Vương cốc nước và thuốc, “Loảng xoảng” tiếng đá văng cánh cửa.

      Thẩm Đạc cau mày ngẩng đầu lên, tưởng như sắp phát hỏa, vừa nhìn thấy là tôi, lập tức cười như đóa hoa.

      Tôi chỉ vào cậu: “Thu lại nụ cười kia của cậu ! Đừng có diễn nữa! Chị cho cậu biết, Thẩm Đạc, đừng có ở trước mặt chị mà ra vẻ đáng thương, hôm nay chị đây trừng phạt cậu!”

      qua đưa thuốc nhưng là để ở bàn. Cậu ấy nhìn tôi, trong ánh mắt có điểm uất giận.

      Bởi vì tôi đại lực đá văng cửa, cánh cửa nhất thời khép lại, chị Vương thấy ta la lối om sòm, chạy nhanh tiến vào hoà giải: “Ai nha, lại là làm sao vậy. Vừa rồi ngay lúc nãy còn vô cùng lo lắng hỏi giám đốc Trầm bệnh tình ra sao, như thế nào gặp mặt lại cãi nhau rồi?”

      Tôi nhìn Thẩm Đạc, cậu nâng người dậy ngã vào bên cạnh bàn, thản nhiên : “Vương thư ký, chị ra ngoài , giúp tôi đóng cửa luôn. Cám ơn”

      Chị Vương ra còn quên túm túm tay áo tôi, đè thấp thanh : “Xin hãy tốt với cậu ấy.”

      Đối xử tốt với cậu ấy cái rắm!

      Bên kia chị Vương vừa đóng cửa lại, tôi bên này liền kêu: “Cậu được đấy Thẩm Đạc. Còn học được cách tự hành hạ bản thân mình phải ? Cậu hôm nay có ngon đừng uống thuốc, cậu mà ăn tôi đều khinh thường cậu! Cậu phải có thể gây ầm ĩ lên sao? Sợ người khác biết được chị khiến cho cậu bị như vậy có phải hay ? Thành công rồi đó, tôi thừa nhận lỗi này đó. Cậu làm việc , dự họp, phê văn kiện, việc cũng được chậm trễ. Tưởng mình đóng vai siêu nhân có phải hay ? Cúi đầu nhìn xem quần lót của cậu có mặc ngoài chưa?” Tôi cuối cùng căm giận lời cuối: “Cậu là tên nhóc con hoàn toàn thể lớn nổi!”

      Cậu ấy đứng lên, đến bên tôi, lời nào liền đem tôi ôm trọn vào trong ngực. Đầu của tôi nghe trong ngực của cậu tiếng tim đập, cả người cảm thấy có điểm yếu ớt.

      “Chị Liễu Giai...... Em chỉ muốn chị đồng cảm với em mà thôi. Em sinh bệnh, làm sao cũng thoải mái.” Thanh giống nhóc dường như “cậu chăm sóc tôi.”

      “Chị em cáu kỉnh cũng tốt, em ti bỉ cũng được, em chỉ muốn chị ở bên em, cho dù em tự lấy thuốc uống cũng được. Em chỉ là muốn chị để ý đến em......”

      Kỳ cậu ấy ôm của tôi, tôi liền cũng phản chiến, nghe xong câu này, rốt cục hoàn toàn đầu hàng.

      Ta bĩu môi: “Vậy cậu cũng thể......”

      Cậu như con nai ngơ ngác nhìn tôi. Tôi nghĩ nếu sống ở thời cổ đại, nghe xong lời này là lã chã rơi nước mắt, ta lại thấy thương xót cậu ấy.

      Được rồi.

      Ta vươn tay ôm quanh hông cậu: “Trước hết là uống thuốc, sau đó vào phòng nghỉ ngủ chút . Nếu sốt vẫn chưa hạ, tôi đưa cậu chích thuốc. Ai...... Cậu cậu cũng là, di động nằm trong túi áo, lấy ra nữa đánh cuộc gọi kêu taxi đến! Bình thường cư xử khôn khéo ngày hôm qua như thế nào liền thành hồ đồ vậy?”

      Thẩm Đạc ủy khuất nhìn ta: “Liễu Giai, chị còn biết em, lúc đó em rất muốn kêu xe. Em sợ chị thế nào cũng bực tức, rồi cũng em thiếu gia tính tình công tử bột.”

      Tôi ngượng ngùng đỏ mặt, chỉ than thở chính mình bình thường như vậy sao lại tạo ra hình tượng bất lương trong lòng người khác.

      Cậu cười cười, thần sắc suy yếu cùng biểu tình mỏi mệt, mặt còn có điểm đỏ ửng, thời khắc nhắc nhở ta tên nhóc trước mắt này là bệnh nhân, nhưng tên nhóc này lại tươi cười, giống như tôi là liều thuốc tốt, cậu ấy thấy tôi, bệnh mau khỏi.

      Hết chương 1



      --------2709hangda-----------
      Xin lỗi mọi người, vì chậm trễ này, thực đây là ta lần đầu tiên edit, muốn chăm chút kĩ, nhưng tránh được nhiều chỗ sai sót, mọi người đọc xong nhớ cho ta vài lời nhận xét nhé!!
      Last edited: 20/8/14
      1012, linhdiep17, quỳnhpinky8 others thích bài này.

    2. YuYing

      YuYing Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      30
      @2709hangda
      thể nào với tới nỗi -> nổi.
      Liễu Hân so với tôi hơn ba tuổi -> Liễu Hân hơn tôi ba tuổi. Còn chỗ này sửa như vậy nó Việt hơn. Hiểu nghĩa câu đó rồi viết lại cho nó thuận.
      mình thấy lỗi như vậy thôi, mà cũng chẳng phải lỗi.;)
      hê hê

      Bạn làm hay lắm. Cố gắng lên!:)
      Mong là ngày nào cũng có chương mới để đọc.=D
      2709hangda thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ta hóng. Nhưng ngó bộ lâu quá. ~~~~

    4. 2709hangda

      2709hangda Well-Known Member

      Bài viết:
      140
      Được thích:
      388
      @Nhược Vân chỉ cần hằng ngày nàng để lại cho ta lời nhắn, chắc ta nhớ mà làm cho nhanh ;)

    5. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      @2709hangda hả, dzi số lời nhắn càng nhiều càng nhanh hoàn phải hơm? hĩ hĩ hĩ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :