1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 9: Khiêu dê thuận lợi



      Quan Thịnh Thịnh chậm rãi xoay người, mày nhăn lại nhàng hỏi “Tiểu thư, có chuyện gì?”



      “À. . . . . . Ta thấy công tử giống với vị cố nhân” Tiểu thư mỹ lệ thẹn thùng .



      Quan Thịnh Thịnh gấp “Đâu chỉ là giống, quả thực ta vẫn phân vân ràng cho lắm nên mới muốn đến gần tiểu thư để nhìn cho dung mạo” nàng cười .



      biết xấu hổ” cũng biết là người tùy tùng nào nhìn quen mắt lầm bầm câu.



      “A Quý, được vô lễ” vị tiểu thư này quát lớn.



      Quan Thịnh Thịnh vẫn như trước mỉm cười nhìn nàng.



      “Uhm. . . . . . Nếu công tử như vậy…, kia. . . . . . Vậy sang đây xem cho ràng ” nàng xong, liền cúi đầu thấp.



      Quan Thịnh Thịnh nghe vậy khóe miệng lên ý cười càng ràng. Vì thế, nàng chậm rãi cầm lấy cây dù, chậm rãi đến gần vị tiểu thư thẹn thùng này “A. . . . . . Xác thực rất giống, chỉ là. . . . . .”



      “Chỉ là cái gì?”



      “Ông trời ơi” Quan Thịnh Thịnh đột nhiên quát to lên tiếng, vị mỹ nữ kia còn chưa hiểu việc gì xảy ra liền nghe thấy được hai chữ ‘Ông trời’, làm cả người phát run, trong tình thế bất ngờ liền dẫm phải mép váy của mình lảo đảo ngã về phía trước. Quan Thịnh Thịnh xoay người cái lấy tay trái ôm ở eo của nàng ta, tay phải chống cây dù, cứ như thế tạo thành cảnh duyên dáng lãng mạng



      Nàng ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Quan Thịnh Thịnh mà quên rằng bản thân còn dựa vào lòng ngực của nàng.



      “Lớn mật, còn buông tiểu thư nhà ta” các thị vệ lớn tiếng quát .



      Quan Thịnh Thịnh đỡ nàng ta đứng lên, “Làm tiểu thư bị sợ hãi đáng xấu hổ” nàng cười hắc hắc, bạc bên hông nàng ta cũng tới tay.



      . . . . . . có gì” vị tiểu thư này sớm mặt đỏ tới mang tai.



      Quan Thịnh Thịnh buồn cười, người cổ đại quả là hay thẹn thùng!



      “Xin hỏi công tử xưng hô như thế nào?” Nàng ta hỏi tới.



      “Ta. . . . . .” được, nàng tại phải là Quan Thịnh Thịnh, hơn nữa, tên này nghe thô tục, được rồi, từ giờ trở nàng kêu là Mộng Ngữ Diên, trời ạ, người đẹp còn chưa tính, ngay cả tên cũng hay làm cho người ta phải ngưỡng mộ.



      “Công tử”



      “Uhm, ngại quá, bản nhân họ Mộng, tất cả mọi người đều gọi ta là Mộng Thiếu” nàng đắc ý .



      “Mộng công tử đa lễ”



      cần phải khách sáo, tiểu thư, chúng ta nếu có duyên gặp lại” xong, nàng nghĩ lại đông xả tây giật, muốn chạy nhanh dạo kỹ viện, bình thường chỉ nhìn thấy tivi, nay, kỹ viện gần ngay trong gang tấc, nàng nhất định thể bỏ qua.



      “Tiểu thư thôi” các tùy tùng gấp.



      “Ãi, biết có thể hay gặp lại ” lòng của nàng ta đều bị nàng mang .



      ——————————–



      “Sở huynh, huynh nên vui vẻ lên chút, đến nơi đây phải vui vẻ hưởng thụ” chuyện với nam nhân đối diện trông giống như họa thủy.



      “Có cái gì để vui vẻ?”Namnhân nghiệt .



      “Ãi, Sở huynh, người nào mà biết huynh cưới được Vương Phi đẹp như tiên, huynh còn vừa lòng sao, huynh quả thực đáng đánh nha” ghen tị .



      “Hừ, xinh đẹp để làm gì? Có thể có cơm ăn?” khinh thường hừ lạnh tiếng.



      Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến từng tiếng từng tiếng thán phục, nam nhân nghiệt liếc mắt cái, khi nhìn thấy diện mạo của nàng, lập tức nhíu mày lại.



      Chương 10: Mỹ nam



      Lại lúc nàng đến, lập tức các nương ở Lệ Xuân vây quanh lại. Tuy rằng nàng phải đẹp trai nhất, nhưng trông rất dễ thương, làm cho các nương ấy nhìn thấy chỉ muốn ôm vào lòng để thương



      Mộng Ngữ Diên lớn tiếng cười cười, trời ạ, nàng ở đâu cũng đều có thể hấp dẫn chú ý, may mắn, lúc bước vào đây nàng cho Thất Dạ chui vào Linh ở bên hông. Nếu nàng ở trong này mà cầm ô chừng tất cả mọi người nàng là quái nhân mất.



      Lúc này, nàng đem ô để ở bên cạnh vẫn nhất nhất thể bộ dạng là con nhà giàu



      “Ai u, đây là công tử nhà ai, như thế nào mà thanh tú như vậy” tú bà khuôn mặt trang điểm xinh đẹp tay vẫy khăn cười.



      Mộng Ngữ Diên ho tiếng “Xin hãy gọi ta là Mộng Thiếu, về phần thân phận, ta thể cho ngươi biết được, đem nương xinh đẹp nhất đến cho ta xem” nàng khẩu khí .



      “Ai u, người xem phải tất cả chúng ta ở nơi này đều là mỹ nữ sao?” tú bà gấp.



      Mộng Ngữ Diên mày nhăn lại, từ bên hông xuất ra thỏi bạc ném cho tú bà. Ngay lập tức, tú bà cười hì hì “Xin mời lên lầu”



      “Nơi này hoa khôi là ai?” Nàng hỏi.



      “Mẫu Đơn” tú bà thấp giọng hà hơi .



      Mẫu Đơn? Có khí chất, “Được rồi, gọi Mẫu Đơn tới cho ta”



      Tú bà nghe vậy, lập tức biểu bộ dạng khó xử, “Mộng thiếu gia người xem” nàng chỉ lên lầu, ở trong căn phòng phía đông truyền ra tiếng đàn.



      “Nàng ở nơi đó trong bao lâu?” Nàng hỏi.



      “Dạ dạ, nàng đêm nay được Tô công tử bao” tú bà gấp.



      “Bao rồi? Hừ, ta tới chủ yếu là xem hoa khôi ” xong, để ý đến việc bị tú bà ngăn cản, nàng hướng phía phòng kia đến.



      “Sở huynh, xem ra, vị công tử này làm hỏng nhã hứng của Tô huynh” người nam nhân này cười vui vẻ nhìn .



      nghiệt nam nhân nghe vậy, khóe miệng châm biếm nhếch lên tia khinh thường “, cùng xem xem” vì thế, hai người đứng dậy, nhắm hướng đông mà đến.



      “Ai ai, Mộng công tử thể vào” Tú bà ngăn được, liền lớn tiếng , thực tế nàng ta cũng có ngăn cản, người ta là người có tiền, nàng ta còn cái gì được nữa. Chỉ là vị Tô công tử này cũng thể đắc tội, cho nên nàng ta đành giả bộ lớn tiếng .



      “Cạch” cửa bị nàng mở ra.



      Vì đột nhiên nàng tiến vào, làm cho tiếng đàn trong phòng ngừng lại, Mộng Ngữ Diên căn bản để ý tới nam nhân trong phòng kia mà ánh mắt trần trụi của ‘’ trắng trợn nhìn Mẫu Đơn. Nàng ta có ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt hơi xếch lên cùng hồ ly giống nhau làm lòng người ngứa ngáy, quả nhiên, lường trước, khó trách vì sao nàng ta là hoa khôi.



      “Thực xin lỗi Tô công tử, ta khuyên được” Tú bà vội cúi đầu nhận tội, tuy là nhận tội, nhưng ánh mắt chỉ nhìn nàng.



      Mộng Ngữ Diên theo thanh của Tú bà nhìn sang, nàng ra muốn nhìn là người nào tai to mặt lớn bao nương này, nhưng là nghĩ tới, sau khi nhìn hình dạng của , nàng nhất thời hít vào hơi. màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo chút tuấn tú, tuấn nhưng lại có chút ôn nhu, nhưng ở đây ôn nhu cùng tuấn kết hợp, làm cho càng trở nên tuấn tú!



      Trời ạ. . . . . . Là mỹ nam!



      Tô công tử đột nhiên nhìn nàng ôn nhu cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.



      Ngay lập tức



      Nàng bị miểu sát rồi! (~~> máu hám zai nổi lên rùi kìa)

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11: Cố gắng để ý (1)


      “À, mụ mụ, ngươi xuống trước ” Tô Dật nhìn Tú bà .

      Tú bà nghe vậy vội vàng gật đầu cười hớn hở rời .


      [​IMG]“Huynh đài đến đây cũng là muốn gặp Mẫu Đơn sao?” cười hỏi.

      Mộng Ngữ Diên ngây ra lúc, sau đó xoa đầu hỏi “Làm sao huynh biết ?”

      Tô Dật lại mỉm cười “Bởi vì huynh chảy nước miếng “

      “A?” Nàng la lên tiếng rồi lau miệng. Nghĩ rằng, nước miếng của ta cũng là do ngươi mà ra, chỉ là bây giờ nàng là nam nhân tự nhiên thể để cho có cảm giác mình là người đồng tính, đành phải làm dáng “Tô huynh phải ? Ãi, hùng nghe danh lâu, huynh ngại cho ta ngồi cùng để thưởng thức hoa khôi chứ?” Nàng phe phẩy cây quạt .

      “Được chứ, mời ngồi” Tô Dật chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh đồng thời cũng dặn Mẫu Đơn đàn lên khúc.

      “Huynh đài xưng hô như thế nào? Ta là Tô Dật” tự giới thiệu.

      “Mộng Thiếu” nàng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của .

      Tô Dật bị nàng làm cho chọc cười, “Mộng huynh phải muốn xem Mẫu Đơn sao? Vì sao lại nhìn ta?”

      “Ta thích mỹ nam”

      “. . . . . . ?”

      “A, ý của ta là thưởng thức, thưởng thức” phát mình sai, nàng cười hắc hắc.

      “Xem ra, vị Mộng Thiếu này thích nam nhân hơn nữ nhân” ngoài cửa đột nhiên xuất hai thân ảnh cao lớn, trong đó có người lười nhác tựa vào cửa, híp mắt nhìn nàng.

      Mộng Ngữ Diên ngước mắt lên nhìn, khi thấy khuôn mặt của cũng là lúc nàng ngây ngẩn cả người, nàng phải người mù, lập tức liền biết nghiệt này là ai. Khi thấy nhìn mình chằm chằm, nàng sợ hãi đến mức lập tức đứng lên, bắt đầu kích động tới lui ở bên trong phòng. Trời ạ, như thế nào xui xẻo như vậy, nàng hẳn là lúc ra cửa xem phong thủy .

      “Vị huynh đài này vì sao ở trong phòng tới lui như vậy? thưởng thức chứ có phải biểu diễn khinh công đâu?” Khóe miệng bứt lên vẻ tươi cười châm biếm nhìn nàng.

      Mộng Ngữ Diên ngây ra lúc, huynh đài? Đúng vậy, nàng bây giờ cải trang làm nam nhân, sợ cái gì chứ?

      Sửa sang lại sau vài giây, nàng xoay người cười “Hai vị này là?”

      Tô Dật đứng dậy cười “Vị này là Vương gia đứng đầu ở kinh thành tên Sở Hạo, vị còn lại được xem là cánh tay phải của hoàng thượng Lưu Viên, Lưu đại nhân, bọn họ đều là bạn tốt của ta”

      “Hân hạnh được quen biết các vị huynh đài, ta là Mộng Thiếu” nàng nhíu mày , giọng có chút kiêu ngạo.

      Sở Hạo nghe vậy lạnh nhạt “Huynh với Vương Phi của ta là cùng họ à?”

      “A? Là cái người bị vương gia nhốt ở Lãnh Uyển, hơn nữa có phải vương gia còn chiếm đoạt nha hoàn của Mộng Vương Phi?” Nàng nhíu mày theo dõi .

      Lời của nàng, làm cho Tô Dật cùng Lưu Hằng ngây ra lúc, thể nào? Trong trí nhớ của bọn họ Sở Hạo đề cập ít hơn lần là thích Vương Phi, tuy nhiên có nghe là nhốt vào Lãnh Uyển .

      Sở Hạo mặt đổi sắc “Mộng Thiếu xem ra biết rất , ngươi rất đúng, bổn vương ghét nhất là nữ nhân lục đục, về phần nữ nhân? Hừ, các nàng đối với ta mà chỉ có tác dụng làm ấm giường, Mộng huynh cũng là nam nhân, chẳng lẽ ngươi có cảm giác này?”

      “Thúi lắm!” Nàng ngay lập tức nhịn được thốt ra.




      Chương 12: Cố gắng để ý (2)



      Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người sau khi nghe thấy câu “Thúi lắm!” của nàng đều thất thần.

      Nàng nhìn thấy những lời này làm cho sắc mặt của Sở Hạo càng thêm thâm trầm, trong lòng của nàng cũng có chút sợ hãi. Ở trong này, ai cũng biết võ công. Tuy rằng nàng cũng biết quyền đạo, nhưng so với bọn họ chừng còn kém xa. Mặc dù có quỷ nhi ở bên cạnh, nhưng ba vị nam nhân này cơn tức quá lớn, xem chừng, Thất Dạ cũng thể tới gần bọn họ được. Trước tìm cớ cho qua mọi việc trước , còn nhiều thời gian lưu lại ở Thanh Sơn(*) sợ có củi đốt.

      (*) Thanh Sơn: núi xanh

      Vì thế. . . . . .

      “Hắc hắc, xấu hổ, khi nãy ta ăn nhiều khoai lang lắm, luôn nhịn được nên mới … thúi lắm, các huynh, các huynh đều hiểu mà phải ?” Nàng nhún nhún vai biểu tất cả mọi người thả rắm.

      “Lý giải như thế nào?” Sở Hạo lạnh như băng hỏi.

      “Ha ha, tục ngữ rất hay, đánh rắm là thể khí thế của người nên thể để ý đến việc này nha, làm người thúi vô cùng, nghe tiếng rắm là biết người đó như thế nào. . . . . . Ha ha, yên tâm , bổn thiếu gia đánh rắm cũng thúi đâu, Mẫu Đơn nàng có ngửi thấy ?” Nàng xoay người hỏi Mẫu Đơn ngồi ở đất

      Mẫu Đơn bị hỏi bất ngờ vội lắc lắc đầu, nàng là hoa khôi nhiều năm hiển nhiên biết cái gì nên , cái gì nên. Dù sao, đó đều là những người có tiền, nàng hiển nhiên nên đắc tội. Nhưng trong lòng của nàng suy nghĩ, làm sao để ngăn cản vị thiếu gia này, hình dạng vốn ẻo lả, lại còn thô lỗ như vậy, là mất hứng.

      “Mộng huynh quả là người sảng khoái, ngay cả thúi lắm cũng làm cho mọi người biết, bội phục bội phục” Lưu Hằng vỗ tay .

      Mộng Ngữ Diên ngượng ngùng nhìn Lưu Hằng “Đâu có đâu có, ta cũng chỉ là chút đạo lý làm người thôi, Lưu huynh cần khen ngợi” Nàng lúc này bội phục năng lực chuyện của mình, ở trong giới quý tộc cũng nhờ vào năng lực giao tiếp của mình mà nàng mới thuận buồm xuôi gió, là đáng tự hào a!

      “Các vị đừng đứng như thế, đều ngồi xuống ” Tô Dật mời mọi người cùng nhau ngồi xuống, bảo Mẫu Đơn xuống phía dưới gọi thêm chút rượu và thức ăn

      Mẫu Đơn nghe thấy vậy, thẹn thùng hành lễ cáo lui.

      “Sở huynh, vì sao huynh lại đem Vương Phi như hoa như ngọc nhốt vào Lãnh Uyển?” Lưu Hằng khó hiểu hỏi.

      “Phạm. Tiện (*)” lạnh lùng ra hai chữ.

      (*) Phạm, Tiện:

      Phạm: tội phạm; thủ phạm; phạm nhân; tù nhân; xâm phạm; đụng chạm; đụng

      Tiện: bỉ ổi; đê tiện; khinh bỉ; khinh rẻ; hèn; hèn hạ; ti tiện

      Ta mới cần, Mộng Ngữ Diên nghe vậy ở trong lòng ngừng chửi mắng. Tiện, ngươi mới là người như vậy. Tiện, nữ hài tử tốt như vậy bị ngươi hại chết rồi, vậy mà bây giờ ngươi quay ngược lại nàng như vậy. Tiện, nam nhân như ngươi chỉ biết nghe lời gièm pha của nha hoàn mà lại cảm thấy mất mặt.

      “Ha ha, thể nào, Mộng thiên kim có tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào cũng giống như lời huynh ” Lưu Hằng gấp.

      “Sở huynh trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì hay ?” Tô dật cũng theo.

      “Phải ?” nhíu mày nhìn về phía Mộng Ngữ Diên lại hỏi “Mộng huynh cảm thấy thế nào?”

      Bị hỏi đến, nàng bắt đầu lên tiếng bênh vực kẻ yếu “Ta cũng dám can thiệp nhiều, có điều loại chuyện này ta cũng từng gặp qua, có ít người thích nghe những lời gièm pha, thích đem mọi sai lầm đổ lên đầu người khác, thực tế? căn bản là hiểu nàng, cũng như việc chiếm nhà xí mà đại tiện, đấy, là tự bản thân có phân để mà thải, thế mà còn đổ tại Trái Đất có lực hấp dẫn” xong, nàng còn lắc đầu để phối hợp với vẻ mặt của mình.

      “Phốc” so sánh của nàng làm cho Lưu Hằng phải phun ra hớp nước vừa mới uống.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13: Oan gia ngõ hẹp



      Lời của nàng làm cho Lưu Hằng thiếu chút nữa bị nước trà của mình làm sặc chết.


      “Xem ra, Mộng huynh đối với nữ nhân rất có hiểu biết?” Sở Hạo giận hỏi lại, trong tay cầm chén rượu thờ ơ nhìn.

      “Lý tưởng của ta chính là sống suốt đời với duy nhất người mà ta ” nàng ngẩng đầu ưỡn ngực , đó chính là lý tưởng của nàng, thà rằng bản thân đơn suốt đời nếu tìm được người hồng nhan tri kỉ.

      “Hay, Mộng huynh quả nhiên làm cho ta mở rộng tầm mắt, ta cũng hiểu được nếu thích người nên cùng nàng vĩnh viễn sánh cùng trời đất” Tô dật , đây cũng là lý tưởng của .

      “Đúng vậy, dựa vào cái gì nam nhân có thể có ba vợ bốn nàng hầu, như vậy đối với nữ nhân rất công bằng, cũng phải nam nhân nhiều người như thếnói chừng sớm: liệt dương. Phải rồi có lẽ lại còn bị ngải.Như vậy thực dễ dàng lây bệnh cho nữ nhân. Nếu huynh là nữ nhân, huynh có thể dễ dàng tha thứ việc nam nhân của huynh ở bên người phụ nữ khác mà vẫn tiếp tục tìm đến huynh ?” Nàng thô tục , nhưng đó cũng là những lời chân lý.

      “. . . . . . ?” Lời của nàng ra làm cho bọn họ thất thần .

      “Cái gì là ngải?” Lưu Hằng khó hiểu, từ ngữ này có nghe qua?

      Mộng Ngữ Diên ngây người ra lúc, xua tay “Chính là nhiễm bệnh” xong, nàng cầm cái chân gà bàn cắn cái.

      “Xem ra Mộng huynh còn biết rất nhiều thứ” Lưu Hằng cười , đối với nàng cũng thêm vài phần thiện cảm.

      “Ái chà, Lưu huynh gì vậy? Trí thông minh của ta là do trời sinh, ôi, bất quá mà quá thông minh cũng là loại tội nghiệt” nàng đắc ý .

      “Mộng huynh rất đúng, được rồi, ngay bây giờ ta xem vương phi bị ‘oan uổng’ của ta” Sở Hạo xong đứng dậy.

      “Khụ khụ khụ” Mộng Ngữ Diên lập tức bị chân gà làm cho mắc nghẹn, Tô Dật đưa trà cho nàng, nàng uống liền vài ngụm sau đó đem cái chân gà kia nuốt xuống.

      “Mộng huynh làm sao thế?” Sở Hạo khóe miệng gợi lên tia tươi cười nghiền ngẫm nhìn về phía nàng.

      “A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta còn có việc chưa có làm, các huynh, các huynh chậm rãi thưởng thức nha” xong, nàng nhanh chân bỏ chạy ra ngoài, trăm ngàn thể cho bắt được bằng liền thảm.

      “Mộng huynh chúng ta khi nào có thể gặp lại?” Lưu Hằng hỏi.

      “Có duyên gặp, các huynh cứ ngồi chơi nha” sau đó, nàng cầm lấy cây dù vội vàng chạy về.

      ——

      Sở Phủ.

      “Ta giết ngươi, Sở Hạo, ngươi dám gạt ta?” Mộng Ngữ Diên đứng dậy tức giận , chết tiệt, bọn họ về được mấy tiếng rồi, ngay cả cái bóng cũng thấy.

      “Tiểu thư, xin bớt giận, chúng ta ra ngoài phơi ánh nắng mặt trời ” Tiểu Hương , từ lúc tiểu thư tỉnh lại luôn thích tự giam mình ở trong phòng lầm bầm lầu bầu, làm nàng ta có chút sợ hãi, tiểu thư a, đầu tiểu thư trăm ngàn cần hỏng mất nha!

      Mộng Ngữ Diên “ừ” tiếng, liền theo Tiểu Hương ra ngoài, Linh để bên hông cũng theo động tác của nàng mà đong đưa qua lại xem ra vô cùng tốt, Huyết Linh này chỉ khi nào đụng tới vật bẩn hoặc là Thất Dạ phải ra khỏi mới có thể vang, trong các hoàn cảnh còn lại đều là im lặng .

      Lúc nàng vừa mới đến hoa viên, lại bị thân ảnh quen thuộc phía trước làm cho ngây ngẩn cả người, tiếp đó khóe miệng nàng lên vẻ tươi cười, là oan gia ngõ hẹp a!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 14: Cho ngươi đẹp mặt

      thể tưởng tượng được ở Uyển này còn gì có thể hấp dẫn được chú ý của nàng ta, kỳ nàng biết, nàng ta đến chính là để xem nàng, cười nhạo nàng, chẳng qua là đến cuối cùng ai chê cười ai còn chưa biết được.

      Vân Sa mắt sắc liếc nhìn từ bên trong phòng cho ra đến chỗ nàng, liền cười hơ hớ phe phẩy cây quạt “Đại tiểu thư hôm nay như thế nào lại có thời gian dạo?”

      “A, đây phải nha hoàn của ta sao, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới chỗ của ta? Chẳng lẽ vương gia cho ngươi làm ấm giường sao?” Nàng đến trước mặt của nàng ta giật mình hỏi.

      Vân Sa bị nàng như vậy, sắc mặt xấu hổ cực kỳ, dịu vài giây, nàng ta “Người nào cũng biết Tiểu Hương giỏi nhất trồng hoa, tiểu thư mặc dù ở Uyển, nhưng nơi này hoa cũng đẹp nhất Sở phủ, cho nên Vân Sa tới đây hái hoa” xong, nàng ta đưa tay hái đóa hoa hồng vừa chớm nở, nàng thấy thế liền đưa tay bắt tới.

      Lúc này, hai nữ nhân đồng thời đều nhìn đóa hoa hồng, hai tay cũng đồng thời đưa lên nắm đóa hoa hồng.

      “Vân Sa, ngươi. . . . . .”

      “Câm miệng, ta chuyện khi nào lại đến phiên ngươi ? Ngươi đừng quên rằng, ta so với ngươi còn lớn hơn” Vân Sa quát lớn khi nghe Tiểu Hương , sau đó cười lạnh nhìn nàng chút tiếp tục “Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy? chẳng lẽ ngươi cũng muốn đóa hoa này sao?”

      “Như thế nào? Ta đủ tư cách?” Nàng hỏi lại.

      Vân Sa che miệng cười khẽ, “Người nào cũng biết vương gia từ trước đến giờ sủng ngươi, ngươi hái hoa cho ai xem? Còn bằng cho ta để ta cài đầu cho vương gia vui” Vân Sa cười châm biếm .

      Mộng Ngữ Diên nghe vậy buông lỏng tay ra, Vân Sa thấy thế càng vui mừng .

      Đột nhiên chợt truyền đến tiếng ‘Ba’ kinh thiên động địa.

      Vân Sa nháy mắt cảm giác mặt mình truyền đến trận đau đớn, vừa tức giận, Mộng Ngữ Diên bàn tay tiếp tục đánh về phía nàng ta.

      ‘Ba ba ba ba ba ba ba’ nàng liên tục đánh mười bốn cái tát, sau đó nàng mới dừng tay lại.

      “Ngươi. . . . . .” Vân Sa tức giận muốn trả đũa lại, đột nhiên cổ tay nàng bị nắm chặt, “Ngươi nên cám ơn ta, ngươi ngươi muốn mang đến cho vương gia niềm vui, ta vốn là tiểu thư của ngươi hiển nhiên cũng hi vọng giấc mộng của ngươi trở thành rồi, cho nên cho ngươi mười bốn cái tát này với ý nghĩa mọi chuyện được như ý, biết ?” xong, nàng hung hăng đem tay nàng ta bỏ ra.

      “Ta giết ngươi” Vân Sa tức giận lao đến.

      Mộng Ngữ Diên khóe miệng cười khẽ, kéo cánh tay của nàng ta cái ném qua vai, làm cho Vân Sa ‘rầm’ tiếng mạnh ngã xuống mặt đất, nhất thời, nàng ta đau đến nhe răng trợn mắt.

      Mộng Ngữ Diên vừa lòng cười cười, liền vội vươn tay hái vài đóa hoa xuống, tiếp theo tao nhã tới trước mặt của nàng ta ngồi xổm xuống “Ngươi phải là muốn cài hoa sao? Ta giúp ngươi nha” xong nàng cầm hoa hồng hướng đầu nàng ta mà cài loạn lên.

      “Đau. . . . . . Đau a. . . . . .” Vân Sa thống khổ kêu lên.

      Hành hạ nàng ta hồi lâu, nàng mới để cho nha hoàn của nàng giúp đứng dậy, lúc này Vân Sa mang cái đầu như đầu heo thất kinh nhìn nàng, tiểu thư như thế nào so với trước kia khác xa?

      “Tiểu thư. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta phải là có cái gì hiểu lầm” Vân Sa lúc này sợ hãi tự tát mình cái, trước kia tiểu thư của nàng tâm địa hiền lành, bao giờ gì nàng.

      “Hiểu lầm?”

      “Đúng vậy, tiểu thư, nô tỳ trước kia đối với tiểu thư khá tốt, chúng ta. . . . . . nhất định giữa chúng ta có hiểu lầm chuyện gì đó” nàng nghẹn ngào , khả năng biểu diễn thực rất tiến bộ

      Mộng Ngữ Diên đến trước mặt của Vân Sa đưa tay nắm chặt người của nàng ta “Ta khinh, ngươi cũng xứng để cho ta hiểu lầm sao? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có diễn cảnh tình cảm tỷ muội, nếu , ta làm cho ngươi khóc có tiết tấu đấy” nàng mặt lạnh như băng cười .

      Chương 15: Trắng đen lẫn lộn

      Vân Sa bị nàng đối xử tàn bạo như thế trong lòng sợ hãi, lúc này cũng biết nên gì nên đành phải câm miệng dám nhìn vào mắt của nàng.

      Ngữ Diên cười cười lấy đóa hoa hồng lung lay sắp rơi đầu nàng ta xuống đưa tới trước mặt “Vân Sa, hoa này có màu gì?” nàng cười .

      Vân Sa lẳng lặng nhìn nàng biết nàng muốn chuyện gì.

      ‘Ba’ Ngữ Diên đột nhiên ở sau gáy nàng ta đánh cái, tức giận “Ngươi là kẻ điếc à, hỏi ngươi sao trả lời?”

      “Hồng. . . . . . Màu đỏ. . . . . .” Vân Sa run rẩy trả lời.

      ‘Ba’ lại cho nàng ta cái tát, rồi nhàn nhã tự tại “Đây là màu đen, màu đen biết ?”

      “. . . . . .” Vân Sa dường như sửng sốt, hoa này ràng là màu đỏ, tại sao muốn thành đen ?

      Thấy trong mắt nàng ta rất đỗi ngạc nhiên, Ngữ Diên cười “Ta cho ngươi biết, ta hoa này màu gì chính là màu đấy ngươi hiểu chưa?”

      Vân Sa thấy thế vội vàng gật đầu.

      “Hoa này màu gì?” nàng lại hỏi.

      “Màu đen” lần này Vân Sa trả lời nhanh, chút do dự nào.

      ‘Ba’ Ngữ Diên lại đưa tay tát nàng ta cái bạt tai, “Ngươi là người mù hả, hoa này ràng là màu đỏ, ngươi có mắt cũng như mù có phải hay ?”

      ‘Bùm’ tiếng, Vân Sa rốt cuộc chịu nổi quỳ gối khóc lóc “Tiểu thư tha mạng, tha cho nô tỳ , ô ô. . . . . .”

      Mộng Ngữ Diên lạnh giọng cười, liền ngồi xổm trước mặt của nàng ta, nắm lấy người của nàng ta có thực lực, cũng đừng nên kiêu ngạo, cái gì mà thân phận của ngươi so với Tiểu Hương còn cao hơn, ngươi phải chỉ là dụng cụ để làm ấm giường thôi sao, dễ nghe là ấm giường, mà khó nghe chính là kỹ nữ, là kỹ nữ cần phải trả tiền” nàng châm biếm .

      Vân Sa bị nàng vừa như vậy, sắc mặt đỏ rực vì tức giận, nhưng cũng dám phát tác.

      “Như thế nào? Bản tiểu thư sai rồi sao? Nếu cái tên nghiệt kia thích ngươi như thế sao lại cho ngươi danh phận, cho nên thân phận của ngươi bằng với cả đứa nha hoàn. Hừ, cho nên mới , ấm giường đúng là ấm giường. Có đôi khi cần đem mình trở thành trung tâm, ngươi cho dù muốn vênh váo cũng phải nhìn lại đối tượng, ta là ai, ta là vương phi hiểu hay , dù ở đây ta được sủng, cũng là tám kiệu đón về, còn ngươi?” Nàng châm chọc .

      Bị nàng như vậy, Vân Sa mặt càng đỏ bừng, tay tự giác nắm chặt hận thể cho nàng quyền.

      “Tiểu Hương, đem chén nước lại đây” nàng quay đầu lại mà .

      “. . . . . . ?”

      lúc lâu sau cũng nghe thấy tiếng đáp, nàng quay đầu nhìn lại, lúc này Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, ngây ngốc đứng yên biết nên phản ứng như thế nào.

      “Tiểu Hương đem chén nước lại đây” lần này nàng cao giọng .

      “Vâng ạ” Tiểu Hương nghe vậy liền xoay người trở lại trong phòng, phút đồng hồ sau đem chén nước tới đưa cho nàng.

      Ngữ Diên tay trái bưng bát, tay phải lấy từ bên hông của mình tờ giấy. giây sau, nàng đem tờ giấy để lên trung nhắm mắt, dựng thẳng ngón tay lên niệm. Đúng lúc này, tờ giấy đột nhiên cháy lên, nàng mỉm cười cầm chén đặt ở phía dưới, tờ giấy đốt cháy hóa thành tro rơi xuống trong bát.

      giây sau, nàng trầm cười cười ngồi xổm trước mặt của nàng ta mà “Uống

      Vân Sa thấy thế sợ quá khóc lớn lên “Tiểu thư tha cho nô tỳ , ô ô, nô tỳ sai rồi, nô tỳ dám thế nữa. . . . . .” Nàng bị cái màn kia làm cho sợ đến choáng váng, nàng ta phải là tiểu thư, là quái, là quái.

      uống?” Ngữ Diên mày nhăn lại cảm thấy vui.

      Vân Sa thấy thế liền hướng nàng ngừng dập đầu “Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng a. . . . . .”

      Ngữ Diên phiền chán quát “Câm miệng”

      Vân Sa ngây ra lúc dám động đậy.

      Ngữ Diên đột nhiên đưa tay phải ra nắm chặt lấy cằm của nàng ta, tay trái cầm chén nước mạnh mẽ đổ vào bên trong miệng.

      Vài giây sau

      “Tiểu thư, Vân Sa dám nữa, người tha cho nô tỳ , nô tỳ muốn chết a, muốn chết a, ô ô” nàng khóc trông rất thê thảm.

      “Yên tâm , ngươi chết được đâu, đây là ma chú, việc hôm nay nếu ngươi dám ra chữ, hàm răng của ngươi đau đớn. ra chữ thứ hai, toàn bộ răng của ngươi bắt đầu lung lay. ra chữ thứ ba, tất cả răng của ngươi đều rơi xuống, còn nữa, về sau ngươi cứ mười ngày phải tới tìm ta lần, ta cho ngươi thuốc giải, nếu quá mười ngày, thân của ngươi rất thối, hấp dẫn ruồi bọ, giòi đến cắn phá” nàng bên vừa bên vừa phối hợp diễn tả động tác, như vậy càng làm cho u ám.

      “Ô ô, tiểu thư xin tha mạng, xin tha mạng”

      “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, mạng của ngươi, ta tự nhiên động tới, được rồi, ngươi cút cho ta” nàng đứng dậy khách khí .

      Vân Sa nghe thấy thế liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 16: Đồ mặt dầy biết xấu hổ


      Nhìn Vân Sa nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, tâm trạng của nàng lập tức tốt hơn rất nhiều, hừ, ai bảo nàng ta dám đến đây quậy phá om sòm, cũng xem bản thân mình là loại mặt hàng gì!

      “Tiểu Hương, chúng ta trở về phòng thôi” tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt, vỗ vỗ tay cười với Tiểu Hương.

      Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, có ai có thể cho nàng biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? ?

      Nhìn thấy nàng ta bộ dạng si ngốc, nàng thổi phù tiếng cười “Ngươi nếu nghe lời, ta liền cho ngươi ma chú nha” nàng đe dọa.

      Nghe thấy vậy, Tiểu Hương dùng tốc độ nhanh nhất của con thỏ vọt trở về. Ngay lập tức Ngữ Diên cảm giác như bên tai của mình có trận gió lướt qua, nhàng lắc lắc đầu, nha đầu này lá gan như vậy, liền duỗi cái lưng mệt mỏi vào phòng.

      nơi khác trong hoa viên, bởi vì cỏ dại tươi tốt, thế nên, có người đứng ở chỗ đó xem trò hay. Giờ phút này, Sở Hạo khoanh tay, tựa vào bên tường, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ dị, Mộng Ngữ Diên? Nàng là nàng sao?

      vậy chăng?” lúc sau, Tiểu Hương trừng lớn hai mắt tin hỏi.

      Mộng Ngữ Diên vội vàng gật đầu “Đúng vậy, ta trước kia theo sư phụ học nhưng mẫu thân cho ta sử dụng, sau vì có nhiều việc nên ta quên mất, nhưng ngờ, ta lại bị đôi cẩu nam nữ kia hành hạ. Trước mặt ta mà ‘vận động’ định làm cho ta tức chết, từ khoảng khắc đó, ta đột nhiên nghĩ đến ta làm pháp thuật. Cho nên, ta quyết định sống lại, ta muốn trừng phạt những người khi dễ người của ta” nàng thêu dệt chuyện xưa để đạo lý ràng, đem Tiểu Hương bị hù đến sửng sốt.

      “Khó trách trước đây, khi tiểu thư còn thời gian luôn biến mất, ra, tiểu thư cùng Bạch Mao đạo trưởng học pháp thuật” Tiểu Hương bây giờ vừa nhớ lại liền có thể lý giải.

      Ách? Chẳng lẽ chủ nhân của cơ thể này khi còn cũng thực bướng bỉnh? Ái chà, bất kể, dù sao cũng lừa được rồi!

      “Tiểu Hương, chuyện ta biết pháp thuật ngươi trăm ngàn lần cần cho người khác biết, nếu , người ta cho rằng ta là quái” nàng dặn dò.

      “Tiểu thư phải là quái mà tiểu thư là thần tiên” Tiểu Hương thành khẩn .

      Nghe vậy, nàng ngây người ra lúc, giây sau trịnh trọng “Được rồi, nhìn ngươi trung thành như thế, ta cho ngươi biết , kỳ , ta chính là sao Văn Khúc (*) chuyển thế” nàng cực kỳ tình, đến mức chính nàng còn tin

      (*) sao Văn Khúc: Văn Xương là tên vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh) hoặc sao Văn (Văn tinh). Người Trung Quốc thời xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.

      Văn Xương Đế Quân(文昌帝君) hay Văn Xương Tinh (文昌星 ) là vị thần được dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.

      Đạo giáo sớm có tín ngưỡng Văn Xương, trong Lão Quân Tụng Giới Kinh chép: “Đương giản trạch chủng dân, lục danh Văn Xương cung trung.” (Phụ trách tuyển chọn phẩm hạng dân chúng, ghi danh vào cung Văn Xương).

      Đến đời Nguyên (1279–1368-)đời Minh (1368–1644), các đạo sĩ lợi dụng tín ngưỡng dân gian về Văn Xương Đế Quân mà viết ra “Thanh Hà Nội Truyện” và “Tử Đồng Đế Quân Hóa Thư”… kể lại những thần tích của Văn Xương Đế Quân.

      Các sách viết rằng:

      Văn Xương Đế Quân vốn sinh đầu đời Chu, trải 73 kiếp hoá thân, từng là sĩ đại phu, cuối đời Tây Tấn ngài giáng sinh nơi đất Thục, tên là Á họ là Trương, tự là Bái Phu, được lệnh Ngọc Hoàng Thượng Đế cho chưởng quản Văn Xương phủ và lộc tịch (sổ sách về quan lộc) của nhân gian.

      Đạo Tạng Tập Yếu thu thập quyển Văn Xương Đế Quân Bản Truyện viết vào những năm Sùng Đức (1636–1648-) đời Thanh (1644–1911). Trong đó ghi rằng:

      “Văn Xương Đế Quân họ là Trương, húy là Thiện Huân, có những thần tích linh dị, phàm nhương tai khử họa đảo vũ cầu tự, hễ có thành tâm tất có ứng nghiệm, có thể trấn phục ma tảo trừ dịch bệnh. Ngài được gọi là Văn Chương Tư Mệnh vì các giới quý tiện văn vũ y bốc sĩ nông công thương hễ có lòng mong cầu công danh đều trông cậy vào ngài. Ngài cư ngụ nơi cung Văn Xương nơi chòm sao Tử Vi, thường giáng cơ viết kinh, hiển mộng báo tin, phân thân ứng hóa, cứu độ nhân sinh.”

      Trong Tử Đồng Đế Quân Hóa Thư (do Đàm Tiễu viết đầu thế kỷ X) tóm lược 17 kiếp của Văn Xương Đế Quân, nhưng nội dung hết sức hoang đường. Có lẽ sáng tác này của đạo sĩ Đàm Tiễu muốn củng cố và chuyển tín ngưỡng Văn Xương Đế Quân từ tín ngưỡng dân gian sang tín ngưỡng của Đạo giáo.

      “Sao Văn Khúc? bầu trời á?” Tiểu Hương sợ hãi dứt.

      Thấy nàng ta giật mình, nàng cười “Ngươi nghĩ sao, nếu ta phải sao Văn Khúc liệu có thể lợi hại như thế sao? Nếu phải sao Văn Khúc ta gặp đại nạn mà ‘chết’ sao? Nếu phải sao Văn Khúc ta mạnh như thế sao?”

      Tiểu Hương nghe thấy vậy vội vàng gật đầu “Tiểu thư rất đúng, rất có đạo lý”

      Ngữ Diên đắc ý cười, tiếp theo thần bí “Nếu là người khác ta cho biết ” nàng còn đắc ý nhướng lông mày,nàng là người có trí tuệ vô địch giống với saoVăn Khúc!

      “Tiểu thư yên tâm, bí mật này Tiểu Hương nhất định bảo vệ kỹ, nhất định cho người khác biết” Tiểu Hương bây giờ kích động, xem nàng giống phật quang xuống phổ độ chúng sinh.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cười càng vui vẻ, người cổ đại là đơn thuần a! Hơn nữa, người nghe kẻ mặt dày dối chuyện cũng tốt!

      Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng của nàng bị gõ mãnh liệt, Ngữ Diên nghe thấy tiếng gõ cửa mày nhăn lại, Tiểu Hương mở cửa ra, bên ngoài gã sai vặt thở hổn hển “Vương Phi, Vương gia. . . . . . Vương gia đến đây” !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :