1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 86: Công tâm kế (1)



      *Bắt đầu từ chương này 1 chương truyện dài hơn rùi các bạn nhé

      Sở Hạo đột nhiên xuất làm cho Ngữ Diên sửng sốt nhảy dựng lên: “Ngươi làm cái gì thế, xuất giống như quỷ ngươi nghĩ định hù chết ta à?” Nàng bất mãn .

      “Chỉ sợ con quỷ hù ngươi sợ ?” nhìn nhìn nàng, mặt chút biểu tình .

      Nghe thấy vậy, Ngữ Diên ngây ra lúc, nghĩ nghĩ biết lời này có ý gì? Cái gì mà con quỷ hù đến nàng? giây sau, nàng nghĩ rằng căn bản là nhìn thấy, nhất định là bừa, vì thế : “Ngươi phải là tới tìm ta chứ” Nàng xem xem bốn phía, nơi này người đều có.

      Sở Hạo nghe chất vấn như vậy, cũng ngây ra lúc, đúng vậy, tới đây làm cái gì? Đúng rồi, vừa mới nghe được tiếng chuyện rất nên mới tới đây, nghĩ nghĩ an ủi mình, đáy lòng chợt có loại rung động rất .

      Ngữ Diên thấy hết sức sững sờ liền tới bên cạnh , vỗ vỗ bờ vai của : “Huynh đệ, ta biết ta thực mê người, là tình nhân trong mộng của nam nhân các ngươi, ngươi nên mê luyến ta, ta cũng thế có lời nào , dù sao ta thể khống chế tư tưởng của ngươi đúng hay , nhưng ngươi trăm ngàn lần cần nửa đêm tới tìm ta, miễn cho bị dung mạo của ta làm rung động, dẫn đến mắc bệnh tương tư ” nàng đem cùng với Quỷ tịch thành loại giống nhau.–

      Sở Hạo nhìn nhìn nàng cười lạnh tiếng, “Ta nghĩ. . . . . .”

      “Ngươi cần nghĩ ” nàng trực tiếp vươn tay nhìn làm tư thế ngăn chặn, “Làm người khó, lại làm nữ nhân còn khó hơn, làm nữ nhân để cho nam nhân nửa đêm tìm kiếm biết mệt lại càng khó hơn nữa, ai!” Nàng thở dài , xong, liền kéo quần, mới vừa toilet về hình như chưa có kéo hết.

      Sở Hạo nhìn nhìn tư thế tục tằng của nàng, khỏi nhíu mày : “Mỹ nữ cũng ở trước mặt nam nhân kéo quần như thế sao?”

      “Làm cái gì a? Ta kéo quần, chẳng lẽ để nó rơi xuống cho ngươi xem a, bệnh thần kinh” nàng thể tin được hỏi thế, khỏi phản bác.

      “Ta nghĩ xem. . . . . .”

      “Cái gì? Làm sao ngươi có thể vô sỉ như vậy a, ngươi nghĩ muốn nhìn thấy ta cởi quần à ? Ngươi biết xấu hổ” nàng lại cắt đứt lời của kích động .

      Sở Hạo nghe thấy vậy cả giận : “Nữ nhân chết tiệt ngươi có thể xen vào được ?”

      Đột nhiên bị quát lớn Ngữ Diên ngây ra lúc, vài giây sau, than thở câu, “Ngươi có phải muốn cái gì hay ? Ách. . . . . . Vậy ngươi ” điển hình thiện sợ ác.

      “Ý của ta là, ta nghĩ muốn nhìn xem ngươi đến tột cùng còn có thể tự kỷ tới trình độ nào, ta nghĩ có thể cho ngươi câu, trời tối có thể nằm mơ, nhưng là mời ngươi về nhắm mắt nằm mơ mộng tiếp được ?” xong, trực tiếp xoay người cái tuấn về.

      Ngữ Diên bị lời của làm cho ngây ra lúc, lúc sau liền phản ứng lại , “Nha , ngươi cái gì a, ngươi cho ngươi là Sở Hạo a, còn nữa, ta. . . . . . Ta cho dù tự kỷ cũng có tư cách, hừm hừ” nàng tức giận ồn ào.

      Hôm sau

      Béo lão nhân sáng sớm rời giường, nghĩ tới hai người lại hiểu được, ngày hôm qua tiếp xúc biết có làm cho song phương lưu lại ấn tượng tốt đẹp với nhau hay ?

      “Gia gia” nhìn ngồi ở trong đại sảnh ăn điểm tâm, nàng cũng tới ngồi bên cạnh , gọi bát mì, Tiểu Hương sáng sớm chạy ra chợ mua đồ này nọ, giá mã sư phó sáng sớm cũng tắm rửa cho con ngựa .

      “Ơ, Sở Tam đâu?” Béo lão nhân thấy Sở Hạo khỏi thắc mắc.

      “Ta làm sao mà biết a, cái đầu thân thích này của ngươi có vấn đề” nàng than thở câu.

      “A? Làm sao vậy? đắc tội với ngươi?” Béo lão nhân khó hiểu hỏi, ngày hôm qua lúc trở lại phải còn cười đấy sao, sau buổi tối như thế nào lại thay đổi?

      “Cái gì mà gọi là có đắc tội với ta hay , ngươi có biết , nửa đêm chạy đến nhà xí tìm ta, tiếp theo ngượng ngùng thừa nhận mê luyến ta, biết xấu hổ, nhưng vẫn là ta tự kỷ, ai za ngươi nghe xem có được ” trước mặt nàng là bát mì được bưng lên, nàng cầm chiếc đũa gắp miếng lớn lấp đầy vào trong miệng.

      “Nữ nhân đều thích ở sau lưng người khác huyên thuyên sao?” Sở Hạo đột nhiên đến trước mặt của nàng hỏi.

      Ngữ Diên bị hoảng sợ, mì ở trong miệng liền lập tức liền bị phun ra ngoài, rất may đều đọng ở mặt Sở Hạo, phải mặt , mà là mặt nạ da người ở mặt.

      Sở Hạo thấy thế liền với lấy khăn tay hướng mặt xoa xoa, nhìn chằm chằm vào nàng tức giận : “Xú nữ nhân ngươi muốn chết sao?”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy liền đứng dậy vỗ cái bàn cái hét lên: “Ngươi mới là xú nữ nhân, ta bây giờ là nam nhân, còn nữa ngươi có biết mình vừa mới để cho ta nhận lấy biết bao nhiêu tổn hại hay ?” Cái này ràng chính là đánh đòn phủ đầu

      “. . . . . . ?” Sở Hạo cùng Béo lão nhân đều ngây người nhìn xuống, nàng rốt cuộc là bị thương tổn sao? Hình như là Sở Hạo bị phun vào mặt đấy chứ?

      “Ngươi có biết hay ngươi học tập biểu ca nghiệt của ngươi đột nhiên xuất làm ta giật cả mình, làm trái tim của ta kinh hoàng chỉ thế còn làm huyết áp lên cao, choáng váng đầu óc ù tai, những điều này là do hậu quả của kinh hãi, ta còn chưa bắt ngươi trả tiền vì tinh thần bị tổn thất đâu, ngươi còn rống cái gì nha?”

      “Ngươi. . . . . .”

      “Ngươi cái gì mà ngươi, còn có nữa, mì của ta ở trong miệng, ngươi đột nhiên xuất , khiến nó bay qua, cái này gọi là cưỡng gian thần kinh của ta, tự nhiên có thể đạt tới cưỡng hiếp có mục đích” nàng trực tiếp hét lên đánh gãy lời của .

      “Cái gì? Thần kinh cũng có thể cưỡng gian” Sở Hạo quả thực bị lời của nàng làm cho sửng sốt, mà tức giận lúc trước của bất tri bất giác dần dần tán .

      “Đúng vậy nha, ngươi thừa nhận sao? Ngươi cố ý làm ta sợ nhảy dựng lên, cố ý để cho ta trước mặt ngươi phun ra, tiếp theo nước miếng của ta dính đọng lại mặt của ngươi, cái này được tính là gián tiếp hôn môi, điều này chẳng lẽ còn phải là cưỡng gian thần kinh của ta sao? A a a, ta sớm nhìn ra ngươi đối với ta có ý rồi, nhưng thể tưởng được ngươi lại giảo hoạt như thế a, quên , xem ngươi mê luyến ta như thế, ta liền so đo với ngươi” nàng tức giận trừng mắt nhìn , giây sau, đợi hồi phục rất nhanh chạy lên lầu.

      Sở Hạo ngây ra lúc rốt cục cũng phản ứng lại, vì thế hét lên: “Ngươi đứng lại đó cho ta, ta muốn giết ngươi” tuấn như thế, mà lại bị thành ra như vậy? Đây quả thực là nhục nhã vô cùng, béo lão nhân thấy thế liền lôi ngồi xuống, “Bình tĩnh, bình tĩnh, OK?”

      Tiếng rống giận dữ của , tất nhiên tất cả đều truyền vào trong lỗ tai của nàng, cho nên cước bộ trở về phòng nhanh hơn, vừa tiến vào trong phòng, nàng liền đóng cửa lại, tiếp theo là vỗ ngực cái thầm , làm ta sợ muốn chết, may mắn ta đánh đòn phủ đầu trước, ai, tuy rằng phải là tên nghiệt kia, nhưng ánh mắt của bắt chước rất giống, đặc biệt là thời điểm trừng mắt nhìn nàng, cùng Sở nghiệt trừng mắt nhìn nàng giống nhau, tuy rằng nàng biết phải, nhưng loại ánh mắt này vẫn làm cho người ta có chút khiếp đảm !

      “Ngươi ở đây sợ hãi cái gì thế?” Đột nhiên trong phòng vang lên thanh của nam nhân phi thường dễ nghe, lại làm cho nàng hoảng sợ.

      “Ai?” Giờ này khắc này, nàng lại đột nhiên cảm thấy ban ngày mà trong phòng lại hắc ám như thế.

      ‘Đông’ tiếng, nàng mở cánh cửa sổ bên cạnh ra.

      Ngữ Diên theo bản năng : “Hoa. . . . . . Hoa. . . . . . Hoa Trạch Loại?”

      “Thông minh” lời của nàng vừa toát ra, mái hiên Hoa Trạch Loại mới chậm rãi xuống, Ngữ Diên nhìn soái ca ngày nhớ đêm mong trước mặt này, trong lòng nhảy bùm bùm.

      “Trong lúc vô tình phát ngươi ở nơi này, thuận tiện sang đây xem xem” thanh Hoa Trạch Loại ôn nhu giống như gió thoảng qua làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Ngữ Diên nghe thấy như vậy, liền ngượng ngùng cười cười, nghĩ rằng, chẳng lẽ trời nghe được tiếng kêu la của mình, cố ý làm cho đến tìm mình hay sao?

      “Cái kia. . . . . . Cái kia ngươi là người của Di hoa cung?” Lần này gặp được , nàng nghĩ tốt nhất nên hiểu biết ràng.

      Hoa Trạch Loại gật gật đầu.

      “Kia. . . . . . Vậy ngươi là đại ma đầu giang hồ giết người chớp mắt?” Nàng nghi ngờ hỏi, bởi vì ở trong mắt cùng trong lòng của nàng, soái ca ôn nhu như thế, làm sao có thể giống đại ma đầu giết người chớp mắt đâu..?

      “Ta giết đều là những người nên chết, bọn họ cũng phải là người tốt” Hoa Trạch Loại cười cười đưa ra đáp án.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng cười cười, bởi vì nàng biết nên cái gì, nên giết giết sao? Mọi người đều có cha mẹ sao? Ai, ở cổ đại giết người hình như là phạm pháp, ngươi giết bị người khác giết, Đại Bi kịch của thời đại.

      “Ngươi nghĩ cái gì? Muốn ra ngoài dạo hay ?” cười cười hỏi.

      nơi nào?”

      “Sung Sướng Uyển” cười.

      Ngữ Diên nghe vậy lẩm bẩm tiếng, Sung Sướng Uyển? Tên này nghe thế nào cũng được tự nhiên, sung sướng, phải địa phương dành cho nam nhân, đây chẳng phải là. . . . . . . giây sau, nàng kinh ngạc nhìn hướng hỏi : “Ngươi là kỹ viện?”

      “Đúng vậy a, muốn cùng hay ?”

      Ngữ Diên nghe thấy như vậy, trong lòng liền cảm thấy mất mát, nguyên lai, cũng hoa tâm như thế, đều thích kỹ nữ ở kỹ viện? Chẳng lẽ soái ca đều là thích kỹ nữ hay sao? Nàng thăng bằng nghĩ.

      “Hôm nay ở Sung Sướng Uyển mỗi năm lần tụ hội, bởi vì Cầm Tiên hoa khôi bộc lộ tài năng, nàng hàng năm chỉ có đàn lần, nghe nàng tự nhận là tiếng đàn của nàng ở thiên hạ có ai có thể vượt qua, bản thân ta là có hứng thú xem, còn ngươi?” Hoa Trạch Loại ra lý do.

      “ Nếu nàng ta đánh đàn nghe hay, ngươi thích nàng sao?” Cũng biết bản thân mình hỏi đúng nhưng cảm thấy lo lắng nên từ trong mồm ra.

      Hoa Trạch Loại nghe thấy vậy ngây ra lúc, cười : “Cho đến tận bây giờ, còn chưa có nữ nhân nào có thể làm ta động lòng”

      Vẫn chưa có người nào ở trong tim của ? Kia. . . . . . Kia chứng tỏ nàng còn có cơ hội ? Cầm Tiên phải ? Có bổn tiểu thư cầm thần này ở đây, Cầm Tiên ngươi toán cá thí a, bổn tiểu thư tuyệt đối cho ngươi đựơc nổi bật ở trước mặt Hoa Trạch Loại , ta muốn đoạt giải quán quân, trong lòng nàng tru lên, giây sau : “Được, ta với ngươi , nhưng ngươi chờ chút nha” nàng lấy bút ra viết câu giấy, ta ra ngoài dạo hồi trở lại, hơn nữa còn cầm bàn trà đặt ở giấy, nàng nhìn : “Bổn thiếu gia chuẩn bị xong, chúng ta dạo kỹ viện

      Hoa Trạch Loại bị ngữ khí của nàng làm cho buồn cười, đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, mũi chân lướt chút, bọn họ liền như thần tiên bay ra ngoài.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 87: Công tâm kế (2)



      Bọn họ bước vào Sung Sướng Uyển có đãi ngộ tốt nhất, thứ nhất, Hoa Trạch Loại sớm bao gian phòng xa hoa, nghe phòng này muốn thuê phải tốn rất nhiều tiền, đặc biệt hôm nay, phòng này quả thực là giá trời, thứ hai, xác thực là tuấn thái quá rồi, vừa tiến đến, chỉ có ánh mắt nữ nhân bị hấp dẫn, mà cả ánh mắt của nam nhân tất cả cũng đều nhìn sang.

      “Công tử. . . . . .” Toàn bộ các kỹ nữ đều tập trung lại đây, lập tức đem nàng đẩy ra bên cạnh, mấy nữ nhân chết tiệt này có đem nàng để vào mắt hay ? Tốt xấu gì nàng tại cũng là soái ca ?

      “Ừ” Ngữ Diên chịu nổi khi thấy rất nhiều nữ nhân nhìn mình, liền lôi nữ nhân trong đó hỏi: “Bổn thiếu gia có đẹp trai ?”

      Kỹ nữ mặc hồng y nhìn nhìn nàng : “Rất tuấn tú a”

      “Vậy các người coi ta là khí sao?” Nàng cả giận .

      Hồng y nữ tử che miệng cười cười, “Công tử ngươi xem ngươi cái gì, bản thân mình cũng là mỹ nam tử hiếm có, chỉ là vị vừa rồi xuất chúng quá thôi, có cảm giác như thần tiên, ngươi nhìn xem ở trán có hạt chu sa, ở trong này ta chưa bao giờ thấy nam tử nào trán có chu sa, còn nữa, với người khác xác thực giống nhau, có cảm giác làm cho người ta tự giác muốn dựa vào”

      Ngữ Diên nhìn nàng liếc mắt cái thanh lạnh lùng : “Các ngươi nhìn thấy nam nhân đều muốn chạm vào sao?”

      Hồng y nữ tử cười : “Công tử, lời này của ngươi có điểm khó nghe rồi, chúng ta làm việc này cũng là bất đắc dĩ nha, tuy nhiên, nếu như nam nhân vừa rồi bao ta đêm, ta sẵn sàng tình nguyện” xong, ánh mắt lại nhìn về phía Hoa Trạch Loại ở xa xa

      Ngữ Diên nghe thấy vậy tức giận nghiến răng nghiến lợi, vì thế liền tới chỗ đám nữ nhân kia đẩy hết ra hét lên: “ là đại ca của ta, các ngươi tránh xa chút cho ta ” xong, trực tiếp nắm lấy tay Hoa Trạch Loại hướng lầu lên.

      Hoa Trạch Loại thấy thế mỉm cười, theo nàng chạy lên lầu.

      Dưới dẫn dắt của tiểu nhị, bọn họ rất nhanh tới phòng “ xa hoa”, ‘chữ thiên phòng số 2’, ở trong này chỉ có hai phòng là tốt nhất, đó chính là chữ thiên phòng thứ nhất, cùng chữ thiên phòng số hai, tất nhiên cả hai gian phòng này đều gần nhau, vị trí cũng vừa vặn đều đối diện với vũ đài.

      Ngữ Diên nhìn cửa sổ ở trong phòng, đó là cửa sổ gần sát đất rất lớn, đẩy cửa sổ ra chẳng khác nào đẩy cửa, cho nên, từ nơi này có thể nhìn ràng biểu diễn đài, nhìn đến đây, trong lòng nàng khỏi ca ngợi, người cổ đại nhanh như vậy biết làm cửa sổ gần sát mặt đất? là lợi hại!

      “Lại đây ngồi ” Hoa Trạch Loại .

      Ngữ Diên nghe vậy tới ngồi xuống : “Ta hình như chưa cho ngươi biết tên ta là gì đúng ? Ta gọi là Mộng Ngữ Diên, ngươi gọi ta là Ngữ Diên hay Diên nhi đều được” nàng cười .

      “Tên rất êm tai” ca ngợi .

      “Ngươi có biết chữ thiên phòng thứ nhất này là do ai bao hết ?” Ngữ Diên đột nhiên tò mò hỏi.

      Hoa Trạch Loại cười : “Chắc là quý nhân vừa có tiền vừa có quyền

      ” Cầm Tiên này danh tiếng rất nổi sao?” Nàng chống má hỏi.

      “Đều là giang hồ đồn đãi, năm trước truyền đến là đặc biệt lợi hại, cái gì mà tiếng đàn của Cầm Tiên như từ trời xuống đất, biết cảm động bao nhiêu người, mọi người đánh giá rất cao bằng câu, “khúc này chỉ bầu trời mới có, nhân gian có thể được nghe thấy vài lần” mấu chốt là nghe nàng dùng loại dụng cụ rất đặc biệt, có thể truyền ra thanh phi thường êm tai, cho tới nay trừ bỏ nàng ra ai có thể dùng dụng cụ này” bưng chén trà .

      Ngữ Diên nhíu mày, cái gì mà lợi hại như vậy? Chỉ có nàng mới dùng được, đây tột cùng là cái gì?

      “Để cho là ngựa chết hay là lừa chết rất nhanh biết được” Hoa Trạch Loại nhìn mày nàng rối rắm khỏi .

      Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, tiếp tục buôn chuyện “Ngươi , Cầm Tiên này có phải là đại mỹ nhân hay ?”

      “Cái này ta biết được, nhưng có người để thấy được dung nhan của nàng mà tốn ít châu báu”

      “Được rồi được rồi, đều là nghe , ta còn nghe nàng đánh rắm so với mặt còn lớn hơn nhiều, cắt” nàng khinh thường liếc mắt cái, như thế nào truyền thuyết là Nguyệt Nguyệt thân đâu? là!

      Hoa Trạch Loại nghe thấy vậy cười cười trả lời.

      Ngữ Diên đột nhiên phát mình có điểm thô tục, liền ngượng ngùng cười cười, lúc này, đột nhiên nhớ ra cái gì đó hỏi: “Thủ hạ của ngươi đâu?” Nàng xem xem bốn phía cũng thấy bạch y nữ tử nào.

      Hoa Trạch Loại nhấp ngụm nước trà “Các nàng tất nhiên là tự làm chuyện của mình”

      Ngữ Diên thấy muốn nhiều lời, tự nhiên cũng hỏi nhiều vì thế đứng ở cửa sổ xuống quan sát, nhưng đột nhiên thoáng nhìn phía dưới rất nhiều nữ nhân đứng ở vũ đài bên cạnh nhìn chằm chằm vào vị trí của nàng, , chuẩn xác mà là nhìn chằm chằm vào Hoa Trạch Loại, còn có ít nhìn vào phòng bên cạnh của nàng.

      Nàng tò mò cúi đầu nhìn xem cách vách đến tột cùng là nhân vật như thế nào, đáng tiếc cổ cùng thân có chặt đứt cũng nhìn thấy cái gì, mắt thấy căn bản là thấy người phòng bên, vì thế, nàng liền tới bên người của Hoa Trạch Loại chặn tầm mắt của , tự nhiên cũng chặn tầm mắt của các nữ nhân phía dưới.

      Hoa Trạch Loại cười cười, tiếp tục uống ngụm trà : “Đừng để ý tới các nàng”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy mặt lập tức đỏ bừng, nàng làm cái gì vậy nha? giây sau, gấp: “Ta. . . . . . Ta ra ngoài chút”

      “Ách? Có việc?” Hoa Trạch Loại khó hiểu.

      . . . . . . có việc gì , ta phương tiện (*)” nàng ngượng ngùng cười cười, trong lòng vẫn suy nghĩ tìm tòi đến tột cùng, nữ tử Cầm Tiên này là người như thế nào vậy .

      (*) phương tiện: đại tiểu tiện

      “Vậy lúc nào trở về?”

      “Rất nhanh rất nhanh, a, đúng rồi, ta. . . . . . Ta sau khi rời khỏi đây ngươi nên nhìn những thứ tầm thướng ở phía dưới này ” nàng nhắc nhở.

      Hoa Trạch Loại cười cười hỏi: “Đây là vì sao?”

      Vì sao? Đúng rồi, đến tột cùng là vì sao cho nhìn? Lúc này, trong lòng nàng cho nàng biết, ngươi là ghen đúng , vì thế, nàng hít sâu hơi, sợ cái gì nha, thích chính là thích, thích chính là thích, nàng là nữ nhân của thế kỷ 21 sợ gì chứ? Vì thế : “Bởi vì ta thích ngươi, cho nên, ta thích ngươi nhìn người khác” xong những lời này, cũng đợi Hoa Trạch Loại hồi phục, trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài.

      lúc sau, Hoa Trạch Loại đột nhiên nở nụ cười, ở giang hồ có rất nhiều nữ hài tử cho biết, có điều đại bộ phận đều quanh co lòng vòng , hoặc là tìm người có vẻ nổi danh trong chốn giang hồ mà , mà nàng dũng cảm thẳng thắn như thế khiến kinh ngạc thôi.

      Sau nửa canh giờ

      Dưới lầu người đến càng nhiều, đến lát sau, dưới lầu người muốn ngồi kín hết chỗ, trừ bỏ vũ đài, tất cả nơi khác đều đứng đầy người, cần nghĩ, mọi người hẳn là đều hướng về phía danh hiệu của Cầm Tiên mà đến, đại bộ phận người cùng giống suy nghĩ của , chính là tò mò đến đây xem mà thôi.

      bao lâu sau, tú bà lên khán đài cười cười đối với người phía dưới vung khăn tay : “Cảm tạ các vị công tử chiếu cố đến đây, hôm nay là ngày mỗi năm lần Cầm Tiên lên đài, ta biết rất nhiều quan lớn đại nhân đều từ nơi xa đến đây, các vị yên tâm, Cầm Tiên nhất định để cho các vị thất vọng ” tú bà nhìn đám người kín hết chỗ, miệng cười đều thể khép lại.

      “Nhanh chút bắt đầu

      “Chính là chính là”

      Người ở phía dưới thích nàng vô nghĩa nhiều lời, liền thúc giục, tú bà cười cười tiếp tục : “Các vị nên gấp gáp, Cầm Tiên còn chuẩn bị, năm nay vẫn quy củ như cũ, ai ra bạc nhiều nhất, Cầm Tiên của chúng ta cùng buổi tối, mọi người nhất định phải tranh thủ nha” nàng bắt đầu bỏ phiếu .

      biết, ngươi mau để cho nàng xuất

      “Chính là”

      Tú bà che miệng cười cười, bao lâu, vài nam tuổi tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng xách cái đàn trời giá đặt ở võ đài, tất cả mọi người đều ngưng hô hấp,cái đàn trời này nghe là dùng cái gì mà ngàn năm làm thành, dù sao chính là đắt tiền mới đạt cầu, hơn nữa, bọn họ Đông Tây cũng đều chưa có gặp qua, cái này phải là đàn tranh, nghe có rất nhiều bàn phím, dù sao này biết là chơi kiểu gì, nghe ở trong tay nàng chơi đùa đặc biệt nhanh.

      Ngữ Diên đứng ở đằng xa nhìn vật này, trong lòng bị dọa , đây là thần kỳ? Piano? Cổ đại còn có Piano sao? Hay là. . . . . . Hay là có người cũng giống như nàng bị quay trở lại đây? Đến tột cùng là người nào cũng xuyên qua? Xem ra, nàng cũng có hứng thú muốn biết vị cầm sư phó này là ai!

      bao lâu, nữ tử mặc vô cùng thanh lịch, nàng cả người mặc quần áo màu hồng nhạt, ở trong trung ngừng tung bay, bởi vậy có thể phán đoán, quần áo của người này rất đắt, mà mặt nàng lúc này mang theo khăn lụa che mặt, chỉ chừa đôi mắt to đen nhánh chợt lóe lên giống như những giọt nước , nàng được nha hoàn nâng hạ chậm rì rì tiêu sái lên đài, nàng đối với mọi người xoay người chào.

      Mọi người ngây ngốc nhìn nàng, khi nàng vừa ra tới khiến cho mọi người cảm thấy phảng phất như là tiên nữ buông xuống.

      “Tiểu nữ tử Cầm Doanh cám ơn mọi người chiếu cố đến đây ” thanh của nàng nũng nịu làm cho mỗi người đàn ông trong lòng đều ngọt như chất mật.

      Lời của nàng vừa xong, liền ngồi ở ghế cao, bàn chân đạp vào cái ghế gỗ ở phía dưới, vươn bàn tay trắng nõn trơn mềm, mọi người ngừng hô hấp nhìn nàng, Cầm Doanh cười cười, ngón tay bắt đầu nhàng đánh đàn ‘ Piano ’.

      ‘Đinh’ tiếng, dấu hiệu thứ nhất của đàn ra, Ngữ Diên liền biết đó là loại đàn cùng loại với piano, tuy rằng cùng thuộc loại đàn gỗ, nhưng là chất lượng của loại gỗ này giống với đàn ở thế kỷ 21, xem ra nữ nhân này cũng chọn vật thích hợp cùng với người chế tác có trình độ rất cao, bởi vậy tiếng đàn này có thể so sánh với đàn Piano bình thường .

      Ở cổ đại, chỉ sợ có mấy người đánh được loại đàn này, chẳng qua. . . . . . Piano tuy đẹp, nhưng tiếng đàn của nàng cũng xuất chúng, mà tiếng đàn của nàng bình thường như thế còn có thể làm cho mọi người tâng bốc thán phục, đại khái là vì cái đàn này người khác đánh được, mà nàng lại có thể đánh ra thanh so với đàn tranh còn xúc động gấp trăm lần, tự nhiên, xưng hô Cầm Tiên liền rơi vào đầu nàng.

      Cầm Tiên phải ? Nàng ở trong lòng cười nhạt chút, có lẽ ngươi trước kia có thể kêu Cầm Tiên, nhưng là ngươi hôm nay gặp được ta, khóe miệng nàng đột nhiên giơ lên nụ cười vô cùng quỷ dị, gặp được ta, ta cho ngươi xem trò hay!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 88: Công tâm kế (3)



      Thanh nổi trội của ‘ Piano ’ truyền khắp toàn bộ Sung Sướng Uyển, mọi người đều si mê nghe tiếng đàn này, mỗi người đều biểu ra bộ dáng vô cùng say mê .

      Cầm Doanh ngước mắt nhìn nhìn mọi người, khóe miệng treo lên vẻ đắc ý tươi cười, xem ra, năm nay giá trị bản thân lại tăng lên rồi!

      bao lâu, hai khúc thầm lặng lẻ kết thúc, tất cả mọi người phát ra tiếng ca ngợi, đối với nàng dựng thẳng ngón tay cái lên, tú bà thấy thế liền tới cười : “Cầm Tiên chính là Cầm Tiên a, quả nhiên giống bình thường a, các vị, ai muốn nhìn thấy dung mạo của Cầm Tiên? Ai lại muốn cùng Cầm Tiên ăn uống bữa tối đây?” Nàng cười cười .

      “Ta ra trăm lượng bạc”

      Phía dưới người nam nhân sảng khoái , nam nhân phía dưới thấy thế cũng đều lên kêu giá, nhưng tú bà nhưng có gì vui sướng, năm nay sao lại thế này, phòng trang nhã lầu như thế nào mà cái cũng chưa kêu giá? Căn cứ vào ngày trước sớm bắt đầu kêu giá.

      Cầm Doanh thấy thế cũng sốt ruột, nàng đứng dậy, vào giữa vũ đài, đối với mọi người cười cười, nàng biết bọn họ đều là giả bộ, còn phải chờ giá lên cao, mới có thể kêu sao? Năm này, nàng phải là vạn lượng hoàng kim mới ăn bữa cơm! tại mới mấy trăm lượng bạc, còn sớm quá!

      “Năm trăm lượng bạc” lại có tên kêu lên.

      “Mọi người nhiệt tình ra giá a, cùng với mình Cầm Tiên ở chung buổi tối, làm các ngươi sung sướng giống như thần tiên ” tú bà dụ hoặc .

      ngàn lượng bạc” nghe Tú bà rao hàng, có người thiếu kiên nhẫn bắt đầu kêu giá cả .

      “Năm trăm lượng hoàng kim” rốt cục cũng có người ra hoàng kim .

      “Tám trăm lượng hoàng kim”

      ngàn lượng hoàng kim” lầu trong phòng trang nhã xa hoa phát ra tiếng gào.

      Tú bà nghe thấy vậy miệng đều cười ngớt, trời ạ, ngàn lượng hoàng kim, đây chính là gấp đôi năm trước nha, mọi người nghe thấy lầu quát to như vậy đều ngậm miệng lại, ngàn lượng hoàng kim nhiều lắm, ra nổi, cũng đủ thực lực này.

      ngàn lượng hoàng kim mua khúc như vậy, lầu cũng đừng quá phân biệt đẳng cấp thế chứ” bất chợt, thanh vô cùng êm tai truyền ra, Ngữ Diên từ phía sau đài tới.

      Mọi người đều ngây ngẩn cả người, nàng lúc này mặc áo màu vàng nhạt quần trắng, lộ vai, phe phẩy quạt mỏng từ từ lên, nguyên bản nàng chính là đại mỹ nhân, còn cố ý đeo ít đồ trang sức trang nhã, người còn có mùi riêng đặc biệt.

      Tất cả mọi người giật mình nhìn nàng, hồn đều bị nàng tha rồi.

      Tú bà thất thần, nàng là ai? Ở nơi này khi nào tuyệt đại giai nhân như vậy? Cầm Doanh giờ phút này cũng lặng yên ở chỗ ngồi biết nên cái gì, nữ nhân này như thế nào lại đẹp như vậy, xinh đẹp như nàng mà còn cảm thấy bằng.

      Thay đổi toàn bộ trang phục nàng đối với mọi người cười cười, nhất thời nam nhân phía dưới trong giây đều bị giết rồi, “Tiểu nữ tử tên là Cầm Thần, nghe thấy Cầm Tiên kỹ thuật rất cao, cố ý lại đây khiêu chiến, ngươi ngại chứ?” Nàng nhìn hướng Cầm doanh hỏi.

      Bị dung mạo của nàng làm cho rung động Cầm Doanh chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu, Ngữ Diên thấy thế chậm rãi ngồi ở ghế, nàng ngước mắt nhìn thoáng qua Hoa Trạch Loại ở phòng chữ thiên số hai, thấy bưng chén trà tò mò nhìn nàng, vì thế nàng hướng thản nhiên cười.

      ‘Đông. . . . . . Đinh. . . . . . Đinh. . . . . . ’ nàng đánh lên tác phẩm Lương Chúc kinh điển nhất .

      Mọi người ngưng thở nghe làn điệu này giống như ca khúc, đúng lúc này, Ngữ Diên bên nhàng gảy đàn ca khúc cảm động vô cùng, bên chậm rãi : “Đây là câu chuyện xưa về tình cảm động lòng người, réo rắt thảm thiết” thanh trong suốt của nàng chậm rãi vang lên.

      “Chúc viên ngoại có nữ nhi tên là Đài, nữ tử xinh đẹp thông minh, thuở thích đọc sách, bởi vậy nàng nữ giả nam trang, đến trường học ở Hàng Châu học. đường, bất ngờ gặp gỡ thư sinh Lương Sơn Bá học cùng trường, hai người là bạn đồng môn, hỗ trợ lẫn nhau học vui, ở thảo cái cầu đình thượng dúm đất vì hương, kết nghĩa kim lan, từ nay về sau, cùng trường cùng học, như hình với bong. Lương Chúc đồng học ba năm, tình sâu như biển, Đài Sơn Bá, nhưng Sơn Bá lại thủy chung biết nàng là nữ tử, phận nữ nhi phải nghe lời cha mẹ. Đài đánh phải hồi hương, tại mười tám dặm đường đưa tiễn, Đài ngừng mượn vật nhằm toan tính, ám chỉ tình , chờ Sơn Bá Chúc gia cầu hôn cha đưa Đài gả cho con của Thái Thú Mã Văn Tài. Hai người cùng nhau gặp gỡ, hai mắt đẫm lệ, lập nhiều lời thề: sinh thể cùng ngày, nhưng chết cùng huyệt! Sau Sơn Bá từ u buồn thành -mạnh mẽ, lâu bỏ mình. Đài bị bắt xuất giá đường vòng đến trước mộ Lương Sơn Bá tế biệt. Chúc Đài buồn bã thảm thiết dưới cảm ứng, phong vũ lôi điện mãnh liệt, phần mộ mở ra, Đài nhanh nhẹn nhảy vào bên trong, phần mộ hợp lại khép, gió ngừng mưa tạnh, cầu vồng treo cao, Lương Chúc hóa thành Hồ Điệp, ở nhân gian bay lượn”

      Thanh động lòng người của nàng, phối hợp với sắc đẹp hơn nữa là tình của tác phẩm kinh điển Lương Chúc, mọi người cũng biết nước mắt sao lại đều chậm rãi chảy xuống như thế, các kỹ nữ tất cả đều nhịn được ríu rít nức nở, đúng lúc này, theo tiếng đàn duyên dáng của nàng, ngoài cửa đột nhiên tràn vào rất nhiều Hồ Điệp, Hồ Điệp này đều vây quanh ở cạnh nàng nhảy múa, mọi người khinh ngạc tán thưởng biết nên cái gì, lầu phòng quý tộc các nam nhân đều đứng lên, khắc đều thấy thần kỳ như thế .

      Ngữ Diên trong lòng cười thầm, may mắn lần trước cùng tinh linh làm giao dịch, lúc này đây, nhóm Hồ Điệp mới có thể tới đúng hẹn, nàng lúc trước rời đó là vào trong vườn hoa tìm kiếm tinh linh, để báo cho Hồ Điệp biết để đến hỗ trợ.

      Ngữ Diên cuối cùng cũng dừng tiếng đàn lại, tất cả mọi người vẫn chưa dịu , nàng cười cười đứng dậy, “Tiểu nữ tử trình diễn vụng về” nàng dịu dàng mà cười.

      “Hai ngàn lượng hoàng kim mong cùng tiểu thư theo giúp ta ăn bữa cơm” lầu trong phòng trang nhã nam nhân đứng ở cửa sổ ánh mắt thán phục nhìn nàng.

      Mọi người nghe tiếng quát to giá cao trời như vậy, lại khiếp sợ, tự nhiên còn có người so với còn giá cao hơn, Ngữ Diên cười cười : “Thực xin lỗi, ta phải người ở Sung Sướng Uyển, ta tới đây, cũng là muốn gặp Cầm Tiên muội muội, hơn nữa, ta cũng có hẹn”

      Mọi người nghe thấy vậy, “Ai?” Ai có thể may mắn cùng tiên nữ này cùng nhau uống.

      Ngữ diên cười cười, chuẩn bị chỉ vào Hoa trạch loại ở lầu, lại đột nhiên có cảm giác trời đất xoay chuyển, giây sau, nàng liền biết mình bị người ôm vào trong lòng, nàng vội vàng cười ngước mắt nhìn lại, bởi vì nàng biết nhất định là Hoa Trạch Loại, ngước mắt lên nhìn trong nháy mắt đó, nụ cười của nàng đông lại, ánh mắt trừng lên so với mắt trâu còn lớn hơn, bởi vì nàng nhìn qua đó là tuấn nhan của nghiệt

      “Nương tử, ngươi lại chạy làm sao đâu vậy, phải là làm cho bổn vương lo lắng sao?” Sở Hạo ôm lấy nàng xoay tròn, đối với nàng lộ ra chiêu bài tươi cười, nhưng mà tươi cười mê người như thế, giờ phút này ở trong lòng Ngữ Diên lại có vẻ hết sức u ám. . . . . .

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 89: Hoa Trạch Loại vẫn là Phượng Ly Ca, thân phận ra sao?


      Ngữ Diên cứ ngây ngốc bị ôm vào trong ngực như vậy rơi mặt đất, giờ này khắc này đầu của nàng đều trống rỗng, sao lại thế này, . . . . . . làm sao có thể đột nhiên chạy tới đây? !

      Mọi người nhìn thấy nam nhân khí phách như thế nhất thời hít vào hơi, trong kỹ viện có người thân phận quý tộc lặng yên vài giây rồi la lên: “Đây là vương gia bậc nhất ở kinh thành, Cung thân vương” lời của vừa dứt, ngoài cửa tiến đến rất nhiều đội ngũ vô cùng dũng mãnh, bọn họ toàn bộ đều đứng vững, cần nghĩ, những người này nhất định đều là do Sở nghiệt mang đến .

      Mọi người nghe thấy vậy hoảng sợ thôi, vương gia bậc nhất kinh thành làm sao lại tới đây? giây sau, toàn bộ người phía dưới kỹ viện quỳ gối hô to, “Vương gia cát tường”

      Sở Hạo cười cười : “Các vị cần như thế, bổn vương cùng ái phi cãi nhau thôi, đúng , làm cho bổn vương phải đuổi tới nơi này đến nhận sai ” xong nhìn về phía Ngữ Diên ôn nhu : “Nương tử, đừng làm rộn, về nhà

      Ngữ Diên nghe vậy lại ngây ngốc biết làm sao, đây là có chuyện gì? là Ultraman thân hay là Avatar thân? Mọi người đứng dậy cười cười, Vương Phi mê người, Vương gia tuấn tú, là trời sinh đôi a!

      Đúng lúc này, ‘ Hoa Trạch Loại ’ xoay tròn cái, từ phòng số 2 nhảy xuống khán đài, mở cây quạt màu trắng ra thong dong cười : “Vương gia lâu gặp”

      Hai nam nhân tuấn đồng thời đứng ở võ đài, phía dưới các nữ nhân đều hoảng sợ biết phải hình dung như thế nào rồi, Sở Hạo cùng tuấn khí giống nhau, người là dương cương khí, người là ôn nhu khí, giống như là cương nhu, hai nam nhân tuấn mỹ đồng thời cười cười.

      Sở Hạo nhìn nhìn : “ thể tưởng được mọi người khó tìm được Cung chủ Di Hoa Cung tự nhiên lại có thể nhàn nhã đợi ở chỗ này hưởng thụ sung sướng”

      Mọi người nghe thấy vậy liền kinh hãi, Di Hoa cung đại ma đầu Phượng Ly Ca sao? giây sau, mọi người liền chạy ra phía ngoài, mất vài giây đồng hồ , nơi này còn vài người rồi, phải biết rằng, ai dám đắc tội với Di hoa cung, kết cục chết vô cùng thê thảm.

      “Vương gia cũng phải như thế sao?” cười cười , chút kinh hoảng

      Sở Hạo nghe thấy vậy cười lạnh tiếng, “Bổn vương sao có thể so sánh với đại ma đầu của võ lâm, Phượng Ly Ca ngươi” ngữ khí của bên trong có chút châm chọc.

      “Cái gì? Phượng Ly Ca?” Ngữ Diên ngây ra lúc, ai kêu là Phượng Ly Ca, phải là Hoa Trạch Loại đấy sao?

      Sở Hạo cười : “Như thế nào? Chẳng lẽ lời của ma đầu đều làm cho ngươi tin sao?”

      “Này. . . . . .”

      Phượng Ly Ca nhìn về phía ánh mắt kinh ngạc của nàng, ngượng ngùng cười cười mang theo ngữ khí xin lỗi : “ ngại quá, Hoa Trạch Loại là ngoại hiệu ta tùy tiện lấy, ngươi cảm thấy như thế nào? So với Phượng Ly Ca cái nào hay hơn?”

      “Ta nghĩ, tên của ngươi có nhiều loại như vậy nhất định cũng có nhiều loại thân phận thú vị ” Sở Hạo đột nhiên thình lình ra câu.

      Ngữ Diên ngây ra lúc, ách. . . . . . Đây là ý gì, nhiều loại thân phận, chẳng lẽ thân phận của biến hóa thành nhiều loại sao? Như vậy, đến tột cùng là thân phận gì ?

      “Bổn vương khuyên ngươi, tự giải quyết cho tốt” Sở Hạo nhắc nhở.

      Phượng Ly Ca cười cười, “Sư huynh, ta còn là tiểu sư đệ của ngươi rồi, ta nên làm cái gì, nên làm cái gì, ta nghĩ so với ngươi càng ràng hơn, cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, có lẽ làm sư đệ như ta đây, vẫn là muốn cho ngươi biết câu, ta Phượng Ly Ca làm việc luôn quang minh lỗi lạc, về sau ngươi nhất định hiểu ”

      “Đối với ngươi cần , ta là quan, ngươi là ma đầu giết người cũng là người mà triều đình muốn bắt, ngươi vẫn là trông nom quản ý bản thân cho tốt” mặt Sở Hạo chút thay đổi .

      Ngữ Diên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sư huynh, sư đệ, Phượng Ly Ca cùng với Sở Hạo đến tột cùng là quan hệ gì, nếu là sư huynh sư đệ, tại lại giống như kẻ thù? Giữa bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, còn có, thân phận Phượng Ly Ca là cái gì, nếu , làm sao có thể cùng Vương gia trở thành sư huynh sư đệ ? Trong đầu Ngữ Diên ngừng toát ra dấu chấm hỏi, mà chung quy tìm thấy đáp án.

      Phượng Ly Ca đối với việc cười nhạo cũng tức giận, quay sang Ngữ Diên bên người : “Trước kia dối chỉ là muốn giải trí, nhưng Phượng Ly Ca ta đối với ngươi có bất kỳ ý đồ gì, ngươi có tin tưởng ta ?” nhìn chằm chằm nàng hỏi.

      “Ngươi muốn nàng tin tưởng đại ma đầu ngươi này?” Sở Hạo đột nhiên cười lạnh .

      Ngữ Diên nhìn về phía mắt của , đôi mắt đó tinh thuần cỡ nào, nàng tin tưởng nhất định là có nỗi khổ, nếu , căn bản là cứu các nàng, vì thế, nàng dựa vào cảm giác của mình : “Mặc kệ ngươi là Hoa trạch Loại hay là Phượng Ly Ca, ta đều tin tưởng ngươi”

      Phượng Ly Ca nghe thấy vậy cười ha hả, “Thiên hạ có ngươi làm tri kỷ là đủ rồi, lần sau gặp mặt, ta bồi thường cho ngươi tốt, tạm biệt” lời của vừa xong, cứ như vậy mà biến mất.

      Sở Hạo nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Ngươi dựa vào cái gì tin tưởng ? Ngươi chẳng lẽ biết cái tên mà cũng lừa ngươi? Hơn nữa, ngươi cũng biết thân phận của đến tột cùng là như thế nào, mà còn dám mơ tưởng như thế?”

      Ngữ Diên nhìn về phía : “Ta đến tột cùng biết thân phận của là gì, cũng biết tại sao là sư đệ của ngươi, càng biết các ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ biết là, cứu chúng ta, như thế đủ rồi hơn nữa, ta tin tưởng, nhất định là có nỗi khổ, kỳ rất nhiều chuyện cũng phải nhìn ở bề ngoài, ta nghĩ, nhất định là có nỗi khổ gì đó, tóm lại, ta tin tưởng ” Ngữ Diên xong, sợ phát hỏa, liền luôn ra phía ngoài.

      Sở Hạo ngây ra lúc nhìn về phía nàng vội vã rời , ngước mắt nhìn phòng Chữ Thiên số chút, phòng này đến tột cùng là người như thế nào, vì sao vẫn đóng chặt cửa sổ, giây sau, nghĩ nhiều mà ra ngoài

      Náo nhiệt lúc đầu của kỹ viện lập tức xuống, bên trong phòng Chữ Thiên số 1 truyền ra thanh hùng hậu mà ca ngợi: “Nàng luôn làm cho người khác kinh ngạc”

      Lời này của vừa xong, liền có người trả lời, “Hoàng thượng, Cung Vương Phi hay làm cho người khác giật mình, vừa rồi nhiều Hồ Điệp đều nghe tiếng như vậy mà đến, quá thần kỳ”

      Sở Thiên uống ngụm nước trà cười cười, “Đúng vậy a, nàng luôn có thể đến cho người ta kinh hỉ vô hạn, xem ra, cải trang vi hành cũng có sai”

      “Hoàng thượng chúng ta bây giờ còn tiếp tục cải trang vi hành ?” Lão thái giám hỏi.

      Sở Thiên nghe vậy đứng dậy cười : “ được, ta nghĩ so với cải trang vi hành, ta càng muốn cùng nàng tâm , thôi, hồi cung”

      “Vâng” lão thái giám liền mở cửa, ngoài cửa Cẩm y vệ mặc thường phục liền theo sát rời khỏi nơi này.

      Cùng lúc này, Ngữ Diên cùng Sở Hạo ngồi trong xe ngựa, Tiểu Hương cùng Béo lão nhân ngồi trong cái xe ngựa khác, mà giá mã sư phó tất nhiên là có thể trở về nhà .

      khí bên trong xe có chút quỷ dị, Ngữ Diên biết nên như thế nào, làm sao có thể đột nhiên đến đây? Đúng là cũng quá nhanh ?

      Sở Hạo nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc trước nàng đột nhiên rời để lại tờ giấy, Kiếm theo báo cho biết, nàng cùng Phượng Ly Ca Sung Sướng Uyển, cũng biết tại sao mình lại luôn giận dữ như thế, vì thế, để cho Kiếm đem Gia gia cùng Tiểu Hương hồi phủ, mà liền thay đổi bộ quần áo, xé mặt nạ đến Sung Sướng Uyển.

      Kỳ luôn luôn ở trong đám người, nhất cử nhất động của nàng, tự nhiên đều ở trong mắt , vốn tưởng rằng nàng đánh được loại đàn kia, lại nghĩ rằng, tiếng đàn của nàng lại trong trẻo lưu chuyển cùng với linh hồn thâm tình từ lời , làm cho người ta bất tri bất giác dung nhập để ý cảnh bên trong hơn nữa cảm động sâu bên trong, nhìn đến mọi người vì nàng đều vung tiền như rác, chôn dấu ghen tuông nho ở trong lòng mà thôi, hề nghĩ ngợi liền bay qua, bởi vậy mới có màn vừa rồi.

      “Khụ khụ” Ngữ Diên giả vờ ho khan tiếng hỏi: “Cái kia. . . . . . Cái kia ngươi có nhìn thấy Sở Tam ?” Kỳ lên xe khắc, nàng liền phát ra thấy Sở Tam, nhưng nhìn đến mặt đen như đít nồi nàng cũng dám hỏi.

      Sở Hạo ngây ra lúc, mở mắt nhìn về phía nàng hỏi: “Như thế nào? Ngươi quan tâm đến phải ?”

      “Ta. . . . . . Chúng ta tốt xấu gì cũng là ở cùng nhau nha, còn nữa, Sở Tam là người rất tốt, rồi, ta cũng chưa với câu” nàng than tiếng, tiếc nuối loại tình cảm vừa nhảy vào, ai, tại sao lại phải a, ngươi rồi, ta về sau mắng ai đây, khó có được người trông giống Sở nghiệt, ta vừa vặn có thể trút giận, cái này, ai, ngay cả nơi trút giận cũng có.

      Sở Hạo thấy nàng có chút mất mát, trong lòng khỏi dâng lên tia ấm áp, xem ra, nàng cũng phải là người có tim phổi, ít nhất còn hiểu biết quan tâm đến người khác, chính là biết đến phương pháp ‘quan tâm’ này của nàng.

      “Kỳ ta cùng Gia gia chính là ra ngoài tản bộ mà thôi” nàng liền trở lại chuyện chính , nghe , bắt cóc Gia gia nếu mà bị bắt được kết cục hết sức bi thảm

      “Gia gia muốn cùng ngươi rời ” Sở Hạo theo bản năng cho nàng con đường, kỳ cho nàng con đường, cái thứ nhất là vì Gia gia lần nữa cầu thể tức giận làm nàng bỏ chạy, cái thứ hai là, trong lòng của cũng có ý tưởng như thế, bởi vì đột nhiên cảm thấy nàng rất thú vị, có lẽ, nên nhận thức lại chút xem nàng đến tột cùng là nữ nhân như thế nào!

      Ngữ Diên nghe thấy vậy gấp: “Đúng đúng đúng, ai, Gia gia vô cùng muốn rời , ta tuân theo, Gia gia rất tức giận, ở trong lịch sử, kính già trẻ là đạo đức tốt đẹp, cho nên, ta mạo hiểm bị người bắt phiêu lưu, đáp ứng gia gia vừa rồi, ngươi phải biết rằng, ta là rất có hiếu tâm, vì để cho các trưởng bối vui vẻ, ta tình nguyện hy sinh vui vẻ của mình” nàng so với hát nghe còn hoàn hảo hơn, lúc này trong lòng của nàng là bi ai, nha , nàng nên ghi danh vào học viện điện ảnh Bắc Kinh ai, nàng nghĩ tương lai có thể trở thành siêu sao, chỉ tiếc lại lưu lạc ở cổ đại diễn trò, bi ai a !

      Sở Hạo nghe thấy vậy đành nín cười, thèm nhắc lại, nhớ là lần thứ mấy nở nụ cười, tóm lại ở cùng chỗ với nàng, tươi cười luôn xuất mặt của , Mộng Ngữ Diên, lúc trước bổn vương thăm dò ngươi kỹ càng, bây giờ ngươi đừng mơ tưởng tìm cách trốn !

      đến Ngữ Diên lúc này trong lòng lại bi ai tới cực điểm, làm sao bây giờ, chẳng lẽ nàng cứ nhận thua như vậy, theo tên nghiệt này trở về cả đời làm chim hoàng yến?

      ! Nàng cần!

      Nàng muốn theo đuổi hạnh phúc, thế giới bên ngoài đẹp tốt, Phượng Ly Ca a, ăn ngon a, giang hồ a, có lực hấp dẫn cỡ nào, mà thời điểm nàng xem ‘ xạ điêu ’, liền ảo tưởng chính mình là ‘ Hoàng Dung ’, nay cái vũ đài giang hồ như vậy, nàng ‘ Hoàng Dung ’ này sao có thể còn chưa lên đài liền biến mất rồi, cho nên, nàng thể bị người mình thích trói chặt, nàng còn muốn giang hồ tìm kiếm ‘ Tĩnh ca ca ’ của nàng, suy tư sau lúc sau, nàng đột nhiên quỷ dị cười cười, nàng như thế nào ngốc như vậy, nàng còn có Trương vương bài đâu. . . . . .

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 90: Thần ăn xuất (1)


      Xe ngựa chạy như bay trở về.

      Lúc này, Sở Hạo nhắm mắt tựa vào bên trong xe nghỉ ngơi, Ngữ Diên nhìn tuấn nhan hoàn mỹ của có lông mi dài, cùng với đôi môi, nàng tự giác nuốt ngụm nước bọt, thần mã, soái ca ở cổ đại đều đẹp trai như vậy sao? Nếu cùng Phượng Ly Ca đều cởi hết nằm ở giường hiểu được là tình cảnh gì………

      “Nương tử đại nhân ngươi mau tới nha, Hạo nhi chờ ngươi lâu rồi” lộ ra vai đối với nàng dụ hoặc .

      “Nữ hiệp đại nhân, ca chờ ngươi lâu lắm, đến nha, người ta chỉ muốn ngươi thôi” đối với nàng quăng cái mị nhãn.

      “Ha ha, đến đây, bản nữ hiệp tại thương cả hai ngươi, mau thoát quần áo ra, ha ha” nàng chảy nước miếng tiếp.

      “Thoát nha thoát nha thoát, thoát nha thoát nha thoát nha thoát hảo tiên sinh thoát nha thoát” nàng say sưa reo hò.

      “Vương Phi ngươi đến tột cùng muốn thoát cái gì?” Đối mặt nhìn nàng như vào cõi thần tiên vũ trụ, muốn thấy nhưng thể trách, chính là lúc này đây, nàng luôn mồm ra thoát nha thoát, tiên sinh thoát, đến tột cùng là có ý tứ gì?

      Ngữ Diên bị lạnh giọng chất vấn giật mình tỉnh giấc, ý thức được chính mình thất thố, liền ngượng ngùng cười : “Tha nha tha nha, chạy nhanh tha nha, hảo tiên sinh tha sạch nhất” nàng liền lung tung vạch lên.

      Sở Hạo nghe vậy mặt vẫn như trước nhìn ra biểu tình gì, sau đó nhìn chằm chằm vào nàng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Vương Phi có phải có lời gì muốn hay ?”

      Ngữ Diên bị vấn đề này của làm cho kinh động chút, được rồi, ngươi muốn chủ động hỏi, nàng đành phải ra nghi hoặc từ đáy lòng, “Cái kia. . . . . . Ta. . . . . . Ta có thể cùng Gia gia bọn họ ngồi chiếc xe ngựa ?” Nàng liều mình đề nghị

      thể” hoàn toàn từ chối.

      “A? Vì sao. . . . . .” Nàng khó hiểu hỏi tới cùng.

      “Như thế nào? Cùng bổn vương ngồi ở trong xe ngựa khó chịu như vậy?” lạnh như băng lạnh hỏi.

      Ngữ Diên thấy lại lạnh giọng chất vấn như thế, biết trong lòng nhất định vô cùng tức giận, có vẻ như nàng lại làm cho mặt ánh sáng rồi, vì thế liền ngượng ngùng cười cười : “Ta. . . . . . Ta phải có ý này, ta chỉ là cảm thấy cùng Gia gia bọn họ ở trong xe có vẻ náo nhiệt hơn chút” nàng giải thích , trong lòng lại …, ta mới nghĩ ngồi cùng xe với mặt than ngươi, ngươi như vậy phải đổi thành khối băng .

      Sở Hạo nghe nàng giải thích như vậy, khóe miệng bứt lên tia khinh thường cười, “Ta nghĩ, ngươi muốn hỏi cái gì hỏi ?”

      Nàng nhìn ánh mắt khẳng định của , cúi đầu : “Đúng vậy, ta muốn hỏi phải chuyện này, kỳ . . . . . . Cái kia, ngươi cùng Hoa Trạch Loại à , là Phượng Ly Ca đến tột cùng là quan hệ gì?”

      Sở Hạo trầm mặc .

      Ngữ Diên thấy thế chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Ta nghe thấy gọi ngươi là sư huynh? Vậy các ngươi trước kia là huynh đệ đúng ? Nhưng vì sao bây giờ lại hận đối phương như thế? Ta xem ngươi nhìn thấy hình như thích, có vẻ như cũng thế, có phải các người có cái gì hiểu lầm hay ? Nha, để cho ta suy đoán được rồi, ta nghĩ, các ngươi nhất định là cùng thích nữ nhân sau đó ra tay quá nặng, cuối cùng tình cảm tan biến, đúng ?” Nàng bội phục tư duy suy luận của mình.

      Sở Hạo nghe thấy vậy nhìn về phía nàng : “ thể tưởng tượng được phi tử của bổn vương thêu dệt được chuyện xưa như thế, làm sao ngươi chúng ta là bởi vì tiếng khác nhau mà biến thành địch nhân?”

      Ngữ Diên nghe vậy bĩu môi : “Cái này còn phải chẳng có ý tứ gì sao? Như thế nào, ngươi vì sao lời nào, chẳng lẽ ta đoán sai rồi phải ? A, chẳng lẽ là. . . . . .” Nàng trong mắt lên tia giảo hoạt.

      “Là cái gì?” hỏi.

      “Là cả hai các ngươi đều rất suất rồi, trong mắt chấp nhận được đối phương nha? Ai, thể tưởng được nam nhân các ngươi cũng có lòng ghen tỵ mãnh liệt như thế, ta rất đúng đúng ? Ai, ngươi đừng có gì như thế, các ngươi đến tột cùng là có chuyện gì, ngươi có thể chút ? Ta cam đoan, ta nhất định là người nghe vô cùng tốt” nàng đưa tay ra , đối với tính bà tám của nàng, đối với quan hệ của bọn suy đoán trong đó sớm thay đổi rất nhiều, chính là, suy đoán dù sao cũng chính là suy đoán, nàng vẫn muốn biết chân tướng tình.

      Sở Hạo nhìn về phía nàng bà tám như thế cảnh cáo : “Ngươi tốt nhất là bớt lo chuyện của người khác

      “A, ta chõ mõm vào cái gì? Kỳ , ta chỉ là cảm thấy Phượng Ly Ca giống với loại người ngươi , ngươi là đại ma đầu, nhưng từng cứu chúng ta a, ta nghĩ, nhất định là có nỗi khổ ” bất kể như thế nào, nàng cũng có phương pháp đem nam nhân tuấn như thế cùng với đại ma đầu giết người nhập cùng chỗ.

      Hai mắt lợi hại như đao, hung hăng nhìn chằm chằm nàng trầm giọng : “Bổn vương cho ngươi biết, từ nay về sau ngươi tốt nhất ở trước mặt ta được nhắc tới ba chữ kia”

      Ngữ Diên thấy bá đạo như thế, vô cùng khó chịu, vì thế hề khiếp đảm trả lời “ là bằng hữu của ta” đúng vậy, là bằng hữu của nàng, người cứu tánh mạng của nàng đều là bằng hữu!

      “Bằng hữu?” Sở Hạo châm chọc cười cười, “Ngươi muốn cùng ma đầu làm bằng hữu?”

      “Ta , ở trong mắt ta phải ma đầu” nàng khẳng định .

      Sở Hạo nghe nàng khẳng định trả lời như thế, bất mãn vô cùng, vì thế thanh giương cao lên, ngữ khí cũng lạnh rất nhiều, “Ngươi nếu là còn làm trái với lệnh của ta, ta liền bóp chết ngươi” xong, còn vươn tay đe dọa.

      Ngữ Diên luôn luôn phải chịu đựng tính cáu kỉnh này của , nay còn bị như vậy, nàng hoàn toàn nổi giận đứng dậy hét lên: “Bóp ngươi ngoại trừ bóp còn có thể làm cái gì? Nếu ngươi thích bóp như vậy, ngươi nhanh về ôm Tình nhi của ngươi dùng sức bóp là được rồi, các ngươi từ đêm đen bóp đến hừng đông, ở từ lúc trời sáng bóp đến trời tối, bổn tiểu thư cũng thèm mang con mắt ra nhìn , hừ” nàng chỉ vào vô cùng phẫn nộ hét lên.

      Sở Hạo bị nàng chỉ trích như thế ngây ra lúc, đúng lúc này, người điều khiển xe ngựa điều khiển nhanh, cái bánh xe cẩn thận đặt ở tảng đá, Ngữ Diên lảo đảo cái thuận thế rồi ngã xuống, Sở Hạo hề nghĩ ngợi liền đưa tay ra đem nàng ôm vào trong lòng.

      Tất cả đều bất động, nàng nằm ở trong ngực của , nghe tiếng hít thở cấp tốc của , giây sau, nàng liền ngước mắt nhìn lại, cũng khéo cùng đôi mắt của vừa vặn nhìn nhau, giờ phút này tròng mắt của thâm trầm đen như mực, trong đó thủy triều che đậy như muốn trào ra, cơ hồ nhấn chìm nàng, như là bị sư tử nhìn thẳng vào con mồi, ngay cả khí lực rời tầm mắt cũng có, hai người cứ như vậy nhìn đối phương, tiếng hít thở trầm trọng càng ngày càng ràng.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì mà ôm ta thế, sắc. Sói” lặng hồi lâu, Ngữ Diên liền xấu hổ đẩy ra, về tới vị trí của mình, mà mặt của nàng sớm đỏ mảnh, xấu hổ cái gì xấu hổ, cũng phải lần đầu tiên bị nam nhân ôm, là, Ngữ diên trách mắng bản thân.

      Sở Hạo thấy khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, lại có lát thất thần, đến tột cùng là làm sao vậy?

      Ba ngày sau – Sở phủ

      trở về suốt ngày, tên nghiệt đối với nàng vẫn như cũ chẳng thèm quan tâm, muốn xem Gia gia hạ nhân Vương gia cho quấy rầy Gia gia nghỉ ngơi, muốn gặp Hoàng thượng, đến cửa chính nàng đều ra được, giờ này khắc này nàng cảm giác mình giống như là ếch ngồi đáy giếng tứ cố vô thân!

      Nhưng là thần quá câu, thời điểm ông trời đóng cánh cửa, chung quy vẫn mở cho ngươi cánh cửa sổ.

      Ngay tại lúc nàng trở lại Kim uyển còn chưa nghỉ ngơi được lát, Tiểu Hương mang đến tin tức trọng yếu, Hoàng thượng cũng biết nguyên nhân gì mà lại mắc chứng bệnh kén ăn, tại nhóm đầu bếp cao thấp ở hoàng cung đều vô cùng khẩn trương, phàm là đồ ăn ở bếp, Hoàng thượng liếc mắt cái nhìn, kéo ra ngoài chém, tại tất cả mọi người sợ hãi thôi.

      Kinh thành cũng bắt đầu dán bố cáo, chỉ cần làm ra món ngon khắp thiên hạ dâng tặng cho hoàng thượng, lại còn được Hoàng thượng tuyên thưởng, như vậy, người này được hưởng hết vinh hoa phú quý, lại còn có thể có được tâm nguyện, chỉ cần điều tâm nguyện này trái ngược lẽ thường là được.

      “Chứng bệnh kén ăn” nàng cười lạnh tiếng, có lẽ nàng có thể mượn cơ hội này dùng, hỏi Hoàng thượng muốn cái đại lễ, đó chính là, hưu thư, rồi có thể quang minh chính đại rời , nàng cần cái ‘chứng nhận ly hôn’ của , bất quá, nếu giấy chứng nhận này bị bác bỏ mà …, nàng còn chuẩn bị nguyện vọng thứ hai, nguyện vọng này là có thể tự do mới bước chân vào giang hồ, Sở nghiệt thể ngăn cản.

      Tiểu Hương giải thích được : ” Hoàng cung bên trong sơn trân hải vị cái gì cần có đều có, Hoàng thượng làm sao có thể đột nhiên mắc bệnh kén ăn, nếu là nô tỳ , sớm ăn vụng thành đại mập mạp” Tiểu Hương chậc lưỡi .

      Ngữ Diên cười cười “Tiểu Hương có người chưa cho ngươi biết đạo lý ư, làm việc muốn thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện như ý, ngươi nhất định phải biết thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mà nay, nhân hòa địa lợi sớm chuẩn bị tốt, nếu ông trời đưa tới cho ta cái đại lễ như vậy, ta há có thể ngồi chờ chết? !”

      “Tiểu thư người có phải có biện pháp gì rồi hay ?” Tiểu Hương nhìn nàng cười quỷ dị như thế, trong lòng nhất định là có cái gì quan trọng .

      “Biện pháp ra có, song có lẽ còn, còn cần ngươi cùng Gia gia hiệp trợ rồi, bổn tiểu thư cũng làm khi nắm chắc, xông pha giang hồ lần này ta ấn định rồi” còn có, phong hưu thư này ta cũng xác định rồi!

      Bởi vì Sở nghiệt ở nhà, Ngữ Diên để ý đến bọn hạ nhân ngăn cản vào Phúc Lộc Thọ Uyển lớn tiếng kêu Béo lão nhân, đến hồi, Béo lão nhân đúng hẹn tới, mấy người liền bàn bạc trao đổi, bọn họ quyết định tìm Hoàng thượng, tất nhiên nàng chưa đến hưu điệu ngoại tôn của , song có lẽ, đến nguyện vọng thứ hai, là mới bước chân vào giang hồ, Béo lão nhân nghe thấy vậy vui vẻ thôi, chỉ cần hoàng thượng đồng ý, bọn họ có thể quang minh chính đại tìm Thiên Sơn đại sư rồi, như vậy, còn có cơ hội nhìn thấy tiểu sư muội .

      canh giờ sau – Hoàng cung.

      Dưới giúp đỡ của Béo lão nhân, bọn họ rất nhanh liền tới Hoàng cung, Sở Thiên nhìn thấy bọn họ giật mình thôi, còn chưa có tìm nàng, lại nghĩ rằng nàng đến tìm mình trước!

      “Tham kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Ngữ Diên, Béo lão nhân cùng Tiểu Hương vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an.

      Sở Thiên khoát tay “Bình thân, di, bên trong rương này là cái gì?” tò mò hỏi.

      Ngữ Diên cười cười, đoán trước : “Những thứ này là có thể cho hoàng thượng thoát khỏi chứng bệnh kén ăn”

      “Nha? sao có thể giúp trẫm thoát khỏi bệnh kén ăn? Nhưng là trẫm mắc bệnh kén ăn cũng nhiều ngày rồi, ngươi có nắm chắc ?” Sở Thiên cười .

      “Yên tâm, có Thần ăn ta ở đây, tất cả đều có khả năng, bởi vì, nó kêu là ‘ viên bò tiểu’” nàng nhe răng cười.(ta chịu nổi câu này của chị a^^)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :