1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu sự không hoàn mỹ của anh - Nguyên Viện (c18c+kết thúc)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ✲Chương 10✲:



      "Tôi muốn đuổi còn có thể ở đây à?" Bách Nghiêu Tân dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc với , hỏi vấn đề ngu ngốc này!

      Vẻ mặt vốn gợn sóng của Nhậm Quả Quả liền phấn chấn lên. trợn tròn mắt, vừa mừng vừa sợ. Bách Nghiêu Tân định từ chối . vẫn có thể ở lại!

      "Bách Nghiêu Tân, cảm ơn!" Hưng phấn quá mức khiến hí hửng, ôm chầm lấy Bách Nghiêu Tân, vui vẻ hôn cái lên mặt . Lúc quá vui như đối xử với người thân, suy nghĩ gì mà hôn tiếp theo thói quen.

      Chờ phát ra bình thường còn kịp rồi.

      Bách Nghiêu Tân cũng ngây ngẩn cả người. Thân mình nho mềm mại dán sát lại, đôi môi cũng mềm mại, mũi ngửi thấy mùi sữa thơm ngát ngọt ngào, xúc cảm vừa thơm vừa mềm khiến suýt chút nữa muốn giơ tay lên ôm lấy Nhậm Quả Quả.

      chỉ suýt chút nữa... chuông điện thoại vang lên bên ngoài ngăn ạn lại, cùng làm hai người ngây ra tỉnh lại.

      Nhậm Quả Quả vội vàng buông ra, khuôn mặt nhắn sung huyết đỏ bừng, đồng tử xoay vòng nhưng dám nhìn Bách Nghiêu Tân. cũng gì cả.

      ra khỏi phòng ngay lập tức, tới phòng khách nghe điện thoại.

      Bách Nghiêu Tân vừa rời , Nhậm Quả Quả lập tức vùi mặt vào hai tay, ngừng thét lên chói tai trong lòng.

      A a a, mình làm gì vậy? Sao lại hôn Bách Nghiêu Tân chứ! Có phải cho rằng mình ăn đậu hũ của ? có ý này đâu! chỉ là quá vui, nhất thời cầm lòng đậu nên... A a a... Làm sao bây giờ? Lần này Bách Nghiêu Tân có cho cơ hội nữa ? Có đuổi ?

      lúc Nhậm Quả Quả phiền muộn muốn chết, lại nghe tiếng Bách Nghiêu Tân truyền tới từ phòng khách.

      "Ông nội, con cố gắng..., con tốt lắm...Đợi chút! Ông nội, ông hãy nghe con ..."

      ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đầy nghi ngờ.

      Có chuyện gì rồi à? Sao Bách Nghiêu Tân lại kích động như thế?

      tò mò ra khỏi phòng, chờ lúc ra tới phòng khách đặt điện thoại xuống. ra muốn rút dây điện thoại ra nhưng thấy Nhậm Quả Quả tới, vì để bảo vệ hình tượng bình tĩnh trầm ổn của mình nên ép mình từ từ đặt điện thoại xuống.

      đối mắt với , nhớ tới nụ hôn vừa rồi, mặt đỏ lên, vội vàng giải thích: "Vừa rồi tôi cố ý hôn . Tôi có ý ăn đậu hũ của , đấy, tôi thề!" lại giơ tay phải lên lần nữa.

      " cần phải thề." Bách Nghiêu Tân nhìn chằm chằm, từ từ nheo mắt lại, " cảm thấy có lỗi với tôi đúng ?"

      "Đương nhiên!" Nhậm Quả Quả gật đầu mạnh, "Tôi cố ý . Tôi..."

      "Ngừng." giơ tay ngăn lại, " cần giải thích. Nếu cảm thấy có lỗi hãy dùng hành động chứng minh . Bây giờ tôi cho cơ hội chuộc lỗi."

      Nhậm Quả Quả sững sờ ngay lập tức, hỏi: "Cơ hội gì?"

      " xem mắt với tôi."

      Google giải thích: Nam nữ tới tuổi kết hôn mà tìm được đối tượng thích hợp, vì muốn mau chóng tìm được đối tượng nên tìm cách thức quan hệ hữu nghị khác.

      dân dã chút là: Đàn ông lấy được vợ hoặc phụ nữ kiếm được chồng vì muốn đẩy mạnh tiêu thụ nên dùng cách cuối cùng này. Chuyện này nằm ngoài khả năng nhận thức của Nhậm Quả Quả.*

      *Đây là lời tác giả, vốn ta định dịch nhưng thấy nó thú vị :”>

      Mà Bách Nghiêu Tân, năm hay hai mươi sáu tuổi, cao to đẹp trai giàu có, CEO của tập đoàn Đường thị, phụ nữ lén xếp đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng những người đàn ông độc thân vàng. là đối tượng mến mộ của bao nhiêu thục nữ danh viện. tuyệt đối thể ở trong hàng ngũ phải xem mắt.

      Nhưng lại muốn xem mắt!

      Nhậm Quả Quả dường như dám tin mà nhìn Bách Nghiêu Tân, nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi .

      Bách Nghiêu Tân muốn xem mắt? Những người đàn ông khác phải làm sao bây giờ?

      Với lại người phụ nữ nào muốn kết thân với ? ấy có hoàn mỹ xứng đôi ? Ặc, được rồi, là có xứng với Bách Nghiêu Tân có chút khuyết điểm ?

      Nhậm Quả Quả phát ra mình để ý, hơn nữa còn là phi thường để ý.

      Cho nên khi vừa đưa ra cầu muốn theo mình xem mắt để chuộc lại lỗi lầm ăn đậu hũ của mình, hề có ý định từ chối.

      Về phần Bách Nghiêu Tân, chuộc lỗi đương nhiên chỉ là lý do. muốn lấy Nhậm Quả Quả làm lá chắn. Kết thân quái gì chứ! Bách Nghiêu Tân cần phải làm chuyện này à?

      Nhưng thể từ chối ông ngoại được. Từ sau khi ngang ngược hủy hôn, ông ngoại liền đặc biệt quan tâm tới thế giới tình cảm của . Người bên cạnh cũng hoàn toàn dám nhắc tới chuyện vị hôn thê trước đây sợ chạm tới vết thương trong lòng .

      cũng mặc kệ để cho bọn họ suy nghĩ lung tung. Ai ngờ ông ngoại lại sắp xếp cho kết thân! gì mà cái cũ , cái mới làm sao đến, đừng quá cố chấp, thấy như vậy ông ngoại rất lo lắng...Ông Đường chỉ thiếu chưa sợ cháu ngoại vì luẩn quẩn trong lòng mà làm chuyện ngu ngốc hại mình vào ngày nào đó thôi.
      Bách Nghiêu Tân nghe thấy thế nổi gì.

      cũng chỉ năm có bạn , năm gần nữ sắc mà thôi. Về phần nhu cầu sinh lý thỉnh thoảng cũng có nhưng có tính ưa sạch với loại chuyện này. sợ tình đêm gì đó khiến mình mắc bệnh, tìm bạn đời ổn định cảm thấy phiền phức. Dù sao cũng có số ít phụ nữ biểu mặt ngoài là cần tình cảm, nhưng nghĩ tới liền cảm thấy phiền.

      Nếu nhịn được , thường tắm nước lạnh. Nếu nữa dùng tay giải quyết. Dù sao loại chuyện dục vọng này, chịu đựng là tốt rồi.

      Nhưng có thể chịu đựng, ông Đường lại thể. Ông thầm giúp sắp xếp kết thân, còn cho cơ hội từ chối, chính là muốn ép .

      Từ trước đến nay luôn ngỗ ngược với ông ngoại thương mình, cho nên dù có muốn cũng vẫn nhận lời.

      Nhưng nhận lời là chuyện, muốn ngoan ngoãn kết thân lại là chuyện. Cho nên đó là lý do khi nhìn thấy Nhậm Quả Quả liền lập tức quyết định muốn theo mình xem mắt.

      cũng tin mang bạn tới cuộc hẹn, chuyện xem mắt này có thể thành công.

      Bởi vậy, Nhậm Quả Quả mặc quần áo trẻ con hình con thỏ cho Tiểu Bối Bối, cạnh Bách Nghiêu Tân tới nhà hàng mà ông Đường sắp xếp. Ông Đường bao toàn bộ nhà hàng, chỉ có Bách Nghiêu Tân và đối tượng xem mắt của là khách.

      Nhậm Quả Quả mặc bộ Âu phục màu vàng sáng, bên ngoài khoác áo lửng, mái tóc hơi xoăn rối tung, cài cái băng đô quý giá, khuôn mặt ngọt ngào trang điểm nhàng làm nổi bật lên đôi mắt to sáng, mơ hồ toát ra nét đẹp thuộc về bé chưa trưởng thành.

      ra vốn Nhậm Quả Quả chỉ định mặc áo len và quần jeans là được rồi, nhưng Bách Nghiêu Tân vừa nhìn thấy liền nhíu mày. thể để mặc thế này mà theo mình xem mắt. Làm vậy người mất mặt chắc chắn là .

      Bởi vậy, Bách Nghiêu Tân trực tiếp dẫn tới cửa hàng quần áo, bảo nhân viên chuyên nghiệp trang điểm cho .

      Khi thấy trang điểm xong, Bách Nghiêu Tân cũng ngây ngẩn cả người. ngờ tiểu nha đầu ngây ngô này có thể trở thành quyến rũ như thế.

      Nhậm Quả Quả dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn , hai tay kéo váy cách mất tự nhiên, nở nụ cười gượng gạo, hỏi : "Bách Nghiêu Tân, thấy có đẹp ?"

      ho tiếng, hơi bối rối tránh khỏi đôi mắt xinh đẹp kia, giả bộ lạnh nhạt: "Khụ, miễn...miễn cưỡng có thể."

      "À..." Nghe Bách Nghiêu Tân thế, khuôn mặt nhắn của Nhậm Quả Quả tràn đầy thất vọng.

      Bộ dạng thất vọng này khiến cảm thấy chướng mắt, nhịn được thêm câu: "Đẹp hơn lúc bình thường, giống con hơn chứ còn là nhóc nữa."

      Nhậm Quả Quả chu miệng, đầy bất mãn: "Tôi chỉ hơn năm tuổi." nhóc gì chứ! "Tôi là nhóc vậy chẳng phải là ông chú à?" to gan cãi lại, còn rất cố ý kéo dài giọng, "Ông chú!"

      "Nhậm, Quả, Quả!" Bách Nghiêu Tân cắn răng trừng . Sao dám gọi là ông chú! già vậy à?

      "Hừ!" Nhậm Quả Quả hừ mũi với .

      cảm thấy lá gan của càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ hết lần này tới lần khác cho cơ hội ở lại nên nuôi gan lớn sao?

      Hai người tức giận trợn mắt với nhau, sau đó cùng hừ tiếng, cùng quay mặt . Nhưng chỉ lúc sau là Bách Nghiêu Tân bình tĩnh lại, thể tin được mình lại làm hành động trẻ con thế này! Hơn nữa còn kiên quyết thừa nhận người ngây thơ là mình.

      Lúc cùng bước vào nhà hàng mặt họ cứng lại, ai nhìn ai.

      Thấy Bách Nghiêu Tân, quản lý nhà hàng lập tức bước tới tiếp đón, "Xin chào Bách tiên sinh. vinh hạnh khi được phục vụ ngài." Nhưng lúc nhìn thấy Nhậm Quả Quả bên cạnh , nụ cười mặt quản lý lập tức cứng lại.

      Nhà hàng này cũng thuộc tập đoàn Đường thị, quản lý phụ trách trông nom nhà hàng sớm nhận được lời dặn dò của ông Đường, biết hôm nay Bách Nghiêu Tân kết thân. Về phần đối tượng kết thân của , ông Đường cũng với ta. ta cũng xem qua tấm hình. Mà người trong hình tuyệt đối phải là Nhậm Quả Quả, hơn nữa còn ôm đứa trẻ tay.

      Này...CEO chỉ mang theo bạn tới mà còn mang cả con theo. Đây là tình huống gì? Hơn nữa CEO có con lúc nào vậy? Sao ta nghe ai ?

      Trong lòng quản lý nhà hàng vô cùng bối rối. Ông chủ tịch tập đoàn còn muốn ta báo cáo quá trình kết thân của CEO. Sao ta có thể với ông rằng CEO mang con kết thân được chứ?

      Nhưng dù cho trong lòng bối rối hơn nữa, quản lý nhà hàng vẫn duy trì bộ mặt tươi cười, cung kính dẫn Bách Nghiêu Tân tới vị trí.

      Nhậm Quả Quả rất tự nhiên ngồi vào vị trí bên cạnh Bách Nghiêu Tân. Phục vụ nhà hàng mang tới ghế ngồi cho trẻ con cách nhanh chóng, đặt bên cạnh .

      "Bách tiên sinh, tiểu thư Hoa Sâm còn chưa tới, phiền ngài đợi lát." Quản lý nhà hàng khom người, .

      Khuôn mặt lạnh lùng của Bách Nghiêu Tân chút thay đổi, " phải ông ngoại sắp xếp lúc 6h sao?" tới lúc 6h đúng, đối phương vậy mà lại đến muộn! Vốn muốn kết thân, ấn tượng của Bách Nghiêu Tân về đối tượng mà ông ngoại sắp xếp càng tốt.

      Quản lý nhà hàng cũng từng nghe nguyên tắc ghét nhất người tới trễ này của CEO. Hơn ữa mặt CEO càng lúc càng trầm xuống, chứng tỏ tâm trạng tốt. Bây giờ đối tượng kết thân lại tới muộn...Quản lý nhà hàng thầm kêu khổ, nụ cười cứng lại mặt, thay nhà giải thích: "Chắc là kẹt xe. Tiểu thư Hoa Sâm chắc đến ngay thôi."

      Bách Nghiêu Tân trả lời, đôi mắt sau cặp kính nhìn quản lý bằng ánh mắt thản nhiên khiến ta sợ tới mức trái tim bé vọt lên cổ họng.

      "Tôi chỉ chờ đúng năm phút. Năm phút sau người tới tôi liền . Đến lúc đó đừng quên xin phép chủ tịch rằng tôi chờ mà đối phương đến quá muộn." Bách Nghiêu Tân biết nhất định ông ngoại dặn quản lý nhà hàng báo cáo lại quá trình.

      Đầu quản lý nhà hàng to ra, đổ mồ hôi hột, hoàn toàn dám nhìn sắc mặt của Bách Nghiêu Tân, cúi đầu vâng vâng dạ dạ đáp lời. Sau đó ta nửa như hữu ý nửa như vô tình liếc về phía Nhậm Quả Quả, rồi nhìn CEO, ý là có cần chuyện ngài mang theo bạn tới với chủ tịch ?

      Bách Nghiêu Tân cầm ly nước uống ngụm, thèm để ý tới trưng cầu ý kiến tiếng động của quản lý nhà hàng. Hừ, chuyện này mà tự giải quyết được, sao làm được quản lý nhà hàng?

      được CEO chỉ thị, trong lòng quản lý nhà hàng càng thấy khổ hơn. Vậy phải làm sao bây giờ? thể giấu diếm chủ tịch bên kia nhưng cũng đắc tội CEO được! ta chỉ là quản lý nhà hàng nho , sao lại gặp phải chuyện khó xử thế này chứ?

      Nhậm Quả Quả hoàn toàn phát ra mặt quản lý nhà hàng đầy đau khổ, nhìn Tiểu Bối Bối chơi cái thìa . Tuy trước lúc cho viên cầu ăn nhưng sợ bé đói bụng nên ngẩng đầu lên nhìn quản lý nhà hàng, : "Quản lý, có thể phiền chuẩn bị chút hoa quả xay cho trẻ con được ?"

      "Được, tôi lập tức dặn dò nhà bếp chuẩn bị, xin chờ chút." Quản lý nhà hàng nhanh chóng trả lời, sau đó nhân cơ hội chạy mất dép. ta cần phải suy nghĩ cẩn thận xem nên báo cáo với chủ tịch thế nào.

      "Tiểu Bối Bối, đợi chút có đồ ăn." Nhậm Quả Quả dùng ngón tay khẽ gãi lên mũi viên cầu .

      "A a." Viên cầu bắt lấy ngón tay .

      Thấy cháu nhiệt tình với như vậy, Bách Nghiêu Tân hừ tiếng trong lòng, thấy rất khó chịu.

      còn ghi hận chuyện vừa khiêu khích gọi là ông chú, mà tính cũng nóng nảy, dám cho xem sắc mặt mà lập tức xin lỗi khi thấy mặt lạnh xuống như trước. Điều này khiến càng mất hứng hơn.

      cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức. bảo mẫu nho mà dám khiêu khích ! Cho nhìn mặt lạnh nhưng lại bày ra vẻ mặt tươi tắn với Tiểu Bối Bối... trừng , hừ, lá gan đúng là lớn!

      Khi trở về nhất định phải dạy dỗ tốt, để biết ai mới là chủ!

      bực bội nhớ lại, đôi mắt u lạnh lùng sau đôi kính nheo lại.

      Quản lý nhà hàng vừa được vài bước vừa vặn quay đầu lại liền thấy màn như vậy: bạn của CEO chơi với bé, CEO dịu dàng nhìn hai người...Nhìn thế nào cũng giống nhà ba người ấp áp hòa thuận! Có phải ta nên gọi điện cho chủ tịch, ra CEO có vợ, hơn nữa còn có cả con?

      Bách Nghiêu Tân thèm đếm xỉa tới chuyện quản lý nhà hàng gì với ông ngoại. ngón trỏ lên mặt bàn, thầm đếm thời gian, kim giây vừa chỉ đến thời gian nhẫn nại của , liền : "Qua năm phút rồi, thôi."

      "Hả?" Nhậm Quả Quả ngây ngẩn cả người.

      " như vậy à?" Hoa quả xay của Tiểu Bối Bối còn chưa đưa lên mà.

      Bách Nghiêu Tân lạnh mắt, liếc cái, vô cùng vui, "Nhậm Quả Quả, tôi được phép nghi ngờ lời tôi!" Rốt cuộc có nhớ nguyên tắc từng vậy!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ✿Chương 11✿:




      Nhậm Quả Quả nghĩ ra, "Chuyên chế." thầm.

      Bách Nghiêu Tân híp mắt, khẳng định là càng lúc Nhậm Quả Quả càng sợ , "Nhậm Quả Quả?"

      "Xin lỗi, tôi tới muộn."

      Giọng nhu mì cắt ngang lời Bách Nghiêu Tân đúng lúc. Nhậm Quả Quả nhìn sang thấy mỹ nhân mặc bộ Âu phục hở vai màu trắng, tóc vàng tới. Khi thấy diện mạo của mỹ nhân Nhậm Quả Quả ngây ngẩn cả người.

      Mỹ nhân tóc vàng thấy Nhậm Quả Quả cũng dừng bước lại, mặt lộ ra kinh ngạc, "Nhậm Tước Nhi, sao lại ở đây?" Tước Nhi là tên tiếng của .

      Ặc...Nhậm Quả Quả cũng bối rối. Sao lại quên đối tượng Bách Nghiêu Tân xem mắt là Hoa Sâm Tuyết Lỵ - hoa hậu giảng đường, hơn nữa còn là người mà bạn trai trước của mến mộ.

      Thấy hai người vậy mà biết nhau, Bách Nghiêu Tân khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhậm Quả Quả nghèo như thế sao biết thiên kim tiểu thư Hoa Sâm Tuyết Lỵ này?

      Hoa Sâm Tuyết Lỵ trừng mắt với Nhậm Quả Quả, lại nhìn người xem mắt - Bách Nghiêu Tân đứng bên cạnh. Thù mới cộng với hận cũ khiến bất chấp phong độ danh viện, hổn hển hét lên: "Tước Nhi, đồ hồ ly tinh! cướp bạn trai của tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn phá hỏng cuộc gặp mặt này của tôi nữa!"

      Cướp bạn trai?

      Bách Nghiêu Tân nhìn về phía Nhậm Quả Quả, lông mày tự giác được mà nhíu chặt lại. Nhậm Quả Quả có bạn trai?

      Thân là thiên kim nhà họ Hoa Sâm, lại có mỹ mạo hơn người, Tuyết Lỵ luôn như vầng trăng sáng được sao bao quanh. Chưa bao giờ thiếu người theo đuổi ta mà ta cũng quen trở thành người phụ nữ được hâm mộ ghen ghét.

      Nhưng trong cánh cửa sắt của Sử Cách Will tuy ta được đa số phong làm hoa hậu giảng đường, cũng được nam sinh hoan nghênh nhưng người theo đuổi lại nhiều. Nguyên nhân là nam sinh Sử Cách Will thích người phương Đông hơn, gì mà phụ nữ phương Đông có loại khí chất thần bí, vô cùng hấp dẫn người khác.

      Vốn là đám nam sinh phong học tỷ Bối Nhã làm nữ thần nhưng Hoa Sâm Tuyết Lỵ thể thừa nhận là quả mình kém hơn An Bối Nhã. phải kém về khuôn mặt mà là năng lực của An Bối Nhã quá mạnh mẽ, đến cả đàn ông cũng so được với chị ấy. Ngay cả học sinh nữ trong Sử Cách Will cũng đều tôn sùng chị ấy. Hơn nữa An Bối Nhã tốt nghiệp rất lâu, cạnh tranh với ta.

      Sau đó, khoa nước hoa lại có sinh viên nữ được gọi là búp bê phương Đông khiến biết bao nhiêu nam sinh điên cuồng. chỉ cười nhạt trước ánh mắt thiển cận của đám nam sinh này. Nhưng cũng từng gặp búp bê phương Đông theo lời họ, thể công nhận quả đối phương lớn lên giống y búp bê, cũng khó trách đám nam sinh thúi kia say mê.

      Bại bởi hai người này, nhận. Nhưng vậy mà lại bại bởi con vịt xấu xí Nhậm Tước Nhi này! Điều này khiến ta bị đả kích nặng nề.

      Trong mắt Hoa Sâm Tuyết Lỵ, Nhậm Quả Quả chỉ là sinh viên của hoa bảo vệ trẻ em. Khoa bảo vệ trẻ em là khoa ít được quan tâm nhất trong Sử Cách Will, hề có chút tiền đồ nào, chỉ có những sinh viên gia thế, chỉ dựa vào học bổng mới vào khoa bảo vệ trẻ em học.

      Tuy Nhậm Quả Quả phải là thành viên lấy học bổng nhưng lúc học đều quan tâm tới cách ăn mặc, cũng từng nghe tên ở các tiệc xã giao. Đám thiên kim của Sử Cách Will đều cho rằng nhà Nhậm Quả Quả có lẽ chỉ có ít tiền, vào Sử Cách Will là để xem có thể câu kẻ ngốc, thừa dịp bước vào hào môn hay .

      Các vô cùng chướng mắt với loại tướng mạo tài năng lại chỉ là người nghèo mà biết vị trí của mình như Nhậm Quả Quả. Nhưng các chướng mắt còn các nam sinh lại vô cùng thích Nhậm Quả Quả.

      Trong mắt nam sinh, bộ dáng ngọt ngào của đáng , tính cách lại vừa thẳng vừa ngốc, bị cặp mắt to đơn thuần kia nhìn khiến các trái tim người ta nhảy loạn như nai con. cười rộ lên nhìn như miếng bánh ngọt, thấy thế nào cũng đáng . Cho nên nhân duyên của Nhậm Quả Quả ở Sử Cách Will rất cao, hề bại bởi Hoa Sâm Tuyết Lỵ được xưng là hoa hậu giảng đường.

      Tuy Hoa Sâm Tuyết Lỵ chẳng hề để Nhậm Quả Quả vào mắt nhưng con vịt con xấu xí khiến ta khinh thường này vậy mà lại cướp người trong lòng của ta. ta hận chết Nhậm Quả Quả.

      "Nhậm Tước Nhi!" Hoa Sâm Tuyết Lỵ chất vấn: " xuất ở đây làm gì? Rhede đâu? vất vả mới câu được kẻ ngốc, sao nhanh lôi cậu ta chạy ?"

      Sao Nhậm Quả Quả nghe ra ý mỉa mai trong lời của Hoa Sâm Tuyết Lỵ. Chỉ có điều hề tức giận mà còn thành trả lời: "Tôi chia tay Rhede rồi. Còn có, đừng động tí là tôi cướp bạn trai của . chưa từng có gì với Rhede cả." Bày đặt như là phụ nữ xấu bằng. Bách Nghiêu Tân đứng bên cạnh, lỡ hiểu lầm sao!

      Nhậm Quả Quả len lén liếc Bách Nghiêu Tân, cũng nhìn . Thấy ánh mắt nhìn lén của , lập tức đáp trả bằng cái trừng đầy lạnh lùng.

      Nhậm Quả Quả nhịn được mà rụt rụt vai. cảm thấy rất ràng rằng Bách Nghiêu Tân mất hứng. giải thích với theo bản năng: "Bách Nghiêu Tân, tôi cướp bạn trai của ta!"

      "Bách tiên sinh!" Mặt Hoa Sâm Tuyết Lỵ hơi trắng. ta thấy Nhậm Quả Quả giận đến váng đầu, vậy mà quên mất tồn tại của Bách Nghiêu Tân.

      Có thể xem mắt với Bách Nghiêu Tân là cơ hội khó có được. May mà ba và ông Đường có chút giao tình, ba lại thường nhắc tới trước mặt ông Đường. Hơn nữa từng gặp ông Đường, ông cũng khá thích nên mới sắp xếp lần xem mắt này. Mà lại vừa thất lễ trước mặt Bách Nghiêu Tân! Đáng giận! Đều là Nhậm Tước Nhi này làm hại!

      Hoa Sâm Tuyết Lỵ thầm hận trong lòng. Khuôn mặt mỹ lệ lập tức nở nụ cười khéo léo, hơi khom người trước Bách Nghiêu Tân.

      "Bách Tiên Sinh, tôi xin lỗi. Bình thường tôi như thế. là do Nhậm tiểu thư đây..." Hoa Sâm Tuyết Lỵ liếc Nhậm Quả Quả cái, lại bày ra vẻ mặt lo lắng với Bách Nghiêu Tân, : "Bách tiên sinh, phải cẩn thận với Nhậm tiểu thư đấy. Tôi học chung với ta trường. Lời đồn về ta trong trường cực kỳ tốt. Bạn trai mặc bạn trai nhưng cướp bạn trai tôi thành người bị hại rồi."

      Nhậm Quả Quả trừng lớn mắt. biết Hoa Sâm Tuyết Lỵ ghét mình nhưng cũng ngờ vậy mà ta lại lung tung, hơn nữa còn là lung tung trước mặt ! Lần đầu tiên trong đời gặp chuyện này nên cực kỳ tức giận.

      "Hoa Sâm Tuyết Lỵ, bậy gì vậy! Tôi tôi cướp bạn trai của , sao có thể lung tung được!" Nhậm Quả Quả tức đến nỗi khuôn mặt đỏ lên, chỉ kém giơ chân nữa thôi.

      "Tôi chỉ ." Hoa Sâm Tuyết Lỵ nhìn Nhậm Quả Quả đầy khinh thường, "Loại học sinh nghèo như , ai chẳng biết mục đích các vào Sử Cách Will. Chính là vì câu kim chủ mà thôi."

      "Ai thèm câu!"

      Bách Nghiêu Tân giữ chặt Nhậm Quả Quả định nhào lên, "Nhậm Quả Quả, ngậm miệng."

      "Nhưng ta..." Nhậm Quả Quả nhìn về phía Bách Nghiêu Tân đầy bất mãn, nuốt lời phẫn nộ vào lại dưới ánh mắt lạnh lùng vui của . cắn đôi môi cánh hoa, mặt tràn đầy uất ức. ngờ rằng vậy mà Bách Nghiêu Tân lại đứng về phía Hoa Sâm Tuyết Lỵ. Cho nên tin lời ta hả? Cho nên tin ...Vành mắt Nhậm Quả Quả đỏ lên.

      Thấy Nhậm Quả Quả bị Bách Nghiêu Tân quở mắng, Hoa Sâm Tuyết Lỵ mừng thầm. ta nhìn Nhậm Quả Quả sắp khóc bằng ánh mắt của người chiến thắng, nở nụ cười mềm mại đáng với Bách Nghiêu Tân.

      "Bách tiên sinh..."

      "Hoa Sâm tiểu thư," Bách Nghiêu Tân hờ hững cắt ngang lời Hoa Sâm Tuyết Lỵ , đôi mắt sau cặp kính vô cùng lạnh lùng.

      "Nhậm tiểu thư là người thế nào, tự tôi phán đoán được, cần Hoa Sâm tiểu thư chỉ bảo. Hơn nữa thục nữ nên phê bình người khác trước mặt mọi người. Có lẽ Hoa Sâm tiểu thư quen làm chuyện này nên thấy có gì, nhưng ở trong mắt người khác khiến người ta thất vọng. Hóa ra cái gọi là thục nữ danh viện là như thế này. Còn nữa, hôm nay là ngày tôi và xem mắt nhưng Hoa Sâm tiểu thư lại tới muộn. Đúng giờ là lễ nghi cơ bản, chỉ điểm ấy làm được vậy cần thiết phải bắt đầu xem mắt nữa. ngại quá, tôi trước đây."

      Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân luôn là người bao che khuyết điểm. Cho dù Nhậm Quả Quả chỉ là bảo mẫu nhưng cũng là người của . Mặt của phải để cho người khác chỉ trỏ.

      thèm nhìn sắc mặt khó coi của Hoa Sâm Tuyết Lỵ, Bách Nghiêu Tân ôm cháu , cầm tay Nhậm Quả Quả đứng sững bên, rời khỏi nhà hàng.

      Trong xe, Nhậm Quả Quả hít hít mũi, tiếng nức nở vang lên ngừng. ngồi phía sau xe, cách Bách Nghiêu Tân rất xa. Tiểu Bối Bối ngồi trong ghế an toàn, ngăn cách hai người.

      Bách Nghiêu Tân gì, chỉ nhìn vào gương chiếu hậu, liếc tài xế cái. Mặt tài xế đổi sắc, bình tĩnh nhấn nút phía bên trái tay lái, cửa phía trước sau chỗ ngồi lập tức nâng lên, ngăn cách thành hai thế giới.

      Lúc này Bách Nghiêu Tân mới , "Khóc cái gì?" giúp xả giận mà còn khóc.

      Nhậm Quả Quả lau nước mắt chảy xuống. cũng muốn khóc nhưng nhịn được! Đây là lần đầu tiên bị người ta xấu như thế. tức giận đến mức rất muốn mắng người nhưng Bách Nghiêu Tân lại cản , hung dữ với !

      " hung dữ với tôi." Nhậm Quả Quả hít nước mũi, vừa khóc vừa tố cáo, " đứng về phía ta!"

      Bách Nghiêu Tân thể tin được vào những gì tai mình nghe thấy! đứng về phía Hoa Sâm Tuyết Lỵ lúc nào? Nếu đứng về phía ta vừa rồi những lời đó với ta, giúp xả giận làm gì?

      "Nhậm Quả Quả, tai điếc rồi à?" nghe những gì với Hoa Sâm Tuyết Lỵ à?

      "!" Nhận Quả Quả rưng rừng trừng , " ràng tôi nghe thấy rống lên, bảo tôi ngậm miệng!"

      Hóa ra chỉ nghe tới đó. Bách Nghiêu Tân gì cả.

      Nhậm Quả Quả còn chưa xong, vừa nức nở vừa : "Tôi mới có hết đàn ông này tới đàn ông khác. Tôi đều chia tay họ rồi mới quen người khác. Hơn nữa tôi cũng cướp Rhede của ta. Rhede chưa từng qua lại với ta!"

      Rhede là đội trưởng đội bóng rổ, rất được hoan nghênh tại Sử Cách Will. cũng thích bởi vì bộ dáng khốc khốc của hơi giống người nào đó. Cho nên lúc Rhede tỏ tình với đồng ý ngay.

      Ai mà biết sau khi quen Rhede, Hoa Sâm Tuyết Lỵ lại đột nhiên dẫn đám thiên kim tới đánh , cướp bạn trai của ta, muốn chia tay với Rhede, nếu khiến còn đường sống ở Sử Cách Will.

      chẳng hiểu gì cả. Ngay từ đầu còn tưởng Rhede bắt cá hai tay. Sau này mới biết được Hoa Sâm Tuyết Lỵ rất thích Rhede, nhưng cuối cùng Rhede lại chọn .

      "Với lại tôi chia tay Rhede rồi. ta thích ấy như vậy sao theo đuổi ấy !" Tới tìm làm phiền làm gì, lại còn xấu trước mặt Bách Nghiêu Tân nữa. để ý việc này nhất.

      Hơn nữa Bách Nghiêu Tân lại còn hung dữ với . Chắc chắn cho rằng là loại phụ nữ mà Hoa Sâm Tuyết Lỵ .

      Nhậm Quả Quả càng nghĩ càng cảm thất khó chịu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

      Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân chịu nổi phụ nữ khóc. cũng chưa bao giờ dỗ phụ nữ. Bình thường nếu thấy nước mắt phụ nữ quay đầu ngay. đủ kiên nhẫn để đối phó với phụ nữ giàu cảm xúc.

      Nhưng bây giờ, thấy nước mắt của Nhậm Quả Quả chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

      Muốn để ý tới nhưng lại thể làm như thấy, cảm thấy khuôn mặt ngọt ngào này hợp với nước mắt.

      Nghe chuyện bạn trai, nhịn được mà hỏi: "Sao lại chia tay?" Thạm chí Nhậm Quả Quả có bạn trai? Nhóc con mà chuyện đương gì! nhịn được lại thêm câu, "Rất khó câu được kim chủ." Nhưng vừa ra khỏi miệng liền thấy hối hận.

      Quả nhiên, Nhậm Quả Quả lập tức rống to đầy phẫn nộ, "Kim chủ gì chứ! Tôi mới thèm câu kim chủ!" thiếu tiền! Nếu viên cầu ngồi ở giữa chắc chắn bổ nhào qua mà đánh Bách Nghiêu Tân. Quá đáng ! Sao lại như thế!

      "Nếu thích Rhede tôi tuyệt quen ấy! Hơn nữa là tôi đá Rhede!" đá ta còn phải vì sao! Đều là làm hại!

      Bách Nghiêu Tân bị rống đến mức đau cả tai, nhìn Nhậm Quả Quả khóc đến trôi cả lớp trang điểm, rút tờ khăn giấy ra đưa cho .

      Nhậm Quả Quả mới hiếm lạ gì, hất tay ra, tự rút ra tờ giấy từ trong hộp.

      đúng là tính khí càng lúc càng lớn. Nhưng biết là do mình bậy trước nên Bách Nghiêu Tân cũng tính toán với , chỉ hỏi : "Sao lại đá?" Chẳng lẽ là chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy? biết có vài thiếu gia có tiền thích chơi trò lừa gạt tình cảm của những bé như .

      Nghĩ tới có thể Nhậm Quả Quả bị đối xử như thế, Bách Nghiêu Tân liền nhíu mày chịu đựng, càng có thiện cảm với Rhede trong lời Nhậm Quả Quả.

      rầu rĩ : "Rhede tôi thương ấy." Mỗi bạn trai mà bỏ lại phía sau đều như thế, nhưng hiểu.

      "Vì sao nhất định phải ? Chỉ có mến thôi được sao? Là vì thích ấy nên tôi mới có thể ở bên ấy! Nhưng bọn họ vẫn tình của tôi đủ. Bọn họ luôn luôn hỏi tôi rằng ra tôi ai." Mà cũng luôn trả lời được.

      , Nhậm Quả Quả cảm thấy chữ này cách rất xa. vẫn rất lờ mờ với định nghĩa về tình . chỉ biết là thích, cũng chỉ hưởng qua cảm giác thích, còn nhiều hơn nữa mù tịt.

      Bách Nghiêu Tân nghe xong buồn cười. Quả đúng là nhóc con. cầm khăn giấy lau dòng nước mắt làm nhòe lớp trang điểm của , tức giận , "Ngốc quá, chỉ chưa gặp được người muốn thôi."

      Động tác của khiến Nhậm Quả Quả hơi giật mình, nhất thời quên luôn cơn giận với , ngẩng đầu mở to đôi mắt đẫm lệ mà nhìn .

      Đôi mắt mới khóc nên còn ướt rượt, khóe mắt vẫn còn uất ức sót lại nhưng ánh mắt trong veo. Ánh mắt nhìn đầy tín nhiệm, thậm chí còn mang theo tình biết cách che giấu.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12:


      Bách Nghiêu Tân ngây ngẩn cả người, trong phút chốc, có cảm giác như bị hấp dẫn.

      "Bách Nghiêu Tân, là gì?" Nhậm Quả Quả hề có chút đề phòng nào, ngốc nghếch mà hỏi , ánh mắt ngây thơ lại đơn thuần có thể dễ dàng vén lên dục vọng muốn nhúng chàm của người khác. Mà đôi môi hồng hào khẽ mở, mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi phấn nộn, hơi thở ngọt ngào - là mùi kẹo sữa mà Bách Nghiêu Tân thích nhất.

      Trong nháy mắt này, Bách Nghiêu Tân bị quyến rũ.

      Chờ tới lúc phát ra nâng khuôn mặt nhắn khóc đến thê thảm nhưng lại chọc người trìu mến lên, dưới cái nhìn chăm chú của Nhậm Quả Quả, ngậm chặt lấy đôi môi mềm mềm, mút lấy hương vị ngọt ngào này.

      Nụ hôn ngoài ý muốn khiến hai người ngây ra.

      Nhậm Quả Quả cơ hồ là trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần sát mình. Mà Bách Nghiêu Tân phục hồi tinh thần lại cũng sửng sốt. Đôi mắt từ trước tới nay luôn bình tĩnh ửng lên kinh ngạc.

      Cho đến khi Tiểu Bối Bói chớp mắt ghế an toàn, tưởng bọn họ đùa mà kêu a a đầy vui vẻ, vỗ bàn tay lên mặt Bách Nghiêu Tân, bộ dáng như muốn gia nhập mới bừng tỉnh từ trong kinh ngạc. nhanh chóng rời khỏi Nhậm Quả Quả.

      Nhưng môi vẫn còn lưu lại xúc cảm thơm mát mềm mềm, đầu lưỡi còn nếm được vị kẹo sữa ngòn ngọt. Vị hơi ngọt này lại khiến có cảm giác quyến luyến.

      Nhìn đôi môi Nhậm Quả Quả bị hôn mà hơi đỏ lên, lại có dục vọng muốn hôn lên đó lần nữa. Điều này khiến bị dọa.

      Lúc này xe vừa tới nơi, Bách Nghiêu Tân gì, cũng nhìn , chỉ ôm Tiểu Bối Bối xuống xe. Sau đó Nhậm Quả Quả liền cảm nhận được thay đổi.

      Tuy giọng điệu Bách Nghiêu Tân vẫn luôn lạnh nhạt như thế nhưng vẫn cảm thấy giống trước. Bởi vì mắt hề nhìn .

      Lúc Bách Nghiêu Tân chuyện với người khác luôn nhìn thẳng vào đối phương. Bình thường, bị đôi mắt khôn khéo lãnh liệt đó chiếu vào, mọi người căng thẳng, cho dù có kính che bớt khuôn mặt vô cùng sắc bén của nhưng thể che hết được khí thế bức người.

      Mấy ngày nay khi Bách Nghiêu Tân chuyện với cũng nhìn , hơn nữa những lời với toàn là dặn dò công việc, thường chỉ trong câu. ngày và Bách Nghiêu Tân với nhau quá năm câu.

      biết mình chọc phải Bách Nghiêu Tân ở đâu. ràng người hôn ...

      Nhậm Quả Quả vuốt đôi môi, nhịn được mà nhớ lại nụ hôn ấy.

      Bách Nghiêu Tân thích uống trà nên trong miệng có vụ trà thoang thoảng. Bờ môi cực kỳ ấm áp, ràng khuôn mặt luôn lạnh băng băng nhưng đôi môi lại dịu dàng như thế...Trong giây kia, trái tim đập nhanh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Hơn nữa, còn nghe thấy tiếng tim đập. Nhịp tim hai người hòa làm , sát bên nhau vô cùng thân thiết như thế.

      Nhưng sau khi hôn, Bách Nghiêu Tân lại chẳng gì, lại khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng, dường như nụ hôn khiến tim người ta đập nhanh kia chưa từng xảy ra.

      Sao Bách Nghiêu Tân lại hôn ? muốn hỏi nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng tỏ đồng ý cho người khác tới gần của Bách Nghiêu Tân chẳng dám nữa.

      Nhậm Quả Quả chỉ có thể ôm mối nghi ngờ, chống hai tay lên khuôn mặt nhắn mà ngẩn người. Nhưng ánh mắt của lại nhịn được mà nhìn về phía phòng làm việc của Bách Nghiêu Tân. muốn tập trung tinh thần xử lý công việc, bảo mang theo viên cầu đợi ở phòng thư ký. Viên cầu ăn no nên ngủ, được Judy ôm vào phòng nghỉ của Bách Nghiêu Tân. Còn vẫn ngồi lại phòng thư ký, mặt là đơn rất ràng.

      có cảm giác bị Bách Nghiêu Tân bài xích. Điều này khiến cảm thấy rất khổ sở.

      An Bối Nhã vừa ra khỏi cửa thang máy liền thấy khuôn mặt buồn rầu của học muội nhà mình. bất động thanh sắc nhíu mày. Judy chịu trách nhiệm tiếp đón sớm chờ ở đó, bước lên, "Xin chào An tiểu thư. CEO chờ ở phòng làm việc."

      Nhậm Quả Quả cũng nhìn thấy An Bối Nhã. lập tức đứng thẳng lên, vành mắt bỗng cay cay, kêu tiếng hơi có phần uất ức, "Học tỷ."

      Nhậm Quả Quả chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. An Bối Nhã liếc thấy cảm xúc của sa sút, nhìn về phía Judy nhưng bà nhìn lại bằng ánh mắt bình tĩnh, tỏ liên quan gì tới bà.

      Vậy chính là có liên quan tới người ngồi trong phòng làm việc kia rồi.

      An Bối Nhã đạp giày cao gót, lúc ngang qua Nhậm Quả Quả sờ đầu trấn an chút rồi bước vào phòng làm việc của Bách Nghiêu Tân. Trước khi vào, nhìn Judy cái. Judy đứng trước cửa, với Bách Nghiêu Tân: "CEO, An tiểu thư tới." Dứt lời, bà đóng cửa lại ngay lập tức, hề bước chân vào phòng.

      Nhậm Quả Quả giương mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc.

      Lúc Bách Nghiêu Tân ngẩng đầu thấy ánh mắt uất ức của Nhậm Quả Quả nhìn thẳng vào , lúc đối mắt với lại lặng lẽ cúi đầu, bộ dáng bé đáng thương như bị bắt nạt.

      lại có cảm giác đau lòng...Điều này khiến đôi lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt lạnh như băng lại trầm xuống.

      An Bối Nhã thu hết toàn bộ vào mắt.d☺đ☺L☺q☺đCô khẽ nhíu mày, "Xem ra dường như và học muội của tôi sống với nhau tốt lắm. Thấy bộ dạng Quả Quả như nàng dâu , là do bắt nạt bé nhà người ta hả?"

      Sao Bách Nghiêu Tân nghe ra ý chất vấn trong lời An Bối Nhã chứ. lạnh lùng ngước mắt, nhắc nhở , "Hôm nay hẳn là An tiểu thư tới bàn hợp đồng chứ?" Vả lại bọn họ cũng quen thuộc tới nỗi chuyện riêng với nhau. Nếu là người bình thường, đối mặt với khuôn mặt lạnh của Bách Nghiêu Tân sớm bị dọa tới mức run lên. Nhưng An Bối Nhã lại như vậy.

      Bách Nghiêu Tân cho rằng bày ra bộ mặt này sợ ư?

      An Bối Nhã vứt hợp đồng lên bàn, tự tới ghế sô pha, ngồi xuống, bắt chéo hai chân lên nhau, cười, đối mặt với Bách Nghiêu Tân: "Quả Quả thích . Tin rằng Bách CEO chắc chắn sớm phát ra rồi?"

      Bách Nghiêu Tân gì mà nhìn lại bằng ánh mắt thờ ơ.

      An Bối Nhã cũng cần trả lời, lẩm bẩm: "Quả Quả từng quen rất nhiều bạn trai nhưng đều bị bỏ rơi thê thảm. Biết tại sao ? Bởi gì bạn trai của nó luôn có chỗ giống ."

      Nhìn thấy ánh mắt Bách Nghiêu Tân chớp lên, An Bối Nhã tiếp: " sai, bé ngốc này đơn phương rất lâu. Trong lòng nó chính là hoàng tử hoàn mỹ, mà nó luôn mực đuổi theo cái bóng của ...Thực ngốc." An Bối Nhã hết sức nhen mà kết luận. Sau đó ngoài ý muốn mà nhìn thấy Bách Nghiêu Tân nheo mắt lại, rất ràng rằng vui bởi giọng điệu khinh thường của .

      An Bối Nhã cong môi cười, "Vì để Quả Quả biết mình có bao nhiêu ngu ngốc nên tôi mới giới thiệu nó tới chỗ làm bảo mẫu...Đừng hiểu lầm, tôi xúi giục Quả Quả theo đuổi mà là muốn để nó thấy , khiến hoàn mỹ của trong lòng nó sụp đổ."

      câu cuối cùng của An Bối Nhã khiến lòng Bách Nghiêu Tân bỗng nhói lên, lập tức hiểu ý của .

      Chỉ cần ảo tưởng của Nhậm Quả Quả với sụp đổ cũng say đắm nữa, dùng ánh mắt đơn thuần và lưu luyến ngưỡng bộ mà nhìn nữa...

      Mắt Bách Nghiêu Tân trầm xuống, bàn tay cầm cây bút máy cứng lại.

      phát ra vậy mà mình lại thể chấp nhận được cảnh tượng này. Thậm chí chỉ cần nghĩ tới có thể Nhậm Quả Quả dùng ánh mắt chứa tình nồng nàn mà nhìn người đàn ông khác, khó chịu vô cùng lớn kiềm chế được mà dâng lên trong lòng .

      An Bối Nhã quan sát nét mặt Bách Nghiêu Tân đầy ý vị, cảm thấy vô cùng thú vị, "Bách Nghiêu Tân, trong mắt , chắc chắn là Quả Quả vừa ngốc vừa ngớ ngẩn nhỉ? Cũng đúng, bé ngốc đó đâu có biết thích là gì, kể cả cũng chẳng hiểu, cũng biết mấy tên kia dạy nó thế nào...Nhưng tôi tin hẳn người đó phải là ."

      "Vì..." Vì sao lại ? Suýt chút nữa Bách Nghiêu Tân trả lời An Bối Nhã như thế. Nhưng kìm xuống, cách khác, hết sức ngạc nhiên với những gì mình định .

      muốn gì với An Bối Nhã? Chẳng lẽ định dạy cho Nhậm Quả Quả ngốc này biết thế nào là ? Điều này sao có thể...Nhậm Quả Quả hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của .

      Vì sao lại gặp ? giọng bỗng vang lên trong đầu , chính là muốn hôn . Chờ lúc bừng tỉnh trong lòng tràn đầy kinh hoàng. Đối mặt với ánh mắt hoang mang của Nhậm Quả Quả, lần đầu tiên lại chật vật chạy trốn.

      Vì sao lại hôn Nhậm Quả Quả? Chính cũng muốn biết.

      Như nhìn ra nghi ngờ của Bách Nghiêu Tân, ánh mắt An Bối Nhã chợt lóe, tiếp: "Tôi biết Quả Quả phải là đối tượng thích. Nó vừa ngây thơ lại ngốc nghếch, suy nghĩ chỉ theo đường thẳng, đừng tới chuyện uyển chuyển, kể cả cảm xúc cũng biết cách che giấu. Mà thích phụ nữ thông minh lại có tri thức. Quả Quả hợp với chút nào. Nó quá đơn thuần mà lại quá sâu xa."

      Nhưng có đôi khi người càng có lòng dạ phức tạp lại càng bị người đơn thuần hấp dẫn. An Bối Nhã mỉm cười, tiếp tục đâm chọc Bách Nghiêu Tân.

      "Quả Quả cần hoàng tử dịu dàng săn sóc, hướng dẫn nó trưởng thành. Mà , Bách Nghiêu Tân" đứng dậy, tới trước bàn làm việc của Bách Nghiêu Tân, chút khách khí: "Quốc vương băng đá chỉ hợp với vương tọa băng tuyết và chỗ dựa lạnh lùng. Chỉ có phụ nữ cũng bình tĩnh lý trí như mới hợp với . Mà Quả Quả vĩnh viễn là kiểu phụ nữ đó."

      xong những điều này, cũng quan tâm sắc mặt Bách Nghiêu Tân khó coi ra sao, An Bối Nhã kết thúc trách nhiệm, "Xem ra hôm nay hợp để bàn hợp đồng. Tôi để hợp đồng ở đây,lúc rảnh xem. Hôm khác tôi quay lại." Sau đó phủi mông chạy lấy người.

      Vừa ra khỏi phòng làm việc thấy ngay nhâm quả quả nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng. Cửa vừa mở ra mắt phóng thẳng vào trong,

      Có nhóc ngốc hết thuốc chữa.

      An Bối Nhã chịu nổi mà trợn trắng mắt ở trong lòng, “Vào , Bách Nghiêu Tân tìm em đấy.”

      Nghe thấy Bách Nghiêu Tân tìm mình, ánh mắt Nhâm Quả Quả lập tức sáng lên, nhảy ngay xuống ghế, chạy về phía phòng làm việc, trước khi bước vào vẫn quên với An Bối Nhã: “Học tỷ, chị cẩn thận, thong thả.”

      là… An Bối Nhã chịu nổi mà lắc đầu. hiểu đàn ông rắc rối như Bách Nghiêu Tân này có gì mà thích. nhìn Judy, “Xem ra hôm nay CEO nhà bà thể tập trung tinh thần xử lí công việc rồi.”

      Judy mỉm cười, nhanh chậm: “Tôi kéo dài hành trình hôm nay của CEO rồi.”

      An Bối Nhã cũng cười, “Thực hâm mộ Bách Nghiêu Tân có thể có thư ký tài giỏi như vậy.” Dứt lời, vẫy tay với Judy, “Tôi trước đây. Lần sau uống trà cùng nhau nhé.”

      Về phần hai người kia… chỉ giúp tới đây, sau đó phải xem Bách Nghiêu Tân thế nào! Xem xem ta có còn muốn làm quốc vương băng đá nữa hay chọn làm hoàng tử dạy Nhậm Quả Quả thế nào là .

      Nhậm Quả Quả vừa vào phòng làm việc liền thấy Bách Nghiêu Tân ngồi động đậy phía sau bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, vừa nhìn liến biết lúc này tâm trạng rất tốt.

      nhịn được mà dừng bước lại. Trái tim vốn nghe Bách Nghiêu Tân gọi mà nhảy nhót của liến biến thành thấp thỏm. nhìn chằm chằm đầy sợ hãi, bắt đầu chần chừ, biết có nên bước qua cánh cửa này .

      Bách Nghiêu Tân nhìn thấy , ánh mắt trầm lạnh đến mức khiến Nhậm Quả Quả rụt vai lại.

      Thấy sợ hãi mặt Nhậm Quả Quả nhưng hoàn toàn có ý định hoà hoãn sắc mặt. còn nghĩ tới những lời An Bối Nhã trước khi rời . Từng chữ từng chữ đều kích thích sâu.

      Lại có cách nào phủ nhận.

      Quả thích nhóc như Nhậm Quả Quả. Cho dù là những bạn quen trước đây hay vị hôn thê trước đều là những người phụ nữ thông minh giỏi giang, xử khéo léo, vĩnh viễn khiến cảm thấy phiền lòng.

      Mà Nhậm Quả Quả, bảo mẫu này chỉ vừa bước vào cuộc sống của vài ngày mà dường như làm rối tung cuộc sống ổn định của . Ngoài lúc chăm cháu ra chẳng biết làm gì cả.

      Muốn phụ trách bữa sáng chỉ biết làm bẩn phòng bếp nhà , cuối cùng, cho dù là mấy ngày nay lạnh nhạt với người xuống bếp vẫn là .

      Chọc giận , cũng chỉ dùng ánh mắt vô tội mà nhìn , bộ dáng như thể là người xấu. Hung dữ với khóc, sau này lá gan lớn hơn còn học cách cãi lại , thậm chí còn gọi là chú.

      chỉ là nhóc, tuyệt thành thục chút nào, vừa ngây thơ lại vừa nhát gan, nghĩ sao vậy, biết cách giấu giếm. bé như thế này trong mắt chỉ là rắc rối.

      Nhưng lại đuổi rắc rối này , thậm chí còn cho cơ hội lần lại lần để cho ở lại.

      vẫn hiểu nguyên nhân, hoặc là, phải hiểu mà chỉ muốn đối mặt. Vốn thích nhóc vừa ngốc lại vừa thẳng thắn như thế nhưng nhóc này lại len lén chạm tới trái tim .

      quen với thế giới yên lặng tĩnh nhưng Nhậm Quả Quả lại như cơn bão, quét loạn gian của , trái tim của khiến bất ngở, kịp đề phòng. Chờ tới khi phát ra quân lính tan rã.

      Bách Nghiêu Tân gỡ kính xoa sống mũi đầy mệt mỏi.

      Nhậm Quả Quả nghiêng đều, hồi lâu sau, nhịn được mà lên tiếng, “ có sao ?” cảm thấy thoạt nhìn bộ dáng như bị đả kích nặng nề, “Có chuyện gì rồi hả?”

      nghĩ chỉ có học tỷ An Bối Nhã vừa vào, “ cãi nhau với học tỷ ạ?” Nghĩ tới cái miệng độc ác của học tỷ, tốt bụng an ủi , “ đừng buồn. Có rất ít người có thể ầm ĩ thắng học tỷ.” Học tỷ là vua hùng biện ở Sử Cách Will đó!

      Quả thực, An Bối Nhã mà rất ít người có thể thắng được. Vừa rồi bị chém giết chồng chất. Nhưng nghe thấy lời Nhậm Quả Quả, nhề có cảm giác dễ chịu chút nào.

      Cảm xúc tệ như vậy, suy cho cùng còn phải tại sao!

      Bách Nghiêu Tân liếc ngang cái khiến Nhậm Quả Quả im miệng ngay lập tức, lặng lẽ cúi đầu.

      “Lại đây” Bách Nghiêu Tân gọi .

      Ặc… Nhậm Quả Quả ngước mắt thấy sắc mặt Bách Nghiêu Tân tốt, lúc trong lòng do dự thấy hơi nheo mắt lại, liền dám chần chừ nữa. vội vàng lên phía trước nhưng lúc cách bàn làm việc nam bước dừng lại cách sợ hãi. Bách Nghiêu Tân lập tức trừng mắt, “Đứng xa vậy làm gì?”.
      Last edited by a moderator: 17/11/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☁Chương 13☁:



      ăn à?

      Bách Nghiêu Tân đẩy ghế ra sau, hất cằm ra hiệu cho , ý bảo đến cạnh , "Đến đây."

      "À..." Nhậm Quả Quả tiếp về phía trước, vòng qua bàn làm việc của , chậm rì rì tới bên cạnh Bách Nghiêu Tân, nhưng cách ba bước lại từ từ dừng lại.

      Bách Nghiêu Tân mất kiên nhẫn, kéo qua.

      "A!" Sức của Bách Nghiêu Tân rất lớn khiến bị kéo về phía trước, ngã thẳng lên người , bàn tay dán lên lồng ngực ấm áp của qua lớp áo sơ mi. có thể ngửi được mùi thơm của nước hoa người .

      Tư thế vô cùng thân mật như vậy khiến Nhậm Quả Quả bị dọa sợ. cuống quýt xin lỗi: "Á, thực xin lỗi...!" vội vàng muốn nhảy ra xa.

      Nhưng Bách Nghiêu Tân lại ôm chặt eo , "Đừng nhúc nhích." trầm giọng quát.

      Thân thể Nhậm Quả Quả lập tức cứng lại, ngoan ngoãn ghé vào lòng Bách Nghiêu Tân. Thậm chí tai có thể nghe được tiếng tim đập. Nhiệt độ cơ thể nóng tới mức khiến trái tim nhảy loạn lại bắt đầu đập nhanh hơn.

      Bách Nghiêu Tân nâng cằm lên, mặt hai người chỉ cách nhau cm. Nhậm Quả Quả khôn kềm được mà ưỡn thẳng lưng, nhìn đầy căng thẳng, ấp úng : "Bách Nghiêu Tân, muốn làm gì..."

      "Sao lại thích tôi?" Bỗng Bách Nghiêu Tân hỏi . còn cặp kính ngăn cách nên có thể thấy đôi mắt màu lam thâm thúy mê hoặc người khác của . Nhậm Quả Quả cơ hồ nhìn mà mê muội.

      Ánh mắt biết cách che giấy say đắm này hoàn toàn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông. Đôi mắt Bách Nghiêu Tân khỏi càng trở nên trầm hơn, "Bởi vì tôi rất hoàn mỹ trong mắt ?"

      Nếu phát ra hoàn mỹ sao? Có phải rời chút lưu luyến, tìm người hoàn mỹ có thể khiến say đắm khác ?

      Nhậm Quả Quả rũ mi mắt, thu hết lời vào tai, gật đầu chút nghĩ ngợi, "Đúng vậy...Ặc, thực ra cũng thực hoàn mỹ." Sợ nghe xong tức giận, câu cuối rất , cẩn thận nhìn vào mắt .

      Bách Nghiêu Tân nheo mắt lại ngay lập tức, "Ý là sao?" Cho nên tiêu tan ảo tưởng với rồi à?

      Nhậm Quả Quả rụt vai lại ngay, khẽ : "...Rắc rối, chuyên chế, hay tức giận..." Mỗi từ được ra, có cảm giác bàn tay nắm cằm của mình càng chặt hơn. nghĩ chắc chắn cằm mình đỏ lên rồi.

      "Đau đấy!" nhíu mày, cũng giận, hất tay ra đầy bực tức, " đau rồi mà!"

      Xoa cằm, Nhậm Quả Quả tức tối trừng , "Tôi thôi! dám rắc rối, chuyên chế, thường tức giận ? À...Bây giờ còn bạo lực nữa!" Cằm đau quá.

      Bách Nghiêu Tân cũng thấy mình quá dùng sức, thấy cằm đỏ lên, trong lòng cũng áy náy nhưng thái độ của lại khiến nổi nóng. Bây giờ nhóc này dám dùng thái độ này với , chắc là do thấy an như nghĩ nên tan vỡ ảo tưởng rồi chứ gì!

      "Bây giờ mới thấy tôi? Tôi hề hoàn mỹ như tưởng tượng của nên tan vỡ ảo tưởng, thích tôi nữa, đúng ?" Cho nên muốn tìm người hoàn mỹ khác mà mình thích. Chắc là vậy rồi!

      Hả? Nhậm Quả Quả nghe mà sửng sốt, " gì vậy! hoàn mỹ nhưng vẫn là Bách Nghiêu Tân! Bách Nghiêu Tân mà tôi biết là thế này!"

      Trước kia chỉ đứng từ xa nhìn . là giấc mơ đẹp của . Mà khi đến gần giấc mơ đẹp này mới phát ra nó giống như tưởng tượng. Nhưng càng chân lại càng xa tầm với nữa.

      " rắc rối, chuyên chế, hay tức giận là ! Như vậy mới đúng là !" Biết những khuyết điểm này khiến cảm thấy Bách Nghiêu Tân đáng . Thậm chí bởi vậy mà lòng càng rộng mở hơn. Bởi vì biết chân chính chứ phải là Bách Nghiêu Tân cao cao tại thượng, vô cùng hoàn mỹ.

      Cho nên hiểu tại sao Bách Nghiêu Tân lại để ý như vậy...

      Nghĩ hồi lâu, Nhậm Quả Quả nhíu mày, đầu óc luôn nghĩ theo đường thẳng bỗng lóe lên, lập tức trợn tròn mắt, nhìn Bách Nghiêu Tân đầy ngạc nhiên.

      "Chẳng lẽ tự ti bởi khuyết điểm của mình hả?" Cho nên mới hỏi có tan vỡ ảo tưởng với mình , có thích nữa ...

      Oa? Nhưng tự ti có liên quan gì tới tan vỡ ảo tưởng với ? Có liên quan gì tới chuyện có thích hay ?

      Bách Nghiêu Tân hoàn toàn biết gì trước lời của . Ai tự ti chứ! Sao Bách Nghiêu Tân có thể tự ti! ...

      Bách Nghiêu Tân nâng tay lên che mặt, khẽ nở nụ cười.

      ngốc này! bại bởi . hoàn toàn để ý tới điểm quan trọng trong lời mà cứ tự lý giải, những lời khiến vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng những lời này lại rất dễ nghe.

      hề hoàn mỹ nhưng đây mới là . Mà thấy nhưng vẫn cư xử theo lẽ thường, bởi gì đây chính là biết.

      " là..." lại bị đánh bại rồi.

      Bộ dạng kỳ lạ của khiến Nhậm Quả Quả lo lắng, "Bách Nghiêu Tân, sao vậy?"

      "Nhậm Quả Quả, tôi phục rồi." , ăn xong, hơn nữa cũng nhận thua rồi.

      Bách Nghiêu Tân ngước nhìn , bàn tay ấm áp chạm lên mặt , cúi đầu, chống trán lên trán .

      Nhậm Quả Quả sửng sốt chút, định lui lại sau theo bản năng.

      "Đừng nhúc nhích." Bách Nghiêu Tân chặn lại, cho cơ hội chạy trốn, nhìn bằng ánh mắt bình tĩnh, để lảng tránh, "Nhậm Quả Quả, em thích phải ?"

      Nhậm Quả Quả cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài. kinh ngạc nhìn , có bất cứ chần chừ gì, khe khẽ gật đầu.

      thích . Từ vừa mới bắt đầu công nhận điều này, cũng có gì đâu mà phải giấu diếm.

      "Có phải ?" Bách Nghiêu Tân hỏi lại.

      ? Nhậm Quả Quả chớp mắt, nhàng : "Em biết." vẫn biết là gì.

      Bách Nghiêu Tân cũng bất ngờ. Mắt trở nên dịu dàng, cong đôi môi thành độ cong đẹp mắt.

      Đây là lần đầu tiên Nhậm Quả Quả nhìn thấy cười. khỏi ngây ngốc, trái tim đập mạnh. Tiếng tim đập thình thịch rất ràng, cả Bách Nghiêu Tân cũng nghe thấy.

      khẽ nở nụ cười.

      Mặt Nhậm Quả Quả như bị nung đỏ. cảm thấy quá mất mặt, vội vàng định giải thích.

      "Ừm, " Bách Nghiêu Tân hôn lên môi , "A, Nhậm Quả Quả, dạy cho em thế nào là ."

      "Hả?" Nhậm Quả Quả trợn tròn mắt, "Gì?" Lời là có ý gì?

      "Ý là..." Bách Nghiêu Tân hạ mắt xuống, lại hôn lên đôi môi thoảng mùi thơm của sữa, vừa dùng môi cọ xát vừa dụ dỗ: "Nhậm Quả Quả, chúng ta kết giao ." Dứt lời, đưa lưỡi vào thăm dò cái miệng nhắn, chân chân thực thực tìm kiếm ngọt ngào của .

      nhận thua. phải là Quốc vương băng đá trong lời An Bối Nhã. vứt bỏ vương tọa băng tuyết của mình, tình nguyện trở thành người đàn ông dạy tình , phải là hoàng tử. muốn trở thành người đàn ông của , là người đàn ông duy nhất sau này của .

      Nhậm Quả Quả cảm thấy nhất định mình mơ. Bách Nghiêu Tân lại hôn , hơn nữa lần này còn đề nghị kết giao với . cần phải tra Google cũng biết hai chữ này nghĩ là làm người của nhau.

      Cho nên, Bách Nghiêu Tân muốn làm bạn của ! Nhậm Quả Quả sợ ngây người.

      Nhưng Bách Nghiêu Tân cũng mặc kệ phản ứng của . đó chính là kết cục định. Còn Nhậm Quả Quả có phản đối hay , dù sao cũng ra khuyết điểm chuyên chế của , hơn nữa, chẳng phải thích sao?

      Bởi vậy Nhậm Quả Quả đến cơ hội phản đối cũng có, liền trở thành bạn của người nào đó như vậy.

      Nhưng, ra Nhậm Quả Quả cũng phải rất muốn phản đối.

      Nhai mì Ý, len lén ngắm Bách Nghiêu Tân - bạn trai mới của , mà là bạn của ...Khóe môi nhịn được mà thầm cong lên.

      Bách Nghiêu Tân cho viên cầu ăn cháo xay. cháu chỉ biết tìm gây rắc rối này chỉ lúc ăn gì đó mới ngoan, há miệng để chú ruột cho ăn.

      Mỳ Ý Nhậm Quả Quả ăn cũng là do Bách Nghiêu Tân nấu. Từ lần Nhậm Quả Quả hủy phòng bếp của , khong muốn thấy tình trạng bi thảm này nữa, đành phải cam chịu số phận mà xuống bếp.

      Trước kia đều là Nhậm Quả Quả vừa ăn cơm vừa đút cho Tiểu Bối Bối. Nhưng từ khi hai người kết giao người cho ăn đổi thành Bách Nghiêu Tân. Nhậm Quả Quả chỉ cần tập trung tinh thần ăn cơm là được rồi.

      Theo cách Bách Nghiêu Tân là, đãi ngộ này chỉ có bạn mới có. vẫn rắc rối chuyên chế xấu tính như cũ, vẻ mặt cũng vẫn kín đáo lạnh lùng như cũ. Nhưng Nhậm Quả Quả vẫn tìm ra được điểm khác biệt.

      mắng ngốc, còn có thể nhéo mũi nhưng trong giọng có bất đắc dĩ. Ánh mắt nhìn thấp thoáng cưng chiều. cầm tay , muốn bên cạnh , ôm Tiểu Bối Bối trong lòng , cúi đầu xuống cho nụ hôn.

      luôn luôn động chút là hôn . Nụ hôn mang theo mùi trà có lúc dịu dàng, có lúc dữ dội, có lúc nóng bỏng, dường như muốn cắn nuốt . Khi đó người luôn run lên, cuối cùng ngã vào lòng Bách Nghiêu Tân mà thở dốc. Mà thứ cứng rắng chống lên cái bụng của càng khiến mặt đỏ tim đập... cũng ngốc, đương nhiên biết đó là gì.

      Nhưng Bách Nghiêu Tân làm gì cả mà chỉ ôm , bàn tay lướt qua lướt lại lưng , hôn tóc để dục vọng nơi bụng bình tĩnh lại.

      Khi đó cũng dám lên tiếng. Nhưng nghe tiếng thở nặng nề của , dường như người cũng mơ hồ nóng lên. Nghĩ tới cảnh tượng kia, mặt Nhậm Quả Quả lập tức đỏ lên.

      "Ngẩn người gì vậy?" Bách Nghiêu Tân bỗng . sớm phát ra Nhậm Quả Quả lén nhìn mình. vừa nhìn vừa cười trộm, đến cuối cùng còn tự đỏ mặt. Biểu cảm phong phú khiến cảm thấy buồn cười.

      "Hả?" Nhậm Quả Quả ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Bách Nghiêu Tân. bỗng có cảm giác ý nghĩ bị nhìn thấu, hai má liền đỏ hơn, vội vàng cúi đầu: ", có gì!" vừa ăn mỳ, vừa tìm tờ giấy lau miệng, "Mỳ...Mỳ ngon lắm, ha ha."

      Bách Nghiêu Tân tin lời mới có quỷ, "Em là trẻ con à?"

      "Gì?" Nhậm Quả Quả sững sờ ngẩng đầu.

      "Ăn đến mức miệng dính tèm lem kìa." Bách Nghiêu Tân chỉ vào khóe miệng của , đó dính đầy thịt vụn.

      "A..." Nhậm Quả Quả liếm khóe môi, vươn tay định lấy giấy lau.

      Bách Nghiêu Tân lại đột nhiên vươn tay nâng cằm lên, trực tiếp khom người xuống hôn, dùng đầu lưỡi liếm thịt vụn nơi khóe môi , lại nhàng chậm chạp liếm vòng đôi môi cánh hoa của , mới cúi đầu bên tai : "Em vừa nghĩ tới chuyện đứng đắn gì đúng ?" ràng như vậy sao nhìn ra chứ?

      Bị trúng, khuôn mặt vừa hạ nhiệt của Nhậm Quả Quả lại nhanh chóng đỏ lên, hơn nữa cả tai cũng đỏ. Nhưng điều khiến kinh hãi là hành động của Bách Nghiêu Tân.

      ............Sao có thể như thế! còn ăn mỳ mà! Sao lại cứ thế mà hôn lên chứ? Bạn trai trước của cũng chưa từng làm như vậy. Này...Điều này cũng lãng mạn gì đâu!

      Nhậm Quả Quả nhịn được mà che miệng, trợn mắt lên, trừng Bách Nghiêu Tân.

      "Sao?" Bách Nghiêu Tân nhíu mày. Ánh mắt này của là sao?

      Giọng rầu rĩ truyền ra từ kẽ tay , " thấy bẩn hả?"

      Bẩn? Bách Nghiêu Tân sửng sốt, lập tức hiểu ý của .

      gì cả, trực tiếp kéo tay ra, dùng hành động trả lời , cúi đầu xuống hôn mạnh thêm lần nữa.

      "Đau ưm..." Đầu tiên là môi dưới của Nhậm Quả Quả bị cắn cái, lúc há miệng kêu đau Bách Nghiêu Tân trực tiếp đưa đầu lưỡi và thăm dò, đảo qua hàm răng ngà xinh xắn, ngậm chặt lấy đầu lưỡi né tránh.

      Nhậm Quả Quả lui về phía sau theo bản năng. Bách Nghiêu Tân sớm đoán được có động tác này nên tay giữ chặt lấy gáy , cho có bất cứ cơ hội né tránh nào.

      liếm qua từng tấc trong cái miệng , buông tha ngọt ngào của , cuốn lấy hơi thở của khiến từ từ hòa tan trong lòng . Mãi cho tới khi Nhậm Quả Quả sắp thở nổi mới tha cho cái miệng nhắn của .

      Miệng Nhậm Quả Quả khẽ nhếch, vội vã thở dốc. bị hôn đến mơ mơ màng màng, đầu áp lên vai Bách Nghiêu Tân, đôi má ửng đỏ, cả ánh mắt cũng phủ tầng hơi nước, môi bị hôn đỏ hồng, cực kỳ mê người.

      Bách Nghiêu Tân liếm qua đôi môi , dùng giọng khàn khàn hỏi , "Em cảm thấy thế nào?" Hừ, còn nghĩ tới bẩn hay bẩn ?

      cảm thấy...Cảm thấy tim đập nhanh, trong miệng toàn mùi của , ừm, thích mùi của , cũng thích nụ hôn của .

      Nhậm Quả Quả nháy mắt, nhìn theo đôi môi , nhịn được mà hôn lên.

      Đây là lần đầu tiên chủ động hôn .

      Đương nhiên Bách Nghiêu Tân từ chối, chủ động hé miệng, xem hôn thế nào.

      Nhậm Quả Quả hôn lên môi , chà chà môi , đầu lưỡi vừa linh hoạt chui vào miệng viên cầu bị bỏ qua bên cạnh lúc lâu chợt vỗ bàn.

      "A a a!" chơi gì vậy? Con cũng muốn chơi! Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào miệng hai người dán vào nhau.

      Hai người hôn nhau dừng lại, rốt cuộc nhớ ra bên cạnh còn có viên cầu . Nhậm Quả Quả cuống quýt đẩy Bách Nghiêu Tân ra. Bẩn hay bẩn, lãng mạn hay lãng mạn sớm quên. Bây giờ cả đầu chỉ nghĩ tới vậy mà mình vừa chủ động hôn...Trời ơi! Bách Nghiêu Tân có cảm thấy quá chủ động !

      Đây là lần đầu tiên chủ động hôn nam sinh. Tuy trước kia từng hôn bạn trai mà kết giao nhưng cho tới bây giờ chưa từng chủ động hôn họ. Họ đều thích tỏ ra ngốc nghếch, chỉ chạm môi cách trong sáng, cho rằng đây là kín đáo của phụ nữ phương Đông.

      Nhưng đối với , kín đáo chứa tạp chất gì cũng biết. chỉ đơn thuần nghĩ gì. phương diện thân mật nam nữ, vẫn luôn bị động.

      Nhậm Quả Quả từng nghĩ có phải mình bị lãnh cảm . Bởi gì vẫn luôn rất lạnh nhạt với chuyện tình dục. Nhưng bây giờ biết là phải. Bách Nghiêu Tân vừa chạm vào , đừng lạnh, cảm thấy mình sắp bốc cháy.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      ☂Chương 14☂:

      Như bây giờ, cảm thấy toàn thân nóng tới mức khó chịu, thậm chí...A! Mặt đỏ lên, hoàn toàn dám nhìn Bách Nghiêu Tân, lập tức đứng dậy ôm lấy viên cầu .

      "Em ôm Tiểu Bối Bối tắm." cúi đầu , sau đó ôm viên cầu , luống cuống chạy ra khỏi phòng bếp. Nhìn bóng lưng chạy của Nhậm Quả Quả, Bách Nghiêu Tân từ từ nhếch môi, đồng tử màu lam thâm thúy lóe lên ánh sáng, khuôn mặt tuấn nhã nhưng có cảm giác làm việc xấu thành công.

      Nhậm Quả Quả lại mất ngủ.

      *Các thí chủ tự tưởng tượng*

      Cứ cảm thấy cơ thể khó chịu.

      Hu...Làm sao bây giờ? Lần đầu tiên gặp phải chuyện này.

      Cuối cùng, chịu nổi, gọi điện cho An Bối Nhã.

      Điện thoại reo lâu An Bối Nhã mới tiếp: "Nhậm Quả Quả, có chuyện gì?" Giọng rất mất kiên nhẫn, trong giọng hơi thấp có lẫn tiếng thở khẽ.

      "Học tỷ, chị bận ạ?" Sao giọng là lạ?

      Nhậm Quả Quả như nghe được học tỷ hít sâu, lúc lâu sau dường như là rống lên: "Có rắm mau thả!"

      Nhậm Quả Quả chớp chớp mắt, lập tức chu miệng, "Hu, học tỷ, em xong rồi."

      "Hả?" Nghe ra Nhậm Quả Quả sắp khóc, An Bối Nhã lại dừng lại lát. Nhậm Quả Quả nghe thấy có tiếng chăn sột soạt ở đầu dây bên kia, sau đó nghe thấy An Bối Nhã khẽ rủa tiếng, hệt như bảo ai đó cút ngay.

      Chỉ chốc lát sau, giọng An Bối Nhã lại vang lên, "Có chuyện gì rồi hả? Bách Nghiêu Tân bắt nạt em à?"

      "," Nhậm Quả Quả lắc đầu. "Là em bị mất ngủ."

      "..." Mẹ kiếp! An Bối Nhã vô cùng kiềm chế mới phun ra lời thô tục, nhưng cũng nghiến răng, "Nhậm Quả Quả, em mất ngủ liên quan gì tới chị! Ngủ được kiếm thuốc ngủ, nếu tìm Bách Nghiêu Tân !" Dứt lời liền định ngắt điện thoại.

      "Hu, học tỷ, em rất khó chịu! Thân thể vẫn luôn rất nóng, sau đó, sau đó..." Thân thể vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ nhưng Nhậm Quả Quả nên lời, "Hu, học tỷ, em sắp chết rồi!"

      "Em sốt hả?" An Bối Nhã lo lắng, "Có đo nhiệt độ chưa? Sốt tới bao nhiêu độ rồi? Bách Nghiêu Tân đâu? ta chăm sóc em? Gọi Bách Nghiêu Tân tới nghe điện thoại!"

      " phải..."

      Nhậm Quả Quả lắc lắc cái chăn, úp úp mở mở: "Em thể gọi Bách Nghiêu Tân được."

      "Hả?" An Bối Nhã hoàn toàn hiểu, "Nhậm Quả Quả, em có thể ràng lần ?"

      Nhậm Quả Quả mím môi, khẽ: "Em...Em bây giờ thể nhìn thấy Bách Nghiêu Tân được. Em sợ em khống chế nổi mà nhào lên..." Dứt lời, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hu!

      "Gì?" An Bối Nhã nghi ngờ mình nghe lầm, sửng sốt lâu mới từ từ : "Nhậm Quả Quả, em còn chưa lăn giường với Bách Nghiêu Tân chứ?"

      Nhậm Quả Quả thấp giọng đáp, "Ừm."

      An Bối Nhã chấn kinh rồi, "Các em ở cùng chỗ à? Cùng ở dưới mái hiên mà Bách Nghiêu Tân ra tay với em à?" Điều này sao có thể! Nhìn thế nào cũng thấy Bách Nghiêu Tân là người có thịt ăn, "Đừng với chị tác phong của các em là chỉ nắm tay trong sáng nhé?"

      " chỉ nắm tay mà còn hôn môi." Nhậm Quả Quả đỏ mặt .

      "Chỉ như vậy?" Bách Nghiêu Tân trở nên ngây thơ từ khi nào vậy?

      "Vậy cũng rất đáng sợ đó học tỷ!" Nhậm Quả Quả sắp khóc. "Chị biết, Bách Nghiêu Tân hôn em toàn thân em nhũn ra, nóng lên, chỗ ấy sờ qua đều như bị điện giật. Cuối cùng là em bị ấy hôn đến mức nhũn cả chân nhưng...nhưng ấy làm gì cả..." câu cuối cùng rất khẽ.

      Rốt cuộc An Bối Nhã hiểu, hóa ra Nhậm Quả Quả mất ngủ là vì phát xuân, mà Bách Nghiêu Tân... vừa nghe liền biết ý đồ của tên kia.

      ta chạm vào Nhậm Quả Quả mà lại cố ý khơi mào dục hỏa của . Nhưng sau khi khơi lên lại làm gì mà để bị dục vọng hành hạ. Mục đích rất đơn giản, là muốn Nhậm Quả Quả chủ động.

      ta muốn Nhậm Quả Quả sinh ra lửa lòng với mình, muốn nhớ kỹ, muốn Nhậm Quả Quả biết chỉ có mới có thể cho cảm giác này.

      nhóc ngây ngô Nhậm Quả Quả này sao có thể thắng được Bách Nghiêu Tân mưu cao trí nặng chứ?

      An Bối Nhã lắc đầu, cảm thấy Nhậm Quả Quả trốn thoát khỏi lòng bàn tay Bách Nghiêu Tân, "Nếu ta làm gì vậy em chủ động !"

      "Hả?" Nhậm Quả Quả đỏ mặt, lắp bắp : "Này...Chuyện này sao được!" Muốn chủ động nhào lên giường Bách Nghiêu Tân... vội vàng lắc đầu. dám nghĩ nữa!

      "Có gì mà được! Ai chuyện này nhất định phải là đàn ông chủ động? Có đôi khi phụ nữ chủ động ra trận lại có thể khiến đàn ông kinh hỉ." An Bối Nhã rất vô trách nhiệm mà bẻ cong.

      "A, phòng của ta ở cạnh phòng em nhỉ? Em đừng nghĩ gì cả, vào thẳng phòng ta rồi nhào lên là được. Em còn lề mề thẹn thùng như thế nữa, cẩn thận Bách Nghiêu Tân bị phụ nữ chủ động cướp mất đấy." Bỏ lại câu đe dọa, An Bối Nhã cúp điện thoại, tiện thể tắt máy luôn.

      Hừ hừ! Bách Nghiêu Tân, cảm ơn tôi cho tốt !

      Nhậm Quả Quả trừng mắt nhìn di động vang lên tiếng tút tút. Vậy mà học tỷ lại cứ thế mà tắt điện thoại hả?

      Lại gọi lại, "Vậy mà lại tắt máy!" Sao học tỷ có thể làm thế!

      Vẻ mặt Nhậm Quả Quả đau khổ, vứt di động xuống, ôm gối phủ lên đầu mình.

      Làm sao bây giờ...Thực phải làm theo cách học tỷ sao? Nhưng, lỡ Bách Nghiêu Tân đuổi xuống giường phải làm sao? Hơn nữa cho tới giờ chưa từng chủ động quyến rũ đàn ông!

      Nhậm Quả Quả rất phân vân, lại nhớ tới câu cuối cùng của An Bối Nhã, cẩn thận Bách Nghiêu Tân bị phụ nữ chủ động cướp .

      Chẳng lẽ học tỷ ám chỉ là Bách Nghiêu Tân thích phụ nữ chủ động à? Cho nên chủ động Bách Nghiêu Tân bị cướp ?

      Nghĩ tới chuyện Bách Nghiêu Tân cần nữa, trở thành bạn trai của người khác...

      Nhậm Quả Quả khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Bách Nghiêu Tân trong yến hội năm mười lăm tuổi. Lần đầu tiên động lòng nhưng có cơ hội bắt đầu nào mà Bách Nghiêu Tân trở thành người của người khác rồi.

      vất vả lắm mới có được , mới trở thành bạn của , nếu bị phụ nữ khác đoạt ...Rất...Khủng khiếp!

      Nhậm Quả Quả lập tức bò dậy, nhảy xuống giường chút nghĩ ngợi, chạy tới trước cửa phòng Bách Nghiêu Tân, hít sâu mấy hơi rồi mới vươn tay, khe khẽ mở khóa cửa.

      Cửa phòng được đẩy ra khe khẽ, trong phòng bật đèn, bóng tối bao trùm.

      Nhậm Quả Quả nhón chân vào trong, lại khe khẽ đóng cửa, lần mò trong bóng tối, lần theo mép giường rồi trèo lên giường. Cái giường mềm mại lõm xuống, đèn đầu giường lập tức được mở lên.

      Bách Nghiêu Tân ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú cực kỳ lạnh nhạt, "Nhậm Quả Quả, em làm gì vậy?"

      Ặc, Nhậm Quả Quả cứng người, xấu hổ nhìn , "Em...Em..."

      "Hả?" Bách Nghiêu Tân nhíu mày, chờ giải thích.

      A! Bất chấp tất cả thôi! Nhậm Quả Quả cắn răng, nhắm mắt lại, nhào thẳng lên, áp đảo Bách Nghiêu Tân, liều lĩnh cúi đầu, dùng miệng chặn miệng Bách Nghiêu Tân lại. phải cường !

      Ai cường ai còn biết đâu!

      Lúc cửa phòng được mở ra Bách Nghiêu Tân mở mắt, khóe miệng từ từ nhếch lên thành nụ cười, như là chờ đợi từ lâu.

      Nhìn bóng đen mò vào phòng , từ từ lần theo mép giường, cố ý lên tiếng để cho cơ hội. Nếu sợ tới mức chạy mất từ từ quyến rũ , đợi lại bước vào lưới của . Dù sao tính nhẫn nại của Bách Nghiêu Tân rất cao.

      Nhưng nếu nhào lên cũng đừng trách khách khí.

      Lúc Nhậm Quả Quả thô lỗ hôn lên môi Bách Nghiêu Tân ngăn cản mà còn giang rộng hai tay, xoay người cái, đè Nhậm Quả Quả dưới thân, đầu lưỡi thăm dò vào sâu bên trong miệng , nuốt lấy tiếng nức nở của , đòi lấy ngọt ngào chỉ thuộc về .

      *Các thí chủ tự tưởng tượng*

      Nhậm Quả Quả phải người mình hạc xương mai. Mặt phúng phính như trẻ con, cơ thể cũng mềm mại mũm mĩm, nở nang mà non mềm như viên kẹo, cả thân thể cũng tỏa ra mùi ngọt ngào.

      *Các thí chủ tự tưởng tượng*

      "Thân ái, bây giờ là em muốn nhào lên giường , quyến rũ sao?" Giọng trầm thấp dần dần bị nhiễm dục vọng trở nên gợi cảm mê người. Lúc hỏi ngón tay khẽ lướt qua trong bắp đùi Nhậm Quả Quả khiến hỏi hừ tiếng, thân thể run nhè .

      Nhậm Quả Quả cực kỳ căng thẳng, cũng rất thẹn thùng, đôi mắt sáng ngời nhìn Bách Nghiêu Tân chằm chằm, đỏ mặt, nổi lên dũng khí, : "Ừm, Bách Nghiêu Tân, có muốn để em quyến rũ ?"

      Bách Nghiêu Tân luôn rất thích đôi mắt của . Dưới ánh đèn vàng, ánh mắt ngượng ngùng mà lại tín nhiệm động lòng người như thế, khiến lòng mềm xuống. nghĩ động lòng với là vì đôi mắt này.

      Tựa như thủy tinh, trong veo chút tạp chất.

      Bách Nghiêu Tân nhịn được mà hôn lên đôi mắt mỹ lệ kia, thấp giọng : " hối hận?"

      Nhậm Quả Quả rũ mắt, tay khẽ níu lấy áo , mặt nóng lên nhưng cũng khe khẽ gật đầu, tựa như thiếu nữ làm vật hiến tế, đáng động lòng người như thế, " hối hận."

      Khoảnh khắc nghe thấy những lời này, Bách Nghiêu Tân điên cuồng rồi. " cũng cho em cơ hội hối hận." Lập tức liền hôn lên môi cách dã man.

      Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với nụ hôn khiến người ta nóng lên như vừa rồi. Lần này là mãnh liệt như muốn hung hăng cắn nuốt , cho gian mà thở dốc, dường như ngay lập tức Nhậm Quả Quả bị hôn đến mức toàn thân nhũn ra.

      vẫn luôn hiểu, vì sao người luôn lạnh như băng như mà nụ hôn lại luôn nóng bỏng như vậy, như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiêu đốt rất dễ dàng.

      hơi sợ hãi, trong người lại dâng lên chút hưng phấn như là len lén vui mừng. Có phải chỉ có mới có thể đốt lên dục hỏa thể khống chế được nơi ?

      Nếu đúng, thích khống chế được này của , cũng như thích nụ hôn của vậy.

      "Ừm...Bách Nghiêu Tân..." Trong miệng toàn là mùi vị của , nụ hôn mang theo mùi trà mà thích. nhịn được mà ngẩng đầu, chủ động duỗi lưỡi ra mút, cướp lấy mùi vị của .

      Nụ hôn của Bách Nghiêu Tân dừng lại, sau đó càng điên cuồng ngậm lấy cánh môi , mút đầu lưỡi. Nhậm Quả Quả ngâm khẽ, bị hôn đến vô tri vô giác, có cảm giác lưỡi tê dại, thân thể như nhũn ra cũng run lên.

      *Các thí chủ tự tưởng tượng*

      Bách Nghiêu Tân cười khẽ, "Em nghĩ tới bao lâu? Hả?" Nếu sao lại *** như vậy? bỗng dưng mà trèo lên giường . Nhất định là bởi vì nhịn được rồi.

      Ngày nào cũng khơi lên lửa lòng của từng chút, từng giọt, mỗi nụ hôn đều trêu ghẹo thân thể . muốn quen với mùi vị của mình, khiến dần dần thể chống cự lại , khiến muốn .

      muốn biết giống những bạn trai mà "thích" trước kia. là người đàn ông của . Chỉ có mới có thể cho loại cảm giác này; chỉ có mới có thể khai phá lửa lòng của , thân thể của .

      *Các thí chủ tự tưởng tượng*

      ...

      mạnh mẽ che kín cái miệng , lưỡi quấn lấy . Cho đến khi tiếng nức nở của dừng lại bầu trời sáng. Lúc này mới buông tha cho .

      Đàn ông gần nữ sắc năm cực kỳ đáng sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :