1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 251: Coi trọng ngươi



      “Người nào?” Chợt đột nhiên nhìn thấy Ngữ Diên tới trước mặt bọn họ, hai người này cầm lấy trường kiếm chuẩn bị đâm lại đây, chính là còn chưa kịp kêu lên, kiếm trong tay Ngữ Diên cũng vòng đường, hai thị vệ cứ như vậy ‘đông’ tiếng ngã xuống, Ngữ Diên cười lạnh tiếng sau đó vọt vào ngay lập tức.

      Nàng vừa mới vào, vách đá bên cạnh bước ra hai nam nhân, “Quỷ quân sĩ của chúng ta vì sao rút lui nhiều người như vậy, hơn nữa, tại sao phải để cho nàng vào? Bằng thực lực của chúng ta hoàn toàn có thể ngăn cản nàng vào, bọn họ đều là thị vệ được huấn luyện rất nghiêm ngặt!” chuyện đó là thị vệ mặc quần áo giống thị vệ vừa mới chết .

      “Đại nhân hạ lệnh cho phép làm thương tổn nàng, nếu cố ý ngăn cản mà …, như vậy nàng nếu bị thương tổn, ta và ngươi mười cái mạng cũng đủ đền, nàng muốn vào để cho nàng vào là được rồi, chỉ cần cho nàng đâu, làm thương tổn đến đâu!” tên là quân sĩ nam nhân .

      Thị vệ nghe thấy vậy ồ tiếng liền gì nữa, nhưng trong lòng lại nghi hoặc thôi, đại nhân này vì sao đối với nữ tử này tốt như vậy? Bộ dạng nàng cũng phải cực kỳ kinh diễm gì a, hay là nàng có chỗ nào rất đặc biệt!

      Tiến vào trong địa lao, Ngữ Diên liền đến từng gian xem xét có tung tích Sở Hạo hay , trong địa lao u ẩm ướt quỷ dị này, nàng đề phòng nắm kiếm Chu Tước bước xuống dưới, chỉ là càng xuống, nghi ngờ của nàng càng lớn, vì sao nơi này đến thị vệ cũng có?!

      ‘ai u, ai u’ trong địa lao thống khổ tiếng rên rỉ khắp nơi đều có thể nghe thấy, nghe đến loại thanh này lại nhìn đến nơi ẩm uớt như thế, lòng của nàng bất an, cảm giác có chỗ nào đúng lắm, còn đợi đến nàng cẩn thận phân tích, lại nghe thấy từng tiếng thấp lẩm bẩm, “Ngữ Diên. . . . . . Ngữ. . . . . . Diên. . . . . .”

      Sở Hạo?!

      Tuy rằng loại thanh này vô cùng mỏng manh, nhưng mà nàng vẫn lrõ ràng nghe được, tiếng thống khổ rên rỉ kia, làm cho tâm nàng đều thót lên tới cổ họng, vì thế nàng rất nhanh hướng nơi có tiếng cấp tốc chạy , dọc đường, địa lao rất nhiều người bị tra tấn bộ mặt bị thay đổi hoàn toàn, loại bộ dáng này càng làm cho nàng lo lắng thôi.

      “Diên. . . . . .”

      “Sở Hạo, Sở Hạo!” nghe thế loại rên rỉ giống như trong mộng, nàng vội vàng vào, cảnh tượng trước mắt làm nàng ngừng biến hóa, nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua có nhà tù lớn như vậy, cứ như vậy, nàng chạy tới cái nhà tù cuối cùng rồi ngừng lại.

      Ở phía xa, nàng có thể thấy ràng người nằm úp sấp rơm rạ, người này mặc quần áo ‘màu đỏ’, nàng biết màu đỏ này là máu, là máu nhuộm đỏ, tuy rằng thấy được khuôn mặt của , nhưng trong lòng tựa hồ có đáp án, nàng chậm rãi lên phía trước, cho đến cửa nhà tù nàng ngừng lại, ngây ngốc nhìn cái người trong phòng giam kia.

      “Sở Hạo. . . . . .” Nàng bắt lấy cửa sắt nhàng kêu lên tiếng, lòng của nàng đau.

      “Diên. . . . . .” khẽ lẩm bẩm trong mộng giống như trước, loại thanh nàylàm cho nước mắt Ngữ Diên nháy mắt lướt qua, giây sau, nàng cầm lấy kiếm Chu Tước hung hăng bổ về phía ổ khóa này, ‘bịch’ tiếng, khóa rơi xuống mặt đất, nàng liền đẩy cửa nhà tù ra chạy tới.

      “Sở Hạo, Sở Hạo!” nàng vào trước mặt , quỳ gối xuống mặt đất cố sức nâng dậy để cho tựa vào khuỷu tay của mình, Sở Hạo được nhấc lên vẫn như trước nhắm chặt hai mắt, toàn bộ mặt đều là máu còn có vết máu dính thêm rơm rạ vào, Ngữ Diên liền nhàng xoa mặt cùng với rơm rạ đầu , giọng kêu lên: “Sở Hạo, ngươi tỉnh , ta tới rồi, ta tới rồi!”

      Trong lòng , hơi thở mỏng manh, khuôn mặt tuấn mỹ tựa hồ trải qua đủ loại phong ba, ở bên trong tiếng gọi lên của nàng, mày của hơi hơi chau lên, ngay sau đó chậm rãi mở đôi mắt ra .

      “Sở Hạo. . . . . . Rất đau đúng hay ?” Ngữ Diên vung tay áo cẩn thận chà lau cho , mà trong mắt của xuất nghi hoặc cùng với tin sâu.

      “Làm sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi lợi hại như vậy tại sao lại biến thành như vậy?” Ngữ Diên cái mũi chua xót thôi, nước mắt theo gương mặt tích lạc ở dung nhan của .

      “Ngữ Diên. . . . . .” nhàng kêu lên tiếng, Ngữ Diên còn chưa kịp trả lời, lại đột nhiên chua xót cười cười, “ thể tưởng được lại xuất ảo giác . . . . . .” xong, cố sức giơ tay lên muốn đụng vào ảo giác này, lại nghĩ rằng, Ngữ Diên chen ngang cầm tay khẳng định lớn tiếng : “Đây phải ảo giác, ta tới rồi, ta tới đến bên cạnh ngươi rồi, cho phép chết có nghe hay ?”

      “Ách?” ngây ra lúc, lại mở to hai mắt, muốn nhìn chút có phải vậy hay .

      “Đứa ngốc, ngươi phải nằm mơ, ánh mắt trừng lớn như vậy làm cái gì?” Ngữ Diên bĩu môi nước mắt nhịn xuống cười nhạo .

      là nàng?” Sở Hạo sau khi xác định nàng là người , hiển nhiên có kích động, ngược lại là kinh ngạc, tiếp theo đột nhiên vươn tay dùng sức lôi cổ tay của nàng quát lớn “Người ngu ngốc này, làm sao nàng lại tới nơi này? Nhanh rời cho ta!” xong, đột nhiên có chút ho khan tiếp theo liền ói ra máu.

      “Sở Hạo, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ a@” Ngữ Diên vội vàng nhanh chóng lấy tay chà lau vết máu bên miệng , trong lòng vừa kinh vừa sợ.

      “Ngu ngốc. . . . . .” nhịn xuống máu ở trong ngực cấp tốc chảy ra nhíu mi .

      “Ngươi mới là ngu ngốc đây, bị thương còn chít chít méo mó như vậy!” nàng ôm lấy chua xót cười cười , kỳ nhìn thấy bộ dáng này của , lòng của nàng rất đau, nhưng lại muốn lo lắng, chỉ có thể làm bộ sao cả để khiến cho khỏi lo lắng.

      nhanh lên, nhanh lên. . . . . .” dùng lực đem nàng đẩy ra, mà liền ngã xuống mặt đất.

      Ngữ Diên thấy thế sốt ruột đưa tay muốn dìu , lại bị tay ngăn cản, “Nhanh nghĩ biện pháp rời , hãy chiếu cố chính mình cùng đứa tốt!” ánh mắt của xuất kiên định trước nay chưa từng có.

      “Ngươi cái gì cũng đều nhớ lại có phải hay ?” Nàng nhìn hỏi

      có!” nhìn nàng.

      Ngữ Diên bất đắc dĩ cười, nàng biết cái gì cũng nhớ được rồi từ ánh mắt nhiệt tình nhìn nàng kia, liền nhìn ra, muốn để cho nàng biết, nàng cũng giả bộ biết được rồi, vì thế : “Được, nhớ cũng thế, nhưng mà ta thể rời , cho dù phải là vì ngươi, cũng vì ông ngoại!”

      “Ách? Ông ngoại làm sao vậy? Ông ở nơi nào?” Nghe thấy Ngữ Diên nhắc tới hai chữ ông ngoại, liền khởi động thân mình ngước mắt nhìn lại, nhưng nhịn người có khí lực lập tức liền ngã xuống mặt đất, Ngữ Diên liền quỳ gối trước mặt của đưa tay đỡ .

      “Bọn họ đều đến nơi này, nhưng lại đều tách rời ra.” Ngữ Diên cúi đầu nhìn về phía lo lắng .

      “Ông ngoại. . . . . .” Nghe thấy vậy, tim của bắt đầu có chút bận tâm, tử thần này lợi hại, bất kể là pháp thuật của hay là linh khí đều so với Quỷ Vương cao hơn 2 lần, nếu bọn họ rơi vào tay của tên này chẳng phải là. . . . . .

      “Ngươi đừng lo lắng, ta cứu bọn họ, cũng cứu ngươi!” Ngữ Diên tựa hồ hiểu được lo lắng của khỏi .

      Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía nàng chua sót cười, “Ngu ngốc ngươi nghĩ rằng nơi này rất đơn giản, ta còn được, ngươi cho là ngươi có thể sao? Chạy nhanh tìm cơ hội rời cần quay lại. . . . . .” quay đầu muốn nhìn nàng, phải bởi vì phiền chán, mà là bởi vì càng nhìn càng thể bỏ.

      , ta !” khẩu khí của Ngữ Diên kiên định .

      “Biến, ngươi cút cho ta, bổn vương mới cần ngươi tới cứu!” quay đầu nhìn về phía trong giọng của hiển thị lạnh lùng ràng.

      “Ngươi hung hăng cái gì, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý tới cứu ngươi sao? Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta tại sao phải cứu ngươi a, đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì quan hệ tới ông ngoại, là bởi vì nguời ta mới đến cứu ngươi, ngươi yên tâm, chỉ cần cứu ngươi ra ngươi thích như thế nào liền như thế nào!” Ngữ Diên nhìn về phía bực bội .

      “Ngươi. . . . . .” nhìn về phía nàng biết nên khuyên như thế nào.

      “Ngươi đừng cho rằng ta là của ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi còn sống ra ngoài, ta liền lập tức biến mất, dù sao. . . . . . Dù sao Quỷ Tịch đối với ta tốt như vậy, ta có thể gả cho Quỷ Tịch đến đoạn tình người quỷ làm dở, đến lúc đó ta có thể mang theo đứa cùng Quỷ Tịch cùng nhau lưu lạc nơi chân trời, ngươi thích làm gì làm thôi!” Nàng nhìn chu miệng .

      Nghe thấy vậy, Sở Hạo đột nhiên tức giận bắt lấy tay nàng quát lớn, “Ngươi dám!”

      “Ngươi nếu chết, ngươi xem ta có dám hay !” nàng nhíu mi trừng mắt nhìn về phía phản bác.

      ‘ba ba ba’ đột ngột tiếng, có người ở trong bóng đêm vỗ tay lên, tiếp theo trong bóng đêm truyền ra tiếng, “ là thâm tình a” giây sau, trong bóng đêm ra đám người, cầm đầu tất nhiên là tử thần đại nhân, theo bên cạnh , là bốn tỳ nữ sống mơ mơ màng màng, còn có rất nhiều bọn thị vệ.

      “Là ngươi? Ngươi bán đứng ta?” Ngữ Diên nhìn thị vệ cùng nhóm tỳ nữ này khỏi tức giận nhìn vào trong mắt của tràn ngập tức giận, đáng chết, nàng lúc sơm nên giết trước.

      “Sườn phi số 77, nhìn thấy tử thần đại nhân còn chạy nhanh quỳ xuống” Say nhi đứng ra quát lớn.

      “Cái gì?! Tử thần đại nhân?!” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, chuyện này. . . . . . Người kia là tử thần đại nhân?! Nàng nhìn kỹ hướng về phía , trời ạ, đôi mắt màu đen của như thế nào lại biến thành màu bạc, phía trước từng màn rất nhanh ở nàng trong đầu nhớ lại, nàng xui xẻo như vậy chứ, tùy tiện bắt tên lai có thể chính là tử thần đại nhân, khó trách nàng có thể thuận lợi như thế, tuy rằng nàng sớm có hoài nghi, nhưng lại nghĩ tới chính là tử thần đại nhân!

      “Bản đại nhân coi trọng ngươi, ngươi đúng khẩu vị của ta, hãy làm sườn phi 77 của ta, ta chắc chắn cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý!” tử thần đại nhân nhìn về phía nàng cười cười .

      Thanh của làm cho Ngữ Diên phục hồi tinh thần lại, tiếp theo nàng kiên định : “Ngươi nằm mơ, ta gả cho ngươi!”

      “Nha? Phải ? Ngươi khẳng định?” lộ ra nụ cười mê người hỏi, nụ cười như thế làm cho Ngữ Diên khỏi hơi hơi nhíu mi, cảm giác có chuyện tình tốt sắp xảy ra.

      Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân, ngay sau đó, theo bọn thị vệ đến, đám khuôn mặt quen thuộc xuất ở trước mặt của nàng, Ngữ Diên kinh ngạc nhìn hướng bọn họ, ông ngoại, Lý Lập, Xảo lão thái, Chỉ San, Đại Bàn, A Quý? Bọn họ toàn bộ bị bắt rồi?!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 252: Muốn cứu người, phải trả giá nhiều


      Nhìn người quen này, mắt của nàng trừng to, trong lòng mơ hồ là bất an, mà mấy người bọn họ toàn bộ miệng bị mảnh vải che, nhìn về phía nàng cùng Sở Hạo chỉ có thể phát ra thanh ‘ngô ngô ngô ngô’, bộ dáng thập phần khó chịu.

      “Ngươi muốn thế nào?” Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía trong mắt tràn ngập phẫn nộ, kỳ nàng biết kết quả rồi, nhưng mà nàng vẫn muốn đối mặt với kết quả bị áp chế (lấy người khác ra để uy hiếp) này.

      “Ta rồi, ta coi trọng ngươi!” Tử thần mỉm cười, bọn thị vệ phía dưới giống như là có linh cảm linh ứng, liền bưng tới cái ghế xa hoa đên trước mặt của , Tử thần cứ như vậy nhìn về phía nàng chậm rãi ngồi xuống nhìn về phía nàng.

      “Đáng chết!” Sở Hạo bực bội nhíu mày mở miệng .

      thể tưởng tượng được ngươi còn có khí lực chuyện, như thế nào, chẳng lẽ ngươi ngay cả hơi cuối cùng cũng muốn đứt luôn sao?!” Tử thần liếc mắt Sở Hạo cái, trong mắt tràn ngập cùng châm chọc lạnh như băng.

      “Ta gả cho ngươi!” Ngữ Diên nhìn về phía kiên định .

      “Nha? Ngươi xác định?” nhướng cao mày chuyển động viên ngọc ngón áp út lại ung dung .

      Lời của vừa mới xong, bọn thủ hạ của cầm kiếm đặt lên cổ mấy người bọn họ, lưỡi kiếm bén nhọn kia đứng ở đó cổ tự hồ chỉ nhàng di chuyển, bọn họ lập tức tắt thở, Ngữ Diên thấy thế liền nắm chặt nắm tay chán ghét : “Ngươi đê tiện!”

      “Chỉ cần là vật ta muốn có, bất kể dùng thủ đoạn gì đều tiếc!” dừng lại vuốt ve viên ngọc ngón tay ngược lại ngước mắt nhìn về phía nàng lạnh nhạt .

      “Chúng ta căn bản xứng!”

      “Được, vậy liền đem đám bọn họ giết hết, thẳng đến khi ngươi cho rằng xứng đôi mới thôi, ngươi cảm thấy như thế nào?” cười gian , giây sau, bọn thị vệ cầm lấy kiếm liền chuẩn bị tư thế ném tay xuống.

      “Đợi chút” Ngữ Diên thấy thế liền ra tiếng ngăn cản.

      “Có chuyện gì từ từ thôi.” Ngữ Diên liền giả vờ cười cười, nhưng trong lòng vạn phần khinh bỉ loại hành vi tiểu nhân này, “Cái kia, ngươi. . . . . . Ngươi cũng biết ta mang thai, ta cảm thấy chúng ta xác thực thích hợp, ngươi làm gì. . . . . .”

      “Xoá sạch!” lời của nàng còn chưa xong, liền trực tiếp lạnh lung cắt đứt, mà ánh mắt ngả ngớn kia du đãng ở vị trí bụng nàng khóe miệng dần dần treo lên nụ cười lạnh.

      “Cái gì?” Nghe thấy vậy, Ngữ Diên kinh ngạc nhìn , tay tự giác đụng vào bụng của mình, cái gì, muốn nàng xoá sạch đứa ?

      Mọi người nghe vậy cũng kinh ngạc nhìn hướng tử thần, có nhân tính?

      “Ngươi chỉ có hai cái lựa chọn, thứ nhất, xoá sạch đứa theo ta cùng chỗ, ta cũng muốn nuôi đứa người khác, ta cũng đại lượng như vậy, nhưng ngươi yên tâm, ngươi mất ta bồi thường ngươi gấp bội, về phần đứa , ta cho ngươi rất nhiều, thứ hai, ngươi có thể vẫn cố chấp, ngươi cũng có thể cần gả cho ta, chỉ là ta nghĩ muốn cho ngươi là, ta có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng. . . . . . Ta nghĩ. . . . . . Bọn họ hẳn là có thời gian tiêu hao với ngươi tiếp được!” nhìn về phía Béo lão nhân bọn họ .

      “Ngươi. . . . . .” Ngữ Diên nghe vậy liền lập tức hiểu được muốn gì, trong lòng Sở Hạo hơi thở ràng có chút phẫn nộ, nhưng nàng có thể cảm giác được mãnh liệt áp chế.

      “Con người của ta đây, kiên nhẫn có hạn, như vậy , ta đếm tới ba, ngươi nếu còn chưa quyết định, ta liền từ bắt đầu từng người cho ngươi đếm ngược thời gian giết người , ngươi có thể thừa ra ba tiếng suy nghĩ!” tay chỉ Đại Bàn uy hiếp .

      Sở Hạo nhắm chặt hai mắt cũng lời nào, tâm Ngữ Diên lo lắng thôi, phải lo lắng cho Sở Hạo có mở miệng, mà là lo lắng cho biến thái này xử tử bọn họ.

      “Nếu ngươi đáp ứng rồi, như vậy, đêm nay chúng ta thành thân, ngược lại, bọn họ gặp Diêm Vương!” ngả ngớn , bộ dáng ý vị như vậy làm cho người ta tức giận.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy lập tức tức giận đứng lên, tiếp theo rất nhanh tới bên cạnh , đưa tay muốn đánh cho cái bạt tai, lại bị bắt đựoc tay, mắt thấy tay của mình bị bắt chặt rồi, nàng muốn rút về lại phát ra khí lực là lớn như vậy, lớn căn bản lấy ra trở lại, vì thế hét lên: “Ta thấy tiểu nhân, nhưng là chưa bao giờ thấy tiểu nhân giống như ngươi!”

      Nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận như thế, tử thần giận mà cười : “Tính tình của ngươi quả nhiên đúng khẩu vị của ta!”

      “Vô sỉ!” nàng khinh thường mắng.

      “Chỉ cần có thể có được thứ mình muốn, vô sỉ như thế nào?” cần .

      “Được, ngươi MA (là chửi bậy nhé), ngươi MA dạy ngươi cái gì gọi là giáo dưỡng, cái gì gọi là làm người sao?” Ngữ Diên cố sức muốn đem tay rút về, nhưng sức mạnh của quá lớn, vài lần rút về rút về được, ngược lại cổ tay bị bắt sưng đỏ lên rồi cấp, thấy vui cười nhìn hướng nàng, hận ý nháy mắt xông lên ót, chân tự giác hướng chân của hung hăng đá qua, tử thần đại nhân như thế nào cũng dự đoán được nàng dã man như thế, tay đèu bị nắm chặt rồi, chân còn muốn biện pháp đá , vì thế trở tay cái dễ dàng đem nàng ôm vào trong lòng.

      “Buông, ngươi vô sỉ, buông!” Ngữ Diên liền giãy hét lên.

      Tử thần mỉm cười buông lỏng tay ra, Ngữ Diên liền đứng qua bên.

      “Ngươi nhớ kỹ, trừ bỏ đối với ngươi, ta bao dung bất luận kẻ nào!” ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía nàng , Ngữ Diên biết tại sao lại như vậy, như vậy là có ý tứ gì, đúng lúc này, đột nhiên mở miệng chậm rì rì đếm: “, hai. . . . . .”

      “Ngươi. . . . . .” Ngữ Diên nhìn về phía đột nhiên đếm ngược, trong lòng khỏi bắt đầu có chút bối rối.

      “Ba” chữ số này của cực kỳ rét lạnh, tiếp theo ánh mắt sắc bén nhìn hướng thị vệ, thị vệ liền cầm lấy kiếm bổ tới, Ngữ Diên quát lớn: “Ta đồng ý, đồng ý!”

      Sở Hạo nằm mặt đất nắm tay gắt gao nắm thành nắm tay, nhưng có mở miệng chuyện như trước, mọi người toàn bộ lắc đầu mạnh, muốn nàng cần đáp ứng, Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ chỉ có thể có lỗi rũ mắt xuống.

      “Sườn phi số 77, đây mới là lựa chọn sáng suốt!” tử thần đứng dậy cười đem nàng kéo vào trong ngực của mình.

      “Thả bọn họ!” Ngữ Diên nhìn về phía .

      “Có thể, nhưng. . . . . . Chờ sau khi ngươi mang thai hài tử của ta, hoặc là chờ sau khi ngươi ta, nếu , khi bọn họ rời , ta làm sao mà biết ngươi an tâm ở tại chỗ này đây!” xong, cười vô cùng là càn rỡ.

      “Ngươi. . . . . .” Ngữ Diên tức giận trừng mắt nhìn , nhưng lại bất lực, ngay cả nàng có bản lĩnh, nhưng mà lấy chống đỡ trăm nàng hề có phần thắng, còn nữa, toàn bộ bọn họ thành con tin, nàng trăm triệu lần thể mạo hiểm.

      “Ngoan ngoãn nghe lời, ta chắc chắn sủng ngươi!” xong, đột nhiên ngồi chỗ cuối ôm lấy nàng, cử động như vậy làm cho Ngữ Diên hoảng sợ, lúc này, lời tử thần lại truyền tới, “Để cho bọn họ vào nhà tù, buổi tối đến tham dự hôn lễ của ta!” xong, cứ như vậy ôm lấy Ngữ Diên rời , mà Ngữ Diên lại muốn ngoái đầu nhìn lại nhìn hai mắt Sở Hạo, lại bị che khuất, trừ bỏ bất mãn giận trừng, nàng có lựa chọn nào khác, cũng thể suy nghĩ gì.

      “Các ngươi chuẩn bị, đêm nay ta phải long trọng cưới sườn phi số 77.” ra địa lao tử thần cười .

      “Nô tỳ tuân chỉ!” sống mơ mơ màng màng trăm miệng lời , tiếp theo nhanh chóng xuống làm việc.

      “Ngươi người kia thả ta xuống, thả ta xuống!” bị ôm vào trong ngực, Ngữ Diên cảm thấy da gà đều nổi ra, mà tàn nhẫn muốn giết con của nàng, nàng bất luận như thế nào cũng có cảm tình đối với ..

      “Đừng nhúc nhích, nếu . . . . . .” nở nụ cười lạnh quát lớn nàng.

      Thấy thế, Ngữ Diên ngây ra lúc, có nhúc nhích, nàng đột nhiên từ trạng thái di động biến thành trạng thái yên lặng chọc cho tử thần cười ha ha, giây sau : “ cho ta vô luận như thế nào đều cần thương tổn ngươi, nguyên tưởng rằng ngươi chỉ là cái bình hoa mà thôi, nghĩ tới ngươi lại khả ái như thế, khó trách ngươi có thể hấp dẫn như thế, chẳng qua, ta quyết định đem ngươi giao cho , bởi vì ta coi trọng ngươi!” cúi đầu nhìn về phía nàng bá đạo .

      “Có ý tứ gì?” Ngữ Diên nhíu chặt mày hỏi, trong lòng bắt đầu mơ hồ bất an.

      Tử thần nghe thấy vấn đề của nàng liền mỉm cười, đem nàng đem thả xuống, tiếp theo hai tay ôm ngực nhìn về phía nàng : “Quỷ Vương ngươi quen biết chứ?”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn , vẫn chưa trả lời, nhưng trong lòng tựa hồ đoán được cái gì, chẳng lẽ là Quỷ Vương muốn hãm hại bọn họ?!

      Ngay tại thời điểm Ngữ Diên nhớ lại, tử thần lại tin tức nổ mạnh, “Ngươi cần suy nghĩ, tìm ta, nhưng, ta Tử Thần cũng phải người nào đều có thể tùy tiện giúp, ta giúp , chỉ vì là thân biểu đệ của ta, nhưng nghĩ tới, nữ nhân coi trọng, biểu ca là ta đây cũng coi trọng!” xong, cười cười.

      “Cái gì?! Ngươi là biểu ca của Quỷ Vương?!” Ngữ Diên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

      Bọn thị vệ đưa mấy người bọn họ vào trong lao cùng Sở Hạo tiếp theo thay bọn họ mở trói sau đó khoá cửa, toàn bộ liền ra bên ngoài gác.

      “Sở công tử, Sở công tử!” Chỉ San nhìn thấy hình dạng của nước mắt liền chảy ra, đều là do a nàng sai, nếu phải nàng, bị thương thế nặng như vậy, đều do nàng, đều do nàng. . . . . .

      “Hạo nhi, Hạo nhi!” Béo lão nhân sốt ruột kêu lên, trong lòng khó chịu thôi, ông chỉ có ngoại tôn này thôi, nhất định thể xảy ra chuyện gì a, mà Xảo lão thái cũng là lo lắng thôi, bà biết Béo lão nhân để ý ngoại tôn này cỡ nào, đứa này trăm ngàn lần cần xảy ra chuyện gì a.

      giống như nhận lấy thương thế rất nặng!” Lý Lập gấp, trong lòng cũng lo lắng thôi, bên lo lắng cho , bên kia lo lắng cho Ngữ Diên hơn.

      Ngay tại thời điểm bọn họ lo lắng thôi toàn lực kêu lên Sở Hạo, lại đột nhiên ngồi dậy, cử động như vậy làm cho bọn họ đều ngây ngẩn cả người, làm sao có thể đột nhiên ngồi lên, hơn nữa, thoạt nhìn giống như có gì trở ngại, nhưng mà vừa rồi phải ngay cả nâng tay đều thực khó khăn đấy sao?!

      Sở Hạo ánh mắt sắc bén mặt của bọn họ nhất nhất đảo qua, tiếp theo đưa tay lau vết máu môi, giây sau, khóe miệng của treo lên nụ cười điên cuồng, “Ta chờ đợi giờ khắc này chờ lâu rồi!”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 253: Nàng là nữ nhân của ta!



      “Hạo nhi. . . . . . Hạo nhi ngươi có việc gì a?” Béo lão nhân có chút ngây ngẩn cả người, cuối cùng sao lại thế này?!

      “Sở công tử ngươi có chuyện gì sao? Ngươi có chuyện gì sao?” Chỉ San kích động .

      Sở Hạo hướng Chỉ san gật gật đầu, tiếp theo nhìn về phía Béo lão nhân nghiêm túc : “Ông ngoại yên tâm, ta sao, đây cũng là phần kế hoạch của ta, ta biết các ngươi cuối cùng đến nơi đây, nếu ta cùng đánh nhau, như vậy, kết quả hẳn là giống như các ngươi vừa mới nhìn qua vậy, sở dĩ ta làm như vậy, là muốn cho mọi người an toàn rời !”

      “A, vậy ngươi rốt cuộc có bị thương ?” Béo lão nhân lại hỏi.

      Sở Hạo gật đầu “Có, nhưng đủ để mất mạng, mọi người yên tâm, ta hỏi thăm ràng như thế nào lúc này rời thôi!”

      “Rời ? Vậy Diên nhi làm sao bây giờ?” Béo lão nhân sốt ruột cầm lấy tay : “Nàng là thê tử ngươi, nàng còn mang hài tử của ngươi!” ông gấp, trong lòng lại lo lắng thôi, đứa này giờ vẫn còn chưa nhớ tới sao? Cái này gọi là tốt như thế nào?

      Sở Hạo đưa tay an tâm chạm đến tay ông : “Ông ngoại người yên tâm, ta buông tay nàng, nàng là nữ nhân của ta, cho dù là chết, ta cũng vậy buông tay nàng ra!” lúc này đây, hề kiêng kị chuyện tình cảm của mình, Béo lão nhân nghe thấy vậy khỏi cảm thấy vui mừng gấp bội, cái gì cũng đều nhớ ra rồi, cái gì cũng đều nhớ ra rồi, tình chính là như vậy, mặc kệ dùng cái gì, như trước ngăn cản được phần tình cảm chôn ở đáy lòng.

      “Ngươi cuối cùng phụ nàng, ngươi nếu là vứt bỏ nàng, ta cho dù có võ công cũng bỏ qua cho ngươi!” Lý Lập nhìn về phía kiên định .

      Sở Hạo đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cảm kích : “Cám ơn ngươi mấy ngày này chiếu cố đối với nàng, ngươi yên tâm , chỉ cần ta còn có hơi thở ta để cho nàng bị ủy khuất gì, được rồi, trở lại chuyện chính , để cho ta phải toàn tâm toàn ý cứu nàng, các ngươi ở trong này càng tăng thêm gánh nặng cùng lo lắng cho ta, cho nên, chỉ có mọi người bình an rồi, ta mới có thể tận tâm tận lực giải cứu nàng!” ra lời trong lòng, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi vì sao phản bác tử thần.

      “Ta biết chúng ta cái gì cũng biết, lưu lại mang đến phiền toái cho ngươi, nhưng mà, ta thực lo lắng cho Ngữ Diên, nếu , ta lưu lại được ?” Lý Lập nhìn về phía Sở Hạo , là nàng đem bước đến đây, há có thể mình rời đâu?!

      “Chúng ta nguyện ý lưu lại!” Đại Bàn, A Quý trăm miệng lời , Béo lão nhân, Xảo lão thái cùng với Chỉ San vội vàng gật đầu, nguyện ý, bọn họ đều nguyện ý lưu lại hỗ trợ, mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, tất cả mọi người là cùng , phải cùng ra.

      “Các ngươi yên tâm , ta hợp lại xuất toàn lực cứu nàng, cầu xin các ngươi trăm ngàn lần cần để cho ta phân tâm!” Sở Hạo lại .

      Béo lão nhân nghe thấy vậy than tiếng : “Chúng ta nghe Hạo nhi a, ta nghĩ chúng ta lưu lại cũng thể giúp được gì, có lẽ còn có thể trở thành con ngựa cho tử thần áp chế bọn họ!”

      Lý Lập nghe vậy trong lòng cũng hiểu được đạo lý này, khỏi thở dài : “Vậy ngươi đáp ứng ta nhất định phải đem nàng cứu ra, bọn họ ngươi an tâm, ta chắc chắn chiếu cố!”

      “Bọn họ đành cầu xin ngươi rồi, mang ra ngoài đừng có ngừng lại các ngươi nhất định phải chạy nhanh tới kinh thành, nơi này yên ổn, chờ chúng ta sau khi ra ngoài mau chóng chạy tới kinh thành cùng các ngươi hội hợp!” Sở Hạo dặn dò.

      Lý Lập gật đầu : “Ngươi yên tâm, ngươi chỉ cần toàn tâm cứu nàng là tốt rồi, còn lại liền giao cho ta , trừ phi ta chết, nếu , nhất định để bọn họ bị tổn thương!” xem như lập nhiều lời thề .

      Nghe thấy vậy, Sở Hạo khẽ gật đầu : “Được, nhưng chúng ta phải đợi, thời gian nơi này cùng bên ngoài sai biệt lắm, hơn nữa có thể so với bên ngoài còn nhanh tối hơn, ta tra xét rồi, tại thị vệ bên ngoài nhiều lắm, cũng quá nguy hiểm, chúng ta chờ giờ Dậu hành động!” mọi người nghe thấy vậy toàn bộ gật đầu đồng ý. (giờ Dậu: giờ Bắc kinh khoảng 17 đến 19 giờ) thời gian từng giây từng phút trôi qua, tính toán thời gian sai biệt lắm, lấy ra kiếm Thanh Long bên hông vẫn chưa xuất ra rất nhanh chém đứt xiềng xích, tiếp theo nhanh nhanh chóng đem toàn bộ xiềng xích nhà tù mở ra, phương diện này chỉ giam giữ rất nhiều người cũng giam giữ rất nhiều quái, đại bộ phận vẫn tương đối lợi hại, cứu bọn họ cũng phải bởi vì thiện lương, mà là bởi vì những người này có thể gia tăng làm thị vệ hỗn loạn, tại bên ngoài bắt đầu tối rồi, khi toàn bộ quỷ quái này chạy ra, tất nhiên gia tăng cho bọn thị vệ rất nhiều khó khăn.

      Mắt thấy toàn bộ địa lao bị mở ra, Sở Hạo mang theo bọn họ ra ngoài cửa, bọn thị vệ thấy thế liền chuẩn bị kêu lên phản kích, lại nghĩ rằng kiếm Thanh Long trong tay Sở Hạo lại nhanh như vậy, thời điểm khi bọn còn chưa kịp la lên cũng hóa thành tro tàn, mọi người cùng quỷ quái liền giống như tổ ong toàn bộ bay vọt mà ra.

      , ta mang bọn ngươi nhanh chóng rời !” phía trước liền giả vờ bị thương rất nặng, đem rất nhiều tiền ngọc bội người cho người thị vệ, phải chết, còn muốn hỏi chút có phải có biện pháp ra ngoài hay , thị vệ lấy bảo vật cười nhìn về phía , xác nhận thời điểm còn dư lại hơi, liền hề kiêng kị cho biết phải là có đường ra, chỉ là xem ra có được cơ hôi này, vì để cho chết mà hiểu được, thị vệ này liền đem đường duy nhất ra cho .

      Sở Hạo mang theo bọn họ dựa vào sức phán đoán xuất sắc, rất nhanh liền tìm được núi giả này, núi giả này có ao rất nhiều màu bên cạnh, tuy rằng trời tối rồi, nhưng như trước đó có thể thấy được ao nhiều màu này phát ra ánh ság xinh đẹp.

      “Đây là nơi nào? Lối ra phải ở ngay tại dưới ao này chứ?” Lý Lập thấy thế khỏi nhíu mi .

      Sở Hạo thu hồi kiếmThanh Long, có mở miệng trả lời vấn đề của , mà là vận động nội lực mạnh mẽ, giây sau, hai tay của đặt ở núi giả này dùng sức đẩy, phía dưới bên trong xuất cái cửa động, gió to lớn từ phía dưới chạy trốn lên.

      “Cái này. . . . . .” Mọi người nhìn lẫn nhau, cái này chính là lối ra sao?!

      “Tốt lắm, các ngươi đừng do dự nữa, chạy nhanh rời , Lý Lập bọn họ đành cầu xin ngươi!” ánh mắt Sở Hạo có chút ngưng trọng.

      Lý Lập nhìn về phía gật đầu khẳng định : “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn bảo vệ bọn họ chu toàn, Ngữ Diên liền giao cho ngươi, nhất định phải bảo vệ nàng bình an!”

      Sở Hạo nghe thấy vậy nở nụ cười tụ tin, Lý Lập thấy thế để cho bọn họ nhanh chóng rời cần chậm trễ thời gian, Béo lão nhân muốn mở miệng chuyện lại nghẹn ngào, khóe miệng run run chỉ phun ra hai chữ, ‘bình an’, Chỉ San cũng chỉ có thể lặp lại bảo trọng bảo trọng, về phần Xảo lão thái cũng biết nên cái gì thích hợp, nghĩ nghĩ câu, “Đứa , ngươi nếu là muốn cho ông ngoại ngươi hạnh phúc ngươi hãy bình an trở về, nếu , nếu ta liền giết ông ngoại ngươi!”

      Sở Hạo mỉm cười, lúc này đây nhìn đến bọn họ, cũng đoán ra chuyện ông ngoại cùng bà đơn giản, tốt, ông ngoại có thể hạnh phúc cũng rất hạnh phúc.

      Sau đó, mọi người lưu luyến rời nhưng thể rời , trừ bỏ bảo trọng liền gì nữa, nhìn thấy bọn họ bình an rời , Sở Hạo lại vận động nội lực đem núi giả này đẩy như cũ, người thị vệ kia bị giết rồi, cho nên ai biết biết lối ra ở nơi nào, chỉ có đóng cửa lối ra mới có thể để cho bọn họ nắm chặt thời gian rời .

      Núi giả đóng chặt, rất nhanh về phía trước, cũng bao lâu, sắc mặt của bắt đầu trắng bệch, tiếp theo, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt cây đại thụ dựa vào thân cây ho khan, máu từ môi của bất giác chậm rãi chảy xuống, toàn bộ thân theo thân cây chậm rãi quỳ xuống, kỳ bị thương rất nặng, cho dù phía trước có giấu diếm thực lực của , nhưng tử thần thực lực thể coi thường, muốn cho mọi người biết cũng muốn làm cho bọn họ lo lắng, mà vừa rồi lại vận dụng nội lực quá lớn, làm cho máu người cấp tốc đổ làm cho thống khổ chịu nổi.

      biết thực lực của mình, cũng biết thực lực tử thần, nguyên bản tính toán đem ông ngoại bọn họ thả ra là có thể mặc cho ta giết mình, chính là, thiên toán vạn toán như thế nào cũng nghĩ đến nàng cũng tới nơi này, nha đầu ngốc, nàng nên, nên tới . .

      Đúng lúc này, mười mấy thị vệ đột nhiên xuất , từng người trong tay đều cầm kiếm hung tợn theo dõi , Sở Hạo lạnh lùng cười, ngay cả tại khi thể xác và tinh thần của đều mỏi mệt vẫn như cũ chống đỡ thân mình đứng lên, trong lòng lòng tin, chỉ cần còn có hơi thở, cũng bỏ qua nàng, bởi vì, đó là nữ nhân cả đời muốn bảo vệ, ai cũng thể cướp , thể. . . . . .

      “Giết !” thị vệ đầu lĩnh để ý trầm tư của mở miệng hạ mệnh lệnh, bọn thị vệ nghe thấy vậy toàn bộ loạt mà lên.

      “Ngươi làm gì? Ta. . . . . . Ta cũng phải muốn bái đường, ta thoải mái, thoải mái!” Ngữ Diên mặc quần áo đỏ nhìn về phía .

      muốn bái đường?” Tử thần hơi hơi vuốt cằm tiếp tục : “ quan hệ, dù sao ngươi cũng là phi tử của ta rồi, cần gì phải cấp bậc lễ nghĩa (những lễ nghi)?” xong, cười cười hướng trước mặt nàng đến.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi đứng lại đó cho ta a, chúng ta. . . . . . Chúng ta còn chưa có bái đường đâu, ngươi muốn làm gì?” Ngữ Diên đề phòng hỏi, lúc trước nàng cố ý đau bụng muốn , làm cho sửa ngày khác, lại nghĩ rằng đột nhiên chạy tới nơi này!

      “Ta , ngươi là phi tử của ta rồi, cần phải làm cấp bậc lễ nghĩa, nhưng, thị tẩm ngươi cũng thể cự tuyệt!” tử thần nhìn về phía nàng .

      “Cái gì? Thị tẩm? Ngươi. . . . . . Ngươi có biết ta là phụ nữ có thai hay ? Ngươi để cho phụ nữ có thai thị tẩm? Ngươi biến thái a!” Ngữ Diên nhíu mày cả giận .

      “Như thế nào? Có ai cho ngươi biết phụ nữ có thai thể thị tẩm sao?” xong, bật nhảy cái liền giống như quỷ mỵ rất nhanh tới bên người Ngữ Diên , Ngữ Diên bị động tác của như vậy làm cho hoảng sợ, dưới chân lảo đảo cái trực tiếp ngã xuống giường, tử thần thấy thế mỉm cười trực tiếp cúi người đè ép xuống.

      “A, tránh ra a, ngươi biến thái này cút ngay cút ngay a ——”

      Chỉ nghe thấy ‘kẹt’ tiếng, chợt đột nhiên cửa phòng bị hung hăng đạp ra.

      Ngữ Diên theo tiếng ngồi dậy hướng cửa nhìn qua, chỉ thấy, Sở Hạo tay cầm kiếm Thanh Long, thân kiếm đỏ sẫm vết máu dọc theo mũi kiếm giọt giọt chảy xuống, quần áo trắng kia sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như Tu La đẫm máu, vẻ mặt cả người có chỗ nào có máu tươi bắn tung toé, môi mỏng khẽ động, dòng máu màu đỏ theo khóe miệng chảy xuống, nàng xem thấy liên lụy ra nụ cười tươi, kiên định mà suy yếu : “Nương tử ngốc, ta tới!” câu này, từng tiếng thẳng đánh vào ngực nàng, chóp mũi đột nhiên đau xót, nước mắt trong khoảnh khắc tràn ra ra hốc mắt

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 254: Sinh tử quan tâm (1)



      Nhìn vết máu đầy người vội vàng tới khắc kia, lòng của nàng liền ngăn được run run, nghe câu kia lời thâm tình của , lòng của nàng trong khoảnh khắc sập xuống, tất cả rụt rè toàn bộ biến mất, chỉ còn nước mắt run run chân thực nhất.

      Dọc theo đường , nàng phải về nhà, trở lại thế giới quen thuộc của mình, nhưng có ai biết, mộng này tới thời điểm đạt được, nàng lại rút lui, vì sao rút lui, đó là bởi vì tim nàng bắt đầu ở thế giới này thất lạc ý nghĩ muốn về nhà.

      Mấy ngày này trải qua rất nhiều, chuyện tình huyết cho nàng biết, tình thương của mẹ vĩ đại cùng với ngây thơ của đứa , nàng ở trong lòng tự với mình đứa là lý do lưu lại, thực tế, nàng vẫn muốn đối mặt với chuyện là nàng luyến tiếc .

      Nay, nhận lấy thương tích nặng như vậy vẫn như trước tìm đến nàng, câu kia, ‘nương tử ngốc, ta tới’ đem ý nghĩ nàng muốn về nhà hoàn toàn tan rã, nàng thương , thương , có đôi khi tình chính là như vậy, đột nhiên , phòng bị cũng phòng bị xong.

      Tử thần miễn cưỡng ngồi dậy nhìn về Sở Hạo ở phía cửa cười cười : “ thể tưởng tượng được ngươi còn có thể đứng lên, tồi, cố gắng của ngươi làm cho người ta giật mình!” xong, nở nụ cười, nhưng đáy lòng tia nghi hoặc, người kia có năng lực như vậy sao? Đều bị đánh nhiều như vậy còn có thể đứng lên, đây cũng quá thể tin nổi chứ!

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng nhịn được nữa muốn xông qua đỡ lấy Sở Hạo, lại bị tử thần phát bắt được cổ tay nàng, làm cho nàng thể rời .

      “Ngươi buông!” Ngữ Diên nhìn về phía cả giận .

      “Buông nàng ra!” bước chân Sở Hạo trầm trọng đạp tiến vào, ánh mắt hề khiếp đảm nhìn hướng tử thần.

      “Ngươi để ý như vậy?” Tử thần có để ý lời Sở Hạo, mà là nhìn chằm chằm Ngữ Diên hỏi.

      “Đúng, ta để ý , thực để ý thực để ý!” nàng rơi lệ .

      Tử thần nghe thấy vậy bên môi treo lên tia trào phúng, “Ngươi là sườn phi của ta, đời này chỉ thuộc về ta hiểu ?”

      “Nàng là nữ nhân của ta!” Sở Hạo nhìn về phía ngữ khí vạn phần kiên định .

      “Sở Hạo. . . . . .” Nghe thấy vậy, Ngữ Diên kinh ngạc nhìn , nàng phải biết tình huống tại của , mà nàng tử thần đại nhân bên cạnh dường như so với Quỷ Vương còn muốn khủng bố hơn, nàng nên làm thế nào cho phải?!

      “Của ngươi?” hừ tiếng, tiếp: “Ta ngay cả biểu đệ còn để ý, ta còn chú ý ngươi sao?”

      “Biểu đệ?” Sở Hạo nghe thấy vậy nhíu mi khó hiểu biểu đệ trong miệng là ai.

      “Sở Hạo, chúng ta đều bị tính kế, đều là Quỷ Vương an bài, người kia là biểu ca của Quỷ Vương, ta nghĩ kinh thành tất cả đều là Quỷ Vương làm!” Ngữ Diên gấp, trong lòng đối Quỷ Vương chán ghét cao hơn tầng, mặc kệ an bài cần làm tổn thương nàng, nhưng làm tổn thương người của nàng, nàng hận, rất hận rất hận.

      “Số 77, ngươi mọi người vì sao đều để ý đến ngươi như vậy? Ngươi ngươi đến tột cùng có cái gì tốt?” Tử thần có chút buồn bực hỏi.

      Ngữ Diên nhìn về phía hờn giận trả lời “Ta cho là ngươi coi trọng ta, là ngươi chính mình muốn gần ta!”

      “Đúng vậy a, ta cũng vậy cảm thấy buồn bực đâu, vì sao ta muốn quấn quít lấy còn ngươi như vậy . . . . . .” xong, giả vờ nhíu mi, tiếp theo cười : “Ưm, chẳng lẽ đây là theo lời thế gian của các ngươi nhất kiến chung tình?”

      “Ngươi buông ra, ai muốn nhất kiến chung tình với ngươi, ngươi này tên tự kỷ!” Ngữ Diên lại dùng sức rút tay về.

      Sở Hạo chỉa kiếm Thanh Long lập tức sang, thanh lạnh như băng lại truyền đến “Buông nàng ra!”

      Thấy thế tử thần mỉm cười buông lỏng nắm chặt tay nàng ra, Ngữ Diên thấy buông lỏng ra vì thế liền chạy tới đỡ Sở Hạo ngừng chảy máu lo lắng hỏi tình trạng của , Sở Hạo nhếch miệng mỉm cười lắc đầu, cử động như vậy là báo cho nàng biết có việc gì, nhưng mà nàng biết, vết thương chồng chất sao có thể vô đâu?

      “Ta buông nàng ra cũng phải sợ ngươi, mà là bởi vì ta muốn làm cho nàng khó chịu!”

      “Tử thần, mặc kệ ngươi lợi hại cỡ nào, ta cũng đem nàng tặng cho ngươi!” ngước mắt nhìn về phía ta gằn từng tiếng tuyên thệ, lúc này đây, tuyệt đối buông tay, tuyệt đối !

      Tử thần nghe thấy vậy cười lạnh tiếng châm chọc”Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh ngăn cản sao? Ta ngại cho ngươi biết, chỉ cần ta xem trọng, cho dù là lên trời xuống đất ta cũng tiếc”! ta nhìn chằm chằm cũng là gằn từng tiếng trả lời.

      cần, tử thần, ta van cầu ngươi nên thương tổn được ? Ta tốt như vậy, …, ngươi nếu là đem ta cương quyết cột vào cạnh ngươi ta cũng vậy vui vẻ, khắp nơi ngươi làm biểu ca làm sao có thể đoạt lấy nữ nhân biểu đệ của ngươi thích ?” Ngữ Diên liền khuyên.

      “Việc này có cái gì, ngươi phải chưa gả cho ư, có bản lĩnh đoạt được ngươi, vậy hãy để cho ta tới tốt lắm, vui vẻ có việc gì, chỉ cần ta nhìn thấy ngươi hạnh phúc là được!” tử thần biến thái .

      “Ngươi. . . . . . Ngươi biến thái!” Ngữ Diên cả giận .

      “Vậy hãy để cho ta đây cái đồ biến thái này giết ?” Nhìn về phía ánh mắt nàng ghét hận như thế, tức giận trong lòng tử thần càng phát ra mạnh mẽ hơn.

      cần. . . . . . Ngươi thể thương tổn , ngươi. . . . . . Ngươi thả được ? Ngươi thả chúng ta !” Ngữ Diên cầu khẩn .

      “Đứa ngốc, cần cùng người như thế cầu tình, bởi, vì, , , xứng!” Sở Hạo đưa tay lau lệ mặt nàng lại vô ý đem vết máu tay mình lưu tại mặt của nàng.

      Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên đến rất nhiều thị vệ, bọn họ quỳ mặt đất ngừng dập đầu.

      “Đại nhân, toàn bộ hàng hóa trong địa lao đều bỏ chạy, bên ngoài tại rất loạn!” thị vệ cầm đầu đầu cúi vô cùng thấp rất thấp, thân mình ngăn được run run.

      Tử thần nghe thấy vậy gì nhìn về phía Sở Hạo cười : “Đây là kiệt tác của ngươi ?”

      “Ngươi cũng biết vì sao còn hỏi?” Sở Hạo nhìn về phía khinh thường cười cười, trong mắt tràn ngập châm chọc, ánh mắt như thế hung hăng đâm tử thần bị thương, đây quả thực là nhục nhã.

      “Từ giờ trở , phàm là nhìn thấy ‘hàng hóa’ bất kể là ai, tất cả đều giết cần hỏi!” Tử thần lạnh như băng hạ mệnh lệnh, chỉ là cũng biết bọn họ sớm rời khỏi nơi này.

      “Làm sao ngươi có thể như vậy, ta thể để ngươi làm thương tổn bằng hữu của ta?” Ngữ Diên nghe thấy vậy liền hét lên, nàng thể nhìn đến bọn họ bị thương tổn, nếu là có thể, nàng tại sao phải ủy khuất chính mình như vậy?!

      Sở Hạo nghe thấy vậy nhàng cầm bàn tay nàng, nghiêng đầu cho nàng nụ cười an tâm, Ngữ Diên thâm tình nhìn hướng đôi mắt thâm thúy trong lòng bất an dần dần bình tĩnh lại, hai người như là tâm hữu linh tê đến chuyện này, Ngữ Diên liền theo nét tươi cười của liền biết đáp án, nàng sao có thể ngốc như vậy đâu, để ý ông ngoại như vậy há lại vứt bỏ bọn họ mà chú ý đâu?

      Tử thần mắt lạnh nhìn hai người thầm kín đưa tình bộ dạng rất là vui, nghĩ kẻ tử thần giống như Diêm La, muốn nữ nhân như thế nào mà có, cố tình coi trọng nữ nhân biểu đệ thích này, cũng tốt, nếu coi trọng, vậy còn để ý nhiều như vậy làm cái gì, từ thủ đoạn đó là kỹ năng duy nhất của , chỉ cần có thể có được cái mình muốn, tình nguyện hủy diệt hết thảy.

      “Đại nhân, để cho chúng ta trừ bỏ !” thị vệ cầm đầu gấp, hàng hóa trong địa lao toàn bộ chạy trốn dựa theo tính tình bình thường của đại nhân, bọn họ sớm chết ngàn vạn lần rồi, nay đại nhân còn có trừng phạt, bằng lập công chuộc tội chẳng phải là rất tốt.

      được, các ngươi đều xuống , chuyện nơi đây liền giao cho ta, cẩn thận vâng theo lời ta vừa !” ánh mắt của chưa bao giờ rời khỏi hai người trước mặt.

      “Dạ!” thị vệ nghe thấy vậy toàn bộ đều rút lui, mặc kệ đại nhân muốn như thế nào, chỉ cần có thể bảo mệnh là tốt rồi.

      Bọn thị vệ rời , khí trong phòng nhất thời khẩn trương lên, tử thần thưởng thức ban chỉ trong tay nhìn về phía Ngữ Diên : “ phải ta cho cơ hội, là chính bản thân phạm sai lầm trước, như vậy, ngươi cũng đừng trách ta khách khí!” xong, ánh mắt sắc bén nhìn hướng Sở Hạo, ánh mắt như vậy quả thực là muốn đem tứ mã phân thây.

      “Ngươi. . . . . .”

      cần cầu , chỉ cần ta còn có hơi thở chắc chắn bảo vệ nàng chu toàn, nếu , ta tình nguyện tìm cái chết!” Sở Hạo cắt đứt lời của nàng kiên định , làm người nam nhân nếu tình gì đều cần nữ nhân giúp cầu xin, như vậy, sống còn có ý nghĩa gì?!

      Ngữ Diên nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn hướng thiên ngôn vạn ngữ biết nên mở miệng như thế nào.

      “Hai người các ngươi cần tình sâu như vậy, bởi vì —— các ngươi lập tức dương cách xa nhau!” Tử thần cười lạnh tiếng, trong tay đột nhiên xuất vũ khí.

      “Ngươi cho ta cầu , ta liền cầu , mặc kệ ngươi ở đâu ta cùng đứa cũng ở cùng nơi đó với ngươi, đời thế vĩnh viễn vứt bỏ!” xong, Ngữ Diên theo bên hông lấy ra kiếm Chu Tước trừng mắt Tử thần, Sở Hạo thấy thế mỉm cười, đưa ra kiếm Thanh Long cũng nhìn về phía Tử thần.

      đời thế vĩnh viễn vứt bỏ? Hay cho câu thâm tình, ta hết lần này tới lần khác cho các ngươi như ý” xong, cầm lấy vũ khí liền bật nhảy mà đến, Ngữ Diên hề khiếp đảm cùng Sở Hạo vọt tới, trong lòng đều có cái ý nghĩ, sinh tử quan tâm!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 255: Sinh tử quan tâm (2)



      Ở bên trong giao tranh ngắn ngủi, Ngữ Diên liền hiểu biết lợi hại của tử thần, bất kể là linh thuật hay là lợi khí cùng với nội lực đều rất xa phía bọn họ, nguyên bản Sở Hạo nhận lấy thương tích rất nặng, mà tử thần mỗi chưởng toàn bộ đều là đối với ngực của mà đánh, Sở Hạo đến vài cái liền miệng phun máu tươi ngã xuống mặt đất.

      “Sở Hạo ——” Ngữ Diên thất kinh hét lớn tiếng, giây sau, nhanh chóng tới trước mặt của chặn trường kiếm tử thần cấp tốc mà đến, kiếm chỉ hướng cổ nàng khắc kia liền ngừng.

      “Ngươi muốn giết phải giết ta trước!” Ngữ Diên hề sợ hãi nhìn hướng ánh mắt tử thần

      “Ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách bàn bạc với ta sao?” Tử thần lạnh như băng .

      “Ngươi. . . . . .”

      “Chẳng lẽ say, sinh, mộng, tử, các nàng cho ngươi biết, nữ nhân phàm nhân dạy mãi sửa, kết cục là như thế nào trong lòng ngươi nên biết, mà , hẳn phải chết là thể nghi ngờ!” ta chút nào tình cảm lạnh như băng , vừa rồi quyết đấu ở bên trong, có thể cảm giác được nàng hợp lại toàn lực chống cự , liền biết trong lòng của nàng e rằng cũng dung bất luận kẻ nào, cho dù thả hiệu quả cũng là như thế, nếu là như vậy, tình nguyện làm cho ta lập tức tìm cái chết!

      “Được, nếu như vậy, ta đây , nhưng ngươi muốn giết hãy bước qua thi thể của ta!” Ngữ Diên đứng dậy trong tay nắm chặt kiếm Chu Tước trong mắt lộ ra rét lạnh vô hạn, mà kiếm Chu Tước trong tay nàng bắt đầu phát ra ánh đỏ.

      Lần đầu tiên tử thần từ trong mắt của nàng nà thấy được chấp nhất sâu, loại ánh mắt này làm cho lý trí của dần dần bốc cháy lên, hận, hận loại chấp nhất này và làm cho người ta ánh mắt ghen tị, hận, hận loại ánh mắt vì tình nguyện hi sinh này.

      cần. . . . . .” Sở Hạo suy yếu vươn tay lôi kéo mép váy của nàng.

      “Sở Hạo, Sở Hạo ngươi thế nào rồi?” Ngữ Diên nghe tiếng liền ngồi xổm xuống đỡ lấy lo lắng hỏi.

      “Làm cho nàng lo lắng, ta sao. . . . . . Phác. . . . . .” xong, trong miệng của lại phún ra máu đỏ sẫm, Ngữ Diên nước mắt lặng yên chảy xuống, trong lòng đau lo lắng.

      “Đừng khóc. . . . . .” dừng lại chút, khó khăn nuốt hơi, trầm tĩnh hai mắt mềm nhìn nàng, ảm đạm cười “Đứa ngốc đừng khóc, tin tưởng ta, ta nhất định mang ngươi ra ngoài!” nhịn xuống cỗ máu muốn hướng lên trong ngực kia nhìn về phía nàng cười cười.

      Ngữ Diên chảy nước mắt gật gật đầu, “Ngu ngốc, ngươi này đại ngu ngốc chuyện có thể coi là nha, nếu . . . . . . Nếu ta liền mang theo hài tử của ngươi tìm người khác làm phụ thân!” chóp mũi nàng chua xót làm cho nước mắt nàng giọt giọt rơi xuống.

      màn như vậy, làm cho tử thần vẫn chuyện dần dần biến thành luống cuống, nếu phải hạnh phúc, ai cũng thể hạnh phúc, thể, tuyệt đối thể!

      “Chịu chết !” tử thần hét lớn tiếng, cầm kiếm liền lao đến, Ngữ Diên liền nắm lên kiếm Chu Tước quay người cái liền chống cự lên, cảnh tàn sát khốc liệt ở bên trong, Tử thần cười lạnh thôi.

      “Trừ bỏ tứ kiếm xác nhập, nếu , ai có thể chế phục ta!” như là ma quỷ giống nhau xuống tay càng ngày càng ngoan độc.

      Ngữ Diên trả lời , mà là hợp lại tất cả sức lực cùng đối kháng, nàng thể để cho chết, thể!

      Sở Hạo hít hơi sâu, dùng kiếm Thanh Long chống đỡ thân mình đứng lên, nhìn đến hai mắt Tử thần bắt đầu bị ghen tị che đậy, mỗi chưởng kia đều là ác như vậy, cắn răng lại xông tới, Ngữ Diên ở trong quá trình bị kiếm tử thần đâm thương rất nhiều chỗ, nhưng nàng như trước chịu đựng, lại nghĩ rằng Sở Hạo lại tới rồi.

      “Ngươi nhanh lên a!” Ngữ Diên bên đánh bên hét lên.

      “Ai cũng được, ta đưa ngươi xuống Địa ngục trước!” Tử thần lớn tiếng quát, đem tất cả ghen tị cùng tức giận toàn bộ trú vào kiếm trong tay, giây sau, hung hăng hướng ngực Ngữ Diên đâm tới.

      “Cẩn thận ——” mắt thấy kiếm của nhanh như vậy, Sở Hạo hề do dự đẩy Ngữ Diên ra, kiếm thẳng tắp đâm vào trái tim của , kiếm như vậy làm cho tử thần ngây ra lúc ở tại nguyên chỗ hề động, Ngữ Diên thấy thế hét lớn tiếng liền đánh tới cấp tốc Sở Hạo tiếp được ngã xuống .

      “Ngươi làm cái gì? Ngươi tên ngu ngốc này ngươi ở đây làm cái gì?” Rơi xuống mặt đất nàng lớn tiếng hét lên.

      “Nàng. . . . . . có việc gì là tốt rồi. . . . . .” mỉm cười, kiếm Thanh Long trong tay ‘bịch’ tiếng rơi mặt đất.

      “Chớ chuyện, ta. . . . . . Ta nên làm cái gì bây giờ, ta làm như thế nào cứu ngươi, như thế nào cứu ngươi…” Ngữ Diên hoảng thần, toàn bộ thân mình đều run run, nước mắt ngừng đảo quanh hốc mắt.

      “Đứa ngốc. . . . . .” sắc mặt Sở Hạo chỉ thoáng trở nên trắng bệch, ôn nhu nhìn Ngữ Diên, trong mắt tràn ngập tơ máu, há to mồm gian nan nhấn từng chữ : “Phải kiên cường, cần lưu luyến nơi này, trở lại thế giới của nàng . . . . . Quên ta quên ta mang đến cho nàng thống khổ. . . . . . hãy còn sống. . . . . .”

      , ngươi muốn kết hôn với ta, ngươi ta được gả cho người khác!” Ngữ Diên liền phản bác

      “Nha đầu ngốc. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Lúc trước làm thương tổn nàng. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhưng là ta nàng, nàng a!” sở Hạo cứng rắn dung hơi cuối cùng, muốn cho nàng biết, của nàng, nàng.

      “Ta biết, ta cũng biết, ngươi cần rời ! Ta dẫn ngươi xem bệnh, ta nghĩ biện pháp cứu ngươi, ngươi cần vứt bỏ ta cùng đứa , cần được ? Chúng ta phải đến già đầu bạc, chúng ta phải sinh rất nhiều rất nhiều đứa , chúng ta muốn ăn uống, chúng ta phải du sơn ngoạn thủy, chúng ta còn phải tham gia hôn lễ của ông ngoại nữa, cho nên cầu xin ngươi cần rời ta. . . . . .” Cơ hồ là thanh cầu xin của Ngữ Diên .

      “Đứa ngốc. . . . . .” thê thảm cười, nước mắt trào ra hốc mắt chậm rãi rơi vào cánh tay của Ngữ Diên.

      “Đúng, ta là đứa ngốc, ta thực ngốc, ta cái gì cũng đều hiểu, cho nên ngươi cần rời ta được , cần!” nàng khẩn cầu khóc .

      “Ta mệt mỏi quá, muốn ngủ lát!” suy yếu muốn mắt mở ra .

      cần, thể, ngươi thể ngủ có nghe hay , thể!” Ngữ Diên lớn tiếng hét lên, nhưng là mặc kệ nàng dùng sức ồn ào cỡ nào, như trước ngăn cản được chậm rãi nhắm đôi mắt

      “Sở Hạo, Sở Hạo. . . . . . Ngươi tỉnh, ngươi tỉnh a. . . . . .”

      cần. . . . . . Ngươi nam nhân nhẫn tâm này, làm sao ngươi có thể bỏ lại ta cùng đứa , làm sao có thể a!” cháng váng lớn đập vào đầu óc của nàng, vô tận bi thương cùng tuyệt vọng như thủy triều bình thường đập vào ngực, giống như là khối thạch đá, hung hăng đặt ở lồng ngực, ngàn vạn thứ như vạn tiễn xuyên tâm mà qua, trong hoảng hốt, câu kia tựa hồ lại xông ra, ‘đứa ngốc đừng khóc, tin tưởng ta, ta dẫn ngươi ra ngoài’

      “Sở Hạo! Sở Hạo! A ——” Ngữ Diên thê lương ngửa mặt lên trời thét dài, trong lòng đau đớn làm nước mắt nàng giống như mở vòi nước như thế nào cũng giam lại được, mà quần áo màu vàng nhạt người nàng sớm dính đầy màu đỏ máu kia, màu đen của mực tàu phát ra trong khoảnh khắc theo gió phiêu lãng.

      “Sở Hạo! Ngươi kẻ lừa đảo này! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!” Ngữ Diên đột nhiên đối với thân thể Sở Hạo này lớn tiếng thét chói tai, nước mắt thể ức chế theo hốc mắt giọt lớn giọt lớn rơi xuống, sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc nào, “Ngươi kẻ lừa đảo này! Ngươi kẻ lừa đảo này!” nàng liều mạng đánh lồng ngực của hi vọng có thể tỉnh lại, nhưng trong lòng như trước có hơi thở, như trước trả lời lời của nàng.

      “A ——” Ngữ Diên hoàn toàn tuyệt vọng lớn tiếng hò hét, tiếng hò hét này hoàn toàn phóng thích tất cả linh khí của nàng.

      Thanh bi thương như vậy giống như Thiên Lôi vang vọng trong tất cả các góc của trời đất, chỉ là nơi này, ngay cả thế gian cũng bởi vì tiếng gầm rú tê tâm liệt phế của nàng mà trời đất hỗn loạn vùng, bụi đất bay khắp nơi, sấm chớp lóe ra, mây đen cuồn cuộn, mưa to giàn giụa, đây là thời tiết quỷ dị ngàn năm chưa bao giờ gặp được trôi qua, trời đất giống nhau đen thành mảnh, mọi người ở trong mưa điên cuồng chạy trốn, súc vật bị sợ chạy tán loạn, vô số ma quỷ quái kêu gào từ trong bóng tối tràn vào đám người.

      Thế gian hỗn loạn mảnh.

      “Ngươi. . . . . .” Tử thần kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lần đầu tiên xuất kinh hoảng, phòng ở bởi vì tiếng rống lên bi thương của nàng sớm bị đánh rơi xuống chia năm xẻ bảy, mà bên ngoài thi thể đất tùy ý có thể thấy được, vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra? Trong tim của càng ngày càng sợ hãi.

      Ngữ Diên hai mắt lên Thị Huyết màu đỏ bừng, cái đuôi màu xanh biếc kia ở trong trung ngừng đong đưa, toàn thân dưới tản mát ra quang mang quỷ dị, hơi thở chung quanh cũng theo tức giận của nàng biến thành khẩn trương thôi.

      Tử thần toan tính nhìn hướng nàng, chỉ thấy nàng dại ra đem Sở Hạo đặt ở mặt đất liền chậm rãi đứng dậy, mặt chút biểu tình, nhưng bộ dáng lại làm cho nhân vạn phần sợ hãi.

      Ngươi , muốn ta kiên cường!

      Ngươi , muốn ta trở lại thế giới thuộc về mình!

      Ngươi , muốn ta quên ngươi!

      Nhưng mà ngươi biết , có loại ưu thương sâu thấy đáy, có loại cảm giác tên là đau triệt nội tâm, có loại tâm tình tên là mất , nếu như xoay người, ngươi vẫn có thể xuyên thấu bóng dáng, tiếp được nước mắt ra tích lạc, như vậy, kiên cường xin tha thứ ta yếu đuối!

      Sở Hạo, ngươi còn chưa có cho ta cơ hội mở miệng nữa, ta muốn , ta ngươi, giống như ngươi ta, rất sâu rất sâu.

      “Ngươi. . . . . . Đến tột cùng là ai?” Tử thần sợ hãi nhìn nàng đôi mắt nước yên lặng như chết,chung quanh hết thảy cùng với nàng bộ dáng đột nhiên biến dạng làm cho cảm giác hàn ý từ trong long bàn chân thẳng lên ót.

      “Ngươi giết người nên giết!” nàng chút biểu tình .

      “Ngươi ngươi đến tột cùng là ai?” Tử thần lặp lại những lời này như trước.

      “Muốn biết ta là ai, như vậy, ngươi hỏi Diêm Vương !” Ngữ Diên lạnh lùng , trong tay chậm rãi bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh biếc, đây là lửa giận, lửa giận mạnh mẽ, loại hỏa diễm này độ nóng là cực kỳ cao, Tử thần ở cách xa xa nhưng như trước có thể cảm giác được ngọn lửa này độ nóng dọa người, mà cước bộ của cũng tự giác lui về sau .

      “Ta ta đây làm thế là bởi vì ta thích ngươi, thích ngươi a!” Tử thần nuốt ngụm nước bọt , nàng như vậy làm cho đại nam nhân theo đáy lòng phát ra sợ hãi.

      “Ngươi phải trả giá nhiều!” hai tay nàng gắt gao nắm chặt, ánh mắt tràn ngập ánh Thị Huyết, tiếp theo nàng hét lớn tiếng, người toàn bộ khí lực rống ra, hỏa diễm lục sắc từ trong miệng nàng cuối cùng hơi thẳng tắp xuất vào ngực Tử thần.

      Tử thần kinh ngạc nhìn hướng lỗ thủng màu xanh biếc ngực kia, đây là cái gì, vì sao tốc độ nhanh như vậy, nhanh đến nỗi căn bản kịp phản ứng cũng trúng chiêu rồi, trời a, nữ nhân này đến tột cùng là người hay là quỷ?

      “Ngươi căn bản là hiểu cái gì là , vĩnh viễn cũng đều hiểu!” nước mắt nàng trợt xuống .

      “Ngươi. . . . . .” Tử thần thống khổ che ngực muốn biện bạch cái gì, nhưng thân thể bắt đầu phá thành mảnh rồi, giây sau, ngửa mặt lên trời hô to tiếng, toàn bộ thân mình giống như thủy tinh ‘ba’ tiếng toái chia năm xẻ bảy tan rã.

      Mắt thấy hoàn toàn biến mất, cái đuôi của nàng cũng dần dần thu vào khôi phục dáng vẻ hình người, chỉ là nàng vẫn luôn dung lượng oán khí cuối cùng mà chống đỡ đến bây giờ, oán khí nay được phóng thích, nàng rốt cục thể lực chống đỡ hết nổi té lăn quay xuống đất, “Sở Hạo. . . . . .”

      “Ách. . . . . .” Đau khổ đau đớn làm mặt nàng trắng bệch mảnh, mà giữa chân của nàng đột nhiên trào ra dòng nước ấm chậm rãi trợt xuống, mặt đất trong khoảnh khắc nhiễm đỏ mảnh, nàng nhịn đau rơi lệ gian nan hướng bên người Sở Hạo bò , theo thân thể nàng di chuyển, mặt đất trượt ra vết máu dài.

      “Sở Hạo. . . . . .” Nàng bò đến bên cạnh chậm rãi chống đỡ đứng dậy đưa tay nhàng đụng vào khuôn mặt lạnh như băng của .

      “Ngươi. . . . . . Ngươi ở. . . . . Đứa cũng nguyện ý theo ta!” Ngữ Diên nhìn về phía máu đỏ giữa hai chân thê thảm cười, tiếp theo khóc ồ lên, “Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ta bảo trụ đứa . . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Trong lòng đau đớn vượt qua cả đau khổ trong cái bụng của nàng, còn, lòng tin cái gì cũng có. . . . . .

      ‘nương tử ngốc, ta tới’

      ‘nha đầu ngốc khóc cái gì đâu’

      ‘nha đầu ngốc, ta dẫn ngươi ra ngoài’

      Trước mắt nàng càng ngày càng đen, thanh của Sở Hạo tựa hồ càng ngày càng gần rồi, trong ánh trăng mờ nàng tựa hồ nhìn đến sở Hạo mỉm cười còn vươn tay với nàng, nàng hạnh phúc cười cười gian nan đưa tay cho , tốt, ngươi rốt cục có thể dẫn ta ——

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :