1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 156: Từng bước kinh sợ (5)



      “Đứng lại!” thanh bén nhọn làm cho màng tai Ngữ Diên vì ồn ào mà sắp hỏng, vì thế theo phương hướng của thanh nhìn sang, chuyện là hồn phách toàn thân dưới bao vây giống như cái áo, tóm lại vô cùng khác loại, nhưng từ người phát tán ra hơi thở có thể thấy được người kia nhất định phải kẻ đầu đường xó chợ, còn nữa, có thể tới đến tầng thứ tư, cũng đủ để chứng minh điểm này rồi.

      “Ta bảo ngươi đứng lại ngươi có nghe thấy ?” ‘Áo đặc biệt’ này lại phát ra thanh kêu lên.

      Ngữ Diên thấy thế nhíu mi : “Ta đứng ở chỗ này bước cũng chưa động đâu mắt ngươi phải có vấn đề chứ?”

      ‘Áo đặc biệt’ dụi dụi mắt con ngươi nhìn nhìn nàng, vào trước mặt nàng thanh lạnh như băng : “Cũng biết ta là người nào?”

      “Ngươi phải người!” Ngữ Diên trực tiếp trả lời.

      “Ngươi. . . . . . . Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi có thể vào tầng thứ tư liền chứng minh vận khí của ngươi tồi, đương nhiên, phần vận khí này cũng chỉ có thể gắn bó đến nơi đây, bởi vì nơi này chính là thiên đường cuối cùng của ngươi. . . . . .” đột nhiên bày ra tư thế .

      “Ngươi muốn làm gì?” Ngữ Diên nghe thấy vậy nắm kiếm Chu Tước đề phòng hỏi.

      “Làm sao? Đương nhiên là giết ngươi, ta cho ngươi biết, có thể vào nơi này nhìn thấy chúng ta, là đời này của ngươi may mắn nhưng cũng là bất hạnh, bất quá ngươi cũng cần lo lắng, bởi vì sau khi ngươi trở thành hồn phách, sắp từ tầng thứ nhất bắt đầu luyện lên, nếu như ngươi có thiên phú mà có lẽ cũng tới đến tầng thứ tư.” người kia thao thao bất tuyệt.

      Ngữ Diên liếc mắt nhìn : “Ngươi mở Quỷ nhãn của ngươi thấy ràng, bổn tiểu thư chính là người nổi danh khu ma, có thể bình an tới tầng thứ tư, ngươi nên biết ta cũng bình thường, muốn giải quyết ta? Chỉ sợ dễ dàng như vậy !” Ngữ Diên nhìn về phía .

      ‘Áo đặc biệt’ nhìn nàng cái, : “Hừ, ngươi cho là ngươi tùy tiện cái danh hiệu là có thể hù đến ta sao? Ta hôm nay nên kéo cái làm đệm lưng, sợ ngươi? Ta nhổ vào, ta sợ nữ nhân sao?” thở phì phì .

      Ngữ Diên nhìn bộ dạng tức giận khỏi cười : “Vậy là tốt rồi, bất quá, hồn phách của ngươi tựa hồ vẫn còn trong trạng thái ổn định, ngươi xác định muốn cùng ta đấu?” Nàng lạnh giọng cười .

      Nghe thấy vậy, liền hoảng loạn rồi, nữ nhân này làm sao có thể nhìn ra được hồn phách của bị tổn thương, chẳng lẽ, nàng có chút tài năng?!

      Ngữ Diên thấy có chút sợ hãi khỏi cười : “Bổn nương đối phó với người động tích, nhưng đối phó với các ngươi, đây chính là sở trường của ta, ngươi nếu sợ hồn phi phách tán, cứ việc phóng ngựa lại đây tốt lắm!” xong, liền cầm lấy kiếm Chu Tước làm bộ chuẩn bị xông qua, đối phó với đồ này nọ, nàng đều có thể nắm chắc chắn.

      ‘Áo đặc biệt’ thấy nàng hề khiếp đảm, hơn nữa tựa hồ thấy mặt nàng biểu tình lộ qua vẻ kinh hỉ, trong lòng lập tức xong rồi, chuyện này đến tột cùng sao lại thế này, trong vòng ngày vào bốn tên, thiếu chút nữa liền mất mạng, mà bây giờ có nữ, chỉ cần giết nàng hút dương khí của nàng, như vậy, có thể rất nhanh đem vết thương người an dưỡng tốt, nhưng mà bây giờ xem ra, người kia tựa hồ càng khó đối phó, mà tại thương thế nếu đối phó với người bình thường là có việc gì, nhưng nếu đối phó với người trong nghề mà …, cũng có gì nắm chắc.

      “Nhanh chút a, ta còn vội vàng lên tầng thứ năm đây!” Ngữ Diên kiên nhẫn , lòng của nàng rất nhớ thương bọn họ đâu!

      “Ngươi. . . . . . Ngươi đừng thúc giục ta à, ta. . . . . .” ‘Áo đặc biệt’ đột nhiên bị Ngữ Diên thúc dục, có vẻ vô cùng có mặt mũi, vì thế cầm lấy kiếm tay liền lao đến, Ngữ Diên cười lạnh tiếng, bật nhảy cái liền vọt tới, kiếm Chu Tước tay va chạm vào cái kiếm biết tên tay , nháy mắt, bị kiếm của nàng mạnh mẽ cường đại đánh văng ra xa.

      “Xem chiêu ——” Ngữ Diên thấy thế kiếm trong tay ngay tại nơi mặt đấy đâm tới.

      “Tha mạng, tha mạng, ta nhận thua!” ‘Áo đặc biệt’ gấp.

      Kiếm của Ngữ Diên đặt tới vị trí yết hầu của dừng, “Làm sao vậy? Nhận thua?”

      ‘Áo đặc biệt’ đứng dậy vô cùng hờn giận : “Ngươi ngày bị bốn tên thay phiên nhau quất, ngươi chịu nổi ?!” sờ sờ thân mình có điểm trong suốt.

      Ngữ Diên nghe vậy hỏi vội: “Tầng thứ năm như thế nào?”

      ‘Áo đặc biệt’ nhìn về phía nàng hảo tâm nhắc nhở, “ nương, nhìn ngươi cũng phải người xấu, ta khuyên ngươi đừng tầng thứ năm nữa, càng lên cao càng nguy hiểm, đặc biệt tầng thứ sáu, đó là thực nhân cốc a, nơi đó có Cự Nhân, chuyên môn ăn thịt người, ngay cả hồn phách cũng ăn, bất kể là cái gì cũng vậy, chỉ cần là ăn được, đều ăn luôn!” Áo đặc biệt cả người run run .

      , bọn họ rất lợi hại, có hồn phách nào có thể thương tổn bọn họ!” Ngữ Diên gấp, thực lực của Sở Hạo nàng biết, là khu nhân ma nổi danh nha, như vậy, khẳng định cũng gặp chuyện gì may, nhưng mà. . . . . . Nhưng là vì sao trong lòng của nàng lại sợ như thế?

      ‘Áo đặc biệt’ nghe thấy vậy gấp: “Ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi phải ? Tháp này cao, thực tế bên trong khá lớn, ta cho ngươi biết, ta còn chưa bao giờ nhìn thấy có người qua được Thực nhân cốc đâu, thực nhân bĩu môi ra được, càng khỏi muốn cái gì ‘tầng thứ bảy mê huyễn’ ta xem a, cho dù bọn họ bình an qua tầng thứ năm, tầng thứ sáu cũng là điểm cuối cùng của bọn họ!” nhìn nàng cũng có ý muốn giết , vì thế, đột nhiên hảo tâm nhắc nhở.

      !” Ngữ Diên bối rối .

      ? Ta cho ngươi biết a, trừ bỏ tầng thứ sáu thiên lao là an toàn, chỉ cần rời khỏi Thiên Lao, cũng bị cái Cự Nhân kia ăn!”

      Thiên Lao? Thiên Lao? Chẳng lẽ Thất Dạ bọn họ bị bắt ở trong thiên lao? giây sau, Ngữ Diên hỏi vội: “ cho ta biết, tầng thứ năm cửa vào ở nơi nào?” Ngữ diên vội vàng nhanh chóng hỏi.

      Áo đặc biệt thấy nàng cố chấp như thế, liền hảo tâm chỉ vào cái tảng đá bên cạnh với nàng : “Ưm, bên trong chính là cửa vào, ai, ngươi phải muốn chết chứ, nếu ngươi muốn chết, bằng giết ta chết là được rồi, như vậy ngươi còn có thể tích đức a!” buôn chuyện , có biện pháp, ai bảo thể lực hao tổn nửa, cũng phải đối thủ của nàng, tâm như vậy, dù sao tầng thứ tư mình thực nhàm chán.

      “Câm miệng!” Ngữ Diên hung hăng trừng liếc mắt cái.

      Áo đặc biệt thấy thế ha ha nở nụ cười chút : “Chúc ngươi may mắn a, đừng ở tầng thứ năm liền mất mạng a, nếu , ta rất buồn bực, ngươi hãy cố gắng chống đỡ đến tầng thứ sáu a!” Áo đặc biệt bắt đầu dặn nàng, mà Ngữ Diên có tâm tình quản lý chuyện này, liền vào trong tảng đá.

      ……………………….Phân cách tuyến…………

      “Ha ha ha ha” từng tiếng cười lạnh truyền khắp tại…trong thực nhân cốc trầm này.

      “Ách. . . . . .” Ba người mặt đất toàn bộ miệng phun máu tươi thể nhúc nhích, Quỷ Tịch bị thương nặng nhất, linh khí của tiêu hao hơn phân nửa làm cho thân mình bắt đầu trong suốt, nếu bị bổ thêm chưởng mà …, như vậy, tất nhiên hồn phi phách tán.

      “Chỉ bằng các ngươi cũng muốn tới cứu nàng?” Cự Nhân so với bọn lớn hơn gấp mười lần nhìn về phía bọn họ lãnh cười , mà mặt của tràn ngập khinh thường, “ cho các ngươi biết, nữ quỷ này bị ta lên nhiều lần, ai, quả nhiên phải người , làm cho ta cũng thích ai!” phóng đãng cười cười.

      “Vô sỉ!” Sở Hạo miệng phun máu tươi từ trong kẽ răng ra hai chữ.

      “Thả. . . . . . . . . . . . Bọn họ. . . . . .” thanh suy yếu đến thể suy yếu hơn truyền tới.

      Cự Nhân ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua Mỹ Diệm bị trói xích lõa ở cột, giây sau, cười lạnh tiếng tới, cầm người của nàng : “Ngươi dựa vào cái gì để cho ta thả bọn họ, ngươi xem ngươi chút cũng có giá trị, thân thể quỷ của ngươi làm cho ta khó chịu, làm ta đứng lên rất hoảng sợ!” Cự Nhân hạ lưu .

      “Vô. . . . . . Vô sỉ. . . . . .” Thân mình của Mỹ Diệm càng lúc càng mờ nhạt, nàng nguyên bản thích nam nhân, lại bị dữ dội như thế, nàng có ý niệm sống sót trong đầu rồi, thân mình cũng dần dần giảm . . . .

      Sở Hạo quỳ mặt đất sử dụng kiếm đứng người dậy lại xông tới, mà kết quả của tất nhiên là bị đá rơi rất xa.

      Cự Nhân nhìn về phía khinh thường : “Từng lần xông lên, kết cục của ngươi vẫn là giống nhau, ta khuyên ngươi chừa chút thể lực, đợi thời điểm thành quỷ cũng rất thích!”

      “Ngươi. . . . . . Muốn giết liền hướng ta mà tới!” Sở Hạo mỗi câu đều ói ra máu tươi, mà Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên nằm mặt đất vô lực chuyện rồi, đường chạy tới thể lực sớm chống đỡ hết nổi, hơn nữa nhận lấy rất nhiều thương tích, tại bị tên cường tráng này mấy canh giờ ngừng ép buộc, bọn họ sớm mỏi mệt chịu nổi.

      “Ngươi? Ta tất nhiên là bỏ qua, bọn họ cũng giống nhau, chẳng lẽ biết ta thích ăn thịt người sao? Nga, đúng rồi, hồn phách cũng vậy ra đều thích ăn, nhìn xem, ta đây thân thể càng ăn càng cường tráng!” Cự Nhân cười ha ha.

      “Hỗn đản. . . . . .” Sở Hạo gian nan ngồi thẳng lên muốn lại xông đến, nhưng chút thủ đoạn của tự nhiên bị Cự Nhân liếc mắt cái nhìn thấu, chỉ thấy vung tay lên, đạo hào quang liền đánh vào người của , Sở Hạo bị ném ngã xuống đất.

      Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên có lòng nhưng đủ lực, muốn nhưng có cách nào nhúc nhích.

      “Hừ, ta lười theo các ngươi vòng quanh, ta muốn nếm trước hương vị của ngươi như thế nào?” xong, cầm lấy bên kiếm hướng tới Sở Hạo, Phượng Ly Ca xoay người muốn bắt ống quần của , nhưng bộ pháp của Cự Nhân lớn như vậy, căn bản bắt được.

      “Trước tiên đem tay ngươi chặt xuống nếm thử hương vị!” xong, lãnh cười cười, tay phải chậm rãi lên cao, kiếm lạnh như băng đối với cánh tay của quơ quơ.

      “Dừng tay —–”

      Đột ngột tiếng, tiếng gào từ rừng rậm bên kia truyền đến vô cùng bén nhọn, giây sau, Ngữ Diên thở hổn hển chạy tới, xuất ở bên trong tầm mắt của mọi người .

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 157: Từng bước kinh sợ (6)



      tiếng dừng tay, làm cho ánh mắt của mọi người nhìn sang.

      Ngữ Diên thấy Cự Nhân cầm kiếm chỉ Sở Hạo liền chạy tới kêu lên: “Ngươi TMD rùa đen vương bát đản, ngươi dám khi dễ nam nhân của ta? Ngươi TMD muốn chết a!” Ngữ Diên tức giận ồn ào, mà Cự Nhân ngây ngẩn cả người, lúc này, nàng liền nâng Sở Hạo dậy hỏi: “Ngươi có khỏe ? Trăm ngàn cần treo nha!” giờ này khắc này, nàng hoàn toàn có để ý tại sao mình lại có hành động như thế.

      Sở Hạo gật gật đầu báo cho biết có việc gì, nhưng giây sau, lại lo lắng nhìn hướng nàng, nàng làm sao lại tới đây, chỗ này quá nguy hiểm, Ngữ Diên thấy thế liền bắt đầu đánh giá chung quanh, ba người bị thương lập tức liền tiến vào mắt của nàng, còn có Mỹ Diệm xích loã kia, giây sau, nàng bỏ lại Sở Hạo chạy vội tới nơi của Mỹ Diệm.

      “Mỹ Diệm, Mỹ Diệm ngươi tỉnh a, cần dọa sư phó a, ô ô. . . . . .” Nhìn nàng vết thương đầy người, nước mắt Ngữ Diên lập tức chảy xuống.

      Mỹ Diệm giờ phút này cảm giác mình giống như là muốn biến mất rồi, mông lung bên trong nghe được tiếng kêu lên, vài giây sau, nàng suy yếu mở hai mắt ra, “Sư phó. . . . . . Sư phó. . . . . . Ta đây là nằm mơ sao?”

      Ngữ Diên thấy thế nước mắt bốn phía chảy xuống, giây sau, ngoái đầu nhìn lại Cự Nhân hung hăng trừng mắt cả giận : “Còn đem nàng thả xuống dưới?”

      Cự Nhân ngây ra lúc, lại đem Mỹ Diệm buông lỏng ra, Mỹ Diệm vừa xuống tới mặt đất, Ngữ Diên liền đem áo khoác của mình bọc tại người nàng, vuốt mặt của nàng : “Mỹ Diệm, ngươi phải chịu đựng, sư phó tới cứu ngươi rồi, sư phó lại bỏ lại các ngươi, thực xin lỗi. . . . . .”

      “Sư phó. . . . . . là sư phó?” Mỹ Diệm vẫn còn có chút quá tin tưởng.

      “Là ta là ta, thực xin lỗi, ta tới muộn, thực xin lỗi. . . . . .” Ngữ Diên cho dù ngu ngốc, cũng có thể nhìn ra Mỹ Diệm gặp phải tra tấn biến thái.

      Mỹ Diệm nghe thấy vậy tựa vào trong ngực của nàng khóc rống lên, Ngữ Diên liền ôm lấy nàng vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, tiếp theo giúp nàng tựa vào cây bên cạnh.

      “Sư phó mau. . . . . . Nơi này nguy hiểm, mau a. . . . .” Xinh Đẹp kịp phản ứng ngừng kêu lên, nhanh lên a, trăm ngàn được xảy ra chuyện gì được xảy ra chuyện gì. . . . . .

      Ngữ Diên liền giúp đỡ bả vai của nàng, ánh mắt kiên định : “Sư phó đáp ứng ngươi, nhất định xảy ra chuyện gì, cho dù xảy ra chuyện, sư phó cũng cùng theo các ngươi, để cho các ngươi đơn, ngươi ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta, chờ ta!” , giây sau, ở bên tai nàng , “Mỹ Diệm, ngươi nhớ kỹ, nếu ta chết, ta nhất định làm cho ngươi hết giận, mà kết quả của chính là hồn phi phách tán, ngươi phải tin tưởng ta!” Ngữ Diên vỗ vỗ bả vai của nàng.

      Mỹ Diệm thấy ánh mắt nàng kiên quyết như thế cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc rơi lệ gật đầu, Ngữ Diên thấy thế liền vào bên người Phượng Ly Ca cùng Dịch Hiên, hai đầu gối nàng quỳ mặt đất lo lắng hỏi: “Uy , hai người các ngươi thế nào? Trăm ngàn cần chết a, ta chịu nổi!” Ngữ Diên nhìn thấy bọn họ thảm hại như vậy, trong lòng khó chịu vạn phần, là nàng, đều là do nàng sai.

      Dịch Hiên hít sâu hơi : “Ta. . . . . . có việc gì!”

      Phượng Ly Ca suy yếu : “Chúng ta có việc gì, ngươi nhìn xem Quỷ Tịch. . . . . .”

      Lúc này, Ngữ Diên mới chú ý tới thân mình giảm của Quỷ Tịch, liền vào bên cạnh nâng dậy hỏi: “Quỷ Tịch, Quỷ Tịch ngươi có khỏe ?”

      Quỷ Tịch mở hai mắt mỏi mệt, vài giây sau, cười nhạt cười, “Nương tử. . . . . . Ngươi đến rồi?”

      “Ngươi thế nào? Rất đau sao? Ngươi hãy an dưỡng tốt, trăm ngàn cần chuyện nữa, ta để cho ngươi bị thương tổn, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Ngữ Diên ôm lấy khóc , thực xin lỗi, đáp ứng ta, trăm ngàn xảy ra chuyện gì, nếu có nàng, Quỷ Tịch cũng đến nơi đây.

      “Ách. . . . . . Ta nhanh chết như vậy, ta còn chưa có cưới ngươi đâu!” Quỷ tịch bị nàng ôm chặt ngược lại bị ho khan.

      Ngữ Diên thấy thế liền buông lỏng ra cười khổ tiếng, “Cái này là ngươi nha, cho nên ngươi thể hồn phi phách tán!” Ngữ Diên lau nước mắt , chỉ cần có thể cho sống sót, còn lại đều thương lượng tốt.

      Lúc này, nàng nhàng buông xuống vào trước mặt Cự Nhân hề khiếp đảm : “Thương thế người của ta, ngươi nghĩ thế nào?”

      Cự Nhân cứ như vậy nhìn nàng, lúc sau, đột nhiên cầm lấy cánh tay của nàng đem tay áo của nàng vén lên, vai kia có bớt hình đoá hoa ra trước mặt của nàng.

      “Uy, ngươi này đại sắc lang ngươi muốn làm gì?” Ngữ Diên liền rút tay về vô cùng tức giận nhìn , giây sau, liền cầm lấy kiếm Chu Tước chuẩn bị cùng nhất quyết cao thấp, cho dù là chết, mọi người cũng muốn chết cùng chỗ.

      “Tiểu Hồ Điệp, là ta nha, bánh bao ” Cự Nhân đột nhiên vui vẻ cười ha hả.

      Toàn bộ mọi người đều ngây ngẩn cả người, Hồ Điệp? Bánh bao?

      “Wow, ta lại gặp được tiểu Hồ Điệp rồi, ha ha, ta ngươi thấy thế nào lại quen như thế, là ngươi a, tiểu Hồ Điệp tiểu Hồ Điệp!” chợt đột nhiên, Cự Nhân giống như đổi tính cầm lấy tay nàng xoay vòng vòng, sửng sốt đem Ngữ Diên bị đá đến đầu óc choáng váng muốn căng ra.

      “Dừng tay!” Ngữ Diên rốt cuộc chịu nổi hét lớn tiếng.

      Cự Nhân ngây ra lúc, liền buông lỏng tay ra nhìn về phía nàng, trong mắt có biểu tình khiếp đảm.

      “Tiểu Hồ Điệp phải ?”

      gật đầu.

      “Ngươi là bánh bao ?” Nàng lại hỏi.

      liền mạnh mẽ gật gật đầu.

      Ngữ Diên trong lòng khỏi khóc thét, kháo, ngươi cao hơn ba thước cao to như thế sao lại là bánh bao ?

      “Tiểu Hồ Điệp ngươi nhớ ta sao?” Cự Nhân hiển nhiên hưng phấn thôi.

      Ngữ Diên nhìn về phía , trong lòng khỏi tính toán, xem ra, người kia tựa hồ quen biết ‘chính mình’ đương nhiên quen biết nhất định là Mộng Ngữ Diên, mà phải nàng giả mạo tên này, nhưng xem tình cảnh tại, cũng chỉ có thể tương kế tựu kế .

      “Ha ha, bánh bao phải , ta chịu qua tổn thương, ở nơi này của đầu” nàng chỉ chỉ bộ phận đầu của mình, “Ách. . . . . . Đối với ngươi ấn tượng phải rất sâu.” nàng có lỗi cười cười, cái gì sâu, căn bản là biết, nàng hiểu nổi, Mộng Ngữ diên này làm thế nào lại nhận thức Cự Nhân này?

      “A? Ngươi nhớ sao? Chính là ngươi thời điểm bảy tám tuổi cho ta cái bánh bao, các bằng hữu khác kì thị ta lớn lên cao, mắng ta đánh ta, chỉ có ngươi ngại cho ta cái bánh bao ăn, hơn nữa, ngươi còn an ủi ta lớn lên cao có gì, sau đó ngươi lại cho ta xem tiểu Hồ Điệp vai ngươi, ngươi , vật kia người khác đều xấu, nhưng mà ngươi cho rằng đẹp, là giống Hồ Điệp, từ nay về sau ngươi liền để cho ta gọi ngươi tiểu Hồ Điệp, ta cũng vậy, kêu là bánh bao a!” Cự Nhân cố gắng , hi vọng nàng có thể trở về nhớ lại.

      Ngữ Diên bên nghe bên xấu hổ, Mộng Ngữ Diên này như thế nào lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy?!

      , nếu tất cả mọi người đều là người quen, bọn họ ngươi nên thả !” Ngữ Diên gấp, nhân lúc cháy nhà mà hôi của phải nhanh!

      Cự Nhân nhìn bọn họ liếc mắt cái : “Chỉ cần tiểu Hồ Điệp lưu lại theo giúp ta, bọn họ ta cũng có thể thả!”

      “Đê tiện!” Sở Hạo nghe xong cả giận .

      “Muốn chết!” Cự Nhân nghe thấy vậy tức giận lại muốn vẫy tay qua, Ngữ Diên liền chạy vội chắn trước mặt Sở Hạo, “Bánh bao thả , . . . . . . là tướng công của tiểu Hồ Điệp!” nàng gấp.

      Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn nàng cái, đây là lần đầu tiên nàng thừa nhận thân phận này.

      “Cái gì?” Nghe vậy, Cự Nhân chịu nổi hét lớn tiếng, “Tiểu Hồ Điệp chỉ thuộc về ta, thuộc về bánh bao , thuộc về bất luận kẻ nào!” luống cuống kêu la.

      Ngữ Diên thấy tức giận rồi, trong lòng vẫn chậm nhịp chạy nhanh : “Bánh bao ngươi đừng kích động, vậy. . . . . . Đó là quá khứ, quan tâm tới ta rồi, ta. . . . . . tướng công của ta tại là Quỷ Vương!”

      “Quỷ Vương? có tư cách gì cưới ngươi?” Như trước nổi giận.

      “Đúng vậy a, ta cũng vậy thích , nhưng mà nên ép gả ta cho , ta đây cũng còn biện pháp nha, cha mẹ ta đều ở tay !” xong, nàng liền giả vờ khóc ồ lên, mọi người thấy thế nhìn nhau cũng có vạch trần lời của nàng.

      “Hỗn đản, ta muốn làm thịt !” Cự Nhân nghe thấy vậy cả giận .

      Ngữ Diên thấy thế vội vàng gật đầu : “Bánh bao chỉ cần ngươi làm thịt , ta liền cùng ngươi!” kỳ , ở trong lòng của nàng sớm tính tốt, bánh bao phải ? Dám đụng vào người của nàng, nàng vô luận như thế nào cũng lưu lại, chỉ cần cùng Quỷ Vương đánh nhau, kết quả của đích thị là chết, tự nhiên, nàng cũng có mục đích như vậy, Cự Nhân, ngươi phải chết! Nhất định phải trả giá nhiều!

      Cự Nhân nhìn nàng gật đầu cái, “Yên tâm , ta chắc chắn giết Quỷ Vương!”

      Ngữ Diên thấy tức giận như thế, khóe miệng treo lên tia cười lạnh, Cự Nhân, những ngày an nhàn của ngươi chỉ sợ được nữa rồi, cho dù Quỷ Vương giết ngươi, nàng cũng tìm được cơ hội xử lý ngươi, tính kế tất cả, lúc này, Ngữ Diên nhớ lại cái lệnh bài chú kia, vì thế liền đem ra muốn thử hiệu quả xem, nhưng ai biết Cự Nhân nhìn cũng nhìn liếc mắt cái thẳng: “ phải !”

      “Cái gì? phải?” Ngữ Diên kinh ngạc nhìn hướng bài tử trong tay lo lắng hỏi, “Làm sao có thể, đây là ta ở người Quỷ Vương trộm đến”

      Cự Nhân trực tiếp trả lời, “Ngươi chẳng lẽ biết lệnh bài chú của ngày trước bị trộm sao?”

      “Cái gì?!” Mọi người lớn tiếng kêu lên.

      Cự Nhân thấy thế liếc mắt bọn họ cái : “Ta biết người này là ai, nhưng rất lợi hại, hơn nữa, phát tán ra hơi thở giống người thường, nhưng ta khẳng định, thậm chí so với Quỷ Vương còn lợi hại hơn, trước khi các người tới, tới chúng ta tuần tra chút, mà tay cầm đúng là lệnh bài chú, nhưng mà càng thêm quỷ dị là, thanh bảo kiếm tay kia của lại kỳ quái như vậy, lại có con rùa, người con rùa còn có con rắn, tuy rằng rất , nhưng cùng kiếm của hai người các ngươi giống nhau, đều ở mặt của chuôi đao.”

      Lời của vừa xong, Ngữ Diên, Sở Hạo, Phượng Ly Ca, kinh ngạc nhìn lẫn nhau chút, chẳng lẽ, cái tên kia chính là Huyền Vũ?! Mà bọn họ chưa kịp vui sướng bắt đầu lo lắng, có thể từ người Quỷ Vương đánh tráo, người kia nhất định phải kẻ tầm thường? Mà là Huyền Vũ sao? Nhưng mà Huyền Vũ này đến tột cùng là địch hay là bạn đây?!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 158: Sinh ly tử biệt (1)


      Mấy người ngây ngốc vài cái, liền nghe được tiếng kêu vô cùng thảm thiết, Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, thanh kia. . . . . . Thanh kia là Nhất Phân . . . . . . Nhất Phân, Thất Dạ, Hiền. . . . . .

      “Thiên Lao ở nơi nào? Các bằng hữu của ta ở nơi nào?” Ngữ Diên liền cầm lấy quần áo Cự Nhân lớn tiếng hỏi.

      Cự Nhân bị biểu tình của nàng kích động như thế ngây ra lúc, theo bản năng đưa tay hướng bên chỉ , Ngữ Diên thấy thế liền chạy tới.

      “Nhất Phân. . . . . . Nhất Phân. . . . . .” Ngữ Diên ngừng la lên.

      “A. . . . . . cần. . . . . . Ô ô ô. . . . . .” Tiếng kêu thảm thiết như trước từ ở trong chỗ sâu truyền đến, Ngữ Diên liền theo phương hướng thanh chạy , nàng cũng biết vì sao, giờ phút này trong lòng bối rối muốn chết, làm ơn, trăm ngàn cần gặp chuyện may, trăm ngàn cần gặp chuyện may.

      “Ô ô. . . . . .” Rất xa liền truyền đến từng thanh thương xót, Ngữ Diên liền vọt tới, xa nàng nhìn thấy Nhất Phân, cũng ở trong phòng giam, bởi vì cửa Thiên lao khóa, phần giờ phút này ngồi chồm hổm mặt đất ngừng khóc, bên cạnh nằm đúng là Hiền dần dần giảm . . . . . .

      “Hiền ca ca cần chết, cần chết. . . . . . Nhất Phân rất sợ hãi rất sợ hãi. . . . . .” tiếng gào bi thương, làm cho nước mắt Ngữ Diên lập tức liền chảy ra, mà chân của nàng lại giống như nhựa cao su dính vào nhau động cũng động đậy .

      “Đáp ứng ca ca. . . . . . Kiên cường. . . . . .” Thanh của Hiền phi thường trầm thấp, nhưng làm cho Ngữ Diên nghe thế lớn tiếng khóc lên.

      phần nghe thấy vậy liền ngoái đầu nhìn lại , giây sau, khóc càng lớn tiếng, “Nương tử, nương tử. . . . . .”

      Ngữ Diên liền chạy vội tới nâng Hiền dậy, đưa tay vung những sợi tóc mặt , nàng liền khóc ồ lên, “Hiền, ta tới rồi, ta tới . . . . . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .” Nước mắt theo gương mặt giọt giọt chảy xuống, mà nàng chỉ có thể làm đó là ôm chặt khóc rống.

      Hiền nhìn về phía nàng ảm đạm cười cười, “Lòng ta cam tình nguyện theo ngươi. . . . . . Đừng khổ sở. . . . .”

      cần, Hiền ca ca cần rời Nhất Phân, cần, ô ô, Nhất Phân nhất định ngoan ngoãn . . . . . .” Nhất Phân gắt gao lôi tay khóc kể .

      “Hiền, cần rời , cần. . . . . . Ngươi muốn theo ta. . . . . . qua . . . . . .” nước mắt Ngữ Diên ngừng gương mặt , chỉ tiếc, nước mắt của nàng thủy chung thể gọi lại thân mình của giảm , chạy tới kia khắc, nàng chỉ biết, hồn phách của muốn tản mất . . . . .

      cách nào khép lại nữa. . . . . .

      “Bảo trọng. . . . . . Cứu. . . . . . Cứu Thất Dạ. . . . . . Cứu Thất Dạ. . .” Trước khi Hiền biến mất khắc, trong miệng thủy chung nhớ kỹ cứu Thất Dạ.

      “Nương tử. . . . . . Hiền ca ca là vì cứu ta cứu ta mới chết . . . . . .” Tuổi còn ngã vào trong ngực nàng run rẩy thở ra hơi, Ngữ Diên đau lòng vỗ phía sau lưng của , màn như vậy đối với tiểu hài tử chỉ mới năm tuổi mà , đả kích quá lớn.

      “Ô ô, ô ô” Giờ này khắc này Nhất Phân chỉ biết khóc, trừ bỏ khóc, cũng tìm thấy được phương thức gì giải quyết buồn khổ trong long , mà Ngữ Diên cũng chỉ có thể ôm chặt , cùng cùng nhau nước mắt vỡ đê, Thất Dạ? Lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới Hiền ‘Cứu Thất dạ? ’

      “Nhất Phân, Thất Dạ ca ca đâu? Thất Dạ ca ca ở nơi nào?” Ngữ Diên vung tay áo hướng mặt vừa lau vừa hỏi, nàng thể để cho bọn họ tiêu thất, thể để cho bọn họ rời .

      phần nâng hai mắt mờ mịt, “Thất dạ ca ca bị nắm rồi. . . . . .” xong, lại khóc lên.

      Ngữ Diên liền lau nước mắt cho nghẹn ngào : “ cho ta biết, bị ai bắt rồi?”

      Nhất Phân nhìn nhìn nàng, chu miệng nức nở vài cái : “Phải . . . . . Là người từ mặt xuống, những người đó là khủng khiếp. . . . . . Bọn họ. . . . . . Bọn họ lập tức đến đây thiệt nhiều thiệt nhiều, hơn nữa trông rất là dọa người. . . . . . Thất Dạ ca ca là bảo vệ ta cùng Hiền ca ca, bị bọn họ đánh chết khiếp. . . . . . Sau lại. . . . . . Sau lại Hiền ca ca cũng đánh nhau, nhưng mà bọn họ người nhiều nhiều, là lợi hại là lợi hại, cuối cùng Thất Dạ ca ca bị bọn họ mang . . . . . . Hiền ca ca liền. . . . . .” tới đây, rốt cuộc được nữa, mà Ngữ Diên liền từ lời đứt quãng của , liền biết đích thị là tầng thứ bảy thần bí.

      “Nhất Phân ngươi thấy được tầng thứ bảy ở địa phương nào sao?” Ngữ Diên hỏi vội.

      Nhất Phân nhìn chung quanh, yếu ớt chỉ chỗ, “Bọn họ. . . . . . Từ nơi này xuống dưới.”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn nhìn cái ven tường bí mật kia, trong lòng liền có tính toán, “Nhất Phân ngoan, theo ta” giây sau, nàng lôi kéo tay hướng bên ngoài đến, nàng nhất định phải lập tức lập tức tầng thứ bảy, nàng thể làm cho bất luận kẻ nào tiêu thất.

      Chính là, nàng vừa mang theo Nhất Phân ra, mặt đất sắc mặt bốn nam nhân toàn bộ đều trở nên phi thường trầm, Ngữ Diên thấy thế liền nhìn bốn phía, lại phát thấy Mỹ Diệm. . . . . .

      “Mỹ Diệm đâu? Mỹ Diệm đâu?” Ngữ Diên thấy thế bối rối rống lớn , trong lòng bắt đầu xuất bất an cực độ.

      “Tiểu Hồ Điệp. . . . . . Cái người đàn bà kia. . . . . .” Cự Nhân muốn cũng dám , dù sao cùng cũng có quan hệ.

      , ngươi cho ta —–” tựa hồ là dùng hết toàn bộ khí lực rống, trong tháp này đều nghe thấy thanh bi thương của nàng

      “Tiêu thất. . . . . .” Cự Nhân cẩn thận , giây sau, liền hướng bên cạnh đến, có chút sợ hãi, bởi vì chưa bao giờ thấy qua biểu tình của nàng như thế.

      “A —–” Ngữ Diên bỏ qua Nhất Phân quỳ mặt đất che lỗ tai lớn tiếng thét chói tai, thanh của nàng tiếng cao hơn tiếng, mà nàng cũng có tính ngừng lại, nàng mực gầm rú, rống đến thanh cuối cùng đều khàn khàn, rống đến cuối cùng, nàng bắt đầu buồn nôn đều ói ra.

      “Tiểu Hồ Điệp. . . . . .” Cự Nhân thấy thế cũng dám nhiều.

      Mà Nhất Phân nhìn bộ dạng Ngữ Diên như thế, sợ tới mức lớn tiếng khóc lên, Sở Hạo chậm rãi chống đỡ thân thể, cơ hồ là mỗi bước lại ngã từng bước, nhưng như trước nhịn xuống đau đớn ngã té ngã đổ tới bên người nàng.

      “A —–” Ngữ Diên chỉ biết lớn tiếng thét chói tai, đúng vậy, nàng có tim có phổi, nhưng đó là trước kia, bây giờ nàng biết bằng hữu là cái gì, cái gì là người nhà, cái gì là người tốt đối với nàng, cho dù là quỷ, bọn họ đều là quỷ tốt, bọn họ đều là vô tội . . . . . .

      “Diên. . . . . .” Sở Hạo đưa tay chậm rãi ôm lấy nàng, Ngữ Diên thấy thế rốt cuộc chịu nổi ôm chặt Sở Hạo lớn tiếng khóc lên, mà Sở Hạo bị nàng như thế dùng sức ôm, mày của sớm chau lại thành mảnh, nhưng như trước nhịn đau khổ, dùng tay bị thương vỗ nhè sau lưng nàng.

      “Đều là lỗi của ta, ta ngu ngốc, ta ai cũng bảo vệ được, ta chính là quỷ may mắn, ai gặp phải cũng hay ho!” Ngữ Diên bên khóc bên lớn tiếng kêu lên.

      “Những điều này là do thiên ý, cùng ngươi quan hệ.” Sở Hạo hết sức nghĩ biện pháp an ủi nàng, thấy nàng tự tra tấn chính mình, tim của đều nát.

      “Thiên ý? Cùng ta quan hệ?” Ngữ Diên lập tức liền đẩy Sở Hạo ra, bối rối đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo tới trước mặt Cự Nhân cười lạnh : “Ngươi nghĩ để cho ta ở cùng ngươi?”

      Cự Nhân chưa bao giờ thấy qua biểu tình tuyệt vọng như thế, mà biết trả lời như thế nào.

      “Cùng ngươi? Ta muốn ngươi chết —–” chợt đột nhiên, Ngữ Diên rút ra kiếm Chu Tước bật nhảy cái vào trước mặt , khi kinh ngạc là lúc, cái chuôi kiếm lửa đỏ này cứ như vậy đâm vào lồng ngực của , Cự Nhân ngây ngốc nhìn nàng, hoàn toàn quên mất tránh né, bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới mới trước đây tiểu Hồ Điệp đối với tốt như vậy cầm kiếm đâm giết chính mình!

      giây sau, Ngữ Diên ‘bá’ chút rút kiếm Chu Tước ra, Cự Nhân đột nhiên ‘nhảy’ tiếng, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất, ánh mắt trừng vô cùng lớn, như trước thể tin tiểu Hồ Điệp giết .

      “Tiểu Hồ Điệp. . . . . . Ngươi hận ta như vậy?”

      “Đúng, hận, vô cùng hận, bởi vì ngươi, Mỹ Diệm mới có ý niệm cực đoan trong đầu, bởi vì ngươi, bốn người bọn họ toàn bộ bị thương, bởi vì ngươi, tiểu hài tử này trong lòng lưu lại bóng ma vĩnh viễn thể lau , ta hận ngươi, hận thể lập tức giết chết ngươi!” thanh của Ngữ Diên rét lạnh, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng.

      “Nhưng là. . . . . . Ngươi . . . . . . Chỉ cần ta giết Quỷ Vương, ngươi. . . . . . theo ta ở cùng chỗ.” Cự Nhân bởi vì bị kiếm khu mà trực tiếp đâm vào trái tim, cho nên, hồn phách của bắt đầu giảm .

      Ngữ Diên nhìn ánh mắt tuyệt vọng khinh thường lau nước mắt : “Loại lời dối này ngươi cũng tin tưởng sao? Từ lúc ngươi bắt đầu làm thương tổn bằng hữu của ta, ngươi nhất định phải chết, phải chết, phải chết —–” thanh của Ngữ Diên vô cùng sắc nhọn, tựa hồ muốn đem tất cả oán hận toàn bộ tung ra.

      “Ngươi. . . . . . phải tiểu Hồ Điệp. . . . . . Tiểu Hồ Điệp đối với ta như vậy!”

      “Tiểu Hồ Điệp của ngươi sớm chết rồi, ta phải nàng.” nàng lạnh giọng .

      Cự Nhân nghe thấy vậy hoàn toàn ngã quỵ ngã xuống mặt đất, ánh mắt của cam long là tuyệt vọng, bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới chính mình chết ở trong tay ân nhân cứu mạng, hơn nữa, nàng vô tình như vậy, là tiểu Hồ Điệp biến thành sao?! Thẳng đến khi biến mất khắc, cũng có suy nghĩ cẩn thận đạo lý này.

      Phượng Ly Ca nhìn nàng cái, trong mắt ra đau khổ, nàng bị thương, đau lòng, rất nặng rất nặng.

      phần nhìn Cự Nhân biến mất, lại nhìn chút Ngữ Diên lạnh như băng, lúc sau, mới yếu ớt la lên, “Nương tử. . . . . .”

      Ngữ Diên xoay người nhìn về phía , Nhất Phân thấy thế liền lui về sau bước, Ngữ Diên ngây ra lúc, trong lòng liền biết đứa này khẳng định bị sợ, vì thế liền nửa ngồi mở ra hai tay, “Nhất Phân, lại đây!”

      Nhất Phân nhìn nhìn nàng, do dự vài giây vẫn là chạy vội tới, Ngữ Diên gắt gao ôm lấy giọng : “Thực xin lỗi, ta doạ đến ngươi?”

      Nhất Phân ôm chặt cổ của nàng lời nào, thân thể nho lại ngăn được run run.

      Ngữ Diên nhàng lôi ra, đem đưa tới trước mặt Sở Hạo, “Cầu xin ngươi hãy chiếu cố !”

      Sở Hạo nghe vậy mày chau hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

      “Ta muốn lên tầng thứ bảy!”

      “Cái gì?” Mấy người nghe thấy vậy toàn bộ kinh ngạc .

      “Thất Dạ ở phía , ta phải cứu , là thân nhân của ta, rất thân rất thân, chết, ta có dũng khí sống sót!” đúng vậy, cùng nàng xuyên qua, bọn họ có rất nhiều rất nhiều chủ đề, có cùng chung tưởng niệm, cùng chung mục tiêu, cho nên, nàng tuyệt đối thể buông tha cho người thân này.

      cần —–” mấy người đồng thời lên tiếng kêu, mà nàng cũng biến mất ở tại trước mặt bọn họ.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 159: Sinh ly tử biệt (2)



      Người, khi bị đưa vào Lương Sơn, khi bị đả kích nghiêm trọng, như vậy, sợ hãi, khiếp đảm vô ảnh vô tung biến mất, Ngữ Diên cứ như vậy mang theo hận ý lớn bước lên tầng thứ bảy.

      “Ách. . . . . .” Bốn nam nhân thấy nàng cố ý hướng tầng thứ bảy mà , mọi người bắt đầu ngồi xuống tại chỗ.

      “Nhất Phân lại đây” Phượng Ly Ca giọng gọi lên.

      Nhất Phân nghe thấy vậy liền chạy chậm tới.

      Phượng Ly Ca theo người lấy ra cái bình , lấy viên đan dược, tiếp theo đối Nhất Phân : “Cho bọn người viên.”

      Nhất Phân thấy thế vội vàng gật đầu làm theo.

      Lúc này Sở Hạo nhìn thoáng qua Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca gật gật đầu, hai người ngồi tại chỗ hai tay hợp lại, sử dụng ý niệm bắt đầu chữa thương, chiêu này, hiệu quả vô cùng ràng, nhưng nhất định phải có cùng niềm tin mới có thể hoàn thành, nếu , khi trong đó có sai sót, như vậy, hai người bọn họ đều bị tẩu hoả nhập ma.

      Vài giây sau, vết thương của hai người nhanh chóng phục hồi nửa, vì thế kết thúc liền nhìn thoáng qua lẫn nhau, ý nghĩ trong đầu của bọn họ đều là giống nhau, đó chính là thể làm nàng bị thương tổn, thể làm nàng mình chiến đấu.

      Chỉ là, bọn họ vừa mới hai tay kết thúc công việc, nơi này liền truyền đến tiếng bước chân, hai người liền đứng dậy.

      tệ lắm, thể tưởng tượng được hai người các ngươi còn có cùng niềm tin!” thanh khinh thường trào phúng, từ trong bóng tối truyền ra, tiếp theo trong bóng tối ra người, đó chính là Quỷ Vương.

      “Sao ngươi lại tới đây?” Sở Hạo nhìn thấy mày lập tức liền nhíu lại, Phượng Ly Ca đều là như thế.

      “Xem cuộc vui nha” cười cười .

      “Ngươi biết?” Sở Hạo có chút kinh ngạc.

      “Trước xác thực biết, sau lại nghĩ hiểu rồi.” Quỷ Vương cười .

      “Ngươi đến đây bao lâu?” Sở Hạo vô cùng vui hỏi.

      Quỷ Vương nhún vai : “Vừa vặn nhìn tuồng kịch, thời điểm nương tử nổi bão thú vị nha!” xong, treo lên mỉm cười.

      Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca nghe thấy vậy muốn để ý tới , bởi vì tâm tư bọn họ ở nơi này, mà là muốn mau sớm tầng thứ bảy.

      Quỷ Vương liếc mắt bọn họ cái tự nhiên nhìn ra lo lắng của bọn , vì thế thanh lạnh lùng : “Hai người các ngươi tại cũng bị thương, công lực chỉ khôi phục nửa, là trời cũng giúp ta, ta trực tiếp có thể giải quyết các ngươi!” cười cười .

      “Ngươi nằm mơ!” Sở Hạo nhìn về phía chán ghét .

      Quỷ Vương ngại cười cười, “Yên tâm , ta đối với các ngươi thực ôn nhu, rất mau cho các ngươi gặp lão nhân mục nát kia, các ngươi phải rất muốn gặp sao? Ta đây đưa các ngươi , các ngươi nên cảm tạ ta nha!” xong, lại cười vui vẻ thôi.

      “Câm mồm, ngươi phản đồ này, ngươi có tư cách gì sư phụ!” Phượng Ly Ca nhịn được cả giận .

      Quỷ Vương châm chọc : “Đúng vậy a, là sư phụ của các ngươi cũng phải sư phụ của ta, ta dựa vào cái gì có tư cách .”

      “Ngươi quả thực mất trí rồi, nếu có sư phụ ngươi sớm chết ở ven đường.” Sở Hạo nắm tay càng nắm càng chặt, cùng với Phượng Ly Ca đối địch đó là ‘đại sư huynh’ trước mắt này , chẳng qua, sớm bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng bọn họ trăm triệu ngờ, tên súc sinh này lại giết sư phụ. . . . . .

      “Hừ, muốn trách trách ngốc, ta so với các ngươi kém sao? Ta so với các ngươi còn lớn hơn vài năm, dựa vào cái gì các ngươi lại muốn đem tất cả sở trường toàn bộ giao cho các ngươi chứ, ta đây? dạy ta cái gì? Chuyện này công bằng sao?” Quỷ Vương đến chuyện cũ liền tức giận .

      “Đó là ngươi rất mạnh mẽ!” Sở Hạo .

      “Mạnh mẽ? Nóng vội? Ha ha, các ngươi mạnh mẽ sao? Ta cho các ngươi biết, cái lão đầu kia muốn dạy ta, ta liền sao? Các ngươi ai cũng ngờ ta luyện được ma thuật ? Ha ha, ta cho các ngươi biết, đây là thiên ý!” nhớ tới ở trong thâm sơn phát ra Tuyết Liên đen liền vui vẻ thôi, bởi vì nó, thân người của xảy ra biến hóa quan trọng

      “Ngươi muốn thành quỷ!” Phượng Ly Ca nhìn về phía chút biểu tình .

      “Đúng vậy a, ta thành quỷ rồi, cho nên ta có tất cả a, giống như hai người kẻ đáng thương các ngươi, vĩnh viễn đều đấu lại ta!”

      “Cho dù là chết, ta cũng vì sư phụ báo thù!” Sở Hạo hề khiếp đảm .

      Quỷ Vương nghe thấy vậy cười ha ha, “Ha ha, báo thù? Chỉ bằng hai người các ngươi? Bổn vương cho các ngươi biết, hôm nay ta liền giải quyết các ngươi, như vậy, nương tử cũng vĩnh viễn đều là của ta!” xong, Quỷ Vương lấy kiếm ra liền vọt tới.

      hồi chém giết như vậy triển khai. . . . . .

      Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca cho dù lợi hại, nhưng ở trong tháp khí này hề có phần thắng, kiếm tay bọn họ cũng đều có linh khí, nhưng mà oán khí trong tháp này quá nặng, Quỷ Vực lại quá mức hắc ám, làm cho kiếm khí tay bọn họ thể phát huy ra, hơn nữa nguyên bản bị thương, giao tranh như vậy, làm cho hai người bọn họ thoạt nhìn cố hết sức.

      “Hôm nay chính là ngày giỗ của hai người các ngươi!” xong, Quỷ Vương chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, xuống tay cũng càng phát ra ngoan độc, cùng Tuyết Liên đen ở chỗ lâu, ma thuật càng ngày càng cao rồi, giây sau, xuất ra ma khí đánh hướng bọn họ, hai người thuận thế ngã xuống mặt đất.

      Quỷ Vương bật nhảy cái cũng tới đến mặt, “Hừ, ở trong này các ngươi đừng mơ tưởng xuất bảo kiếm ra, phải biết rằng, nơi này đều là Quỷ Hồn, oán khí rất nhiều, chỉ bằng tầng thứ bảy hơn vạn Quỷ Hồn cũng cũng đủ áp chế kiếm khí của các ngươi, cho nên. . . . . .” lạnh lùng cười cười.

      Dịch Hiên cùng Quỷ Tịch nhìn nhau muốn nhào đầu về phía trước, nhưng mánh đấy của bọn họ há có thể tránh được ánh mắt của , thời điểm bọn vừa định đứng dậy, Quỷ Vương vung tay lên, hai người lại ngã xuống mặt đất.

      “Hai người các ngươi muốn giống như bọn họ sao? Với thương thế này của các ngươi dưỡng mười ngày nửa tháng cũng rất khó khôi phục” ngụ ý của chính là, hai người các ngươi căn bản phải là đối thủ của , cũng đủ tư cách!

      “Ngươi. . . . . .” Dịch Hiên ôm miệng vết thương vô lực hồi phục, đây nên làm sao bây giờ?

      “Ta cho các ngươi biết, hôm nay cho dù là Đại La thần tiên đến đây cũng thể nào cứu được nhóm các ngươi!” Quỷ Vương lãnh giơ kiếm lên, nhưng lúc này đây, còn chưa chuẩn bị chém xuống, đột nhiên bị người đánh cho chưởng.

      Mấy người toàn bộ nhìn về phía người này, nhưng toàn thân cao thấp đều mặc quần áo màu đen, ngay cả ánh mắt cũng bị lụa đen bịt kín, nhưng cuối cùng, người lại tản mát ra chính khí độc đáo để cho bọn họ rung sợ.

      “Ngươi là ai?” Quỷ Vương ngoái đầu nhìn lại hung hăng trừng mắt ‘người xa lạ’ này cả giận .

      Hắc y nhân cười lạnh tiếng, kiếm tay cầm vượt qua, rùa cùng rắn kia rất bắt mắt Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca nhìn nhau, theo bản năng : “Ngươi là người nối nghiệp kiếm Huyền Vũ ?”

      Hắc y nhân nhìn bọn họ liếc mắt cái, vẫn chưa trả lời.

      Quỷ Vương ngây ngẩn cả người, kiếm Huyền Vũ? Thanh kiếm tay kia chính là kiếm Huyền Vũ sao? Trong ký ức của nghe lão đầu kia qua, Huyền Vũ được các đạo sĩ đời sau gọi là Võ đại đế của phương bắc, khác với ba kiếm khác, mà Thanh Long cùng Bạch Hổ, cũng chỉ là môn thần núi, Chu Tước đó là Cửu Thiên huyền nữ, chẳng lẽ, kiếm Huyền Vũ là đứng đầu tứ kiếm?!

      Chỉ là, còn chưa suy nghĩ cẩn thận, hắc y nhân liền xông tới, kiếm pháp của sắc bén làm cho mọi người toàn bộ trừng lớn hai mắt, mỗi kiếm của đều chuẩn xác như vậy, ác như vậy, tốc độ biến hóa nhanh làm cho người ta ứng phó nổi, Phượng Ly Ca nhìn thoáng qua Sở Hạo : “Đứng đầu tứ kiếm quả nhiên lợi hại, ngươi đến tột cùng là ai?”

      Sở Hạo lắc đầu, kiếm pháp của ta căn bản cũng có nhìn qua, nhưng có thể nhìn ra được, linh khí của ở phía bọn , chính là tại sao lại phải trang bị như thế đâu?!

      “A. . . . . .” Quỷ Vương bị quyền đánh rớt mặt đất miệng phun máu tươi.

      “Ngươi. . . . . .” Quỷ Vương che ngực oán hận nhìn liếc mắt cái, mà dung nhan tuấn mỹ của sớm tróc toàn bộ da biến thành bộ dáng thực ghê tởm.

      Hắc y nhân nhìn cái, thình lình lại bổ them chưởng, chưởng này làm cho Quỷ Vương thiếu chút nữa liền tắt thở rồi, vội vươn tay làm ra mảnh sương khói, giây sau, liền biến mất chạy trối chết.

      Hắc y nhân đến bên người Sở hạo cùng Phượng Ly Ca từ người xuất ra hai viên thuốc đưa cho nhóm , tiếp theo lại đem hai viên khác cho Dịch Hiên cùng Quỷ Tịch.

      Sở Hạo nhìn nhìn , hề do dự nuốt xuống, bọn họ đều là như thế.

      Lúc này, hắc y nhân đột nhiên đưa tay chỉ chỉ mặt , liền dẫn đầu ở phía trước, hai người thấy thế liền theo, bởi vì bọn họ biết, nơi chỉ là tầng thứ bảy, mà Nhất Phân liền lưu lại cùng bọn họ.

      “Thất Dạ, ta là Ngữ Diên a. . . . . .” Đối mặt với Thất Dạ hai mắt đầy máu, Ngữ Diên cả người toàn máu, đến nơi đây, nàng cầm kiếm Chu Tước giết chết rất nhiều Tiểu La la, mà nàng cũng nhận được rất nhiều vết thương, cánh tay, phần eo toàn bộ đều bị thương, người khắp nơi đều có vết máu, mà chút thương tổn nàng cũng cảm thấy sợ hãi cùng đau đớn, chính là đối mặt với Thất Dạ nhẫn tâm này lòng của nàng đau chịu nổi.

      “Giết, giết, giết” bọn quỷ quái phía lớn tiếng reo lên, theo bọn họ biết nàng là đến tìm hồn phách, tất cả mọi người chơi với nàng, mà là mời nàng tìm kiếm hồn phách giúp nàng chơi đùa, nhìn thân nhân bằng hữu chém giết lẫn nhau, bọn họ cảm thấy vô cùng thích thú.

      Thất Dạ giống như bị mê hoặc, bước tới gần nàng, Ngữ Diên bên lui về sau bên la lên: “Thất Dạ ngươi tỉnh lại a, ta là Ngữ Diên a, ngươi tỉnh a, ngươi làm sao vậy?” cánh tay Ngữ Diên ngừng máu, mỗi bước nàng lui ra phía sau, mặt đất lưu lại vết máu.

      “Giết, giết giết giết giết giết” thanh của bọn quỷ quái tiếng cao hơn tiếng.

      Thất Dạ nghe thấy vậy, hai mắt càng phát ra màu đỏ, đúng lúc này, nàng còn đường thối lui, thân mình phải tựa vào tường, nàng theo bản năn ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua vách tường, nhưng ngay thời điểm nàng quay đầu lại, lại đột nhiên bị Thất Dạ bóp ở cổ, hung hăng bóp. . . . . .

      “Thất Dạ. . . . . . Ta. . . . . . là . . . . . Thịnh Thịnh. . . . . .” Nhìn giống như ma quỷ hung hăng bóp nàng, nàng gian nan phun ra mấy chữ này, mà độ mạnh yếu của còn ngừng tăng lên, ánh mắt cũng càng ngày càng đỏ.

      Mặt Ngữ Diên lập tức liền biến thành trắng bệch, nàng chỉ cảm thấy cổ của mình càng ngày càng đau, hô hấp càng ngày càng khó khăn, nhìn Thất Dạ trước mắt dần dần biến thành mơ hồ, nước mắt của nàng cứ như vậy chảy xuống xuống, “Thất. . . . . . Thất Dạ. . . . . .”

      Nàng muốn chết phải ? Nhưng, Thất Dạ, ta còn chưa mang ngươi về nhà được? Trở lại thế giới chỉ thuộc về chúng ta, đó là thế giới rực rỡ, đó là thế giới tốt đẹp. . . . . . Đáng tiếc, nàng có cơ hội. . . . . .

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 160: Mỗi người ngả (1)



      Nước mắt. . . . . .

      Giọt giọt chảy xuống, vô thanh vô tức, lại giống như suối tuôn ra ngừng trào ra. . . . . .

      Đây là lạnh lẽo, đau đớn, nước mắt trong nháy mắt này chợt đột nhiên dập tắt đôi mắt khát máu của Thất Dạ, ánh mắt của dần dần lui màu đỏ, đúng lúc này, trong đầu của đột nhiên xuất màn. . . . . .

      “Ta gọi là Quan Thịnh Thịnh, còn ngươi?” Nàng cười, cười vô cùng đẹp, giống như đoá hoa nở rộ trong mùa xuân.

      “Soái ca, ngươi theo ta toàn được nhậu nhẹt ăn ngon!”

      “Ai, ta chính là nổi danh khu Ma sư nha, vẫn là mỹ nữ đẳng cấp đây, người khác thích ta, ta còn lạ gì người khác đâu!”

      “Uy, ta cho ngươi biết, ngươi đáp ứng cũng phải đáp ứng, ta tìm mộ của ngươi đem ngươi ngũ mã phanh thây!” nàng đe dọa.

      màn nhớ lại như vậy ngay tại trong óc chợt loé lên, tay cứ như vậy theo bản năng buông lỏng ra, Ngữ Diên ở khắc này thân thể tự nhiên đổ , chợt đột nhiên bị người ôm vào trong lòng, mùi hương độc đáo tràn ngập vào trong khoang mũi của nàng, làm nàng nháy mắt thanh tỉnh lại.

      “Khụ khụ khụ khụ” cảm giác mình như là sống lại, Ngữ Diên liền ho khan ngừng, nắm chặc người ôm nàng, đây là hương vị gì, vì sao lại dễ ngửi như gió thế? giây sau, nàng liền ngước mắt nhìn lại, lại nghĩ rằng ôm lấy nàng là hắc y nhân, mà cứ như vậy nhàng ôm lấy nàng, tiếp theo chậm rãi giúp nàng đứng vững.

      Lúc này, Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca thời điểm tại tầng thứ bảy, viên thuốc trong cơ thể có tác dụng, hai người liền ngồi xuống Luyện Khí, bao lâu, cả hai đều khôi phục giống như kỳ tích.

      “Huyền Vũ này đến tột cùng là ai? Đan dược của vì sao lợi hại như thế?” Phượng Ly Ca đứng dậy hỏi.

      Sở Hạo cũng giải thích được nhìn liếc mắt cái, “ biết, thân phận của thần bí, loại đan dược này nếu có thể trong thời gian ngắn ngủi giúp chùng ta khôi phục, kỳ tích!” xong, hai người liền hướng bên kia đến.

      “Thất Dạ. . . . . . .” Ngữ Diên được buông ra hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hướng Thất Dạ.

      Dung nhan tuấn mỹ của Thất Dạ đều rối rắm lại với nhau, ôm đầu ngừng kêu đau, Ngữ Diên thấy thế liền đau lòng tiêu sái tiến lên ôm chặt , “Thất Dạ là ta a, ngươi nhớ sao? Kentucky Fried Chicken (KFC), ngươi thích ăn Kentucky Fried Chicken, ngươi chẳng lẽ chút ấn tượng cũng có sao?” Ngữ Diên lớn tiếng kêu lên

      “A? cánh gà của ta đâu?”

      “Ta ăn a, ăn ngon!” phía ghế sa lon, Thất Dạ nhàn nhã liếm ngón tay có chút hưởng thụ.

      “Uy, ngươi là quỷ ai, quỷ làm sao có thể ăn Kentucky Fried Chicken đâu?” Nàng hai tay chống nạnh cả giận .

      “Ta đều bị ngươi thu phục, còn có cái gì có khả năng phát sinh? Ưm, ăn ngon, lần sau nhớ nhiều mua cánh gà nướng chút nha, thơm ngon!”

      màn này ở trong đầu Ngữ Diên có vẻ ràng như vậy, nhưng hôm nay, Thất Dạ trừ bỏ lớn tiếng tru lên cái gì cũng đứng dậy nổi, nhưng mà càng như vậy, lòng của nàng lại càng đau, là người thân của nàng, người thân cùng xuyên qua, nàng có thể vứt bỏ bất luận kẻ nào, cũng có thể vứt bỏ .

      “Giết giết giết giết giết” bọn quỷ quái thấy Thất Dạ bắt đầu tru lên, tựa hồ giãy dụa cái gì, cho nên bọn họ lại lớn tiếng kêu lên, trong khoảnh khắc, đôi mắt Thất Dạ lại tràn ngập màu đỏ.

      giây sau, Thất Dạ liền hướng nàng lao đến, hắc y nhân thấy thế liền mang theo nàng lựa chọn cái rơi xuống bên kia.

      “Giết giết giết giết” liên tiếp tiếng gào phá tan màng nhĩ của bọn .

      Lúc này, Sở Hạo cùng Phượng Ly Ca cũng tới bên cạnh bọn .

      “Ngữ Diên ngươi có bị thương ?” Sở Hạo vừa thấy được nàng liền lo lắng hỏi.

      Ngữ Diên lắc đầu, ánh mắt lại từng bước cũng rời khỏi Thất Dạ.

      trúng thất tâm cổ!” Phượng Ly Ca thẳng.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn , liền cầm lấy cánh tay sốt ruột : “Thất tâm cổ? Cái gì gọi là thất tâm cổ? Ngươi có biện pháp cứu có phải hay ? Van cầu ngươi, van cầu ngươi cứu , ta thể mất , thể. . . . . .” xong lời cuối cùng Ngữ Diên quả thực chính là khóc thành tiếng, nàng thể mất , thể. . . . . .

      Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng, vạn phần áy náy : “Thất tâm cổ có thuốc nào chữa được, trừ phi. . . . . .”

      “Trừ phi cái gì?” Ngữ Diên theo bản năng truy vấn.

      “Trừ phi chính khắc chế cổ thuật, chỉ cần có thể nhớ tới ngươi, như vậy, loại cổ thuật này cũng tự nhiên được giải!” Phượng Ly Ca than tiếng , lời tuy như thế, nhưng thất tâm cổ có đơn giản như bọn họ tưởng tượng, muốn tâm người bị giấu kín nhớ tới dĩ vãng trước đây chỉ sợ đơn giản.

      Lúc này, ngàn vạn quỷ quái chậm rãi hướng bọn họ tới, mỗi con đều dài hơn cực kỳ dị dạng, có con thậm chí còn có ba chân, tóm lại những thứ ngươi nghĩ đến thể tưởng tượng được, nơi này đều xuất , mà miệng của bọn đều là hô giống nhau, “Giết, giết, giết”

      Hắc y nhân đối với bọn họ đánh cái thủ thế, chỉ chỉ kiếm bốn người bọn họ, vẽ vòng tròn, Sở Hạo, Phượng Ly Ca lập tức hiểu rồi, tứ kiếm xác nhập, quỷ quái phía này trong khoảng khắc như bụi theo gió tan thành mây khói.

      Hắc y nhân liền vào bên người Ngữ Diên ở bên tai nàng , “Muốn báo thù, mượn kiếm Chu tước người ngươi, tứ kiếm xác nhập, bọn họ hẳn phải chết thể nghi ngờ!” giây sau, đứng thẳng người.

      Ngữ Diên kinh ngạc nhìn , . . . . . . lại có thể ? Hơn nữa thanh còn quen như vậy? là ai vậy? Đến tột cùng là ai?

      Nhưng giây sau, suy nghĩ của nàng bị Thất Dạ cắt đứt, vì thế nàng : “Thực xin lỗi, ta thể để cho Thất Dạ biến mất, ta phải làm cho tỉnh lại!” chờ bọn họ mở miệng, nàng thẳng tới trước mặt Thất Dạ : “Ngươi muốn giết ta phải ? Nếu giết ta, ngươi có thể gọi trí nhớ quay về mà …, ta nguyện ý!”

      Ba nam nhân nhìn thoáng qua nhau, trực tiếp xông tới, hồi bốn phía chém giết triển khai như vậy, mùi máu tươi rất nhanh tràn ngập toàn bộ tầng bảy.

      “Giết!” Thất Dạ nhìn nàng rốt cục hộc ra chữ.

      “Thất Dạ, ngươi lại lười biếng có phải hay ? Ngươi làm ở trong này làm cái gì?” Ngữ Diên chua xót cười cười, cố gắng những lời trước kia, nàng chỉ hy vọng có thể gọi quay về trí nhớ của .

      Nhưng mà Thất Dạ vẫn chưa thay đổi, lập tức vươn tay lao đến, Ngữ Diên có tránh né, bởi vì nàng cảm thấy mình nợ , nếu phải vì nàng, hẳn là vẫn ở thế kỷ 21 làm quỷ nhi khoái hoạt, mà bây giờ lại bị nàng làm hại mất tâm trí.

      Nhưng mà lúc này đây độ mạnh yếu của Thất Dạ có lớn hơn nữa, hơn nữa, còn có tạm dừng lát, Ngữ Diên liền vui mừng cười cười, nàng nghẹn ngào : “Thất Dạ. . . . . . Ngươi nhớ ta đúng hay ? Ta biết ngươi nhớ ta. . . . . .” Nhìn đến người thân gần trong gang tấc, mà rốt cuộc cũng nhớ ra được nàng, nghĩ đến kết quả, nàng lại càng khóc mạnh hơn.

      “Thất Dạ. . . . . . Làm sao ngươi có thể quên ta? Chúng ta. . . . . . Chúng ta còn phải cùng nhau trở về đâu. . . . . . Cùng nhau về nhà. . . . . .” Tuy rằng còn có sai sót, nhưng tay lại chưa buông ra, Ngữ Diên cảm giác cổ họng mình đau đớn thôi.

      “Giết giết giết chết bọn họ!” quỷ quái ở xa xa bên trong ba người giao tranh, khắp nơi đều là dấu vết hồn phi mai , mà bọn họ cũng bởi vậy càng thêm cuồng nộ, ngôn ngữ tuyên thệ ngừng gia tăng, từng quái đều phẫn nộ cực điểm.

      Thất Dạ lúc này nhức đầu khiến đầu của muốn nổ tung ra, nhắm mắt lại chỉ biết hai tay ôm đầu muốn thoát khỏi đau đớn, đúng lúc này, quái thú bốn tay mắt thấy Thất Dạ tựa hồ bắt đầu kháng cự, mà đồng bạn của bọn lại chết nhiều như vậy, vì thế, phẫn nộ nắm chặt nắm tay cấp tốc hướng Thất Dạ chạy tới.

      “Cẩn thận a —–” Ngữ Diên lớn tiếng hét, vội ôm Thất Dạ xoay người, chưởng cừu hận kia đánh vào người Ngữ Diên, “Phốc. . . . . .” Ngữ Diên đầu hướng lên trong miệng máu như mưa phun ra hướng mặt Thất Dạ phun tới.

      “A ——” tiếng thét chói tai, quỷ quái tập kích Ngữ Diên người liền cắm thanh kiếm, đó chính là kiếm Thanh Long của Sở Hạo, giây sau, Sở Hạo vừa kéo, quỷ quái té mặt đất nháy mắt tiêu thất.

      “Ngữ Diên có sao ?” Sở Hạo vội ôm Ngữ Diên bị thương nặng lo lắng hỏi.

      có việc gì. . . . . . Ta sao. . . . . .” Ngữ Diên liền há mồm hít vào , lúc này nàng thoáng nhìn bị phượng Ly Ca cùng với Hắc y nhân bị vây quanh, vì thế nàng liền đứng thẳng lên, “. . . . . . Giúp bọn !”

      Sở Hạo nhìn thoáng qua Thất Dạ dại ra, lại nhìn thoáng qua nàng, đành phải cầm kiếm xông tới.

      “Thất Dạ. . . . . .” Ngữ Diên từ từ đến bên người Thất Dạ, “Ngươi. . . . . . Ngươi bị thương chứ?” Nàng hít sâu hơi .

      Thất Dạ nghe thấy vậy, chậm rãi đổi mắt qua, trong mắt của đầy sương khói, giây sau, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, “Thực xin lỗi, vu bà thực xin lỗi. . . . . .”

      Ngữ Diên nghe vậy nước mắt lập tức liền chảy xuống, nàng cũng ôm chặt , “Thất Dạ ngươi trở lại phải ? Ngươi nhớ ta phải ?”

      Thất Dạ đứng thẳng người nhìn về phía nàng, “Thực xin lỗi, ta làm ngươi bị thương. . . . . .”

      Ngữ Diên liền ngại lắc đầu, “Là ta thực xin lỗi các ngươi, Thất Dạ. . . . . . . Ngươi là người thân nhất của ta, ngươi thể quên ta biết ?”

      Thất Dạ nghe thấy vậy gật gật đầu, can đảm liếc mắt bọn họ đánh cái, mang theo chút do dự nào cũng cùng Ngữ Diên thuyết minh, liền vọt tới gia nhập trận chiến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :