1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 171: Làm sao có thể tàn nhẫn như thế



      Hoàng hậu nghe thấy vậy, trào phúng cười cười đột nhiên nhìn về phía nàng, lông mày chau cao : “Muội muội ngươi có từng biết Hoàng thượng thích ngươi?!”

      “A? Cái gì?” Ngữ Diên hoàn toàn sửng sốt, Hoàng thượng thích nàng? Làm sao có thể?!

      “Ngươi cần giật mình như vậy, dựa vào trực giác của nữ nhân ta đoán sai, ánh mắt nhìn ngươi giống như là bảo bối, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho thoải mái cười to, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm cho nóng ruột nóng gan.” nàng theo bản năng nắm chặt tay .

      Nàng như vậy làm cho Ngữ Diên căn bản nghĩ tới, nhìn sắc mặt nàng có chút tốt lắm, vì thế gấp: “Tỷ tỷ, người đừng có hiểu lầm, ta coi Hoàng thượng như ca ca, còn nữa, Hoàng thượng cũng chỉ coi ta như là muội muội.” nàng liền giải thích .

      “Muội muội?” Nghe thấy vậy, nàng cười lạnh tiếng, Muội muội là như vậy sao? Khi cùng ở chỗ làm như vào trong cõi thần tiên hư vô, phục hồi tinh thần lại luôn cho nàng biết, truyện cười của Ngữ Diên là buồn cười cỡ nào. Ngữ Diên đặc biệt như thế nào, nàng có thể ghen tị sao? Nàng có thể bốc hoả sao?! Thành thân có sao? Phàm là nữ nhân trở ngại tiền đồ của nàng, nàng bỏ qua!

      “Tỷ tỷ. . . . . .” Ngữ Diên nhìn về phía khuôn mặt trầm trước mắt, trong lòng nhanh chóng xuất cảm giác mất mát, mí mắt của nàng bắt đầu nhảy lên ngừng, cảm giác giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

      Hoàng hậu nghe tiếng nhìn về phía nàng đột nhiên cười cười, bước tới gần nàng, Ngữ Diên theo bản năng lui về sau, “Tỷ tỷ ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Tuy rằng nàng cười, nhưng ở trong mắt nàng lại có vẻ vạn phần trầm, trời ạ, nữ nhân trong cung là đáng sợ, vì sao vừa rồi vẫn còn thân ái, đảo mắt liền trở nên đáng sợ như thế? !

      “Muội muội ngươi làm sao vậy?” Nàng ta chậm rãi tới gần nàng, vươn mười ngón tay màu đỏ nhìn nhìn : “Ngươi nhan sắc của Bổn cung có đẹp ? Ai, Bổn cung thích nhan sắc tươi đẹp, đặc biệt máu!” xong, nàng lãnh cười, lúc này, Bạc Chi liền vỗ vỗ tay, Hoàng hậu thấy thế liền đem Ngữ Diên hướng Thái tử đẩy qua.

      “Đông” tiếng, thái tử nháy mắt rơi xuống nước, Ngữ Diên lảo đảo cái cũng thiếu chút rơi xuống trong nước, lại lung la lung lay vài cái cước bộ liền vững vàng.

      “A, có ai , cứu mạng a, Thái tử rơi xuống hồ!” Hoàng hậu đột nhiên lớn tiếng la lên.

      Thái Hậu vừa vặn ngang qua bắt gặp màn Ngữ Diên đánh về phía Thái tử, nhất thời kinh hãi cả người run run, liền bối rối gọi người ta cứu Thái tử, mà thân thể của bà lại tức giận ngăn được run run.

      “Mau cứu thái tử. . . . . .” Hoàng hậu nức nở kêu lên, đưa tay lực hướng bên hồ với tới, nước mắt rơi xuống mặt đất càng khiến nàng trông có vẻ thê lương.

      Bọn thái giám thấy thế toàn bộ nhào vào hồ cứu Thái tử.

      “Thái tử, ô ô. . . . . . Ta thấy ngươi, đáng chết đáng chết!” Hoàng hậu liền phát vào gương mặt của mình khóc .

      “Nương nương nương nương. . . . . .” Bạc Chi cũng khóc la lên.

      Ngữ Diên sớm ngây ngẩn cả người, màn này phát sinh quá là nhanh, nàng căn bản kịp suy nghĩ, Thái Hậu bước đến trước mặt nàng, bất ngờ “Ba ” tiếng, bà hung hăng giáng cho nàng cái bạt tai.

      “Thái Hậu. . . . . .” Bị đánh Ngữ Diên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng ngừng lắc đầu, phải, phải như thế.

      “Nếu Lăng nhi có chuyện gì xảy ra, đừng ngươi là Cung Vương Phi, cho dù ngươi là phi tử của Hoàng thượng cũng giống nhau ta xử tử ngươi!” xong, oán hận trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái.

      Đúng lúc này, bọn thái giám ẩm Thái tử cả người ướt sũng, mà giờ phút này giống như tử thi bình thường sống.

      “Ta là oan uổng!” kịp phản ứng nàng gấp.

      “Oan uổng? Ai gia tận mắt nhìn thấy mà còn oan uổng? Ngươi đúng là ngoan độc a!” Bà nhìn hướng nàng ánh mắt hung ác .

      phải, phải như thế. . . . . .” Ngữ Diên vội lắc đầu .

      Hoàng hậu thấy thế chảy nước mắt : “Thái Hậu, muội muội đích thị là vô ý nàng thiện lương như vậy, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì!” nàng liền ‘hảo tâm’ .

      Thái Hậu nghe vậy liền nâng Hoàng hậu khóc trong lòng : “Ngươi cũng đừng thay nàng biện hộ, ai gia phải người mù, ai gia có thể nhìn rành mạch, người đâu đem Cung Vương Phi nhốt vào Thiên Lao chờ đợi xử lý!” Thái Hậu bỏ lại những lời này liền theo thân ảnh Thái tử rời .

      Ngữ Diên nghe vậy ngã xuống mặt đất, Hoàng hậu lúc này liền được bọn nha hoàn Thái Hậu dìu đứng lên hướng Phượng loan cung , mà nàng cứ như vậy bị bọn thái giám áp hướng Thiên Lao, thời điểm ngang qua Hoàng hậu, khóe miệng nàng treo lên vẻ đắc ý tươi cười, cùng nàng đấu, ngươi còn non lắm!

      Cho đến khi tiến vào đại lao khắc kia, Ngữ Diên đều thể tin được chuyện này có thể xảy ra, nàng làm sao có thể tàn nhẫn như thế, nàng làm sao có thể dùng đứa như thế?!

      Sở phủ

      “Vương gia, Vương gia. . . . . . . xong xảy ra chuyện lớn!” Nhất Kiếm vội vã chạy tới, mọi người thấy bộ dáng sốt ruột khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện đại gì rồi?”

      “Vương Phi. . . . . . Vương Phi bị nhốt vào Thiên Lao!” Nhất Kiếm thở hổn hển .

      “Sao lại thế này?” Sở Hạo cùng Béo lão nhân đều khiếp sợ.

      “Nô tài cũng vậy biết , nghe Vương Phi ra tay đẩy ngã Thái tử xuống hồ, mà Thái tử nguy kịch!” Nhất Kiếm gấp.

      Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía Béo lão nhân : “Gai gia người đừng sốt ruột, người hãy ở nhà, chờ con trở lại!” giây sau, liền cùng Nhất Kiếm ra ngoài.

      “Cung Vương gia rất xin lỗi, Thái Hậu có lệnh nơi này bất luận kẻ nào cũng thể tiến vào!” mười mấy Cẩm y vệ đứng ở Thiên Lao mực cung kính .

      Sở Hạo nghe vậy liền hướng vườn Ngự Uyển của Thái Hậu đến, được Sở Thiên cho phép, thân mình vào, vừa vào bên trong liền nghe được tiếng khóc đứt quãng cùng biện hộ của Hoàng hậu.

      Mà Thái Hậu lạnh như băng bất vi sở động, bà ngồi ở ghế cả người run run thôi, đây là huyết mạch duy nhất của Phượng Nhi lưu lại, bà quả quyết thể để cho gặp chuyện may, nếu tránh được kiếp này, bà nhất định phải để cho nàng chôn cùng, dù ai cũng cách nào khuyên bảo.

      Sở Hạo mày sớm nhíu chặt lại, muốn mở miệng cầu Thái Hậu, nhưng trong ánh mắt Sở Thiên ngậm miệng lại, trong phòng trừ bỏ tiếng nức nở đứt quãng, chính là thanh của nhóm Thái y ngừng bận rộn, mà giường Thái tử giờ phút này sắc mặt sớm trắng như tro bụi.

      “Các ngươi đều ra ngoài lúc sau, Thái Hậu đột nhiên phát ra thanh , bà hy vọng có người quấy rầy nhóm Thái y suy nghĩ, cũng muốn thấy nhiều người như vậy.

      Sở Thiên thấy thế liền bảo trở về trước có chuyện gì đợi ngày mai sau, Hoàng hậu theo sau rơi lệ ly khai, nơi này chỉ còn lại có Thái Hậu cùng Sở Thiên.

      “Thiên nhi, Lăng nhi bình an đúng ?” Thái Hậu run run hỏi.

      Sở Thiên liền lên trước nắm tay bà : “Mẫu hậu yên tâm, Phượng Nhi trời có linh thiêng chắc chắn phù hộ Lăng nhi bình an vượt qua kiếp nạn này!” tim của cũng lo lắng thôi, càng hiểu được lo lắng của Thái Hậu, tiên hoàng sau này lại là cháu ruột của bà, sau khi gắng sinh hạ Lăng nhi liền tiên thăng rồi, mấy năm nay Lăng nhi cơ bản đều là Thái Hậu nuôi lớn, bởi vì đến tuổi đọc sách, nên mới để cho rời Tường Trữ Cung đến phòng đọc sách, sao biết mới đến nửa năm liền xảy ra chuyện như vậy? !

      “Lăng nhi trăm ngàn thể có việc, nếu , ta bỏ qua cho người đàn bà kia!” bà hung tợn ..

      Sở Thiên nghe thấy vậy trong lòng cũng khó chịu thôi, lý trí của cho biết, chuyện này nhất định phải nàng làm, nàng thích tiểu hài tử như vậy, quả quyết đem đứa đẩy xuống hồ, nhưng mà, màn này lại xảy ra, nhìn về phía Lăng nhi giường mê man, trong lòng mặc niệm, đứa , ngươi nhất định phải sống sót, nhất định!

      Hoàng hậu cùng nha hoàn Bạc Chi chậm rãi về tới Phượng Loan Cung, vừa tiến vào trong phòng, nàng liền cho bọn hạ nhân toàn bộ xuống.

      “Nương nương, Thái tử mà chết, Tam hoàng tử nhất định có thể ngồi ngôi vị Thái tử, Bạc Chi chúc mừng nương nương!” Bạc Chi liền cười cười vuốt mông ngựa .

      Hoàng hậu nghe thấy vậy cũng cười cười, “ sớm đáng chết rồi, nếu phải lão quái kia che chở lâu như vậy, chỉ sợ, sớm cùng nhị hoàng tử giống nhau đầu thai mấy lần.” xong, lãnh lạnh cười cười, nhị hoàng tử con của Nguyệt phi, sinh ra tháng liền tim suy kiệt mà chết, chính là tất cả mọi người biết, trước đó những thứ nàng đưa cho nàng ta tuy rằng đều có hại, nhưng các loại mùi hỗn hợp ở cùng chỗ sinh ra dị thường, bởi thế đứa của nàng mới có thể sớm tử vong như vậy.

      “Nương nương, đại hoàng tử này được trừ bỏ, Cung Vương Phi lại cõng tội danh này, là được cả hai a!” Bạc Chi liền tán thưởng .

      Hoàng hậu nghe vậy nhìn về phía nàng hỏi: “Ngươi xác định có sơ hở chút nào chứ? Đừng để đến cuối cùng đại hoàng tử có năng lực sống lại?”

      Bạc Chi nghe thấy vậy vội cúi người : “Nương nương người yên tâm, nô tỳ ngay tại dưới nước an bài người, chỉ cần Thái tử vừa rơi xuống nước, bọn họ đem khăn mặt tẩm độc chụp vào mũi , cho dù cứu lên cũng sống sót, độc kia lại là hạc đỉnh hồng!” Bạc Chi lãnh .

      Hoàng hậu nghe vậy cười ha ha, “Làm rất tốt, lão quái mất cháu ruột nữ này nếu mất thêm Tôn Tử, bà ta nhất định bỏ qua cho nàng ta!” xong lãnh cười cười.

      Mộng Ngữ Diên, Bổn cung cũng muốn nhìn xem, ngươi tiến nhập Thiên Lao, còn có thể bay chạy đâu?! Chỉ cần đại hoàng tử vừa chết, ngươi hẳn phải chết thể nghi ngờ! Xem liệu ai có thể cứu ngươi! Hừ!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 172: Đừng sợ, ta bảo vệ ngươi



      Giờ phút này, đến nửa đêm, nhưng bên trong Hoàng cung vẫn như cũ đầu người bắt đầu khởi động, Thái y cùng cung nữ ngừng xuyên qua ở Trữ Tường Cung, thần sắc mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, Thái Hậu lại sốt ruột ở trong phòng lại lại.

      Mà bên ngoài Trữ Tường Cung quỳ đó là Mộng tướng quân cùng với Mộng phu nhân, bọn họ nghe thấy Ngữ Diên xảy ra chuyện, liền vào trong cung cầu kiến, nhưng đến nơi này, Thái Hậu trực tiếp cự tuyệt bọn họ cầu kiến, điều này làm cho hai người bọn họ lại lo lắng thôi.

      “Thái Hậu tha mạng a, Thái tử . Này . . . . . Thái tử chỉ sợ. . . . . . được. . . . . .” Mười mấy Thái y cứ như vậy ‘bùm’ tiếng quỳ gối xuống đất, ngừng dập đầu, mỗi người đều cả người run run.

      Thái Hậu nghe thấy vậy run run đổ vào phía sau, Sở Thiên vội vươn tay đỡ bà, “Thái tử nếu sống được, ai gia cho toàn bộ các ngươi chôn cùng!” thanh của Thái Hậu run run ở trong này nghe qua vô cùng u oán.

      Sở Thiên đến bên giường nắm tay Thái tử : “Lăng nhi, phụ hoàng ở trong này, ngươi phải gắng gượng qua , gắng gượng qua !” nhìn khuôn mặt của còn sức sống tim của đau đớn thôi, đứa này từ ở bên cạnh , nhưng luôn làm cho lo lắng, chỉ có thông minh hơn nữa đặc biệt nhu thuận, vận mệnh này nên thảm như vậy.

      mang Cung Vương Phi đến, ai gia muốn nàng quỳ gối trước mặt Lăng nhi!” Thái Hậu cả giận .

      Phượng Loan Cung

      “Nương nương. . . . . . Nương nương. . . . . .” Bạc Chi liền chạy tới, làm cho Hoàng hậu ngủ say hơi hơi nhíu mi.

      tình gì lại quy củ như vậy?” Thanh của nàng có vẻ vô cùng khó chịu, bộ dáng cũng cực kỳ bất mãn.

      Bạc Chi nghe thấy vậy vội vàng quỳ xuống đất, “Nương nương tha mạng, nô tỳ sai lầm rồi!” nàng xem, Hoàng hậu thời điểm tốt liền như pho tượng Phật,nhưng thời điểm tức giận lại giống như rắn rết, nàng theo nàng lâu như vậy, quan sát sắc mặt vẫn là biết.

      !” Hoàng hậu lại bình thường tiếng.

      “Nương nương, vừa rồi nghe được tin tức tin cậy Thái tử ở giờ Tý hoăng!” Bạc Chi gấp. (chú thích: hoăng nghĩ là chết chỉ về vua chúa)

      “Cái gì?” Hoàng hậu nghe thấy vậy xoẹt tiếng ngồi dậy hỏi: “Có ?”

      “Đúng vậy, nô tỳ dám lời dối, toàn bộ nhóm Thái y thúc thủ vô sách, mà Thái tử cũng tắt thở rồi, Thái Hậu giờ phút này phái người Thiên Lao bắt Cung Vương Phi đây!” Bạc Chi liền cười cười .

      Nghe vậy, Hoàng hậu cười vui vẻ thôi, vì thế đứng dậy : “Hầu hạ bổn cung thay quần áo, bổn cung muốn xem kịch vui!”

      “Dạ!” Bạc Chi liền đáp.

      Bên kia

      Thị vệ nghe thấy vậy liền Thiên Lao đem Mộng Ngữ Diên dẫn ra, Ngữ diên mới ra liền thấy được Sở Hạo, vẫn trở về, nhìn mặt Thái tử trắng bệch kia, cảm thấy tình ổn, nhưng Thiên Lao cũng được, cho nên quyết định ở trong này coi chừng dùm, quả nhiên, nàng vẫn bị dẫn ra.

      “Ngữ Diên, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Sở Hạo liền tới muốn hỏi tình, cảm giác chuyện này đơn giản.

      “Vương gia thực xin lỗi, Thái Hậu tuyên Vương Phi!” bọn thị vệ .

      Ngữ Diên nhìn về phía khuôn mặt sốt ruột, trong lòng bụng lại thể nào lên, thôi, hết thảy tùy duyên , giải thích cũng có người tin tưởng, hết thảy liền xem thiên ý .

      “Diên nhi. . . . . .” Sở Hạo đau lòng la lên tiếng, muốn lên, toàn bộ thị vệ lại ngăn lại, “Vương gia ngài trước đừng có gấp, Hoàng thượng ở nơi này chắc chắn vì Vương phi cầu tình!” thị vệ lớn tuổi trong đấy .

      Sở Hạo thấy thế liền theo, chính là thời điểm tới Trữ Tường Cung, Sở Hạo lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Ngữ Diên nhìn đến cha mẹ mình quỳ mặt đất nước mắt lập tức liền chảy ra.

      “Diên nhi. . . . . .” Nhị lão liền la lên.

      Ngữ Diên đem bọn họ nâng dậy mà : “Nữ nhi bất hiếu làm cho các ngươi lo lắng!” nhìn về phía bọn họ, Ngữ Diên trong mắt tràn đầy xin lỗi.

      “Đứa có ủy khuất đều cùng Hoàng thượng , cha tin ngươi lại đẩy Thái tử, mặc kệ thế nào cha mẹ nhất định bỏ lại ngươi!” Mộng tướng quân giống như lập tức già rất nhiều, Ngữ Diên nhìn đau lòng thôi, lúc này, thị vệ lại bắt đầu thúc giục, Ngữ Diên chỉ có thể ngoái đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt cái liền vào.

      Trong phòng mười mấy Thái y toàn bộ quỳ gối mặt đất, mỗi người đều được lời, Ngữ Diên lập tức cảm thấy khí có chút áp lực, hướng phía trước tới liền thấy được Sở Thiên khuôn mặt rối rắm, mà giường Thái tử giống như tử thi nhúc nhích, Ngữ Diên thậm chí cảm thấy được hơi thở của tử vong.

      “Quỳ xuống!” thanh nghiêm nghị của Thái Hậu đột nhiên vang lên.

      Ngữ Diên nghe vậy ‘bùm’ tiếng quỳ gối xuống, chuyện này ít nhiều cùng nàng cũng có quan hệ, giả như nàng hướng lui về phía sau mà …, cũng cho Hoàng hậu cơ hội hãm hại, nhìn Thái tử giường, lòng của nàng áy náy chịu nổi.

      “Ngươi, nữ nhân này làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, Thái tử cùng ngươi oán cừu ngươi sao có thể ra tay đẩy xuống nước, tại ngươi hài lòng chưa, rời , ngươi nên cao hứng ?” thanh của bà lạnh như băng làm cho mỗi người ở đây nghe đều kinh hãi.

      “Ngữ Diên lúc ấy đến tột cùng là tình huống như thế nào?” Sở Thiên đột nhiên hỏi, ở trong lòng tình nguyện chuyện này phải nàng làm, nếu , nhất định tha cho nàng.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy trầm mặc , nàng có thể cái gì đây, là Hoàng hậu đẩy nàng? Nếu như vậy có càng nhiều người khinh thường , ai tin tưởng Hoàng hậu gầy yếu như thế hại nàng đâu!

      “Ngươi còn hỏi cái gì, ai gia tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ giả bộ, ngươi xem, nàng cũng chấp nhận sao?” Thái Hậu đối với vấn đề này của Hoàng thượng hiển nhiên bất mãn vô cùng.

      Sở Thiên nhìn về phía nàng trầm mặc, trong lòng tiếp thu được, Mộng Ngữ Diên quả nhiên là ngươi làm hại Lăng nhi sao? Hay là sau lưng của ngươi nhóm người to lớn, mục đích của bọn họ làm như vậy để làm gì?! Có thể nhẫn tâm xuống tay với đứa như vậy?!

      “Để nàng chôn cùng, để nàng chôn cùng Lăng nhi!” Lời bén nhọn của Thái Hậu vang lên, giây sau, bà chạy đến bên giường Thái tử lôi kéo cánh tay lạnh như băng của khóc : “Lăng nhi, Lăng nhi ngoan của ta a. . . . . . Làm sao ngươi có thể bỏ lại hoàng tổ mẫu đâu?” Thái Hậu nắm tay lạnh như băng run run .

      Ngữ Diên nước mắt cũng chầm chậm chảy xuôi xuống dưới, đều là lỗi của nàng, lỗi của nàng. . . . . .

      “Lăng nhi ngươi yên tâm, hoàng tổ mẫu để cho ngươi đơn, hoàng tổ mẫu để người làm hại ngươi cùng!” Thái Hậu xong, lại hung ác trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái.

      Đúng lúc này, đứa nha hoàn ở bên tai Thái Hậu , Thái Hậu nghe vậy tiếng, “Để cho nàng vào!”

      Theo sau, Hoàng hậu liền vội vội vàng chạy vào, vừa vào nàng liền nhào tới bên người Lăng nhi khóc : “Lăng nhi, Lăng nhi ngươi tỉnh lại , ngươi tỉnh a, mau mở to mắt nhìn xem mẫu hậu a!” xong liền khóc cầm lấy tay , giây sau, nhàng đụng vào mặt của , người biết còn tưởng rằng đây là con trai của nàng, kỳ nàng sờ mặt của cũng chỉ là muốn xem có còn hô hấp hay mà thôi.

      Khi xác định có hô hấp, đưa lưng về phía mọi người Hoàng hậu khóe miệng treo lên nụ cười đắc ý, bất quá nụ cười như thế trong chớp mắt, giây sau, liền đến bên người Sở Thiên quỳ mặt đất cầm lấy ống quần của : “Hoàng thượng đều là lỗi của nô tì, Ngữ Diên muội muội là vô tình, ngài muốn mở mặt lưới a, ngài phải cùng Thái Hậu cầu tình a. . . . . .” xong, còn lau nước mắt , người biết còn tưởng rằng Mộng Ngữ Diên là thân muội muội của nàng đâu!

      “Hoàng hậu ngươi cần vì nữ nhân này cầu tình, ai gia nhất định muốn nàng chôn cùng!” lời của Thái Hậu nghiêm khắc để cho mọi người nghi ngờ.

      “Thái Hậu. . . . . .”

      “Đủ!” Thái Hậu phiền chán khoát tay muốn nghe Hoàng hậu ‘thiện ý’ giải thích.

      Sở Thiên vào thời khắc này được lời, biết mình nên cái gì, nhìn nhi tử khắc trước còn hoạt bát đáng , giờ phút này lại trở thành thi thể lạnh như băng lạnh, tim của sớm khó chịu vạn phần, nếu có lý trí duy nhất kia, chỉ sợ, sớm đem nàng bầm thây vạn đoạn.

      “Hoàng thượng, ngươi còn chờ cái gì, ai gia muốn nàng cấp Lăng nhi chôn cùng!” Thái Hậu thấy Hoàng thượng vẫn nhíu mi được lời khỏi bốc hoả hét lên.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy ngước mắt đầy nước mắt nhìn về phía Sở Thiên, Sở Thiên thấy thế trong lòng đau, đây là làm sao vậy?! Mà đến tột cùng tại nên làm như thế nào?!

      “Khụ —– khụ khụ ——” Đột nhiên, trong phòng truyền ra tiếng ho khan làm cho người ta hoảng sợ, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, giây sau, toàn bộ ánh mắt hướng giường nhìn lại, ‘thi thể’ nằm giường đột nhiên giật giật, ánh mắt toàn bộ mọi người ngây ngẩn cả người.

      “Mau —– Thái y mau —–” kịp phản ứng Sở Thiên liền đối với nhóm Thái y .

      Mười mấy Thái y nghe vậy liền từ đất bò lên đều vây quanh bắt mạch xem, vài giây sau, Lưu ngự y đức cao vọng trọng quỳ mặt đất : “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Thái Hậu, chuyện này là do ông trời thương hại làm cho Thái tử trở về!”

      “Cái gì?” Thái Hậu nghe vậy giật mình thôi, giây sau, liền đối với bọn họ : “Mau, mau nhìn xem Lăng nhi!”

      Hoàng hậu kinh ngạc nhìn hướng nơi đó, trong lòng khỏi nghi hoặc nhíu mày, tại sao lại như vậy chứ? ràng có hô hấp làm sao có thể sống lại đâu?!

      “Khụ khụ, đừng. . . . . . Đừng vây quanh ta!” Lăng nhi thức tỉnh liền đẩy đám người ra, chính mình chậm rãi ngồi dậy.

      Thái Hậu thấy thế lập tức đem ôm vào trong ngực, “Lăng nhi, Lăng nhi ngươi hù chết hoàng tổ mẫu ”

      Lăng nhi ho khan tiếng : “Hoàng tổ mẫu phải bây giờ Lăng nhi là rất tốt đấy sao?”

      Hoàng hậu thấy thế được lời, nàng cũng biết nên cái gì, màn quỷ dị như vậy đủ để cho thần kinh của nàng ngừng suy nghĩ.

      Thái Hậu nghe thấy vậy nhìn về phía Ngữ Diên quỳ mặt đất : “May mắn Lăng nhi sống lại, nếu , ai gia nhất định phải xử tử ngươi!”

      Lăng nhi nghe vậy nhìn về phía nàng : “Hoàng tổ mẫu phải nàng đẩy ta xuống nước!”

      “A? Cái gì?” Mọi người càng thêm nghi ngờ.

      Lúc này, Lăng nhi từ dưới đến bên người Ngữ Diên tiếp theo nhìn về phía mọi người : “Ta là chính mình bị ngã xuống, nàng vừa vặn muốn cứu ta!” gấp, Thái Hậu nghe vậy khỏi nhíu mày, là như vậy sao? Nhưng mà bà xem ràng là nàng đẩy nha?!

      Ngữ Diên nhìn về phía Lăng nhi nước mắt chảy xuống, run run câu, “Cám ơn. . . . . . Cám ơn thái tử. . . . . .”

      Lăng nhi cười cười, đột nhiên đưa tay ôm cổ nàng ở bên tai nàng câu, nghe vậy, thân mình Ngữ Diên đột nhiên chấn động, ánh mắt sợ hãi trừng lớn, . . . . . . gì đó?!

      “Nương tử đừng sợ, Nhất Phân qua, bảo vệ ngươi!”

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 173: Tá Thi Hoàn Hồn (1)



      Ngữ Diên hoảng sợ trừng mắt nhìn Thái tử, vừa mới cái gì? Bảo vệ nàng? Nhất Phân? . . . . . . Nhất Phân. . . . . . là Nhất Phân? ! Nghĩ đến đây, lòng của nàng khó chịu chút, biết là cái tư vị gì.

      Thái tử hướng nàng cười cười lập tức chạy tới bên người Thái Hậu : “Hoàng tổ mẫu nàng có hại ta, nàng là muốn cứu ta đấy!” liền cười tiếp tục : “Hoàng tổ mẫu nàng là người tốt!”

      Ngữ Diên nhíu mày nhìn , Nhất Phân, nếu là Nhất Phân, vì sao người hề có khí của Quỷ Hồn, hay là. . . . . . Hay là cũng là Tá Thi Hoàn Hồn?! Ngữ Diên nhất thời bị ý nghĩ này khiếp sợ hít vào hơi, tại cũng chỉ có lời giải thích này, nếu , Quỷ nhãn của nàng có khả năng nhìn tới Nhất Phân!

      Thái Hậu nghe thấy vậy nhìn nhìn Thái tử trong lòng, vẻ mặt bộ dáng hiền lành, “Ngươi đứng lên , ai gia cũng là nóng vội ngươi lại chịu giải thích, nên mới khiến ai gia hiểu lầm!” Thái Hậu gấp, mặt thay đổi bộ dáng tôn quý tươi cười.

      Ngữ Diên nhìn bà sắc mặt xấu xí, trong lòng tràn đầy hèn mọn, bà ta cho nàng cơ hội giải thích sao?!

      Trong phòng khí lập tức hòa hoãn rất nhiều, nhưng chỉ có Sở Thiên vẫn gì, đối với đạo hạnh cao thâm mà , màn này thái quá đến mức quỷ dị, Lăng nhi ràng chết tại sao đột nhiên lại sống lại, hơn nữa, nó cho cảm giác như thế nào có chút giống với?!

      Chỉ tiếc, đạo hạnh của cao tới đâu có thể nhìn đến Quỷ Hồn, nhưng mà tại Nhất Phân căn bản phải Quỷ Hồn, thành Thái tử, muốn đại thay thế, có sinh mệnh, sinh mệnh ràng, màn Tá Thi Hoàn Hồn này, chỉ sợ, trừ bỏ Ngữ Diên ai cũng tin tưởng.

      “Lăng nhi. . . . . . Ngươi làm mẫu hậu hù chết!” Hoàng hậu thấy thế liền chạy tới ôm .

      Lăng nhi nghe vậy liền đẩy nàng ra, “Ta thích bị người khác ôm!” trực tiếp lưu tình .

      Hoàng hậu nghe thấy vậy ngây ngẩn cả người, đứa này sao lại thế này? Chẳng lẽ bị dìm nước đầu lại biến thành tốt?! Chính là Hoàng hậu ngờ thời điểm nàng suy nghĩ khóe miệng Lăng nhi treo lên nụ cười giảo hoạt, nụ cười như thế trong chớp mắt, bất quá lại bị Ngữ Diên nhìn đến, trong chốc lát nàng đột nhiên cảm thấy vận mệnh bi thúc của Hoàng hậu tựa hồ muốn bắt đầu. . . . . .

      Thái Hậu nghe vậy liền cười cười, “Hoàng thượng, Lăng nhi này là ông trời phù hộ a, chờ trời sáng, chúng ta chúc mừng cho Lăng nhi, đúng rồi, Cung Vương Phi cùng Vương gia cũng cùng nhau tới đây !” bà vuốt đầu Lăng nhi cười .

      Kỳ , Ngữ Diên rất muốn cho bà biết muốn , nhưng nàng lại bức thiết muốn biết, cuối cùng chuyện gì xảy ra, làm sao Nhất Phân có thể ở trong thân thể của người khác?!

      hồi sợ bóng sợ gió, Ngữ Diên ly khai khỏi Hoàng cung, Mộng tướng quân cùng với phu nhân thấy thế nước mắt vui mừng, bọn họ chỉ biết con của mình làm sao có thể như thế, nàng thiện lương như vậy lại đơn thuần như vậy, làm sao có thể thương tổn Thái tử đây, cũng may ông trời phù hộ Thái tử tỉnh lại, trả lại cho nàng thân trong sạch.

      Theo sau hàn huyên vài câu, Sở Thiên liền để cho bọn họ hừng đông vào trong cung vì Thái tử chúc mừng, Mộng tướng quân tất nhiên dám chậm trễ, theo sau, Ngữ Diên liền cùng Sở Hạo trở về.

      “Nàng vẫn là chịu với ta sao?” Sở Hạo lôi kéo tay nàng đường yên tĩnh hỏi.

      Ngữ Diên nhìn cái hỏi: “Vì sao ngồi xe ngựa?”

      Sở Hạo vẫn chưa trả lời, nắm tay nàng độ mạnh yếu gia tăng, như trước ở phía trước, mà nàng tùy ý nắm tay chậm rãi theo phía sau của .

      “Nếu. . . . . . Nếu ta cho ngươi biết là Hoàng hậu đẩy ta mà ta vô ý đánh tới thái tử, ngươi tin sao?” lúc sau, Ngữ Diên thình lình toát ra những lời này.

      Nghe vậy, Sở Hạo ngây ra lúc, ngoái đầu nhìn lại nàng cái, mà nàng nhíu mày vô cùng nghiêm túc theo dõi , trong lòng của nàng là yên, nàng biết có thể có người tin tưởng hay , dù sao, Hoàng hậu tại…thời đại này làm cho người ta cảm giác vô cùng dịu dàng, đều phải là người có tâm cơ, hơn nữa nàng nguyên bản cũng rất gầy yếu làm cho người ta loại cảm giác nũng nịu, nàng tin tưởng, mọi người đối với nữ chủ nhân trong vị trí ở trong hậu cung này đều là vô cùng kính nể !

      “Ta tin tưởng nàng!” Sở Hạo nhìn về phía nàng vô cùng nghiêm túc .

      “. . . . . . ?” Ngữ Diên giống như nghe nhầm, cái gì?

      “Nàng ta đều tin tưởng, bởi vì nàng ngốc như vậy lấy đâu ra lý do đẩy Thái tử đây?” đột nhiên nhìn về phía nàng cười cười .

      Ngữ Diên nghe vậy chu miệng muốn để ý tới tiếp tục lên phía trước, nhưng là lòng của nàng ấm, tốt, có người tin tưởng, cảm giác tốt!

      Thời điểm trở lại Kim Uyển, hai người có chút xấu hổ, Ngữ Diên ho tiếng : “Ngươi về nghỉ ngơi , ta muốn nghỉ ngơi!” xong, liền hướng Kim Uyển vào trong, Sở Hạo thấy thế cũng chưa , biết trong lòng của nàng nhất định chịu khổ sở, thôi, để cho nàng nghỉ ngơi tốt chút !

      Sau khi trở lại trong phòng, Ngữ Diên liền đem cửa đóng lại tốt, tiếp theo vào bên giường đem Huyết Linh dưới gối ra, lay động vài cái Thất Dạ liền ra.

      “Ai u!” bởi vì Ngữ Diên dao động quá mau, nguyên bản Thất Dạ ở bên trong Huyết Linh tắm rửa sửng sốt mặc quần đùi bị rung ra, vừa xuống tới mặt đất, lập tức chiếu ra dấu vết của nước, Thất Dạ đưa tay xoa xoa sợi tóc đầu chưa khô : “Vu bà ngươi làm cái gì thế, ngươi có biết hay nếu ngươi ở đây phút trước mà …, quần đùi của ta cũng mặc tốt bị ngươi dao động ra!”

      Ngữ Diên liếc mắt nhìn đưa tay từ kệ lấy ra khăn mặt dùng qua, “Lau !”

      Thất Dạ tiếp nhận khăn mặt ngồi ở ghế bắt đầu lau đầu, bên chà lau vừa : ” Sao tối hôm qua đêm mà ngươi trở về, ngươi đâu vậy?” tò mò hỏi.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy lập tức nghĩ tới chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt lập tức đỏ mảnh, giây sau, liền ho khan tiếng che dấu kích động trong lòng, “Cái kia. . . . . . Cái kia ta cùng Tiểu Hương chuyện phiếm, kết quả là ở nơi của nàng ngủ, đúng rồi, ta có chuyện cho ngươi!” vì thế, nàng liền chuyển hướng đề tài, đem tình hôm nay với lần.

      Thất Dạ càng nghe mày càng nhíu chặt, vài giây sau, tóc của cũng bị như thế, tự tay sờ sờ cằm : “Ý của ngươi là Nhất Phân cũng là Tá Thi Hoàn Hồn như ngươi?!”

      “Đúng, nếu như là quỷ, ta có khả năng nhìn tới cũng thể có cảm giác, ngươi phải biết rằng, quỷ có hơi thở của quỷ, bất kể là lợi hại vẫn là có mùi quỷ người vừa mới chết, nhưng là tại Nhất Phân căn bản hề có mùi, nếu , ta kinh ngạc như thế!” nàng cũng càng ngày càng rối rắm, cuối cùng chuyện gì xảy ra?!

      “Cái này kỳ quái, quỷ sai phải để cho Nhất Phân đầu thai đấy sao, làm sao có thể để cho mượn thân sống lại?” Thất Dạ phi thường khó hiểu.

      Ngữ Diên cũng phi thường khó hiểu, hai người hàn huyên vài câu cũng tìm ra được nguyên nhân về sau, nàng : “Được, qua mấy canh giờ trời sắp sáng, đến lúc đó ta có thể hỏi để hiểu được, đúng rồi, ta quyết định phải rời !”

      “Rời ? Bối Xác tím của ngươi nắm bắt tới tay rồi?” Thất Dạ nghe vậy liền vui sướng hỏi.

      có, bất quá, ta muốn đợi tiếp nữa” Ngữ Diên thẳng, nàng sợ chính mình nếu còn đợi tiếp, nàng khống chế được lòng mình.

      “Ngươi muốn mượn cơ hội ‘cứu’ Thái tử hôm nay đưa ra cầu?” Thất Dạ thông minh câu toạc ra.

      Ngữ Diên đứng dậy đến bên cửa sổ đẩy ra cửa sổ phương bắc, mùi hoa sen trong ao kia nghênh diện bổ nhào vào phòng, Thất Dạ thấy thế vào bên người nàng, Ngữ Diên xoay người nhìn về phía : “Đúng, nếu được, ta liền trộm!” nàng vô cùng nghiêm túc, mặt mang theo ý cười, nàng muốn chờ đợi thêm nữa rồi, cũng muốn lại tốn thời gian.

      Thất Dạ nghe thấy vậy nhàng hít tiếng : “Chính là biết Hoàng thượng có thể đáp ứng hay

      Ngữ Diên nghe thế chuyện, ai biết được, nhưng nàng nhất định phải lấy được, phải!

      Cùng Thất Dạ hàn huyên canh giờ, nàng lại giục Thất Dạ nhanh quay về bên trong Linh , để tránh đông lạnh bị cảm, Thất Dạ an ủi nàng vài cái liền tiến vào Linh , lúc này Ngữ Diên đột nhiên nhớ tới hơn ngày thấy Tuyết Liên đen rồi, biết thế nào, vì thế liền mở ra thầm nghĩ đem Tuyết Liên đen ra đặt ở cửa sổ bên cạnh, mà thời điểm nàng nhìn kỹ Tuyết Liên đen, nhất thời ngây ra lúc, tuyết liên này sao lại thế này?

      Lúc này bên ngoài Tuyết Liên lá xanh héo rũ vài phiến, toàn bộ Tuyết Liên đều bị vây quanh trạng thái suy yếu, nhưng kỳ quái hơn nữa là bắp tận cùng bên trong tuyết liên này lại trưởng thành?! biết sao lại thế này nàng liền cầm lấy bộ sách lật đến trang này nhìn nhìn, mặt ràng viết, Tuyết Liên mỗi ngày đều phải dùng máu nuôi nấng lần, mà bắp Tuyết Liên khi héo rũ, toàn bộ Tuyết Liên đen cũng bị chết.

      Ngữ Diên lúc này, vỗ vỗ đầu, trời ạ, nàng quên mất, nàng qua phải mua máu, nhưng tại chỉ sợ còn kịp rồi, vì cho Tuyết Liên tử vong, nàng chỉ có thể lại cắt ngón tay của mình để cho máu xối tại mặt , vài giây sau, Tuyết Liên đen đột nhiên phát ra quang mang dị thường, tuy rằng rất yếu, nhưng lại ràng xuất lần, đúng lúc này, màn kỳ quái xảy ra, lá xanh bên ngoài Tuyết liên này đột nhiên thành từng mảnh rơi xuống.

      “A. . . . . . Sao lại thế này?” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, sao lại thế này, nàng liền dùng tay ngăn cản, nhưng căn bản hề có tác dụng, vài giây sau, toàn bộ lá cây của Tuyết Liên đen mất sạch, chỉ còn lại có cái bắp này có rơi xuống.

      Trời ạ, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Nhanh chóng lật bộ sách lên nhìn nhìn, lúc này mới phát mặt ghi chú nhất định phải dùng là máu xử nữ đến nuôi nấng, mà nàng tối hôm qua cũng phá thân, trời ạ, nàng ảo não vỗ vỗ đầu, nàng làm sao có thể đem chuyện quan trọng như vậy quên mất?! Làm sao bây giờ? Tuyết liên này có phải chết rồi hay ?

      giây sau, nàng lại nhìn lại, sách chỉ ghi chú dùng vết máu nuôi nấng, còn lại vẫn chưa thuyết minh, ngay cả bắp kia cũng gì, Ngữ Diên bỏ lại bộ sách nâng bắp này lên sờ sờ : “Thực xin lỗi a, ta quên mất, ngươi trăm ngàn cần chết a!” cảm thán vài giây, nàng chỉ có thể đem Tuyết Liên lại bỏ vào ‘kim khố’ tiếp theo hai tay hợp nhất mặc niệm, làm ơn cần chết a, ta còn trông cậy vào ngươi để trở về đâu rồi, cầu nguyện lâu, nàng đem lá rách bàn ném tới bên trong ‘thùng rác’, liền đắp chăn lên ngủ, hết thảy đều coi trọng ngày.

      Ngay lúc nàng thấp thỏm lo âu tiến vào mộng đẹp, lá cây trong thùng rác nháy mắt biến mất, tiếp theo trong kim khố đột nhiên truyền ra tiếng cười ‘khanh khách’, đó là tiếng cười của tiểu hài tử, thanh rất rất , ngắn ngủn ba giây sau rồi ngừng. . . . . .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 174: Tá Thi Hoàn Hồn (2)


      Thời điểm hừng đông Ngữ Diên như trước ở giường ngủ, tối hôm qua trở về quá trễ hơn nửa ngày hôm qua xảy ra quá nhiều việc, làm cho nàng rất muộn mới ngủ, nàng thậm chí cảm giác mình vừa mới ngủ bị Tiểu Hương gọi dậy.

      “Tiểu thư a, Vương gia đều chuẩn bị xong rồi, người hôm nay phải Hoàng cung sao?” Tiểu Hương lại ở bên tai nàng khuyên.

      Ngữ Diên như trước đem chăn che ở đầu thở to ngủ, tựa hồ có chuyện gì có thể cho nàng cùng ngủ đến cân nhắc.

      “Tiểu thư a, người đứng lên , người xem a, chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, cái này gọi là đại nạn chết tất có hạnh phúc cuối đời, chừng hôm nay Hoàng thượng cùng Thái Hậu thưởng cho tiểu thư rất nhiều thứ đây!” Tiểu Hương lại .

      Nghe vậy, Ngữ Diên đột nhiên vén chăn lên ngồi dậy, cương quyết đem Tiểu Hương làm cho hoảng sợ.

      “Đúng nha, thưởng!” lúc này nàng mới nhớ tới nàng hôm nay phải cầu ban thưởng, chỉ là nghĩ phải đến gặp Hoàng hậu, tâm tình của nàng lại bắt đầu khác lạ, bất quá ăn nhất cân khôn ngoan nhìn xa trông rộng, lần này nàng để cho nàng ta có cơ hội làm tiếp chuyện xấu, nghĩ đến đây, nàng liền rời giường rửa mặt, tiếp theo để cho Tiểu Hương sửa sang lại tóc cho nàng.

      “Đúng rồi Tiểu Hương, vì sao Thái Hậu này để ý Thái tử như vậy?” Nhìn Tiểu Hương làm tóc cho mình, nàng khỏi hỏi.

      Tiểu Hương nghe thấy vậy liền cười cười : “Tiểu thư a, người mất trí nhớ ngay cả chuyện này cũng nhớ sao, mẹ đẻ thái tử là Liễu Phượng hoàng hậu, nàng lại là cháu ruột của Thái Hậu, chính là mạng nàng quá mỏng, sinh hạ Thái tử sau liền đời nhà ma rồi, cho nên Thái Hậu mới có thể vô cùng để ý Thái tử!” nàng bên chải đầu cho nàng bên .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai còn có tầng quan hệ như vậy a, Thái tử. . . . . . Thái tử. . . . . . Đúng rồi, từ xưa đến nay đều là Thái tử làm Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng hậu là muốn mượn đao giết người trừ bỏ Thái tử? Nàng nhớ con trai của nàng là Tam hoàng tử, như vậy, người đứng thứ hai là ai?!

      “Tiểu Hương a, Thái tử là hoàng tử thứ mấy?”

      Tiểu Hương giúp nàng chuẩn bị tóc cho tốt, tiếp theo trang điểm cho nàng, “Thái tử là đại hoàng tử, nhị hoàng tử là nhi tử của Nguyệt phi chỉ tiếc sinh ra tháng chết, tại chỉ có Đại hoàng tử Tam hoàng tử phía sau đó là Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, còn có hai cái công chúa, sau cũng chưa có.” Tiểu Hương gấp.

      Nghe vậy, Ngữ Diên liền càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình, chuyện này Hoàng hậu đích thị là muốn trừ bỏ Thái tử, mà con trai của nàng đứng hàng thứ lão Tam, tất nhiên là Thái tử là lựa chọn tốt nhất, nàng là ngoan độc nha.

      “Tiểu thư a, người Hoàng thượng nhiều nữ nhân như vậy, sao lại chỉ có mấy hài tử thôi?” Tiểu Hương vạn phần khó hiểu, người nào cũng biết nữ nhân của Hoàng thượng đây chính là hơn ngàn a, nhưng sao nhiều nữ nhân như vậy mà chỉ có mấy hài tử thôi?!

      Ngữ Diên nghe thế vẫn chưa chuyện, nàng thể cho Tiểu Hương trong cung giả dối đến cỡ nào, bất kể là trong tiểu thuyết cũng thế, hay là trong TV cũng vậy, chỉ cần phi tử mang thai, những người còn lại đều muốn có biện pháp trừ bỏ, có thể thuận lợi sinh ra đến nuôi lớn hơn nữa, hoặc là sau lưng thực lực rất cường đại, hoặc là còn có đủ quyền lợi, nếu , phi tử bình thường sớm bị những nữ nhân kia tính kế giết chết.

      “Tiểu thư được rồi!” Tiểu Hương cười cười nhìn dung nhan nàng xinh đẹp : “Tiểu thư a, làm sao người lớn lên lại xinh đẹp như vậy a, cùng phi tử trong cung giống nhau!” Tiểu Hương liền cười .

      Ngữ Diên cười cười, nghĩ rằng, may mắn nàng thấy được dung nhan đích thực của nàng, nếu , nàng còn nàng là thần nữ a.

      Hoàng Cung

      Hôm nay Tiểu Hương, Sở Hạo toàn bộ đều cùng nàng đồng hành, ở xe Sở Hạo liền cho Tiểu Hương biết, thời điểm nếu ở bên người nàng, nàng nhất định phải thời khắc theo cạnh nàng, Tiểu Hương nghe thấy vậy vội biết, nàng lần này nhất định để cho tiểu thư bị uỷ khuất.

      Hôm nay trong yến hội nhạc hưởng tiến hành, nhạc hưởng cung danh như ý nghĩa chính là nơi hưởng thụ sung sướng, nơi này có cái vũ đài to, bình thường trong cung có hoạt động gì cũng ở nơi này cử hành, ở đây, đài hôm nay gánh hát đều được lựa chọn nghiêm khắc, có thể ở nơi này hát hí khúc kia quả thực liền tương tự với tiết mục cuối năm ở đại, chỉ có nghiêm khắc hơn nữa phải có bản lĩnh

      Ngữ Diên cùng Sở Hạo ngồi ở ghế nhìn biểu diễn phía , nơi này tổng cộng có rất nhiều rất nhiều cái bàn, từng mặt bàn đều có nước trà cùng điểm tâm, nơi này chính là nơi để cho người ta xem giải trí, mà nhạc hưởng cung bên cạnh có cổng vòm hình tròn, bên trong có mấy trăm hình bàn tròn con lớn, Ngữ Diên thậm chí có thể nhìn đến nhóm ngự trù ngừng tới lui thậm chí bận rộn, có biện pháp, bình thường sau khi xem hết biểu diễn, tiến vào bên trong ăn cơm, ngự trù tự nhiên bề bộn nhiều việc.

      Ngữ Diên liếc chút hôm nay nơi này người đến nhiều vô số, nàng hướng đối diện nhìn nhìn, lập tức liền thấy được cha nương của nàng, chẳng qua, bọn họ ngồi ở đối diện với nàng, đúng vậy, khoảng cách vũ đài hơn mười thước xa, bọn họ toàn bộ là ngồi ở bên cạnh, mà Hoàng thượng, Thái Hậu ngồi ở vũ đài đối diện, cái này cũng khó trách, người ta là Hoàng đế tự nhiên chỗ ngồi giống với bọn họ, lúc này, nàng thoáng nhìn Hoàng hậu bên cạnh Hoàng thượng, nàng nhìn nàng ta liếc mắt cái, trong mắt chứa đựng ý cười, Ngữ Diên oán hận trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt cái, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nhìn nàng ta, miễn cho ăn ngon.

      Đúng lúc này, đoạn thứ nhất diễn xong, kế tiếp lên đúng là tương tự với Tát Mãn pháp sư, bọn họ là Thái Hậu cố ý muốn tìm đến, là trừ tà cho Thái tử, mà Thái tử giờ phút này ngồi ở bên cạnh Thái Hậu, còn lại Hoàng tử Công chúa ngồi ở phía dưới, xem ra, Thái tử đãi ngộ chính là giống với mọi người, khó trách Hoàng hậu trăm phương nghìn kế muốn trừ bỏ , giờ phút này mặt biểu diễn vô cùng phấn khích, phía dưới các đại thần toàn bộ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mà Ngữ Diên lại tâm tư xem trò vui, làm sao bây giờ, nhiều người như vậy, nàng làm sao tìm được cơ hội ở chung mình cùng Hoàng thượng ra cầu của nàng đây?

      Lúc này, Thái tử cúi người ở bên tai Thái Hậu thầm vài câu, nhắm trúng Thái Hậu ha ha cười, giây sau, liền từ bên cạnh chạy chậm lại đây, vòng qua đám người vào bên người Ngữ Diên, “Cung Vương Phi, có thể bồi Lăng nhi nhà xí ?”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy liền cười cười, rốt cuộc tới, nàng đợi lâu rồi, giây sau, nàng cùng Sở Hạo cười cười lập tức quay lại liền nắm tay Lăng nhi về phía trước, Sở Hạo liền để cho Tiểu Hương cùng.

      “Tiểu Hương ngươi ở nơi này nhìn, có người liền cho ta biết tiếng!” vào con đường có ai, Ngữ Diên .

      Tiểu Hương gật gật đầu hiểu rồi, tuy rằng nàng biết tiểu thư chuyện gì cùng Thái tử, nhưng chỉ cần là nàng , nàng nhất định nghe.

      Nắm tay Lăng nhi vào bên trong, nhìn chung quanh chút có ai, Ngữ Diên ngồi xổm bên cạnh hỏi: “Ngươi là Nhất Phân?”

      phần cười cười : “Đúng vậy a, khéo , thân thể này giống với tên trước kia của ta, ta trước kia kêu Mộc Lâm, cha mẹ đều gọi ta là Lâm nhi đâu!”

      Ngữ Diên hỏi vội: “Chuyện này đến tột cùng là làm sao, ngươi phải đầu thai sao? Làm sao có thể. . . . . . Làm sao có thể Tá Thi Hoàn Hồn?”

      phần nghe thấy vậy ngây ngẩn cả người, giây sau, chau đôi mày hỏi: “Làm sao ngươi biết đây là Tá Thi Hoàn Hồn?”

      “A. . . . . . Ta nghe. . . . . . Nghe !” Ngữ Diên liền lung tung .

      Nhất Phân cười cười : “Nguyên bản ta là muốn đầu thai, canh giờ đầu thai là giờ Tý trước khắc đồng hồ, nhưng mà nhóm quỷ sai thời điểm chờ đợi ta đầu thai lại ngủ, chờ bọn tỉnh, canh giờ của ta cũng bỏ lỡ, nhưng mà ta hôm nay phải đầu thai, nếu , bọn họ thất trách, vừa rồi lúc này Thái tử chết, nhóm quỷ sai tính canh giờ cùng bát tự, ta vừa vặn phù hợp liền để cho ta trực tiếp lại đây, ta nghĩ chút đây quả thực là ông trời an bài , thứ nhất ta vẫn có trí nhớ, thứ hai ta trực tiếp liền sáu tuổi rồi, như vậy khoảng cách ta lớn lên càng gần bước” vui vẻ thôi, tốt, lớn chút là có thể lấy nàng.

      “Vậy. . . . . . Vậy ngươi làm sao có thể nhận thức Thái Hậu?” Nếu nàng có nhớ lầm, là vừa tỉnh dậy liền la lên Thái Hậu là hoàng tổ mẫu.

      “Cái này sao, là nhóm quỷ sai giúp a, bọn họ vì muốn ta làm lộ, liền nhanh chóng cho ta xem cuộc sống mấy năm qua của trải qua, cho nên ta khi…tỉnh lại biết bọn họ là ai.” cười cười.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy gật gật đầu, nguyên lai là như vậy, nàng chỉ biết đích thị là Tá Thi Hoàn Hồn, nếu Quỷ nhãn của nàng có khả năng nhìn tới .

      “Nương tử, Nhất Phân nhớ ngươi!” nghe thấy vậy, liền ôm lấy cổ của nàng .

      Ngữ Diên nghe vậy liền tách ra : “Nhất Phân, a , Lăng nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, từ giờ trở ngươi chính là Lăng nhi, ngươi chính là Thái tử, ở trong trí nhớ của ngươi thể có tên Nhất Phân, biết ?” Nàng đột nhiên nghiêm khắc .

      Nhất Phân nghe vậy kinh ngạc nhìn hướng nàng, vài giây sau, trong mắt tràn đầy sương khói, chu miệng nước mắt tích lạc xuống dưới, “Nương tử. . . . . . Ngươi cần Nhất Phân rồi?”

      Ngữ Diên thấy thế liền sờ sờ đầu của : “Tỷ tỷ luôn luôn tại bên cạnh ngươi, đời này tỷ tỷ cũng quên ngươi, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, ngươi bây giờ là Thái tử, ngươi dùng thân phận Thái tử sống sót, trong cung thể so với bên ngoài, có quá nhiều người muốn ngươi phải chết, ngươi nhất định phải thời khắc chú ý, tỷ tỷ hy vọng ngươi vừa sống lại lại gặp phải dương hai cách hiểu chưa? Cho nên ngươi phải làm nam tử hán dũng cảm, làm Thái tử tốt, tương lai làm Hoàng đế tốt!” nàng vô cùng nghiêm túc .

      Nhất Phân nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, “Nhất Phân, a, Lăng nhi cam đoan, tuyệt đối bình an lớn lên, nhất định nhớ kỹ lời ngươi , ta muốn làm nam tử hán, làm nam tử hán dũng cảm , ta muốn thực cố gắng thực cố gắng, từ nay về sau, ta phải Mộc Lâm, cũng phải Nhất Phân, ta là Thái tử, tương lai là Hoàng đế, ta muốn làm vị Hoàng đế tốt, như vậy mới có tư cách cưới ngươi!” trong mắt nho của lộ ra khí phách.

      Ngữ Diên nghe vậy bất đắc dĩ cười cười, đứa này làm sao lại vẫn muốn lấy nàng đây?!

      “Bất quá. . . . . . trước khi làm thái tử tốt ta nhất định phải giải quyết việc!” đột nhiên, trong mắt của xuất nụ cười gian phù hợp với hình dáng của .

      “Cái gì?” Ngữ Diên nhíu mi hỏi.

      nhìn về phía nàng đột nhiên lạnh lùng cười cười, tiếp theo mày nhướng cao : “Phế – hoàng – hậu!”

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 175: Đưa tay cho ta, ta mang ngươi



      Lời của vừa ra khỏi miệng lập tức đem Ngữ Diên kinh hãi hít vào hơi, bất trí tín nhìn hướng : “Ngươi. . . . . . Ngươi vừa mới cái gì?” Giờ này khắc này nàng tình nguyện chính mình nghe nhầm.

      “Làm sao vậy? Có cái gì ăn ngon kinh hãi sao? Nàng hại ngươi như vậy, hơn nữa phế nàng có làm sao?” Lăng nhi nhìn về phía nàng giải thích được .

      “Ngươi cho là Hoàng hậu dễ dàng như vậy có thể phế bỏ sao? Còn nữa, ngươi phế bỏ còn có người thứ hai phải sao?” Ngữ Diên nhíu mi ngồi xổm trước mặt đưa tay nắm bờ vai của .

      Lăng nhi nhìn về phía miệng nàng môi bĩu bĩu : “Nàng phải người tốt, phàm là hại ngươi cũng phải người tốt, rồi, nếu ta trừ bỏ theo lời của nàng, như vậy, Hoàng hậu thứ hai chẳng phải là đối với ta phải khách khí rất nhiều, hoặc là khiếp đảm rất nhiều?” nhìn về phía nàng vạn phần nghiêm túc.

      Ngữ Diên bị như vậy ngây ngẩn cả người, phải là có đạo lý, nhưng như vậy làm sao lại có thể biết nhiều như thế? Vì thế nàng hỏi vội: “Ngươi đầu thai làm sao lại biết nhiều như vậy?” đến cùng là đúng năm tuổi hay , nàng nghiêm trọng hoài nghi.

      “Ta thông minh a!” đơn thuần cười cười.

      “Thành thục sớm. . . . . .” Ngữ Diên nhìn ngượng ngùng , ở đại đứa trưởng thành sớm đó là bởi vì TV a, phim hoạt hình lớn lên còn có tình hơn nữa tại các chương trình quá mức bại lộ, cho nên mới phải trưởng thành sớm, nhưng đứa cổ đại cũng sớm thành thục như vậy sao?! mới chỉ có năm tuổi ai!

      “Nương tử, về sau ta bảo vệ ngươi!” Lăng nhi sáng lạn cười.

      Ngữ Diên sờ sờ đầu của : “Lăng nhi, ngươi nghe ràng cho ta, loại chuyện này cần lại lần thứ hai, về sau đừng nhắc lại cái gì mà chuyện phế Hoàng hậu nữa, ngươi nhớ kỹ muốn an phận là chính mình, miễn rước họa vào thân hiểu ?” đứa bé cùng Hoàng hậu tâm cơ rất nặng chơi đùa, đây chẳng phải là lấy trứng chọi với đá ?!

      Lăng nhi nhìn về phía nàng cười cười : “Ngươi sợ cái gì? Ta còn sợ!” chu miệng .

      “Lăng nhi, đây phải chuyện sợ hay sợ, ngươi còn quá , rất nhiều chuyện ngươi căn bản thể thấy ràng, tóm lại ngươi nhớ kỹ, an phận làm Thái tử, cũng trăm ngàn cần gây thù hằn, hiểu chưa?” Nàng luôn mãi dặn dò, nàng thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh , nhưng nàng hi vọng hòan toàn bình an.

      Lăng nhi nghe thấy vậy cười cười : “Ngươi yên tâm , ta hiểu, nhưng nếu ta trừ bỏ bà ta, chẳng phải bà ta cũng trừ bỏ ta phải sao? Được rồi, chuyện này liền giao cho ta làm là được rồi, ngươi yên tâm, nếu bà ta phải tuyệt tình mà …, Lăng nhi cũng còn bướng bỉnh như vậy a, nếu mà bà ta vẫn xấu xa như vậy mà …, Lăng nhi cho dù chết, cũng nhất định muốn bà ta cùng!” nắm tay rất là nghiêm túc.

      “Tiểu thư. . . . . . Có người đến đây!” Tiểu Hương lúc này liền ở phía xa , Ngữ Diên nghe thế liền dặn làm việc phải cẩn thận, sau đó liền lôi kéo tay ra phía ngoài.

      “Thái tử a, người đáng , về sau đọc sách phải càng thêm cố gắng nha!” Ngữ Diên bên cúi đầu bên cùng cười , mục đích nàng làm như vậy tất nhiên là muốn cho người khác hoài nghi.

      “Nô tỳ, tham kiến Hoàng hậu, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Tiểu Hương ở phía trước la lên.

      Ngữ Diên vừa nâng mắt lên liền thấy được khuôn mặt Hoàng hậu cười lạnh, còn có Ngân Chi bên cạnh nàng.

      “Muội muội, ngươi mang Theo thái tử nơi nào thế? Thái Hậu đều sốt ruột rồi!” Hoàng hậu liền cười cười tới cạnh nàng .

      “Phải ? Vậy muội muội phải mang thái tử qua!” mặt Ngữ Diên xuất nụ cười trào phúng.

      Hoàng hậu thấy thế khỏi cười cười, đối với nàng : “Muội muội ngươi làm sao thế? Thời điểm Thái Hậu oan uổng cho ngươi tỷ tỷ cũng có cầu tình đây này, ngươi tại như thế này làm cho tỷ tỷ thất vọng đau khổ đâu”

      “Cung Vương Phi chúng ta thôi!” đợi Ngữ Diên mở miệng, Lăng nhi trước tiên mở miệng rồi, Ngữ Diên thấy thế gật đầu lôi kéo Lăng nhi trực tiếp , làm cho Hoàng hậu ở bên sững sờ.

      “Nương nương, nàng rất quá đáng!” Ngân Chi nhìn bóng lưng của các nàng oán hận .

      Hoàng hậu xoay người nhìn về phía nàng khóe miệng treo lên nụ cười lạnh, “Nàng cho là có Thái tử làm chỗ dựa vững chắc là có thể được sao? Nàng cũng nghĩ lại Thái tử mới bao nhiêu, có thể có nhiều năng lực hơn sao? Truyền lệnh của ta làm cho hắc ám sứ giả triệu tập sát thủ, chỉ cần thời điểm nàng cùng Vương gia ở chỗ, bọn họ tùy lúc ám sát, ai có thể giết chết nàng, ban cho hoàng kim vạn lượng!” nàng thị huyết .

      “Nô tỳ tuân chỉ!” mặt Ngân Chi cũng tận là thần sắc đắc ý.

      Hôm nay biểu diễn thực phong phú, cơm trưa bữa tối đều dụ người, chỉ tiếc, tâm tư Ngữ Diên vẫn ở nơi này, nàng suy nghĩ cơ hội để mình cùng Hoàng thượng mình ở chung, chỉ cần lần này mình ở chung, nàng nhất định cầu muốn Bối Xác tím, nhưng nàng căn bản cũng có cơ hội cùng mình ở chung, buổi biểu diễn vui vẻ này giằng co suốt ngày, mà nàng hãy cùng với rối gỗ giống nhau đơn ngồi ngày.

      “Ngữ Diên nàng làm sao vậy? thoải mái?” Sở Hạo nhìn ra khác thường của nàng khỏi hỏi.

      “A? . . . . . . có việc gì.” xong, nàng nhấp ngụm nước trà.

      “Nàng có việc gì sao?” Sở Hạo yên tâm hỏi.

      có việc gì!” Ngữ Diên nhìn nhìn tươi cười .

      Sở Hạo thấy thế tuy nghi hoặc nhưng cũng hỏi tiếp nữa, “Cố gắng đợi chút , đây là biểu diễn cuối cùng, xong chúng ta cũng nên trở về, chắc hẳn nàng ngồi ngày cũng đủ mệt.” Sở Hạo ôn nhu .

      Ngữ Diên nhìn về phía khẽ gật đầu cười cười, như vậy làm cho nàng có chút mê luyến, bởi vì ôn nhu.

      Màn vũ đạo xong, toàn bộ biểu diễn cũng xong, mọi người hướng hoàng thượng quỳ thỉnh an, tiếp theo tất cả mọi người về, Sở Thiên ngồi ngày cũng đủ mệt, thời điểm Ngữ Diên chậm rãi cùng Sở Hạo trở về, Sở Thiên gọi nàng lại..

      “Ách? Hoàng thượng còn có chuyện gì sao?” Ngữ Diên nhìn về phía hỏi .

      Sở Thiên nhìn về phía nàng cười cười, “Cái này tặng cho ngươi, ban cho ngươi vì cứu Thái tử!” xong, đưa cho nàng cái túi gấm.

      Ngữ Diên nhìn túi gấm màu hoàng kim này hơi hơi cười cười, trong lòng thầm nghĩ, người trong Hoàng cung này có tiền, tùy tiện cái túi hương cũng là ánh vàng rực rỡ, ai, chỉ tiếc, tại hoàng kim đối với nàng có hấp dẫn, đáng tiếc, cho, nàng cũng thể cự tuyệt? Vì thế, chỉ có thể cười tạ ơn liền cùng Sở Hạo hồi phủ.

      “Ngữ Diên nàng. . . . . .”

      “A” nàng ngáp cái to, Sở Hạo thấy thế khẽ cười cười, “Nghỉ ngơi sớm chút !”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, tiếp theo nhanh chóng chạy về phòng, nàng dám cùng mình ở chung, đặc biệt buổi tối, phải sợ khống chế được, mà là sợ chính nàng khống chế nổi, quên , muốn cùng ở lâu dài nữa suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, sau khi trở lại phòng, Tiểu Hương thay nàng rửa mặt chải đầu chút, nàng mệt mỏi, tiếp theo để cho Tiểu Hương ra ngoài.

      Tiểu Hương vừa rời , nàng liền mở kim khố ra muốn nhìn Tuyết Liên chút xem chết chưa, mà khi nhìn đến bộ dáng bắp Tuyết Liên tiên diễm, lòng của nàng liền nhàng hơn, nhưng giây sau, mày của nàng lại chau vào, vì sao nàng lại cảm giác cái bắp này lớn lên?!

      Lặng vài giây, nàng ngẫm lại quên thời gian chăm sóc nó lớn lâu, chẳng lẽ bên trong còn có cá nhân hay sao?! Nghĩ đến đây, nàng lại dùng máu đút cho Tuyết Liên chút, gần đây nàng nhất định phải ăn bổ huyết gì đó, nếu máu bị Tuyết Liên này hút sạch.

      Cho Tuyết Liên này ăn xong, lại bắt nó bỏ vào, lúc này nàng vô lực nằm ở giường, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, lúc này, nàng đột nhiên nhớ lại túi gấm Hoàng thượng ban cho, vì thế lấy ra nhìn nhìn, mà thời điểm khi tay nàng đụng vào trong ví lại phát bên trong phình ra, a, cái này lúc trước có phát a, giây sau, nàng ngồi dậy mở túi gấm ra nhìn nhìn.

      “A. . . . . .” Nàng kinh ngạc bịt mồm, đây là cái gì? Bối Xác? Bối Xác Tím?!

      Đúng vậy, tay nàng nắm Bối Xác nho đúng là màu tím, hơn nữa lưng Bối Xác còn tản mát ra nhiều hào quang, trời ạ, nàng thể tin được lại lăn qua lộn lại nhìn nhìn, là Bối Xác màu tím, nhưng là Hoàng thượng làm sao có thể đem vật quý trọng như vậy thưởng cho nàng đâu?

      Chẳng lẽ lúc trước nàng có qua muốn lễ vật màu tím? Nhưng mà cũng đúng a, làm sao mà biết nàng muốn chính là Bối Xác tím đâu? Chuyện này rất kỳ quái, có thể nghĩ đến nửa ngày cũng nghĩ ra sao lại như thế, nàng cũng chỉ có thể thở dài muốn suy nghĩ, tính cái rồi, mặc kệ nó, tóm lại tìm được Bối Xác tím rồi, nguyện vọng của mình gần hơn từng bước.

      Tam bảo, tam bảo, ha ha, còn thiếu cái trong bảo khố là có thể về nhà, nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, mày càng ngày càng gấp, đúng, Thiền gia gia qua chỉ có tam bảo, nhất là Tuyết Liên đen, hai là Bồ Đề lam, ba là Bối Xác tím, nhưng bộ sách làm sao lại viết có bốn bảo vật đâu?

      Cho là ánh mắt mình có tật xấu, vì thế liền đem bộ sách ở dưới gối đem ra, lại nghe thấy Thất Dạ hô hoán, “Uy, Vu bà ngươi trở về chưa?”

      Ngữ Diên thấy thế vội lắc Linh sáng ngời, Thất Dạ liền ra, vừa định hỏi chút tình hình chiến đấu hôm nay như thế nào, lại thoáng nhìn Bối Xác tím toả sang bên cạnh nàng, vì thế ngồi ở bên người nàng cầm lấy Bối Xác quan sát.

      Mà Ngữ Diên trực tiếp cầm lấy bộ sách nhìn lại, đúng vậy, mặt sách ràng xác thực viết tứ bảo, vì thế nàng liền mở bộ sách ra nhìn nhìn, nhưng quyển sách này thực tế chỉ giới thiệu tam bảo, Tuyết Liên đen, Bối Xác tím, cùng với Bồ Đề lam, mà mặt sách đổi thành câu ngắn ngủn, “Vật ấy chưa có ai nhìn thấy, truyền thuyết uy lực vô cùng”.

      Ngữ Diên khép sách lại bắt đầu suy ngẫm, cổ nhân này có phải là có tật xấu hay ? Bảo vật thứ tư này trong bảo khố này chưa ai gặp qua, phía của sách phần ngoại lệ tại sao có thể có đâu? Chẳng lẽ là bọn họ tưởng tượng có căn cứ? Nghĩ nghĩ, quên , dù sao Thiền gia gia chỉ tam bảo vẫn chưa tứ bảo, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?!

      “Vu bà, còn bảo vật nữa trong bảo khố là chúng có thể trở về phải ?” Thất Dạ hiển nhiên so với nàng còn hưng phấn hơn, dù sao, thế kỷ hai mươi mốt còn có Computer, có trò chơi, có ăn ngon, có trò chơi hay, tổng so với cổ đại tốt hơn, hơi tý cũng giết, ma quỷ quái đều so với đại nhiều hơn nhiều, hơn nữa, người người đều lãnh làm cho người ta phát run.

      “Ưm, dựa theo cái tốc độ này, ta nghĩ chúng ta rất nhanh là có thể trở về!” xong câu đó, trong lòng của nàng đột nhiên lại nhớ tới Sở Hạo, đây là có chuyện gì? Sao nàng động chút là nhớ đến ?!

      “Vu bà. . . . . . Vu bà?” Thất Dạ lại la lên tiếng.

      “A? Làm sao vậy?” Ngữ Diên ngây ra lúc liền nhìn về phía hỏi .

      “Ngươi có khỏe ? Ngươi ở đây nghĩ cái gì?” nhìn về phía nàng khó hiểu hỏi.

      . . . . . . có gì, ta chỉ là nghĩ cuối cùng. . . . . . bảo vật cuối cùng trong bảo khố ở nơi nào?” Nàng làm cho mình suy nghĩ về thêm nữa, mà là chuyên tâm nghĩ đến bảo vật còn lại.

      “Đúng rồi, ngươi làm như thế nào để cho Hoàng thượng đem Bối Xác đưa cho ngươi?” thưởng thức Bối Xác trong tay .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy liền đem quá trình ra lần.

      Mày của Thất Dạ trong lúc nàng kể càng ngày càng rối rắm, cho đến sau khi nàng xong, Thất Dạ đột nhiên : “Ta cảm thấy chuyện này rất khả nghi.” Thất Dạ nhíu mi rối rắm , tiếp theo đem Bối Xác đặt ở bên giường.

      Ngữ Diên nhìn về phía hỏi : “Cái gì? Cái gì khả nghi?”

      “Ta cảm thấy được, hai bảo vật này đến rất đơn giản!” chi tiết .

      “A? Đơn giản?” Ngữ Diên bị như vậy ngây ra lúc, làm sao có thể đến đơn giản đâu?!

      Thất Dạ đứng dậy bộ qua lại : “Ngươi nghĩ xem a, tất cả mọi người đều dự đoán được bảo vật, dựa vào cái gì ngươi hề hao phí thổi bụi mà lại có được? Tuyết Liên đen là chi bảo trong lãnh thổ của Quỷ Vương, cứ coi như bị thương ta nghĩ quả quyết buông tay bảo vật này mình rời , còn nữa ngươi suy nghĩ chút, Hoàng thượng làm sao có thể đột nhiên đem cái bảo vật này cho ngươi đâu?” phân tích .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng vô cùng khó hiểu, Thất Dạ phải là có đạo lý, trong chốn võ lâm này mọi người đều tham lam có bảo vật này, nàng làm sao có thể dễ dàng như thế có được?

      “Ta chỉ sợ. . . . . .”

      “Ngươi sợ cái gì?” Mắt thấy Thất Dạ càng phát ra rối rắm, Ngữ Diên hỏi vội.

      “Ta liền sợ sau lưng chuyện này có mưu, đứng chờ thời điểm chúng ta vừa vặn tìm kiếm được đệ tam trong bảo khố, bọn họ toàn bộ ra, khi đó chúng ta là mất nhiều hơn được!”

      “Ý của ngươi là bọn họ muốn mượn tay ra tìm tam bảo này?” Cái này, Ngữ Diên xem như nghe .

      Thất Dạ gật gật đầu, “Vu bà, cổ nhân gian trá ngươi phải lĩnh hội quá, ngươi nha tuy so với bọn sống ngàn năm, nhưng là người ở thế kỷ 21 tuyệt đối có cổ nhân tính kế như vậy, rồi, ngươi sinh hoạt trong thôn trang , mỗi người đều thực giản dị hòa ái, bọn họ đối với ngươi đều tốt lắm, ngươi từ đều bị hun đúc như vậy, ta sợ ngươi lại bị bọn chơi đùa a, đến lúc đó chúng ta mệt chết bọn họ liền lượm được đồ có sẵn!” Thất Dạ .

      Ngữ Diên càng nghe càng cảm thấy có đạo lý, lúc này, nàng đột nhiên : “Ta bất kể, chỉ cần tam bảo tụ tập lại, ta lập tức để cho chúng nó xác nhập, sau đó mang theo ngươi trở về!” nàng nghiêm túc .

      “Ngươi có biết xác nhập như thế nào?” Thất Dạ thấy nàng có nắm chắc như thế liền hỏi vội.

      biết!” Nàng trả lời vô cùng là lưu loát.

      Thất Dạ nghe thấy vậy vỗ vỗ cái trán hết chỗ rồi, Ngữ Diên thấy thế : “Được rồi nữa, từng bước tính từng bước, mục tiêu tiếp theo chính là tìm Thiền gia gia, ta hỏi cho ràng, được rồi, ngươi cũng đừng nhìn ta nữa, vào ngủ !”

      Thất Dạ nghĩ nghĩ cũng được, lập tức nhiều như vậy, nàng cũng muốn tiêu hóa từ từ chút, vì thế chiết thân về tới bên trong Linh ngủ.

      Ngữ Diên thấy Huyết Linh nhúc nhích, liền biết Thất Dạ tiến nhập, giây sau, nàng đem Linh lại đặt ở dưới gối đầu, mà nàng liền ngồi ở giường cầm lấy Bối Xác tím quan sát, nàng bên xem bên suy nghĩ lời Thất Dạ , rất có đạo lý, đây hết thảy đến quá đơn giản, chẳng lẽ. . . . Chẳng lẽ nàng bị lợi dụng rồi?

      Đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên chợt lên bóng đen, sửng sốt làm cho Ngữ Diên hoảng sợ.

      “Nương tử, vi phu rất nhớ ngươi nha!” cà lơ phất phơ tiếng vui cười, làm cho Ngữ Diên lập tức biết người đến là ai.

      “Quỷ Tịch, ngươi làm gì thế mỗi lần đều thần kinh như vậy làm ta giật cả mình!” nàng vội ôm oán giận , bên oán giận, bên đưa tay đem Bối Xác tím hướng trong chăn giấu , nhưng mà Quỷ Tịch mắt sắc lại cười : “Ngươi giấu cái gì đấy?”

      , có gì!” nàng gấp, chuyện này nhất định thể để cho người khác biết.

      Quỷ Tịch nhìn về phía nàng đột nhiên tan nụ cười mặt : “ cần giấu, Bối Xác tím sáng lên đấy”

      “A?” Ngữ Diên ngây ra lúc, làm sao mà biết được?

      Ngữ Diên thấy biết đây là Bối Xác tím vì thế cầm lên : ” Bối Xác này đặc biệt khác lạ, lại có thể sáng lên, hơn nữa, bên trong Bối Xác này là cái gì?” Nàng chỉ chỉ bụng Bối Xác .

      Quỷ tịch duỗi cái lưng mệt mỏi, giây sau, đột nhiên xoay người cái vào bên người nàng đem nàng kéo vào ngực của mình, tiếp theo cười : “Tiểu ngu ngốc, bên trong Bối Xác tím này chính là bảo vật nga, nhưng trăm ngàn lần thể mở ra, trừ phi chính nó mở ra, bắt buộc mà …, Bối Xác tím này chết, mặt khác, nó sáng lên là vì nó đói bụng.”

      Ngữ Diên bị ôm vào trong ngực cực kỳ được tự nhiên, “A, ngươi đừng nhân cơ hội ăn đậu hủ ta!”

      “Ăn đậu hủ của ngươi như thế nào? Ngươi , chỉ cần ta hồn phi phách tán ngươi là nương tử của ta!” xong, đột nhiên nghiêng người, môi của liền rơi vào môi của nàng.

      “. . . . . . ?” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, tuy phải lần đầu tiên bị Quỷ Tịch hôn, nhưng đều là hai má được , hôn môi như vậy là lần đầu tiên! Có điều, chỉ nhàng hôn chút liền buông lỏng nàng ra, “Làm sao vậy? Hôn ngươi chút đến mức dại ra như vậy? Vẫn là nụ hôn của ta cho ngươi thực lưu luyến? Nếu là nương tử thích, vi phu có thể lại cống hiến sức lực!” đôi mắt lục sắc của lóe ra thần thái rạng rỡ.

      ” A, ngươi này đại sắc quỷ, ngươi dám hôn ta?” Ngữ Diên kịp phản ứng đánh thân thể .

      “Ai, nương tử ngươi đừng đánh ta, ta chết rồi, còn nữa, ta hôn ngươi, ngươi cũng thiếu khối thịt, a, cùng quỷ hôn môi là cảm giác gì?” lại nhìn về phía nàng cười cười.

      Ngữ Diên liếc mắt nhìn : “Ngươi cùng tử thi hôn môi chút biết cảm giác gì?” Nụ hôn của thực lạnh thực lạnh, đại khái môi người chết đều là lạnh a, bất quá, hôn lạnh như vậy, nàng nhưng ra chút cũng ghét, trời ạ, nàng làm sao vậy? Cư nhiên thủy tính dương hoa (có nghĩa là lẳng lơ) như vậy ?

      “Nương tử ngươi nghĩ cái gì?” Quỷ tịch thấy nàng có sai sót khỏi hỏi.

      “A? . . . . . . có gì.” nàng gấp, giây sau, tiếp tục dây dưa nghĩ đến nụ hôn này liền hỏi: “Làm sao ngươi biết Bối Xác tím là đói bụng đây?”

      Quỷ tịch thấy thế cười cười hỏi: “Ngươi muốn biết?”

      Ngữ Diên gật gật đầu, khỏi than thở, “Ngươi phải vô nghĩa sao?”

      Quỷ tịch nghe thấy vậy cười ha ha, tiếp theo lại đem nàng kéo về ôm ấp, “Để cho vi phu từ từ ôm ngươi cái, ai, đừng nhúc nhích a, động, ta liền cho ngươi, cho ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ trở lại thế giới của ngươi.”

      “Cái gì?” Ngữ Diên kinh ngạc nhìn , trong mắt xuất hoảng sợ, cũng ngừng giãy dụa.

      “Như thế nào? Ngươi muốn trở về?” buồn cười nhìn về phía nàng.

      “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết?” Ngữ Diên nghi hoặc nhìn , làm sao có thể biết chuyện này?

      Quỷ tịch ôm lấy nàng ở nàng bên tai : “Tất cả chuyện của ngươi ta đều biết, xin lỗi lần trước nghe ngươi cùng Thiền lão nhân chuyện.” nhìn nàng xin lỗi, Ngữ Diên lại bị làm cho khiếp sợ lời nào để , . . . . . cũng biết rồi?!

      Lúc này, Quỷ Tịch buông lỏng nàng ra hai tay ôm cánh tay : “Ta ngươi làm sao có thể hấp dẫn ta như thế, nguyên lai ngươi phải người của thế giới này, như vậy chúng ta lại xứng đôi, ngươi lúc đó chẳng phải luồng u hồn sao?” giơ lên nụ cười đẹp .

      Ngữ Diên trừng mắt liếc cái, “Ngươi có biết nghe lén người khác chuyện là đạo đức cỡ nào hay ? Còn nữa, ta bây giờ là người được ? Ngươi là quỷ ai, môi của ta là nóng có độ ấm, môi của ngươi là lạnh, đây là chênh lệch!” nàng gấp.

      “Nha? Vậy phải vừa vặn sao? Cái gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên, khó trách vừa mới hôn để cho ta lưu luyến như thế đây!” lại cà lơ phất phơ.

      “Này, ngươi nghiêm túc chút được ?”

      “Được, ta còn còn !” vì thế đưa cho nàng cái bình , “Này ngươi cầm lấy!”

      Ngữ Diên nhìn cái bình nho trong tay, mở ra nhìn nhìn bên trong là vô số viên thuốc nho , “Đây là cái gì?”

      “Bổ huyết hoàn, cố ý trộm đến từ chỗ Phượng Ly Ca đến.” xong, cười cười.

      “Bổ huyết hoàn?” Ngữ diên lẩm bẩm ba chữ kia.

      “Ngươi xem ngươi cho Tuyết Liên đen ăn sắc mặt đều biến thành trắng như thế, ngươi nếu ở bổ huyết mà …, chờ thời điểm ngươi tìm được tam bảo, ngươi mất máu rất nhiều mà chết!” Quỷ tịch .

      “A? Chuyện này ngươi cũng biết?” Ngữ Diên miệng há to, Quỷ tịch này đến tột cùng là chơi đùa gì, vì sao cái gì cũng biết?!

      “Đúng vậy a, viên thuốc này ngươi nuốt vào viên , hiệu quả vô cùng tốt, ngươi mất bao nhiêu máu, có thể bổ bao nhiêu trở về, hiểu được Phượng Ly Ca sau khi phát ta trộm giết ta hay .” xong lại cười cười.

      Ngữ Diên nhìn về phía hỏi : “Tại sao ngươi muốn giúp ta?”

      “Bởi vì ngươi là mẹ của con ta a, chỉ cần là ngươi muốn ta đây đều có thể hoàn thành cho ngươi!” giây sau, đột nhiên vươn tay, vạn phần chân thành với nàng: “Ngươi lưu luyến thế giới này, như vậy, đưa tay của ngươi cho ta, ta mang ngươi , dẫn ngươi tìm kiếm Bồ Đề lam, mang ngươi về nhà!” vô cùng nghiêm túc .

      Ngữ Diên nghe lời của mà hoàn toàn ngây dại. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :