1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 231: Giải linh còn phải gắn với linh nhân (1)


      “Quỷ Tịch?” Ngữ Diên kinh ngạc nhìn Quỷ Tịch , vui sướng trong lòng cần cũng biết, mà bên Sở Hạo nhìn thấy nàng lộ ra vui sướng, mày của lại hơi hơi chau lên, hiển nhiên khuôn mặt hờn giận.

      Quỷ Tịch thấy thế khẽ mỉm cười : “Nương tử, ta có tới trễ chứ?” xong, khuôn mặt đẹp trai của nhất thời tươi cười, nụ cười hoàn mỹ của như vậy giống như vì nàng mà sinh ra, mà nữ tử bên cạnh đứng đó chính là nữ tử Ngữ Diên lúc trước nhìn thấy trong cái bình kia, hiển nhiên tại nữ tử này chỉ là hồn phách.

      “Giải linh còn còn cần phải liên quan đến linh nhân nha!” Trong bóng tối lại truyền đến thanh ôn nhu, tiếp theo Phượng Ly Ca phe phẩy cây quạt tiêu sái gặt hái, tựa vào cành hoa bên cạnh, thân áo trắng theo gió tung bay, màn này cực kỳ giống bạch mã vương tử tới.

      Quỷ Tịch thấy thế hơi hơi nhíu mày hờn giận : “Này, nổi bật của bản công tử cũng bị ngươi cướp sạch rồi, ngươi có thể mỗi lần xuất đừng ra hoa lệ như vậy được ?” xong, nhìn ta lật ra cái liếc mắt, vất vả giả vờ tao nhã như thế, lại lần nữa bị đoạt nổi bật.

      Phượng Ly Ca nghe thấy vậy mỉm cười nhìn về phía Quỷ Tịch cười : “Nổi bật của ngươi còn chưa có ra đủ sao? Cẩn thận lại bị biến thành thịt!” Phượng Ly Ca liếc mắt nhìn Sở Hạo cái ý vị thâm trường cười cười.

      Sở Hạo nhìn thấy người quỷ trêu ghẹo như thế, lại thấy được Ngữ Diên bên cạnh vẫn nhếch miệng cười ngừng, căm tức của cũng biết vì sao càng ngày càng bốc lên.

      Quỷ Tịch thấy thế liền ho khan tiếng : “Đựoc rồi, chúng ta chuyện nghiêm chỉnh a, này đây!” chỉ vào nữ nhân bên cạnh : “Đây là sử dụng theo lời của Phượng Ly Ca đó là giải linh còn cần phải liên quan đến linh nhân!” xong, nhìn về phía nữ tử bên người : “Nguyên nhân này cũng từ ngươi cho nên kết quả cũng phải từ ngươi”

      Nữ tử Xinh đẹp nhìn về phía Quỷ Tịch chua sót cười : “Ta nghĩ tới lúc trước quyết định như thế lại mang lại cho nó tổn thương như thế, các ngươi yên tâm, đây là nguyên nhân từ ta, cũng để ta làm chấm dứt!” xong, nàng nhìn quỷ lớn ôn nhu cười kêu gọi : “Cục cưng. . . . . .”

      Quỷ cục cưng nhìn về phía nữ tử này, yên lặng biết nên phản ứng gì, tiếp theo nó nghiêng đầu nhìn về phía nàng nhàng kêu lên câu, “Mẫu thân?”

      Nữ tử nghe vậy, cười ngọt ngào, hai tay đưa về phía nó cao lớn lại dụ hoăc, “Cục cưng , đến vào trong ngực mẫu thân!”

      Quỷ cục cưng nghe thấy vậy dại ra nhìn nàng, tiếp theo cước bộ của nó lui về phía sau, bên thối lui, bên than thở, “Mẫu thân vì sao cần cục cưng? Cục cưng rất chán ghét sao?”

      Phượng Ly Ca thấy thế bật nhảy cái vào trước mặt Sở Hạo bắt mang tới nơi an toàn, mà Quỷ Tịch tất nhiên là ôm lấy Ngữ Diên hướng nơi an toàn.

      Quỷ lớn thối lui về sau từng bước, mặt liền phát ra tiếng vang ‘thùng thùng’ giống như trầm trọng , nữ tử xinh đẹp mỉm cười nhìn nó mà đến, khuôn mặt trước mắt có chút huyết sắc nào lại làm cho người tự chủ được muốn tới gần nàng.

      “Mẫu thân tìm cục cưng lâu. . . . . . Cục cưng có ngoan hay nha?” nàng bên ôn nhu bên dụ dỗ nó.

      ——” quỷ cục cưng đột nhiên nhìn nàng rống lên tiếng, tiếp theo rất nhanh hướng trong biển hoa chạy , nháy mắt phát ra thanh ‘rầm rầm rầm’, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Ngữ Diên khó hiểu nó đau khổ chờ đợi mẫu thân đến đây, vì sao phản ứng lại là như thế? !

      “Cùng tới!” Quỷ Tịch thấy thế hét lớn tiếng, lôi kéo nữ tử xinh đẹp hướng nơi quỷ tiến đến, Ngữ Diên dừng chút cũng liền theo tới, Sở Hạo nhìn thấy màn kỳ quái như thế tự nhiên cũng muốn tìm tòi đến tột cùng, Phượng Ly Ca mỉm cười mang theo cũng chạy qua.

      Dưới chân quỷ ngừng run rẩy, mỗi bước của quỷ từng bước, mặt đất liền chảy xuống vết máu loang lổ, mùi máu tươi nặng nề làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, nữ tử xinh đẹp mỗi bước chạy nước mắt liền ngừng chảy xuống, trong miệng thủy chung lặp lại câu, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

      Mọi người thấy thế toàn bộ theo qua, mấy phút đồng hồ sau, quỷ lớn vẫn hướng phía trước ngừng chạy , thẳng đến thời điểm xuyên qua biển hoa vào vùng màu xanh, nó mới dừng bước, tiếp theo nó thở hổn hển ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía mọi người chạy tới cười cười.

      Ngữ Diên chạy đến phía trước, Quỷ Tịch thấy thế liền ôm nàng muốn nàng lên phía trước, Ngữ Diên nghiêng người nhìn về phía Quỷ Tịch quan tâm cho nụ cười an ủi, tiếp theo lên phía trước, nữ tử xinh đẹp cũng theo nàng lên phía trước, ngoài sở liệu của nàng, bọn họ tới nơi này đó là nơi đặt chiếc bình.

      Tựa hồ đoán được ý nghĩ của nó, Ngữ Diên mỉm cười tiếng : “Cục cưng, cục cưng mẹ ruột của ngươi đến đây rồi!”

      Nữ tử xinh đẹp nghe thấy vậy liền hướng phía trước , “Cục cưng. . . .”

      Quỷ cục cưng đột nhiên cười cười : “Bà phải, bà phải mẫu thân của cục cưng, mẫu thân cục cưng ở trong này!” xong, nó chỉ vào chiếc bình phủ miếng vải đỏ lên hoảng hốt : “Mẫu thân cục cưng thích cục cưng, mẫu thân cục cưng tình nguyện chết cũng cần cục cưng, cục cưng. . . . . . Cục cưng là đứa ai muốn, là nhục nhã, mẫu thân là nhục nhã. . . . . .” xong, toàn bộ thân mình nó đều kích động lên, cả người run run thôi, như là nhận lấy ủy khuất lớn

      “Thực xin lỗi. . . . . . Mẫu thân thực xin lỗi con. . . . . . Mẫu thân sai lầm rồi!” nữ tử xinh đẹp khóc nhìn hướng cục cưng lớn, trong lòng khó chịu thôi, bọn họ rất đúng, mặc kệ nàng nhận lấy bao nhiêu tra tấn cùng tai nạn, nhưng đứa là vô tội, nàng nên cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của nó, lại càng nên đối đãi với nó như vậy, nay, lỗi của nàng làm cho nhiều người vô tội như vậy bị tai hoạ, nàng biết mình làm sai.

      “Mẫu thân cục cưng ở trong này, mẫu thân ở trong này!” quỷ cục cưng đột nhiên lớn tiếng , thanh như vậy ràng muốn áp đảo thanh nữ tử xinh đẹp, tiếp theo nó xoay người tức giận đem vải đỏ xốc lên.

      “Bá” tiếng, vải đỏ rơi xuống đất, thân thể nữ tử liền ra, nhìn ra khuôn mặt ngủ say đó là bộ dáng của nàng, nữ tử xinh đẹp nhìn thấy dung nhan của mình nhất thời kinh ngạc biết nên cái gì, nàng rốt cuộc biết vì sao sau khi chết vẫn tìm thấy thi thể của mình, nguyên lai ở trong này, hãy nhìn khuôn mặt sạch này, trong lòng của nàng ngũ vị tạp trần, biết là cái tư vị gì.

      “Bà là mẫu thân của cục cưng!” quỷ cục cưng quỳ mặt đất chảy huyết lệ nhìn về phía cái bình rất thấp này, “Mẫu thân. . . . . . Cục cưng nhớ người, cục cưng nhớ người . . . . .” nó kêu lên từng tiếng sâu làm đau nhói nội tâm nữ tử này.

      “Cục cưng. . . . . .” nữ tử xinh đẹp nhìn lên phía trước rồi , nàng biết lúc nàng chết mặt toàn bộ đều là bùn đất, thời điểm chết cả người vô cùng bẩn, nay bộ dạng này lại sạch giống như là ngủ say, nàng liền biết, đây nhất định đều là do đứa bé này chiếu cố, càng như vậy, nội tâm của nàng lại càng phát ra bất an.

      “Đừng tới đây, ta hận bà!” quỷ cục cưng đột nhiên từ trong tiếng khóc nâng lên hai mắt đẫm lệ ngăn cản nữ tử tới gần, tiếp theo nó chảy huyết lệ nhìn về phía bọn họ tuyên thệ : “Ta biết bà tới là muốn cho ta thả bọn họ, bà căn bản nghĩ đến xem cục cưng, hừ, ta cho bà biết, hôm nay ở trong này tất cả mọi người đều phải chết, toàn bộ đều phải chết!” xong, nó đứng dậy dang hai cánh tay tráng kiện, rống lớn kêu lên, nhánh cây bên đều theo gầm rú của nó bắt đầu run run thôi.

      tốt, xảy ra chuyện, Ngữ Diên chạy nhanh rời !” Quỷ Tịch thấy thế liền cầm cánh tay Ngữ Diên hướng bên ngoài .

      “Đều phải chết, đều phải chết ——” quỷ cục cưng lớn tiếng quát, hai tay to tụ tập hỏa diễm rất lớn, hoả diễm cừu hận cực lớn như vậy nó trực tiếp ném về phía Ngữ Diên bên này, Quỷ Tịch thấy thế liền ôm lấy Ngữ Diên rất nhanh thoát khỏi nơi này.

      “Cục cưng con bình tĩnh chút, đều là lỗi của mẫu thân, đều là lỗi của mẫu thân, mẫu thân con con a!” nữ tử xinh đẹp thấy đứa của mình biến thành bộ dáng thị huyết ác ma, lòng của nàng giống như bị cái gì hung hăng nhéo, rất đau rất đau.

      “chết, chết, chết!” Lúc này quỷ cục cưng trong lổ tai căn bản nghe vào chữ, hai mắt nó đỏ bừng chỉ biết là giết giết giết cùng chết chết chết gắt gao, khi nó nhìn ra, nàng đích thị là vì cầu tình mới đến, nó cho phép nàng được thoải mái, như vậy, ai cũng cho phép được thoải mái.

      “Ầm vang” tiếng, hoả diễm của quỷ cục cưng lại đánh vào hướng Ngữ Diên, Quỷ Tịch ôm lấy ngữ Diên bên chạy trối chết bên hét lên: “Ta dựa vào, ngươi lên cân, phải giảm béo!”

      Ngữ Diên theo thở hổn hển kêu lên: “Ngậm miệng, chạy nhanh !”

      Phượng Ly Ca nhíu mày giúp đỡ Sở Hạo nhìn về phía bọn họ giải thích được : “Vì sao bọn họ cứ hấp dẫn chú ý của nó như vậy?”

      Sở Hạo nhìn cái kêu lên: “Ngươi còn hỗ trợ?”

      Phượng Ly Ca nghe thế nghiêng đầu nhìn cái lại nhìn thoáng qua Quỷ Tịch : “Ngươi xem bộ dạng của vui mừng nhướng mày như thế, còn cần ta hỗ trợ sao?

      Sở Hạo theo ánh mắt của nhìn sang, chỉ thấy Quỷ Tịch ôm lấy Ngữ Diên bên chạy trối chết bên cợt nhả, còn thừa cơ sờ soạng mặt của nàng?! Lưu manh này! cỗ tức giận trực tiếp chui lên đến gáy của .

      “Bay nha, vợ chồng giống vậy chim liền cánh, bay thẳng đến đến khi đầu bạc!” Quỷ Tịch vui cười ôm lấy Ngữ Diên hát phát minh mới nhất của ngọt ca đùa nàng.

      Ngữ Diên theo đong đưa của sớm chóng mặt, hơn nữa Quỷ này hồi lại trận hoả diễm, làm nàng quả thực khó chịu thôi, cảm giác ghê tởm khỏi dâng lên”Đừng. . . . . . Ngươi đừng hát. . . . . . Ta muốn ói ra. . . . . .”

      Quỷ Tịch nghe thấy vậy lầm bầm: “ phải chứ, ngươi rất đả kích ta!” xong, vô cùng bất mãn xoay tròn cái, “Ai nha, đau quá a” Quỷ Tịch kêu gào tiếng, tiếp theo liền nghe ‘bịch’ tiếng vang lớn, giây sau, Quỷ Tịch liền ôm lấy Ngữ Diên hoa lệ rơi xuống đất.

      “Ngươi ——” quỷ cục cưng lớn tức giận trừng mắt , ánh mắt giống như có thể giết người

      Quỷ Tịch liếc mắt nhìn cái bình vô ý đánh vỡ cái, xấu hổ chà xát chà xát tay nhìn về phía cự cục cưng hắc hắc cười cười, “Ách. . . . . . Ách phá nha, ha ha, phá nha?!” nửa ngày, cũng ra cái gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt quỷ cục cưng trầm, liền trốn được phía sau Ngữ Diên.

      mặt đất cái bình bị đánh vỡ nát, bên trong tuôn ra ít chất lỏng kỳ quái, mà thi thể nữ tử xinh đẹp cũng theo mảnh ngã xuống mặt đất, mà màn kỳ quái đó, có chất lỏng để ngâm, thi thể nữ tử này lập tức hóa thành đống xương trắng.

      Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía quỷ cục cưng mặt tức giận thôi liền nịnh hót cười cười, “Chuyện này. . . . . . phải cố ý, ngươi. . . . . . Vật của ngươi cần tùy tiện ném, ảnh hưởng đến giao thông, giao thông này mà bế tắc, tự nhiên phát sinh tai nạn xe cộ phải ?”

      “Đúng đúng đúng!” Quỷ Tịch tuy rằng nghe nàng cái gì, nhưng mà đại khái ý tứ vẫn có thể hiểu được.

      “A ——-” quỷ cục cưng như là nhận lấy kích thích lớn, nó sử dụng tất cả khí lực luống cuống rống giận, chung quanh bắt đầu tràn ngập lên từng mùi máu tươi, mọi người mày nhíu chặt, tất cả mọi người ý thức được chắc chắn phát sinh việc hệ trọng gì .

      “Đều tới Địa Ngục ——” tiếng gầm rú dài biến thành hò hét tê tâm, chỉ thấy hai mắt quỷ cục cưng tràn ngập màu đỏ ngóng nhìn mọi người, giây sau, hoả diễm trong hai tay của nó ra sức hướng bọn họ quăng đến, toàn bộ mọi người đều nhảy lên, cũng mặc kệ bọn họ tránh né như thế nào, sức mạnh của nó cường đại như vậy, hoả diễm xung quanh càng ngày càng nhiều, người Ngữ Diên cẩn thận đụng phải hỏa diễm nháy mắt liền cháy lên, Quỷ Tịch thấy thế liền ở bên giúp nàng dập lửa. .

      chết ——” quỷ cục cưng bên điên cuồng hét lên, bên tức giận nện bước lớn tưng bước hướng bọn họ tới, bởi vì nó vô cùng gấp rút, cho nên mặt đất đều ngừng lay động.

      “Ta dựa vào, mặt đất này là kẹo đường nha, nhoáng lên cái lại nhoáng lên cái?” Quỷ Tịch vừa chạy trối chết vừa hét lên, như vậy làm cho Ngữ Diên chạy chối chết trợn mắt nhìn thẳng, người này có phải bị mìn đánh trúng hay ? chuyện có thể cần phải doạ người như vậy được ?!

      “Kiên nhẫn chút!” Phượng Ly Ca nâng Sở Hạo bên vận công trốn chạy có chút hơi mệt.

      “Chết” đại khái là đoán được bọn họ vô lực đánh trả, quỷ cục cưng cường độ lại gia tăng, làm cho bọn họ đều bị hoả diễm gây thương tích, nữ tử xinh đẹp thấy thế ngừng đến khuyên can, nhưng mà quỷ căn bản là để ý tới nàng, cái tát lại đem nàng hất sang bên.

      “Ai nha!” Ngữ Diên cuống quít trong quá trình chạy, quần áo bị dính vào nhánh cây rồi, Quỷ Tịch thấy thế liền muốn lôi ra, quỷ cục cưng nhìn thấy nhếch miệng cười, trận hỏa diễm chút lựa chọn bay thẳng đến chỗ bọn họ đánh qua, đưa các ngươi tới Địa Ngục!

      Quỷ Tịch nhìn thấy hoả diễm hướng bọn họ đập thẳng tới, phản ứng đầu tiên của đó là đem Ngữ Diên chặt chẽ che ở tại dưới thân, gắt gao ôm nàng, ý nghĩ duy nhất chính là, cho dù chết, cũng thể khiến cho nàng bị thương tổn, thể!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 232: Giải linh còn phải gắn với linh nhân (2)



      “A ——” nháy mắt, truyền ra tiếng kêu thê thảm, tiếng kêu thảm thiết này làm cho cả biển hoa lẫn nhánh cây đều run rẩy.

      Quỷ Tịch nhắm chặt hai mắt gắt gao che chở cho Ngữ Diên, Ngữ Diên nghe được tiếng kêu thảm thiết căn bản rảnh nhận là của ai, mà là trực tiếp ngước mắt nhìn về phía Quỷ Tịch khẩn trương lôi cánh tay của hỏi “Ngươi có sao hay ? Có bị thương ?”

      Quỷ Tịch cũng ngây ra lúc nhìn về phía chính mình tiếp theo lắc đầu, ràng nhìn đến hoả diễm xông thẳng tới, làm sao có thể đánh tới ? Còn chưa chờ hiểu , tiếng thét chói tai của Ngữ Diên lập tức làm cho phục hồi tinh thần lại.

      “A. . . . . .” Ngữ Diên hoảng sợ chỉ vào phía sau , trong mắt xuất màn khó có thể tin .

      Quỷ Tịch liền phục hồi tinh thần lại nhìn sang, “A. . . . . .” cũng hoảng sợ nhảy về phía sau từng bước.

      “Cục cưng. . . . . .” Bị ngọn lửa đốt cơ hồ thân mình trong suốt, nữ tử xinh đẹp lại cảm giác gì đau đớn, chỉ thấy nàng ngã xuống mặt đất nét mặt biểu lộ nụ cười chua xót, tay nàng run run đưa về phía quỷ cục cưng cao vô cùng kia, thời điểm hoả diễm kia đánh tới bọn họ khắc, nàng hề do dự vọt tới, nàng thể để cho làm sai chuyện, càng thể để cho hại người.

      Quỷ cục cưng thấy thế ngây ngẩn cả người, nó hoàn toàn biết nên làm như thế nào, nhìn mẫu thân mình bị hoả diễm của mình gây thương tích mà thân mình cơ hồ trong suốt, máu của chảy bắt đầu ngăn được chảy xuôi xuống dưới.

      “Cục cưng. . . . . . Mẫu thân thực xin lỗi con, nhưng mà mẫu thân. . . . . . con. . . . . .” Nữ tử nhìn về phía nó mỉm cười, mặt nạ trước kia lạnh như băng sớm dỡ xuống.

      Quỷ cục cưng kinh ngạc nhìn nàng, vài giây sau, thân hình cao lớn của nó bắt đầu tan rã, đếm được bao nhiêu huyết từ người của nó phát ra, Quỷ Tịch liền ôm lấy Ngữ Diên khí vũ hiên ngang : “Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi!”

      Nhóm Huyết lục đục thoát khỏi thân hình quỷ , toàn bộ tới bãi đất trống, trong đầu bọn nó cũng hiểu nhìn hướng lẫn nhau, bọn nó biết đến tột cùng làm như thế nào xuống ?! Lại nên làm cái gì?

      Phượng Ly Ca mang theo Sở Hạo rời khỏi bóng tối trốn, giúp chữa thương, lúc sau, khi đưa Sở Hạo nuốt vào viên thuốc xác nhận an toàn, liền nhanh chóng cùng Sở Hạo chạy tới, lại nghĩ rằng nhìn thấy màn này.

      “Mẫu thân. . . . . .” Mất nhóm huyết phụ trợ, quỷ cục cưng lại biến thành bộ dáng giống như hài đồng.

      Chỉ thấy vô số huyết đần độn phiêu đãng trung, ý thức của bọn có chút mơ hồ, càng biết mình làm cái gì, chính mình lại làm sao?

      Phượng Ly Ca thấy thế liền cầm lấy phù chú đặc chế người viết lên chú ngữ, tiếp theo để cho phù chú thiêu đốt ném trung, ngắn ngủn vài giây đồng hồ, nhóm huyết này đột nhiên đều cười cười, tiếp theo toàn bộ xếp thành chữ hình hướng phương bắc rời .

      “Đây là phù chỉ dẫn sao?” Ngữ Diên nhìn về phía Quỷ Tịch hỏi.

      “Ưm, đúng vậy, Phượng Ly Ca làm như vậy chỉ dẫn bọn họ đến Minh giới.” Quỷ Tịch nhìn về phía nhóm huyết bay , tiếp theo nhíu mi hỏi: “Ngươi cũng là khu Ma nhân ai, ngươi chớ chưa bao giờ dùng qua phù chú này chứ?”

      Nghe vậy, mặt Ngữ Diên lập tức liền hồng, liền ho khan tiếng : “Ngươi. . . . . . Ngươi mới chưa bao giờ dùng qua đấy, ta nếu chưa bao giờ dùng qua làm sao mà biết a!” xong, xoay người đến chỗ Phượng Ly Ca muốn để ý tới , thực tế, nàngbiết có phù chú chỉ dẫn, nhưng mà nàng đích xác sử dụng, nhớ ngày đó nàng muốn buộc lại nhóm quỷ nhi cũng kịp, làm sao có thể chỉ dẫn bọn họ đầu thai chứ? Trừ phi nàng đầu ngốc cũng khác lắm!

      “Mẫu thân. . . . . .” thanh của Quỷ cục cưng lại đem thần trí mọi người kéo lại.

      “Cục cưng, mẫu thân sai lầm rồi, sai lầm rồi. . . . . .” nữ tử xinh đẹp lệ rơi đầy mặt vươn hai tay, ánh lửa ở người nàng lan tràn.

      Quỷ cục cưng nhìn thấy nữ tử vươn tay đột nhiên cười cười đơn thuần , sau đó vươn tay chậm rãi lại qua.

      cần. . . . . .” Ngữ Diên nhịn được đột nhiên ra tiếng ngăn cản, nàng biết, quỷ nếu nhào vào trong lòng nàng, nó tất nhiên cũng hồn phi phách tán , đây phải hỏa diễm bình thường, đây là Minh hỏa, là Minh hỏa làm chết cháy hồn phách, tuy rằng nó làm rất nhiều việc có lỗi, nhưng mà mặc kệ nó làm bao nhiêu việc có lỗi, nó như trước chỉ là đứa , đau đớn của nó thể ít hơn so với bất luận kẻ nào.

      Quỷ ngoái đầu nhìn lại về phía Ngữ Diên nhếch miệng cười: “Cục cưng tìm được mẫu thân rồi, cục cưng phải cùng mẫu thân ở chỗ, hồn phi phách tán cũng giống nhau phải cùng chỗ, tỷ tỷ là người tốt, là người tốt chân chính!” xong, nó lại lộ ra nụ cười thiệt tình nhìn về phía Ngữ Diên.

      Ngữ Diên nhìn khuôn mặt cười như vậy trong lòng đột nhiên chua sót thôi, chỉ biết là lặp lại câu” cần cần !”

      “Tỷ tỷ hãy đối đãi với cục cưng của tỷ tốt, nàng tuy rằng chưa thành hình, nhưng nàng cái gì cũng đều biết, đều hiểu được, tỷ tỷ hảo hãy chiếu cố nàng tốt, chiếu cố chính mình tốt!” xong mỉm cười, nó như là an bài lần cuối cùng bình thường, tiếp theo liền hề do dự nhào vào trong lòng nữ tử xinh đẹp, hỏa diễm nháy mắt thiêu đốt nó, tiếp theo mọi người liền nghe được câu kia hò hét sâu , “Mẫu thân, mẫu thân. . . . . .”

      Đó là thanh của hạnh phúc, đó là thanh của vui sướng, đó là thanh làm cho lòng người run rẩy.

      Ngữ Diên thấy thế che miệng lại chóp mũi lên xuống bắt đầu ngừng chua xót.

      Nữ tử xinh đẹp ôm lấy quỷ ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Ngữ Diên cười , “ cần giống ta lại làm sai, chiếu cố chính mình cùng đứa tốt, cần lặp lại đường của ta!” xong, nàng thương tiếc vuốt ve sợi tóc quỷ tiếp theo đem nó gắt gao ôm vào trong lòng, giờ khắc này, nàng nhớ phải là sỉ nhục mà thổ phỉ kia gây cho nàng, mà là đứa để cho nàng làm vui sướng của mẫu thân, người bọn họ hỏa diễm bùng nổ, ngắn ngủn vài giây đồng hồ, đối với thân ảnh mẫu tử cứ như vậy dần dần giảm ——

      “Ô ô ô ô!” Ngữ Diên rốt cục khống chế nổi khóc lên, Quỷ Tịch thấy thế liền nhàng ôm nàng, bên Sở Hạo nhìn mày chau thành cái chữ Xuyên (川), mà Phượng Ly Ca tựa vào bên cây ánh mắt nhìn ra phương xa, tựa hồ suy nghĩ tình gì.

      Mưa phùn ở trong nước mắt của nàng lặng yên xuống, nàng dựa vào trong lòng Quỷ Tịch, nhàng đụng vào bụng của mình, lần đầu tiên, trong lòng của nàng sinh ra suy nghĩ trong như vậy, có lẽ, nàng có lý do lưu lại!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 233: ba vị bình, ba lại khởi (1)



      Cái chuyện ngoài ý muốn đó là hồn mẫu tử biến mất, làm cho tâm Ngữ Diên có cách nào bình tĩnh đươc, chuyện này gây cho nàng rung động sâu cùng với loại tình cảm mơ hồ đối với đứa chưa sinh ra

      Đúng lúc này, chỉ nghe thấy ‘bá’ tiếng, toàn bộ nhánh cây chung quanh biến mất thấy, mà vị trí bọn họ giờ phút này đó là ở bên ngoài thôn trang, Sở Hạo nhìn về phía chung quanh : “ thể tưởng tượng được phía dưới lại có thể di chuyển!”

      “Cung chủ cung chủ!”

      Ngữ Diên vừa định mở miệng, lại nghe đến chung quanh có tiếng kêu lên thanh ‘công chúa’, chẳng lẽ tộc người Nữ oa đuổi tới? Còn chưa chờ nàng hiểu , trước mắt đột nhiên xuất hai thân ảnh màu trắng, tập trung nhìn vào nguyên lai là đám nữ bộc Di Hoa Cung, tất nhiên các nàng gọi phải là ‘công chúa’ mà là ‘cung chủ’.

      “Làm sao vậy?” Đối với nữ bộc đột nhiên xuất , Phượng Ly Ca khỏi nhíu mi hỏi, đối với thủ hạ của rất hiểu , nếu là có việc gì chắc chắn lỗ mãng xuất .

      “Cung chủ Di Hoa Cung xảy ra chuyện.” người trong đó thoạt nhìn có vẻ ôn nhu .

      “Sao lại thế này?” Nghe được hai chữ gặp chuyện may, Phượng Ly Ca khỏi truy vấn.

      Lúc này, bên cạnh chính là nữ tử lạnh lung kia liền ghé vào lỗ tai , Ngữ Diên khó hiểu nhìn các nàng, nàng biết Di Hoa Cung đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn phượng Ly Ca mày càng chau càng chặt, nàng liền biết đích thị có chuyện gì tốt xảy ra.

      Vài giây sau, hai nữ tử đứng thẳng người nhìn về phía các nàng, Ngữ Diên liền lên lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

      Phượng Ly Ca mỉm cười nhìn về phía nàng : “ có việc gì, nhưng ta phải trở về chuyến, ta ở đây ngươi nhất định phải chú ý an toàn!” hai người bọn họ nay mâu thuẫn như vậy, người rất yên lòng đó là nàng, nhưng mà Di Hoa Cung xảy ra đại , làm cung chủ thể khoanh tay đứng nhìn.

      “Ta cùng với ngươi!” cơ hồ là có trải qua suy nghĩ, nàng trực tiếp thốt ra.

      Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca cười chân thành, “Ta sao, ngươi yên tâm !”

      “Nhưng mà. . . . . .”

      “Phượng huynh, có cái gì khó khăn ngươi hãy , nương tử có thể hỗ trợ ta đây tất nhiên cũng hỗ trợ!” Quỷ Tịch đánh gãy lời của Ngữ Diên vào bên cạnh , tại trí nhớ Sở Hạo cái gì đều có, kêu nương tử phạm pháp nha?!

      “Khụ khụ” Sở Hạo rốt cục thể nhịn được nữa ho khan tiếng, làm sao vậy, coi là trong suốt đấy sao?! Tiếp theo vào bên người Phượng Ly Ca hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

      Phượng Ly Ca nhìn về phía Sở Hạo cười : “ có chuyện gì, hãy chiếu cố Ngữ Diên tốt, nàng mang thai, được rồi các vị, ta về trước chờ tình xử lý tốt, ta kinh thành tìm các ngươi!” xong, chờ bọn họ mở miệng, ba người giống như ảo thuật, nháy mắt biến mất trong bóng đêm.

      “Làm sao vậy?” Quỷ Tịch nhìn về phía Ngữ Diên vẫn nhìn về phía phương hướng Phượng Ly Ca biến mất mày vẫn nhíu lại.

      “Ta thực lo lắng cho ”! Ngữ Diên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Quỷ Tịch .

      đối với ngươi yếu ớt như vậy sao” Sở Hạo thình lình toát ra câu tiếp theo liền hướng trong thôn mà , Ngữ Diên thấy thế vui chu miệng nhìn , Quỷ Tịch lại vô cùng hài lòng lôi kéo tay nàng hướng trong thôn mà , dọc theo đường liền đem chuyện ra như thế nào với chuyện tìm đến bọn họ như thế nào ra lần.

      Nguyên bản trời mưa phùn cũng ngừng lại, hai người nhất quỷ chậm rãi về, thời điểm vừa đặt chân đến khách sạn nhìn đến chưởng quầy cùng tiểu nhị đứng ở bên ngoài bộ ua lại, vẻ mặt bộ dáng do dự .

      “A? Chưởng quầy?” Ngữ Diên nhịn được hô lên.

      Tiểu nhị nghe được thanh chút liền nhìn sang, nhìn thấy bọn họ mặt lập tức thở dài nhõm hơi, “Chưởng quầy, bọn họ trở lại!”

      Chưởng quầy nghe thấy vậy liền nhìn về phía bọn , thấy thế, ràng thoải mái chút, giây sau, cùng tiểu nhị cấp tốc chạy vội tới bên người bọn , “Khách quan, các ngươi sao bây giờ mới trở về?”

      “Làm sao vậy?” Sở Hạo lạnh giọng hỏi.

      Chưởng quầy nhìn thấy dáng vẻ Sở Hạo lạnh như băng, tiềm thức lui về sau, tiểu nhị thấy thế liền chắn trước mặt chưởng quầy sốt ruột : “ xảy ra chuyện, người của các ngươi xảy ra chuyện!”

      “Cái gì?!” Sở Hạo dữ dội rống lên tiếng, níu lấy vạt áo tiểu nhị đem lôi dậy, rống giận”Sao lại thế này?!”

      “Khách quan tha mạng a, tha mạng a!” tiểu nhị đột nhiên bị túm lên sợ hãi đứng thẳng, hoàn toàn quên mất phải tình, chỉ biết là ngừng kêu lên tha mạng.

      !” Sở Hạo lại nổi giận quát.

      “Này, ngươi buông ra a, ngươi như vậy như thế nào?” Ngữ Diên nhìn được liền lên lôi cánh tay Sở Hạo ra, Sở Hạo thấy thế trực tiếp bỏ qua, tiểu nhị thuận thế ngã xuống mặt đất.

      “Khách quan bớt giận, bớt giận a, chúng ta cũng biết sao lại thế này, những người cùng các ngươi đến ngủ trọ giống như bị mê hoặc, chúng ta kéo cũng kéo được nha, tiếp theo bọn họ liền lên thuyền hướng Mê Tung hồ.” chưởng quầy chiếu cố .

      “Mê Tung hồ? Cái gì là Mê Tung hồ?” Sở Hạo lại sốt ruột truy vấn.

      “Chính là cái hồ sương khói cách thôn năm dặm bên ngoài kia, chúng ta xưng là Mê Tung hồ, cái hồ kia là nơi có hải sản suy nhất trong thôn, bởi vậy các ngư dân đều thích ở nơi đó bắt cá, nhưng mà chuyện này phải xem thời tiết, hồ này thời gian năm ngày chí ít có bốn ngày là có sương khói, mà thời điểm sương khói là trăm triệu thể bắt cá, nếu , biến mất ở trong sương mù thể trở về!” chưởng quầy giải thích .

      Sở Hạo nghe thấy vậy liền lập tức chạy vào trong khách sạn nhìn nhìn, lúc sau, xác nhận có người nào, vì thế lôi tiểu nhị hét lên: “Mang ta nơi đó!”

      Tiểu nhị nghe vậy vội vàng gật đầu, liền từ trong khách sạn ngọn đèn dẫn bọn họ hướng bên hồ nước kia đến.

      “Bọn họ khi nào mất tích?” Ngữ Diên lo lắng hỏi.

      “Cũng khoảng thời gian nửa canh giờ, lúc ấy chúng ta chuẩn bị đóng cửa rồi, ai ngờ bọn họ đột nhiên đứng dậy hướng ngoài cửa , chưởng quầy quá muộn khuyên bảo cần ra ngoài, nhưng mà bọn họ đều nghe, giống như là nhận lấy mệnh lệnh, vẫn ra ngoài, chưởng quầy sợ bọn họ mất tích các ngươi quở trách, cho nên chưởng quầy mang ta hãy cùng tới, lúc này mới phát bọn họ tới Mê Tung hồ, cũng kỳ quái, bên cạnh hồ này cũng biết vì sao có chiếc thuyền , bọn họ liền lên đó, tiếp theo thuyền ai lay động, tự động hướng giữa hồ mà .” tiểu nhị cả người run run.

      “Như vậy thị vệ này cũng rồi?” Ngữ Diên vừa bên vừa truy vấn.

      “Đều. . . . . . Đều chết đuối rồi!” tiểu nhị run run , đèn trong tay cũng rung rung theo.

      “Đều chết hết? Gặp quỷ nước sao?” Quỷ Tịch thấy thế nhíu mi hỏi.

      “Hẳn phải là quỷ nước!” Ngữ Diên trả lời.

      Tiểu nhị nghe thấy vậy nghiêng đầu nhìn nàng cái : “ nương, ngươi ở đây chuyện với ai?”

      “A. . . . . . có gì!” Ngữ Diên liền ngượng ngùng cười cười, khuôn mặt ngượng ngùng, Sở Hạo bên vẫn trầm mặc, nàng biết lo lắng cho ông ngoại bọn họ.

      lúc sau

      Thời điểm chờ bọn vào Mê Tung hồ, mặt nước bay đến rất nhiều thi thể, mà chút thi thể còn lại là những gia đinh kia cùng bọn người hầu.

      “Thuyền rất , bọn họ thể lên, mà vẫn như cũ lên phía trước, cứ như vậy giống như bị mê muội lên phía trước, ta xem, bọn họ tám phần đều là bị chết đuối!” tiểu nhị cả người run run .

      Sở Hạo nhìn về phía mặt hồ sương trắng mê mẩn này, trong lòng lo lắng càng thêm ràng, tiếp theo từ người xuất ra khối vàng trong túi đưa cho tiểu nhị : “Chạy nhanh mua cho ta chiếc thuyền càng nhanh càng tốt, còn lại là của ngươi!”

      Tiểu nhị thấy thế nhất thời trừng lớn hai mắt, trong lòng mừng rỡ thôi, vội vàng gật đầu khẳng định : “Khách quan yên tâm, ta lập tức liền chuẩn bị cho các ngươi, xin chờ chút!” xong, liền bỏ lại đèn hướng trong thôn chạy tới.

      “Sao lại thế này, bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Quỷ Tịch tay nâng cằm lên khỏi nghi ngờ .

      Sở Hạo mày vẫn thu thành chữ Xuyên (川), Ngữ Diên trong lòng lại lo lắng thôi, bọn họ làm sao có thể đột nhiên mất tích ly kỳ như thế?

      “Ngươi ở lại đây trong khách sạn chờ chúng ta!” Sở Hạo trong trầm mặc đột nhiên nhìn về phía Ngữ Diên .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ra lúc nhìn về phía khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

      “Ông ngoại ta ta giải cứu cần ngươi nhúng tay!” có lẽ là bởi vì nàng mất tích, làm cho rảnh bận tâm ông ngoại làm cho ông ngoại mất tích sinh tử chưa biết, đối với nàng tất nhiên cũng bất mãn vô cùng.

      phải ông ngoại của mình ngươi, cũng là ông ngoại của ta, còn nữa Tiểu Hương cùng Lý Lập đều ở thuyền, ta nhất định mặc kệ!” có lẽ nhận thấy được cơn giận của , Ngữ Diên cũng bất mãn vô cùng, nàng biết lo lắng, nhưng mà chuyện này nàng nhất định phải , ông ngoại đối với nàng tốt như vậy, nàng thấy chết mà cứu được.

      cần!” sở Hạo tức giận trừng mắt nàng.

      “Ngươi. . . . . .” Ngữ Diên tức giận cả người run run.

      “Ngươi như vậy cũng quá đáng , Ngữ Diên cũng chỉ là muốn giúp ngươi, nàng cũng rất lo lắng a” Quỷ Tịch quen mở miệng .

      “Câm miệng, ngươi có tư cách gì mà mở miệng, ngươi. . . . . .” chỉ vào Ngữ Diên : “Ngươi vẫn chuyện luyến ái của ngươi !” xong, bực bộ quay đầu muốn nhìn đến nàng, tựa hồ tất cả sai là toàn bộ ở nàng.

      “Sở Hạo ngươi hơi quá đáng!” Quỷ Tịch nắm chặt nắm tay hung hăng .

      “Đừng nữa!” Ngữ Diên giữ chặt tay , chua xót lắc đầu, quên , tại tình cảnh này ít câu là tốt rồi.

      “rầm rập” xa xa truyền đến tiếng vó ngựa rầm rập, mấy người lại nhìn sang.

      “Vương gia, Vương gia!” con ngựa còn chưa lại đây, thanh của người cưỡi ngựa liền truyền tới, là Nhất Kiếm.

      Vài giây sau, Nhất Kiếm rất nhanh từ con ngựa xuống dưới nhìn đến Sở Hạo liền hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến Vương gia!”

      “Làm sao ngươi đột nhiên đến đây?” Sở Hạo nhìn về phía hỏi.

      “Vương gia, kinh thành xảy ra chuyện!”

      “Cái gì?” Sở Hạo Ngữ Diên đồng thời kinh hô.

      “Hoàng thượng chiêu người hồi cung, gần đây kinh thành cũng biết sao lại loạn như thế này, hai ngày trước hoàng hậu đột nhiên bị phế bỏ, tiếp theo truyền ra tin tức Thổ Phiên mang binh muốn tạo phản, tiếp theo kinh thành đột nhiên ôn dịch liền nổi lên bốn phía, thái tử tại cũng bệnh tình nguy kịch!” Nhất Kiếm hơi sốt ruột .

      “Cái gì? Thái tử bệnh tình nguy kịch? Thái tử làm sao vậy?” Nghe được Nhất Phân bị thương tổn, Ngữ Diên phía trước kịp dự đoán mà là trực tiếp lôi kéo cánh tay Nhất Kiếm sốt ruột hỏi.

      “Vương Phi đừng kích động, thuộc hạ cũng biết sao lại thế này, hình như là có quan hệ cùng hoàng hậu, dù sao kinh thành tại rất loạn khắp nơi đều làm cho lòng người bàng hoàng, hơn nữa, tại kinh thành chỉ được phép vào cho phép ra!”

      “Tại sao có thể như vậy?” tâm Ngữ Diên bắt đầu hết sức bất an, giây sau, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì truy vấn: “Cha mẹ ta như thế nào? Bọn họ bình an sao?”

      “Vương Phi yên tâm, Mộng phủ tại rất bình an, nhưng ôn dịch thực nghiêm trọng, kinh thành khắp nơi đều tràn ngập tử vong cùng sợ hãi, các đại thần cũng đều thấp thỏm lo âu, lúc này, hoàng thượng chiêu Vương gia quay về kinh!” Nhất kiếm gấp.

      Sở Hạo nghe chuyện tình như thế, sắc mặt càng ngày càng khó coi, như thế nào tình cứ lớp tiếp theo lớp? Đầu tiên là Di Hoa Cung gặp chuyện may, tiếp theo ông ngoại bọn họ ly kỳ mất tích, đón thêm kinh thành lại xảy ra cố, những thứ này phải có cái gì liên hệ? Có lẽ đều là có mưu? Sở Hạo bất an nghĩ.

      “Nhưng mà . . . . . Nhưng mà chúng ta bây giờ thể quay về!” Ngữ Diên bên lo lắng phần cùng mẫu thân, bên lo lắng ông ngoại cùng Lý Lập bọn họ, nhưng tại sao đột nhiên lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, điều này làm cho nàng đột nhiên cảm giác mình hận thể dài ra ba đầu sáu tay mới tốt.

      “Tại sao vậy?” Luôn luôn thích hỏi vì sao Nhất Kiếm chung quy vẫn nhịn được hỏi.

      “Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi trước trở về với hoàng thượng, bảo người cho ta thời gian vài ngày, ta rất nhanh trở về!” Sở Hạo ra lệnh.

      Nhất Kiếm nghe thấy vậy há hốc mồm muốn cái gì, nhưng đúng là vẫn còn nhịn được.”Dạ!”

      “Mặt khác, đem nàng mang về kinh thành đuổi về Mộng phủ!” Sở Hạo lại phát ra mệnh lệnh kinh người.

      “A?” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, là có ý tứ gì? Muốn đem nàng hưu đuổi về nhà mẹ đẻ?!

      “chuyện này. . . . . .” Nhất Kiếm cũng ngây ra lúc, đem Vương Phi mang về kinh thành đuổi về Mộng phủ? mang theo quay về Sở phủ sao?!

      “Ta đồng ý!” giờ khắc này, nàng biết có ý tứ gì rồi, là nghĩ muốn mình cứu ông ngoại bọn họ, “Ta cho ngươi biết, ta biết ngươi thích ta, chán ghét ta, quan hệ, ta cứu người cùng ngươi quan hệ, sinh tử của ta cũng cùng ngươi quan hệ, từ giờ trở ta phải là vương phi của ngươi, ngươi cũng có tư cách gì quản ta!” nàng nhìn chằm chằm hề nhận thua .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 234: ba vị bình, ba lại khởi (2)


      “Ngươi được phép đồng ý!” Sở Hạo mặt tràn đầy tức giận, đối với hành vi nàng như thế lại căm tức thôi.

      “Hừ, ta biết ngươi lo lắng cho ông ngoại, biết ngươi lo lắng cho người trong lòng của ngươi, ngươi yên tâm , ta cứu cũng là ‘người trong lòng’ của ta được chứ!” xong, mặt chút khiếp đảm cũng có.

      Quỷ Tịch nghe thấy vậy khỏi than thở, “Nương tử, ngươi còn có người trong lòng a, ta đây xếp hàng thứ mấy nha?”

      “Đáng chết, biết liêm sỉ!” Sở Hạo nhìn về phía nàng tức giận .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cười lạnh tiếng, “Đúng, ta là biết liêm sỉ, Vương gia ngươi đại nhân đại lượng cũng đừng cùng ta so đo, còn nữa, ngươi bây giờ cũng có người trong lòng của ngươi, ngươi hẳn là nên quản Chỉ San người trong lòng của ngươi!” ngữ điệu của nàng chút so với chút lại cao hơn, hiển nhiên cũng vô cùng tức giận.

      “Đúng, ngươi ngay cả ngón tay của nàng đều kém hơn, ngươi trở lại kinh thành lập tức rời cho ta!”

      “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn rời , cũng rất vui vẻ chúc phúc cho ngươi!” nàng tức giận phản bác.

      “Được rồi được rồi, hai người các ngươi có thể đừng cãi nữa ? tại là lúc nào?” Quỷ Tịch thấy thế khỏi đau đầu , hai người này ràng để ý đối phương còn như vậy, cuối cùng là muốn làm cái gì!

      “Ách. . . . . . Vương gia. . . . . . vậy Vương Phi muốn trở lại kinh thành hay ?” Nhất Kiếm yếu ớt .

      quay về!” ngữ Diên trực tiếp trả lời.

      “Tùy nàng, sinh tử tự tiện!” Sở Hạo muốn cãi lý với nàng, mà là xoay người nhìn về phía Nhất Kiếm bên khó hiểu : “Ngươi trở về trước, cứ dựa theo lời ta lại với hoàng thượng, ta rất nhanh trở về , bảo hoàng huynh đừng có gấp!”

      “Vương gia, cần ta hỗ trợ ?” Tuy rằng ràng lắm bọn họ cái gì, nhưng mà mơ hồ nghe được Gia gia tựa hồ xảy ra chuyện, mà theo Vương gia lâu như vậy, sớm đem ông ngoại của Vương fgia trở thành ông ngoại của mình.

      cần, ngươi trở về phục mệnh, nhắc hoàng thượng nên gấp gáp, mặt khác điều tra thêm ôn dịch đến tột cùng sao lại thế này? Ta nghĩ, chuyện tình này đột ngột xảy ra nhất định đơn giản như vậy!” tựa hồ nhận ra có chuyện thích hợp, lo lắng .

      “Nhưng mà, nhưng mà mình người ta lo lắng, Vương Phi cũng có võ công.” Nhất Kiếm nhìn về phía Ngữ Diên bên cạnh Sở Hạo lo lắng , là sợ nàng chỉ có biết võ công chừng còn có thể liên lụy đến Vương gia.

      cần lo lắng, nữ nhân này chết hay sống quan hệ với ta, ngươi trở về !” Sở Hạo lại lập lại mệnh lệnh như vậy, Ngữ Diên nghe tiếng cũng muốn để ý tới , tính mạng của nàng rất trân quý rồi, cũng phải cứ như vậy chết!

      Nghe thấy vậy, Nhất Kiếm nhìn thoáng qua Sở Hạo lại nhìn thoáng qua Ngữ Diên gật gật đầu, “Dạ, thuộc hạ hiểu được!” xong, liền nhắc nhở Sở Hạo bảo trọng, cũng nhắc nhở Ngữ Diên bảo trọng, vì thế lại cưỡi ngựa chạy tới kinh thành phục mệnh .

      Nhất Kiếm mới vừa bao lâu, tiểu nhị mang theo nhiều người ồn ào ồn ào kéo thuyền liền tới đến bên hồ, Sở Hạo thấy bọn họ đem thuyền để vào bên hồ liền trực tiếp nhảy tới thuyền, Ngữ Diên vừa định lên, Sở Hạo cầm mái chèo liền trực tiếp di chuyển thuyền.

      “Ai, ngươi có ý tứ gì a ngươi?” Ngữ Diên nhìn về phía Sở Hạo mặt chút thay đổi lên phía trước Ngữ Diên khỏi căm tức hét lên.

      “Đây là thuyền ta mua, ngươi muốn hãy chính mình !” xong, để ý tới nàng trực tiếp ngoảnh , hơn nữa càng chèo càng nhanh, bao lâu, liền biến mất ở trong sương khói màu trắng.

      “Làm sao bây giờ? Xem ra cố tình bỏ lại ngươi a!” Quỷ Tịch nhíu mi , tuy rằng có thể bay qua, nhưng mà Ngữ Diên lại thể bay, còn nữa, cho dù mang theo nàng bay qua, chuyện này vạn nhất Sở Hạo giận tím mặt đem bọn họ đẩy xuống đây chỉ là tính ra, mấu chốt là đối với nhân phẩm Sở Hạo, cũng nắm chắc.

      “Cái gì làm sao bây giờ, đương nhiên là mua thuyền rồi ” Ngữ Diên oán hận , những lời này của nàng vừa xong, mọi người toàn bộ nhìn về phía nàng, nương này sao lại thế này? Ở đây chuyện với ai?!

      “Nhưng mà chờ thời điểm chúng ra qua, cũng sớm biến mất!” Quỷ Tịch nhìn về phía phương xa .

      biến mất đâu có chuyện gì liên quan tới ta, bản thân ta muốn nhìn là ai cứu ông ngoại trước!” nàng tức giận vù vù .

      nương. . . . . . nương, nương. . . . . .” Tiểu nhị thấy thế yếu ớt kêu lên tiếng.

      “Ách? Làm sao vậy?” Ngữ Diên quay đầu nhìn về phía bọn họ hỏi.

      Mọi người thấy thế ha ha cười cười, tiểu nhị : “ nương ngươi ở đây chuyện với ai a?”

      “A? Ta. . . . . . Ta. . . . . . Con người của ta là thích lầm bầm lầu bầu!” xong, liền ngượng ngùng cười cười, mọi người nghe thấy nàng như vậy nhìn nhìn lẫn nhau, đại khái trong lòng đều nàng có bị bệnh !

      Ngữ Diên thấy thế liền ho tiếng để che dấu xấu hổ, tiếp theo nhìn về phía mọi người : “Cái kia, cái kia phiền toái các ngươi cũng tìm cho ta con thuyền được ?”

      “Ách? nương ngươi cũng phải ?” Mọi người trăm miệng lời hỏi.

      Ngữ Diên gật đầu mạnh, nàng phải muốn , ai lại quý trọng sinh mệnh đâu? Nhưng mà chuyện này được, bằng hữu cùng thân nhân của nàng đều tiến nhập nơi này, nàng thể để cho bọn họ bị nguy hiểm.

      Lúc này, trưởng lão nhân hơi có chút tuổi : “ nương a, lão phu khuyên ngươi đừng nên , Mê Tung hồ này là vô cùng nguy hiểm, sương mù này tốt, mà sương mù bay chính là thời điểm quái thú phát hỏa , ngươi nếu là cố ý khẳng định trở về!” lão nhân gia tâm địa thiện lương khuyên bảo.

      “Đúng đúng đúng, nương a, ngươi trở về khách sạn chờ người của ngươi là đựơc rồi!” mọi người liền khuyên bảo, lúc này, có tiếng người rất thấp “Nữ nhân rất đáng thương phải trở thành quả phụ!”

      Ngữ Diên xoay người nhìn về phía bên hồ, thi thể bồng bềnh phía trước kia cũng hiểu trầm xuống đáy hồ, đáy lòng của nàng vô cùng bất an, vì thế liền theo người móc ra tất cả bạc đưa cho bọn họ : “Các ngươi đừng khuyên ta, đây là tất cả gia sản của ta, các ngươi với tốc độ nhanh nhất lấy chiếc thuyền cho ta, còn lại chính là phí dịch vụ, điều kiện tiên quyết là phải lập tức, lập tức!” Nàng kiên định .

      nương ngươi xác định muốn ?” Mọi người nhìn bạc lại nhìn nàng chút.

      “Đúng, ta xác định các ngươi cũng đừng nhiều lời, chạy nhanh chuẩn bị cho ta!” nàng ra mệnh lệnh.

      Mọi người thấy khuyên bảo được, đành phải gật đầu, “Được được, xin chờ ngươi chút, chúng ta qua nâng con thuyền lại đây, chờ chút a!” xong, mọi người lại quay lại thôn trang nâng thuyền .

      Ngữ Diên lại nhìn về phía mặt hồ trong sương mồ kia trong lòng bất an, Quỷ Tịch đứng ở bên cạnh nhíu mi : “Hồ nước này có khí, khí rất nặng!”

      Ngữ Diên gật gật đầu, nàng cũng cảm giác rất ràng được, nơi này có khí rất nặng rất nặng, “Quỷ Tịch, ngươi , đây phải là kế liên hoàn? Chúng ta có thể bị người tính kế hay ?” Vừa ra khỏi miệng, nàng bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh ngạc hít vào hơi.

      Quỷ Tịch nghe thấy vậy khỏi nhíu mi : “Đúng rồi, chuyện này rất kỳ quái, lúc trước mặc kệ ngươi vì sao bị huyết dẫn , sau khi chúng ta ra, Di Hoa Cung làm sao có thể đột nhiên gặp chuyện may? Tiếp theo ông ngoại bọn họ tất cả đều thấy, tiếp theo kinh thành lại phát ra nhiều kiện quỷ dị như vậy, chuyện này. . . . . . Xác thực như là bị người ta tính kế.”

      “Ta cũng cảm thấy như vậy!” Ngữ Diên trong lòng bất an .

      “Đúng vậy, chúng ta nhất định là bị tính kế!” Quỷ Tịch đột nhiên nghĩ đến cái gì khẳng định .

      “Vì sao khẳng định như vậy?” mặc dù nàng cũng có thể đoán ra bị tính kế rồi, nhưng mà giống Quỷ Tịch có thể xác định như thế, nàng vẫn là muốn biết vì sao.

      “Ngươi nghĩ coi, bọn họ nếu phải hiểu biết các ngươi, tại sao phải đem ông ngoại bọn họ dẫn , hơn nữa con thuyền kia vì sao chỉ có thể ngồi vừa mầy người bọn họ, mà những gia đinh kia cùng người hầu đều ngồi được ? Ta xem, điều này hiển nhiên là muốn dẫn các ngươi qua, còn nữa, Di Hoa Cung tại sao phải gặp chuyện may, điều này hiển nhiên phải muốn cho Phượng Ly Ca theo chúng ta, mặt khác, kinh thành hiểu xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta nghĩ mục đích làm như vậy đích thị là muốn chia tán tinh lực của mọi người.” nghĩ đến đây, đáy lòng của lần đầu tiên xuất bất an sâu, đối phương tựa hồ đem bọn họ như lòng bàn tay, mà mỗi bước của bọn họ, giống như là bị đối phương cầm quân cờ, bước tiến vào bọn họ thấy cạm bẫy bày ra.

      “Xem ra, chúng ta phải tiến nhập xem đối phương bố trí cách dạy đánh cờ bên trong!” Ngữ Diên nhìn về phía phương xa sâu kín , cần nghĩ, kế tiếp mỗi bước của các nàng đều phải hết sức cẩn thận, nếu nhầm, chắc chắn cả bàn đều thua, đại giới này nàng dám tưởng tượng!

      “Thuyền tới! thuyền tới!” mọi người cố sức mang thuyền tới.

      Ngữ Diên thấy thế liền cảm kích thôi, ngay sau đó, nàng liền nhảy lên thuyền này, mọi người nhìn nàng lại khuyên bảo nàng cần qua, Ngữ Diên mỉm cười, “Các ngươi trở về , cám ơn các ngươi!” xong, để ý mọi người kinh ngạc, cầm lấy chèo thuyền gì đó trong nước , mục đích là màu trắng trong sương khói.

      Mọi người thấy thế đều lắc đầu, toàn bộ kết đôi thành đàn trở về, thuyền của Ngữ Diên mặt hồ chậm rãi bơi .

      “Hồ nước này đặc biệt kỳ lạ, mặt hồ bình tĩnh giống như gương chút gợn sóng đều có!” Quỷ Tịch đứng ở đầu thuyền nhìn về phía Ngữ Diên .

      Ngữ Diên gật gật đầu, “Đúng vậy a, địa phương kỳ quái!” xong, màu trắng sương khói cũng tới trước mặt bọn họ.

      “Quỷ Tịch chúng ta tiến vào sương khói!” Ngữ Diên nhìn về phía sương khói đột nhiên xuất ở trước mặt bọn họ , Quỷ Tịch gật gật đầu, tuy rằng biết bọn họ đến tột cùng ở nơi nào, xem sương khói kỳ quái này làm cho nổi lên tia nghi hoặc.

      Ngữ Diên cũng gật gật đầu, liền đem thuyền vào trong sương khói, ở thời điểm thuyền tiến vào trong sương khói khắc, hồ nước bình tĩnh đột nhiên nổi lên lốc xoáy to, tiếp theo thuyền bắt đầu lay động ngừng, bất thình lình màn này làm cho bọn họ trở tay kịp, trời đất giống như đảo lộn, trước mắt của bọn mảnh trắng xoá, hoàn toàn đối phương ở nơi nào, Ngữ Diên căn bản biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ cảm giác mình đầu hướng xuống đổ , hai mắt bắt đầu biến thành màu đen, thời điểm mê man khắc kia, nàng tựa hồ mơ hồ nghe được câu, ‘hoan nghênh vào sống mơ mơ màng màng!’.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 235: thời khác(1)



      Ha ha a, hì hì hì hì. . . . . .

      Trong giấc mộng bên tai Ngữ Diên khắp nơi đều là tiếng cười sung sướng, loại tiếng cười này loáng thoáng nửa nửa giả, giống như mộng giống như tỉnh, nàng nhắm chặt hai mắt mày hơi hơi nhíu lại, bên tai gió thổi lất phất tóc của nàng theo gió giương .

      Hương

      mùi hương ngọt ngào thơm mát lao thẳng tới mũi thở của nàng, đây là cái hương vị gì , tại sao lại tươi mát như thế? Tại sao lại nghe thấy tốt như vậy, ách. . . . . . Giống như vị bạc hà, lại có chút hương vị của quả cam, còn có chút như là hương vị cây sổ, thơm ngọt. . . . .

      Nằm ở cỏ khóe môi Ngữ Diên nhếch lên nụ cười thản nhiên, loại mùi làm cho nàng tự giác thả lỏng thần kinh, tiếp theo nàng đột nhiên cảm giác gương mặt có đồ vật gì đó nhàng vung qua, hạ xuống, lại hạ xuống, rất rất . . . . . .

      Ách. . . . . . Đây là nơi nào? Nằm mơ sao?! Nhưng mà, vì sao mộng này lại cảm giác chân như thế?!

      Nhíu mi lúc sau, nàng rốt cục giật giật lông mi mở mắt ra, ánh vào mí mắt nàng đó là bầu trời, mà bầu trời màu lam còn giống như là mảnh vải vừa được nhuộm qua, sáng lạn làm cho người ta say mê, (trời xanh) mây trắng càng làm cho nàng si mê, nàng chưa bao giờ thấy qua mây trắng như thế, trắng giống như kẹo đường, cho dù là ở cổ đại cũng chưa từng thấy qua trời cùng mây trắng như thế.

      giây sau, nàng đột nhiên ngồi dậy, cổ đại? Trời ạ, nàng thiếu chút nữa liền quên mất nàng tới đây làm gì, lúc này, gương mặt của nàng lại bị nhàng vung qua, nàng tập trung nhìn vào nguyên lai khắp bầu trời là bồ công , nàng đưa tay vê lên cái nhìn nhìn, rất mềm mại a.

      Tiếp theo nàng đứng dậy, vòng vo vòng tròn nhìn về phía này, nhất thời sửng sốt, đây là nơi nào? Trong mộng? Hay là trong bức tranh? Bởi vì nơi này xinh đẹp quá chân rồi, hoa nơi này, nở đầy khắp núi hoa khoe màu sắc, xanh hoá giống như mùa xuân vừa nẩy mầm bộ dáng tươi mới làm cho người ta say mê, nước trong sông chảy xuôi giống như là có nhạc phù chú, chung quanh theo tiếng nước chảy mà phát ra giai điệu duyên dáng .

      “Nằm mơ sao?” Ngữ Diên lại lặp lại lần, giây sau, vì nghiệm chứng có phải là nằm mơ hay , nàng hung hăng bấm chính mình cái, cảm giác đau đớn lập tức làm nàng chau mày, phải nằm mơ? Nàng nếu phải nằm mơ, nơi này là nơi nào? Tại sao lại xinh đẹp như thế này?! Nơi này tất cả đều xinh đẹp làm cho nàng thể diễn tả bằng ngôn từ.

      Nhưng mà làm nàng nghi hoặc là, nàng tại sao lại ở trong này? Nàng tới đây làm gì?!

      “Ta tới đây làm cái gì? Ta đến tột cùng là tới làm cái gì?” Ngữ Diên mày nhíu chặt, hai tay ôm đầu ngừng lay động, nàng là tới đây làm cái gì? Mà tại sao lại ở chỗ này đâu?

      Nhắm mắt suy ngẫm, cũng nghĩ ra tại sao lại đến nơi này, nàng khỏi ảo não ngồi chồm hổm mặt đất, ôm chặt đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nàng tới đây làm cái gì, làm cái gì? Vài giây sau, trong đầu của nàng nháy mắt lên cái ý niệm, nàng bừng tỉnh đại ngộ mở mắt ra, đúng rồi, nàng phải tìm ông ngoại bọn họ ư, sau đó gặp cái gì? Gặp lốc xoáy? Tiếp theo nàng liền hiểu đến nơi này, giây sau, nàng liền đứng dậy kinh hô”Quỷ Tịch , quỷ Tịch đâu? Quỷ Tịch ——” ý thức được Quỷ Tịch ở bên người, nàng liền bắt đầu trái phải tìm kiếm Quỷ Tịch.

      “Quỷ Tịch ——” nàng bên chạy bên kêu lên, nhưng chung quanh trừ bỏ nàng liền còn người khác.

      Trời ạ, nàng đến tột cùng tới nơi nào?!

      Sợ hãi, bất an, dần dần xông lên trong lòng của nàng, nơi này quá mức quỷ dị, phải bởi vì khủng bố, mà là bởi vì rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức có gì tỳ vết nào, ngay cả cát đất chung quanh đều xinh đẹp làm nàng kinh ngạc, bởi vậy, nàng càng cảm thấy chỗ này đáng sợ thêm, lúc này mới vài giây đồng hồ ngắn ngủn, nàng thiếu chút nữa quên mục đích chính mình đến, đáng sợ, đáng sợ, nếu là tiếp tục như thế, vậy nàng có phải ngay cả mình là ai cũng quên hay ?!

      Nghĩ đến đây, nàng liền tiếp tục hướng phía trước chạy , nàng phải tìm được bọn họ, nàng phải rời khỏi địa phương đáng sợ này. phong cảnh Chung quanh ở trong bước chạy của nàng ngừng biến hóa, nhưng duy nhất thay đổi là phong cảnh vẫn đẹp như cũ, mặc kệ nàng chạy tới nơi nào, phong cảnh xinh đẹp như trước làm cho người ta hít thở thông, chính là lòng của nàng lại sợ hãi tới cực điểm, bởi vì nàng bên chạy bên mờ mịt, trí nhớ tựa hồ ở trong đầu nàng nhanh chóng trôi qua. .

      “Vù vù vù vù” chạy trốn hồi, Ngữ Diên dừng bước lại, có bất cứ chút do dự nào cầm lấy huyết Linh đem Liên Tử cùng Tử nhi kêu lên, Thất Dạ cùng Bạch Linh vừa định ra lại bị nàng quát lớn vào, nàng thể để cho bọn họ ra, nơi này là quỷ dị, mà hai người bọn họ đạo hạnh đều quá bé, chừng ra gặp được nguy hiểm.

      “Mẫu thân. . . . . .” Hai tiểu nhân vừa ra tới liền ngọt ngào kêu lên.

      “Đây là nơi nào? Vì sao. . . . . . Vì sao ta cảm giác trí nhớ của mình càng ngày càng mơ hồ, ta phải sắp quên cái gì!” Ngữ Diên lo lắng , nàng rất sợ hãi, nàng sợ nàng còn chưa tìm được bọn họ cũng đem bọn họ quên mất.

      Liên Tử nhìn thoáng qua nơi này, mày nho đều chau thành chữ Xuyên (川), tiếp: “Mẫu thân, nơi này là sống mơ mơ màng màng, là thế giới kia, đến nơi đây người rất nhanh mất trí nhớ, rất nhanh quên mình là ai, đắm chìm ở trong này cho đến chết!” Liên Tử .

      “Ách mẫu thân, Tử nhi choáng váng đầu. . . . . .” Tử nhi đột nhiên chóng mặt .

      Ngữ Diên thấy thế liền để cho Tử nhi tiến nhập Huyết Linh , Liên Tử thấy thế lại : “Tử nhi có điểm thoải mái, đối với nơi này có điểm kháng cự, ta cũng vậy có nhiều thời gian đợi ở chỗ này, tuy ta mất trí nhớ, nhưng mà linh khí của ta bị khí nơi này hút lấy!”

      “Trời ạ, khủng bố như vậy? Vậy bọn họ. . . . . . Ta đây làm như thế nào cứu bọn họ? hồi ta quên mình là người nào làm sao bây giờ?” Ngữ Diên sốt ruột hỏi biện pháp, đừng bọn họ còn chưa tìm được chính nàng cũng biết nàng là người nào.

      “Mẫu thân ngươi là hậu nhân của Xà Thần, máu của người có kháng thể, cách khác máu của người có thể chống cự khí nơi này, nước mắt của ngươi là thần vật, hai cái hợp hai làm có thể làm giải dược, đem bọn nó vẽ loạn ở huyệt Thái Dương của người là người có thể chống cự tất cả dị thể cùng khí làm tổn hại trí nhớ!” Liên Tử rất nhanh , tiếp theo đợi Ngữ Diên mở miệng liền trực tiếp cúi người tiến nhập Huyết Linh , ở bên ngoài đợi thêm giây nữa là hơn phần nguy hiểm.

      Ngữ Diên thấy thế đem Huyết Linh buộc lại, tiếp theo nhanh chóng đem ngón tay cắn nát, tiếp theo hung hăng bóp ở bắp đùi của mình, “Ta dựa vào, đau quá a!” Nàng nhịn được mắng tiếng, nước mắt lập tức liền chảy ra, nàng liền dùng ngón tay dính nước mắt rồi dính vào vết máu thuận thế vẽ loạn ở huyệt Thái Dương nơi đó, nhất thời cảm giác tươi mát làm nàng rung lên, trí nhớ giống như dời non lấp bể thổi quét mà đến.

      Dịu vài giây, nàng tiếp tục về phía trước, trí nhớ bảo lưu lại xuống dưới, lòng của nàng cũng thoáng an ổn chút, nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua thế giới tuyệt mỹ này, khỏi nghĩ đến lời Liên Tử mà …, thế giới kia ‘sống mơ mơ màng màng’? ! Cái gì là sống mơ mơ màng màng? Tên duyên dáng như thế ý nghĩa đến tột cùng là cái gì đâu?

      Ba canh giờ sau

      “Mệt chết được!” Ngữ Diên tìm khối núi giả thuận thế ngồi ở phía , hai tay ngừng phẩy phẩy, mệt mỏi quá, đây tột cùng là nơi quái quỉ gì? Bọn ta liên tục nhiều canh giờ rồi, ngay cả đầu chim cũng nhìn thấy, là, miệng cũng phát ra hỏa diễm, bàn đá bên cạnh dòng suối có rất nhiều cái chai nho , nàng gặp qua khá nhiều dòng suối, bên cạnh từng cái dòng suối đều có, bộ dáng xem ra là chuyên môn để cho người ta rót để uống, chính là nước này có thể uống hay đây?!

      Ngữ Diên chậm rãi tiêu sái tới, cầm lấy cái chai nhổ nút lọ rót, chút thủy, miệng của nàng sơm lên da rồi, nàng uống hay cũng có việc gì, nhưng đứa trong bụng của nàng là phải uống đâu, lúc này, nàng tựa hồ nghĩ tới điều gì, vì thế cười cười từ đầu nhổ xuống cây trâm bạc để lại vào trong nước, đúng vậy, đây là phương pháp đơn giản nhất cũng là tiện nhất.

      Vài giây sau, cây trâm bạc như trước bảo trì nguyên dạng, nàng lúc này mới cầm cái chai rót vào u ống, uống lên hồi lâu, nàng đem cái bình này lại rót đầy, đậy nút chai, tiếp theo cầm dây thừng thắt ở miệng bình, đặt ở hông của nàng, cái chai nho có bao nhiêu phân lượng, bắt tại ngang hông của nàng lại thành trang sức khác.

      “Ai” thở dài sâu, nàng tiếp tục lên phía trước, bọn họ đến tột cùng ở nơi nào? Cứ như vậy, nàng nhiều canh giờ rồi, đường nàng còn hái xuống thiệt nhiều trái cây chắc bụng phen, trong đó nàng có nhận biết quả táo, quýt, nho vân vân, ăn cũng ăn, uống cũng uống, cũng cái gì bình thường, chính là càng chạy xuống, lòng của nàng lại càng nóng nảy thêm, bọn họ đến tột cùng ở nơi nào? địa phương quỷ quái này sao lại lớn như vậy? Phải đến năm nào tháng nào mới có thể nhìn thấy người a?!

      “Ha ha ha ha, đến nha đến nha!” lúc thời điểm Ngữ Diên buồn bực, xa xa đột nhiên truyền đến thanh vui vẻ, nàng ngây ra lúc, tiếp theo rất nhanh hướng nơi thanh cấp tốc chạy , lâu như vậy rồi, rốt cục cũng nghe được tiếng người.

      Theo phương hướng thanh , nàng vòng qua tầng tầng cảnh quan, rốt cục thở hổn hển tới địa phương có tiêu đề là, ‘Say’, vì thế nàng chút lựa chọn đạp vào, cái động khẩu rất , bên trong rất đen, nhưng Ngữ Diên chẳng quan tâm sợ hãi như trước theo thanh về phía trước, tới tới phía trước nơi hắc ám đột nhiên xuất ánh sáng.

      Vì thế theo ánh sáng như vậy, nàng rất nhanh chạy tới, vừa xông ra khỏi động khẩu, ánh sang bên ngoài mãnh liệt đâm vào ánh mắt của nàng làm cho mở ra được, nhưng bên tai lại truyền đến thanh quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, “Các ngươi. . . . . . Các ngươi dậy nổi sao? Các ngươi biết ta là ai ? Ta cho các ngươi biết, ba ta là Lý Cương!”

      Nghe thấy vậy, Ngữ Diên đột nhiên trong lòng cả kinh là Lý Lập, cũng chỉ có mới có thể ra lời của thế kỷ 21 …, vì thế nàng liền buông tay ra, theo ánh mặt trời chói mắt nhìn sang, lúc này vừa thấy, nàng cả kinh bịt miệng, ánh mắt trừng lớn trừng lớn, giống như gặp được quỷ –

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :