1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 216: Bảo điển tự cứu: chiêu thứ nhất, gió chiều nào che chiều ấy!


      “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Ngữ Diên lắp bắp chỉ hướng bầy thổ phỉ này phải là kinh hãi kinh ngạc nên lời, chỉ cảm thấy tất cả quá mức trùng hợp, trùng hợp làm cho nàng biết nên như thế nào, vì đám giặc cướp là quá quen thuộc.

      Lão đại Đầu đội khăn đen thấy nàng kinh ngạc như thế nhìn hướng chính mình, vì thế nhíu mi nhìn về phía huynh đệ chung quanh , Độc nhãn long thấy thế gấp: “Đại ca, cái khăn đen của ngươi cái khăn đen rớt. . . . . .” cẩn thận nhìn đầu bóng lưỡng của .

      Lão đại thổ phỉ nghe thấy vậy liền sờ sờ đầu lúc này mới phát cái khăn đen biết khi nào rớt xuống, mà cái đầu trơn kia bị gió nhàng thổi lất phất, mà cũng lập tức cảm thấy nhè cảm giác mát.

      “Đầu bóng lưỡng, Ngữ Diên, giặc cướp này lại là đầu bóng lưỡng ai, ngươi xem có trông giống thành Bội Tư chút ?” Lý Lập lập tức cả kinh chợt .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy liền quát chút, “Câm miệng lại, ngươi muốn bị đánh a!” người này có biết tại rất nguy hiểm hay , còn đột nhiên như vậy, cho là mình võ công cái thế hay là như thế nào? !

      Lý Lập nghe vậy lập tức ngậm miệng lại, chuyện.

      “Đầu bóng lưỡng như thế nào? Đầu bóng lưỡng thể làm thổ phỉ sao?” Đầu bóng lưỡng lão đại cực kỳ tức giận trừng mắt bọn họ.

      “Đúng, nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua thổ phỉ là đầu bóng lưỡng sao?” Độc nhãn long liền vuốt mông ngựa .

      “Câm miệng, Lão Tử cho ngươi sao?” Đầu bóng lưỡng tức giận đưa tay chỉ đầu Độc nhãn long dùng sức lôi, độc nhãn long lập tức phát ra thanh ai u đau đớn.

      Lúc này đầu bóng lưỡng mắt thấy cái khăn đen rớt, cũng che dấu, ho tiếng : “Ta cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi có tiền kết cục chỉ có chữ!” lộ ra răng nanh có chút màu xám lạnh lùng cười cười, cười như vậy hoà cùng cái đầu bong lưỡng và tròn căng kia thành kiểu phong cảnh khác..

      Các huynh đệ của nghe thế toàn bộ chạy tới đem bọn họ vây quanh, mọi người trong tay cầm đao dài, trong mắt lộ ra quang mang hung ác, quang mang như vậy cũng có thể đem bọn họ bắn thủng, Lý Lập thấy thế khỏi hướng bên người Ngữ Diên xê dịch, cũng nuốt ngụm nước bọt chua sót cười cười hỏi: “Dựa theo định luật xuyên qua chúng ta. . . . . . chết ?”

      Ngữ Diên nhìn về phía trường đao mọi người hít sâu hơi, chưa có trả lời câu hỏi của Lý Lập mà là trực tiếp nhìn về phía lão đại đầu bóng lưỡng cao giọng : “Ta biết, ta biết làm thổ phỉ có tiền rất thống khổ!” xong còn gật đầu mạnh, ánh mắt thành khẩn nhìn , mà ánh mắt nàng thành khẩn như thế khiến cho bọn thổ phỉ này ngây người chút, nàng biết? Nàng đến tột cùng biết cái gì?!

      “Ngươi có biết cái gì?” Đầu bóng lưỡng nhìn về phía ánh mắt nàng thành khẩn như thế khỏi nghi ngờ hỏi.

      “Ta biết làm thổ phỉ rất khó xử, các ngươi đều là có già dưới có trẻ a, ta cũng vậy biết sợi tóc của ngươi cũng là bởi vì mỗi ngày vì lo lắng cho nên mới quang vinh rụng xuống!” nàng hít sâu hơi biểu ra bộ dáng cực kỳ bi thương.

      “Đúng, tất cả mọi người cho chúng ta làm thổ phỉ là bá đạo như vậy, là hãm hại người như vậy, nhưng mà chúng ta cũng là bất đắc dĩ a, đây là bát cơm của chúng ta a” đầu bóng lưỡng bị đến chỗ đau than tiếng nhịn được .

      “Đúng vậy a, ta có thể hiểu được, lần trước ta gặp người thổ phỉ sai biệt với ngươi lắm, đỉnh đầu với đỉnh đầu người giống nhau, nhưng hai bên lại có chút tóc, cũng làm thổ phỉ chua xót a!” Ngữ Diên chậc lưỡi , tục ngữ nếu muốn cùng người lôi kéo làm quen ra chủ đề bọn họ có hứng thú, lúc này nàng mở miệng thổ phỉ như vậy thổ phỉ cùng thổ phỉ trong lúc đó hẳn là có chuyện để !

      “Cái gì? Ngươi cái gì?” lão đại Đầu bóng lưỡng nghe thấy vậy liền kích động lại hét lên.

      Ngữ Diên ngây ra lúc, làm sao vậy? Nàng gì đó mà kích động như thế?!

      “Ngữ Diên lỗ tai giống như tốt lắm, bảo ngươi lặp lại lần!” Lý Lập liền lôi tay áo của nàng kéo kéo .

      “Ta. . . . . . Ta làm thổ phỉ thực chua xót a!” Ngữ Diên đứng chút , giây sau, nàng liền suy tư mình có chỗ nào đúng sao?

      đúng, phải câu này, là câu phía dưới!” lão đại đầu bóng lưỡng sửa đúng .

      Ngữ Diên thấy ánh mắt vội vàng như thế dừng chút : “Ta gặp được người thổ phỉ giống như ngươi a!” lời này có cái gì thích hợp sao?

      “Ờ xuống câu nữa!” Lão đại hiển nhiên là nóng nảy, chuyện ngữ điệu cũng bắt đầu bối rối.

      “Ách. . . . . .” Ngữ Diên nhất thời sốt ruột có điểm hiểu được đến tột cùng muốn đến câu nào, nhưng mà mắt thấy bước tới gần mình, nàng nghĩ nghĩ lập tức : “Gặp được người sai biệt lắm thổ phỉ giống ngươi, đầu của cũng là trọc, chính là trọc ở giữa.”

      “Ai nha nương nha, là đại ca của ta a, nhất định a!” Lão đại , giây sau, vào trước mặt Ngữ Diên sốt ruột hỏi: “Đại ca của ta ở đâu? Mẹ ta kể ra ngoài chuyến trở lại?”

      “A? Cái người có tóc kia chính là đại ca của ngươi?” Ngữ Diên hiển nhiên cũng ngây ra lúc, khó trách nàng cảm thấy như thế nào lại quen mặt như vậy đâu, nhưng là muốn đến muốn cũng còn nghĩ ra đến tột cùng là ai.

      “Đúng vậy a, ông nội ta kêu Toàn Phát, cha ta gọi là Thiếu phát, đại ca kêu là Vòng phát, ta gọi là phát!” Lão đại này đột nhiên hưng trí bừng bừng cùng Ngữ Diên lịch sử tổ truyền của .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cười cười xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ, chọn tên này đích thực đúng, Toàn, Thiếu , Vòng, Hói đầu, là người cũng như tên quả nhiên chút cũng giả a!

      “Đại ca của ta đâu? Ngươi gặp qua đại ca của ta?” Phát rầm rộ hỏi, trong mắt lộ ra thần thái.

      Ngữ Diên nghe vậy trong lòng khỏi suy nghĩ, xem ra huynh đệ bọn họ hai người quan hệ nhất định là tốt lắm, nếu cũng vội vả hỏi đại ca của như thế, mà từ nơi này chút còn có thể nhìn ra, hói đầu này hiển nhiên là biết chuyện đại ca của bị giết, nếu nàng ra chân tướng, chỉ sợ nàng cùng Lý Lập chết nhanh hơn, nghĩ đến đây, nàng vội vàng cười : “Đại ca ngươi bị khác thổ phỉ bắt cóc rồi, bọn họ là lợi hại, người bên cạnh toàn bộ bị giết chết rồi, ta ở bờ sông gặp được , lúc ấy hấp hối, vẫn là ta hảo tâm cứu , này , chính với ta làm thổ phỉ thực chua xót ”

      “Đúng đúng đúng, nàng chút cũng đúng vậy!” Lý Lập cũng giúp đỡ , xem ra, Ngữ Diên là ân nhân cứu mạng của đại ca , quả quyết chắc là làm thương tổn bọn họ a!

      Chính là tình luôn khôngdựa theo lẽ thường, lúc này, vừa rồi còn hưng phấn thôi hói đầu Phát nghe được nàng cứu đại ca của , nguyên bản khuôn mặt vui vẻ lập tức liền biến thành u , khí như vậy nhất thời làm cho Ngữ Diên cùng Lý Lập đánh rùng mình cái.

      “Ngươi cứu ?” Phát nhíu mi hỏi.

      Ngữ Diên thấy thế miễn cưỡng mỉm cười, “Ách. . . . . . Đúng vậy a, ta cứu đại ca của ngươi!” người này làm sao vậy? Chẳng lẽ rất hưng phấn chết máy?!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 217: Bảo điển tự cứu: chiêu thứ hai, mỉm cười nịnh hót!


      “Vương gia van cầu người cứu cứu tiểu thư , tiểu thư biết võ công, ô ô!” Tiểu Hương giờ phút này còn sợ Sở Hạo, trực tiếp xuống xe ngựa quỳ mặt đất ngừng dập đầu, nàng nghe được Ngữ Diên la lên cứu mạng chạy trốn, lòng của nàng cũng chạy vội qua, giây này, nàng bất chấp sinh mệnh chỉ có thể quỳ mặt đất dập đầu chỉ cầu cứu Ngữ Diên.

      “Có quan hệ gì cùng ta đâu?” Sở Hạo như trước lạnh lùng .

      “Ngươi hay ?” Béo lão nhân cũng xuống xe ngựa thuyết phục , nhưng mà : “ông ngoại ta cái gì cũng đều nghe theo ngươi, nhưng mà chuyện này ta tuyệt đối thể nghe ngươi!” nghĩ đến bộ dáng này của , Béo lão nhân tức giận hướng bên dịch chuyển , Sở Hạo cho là ông sinh hờn dỗi, ai ngờ ông đột nhiên theo sườn biên xe ngựa xông ra trong tay còn cầm nhánh cây dài chỉ vào cổ họng.

      “Ông ngoại ngươì làm gì?” Sở Hạo thấy thế nhíu mi khó hiểu.

      “Ngươi có cứu Diên nhi hay , ngươi cứu nàng ta liền tự sát!” Béo lão nhân liền ồn ào.

      “Ông ngoại, người cho rằng tốc độ của ta nhanh hay tốc dộ của ngươi nhanh?” hí mắt .

      Béo lão nhân nghe thấy vậy hừ tiếng : “Ta biết ngươi lợi hại, nhưng mà Diên nhi là nương tử của ngươi, trong bụng của nàng còn đứa của ngươi nữa, nha, ta đếm ba cái, ngươi nếu vẫn cứu Diên nhi mà ta liền cắn lưỡi tự sát, , hai. . . . . .”

      , người đem nhánh cây buông xuống ta nghe lời của người là được rồi?” Sở Hạo thấy thế thể nề hà .

      Béo lão nhân nghe thấy vậy liền đem nhánh cây vứt xuống bên chạy tới hét lên: “Vậy ngươi còn , nhanh chút a, nếu Diên nhi có gì hay xảy ra, ta cũng vậy muốn sống, ta thực xin lỗi cha nương của ngươi a, ta thực xin lỗiTiểu Trọng ngoại tôn của ta a!” thấy mài mài chít chít, Béo lão nhân khỏi than thở .

      Sở Hạo nghe thế mày càng ngày càng khép, tiếp theo vươn tay cắt đứt lời của ông, “, ta tại lập tức lập tức ngay!” xong, bật nhảy cái bỏ chạy tới.

      Lý Lập hắc hắc cười cười, lôi kéo ống tay áo của Ngữ Diên bên lui vế phía sau, trong miệng của bên phát ra thanh giống như muỗi, “chém gió này chụp tốt a, đều chụp đến phía vó con ngựa!”

      Ngữ Diên bĩu môi than thở, “ hay ho, ai biết cùng đại ca của thị tử đối đầu, mà biểu tình vừa rồi của ràng là vui sướng như vậy nha, ai biết được nam nhân ngụy trang so với nữ nhân còn mạnh hơn a, nếu đại a, khẳng định diễn trò có thể vượt qua Lương Triều Vĩ đâu!” Ngữ Diên than thở tiếng trong lòng bi thương tới cực điểm, trong tiểu thuyết đều là khoác lác, cái gì mà người đại rất cố chấp nha, ở cổ đại có thể sát mỹ nam ngay lập tức nha, kháo, gạt người, nàng chỉ có có sát mỹ nam ngay lập tức nhưng ra thường xuyên bị mỹ nam sát ngay lập tức, mặt khác, nàng cũng quá đen đủi , khó có được vuốt mông ngựa lại lập tức chụp đến vó ngựa.

      “Ngươi với đại ca của bị ngươi giết được sao” Lý Lập bên mỉm cười nhìn hướng đầu bóng lưỡng thổ phỉ vẻ mặt hờn giận, bên tiếp tục cùng Ngữ Diên kề tai .

      “Ngươi thổ phỉ này quần còn kéo lên để chùi đít còn hữu dụng sao? Quần này còn phải thối như vậy?” Lời của Ngữ Diên vừa mới xong, hai người thân thể cả người ngẩn ra, bởi vì phía sau bọn họ có dao găm chống đỡ, Lý Lập thấy thế liền lôi kéo Ngữ Diên đứng trước mặt chút.

      “Điện thoại di động, chúng ta đều là người Trung Quốc, chúng ta đều là có tố chất đồng chí đúng hay ?” Lý Lập nhất thời sốt ruột liền năng lộn xộn, đem người Trung Quốc đều lôi kéo ra, cũng muốn muốn người cổ đại này có thể nghe hiểu cái gì gọi là người Trung Quốc?!

      “Tố chất cái đầu ngươi, Lão Tử hôm nay đem hai người bọn ngươi thiên đao vạn quả!” đầu bóng lưỡng sờ sờ đầu trơn tuột .

      “Ha ha, đại ca, thổ phỉ đại ca thân ái chúng ta có thể từ từ chuyện nha, ngươi xem bộ dạng ngươi tuấn cỡ nào, ngươi xem bộ dạng ngươi tiêu sái làm sao, ngươi xem bộ dạng ngươi dấu hiệu cỡ nào, ngươi xem bộ dạng ngươi cỡ nào . . . . . .” Ngữ Diên càng về sau mò mẩm càng có đề tài gì để .

      “Càng cái gì? ta liền hạ dao găm!” đầu bóng lưỡng dùng dao găm vừa đe dọa , mặc dù ở trong lòng hai người này phải chết là khẳng định, nhưng mà hôm nay có thể lập tức nghe được nhiều khích lệ như vậy vẫn tương đối vui, cho nên, tình nguyện làm cho bọn họ ở thời điểm chết có thể nhiều chút nghe lời như vậy cũng tốt quay về họp mọi người.

      “Càng ngày càng có mùi vị nam nhân, càng ngày càng tốt, càng ngày càng bóng loáng, càng ngày càng. . . . . . Càng đàn bà. . . . . .”

      “Ách?” Đầu bóng lưỡng lão đại có chút vui rồi, mày cũng nhíu lại.

      Lý Lập ở bên sốt ruột thôi, vì thế giúp đỡ : “Càng lúc càng giống Tiểu Nguyệt Nguyệt rồi, càng lúc càng giống Phù Dung rồi, càng lúc càng giống Ultraman rồi, càng lúc càng giống quái thú, càng lúc càng giống đại mãng xà rồi, càng ngày. . . . . .”

      “Cái gì?” Tuy rằng nghe hiểu lời Lý Lập là có ý gì, nhưng mà nghe được mãng xà, quái thú liền biết đại khái phải ý tứ tốt, vì thế đao trong tay lại quơ quơ, Ngữ Diên thấy thế lập tức đem Lý Lập kéo đến phía sau mình tiếp theo nàng cười nhìn về phía thổ phỉ : “. . . . . . phải ý tứ này!”

      Lý Lập vội vàng gật đầu, ô ô, vừa rồi đến tột cùng là gì đó? Ô ô, là dọa người, nhưng mà hoàn cảnh áp lực như vậy lời của căn bản thể trải qua suy nghĩ tự hỏi, quên , tốt nhất chỉ để ý gật đầu cái gì đều giao cho Ngữ Diên là được rồi.

      “Vậy là cái ý tứ gì?” Chúng thổ phỉ toàn bộ giơ đao lên.

      . . . . . . Ý tứ của là khích lệ bộ dạng ngài xinh đẹp. . . . . . Khích lệ ngài. . . . . . Khích lệ ngài bộ dạng. . . . . . Bộ dạng. . . . . . Bộ dạng rất giống phân.”

      “Cái gì?!” Lão đại giận dữ toan tính nháy mắt dâng lên.

      Lý Lập nghe thấy vậy chỉ biết là gật gật đầu, nhưng mà đầu của vừa mới gật đầu lại phát nàng vừa vặn cái gì đó phân hay phân?

      , ta sai rồi, đúng đúng phân, là đống phân bỏ . . . . . .” Ngữ Diên xong câu đó còn có phát mình sai rồi, trong khí khẩn trương lên, nàng cùng vốn là biết mình cái gì, nhưng mà rất mau liền chết, cho nên, cho dù biết mình cái gì hay là muốn gì, nhưng mà nàng cũng biết lời trải qua suy nghĩ là nguy hiểm cỡ nào, mà àng chút nào phát ra, theo sau, nàng còn phạm phải sai lầm trí mạng vô cùng lớn, đó chính là cho hết lời rồi, nàng trả lại cho ánh mắt vô cùng thành khẩn, ánh mắt thành khẩn như vậy dường như cho đối phương biết, nàng đúng ra dối, nàng những câu đó là .

      “Cái gì? Dám Lão Tử giống phân?!” lão đại lớn tiếng nổi giận hô nháy mắt đau nhói màng tai mỗi người.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 218: kiện do tú cầu dẫn tới (1)



      “A? Ta chưa ngươi giống phân a!” Ngữ Diên nghe vậy gấp, nàng có giống phân sao? , nàng làm sao có thể ngốc đến ra lời , tuy rằng bộ dạng của rất giống rất giống phân!

      “Nguỵ biện, hôm nay Lão Tử chém ngươi!” lão đại cả giận giận quát, đao của chuẩn bị rớt xuống, Ngữ Diên thấy thế liền hét lên: “Chờ chút!”

      “Ta cho ngươi biết, cho dù phải chết, ta cũng vậy chết cũng phải hiểu được, ta Mộng Ngữ Diên làm việc quang minh lỗi lạc hàng đầu, chưa chính là chưa , các huynh đệ nơi này cũng biết ta là nịnh nọt ngươi, tuy rằng ta vuốt mông ngựa, nhưng mà đến mức ngu ngốc như thế , ngươi suy nghĩ chút nếu mà ta bộ dáng ngươi giống phân, đây phải muốn chết sao? Được, chúng ta lui vạn bước mà , cho dù bộ dạng ngươithật rất giống phân, ta cũng vậy trước mặt nhiều người như bộ dạng ngươi giống phân!” Ngữ Diên nghiêm trang .

      Lão đại bởi vì trong cơn giận dữ, đầu bóng lưỡng đều toát ra tầng tầng mồ hôi, hiển nhiên là bị tức điên rồi, giây sau, hét lên: “Các huynh đệ, đem hai người bọn họ bầm thây vạn đoạn ——”

      Ngữ Diên nhìn thấy mọi người đều giơ đao lên, vì thế nhắm mắt che chở đầu hét lên: “Sở Hạo chết tiệt cứu ta a —–”

      “A —— a ——” từng tiếng kêu bi thảm nháy mắt truyền tới, tận lực bồi tiếp ‘thùng thùng thùng’ thanh rơi xuống đất, Ngữ Diên nghe thấy vậy liền mở to mắt nhìn sang, trong miệng nàng Sở Hạo chết tiệt quả nhiên đến đây, trung tiêu sái vung kiếm trong tay, số người nằm mặt đất càng ngày càng nhiều.

      “Định luật Xuyên qua quả nhiên giả, chúng ta là nhân vật chính đều thể chết được, nhưng tướng công của ngươi cũng quá suất chứ!” Lý Lập thấy thế làm động tác YES nắm chặt tay, giây sau, đợi Ngữ Diên phản ứng nếu cao giọng la lên: “Cố lên, cố lên!”

      Ngữ Diên nhìn về phía ‘Tri Chu hiệp’ đột nhiên tới trong lòng khỏi nổi lên gợn sóng, nhìn về phía trung, nàng mới phát đẹp trai như vậy, suất làm cho người ta tim đập thình thịch, cảm giác này trước kia thấy, nhưng bây giờ ràng như thế.

      Mấy phút đồng hồ sau, mười mấy thổ phỉ nằm mặt đất bọn họ ngừng ôm thân mình đau nhức phát ra thanh thê thảm ‘ai u ai u’ , lúc này Sở Hạo chậm rãi hướng nàng tới, sau giữa trưa dương quang rơi người làm cho thoạt nhìn càng thêm mê người, Ngữ Diên nhìn về phía bước nhích lại gần mình, nàng vội vươn tay ra ngăn chận trái tim của mình, bởi vì tim nàng nhảy bùm bùm, tựa hồ muốn nhảy ra lồng ngực của nàng.

      Sở Hạo như là hình nam hoàn mỹ bình thường vào trước mặt nàng, tiếp theo mày chau lên nhìn về phía nàng phun ra chữ “Ngu ngốc!”, giây sau, vung tay áo, hất đầu túm túm về.

      Khóe miệng Ngữ Diên mạnh mẽ run rẩy chút, tiếp theo nàng nhìn Lý Lập miễn cưỡng cười hỏi: “ vừa vặn giống như vừa chữ ngu ngốc?”

      Lý Lập gật đầu.

      “Ngu ngốc? ngu ngốc? với ta ngu ngốc? Kháo, nếu ta ngu ngốc? có biết hay , ta chính là thông minh xinh đẹp vô địch thiên hạ a!” Ngữ Diên thở phì phì nhìn Sở Hạo hướng xa xa tiếp theo lại nhìn về phía Lý Lập, hi vọng gật đầu, nghĩ đến tán thành của , ai ngờ nhún nhún vai cười cười : “ sai a!” giây sau, liền nhanh hơn hướng phía trước chạy tới, miễn cho bị nàng bắt lấy rống giận.

      lúc sau, xe ngựa

      “Ha ha ha ha!” từng thanh sung sướng từ xe ngựa truyền tới, tất nhiên đề tài đó là chữ phân theo lời của Lý Lập.

      “Cười, cười cái gì mà cười? Nếu hai người các ngươi gặp loại tình huống này tự nhiên có thể trấn tĩnh sao?” Ngữ Diên vô cùng bất mãn quát lớn hành vi của Béo lão nhân cùng Tiểu Hương.

      “Ha ha, Ngữ Diên, chuyện này cũng quá buồn cười rồi, ta suy nghĩ vẫn là buồn cười, ở. . . . . . dưới loại tình huống này phải bình tĩnh, phải trấn định chứ sao. . . . . . Nga, đúng là bình tĩnh bình tĩnh!” Lý Lập thấy Béo lão nhân bọn họ cười, nhưng mà nghĩ nghĩ vẫn là nhịn được, vẫn là bật cười.

      Ngữ Diên trừng mắt Lý Lập cười lạnh tiếng : “Bình tĩnh? Tốt lắm, Lý Lập vậy ngươi cho ta nghe chút Tiểu Nguyệt Nguyệt Ultraman là chuyện gì xảy ra ? Ta nghĩ, ngươi đại nam nhân dưới tình huống này đột nhiên ra như vậy cũng đủ trấn định !” Ngữ Diên khinh bỉ .

      Quả nhiên, Lý Lập nghe như vậy lập tức câm miệng gì nữa, vài giây sau, cười cười nhìn về phía Béo lão nhân : “Kỳ . . . . . . Kỳ cũng được tốt như thế, đến loại tình huống đó mọi người chuyện đầu óc thông qua đều là bình thường, Ngữ Diên ngươi làm đúng, trong tiểu thuyết đều là gạt người, cái gì nữ phải trấn định, phải bình tĩnh, đều là khoác lác, dưới loại đao kiếm này có người nào có thể trấn định a, cũng phải xem TV đúng ?” liền nịnh hót .

      Ngữ Diên nghe vậy, lúc này mới cùng so đo, Béo lão nhân cùng Tiểu Hương liếc mắt nhìn nhau, lời phía sau bọn họ là có ý gì a? Tất cả mọi người nghe hiểu.

      Ngữ Diên lúc này nhìn về phía Sở Hạo vẫn trầm mặc, nhắm mắt lại xem ra tựa hồ nghỉ ngơi, Ngữ Diên nghĩ đến bộ dáng quá đáng của , lại nghĩ tới từ ngu ngốc trong miệng của , suy nghĩ đến nếu phải ông ngoại uy hiếp chết cũng nguyện ý tới cứu nàng, loại áp khí chế đó làm nàng có loại xúc động muốn hộc máu, nhẫn nhịn chút, Ngữ Diên ngươi phải nhịn xuống, là người bệnh nha, phải nhịn xuống! Nàng ngừng hít sâu hi vọng mình có thể tĩnh tâm lại so đo.

      Bên trong xe trầm mặc hồi, Lý Lập cùng Béo lão nhân lại lên, Tiểu Hương vẫn chống má si mê nhìn hướng Lý Lập, mà Lý Lập tại trong ánh mắt si mê của Tiểu Hương càng càng hưng phấn, Ngữ Diên cũng nhắm lại ánh mắt bắt đầu nghỉ ngơi, trong lòng cũng tính toán làm như thế nào cho khôi phục trí nhớ. . . . . .

      bao lâu, xe ngựa của bọn họ đến cái chợ, tuy rằng khoảng cách trời tối còn sớm vô cùng, nhưng mà mọi người quyết định ở chỗ này lại đêm, để chuẩn bị đầy đủ lương khô, canh giờ còn sớm cho nên ra ngoài dạo mua vài món đồ.

      Ngữ Diên nhìn về phía này chợ lớn náo nhiệt, khỏi cười cười, nơi này cũng náo nhiệt, con đường này cùng với con đường phía trước của bọn họ giống nhau, bởi vì muốn tìm thuốc giải cho Sở Hạo, cho nên bọn họ lựa chọn theo lối khác, người đánh xe nếu là dựa theo lộ tuyến của có thể ba ngày là tới kinh thành, nghĩ nghĩ liền nghe theo đề nghị của .

      Mọi người rất nhanh tìm được khách sạn, thanh toán bạc, chưởng quầy vô cùng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ, chính là nhìn khách sạn hình như rất lớn nhưng có vài người, hỏi dưới mới biết được nguyên lai ở tại phía tây nữ nhi của Lý tài chủ ném tú cầu chọn vị hôn phu, đánh giá còn nửa canh giờ bắt đầu.

      Mọi người nghe thế toàn bộ đều muốn nhìn náo nhiệt, Lý Lập cùng Ngữ Diên tích cực nhất , dù sao hai người bọn họ đều là xem qua Tivi, thực tế nào có cơ hội nhìn thấy, …, lấy bọn họ xem ra hôn nhân này dùng quả tú cầu đến quyết định thậm chí có vẻ hoang đường, nhưng, cho dù hoang đường cũng vô pháp ngăn cản hai người kia hứng thú, Béo lão nhân tự nhiên cũng muốn xem.

      !” Sở Hạo thình lình trực tiếp trả lời câu

      “Mặc kệ ngươi, có hay dẹp bỏ!” Ngữ Diên oán hận bỏ lại những lời này liền đem Béo lão nhân túm , Sở Hạo thấy thế liền ngăn cản đường của nàng, dùng ánh mắt hung ác kia nhìn chằm chằm Ngữ Diên, tựa hồ muốn , buông tay đừng trách ta khách khí!

      Ngữ Diên nghe thấy vậy giận trừng qua, vài giây sau, nàng buông cánh tay Béo lão nhân ra, cười cười : “Ông ngoại, cho người , ai, tuy rằng ta muốn cho người nơi đó vô cùng thú vị, nữ nhân kia đứng ở phía nhàng quăng liền nhận thức tiêu chuẩn của vị hôn phu, chừng rất xấu rất xấu, chừng là con quỷ đâu rồi, rất thú vị, ai, vậy người chờ chúng ta trở về rồi sau!” xong, nàng nhìn về phía Lý Lập liền hướng phía trước đến, Tiểu Hương thấy thế cũng vội vàng theo.

      “Ta muốn ”! Béo lão nhân thấy thế vội ngẩng đầu nhìn về phía sở Hạo so với cao hơn mấy cái đầu .

      được, cái loại địa phương đó người hỗn tạp được !”

      “Nương tử của ngươi ở nơi nào, nàng còn mang đứa đây!” Béo lão nhân gấp.

      “Đó là nàng trộm đứa quan hệ với ta!” thẳng.

      “Ta nhất định !” Béo lão nhân thấy Ngữ Diên xa, liền nhấc chân bỏ chạy, Sở Hạo liền đứng trước ông ngăn cản đường , “Nơi đó nguy hiểm!”

      “Ô ô, ngoại tôn của ta thay đổi rồi, ngại ông ngoại đáng ghét sao, hạn chế tự do của ông ngoại sao, ông ngoại chỉ có thể sống vài năm a, ta đều hơn tám mươi tuổi, còn có thể sống vài năm a?” Ông chớp ánh mắt nhìn về phía chu miệng .

      Sở Hạo thấy thế bất đắc dĩ thở dài : “Ở kia có gì đẹp mắt, hơn nữa người rất nhiều.”

      “Ai u. . . . . .”

      thôi!” lời kịch sau của Béo lão nhân còn chưa ra, Sở Hạo đành phải đồng ý, nghe vậy, Béo lão nhân liền vui chạy tới, ném tú cầu? là thú vị!

      đến vài phút, Béo lão nhân liền tìm thấy Ngữ Diên, Ngữ Diên thấy thế nhìn về phía Sở Hạo mỉm cười, nàng chính là hi vọng , bởi vì ở cạnh nàng, nàng mới có cơ hội ‘câu dẫn’ , Béo lão nhân nhìn về phía thiệt nhiều nam tử cười : “Nữ nhi của Lý tài chủ này có phải xinh đẹp hay a?”

      Ngữ Diên lôi kéo Béo lão nhân đứng ở phía sau, cũng làm cho Tiểu Hương đứng ở bên cạnh nàng cần đâu, tiếp theo cười : “Người xem chút nhiều người như vậy tiểu thư này đích thị là vô cùng xinh đẹp!”

      Lời của nàng vừa xong, tấng lầu thứ hai ra nam nhân mập mạp, đến vị trí rào chắn tay vịn nhìn về phía mọi người đầu tiên là ít từ cảm tạ, tiếp theo lại ít quy tắc, cuối cùng lại vì nữ nhi ít lời hay, Ngữ Diên nghe thấy vậy muốn nhìn chút Sở Hạo ở nơi nào lại nhìn trái phải xung quanh cũng chưa nhìn thấy , tiếp theo nàng lại muốn nhìn xem Lý Lập ở đâu, lúc này thoáng liền nhìn thấy Lý Lập sớm đụng đến trong đám người, nàng thấy thế khỏi bĩu môi thầm: “Hoa Hoa Công Tử (Play Boy)!”

      Thanh Ngữ Diên thầm vừa mới hạ xuống, phía dưới liền phát ra tiếng kinh hô, nghe tiếng, Ngữ Diên liền nhìn về phía lầu, chỉ thấy, nữ tử mặc quần áo màu đỏ mang khăn che mặt, dùng eo qua lại chậm rãi đến chỗ rào chắn, tuy rằng thấy diện mạo của nàng, nhưng mắt của nàng như là nước xanh thanh khiết đảo mắt giống như dòng nước lấp lánh, đầu trâm phượng ngọc bích cài vào búi tóc nghiêng theo bước tiến của nàng qua lại đong đưa.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 219: kiện do tú cầu dẫn đến (2)



      Chỉ thấy trong tay mỹ nhân này cầm quả tú cầu màu đỏ qua lại bộ, ánh mắt ngừng nhìn xuống dưới chung quanh, phía dưới la lên thanh của sóng sau cao hơn sóng trước, ngay cả thanh bén nhọn của Lý Lập kia Ngữ Diên cũng nghe được.

      “Cái nha đầu này bộ dạng tồi, nhưng so với ngươi kém ít!” Béo lão nhân hai tay ôm cánh tay .

      Ngữ Diên cười cười : “Cám ơn ông ngoại khích lệ, ai, Sở Hạo này trở nên chán ghét nữ nhân như thế là làm cho người ta bất đắc dĩ, người xem, nơi này nhìn thấy ném tú cầu náo nhiệt như vậy mà cũng biết chạy tới sao”

      “Ai. . . . . .” Béo lão nhân cũng thở dài sâu.

      Tiểu Hương sớm đứng ở cây bên cạnh, tay nàng nắm chặt cây, môi cong lên, ánh mắt bi thương nhìn hướng Lý Lập hưng trí bừng bừng muốn có được tú cầu, lòng của nàng có chút khó chịu, có chút buồn.

      “Ném a ——” chỉ nghe thấy thanh cao vút, tiếp theo tú cầu màu đỏ cứ như vậy bị vứt ra ngoài, Ngữ Diên cùng Béo lão nhân Bát Quái hưng trí bừng bừng kiễng mũi chân muốn nhìn chút là ai nhặt được tú cầu.

      ‘bá’ chút, thân ảnh quen thuộc theo trước mặt bọn họ chợt lóe lên, giây sau, Ngữ Diên hít vào hơi, đây là cái gì? Đây là cái gì???

      “Trong tay Hạo nhi làm sao có thể cầm tú cầu?” Béo lão nhân kinh hô, theo thanh của Béo lão nhân Tiểu Hương phục hồi tinh thần lại chạy tới thấy thế nàng gấp: “Vương gia, Vương gia làm sao có thể đón tú cầu a? phải thích nữ nhân đấy sao?” Tiểu Hương cũng nóng nảy, chẳng lẽ Vương gia phải thích nữ nhân, mà là lại thích tiểu thư? Ngược lại thích người khác?!

      Sở Hạo bật nhảy cái vào lầu, tay trái cầm tú cầu, tay phải ôm lấy mỹ nhân này vòng vo vòng, khăn sa trước mặt mỹ nhân theo gió nhàng hạ xuống, khuôn mặt mỹ lệ dung nhan kinh động ngay lúc đó, mọi người kinh hô.

      Sở Hạo mặt chút biểu tình nhìn về phía nàng đem tú cầu đưa cho nàng : “Thành thân phải việc , sao có thể làm thành trò đùa như thế? Ngươi cũng biết vừa rồi cướp tú cầu là người nào sao? tay trái cầm xúc xắc, tay phải cầm bầu rượu, nương muốn lập gia đình có thể có vạn chủng biện pháp, nhưng dung loại này là lý trí nhất, gả cho ma bài bạc tửu quỷ, nương cho dù có núi vàng cũng đủ cho tiêu xài!” xong, xoay người muốn rời .

      “Công tử. . . . . .” Mỹ nữ tiểu thư gọi lại Sở Hạo.

      Sở Hạo nghe thấy vậy xoay người nhìn về phía nàng nhíu mi hỏi: “Tiểu thư còn có chuyện gì?”

      Mỹ nữ tiểu thư nghe thấy vậy sắc mặt lập tức đỏ mảnh, tiếp theo xấu hổ : “Công tử, là ngươi nhận được tú cầu của Chỉ San, cho nên, công tử đó là tướng công của Chỉ San. . . . . .” xong, liền ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống.

      Nguyên bản nàng chết sống cũng đồng ý phương pháp này lựa chọn vị hôn phu, nhưng mà bởi vì người tới cửa cầu hôn nhiều lắm, hơn nữa những con cái nhà giàu này cũng thể đắc tội, vì thế cha của nàng hôn của nàng liền để ông trời làm chủ, bởi vậy mới có chuyện tình ném tú cầu, nguyên bản vừa ý nam tử nào, cho nên nàng chính là mang theo tâm tình uể oải mà đến, thẳng đến khi quăng đến chỗ đứng ở bên hai tay ôm ngực, theo ánh mắt của , nàng chỉ biết là người nàng muốn đợi, tuy rằng ném tú cầu có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng đến tay của , khắc này, lòng của nàng liền như hoa giống nhau nở rộ.

      “Ta tiếp tú cầu cũng phải vì muốn cưới ngươi!”

      “Công tử. . . . . . Chỉ San có chỗ nào tốt sao? Hay là công tử muốn thành thân rồi? có chuyện gì, Chỉ san có thể làm thiếp!” từ khi nhìn thấy đôi mắt đen như lốc xoáy của nàng bị hút vào sâu, chỉ cần có thể gả cho nam tử nhất kiến chung tình này, làm thiếp nàng cũng nguyện ý .

      Sở Hạo nhìn về phía nàng bởi vì sốt ruột mà hai má chợt đỏ bừng, hề thương tiếc : “Ta thích nữ nhân!” giây sau, bật nhảy cái rồi rời nơi này.

      Mọi người thấy thế toàn bộ bắt đầu bàn luận, Chỉ San thấy thế rơi lệ ngã ngồi mặt đất, vì sao, vì sao vất vả chờ đến duyên phận, khi lại ngắn ngủi như vậy?!

      “Diên nhi. . . . . .” Béo lão nhân nhàng kêu lên Ngữ Diên chút, từ lúc nàng xem đến Sở Hạo ôm lấy tiểu thư kia òng vo vòng tròn lúc sau, nàng liền tức giận rời , đường ở trở về bộ pháp lại nhanh như vậy, làm cho lão đầu này chạy theo có chút thở gấp, mà Lý Lập cùng Tiểu Hương bị nàng đá đến cuối cùng.

      Nguyên bản Lý Lập muốn an ủi nàng, nhưng mà Béo lão nhân làm cho bọn họ đừng tới quấy rầy, để ông khuyên bảo, nhiều người ngược lại dễ dàng hỗn loạn, vì thế đành phải cùng Tiểu Hương ở phía sau cùng, chính là nàng biết vì sao Tiểu Hương mặt đen như tờ giấy muốn cùng chuyện, có chỗ nào làm tốt sao?!

      “Diên nhi, Hạo nhi thích kia, quên ngươi, trúng thất tâm cổ!” Béo lão nhân liền giải thích .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy dừng bước lại nhìn về phía : “ thích? Ngươi thấy được ôm lấy kia ám muội cỡ nào, triền miên cỡ nào xem cũng làm cho người ghê tởm!” nàng tức giận vù vù , tiếp theo tiếp tục lên phía trước .

      Béo lão nhân đuổi theo : “Diên nhi, ngươi ghen?”

      Nghe thấy vậy, nàng lập tức dừng bước, đúng rồi, nàng tại sao phải để ý như thế ? Ghen tị? Chẳng lẽ nàng hay sao? , , nàng vội lắc lắc đầu, tiếp theo nhìn về phía Béo lão nhân hé ra mặt Bát Quái : “Ông ngoại, người giúp ta sao?”

      nha, ngươi là cháu dâu của ta cũng phải người ngoài” Béo lão nhân .

      Ngữ Diên nghe thế vừa lòng gật đầu, tiếp theo tại bên tai nhàng thầm vài câu, Béo lão nhân nghe vậy ánh mắt trừng vô cùng lớn thể tin được hỏi: “ sao?”

      !” nàng còn , thù này báo, lòng của nàng chắc là thoải mái.

      “Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà tại rất chán ghét nữ nhân ai, ta tại thực lo lắng ngươi, ngươi nếu có mang thai, chuyện này dễ làm, nhưng mà ngươi mang thai, ta sợ vạn nhất Hạo nhi bốc hoả . . . . .” Béo lão nhân lo lắng , ông cũng dám lấy mạng ngoại tôn của ra vui đùa.

      “Ông ngoại người có ý tứ gì? Người liền đối với ta có nắm chắc như vậy?”

      chuyện nắm chắc hay nắm chắc, này. . . . . . Đây là thời kì đặc thù, Hạo nhi này phải chán ghét nữ nhân sao?”

      “Ông ngoại, người phải giúp ta, nếu . . . . . . Nếu ta liền uống thuốc phá thai” Ngữ Diên uy hiếp .

      Béo lão nhân nghe vậy gáy liền lên vài cái hắc tuyến, “Xem như ngươi lợi hại!”

      “Hắc hắc, ông ngoại tốt người hãy giúp ta , cơn tức này ra, đứa trong bụng ta chịu ảnh hưởng, chừng sinh ra đến chính là cái bọc keo kiệt đâu, nhiều như vậy tốt!” nàng liền lấy đứa ra chuyện.

      Béo lão nhân nghe thấy vậy gật đầu : “Phục ngươi, vậy ngươi chính mình hãy cẩn thận a!”

      “OK!” Ngữ Diên vội vươn tay ra làm tay thế OK, hừ, tán phải ? Hừ, xem ta chỉnh chết ngươi!

      Đêm, im ắng, trăng tròn giống như khay ngọc đọng lại trong đêm đen, ánh trăng như vậy đem thế gian chiếu sáng trưng, sáng trưng như vậy tựa hồ có thể thấy ràng chuyện tình phía dưới phát sinh.

      “Ách. . . . . . Nóng. . . . . .” Sở Hạo đầu bắt đầu có chút hơi đau, thân mình càng phát ra nóng lên, chậm rãi mở to mắt, biết mình ngủ bao lâu, nhìn về phía ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt, suy nghĩ cái, tại hẳn là đêm dài nhân tĩnh , nhưng mà vì sao thân thể lại nóng như vậy? Đầu cũng có chút đau đớn?!

      Nằm ở giường Sở Hạo liếc nhìn lư hương Béo lão nhân buông ra chút, sương khói hơi hơi kia từ bên trong lư hương nhàng ra, sao lại thế này, hương vị lư hương này vì sao cùng với hương vị phía trước giống nhau? Tựa hồ nhận ra điều thích hợp, lê thân đến tắt lư hương, lại phát thân thể lại hề có khí lực, mà mặt của bắt đầu khô nóng , đây là làm sao vậy? Cẩn thận nghĩ nghĩ, đầu óc của liền nghĩ đến chuyện tình vô cùng tốt, xong, chẳng lẽ bị người tính kế? Ông ngoại? Đúng, cũng chỉ có ông, ông mới bố trí phòng vệ, cũng chỉ có ông, mới bận tâm cái gì, cũng chỉ có ông, mới thả tùng cảnh giác, chính là, ông tại sao muốn làm như vậy?!

      Đáp án của còn chưa nghĩ ra được, cửa phòng của đột nhiên bị mở Sở Hạo giật mình cái nhớ tới thân mình căn bản ra khí lực gì.

      ‘két~~’ tiếng, cửa phòng lại bị đóng lại.

      “Ai ~~~ nha, nóng quá nha, nóng quá nha. . . . . .” Giờ phút này chuyện phải người khác mà là Ngữ Diên, nàng mặc thiệt nhiều quần áo, còn đem áo bông đắp lên người, Sở Hạo nằm ở giường nhíu mi nhìn về phía nàng khó hiểu nàng đây là diễn trò gì, lúc này cũng phải mùa đông, mặc nhiều như vậy có thể nóng sao?

      Ngữ Diên bên cầm quạt mỏng bên mở y phục của mình, bên thoát vừa : “Nha, nóng quá. . . . . . Nóng quá nha. . . . . .”

      ‘cạch’ bộ y phục rơi xuống mặt đất.

      “Ai nha, nóng như vậy nên làm cái gì bây giờ? được, chảy mồ hôi rồi, ta muốn thoát thoát thoát!” xong, nàng cùng giống như lúc trước từng kiện chậm rãi bỏ , bên thoát, còn bên cắn môi bày ra bộ dáng dụ hoăc, Sở Hạo nguyên bản liền khô nóng nhìn thấy nàng từng màn kích thích như vậy, mồ hôi của ngừng từ người tràn ra.

      Ngữ Diên nhìn về phía nhíu chặt mày, nàng nín cười, thẳng đến khi thời điểm người còn dư lại cái áo ngực còn có thắt lưng, cùng với cái váy ngắn, nàng thoát nữa, vì thế bưng ghế ngồi ở đối diện Sở Hạo, cầm cây quạt phe phẩy chính mình, tiếp theo đột nhiên xoay người sờ mắt cá chân, “Ai nha, chân rất ngứa nha!” xong, nàng dùng sức kẹp chặt cánh tay, hy vọng có thể bài trừ chút ‘đường cong’, có câu phải như vậy ư, rãnh chen chúc chen chúc có, vì thế nàng cố ý hơi hơi cúi đầu dùng sức chen chúc, nàng ngu ngốc phải ? Tán phải ? Hừ, xem ta đêm nay chỉnh ngươi như thế nào ——

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 220: Chỉ đốt lửa, diệt lửa!



      “Đáng chết!” nằm ở giường ngừng đổ mồ hôi Sở Hạo gian nan phun ra hai chữ bất nhã.

      “Ai u, nóng quá, buồn ngủ quá nha!” Ngữ Diên nhìn thấy hiệu quả, đơn giản trực tiếp chậm rãi ngồi ở bên giường, bên cầm khăn tay ở mặt vung, bên cười hì hì đem thắt lưng kéo xuống, “Ách, nóng như vậy là vì cái gì? Nha? Ta uống rượu rồi sao, là, đúng thể uống rượu, Lý Lập nên để cho ta uống, này , ta vừa uống rượu hỗn loạn biết làm thế nào mới tốt!” Ngữ Diên làm bộ chóng mặt

      , mở.” sở Hạo gằn từng tiếng dừng chút .

      “Ơ? Thanh gì? Tại sao có thể có thanh đâu?” Ngữ Diên ánh mắt híp lại cúi đầu xem xét Sở Hạo, giây sau, trừng lớn hai mắt khó hiểu hỏi: “Ơ? Đây là cái gì? Làm sao có thể phát ra thanh?”

      “Xú nữ nhân, cút ngay!” Sở Hạo nhịn xuống khô nóng hiểu trong cơ thể cực kỳ tức giận quát.

      “Nha, thanh này như thế nào giống như là tên hỗn đản nào vậy? Ngươi biết. . . . . . phải là tên hỗn đản ? A. . . . . . giống ai, nếu là tên hỗn đản nào mà …, sớm rời giường phẫn nộ rồi!” xong chu miệng vẫy vẫy khăn tay cười cười, tỏ vẻ đừng chọc vười, làm sao ngươi là tên hỗn đản đây!

      “Chết tiệt, nữ, nhân, đừng, cùng, bổn vương, diễn, trò!” Béo lão nhân cho uống chút xuân dược, dược tuy rằng chỉ có chút, nhưng mà dù sao cũng là nam nhân, lại nhìn đến Ngữ Diên trần trụi câu dẫn như thế , nếu chút phản ứng mà …, vậy phải là nam nhân, nhưng, tiềm thức của tự với mình thích nữ nhân, cho nên cực kỳ chán ghét loại phản ứng tự nhiên này, chỉ tiếc Béo lão nhân cấp lư hương chuyên môn là làm cho người ta cả người vô lực thể nhúc nhích, cũng chỉ có thể có hoả mà phát ra, càng khỏi nhúc nhích.

      Ngữ Diên thấy bộ dáng như thế, khỏi buồn cười thôi, may mắn phía trước nàng ăn giải dược, nếu , nàng tại chỉ sợ cũng hỗn loạn rồi, hừ, nếu thích nữ nhân, tại sao phải đón tú cầu? Vì sao còn muốn ôm nữ nhân xoay quanh vòng, nghĩ đến đây, nàng liền tức giận thôi, vì thế nàng quyết định dùng đòn sát thủ. . . . . .

      “Ách đói nha, rất muốn ăn này nọ. . . . . . A? Lạp xườn? Lại có hai cái tràng Tiểu Hương mềm ai” vừa dứt lời, nàng liền cúi người hôn lên đôi môi của , Sở Hạo nhất thời kinh ngạc trừng lớn hai mắt

      Vốn chỉ là muốn trêu chọc , ai biết đôi môi của khi mềm mại như vậy, nàng liền nghĩ đến đêm đó là ôn nhu hôn môi nàng cỡ nào, mà trong đầu của nàng đột nhiên lên ý niệm trong đầu, cưỡng hiếp, đây là cảm giác cưỡng hiếp sao?

      A, cũng tệ lắm ai, vậy hãy để cho nàng từ từ hưởng thụ tư vị cường bạo soái ca !

      Nghĩ đến đây, nàng đơn giản nhắm mắt bắt đầu hưởng thụ, Sở Hạo bởi vì trong cơ thể có được thành phần xuân dược, đối với cái hình thức chính là hôn này, nguyên bản nhắm chặt đôi môi dần dần mở chậm xuống dưới, Ngữ Diên thấy bắt đầu hưởng thụ, vì thế học kỹ xảo trước kia nhếch lên răng của cùng đầu lưỡi của chơi đùa, mà tay nàng cũng còn nhàn rỗi, tự nhiên là ở người ngừng chạy.

      Thân thể Sở Hạo ở trong tay của nàng dần dần cứng lại, mà bộ vị của bắt đầu dần dần bành trướng, nguyên lai càng ràng, mày chau lui đầu môi ra hài lòng loại nàng chỉ khẽ hôn này, vì thế cố sức nâng dưới tay phải lên giây giam lại đầu của nàng, nụ hôn của trở nên dồn dập mà luống cuống, hành vi như vậy làm cho Ngữ Diên hoảng sợ, liền ngồi dậy nhìn về phía Sở Hạo dưới thân mặt hồng nhuận.

      Xem ra, là có phản ứng rồi?! sai, trẻ con dễ dạy, nhưng mà nàng cũng biết, tình gì đều phải theo khuôn phép cũ, nếu , quá mau cho cầu thành ngược lại tốt, vì thế, tay trái nâng lên trán lẩm bẩm , “Đầu choáng váng nha!”, lời nàng tuy như thế, tay phải trượt đến phía dưới Sở Hạo, bắt đầu hữu ý vô ý lướt qua phần dưới, làm cho Sở Hạo ngừng hít vào khí .

      Ngữ Diên liếc mắt cái “ đặc thù” bị nàng khêu gợi thành công, giây sau, nàng đứng dậy giúp đỡ mép giường, lung la lung lay : “ thể uống rượu, nên bảo ta uống rượu, này , đầu choáng váng, được, ta muốn ngủ rồi, ngủ. . . . . .” xong, nàng nghiêng ngả lảo đảo ra ngoài cửa, ‘kẽo kẹt’ tiếng, cửa phòng bị Ngữ Diên đạp cho rồi, giây sau, nàng liền rất nhanh chạy trở về gian phòng của mình, mà nàng vừa mới rời , bên trong gian phòng của Sở Hạo liền bộc phát ra tiếng hô kinh thiên địa, “Xú nữ nhân chết tiệt, bổn vương muốn giết ngươi ——”

      Hôm sau

      Tất cả mọi người còn chưa tỉnh lại, dưới lầu liền truyền đến tiềng ồn ào, tận lực bồi tiếp thanh cái bàn ‘rầm rầm rầm’ , Ngữ Diên ngây ra lúc, sao lại thế này? Sáng tinh mơ có người tới làm loạn hay sao?

      Vì thế, nàng liền mở cửa muốn nhìn đến tột cùng, khi nàng mở cửa kia chốc, tất cả mọi người như là tâm hữu linh tê giống nhau, toàn bộ mở cửa, Sở Hạo cùng phòng Ngữ Diên vừa lúc là cửa đối diện, trong nháy mắt ánh mắt hai người tiếp xúc kia, Ngữ Diên liền nhìn về phía nơi khác, làm bộ chính mình cái gì cũng biết, mà trong mắt Sở Hạo toàn bộ đều là lửa giận!

      “Sao lại thế này?” Béo lão nhân cùng Sở Hạo cũng đứng ở đối diện, ông liếc mắt nhìn Sở Hạo cái, cũng giống như tình gì cũng chưa phát sinh, ông cũng thể , thực xin lỗi ta phải cố ý, nhìn trong mắt ngoại tôn là tức giận, việc hướng Ngữ Diên bọn họ bên này mà đến, mà Lý Lập thích Bát Quái sớm xuống lầu chuyến, giây sau, việc chạy tới hét lên: “ tốt rồi!”

      “Làm sao vậy?” Mấy người khó hiểu nhìn Lý Lập đứng giữa cầu thang.

      “Ai nha!” Lý Lập vỗ đùi reo lên cái : “Ngày hôm qua chồng ngươi tiếp tú cầu chính là Lý tài chủ kia tìm tới cửa, là cho lão công của ngươi thú nữ nhi của a!” Lý Lập gấp.

      “Cái gì?” Trừ bỏ Sở Hạo phát ra thanh bên ngoài, Tiểu Hương, Ngữ Diên cùng Béo lão nhân đồng thời kinh hô, tất nhiên bọn họ là nghe hiểu lời của Lý Lập …, tại đây dọc theo đường đến cửa, Lý Lập nhiều lần cho bọn biết, lão công chính là tướng công, lão bà ý tứ chính là nương tử.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy oán hận nhìn hướng Sở Hạo, trong mắt lộ vẻ bất mãn, ánh mắt kia tựa hồ cho biết, ngươi nếu là dám thú nàng thử xem xem! Nhưng mà, khóe miệng Sở Hạo lại treo lên mỉm cười, hai tay ôm cánh tay nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, bộ dạng cà lơ cà phất, xem khiến cho Ngữ Diên phát cáu, người này có ý tứ gì?!

      “Tránh ra!” Lý Lập đứng ở trung tâm cầu thang phía sau truyền đến tiếng quát lớn, Lý Lập ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, gặp đoàn người đến, liền đến vào bên người Ngữ Diên thầm, “Ngoan ngoãn, tình địch của ngươi xem ra rất nhiều tiền rất nhiều quyền ai!”

      Lời của Lý Lập vừa xong, đoàn người chậm rãi tới lầu hai, vị trong đó mà bọn họ nhận thức, đó chính là ông chủ to béo kia, tiếp theo kêu lên: “Chỉ San, con tới nhìn xem ai cướp được tú cầu của con!”

      Lý tài chủ vừa xong, nữ tử xinh đẹp kia lại từ từ lên, dung nhan tuyệt mỹ của nàng còn mang theo nước mắt, hiển nhiên là bị đả kích ít, Ngữ Diên tắc gì nhìn về phía bọn họ.

      “Công tử!” Chỉ san vào trước mặt Sở Hạo nhàng la lên tiếng.

      Ra tay cực nhanh.

      Bên kia trừ bỏ Sở Hạo nhìn thấy người khác, mà bọn họ hàng này toàn bộ đứng rất nhiều người, tất cả mọi người lời nào nhìn về phía Sở Hạo, nhìn xem như thế nào.

      “Chính là ngươi cướp được tú cầu của nữ nhi ta?” Lý tài chủ nhìn về phía sở Hạo hỏi.

      Sở Hạo mỉm cười gật đầu.

      “Vậy ngươi nên cưới nữ nhi của ta!” gấp.

      “Nhưng mà ta đoạt tú cầu cũng phải vì muốn thú nữ nhi của ngươi!” Sở Hạo ăn ngay .

      “Ngươi đừng ba hoa cho ta, mặc kệ động cơ của ngươi là cái gì, tú cầu nếu cướp được, ngươi nên thú nữ nhi của ta, như thế nào? Nữ nhi của ta xứng với ngươi sao?” dựng râu trừng mắt .

      “Tiểu thư trời sinh tướng mạo đẹp, nhưng mà tại hạ là vô phúc hưởng thụ!”

      “Công tử. . . . . . Chỉ San cứ như vậy làm ngươi chán ghét sao?” nước mắt Chỉ San chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, trong lòng tràn đầy thương cảm.

      “Lời ta muốn , lúc trước nghĩ ngươi hiểu được!” Sở Hạo cũng nghĩ muốn lặp lại lần nữa thích nữ nhân.

      Chỉ San nghe thấy vậy bụm mặt khóc thút thít, bộ dáng thập phần thương cảm.

      Béo lão nhân thấy thế liền tới cười cười nhìn về phía Lý tài chủ : “Lý tài chủ xin chào, ta là ông ngoại của , phải ngoại tôn của ta muốn cưới nữ nhi ngươi, chỉ là ngoại tôn của ta qua cả đời này chỉ thích nương tử của , đúng, nương tử của ở đây!” Béo lão nhân chỉ hướng Ngữ Diên .

      Ngữ Diên nghe vậy vô cùng hài lòng cười cười, sai, bBéo lão nhân rất hiểu tâm tư của nàng.

      Mọi người theo tay chỉ phương hướng nhìn sang, lúc này, Lý tài chủ khinh thường : “Nàng có điểm nào hơn Chỉ San sao? …, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu đó là việc bình thường, lão phu cũng tin ngươi đời này cũng chỉ muốn nữ nhân là nàng!”

      Sở Hạo gì, Chỉ San nhìn về phía Sở Hạo nước mắt mông lung hỏi: “Công tử. . . . . . Chỉ San nguyện ý làm thiếp của ngươi, ngươi cũng nguyện ý muốn Chỉ San sao?”

      “Ta cưới ngươi ” Sở Hạo lạnh như băng .

      “Ai, dám, khi, dễ, cháu ta?” Chỉ nghe thấy thanh già nua phẫn nộ, tiếp theo cầu thanh truyền đến thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, cho đến khi chủ thanh xuất ở trong tầm mắt của mọi người.

      Mọi người kinh ngạc, lúc này lão thái thoạt nhìn rất có khí phách, rất có tư thế nha!

      bên Béo lão nhân sớm dại ra, mọi người chỉ nghe thấy Béo lão nhân dùng loại thanh ôn nhu làm cho người ta khó có thể tin la lên tiếng “Xảo Xảo. . . . . .” Mà tiếng ‘Xảo Xảo’ làm cho lão thái vừa rồi còn nổi giận đùng đùng nhất thời kinh ngạc, hơn nữa nàng cũng phun ra câu cùng ôn nhu vừa rồi với thanh tức giận cực kỳ tương phản, “Sư huynh!”

      Mọi người nhất thời bị địa lôi đánh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :