1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Hiên Thiếu Gia

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45: Tỷ võ chiêu thân

      Editor: Dung Sa

      Cảnh sắc mặt trời tháng ba thanh sạch, ngay cả hoa đào và mỹ nhân cũng phải ngập ngừng. Xuân ý dồi dào, hôm nay quang cảnh và khí vui vẻ ở trấn Bảo Bình thể so sánh với thường ngày, đường đám người chạy tới chạy lui, đều là dáng vẻ vội vã, giống như sau lưng có ác quỷ địa ngục đuổi theo.

      "Này! Ngươi có nghe ? Chu tiểu thư lại muốn tỷ võ chiêu thân rồi !" vị nam tử trẻ tuổi diện mạo chỉnh tề hơi khẩn trương hướng về vị nam tử diện mạo tuấn khác .

      "Nghe rồi! Nghe rồi! Làm sao bây giờ? Ta muốn ra ngoài tránh chút. . . . . ." Vị nam tử này hốt hoảng .

      Nam tử trẻ tuổi lúc trước phiền não gãi gãi đầu, giọng : "Ta cũng muốn bị ép buộc tỷ võ gì đó, ngươi nàng. . . . . ."

      "Xin hỏi hai vị huynh đài, tại sao hôm nay thị trấn này có nhiều người chạy tới chạy lui như vậy?” đạo trong veo dễ nghe, thanh rất động lòng người truyền tới, cắt đứt hai người bàn luận xôn xao. Ngay sau đó vị thiếu niên áo lam từ chiếc xe ngựa nhảy xuống. Thiếu niên này mắt sáng mày gọn, mặt như thoa phấn, môi mỏng hơi nhếch lên, giữa cằm có rãnh nông, lúc ngó xung quanh làm cho tinh thần người ta bị cướp mất, nhất định là tung tăng trần thế giai công tử!

      hướng về phía hai vị nam tử vẻ mặt khẩn trương dịu dàng cười tiếng, rãnh nông cằm khẽ lõm vào, làm cho người ta mê tít mắt, tim đập dồn dập, đoan trang mị hoặc mê người: "Tại hạ mới tới quý bảo địa, muốn thỉnh giáo hai vị huynh đài, nơi này có chuyện gì náo nhiệt?"

      Hai vị nam tử mừng rỡ liếc mắt nhìn nhau, hàng đến rồi! Còn là hàng ở nơi khác! Ngay lập tức vô cùng khách khí trả lời: "Đúng vậy a, huynh đài tới vừa đúng lúc, phía trước có tiểu thư tỷ võ chiêu thân, chiêng trống vang trời, người ta tấp nập, tôn giá cũng phòng tham gia náo nhiệt."

      Thiếu niên đưa ngón tay thon dài như ngọc lên sờ sờ cái cằm, cau mày tiếc hận : "Tiểu thư tỷ võ chiêu thân à? Đáng tiếc!" Nghiêm trọng kháng nghị! Vì sao phải là nam tử tỷ võ chiêu thân ?

      Thấy có vẻ do dự, trong lòng hai vị nam tử thầm lo lắng. vị nam tử trong đó đảo mắt tròn cười : "Hiếm có được cơ hội như vậy, huynh nên tỷ thí phen, tôn giá đến liền là đáng tiếc!" Giọng kia giống như nếu bọn họ chắc chắn hối hận cả đời.

      Thiếu niên áo lam lui về phía sau mấy bước trở lại bên cạnh xe ngựa, ở ngoài cửa xe giọng hỏi người bên trong xe, sau đó tới ôm quyền : "Cám ơn hai vị, tại hạ phải ngay nhìn cho con mắt, đa tạ!" xong thản nhiên xoay người xe ngựa.

      Hai vị nam tử trẻ tuổi đưa mắt nhìn thiếu niên đá xe ngựa lẹp xẹp xa, nhất thời che giấu được vui sướng trong lòng, người trong đó vỗ tay cười " tốt quá, người ở nơi khác. . . . . . Lại có bộ dáng tuấn tú như vậy!"

      vị khác nam tử cũng ngửa đầu cười lên ha hả: "Trời cũng giúp ta! Chúng ta cũng cần trốn ra ngoài, rốt cuộc hôm nay Chu tiểu thư có thể được như mong muốn! Ha ha! đáng để uống cạn chén lớn a!"

      Thiếu niên áo lam lên xe ngựa, hưng phấn thét lên với hai vị nương trong xe: ", có người tỷ võ chiêu thân, xem náo nhiệt!"

      vị nương dễ thương mặc thanh y ngồi trong xe cười khẽ rót cho ly trà, hé miệng cười với vị nương khác nửa nằm nửa ngồi : "Tiểu thư, đợi lát nữa là có thể xem náo nhiệt rồi!" bộ dáng cực kỳ mong đợi hi vọng.

      Thiếu nữ nửa nằm nửa ngồi từ từ ngồi dậy, ngón tay ngọc xuân thông* khẽ vuốt mái tóc dài buông xuống ở trước ngực, có chút xúc động thong thả : “ ngờ ta còn có thể sống thoải mái tự do như vậy, cuộc sống có gánh nặng, mỗi ngày chỉ lo ngủ lo chơi, cần cả ngày lo lắng đề phòng có ai tới hại ta, cũng sợ có ai muốn dùng hèo để đánh ta.” Nàng mềm giọng , thanh mềm mại đáng động lòng người, chỉ tiếc bên mặt trái, từ huyệt thái dương đến gò má có cái bớt màu xanh lớn, chếch bên sống mũi bên phải có cái bớt đỏ vừa vừa, mặc dù ở mặt nàng nhiều đáng sợ, nhưng cũng chỉ có thể làm cho người ta cảm thán đại thần tạo nhân đại quá chuyên nghiệp, đây chính là tung ra sản phẩm thất bại, hơn kém!

      * ngón tay ngọc thon dài như hành lá, tràn đầy sức sống

      Thiếu niên tuấn nhã vân đạm phong khinh cười tiếng: "Tính tình vi Tiêu Dao cửu, làm Thần Tiên Diệc Phong lưu! Chúng ta liền bỏ ra 3000 phiền não, hưởng thụ trần thế phồn hoa này tốt."

      Thiếu nữ mặt có bớt xanh và thiếu nữ mặc thanh y cười thầm, hết sức chấp nhận. Nàng nghiêng đầu lười biếng tựa vào bả vai của thiếu niên, cười nhàng: " vạn dặm đường còn hơn đọc vạn quyển sách, mấy tháng này bản nương cũng coi như người phóng khoáng rồi." Ba người nhất thời cũng vui mừng nở nụ cười.

      cần phải , ba người này chính là Thẩm Y Nhân, Sính Đình và Thính Vũ nhảy vách núi, đại nạn chết.

      Ngày đó Sính Đình và Thính Vũ nhảy xuống vách núi, trong lòng hai người kinh khiếp nhắm mắt lại mặc cho số phận, thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới, gió thổi làm y phục và tóc của bọn họ bay về phía trước, trong lòng hai người chút tính toán trước cũng có, tất cả đều là sợ hãi và sợ hãi. Chỉ chốc lát nàng và Thính Vũ hoảng sợ phát rơi xuống ở bên trong tấm lưới mây bền chắc, đợi bọn họ cảm nhận được vui sướng sống sót sau tai nạn, lưới mây bởi vì bị bọn họ đụng nặng lại đem họ bắn lên giữa trung, chủ tớ hai người sợ đến mức liên tục kêu lên, tay chân toàn thân vô lực, sau đó lại rớt xuống, lần nữa rơi vào bên trong lưới mây, sau đó rung động lòng người lặp lại mấy lần, bọn họ mới xụi lơ ở trong lưới mây thể động đậy.

      Mắt nhìn xuống dưới, sương mù lượn lờ, nhưng liếc mắt cái nhìn đến vực sâu vạn trượng thấy đáy, hai người nhất thời choáng váng hoa mắt, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ hơi động chút ngã xuống thâm cốc tan xương nát thịt.

      Thẩm Y Nhân toàn thân áo trắng cố ý tiêu sái, đột ngột đứng đỉnh vách núi nhàng khoanh tay, nhìn bọn họ ngừng bắn lên rơi xuống, lại cảm thấy có chút thú vị, thúc hiệp mà cười đến run rẩy hết cả người, ôm bụng vẫn kêu chơi khá. Tha lỗi cho nàng ! Nàng cũng ngờ cái lưới mây này lại mắc cười như vậy.

      Ngày ấy nàng Chương phủ tìm Sính Đình nóc nhà nghe lén được mẹ con Triệu thị Phủ Thượng Thư tìm Hồ lão phu nhân, cùng nhau bàn bạc kế hoạch giết chết Sính Đình. Nàng là kẻ tài cao mật lớn, lúc Bạch Vân am tìm Sính Đình liền cũng nàng ấy tương kế tựu kế, cũng làm cho người ta giả mạo Sính Đình dẫn mấy hộ vệ của Hiên Viên húc .

      Lúc trước nàng ở vách núi dùng cái lưới mây này thử qua vô số lần, chỉ là muốn tìm được chỗ nhảy xuống rơi vào trong lưới an toàn nhất, nàng còn chuẩn bị sợi dây thừng đề phòng bất trắc phi thân xuống cứu người, bằng bản lĩnh của nàng những thứ này đều là đĩa đồ ăn, thành vấn đề.

      Thấy vẻ mặt Thẩm Y Nhân hứng thú, bộ dáng nóng lòng muốn nhảy xuống thử chơi đùa, Sính Đình cả người vô lực đổ mồ hôi hột, nhũn như con chi chi chỉ có thể sử dụng mắt tức giận trợn trừng mắt nhìn nàng ta, sử dụng ánh mắt khi dễ nàng ta! Mới để cho lương tâm của nàng ta đại phát đem bọn họ từ trong lưới cứu ra.

      Thẩm Y Nhân buộc hai người lại sau đó từ từ bám vào vách núi, đem bọn họ sắc mặt tái nhợt an trí ở chỗ an toàn, bỗng nhiên xuống đem tấm lưới mây khổng lồ lên. Nàng rất rầu rỉ nhìn tấm lưới lập công lớn này, biết đem nó để ở đâu mới tốt.

      Sính Đình và Thính Vũ còn có chút chưa tỉnh hồn, từ vách núi cao như vậy rớt xuống chết cũng phải dọa ngất ! Xin cho nàng nhát gan lần cuối cùng, về sau nàng làm mình tận lực kinh sợ biến .

      Khó hiểu nhìn cái lưới mây quấn quanh nhiều dây thừng lớn, đoán chừng là tăng bền chắc cho lưới, Thính Vũ đề nghị: "Đốt !"

      Thẩm Y Nhân gật đầu cái, hết sức chấp nhận: "Ừ, hủy thi diệt tích!" xong thoải mái kéo lưới lớn hướng tới nơi xa, tốn sức chút nào bộ dạng giống như kéo khối vải rách, khiến Sính Đình và Thính Vũ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nàng là Đại mỹ nữ phong nhã tài hoa nha! cần làm ra bộ dáng nữ thổ phỉ Lực Đại Vô Cùng có được hay ? Quá hòa hài rồi!

      Dừng lại Ở đáy vực chút, ba người an vị xe ngựa ra khỏi sơn cốc, hỏa tốc chạy ra khỏi Kinh Thành, đường đến Giang Nam xuân về hoa nở. Ngồi ở xe ngựa, khoảng cách ngày càng xa Kinh Thành, trong lòng của Sính Đình càng cảm thấy nhõm thoải mái, nghĩ tới sau này mình và Hiên Viên Húc chân trời góc biển mỗi người phương, dứt khoác đem đoạn tình cảm khúc mắc có kết quả vứt ra sau ót, coi như làm lại người khác.

      cũng biết Thẩm Y Nhân lấy ở đâu nhiều bạc như vậy, trong tay Sính Đình vẫn còn có chút ngân phiếu, trong lúc nhất thời ba người giống như cùng đào thoát nhà tù, nhà giàu mới nổi, đường ăn ăn uống uống, giống như Tán Tài đồng tử chuyển thế phải chơi nhiều, nơi nào có náo nhiệt liền tới nơi đó.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 46: Ta đây nhất định phải gả cho

      Lúc đầu ra đường Sính Đình có chút thận trọng, muốn học Thẩm Y Nhân thay nam trang. Nhưng Thẩm Y Nhân chê nàng mặc nam trang quá ẻo lả rồi, thân hình nữ nhi lại xinh đẹp làm cho người ta rãi rỏ ba thước, dứt khoát vẽ hai khối bớt mặt để thay đổi bộ dạng. Cứ như vậy che đậy toàn bộ vẻ đẹp trời sinh của nàng, dứt khoác chơi đùa vô pháp vô thiên. Trời mới biết nàng và Thính Vũ bao nhiêu lâu rồi dạo phố, có lộ mặt ra ngoài, từ mà biệt, liền hít khí mới mẻ bên ngoài cái sâu, đó cũng là phen tư vị đặc biệt ở trong lòng a!

      Dọc theo con đường Sính Đình và Thính Vũ cực kỳ hưng phấn phê bình cảnh sắc đường, giống như hai con chim sẻ om sòm, bị nhiều màu sắc thế giới bên ngoài hấp dẫn, hiếm khi tháy Thẩm Y Nhân kiến thức rộng rãi chỉ đứng đó mỉm cười nhìn bọn họ, có lúc cùng bọn họ vui đùa. Ngày trôi qua nhanh, cứ như vậy ba người bất tri bất giác du ngoạn đến quang cảnh vui vẻ của trân Bảo Bình.

      Họ tìm chỗ cột xe ngựa xong, chậm rãi sáng ngời đến chỗ tỷ võ chiêu thân, khỏi đưa mắt nhìn nhau. Hai nam tử kia phải là người ta tấp nập sao? Tại sao chỉ có thưa thớt vài người, vả lại đa số là các ông cụ năm mươi tuổi

      Ngược lại lôi đài có hai người còn hơi sức khoa tay múa chân, người là cụ già tiều tụy, quần áo lam lũ, người khác là nam nhân trung niên mặc áo ngắn vải thô

      Chu Xảo Xảo ngồi sau đài Ủ rũ cúi đầu, tùy tiện đứng dậy duỗi lưng cái, có thể biết trước kết quả của đại hội này, ai! Lần này phu quân tuấn tú của nàng lại có rồi. vừa đúng lúc, nàng giương mắt liền nhìn đến Thẩm Y Nhân mới vừa tiến vào cuộc, cặp mắt bỗng chốc phát ra ánh sáng y hệt mặt trời, xòe bàn tay ra hưng phấn vỗ bàn cái, "Pằng" tiếng, cái bàn hét lên rồi ngã gục.

      Nàng kích động chỉ vào hướng Thảm Y Nhân: "Chính là người mặc áo lam, phụ thân! Người thấy ?" Nàng xong theo thói quen níu lấy Chu lão gia ngồi bên cạnh lắc mạnh hồi.

      Vẻ mặt Chu lão gia sung huyết đỏ tía, tròng mắt cũng muốn nhảy ra ngoài: "Buông tay! Buông tay trước , khụ. . . . Khụ. . . . . . !"

      Chu Xảo Xảo vội vàng buông người cha cao số sắp tắt thở của nàng ra, lanh tay lẹ mắt hướng tới lưng Chu lão gia vỗ mạnh. Thân thể hùng tráng khôi ngô của Chu lão gia dứt khoát nhào tới phía trước, chỉ lát nữa là phải cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, thời điểm ngàn quân nguy kịch, người đàn ông vạm vỡ đứng như cây cột sắt bên cạnh khó khăn lắm mới kéo ông lại được.

      Chu Xảo Xảo cũng quan tâm phụ thân mình còn dùng được hay , nàng lại đưa ra móng vuốt hướng về phía đại ca, "Đại ca, huynh nhìn công tử áo lam tuấn tú kia , ta đây nhất định phải gả cho !” Đại ca nàng giật mình, nhanh nhẹn nhích sang bên, né tránh ma trảo của nàng.

      Nàng dằn nổi muốn xông ra, bị mấy nha đầu cao lớn vạm vỡ ôm lấy: "Tiểu thư, người thể ra ngoài a!"

      "Các ngươi buông ta ra! Phụ thân, đại ca, nhị ca, Tam ca, Tứ ca, các huynh mau chộp lấy công tử áo lam kia mang tới đây cho ta! Ta đây nhất định phải gả cho !” Chu Xảo Xảo lòng như lửa đốt muốn hất mấy nha đầu ra, nhưng mà mấy nha đầu này đều được huấn luyện kỹ thuật, ngay cả lực đại vô cùng của nàng cũng thoát ra được, thể làm gì khác hơn là liên tục hướng về phía Chu lão gia và mấy ca ca hô to.

      Chu lão gia ho khan nửa ngày, cuối cùng đem tức khụ thuận, là muốn lấy cái mạng già của ông a, tại sao lại gặp phải tổ tông như vậy! Ông đưa tay vẫy vẫy, ý bảo nữ nhi an tâm chút chớ nôn nóng: "Phụ thân và ca ca của con xem, con trước đừng có ra ngoài haiz….! Nếu quả sai, phụ thân và ca ca con nhất định bắt được , trói cũng phải trói thành thân!” Nếu như nàng ra ngoài, mọi người dưới võ đài hoảng sợ chạy mất, đến lúc đó lại xôi hỏng bỏng .

      Dưới đài ba người rảnh rang nhìn náo nhiệt phía trước, cũng để ý tới ánh mắt mọi người xung quanh nhìn bọn họ có thâm ý. Đặc biệt là Thẩm Y Nhân, bởi vì bộ dạng tuấn tú của nàng bị vây xem phải lần lần hai rồi, phải cái cấp độ vệ giới đó, ít người nhìn giết được nàng.

      Sính Đình nháy mắt nhìn biểu diễn lôi đài, căn bản thèm để ý người khác dùng ánh mắt khác thường quan sát nàng, thấy hai người đài chẳng những mặc rách tung toé, tuổi cũng khá lớn, khỏi có chút kỳ quái, giọng kề tai với Thẩm Y Nhân: " phải là tiểu thư chọn rể sao? Tại sao đều là những cụ già a?” Chẳng lẽ tại lưu hành chồng già vợ trẻ, chồng già thêm thương nàng dâu chút? Người giang hồ là kỳ quái a! Xin tha thứ nàng kiến thức nông cạn, nàng đây phải là mới gia nhập giang hồ sao? biết quy tắc giang hồ về tình có thể tha thứ được!

      Thẩm Y Nhân cau mày vuốt rãnh cằm mê người của mình, đầu cũng đầy mờ mịt, Thính Vũ cũng có bộ dáng nghi hoặc như vậy. Ba người vừa định tìm người hỏi chút đây là đạo lý gì, Sính Đình lại cuống cuồng dậm chân : "Ôi! Đại thúc trung niên kia sắp thua rồi, cụ già kia sắp thắng a…,như vậy tiểu thư này phải gả cho cụ già đó sao? đáng tiếc a!” Nàng là hoàng đế gấp thái giám gấp!

      Thẩm Y Nhân cười bắn trán nàng cái: "Ngu ngốc! Yên tâm , còn có người lên đài đánh với ông ta!”

      Sính Đình hùng hồn : "Người ta đây chưa có thấy qua được sao?"

      Ba người cười cười nghị luận, chợt từ bên cạnh tới người vóc dáng khôi ngô cao lớn, nam tử trung niên hình dáng oai phong. Nam tử cẩn thận dò xét gương mặt hại nước hại dân của Thẩm Y Nhân, mặt ra đống nụ cười, mắt híp lại thành đường may, luôn miệng ôm quyền hỏi "Vị tiểu ca này đúng là người từ nơi khác đến?”

      "Đúng vậy! Vị đại thúc này làm sao người biết?" Thẩm Y Nhân ôn tồn nho nhã đáp lễ lại, cảm thấy kỳ quái hỏi.

      "Khụ!" Nam tử trung niên lúng túng hắng giọng, mặt cố gắng làm thân nở nụ cười hòa ái. Ngươi là người phương nào đến a, đứa ngốc! Thấy vẻ mặt ba người bọn họ giống như mê muội, mười phần tốt bụng đề nghị: "Tiểu ca đề phòng lên tỷ thí chút, nếu có thể cưới được tiểu thư của Chu gia này, vậy phúc phần của tiểu ca đúng là ít a! Ha ha!" Đằng sau tiếng cười của nghe như thế nào đều giống như Vương bà đắc ý cười gian, có cỗ tư vị buôn dưa.

      "Cái này. . . . . . Cái này! Tại hạ. . . . . ." Thẩm Y Nhân thành thục khéo léo, chết cũng có thể thành sống, lúc này khỏi cũng có chút cứng họng, nàng cũng là nương a! Sính Đình và Thính Vũ ở bên nhịn được cười khẽ tiếng.

      Thẩm Y Nhân sờ vuốt cái trán tồn tại mồ hôi lạnh, tán dóc : "Tại hạ có vị hôn thê ở nhà, chỉ tới tham gia náo nhiệt mà thôi!"

      Khuôn mặt Nam tử trung niên lập tức trầm xuống, uy hiếp : "Tiểu ca cũng nên rượu mời uống thích uống rượu phạt!" Ngay sau đó bàn tay mãnh liệt vung lên, chỉ thấy mười người đàn ông vạm vỡ hăng hái tới, trong tay mỗi người quơ cây gậy gỗ dài, đem bọc quanh người bọn họ.

      Những người kia xem náo nhiệt cũng ngại chuyện lớn, nhất thời cũng xông về phía ba người bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn có chút hả hê.

      Lúc này, người thanh niên cường tráng ra từ sau lưng đám đại hán hung thần sát ác, hướng bọn họ đưa tay ra dấu hiệu xin mời: " xin lỗi, kính xin tiểu ca cùng bằng hữu của huynh theo bọn ta về phía sau đài chuyến!"

      Thẩm Y Nhân nhìn đối phương, rồi nhìn lại phía mình, ràng đối phương người đông thế mạnh, phía mình ít người yếu ớt. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Nàng biết điều mang theo hai người mới gia nhập giang hồ theo thanh niên phía trước, đám đại hán theo sát đằng sau, chỉ sợ họ chạy trốn bán sống bán chết.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47: Em ngươi

      Bọn họ rồi, đám người xem náo nhiệt đập nồi, nhất thời nghị luận ầm ĩ: "Lần này Chu tiểu thư có thể xuất, những chàng trai tuấn tú của thị trấn chúng ta cần phải chạy trốn nữa rồi!” Có người yên tâm thở ra hơi, rất có cảm giác Thẩm Y Nhân trừ hại cho dân

      "Chà chà! Công tử tuấn tú như vậy lại sánh duyên với con cọp lông đó, là phí của trời a!" Dân chúng dậm chân hết sức tiếc hận Phan Kim Liên sánh duyên Võ Đại Lang

      "Ai biểu cha của con cọp lông đó có tiền có quyền, tất cả huynh đệ đều võ nghệ xuất chúng, lão già ta đây muốn làm con rể người ta, người ta còn muốn a!" Cũng có người hâm mộ, đố kỵ, oán hận !

      "Hứ! Ông nghỉ ngơi nhiều chút ! Con cọp lông đó chỉ thích để ý những tiểu tử tuấn thôi, tỷ võ chiêu thân chỉ là mánh khóe thu hút bọn công tử xinh đẹp tới đây!” Có người từng trải nội tình châm chọc

      "Này Chu tiểu thư phải là quái vật đầu thai chứ? Dáng vẻ bộ mặt. . . . . ." Có người lạc đề cách xa vạn dặm, dù sao chuyện này có ở người mình, đứng chuyện cũng đau thắt lưng.

      "Hư! Hư! Ngươi có bị nàng đánh qua đúng ?" Mọi người cùng nhau hư , dạy dỗ hài tử này cần họa là từ miệng mà ra.

      Lại về ba người mò đầu biết não vừa bước vào phía sau đài, đợi họ đứng vững, tiểu hán tử bộ mặt râu quai hàm dài đen thùi lùi vô cùng vui mừng đánh tới phía Thẩm Y Nhân, mặc dù ngũ quan của đều bị bộ lông tươi tốt dày đặc che khuất, nhưng thanh cũng 100% vừa mềm mại vừa làm nũng: "Tướng công, tướng công! Hi! Chào tướng công đẹp trai!"

      Thẩm Y Nhân quen thấy gió to sóng lớn cũng thoáng chốc cả kinh thất sắc, sững sờ sau đó sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.

      "Tướng công, đừng sợ Hàaa...! Người ta rất dịu dàng!" “Chàng trai mặt gấu” vẻ mặt đầy lông màu đen cực kỳ thương hương tiếc ngọc, luôn miệng mềm mại an ủi nàng, chợt dùng khăn gấm bụm gương mặt lông hồ hồ e lệ cười khẽ, mặt lúng ta lúng túng nhếch Lan Hoa Chỉ* phủ lên ngực Thẩm Y Nhân để cho nàng phải sợ.

      Lan Hoa Chỉ* những ngón tay xếp thành hình hoa lan

      Trong khoảnh khắc mặt mày Thảm Y Nhân biến sắc, lắc mình cái, né tránh móng vuốt tập kích lồng ngực.

      Sính Đình trợn tròn thủy mâu, hiểu ra sao. Ông trời! Đây là những người nào? Cái người kêu Thẩm Y Nhân là tướng công này, ngoại trừ có điện mạo nam nhân thô kệch và giọng nữ nhân mềm mại ra, còn có da mặt dầy như tường thành!

      Vì để cho mấy người bọn họ nhanh chóng tiến vào tình huống, người thanh niên lúc trước dẫn bọn họ tới rất biết lý lẽ, mặt bình tĩnh vô ba hảo tâm giúp bọn họ giải thích nghi hoặc: "Đây là tiểu muội của ta, tiểu muội của ta coi trọng tên tiểu bạch kiểm này!”

      "Phốc! Cái gì? Tiểu bạch kiểm?" Sính Đình bị sặc hơi quá xá, kịch liệt ho khan, kinh ngạc trừng , đại ca! Ánh mắt của huynh đúng là tốt, huynh đúng là con cóc ngáp —— khẩu khí lớn!

      Nghe được thanh nhàng uyển chuyển của nàng, lúc này người thanh niên kia mới ban ân đem mặt chuyển về phía nàng, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua liền xoay đầu , nương này giọng tuyệt mỹ động lòng người, dáng người cũng vô cùng uyển chuyển, nhưng gương mặt xấu xí làm cho người ta nhìn chịu nổi, là lãng phí, "Đúng! như vậy phải là tiểu bạch kiểm sao? bị em của ta nhìn trúng là phúc khí của !”

      "Em ngươi!" Phúc khí cái rắm! Thẩm Y Nhân bị nương nương mặt lông vạm vỡ đuổi xoay quanh, khỏi buồn bực muốn đấm đất! Nàng cũng chỉ muốn nhìn náo nhiệt mà thôi, muốn nghịch thiên cưới lão bà, ông trời có cần thiết độc ác với nàng như vậy ?

      "Đúng, chính là em ta! Bọn ta 1-2-3-4 đều là ca ca của nàng, ta đây là nhị ca!" tên đại hán tốt bụng xong, cũng vui sướng gia nhập vào trong hàng ngũ đuổi theo Thẩm Y Nhân.

      Hai người thanh niên khác vốn đứng bên cạnh cũng cam chịu tịch mịch gia nhập vào trong đại đoàn truy phu cho em , trong miệng còn thân thiết kêu lên: "Muội phu, ta đây là Tam ca, bên cạnh ta chính là Tứ ca!"

      Thảm Y Nhân khóc ra nước mắt, bộ dạng tuấn tú cũng là sai lầm? Chuỗi bốn người chạy theo ở đằng sau muốn nướng ai gia à?

      Phía sau loạn thành đoàn khiến cho đầu óc Sính Đình và Thính Vũ choáng váng, đám đại hán kia vẫn cứ khăng khăng đuổi theo bọn họ

      Sính Đình thấy tình thế ổn dứt khoác nháy mắt với Thẩm Y Nhân, Thẩm Y Nhân nghe huyền ca mà hiểu nhã ý, chân nhàng chút , thân thể xoay người nhảy lên, nhảy đến xâu thịt bốn người ở phía sau. Sau đó nàng vung chưởng ngọc lên, chưởng phong sắc bén đảo qua, mười mấy đại hán vây quanh Sính Đình và Thính Vũ tự chủ được lui về phía sau.

      "Chúng ta !" Thẩm Y Nhân khẽ quát tiếng bồng bềnh nhảy lên.

      Chữ vừa xuất ra, người nàng giống như kinh hồng đáp xuống bên người Sính Đình và Thính Vũ, tay áo lung lay, xuất trần tuyệt thế. Đám đại hán kia bao giờ thấy được bản lĩnh tốt như vậy, trong lúc nhất thời nhìn như mê như say, lại chẳng phân biệt được địch ta phát ra hồi tiếng khen ủng hộ.

      Thẩm Y Nhân hợp với tình hình ôm quyền : "Bêu xấu, đa tạ!"

      Tiếng vừa dứt lập tức kẹp Sính Đình và Thính Vũ ở dưới nách, phi thân lướt ra ngoài, sau đó rất xa còn có thể nghe thấy chuỗi thanh thảm thiết: “Tướng công, người đừng chạy oa! Người ta đối đãi với người tốt!”

      "Oa, còn là người luyện võ, các huynh đệ, lên! Dáng dấp tuấn tú , còn có tài." Chu đại ca ánh mắt thả ra vạn trượng ánh sáng, hưng phấn mà hô hào.

      "Ôi ôi! Người nơi khác đến có khí phách, mau bắt lại!" Nhị ca vui mừng năng lộn xộn, giữ manh mối tốt, thể để cho chạy. ràng lúc Tiểu muội là bộ dáng ngọc tuyết đáng , nhưng mà sau khi lớn lên biết vì cái gì mà lông mặt lại dài đen như vậy, bây giờ khi nàng trưởng thành nam tử tướng mạo như Phan An, dung nhan như Tống Ngọc lấy, để cho mấy ca ca bọn họ bận chết được!

      Tình huống quá mức khẩn cấp, Thẩm Y Nhân rãnh rỗi bận tâm cái khác, thi triển khinh công đường chạy như bay, càng chạy càng nhanh. Sắc mặt nàng đỏ thắm, dáng vẻ hơi thở ổn định, đám đại hán kia sớm thấy bóng dáng.

      Sính Đình bị gió thổi qua phủ lên đầu lạnh chịu nổi, khỏi ho khan: "Khụ! . . . . . . Khụ. . . . . . Y Nhân, Y Nhân!"

      Thẩm Y Nhân mặt đỏ thở gấp, mặt đổi sắc ngừng lại, để Sính Đình và Thính Vũ xuống.

      Ba người than thở ngã xuống đất, Thẩm Y Nhân bị chuyện hoang đường hôm nay đả kích im lặng rơi lệ, thiếu chút nữa buồn bực lấy đầu đập đất, đập đầu chết thôi. Hai người này bị nàng chạy bay với tốc độ quá nhanh làm cho hoa mắt, dẫn đến ngã xuống đất dậy nổi.

      Giây lát, ba người chậm chạp hồi khí, khỏi nhìn nhau gì, bất quá chỉ tới xem náo nhiệt, chạy trối chết , xe ngựa cũng bỏ mất rồi, tất cả hành lý đều đặt ở xe ngựa ! Đây gọi là Nhạc Cực Sinh Bi có phải ? Hơn nữa ông trời cũng theo tham gia náo nhiệt, lúc trước ràng là nghe thời tiết tốt mây xanh gió mát, lúc này mây đen lại che khuất mặt trời, bầu trời trầm giống như sắp mưa.

      Ba người chuyển mắt xung quanh, vội vã tìm chỗ tránh mưa. may là trước mặt cách đó xa có ngôi miếu đổ nát, bọn họ mừng rỡ hướng chạy tới ngôi miếu đổ nát.

      "Ken két" tiếng, cửa miếu mang theo mùi vị mục nát cũ kỹ bị ba người đẩy ra, phát ra tiếng kêu khổ sở, nghe u u rất thấm vào người.

      Ba người cẩn thận từng li từng tí vào, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỉ thấy trong miếu này có pho tượng Quan Bồ Tát, tượng mộc bóc màu, vách tường loang lổ cũ rách, đầy mạng nhện, hẳn là miếu thờ bỏ hoang từ lâu.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 48: Đối thủ quá biến thái

      Editor: Dung Sa

      "Câu ca. . . . . . Cá. . . . . . !" Đột nhiên tiếng gà trống gáy dài vang lên ở trong miếu, ba người như chim sợ cành cong lại giật mình lần nữa, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh. Phát bên trong miếu có con Đại Công Kê uy vũ hùng tráng nhàn nhã dạo, nó ngẩng cao đầu, dùng đôi mắt tròn như hạt đậu liếc xéo các nàng, bộ dáng coi ai ra gì.

      là đau lòng a! Hôm nay chuyện xui xẻo nhiều, ngay cả con gà trống cũng khi dễ bọn họ.

      "Nha!" Trái lại Sính Đình có chút vui vẻ, lông vũ người con Đại Công Kê này ngũ sắc rực rỡ, cực đẹp! Nàng khom người từ từ hướng đến gần con gà trống, muốn hữu nghị chào hỏi nó cái.

      Đại Công Kê phấn chấn lông vũ, hùng dũng oai vệ duỗi dài cổ, đầu tiên là cảnh giác nhìn nàng, sau đó có chút sợ hãi lui về phía sau hai bước, chợt xòe cánh, bay nhanh về phía ánh sáng chỗ cửa miếu vui vẻ chạy ra ngoài, mấy cái cũng trông thấy bóng dáng.

      "Ai! Gà trống nhà ai a? Thế nào chạy rồi hả?" Sính Đình tức giận sờ sờ thuốc màu mặt mình, chẳng lẽ con gà trống cũng kỳ thị bộ dạng xấu xí của nàng! Nhưng phải mấy con gà mái cũng bộ dạng màu sắc rực rỡ sao! Tại sao lại khi dễ nàng! Bộ mặt này, nhập ma giật mình!

      Thính Vũ và Thẩm Y Nhân thấy dáng vẻ hơi bực bội của nàng khỏi vui vẻ nở nụ cười

      "Ngao!" Ngoài cửa miếu đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc la lớn: "Cửa này tại sao lại mở? Lúc ra ta đóng kỹ rồi mà?" lão nhân tuổi năm mươi, trắng trẻo mập mạp vội vội vàng vàng nhảy vào, ngọng nghịu lớn tiếng la hét. Tay trái mang theo hồ lô rượu, tay phải lại cầm mấy xâu mứt quả, mạnh mẽ nhai đồ ăn trong miệng, bộ dạng ăn rất ngon.

      Sau khi tới mắt cũng chưa nâng lên cái, giống như nhìn thấy ba người bọn họ, trước cuống cuồng đá cước két két lên cửa miếu, sau đó bắt đầu lòng vòng ở trong miếu, trong miệng còn phát ra thanh kỳ quái: "Khạc la khạc la! Cá la cá la!"

      Hai người Thính Vũ và Thẩm Y Nhân ý vị nhìn Sính Đình cái.

      Sính Đình chột dạ cúi đầu hướng về phía ngón tay, hình như lão nhân gia này kêu gà, làm sao bây giờ?

      Lão nhân trắng mập vội vàng đem hồ lô rượu và mứt quả đặt lên bàn thờ, đầu đầy mồ hôi xung quanh miếu gọi vòng, ngay cả khe hở dưới bàn thờ phía sau Quan Bồ Tát cũng chui xuống dưới tìm nửa ngày.

      Lão nhân chổng mông lên, kì kèo mè nheo khó khăn từ bàn thờ dịch ra ngoài, ràng con gà của biến mất trong khí rồi, cam lòng mím mím môi: "Ô. . . . . . ! Người ta vất vả mới tìm được con gà, đâu rồi?” Nếu như ngoài miệng ông có điểm râu hoa râm giống như pho tượng di đà phật mở miệng cười, bộ dạng méo miệng cũng làm người ta buồn cười!

      Lão nhân ủ rũ cúi đầu ngồi dưới đất, lông mày đắp thẳng đứng nhìn về phía mấy vị khách mời mà đến trong miếu, giống như lúc này mới phát hữu của các nàng, vểnh môi hỏi "Các ngươi có Đại Công Kê của ta hay ?"

      Trong lòng Sính Đình áy náy chịu nổi, nếu như người ta hỏi, nàng có chút vô sỉ muốn nhắm mắt làm ngơ. Ai bảo nàng là đứa bé thành a! thể làm gì khác hơn là tê tê ai ai về phía lão già đáng : "Cái đó, ông cụ a! xin lỗi, con kia gà trống nó chạy. . . . . ." xong mặt của nàng đều đỏ, xấu hổ cúi đầu.

      "Ông cụ, chúng ta ngang qua nơi đây, vốn định vào miếu tránh mưa, vào chưa kịp đóng cửa miếu lại, gà của ngài liền chạy rồi!" Thẩm Y Nhân ngượng ngùng .

      "Cái gì? Con gà núc na núc ních của ta! Để nuôi nó lớn, các ngươi biết ta bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc ?" Lão già mặc kệ, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ba người kia, hai chân tức giận đạp loạn đá lung tung mặt đất, chỉ kém ở đất lăn lộn gào khóc, giống như họ làm chuyện gì tội ác tày trời. Quần áo người dù sao cũng là màu xám tro, cọ dưới đất cũng thấy dính nhiều bùn.

      Thẩm Y Nhân vội vàng móc ra mấy lượng bạc đưa tới, bộ mặt hối tiếc : "Ông cụ, chúng ta cũng phải là cố ý a, bạc này cho ngài, có thể mua rất nhiều con gà mập mạp.”

      Ai ngờ lão đầu kia chỉ nhìn bạc cái, liền nghiêng đầu sang chỗ khác để ý tới các nàng, vẫn buồn bực.

      Sính Đình tóm lấy vành tai, hào khí ngàn vạn móc ra thỏi bạc lớn: "Dạ, tất cả những thứ này đều cho ngài có đủ chưa ạ?"

      Lúc này Lão già mới xoay đầu lại, nhưng cũng có tiếp nhận bạc, mà là đưa ngón tay mập giống như củ cà rốt ra, lau nước mắt tồn tại trong mắt, ủy khuất vạn phần: “Con gà kia của ta phải là gà bình thường, chút tiền này của ngươi giống như phát cho ăn xin.”
      Mồ hôi hột của ba người chảy xuống như thác, người nào ăn xin mà giọng điệu lớn như vậy? Bang chủ Cái bang?

      Sính Đình là đứa bé ngoan dũng cảm, ngại học hỏi kẻ dưới: " phải gà bình thường? Vậy con gà của người là gà thần?”

      "Hừ! Mới phải ! Các ngươi là quá quê mùa, chưa nghe qua sao? Gà của ta là con kim kê, còn có thể đẻ trứng vàng, các ngươi nghĩ a, ngày nó đẻ quả trứng vàng, mười ngày là mười quả, trăm ngày là 100 quả, đến mấy tháng ta liền trở thành đại phú ông rồi!”Lão già miệng lưỡi lưu loát tùy tiện, con ngươi linh hoạt thông minh lỗ lỗ loạn chuyển mấy vòng, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn ở giữa trung, thần thái chảnh vô cùng, nếu như có cái đuôi nhất định vểnh đến bầu trời. ra vốn muốn con gà kia là tiểu Phượng Hoàng a, xét thấy đối phương là mấy bé , chịu công phu sư tử ngoạm hù dọa bọn họ, ai bảo tâm địa thiện lương, nhân phẩm tốt quá !

      tia chớp đánh qua ngoài miếu, ầm ầm tiếng sấm vang dội nóc miếu

      Lão già kia chỉ lặp lại kim kê trứng vàng kim kê trứng vàng, làm cho trước mắt ba người Sính Đình đều là kim quang lấp lánh, kim kê và trứng vàng nhảy nhảy nhót nhót. Làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh chính là hình như con gà là gà trống! Còn có thể đẻ trứng vàng, thế giới này quá điên cuồng, còn để cho người ta sống nữa rồi hả ?

      Thính Vũ thần thái sáng láng chống nạnh, khinh thường : "Ông cụ, xin ngài thương xót! Con gà của ngài là gà trống a, còn có thể đẻ trứng, ngài kể chuyện à?”

      Lão già vừa nghe đến gà trống, sắc mặt đầu tiên là cứng đờ, về sau vui mừng. Hai tay vỗ đùi, ánh mắt sáng ngời để cho nhìn thấy Kim khối: "Oa oa, chính là gà trống ha, gà trống của ta chỉ cần ở cùng chỗ với gà mái, gà mái kia đẻ trứng vàng, nếu nó ở cùng trăm con gà mái, ngày 100 con gà mái đẻ 100 trứng vàng, ai nha, mẹ của ta ơi, lúc đó biết ta phát tài đến cỡ nào rồi! Các ngươi làm bảo bối của ta chạy mất, các ngươi phải đền kim kê cho ta!” kêu to làm đều tốt, càng kêu càng có tinh thần, nếu như bọn họ bồi thường kim kê, bộ dáng thề bỏ qua.

      Hay cho cái lý do đường hoàng! Xông vào tổ ong vò vẽ Thính Vũ ,Sính Đình và Thẩm Y Nhân hạ ánh mắt xuống ảo não thua trận, đối thủ quá biến thái, trách bọn họ thực lực kém.

      Lúc này ba người, đều tâm phục khẩu phục công phu tán gẫu của lão già này.

      "Lão gia tử ngài muốn thế nào? Kim kê chúng ta là thường nổi, nếu chúng ta gặp Quan Lão Gia, để Quan Lão Gia tới phân xử." Thẩm Y Nhân hướng lão già xấu bụng cười tiếng, khi dễ nàng có qua lại giang hồ sao, còn kim kê? Hừ hừ! Kim lão đầu này là nhà ai già mà kính? Sao tiện tay nhốt lại trong nhà? Ra ngoài lừa bịp người khác.

      "Ách. . . . . ." Lão già có chút cứng họng, gãi gãi đầu, trong đầu cấp tốc nghĩ đến đối sách, bé này xấu, khó đối phó! Gà này chỉ tiện tay bắt tới chuẩn bị nướng lên ăn , cũng thể gặp quan, đây chẳng phải là trộm gà được lại mất thóc.

      lúc hai phe giằng co, cửa miếu cũ nát "Ken két" tiếng bị đẩy ra, bóng dáng thon dài, toàn thân áo trắng chậm rãi lung lay vào, theo tiến vào còn có trận mùa xuân tươi đẹp vạn vật sống lại, khí ướt át.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49: Thành Môn Thất Hỏa

      Editor: Dung Sa

      Thiếu niên áo trắng hơn tuyết chậm rãi tiến vào, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mày kiếm bay xéo nổi bật như thác nước đen, mắt phượng mê người khẽ hếch lên, khí chất tao nhã lịch , phong thái đặc biệt thanh tú. hướng về mọi người trong miếu khẽ mỉm cười, giống như tiên giáng trần, thơ ca có "Có phỉ quân tử, như cắt như đánh bóng, như giũa như mài", quân tử hình dáng Như Ngọc, chính là nhân vật như vậy !

      "Tại hạ muốn tránh mưa, biết có quấy rầy đến các vị ?" thanh của dịu dàng mềm , có loại dễ nghe nên lời, giống như dòng suối trong từ từ lướt qua lòng người.

      Mọi người thấy mái tóc đen của có điểm vài giọt mưa, lúc này mới phát ngoài miếu mưa xuân rơi tí tách, xa xa trông có vẻ mờ mờ ảo ảo, mảnh yên thủy mê ly.

      Lão già ước gì có người tới cứu trận, liền vui mừng : "Đến đây đến đây ! Bồ Tát cần phải làm tốt chuyện." xong lại quay đầu nhìn mỹ thiếu niên Thẩm Y Nhân chút, tại sao có đạo lý như vậy? Đều là thiếu niên tuấn mỹ? Tới đây để kích thích lão nhân gia ta à! Nhớ năm đó cũng là người gặp người , hoa gặp hoa nở, chim gặp chim ngốc, thiếu niên phong lưu tiêu sái làm ngàn vạn thiếu nữ ao ước, kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu. Ngao! Năm đó dũng hảo hán ai bằng, Hừ! Hừ hừ!

      Thẩm Y Nhân lười biềng đứng nghiêng, mỉm cười, bộ mặt điên đảo chúng sinh càng phát ra ánh sáng động lòng người. Trong lúc nhất thời ngôi miếu nho đổ nát bởi vì có hai đại mỹ nam này mà bồng tất sanh huy*, nụ cười mặt của Bồ Tát ngồi tòa sen cũng chân thành hơn chút.

      *bồng tất sanh huy: vẻ vang cho kẻ hàn này, ý thơm lây…

      Lão già hấp ta hấp tấp cầm mấy xâu mứt quả mà đặt bàn thờ lên, lấy lòng khoe mẽ hỏi thiếu niên áo trắng xinh đẹp: "Lão hủ Cốc Chi Thông, xin mời thiếu niên ăn xâu kẹo hồ lô oa!” quay đầu nhìn ba người Sính Đình cái, ngẩng cao cằm hừ tiếng, dáng vẻ hả hê kia làm cho lòng bàn tay người ta ngứa ngáy.

      "Cám ơn Cốc lão, vãn bối Minh Thượng Vân, nếu từ chối bất kính rồi." Thiếu niên ôn văn lễ độ nhận lấy mứt quả của Cốc lão, sau đó mở bọc quần áo trong tay ra, lấy ra bọc thịt bò khô gói bằng giấy dầu, cái bánh xốp, phân ra chút, cung kính đưa cho Cốc lão.

      Cặp mắt Cốc lão phóng lục quang nhìn những thức ăn kia, nước miếng chảy ròng, chút khách khí phen nhận lấy, vui mừng ngừng cười ha ha.

      Sau đó thiếu niên lại phân ra phần thức ăn, khách khí đưa cho ba người Thẩm Y Nhân, ba người nghi ngờ chút nào khoát tay lia lịa. Đặc biệt là Sính Đình, đôi đôi mắt mỹ lệ long lanh lóe ra hoang mang sợ hãi, ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Ăn chầu của Chương Mỹ Ngọc thiếu chút nữa mất trong sạch của nàng, bây giờ nàng tuyệt đối dám ăn đồ của người khác .

      Cặp mắt phượng sóng nước mênh mông của thiếu niên áo trắng hơi híp lại chút, ý vị sâu xa nhìn cái bớt mặt Sính Đình vài lần, nở nụ cười nhàn nhạt, cũng để ý, làm như có việc gì ngồi ở bên từ từ ăn mứt quả, từ bên trong động tác ăn của lộ ra vẻ ưu nhã đẹp mắt được thành lời, ngay cả ăn mấy viên kẹo hồ lô cũng giống như tỉ mỉ thưởng thức sơn trân hải vị.

      Bên trong miếu nhất thời lên thế chân vạc**, khí cũng bởi vì thiếu niên này gia nhập mà hài hòa. Lão già muốn hướng về thiếu niên kể khổ con kim kê của cánh mà bay, cửa miếu "Pằng!" tiếng bị người bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra, cửa miếu đáng thương liên tiếp bị đả kích rốt cuộc hết sức vinh quang sống thọ và chết tại nhà.

      **thế chân vạc: thế ba chân

      đám đại hán râu ria lực lưỡng đội mưa nhao nhao ầm ĩ mà xông vào. thanh hưng phấn kêu lên: "Oa! Đạp phá thiết hài vô mịch xử***, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Bọn họ quả nhiên ở chỗ này tránh mưa, tóm lại cho em của ta!"

      *** mòn giày sắt chẳng tìm được

      "Lão đại, dường như còn có thêm tiểu bạch kiểm a! Có muốn tóm lại luôn ?” Thành Môn Thất Hỏa, vạ đến cá dưới ao! vị đại hán khôi ngô tinh mắt thấy Minh Thượng Vân tao nhã khí chất bất phàm, trung thành tận tâm đề nghị, nhiều công tử tuấn, tiểu thư có nhiều thêm phần hi vọng lập gia đình a!

      Thẩm Y Nhân than thở nhìn đám đại hán này có thể so với cao thủ theo dõi, khóc ra nước mắt, vốn định xem cuộc vui, lúc này lại diễn trò cho người khác nhìn. Xe ngựa còn chưa có biện pháp lấy về, lúc này lại muốn xông mưa chạy trốn, sớm biết bắt chước hóa trang như Sính Đình, tại hối hận muộn!

      Ánh mắt bốn người ca ca ngay lập tức đồng loạt nhìn về phía Minh Thượng Vân khóe miệng nhếch lên, mắt sáng như đuốc.

      Đại ca quả quyết vung tay lên, đám đại hán lập tức nhảy dựng lên bắt Thẩm Y Nhân, trong đó có mấy đại hán tách ra bắt Minh Thượng Vân. Thẩm Y Nhân nghĩ lúc này bên ngoài mưa, Sính Đình và Thính Vũ thể mắc mưa a! thể làm gì khác hơn là cực kỳ phiền muộn dẫn đoàn đại hán xoay vòng vòng ở trong miếu.

      Bị điên cuồng đuổi theo, Minh Thượng Vân cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười rất dịu dàng động lòng người, vô cùng có từ tính.

      Nhìn qua hết sức lịch tuấn nhã, cũng khó nhìn ra thân thủ rất giỏi, những đại hán cường tráng ngay cả vạt áo màu trắng của cũng cầm được.

      Miếu vốn đến đáng thương, lúc này xông tới mười mấy người to con, Sính Đình và Thính Vũ thấy ai chú ý bọn họ, vội vàng trốn ở phía sau Quan Bồ Tát tìm kiếm che chở.

      Cốc lão xem cuộc vui sợ đài cao, hưng phấn trực tiếp nhảy lên bàn bày đồ cúng, hào phóng nhường nơi cho các nàng núp. Trong miếu nhất thời náo loạn, vô cùng náo nhiệt.

      "Mưa tạnh!" Minh Thượng Vân mang theo nụ cười thanh truyền tới trong tai Thẩm Y Nhân, nàng phản ứng nhanh chóng bay vút đến bên người Sính Đình và Thính Vũ, kẹp hai người lên vọt ra khỏi ngôi miếu đổ nát, hoảng hốt chạy bừa lên phía trước, Thẩm Y Nhân nàng lấy ba chữ thề, nàng lớn như vậy chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

      Chỉ chốc lát nàng cảm thấy bên trái có thêm người sóng vai cùng nàng, liền lưu ý đánh giá, là vẻ mặt vẫn đầy ý cười của Minh Thượng Vân. Qua lát nữa, bên phải lại có thêm người —— Cốc lão Cốc Chi Thông, oa! Lão già này lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.

      Cốc lão đầu vừa thoải mái chạy như bay, vừa tức giận bất bình mắng: "Cái miệng ông nội ! Lão nhân muốn xem náo nhiệt, lại bị các ngươi phá hư ngân lượng, phải bắt a!” Gần đây biết nghe được ở đâu “Cái miệng ông nội ” cảm thấy vô cùng uy phong, lúc mắng chửi người mang ra, giống như phong cách cá nhân của rất lợi hại.

      Sính Đình cũng biết Thẩm Y Nhân mang theo bọn họ chạy rất xa, sau đó dừng lại ở cái trấn biết tên. Trước lạ sau quen, lần này nàng có kinh nghiệm, che mặt đứng lên ngược lại có cảm giác hoa mắt choáng váng. Hôm nay ba người chỉ toàn cố chạy trốn, đến lúc này đói bụng kêu lên ùng ục, quan tâm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, chỉ muốn tìm nơi có thể lấp đầy bụng. Mặc dù xe ngựa và hành lý mất rồi, bất quá bọn họ đều mang ngân phiếu và bạc ở người, coi như trong cái rủi có cái may a!

      Lúc khổ sở bức người làm cho người ta suy nghĩ thông suốt, nếu ngày cũng làm cho người ta sống nổi a!

      Ba người cố sức đảo mắt chung quanh, phát quán rượu khí thế liền cao hứng vọt vào, Minh Thượng Vân theo ở đằng sau các nàng ngăn kịp, cánh tay thon dài còn để ngang giữa trung, trơ mắt nhìn bọn họ làm việc nghĩa chùn bước vào trong quán rượu, khỏi cúi đầu vỗ trán, bật cười dứt, ngay sau đó cũng vô cùng thanh thản chậm rãi theo đằng sau các nàng vào.

      Bên trong quán rượu trang trí phong cách cổ xưa tao nhã, bàn ghế cũng lau sạch , nhiễm hạt bụi, khó nhìn ra bình thường nơi này đều chiêu đãi người có tiền chút, chỉ là quán rượu to lớn yên tĩnh như vậy, bên trong trống rỗng khách nhân cũng có.

      Cặp mắt tiểu nhị sáng lên giống như nhìn thấy người trong lòng, nhiệt tình hướng về ba người chạy như bay tới, tư thế rất sợ khách nhân xoay người ra khỏi cửa. Ánh mắt lấp lánh đánh giá mấy người khách nhân từ xuống dưới phen, tươi cười rạng rỡ dẫn dắt ba người hướng tới căn phòng trang nhã lầu hai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :