1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc - Hiên Thiếu Gia

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: Cẩn thận tấm thân nghìn vàng (3)

      Editor: Dung Sa

      "A! Đó phải là Thế tử gia sao? là khéo! Tiểu thư, nếu nô tỳ mời Thế tử gia đến giúp đỡ có được hay ?" Tiểu Cần làm như đột nhiên phát Hiên Viên Húc ngọc thụ lâm phong, quay đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng giống như ngọc khắc của mừng rỡ kêu lên.

      Lâm Phương Nương hốt hoảng xoay người, giống như là mới vừa phát Hiên Viên Húc, mặt thẹn thùng uốn gối hành lễ, dịu dàng : "Húc ca ca!"

      Hiên Viên húc dừng bước, ngũ quan tuấn mỹ tuyệt luân tràn đầy lạnh lùng vô tình, tròng mắt đen u ám trầm trầm, lông mày thon dài nhíu lại chặt, đột nhiên cảm thấy trang điểm lộng lẫy trước mặt cực kỳ chướng mắt, tô son trát phấn, vẽ lông mày vẽ mắt tỉ mỉ như vậy nhìn thế nào cũng giống Chương Mỹ Ngọc lòng dạ rắn rết. Ý nghĩ như vậy làm cho dạ dày của lật chuyển phen, ghê tởm muốn ói, cảm giác khó chịu làm cho mặt ngọc có chút trắng bệch. Thấy Lâm Phương Nương ánh mắt si ngốc quan sát , trong lòng dâng lên cỗ lửa giận vô hình

      cao nhìn xuống liếc nàng, trong con ngươi đen giá lạnh hề che dấu ghét bỏ và chán ghét, thanh thanh thanh đạm đạm: "Xin lỗi! Gia có tỷ tỷ muội muội." Cùng với chữ sau cùng vừa dứt, hoàn toàn nhìn đến đôi môi run run và gương mặt trắng bệch của Lâm Phương Nương, xoay người bước nhanh rời .

      Vẻ mặt của Lâm Phương Nương bối rối, ngơ ngác nhìn bóng dáng ngang tàng mạnh mẽ của , bị lời nhẫn tâm và thái độ lạnh lẽo của đả kích lảo đảo muốn ngã, hàm răng khẽ cắn môi đào, tự chủ được đau lòng chảy nước mắt xuống

      Dọc theo đường Thẩm Y Nhân vắt óc tìm mưu kế tìm vật liệu, quyết định làm cho Sính Đình tấm mặt nạ dịch dung, cũng nhọc lòng nghĩ cách làm thế nào để ném bỏ lão gia tử, nhưng lão gia tử mông vểnh lên đến trời này vừa gian trá vừa xảo quyệt, chẳng những mắc mưu, còn đặc biệt thích dạy dỗ nàng chạy xe ngựa, lão già râu ngồi mình lải nhải, mấy ngày liền đều theo sát bọn họ khắp nơi chơi đùa

      Thẩm Y Nhân luôn luôn nhàng, càng nghĩ càng nén giận, trong lòng thầm bực tức muốn hộc máu, nếu phải Sính Đình lời mềm giọng khuyên nàng nhất định phải lấy đức phục người, thể dùng bạo lực linh tinh, có lẽ nàng sớm thể nhịn được nữa lấy võ phục người rồi

      Tối hôm đó bọn họ tìm khách điếm, đặt mấy gian phòng thượng hạng nghỉ ngơi. Ba người lặng lẽ thương lượng, muốn để lại chút bạc cho Cốc Chi Thông, sau đó thừa dịp ban đêm ngủ say liền len lén chuồn

      Đêm hôm khuya khoắc, khắp nơi trong khách điếm đều yên tĩnh.

      Sính Đình và Thính Vũ thu dọn quần áo xong, lặng lẽ mở cửa phòng, đột nhiên người cuộn tròn lăn vào, làm cho hai người sợ hết hồn, Thẩm Y Nhân tới giơ đèn vừa nhìn, lỗ mũi thiếu chút nữa lệch ra, phải kim kê lão đầu là ai? bọc cái chăn mỏng ngủ say, lỗ mũi và cổ họng còn phát ra tiếng “Ừm…..”

      Đại khái là ánh đèn mông lung quấy rầy đến lão già, đột ngột mở mắt, bất mãn trừng mắt nhìn họ.

      Thẩm Y Nhân cắn răng nghiến lợi, tay ngứa ngáy muốn đánh cái thằng cha già mà kính này, gặp qua vô sỉ, chưa từng thấy qua lão già nào vô sỉ như vậy

      Cốc lão đầu thấy bộ dạng hầm hừ xoắn tay áo của Thẩm Y Nhân, giống như tỉnh mà tỉnh, mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, vểnh hai cọng râu hoa râm lên tiếng: “Chớ có động tay động chân với người già, con phải trang nghiêm.”

      Lật bàn! còn lý luận? Thẩm Y Nhân ngã ngửa, ra lão già này sớm nhìn ra nàng là nữ nhân mặc váy

      Sáng ngày thứ hai lúc ăn điểm tâm trong khách điếm bầu khí giữa bốn người rất tốt, giống như chuyện gì cũng phát sinh, giống như là người nhà thân thiết, hài hòa, mặt đều là cười nhàng.

      Thẩm Y Nhân thái độ khác thường, tha thiết bưng trà rót nước cho lão đầu, nhiệt tình kêu ông cụ ăn ăn uống uống.

      Phen này nàng dùng phương pháp lấy lòng ông cụ, sợ nàng dựng râu trợn mắt, chỉ sợ nàng Tiếu Lý Tàng Đao! Cốc lão đầu vẻ mặt tiểu sinh sợ sệt liếc trộm nàng giống như Tắc Kè Hoa, ngừng đưa tay che cái chén của mình, cuối cùng đáng thương mím miệng, dùng ngón tay giống như củ cà rốt miễn cưỡng lắm giống như hoa sen, ngừng run rẩy hỏi nàng: "Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?"

      Hoàn hảo có yếu đuối che chở ngực của mình, nếu Thẩm Y Nhân nhất định đánh thương lượng! Cái này làm sao có thể trách suy nghĩ nhiều đây? Chắc chắn có mưu nha, phải là nàng muốn học "Đối diện là hắc điếm" bỏ thuốc vào bên trong thức ăn chứ? Chuyện cười! chiêu thể dùng hai lần, thông minh như vậy làm sao có thể bị nàng lừa gạt?

      Thẩm Y Nhân cười như cười tay chống ở mặt bàn, nhàng nâng cằm lên, dáng vẻ thận trọng nhìn Cốc lão đầu, sau đó cười tiếng, cũng trêu cợt , tự nhiên ăn.

      Cốc lão đầu khỏi thở phào nhõm, vỗ vỗ ngực, bé này xấu! Hù dọa lão nhân gia ta, về sau nhất định phải tìm con rể tốt để quản trụ nàng. Nếu như biết về sau tình đúng như dự liệu, sợ là tự tâng bốc mình, đem miệng mình thổi thành đóa hoa.

      Đoàn người tính tiền ra khỏi cửa khách điếm, Cốc lão đầu cũng yên tâm thở phào nhõm, nhưng yên tâm quá sớm.

      "Tổ phụ ở chỗ này, tìm được rồi!"

      "Gia gia! Người cần con nữa sao?"

      "Gia gia! Cuối cùng cũng tìm được người rồi, người đừng bán con nữa a!”

      lúc ấy từ ngoài tiệm xông tới mấy đứa bé ăn xin mặt mày vàng vọt ốm đói, tất cả đều áo quần rách rưới, áo thủng áo nát, liền lên ôm lấy bắp đùi của Cốc lão đầu điên cuồng gào thét kêu gia gia, than thở khóc lóc, thê thảm động lòng người. làm cho những người đường đều vô cùng tò mò dừng chân quan sát, có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận: “Lão đầu này nhìn dáng dấp mặt mũi hiền lành ngờ là người ác tâm như vậy?”

      "Tri nhân tri diện bất tri tâm a! Ngươi xem lão đầu này vừa trắng vừa mập, tôn tử của ốm đói a, những đứa này đáng thương, ô!” vị đại tẩu lương thiện trong lòng có cảm thông.

      "Lão đầu này xấu, nên bắt gặp quan!" vị đại thúc đàng hoàng nhìn được, quắc mắt trừng mi phất tay áo muốn bênh vực kẻ yếu

      Vô duyên vô cớ có đống tôn tử Cốc lão đầu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, muốn hướng đám người kia giải thích đây phải là cháu của , nhưng hứng lấy ánh mắt khinh bỉ của những người đường, cảm giác mình biến thành Đại Phôi Đản Thập Ác Bất Xá rồi. Chờ vất vả dùng bạc thoát khỏi đám hài tử này, quay đầu xung quanh, đâu còn thấy được bóng dáng của ba người Thẩm Y Nhân nữa!

      Sơn trung tuế nguyệt dung dịch quá, thế thượng phồn hoa dĩ thiên niên*. Thời gian cực nhanh giống như bóng câu qua cửa sổ, thoáng cái mấy tháng trôi qua rồi.

      *Tạm dịch: trong núi năm tháng dễ dàng qua, đời phồn hoa ngàn năm

      Hôm nay là tân khai 22 năm, ngày 23 tháng bảy, trong kinh thành tiếng người huyên náo, dân chúng ra ngoài, vây ở hai bên đường phố, hoan nghênh hùng trong lòng bọn họ, Thanh Long Chiến thần lần nữa lập ra thần thoại bất bại, đại hoạch toàn thắng khải hoàn hồi triều

      Cùng Thanh Long quốc giằng co sáu năm, rốt cuộc Uyên Nam hung hãn cũng bị Chân Uy tướng quân dẫn quân đánh bại, nối tiếp Tây La quốc cam nguyện quy phục Thanh Long quốc, đem mười toà thành trì phân nhập vào bản đồ Thanh Long quốc, hàng năm nộp thuế tiến cống. Toàn bộ dân chúng phố lớn ngõ trong kinh thành đều lấy tiếng hoan hô ăn mừng, cảm thấy may mắn vì phải chịu nỗi khổ chiến tranh nữa

      "Thanh Long quốc Vạn Thắng! Thanh Long quốc Vạn Thắng!" Đại quân Thanh Long quốc chiến thắng trở về trùng trùng điệp điệp vào thành, dân chúng hai bên đường bùng lên, nhiệt liệt hoan hô trận.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: Cẩn thận tấm thân nghìn vàng (4)

      Hiên Viên Húc mang nón giáp đặc chế có mặt nạ, toàn thân áo giáp màu bạc uy vũ, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thân hình của cao ngất oai phong lẫm liệt ngồi ngay ngắn con ngựa cao to, theo sát đám thị vệ mặc khôi giáp, khoác áo choàng đen, hông đeo trường kiếm cưỡi tuấn mã

      Tiểu Nam và Đồng Hoa uy vũ lạnh lùng theo phía sau , hề nháy mắt, vững vàng nhìn chòng chọc bóng dáng hoàn mỹ của Hiên Viên húc, sâu trong mắt cất giấu lo lắng và đau lòng, nghĩ đến thương thế người gia nghiêm trọng, bọn họ lo âu, thể kiên trì được nữa

      Hiên Viên Húc trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, vẫn hiên ngang mạnh mẽ mang theo các tướng lĩnh vào hoàng cung tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng, thái tử, An Thân Vương và văn võ bá quan đều sung sướng, chỉ cho là long đong mệt mỏi, mệt nhọc quá độ cho nên sắc mặt mới tốt. vẫn giống như lúc trước, cự tuyệt hoàng đế Vũ Đức ban thưởng, chỉ đem công lao tặng cho các tướng lĩnh và thuộc hạ theo vào sanh ra tử. Sau đó mọi người ôm lấy cùng An Thân Vương trở lại An vương phủ.

      Đinh vương phi khóe mắt ướt át, ngừng dùng khăn gấm lau khóe mắt, nhưng mặt lại tươi cười rạng rỡ, mừng rỡ mang theo Lâm trắc phi trang điểm lộng lẫy cùng đám thê thiếp đến cửa chính vương phủ nghênh đón

      Hiên Viên húc cao hứng theo mọi người vào vương phủ lát, liền đưa tay vịn chặt vào bả vai của Tiểu Nam theo sát bên cạnh, thân hình thẳng tắp đột nhiên ngã xuống dưới

      Đinh vương phi che miệng giật mình hô lên: "A! Húc nhi!"

      "Hài tử!” An Thân Vương bước bước dài tiến lên, lập tức đỡ lấy thân thể của được Tiểu Nam và Đồng Hoa vịn lại, nóng nảy đau lòng hô lên tiếng, nắm cả cánh tay của con trai ngừng run run

      "Gia!" gương mặt cương nghị của Tiểu Nam tất cả đều là đau thương, mắt hổ rưng rưng, đôi môi cũng cắn ra máu tươi .

      "Tướng quân!"

      "Thế tử!"

      Tiếng kinh hô vang lên bên tai dứt, mọi người đều lộ vẻ mặt buồn rầu, vốn là tiếng ăn mừng hoan hô thoáng chốc An vương phủ rơi vào mây sầu sương thảm

      Hai đóa hoa nở, tất cả đều là nhành. Lại đám người Sính Đình đường nhanh chậm, cũng gấp lên đường.

      Thẩm Y Nhân vẫn thân nam trang tuấn mỹ như cũ, tác phong nhanh nhẹn, khuynh đảo chúng sanh, làm vô số thiếu nữ phải khom lưng

      mặt Sính Đình mang mặt nạ dịch dung vừa mỏng vừa tinh xảo, hóa thân vị thiếu nữ bình thường. Nhưng đôi mắt nàng mỹ lệ linh động, long lanh như nước, da thịt tuyết trắng, thân thể giống như hoa nở núi làm cho người ta suy tư, mái tóc đen suôn mượt buông xuống, đen nhánh xinh đẹp, như gấm đen dạ quang chiếu sáng cả người, toàn thân khí độ ưu nhã bất phàm, chút thua kém công tử tuấn tú bên cạnh, có thể hai người mỗi người có phong thái, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

      Kể từ khi bỏ rơi lão đầu, Thẩm Y Nhân mua chiếc xe ngựa. Dọc đường hề có mục đích, Vô Câu Vô Thúc dạo, buổi tối khó tránh khỏi ngủ lộn xộn, bất đắc dĩ, ba người thể làm gì khác hơn là ngủ ngoài đồng hoang giao dã ngoại.

      Cuối tháng bảy thời tiết nóng cũng lạnh, bầu trời giăng đầy sao, chớp lóe sáng ngời giống từng viên đá quý khảm trong màn đêm đen kịt, giống như hài tử nghịch ngợm nhìn trộm trần gian. Ba người lượm chút củi khô nhóm lửa, lấy lương khô ra bắt đầu ăn

      Nam tử mặc áo trắng đôi tay đặt sau ót thong thả nằm ở gốc cây cành là tươi tốt thưởng thức bầu trời xinh đẹp đầy sao, lúc các nàng chưa tới nơi này liền thu lại hơi thở toàn thân. lặng lẽ tiếng động ngồi dậy, thân hình thon dài nấp vào chỗ tối trong nhánh cây, bình tĩnh đánh giá các nàng ngồi mặt đất, sau đó mắt phượng mê người hơi có chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào Sính Đình kể chuyện cười, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng, tự nhiên dâng lên chút kích động mà cũng nhận ra, vốn tưởng rằng mãi mãi lạc mất, ngờ có thể gặp lại lần nữa!

      Thẩm Y Nhân ngã người, Sính Đình và Thính Vũ ít khi trải qua hoàn cảnh này, ngược lại cảm thấy cảnh đẹp khí tốt, hai người cười cực kỳ thả lỏng. Từ sau khi trải qua kiện nhảy vách núi và đánh nhau trong hắc điếm, lá gan Sính Đình vô cùng lớn, cảm giác giống như tìm đường sống trong cõi chết, đúng vậy, người nếu ngay cả chết còn sợ, đoán chừng lá gan cũng mập lên mấy vòng

      Thẩm Y Nhân nhìn hai người bọn họ tươi cười buồn lo, nghĩ đến nàng nhiều năm qua đầu đao liếm máu, cũng lâu rồi nhàng như vậy, khỏi nhất thời vui mừng. Nàng giống như tên háo sắc duỗi ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm cái cằm hơi nhọn của Sính Đình, trêu ghẹo: "Mỹ nhân! Hát cho gia nghe chút, hát hay, gia thưởng!”

      "Ngài cứ bêu xấu ta. . . . . . !" Sính Đình làm bộ kéo dài thanh, mềm mại trả lời nàng câu. Nàng khéo cười tươi đẹp làm sao, đôi mắt xinh đẹp câu hồn ném , tự chủ mang theo tia mê người, quyến rũ và lười biếng, sau đó tựa vào đầu vai Thẩm Y Nhân nhàng mềm mỏng hát lên:

      Bầu trời đen sẫm buông xuống

      Kéo theo đầy sao lấp lánh

      Côn trùng bay

      Côn trùng bay

      Ta ở đây nhớ nhung người nào

      Sao trời rơi lệ

      Hoa hồng đất khô héo

      Gió lạnh thổi

      Gió lạnh thổi

      Miễn là có chàng bên cạnh

      Côn trùng bay

      Hoa nhi ngủ

      người ở bên người mới tốt

      sợ trời tối

      Chỉ sợ tan nát cõi lòng

      Mặc kệ có mệt hay

      Cũng quản Đông Nam Tây Bắc

      thanh của nàng tinh khiết ngọt ngào, uyển chuyển êm tai, giống như Thiên Lại Chi , cây trong rừng giống như xinh đẹp nhớ nhung người nhàng ngâm nga.

      --- ----Lời ngoài mặt---- ----
      Côn Trùng Bay là bài đồng dao đầu thập niên 70, Lâm Tịch Khúc và Trần Quang Vinh là người biên soạn lại, Trịnh Y Kiện từng hát qua bài này, mượn dùng chút, mọi người đừng bắt bẻ ta a!
      Last edited: 21/10/15
      yêu ngôn tình thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: Cẩn thận tấm thân nghìn vàng (5)

      Theo thanh nhàng nhu nhu mê hoặc người của nàng, người nghe cảm giác giống như yên tĩnh ở dưới trời sao, có người ở dưới bóng đêm lẳng lặng nhớ nhung người khác, đom đóm lấm tấm ở bên cạnh bay múa. nhớ nhung, thở dài vì thời gian qua thể quay trở lại, muốn tìm lại hình ảnh đôi tiểu thanh mai trúc mã tươi cười vui vẻ chạy đường.

      Nam tử mặc áo trắng lập tức nín thở xuyên qua khe hở của nhánh cây, lẳng lặng nhìn quyến rũ lười biếng ngâm nga, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, bên trong mắt phượng chứa tình cảm dao động chập chờn mang theo ba phần ôn nhu, bảy phần vui mừng, trong lòng có chút tình cảm khác thường điên cuồng sinh sôi chuyển động.

      Sính Đình nhập tâm nhàng hát lên, tự nhiên trong đầu lên hình ảnh mẫu thân ôm nàng, vỗ lưng của nàng, khóe miệng mỉm cười giọng ngâm nga; nhớ tới hình ảnh đẹp đẽ lúc cha mẹ gắn bó kề cận bên nhau; nhớ tới ánh mắt thương của Hiên Viên Húc nhìn nàng chăm chú dưới ánh trăng. Đôi mắt đẹp sáng ngời của nàng càng thêm ướt sũng, giống như trân châu đen sâu thăm thẳm, hồ nước trong suốt lấp lánh.

      Sau khi Sính Đình hát xong, hai người nghe mê mẩn cũng bỏ qua, Thính Vũ còn thôi, bài hát thiếu nhi này trước kia Thanh Mặc phu nhân thường hát ru tiểu thư ngủ, lúc trước nàng cũng nghe tiểu thư hát qua. Thẩm Y Nhân lại hề giữ hình tượng hô to là nghe chưa ghiền, thẳng là về sau nếu hết tiền kêu nàng bán nghệ, nhất định kiếm đầy bồn đầy bát. Đáp lại khán giả cầu, nàng bị ép hát hai lần mới bỏ qua.

      Hoa hoa công tử Thẩm Y Nhân cười tít mắt : "Thính Vũ, thưởng! nương này hát rất hay! Thưởng to!” Ba người đều nhất thời cười ồ.

      "Ừm!" Nhạc Cực Sinh Bi, Thẩm Y Nhân hơi lung lay bình nước chút, nhíu mày đẹp : "Quên mang nước."

      "Phải ha!" Sính Đình cũng lắc bình nước khác, đáy bình hoàn toàn yên tĩnh, chút tiếng nước chảy cũng có.

      Ba người nhất thời cũng ngớ ra rồi.

      Thẩm Y Nhân đứng dậy nhìn xung quanh, quay vòng, sau đó liếc mắt nhìn hai người cái, quả quyết : "Ta lại gần đây tìm chút nước, hai người ở đây chờ ta!” xong móc ra hai bao đưa cho Sính Đình và Thính Vũ, "Có chuyện liền đốt cái này, ta lập tức đến ngay." Sau đó tỉ mỉ cho hai người cách sử dụng như thế nào, thấy hai người hiểu, nàng mới tung người cái nhàng lướt , bóng dáng vùn vụt như nhạn múa, uốn lượn tựa rồng bay, Sính Đình chống má ngồi bên đống lửa ngừng hâm mộ.

      Nam tử cây tiếng động đem bắp chân dài cong lên, cùi chỏ đỡ tại gấp khúc đùi chống cằm, động tác ưu nhã nhàn tản. nhìn Sính Đình khẽ nhếch môi đỏ mọng, mắt tròn tròn như ngọc, ở trong bóng tối im lặng nở nụ cười

      Sau khi Thẩm Y Nhân , nhìn bầu trời mờ mịt và rừng cây bên sườn núi lay động, giống như thú dữ vật lộn cắn người, Sính Đình có chút tập trung tinh thần, nàng nắm chặt thanh chủy thủ sắc bén mang theo bên mình, định kéo Thình Vũ ngồi vào trong xe ngựa bình tĩnh chờ đợi

      ". . . . . . Ô! Ríu rít ríu rít!" Tiếng khóc thê thảm của người con loáng thoáng truyền đến trong màn đêm yên tĩnh, rất rất đè nén, trong đêm tối giống như nước sông nức nở nghẹn ngào, như thể bất lực thê lương và u oán. Tiếng khóc đứt quãng, dư trong rừng cây còn vang lên văng vẳng bên tai làm cho người ta rợn cả tóc gáy, mờ ảo lưu luyến giống như oan hồn bất tán muốn rời xa người

      "Oa! là khủng khiếp!"

      " phải là Oan hồn chứ?" Trái tim của Sính Đình và Thính Vũ ngừng đập "Thình thịch" "Thình thịch ", khỏi khẩn trương vễnh tai cẩn thận lắng nghe.

      "Có người khóc?" Đột nhiên cái đầu xuất bên cạnh cửa xe ngựa, chính là Thẩm Y Nhân múc nước quay lại

      "A! Tỷ hù chết chúng ta, tỷ dọa người, hù chết người." Sính Đình thấy nàng trở lại, thở phào nhõm, vuốt tim sẳng giọng .

      Thẩm Y Nhân để bình nước xuống, vỗ trấn an các nàng, sau khi buông rèm xe ngựa xuống, hai chân mặt đất liền đạp cái, người giống như chim yến bay tới cây đại thụ, đôi mắt sáng ở trong màn đêm đánh giá chung quanh, nàng võ công cao cường, ở ban đêm tai nghe bốn phương, mắt nhìn tám hướng.

      Giây lát, nàng từ cây nhàng bay xuống, vén rèm xe lên nhìn hai người, giơ ngón tay nhắn chắn môi đỏ mọng, sau đó phất tay áo với hai người, ý bảo hai người xuống xe

      Hai người Sính Đình làm giống như kẻ trộm, nhắm mắt theo đuôi phía sau Thẩm Y Nhân, lấm la lấm lét về trước.

      "! !" Sau đó là hai tiếng giọng nức nở, tiếp đó kia dường như khóc mệt mỏi, "Ai!" tiếng thở dài nặng nề, ngay sau đó thanh vật thể bị đá ngã, và tiếng kêu rên giống như người bị bóp cổ giẫy giụa phát ra

      Tối nay ánh sao rực rỡ, bầu trời đêm giống như nhuộm mực, ánh trăng sáng chỉ cong cong chút. Thẩm Y Nhân lôi kéo Sính Đình bước nhanh hơn, giữa ánh trăng thấp thoáng Sính Đình nhìn thấy người treo trung vùng vẫy , khỏi giật mình kêu a tiếng.

      Trong lúc sống chết chỉ mành treo chuông, tay ngọc mềm mại của Thẩm Y Nhân run lên, rất nhanh bắn ra cục đá .

      "A! Khụ khụ! . . . . . ." Bóng người kia "Phù phù" tiếng quỳ mặt đất, cái tay chống đất, cái tay che cổ họng ho khan.

      Thính Vũ thắp đuốc

      trẻ tuổi ngồi chồm hổm mặt đất tóc tai bù xù, thân đồ cưới đỏ thẫm. Nàng ta cúi thấp đầu mặc dù khủng hoảng sợ hãi, cũng nhìn bọn họ cái, chỉ là giọng ho khẽ, đầu tóc đen nhánh bao phủ thân hình mảnh khảnh của nàng ta, giống như cột buồm lỏng héo rũ xuống mặt đất.

      "Đứng lên ! xe ngựa của chúng ta ở bên kia, có chuyện gì tới đó !" Thẩm Y Nhân ngồi xổm xuống, nhàn nhạt hướng về phía tựa sát .

      Nàng kia thèm để ý chút bọn họ là người tốt hay người xấu, vẫn cúi đầu yên lặng , hồi lâu mới nhàng lắc đầu cái, sau đó như lão tăng nhập định ngồi yên động tác

      Ánh lửa U ám lóe lóe, lúc ánh lửa dập tắt mọi người nhìn thấy mặt nàng ta mảnh ẩm ướt

      Trong rừng lại khôi phục mảnh tăm tối, Thính Vũ chối từ khổ cực chạy về xe ngựa lấy ra cái lồng đèn tới đây

      "Vị nương này, đứng lên ! muốn chết cũng cần nóng lòng như vậy? Có chuyện gì có thể cùng chúng ta xong rồi hãy chết!” Sính Đình đầy tốt bụng khuyên nhủ, Thẩm Y Nhân và Thính Vũ đều đưa mắt trừng nàng, ngươi tới khuyên nhủ hay là tới khích lệ người ta chết nhanh hơn a?

      Sính Đình nhìn hai người bọn họ, tiếp tục tận tình khuyên bảo: " xem, chết cũng sợ, còn có thể sợ mấy người chúng tôi là người xấu sao? Nếu muốn trò chuyện với chúng tôi, vậy cho chúng tôi biết tại sao lại muốn treo cổ, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi, đợi chúng tôi rồi cứ tiếp tục treo cổ!” Thẩm Y Nhân và Thính Vũ trừng nàng, ngươi đúng là người xấu!

      Cũng biết là lời của nàng có tác dụng, hay là nương kia nghĩ thông suốt, nàng ta từ từ chống đỡ thân thể đứng lên, vẫn cúi thấp đầu, thấy nét mặt của nàng ta. Nàng ta đầu tóc đen tuyền bóng mượt dài buộc lại ở phía sau lưng, buông xuống vừa đến bắp chân, theo gió đêm lành lạnh nhàng phất động, đuôi tóc dài khẽ phiêu động, cực kỳ động lòng người!

      Thấy bộ dáng nàng kia, ba người Sính Đình nhìn nhau cười tiếng về hướng xe ngựa, nương kia ở phía sau lặng yên tiếng động theo.
      yêu ngôn tình thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54: Có ai phục (1)

      Buổi sáng tại thành Cổ Ngọc, sắc trời còn có chút u tối, mặt trời còn ở trong tầng mây dầy. vị đại thẩm xách theo rau xanh vội vã tới, đầu tiên là rướn cổ lên bốn phương tám hướng nhìn chút, sau đó thần bí kề miệng vào lỗ tai vị đại thẩm khác, "Ai! Trương đại thẩm, ngươi có nghe hay ? Hôm kia trời còn chưa sáng Cảnh đại tiểu thư bị vương gia trả lại rồi! là. . . . . . ?"

      "Ai! Nghe ! Đêm hôm ấy tiểu tử nhà ta muốn tiểu đêm, nghe phía bên ngoài có tiếng động khác thường, liền mở cửa nhìn ra phía ngoài, ngươi thấy cái gì a? Kiệu hồng của Bạch gia đem Cảnh đại tiểu trả lại, lúc trời còn rất sớm!” Trương đại thẩm răng nanh sắc bén, giải thích sinh động như , trong miệng chậc chậc ra tiếng, biết hả hê khi người khác gặp họa hay là tiếc hận thở dài cho Cảnh đại tiểu thư

      "Ai! Ngươi gia tài Cảnh gia bạc vạn, sau khi Cảnh lão gia sinh Cảnh đại tiểu thư xây cho nàng tòa Tú Lâu, Cảnh đại tiểu thư cho tới bây giờ ‘cửa lớn ra, cửa sau gần’, năm tháng dài thâm cư khêu các, làm sao .. . . . . ?" đại thẩm trước kia đầy bụng nghi ngờ, trăm mối vẫn có cách giải thích

      "Ồ! Hai thím chuyện của Bạch gia và Cảnh gia à?” vị tiểu tức phụ bộ dáng thiếu nữ cười nhàng tới đây, đợi hai người đáp lời liền giọng : "Ta có người bác chồng làm công tại nhà Bạch lão gia, nghe là đêm hôm trước lúc Bạch đại thiếu gia động phòng với Cảnh đại tiểu thư có lạc hồng, cho nên trong đêm đó bị trả về Cảnh gia rồi.”

      "A! Cảnh đại tiểu thư này làm sao có thể? ngày đêm bị trả về, biết lúc này Cảnh đại tiểu thư. . . . . ." đại thẩm trước kia là người tương đối hiền hậu, hình như đành lòng phỏng đoán số mạng thê thảm của cảnh đại tiểu thư, nữ nhân gặp phải chuyện như vậy còn gì khác ngoài chữ “Thảm”a!

      Mặc dù Cảnh gia ở thành Cổ Ngọc tài cao thế lớn, nhưng vợ chồng Cảnh lão gia là người rất nhiệt tình, thích làm người khác vui, luôn luôn chân thành xem trọng tiền bạc, rất được lòng mọi người. Có thể Cảnh gia gia giáo nghiêm ngặt, đối với mấy người con đều nuôi dạy nghiêm khắc, ngay cả Cảnh đại tiểu thư bình thường vẫn luôn luôn khiêm tốn lễ độ, đối đãi với mọi người cũng rất ôn hòa, chuyện như vậy tại sao lại rơi vào Cảnh gia đây?

      Tiểu tức phụ kia hếch cái miệng nhắn đỏ tươi lên, nắm khăn che miệng cười khẽ: "Chuyện như vậy ai mà biết được? Tri nhân tri diện bất tri tâm, chừng Cảnh đại tiểu thư kia thầm có tình nhân….Hai người sớm….. khanh khách" còn chưa dứt lời liền ý vị sâu xa cười duyên, chỉ là lông mày nàng ta hướng lên , mắt quăng xuống dưới, đương nhiên là bộ dạng khinh bỉ

      đường phố chiếc xe ngựa bình thường chạy tới, có vị công tử tuấn mỹ thoải mái điều khiển xe ngựa, con ngươi trong suốt quét qua đám người đường phố. Màn xe ngựa màu xanh lẳng lặng buông xuống, đem lời của mọi người thu hết vào trong xe.

      Mỹ nhân cuốn bức rèm che mặt, ngồi nhíu mày ngài. Nhưng nước mắt ẩm ướt, biết lòng hận người nào?

      Trong xe ngựa, Cảnh Mộng Hạm thay xuống hỉ phục đỏ thẫm chói mắt, mắt sưng đỏ chịu nổi khóc ra giọt nước mắt, chỉ là khô khóc chua chát đau đớn. Lúc xuất giá trong lòng nàng tràn đầy vui mừng, vốn cho là mình tìm được lang quân như ý, từ nay về sau hai vợ chồng sát cánh bên nhau đến răng long đầu bạc, ai ngờ trời cho người toại nguyện. . . . . .

      Sính Đình ngồi trong xe ngựa, cảm thông vuốt ve mái tóc dài của Cảnh Mộng Hạm, muốn thay nàng ta che lỗ tai lại, ngăn chặn những lời lẽ đả thương người ở bên ngoài kia. Kể từ sau khi tiến vào thành Cổ Ngọc, dọc theo đường đều là những tiếng nghị luận như vậy, cuộc sống yên tĩnh của mọi người giống như bởi vì chuyện này mà hứng khởi, trong lúc này tự dưng mọi người bùng lên cuộc sống nhiệt tình.

      Nếu có vài người có thể hiểu được cảm xúc bất hạnh của người khác cuộc sống tốt đẹp đến dường nào a! Quả nhiên muốn sống hạnh phúc phải biết chịu đựng.

      Nghĩ đến kết cục thê thảm của nàng và Hiên Viên Húc, nàng giả chết kết thúc tất cả, lại, chỉ vì thân phận nàng thấp kém, có gia thế hiển hách, tất cả mọi người cảm thấy nàng xứng với , từng người nhục nhã nàng cũng cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng, chỉ kém khoác tấm da cáo lên người nàng nàng là hồ ly tinh, xã hội này chính là như thế, nữ nhân sai chút liền sai, liền vình viễn thể trở mình, tất cả mọi người chỉ trích ngươi, chửi rủa ngươi.

      Mới đầu Sính Đình vẫn còn rất sợ Cảnh Mộng Hạm mảnh mai chịu nổi đả kích như thế, bộ dạng của nàng ta ở trong rừng cây khắc sâu vào đầu ba người, giống như sức nặng của cọng lông vũ xíu đặt lên người nàng ta cũng có thể làm cho nàng ta sụp đổ trong nháy mắt. Nhưng sau khi tự sát thành này được các nàng cứu, biểu dũng cảm kiên cường khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng ta mắt điếc tai ngơ đối với những lời xấu sau lưng, chỉ là tỉnh táo trầm mặc, có lẽ yên lặng khóc lóc trong lòng muốn cho người nào biết!

      Thẩm Y Nhân phong thái tự nhiên dừng xe trước cửa khách điếm, mình vào chuẩn bị gian phòng tốt, lát sau ra ngoài, bảo Sính Đình và Thính vũ đỡ Cảnh Mộng Hạm đeo mũ che mặt xuống, bọn họ chớp mắt thẳng lên phòng đặt lầu hai

      Cảnh Mộng Hạm vào phòng mới gở mũ che mặt đầu xuống, tất nhiên nàng trở lại là muốn điều tra manh mối của việc, sợ hãi cũng vô ích

      Trời sinh voi sinh cỏ. Nghĩ tới đây nàng khỏi hít hơi sâu, thấy bọn họ có chút lo lắng và thân thiết nhìn nàng, gương mặt buồn bã của nàng lộ ra nụ cười thống khổ làm người ta chua xót, từ khi nàng gặp chuyện may đến bây giờ đều quên cả tươi cười. Mà ba người Thẩm Y Nhân cũng chút nào vì dư luận bên ngoài mà chê cười nàng, điều này làm cho nàng còn chút hy vọng thở phào nhõm, có dũng khí đối mắt với những thứ cực kỳ nhếch nhác kia. cỗ cảm động cùng ấm áp xông lên trong lòng nàng.

      Ba người Sính Đình khỏi cảm thấy an ủi, kìm hãm được cười lại tiếng. Cảnh tiểu thư này khí chất cao quý, chẳng những trẻ tuổi xinh đẹp lại tri thư đạt lễ, thực giống lời của những người kia, là tuân thủ trinh tiết. Mà theo như lời nàng lúc ở trong rừng cây, sau nàng còn có hai muội muội chưa lập gia đình, bất kỳ giá nào cũng muốn làm hại danh dự của cha mẹ và các huynh đệ tỷ muội

      Chỉ là ba người bọn họ cũng là nữ tử chưa lập gia đình, đối với chuyện này có kinh nghiệm gì để bàn bạc. Ngay cả Thẩm Y Nhân thông minh tuyệt đỉnh, võ công cao cường cũng nhất thời cứng họng, mặt đỏ tới mang tai.

      Bọn họ hết đường xoay sở, có cảm giác hết cách giống như miệng con chó cắn con nhím

      "Trời đất bao la, ăn cơm là quan trọng nhất! Cảnh tiểu thư nhất định cũng đối bụng rồi, đợi sau khi rửa mặt chải đầu xong chúng ta lại thương lượng tiếp, ba thối thợ giày vẫn còn hơn Gia Cát Lượng! Tệ nhất cũng phải như thế chứ.” Sính Đình giống như cười, lôi kéo Cảnh tiểu thư ngồi ở bên cạnh bàn, về sau chút để ý tăng thêm câu: " chết cũng chẳng có ích gì, cùng lắm cùng chúng ta lưu lạc khắp nơi."

      "Phốc!" Thẩm Y Nhân uống trà đề phòng, ngụm trà hề hình tượng phun ra ngoài, liền ho vài tiếng, mới vừa bực mình vừa buồn cười chỉ nàng : “Muội xem muội như bọn buôn người a! Muội vớ vẩn như vậy, ra ngoài bị người ta bán còn giúp người ta đếm bạc đấy!”

      Sính Đình mắt đẹp rạng rỡ phát sáng, ý chí chiến đấu sục sôi nắm lên quả đấm : "Có tỷ làm kim bài vệ sĩ, xem ai dám đến, đánh chết cả nhà của , Hừ! Hừ!" Nghe lời nàng vô cùng hả hê, nhìn bộ dáng bé kiêu ngạo của nàng, Thẩm Y Nhân và Thính Vũ đều nở nụ cười, ngay cả Cảnh Mộng Hạm cũng giãn mặt ra mà cười

      "Đốc, đốc!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhè , sau đó thanh kỳ dị vang lên: "Khách quan, món ăn của ngài tới rồi!”

      Thẩm Y Nhân thu hồi nụ cười, mặt nghiêm nghị : "Nhanh như vậy? Ta mở cửa!"

      Cảnh Mộng Hạm vội vàng đeo mũ che mặt lên, Sính Đình và Thính Vũ cũng đứng ngăn cản ở trước người của nàng.

      "Ken két" tiếng, cửa vừa mở ra, Thẩm Y Nhân cảnh giác đưa chân dài ra nhanh chóng cản trở người tới
      Last edited: 21/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54: Có ai phục (2)

      Người tới cũng chút nào sợ hãi, thân thể mập mạp như chim yến, chút do dự xông vào trong, Thẩm Y Nhân nhanh nhẹn lùi chân về, nhanh như tia chớp vươn tay ra, nhưng người nọ giống như con cá trạch, trơn tuột, từ tay của nàng trốn vào trong phòng

      "Ha ha! Cuối cùng bị ta tìm được rồi, Hừ! Trả kim kê và trứng vàng cho ta, mấy đứa trẻ hư hỏng.” Người tới sau khi vào nhà chính là chống nạnh ngửa mặt lên trời, phách lối cười ha ha.

      Đám người Sính Đình trán toát ra mồ hôi lạnh, vị kim kê đại gia này sao giống thuốc cao bôi da chó vậy, vứt bỏ được a? Cười như vậy sợ dẫn sói đến sao!

      Thẩm Y Nhân thở hổn hển muốn đóng cửa, như vậy để cho người khác nghe được còn tưởng rằng mấy người bọn họ là cường đạo, tại sao rách lão đầu tìm tới nhanh như vậy a?

      Cùng lúc đó, người tay áo bồng bềnh qua trước cửa, người nọ qua vài bước, rồi lại kỳ quái đột ngột quay đầu lại: "Ah, tại sao là các vị! là ‘nhân sinh hà xử bất tương phùng’ a!”

      Tay đóng cửa của Thẩm Y Nhân thể làm gì khác hơn là vô lực để xuống, tâm bất cam tình bất nguyện hai tay ôm quyền : "Minh huynh!"

      Hôm nay Minh Thượng Vân thân áo lam tinh xảo hoa lệ, tóc búi cao, áo bào rộng dài, càng giống như tiên nhân. Vẻ mặt tuấn tú thần thái phấn khởi, vô cùng tự nhiên ôm quyền hoàn lễ, khẽ mỉm cười: "Thẩm huynh!" Ngay sau đó lại hướng hành lễ với Cốc lão đầu bên trong phòng, “Cốc lão gia tử, lại gặp mặt!” Sao đó mắt phượng hẹp dài mê người của thâm sâu nhìn chăm chú Sính Đình cái, khách khí gật đầu với hai người kia ở trong phòng cái.

      Cảnh Hạm Mộng luôn luôn nuôi dưỡng ở Tú Lâu, chưa từng qua lại với nam nhân bên ngoài, lúc này hơi khẩn trương lo lắng. Sính Đình giống như biết tâm ý, lôi kéo tay của nàng ta, thản nhiên cười với nàng ta. Minh Thượng Vân nhiệt tình cùng Cốc lão nhân ôn chuyện đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, ánh mắt sáng ngời của hơi lóe lóe, đáy mắt hình như lên ánh lửa u ám.

      Thẩm Y Nhân khinh bỉ nhìn già trẻ ở trong phòng trò chuyện với nhau vui, quả muốn phát điên, trong lòng tức giận hộc ba lít máu cũng đủ!

      Có cái gì tốt mà ôn chuyện? Mới gặp nhau có bao lâu đâu, làm như là mấy trăm năm rồi gặp vậy, cũng phải là ông cháu thất lạc nhiều năm, chỉ kém ôm nhau ôm đầu khóc rống thôi! thấy đây là phòng của bọn họ sao? Nàng giận dữ muốn dùng ánh mắt để giết chết hai người này, chỉ tiếc đôi mắt quyến rũ vứt cho người mù nhìn, da mặt hai người này làm bằng tường đồng vách sắt, chút nào để ý tới ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng

      Đợi mấy nương rửa mặt ăn uống xong, hai người Cốc lão đầu và Minh Thượng Vân sảng khoái tinh thần kết bạn mà đến, còn mang đến ít điểm tâm ngon cho bọn họ

      Bởi vì từng ở chung chỗ đánh bọn người xấu trong hắc điếm, mọi người coi như là có cảm tình cách mạng cùng chung kẻ thù, Sính Đình cũng phản cảm điểm tâm mà bọn họ mang đến. Cốc lão đầu và Minh Thượng Vân rất cẩn thận, đem theo rất nhiều loại điểm tâm mà nữ hài tử thích ăn. Nàng bảo Thình Vũ phân chút cho ba người Cốc lão nhân, lôi kéo Cảnh Mộng Hạm và Thính Vũ ngồi xuống cái bàn , bắt đầu nếm thử từng món điểm tâm, ăn vào cảm thấy rất thích, nàng liền vui vẻ cười rộ lên, thủy mâu rực rỡ, làm cho Minh thượng Vân ở bên kia liên tiếp ghé mắt nhìn nàng

      Thẩm Y Nhân rất nhức đầu, nàng cũng là nương a, chỉ là hành tẩu giang hồ nàng thích mặc nam trang, nhưng nàng cũng thích cùng nam nhân ngồi chung uống rượu chuyện phiếm a, nàng vẫn thích cùng tiểu nương ở chung chỗ ăn điểm tâm uống trà kiêm chuyện phiếm a! Nhưng Sính Đình cảm thấy các nàng tiện nhúng tay vào chuyện của Cảnh đại tiểu thư, ngại để cho Cốc lão nhân tới xử lý việc này. Cốc lão nhân này mặc dù thoạt nhìn bề ngoài đáng tin cậy, nhưng bọn họ sớm cảm giác ông cụ này xuất quỷ nhập thần hề đơn giản.

      Nếu như Cốc lão đầu biết mấy vị tiểu nương này coi trọng như vậy, phải lại tự biên tự diễn khen ngợi mình thành đóa hoa loa kèn a!

      lúc ấy ngoài cửa truyền đến trận bước chân có vẻ hơi vội vàng, chợt bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thính Vũ liền vội vàng đứng lên mở cửa, lập tức từ ngoài cửa tới ba người mang mũ che mặt, sau khi nhìn thấy Cảnh Mộng Hạm dường như vẻ mặt rất kích động, người quay lại đóng cửa liền vén mũ che mặt lên: "Hạm nhi!"

      "Đại muội!"

      "Đại tỷ!"

      Cảnh Mộng Hạm ngơ ngác kinh ngạc nhìn ba người vào phòng, đôi môi mím chặt so với lúc trước còn tái nhợt hơn mấy phần, nước mắt nàng cuồn cuộn rơi xuống gương mặt xinh đẹp động lòng người, đôi môi nàng run run khóc thành tiếng: "Phụ thân. . . . . . Đại ca, tiểu muội!"

      "Đại tỷ!" tiểu nương mười ba tuổi kích động bổ nhào vào trong ngực của nàng, nước mắt kìm được nữa rào rào rơi xuống, "Đại tỷ tại sao tỷ lén lút trốn ? Chúng ta tìm tỷ khổ sở . . . . . Ô!"

      Cảnh lão gia tiều tụy tới, đau lòng nhìn con lớn bị hành hạ, trong ánh mắt ướt át tràn đầy ân cần từ ái, đôi môi run rẩy khàn giọng : “Hài tử, cha mẹ, ca ca và muội muội đều tin tưởng rằng con……con thể làm chuyện điên rồ a! Để cho cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh a! Có thể tìm được con trở về nhất định là ông trời phù hộ, cha cũng cầu xin nhiều nữa!” xong ông cụ khỏi tung hoành rơi lệ, ôm lấy hai nữ nhi khóc thành tiếng, ba người khóc thành đoàn.

      Người thanh niên kia vui mừng nhìn muội muội hoàn hảo có tổn thương gì, lặng lẽ lau khóe mắt cái, mau đến trước ba người Thẩm Y Nhân, hai chân định gập xuống cúi lạy: "Cám ơn ân nhân! Đại ân đại đức cứu đại muội của ta trở về, tốt bụng tới báo tin, cả nhà chúng ta vô cùng cảm kích."

      Thẩm Y Nhân cuống quít đứng dậy lấy tay nâng lên, thanh niên kia chỉ cảm thấy dưới gối có nguồn sức mạnh khiến cho quỳ xuống được

      Minh Thượng Vân vội vàng kéo đứng dậy, gương mặt trắng trẻo mập mạp của Cốc Chi Thông lóe lên hứng thú, mắt sáng long lanh có chút hăng hái nhìn mọi người xung quanh. Thẩm Y Nhân thấy bọn họ nhà đoàn tụ vui mừng, cũng có chút hâm mộ, tươi cười rạng rỡ : "Là lệnh ái bảo tại hạ báo tin, các vị nên khách khí, cái nhấc tay mà thôi."

      Lúc này mọi người Cảnh gia đều đối với bọn họ thiên ân vạn tạ, lòng biết ơn, tình cảm mà lời nào có thể miêu tả được.

      Ngày hôm trước Bạch gia phái người đưa Cảnh Mộng Hạm vẻ mặt đờ đẫn, thất hồn lạc phách trở về, sau đó liền giận đùng đùng xoay người rời . Người nhà Cảnh gia bị đánh lén phen này, khác nào thiên tháp địa hãm, cả nhà nhất thời đổ mồ hôi hột, đều sợ ngây người.

      Cảnh gia là đại gia tộc bản địa, nếu như trong tộc có đức hạnh, liên lụy đến hôn của toàn bộ con trong tộc, mọi người hoài nghi tất cả các trong gia tộc này đều đức hạnh, đến lúc đó gia tộc bị áp lực của người đời, bọn họ chỉ có thể thầm xử tử hoặc là dìm chết Cảnh Mộng Hạm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :