1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 256: Tin dữ (1)


      Toàn bộ cả nước cao thấp bao phủ trong bầu khí quỷ dị, trời đất giống như nhập làm , phân cái gì là trời, cái gì là đất, kinh thành nguyên bản giải quyết ôn dịch, nay khí quỷ dị này càng làm cho lòng người lâm vào sợ hãi, kinh thành là mảnh đất tử vong đứng đầu, tất cả mọi người đều muốn trào ra khỏi kinh thành, tất cả mọi người muốn chạy trốn khỏi nơi có bệnh ôn dịch đáng sợ này, tuy rằng bọn họ đều biết rằng biết chạy trốn đâu, tình hình đáng sợ này vẫn như trước như cái bong theo, nhưng mà ở nơi khác có ôn dịch, ít nhất chết nhanh như vậy. . . .

      Sở Thiên hạ mệnh lệnh, mọi người thể ra khỏi thành, ai trái lệnh giết tha, là vua của nước, bảo hộ rất nhiều con dân, thể để cho toàn bộ con dân tách ly này trào ra kinh thành mà tạo thành đại dịch lớn hơn nữa.

      “Hoàng thượng, người xem khí trời có phải là thần linh xúc động rồi hay ?” Tào công công lo lắng cùng Sở Thiên đứng đài nhìn trời.

      “Thần linh? Nhưng trẫm lại cám giác cái này giống như là do con người tạo nên, càng giống như là người tức giận!” Sở Thiên như có suy nghĩ gì nghĩ nghĩ.

      “Tức giận? Hoàng thượng, chuyện này thể có khả năng , ai có thể dùng nóng giận đến mức khống chế thời tiết a, vậy còn phải là thần tiên!” Tào công công quá tin tưởng , cho dù cũng biết khí trời là tầm thường đến cỡ nào, nhưng tóm lại cũng phải người chế

      “Bất kể là bởi vì cái gì, kinh thành giờ phút này bị bao phủ bởi giữa tầng hơi thở tử vong.” xong, đôi mắt sắc bén nhìn về phía bong đen tầng bầu trời kia, những cái này phải gì khác, mà là ngàn vạn quỷ quái, lúc này trời đất đục ngầu thôi, làm cho quỷ quái bốn phía trào ra từ Địa Ngục vào nhân gian làm xằng làm bậy, thiên hạ này đến tột cùng còn có thể bảo trụ hay ?

      “Hoàng thượng, ngươi nếu tam bảo hợp nhất có thể cứu vớt được muôn dân hay ?” Tào công công gấp, nhớ sách cấm miêu tả có được tam bảo là có thể đạt được bất kỳ nguyện vọng gì, cứu vớt muôn dân này, nếu là , vậy chẳng phải thiên hạ được cứu rồi?

      Sở Thiên nghe thấy vậy than tiếng, “Cho dù lời tiên đoán này như thế nào, Bồ Đề lam của trẫm mất tích. . . . . .”

      “A? Chuyện này. . . . . . Chuyện này đề phòng nghiêm ngặt làm sao có thể bị. . . . . . Bị trộm ?” Tào công công sốt ruột .

      Nghe vậy, Sở Thiên nhíu chặt mày chậm rãi : “Cẩm y vệ của Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt con ruồi bọ cũng thể vào, nhưng nếu là người tới mà phải là người sao? Ách?” xoay người nghiêng đầu nhíu mày nhìn về phía ta hỏi.

      “Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng ý của ngài là này này. . . . . .” Tào công công có chút run run, trong lòng tất nhiên lý giải lời của người, chẳng lẽ ngay cả chút hi vọng cuối cùng đều bị bóc sao? Nghĩ nghĩ, tựa hồ nghĩ tới điều gì vì thế vội tiếp : “Nhưng mà hoàng thượng, hoàng cung này có Kim Long hộ thể, bẩn này nọ căn bản thể tới gần a!”

      “Kim Long của Trẫm cần ánh mặt trời dễ chịu, cần ý chí kiên định cùng với long tin ngoan cường bảo vệ, ngươi xem hôm nay còn có ánh mặt trời ư, ngươi xem xem những thị vệ này còn có kiên dịnh cao ngất như lúc trước sao?” Sở Thiên có chút thương cảm .

      Tào công công nghe thấy vậy nhìn về phía bầu trời bao la đục ngầu lại nhìn về phía thị vệ này run run thôi, mà những nha hoàn kia dđng tránh ở những chỗ ai vụng trộm khóc, hay vụng trộm thiêu đốt tiền giấy, trong khí như vậy, Kim Long lại có thể hộ thể sao?

      “Hoàng thượng. . . . . .” Tào công công lòng chua xót la lên tiếng, lão thái giám rồi, tiên hoàng đối với có thể là giống như đối đãi với người thân, tiên hoàng trước khi lâm chung bảo chiếu cố tiểu hoàng đế này, cũng toàn lực bảo hộ an toàn của người, kỳ cần tiên hoàng , đều biết phải dùng mạng bảo hộ người, cũng thầm thề muốn tạo ra cho người giang sơn cực kỳ vĩ đại, nhưng. . . . . . Nhưng hôm nay, thân bản lĩnh vô địch cũng có cách nào giúp người sắp xếp lo giải nạn, điều này để sau khi chết như thế nào đối mặt với tiên hoàng đây?!

      “Ngươi cũng cần lo lắng, trẫm tin tưởng có kỳ tích!” Sở Thiên kiên định .

      “Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . .” Đúng lúc này, xa xa nô tài vội vã chạy tới.

      “Lớn mật, có biết quy củ ở trong này hô to gọi hay ?” Tào công công liền quát lớn.

      Tiểu thái giám này nghe được Tào công công quát lớn, liền ‘bùm’ tiếng quỳ mặt đất run run : “Hoàng thượng tha lỗi hoàng thượng tha lỗi a”

      Sở Thiên nhìn về phía tro bầu trời bao la mở miệng : “Có chuyện gì kích động như vậy?”

      “Sở phủ. . . . . . Sở phủ truyền đến tin tức. . . . . . là, là. . . . . .”

      “Làm sao vậy? Là Cung thân vương trở lại?” Sở Thiên liền xoay người nhìn về phía thái giám này vui sướng hỏi.

      Thái giám vội vàng gật đầu, tiếp theo đột nhiên khóc lên, thân mình ngăn được run run, Tào công công nghe thấy vậy gầm lên: “Cung thân vương trở lại là chuyện tốt, ngươi khóc cái gì mà khóc?” bọn thái giám này càng ngày càng hiểu quy củ, nhất định phải giáo huấn lại bọn họ tốt.

      “Hoàng thượng. . . . . .” thái giám này lập tức nhào mặt đất khóc tang : “Nô tài vừa mới nhận được tin tức, Cung thân vương trở lại. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà Cung thân vương lại hoăng (chỉ chết đối với vua chúa thời xưa) . . . . . .” Tiểu thái giám run run hội báo, hiểu biết hoàng thượng coi trọng Cung thân vương như thế nào, mà Cung thân vương tuy rằng là Vương gia địa vị cao quý, nhưng như trước liên tiếp mang binh ra chiến trường từng vì hoàng thượng lập được biết bao nhiêu công lao hiển hách.

      “Cái gì?!” Sở Thiên nghe thấy vậy thân mình run run lui về sau , Tào công công liền lên đỡ .

      Tiểu thái giám sớm hoảng sợ khóc ngừng, “Tất cả đại phu đều kiểm ta rồi, Cung thân vương xác thực hoăng qua rồi, Cung Vương Phi. . . . . . Cung Vương Phi trước mắt hôn mê bất tỉnh đe dọa tính mạng. . . . . .” Tiểu thái giám run run .

      “Hoàng thượng. . . . . .” Tào công công nhìn về phía Sở Thiên mặt chút trắng, việc kêu lên”Chạy nhanh truyền ngự y a!”

      cần, trẫm muốn nhìn !” Sở Thiên chậm rãi đứng thẳng người từng chữ từng câu.

      “Nô tài làm cái này!” ánh mắt Tào công công ý bảo nô tài này chạy nhanh rời , mà cũng chạy nhanh thu xếp.

      Sở Thiên tay run run cầm lan can màu trắng, sắc mặt trắng bệch khóe môi run run lẩm bẩm thấp “Chuyện này phải , phải đúng ?!” Theo thanh xuống thấp, giọt nước mắt chậm rãi tuôn ra trong mắt của lặng yên phát ra hơi thở rơi xuống.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 257: Tin dữ (2)



      Lần này xuất cung, Sở Thiên trừ bỏ mang theo Tào công công bên ngoài, còn lại bốn vị đó là ngự y có tay nghề giỏi nhất trong cung, tuy rằng được đến chứng , nhưng vẫn như trước muốn tin vào này, cho nên, muốn dẫn ngự y cùng , có lẽ, có lẽ có kỳ tích ? Dọc theo đường vốn an ủi mình như vậy, mà bọn họ giả dạng mặc quần áo bình thường, để tránh làm cho mọi người tạo thành hỗn loạn.

      “Hoàng thượng. . . . . .” Ở bên ngoài Tào công công thấy trong kiệu có tiếng vang nào, trong lòng khỏi lo lắng thôi, việc này phải làm như thế nào cho phải, nguyên bản trông cậy vào Vương gia sau khi trở về có biện pháp tốt cùng hoàng thượng cùng nhau giải quyết dân tình, có ai nghĩ được tới kết quả lại là như này, đây quả thực là điều xấu a!

      Dọc theo đường , Sở Thiên hoàn toàn có mở miệng, muốn chuyện, trong tim của cực kỳ khó chịu, mà đường khắp nơi đều có thể nghe được tiếng kêu rên cùng thống khổ của con dân, Tào công công nhìn về phía con dân chạy loạn chung quanh trong lòng cũng có buồn khổ nên lời, mà bốn vị ngự y lại nhìn khó chịu thôi, tấm lòng của thầy thuốc như cha mẹ, ôn dịch này mới vừa vặn khống chế được, hôm nay. . . . . . Đây là muốn hủy diệt sao?!

      lúc sau, cỗ kiệu dừng vào cửa Sở phủ, chỉ là bọn còn chưa bước vào Sở phủ, tiếng khóc bên trong lại cắt đứt truyền vào bên tai, loại thanh bi thương cùng tuyệt vọng này làm cho tim của lại nổi lên sóng gió, cảm xúc cũng theo có chút phập phồng.

      “Hoàng thượng để cho nô tài thông báo!” Tào công công gấp.

      cần!” chua xót .

      “Hoàng thượng, ngài cần phải bảo trọng Long thể a!” bốn vị ngự y tuổi tác cao liền an ủi, bọn họ cũng đều biết Vương gia này là ngoài ý muốn, đừng bất luận kẻ nào ngoài ý muốn còn muốn nghiêm trọng hơn, chỉ là bởi vì Cung thân vương là người hoàng thượng đáng tin cậy nhất, càng bởi vì có thể giúp hoàng thượng chia sẻ ưu sầu, nhưng hôm nay. . . . . .

      “Hoàng thượng, Long thể quan trọng a!” Ngự y mở miệng lần nữa khuyên bảo.

      Sở Thiên khoát tay, hít hơi sâu chậm rãi vào bên trong, cửa Sở phủ hôm nay người nào, gia đinh nào chờ đợi, cần nghĩ, xảy ra chuyện tình lớn như vậy, bọn họ nào có tâm tư đứng ở cửa đây!

      Sở Thiên tiếp tục vào bên trong, tiếng khóc lại càng đến càng ràng, xuyên qua đình viện vào đại sảnh, ở giữa đại sảnh mộc linh cữu (quan tài) màu đen kia, ràng bắt mắt, nhìn làm cho người ta thấy ghê người, Sở Thiên cứ như vậy hơi giật mình nhìn cái linh cữu kia, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hoàn toàn khó có thể chấp nhận người bên trong là Sở Hạo?!

      Mà bên cạnh linh cữu ghé vào rất nhiều bọn hạ nhân toàn bộ bọn họ kêu khóc, Nhất Kiếm đứng ở bên cạnh linh cữu trong tay cầm kiếm giữ im lặng, nhưng từ vẻ mặt ta bi thương cũng có thể thấy được, nội tâm của khó chịu biết bao nhiêu, mà người đau lòng nhất chính là Béo lão nhân, cả người ông đều dại ra ngồi dưới đất, trong mắt mảnh tĩnh mịch, ai cũng thể làm ông tỉnh lại, tay ông gắt gao cầm lấy góc linh cữu, giống như bắt lấy là hết thảy Sở Hạo, Xảo lão thái nhìn bộ dáng này của ông trừ bỏ rơi lệ chính là chờ đợi tiếng động .

      “Ngươi đáp ứng ta phải bình an, ngươi phải bình an , ô ô ô. . . . . .” Chỉ San khóc vô cùng là thương tâm, Lý Lập nghẹn ngào đem nàng ôm vào trong ngực, Chỉ San nắm chặt vạt áo của Lý Lập bả đầu chôn ở trong ngực của thương tâm khóc.

      “Vương gia. . . . . . Vương gia. . . . . . Tình nhi sai lầm rồi, Tình nhi về sau bao giờ ghen tị nữa, Tình nhi nhất định ngoan ngoãn, ngoan ngoãn . . . . . .” Nghe được đến tin dữ của Sở Hạo, Tình nhi cũng nhịn được nữa chạy ra Uyển vào đại sảnh khóc rống chảy nước mắt, cho dù thương nàng, nàng cũng lo, chỉ cần bình an là tốt rồi, nhưng mà kết quả nàng muốn phải thế này, phải này. . . . . .

      Tất cả mọi người đắm chìm ở trong tình cảm bi thương, tiếng khóc, trừ bỏ tiếng khóc liền còn bất kỳ thanh gì, bước chân của Sở Thiên giống như là bị đạp lên đinh giống nhau, thể động đậy.

      “Hoàng thượng?” Chợt đột nhiên biết là người hạ nhân nào mắt sắc phát Sở Thiên liền kinh hô, mọi người nghe thấy vậy toàn bộ nhìn về phía Sở Thiên, cùng quỳ mặt đất hành lễ.

      cần hành lễ!” Sở Thiên hít sâu hơi thẳng, tiếp theo chậm rãi tới bên cạnh linh cữu, mọi người chảy nước mắt nhìn về phía , Sở Thiên thong thả hướng tới linh cữu bước tới, khí giống như là dừng lại, mọi người nhịn nước mắt xuống nhìn về phía hoàng thượng.

      Cho dù muôn vàn muốn, đều lại chậm, nhưng con đường cũng chỉ có ngắn như vậy, khi thong thả tới phía , ta nằm trong vũng máu vẫn là ánh vào mắt của .

      Giờ phút này, trong quan tài khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Hạo có vẻ là bình tĩnh như vậy, nếu phải vết máu đầy người cùng với sợi tóc hỗn độn kia vẫn như trước tin ta cứ như vậy mà rời , mà để cho run run là, lồng ngực của ta có lỗ thủng , vết máu trước ngực sớm đem trong quan tài cũng nhiễm đỏ mảnh, chân của , tay khắp nơi đều là vết thương, làm cho người run run là, mình đầy thương tích nhưng khóe miệng của lại lộ vẻ tươi cười thản nhiên, nhưng mà chính nụ cười này lại làm đau đớn mỗi người nhìn đến người của .

      “Ngươi phải đáp ứng với trẫm trở về giúp trẫm đấy sao?” Sở Thiên nhìn về phía Sở Hạo nằm ở bên trong chậm rãi , nhưng mà người chết cuối cùng là chết, mặc kệ cái gì, như trước trả lời . . . . . .

      “Trẫm cùng ngươi chuyện!” Sở Thiên lớn tiếng .

      “Sở Hạo trẫm cho ngươi biết, ngươi nếu đứng dậy, ta liền tru di cửu tộc ngươi, ngươi phải luôn miệng ngươi hiếu kính cỡ nào với ông ngoại của ngươi ư, ngươi nếu đứng lên ta liền giết ta, ngươi có nghe hay ?” Sở Thiên, đột nhiên đưa tay lôi vạt áo của lớn tiếng hét lên.

      “Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .” Nghe được Sở Thiên rống to, Béo lão nhân phục hồi tinh thần lại tiếp theo ‘bùm’ quỳ mặt đất lớn tiếng khóc, “Hoàng thượng Hạo nhi. . . . . . chết. . . . . . chết a. . . . . .” xong, run run thôi.

      “Lão nhân. . . . . .” Xảo lão thái liền bổ nhào vào bên người Béo lão nhân đỡ ông lên, nước mắt theo lời của ông vẫn ngừng chảy xuống, tiếng khóc phòng trong lại giống như kinh thiên động địa vang lên.

      Sở Thiên nghe thấy vậy run run buông lỏng tay ra, tiếp theo thân thể đổ về phía sau, Tào công công mắt sắc bước lên phía trước đỡ đau lòng kêu lên “Người chết thể sống lại, hoàng thượng ngài phải bảo trọng a!”

      Sở Thiên nhìn về phía Sở Hạo nhắm chặt hai mắt hề có hơi thở, trong lòng khó chịu biết nên cái gì, trong lòng khó chịu thôi.

      “Hoàng thượng. . . . . .” Béo lão nhân nhàng hò hét, đều có ý niệm chết trong đầu.

      tiếng này la lên, Sở Thiên lúc này mới nhớ tới Béo lão nhân còn quỳ vì thế vội cúi người nâng , “Khang ái khanh nhanh đứng lên !” Mặc dù Béo lão nhân từ quan nhiều năm, nhưng Sở Thiên như trước kêu ông là Khang ái khanh.

      Béo lão nhân run run đứng lên, ông như vậy nhìn qua già nua rất nhiều, thân mình cũng run nhè , nghe được tin dữ của Sở Hạo, ông hai ngày hôm này chưa được ăn gì, nước mắt từ lâu khóc khô rồi, lúc này ông đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức bắt được ống tay áo Sở Thiên hò hét “Hoàng thượng cứu cứu Diên nhi, cứu cứu Diên nhi a. . . . . . Hạo nhi hy sinh, Diên nhi thể ở hy sinh. . . . . .”

      Sở Thiên vội vàng gật đầu, “Khang ái khanh ngươi yên tâm, trẫm nhất định cứu sống nàng!” tiếp theo nhịn xuống bi thương hỏi: “Nàng ở nơi nào?”

      “Hoàng thượng, Vương Phi ở Kim Uyển, Phượng công tử trị liệu cho nàng!” nha hoàn liền báo cáo .

      Nghe vậy, Sở Thiên lưu lại hai ngự y để cho bọn họ chiếu cố Béo lão nhân tốt, liền vội vội vàng hướng Kim Uyển tiến đến, hai vị khác theo Tào công công theo Sở Thiên .

      vào Kim Uyển, ràng cảm giác được bên trong có dòng khí mạnh mẽ, còn có loại hơi thở phải của mình, vì thế ngoái đầu nhìn lại để cho tất cả mọi người ở bên ngoài chờ, vào trước nhìn xem.

      Phượng Ly Ca vừa thu hồi vận công, Sở Thiên liền tiến vào.

      “Tham kiến hoàng thượng!” Phượng Ly Ca nhìn thấy hơi hơi vuốt cằm hành lễ , nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.

      cần đa lễ!” xong, Sở Thiên liền tới bên giường, nhìn về phía Ngữ Diên vết thương mặt vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, mặt của nàng trắng bệch có chút huyết sắc nào, vươn tay ra kéo tay nàng đặt ở bên ngoài chăn lại phát tay nàng lạnh như băng.

      “Làm sao vậy? Tay nàng làm sao có thể lạnh như thế?” Sở Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Ly Ca lo lắng hỏi.

      biết, tra ra nguyên do gì , ta nghĩ, là do nàng hoàn toàn tuyệt vọng!” Phượng Ly Ca nhíu chặt mày phân tích , trong lòng cũng lo lắng thôi, lời của vừa ra, Quỷ Tịch bên nhịn được ho khan, Phượng Ly Ca liền vào bên cạnh : “Ngươi phải chú ý thân thể của ngươi, ngươi còn chưa có hồi phục đâu, bây giờ là thời kỳ nguy hiểm thể xảy ra sai lầm gì!” Phượng Ly Ca gấp, Sở Hạo chết đối với đả kích cũng rất lớn, nhưng mà phải thu hồi bi thương trị liệu cho Ngữ Diên, nếu , nàng cũng theo Sở Hạo mà .

      “Cứu cứu nàng, nàng thể chết được thể!” Quỷ Tịch lôi cánh tay của Phượng Ly Ca cầu khẩn .

      “Chuyện này còn cần ngươi tới cầu ta sao, ngươi yên tâm, ta để cho nàng chết, Chỉ là. . . . . .”

      “Chỉ là cái gì?” Quỷ Tịch lo lắng hỏi.

      “Chỉ là nàng đột nhiên mất tình trong lòng, lại mất đứa , chỉ sợ khúc mắc này thể cởi bỏ, trừ phi. . . . . . Trừ phi có thể cứu sống Sở Hạo!” Phượng Ly Ca đột nhiên , tuy rằng lời này có chút đầm rồng hang hổ, nhưng mà là lời muốn nhất trong lòng của , muốn Sở Hạo chết, thứ hai, cũng muốn làm cho Ngữ Diên khó chịu, bởi vì biết, chỉ có Sở Hạo mới có thể để cho nàng có hy vọng sống sót cùng niềm tin.

      “Trẫm nghĩ, nếu là tam bảo hợp nhất hẳn là có thể cứu sống Sở Hạo, còn nữa ta nhớ lầm, nàng là có năng lực kêu gọi tam bảo, cho nên, muốn cứu sống Sở Hạo, trước tiên là phải làm cho nàng tỉnh lại!” Sở Thiên đột nhiên .

      Phượng Ly Ca với Quỷ Tịch nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn hướng Sở Thiên, . . . . . . cái gì?!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 258: màn khiếp sợ!



      “Ngươi có thể nhìn thấy ta? Có thể nghe được ta chuyện?” Quỷ Tịch mày gắt gao nhíu lại, cảm thấy chuyện này có chỗ nào đúng lắm, trong lòng cũng kinh ngạc thôi, Hoàng thượng có thể nhìn thấy ? Đây chẳng phải là có thể nhìn thấy tất cả hồn phách ư?!

      Sở Thiên gật gật đầu, tiếp: “Nếu là trẫm giữ được Bồ Đề lam tốt rồi!” những lời này xong, có chút ảo não.

      “Cái gì? Bồ Đề Lam ở chỗ của ngươi?” Phượng Ly Ca kinh hô, giây sau, kiên định : “Hoàng thượng, ngươi là. . . . . . Là Huyền Vũ kia vẫn giúp của chúng ta đúng ?” Những lời này ra khỏi miệng Phượng Ly Ca như trước cảm thấy có chút khó tin, đây hết thảy cũng quá kỳ diệu .

      “Ngươi là Huyền Vũ? Huyền Vũ?” Quỷ Tịch cũng run run đứng dậy nhìn về phía này Thiên Tử quốc gia.

      Sở Thiên gật gật đầu, lại nhìn về phía Ngữ Diên, “Huyền Vũ như thế nào, vua của nước như thế nào, cho dù có năng lực lớn giờ phút này cũng nhận ra trẫm là bé cỡ nào, các ngươi thấy , bên ngoài tại loạn thành bộ dáng gì nữa, ma quỷ quái trải rộng thế gian, chỉ sợ, thiên hạ này bước tiến về phía hủy diệt!“

      Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca quỳ chân đất nhìn về phía Sở Thiên : “Hoàng thượng, người duy nhất có thể xoay Càn Khôn chỉ có nàng!“

      Hừ“Ách?” Nghe được Phượng Ly Ca như vậy, Sở Thiên nghiêng đầu nhìn về phía khó hiểu hỏi: “Chỉ giáo cho?”

      “Sư phụ từng trước khi lâm chung báo cho biết Tường Vân quốc loạt tai nạn ngập đầu, có thể thay đổi biến tai hoạ chỉ có tứ kiếm xác nhập, bốn người toàn tâm toàn ý hề tạp niệm, mang theo niềm tin như vậy mới có thể cứu vớt muôn dân, mặt khác quan trọng nhất là gặp được linh nữ!” xong, Phượng Ly Ca nhìn về phía Ngữ Diên giường vẫn chưa nơi tiếp, bởi vì biết, bọn họ đều biết!

      “Nàng chính là linh nữ?” Tuy rằng khó hiểu linh nữ trong miệng đến tột cùng là khái niệm gì, nhưng Sở Thiên lại nhìn chằm chằm Ngữ Diên ánh mắt rờì, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      “Nàng thực đặc biệt, ngươi là Huyền Vũ ngươi cũng gặp phải sao?” Phượng Ly Ca hỏi lại.

      “Đúng vậy a, nàng rất đặc biệt!” Sở Thiên gật đầu đồng ý .

      “Cho nên nàng quả quyết thể chết được, nàng có thể cứu vớt dân chúng phải sao?” Quỷ Tịch chậm rãi tới bên người Ngữ Diên, trong lòng đau đớn thôi, nha đầu ngốc này!

      “Đúng rồi Quỷ Tịch, ngươi có thể tra được hồn phách Sở Hạo ở nơi nào ?” Phượng Ly Ca hỏi vội.

      Quỷ Tịch lắc đầu, “Loại tình huống giống như , hồn phách chỉ có bảy bảy bốn mươi chín hôm sau mới có trí nhớ, hồn phách lúc trước là hề có trí nhớ, hơn nữa, nếu muốn cứu nhất định phải nhanh, nếu , khi bị kéo đầu thai rồi, như vậy, cho dù nàng tỉnh, cũng vô lực!” Quỷ Tịch nhắc nhở.

      Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca gấp:“Ta nghĩ, muốn cho nàng tỉnh lại chỉ có thể dùng cách kêu gọi!“

      Quỷ Tịch gật gật đầu ngồi xổm bên giường lôi kéo tay lạnh lẽo của nàng giọng la lên: “Ngữ Diên tỉnh rồi, chớ ngủ, mặt trời chiều lên đến mông rồi!“

      “Ngữ Diên, ngươi phải thích sở Hạo ư, ngươi muốn cứu ư, ngươi có thể cứu , có thể!” Quỷ Tịch từng tiếng ở bên tai nàng giọng kêu lên, Sở Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác trong lòng khó chịu thôi, đứng dậy vào cửa sổ phía trước cúi đầu, trong lòng buồn chán lấp kín.

      Mà Phượng Ly Ca tại phòng trong đốt hương, Quỷ Tịch vẫn lộ ra ý cười lôi kéo tay nàng nhàng kể ra chuyện tình qua, đáy cốc Hỏa Diễm, Quỷ Vực, vân vân, rất là động tình, như vậy làm cho hai nam nhân trong phòng đều có chút lòng chua xót, tình này mọi người đều mồn trước mắt, mà bây giờ cái dương cách xa nhau, cái sinh mệnh đe dọa, ông trời, ngươi muốn Tường Vân quốc diệt vong sao?!

      “Nha đầu ngu ngốc ngươi cho rằng như vậy là Sở Hạo có thể sống sao, ngươi phải muốn gặp thái tử ư, ngươi phải muốn bảo vệ cha mẹ ngươi ư, ngươi này xú nha đầu bất hiếu có biết bên ngoài hỗn loạn thôi hay ? Ngươi có biết toàn bộ Tường Vân quốc bao phủ ở trong bóng ma tử vong hay , ngươi nếu bất tỉnh, người chết kế tiếp là cha nương của ngươi hiểu ?” thanh của Quỷ Tịch tự giác gia tăng rất nhiều, nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống, nha đầu ngu ngốc này, nha đầu ngu ngốc này. . . .

      Phượng Ly Ca vào bên cạnh nhàng vỗ vỗ bờ vai của , lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh của Béo lão nhân, Phượng Ly Ca liền để cho Béo lão nhân cùng Lý Lập tiến vào toàn bộ người còn lại ở lại bên ngoài.

      “Phượng huynh đệ ngươi nhất định phải cứu cứu Ngữ Diên a, nàng thể chết được a, nàng trăm ngàn lần thể chết được a!” Lý Lập lôi quần áo Phượng Ly Ca sốt ruột quát.

      “Lão thân cũng van cầu ngươi, Diên nhi thể chết được a, thể a. . . . . .”

      Phượng Ly Ca liền đem chuyện vừa rồi lại lần, cũng báo cho biết muốn nàng sống sót nhất định phải làm cho nàng có ý nghĩ muốn sống sót mới tỉnh lại, chỉ cần nàng sống, như vậy, Sở Hạo cùng muôn dân cũng có hi vọng.

      Nghe vậy, Béo lão nhân vào bên người Quỷ Tịch, Quỷ Tịch liền nâng ông ngồi ở mép giường, Sở Thiên chậm rãi tới, bên trong mắt của là đau xót vô tận.

      “Diên nhi, ông ngoại đến đây, thực xin lỗi ông ngoại đến chậm, ông ngoại hại ngươi mất Hạo nhi. . . . . .” Béo lão nhân nghẹn ngào , bên Lý Lập cũng nhịn được nữa khóc lên.

      “Diên nhi, nếu ngươi Hạo nhi liền hãy nhanh tỉnh lại, chỉ cần ngươi tỉnh, Hạo nhi mới có thể cứu a, Diên nhi. . . . . . Ông ngoại van ngươi, cứu cứu Hạo nhi, cứu cứu Hạo nhi a. . . . . .” Béo lão nhân bắt đầu khóc ồ lên, ông biết nếu thời gian quá dài, hồn phách Hạo nhi chắc chắc bị kéo đầu thai.

      “Ngữ Diên ngươi tỉnh lại a, ngươi phải muốn về nhà sao? Chúng ta về nhà, quay về thế giới của chúng ta, ngươi trở về a ——” Lý Lập hét lên, nước mắt của hắnmơ hồ hai mắt.

      Đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng tiếng gọi ầm ĩ hưng phấn: “Tuyết rơi, tuyết rơi, trời mở, đêm sáng. . . . . .”

      Trong phòng, mọi người kinh ngạc, cũng cho là mình nghe lầm.

      Vừa mới nhập thu, như thế nào lai có tuyết rơi đâu?

      Sở Thiên nhăn giữa lông mày, đến cửa sổ, đem cửa sổ đẩy ra trong tích tắc đấy, trong phòng liên tục vang lên trận thanh hút khí, chỉ thấy ngoài cửa sổ tuyết trắng tung bay, từng trận như bông hoa kéo dài trong suốt tiếng động lũ lượt rơi xuống đầy trời, gió lạnh cuốn theo từng đoá hoa tuyết theo cửa sổ lay động tiến vào, quả là tuyết rơi!

      Cơ hồ là theo bản năng, mọi người đều đem ánh mắt hồ nghi quăng hướng Ngữ Diên vẫn nằm ở giường, ngẩn ra, phải sợ hãi ngây người.

      Ngữ Diên hai tròng mắt đóng chặt, vẫn chưa mở ra, giọt nước mắt như máu dọc theo khóe mắt Ngữ Diên ôn nhu uốn lượn chảy tràn, dần dần, nước mắt kia càng chảy càng nhiều, huyết lệ đỏ sẫm giống như nước sông ngăn đựơc, theo hai bên má lan ra, nhập vào bên trong tóc đen . . . . . .

      Tuyết đầy trời tung bay, trời đất rất tràn ngập màu sắc.

      Huyết lệ kia chút chảy xuôi, giọt nước mắt màu đỏ chói mắt kinh sợ đụng vào trong long mọi người.

      “Sở Hạo. . . . . . cần. . . . . . cần bỏ lại ta. . . . . . cần. . . . . .” Trong gió tuyết, phảng phất từng tiếng kêu theo huyết lệ kia xa xa bay ra mà . . . . . .

      xuống.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 259: Làm sao ngươi có thể nhẫn tâm bỏ ta?!



      Mọi người trong phòng toàn bộ khiếp sợ, khiếp sợ là chỉ vì huyết lệ từ mắt của nàng bất giác chảy xuống, mà là thanh chua xót hò hét kia, ngay cả Phượng Ly Ca kiên cường đứng đầu giờ này khắc này hai mắt cũng mông lung mảnh, trong lòng biết cái tư vị gì.

      Mà Sở Thiên nhịn xuống chua xót trong lòng quay mặt , nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoài bông tuyết trong suốt cửa sổ giống như hồ điệp nhàng nhảy múa, vươn tay mảnh bông tuyết nhàng rơi vào phía bàn tay của , rất rất , chậm rãi, nó hòa tan ở tại bàn tay của biến mất. . . . . .

      “Ngữ Diên, Ngữ Diên ngươi tỉnh lại , ngươi tỉnh a!” Quỷ Tịch vội vàng phản ứng, cầm lấy tay nàng lớn tiếng la lên, thanh của có chút run run, trong ánh mắt có bi thống vô tận, mặc cho ai đều thể nhìn thấy màn nàng bi tráng như thế .

      “Diên nhi. . . . . . Diên nhi đừng tra tấn chính mình như vậy a. . . . . .” Béo lão nhân dưới giúp đỡ của Lý Lập run run kêu lên.

      Mà Ngữ Diên trừ bỏ khóe mắt ngừng chảy xuống huyết lệ, cả người như trước ở trong ác mộng lẩm bẩm tên Sở Hạo, mỗi tiếng đều đau triệt nội tâm, mỗi tiếng cũng làm cho người ở chỗ này bị run rẩy.

      Béo lão nhân thấy thế nước mắt tuôn đầy mặt, ông sớm biết trong lòng bọn họ là có đối phương, cho dù Hạo nhi uống xong thất tâm cổ, cho dù Ngữ Diên có ý niệm sống trong đầu, nhưng bọn trong lòng vẫn như cũ là có đối phương, mặc kệ sống hay chết!

      Hừ Phượng Ly Ca tới bắt mạch cho nàng, lại bị cảm xúc hóa đột nhiên của nàng mà thay đổi mạch đập khiếp sợ thôi, sao lại thế này, vừa rồi mạch đập của nàng phải như vậy, vì sao chợt đột nhiên liền biến thành hỗn độn như thế?!

      “Làm sao vậy?” Tựa hồ nhận thấy được Phượng Ly Ca nhíu chặt mày, Quỷ Tịch hỏi vội.

      Phượng Ly Ca lắc đầu, “ biết sao lại thế này, mạch tượng của nàng đột nhiên ổn định.”

      Nghe thấy vậy, Sở Thiên liền vào trước mặt của : “Để cho ngự y nhìn xem.”

      “Hoàng thượng thể, màn này giải thích như thế nào? mạch tượng của Ngữ Diên giống người bình thường.” Phượng Ly Ca gấp.

      “Vậy làm sao bây giờ?” Sở Thiên có chút nóng nảy.

      “Hoàng thượng ngươi đừng sốt ruột, y thuật của Phượng Ly Ca kém so với ngự y.” Quỷ Tịch liền khuyên.

      Béo lão nhân được Lý Lập đỡ đến mặt ghế ngồi xuống, Lý Lập nhìn về phía Ngữ Diên giường hôn mê bất tỉnh cũng dừng lại chảy huyết lệ, tim của khó chịu thôi, tại đây mấy ngày này ở chung, sớm đem nàng coi là thân nhân, người thân rất thân rất thân, cùng xuyên qua mà đến, cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng hôm nay, để cho mình ở lại cái thế giới này sao?!

      “Làm sao có thể tàn nhẫn rời em , tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao, hết thảy đều là lỗi của ai, trả giá đổi lấy loại kết quả này, làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương em, tội nghiệp em nhiều như vậy, hạnh phúc mất hứa hẹn tiêu tan, bảo vệ cho hai người, người quá. . . . . .” thanh khàn khàn của Lý Lập thong thả ở bên trong phòng vang lên. . .

      Mọi người toàn bộ quay đầu nhìn về phía , Lý Lập bước tiêu sái lại đây, trong miệng của như trước hát ca khúc như vậy, biết nàng làm như vậy rốt cuộc có đáng giá hay , nếu là có nhớ lầm tháng trước nàng còn la hét phải về nhà, trở lại cái thế giới quen thuộc của bọn họ, nhưng bây giờ lại thành bộ dạng này, theo như lời ca khúc này, đây hết thảy rốt cuộc là vì cái gì?

      Nàng trả giá như vậy gian khổ như vậy đổi lấy cũng là loại kết quả này sao?! đáng giá ?!

      “Làm sao có thể tàn nhẫn rời em , tất cả chuyện này rốt cuộc là vì sao, hết thảy đều là ai lỗi, trả giá đổi lấy loại kết quả này, làm sao có thể nhẫn tâm làm thương tổn em, tội nghiệp em nhiều như vậy, hạnh phúc mất hứa hẹn tiêu tan . . . . . .”

      khí trong phòng dừng lại, ca khúc như vậy làm cho tất cả mọi người biết nên cái gì, Lý Lập cứ như vậy ôn nhu hát, trong lòng mực yên lặng yên cầu nguyện, Sở Hạo, ngươi phải nàng ư, ngươi nàng sao lại để cho nàng khó chịu như vậy, ngươi nếu là nàng hãy chiếu cố nàng tốt, ngươi nếu là nàng, lại há có thể thấy nàng lâm vào bên trong ác mộng mình bi thương?!

      “Ách. . . . . .” ‘Sở Hạo’ trong miệng Ngữ Diên rốt cục bị thay đổi, mọi người nghe được rên rỉ yếu ớt toàn bộ lập tức lao lên.

      Phượng Ly Ca lại cầm lấy tay nàng bắt mạch cho nàng, lúc này, nhíu chặt mày rốt cục chậm rãi giãn ra, “Có hiệu quả rồi, khí tức của nàng bắt đầu dần dần vững vàng rồi!” hưng phấn .

      “Lý Lập hát nhanh lên a!” Phượng Ly Ca liền nhìn về phía hét lên.

      “A? Hát? Hát cái gì?” Lý Lập hiển nhiên bị màn bất thình lình làm cho ngây ra lúc, nháy mắt đem ca khúc vừa mới hát quên mất.

      “Ca hát a, ca khúc của ngươi có ảnh hưởng, hát nhanh lên!” Phượng Ly Ca lại nhắc nhở.

      “Đúng vậy, ngươi mau hát a, hát ca khúc nàng quen thuộc!” Quỷ Tịch cũng hét lên, nhìn về phía Ngữ Diên mày hơi hơi chau lên, sốt ruột , biết Lý Lập cùng Ngữ Diên hình như là đến từ cùng nơi, nếu là như vậy, như vậy, ca khúc của có lẽ có thể chừng làm cho nàng nhớ lại!

      Từ sau khi rời khỏi đáy cốc, thính lực này vẫn chưa có phục hồi trở về như cũ, cho nên lời của Quỷ Tịch từng chữ vẫn tiến nhập vào trong lỗ tai của , vì thế liền hát “Bởi vì mơ thấy rời , em từ trong mơ tỉnh lại, xem gió đêm thổi qua cửa sổ, em có thể cảm nhận tình của , đợi cho ngày nào đó già , còn bên cạnh em, nghe lời dối này, theo chuyện cũ chậm rãi bay , bao nhiêu người từng ái mộ dung nhan của em lúc còn trẻ, ai cũng phải thừa nhận năm tháng vô tình biến thiên, bao nhiêu người từng ở bên cạnh lúc sống, cũng biết cả đời có em ở bên cạnh . . . . . .”

      Vì sao lựa chọn ca khúc như vậy, đó là bởi vì dưới đáy lòng niềm tin, nguyện ý cùng nàng ở lại cái thế giới này, ở trong này có nhiều các bằng hữu đáng như vậy, tất cả mọi người là thiệt tình đối đãi, trở lại thế kỷ 21 nơi đó có mấy bằng hữu đối đãi được như vậy , đối với nàng có tạp niệm, thầm nghĩ thời điểm về già còn có thể đến nhà nàng lang thang la cà là tốt rồi!

      Ca khúc của chậm rãi mà đến, giường mày Ngữ Diên lần trói chặt sâu, mọi người thở cũng dám thở mạnh xuống, bọn họ sợ kinh động đến nàng, bông tuyết bên ngoài như trước ngừng rơi xuống, khí trong phòng nháy mắt thành đóng băng, tất cả mọi người đều khẩn trương thôi.

      “Sở Hạo. . . . . . Sở Hạo. . . . . . cần. . . . . . cần. . . . . .” Ngữ Diên hét lớn tiếng đột nhiên ngồi dậy, mọi người tự nhiên bị nàng làm cho hoảng sợ, giây sau, Quỷ Tịch liền lôi kéo tay nàng lo lắng kêu lên: “Ngữ Diên, ta là Quỷ Tịch, Ngữ Diên, Ngữ Diên. . . . . .”

      “Diên nhi. . . . . .” Béo lão nhân đứng ở mép giường nhàng la lên tiếng.

      Nàng mở hai mắt ra khắc kia, bông tuyết bên ngoài lặng yên phát ra hơi thở ngừng lại, mà mắt của nàng cũng có chảy ra huyết lệ, nàng kinh ngạc nhìn phía trước, ánh mắt cũng chưa nháy cái, giống như khúc gỗ.

      “. . . . . .” ai chuyện rồi, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn nàng, trong khí tràn ngập mùi khẩn trương.

      “Sở Hạo. . . . . .” Chợt đột nhiên, khuôn mặt Ngữ Diên bình tĩnh trước mặt lại nổi lên gợn sóng, nàng lập tức đem chăn xốc lên xuống, ai ngờ nàng căn bản cũng có sức lực, lập tức liền ngã xuống mặt đất, cử động như vậy làm cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Quỷ Tịch bước lên phía trước nâng nàng.

      “Sở Hạo, Sở Hạo ở nơi nào, các ngươi có dẫn trở về hay ? Có hay ? Có hay ?” Ngữ Diên gắt gao cầm lấy cánh tay Quỷ Tịch, lớn tiếng quát.

      “Ngữ Diên. . . . . .”

      “Ngươi buông, ta muốn tìm , ta muốn tìm . . . . . .” Ngữ Diên mạnh mẽ đem tay mình rút ra khỏi tay của Quỷ Tịch, bước hướng phía tước bò , Quỷ Tịch thấy thế đau lòng ngã xuống mặt đất, nguyên bản thương tích của nặng mà vẫn chưa lành, nay, thấy bộ dạng của nàng như thế, tâm của đều quấn thành mảnh.

      “Diên nhi bình tĩnh chút!” Béo lão nhân liền ngồi xổm xuống khuyên, nhưng mà bây giờ trong mắt trong tai nàng nghĩ toàn bộ đều là Sở Hạo, lời của bọn , nàng hoàn toàn nghe lọt.

      “Ông ngoại, để đấy cho ta!” Phượng Ly Ca chậm rãi đem Béo lão nhân dìu dắt đứng lên, giây sau, xoay người ngồi xuống ôm lấy nàng.

      “Sở Hạo. . . . . . Sở Hạo. . . . . .” Ngữ Diên trong lòng động lung tung lên, trong miệng vẫn nhớ kỹ tên này.

      “Đừng nhúc nhích, ngươi phải muốn thấy ư, ta dẫn ngươi !” Phượng Ly Ca lần đầu tiên dùng loại ngữ khí có vẻ kiên định, nghe được lời của Phượng Ly Ca, nàng nhúc nhích nữa.

      “Hoàng thượng!” Phượng Ly Ca nhìn về phía Sở Thiên.

      Sở Thiên từ trong ánh mắt của tất nhiên hiểu được nhiều thứ, gật gật đầu : “Chờ chút!” xong, quay người ra ngoài, biết Phượng Ly Ca có ý gì, vì thế, ra ngoài đem toàn bộ mọi người ở Sở phủ phân phát, làm cho toàn bộ bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi cùng với chờ đợi tin tức, mà Tào công công chủ yếu phụ trách trông giữ Sở phủ nơi này, cho phép bất luận kẻ nào bước vào Sở phủ, cùng với Phượng Ly Ca đều nghĩ giống nhau, Ngữ Diên có được hai trong bảo khố có thể kêu gọi tam bảo cùng với đặc thù của nàng quả quyết thể để cho người nhìn thấy, nếu , chắc chắn gây nên rất nhiều mầm tai vạ!

      Hạ nhân bên trong Sở phủ cùng với Xảo lão thái bọn họ toàn bộ bị phân phát ra khách sạn, toàn bộ bên trong Sở phủ nhất thời liền im lặng thôi, Phượng Ly Ca lúc này mới ôm Ngữ Diên chậm rãi hướng đại sảnh đến, mọi người liền theo qua.

      Xuyên qua đình viện, Phượng Ly Ca ôm nàng bước chân nặng nề hướng linh cữu màu đen trong đại sảnh kia chậm rãi mà , ngay tại thời điểm tới trước mặt linh cữu, Ngữ Diên kéo kéo vạt áo Phượng Ly Ca ý bảo buông nàng ra, Phượng Ly Ca tuy có chút bận tâm nàng, nhưng như trước nghe theo lời của nàng để nàng xuống dưới.

      Ngữ Diên từ phía sau bước về phía trước, khoảng cách ngắn ngủn, nàng té ngã nhiều lần, nhưng đều rất nhanh đứng lên, Phượng Ly Ca vươn tay để cho mọi người cần qua, bởi vì biết, tại cái gì, nàng đều nghe vào, trong nội tâm nàng có đau lòng mạnh mẽ, mà bọn họ phải đợi để cho nàng phát tiết ra .

      Sờ soạng chăm chú linh cữu Ngữ Diên chậm rãi tới trước mặt của , ánh vào mắt của nàng là cái vẻ mặt bình tĩnh lộ nụ cười thản nhiên kia, nước mắt của nàng lại lặng yên chảy xuống, càng ngày càng nhiều, mọi người ngước mắt nhìn về phía trung nơi tuyết lớn cấp tốc bay ở dưới, trong lòng tất cả đều cùng khí trời giống nhau, hàn băng đến xương.

      “Sở Hạo. . . . . . Tỉnh , chớ ngủ. . . . . . Chàng xem, bông tuyết đẹp a, chàng nhìn thấy sao?”

      “Sở Hạo, có phải chàng tức giận hay ? Có phải bởi vì ta làm mất đứa , mà chàng để ý tới ta hay ?” điệu Ngữ Diên run run quanh quẩn ở trong đại sảnh trống vắng.

      “Thực xin lỗi, ta phải cố ý. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta sinh thêm đứa nữa được ? Chàng đừng ngủ được , làm sao vậy, ở nơi này của chàng tại sao có thể có cái lỗ , có đau hay ?” Ngữ Diên hoảng hốt vuốt cái miệng vết thương ở ngực Sở Hạo kia, huyết lệ chà chà chảy xuôi theo.

      “Chàng thể ngủ, ngủ chết, ngủ chết đúng hay ? Chàng ngươi thích ta, vậy sao chàng có thể bỏ ta , làm sao có thể a?!” Chợt đột nhiên, Ngữ Diên giống như là mất khống chết, gắt gao lôi vạt áo Sở Hạo lớn tiếng quát, tiếp theo bốn phía khóc lên, Quỷ Tịch bước lên phía trước ôm nàng.

      “Đừng khóc, van cầu ngươi đừng khóc!” lòng Quỷ Tịch ở trong tiếng khóc của nàng run nhè .

      Nước mắt mọi người lại chảy xuống, Phượng Ly Ca quay đành lòng thấy nàng như vậy, Sở Thiên cũng như thế, Béo lão nhân chậm rãi tới trước mặt của nàng ngồi xổm xuống lôi kéo tay nàng, “Diên nhi, Diên nhi. . . . . .”

      Ngữ Diên chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Béo lão nhân, môi run run thôi, “Ông ngoại. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”

      “Hài tử ngốc, đừng thực xin lỗi cái này cũng trách ngươi!” Béo lão nhân liền khuyên.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng nhịn được nữa gắt gao lôi quần áo quỷ Tịch tựa vào của trong lòng của lớn tiếng khóc : “Là ta, là ta hại chết Sở Hạo, lỗi của ta, đều là lỗi của ta, đứa . . . . . . Đứa ta cũng vậy bảo vệ được. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Nàng khóc vô cùng là thương tâm, đau triệt nội tâm, loại tiếng khóc này làm cho mấy vị nam nhân lại chảy nước mắt xuống.

      “Ngữ Diên đừng khóc, đừng khóc được ?” thanh Quỷ Tịch ôn nhu.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy lau nước mắt ngước mắt nhìn về phía Quỷ Tịch, Quỷ Tịch mỉm cười, nhưng mà cười như vậy so với khóc còn khó coi gấp trăm lần, thay nàng lau huyết lệ chua sót cười cười, “Ngươi khóc bộ dạng quá xấu, Sở Hạo ghét bỏ ngươi!”

      Ngữ Diên nghe vậy cái mũi đau xót lại khóc lên, Quỷ Tịch liền ôm nàng : “Nha đầu ngốc khóc cái gì đâu, ngươi có thể cứu sống , ngươi có thể dể cho tình của các ngươi lặp lại lần!” Quỷ Tịch nhàng vỗ phía sau lưng của nàng .

      “Cái gì? Ngươi cái gì?” Ngữ Diên nâng mắt lên nhìn về phía run run hỏi.

      Quỷ Tịch lau nước mắt của nàng : “Đứa ngốc, ngươi chẳng lẽ quên mất thế giới có tam bảo đấy sao, mà ngươi, có khả năng là chủ nhân của tam bảo, ngươi có thể kêu gọi tam bảo, chỉ cần tam bảo tề tựu, là có thể sống lại!” Quỷ Tịch an ủi .

      Ngữ Diên nghe kinh ngạc nhìn hướng Quỷ Tịch, tiếp theo nhìn nhìn Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca khẽ gật đầu, mà bên Sở Thiên cũng gật gật đầu nhìn về phía nàng, vậy chăng? Chỉ cần có thể kêu gọi tam bảo còn có thể cứu sao? Nháy mắt, trong lòng của nàng liền bốc cháy lên hi vọng, cũng lập tức đưa ánh mắt dời về phía Sở Hạo nằm ở trong linh cữu.

      Sở Hạo, chàng nghe chưa, chàng thể bỏ ta xuống, ta rồi sinh tử quan tâm, nhưng ta nhất định bỏ lại chàng, nhất định !

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 260: vai mỗi người trọng trách đều rất nặng!



      Có hi vọng, Ngữ Diên lại có ý nghĩ sống sót, nàng lau nước mắt hai má lúc này mới chú ý tới bong tuyết bay bầu trời cùng với từng tầng màu trắng mặt đất kia

      “Tuyết rơi? Làm sao có thể có tuyết đây?” Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn về phía Quỷ Tịch dò hỏi, nàng nhớ đây mơi là nhập thu, nhưng vì cái gì mà bên ngoài lại có bông tuyết lớn như vậy, mà mặt đất sớm nhuộm trắng mảnh.

      “Ngươi. . . . . . Nước mắt của ngươi. . . . . .” Quỷ Tịch hơi hơi nhíu mi nhìn về phía nàng .

      Nghe thấy vậy, Ngữ Diên đưa tay nhìn nhìn đụng vào nước mắt lúc trước, lúc này mới phát trong tay mình dính đầy máu, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ là vết máu sở Hạo?!

      “Ngươi chảy xuống là huyết lệ.” Quỷ Tịch đột nhiên .

      “Máu. . . . . . Huyết lệ?” Nghe thấy vậy, Ngữ Diên run run chạm vào nước mắt trong hốc mắt chút, rồi lại đột nhiên phát đều giống như bình thường hề khác nhau a, màn này cũng làm cho mọi người ở đây lại sửng sốt, sao lại thế này, vừa rồi ràng chảy ra là huyết lệ, như thế nào lập tức liền thay đổi?!

      Ngữ Diên nhìn thấy mọi người giật mình ánh mắt lại khó hiểu, làm sao vậy?!

      “Ta nghĩ chỉ có khi nàng nàng đau triệt nội tâm mới có thể chảy ra huyết lệ !” Phượng Ly Ca nhìn về phía những bông tuyết bay tản bầu trời bay xuống dưới .

      Tuy rằng nàng lúc trứơc có chút hiểu được bọn họ đến tột cùng cái gì, nhưng mà vừa rồi Phượng Ly Ca , nàng lập tức hiểu được sao lại thế này rồi, chỉ là huyết lệ từ trong miệng xác thực làm cho người ta thể tưởng tượng được.

      “Quỷ Tịch, đỡ ta đứng lên!” Ngữ Diên muốn nghĩ tới chuyện tình quỷ dị này, tại tất cả tâm tư của nàng đều làm cách nào kêu gọi tam bảo làm cách nào để cứu sống Sở Hạo, vì thế sau khi Quỷ Tịch nâng nàng vừa mới đứng vững, nàng nhìn mọi người chậm rãi mà kiên định : “Đem Sở Hạo đưa vào phòng của ta, ta cần kêu gọi tam bảo!”

      “Ngữ Diên, ta nghĩ cần từ từ, thân thể của ngươi tại thích hợp. . . . . .” Lời của Phượng Ly Ca chỉ nửa liền nữa, nhưng mà lo lắng của tất nhiên có đạo lý của .

      “Phượng Ly Ca, cần lo lắng cho ta, ta sao!” xong, nàng miết mắt thấy về phía Sở Thiên, nhất thời trong mắt xuất khác biệt, hoàng thượng, hoàng thượng tại sao lại ở chỗ này?!

      Sở Thiên lên nhìn về phía Ngữ Diên thành khẩn : “Cầu xin ngươi phải cứu sống Sở Hạo, nếu Tường Vân quốc này hoàn toàn bị diệt vong!” Ngữ khí của ràng có chút thương cảm cùng bất đắc dĩ sâu

      “Tường Vân quốc diệt vong? Sao lại thế này? Chẳng lẽ là ôn dịch có cách nào khống chế sao?” Ngữ Diên liền lo lắng hỏi, việc nàng hôn mê chút, làm sao có thể liên lụy đến diệt vong? Nhưng lại cùng Sở Hạo có liên quan, chẳng lẽ Sở Hạo có thể ngăn cản sao?!

      “Cung Vương Phi, để cho chúng ta cho ngươi ” Tào công công chăm chú nhìn nàng gật đầu, liền đem toàn bộ chân tướng tình ra lần.

      “Cái gì? Hoàng thượng ngươi. . . . . . Ngươi là Huyền vũ kia từng cứu chúng ta?” Chuyện này khó làm cho người ta tin tưởng, tất cả cũng quá kỳ diệu rồi, hơn nữa Quỷ Vương quanh quẩn lại làm mọi thứ mục đích là muốn làm gì, nghĩ muốn gieo rắc ôn dịch mang hồn phách đến là muốn cho dân chúng lâm vào sợ hãi mà xưng đế sao?!

      “Cho nên, trẫm cầu xin ngươi nhất định phải cứu sống Sở Hạo, kinh thành tại chỉ là ôn dịch cùng với thủ hạ của Quỷ Vương, mà ngay cả toàn bộ ma quỷ quái trong địa ngục đều xông lên kinh thành, may mắn chút huyết lệ vừa rồi của ngươi, mới khiến cho bầu trời đục ngầu này là sáng sủa chút, tại dân chúng trong kinh thành lòng người bàng hoàng, trẫm chỉ sợ lúc này đây, Tường Vân quốc xuất đại nạn trước nay chưa từng có, sợ tất cả con dân bị liên lụy!” Sở Thiên nhìn về phía nàng ra lo lắng trong lòng cùng với hi vọng thâm hậu đối với nàng mang.

      “Tại sao có thể như vậy?” Ngữ Diên nghe thấy vậy khỏi đem mày gắt gao rối rắm thành đoàn.

      “Hoàng thượng sai, cho nên, lúc này đây cả quốc gia Tường Vân quốc này còn cần ngươi, nên ngươi phải chăm sóc mình!” Phượng Ly Ca mở miệng .

      Ngữ Diên nhìn về phía Sở Thiên lại nhìn Phượng Ly Ca chút, khẳng định gật đầu, “Yên tâm, cần các ngươi , ta cũng vậy dùng hết tất cả khí lực cùng năng lực làm cho tỉnh lại, nhất định!” Những lời này của nàng vô cùng kiên định, như là ở tự với tâm mình, có cơ hội này, nàng trăm ngàn thể mất !

      tại kinh thành rất nguy hiểm, chúng ta thể lãng phí thời gian!” xong, Ngữ Diên nhìn về phía Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca thấy thế trong lòng cho dù mọi cách lo lắng cũng chỉ có thể gật đầu, bởi vì biết, kinh thành bắt đầu lâm vào nguy cơ rồi, nếu chờ lâu giây, như vậy, hậu quả tưởng tượng được!

      Ngữ Diên thấy thế cảm kích gật đầu, Tào công công liền để cho Phượng Ly Ca đem thi thể Sở Hạo nâng dậy, thân thể của khỏe mạnh cường tráng võ công rất cao, vác người hẳn là vấn đề gì, nhưng lại bị Nhất Kiếm ngăn trở, vẫn đứng ở bên quan tài của Sở Hạo nhúc nhích, như là pho tượng đá, nghe được phải cõng Sở Hạo, tự nhiên dẫn đầu xoay người, Tào công công thấy thế cũng gì, giúp Phượng Ly Ca đem thi thể Sở Hạo đỡ đến người của để cho cõng trước đến Kim Uyển của Ngữ Diên.

      Lý Lập thấy thế liền đỡ lấy Béo lão nhân theo qua, Tào công công thấy thế lại đem đại môn khóa chặt lại tiếp theo liền theo phía sau Sở Thiên vội vã tiến đến.

      Quỷ Tịch tại lúc Phượng Ly Ca dìu đỡ bước đến Kim Uyển, hồi gọi hồn sắp bắt đầu, nhưng tâm lại đột nhiên bất an, cảm giác tình tựa hồ đơn giản giống như bọn họ nghĩ vậy.

      “Làm sao vậy?” Phượng Ly Ca tựa hồ nhận thấy được thích hợp vì thế liền quan tâm hỏi.

      . . . . . . có gì.” liền trả lời.

      vậy chăng? Nhưng mà ta xem sắc mặt của ngươi được tốt lắm?” Phượng Ly Ca có chút yên tâm hỏi.

      có việc gì, ta có việc gì.” Quỷ Tịch mỉm cười cho nụ cười an tâm, nhưng trong lòng như trước thể bình tĩnh, biết mình tại sao lại xuất loai lo lắng này, cảm thấy được phía sau có tai hoạ lớn hơn nữa, với lại, loại cảm giác này rất là mãnh liệt, giống như cho biết, rất gần, rất gần.

      “Quỷ Tịch!” Phượng Ly Ca thấy có sai sót liền gọi lên.

      “A, đúng, thực xin lỗi a, chúng ta theo sau ” bị gọi lên Quỷ Tịch đột nhiên phát tất cả mọi người trước mất rồi, vì thế liền bước chân nhanh hơn theo Phượng Ly Ca , nhưng trong lòng an ủi bản thân, hẳn là quá mệt mỏi, cho nên mới sinh ra suy nghĩ miên man , vì thế, hít hơi sâu rất nhanh theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :