1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 101: Hậu quả chọc giận nghiệt (4)



      “Bởi vì bổn vương ở đây ” thanh lạnh như băng truyền đến, làm cho Ngữ Diên rùng mình cái, giây sau xoay người nhìn sang, thân ảnh của nghiệt Sở Hạo làm cho người ta sợ hãi xuất ở cửa, dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ dị thường quỷ mị.

      Ngữ Diên thấy tình cảnh này theo bản năng trốn phía sau của Phượng Ly Ca, đột nhiên xuất như vậy, cũng biết vì sao làm cho nàng sợ hãi thôi, tựa hồ có cảm giác giống như kẻ trộm bị bắt được, cho nên theo bản năng phản ứng chính là trốn

      Nhưng mà nàng biết hành động đó của mình càng làm cho người nào đó tức giận run cả người.

      “Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi lại tới địa bàn của ta?” Nàng ở phía sau Phượng Ly Ca chỉ vào kêu lên, lạnh như băng như vậy làm cho nàng có chút khiếp sợ, mà nàng tránh ở phía sau Phượng Ly Ca tựa hồ có loại cảm giác an toàn hiểu được.

      “Địa bàn của ngươi?” Sở Hạo lạnh lùng hỏi, ngữ khí lạnh như băng như vậy tựa hồ cảnh cáo nàng, đến tột cùng là địa bàn của ai, nàng phải nghĩ sai rồi sao?

      “Vậy . . . . . Vậy cho dù là địa bàn của ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi cũng thể thông qua đồng ý của ta mà tới chỗ của ta, hơn nữa, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm nam nhân cũng biết cái đạo lý này sao?” Thời điểm nàng những lời này, hoàn toàn quên mất tồn tại của nam nhân Phượng Ly Ca, Phượng Ly Ca nghe thấy vậy dở khóc dở cười : “Dương Dương Đắc Ý ngươi tựa hồ quên ta là nam nhân ?” Những lời này có chút bất đắc dĩ.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy ngây ra lúc, biết mình sai rồi, liền ngượng ngùng cười cười: “Ai nha, ta phải ngươi , ta là. . . . . . Là phàm nhân, ngươi là thần tiên ca ca nha, tất nhiên thể so sánh cùng với phàm nhân nha”

      Phượng Ly Ca nghe thấy vậy ha ha cười cười, Ngữ Diên thấy nở nụ cười, nàng cũng tự giác cười cười theo.

      Nhưng mà, nhìn bộ dạng bọn họ kẻ xướng người hoạ như vậy ở trong mắt của Sở Hạo có vẻ vô cùng chói mắt, bọn họ làm cái gì vậy? Ngang nhiên sao? Như vậy, có để vào trong mắt hay ? !

      “Bổn vương tìm ngươi, nhưng ngươi lại tự đưa đến tận cửa, ngươi rất rảnh rỗi sao, hay là như thế nào?” Sở Hạo nhìn về phía Phượng Ly Ca lạnh như băng hỏi, giây sau, liền vào.

      “Ta sao đến chỗ khác xem chút, ưm, thuận tiện nhìn xem ngươi a, ha ha” Phượng Ly Ca bất đắc dĩ cười .

      “Nha? có việc gì ra chỗ khác chút, vậy. . . . . . Chúng ta bằng vào trong thiên lao chút có được ?” Trong đôi mắt màu đen của giờ phút này như mực nước sâu bình thường làm cho người ta nhìn thấy đáy, cũng làm cho người ta dựng tóc gáy lên.

      Ngữ Diên thấy thế liền rút lui về sau chút, nàng ràng cảm giác được bọn họ trong lúc đó có mùi thuốc súng mười phần, tuy rằng nàng biết trước lúc đó bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo tình cảnh tại xem, đối với việc chạy trốn của bọn họ tựa hồ rất bất lợi, mà địa vị của Sở nghiệt lợi hại như thế Phượng Ly Ca nếu ngang nhiên mang nàng , chỉ sợ phía sau rước lấy rất nhiều phiền toái, cho nên, nàng thể để cho mạo hiểm như thế.

      Vì thế nghĩ nghĩ, nàng rốt cục cũng nhận , nhàng khẽ động góc áo của giọng : “Ngươi hãy nhanh , nghiệt phát hỏa rất khủng bố, phải biết rằng lưu lại Thanh Sơn sợ có củi đốt” Thanh của nàng vô cùng nhắc nhở Phượng Ly Ca, ánh mắt lại phiêu đãng ở người Sở Hạo lãnh.

      Phượng Ly Ca ngoái đầu lại nhìn nàng cái cười : “Như thế nào, theo ta sao?”

      “Đương nhiên phải rồi, ngươi cũng thấy đấy, tại chúng ta bị bắt mất rồi, rời như vậy về sau rất phiền toái, lần sau có ở đây, mang ta là được, 24 giờ theo ta” nàng giọng thầm, ánh mắt nhìn như trước, ánh mắt như thế tựa hồ muốn cho biết, đạo lý người lạ chớ tới gần .

      “Vậy được rồi, ngươi cũng đem ngân phiếu chuẩn bị xong rồi, nên ta rất nhanh quay lại ” Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng giọng , Ngữ Diên nghe thấy vậy vội vàng cười gật gật đầu.

      Sở Hạo mắt lạnh nhìn bọn họ mắt mày lại, cơn tức xoẹt qua chút lại nổi lên, hai người này coi khí sao? giây sau, cả giận : “Mộng Ngữ Diên bổn vương đếm ba tiếng ngươi nếu lại đây, tự gánh lấy hậu quả” tức giận trừng mắt nhìn nàng.

      Nghe thấy vậy, Ngữ Diên lật ra liếc mắt cái, …hai ….tam?

      phải chứ, có lầm hay , chuẩn bị giống như tiểu hài tử của mọi nhà, nhưng nàng lại thể phát cáu, vì thế gấp: “Thiếp thần tới đây” xong, tay nàng ở sau người kéo xiêm áo, báo cho Phượng Ly Ca biết nhân cơ hội nhanh chạy trốn.

      Phượng Ly Ca nghe vậy : “Được rồi, lần khác ta mang ngươi rời xong còn nhìn nàng cười cười.

      “Đừng có mở tưởng rời ——” Sở Hạo thấy muốn , xoay người cái chuẩn bị qua ngăn, lại nghĩ rằng lập tức bị Ngữ Diên ôm lấy phần eo, “Choáng váng đầu, ai a, đầu choáng váng nha, vì sao lại choáng váng như vậy a, ai a a” xong, liền nhìn Phượng Ly Ca nháy mắt, Phượng Ly Ca tự nhiên hiểu được có ý tứ gì, giây sau, đợi Sở Hạo mở miệng, lắc mình cái từ cửa sổ phóng , biến mất ở trong màn đêm.

      Nhìn rời , tâm tình của Ngữ Diên lập tức liền mất mát theo, ai, thời gian còn kém chút, là nàng có thể cùng ra giang hồ rồi, nhưng vì sao lại tự nhiên xuất ? Đáng chết cái tên đại quái thú này. . . . . .

      Giang hồ a, mỹ thực a, mỹ nam a, nháy mắt toàn bộ ngâm trong nước nóng . . . . . . .

      “Như thế nào? Choáng váng đầu sao?” Thanh Sở Hạo lạnh như băng chạy ở sau ót của nàng, Ngữ Diên nghe thấy vậy liền đứng thẳng người nhìn nhếch miệng cười, “Ai nha, ngươi đây là tại sao chứ, tại sao phải choáng váng đâu? Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ta suy nghĩ a, đại khái là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Nàng bên làm hình dáng muốn suy nghĩ vấn đề, chân bắt đầu hướng cạnh cửa dịch chuyển , muốn chạy nhanh tìm Gia Gia, chỉ có Gia Gia mới có thể cứu nàng nha!

      “Bởi vì sao?” Ngay khi nàng sắp đem chân nâng lên chuẩn bị bước ra cửa là lúc, bàn tay của Sở nghiệt khoát lên cửa ngăn cản đường của nàng, hơn nữa, Sở nghiệt còn kính tặng nụ cười lạnh nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.

      Đúng lúc này ánh trăng, lại lần nữa tập trung mặt Sở nghiệt, Ngữ Diên giật mình nhìn , lại vừa vặn chống lại đôi mắt màu đen giống như ánh sáng rực rỡ của bảo thạch, giống như là Ngôi Sao ở trước mắt chợt lóe chợt lóe, trong lòng của nàng hiểu lại dâng lên cảm giác ngứa ngáy, giây sau, nàng tự giác vươn tay phải nhàng sờ soạng lên ——

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 102: Hậu quả chọc giận nghiệt (5)



      Sở Hạo giật mình, nhìn về phía bàn tay đưa qua cư nhiên lại quên trốn tránh, Ngữ Diên nhàng nhéo nhéo mặt của , kìm lòng đậu : “Làm sao ngươi có thể suất có thiên lý như vậy?”

      Nguyên gốc bụng tức của Sở Hạo, nghe nàng như vậy, đúng là biết phản ứng như thế nào, bất quá, giây sau, lại nghe được câu kết thúc.

      “Quả nhiên là nghiệt, đẹp trai như vậy nhìn muốn quyến rũ ai đấy? May mắn bản nữ hiệp bình tĩnh tốt, bằng cũng giống như Tình Nhi ngu ngốc đều mê muội ở dưới túi da của ngươi ” nàng chậc lưỡi .

      Nghe thấy vậy, Sở Hạo đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lúc này mới nhớ tới chuyện Phượng Ly Ca vụng trộm xông vào phòng nàng, vì thế, liền lôi cánh tay của nàng cả giận : “Ngươi dám để cho bổn vương mang nón xanh, còn dám sang chuyện khác? Có tin ta bóp chết ngươi hay ?”

      Ngữ Diên da mịn thịt mềm bị hung hăng túm như vậy, đau nhe răng nhếch miệng, “Vương gia. . . . . . Ngài có chuyện gì từ từ nha, ngươi nắm ta đau như vậy, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa ta khi nào cho ngươi mang nón xanh, ô ô, ngươi oan uổng cho ta, ta chẳng qua là. . . . . . Là theo bạn tốt trò chuyện mà thôi!” Ngữ Diên bĩu môi kêu lên.

      “Trò chuyện? người nam nhân vào phòng nữ nhân cái này gọi là trò chuyện? Chớ cùng bổn vương giả bộ, ngươi muốn rời phải ? Mơ tưởng” Sở Hạo trực tiếp đánh gãy giấc mộng của nàng.

      Ngữ Diên thấy thế yếu ớt : “Vương gia. . . . . . Ta biết ngươi thích Tình nhi, ngươi cố lòng nàng có ý định, chúng ta cùng như thế là tốt rồi, ta quấy rầy ngươi, ngươi cũng quấy rầy ta, nếu ngươi bởi vì Gia Gia phiền phức mà …, ta với Gia Gia, vậy Gia Gia cũng đồng ý ” nàng gấp.

      Sở Hạo nghe thấy vậy, trán gân xanh nổi hết lên, ngữ khí vô cùng táo bạo, “Mộng Ngữ Diên bổn vương cho ngươi biết, trừ phi bổn vương bỏ ngươi, nếu , ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi Sở phủ bước, có nghe hay ?” giây sau, bỏ cánh tay của nàng ra nhìn về phía nàng, tựa hồ đợi nàng thừa nhận sai lầm.

      Nhưng lại nghĩ rằng nàng chỉ có dứt khoát thay đổi, còn phi thường bất mãn trả lời: “Làm sao ngươi có thể quá đáng như vậy, như vậy là có ý gì a?” Nàng lầm bầm.

      “Bổn vương dằn vặt ngươi liền phải có ý tứ” cười lạnh tiếng.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy kinh ngạc nhìn hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi có bệnh a, ngươi có phải bị ngược đãi thành bệnh rồi hay ? Ta vừa rồi có đắc tội ngươi, hơn nữa, ngươi vừa mới bắt đầu cũng muốn bỏ ta sao, tại tại sao lại muốn như vậy a” nàng than thở câu, giây sau, nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt đưa tay chỉ vào : “A A A A, ta biết, ngươi là hâm mộ ghen tị hận, ngươi là ghen tị ta có thể ra ngoài giang hồ phải ?”

      Sở Hạo nghe thấy vậy cũng để ý tới nàng, mà là quăng ra câu, “Ngươi 24 giờ đều bị giám thị, cho nên, ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi Sở phủ, nếu ngươi dám chạy như , bổn vương nhất định đánh gãy chân của ngươi ” bá đạo .

      “Uy , ngươi ngươi ngươi thể quá đáng như vậy, ta cho ngươi biết, làm người phải có đạo đức, còn có, bất kể như thế nào, ta đều phải rời khỏi nơi này, ai có thể ngăn cản giấc mộng ta chạy ra ngoài giang hồ, ta còn muốn, còn muốn, ai, ai, ai ——” lời của nàng còn chưa xong, bị nha hoàn đột nhiên xông vào phá vỡ.

      “Vương gia, chủ tử Tình Nhi sinh bệnh . . . . . . Ô ô. . . . . .” nha hoàn xông vào, quỳ mặt đất ngừng khóc, Tình Nhi bệnh nghiêm trọng như vậy, Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn thoáng qua Ngữ Diên.

      “Làm sao, ngươi nhìn ta làm cái gì, cũng phải ta hại nàng” Ngữ Diên chu miệng , nhưng nàng vừa dứt lời, bị Sở Hạo phát nắm tay của nàng ra bên ngoài

      “Uy, ngươi làm cái gì a?” Ngữ Diên thấy lôi mình ra bên ngoài, khỏi nghi hoặc lớn tiếng chất vấn.

      “Bổn vương còn chưa tính sổ với ngươi xong, phòng ngừa ngươi chạy trốn, mang theo ngươi là tiện nhất” nhìn về phía nàng .

      “Uy , ngươi. . . . . .”

      “Nếu ngươi , lên ngươi có tật giật mình, chừng Tình Nhi chính là do ngươi làm hại” đột nhiên đánh đòn phủ đầu , như vậy làm cho Ngữ Diên tức giận đỏ cả mặt , “Ngươi hơi quá đáng rồi đấy, làm sao ngươi có thể oan uổng cho ta như vậy đâu?”

      “Muốn cho ngươi bị oan uổng, ngươi nhìn thấy chẳng phải biết sao? Hay là. . . . . .”

      , sợ ngươi làm cái gì, hừ” biết là phép khích tướng, nhưng nàng vẫn tức giận thể chịu nổi như trước, vì thế tức giận bỏ tay ra, dẫn đầu ở phía trước.

      lúc sau

      Sở Hạo lúc đến nơi này, toàn bộ bảy tiểu thiếp đều đứng ở nơi này, các nàng nhìn thấy Vương gia vui vẻ thôi, nhưng nhìn thấy Ngữ Diên đến nụ cười mặt đều dừng lại.

      Tình Nhi nghe báo cáo là Vương gia tới, tâm tình vạn phần kích động, nhưng khi nhìn thấy Mộng Ngữ Diên phía sau, tâm tình của nàng nháy mắt ngã vào đáy cốc, chẳng lẽ, giống các nàng thích nàng ta như vậy sao? Nếu , bọn họ làm sao có thể lúc nào cũng ở cùng chỗ?

      “Tình Nhi làm sao vậy?” Sở Hạo liền tới quan tâm hỏi thăm, mấy ngày này bởi vì cực kì bận nên xem quan tâm tới nàng.

      “Vương gia. . . . . . Tình Nhi đau đầu” nàng nũng nịu , ánh mắt liếc Ngữ Diên cái.

      Ngữ Diên thấy thế hừ lạnh tiếng, “Ngươi giả bộ a” thanh của nàng rất thấp rất , nhưng trong phòng ở lớn vẫn là có vẻ phá lệ chói tai, mọi người tự nhiên nghe thấy rành mạch, Sở Hạo cũng giống như vậy, mắt lạnh nhìn thoáng qua nàng : “ giả bộ cũng bằng Vương Phi ngươi giả bộ a?”

      Ngữ Diên nghe thấy như vậy, sắc mặt lập tức khó nhìn lên, “Vương gia lời này của ngươi là có ý tứ gì?” Nha , đừng cho mặt biết xấu hổ.

      “Tỷ tỷ thực xin lỗi. . . . . . cần bởi vì Tình Nhi mà cùng Vương gia cãi nhau” Tình Nhi liền ôn nhu , ngữ khí của nàng như vậy có vẻ vô cùng dịu dàng.

      “Câm miệng, ngươi tính làm gì đó, ta cho ngươi biết, ngươi đừng giả bộ với ta, làm ta buồn nôn muốn chết” nàng trực tiếp vạch trần bộ dáng dối trá của nàng ta .

      “Cút ngay ——” Sở Hạo nghe thấy nàng Tình Nhi như vậy, khỏi căm tức .

      Chúng tiểu thiếp thấy thế cũng dám , toàn bộ vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Ngữ Diên, trong mắt có nụ cười thản nhiên.

      Ngữ Diên thấy thế oán hận cắn môi, “Cút cút, ngươi tốt nhất đừng có hối hận, bản nữ hiệp mới cần gì Vương Phi này đâu, ngươi ——” nàng đưa tay chỉ vào Tình Nhi, “Chúc mừng ngươi a, ngươi thắng, vui mừng chứ, nhưng ta cho ngươi biết, ta chút cũng tức giận gì, hơn nữa ta còn rất rộng rãi chúc phúc cho ngươi, chúc cho ngươi sớm ngày mang thai trứng, hừ” xong, tay áo vung lên, tức giận rời , chơi đùa cái gì! Stop!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 103: Hậu quả chọc giận nghiệt (6)



      Ngữ Diên đột nhiên rời , làm cho Sở Hạo lập tức bình tĩnh lại, làm cái gì vậy?

      “Vương gia, thực xin lỗi, Tình Nhi làm cho người cùng tỷ tỷ cãi nhau. . . . . .” Nàng chảy nước mắt nhìn về phía , trong mắt ra xin lỗi nồng đậm, bảy tiểu thiếp thấy thế lòng dạ biết chậm rãi hướng cửa dịch chuyển .

      Người chậm rãi biến mất, tâm tư của càng ngày càng loạn, vừa rồi có phải quá nặng hay ? Suy nghĩ chút, Vương gia như nặng lời như thế nào đâu? Còn nữa, nàng để ý hình tượng như vậy tiểu thiếp khác chắc chắn phải bị trừng phạt nghiêm khắc, làm cho nàng yên lặng chút cũng tốt.

      “Vương gia người nếu mệt về trước nghỉ ngơi ” Tình Nhi vô cùng săn sóc .

      Sở Hạo thấy thế ôm lấy nàng cười cười, “ có việc gì, bổn vương đêm nay đền nàng là được rồi”

      Sau đó, căn bản cũng có nghĩ đến, nữ nhân trong lòng lại là tâm rắn giống như mặt rắn cùng bò cạp, nàng tựa vào trong lòng Sở Hạo trang điểm xinh đẹp cười, Mộng Ngữ Diên, đêm nay là ngày giỗ sang năm của ngươi!

      “Ngô ngô ngô ngô” Ngữ Diên trong lúc bất chợt bị tập kích, giờ này khắc này bị trói vào cái bao để cho người ta mang đến khu rừng lớn u kinh khủng, mà cái miệng của nàng bị nhét khăn ăn, nàng căn bản thể la lên.

      Vừa mới bắt đầu hoảng loạn chút, sau đó, nàng hề phát ra tiếng động, vậy, nàng hẳn là bị bắt cóc rồi, ở bên trong Sở phủ mà có thể bị bắt cóc, cần nghĩ cũng biết là người trong nhà làm, mà hận nàng như thế chỉ sợ có mình Tình Nhi, bất quá, nếu bị đưa ra bên ngoài cũng tốt, ít nhất, nàng muốn rời khỏi Sở phủ, cũng rời khỏi cái tên nghiệt kia, giây sau, nàng nhắm mắt lại mưu tính đọc kêu gọi Thất Dạ cùng Hiền.

      ‘Linh linh linh’ Huyết Linh ở bên hông nàng phát ra tiếng vang thanh thúy, bao lâu, Thất Dạ cùng Hiền còn có Xinh đẹp lập tức xuất ở bên ngoài, Thất Dạ vừa thấy nàng trong tình trạng này, khỏi căm tức “Ta dựa vào, hai đại hán này chuẩn bị kéo ngươi bán phải ?”

      Ngữ Diên bị che miệng lại tất nhiên thể , vì thế dùng ánh mắt hỏi bây giờ ở chỗ nào, chung quanh có cái gì, mà tình trạng của nàng ra, nàng bị bắt cóc rồi, Thất Dạ ở cùng nàng lâu như vậy, tự nhiên hiểu được nàng muốn cái gì, vì thế báo cho nàng biết tại đứng chỗ trong rừng rậm, chung quanh khí rất nặng, tựa hồ cách đó xa có nghĩ địa.

      “Đại ca, chúng ta ở chỗ này giết nàng ” đột ngột, bên ngoài túi vang lên thanh của nam nhân, Ngữ Diên liền ngây ra lúc, vểnh tai cẩn thận nghe lời bọn họ , trong mắt của Hiền đột nhiên xuất sát khí.

      được, người mua chỉ định muốn ở bãi tha ma giết nàng, bây giờ cách nơi đó còn chút nữa” thanh chấp nhận cầu của , tuy rằng thấy diện mạo của , nhưng là Ngữ Diên cũng nghe ra thanh hùng hậu của hẳn là công phu căn bản rất cao.

      “Đại ca, bãi tha ma thực u ám, ngươi xem tại sắp nửa đêm, chúng ta qua tốt lắm đâu?” Người kia tựa hồ có chút lo lắng, trong giọng cũng ít nhiều có khiếp đảm.

      “Sợ cái gì, chúng ta là Nam Bắc bất bại nổi danh, chẳng lẽ còn sợ quỷ này nọ hay sao, cho dù có, đến cái giết người” người kia chút có sợ hãi lời đồn này.

      Thất Dạ thấy thế gấp: “Vu bà, người kia rất khó đối phó, hỏa diễm đầu của rất cao, thiêu đốt vô cùng mạnh, ta căn bản thể tới gần , người kia tuy lá gan có hơi , nhưng là ba ngọn đèn mở ra vẫn lóe lên như cũ ”

      Hiền : “Ta đối phó với bọn họ”

      Ngữ Diên thấy thế vội lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ cần hành động thiếu suy nghĩ, khí khí nóng lên cao, ba ngọn đèn của bọn họ nếu phải diệt như lời …, bọn họ căn bản thể tới gần, xem ra, Tình Nhi là muốn hại nàng chết, nhưng, nàng tin tưởng trời tuyệt đường người, vì thế vội cúi đầu chỉ chỉ môi của mình, Thất Dạ hiểu được bắt đầu lấy khăn ra cho nàng.

      bao lâu, miệng của nàng được mở ra rồi, cũng đến bãi tha ma, hai người rút đao ra chuẩn bị trực tiếp hướng tới bao to chém tới để xong việc, nghĩ đến, ngay tại thời điểm bọn họ rút đao ra, trong túi lại truyền ra thanh , “Các ngươi dám giết nữ thần, các ngươi chờ bị nguyền rủa

      Nam Bắc bất bại ngây ra lúc, miệng của nàng phải là bị chặn lại ư, làm sao có thể chuyện? Ngay lúc hai người hết sức sững sờ, Ngữ Diên lại : “Ngươi đem ta chôn cất ở trong này, cũng chính là tương đương đem các ngươi chôn cất ở trong này, chẳng lẽ các ngươi biết tối nay là đêm trăng tròn, cũng chính là lúc quỷ thần thường lui tới, nếu thấy máu, ta chết, các ngươi cũng phải chết” nàng lãnh .

      Nghe thấy vậy, Bắc bất bại ngây ra lúc hỏi: “Ngươi. . . . . . Ngươi bừa cái gì?”

      Ngữ Diên đoán người này là người nhát gan trong đó, hỏi nàng như vậy chính là người nhát gan, vì thế nàng : ” Đêm nay bãi tha ma rất u, nếu ta đoán sai, lúc này trong bãi tha ma xuất trận gió lạnh quỷ dị ——” lời của nàng vừa dứt, trong mộ liền nổi lên tầng màu xám vòng quanh.

      “Đại ca ngươi xem, có a” Bắc bất bại thấy thế vội vàng sợ hãi cầm lấy cánh tay Nam bất bại kêu lên.

      Nam bất bại thấy thế trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng muốn tin tưởng chuyện này, vì thế cởi dây muốn hỏi đến tột cùng, dây thừng vừa mở, dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng liền ra, chẳng qua, hai người này vẫn luôn là ăn chay ăn mặn, cách khác vẫn thích rượu cũng thích nữ nhân, cho nên, mỹ mạo của nàng đối với bọn cũng có lực ảnh hưởng gì.

      Thoát ra khỏi cái bao, nàng cuối cùng có thể thở phào rồi, nàng xem xem bọn cười cười, tiếp theo đứng thẳng người nhìn về phía phần mộ lãnh, nơi này xác thực tụ tập đủ các loại quỷ quái, bất quá, công lực tựa hồ cũng mạnh, nhưng số lượng cũng rất nhiều, chỉ có thể thương xót, bọn họ căn bản nhìn thấy.

      “Ngươi vừa mới cái gì?” Nam bất bại vẫy vẫy Trường Đao trong tay hỏi.

      Ngữ Diên nhìn nhìn tốp quỷ quái chút, lại nhìn nhìn bộ dạng thô cuồng của hai người huynh đệ này, người nam nhân này ba ngọn lửa như trước đốt tràn đầy, mà người ba đầu hỏa thiếu hai đầu, nghĩ bằng , người nhát gan, hỏa càng ít, tất nhiên nàng càng dễ đối phó

      “Các ngươi biết vì sao nàng lựa chọn nơi này ?” Nàng đột nhiên trầm nhìn hướng bọn họ cười cười.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ cái gì?” Bắc bất bại bị nàng làm cho thần kinh hề hề hà hà , nàng hỏi như vậy, liền tự nhiên cũng trả lời theo.

      “Bởi vì. . . . . .” lời nàng còn chưa dứt đột nhiên trầm nhe răng cười, giây sau, nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn về hướng phía sau bọn họ, tay run run vươn ra lạnh lùng : ” Phía sau các ngươi có quỷ nha ——“

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 104: Hậu quả chọc giận nghiệt (7)


      Hôm sau

      “Cái gì? thấy nàng?” Sở Hạo đêm mất ngủ, sáng sớm liền bị tin tức này làm cho khiếp sợ.

      Chẳng lẽ tối hôm qua quá nặng lời, nàng là vì tức giận mà chạy? Nhưng ý niệm vừa chuyển trong đầu cũng đúng, muốn rời khỏi Sở phủ chỉ bằng ít công phu của nàng như vậy tự nhiên là , cho nên, trong chuyện này nhất định có người hỗ trợ, giây sau, đầu óc của liền xuất thân ảnh Phượng Ly Ca

      sao?

      “Cái gì, tỷ tỷ thấy? Chạy nhanh tìm nha, còn lo lắng cái gì?” Tình Nhi liền từ trong nhà ra, làm bộ vô cùng sốt ruột , nhưng trong lòng lại cao hứng thôi, Mộng Ngữ Diên ta cho ngươi đường sống ngươi cần, như vậy, ta chỉ có thể đưa ngươi chết thôi.

      Sở Hạo nghe thấy vậy kéo suy nghĩ về, bất kể là bị ai mang , tóm lại cho phép của , nàng tuyệt đối thể rời , cho nên, mặc kệ ngươi chạy trốn tới đâu, bổn vương đều đem ngươi tróc trở về, thuận tiện phải đánh gãy chân của ngươi, xem ngươi còn chạy được nữa hay !

      giây sau, liền rời khỏi nơi này.

      người làm cho mọi người sốt ruột tìm kiếm giờ phút này ngồi ở con ngựa, nhàn nhã ra khỏi kinh thành, tối hôm qua là thích, tùy tiện để cho Thất Dạ, Hiền, Xinh Đẹp biểu diễn mỗi người cầm tay nhảy múa, đem bọn sợ hãi tè ra quần, kỳ cũng còn cái là sợ hãi, bọn họ tay cầm tay, ở trong mắt bọn họ, cũng chỉ nhìn thấy đúng là ba vòng tròn ma trơi tại nguyên chỗ xoay quanh vòng mà thôi, bất quá, dọa chạy cũng tốt, tiết kiệm nàng tốn thêm võ mồm còn miễn phí nhặt được con ngựa, cùng kiếm!

      “Ai ——” bên ngồi ở ngựa bên thở dài, rời khỏi Sở phủ dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng là, vội vã lại bị trói lại, ngay cả ngân phiếu cũng chưa chuẩn bị tốt, người tuy rằng cũng có chút thứ đáng giá, nhưng ngẫm lại vạn hai ngân phiếu, lòng của nàng lại đau nhức rồi!

      “Quên , quên , coi như là làm việc tốt thường gian nan ” nàng tự động viên bản thân , tự do cùng ngân phiếu, tự do vẫn quan trọng hơn, hơn nữa, nàng cũng phải người chết, tiền là cũng có thể ở kiếm nha, hơn nữa, người nàng còn có nhiều thứ đáng giá, nếu là cùng đường còn có thể đem bán.

      Nghĩ đến đây, tâm tình của nàng lại khá hơn nhiều, bất quá đáy lòng của nàng lại có chút lo lắng, biết Phượng Ly Ca có thể tìm được nàng hay ? Ai, quên , coi như duyên phận , trước tiên vẫn nên chạy nhanh rời kinh thành càng xa càng tốt, vì thế, nàng lôi kéo dây cương ngựa hét lớn tiếng “Giá” .

      Vài giây sau, nàng liền biến mất ở mặt đường. . . . . .

      Bởi vì nàng bức thiết muốn rời khỏi kinh thành, cho nên, nàng vẫn phi ngựa tựa hồ có ngừng nghỉ, chỉ có thời điểm ăn lương khô mới để cho con ngựa cũng ăn cái gì rồi hơi chút nghỉ ngơi chút, nhưng, ngựa cuối cùng cũng chỉ là động vật, sau khi nó ở đường chạy trốn ngày đêm, rốt cục mệt tiêu sái bất động đường, Ngữ Diên thấy thế đành phải đến chợ gần nhất, để cho con ngựa nghỉ ngơi cho tốt đêm, ngày mai lên đường

      Lần này, nàng quyết tâm rời khỏi Sở Hạo, rời khỏi kinh thành, cho nên, trang phục của nàng là vô cùng đơn giản, mặt cũng bôi đen rất nhiều, như vậy, mới giống người đàn ông, cũng hấp dẫn chú ý nhiều người, mà nàng cũng có thể vui vẻ thoải mái tự tại.

      Tùy tiện ăn ít giải quyết chút, nàng liền trở về trong phòng nghỉ ngơi, đây là lần thứ hai chạy ra giang hồ, hiển nhiên so với lần trước có kinh nghiệm hơn rất nhiều, tuy rằng nàng luôn miệng phải làm nữ hiệp, kỳ có ai biết mục đích của nàng đến tột cùng là cái gì.

      Nữ hiệp? Nàng khẽ cười cái, nàng hại người tốt lắm rồi, còn nữ hiệp đâu rồi, kỳ nàng vẫn muốn tìm Thiên Sơn đại sư, nghe đại sư có thể thấy quá khứ cùng tương lai, vậy, cũng biết nàng làm cách nào có thể trở về, cho nên, nàng là muốn Tây Thiên chút, Thiên Sơn đại sư cũng nhất định muốn gặp, chính là đường lần này bị sửa lại, lần này nàng xuất phát từ phía nam, có thể ở nửa đường lại thay đổi tuyến đường hướng tây, như vậy, nghiệt này cũng nhanh bắt lấy nàng như vậy.

      Nghĩ đến đây thông minh, nàng cười vui vẻ thôi, ở trong phòng nghỉ ngơi hồi, nàng vẫn còn chịu ngồi yên, tùy tiện sắp xếp xong xuôi, liền mở cửa ra chợ dạo, ai, có biện pháp, nữ nhân nha, đều là thích dạo phố !

      Chỗ này, nàng biết gọi là gì, nhưng nhìn phía trước cũng tệ lắm, chưa tới bao lâu, nàng liền nhìn thấy phía trước có nhiều người vây xem, từ trước đến nay nàng thích xem náo nhiệt nên chắc chắn bỏ qua, vì thế liền đẩy qua.

      “Ai ai ai, nhường chút, nhường chút a” nàng cười cười đối với người bên cạnh , bao lâu, vóc dáng thấp bé của nàng cho nên rất nhanh liền đẩy vào.

      “A —— đây là?” Nàng trừng lớn hai mắt nhìn tấm biển viết bốn chữ to ‘ bán mình chôn cha ’, giống như nhìn thấy vàng, “Ai, ngươi xem chút có bán mình chôn cất phụ than sao, ngươi xem chút đây phải diễn phim truyền hình ” nàng lôi kéo cánh tay đại thúc bên cạnh hưng phấn hỏi.

      Đại thúc phủi nàng liếc mắt cái : “Ngươi, đứa bé này sao lại có tấm lòng đồng cảm như vậy, khinh bỉ”

      Ngữ Diên thấy thế hắc hắc cười cười, để ý tới ánh mắt chung quanh, mà là tò mò ngồi xổm quỳ mặt đất trước mặt nữ tử, nhìn trái xem nhìn phải xem, bao lâu, liền nhìn ra manh mối, vì thế tò mò hỏi: “Ngươi luôn luôn khóc lóc, vì sao cũng rơi lệ a?”

      Lời của nàng vừa ra, chung quanh đều ngây người nhìn xuống, nữ tử cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng ngước mắt lên nhìn nàng, trong mắt có khinh sợ, đại khái là soái ca này nhìn cũng tệ lắm, nhưng lời của xác thực làm cho người ta tức giận, vì thế, nữ tử này liền khóc : “Công tử, làm sao ngươi có thể như vậy, phụ thân chết, chẳng lẽ ta là giả vờ sao?”

      Ngữ Diên nhìn thấy nàng khóc kể ra, trong lòng chút đồng tình, vì thế, vào vải mềm màu trắng trước mặt xốc lên góc, nữ tử thấy thế khóc ồn ào: “Công tử ngươi muốn làm gì? Ngươi cần quấy rầy cha ta, tiểu nữ tử chỉ mong an táng cho phụ thân tốt. . . . . .”

      “Thực xin lỗi thực xin lỗi” nàng liền đem vải trắng đắp kín lại, hơn nữa hoài nghi là giả nữa, bởi vì khi xốc vải trắng kia lên chút, thi thể truyền ra từng trận tanh tưởi.

      Lúc này, mấy người con cháu nhà giàu đến đây, thấy nàng bắt đầu đề ra nghi vấn bao nhiêu tiền có thể bán mình chôn cất cha, bởi vì có con cháu nhà giàu gia nhập, người nơi này càng ngày càng nhiều, cương quyết đem Ngữ Diên đẩy vào trong góc, mà trước mặt của nàng vừa vặn đối diện với là bàn chân của thi thể.

      hiểu được người chết có tri giác hay nga? Nghĩ đến đây, nàng nhặt lên nhánh cây bắt đầu đối với chân của quấy nhiễu, quấy nhiễu a——

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 105: Tò mò hại chết mèo (1)



      Ngữ Diên cũng biết sao lại thế này, tóm lại ma xui quỷ khiến cầm lấy nhánh cây đối với bàn chân của người chết bắt đầu cào cào, còn cào, còn nghiêm túc cào, đúng lúc này, cũng biết là có phải nàng hoa mắt hay mà nàng lại cảm giác lúc nàng gãi bàn chân có giật mình rất ?

      Hay là. . . . . .

      Hay là nàng có thể gãi người chết sống lại? đúng, người chết làm sao có thể vì gãi mà sống đâu rồi, như vậy, chỉ có đạo lý, như vậy đó là giả, nhưng nếu là giả, giả này cũng quá có tài chứ? Ngay cả biểu bình a, các nốt chấm xác chết, mùi thúi , quả thực rất giống người chết, đây quả thực là diễn xuất của Hoàng đế cũng bằng nha!

      Vì thế, để chứng mình có phải là … giả hay , nàng bắt đầu chăm chỉ gãi lại gãi, nàng gãi vô cùng chăm chú, gãi vạn phần cẩn thận, gãi quên ngủ quên ăn, gãi tỉ mỉ ngay cả giữa bàn chân cũng buông tha, bởi vì cẩn thận, nàng thậm chí có thể thấy bùn bẩn bên trong chân của , có lẽ là vẻ mặt của nàng quá mức chăm chú, lại có lẽ nàng gãi vô cùng cẩn thận, tầm mắt của mọi người rốt cục tập trung toàn bộ nhìn nàng biết mỏi mệt ——

      Nữ tử mặc áo trắng tơ kia, thấy toàn bộ mọi người nhìn chằm chằm bàn chân của ‘ cha ’ nàng, vì thế cũng tò mò nhìn tới, chỉ tiếc, phản ứng của nàng quá muộn, đợi cho thời điểm nàng nhìn đến lại quá muộn, bởi vì, khối ‘ thi thể ’ này chịu đựng nổi Ngữ Diên lặp lặp lại nhiều lần phương pháp gãi như thế, vì thế đầu tiên là nhàng run run, đến phía sau càng ngày càng run run, cuối cùng rốt cục run run càng ngày càng lợi hại, cũng càng ngày càng ràng. . . . . .

      Lúc này, trong ánh mắt của mọi người vây quanh phát tiếng lớn khác thường: “Lừa gạt . . . . . Xác chết vùng dậy nha. . . . . .” giây sau, mọi người gặp mùi hôi ‘ thi thể ’ ngồi dậy, toàn bộ bị hù dọa che miệng chạy ra, mắt thấy tình bại lộ, ‘ thi thể ’ đem vải trắng hất ra bên cả giận : “Người nào tinh trùng lên não, dám phá hư việc buôn bán của Lão Tử?”

      Ngữ Diên thấy thế liền bừng tỉnh đại ngộ đứng dậy : “Nha nha nha, ta liền biết ngươi giả vờ, khó trách bàn chân người động đậy, ai, bất quá trở lại, các ngươi giả vờ cũng giống, nếu bổn thiếu gia cố gắng nhàm chán gãi bàn chân ngươi, ta nghĩ ngươi cũng làm lộ, thể tưởng được người cổ đại là cao thủ diễn trò a, ai, nếu ta là đạo diễn nhất định cho các ngươi diễn kịch, bởi vì vẻ mặt cả các ngươi rất đúng chỗ ” nàng ca ngợi .

      “. . . . . . ? !” Nghe thấy vậy, ‘ thi thể ’ này bắt đầu xuất biểu tình nổi giận .

      Ngữ Diên lại còn biết sống chết tới bên cạnh : ” mùi thúi người ngươi làm thế nào để phát ra ? Có phải bởi vì rất nhiều ngày tắm rửa hay ? Ai, ngươi —— đúng, chính là ngươi” nàng chỉ vào nữ tử áo tơ trắng : “Chính là ngươi diễn rất chuyên nghiệp, cha ngươi chết, ngươi biểu vô cùng thương tâm, cho nên nước mắt khóc là phải khóc, như vậy mới có thể có vẻ chuyên nghiệp hiểu chưa?” Nàng lúc này chỉ sợ cho mình là Lão sư .

      “Xú tiểu tử, hủy việc làm ăn của chúng ta, bổn tiểu thư hôm nay khiến cho ngươi gặp Diêm Vương” nữ tử vừa mới còn ôn nhu khóc than, nháy mắt biến thành hung ác , nàng theo dưới chiếu rút ra thanh đao phát sáng long lanh đối với nàng lãnh .

      Ngữ Diên thấy thế ngoái đầu nhìn lại nhìn nhìn, quần chúng vừa mới vây xem sớm thấy bóng dáng, mọi người sau khi biết bọn họ là giả, tự nhiên muốn trêu chọc thị phi, có thể làm ra chuyện tình gạt người như vậy, những người này đích thị là loại người liều mạng có lẽ là sợ chết, bọn họ thể trêu vào.

      Mắt thấy tứ cố vô thân là chuyện , thấy biết từ chỗ nào xuất ra nhiều loại thổ phỉ giả dạng, trong tay bọn họ đều cầm đao, hiển nhiên là cùng giờ này khắc này, nàng mới hiểu được vừa rồi mình làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào rồi, vì thế, liền ngượng ngùng cười cười, “Đại thúc, đại tỷ các ngươi có chuyện từ từ chứ. . . . . . Mọi người tất cả mọi người là người văn minh làm gì động bất động giơ đao lên đâu?” Nàng bên liền lui về phía sau bên cười .

      “MD, Lão Tử kiếm tiền dễ dàng, ngươi mao đầu tiểu tử này lại dám làm phá hư, bổn đại gia hôm nay khiến cho ngươi nếm thử hậu quả chuyện tình gây loạn” xong, ‘ tử thi ’ cũng cầm lấy dao găm quơ quơ liền hướng nàng từng bước ép tới, mọi người theo bộ pháp của ‘ tử thi ’ lao đến.

      Ngữ Diên thấy thế tại chỗ nhảy dựng lên, quát to tiếng, “Giết người rồi” sau liền nhanh chân bỏ chạy, nha , nàng nên dây vào chuyện này, tại xong chưa, chọc thân phiền toái, bất quá cũng may nàng từng có bản lĩnh bộ pháp trốn chạy vẫn tương đối nhanh.

      lúc sau

      “Huynh đệ, ngươi. . . . . . Ngươi đừng đuổi nữa được ?” Chạy nửa ngày, nàng rốt cục mệt mỏi nhịn được liên tiếp quay đầu đối với bọn họ hét lên, cái nữ tử áo tơ trắng kia sớm mệt tụt lại phía sau rồi, chỉ còn lại có ‘ tử thi ’ cùng năm tên gầy yếu vẫn đối với nàng theo đuổi bỏ.

      “Xú tiểu tử. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi đứng lại đó cho ta” ‘ tử thi ’ dừng bước lại thở hổn hển , người này là cầm tinh con thỏ con hay sao, vì sao chạy nhanh như vậy?

      “Vù vù vù, ngươi. . . . . . Các ngươi đuổi theo, ta. . . . . . Ta cũng vậy chạy” nàng thấy thế cũng dừng bước lại thở hổn hển trả lời, thể chạy nữa rồi, nếu dựa theo tốc độ này mà chạy tiếp, bọn ta có thể chạy vào ghi chép Disney.

      “Ngươi nha, muốn Lão Tử đuổi ngươi, trừ phi. . . . . . Trừ phi ngươi làm cho Lão Tử khảm đao” ‘ tử thi ’ đối với khoảng cách năm thước ở ngoài Ngữ Diên .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy đứng thẳng người hít mạnh khẩu khí : “Ngươi. . . . . . Ngươi tử thi giả này, ngươi cho ta ngu ngốc a, cho ngươi khảm, làm sao ngươi để cho ta khảm đao đâu?”

      Nghe vậy, thấy nàng chút ý tứ hối cải, tức giận dựng râu trừng mắt hết lên: “Được lắm, Lão Tử hôm nay cho dù đuổi ngươi đến chân trời góc biển cũng bỏ qua cho ngươi” giây sau, liền xốc lại tinh thần đuổi tới, Ngữ Diên thấy thế bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, ngay sau đó lại cầm theo ống quần bắt đầu chạy.

      chợ, thiếu niên tuấn tú áo trắng điên cuồng chạy nhanh phía trước, phía sau của theo khoảng sáu nam nhân cường tràng, tay bọn họ Trường Đao trong suốt làm cho người ta tự giác nhường đường cho bọn , mắt thấy, bọn họ đuổi theo mình, nàng chỉ có thể nhanh hơn bộ pháp chạy về phía trước, đúng lúc này, nàng vô ý kéo khối vải đỏ tiên diễm, làm cho người bán vải trong nháy mắt ngã mặt đất, ngăn cản đường của bọn họ.

      Cũng mấy cái bọn họ lại vọt lên, trong lòng Ngữ Diên bắt đầu hoảng loạn lên, làm sao bây giờ, nàng mặc áo trắng quá ràng rồi, giây sau, nàng liền thừa dịp hỗn loạn trốn ở phía dưới sạp bán quần áo xé xuống kiện vải đỏ, ngay sau đó, nàng chạy tới trong hẻm đem này vải màu đỏ này bọc tại bên ngoài áo trắng, lúc này, sáu đại hán bắt đầu đông tìm tây tìm ra được, Ngữ Diên thầm kêu tốt, bọn người kia, định muốn giết chết nàng chứ? Mắt thấy bọn họ sắp tìm đến, vì thế, nàng liền đem vải đỏ che ở đầu, cúi người chậm rãi hướng bên kia dịch chuyển . . . . . .

      “Tiểu thư ở trong này” bả vai của nàng đột nhiên bị người vỗ cái, tiếp theo còn chưa phục hồi tinh thần lại nàng đột nhiên bị rất nhiều người ôm lấy, giây sau, nàng hoảng sợ bị người đẩy vào trong kiệu, sau đó, tiếng kèn Xona vui mừng truyền khắp toàn bộ chợ. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :