CHƯƠNG 11
Edit và beta: Hằng Dạ
Bữa cơm hôm nay có chút khó nuốt, ngay cả Đào Hảo cũng chỉ biết cuối đầu im lặng chăm chút cho miếng thịt thích. Còn tôi dám ngẩng cao đầu, hai mắt cứ cố nhìn lỗ mũi của mình. Đỗ Bân ngồi kế bên, ấy ăn cực kì nhàng. bàn là ly trà nhạt, ắt hẳn uống trà nơi này cũng tính phí, hơn nữa là giá ngất ngưởng. Trà thượng hạng có khác.
ấy vừa uống ngụm, tôi liền nghĩ tờ giấy màu phấn hồng ( tiền ) cánh mà bay.
Ăn cơm xong chúng tôi về ký túc xá, Kim Đồng Đồng như con chim nép vào người Đỗ Bân. Tôi và con chim ấy cùng lúc lời tạm biệt với Đỗ Bân, lúc đó con chim chỉ nhìn tôi rồi sau đó cúi đầu. Thần kinh tôi lần nữa bị phân tâm, đại khái cũng nhìn ra được ấy có thể giận tôi, tôi lúc ấy cực kì buồn bực. người như Kim Đồng Đồng, tính tình tốt bụng, là bạn chung phòng nhiều năm, tôi chưa từng thấy ấy vui như thế. Cũng biết có nên cảm thấy vinh hạnh hay .
đường trở về cả ba chúng tôi đều trầm mặc, trầm mặc nhất là Hồ Quả Nhi. Tôi thể nào mở lời được. Cũng may cách phòng ngủ cũng xa, rồi lập tức đến. Vào phòng ngủ Đào đẹp mặt liếc mắt cái, tôi đến bên , khe khẽ : “Tôi biết!”
“Tôi có hỏi gì đâu mà bà phải thanh minh thanh nga. Liễu Giai phải bà có tật giật mình chứ?”
Tôi quýnh quáng nhìn Đào Hảo, tôi chỉ biết, bất luận tôi cái gì, Đào Hảo này đều tuyệt đối làm cho tôi sống dễ chịu. Nếu cứ về vấn đề này cũng chả giải quyết được gì, bởi vì đại khái tôi và Đào Hảo cảm thấy Đỗ Bân có ý tứ gì với tôi. Cậu ấy là người làm cho người khác có cảm giác đó là phong độ nam tử hán. Đối với ai cũng đều tốt bụng, hòa nhã.
Cùng lắm là thể ở những bữa ăn.
Tối thứ sáu, vừa về đến nhà, Liễu Hân cho tôi biết, ngày mai giữa trưa muốn ăn cơm cùng Thẩm Đạc. Bảo tôi làm đại biểu tham gia.
“Chị cũng phải à?”
Liễu Hân làm bài tập,chăm chú vừa làm vừa : “Phải biết cảm ơn cậu ấy giúp đỡ mình ở Bắc Kinh, lễ thượng vãng lai*!”
(lễ thượng vãng lai: bánh ít qua bánh qui lại, có qua có lại mới toại lòng nhau.)
Ôi lễ nghi quá! Lòng tôi lập tức bực bội, liền tỏ ra thái độ, cái gì mà bằng hữu, cái gì mà cám ơn...... Tôi bắt đầu mâu thuẫn, vậy “lễ ngộ*” cũng xưng được với “chiếu cố*”?
( lễ ngộ: tiếp đãi long trọng , chiếu cố: chăm sóc trông nom đặc biệt)
“Chị đâu......”
Liễu Hân ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ: “Chị vong ân phụ nghĩa ! Nhớ lại , lúc lên máy bay là ai cho chị ngồi khoang hạng nhất !”
#¥%......&*
Được! Liễu Hân em giỏi lắm!
Cứ như vậy, tôi và bé sinh viên chịu bức bách cùng nhị thiếu gia ăn bữa tối.
Liễu Hân cũng chỉ là học sinh, gia cảnh dù cho người khác so sánh được, rất hiếm ăn ở nhà hàng, có lẽ vì vậy mà hùa theo vụ này để tạo danh tiếng cho mình. Cho dù như vậy, nhưng tôi vẫn thấy tên nhóc Thẩm Đạc đó chướng mắt .
Tôi cùng Liễu Hân tranh thủ, con bé tiến đến bàn lấy túi đựng đồ trang điểm. Còn tôi buồn bực nhìn con bé loay hoay. Đồ ăn ở đây chắc ngon với cậy ấy...... Thẩm Đạc khẳng định là người được nếm rất nhiều món ngon, nghĩ đến bữa ăn tối ở Bắc Kinh, nhất thời liền cảm thấy tôi cùng Liễu Hân làm khách mời hơi có điểm gì đó hợp.
Vừa bước vào nhà Liễu Hân liền bôi son, con bé này rất ít khi trang điểm mà lần trang điểm này là cảm giác được mười phần nhận ra. Ngay cả tôi đều nhịn được mà khích lệ: “ nhanh thôi bé! Thiên sinh lệ chất* .”
(thiên sinh lệ chất: cái đẹp trời cho, ý ở đây là Tiểu Giai muốn với Liễu Hân rằng cái đẹp tự nhiên vẫn là đẹp nhất)
Hai mắt sáng lên, khẩn trương nhìn tôi: “ hả chị? Em hồi đó giờ rất ít trang điểm, hôm nay chị có cảm giác gì sao?”
“Cực kỳ xinh đẹp!”
Liễu Hân thở phào nhõm.
Thẩm Đạc tới trễ nhưng cũng muộn mấy, cậu ấy hôm nay mặc bộ quần áo cầu kỳ, áo sơ mi xanh quần jean, càng tôn lên vóc dáng cao to của cậu ấy. Nhưng nhìn tổng thể vẫn cảm thấy cậu ấy hình như là hơi gầy. Liền hỏi: “Cậu có vẻ gầy ?”
Cậu ấy nghe thấy những lời này cười cười: “Cám ơn chị quan tâm.”
Trời...... Tôi đời nào muốn quan tâm đến cậu.
Thức ăn được chuẩn bị từ lâu, vừa lúc Thẩm Đạc đồ ăn cũng được bày ra bàn. Liễu Hân nhăn nhó : “Tớ và chị biết cậu thích ăn gì, nên gọi vài món quen thuộc.”
Cậu ấy hình như quan tâm món ăn bàn là gì, chỉ gật gật đầu :“ Trông rất hấp dẫn.”
lâu sau tôi liền phát , cách thức ăn cơm của Thẩm Đạc rất quy cách . Vừa thấy cũng rất có gia giáo, tuy rằng tôi cũng hay chú ý những hình thức này, nhưng so với Thẩm Đạc cũng khác là mấy.
Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Món này là ai gọi vậy?”
Tôi nhìn sang...... Trời...... Là khoai tây chiên.
Liễu Hân nhìn tôi liếc mắt cái, đại khái cũng là ở chỉ trích tôi vì sao lại chọn món trẻ con như vậy.
“Tôi gọi đó...... Cậu thích món đó sao?”
Cậu ấy nghe xong lời này ngây ngẩn cả người, rồi sau đó cười cười : “, tôi cũng rất thích.”
Sau đó cúi đầu gắp thiệt nhiều khoai tây chiên vào chén, biết khi còn bé có ai chỉ bảo cậu ấy là phải ăn như vậy, hễ thích ai là phải ăn cố mạng món đó. Khi mà cậu ấy làm như vậy tôi hơi bị sốc. nghĩ tới thiếu gia nhà giàu như vậy mà cũng thích món ăn trẻ con......
Tôi liếc mắt nhìn Liễu Hân, con bé cũng có chút ngơ ngác nhìn Thẩm Đạc, rồi sau đó hướng tới tôi nhún vai, đại khái cũng thể lý giải được hành động kì lạ này của Thẩm Đạc.
Ăn cơm xong trời cũng sập tối, vừa bước ra tối cửa tôi chợt thấy người, qua xem: “Học trưởng?”
Đỗ Bân tới, hỏi :“Em làm gì trong này?”
“Em ăn cơm em và bạn học của nó.”
Liễu Hân cùng Thẩm Đạc từ từ ra. Liễu Hân đến bên người tôi, cười hì hì hỏi: “Chị...... đẹp trai này là ai? Bạn trai hả?”
“ năng lung tung! ” Tôi vỗ đầu : “Cái gì mà bạn trai! Đây là......”
chặn lời tôi: “ là học trưởng của Liễu Giai, Đỗ Bân.”
Liễu Hân háo sắc : “Chào chào học trưởng tốt bụng, chị của em muốn về trường lấy số đồ nhờ giúp chị ấy chút!”
Chuyện này là sao đây......
Đỗ Bân cười cười, rồi sau đó nhìn về phía tôi : “Em muốn về trường sao?”
“Thôi khỏi, về nhà cũng được.”
“ đây đưa em .”
A? được đâu......
“Tốt!” Liễu Hân đẩy tôi: “Kính nhờ học trưởng!”
Tôi oán niệm nhìn thoáng qua nàng này, con bé nhíu chân mày như muốn van xin. Tôi nháy mắt nhận ra, ra nó muốn ở riêng với Thẩm Đạc....
Được rồi, tôi quấy rầy các người.
“Vậy phiền , học trưởng.”
Đỗ Bân xoay người giúp tôi cầm bao: “ có việc gì.”
đường đưa về, nhưng Đỗ Bân luôn luôn giữ khoảng cách, có thất thố điều gì, làm cho tôi vô cùng cảm động. Đến nhà, ấy sửa sang lại quần áo của tôi, hoàn toàn giống như người trai : “ lên , ngủ giấc ngon.”
“Cám ơn học trưởng.”
ấy há miệng thở dốc, như là muốn , qua lâu sau rốt cuộc cũng im lặng, tôi thấy ấy cũng muốn gì nữa nên xoay người rời .
“Liễu Giai!”
Tôi quay đầu lại.
chạy tới, thở mạnh, nhưng là vẫn hỏi: “Cậu nam sinh lúc nãy, em quen sao?”
“Cũng tính là quen biết đâu...... Làm sao vậy?”
lắc đầu: “, có việc gì.”
Đến tối, tôi nằm ở giường suy nghĩ:“ ấy để ý Thẩm Đạc đó chứ?”
Nhất thời cảm thấy nếu là như vậy, Kim Đồng Đồng nhất định rất áp lực.
HẾT CHƯƠNG 11