1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ yêu quỷ nhãn vương phi - Y Hinh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 71: làm quả hồng mềm (5)



      Nhìn về phía tròng mắt lạnh như băng, nàng trái lương tâm gật đầu, yếu ớt : “Đúng vậy. . . . . Gia Gia ngài vẫn là cần . . . . . .” nghiệt chết tiệt, ngươi cứ như vậy che chở nữ này sao? biết xấu hổ!

      “Này làm sao có thể, đường đường là Cung thân vương Vương Phi làm sao có thể ở Uyển? Người ngoài nếu biết rất mất mặt” Béo lão nhân tự nhiên biết nàng là giả vờ từ chối, đành phải cùng nàng cùng nhau đóng kịch, kỳ , tâm tư của là phi thường hi vọng nàng cùng Hạo nhi bắt đầu có quan hệ lãng mạn

      “Gia gia, nàng muốn ngươi vẫn là nên miễn cưỡng nàng ” Sở Hạo tiếp tục châm ngòi thổi gió, chính là muốn nàng ở Kim Uyển.

      “Diên nhi nghĩ như vậy sao?” Béo lão nhân hỏi, hỏi như vậy kỳ cũng là muốn cho nàng cơ hội lời lòng mà thôi.

      Ngữ Diên liếc mắt cái nhìn Sở Hạo lạnh như băng, lại có toan tính nhìn đến Tình Nhi khóe miệng nàng ta treo lên tia trào phúng tươi cười, biểu tình kia giống như …, như thế nào? Vương gia tâm vẫn là của ta, ngươi nghĩ được sao? Nằm mơ? Của ngươi hết thảy chỉ có ta Tình Nhi mới xứng hưởng thụ, còn bên cạnh Tuyết ngọc cùng Kiều Kiều lại như xem kịch vui nhìn nàng.

      “Ai. . . . . .” Suy tư mãi, nàng quyết định làm chuyện vô cùng vĩ đại bởi vì. . . . . . Nàng muốn kế tiếp ra quyết định trọng yếu!

      “Làm sao vậy? Tức giận cái gì?” Béo lão nhân hỏi.

      Ngữ Diên ngồi dậy, lập tức cầm lấy tay Béo lão nhân bi thương : “Gia gia. . . . . . Người cũng biết Diên nhi từ vốn có gặp qua gia gia, ở trong lòng Diên nhi so với ông nội ta còn thân hơn, mà nay người tuổi tác cao, Diên nhi xuất ở gả tiền phụ thân muốn kính già trẻ, ai, tuy rằng ta phải thực thích Kim Uyển, nhưng gia gia nếu như vậy, Diên nhi đành lòng đả thương lòng của người. . . . . . Cho nên, Điên nhi nhận Gia gia an bài. . . . . . (chỗ này chị nịnh hót nên ta chuyển cách xưng hô)

      Mọi người mày chau lên, bọn họ như thế nào cảm giác lời này được tự nhiên?

      Ngữ Diên vừa dứt lời nhìn về phía Sở Hạo mặt đen, lắc đầu mạn thở dài : “Vương gia, ngươi cũng biết. . . . . . Ta chính là tấm lòng mềm yếu, quá mềm yếu a. . . . . .” xong chậc lưỡi tỏ vẻ chính là mình thiện tâm.

      Sở Hạo nắm tay chặt, hận thể xé nát nàng.

      Béo lão nhân nghe vậy ha ha cười cười, “Diên nhi chính là đứa thiện tâm , Gia gia miếu cầu cái bùa cho ngươi, được trụ trì tự mình Khai Quang nha, xong, móc ra hai cái, cái đưa cho Ngữ Diên, cái cho Sở hạo phía sau. Mặt khác ba nữ tử đằng sau, trong mắt đều xuất ghen tị, mãnh liệt ghen tị.

      Béo lão nhân cười cười : “Này sớm sinh quý tử nga, các ngươi đều phải sinh cho ta đội nha”

      Ngữ Diên nghe thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ? Sinh ra tiểu mặt than? Thôi , cơ hội này hãy để cho nữ nhân khác làm tốt hơn, nàng cần!

      “Diên nhi, nhanh, đến Kim Uyển xem chút, nghĩ muốn cái gì hãy với quản gia, Gia gia chờ ôm chắt trai nha” sang sảng cười cười.

      “Tốt” Ngữ Diên cười vén chăn lên giầy theo ra ngoài, hơn nữa còn gọi Tiểu Hương, “Tiểu Hương a, những thứ kia đều cần rồi, Kim Uyển cái gì cũng có” xong cười mờ ám ly khai.

      “Vương gia. . . . . .” Tình Nhi nước mắt chảy xuống, nàng cần rời xa Kim Uyển, đó là chủ viện a, là chủ nhân mới có thể ở, người nào mà biết nơi đấy với nữ nhân mà trọng yếu cỡ nào!

      Tuyết Ngọc liền nịnh nọt : “Vương gia, làm sao có thể đối đãi với Tình Nhi tỷ tỷ như vậy? Tình Nhi tỷ tỷ chính là rất thiện lương mới khiến cho người khác khi dễ”

      Kiều Kiều cũng nịnh hót : “Đúng vậy nha, hơn nữa, tỷ tỷ thực thích Kim Uyển, người nào cũng biết có thể vào ở Kim Uyển đó là nữ chủ nhân của Sở phủ ” Sở Hạo liền ôm lấy Tình Nhi khóc : “Sở phủ lớn như vậy, ngươi tùy tiện chọn nơi khác , ngươi yên tâm, người đàn bà kia muốn làm nữ chủ nhân quả thực chính là si tâm vọng tưởng”

      Ánh sao sáng lên màu vàng nhạt lên giữa màn đêm đen, Ngữ Diên lẳng lặng đứng ở tường vây bên cạnh biết nên cái gì.

      “Diên nhi thích , ngươi là chủ của Kim Uyển nha” Béo lão nhân cười ha hả .

      “Gia gia nơi này tốt, cư nhiên so với Mộng phủ của chúng ta xinh đẹp hơn” Tiểu Hương hâm mộ , tiếp theo cười chạy ra, nàng hoàn hảo thưởng thức nơi này, phòng ở quá lớn, nàng còn phải dọn dẹp chút!

      Ngữ Diên lại cười nổi, nàng thấy bên tường bên kia cũng là đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa hề thua kém với bên này, kỳ nàng phải bởi vì bên kia thực hoa lệ mà ghen tị, mà là vì sao tường đối diện bên kia lại là chỗ ở của mặt than? !

      “Gia gia. . . . . . Vì sao phòng ngủ của ta lại gần phòng ngủ của như vậy? Ngươi xem chỉ cách có bức tường, ngươi , nơi này lớn như vậy, tùy tiện ở nơi nào ngăn cách cũng được a, tại sao phòng ngủ của ta lại có ngăn cách, hơn nữa, hiển nhiên tường này chiều cao cùng với người sai biệt cho lắm” nàng la lên.

      “Xú nha đầu, ngươi mới cao đâu, làm sao ngươi chuyện đâu” nghe chính mình lùn, Béo lão nhân việc hờn giận .

      Ngữ Diên liếc mắt nhìn , “Hành hành hành, Gia gia ngài vừa cao lại vừa gầy lại vĩ đại được chưa”

      Béo lão nhân chu miệng : “Cái này, người là Vương Phi , người là Vương gia , tự nhiên ở gần nhau, như vậy có lợi cho tình cảm ấm lên”

      “Vậy còn bằng trực tiếp ở cùng chỗ chẳng phải là rất tốt? Như vậy xây hai nơi xa hoa, mà khoảng cách chỉ có bức tường , chẳng phải là lãng phí?” Ngữ Diên hỏi.

      “A? Nguyên lai ngươi nghĩ đem cái tường này phá bỏ a? Vậy được, ta đây kêu người làm” Béo lão nhân nghe vậy vội vàng cười xoay người, lại lập tức bị Ngữ Diên túm cánh tay, “Gia gia ngươi đừng giỡn, ngươi phải biết ta có hảo cảm đối với ngoại tôn của ngươi, ta ước gì trong đây có thêm mấy bức tường nữa đấy” nàng bĩu môi , nghĩ đến đây, nàng liền nịnh hót cười : “Gia gia người như thế có tốt ?”

      “Cái gì?”

      “Nhiều hơn mấy bức tường a, vạn nhất ngoại tôn của ngươi thành chạy tới đối động thủ động cước với ta làm sao bây giờ?” Nàng liền reo lên, nữ tử danh tiết rất trọng yếu, ( ách. . . . . . Tuy rằng nàng có điểm quá chú trọng danh tiết , nhưng là nàng cũng tuyệt đối thể hủy ở tay con sói đội lốt cừu này! )

      Béo lão nhân hừ tiếng : “Yên tâm , ngươi đối với hảo cảm, đối với ngươi cũng giống như vậy, ngươi cũng đừng nằm mơ ” xong, ngâm nga bài khúc hát về.

      “Gia gia ngươi trở về ?” Ngữ Diên hỏi.

      Béo lão nhân xoay người : “Đúng vậy , hoàng thượng phải hẹn các ngươi ngày mai đến hoàng cung ư, Gia gia ta cũng vậy hẹn niệm Phật cùng với bằng hữu họp, a, đúng rồi, sau khi ngươi trở lại chúng ta thương lượng bắt quỷ nha”

      Ngữ Diên gì liếc mắt cái, “Yên tĩnh yên tĩnh ” vài giây sau, Gia gia rồi, nàng nằm ở mặt giường lớn mềm mại thư thư phục phục duỗi cái lưng mệt mỏi, chuẩn bị ngủ, ngày mai còn phải hoàng cung.

      Tiểu Hương cười đóng cửa ly khai, gian phòng cách vách của nàng, mặc dù cách vách nhưng vô cùng xa, bất quá, phòng này nguyên lai so với phòng trước tốt hơn N lần, cùng phòng khách của Mộng phủ giống nhau, từ khi tiểu thư chuyển biến, mỗi ngày buổi tối đều cho nàng hầu hạ, mà là bắt nàng nghỉ ngơi, thời gian dài, nàng cũng thăm dò rồi, đại khái mỗi sáng sớm giờ nào rời giường, sau đó buổi tối mấy giờ tiểu thư ngủ, nàng cũng có thể trở về ngủ đến đại hừng đông, chính là bọn nha hoàn nghĩ cũng dám nghĩ được như thế! Nàng cảm giác mình may mắn!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 72: Trời sinh ta tài tất hữu dụng (1)


      Hoàng cung? Vạn hoa viên

      Ngữ Diên thở dài hà hơi cái cuối cùng, hôm nay tâm tình của nàng phi thường tốt, thứ nhất, fan trung thành của nàng Tiểu Hương cùng , bởi vì vị trí của nàng lại bị Kiều Kiều thay thế, mà vị trí của Tình Nhi bị Tuyết Ngọc thay thế, mọi người cần cảm thấy kỳ quái, phải nghiệt kia thương kỹ nữ nữa, mà nghe là bởi vì thay đổi nơi ở, Tình Nhi thích ứng được nên sinh bệnh dậy nổi. Cho nên hôm nay mới có Tuyết ngọc cùng Kiều Kiều xuất màn, nàng xem ra, khó trách hôm nay ánh mắt của sở nghiệt nhìn nàng hận thể xé nát nàng !

      Thứ hai, là vì Cây Hoa Cúc muội muội đáng cũng , nghe bế quan vì chọn tú , ai, hôm nay chỉ có mình nàng theo đại đội ngũ phía trước diễu hành, là nhàm chán, Hoàng thượng cùng các phi tử cũng tới ít, nhìn các nàng ăn mặc diễm lệ, giống như là những đoá hoa thi nhau đua nở, mà nàng mặc trang phục bình thường nhất, chính là nàng ngờ bởi vì nàng bình thường ngược lại có vẻ phá lệ xuất chúng.

      Ánh mắt của nàng phiêu đãng chung quanh, hoàn toàn lưu ý nhóm phi tử thiên kim nhìn bằng ánh mắt ghen tỵ, có biện pháp, gương mặt của nàng là xinh đẹp quá mức xuất chúng, mà nàng lại thích hoá trang, như vậy ngược lại càng có vẻ mỹ lệ thanh thuần, hơn nữa váy nàng mặc, ở nơi này, ngược lại giống như là tiên tử nhuộm nước bùn.

      Khổ nỗi Ngữ Diên có để ý cách nhìn mọi người, Hoàng thượng hôm nay mời người bằng nửa lần trước, bất quá, nhân số cũng thiếu vừa vặn có thể che khuất nàng ngáp, cũng vừa dễ dàng mời nàng Lạc Đan cũng bị phát .

      “Cung Vương Phi thế nào lại ở cuối cùng?” Đột nhiên bên tai của nàng truyền đến thanh ôn nhu, Ngữ Diên liền ngoái đầu nhìn lại, giây sau, nàng ngây ngẩn cả người, Tô Dật?

      Nàng ngoái đầu nhìn lại, làm cho Tô Dật cũng ngây ra lúc, tuy rằng phải lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nhưng nàng như vậy làm cho người ta sợ hãi, bởi vì đẹp, xinh đẹp cách chân , đôi mắt toả ra ánh sáng ngọc như sao lóe lên quang mang mê người, làm cho giây này bất chợt hoảng hốt, bất quá liền hồi phục rất nhanh cười : “Làm sao vậy? Nhanh như vậy nhớ ta? Tại hạ Tô Dật, lần trước thời điểm Vương Phi biểu diễn ta ở dưới đài”

      Ngữ Diên bị gây mê nhất thời đảo mắt qua, đúng như vậy, người nam nhân này chính là loại nàng thích, ôn ôn nhu nhu, lại mất vẻ tuấn, hơn nữa là nam nhân đầu tiên làm nàng chảy nước miếng, giây sau, nàng liền thay vẻ mê người tươi cười nhàng “Ta tự nhiên nhớ ngươi, ta gọi là Ngữ Diên” nàng cười đưa tay ra.

      Tô Dật thấy bộ dạng nàng khả ái như thế, biết nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng vẫn như trước đưa tay ra cùng nàng cầm.

      Ngữ Diên thấy thế cười cười, trời ạ, ông trời, ngươi rốt cục cũng mở mắt cho ta đây là cái diễm ngộ sao?

      “Như thế nào theo?” cười cười.

      Ngữ Diên nhìn lượng người muốn biến mất ở trong biển hoa, trong lòng nàng thầm nghĩ, phải là ông trời an bài cho nàng cơ hội sao, vì thế nàng cười cười : “Ta hôm nay phải thực thoải mái, quá nhiều người làm đầu ta choáng váng, nếu hai người chúng ta cùng thưởng thức hoa được ?”

      Tô Dật mỉm cười gật đầu, Ngữ Diên thấy thế liền trực tiếp lôi kéo tay hướng biển hoa tới, Tô Dật thấy thế chính là nhàng cười cười, đối với bộ dạng nàng thẳng thắn như thế , cũng so đo nhiều.

      Ngữ Diên lôi kéo quẹo trái quẹo phải cũng biết tới nơi nào, dù sao chung quanh nhìn cũng có đại đội kia , nàng cười đắc ý nhìn về phía Tô Dật, lại phát ra nhìn chằm chằm vào tay mình, theo ánh mắt của nhìn xuống, mới phát tay mình lôi kéo tay , giây sau, nàng liền buông tay ra ngượng ngùng cười cười : “Ta. . . . . . Con người của ta chính là sảng khoái a”

      Tô Dật cười : “Ta biết”

      “Wow, hoa này đẹp quá nha” vì sang chuyện khác, nàng việc chỉ vào hoa hồng .

      “Đúng vậy a, hoa này hương thơm cũng phi thường ngọt” thấy nàng nghiên cứu hoa, cũng chuyên chú .

      Ngữ Diên bên vuốt hoa hồng bên thầm nghĩ, Ngữ Diên đây là trời đưa cho ngươi cơ hội, ngươi trăm ngàn thể mất a, tục ngữ , tận dụng thời cơ thể để mất!

      “Tô Dật. . . . . .” lúc sau, nàng hái xuống đóa hoa hồng thưởng thức hướng Tô Dật thở .

      Tô Dật quay đầu nhìn sang, Ngữ Diên thấy thế liền khẽ cắn môi, ánh mắt híp lại, Tô Dật thấy thế ngây ra lúc, Ngữ Diên thấy có phản ứng, tiếp theo nàng nhàng vung vẩy tóc, gió ah, đến đây ít , để cho sợi tóc ta phiêu động !

      “Ngươi thoải mái sao?” Đột nhiên trong biển hoa truyền ra thanh non nớt.

      Ngữ Diên cùng Tô Dật đều ngây người nhìn xuống, theo thanh nhìn sang, chỉ thấy tiểu nam hài mặc phi thường tuấn ước chừng khoảng năm sáu tuổi đứng ở chỗ này nhìn bọn họ.

      Ngữ Diên nghe vậy cười cười xấu hổ: “ thoải mái? Tiểu đệ đệ ngươi cho là ta thoải mái sao?”, là đáng , đây là đứa nhà ai, còn như vậy liền như thế tới đúng lúc a.

      “Ngươi mới là tiểu hài tử, ta sáu tuổi rồi, phải là tiểu hài tử” tiểu suất ca chu miệng kháng nghị.

      Tô Dật thấy thế cười cười, “Dữ Dội Tư thiếu gia cùng Dữ Dội lão gia cùng sao?”

      “Đúng vậy, bổn thiếu gia chính là cùng phụ thân , hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?” hỏi.

      Ngữ Diên thấy thế cười : “A, ngươi phải là đệ đệ của Dữ Dội Cây Hoa Cúc chứ?”

      “Bổn thiếu gia chính là đệ đệ, ngươi như thế nào nhận thức tỷ tỷ của ta?” Dữ Dội thiếu gia khẩu khí hòa hoãn ít.

      “Tự nhiên, ta cùng tỷ tỷ của ngươi là hảo bằng hữu nha, đến đây cho tỷ tỷ hôn cái” Ngữ Diên liền chạy tới cầm lấy định ăn đậu hủ, có biện pháp, cư nhiên so với Cây Hoa Cúc còn đáng hơn nha “Mơ tưởng, nam nữ thụ thụ bất thân ngươi hiểu sao?” lúc nàng tới gần là lúc la lên.

      “Nhưng ngươi là tiểu hài tử ai, cũng phải người lớn” Ngữ Diên bĩu môi .

      Dữ Dội Tư nghe vậy cả giận : “Bổn thiếu gia phải tiểu hài tử rồi, còn có, ngươi vừa rồi ngừng đong đưa, lại gắt gao cắn môi, điều này chẳng lẽ phải biểu đau đớn sao? Ngươi đừng cho ta so với ngươi cái gì cũng biết ngươi là bị làm sao”

      Ngữ Diên đột nhiên thấy hứng thú ”Nha? Vậy ngươi cho tỷ tỷ biết vừa mới là chuyện gì xảy ra?”

      Dữ Dội Tư đắc ý cười : “Xin thứ cho bổn thiếu gia mạo muội, ngươi vừa mới biểu chứng minh nguyệt ngươi tới rồi?”

      “Nguyệt ? !” Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, Tô Dật cũng thất thần , làm sao có thể chuyện đó?

      “Như thế nào? Bổn thiếu gia đúng sao?” chu miệng cả giận .

      Ngữ Diên cười cười xấu hổ, “Ách. . . . . . Ngươi có thể cho tỷ tỷ vì sao cho rằng như vậy sao?”

      “Ách. . . . . .” Tiểu suất ca đột nhiên đỏ mặt, ấp úng : “Chúng ta trong phủ nuôi nha hoàn Như Hoa, nàng lần trước cùng Vương quản gia cũng giống ngươi vừa mới như vậy, sau đó, Vương quản gia cũng biết sao lại thế, Như Hoa chuyện tháng sau, ta vừa vặn ngang qua mã phường nên ta nghe thấy được” xấu hổ cúi đầu.

      Ngữ Diên nghe giải thích như vậy, đầu cây hắc tuyến rớt xuống, trời ạ, ác ma Như Hoa đến tột cùng rót cho tiểu suất ca này bao nhiêu tư tưởng bất lương ? Nghĩ tới ta mê người như thế. như thế này lại thành đại di mụ (*) đến đây, Như Hoa ta rất bội phục ngươi rồi, có ngươi ở đây, hết thảy đều là mây bay!

      (*) đại di mụ: nguyệt

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 73: Trời sinh ta tài tất hữu dụng (2)



      Dữ Dội Tư thấy hai người bọn họ nhìn mình chằm chằm khỏi cả giận : “Như thế nào? Bổn thiếu gia đúng sao?”

      Ngữ Diên nuốt ngụm nước bọt nhìn về phía Tô Dật cười : “Ách. . . . . . Đồng Ngôn Vô Kỵ ha ha”

      Dữ Dội Tư thấy nàng nhìn chằm chằm Tô Dật cười, khỏi than thở câu, “Háo sắc” .

      “Ngươi này tiểu thí hài” Ngữ Diên bất nhã lộ tục, tiểu thí hài này cũng quy củ ?

      “Ngươi. . . . . . Ngươi tên ta là cái gì?” Tiểu suất ca kích động reo lên.

      “Tiểu thí hài, chính là tiểu thí hài, ngươi xem ngươi còn mặc quần yếm tu tu xấu hổ” nàng cư nhiên đối với tiểu y phục của cười cười .

      “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Người này háo sắc ta bỏ qua ngươi, hừ” xong, tiểu suất ca vung áo tức giận rời khỏi đất thị phi này.

      Ngữ Diên nhìn thở phì phì rời , khỏi cười cười, tiểu hài tử này chút cũng đáng , ly khai là tốt nhất, như vậy quấy rầy cuộc gặp gỡ lãng mạn bất ngờ của nàng.

      “Tiểu hài tử chuyện nên tưởng thiệt” Tô Dật đánh vỡ trầm mặc cười cười an ủi.

      Ngữ Diên cũng cười cười gật gật đầu, lại vô ý thoáng nhìn trong biển hoa nhóm tiểu Tinh Linh theo đóa hoa bên trong xông ra, nàng ngây ngẩn cả người, trời ạ, nơi này lại có nhiều tiểu Tinh Linh đáng như vậy.

      “Ngươi nhìn cái gì?” Tô Dật hỏi.

      “A, . . . . . . có gì, ngươi đến phía trước tìm chỗ ngồi xuống chờ ta được , ta có chút việc ” nàng ngượng ngùng cười cười, Tô Dật mỉm cười gật đầu cũng truy vấn, rồi lên phía trước.

      Thấy ly khai, nàng liền tiến đến đóa hoa bên cạnh nhìn đám nho các Tinh Linh tay mang theo cái giỏ hoa tựa hồ làm cái gì vậy, “Uy , các ngươi làm gì thế?”

      Toàn bộ nhóm Tiểu Tinh Linh ngước mắt nhìn nhìn nàng, sau đó chỉ chính mình : “Ngươi nhìn thấy chúng ta?”

      “Đúng vậy a, các ngươi làm cái gì?”

      cho ngươi” nhóm tiểu Tinh Linh túm lại để ý tới nàng.

      Ngữ Diên ngại cười cười : “Ai, các ngươi cùng Hồ Điệp này nhận thức sao?”

      “Làm gì?” Tiểu Tinh Linh mang theo vương miện tiểu quốc Vương hỏi.

      “Ai, các ngươi với chúng nó, muốn chúng nó giúp đỡ chút được , ta chờ thời điểm khiêu vũ xong khiến toàn bộ chúng nó bay đến bên cạnh ta như thế nào?” Nàng cười cười.

      Tinh Linh tiểu quốc Vương nhìn nhìn nàng bỉu môi : “Ngươi cho là ngươi là Hương phi a? Cắt”

      “Ai, ngươi có ý gì?” Ngữ Diên tức giận lôi cánh của hỏi.

      Các Tinh Linh thấy Quốc vương của mình bị túm liền toàn bộ bay tới, Ngữ Diên cười lạnh : “Ta cho các ngươi biết, các ngươi nếu giúp đỡ ta câu kẻ ngốc, ta nhất định có bản lĩnh làm cho Hoàng thượng đem toàn bộ những đóa hoa hủy , cho các ngươi vô mật khả thái”

      “Ngươi nham hiểm a” tiểu quốc Vương reo lên.

      “Như thế nào? Độc nhất là lòng dạ đàn bà biết sao? Giúp hay giúp? giúp ta liền xé nát ngươi” nàng đe dọa.

      cần a, cần a” các Tinh Linh lớn tiếng reo lên.

      “Hắc hắc, cần thế các ngươi hãy với Hồ Điệp, bằng cũng đừng trách ta khách khí” Ngữ Diên cười gian .

      Tiểu quốc Vương bất đắc dĩ : “Được rồi, bất quá, có câu ta nghĩ cho ngươi biết”

      Buông xuống, nàng hỏi, “Cái gì?”

      Tiểu quốc Vương bĩu môi : “Ta thấy qua háo sắc, chưa thấy qua người nào háo sắc như ngươi”

      “ Stop!” xong, hướng nàng lật ra cái liếc mắt bĩu môi ly khai.

      Ngữ Diên bĩu môi, thèm để ý tới chúng nó mà là trực tiếp lên phía trước, bao lâu liền tới bên người Tô Dật, lúc này ngồi ở cỏ, hưởng thụ mùi hương trong biển hoa.

      “Thơm quá nha” nàng đến bên cạnh cũng ngồi mặt đất cười .

      “Đúng vậy a, nơi này rất đẹp” Tô Dật nhìn biển hoa khỏi ca ngợi .

      Ngữ Diên chống cằm nhìn nhìn , phát càng nhìn càng tuấn, trong lòng thầm nghĩ, muốn dùng tài hoa của mình để mê đảo , vì thế, nàng ho tiếng : “Trong biển hoa này, ta bắt đầu ngâm thơ nhất thủ biểu đạt tâm tình của ta bây giờ”

      Tô Dật trong mắt quả nhiên để lộ ra thần sắc mong đợi, nàng luôn làm cho người ta chờ mong.

      Ngữ Điên thấy trong mắt chờ mong, khỏi tin tưởng mãnh liệt, nàng quyết định ngâm thơ, bình thường nữ chủ đều là sao chép câu thơ củangười khác, cũng có sáng ý, mà nàng quyết định muốn sáng tác nhất thủ, cùng lắm cuối cùng áp vận liền sao chép câu! Về phần khiêu vũ là bước cuối cùng!

      “Đầu tưởng tượng ra cành hoa tiên diễm, đừng nhìn là cách vách sân, hoa hồng cũng lưu luyến gia đình,nhất cành hồng hạnh xuất tường đến” nàng lớn tiếng , hơn nữa phối hợp từng điểm từng điểm , hắc hắc, ý tứ này rất minh bạch, bất quá , nên nhìn nàng là nhà người ta , kỳ nàng nghĩ ra tường, hắc hắc hắc!

      “Xem ra, Vương Phi có quyết định ra tường ?” Đột nhiên, phía sau bọn họ truyền ra tiếng lạnh như băng chất vấn.

      Hai người ngây ra lúc, liền ngoái đầu nhìn lại nhìn lại, chỉ thấy đội ngũ khổng lồ cũng biết khi nào tới phía sau bọn họ, Dữ Dội Tư chỉ vào bọn họ đối với Hoàng đế “Hoàng thượng, là hai người bọn họ tránh ở trong biển hoa chuyện đương”

      “. . . . . . ? !” Thần mã? Này tiểu thí hài thần mã? Mặc dù là có chút ý như vậy, nhưng là trước mặt nhiều người như vậy, phải hại nàng sao?

      Sở Thiên biểu ra bộ dạng nghiêm túc hỏi: “Các ngươi ở trong này làm cái gì?”

      Ngữ Diên cùng Tô Dật liền đứng dậy, “Hoàng thượng. . . . . hoa viên của Ngài quá lớn, Ngữ Diên lạc đường, vừa vặn gặp được Tô công tử, sau đó chúng ta nghĩ tìm các người, nhưng hoa viên này quá lớn, chân của ta cũng có tìm được, liền vừa vặn ngồi ở nơi này, sau đó. . . . . . Sau đó đột nhiên nghĩ đến ngâm thơ ” nàng việc cười .

      “Gạt người, ta đều có thể tìm được Hoàng thượng tại sao các ngươi lại tìm thấy ? Đại ngu ngốc” Dữ Dội Tư ra kinh người.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy trừng tròng mắt nhìn tiểu soái ca, tiếp ta liền xé nát ngươi, đại khái tiểu soái ca chưa thấy qua biểu tình hung ác, liền trốn ra phía sau nha hoàn chuyện .

      “Nếu như vậy, Vương Phi có thể giải thích chút vừa rồi ngâm thơ có ý tứ gì?” Sở Hạo cười lạnh tiếng, thề bỏ qua .

      Phía sau bọn họ các nhóm phi tử thiên kim đều vụng trộm che miệng cười cười, giống như là xem kịch vui.

      “Ách. . . . . .” Ngữ Diên ấp úng biết nên như thế nào, làm như thế nào giải thích a, ngu ngốc đều có thể nghe ra là có ý gì rồi, còn muốn giải thích thế nào đây? Có thể tưởng tượng , chính là muốn làm cho mình khổ sở, ta Mộng Ngữ Diên là loại người nào, há có thể cho các ngươi vừa lòng đẹp ý đâu?

      “Vương gia, ta vừa ngâm thơ nhưng là có căn cứ , người nào cũng biết Kim Uyển ở Sở phủ cùng Cung thân uyển của Vương gia chỉ có cách bức tường, ngài ở trong sân Lê Hoa phải thăng quá đầu tường ta đây biên đến sao? Ta sở dĩ ngâm thơ như vậy rất có căn cứ nha” nàng ngẩng đầu ưỡn ngực , nha , tưởng chỉnh nàng? dễ dàng như vậy!

      Sở Hạo nghe vậy giận nghiến răng nghiến lợi, biết nàng phải ý này, nhưng nghe nàng giải thích như vậy, lại phản bác được, Ngữ Diên thấy nhịn tức giận xuống, nàng khỏi nhíu mày đắc ý nhìn , như thế nào? Tưởng chơi ta? Đến nha?

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 74: Trời sinh ta tài tất hữu dụng (3)



      Trải qua phong ba này, vũ đạo của nàng cũng biểu diễn được, vì thế mà buồn bực về tới phủ, lại nghĩ rằng còn bị Sở nghiệt làm cho nhục nhã phen.

      “Tiểu thư vui vẻ ?” Tiểu Hương vừa thấy nàng trở về vội vàng cười hỏi.

      vui” nàng trực tiếp than thở câu liền vào trong.

      “A? Vì sao thế?” Tiểu Hương theo nàng vào trong phòng, tuy rằng nàng tại ở nơi rộng rãi, bất quá, nha hoàn chỉ có mình Tiểu Hương như trước, phải Sở Hạo cho, mà là nàng cũng cần, nàng muốn người xa lạ hầu hạ.

      Vừa trở lại trong phòng, Ngữ Diên bắt đầu trèo tường lật tủ, Tiểu Hương theo phía sau nàng buồn bực thôi, “Tiểu thư người làm gì thế?”

      “Đem đồ vật thu dọn xong rồi đào tẩu” nàng cũng quay đầu lại mà .

      Tiểu Hương ngây ngẩn cả người, “Nhanh như vậy muốn rồi? Nhưng chúng ta phải vừa mới tới Kim Uyển sao?”

      Ngữ Diên dừng động tác lại nhìn nhìn nàng liếc mắt cái hỏi: “Ngươi có muốn theo ta ?”

      Nàng gật đầu mạnh, “Tiểu thư ở đâu, Tiểu Hương liền theo hầu ở đó”

      “Tốt lắm, chúng ta giờ Tý đêm nay cùng nhau thoát khỏi địa phương biến thái này” nàng quyết định , nàng bao giờ muốn sống ở chỗ này nữa, ở nơi biến thái này rất mất hứng, nàng quyết định muốn chạy ra ngoài giang hồ, cái địa phương này cũng có gì lưu luyến cả.

      “Nha nha nha ngươi nghĩ muốn chạy trốn” ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh hùng hậu, làm Ngữ Diên cùng Tiểu Hương nhất thời giật mình.

      “Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Bị bắt được thu dọn đồ đạc chạy trốn ngay tại trường , nàng biết nên cái gì.

      “Tốt lắm, ngươi dám trốn ta chạy trốn” Béo lão nhân cả kinh nhất thời .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng nhìn nhất thời cả kinh, vì thế trực tiếp : “Đúng, ta muốn rời khỏi chỗ này, rời khỏi ngoại tôn biến thái của ngươi, như thế nào? Ngươi nghĩ cho biết có phải hay ?”

      Béo lão nhân gấp: “Đúng, ta là muốn cho biết, bất quá. . . . . . Bất quá nếu ngươi mang ta cùng rời …, ta liền cho biết” đưa ra điều kiện .

      “A?” Nàng cùng Tiểu Hương đều ngây người nhìn xuống, dẫn cùng nhau rời ?

      Béo lão nhân cười cười : “Ngươi phải biết ta là muốn theo ngươi bắt quỷ, ta mới bắt có lần, ngươi cũng đáp ứng muốn dạy cho ta, còn nữa, ngoại tôn của ta rất nghiêm khắc, chúng ta vừa ra ngoài du sơn ngoạn thủy chẳng phải là rất tốt sao?” sớm cảm thấy đợi ở chỗ này nhàm chán nha.

      Ngữ Diên nghe thấy vậy khóe miệng co giật vài cái, “Ngươi tính cái gì , ta mang theo lão nhân ngươi cùng nhau du sơn ngoạn thủy, người hiểu được còn ta bị biến thái nha” nàng liếc mắt cái.

      Béo lão nhân nghe vậy thở phì phì hét lên: “Xú nha đầu ngươi đoán mò cái gì, mang theo ta cùng , ta liền cho ngoại tôn biết, sau đó kế hoạch của ngươi phải hỏng sao” cười mờ ám .

      “Tiểu thư. . . . . .” Tiểu Hương liền giọng la lên.

      Ngữ Diên thấy thế hỏi: “Được rồi..Được rồi, ta sợ ngươi, ngươi mang vàng nhiều chút, giờ Tý cùng nhau rời

      “Đồng ý” Béo lão nhân cười chạy về thu dọn đồ đạc, lại có thể ra ngoài, kỳ mấy năm nay du sơn ngoạn thủy chẳng qua là nguỵ trang tìm tiểu sư muội mà thôi, tiểu sư muội kia thầm mến nhiều năm, kỳ cũng thích tiểu sư muội, nhưng là cha mẹ có hôn ước cho , nên chỉ có thể cưới nữ nhân cha mẹ an bài, tiểu sư muội muốn hai nữ nhân cùng hầu hạ tướng công, ngày thành thân, liền mình ly khai

      Chính là nàng biết, cưới nữ nhân này nàng chỉ sinh hạ nữ nhi sau đó liền đời nhà ma rồi (akak), mà vẫn có cưới thêm, cũng có lòng thú thêm.

      Vốn tưởng rằng đời này bao giờ có tin tức của nàng nữa, lại nghĩ rằng năm năm trước khi gặp lại sư huynh nay tám mươi tuổi, thương lão cho lão biết, tiểu sư muội năm nay vừa qua sinh nhật 70 tuổi, nàng vẫn đau khổ chờ , 60 năm qua vẫn có thành thân, nghe thấy tin tức như thế chẳng lẽ rung động sao? Nhưng tìm khắp các nơi cũng thể tìm thấy nàng, tại cũng tám mươi tuổi rồi, ngoại tôn càng đồng ý cho ra ngoài, nay có cơ hội như vậy, làm sao có thể để mất !

      Hôm sau

      “Cái gì?” Sở Hạo vỗ bàn tức giận chất vấn hạ nhân.

      “Vương gia. . . . . . Này. . . . . . Đây là ở trong phòng Gia gia tìm được ” hạ nhân tay chân run run đem thư đưa cho .

      “Ngoại tôn nhi, ngươi đừng bi phẫn, nương tử của ngươi trèo tường chạy trốn, ta nhìn thấy, nhưng ta cũng ngăn cản, bởi vì ta cũng theo rồi, ngươi cần tìm chúng ta đâu, dù sao ngươi cũng thích nương tử của ngươi, ngoại công năm nay tám mươi rồi, qua được vài ngày nữa, để cho chúng ta chạy ra ngoài giang hồ vui đùa , đúng rồi, ta tìm cho Diên nhi nam nhân tốt, dù sao ngươi cũng có tâm thiệt tình đối với nàng, được rồi, nữa, ta muốn chạy nhanh thu thập mọi thứ chạy lấy người rồi, bye bye ” (y văn lời tác giả nha)

      Sở Hạo nhìn tín thư của Gia Gia viết, tay tự giác nắm chặt lại, nên giết chết xú nữ nhân kia, cư nhiên dám đem ngoại công của chạy trốn, nhất định bỏ qua cho bọn họ

      “Vương gia. . . . . . Chúng ta muốn hay tìm. . . . . .” gia đinh quỳ mặt đất run run hỏi.

      cần, các ngươi xuống đuổi tất cả hạ nhân , mang theo duy nhất thủ hạ, Kiếm tới Uyển, Kiếm chính là sát thủ giỏi nhất, tuy rằng lợi hại bằng Sở Hạo, nhưng trước kia ở trong võ lâm gây rất nhiều mưa gió, là người chỉ nghe tin làm cho người ta sợ mất mật, nhưng ở trong thế giới này chỉ có chủ nhân đó chính là Sở Hạo, trừ mệnh lệnh của ra kể cả Hoàng đế vẫn lãnh mạc như sương.

      Hai người thoải mái phóng qua tường vây tới Uyển, đối với khác biệt của Sở Hạo, Kiếm cũng biết, cũng biết Sở Hạo có thể nhìn thấy quỷ, tuy rằng nhìn thấy.

      “Bạch Linh” thở tiếng.

      giây sau, nữ tử mặc áo trắng tuyệt mỹ cầm lấy cây dù xuất , nàng rất đẹp rất đẹp, cái đẹp của nàng chút cũng thua gì Ngữ Diên, chính là mặt nàng trắng nõn vĩnh viễn đều có sắc hồng.

      “Chủ nhân” nàng mỉm cười, liền như gió mùa xuân làm cho người ta thực thoải mái, nàng đến làm cho Kiếm cảm giác được ràng góc áo người đột nhiên theo gió nhàng hạ xuống, khóe miệng treo lên mỉm cười, bởi vì có thể cảm giác được, nữ quỷ tên là Bạch Linh này nhất định ở ngay tại trước mặt của .

      theo ta ” tình thẳng cầu.

      “Dạ” Bạch Linh ôn nhu trả lời, đối với , nàng rất thích, phi thường phi thường thích, nhưng nàng cũng biết người quỷ khác nhau, cho nên, phần thích này nàng chôn sâu ở trong đáy lòng.

      Sở Hạo đôi mắt thâm thuý phóng ra tia sắc bén quang mang, Mộng Ngữ Diên ngươi to gan, nếu dám mang ngoại công cùng chạy trốn, bổn vương chắc chắn bỏ qua cho ngươi!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 75: Đường đến Tây Thiên (1)



      Ngoại ô? Phương hướng phía Tây

      chiếc xe ngựa mặt truyền đến thanh hát ca khúc cách sung sướng, “Hôm nay thời tiết hảo sáng sủa, khắp nơi hảo phong cảnh, phong cảnh đẹp, Hồ Điệp làm việc, ong mật cũng làm việc, tiểu điểu nhi vội vàng, mây trắng cũng có việc, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, vó ngựa tiễn hoa rơi hương, trước mắt Lạc Đà thành đàn, Đà Linh nhiều người biết tới, nhiều người biết tới, cái này cũng ca xướng, vậy cũng ca xướng, Phong nhi hát, thủy cũng ca xướng. . . . . .”

      Thoát khỏi Sở phủ tâm tình nàng sung sướng tới cực điểm, là thích, nàng rốt cục có thể chạy ra ngoài giang hồ, rốt cục cũng có thể lớn tiếng hát ca rồi, chịu áp lực này lâu tâm tình cuối cùng cũng được giải phóng.

      Béo lão nhân cười cười, cái nha đầu này thú vị, nhưng vừa nghĩ tới Sở Hạo, mày của rối rắm lên, bọn họ nếu như bị bắt lại mà …, kết cục nhất định thực thảm !

      “Nha đầu này, ngươi hát ca khúc này nghe hay ” Béo lão nhân keo kiệt ca ngợi.

      Ngữ Diên cười : “Tất nhiên, ta ca hát vốn dễ nghe mà, lấy điều kiện của ta như vậy làm ngôi sao ca nhạc cũng là dư dả nha” nàng tự kỷ cười cười.

      “Gia Gia ở bên ngoài ta gọi ngươi là ông ngoại được ?” Ngữ Diên cười cười hỏi.

      Béo lão nhân gật đầu đồng ý, kêu gia gia hay ông ngoại đều được, chỉ cần gọi Tử Bàn Tử là tốt rồi!

      “Gia Gia ngươi Thiên Sơn đại sư ở Tây Thiên sao?” Ngữ Diên chăm chú hỏi.

      Béo lão nhân than thở câu, “Như thế nào? Ngươi cho là ta lừa ngươi a, chẳng lẽ ta đến Tây Thiên làm hoà thượng a?” xú nha đầu này chuyện là làm cho người nghe thoải mái.

      Ngữ Diên ngượng ngùng cười cười, xem ra, nàng muốn học tập Đường Tăng Tây Thiên chuyến rồi, chính là nàng có kinh nghiệm, nàng muốn tìm Thiên Sơn đại sư từ nửa năm trước, nghe rất nhiều người , Thiên Sơn đại sư tinh thông có thể biết trước tương lai, có thể nhìn thấu phàm nhân, người này phải là người nàng muốn tìm sao? Nàng nhất định phải tìm cho được để hỏi cách trở về !

      “Diên nhi, ngươi cứ như vậy thích Hạo nhi sao?” Béo lão nhân tò mò hỏi.

      “Ngươi xem ngoại tôn của ngươi có đức hạnh gì, hung hăng , giống như ta nợ rất nhiều tiền phải là Vương gia sao? Có cái gì tốt đâu ” nàng bĩu môi .

      Béo lão nhân nghe thấy vậy cũng tức giận lạnh nhạt : “Hạo nhi thực đáng thương , nương thân thể được tốt, thời điểm khi lên năm tuổi qua đời , cha bởi vì rất thương mẹ nên theo, ai, về phần Gia Gia Nãi Nãi ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, chỉ có ta đây cái lão đầu sống lâu dài, vẫn luôn ở bên .

      Ngữ Diên nghe thấy vậy chuyện gì, nhưng là trong lòng cũng khỏi bi thương, có ai thấy nàng đáng thương sao? Sanh ra ở trong quan tài, người nào, thân nhân nào, vẫn luôn là ăn cơm bách gia lớn lên, tất cả thành tích đều là nàng cố gắng có được, giống Vương gia kia hàm chứa chìa khóa vàng sinh ra, xem , đây là hai người ở hai thế giới khác nhau, đều là cha mẹ, nhưng người ta chính là quý tộc!

      ‘Tê ——’ ngựa kêu lên tiếng, làm cho Ngữ Diên cùng Béo lão nhân thiếu chút nữa ngã vào trong xe ngựa.

      “Thiếu gia. . . . . .” Ngồi ở ngoài xe ngựa Tiểu Hương yếu ớt la lên tiếng.

      Ngữ Diên nghe ngữ khí có vẻ tốt lắm, liền hỏi vội: “Làm sao vậy?”

      “Lăn xuống xe ngay” tiếng hét lớn truyền vào.

      Ngữ Diên nhìn Béo lão nhân cười cười, “Gia gia chúng ta hình như gặp thổ phỉ ”

      phải hình như, mà chính là vậy” Béo lão nhân thầm tiếng, theo nàng xuống.

      Tiểu Hương đến cạnh nàng, nam nhân đánh xe ngựa bị hù doạ co rúc ở bên.

      Ngữ Diên nhìn về phía bọn họ thấy mười mấy nam nhân, từng người đều mặc trang phục giống nhau, trong đó người là Độc nhãn long, tướng dài rộng thấp bé, chỉa về phía nàng hét lên: “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn ngang qua phải mua lộ tài”

      Ngữ Diên lật ra cái liếc mắt, lời kịch này cũng quen quá đấy chứ?

      “Diên nhi phải là rất lợi hại sao? Ngươi hung hăng giáo huấn bọn họ chút ” Béo lão nhân ở bên người nàng thầm.

      Ngữ Diên vội hỏi: “Gia gia a, ta đối phó với quỷ có vẻ lợi hại, nhưng là đối phó với người biết sao, còn nữa, nơi này có mười mấy người liền, ta phải đối thủ của , gia gia cũng là ngươi lên

      “Ta? Ngươi để cho ta lão già tám mươi tuổi này lên? Ngươi có còn lương tâm hay ?” cả giận .

      Ngữ Diên thấy giận liền cười cười: “Ha ha, Ta hay giỡn ”

      “Diên nhi, nếu chúng ta dùng cái ngoạn ý kia ?” Béo lão nhân giọng thầm.

      thể được, đây là ban ngày, cho dù là buổi tối bọn họ có quá nhiều người dương khí lại quá nặng, ba người bọn cũng thể đạt tới hiệu quả tốt” Ngữ Diên giải thích .

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cũng bị chộp tới làm thổ phỉ sao?” lo lắng .

      Ngoái đầu nhìn lại nhìn Béo lão nhân, “Ngươi đều hơn tám mươi tuổi rồi, ai còn muốn ngươi làm thổ phỉ nữa, ngươi yên tâm, đối phó với bọn họ ta có biện pháp” nàng cười cười .

      “Các ngươi ở đó làm cái gì? đến đây ta liền giết chết? !” Độc nhãn long kiên nhẫn hét lên.

      Ngữ Diên liền cười cười tới, “Đừng đừng, ta đây phải lấy cho ngươi là được sao” xong, từ trong lòng ngực lấy ra thỏi vàng đối với lắc lắc.

      Độc nhãn long thấy thế nuốt ngụm nước bọt, Ngữ Diên đến trước mặt đem đồ vật đặt ở tay của cười cười: “Như thế nào có hài lòng ?”

      Độc nhãn long cười lạnh tiếng, “ cái nghĩ khỏi chúng ta?”

      “Ha ha, làm sao có thể , các ngươi nhiều người như vậy, cái cũng đủ bất quá, ta có câu này cho ngươi biết, dù sao ta muốn đưa cho ngươi chính là bảo vật nha” nàng ra vẻ thần bí .

      Ngữ Diên cười cười lại gần bên tai , chốc kia, xoay tròn cái, giây sau, tay mạnh mẽ giữ ở cổ của , “Ngươi muốn chết phải ?” Nàng lạnh như băng chất vấn.

      “Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Độc nhãn long như thế nào cũng nghĩ đến nhìn như đàn bà mà đột nhiên lại đến đây tập kích.

      “Bổn thiếu gia nghĩ muốn làm gì, mau để cho chúng ta , nếu , ta liền cắt đứt cổ của ngươi” nàng hung tợn , đối phó mười mấy người có cách, nhưng đối phó với hai người đây chính là chút lòng thành.

      “Diên nhi ngươi vẫn tốt chứ, lợi hại” Béo lão nhân vỗ tay khen hay.

      Độc nhãn long hoảng sợ, sau đó lại lập tức khôi phục trấn định cả giận : “Ngươi trước mặt nghĩ rằng ta có biện pháp sao?” Lời của vừa dứt, bên tai của nàng liền truyền đến tiếng thét chói tai, ngước mắt nhìn lại, Gia gia cùng Tiểu Hương đột nhiên bị cái võng lớn buộc cây.

      “Ngươi làm gì? Ngươi nếu thả bọn họ, ta liền bóp chết ngươi” Ngữ Diên cả giận .

      “Bóp chết ta? Ta trước khi chết đùa với bọn họ chút, hai người, ta có lời” Độc nhãn long đoán chắc bọn họ đối với nàng rất quan trọng vì thế lạnh giọng cười .

      “Trước hết giết lão già kia” Độc nhãn long hét lên.

      Phía dưới thủ hạ nghe thấy vậy liền chạy tới, Ngữ Diên liền buông tay ra hét lên: “Đại ca ta sai lầm rồi, ngươi thả ngoại công ta ra

      Độc nhãn long bất vi sở động cả giận : “Giết ta? Trước hết giết ngươi tên tiểu bạch kiểm này”

      Ngữ Diên ngây ra lúc, cái gì? Giết nàng? phải đâu? Nàng vừa mới trốn liền chết sao? cần , nàng nghĩ nhanh như vậy xuống địa ngục a. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :