1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 266: Ai thay quần áo cho nàng ? !

      Edit: gau5555

      Beta: dark Angel

      Ngữ Diên hơi hơi nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, khi thấy người tới là lúc, mặt của nàng nở nụ cười ấm áp, “Dịch Hiên. . . . . .

      tiếng suy yếu ‘Dịch Hiên’ nhất thời làm cho Dịch Hiên ngây ra lúc, giây sau, bay nhanh tới bên người Ngữ Diên, “Ngữ Diên ngươi làm sao vậy?” mặt còn có vui sướng vừa rồi, mà biến thành lo lắng, lo lắng sâu.

      “Ngươi. . . . . . Bình phục?” ánh mắt Ngữ Diên bắt đầu có chút tan rã, nàng xác định được Dịch Hiên đến tột cùng ở vị trí gì.

      “Đúng, ta bình phục, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!” Dịch Hiên liền kêu lên.

      “Nhanh lên đem lương tri cho !” Phượng Ly Ca liền nhắc nhở .

      Nghe vậy, Dịch Hiên dùng chưởng lực lập tức đem lương tri của Sở Hạo đánh rớt vào trong đầu của , nguyên gốc người có bất kỳ trí nhớ nào, nháy mắt quỳ mặt đất ôm đau đầu khổ thôi, trí nhớ như đào núi lấp biển thổi quét mà đến, làm cho khó có thể thừa nhận, đến khi trong đầu xuất Ngữ Diên mất đứa trong nháy mắt kia, thống khổ, thống khổ, vẫn là thống khổ. . . . . .

      “A ——” tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, kinh động chim chóc trong rừng rậm, cũng kinh động nội tâm mềm mại nhất kia.

      “Ngữ Diên, Ngữ Diên, Ngữ Diên. . . . . .” Sở Hạo liền chạy tới, phen từ trong lòng Phượng Ly Ca nhận lấy Ngữ Diên suy yếu thôi, trong mắt của có đâu đớn cùng tự trách lâu.

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” thanh của xuất nghẹn ngào, ánh mắt lại đau đớn giống như sắp chết.

      “Chàng. . . . . . Rốt cục nhớ ra rồi?” Nàng mỉm cười, như là giải quyết xong nỗi lòng lo lắng ngổn ngang rồi mê man .

      “Ngữ Diên ——” ôm nàng thân mình suy yếu, Sở Hạo bi thương hò hét truyền khắp từng nơi.

      “Đừng lo lắng, nhanh mang nàng trở về, trì hoãn nhiều hơn chút là thêm phần nguy hiểm!” Phượng Ly Ca tay đỡ lấy bờ vai của cho ánh mắt khẳng định .

      Sở Hạo đau đớn nhìn , khẽ gật đầu, vội ôm nàng lên ngay lập tức chạy trở về, Phượng Ly Ca dặn dò Dịch Hiên chạy nhanh theo sau, Dịch Hiên gật đầu liền theo bước chân Phượng Ly Ca rất nhanh.

      canh giờ sau

      “Hạo nhi, ngươi rốt cục có việc gì rồi?” Béo lão nhân lần thứ N rơi lệ .

      Sở Hạo lung tung gật đầu, tâm tư của toàn bộ đều ở người Ngữ Diên trong phòng, mà bên trong trừ bỏ Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên mọi người liền ở bên ngoài, khẳng định Phượng Ly Ca là cố ý, ta là trừng phạt lỗi của mình cho nên cho vào, nhất định là thế, nghĩ đến đây, muốn vào bên trong, lập tức lại bị Béo lão nhân túm cánh tay lại.

      “Hạo nhi, ngươi đừng lo lắng, Phượng Ly Ca tiểu tử này cứu Diên nhi, ngươi đừng xúc động, ngươi vào làm bọn họ chậm trễ trị liệu!” Béo lão nhân liền khuyên.

      “Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà canh giờ!” sở Hạo lo lắng hướng bên trong Kim Uyển qua lại nhìn xung quanh, lại chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa giờ này khắc này đóng chặt, muốn đánh chưởng đem cái cửa này bổ ra.

      “Lý Lập, ta lo lắng cho Ngữ Diên tỷ tỷ!” Chỉ San lo lắng nhìn vào bên trong, chột dạ yên .

      Lý Lập nghe thấy vậy nhìn về phía nàng : “Ngươi yên tâm, nàng có việc gì, nhất định!” ánh mắt kiên định Lý Lập nhìn về phía cửa gỗ nhắm chặt kia, tâm yên lặng cầu nguyện, trăm ngàn thể có việc, nhất định phải bình an, bình an!

      Chỉ San nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Lập, theo ánh mắt kiên định của ở bên trong, nàng tựa hồ thấy được loại cảm tình khác, loại cảm giác này phải tình so với tình càng làm cho nàng kính nể hơn, thời điểm lẩn trốn ở trong Tử cốc, chân của nàng vô tình bị trật, hai lời liền cõng nàng lên, vẫn hướng phía trước mà , tuy rằng nàng biết mình cũng béo, nhưng cõng chính mình ít nhiều vẫn có chút cố hết sức, nhìn đến cái trán của hơi hơi xuất mồ hôi, nàng khuyên buông nàng ra, lại cho biết, ta là nam nhân, tự nhiên phải bảo hộ nữ nhân, cho dù là chết, cũng làm cho mình chết ở phía trước nữ nhân, nếu cũng phải là đàn ông.

      khắc này, lòng của nàng đột nhiên như là bị người nhàng kích thích chút, nàng sớm biết Sở Hạo cũng thích hợp với nàng, mà tình cảm của Ngữ Diên đối với Sở Hạo nàng cũng thấy ràng rồi, đó là ai bằng, hai người kia trong lòng rốt cuộc thể dung hạ bất luận kẻ nào, nàng cần gì phải phá hư người khác đâu, như vậy lương tâm cũng bất an.

      Mà đối với Lý Lập, lòng của nàng lại sinh ra loại tình cảm hiểu, có lẽ, người nam nhân này là người đáng giá để cho nữ nhân phó thác chung thân, chỉ là, nàng có thể vào tim của sao?!

      Đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, mọi người ngây ra lúc, liền ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, từ khi Sở Hạo xảy ra tình, dựa theo lời Sở Thiên , Béo lão nhân đem tất cả toàn bộ mọi người ra, trong sân cũng chỉ có mấy người này, còn có Nhất Kiếm, Nhất Kiếm hiểu sao thấy có người ngoài mở cửa, vì thế mọi người bên trong kinh ngạc, liền thấy được đây phải người ngoài, mà là đương kim thiên tử, Sở Thiên!

      “Sở Hạo!” Sở Thiên nhìn thấy thức tỉnh, bên miệng rốt cục cũng lên chút ý cười

      “Cung Thân Vương ngài , . . . . . .” Tào công công nghẹn ngào, trời ạ, đây quả thực là kỳ tích, quả thực chính là làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nguyên lai, nguyên lai tam bảo , .

      “Hoàng huynh!” Sở Hạo liền đến trước mặt cùng nắm hai tay chặt, rất nhiều lời muốn đươc lời nào.

      “Nàng làm được, làm được!” Sở Thiên nhìn về phía Sở Hạo kích động khó có thể được, Tường Vân quốc được cứu cứu được cứu rồi!

      Sở Hạo gật gật đầu, trong lòng vướng bận ngoái đầu nhìn lại về phía cánh cửa nhắm chặt kia.

      “Ngữ Diên đâu? Còn chưa có ra sao?” Sở Thiên thấy Ngữ Diên khỏi hỏi, vừa mới nhận được mật hàm của Sở Hạo, liền mang theo Tào công công chạy tới nơi này.

      “Còn tại bên trong!” Sở Hạo lo lắng , lời của vừa xong, cửa đột nhiên bị mở ra, mọi người thấy thế liền chen nhau lên.

      “Thế nào? Thế nào?” Sở Hạo kích động lôi vạt áo lớn của Phượng Ly Ca lên tiếng dò hỏi.

      Phượng Ly Ca hơi hơi nhíu mày nhìn về phía tay thô bạo hờn giận : “ lâu gặp, ngươi phải muốn giết ta, hay là nghĩ muốn đánh ta như vậy sao?”

      Nghe thấy vậy, Sở Hạo buông tay ra oán hận nhìn lại hỏi: “Thế nào?”

      Phượng Ly Ca thấy thế khỏi cười cười, xem ra, Ngữ Diên chính là nhược điểm trí mạng của , “ có việc gì rồi, nhưng tại thân thể rất suy yếu phải nghỉ ngơi tốt chút!” cũng muốn cùng giỡn, liền .

      Lời của Phượng Ly Ca là thể nghi ngờ làm cho mọi người như uống được thuốc an thần, lúc này, sau khi xác định nàng việc gì, mọi người vào thăm, Ngữ Diên giường hai mắt nhắm nghiền, quần áo bị đổi ra rồi, quần áo dính máu kia đều bị nhét vào bên, Dịch Hiên giờ phút này ngồi ở phía trước bàn uống nước trà.

      “Ai, ai thoát quần áo cho nàng?” Sở Hạo thấy thế đột nhiên rống lớn , bộ dáng rất là phẫn nộ, giây sau, lại lôi vạt áo Phượng Ly Ca quát: “ cho ta tiến vào chính là để cho ngươi tự mình thoát đấy sao? Nàng là người ngươi có thể thoát đấy sao?”

      “Khụ khụ khụ, ngươi muốn giết người a?” Phượng Ly Ca bị túm ngừng ho khan.

      “Nhìn thấy thân thể nàng, phải giết!” đột nhiên cả giận , nghĩ đến thân thể mềm mại của nàng bị người xem hết, vô cùng thích, rất thích!

      Phượng Ly Ca ngây ra lúc : “Cứu người quan trọng hơn hay là. . . . . .” xong, nhíu mày nhìn về phía Sở Hạo.

      “Hạo nhi, người này mạng quan trọng hơn, ngươi cũng đừng nghĩ cái gì.” Béo lão nhân gấp.

      Nghe thấy vậy, Sở Hạo chỉ có thể oán hận buông tay ra, kỳ cũng biết, nhưng mà nghĩ đến ta cởi quần áo cho nàng vẫn là rất thích, rồi, cho dù phải cởi quần áo để trị liệu, cũng có thể cho vào a, là tướng công của nàng a! Nghĩ đến đây, liền tức giận cả người khó chịu, tiếp theo liếc mắt thoáng nhìn qua Dịch Hiên uống trà, lửa giận lại thiêu đốt, “Được, giúp nàng trị liệu còn chưa tính, ngươi ——” tự tay chỉ vào Dịch Hiên quát: “Nhưng tại sao ngươi lại ở trong này, ngươi vừa mới thấy cái gì rồi?” Mắt thấy quần áo nữ nhân mến bị nam nhân thoát ra, hơn nữa còn là trước mặt nam nhân khác mà thoát, nghĩ đến đây, tràn đấy tức giận muốn tìm người đánh chút.

      “Ai, Sở huynh, ngươi yên tâm, ta thấy, ta nhắm mắt!” Dịch Hiên gấp, dám , y phục này là hai người cùng nhau thoát, Phượng Ly Ca này là ngượng ngùng, người thoát tiện, còn nhất định bắt giúp, kỳ cũng thể trách Phượng Ly Ca, chủ yếu là người Ngữ Diên toàn bộ đều là máu có chút đọng lại, tất nhiên thể thoát, tới đây hỗ trợ, …, cùng Phượng Ly Ca là mang theo tư tưởng thực thuần khiết, chỉ là lời như vậy cho biết mà thôi, miễn cho tức giận giết người, vậy cũng khó mà .

      vậy chăng?” Hoài nghi nghiêm trọng.

      , ta lừa ngươi!” Dịch Hiên gấp.

      bên đầu Lý Lập sớm toát ra mồ hôi, trời ạ, ánh mắt của đáng sợ, giống như là muốn giết người, nếu ta biết cũng từng nhìn thấy thân hình Ngữ Diên, vậy. . . . . . Nghĩ đến đây, liền hướng phía sau Béo lão nhân né tránh.

      “Đúng rồi, Dịch huynh, ta còn chưa kịp hỏi ngươi tại sao có thể có lương tri của Sở Hạo?” Uống ngụm nước trà, Phượng Ly Ca hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, vì thế hỏi vấn đề quan tâm này, vấn đề này của vừa ra, ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào người của Dịch Hiên, đúng vậy, làm sao mà tìm được lương tri của Sở Hạo? Đáp án trong long mọi người phải chờ đến vạch trần!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 267: Thay đổi, đều thay đổi. . . . . .



      Câu hỏi của Phượng Ly Ca tự nhiên làm cho ánh mắt của mọi người toàn bộ tụ tập ở tại người Dịch Hiên, Dịch Hiên cười nhạt tiếng : “ như thế nào đây, đây là duyên phận !”

      “Duyên phận?” Mọi người có chút khó hiểu, duyên phận này cũng quá kỳ diệu chứ?

      “Lại tiếp cũng khéo, các ngươi biết , ta tìm các người khổ a, mà vẫn có tin tức, trong lúc vô tình đụng tới hắc y nhân vội vã, ta qua Quỷ Vực nên biết những người giả dạng này chính là đến từ Quỷ Vực, bộ dáng bọn họ vội vả như thế khiến cho ta tò mò theo qua, bước vào nơi đó, ta liền ngủi được hương vị của Sở Hạo!” Dịch Hiên nhìn về phía bọn họ .

      “Ngươi là hương vị lương tri của Sở Hạo?” Phượng Ly Ca nhìn về phía chậm rãi hỏi.

      Dịch Hiên gật gật đầu, “Ta lúc đầu còn tưởng rằng Sở Hạo bị giam cầm, cho nên nghĩ biện pháp tiến nhập vào cấm địa kia, nghĩ tới nhìn đến cả phòng lương tri, lúc này mới phát ra lương tri của sở Hạo hẳn là bị rút , lúc ấy ta biết Sở Hạo tử vong, các ngươi cũng biết, người có đạo hạnh cao cũng có thể lấy lương tri của người khác, khi đó, ta còn tưởng rằng Quỷ Vương đạo hạnh lại cao thêm rất nhiều, lại có thể trực tiếp rút lương tri của Sở Hạo, cho nên ta cũng dám ở lại lâu, dựa vào mùi lấy đến lương tri của Sở Hạo đem nơi kia phá nát, ta đây, cũng chạy!” Dịch Hiên nhún vai đem chân tướng ra lần.

      Phượng Ly Ca nghe vậy nhìn về phía Dịch Hiên tán thưởng : “Ngươi xem, ta thiếu chút nữa quên ngươi là hậu nhân của lang tộc, khứu giác của các ngươi nhạy hơn người thường mấy vạn lần tất nhiên có thể ràng ngửi được hương vị của sở Hạo!”

      Dịch Hiên mỉm cười gật đầu, “Xem ra, ta cũng thấy tác dụng của mình rồi!”

      Mọi người nghe vậy toàn bộ giơ ngón tay cái lên, đó là tất nhiên!

      “Đúng rồi, chất độc người của ngươi đều tốt hơn sao?” Sở Hạo nhìn về phía lại hỏi, lời này còn có tức giận giống vừa rồi, dù sao ta cũng là ân nhân của , còn nữa, nguyện ý tin tưởng ta nhìn tới thân thể Ngữ Diên.

      “Ưm, toàn bộ đều khó hiểu, nhắc tới cũng khéo, giúp ta giải độc đó là Thiên sơn đại sư tiếng tăm lừng lẫy!” Dịch Hiên tới đây mỉm cười, rất là vui vẻ.

      “Thiên Sơn đại sư?” Nghe thấy vậy, Sở Hạo có chút kinh ngạc, Phượng Ly Ca đều là như thế, chuyện này quá đúng dịp chứ?

      “Ta cùng Thiên Sơn đại sư nhắc tới các ngươi nữa, nghĩ tới ông ấy đều biết, chính là ông ấy chúng ta đều có kiếp, về phần kiếp nạn gì ông ấy lại chịu , nhưng ông ấy để cho ta tới giúp đỡ bọn ngươi, kỳ a, cần ta cũng đến, tại thân thể tốt rồi, tính cách của ta cũng trở nên sáng sủa rất nhiều.” Dịch Hiên cười hì hì , hoàn toàn có vẻ u buồn lúc trước.

      “Chẳng lẽ đây là sâu xa bên trong mà Thiên Sơn đại sư giúp bọn ta?” Lý Lập cứ thế .

      Mấy người nghe thấy vậy toàn bộ có chút trầm mặc, Thiên Sơn đại sư đều rất thần bí, chưa từng có gì mà ông đoán được, cũng như chưa có người nào có thể đoán được ông ấy, có lẽ, cũng là bởi vì như vậy mới có thể được xưng là thần tiên sống a?!

      Trong phòng, hơi thở mỗi người đều có vẻ đều đều, có lớn chập chờn, vẫn biết ngọn nguồn Dịch Hiên tất nhiên lại đem chuyện gần nhất kể cho bọn họ lại lần.

      Hai canh giờ sau

      tại tất cả vấn đề cũng có đáp án, mọi người tự nhiên đem mục đích chính yếu ra, đó chính là đánh bại Quỷ Vương, để cho Tường Vân quốc yên bình, cho dân chúng cuộc sống an ổn.

      Mặc kệ thân phận bọn họ là cái gì, bảo vệ quốc gia của mình đó là trách nhiệm của mỗi người, mà bọn họ cũng hi vọng Tường Vân quốc này rơi vào trong tay Quỷ Vương, nếu rơi vào trong tay , thiên hạ này tất nhiên đại loạn, cũng tồn tại nữa, cho dù tồn tại cũng là thế giới vĩnh viễn trong bóng đêm.

      “Đúng rồi hoàng huynh, tại tình huống bên ngoài như thế nào?” Sở Hạo liếc mắt Ngữ Diên ngủ say cái nhìn về phía Sở Thiên hỏi, giường Ngữ Diên ngủ vô cùng an ổn, tựa hồ vì thanh của bọn mà thay đổi, mà là cứ thế ngủ.

      “Thực bình tĩnh!” Sở Thiên đột nhiên đến phía trước cửa sổ, tiếp theo chậm rãi đẩy cửa sổ ra nhìn ra cảnh sắc phía ngoài sâu kín .

      “Cái gì? Bình tĩnh?!” như vậy khiến cho mấy người bọn toàn bộ ngây ngẩn cả người, bọn họ đều ở nghĩ nhất định là rất loạn, hoặc là rối loạn, ở hoặc là vô cùng loạn, lại cũng nghĩ đến có hai từ bình tĩnh như thế này?!

      “Cung Thân Vương, hoàng thượng bị chuyện này làm phiền não đâu, Tường Vân quốc này chỉ sợ gặp phải đại nạn!” Tào công công thấy bộ dámg Sở Thiên lo lắng, khỏi mạo phạm mở miệng .

      “Nha? Lời này có nghĩ là sao?” Phượng Ly Ca buông nước trà trong tay ra nhìn về phía Tào công công những lời này của đến tột cùng là có ý tứ gì.

      Béo lão nhân cùng với mấy người bọn cũng cùng nhau lên, bọn họ cũng muốn nghe chút cuối cùng làm sao vậy?

      “Các ngươi biết a, từ khi nhận được Cung Thân Vương dùng bồ câu đưa tin là bình an, đến nửa canh giờ, toàn bộ ma quỷ quái bên trong kinh thành biến mất sạch , bầu trời cũng khôi phục bình thường!” Tào công công nhìn thoáng qua Sở Thiên, thấy có ngăn cản, vì thế lại : “Bọn họ nha, biến mất vô cùng nhanh rất nhanh, liền giống như trận gió, tuy rằng ta nhìn thấy hồn phách, nhưng mà hắc y nhân quay chung quanh trong kinh thành ta có thể thấy, bọn họ là người, động tác lại như quỷ mị hư vô rất nhanh, hoàng thượng vừa ma quỷ quái biến mất thấy, mật thám kinh thành liền hội báo những hắc y nhân kia cũng giống như hơi nước toàn bộ biến mất.” xong, lo lắng nhìn hướng mọi người.

      “Đây phải chuyện tốt sao?” Lý Lập có suy nghĩ , tốt như vậy, miễn cho động thủ, xem ra, Quỷ Vương này đích thị là sợ bọn họ rồi! Wow, rốt cục có thể đánh mà thắng!

      “Ta xem chuyện này chưa chắc là chuyện tốt, theo như ta biết về Quỷ Vương, dễ dàng buông tha cho quyết định của chính mình bất cứ chuyện gì, ta nghĩ, sau lưng chuyện này chắc chắn cái mưu lớn hơn nữa chưa phát ra.” Phượng Ly Ca nhìn về phía Lý Lập .

      “Đúng vậy, từ bỏ ý đồ, chính là loại người có tính cách thà chết cũng buông tha cho ý nghĩ của chính mình!” Sở Hạo cũng tự nhiên mà , như vậy nghĩa là khẳng định, cũng là bất đắc dĩ.

      “Ai, hai người các ngươi làm sao lại đối với quen thuộc như vậy a? đến tột cùng với các ngươi có quan hệ gì a? Vì sao các ngươi khẳng định như vậy a?” Lý Lập khó hiểu hỏi, muốn biết ràng tại sao lại như vậy, chẳng lẽ có thuật đọc tâm?

      Chỉ tiếc, vấn đề của cũng có được đương trả lời, nhận được chính là bị hai người xem thường, thấy thế, chỉ có thể ngượng ngùng cười cười lại lùi về đến phía sau Béo lão nhân, lắm miệng hình như có lễ phép, ưm, nhẫn nhịn chút!

      “Trẫm cũng là lo lắng như vậy!” Sở Thiên xoay người lại nhìn về phía bọn họ, trong đôi mắt màu đen tràn ngập thần sắc lo lắng.

      cuối cùng là dự mưu cái gì?” Sở Hạo nhíu mi , hiển nhiên đối kế hoạch phía sau của Quỷ Vương thể hiểu hết.

      “Ta nghĩ, đích thị là có mưu đáng sợ, các ngươi nghĩ xem, có thể dẫn bọn họ đến sống mơ mơ màng màng, lại mượn cơ hội giết Sở Hạo, làm đủ chuyện chính là muốn chúng ta gặp nhau, nhưng tại đột nhiên rút lui người cùng hồn phách, điểm ấy ra rất kỳ quái, nhiều năm chung sống, ý nghĩ của càng ngày càng khó nắm được suy nghĩ!” Phượng Ly Ca thở dài .

      “Đúng vậy a, người kia làm cho trẫm nhức đầu, nhưng mà chuyện tình làm cho trẫm lo lắng hơn cũng lặng yên xảy ra!” xong, Sở Thiên lại nhìn về phía ên ngoài, sắc mặt vạn phần ngưng trọng, biểu tình nghiêm túc như vậy, nhất thời làm cho mỗi người cũng dám chuyện, trong lòng đều ở ước đoán đến tột cùng là tình gì làm cho hoàng thượng cũng lo lắng như này, mà lại là người cầm kiếm Huyền Vũ a!

      “Dân chúng hình như cũng thay đổi. . . . . .” Ở thời điểm mọi người khó hiểu, Sở Thiên lại thâm trầm , chỉ là như trước chưa có quay người, mà nhìn ra phía ngoài, mọi người cần nghĩ đều biết, sắc mặt của đích thị là rất khó coi!

      “Cái gì?!” Mọi người lại cả kinh, cái gì gọi là dân chúng đều thay đổi? Chẳng lẽ là ôn dịch càng thêm nghiêm trọng?!

      “Các vị, đây mới là chuyện làm cho chúng ta càng thêm lo lắng a!” Tào công công lại sâu kín mở miệng, mỗi lần ông mở miệng đều có vẻ vô cùng tang thương.

      Mọi người thấy Sở Thiên có mở miệng, vì thế toàn bộ tò mò nhìn hướng Tào công công hi vọng từ trong miệng nhận được tin tức.

      “Theo thị vệ báo cáo, thời điểm có ôn dịch các dân chúng trong vòng đêm toàn bộ đều bình phục, ngay cả đại phu cũng khẳng định mọi người thể toàn bộ bình phục!” Tào công công gấp.

      “Cái gì? Còn có chuyện tình kỳ lạ như vậy?” Nghe thấy vậy, mọi người gần như là trăm miệng lời .

      “Đúng vậy a, chuyện này rất kỳ quái, hơn nữa lầm trúng ôn dịch này người tuy rằng đều bình phục, nhưng ánh mắt mỗi người đều là rời rạc, hơn nữa hề tập trung, xem ra, sợ là làm cho người ta khống chế được!” Tào công công dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phân tích .

      “Chẳng lẽ là Quỷ Vương?” Dịch Hiên nhíu mi .

      “Đúng vậy, ta nghĩ, nhất định là !” Sở Hạo khẳng định , Phượng Ly Ca nhìn về phía kiên định gật đầu, nhiều năm ở chung, hai người bọn họ sớm đem tính tình Quỷ Vương thăm dò ràng, cũng chỉ có làm việc mới có thể thay đổi liên tục như thế, nhưng duy nhất thay đổi đó chính là, chỉ cần là muốn, mặc kệ phải trả giá như nào, đều tiếc tất cả đều có được, phía trước reo rắc ôn dịch, nay lại như kỳ tích cứu sống dân chúng bị ôn dịch mà khốn não, bước cờ này, đến tột cùng là cái gì?!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 268: Gặp thái tử



      Dưới trị liệu đặc biệt của Phượng Ly Ca cùng với những dược liệu vô cùng trân quý Sở Thiên theo trong cung mang đến, ngủ mê suốt ba ngày sau, Ngữ Diên lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, nàng tỉnh lại thể nghi ngờ là làm cho mọi người vui sướng thôi.

      Vào buổi trưa

      “Thân thể nàng còn chưa khỏe làm sao lại rời giường?” Sở Hạo đưa tay đỡ lấy nàng liền ôn nhu trách cứ.

      “Phượng Ly Ca, Dịch Hiên đâu? Làm sao thấy được bọn họ?” Ngữ Diên khi nâng lên ra ngoài vừa vừa .

      đến hoàng cung.” xong, giúp đỡ nàng vào bên ngoài để cho nàng ngồi xong, liền quay người trở về phòng cầm bộ y phục phủ thêm cho nàng, sợ nàng cảm lạnh.

      “Ta sao rồi, ta yếu ớt như vậy ” Ngữ Diên nhìn về phía Sở Hạo ngượng ngùng cười cười.

      “Thân thể nàng vừa mới hồi phục phải nghỉ ngơi nhiều!” Sở Hạo nhìn về phía nàng lại dặn dò.

      “Lăng nhi thế nào? Lúc trước ta đều phải thăm , lại bị tình trì hoãn, nó có khỏe ?” Ngữ Diên nhớ lại phần vội vàng nhanh chóng hỏi, đều qua lâu như vậy, đứa bé này biết thế nào?

      Nghe vậy, đôi mắt Sở Hạo mờ , màn như vậy nhất thời làm cho Ngữ Diên sốt ruột thôi, liền lôi kéo xong nhanh chóng hỏi: “Đến tột cùng làm sao vậy? Chẳng lẽ nó tốt sao?”

      vẫn bị vây giữa mơ màng mê mẩn, ngay cả Phượng Ly Ca hỗ trợ nhìn cũng tìm ra được cái gì, cái thân thể kia dường như trải qua cái gì giãy dụa, thoạt nhìn làm cho người ta khó hiểu, mạch tượng cũng là cực kỳ ổn định!” Sở Hạo nhìn về phía nàng đem tình nguyên bản ra .

      “Cái gì?” Nghe vậy, Ngữ Diên liền từ ghế đứng lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, “Ta muốn hoàng cung, ta muốn gặp !” tỉnh lại canh giờ, nàng liền biết kinh thành phát sinh kiện quỷ dị, vẫn bình tĩnh ba ngày nay Quỷ Vương như trước có hành động gì, nhưng nàng biết, nếu là hành động, hậu quả chỉ sợ rất nguy hiểm, mà nàng nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng nên khôi phục tinh thần làm chuyện mình phải làm.

      “Thân thể nàng. . . . . .” Sở Hạo có chút yên tâm.

      “Ta sao, ta có việc gì!” Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn về phía cho nụ cười an tâm, kỳ trong lòng Ngữ Diên biết, Sở Hạo luôn luôn lo lắng chuyện tình của Tường Vân quốc, mỗi khi nàng ngủ, ánh mắt của vẫn nhìn về phía phương hướng kinh thành hoàng cung, nàng biết, Sở Thiên đối với so với tình huynh đệ còn thân hơn, tất nhiên, đối với Sở Thiên cũng khác, mà mọi người lại là người cầm tứ kiếm, tất nhiên trách nhiệm trọng đại, tứ kiếm chính là trảm trừ ma, mà Quỷ Vương chính là đại ma đầu.

      “Được!” Sở Hạo khẽ gật đầu, ôm lấy nàng hướng bên ngoài đến, Nhất Kiếm thông minh lập tức đưa xe ngựa chuẩn bị tốt.

      Ngồi ở xe ngựa, Ngữ Diên xuyên thấu qua màn xe nhìn ra ngoài, đầu đường xem ra hình như lại khôi phục náo nhiệt ngày xưa, chỉ là loại náo nhiệt này vì sao làm cho nàng loại bất an mãnh liệt.

      “Làm sao vậy?” Sở Hạo nhìn về phía nàng hơi hơi chau mày lên, khỏi hỏi.

      khí bên ngoài tựa hồ đúng lắm.” Ngữ Diên xoay người nhìn về phía Sở Hạo ra nghi hoặc trong lòng.

      “Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy đúng lắm, dân chúng nhìn như bình thường, nhưng thực tế ánh mắt của bọn họ đều sáng, vậy, đích thị là nhận lấy mê hoặc gì đó.” Sở Hạo , đây cũng chính là chuyện tình mà nhóm bọn lo lắng.

      Nghe thế, Ngữ Diên chỉ có thể yên lặng gật đầu, tiếp: “Đúng rồi, cha mẹ ta đâu? Bọn họ có khỏe ?”

      “Nguyên bản ta nghĩ đem bọn họ đều đưa đến ở trong miếu của Thiên Sơn đại sư, nhưng mà cha nàng lại chết sống chịu , ông cho là mình là đại thần vì quốc gia đóng góp làm sao có thể sợ chết, có biện pháp thuyết phục ông, chỉ có thể đem nương nàng mang , nhưng nàng yên tâm, chỉ là nương nàng, còn có ông ngoại cùng với Xảo lão thái cũng rồi, vậy, mấy người bọn họ ở nơi đó cũng nhàm chán.” Sở Hạo , chuyện này phải cho rằng nguyên nhân có Phật quang nên mới như vậy, làm như vậy, là do đệ tử của Thiên Sơn đại sư trong miếu đến thỉnh, bọn họ , chỉ có bọn họ bình an, mọi người mới có thể chân chính đối phó với bọn người kia.

      “Vậy Lý Lập cùng Chỉ San cũng sao?” Ngữ Diên lại hỏi.

      “Lý Lập muốn , muốn bảo vệ nàng, nên theo Phượng Ly Ca bọn họ kinh thành, Chỉ San cái nha đầu này, ta xem hình như là coi trọng Lý Lập rồi, tại từng bước cũng nguyện ý rời khỏi .” tới đây, Sở Hạo mỉm cười, có lẽ đây là duyên phận .

      Nghe thấy vậy, Ngữ Diên cũng mỉm cười, vậy chăng, vậy tốt quá.

      “Ách?”

      Đột nhiên, Sở Hạo cầm tay Ngữ Diên, Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía đôi mắt thâm thúy của , “Ngữ Diên, cám ơn nàng bỏ qua về nhà mà cứu ta, nàng yên tâm, vượt qua kiếp này, Sở Hạo ta dùng cuộc đời này tất cả khí lực nàng, sinh tử gắn bó rời bỏ!”

      Nghe được Sở Hạo như vậy, mặt Ngữ Diên hơi hơi đỏ, nàng cười cười trả lời, tất cả cũng chờ chính xác tai nạn này qua mới !

      Xe ngựa rất nhanh liền tới hoàng cung, bởi vì xe ngựa Sở Hạo có thể trực tiếp thông qua, bởi vậy ở trong này cũng dừng lại nhiều trực tiếp liền vào, vào bên trong Sở Hạo giúp đỡ Ngữ Diên để nàng cẩn thận, Nhất Kiếm đưa xe ngựa ném cho nhóm công công, vẫn theo bên người Sở Hạo bảo vệ.

      “Ai nha, Cung Thân Vương, chúng ta muốn thỉnh ngài đây!” Tào công công mắt sắc vội vã tiêu sái ra, nhìn thấy Sở Hạo liền hành lễ, tiếp theo nhìn về phía Ngữ Diên lại là cả kinh, “Vương Phi ngài thân thể hồi phục?”

      “Làm sao vậy? Có việc gì gấp?” Sở Hạo nhìn về phía vội vã như thế khỏi hỏi.

      “Quan viên ở dưới báo lại, khu vực ngoài kinh thành gặp chuyện may!” Tào công công vẻ mặt lo lắng.

      xảy ra chuyện? Làm sao vậy?” Nghe vậy, Sở Hạo mày bắt đầu tự giác rối rắm lại với nhau.

      “Chuyện này, chúng ta cũng lắm, lúc này, hoàng thượng muốn chúng ta mời ngài!”

      “Hoàng thượng đâu?” Sở Hạo nhìn về phía Tào công công tiếp tục hỏi.

      “Hoàng thượng điện Kim Loan cùng các vị đại thần thương lượng.” Tào công công lạ trả lời .

      “Phượng Ly Ca, Dịch Hiên, Lý Lập ở đấy?” Sở Hạo lại hỏi, liếc mắt về phía Kim Loan điện ở xa xa có phần đông thị vệ cái.

      “Phượng công tử cùng Dịch công tử đều ở bên trong, Lý công tử cùng Chỉ San nương kia đứmg ở điện chờ.” mực cung kính , trong lòng cũng lo lắng, Cung Thân Vương này có phải có ý định tiến Kim Loan điện hay a?

      Nghe thấy vậy, cần nghĩ, bọn họ đều biết, nhất định là Chỉ San thể theo, nữ hài tử làm sao có thể ở đại điện, bất đắc dĩ Lý Lập chỉ có thể cùng nàng.

      “Tào công công, thái tử tại ở nơi nào?” Ngữ Diên đột nHiên chen vào quan tâm hỏi.

      “Thái tử tại ở tại Đông cung.” Tào công công mực cung kính , dịu vài giây đột nhiên lo lắng : “Hoàng thượng gần đây gầy yếu thôi, chuyện này chỉ do thiên hạ đại làm phiền, mà bệnh của thái tử cũng tốt, buổi sáng còn phát bệnh nữa!” Tào công công đau lòng .

      “Phát bệnh?” Ngữ Diên kinh ngạc hỏi.

      “Đúng vậy a, thái tử giống như ma ngừng mơ, tất cả mọi người biết cái gì, ngự y đều thúc thủ vô sách (bó tay có biện pháp), ai!” xong, sâu kín thở dài, đây chính là như thế nào cho phải?

      “Sở Hạo!” Ngữ Diên đột nHiên la kêu tên Sở Hạo.

      “Làm sao vậy?” Sở Hạo ngHiêng đầu nhìn về phía nàng khó hiểu hỏi.

      “Chàng nhanh lên Kim Loan điện, hoàng thượng đột nhiên gọi chàng, nhất định là có chuyện đại gì, chàng cũng đừng có lo lắng, ta muốn xem thái tử, có lẽ, có lẽ ta có biện pháp cũng chừng!” nàng nghĩ nghĩ .

      vậy chăng? Vương Phi ngài nguyện ý nhìn thái tử?” Nghe thấy vậy, Tào công công vui sướng thôi, đối với Ngữ Diên sớm sùng bái thôi, tại trải qua nhiều chuyện như vậy, lại đem nàng làm thành Bồ Tát sống rồi, Bồ Tát sống này muốn gặp thái tử nhất định có thể chữa khỏi cho thái tử.

      “Tào công công ngươi cứ yên tâm , ta để cho thái tử gặp chuyện may!” Ngữ Diên khẳng định , như vậy là cho Tào công công nghe, thực tế cũng là cho chính mình nghe.

      mình nàng ta lo lắng!” Sở Hạo có chút yên lòng .

      “Chàng cho là ta rời được chàng sao? Chàng cũng quá coi thường ta, rồi, đây là hoàng cung có thể xảy ra chuyện gì.” Ngữ Diên cười trước lo lắng của .

      “Vậy được, Nhất Kiếm ngươi theo Vương Phi, Tào công công chúng ta thôi!” Sở Hạo phân phó .

      Nhất Kiếm liền trả lời biết, Tào công công cúi người nhìn về phía Ngữ Diên trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu, giây sau, liền cùng Sở Hạo hướng Kim loan điện mà , Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ rời xoay người nhìn về phía Nhất Kiếm : “, chúng ta Đông cung!”

      bao lâu, đến Đông cung, ở bên ngoài có thể nhìn đến tiếng ồn ào bên trong bên tai dứt, bước vào sân liền phát bọn thái giám nha hoàn trong tay bưng chậu rửa mặt ngừng xuyên qua ở trong phòng ngoài phòng, hình như mỗi người đều bận rộn bận rộn, mà vị thuốc dày đặc trong phòng kia cũng theo gió bay ra, Ngữ Diên hơi hơi nhăn đầu lông mày, từ từ vào.

      Mọi người nhìn thấy nàng đến toàn bộ cúi người hành lễ, Ngữ Diên liền khoát tay làm cho bọn họ cần đa lễ.

      “Bên trong là người nào?” Cách mạn sa, Ngữ Diên có thể thấy ràng bên trong đứng đầy người, dường như từng người đều bận rộn bận rộn.

      “Bẩm Vương Phi, bên trong đều là ngự y còn có chút bọn nha hoàn chuyên môn thay quần áo cho thái tử!” tiểu nha đầu bộ dáng thanh tú gấp.

      “Thay quần áo sao?” Nghe ba chữ như thế Ngữ Diên tự giác đem mày nhíu lại càng chặt, đổi xiêm y gì?

      “Cung Vương Phi, người xem!” tựa hồ nhận thấy được Ngữ Diên hiểu, tiểu nha đầu vội vươn tay chỉ vào quần áo dưới mặt bàn, nàng vừa mới chỉ xong, quần áo bẩn kia bị bọn nha hoàn bưng ra ngoài.

      “Sao lại thế này, quần áo đó dính là cái gì?” Ngữ Diên liền truy vấn.

      “Trước đó vài ngày thái tử bị ôn dịch, tại tốt lắm, nhưng mà cũng biết sao lại thế này, thái tử cái gì cũng ăn được vẫn mơ màng mê mẩn, nhưng nôn mửa thôi, quần áo này đều là của thái tử phun!” tiểu nha đầu run run .

      Nghe thấy vậy, Ngữ Diên gật gật đầu, liền trực tiếp vào bên trong, có lẽ là bệnh của quá mức nghiêm trọng, làm cho mùi thuốc dày đặc tràn ngập toàn bộ phòng, làm cho người ta ngửi thấy cực kỳ thoải mái, phía sau mành sa có sáu ngự y, từng người đều ngừng ở bên giường cùng mặt bàn qua lại, tựa hồ cũng là xem, bắt mạch.

      Nhất Kiếm tựa hồ nhìn thấy Ngữ Diên muốn vào bên trong, vì thế liền vén mành sa lên để cho ngữ Diên vào bên trong, Ngữ Diên đến làm cho sáu ngự y ngây ra lúc, tiếp theo đều hành lễ với nàng.

      “Vương Phi ngài vẫn là ít ở nơi này, nơi này khí đối với thân mình của ngài tốt!” ngự y gìa liền dặn dò, lúc trước Sở Hạo đến ngự y quán lấy thuốc, bọn họ tất nhiên biết thân thể Vương Phi tốt tĩnh dưỡng, lại nghĩ rằng nàng đến nơi này.

      Ngữ Diên trả lời bọn , mà là hướng phía trước , các ngự y dường như nhìn ra ánh mắt của nàng lưu luyến người bọn họ vì thế đều tránh ra đường, trong nháy mắt, trước mặt của nàng liền trống trải, kia người nằm giường kia hình như vừa rất quen thuộc vừa thực xa lạ, nhiều ngày gặp, gầy rất nhiều làm cho nàng có chút nhận ra.

      Ngồi ở bên giường, nàng đưa tay cầm tay Lăng nhi kêu lên: “Thái tử, thái tử ngươi tỉnh a!” nhưng mà kêu gọi của nàng căn bản có chút tác dụng nào, như trước giống như bóng đè miệng nhàng nhúc nhích, nhìn như chuyện, thực tế căn bản cũng có phát ra thanh nào.

      như vậy bao lâu rồi?” Ngữ Diên thấy bọn họ trực tiếp hỏi.

      “Cung Vương Phi, thái tử như vậy cũng tháng, trong lúc đó cũng chưa tỉnh lại, ăn cái gì đều phun cái đấy, thân mình này thực tại làm cho bọn hạ nhân lo lắng thôi a, hơn nữa. . . . . . Bọn hạ nhân tra ra gì nguyên nhân bệnh!” trong đó ngự y liền ủ rũ trả lời, còn lại năm người nghe thấy vậy cũng cúi đầu xấu hổ thôi.

      Ngữ Diên cứ như vậy nhìn chằm chằm vào thân hình gầy giống như củi đốt này của , ánh mắt vẫn có rời , đúng lúc này, nàng đột nhiên liếc đến chút giống như đồ này nọ, ngay trong nháy mắt này, Ngữ Diên trừng lớn đồng tử, , đây phải là , phải. . . . . .

      “Các ngươi toàn bộ đều ra ngoài cho ta!” đột ngột tiếng, Ngữ Diên xoay người quát lớn.

      Mọi người bị hành vi đột nhiên của nàng dọa sợ, nha hoàn bọn thái giám đều dừng tay lại, sao lại thế này?

      “Ta cho các ngươi ra ngoài hiểu ?” Ngữ Diên tính tình dường như bốc lên, khẩu khí cũng vô cùng tốt.

      “Nhưng mà thái tử. . . . . .” Các ngự y nhất thời nghẹn lời muốn lại bị ánh mắt Ngữ Diên hung tợn trừng lớn.

      “Đều ra ngoài !” Nhất Kiếm lúc này vừa bên đem mọi người toàn bộ đều cấp chạy ra ngoài.

      “Nhất Kiếm, ở ngoài cửa coi chừng dùm, cho phép bất luận kẻ nào tới gần, nếu , giết cần hỏi!” Ngữ khí lạnh như băng của Ngữ Diên làm cho ngự y cùng nhóm người hầu lui ra ngoài cả người run lên, bệnh tình thái tử mọi người đều biết thể chậm trễ phút, nếu chừng giây sau còn có nguy hiểm, nhưng mà bọn họ lại kiêng kị ánh mắt sắc bén của Ngữ Diên như thế, vì thế đều thối lui đến trăm mét ở bên ngoài, lúc này ở lại cũng xong, tới gần cũng phải, chỉ có thể mắt lớn trừng mắt , làm như vậy để chờ.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 269: Tất cả nguyên nhân đều có luân hồi



      Giờ phút này ở Kim Loan điện khí có chút áp lực, Sở Hạo đứng ở trong đó gì, Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên lại đứng ở cuối cùng cũng , phải hai người bọn họ muốn chuyện, mà trường hợp này hai người bọn họ hề có thân phận tự nhiên tiện xen mồm, cho dù là được Sở THiên phong làm trợ thủ đắc lực của , hai người bọn họ vẫn là bảo trì trầm mặc.

      “Vương đại nhân, bổn vương cảm thấy đề nghị của ngươi có chút ổn!” Sở Hạo mím môi, ác nhân luôn yếu nhân có để làm, mà cũng sợ làm ác nhân gì, bởi vì biết Sở Thiên muốn tiệt trừ tên gian thần này rồi, mà chỉ là giúp ta làm mở màn mà thôi.

      “Nha? Vương gia thấy như thế nào đây?” Vương đại nhân nhìn về phía Sở Hạo khóe miệng nở nụ cười ý bảo sao cả hỏi, sở dĩ có thể đắc ý như thế, chủ yếu là bởi vì ngày càng nắm giữ binh quyền cùng với địa vị đức cao vọng trọng trong triều, cho nên, đem Vương gia này để vào mắt, xem ra, chỉ cần ai uy hiếp , cho dù là Vương gia, cũng như trước diệt trừ tận gốc.

      “Dựa theo ý của ngài là, người ở quan ngoại được tiến vào kinh thành tị nạn?” Sở Hạo nhìn về phía .

      “Đó là tự nhiên, người nào cũng biết thời điểm kinh thành bị ôn dịch nhưng thể để cho người ta ra ngoài, chẳng lẽ quan ngoại này xảy ra tình nên tiến vào kinh thành tị nạn sao?” Vương đại nhân ngữ khí khí thế bức người.

      “Vương đại nhân, nhưng mà bọn họ cũng phải ôn dịch!” Mộng tướng quân mở miệng lần nữa, lúc đầu ông phản bác lần, lại nghĩ rằng rất nhanh bị chặn lại, mà trong triều rất nhiều đại nhân e ngại binh quyền của cũng dám lên tiếng, nhưng mà ông sợ, cho dù chết như thế nào, chỉ cần dân chúng có thể sống an ổn, chính là chết như Thái Sơn.

      “Mộng tướng quân, lời này của ngươi ta nghe hiểu rồi, tuy rằng các nơi nhận được tin tức phải ôn dịch, nhưng cũng là loại bệnh khuẩn lưu hành, tuy rằng biết là cái gì, nhưng là vì lý do an toàn vẫn cần vào kinh thành thành được!” Vương đại nhân cười lạnh tiếng châm chọc ông ta lắm miệng.

      “Vương đại nhân luôn miệng là muốn vì Tường Vân quốc suy nghĩ, nhưng là bổn vương có nhớ lầm, trước đó vài ngày kinh thành phát sinh ôn dịch, Thánh Thượng hạ mệnh lệnh là người trong kinh thành thể ra khỏi thành, như vậy xin hỏi Vương đại nhân ngài lúc ấy ở nơi nào? Hử?” ngữ khí của Sở Hạo có chút lạnh như băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút xấu hổ của ông ta

      “Vi thần. . . . . . thân thích vi thần ở nông thôn vừa vặn có việc, cho nên cho nên. . . . . . Cho nên ta mới ra khỏi thành, nhưng mà rất nhanh trở lại!” Vương đại nhân gấp.

      “Nha? Phải ? Nhưng theo bổn vương biết, thân thích ở nông thôn của ngươi mười mấy năm trước qua lại cùng bọn họ rồi, chẳng lẽ tại đổi tính rồi? Nếu Vương đại nhân tránh né đại nạn ra quan ngoại, như vậy, xin hỏi, ngươi có đem Thánh Thượng để vào mắt hay , có đem ý chỉ Thánh Thượng nghe lọt hay ? Hay là ngươi nóng lòng muốn thử chính mình xưng đế?” Sở Hạo khí phách chất vấn.

      ‘bùm’ tiếng, Vương đại nhân bị như thế sợ tới mức ngã xuống mặt đất, tiếp theo nhìn về phía Sở Thiên liền dập đầu : “Hoàng thượng vi thần là trung thành và tận tâm đối đãi với Tường Vân quốc, tuyệt hai lòng a, thỉnh hoàng thượng minh giám a!” Vương đại nhân gấp, chuyện xưng đế này cũng phải là việc a, chính là phải tru di cửu tộc.

      Nghe thấy vậy, Sở Hạo nhìn về phía Sở Thiên, hai người nhìn nhau cười, nhóm quan thần theo Vương đại nhân đều quỳ xuống đất giúp biện hộ, Sở Thiên che dấu ý cười, tất nhiên ít lời đường hoàng, đơn giản chính là trẫm biết ái khanh oan uổng, cũng biết ái khanh là sợ nhiều người bị đại dịch cho nên từ từ đợi, phía sau dĩ nhiên là bắt lấy nhược điểm này để cho người ngoài thành tiến vào kinh thành tìm y cứu trị.

      Vương đại nhân nghe được lời của Sở Thiên liền nghe theo phân phó của , để tỏ lòng chân thành của mình, vội muốn xuất ra ngàn lượng cho dân chúng mua thuốc, Vương đại nhân này như vậy rồi, nhóm quan thần phía dưới tất nhiên cũng đều noi theo bề ngoài chân thành đối với Tường Vân quốc.

      “Được rồi, bãi triều !” Sở Thiên nhìn về phía các đại thần phía dưới .

      “Bọn thần cáo lui!” chúng đại thần đều dập đầu rời , mọi người rời , Sở Thiên liền đem bọn họ triệu tập đến Trữ Tĩnh Cung tiến hành bước tiếp theo.

      *************

      Giờ phút này, trong Đông cung im ắng, Ngữ Diên ngồi ở bên giường nhìn kỹ thái tử trong ánh mắt kia chính là sương khói màu tím, trong lòng khỏi có chút lo lắng, nàng làm mẫu thân mặc dù có thành công, nhưng nàng khắc sâu biết, màu tím đại biểu là đứa , là hài đồng, mà trong ánh mắt của sương khói màu tím nhấp nhô đủ để chứng minh, người của có chuyện tình hề tầm thường sắp xảy ra.

      “Nhất Phân, Nhất Phân ngươi tỉnh!” mắt thấy người nào cũng tỉnh, nàng liền kêu gọi tên quen thuộc này, tay người ngừng lay , hi vọng có thể tỉnh lại.

      giường Nhất Phân vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, miệng ngừng động lên, nhưng như trước phát ra thanh gì, màn như vậy làm cho Ngữ Diên khỏi nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng sao lại thế này, nếu người có cái gì khác khống chế, Phượng Ly Ca cùng Sở Thiên đạo hạnh cao như vậy có khả năng nhìn tới, cuối cùng sao lại thế này?

      Đúng lúc này, khói tím càng ngày càng nhiều, thân mình Nhất Phân ngăn được run run, trong miệng cũng bắt đầu ngừng phun, bộ dáng nhìn qua rất là đáng sợ, Ngữ Diên nắm chặt tay , ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm luồng khói tím kia, giây sau, nàng vươn tay nhàng đụng vào khói tim kia mưu đồ ngừng trào ra, nháy mắt, khói tím kia liền ngây ngẩn cả người, có hướng ra bên ngoài.

      Trong lòng đoán vào giờ khắc này hoàn toàn được chứng , nàng rốt cục hiểu được Sở Thiên cùng Phượng Ly Ca bọn họ vì sao nhìn tới khói tím này mà lung tung để cho ngự y cứu trị, đại khái khói tím này chỉ có người khu Ma hoài thai đứa mới có thể nhìn đến , mà khói tím phải người khác, mà là thái tử chết , Lăng nhi chân chính !

      vậy, nàng có thể nhìn đến, cũng là bởi vì nàng thương nhớ đứa !

      Trong tay nàng khói tím ngừng cong lại cong, như là làm nũng giống nhau, Ngữ Diên bất đắc dĩ than tiếng, “Hết thảy chúng sinh, chưa từng thủy tế, đều có các loại ân ái, tham dục, cố hữu luân hồi, vô luận ngươi mang tâm tình như thế nào, đều giúp ngươi trừ bỏ hung thủ, ngươi cần cùng đồng tranh giành khối thân thể này?”

      Khói tím ở trong lời của nàng dừng lại, hề bắn ra, tựa hồ cân nhắc lời của nàng.

      “Bất luận ngươi vô tội cỡ nào, tuổi thọ của ngươi cũng chỉ là như thế, giúp ngươi, ngươi làm gì phải dây dưa, ngươi biết thân thể này thuộc về ngươi phải sao, khi ngươi nhìn đến nhục thể của mình gầy yếu như thế ngươi thống khổ sao? Lăng nhi, tin tưởng ta, đứa có được thực thể này là người thông minh, so với ngươi thích hợp làm vương quân hơn, quyết đoán thông tuệ, Tường vân quốc chắc chắn phồn vinh lên, mà tất cả vinh dự của đều muốn chỉ thuộc về tên của ngươi, chỉ thuộc về mẫu hậu của ngươi, chỉ thuộc về phụ hoàng của ngươi, ngươi còn biết dừng sao?” Ngữ Diên tiếp tục .

      Khói tím như trước hề dao động bắn ra, như là đọng lại ở trong tay Ngữ Diên, bao lâu, khói tím này chậm rãi theo mi tâm của chậm rãi thân mở ra, Ngữ Diên thấy thế mỉm cười, “Tất cả chuyện này ngươi có thể phóng mở đúng là dễ, ta tin tưởng ngươi luân hồi kế tiếp hạnh phúc, bởi vì, ngươi là đứa thiện lương.”

      Lời của nàng vừa xong, khói tím trong tay cứ như vậy thản nhiên biến mất rồi, thấy thế, Ngữ Diên nhàng thở dài nhõm hơi, đứa này cùng đứa nàng chưa sinh ra kia giống nhau là số khổ, chính là, tử vong, thân thể này thuộc về , vậy cũng biết đạo lý này, nay muốn tranh thân thể này với Nhất Phân, chính là đối với cái thân thể này hoài niệm, cùng với người thân muốn bỏ , nay thấy ra, vậy, luân hồi kế tiếp, có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

      “Lăng nhi, Lăng nhi. . . . . .” Ngữ Diên mỉm cười, nhàng vỗ gương mặt của , từ giờ trở , liền thay thế Lăng nhi sống sót rồi, cho nên, Nhất Phân tồn tại rồi, chính là Lăng nhi, Lăng nhi hoàn toàn mới.

      Lăng nhi chậm rãi mở mắt ra, suy yếu nhìn Ngữ Diên, tiếp theo nhếch miệng cười, vươn tay khô héo chỉ, Ngữ Diên liền cầm tay cười cười.

      “Nương tử. . . . . . Ta thắng? Ta. . . . . . Có thể. . . . . . rời khỏi ngươi. . . . . .” mỉm cười, tuy rằng luôn luôn ở trong hôn mê, nhưng mà tất cả lời của Ngữ Diên đều nghe được, cảm động lại cảm kích, phải luyến tiếc thân thể này, mà là luyến tiếc nhiều thân nhân như vậy, nhiều bằng hữu như vậy.

      “Kêu Vương Phi tỷ tỷ, tiểu ngu ngốc, ngươi nha chớ chuyện, ta lập tức gọi ngự y, ngươi phải dưỡng thân mình nhiều hơn a, nếu tốt, ta cũng nhớ ngươi tiểu tướng công bệnh tật này!” nàng đùa giỡn .

      Lăng nhi nghe thấy vậy khẽ gật đầu, chưa chuyện.

      Ngữ Diên cười cười đứng dậy, nhìn về phía : “Nghỉ ngơi tốt, ngày mai ta tới thăm ngươi!” xong, nàng vòng qua giường mở cửa nhìn về phía ngự y cùng bọn nha hoàn thái giám đứng ở trăm mét bên ngoài, : “Các ngươi vào thôi, đúng rồi, mấy người các ngươi, kêu ngự thiện phòng chuẩn bị ít thuốc bổ đến!” xong, nhìn về phía Nhất Kiếm gật gật đầu, Nhất Kiếm hiểu được đuổi kịp nàng trở về.

      Mọi người toàn bộ ngây ngẩn cả người, các ngự y nghi hoặc lẫn nhau, giây sau, liền nhanh chân bỏ chạy vào, nhất thời bên trong truyền ra tiếng kinh hô, “Thái tử tỉnh, thái tử tỉnh a ——“

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 270: Cười cái gì? Cười ngươi ngu xuẩn sao!



      Chân Ngữ Diên vừa mới rời Đông cung, trong hoàng cung liền nhanh chóng đem chuyện thái tử tỉnh ra mấy lần, đại khái ý là nàng là thần nữ ngự y lâu năm đều có biện pháp nàng lại có thể ở lát làm cho người ta tỉnh lại, đối với tượng quỷ dị này, mọi người trừ bỏ nàng là thần nữ ở ngoài còn có thể dùng cái gì để hình dung tượng quái dị này đâu?

      “Vương Phi ngài rất lợi hại!” ở dưới kim bích huy hoàng to lớn đồ sộ trong hoàng cung, Nhất Kiếm tự đáy lòng bội phục , mặc dù có thể mơ hồ đoán được vừa rồi đích thị xảy ra chuyện gì tầm thường, nhưng mà vẫn bội phục nàng, rất bội phục, nàng có thể cứu sống Vương gia, có thể trị liệu cho thái tử mà Phượng Ly Ca sở thể trị liệu, ở khắc này, Nhất Kiếm ở trong lòng thề, nhất định phải thề sống chết bảo hộ Vương gia cùng Vương Phi đặc biệt này.

      “Lợi hại cũng bằng tốc độ truyền bá nhanh!” Ngữ Diên mỉm cười , nàng có thể biết cần lát, trong hoàng cung này tin tức đích thị là bay đầy trời .

      “Ai” nàng nhàng thở dài hơi, thiên hạ này đến tột cùng phải đến thời điểm nào mới có thể phục hồi nguyên trạng, nàng giả vờ thâm trầm cũng đủ lâu, thực mệt, nàng vẫn là muốn làm tiểu trứng thối kia có tim có phổi, ưm, nàng quyết định, nếu là có thể vượt qua kiếp nạn này, như vậy, nàng làm chính mình, làm chính mình hạnh phúc, nghĩ đến đây, nàng lại mỉm cười.

      “Vương Phi chúng ta bây giờ đến chỗ Vương gia sao?” kiếm việc liền.

      “Ngươi có biết bọn họ ở nơi nào ?” Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn về phía hỏi .

      “Hẳn là ở Trữ Tĩnh cung , đó là tư cung của hoàng thượng bình thường cho người vào, nhưng mà mỗi lần đàm luận đều để cho Vương gia vào trong đó, tính hình này nhất định là ở đó, bọn họ hẳn là đều ở Trữ Tĩnh cung.” Nhất Kiếm thông tuệ phân tích .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy mỉm cười, ngước mắt nhìn về phía bầu trời xanh bao la trong lòng khỏi suy nghĩ, nếu tất cả đều cùng giống trời xanh như này có bao nhiêu tốt, sạch , trời xanh mây trắng, cỡ nào đắc ý a! Chỉ tiếc nàng tại có việc rất quan trọng phải xử lý, có tâm trạng thưởng thức cảnh sắc truyệt đẹp này, kỳ rất nhiều chuyện, giống như khí trời, ở bầu trời xinh đẹp gặp được mây đen, câu kia rất đúng, nhân có họa có sáng phúc, nguyệt có có tròn khuyết.

      “Nhất Kiếm!”

      “Ách?” Đột nhiên bị nàng kêu tên, Nhất Kiếm ngây ra lúc.

      “Chúng ta xem hoàng hậu như thế nào?” xong, nghiêng đầu nhìn về phía cười, cười vô cùng là sáng lạn.

      Nhất Kiếm bị nàng tươi cười giống như ánh mặt trời như thế biết nên phản ứng như thế nào, nhưng làm sát thủ loại hoảng hốt này cũng chỉ có ngắn ngủn giây liền khôi phục nguyên trạng, “Vương Phi ngài muốn lãnh cung?” Địa phương kia dường như phải nơi bọn họ có thể !

      “Ừ, ta nghĩ có chút sổ sách ta nên từ từ cùng nàng tính toán , ngươi nguyện ý theo giúp ta ?” Ngữ Diên nhìn về phía cười khẽ, bộ dáng chút cũng giống như là vừa bệnh nặng mới khỏi, ngược lại giống như là chưa sinh bệnh, chỉ là tươi cười như vậy lại làm cho Nhất Kiếm có chút hàn ý, bởi vì thấy ràng trong mắt nàng trong chớp mắt có sắc bén, lần này lãnh cung tựa hồ tầm thường a!

      Ngắn ngủn giây, Nhất Kiếm liền gật đầu trả lời: “Được!” nghe theo lời của Sở Hạo, phải bảo vệ nàng tốt, còn nữa, cũng nguyện ý bảo vệ nàng, biết chắc, nàng cũng làm chuyện có ý nghĩa, lần này lãnh cung đích thị là có chuyện gì sắp xảy ra.

      “Vậy làm ơn!” xong, nhìn về phía cười vô cùng là giảo hoạt, kỳ nàng làm ơn như vậy Nhất Kiếm tất nhiên để cho bất kỳ kẻ nào chú ý đến bọn họ, kỳ ra, nàng muốn lãnh cung vấn an hoàng hậu này, Sở Thiên thể đồng ý, chính là nàng muốn làm cho Sở Thiên khó xử, cũng muốn làm cho càng nhiều người biết, dù sao lãnh cung chỗ này phải người thường có thể , hoàng thái hậu cũng thể tùy tiện lãnh cung huống chi nàng chỉ là Vương Phi nho đâu!

      U Tâm Cung

      Dưới bảo vệ của Nhất Kiếm, nàng nhàng tránh thoát các thị vệ tới nơi U Tâm Cung này, kỳ đến nơi đây khắc, nàng cần lo lắng bị người ta phát rồi, vì nơi này thực quá cho hoang vắng, hoang vắng đến nỗi có bất kỳ cung nhân nào quay về nơi này, bởi vì ai cũng nguyện ý dính vào xui.

      ở trong hoa viên có người sửa sang lại, Ngữ Diên lần đầu tiên cảm thấy trong hoàng cung phải nơi nào cũng phồn hoa như vậy, nơi này có vẻ vô cùng keo kiệt cùng lạnh lẽo, đại khái phi tử phạm tội đều bị kết cục này .

      Vừa vào sân liền nghe được bên trong truyền đến thanh tiếng răn dạy lớn, trực tiếp chính là tiếng khóc của tỳ nữ, cần nghĩ, đích thị là vị hoàng hậu này chê người khác hầu hạ tốt cho nên phát hỏa a, Ngữ Diên lạnh nhạt cười từ từ vào lãnh cung có đóng cửa này.

      “Ngươi đây là chải cho Bổn cung kiểu tóc gì? Ngươi là muốn Bổn cung dung búi tóc xấu xí này gặp hoàng thượng sao? Hoàng thượng nhìn thấy hình dạng này thích sao? Ngươi tên ngu ngốc này!” Hoàng hậu bên lớn tiếng mắng nha hoàn khóc lớn ở mặt đất kia, còn bên dùng chân đá, xem ra trong lòng nàng cực kỳ là thích.

      “Tỷ tỷ làm gì tác động đến tỳ nữ nho thế, phải muội muội chê cười, chỉ sợ ngươi cho dù có chải búi tóc giống như tiên nữ, hoàng thượng chung quy cũng nhìn ngươi liếc mắt cái!” Ngữ Diên cười .

      Chợt đột nhiên lãnh cung xuất thanh , tất nhiên làm cho hoàng hậu trước đây này ngây ra lúc, lập tức xoay người nhìn lại đây, Ngữ Diên giờ phút này đứng ở trước cửa cười ngóng nhìn nàng, ánh mặt trời vô tư chiếu xạ ở mặt nàng, mà dung nhan tuyệt mỹ của nàng vào thời khắc này càng giống như là tiên nữ, làm nữ nhân như nàng cũng cảm thấy rung động.

      “A, đây phải muội muội sao? Sao lại rảnh đến nơi đây?” mặc dù vô cùng bất ngờ, nhưng nàng dù sao cũng là người trải qua mưa gió, cho dù bị đánh rơi xuống lãnh cung, nàng cũng nguyện ý để nàng ta nhìn đến trò hề của mình.

      Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhất Kiếm, Nhất Kiếm hiểu cầm lấy hòn đá sớm chuẩn bị tốt đánh vào người nha hoàn kia, nha hoàn nháy mắt ngã xuống mặt đất hôn mê.

      “Ngươi muốn làm cái gì?” Nàng nhìn nha hoàn hướng mặt đất khỏi nhíu mi nhìn về phía Ngữ Diên hỏi.

      “Tỷ tỷ đừng lo, ta chỉ là muốn cho nàng ngủ giấc mà thôi, như thế nào, muội muội khó có thể đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ tiếp đón ta ngồi chút?” Ngữ Diên ngắm nhìn bốn phía phòng ở lạnh lẽo thản nhiên , lãnh cung quả nhiên là lãnh cung, bên trong trừ bỏ cái giường gỗ cái ghế cái bàn gỗ bên ngoài cái gì cũng có.

      “Muội muội bây giờ được gọi là như mặt trời ban trưa làm sao có thể đến lãnh cung vấn an tỷ tỷ, nơi này đây, cũng chính là cái dạng này, có gì hay để chiêu đãi ngươi đâu, cũng sợ làm ảnh hưởng đến thân mình mành mai của muội muội.” nàng cười lạnh tiếng, trong mắt tràn đầy châm chọc.

      Nghe thấy vậy, Nhất Kiếm nắm kiếm trong tay, phàm là người tôn kính ai cũng thể khi dễ!

      Ngữ Diên nhìn về phía Nhất Kiếm ý bảo chớ lộn xộn, Nhất Kiếm là người thông minh, ánh mắt liền để cho biết nên làm cái gì, vì thế vào trước mặt nha hoàn kia trực tiếp đem nàng vác lên vai, dẫn theo ra ngoài, Ngữ Diên thấy thế vừa lòng cười cười, Nhất Kiếm quả nHiên thông minh, khó trách Sở Hạo có thể bớt lo như thế.

      “Ngươi làm cho rời sợ ta giết ngươi?” Mắt thấy trong phòng người nào cũng có, phế hậu cười nhạo.

      “Ngươi !” Ngữ Diên khẳng định cười cười.

      “Nha? Vì sao khẳng định như thế a?” Nàng cũng cười cười.

      “Chỉ vì ngươi đủ tư cách!” thanh Ngữ Diên lạnh lùng , hiển nhiên có ôn nhu mới vừa rồi.

      “Ngươi!” nghe thấy vậy, phế hậu có chút tức giận, trợn mắt trừng nàng, vài giây sau cười lạnh tiếng : “Ta xem muội muội có chuyện gì nên trở về , nơi này quá thích hợp cho ngươi tới, ta cũng vậy chào đón ngươi!” nàng phất tay áo nhìn về phía nơi khác, ý tứ hạ lệnh trục khách rất ràng.

      Thấy thế, Ngữ Diên cũng tức giận, ngược lại chuyển hoán thành ôn nhu lúc trước : “Nếu tỷ tỷ nghĩ tới tiếp khách, muội muội cũng vòng vo quanh quẩn , hôm nay ta tới là có chuyện muốn với ngươi!” Ngữ Diên nhìn về phía nàng tuy rằng khóe miệng cười, nhưng trong mắt nàng lại hướng đầy hàn ý.

      “Nha? tình gì làm phiền muội muội ép buộc như thế?” Nàng cố ý tăng thêm hai chữ ‘ép buộc’.

      “Cũng còn cái gì, ta chỉ là thấy đáng tiếc a!” Ngữ Diên chậc lưỡi xoay người ở trong phòng chuyển động .

      “Đáng tiếc?” Nghe thấy vậy, nàng khỏi nhíu mi khó hiểu nàng ta tại sao lại dùng hai chữ này.

      Ngữ Diên xoay người nhìn về phía nàng ta : “Đáng tiếc ngươi là người thông minh như vậy, vì sao trong mắt dung được người khác? Nếu ngươi an phận làm chính mình, cho dù con của ngươi làm được hoàng thượng, nhưng ngươi chung quy cũng là Thái Hậu thậm chí hoàng thái hậu, Lăng nhi cũng là ngươi chính mắt thấy nó lớn lên, nó là đứa thiện lương, ngươi phải biết cho dù nó làm hoàng thượng, nó như trước đối với con của ngươi làm ra bất cứ uy hiếp gì, mà ngươi. . . . . .” Ngữ Diên lắc đầu cười cười.

      “Ngươi. . . . . . Có ý tứ gì? Cười cái gì?” Nghe thấy vậy, nàng ta khỏi tức giận nhìn nàng gấp gáp hỏi.

      “Có ý tứ gì? Cười cái gì? Đương nhiên cười ngươi ngu xuẩn chứ sao!” Ngữ Diên hề sợ hãi nhìn hướng nàng ta nhíu mày .

      “Ngươi. . . . . .” Đột nhiên bị nàng ngu xuẩn, dù là ai cũng đều tức giận, huống chi nàng còn là hoàng hậu, tuy rằng bị phế.

      “Ngươi cái gì ngươi, ta từng hiểu ngươi vì sao lại vu oan cho ta như vậy, sau ta liền biết ngươi chính là ghen tị, ngươi sợ hoàng thượng thích ta? Từ nơi này chút ngươi bắt đầu bước về phía sai lầm ngớ ngẩn, ngươi đúng khi đối với ta lo lắng, mà là tín nhiệm đối với hoàng thượng, ngươi từng nghĩ tới thân phận ta là gì, cho dù ta cùng Vương gia bất hòa, hoặc là bị Vương gia hưu , ngươi cũng cần lo lắng a, hoàng thượng nếu cưới ta, chuyện này làm cho thiên hạ chê cười, thứ hai, ngươi bắt đầu ngu xuẩn, ngươi ngu ngốc muốn hòn đá ném hai con chim, nhưng ngươi chưa từng nghĩ đến hoàng thượng lại cũng ngu xuẩn nghe lời của ngươi sao? Ngươi cho là hoàng thượng sủng ái Lăng nhi trở thành hôn quân sao?” Nàng cười lạnh tiếng .

      “Kỳ thời điểm Lăng nhi tỉnh lại khắc, cho ngươi cơ hội, ta cũng vậy cho ngươi cơ hội, nếu ngươi nắm chắc tốt, ngươi nhất định rơi vào kết cục như vậy, nhưng mà ngươi luôn làm cho người ta thất vọng như vậy, hơn nữa rất nhanh lại tiếp tục phạm phải sai lầm thứ ba, đó chính là sai lầm trí mạng của ngươi!” ánh mắt của Ngữ Diên ngả ngớn ngừng đảo quanh ở người nàng ta.

      “Ngươi ở đây cái gì?” Phế hậu có chút khẩn trương nhìn nàng.

      “Đúng rồi, ta quên cho ngươi biết, Tam hoàng tử tại hình như có chút khiếp nhược có chút thê thảm, ngươi cũng biết nương tên hại người, tất nhiên trong cung tất cả nha hoàn thái giám thậm chí các tỷ tỷ ca ca của cũng buông tha cho , nghĩ đến chỉ là hài tử mấy tuổi nay phải thừa nhận nhiều tai hoạ như vậy, là đáng thương a!”

      “Cái gì? Ngươi cái gì?” Phế hậu nghe thấy vậy lập tức kích động lôi tay nàng hét lên: “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta?”

      “Lừa ngươi? Ta cần lừa ngươi, ngươi có thể đợi nha hoàn của ngươi tỉnh lại để hỏi cho ràng a, các ngươi mặc dù ở lãnh cung, nhưng nha hoàn này có khả năng đâu, khi ra ngoài tất nhiên nghe được tin tức, nàng vì sao cho ngươi, ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn là đều biết !” Ngữ Diên lạnh như băng đâm vào trái tim của nàng ta .

      ‘đông’ tiếng, Phế hậu nghe vậy trực tiếp ngã xuống mặt đất, nàng có thể cao thượng, có thể rụt rè, có thể làm bộ như cái gì đều để ý, nhưng mà vừa nghe đến con của mình bị đãi ngộ như thế, nàng ta rốt cuộc chịu nổi rồi, mặc kệ thân phận của nàng ta biến hóa như thế nào nhưng duy nhất biến đó là tình mẫu thân của nàng.

      “Như thế nào? Đau lòng? Con của ngươi cuộc sống trong cung như thế ngay cả tên khuất cái ngoài kia cũng bằng!” nàng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

      “Ngươi gạt người, ta tin, tin!” nàng ta che lỗ tai lớn tiếng hét lên, bộ dáng rất là thống khổ.

      “Ta nghĩ ngươi đến bước này nên biết kết quả của , ngươi đừng tự lừa mình dối người ?” Nàng nhìn nàng ta mang theo ý đáng thương gì.

      là vô tội, là vô tội!” xong, phế hậu đột nhiên khóc thút thít, bộ dáng rất là ủy khuất thống khổ.

      Ngữ Diên hề thương hại cười lạnh tiếng, tiếp theo đem ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta, vẻ mặt chán ghét mà lời nào có thể miêu tả được thanh lạnh lùng : “Vô tội? Lúc trước thời điểm ngươi hại chết thái tử làm sao ngươi lại rất vô tội? Ngươi là mẫu thân, ngươi mang thai 10 tháng dễ dàng, như vậy, cũng phải là do ngươi sinh ra? Cho nên ngươi đối đãi với như thế đúng ? vẫn còn con nít, ngươi lần lần hai làm7 hại , lương tâm ngươi chút nào bất an sao?” Ngữ Diên khí thế bức người .

      “Đừng nữa, đừng nữa!” nàng ta khóc hét lên.

      ngươi ngu xuẩn ngươi đúng là vô cùng ngu xuẩn, từ lúc ngươi bắt đầu giúp Quỷ Vương khắc kia, ngươi nghĩ đến kết cục là thế này sao?!” Ngữ Diên lạnh như băng .

      Nghe thấy vậy, phế hậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hoảng sợ cùng kinh ngạc nhìn Ngữ Diên lạnh lùng đứng ở trước mặt mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :