1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ yêu cây kẹo bông nhỏ - Hốt Nhiên Chi Gian

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: vẫn chờ em chạy về bên


      Kiều Ân cầm cây kem, ăn luôn miệng, mắt ngơ ngẩn ngắm người lại lại ngoài cửa sổ.


      Quảng Châu đông người , con người nơi đây cũng sống gấp. Hay do sắp khuya rồi nên mọi người muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về nhà.


      Sáng sớm, kéo ra ngoài. chuyện đường cùng , mới biết hóa ra muốn phỏng vấn. Nhìn chuyện đĩnh đạc, mới chợt nhận ra mình cũng là sinh viên năm ba cũng sắp năm cuối rồi mà vẫn chưa quan tâm đến chuyện việc làm, nên trong lòng khỏi thấy hổ thẹn. Quãng đời sinh viên đúng là quá thoải mái và tự do khiến bất chợt quên mất, dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt với đào thải của xã hội.


      đưa vào cửa hàng KFC đối diện công ty phỏng vấn.


      Kiều Ân nhìn đồng hồ, được hơn hai tiếng rồi và cũng ăn xong những món mình gọi vậy mà vẫn chưa có tin gì của .


      Kiều Ân nhìn về phía cánh cổng tòa nhà cao tầng ở đối diện, nơi vào phỏng vấn cũng đến n lần rồi. cố nghếch hết cỡ nhưng cũng chẳng tài nào nhìn thấy đỉnh của tòa nhà. Làm việc ở nơi này liệu có nhàm chán nhỉ? chỉ lần nghe bọn A Nhã chuyện, ở phương Nam việc cạnh tranh chức vị rất quyết liệt, đặc biệt là chuyện nữ nhân viên trong phòng đấu đá với nhau như cơm bữa. Liệu có thích nghi được ?


      Bọn A Nhã thường bảo là người ganh đua, thích suy nghĩ phức tạp. ra, chỉ lười suy nghĩ thôi, cứ thấy chuyện gì quá phức tạp nghĩ nữa, mà chỉ muốn mọi việc lúc nào cũng đơn giản. Trong suy nghĩ của mọi thứ đều rất giản đơn, muốn đầu óc mình lúc nào cũng phải hoạt động, cũng muốn bị mọi người để ý. Hơn nữa nỗi tự ti trong lòng vốn bám chắc như rễ cây cổ thụ ngàn năm rồi nên điều đó càng khiến yên phận, sống thanh thản, thoải mái vói cuộc sống của mình.


      Thế nhưng, giống . đến đâu là tỏa sáng tói đó, cho dù kể đến tài năng và ngoại hình người cũng luôn toát ra sức quyến rũ tự nhiên, điều đó khiến rất dễ trở thành trung tâm của đám đông.


      Ăn đến miếng kem cuối cùng, Kiều Ân nghĩ mình vô dụng! Tài năng có, lại còn mập hơn bình thường, thảo nào đám nữ sinh kia lại ghét đến thế. Đến cũng tự thấy việc tốt với là chuyện vô lý nhất trần đời! thế còn chẳng có ý chí, ước mơ gì cả, gia cảnh cũng bình thường, người như đáng ra nên ngồi xổm ở ven đường, ai để mắt đến. Thế mà bây giờ lại rêu rao khắp phố, công khai quan hệ vói người đẹp trai như , thế còn hết mực chiều chuộng đến mức ười cũng muốn sập xuống.


      úp mặt lên bàn, có thể làm được gì khác đây? Ngoài việc giảm cân xuống mức bình thường, bây giờ chẳng nghĩ được gì khác, còn có thể nỗ lực cái gì khác vì nữa đây? Vì , quyết tâm chăm chỉ học hành, hay là bây giờ bắt đầu cố gắng tìm việc? tập trung suy nghĩ, cuối cùng đành lắc đầu, thôi cứ để tiếp tục tuột dốc ! Còn hơn là mệt mỏi khổ sở như thế.


      "Ân Ân?" Rốt cuộc cũng nghe thấy giọng quen thuộc ấy, về rồi.


      "!", Kiều Ân ngẩng đầu mạnh, cả người cũng như bật lên. Cử động mạnh đến nỗi hại suýt chút nữa té nhào ra sau.


      Thiệu Minh Vỹ vội chìa tay, đỡ lấy đầu ngửa ra sau. "Cẩn thận nào!", luôn luôn gây chuyện làm người khác lo lắng.


      " xuống rồi hả, em sắp đếm được chục lần số tầng của tòa nhà ấy rồi đấy!" chờ lâu sắp chịu được nữa, Thiệu Minh Vỹ khẽ cười thầm rồi ngồi xuống dựa vào .


      "Xin lỗi em, phỏng vấn hơi lâu." Đồ ăn bàn đều chén sạch, có vẻ sức ăn vẫn còn khỏe lắm.


      "Sao hả ? Công ty đó thế nào?"


      "Cũng ổn, đầu tiên chuyện với trưởng phòng Nhân của họ, sau đó lại gặp giám đốc."


      "Kết quả sao?"


      "OK, dù quy mô công ty lớn lắm. Nhưng tham quan chút thấy cơ câu tổ chức của họ khá ổn, người quản lý các phòng ban biết cách bố trí thời gian hợp lý. Họ cũng vòng vo dài dòng, trực tiếp thẳng vào vấn đề, hỏi mục đích của , rồi cả năng lực làm việc. Quả phỏng vấn ở đây khác với ở miền Bắc."


      "Còn thấy sao? OK ?"


      "OK, thích thái độ làm việc thẳng thắn như thế, những điều kiện họ đưa ra cũng thấy tạm được. Họ cho ba ngày suy nghĩ, nếu đồng ý tháng làm thủ tục ở trường, sau đó chính thức vào công ty thử việc."


      " tháng nữa? Thế lên lớp nữa à?" Sao... sao nhanh thế, đầu óc Kiều Ân như quay chong chóng.


      "Ngốc ạ, ở trường cũng chỉ còn báo cáo tốt nghiệp nữa thôi. Học kỳ này, bọn chủ yếu là thực tập, gặp thầy hướng dẫn rồi, có thể hẹn thời hạn nộp báo cáo cho thầy được mà." Trước khi đến đây cũng tham khảo qua ý kiến của thầy. Thầy cũng động viên nên chủ động.


      "Vậy... nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, tháng sau phải Quảng Châu rồi à?" hoàn toàn lường trước được chuyện này.


      "Đúng thế, Ân Ân à, em có muốn cùng ?" mở to mắt vẻ mơ hồ, khó hiểu.


      " cùng ? Để làm gì?", mọi suy nghĩ của như bị đóng băng. muốn Quảng Châu, thế học kỳ này được gặp nữa rồi sao?


      “Ân Ân, em bao giờ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp xong em làm gì chưa?" Bảo làm sao yên tâm về được, luôn lo lắng cho .


      "Có lẽ em chưa từng nghĩ", thà đáp.


      "Vậy em thích và thích làm gì?"


      "Chỉ cần quá mệt mỏi, quá phiền là được."


      "Ân Ân, tiếng của em giỏi thế, khi nào nghĩ đến chuyện phát triển theo hướng đó chưa?" Chi cần quá ghét là có thể làm được rồi.


      "Làm gì bây giờ? Phiên dịch ư, tướng mạo em quá bình thường."


      "Đâu nhất thiết phải dịch , dịch viết được ?"


      "Dịch cái gì?" Việc này nghe được đấy.


      "Vừa nãy chuyện với người trong công ty, ấy có bảo công ty luôn có rất nhiều công văn tài liệu tiếng cần dịch sang tiếng Trung và ngược lại. Mà mấy sinh viên đại học trong công ty, dù có chứng chỉ cấp bốn nhưng để họ dịch thực là làm khó họ. Cho nên họ muốn giới thiệu bạn nắm chắc tiếng đến công ty làm việc, nghĩ ngay đến em."


      "Em á? Em thể làm việc ngay bây giờ được, thầy giết em mất." chểnh mảng mấy năm rồi, còn năm nữa mà chăm chỉ thầy cho lưu ban mất.


      '' biết, em có muốn nhận dịch thử bản thảo cho họ ? Lương tính theo số chữ."


      "Biên dịch? Liệu em làm được ?"


      "Tin ở , sao mà, những thuật ngữ chuyên ngành, em cứ trực tiếp hỏi ."


      “Nhưng mà, em vẫn tự tin."


      "Được rồi, coi như em giúp , nhân tiện rèn luyện trình độ của bản thân luôn." Thiệu Minh Vỹ thoáng cười, nhéo gương mặt nhăn nhó của thành hình tròn, chỉ cần an tâm làm là được.


      ra chọn vào công ty này cũng có mục đích cả. Mới đầu, khi biết đây là công ty liên doanh với nước ngoài, nghĩ xem liệu nó có ích gì cho Ân Ân ? Bàn chuyện với cấp lúc, rất vui, công ty này đà phát triển, quy mô ngừng mở rộng, nhu cầu tiếp nhận người tài cũng tăng, ngoài ra, cái họ coi trọng nhất là năng lực.


      biết Kiều Ân là người thích nghĩ nhiều, luôn an phận thủ thường, thế nhưng thể để tự mò mẫm tìm lối được. Nếu thích suy nghĩ nghĩ thay .


      thích gì, ghét gì, đều nhớ từng chi tiết.


      luôn muốn giữ được nét thuần hậu trong sáng như ban đầu, ngày ngày sống vui vẻ. Những áp lực phiền não của , đều cho đó là trách nhiệm của mình và có nghĩa vụ giúp Kiều Ân luôn sống cách đơn giản như vậy.


      Vì vậy, khi nghe công ty tuyển gấp người biên dịch, cũng hỏi công ty xem có nhận người làm biên dịch tại nhà ? Vì người em khóa dưới vẫn học đại học, thể đến công ty làm giờ hành chính được, nhưng có thể làm được, còn chịu trách nhiệm trung chuyển và đảm bảo tài liệu nội bộ của công ty bị rò rỉ ra ngoài. Lãnh đạo công ty nghe xong, gật gù đồng ý cân nhắc thêm.


      Có thể giúp Kiều Ân áp dụng được những kiến thức học, thở phào nhõm. Nghe A Nhã , Kiều Ân từng chán chường khi về tương lai của mình, luôn nghĩ nhất định mình trở thành kẻ vô dụng, bởi chẳng có mục tiêu phấn đấu gì cả.


      cho phép Kiều Ân xem thường bản thân như thế. Chỉ đơn giản là chưa nghĩ đến nó, chứ những việc có thể làm, người khác chưa chắc bằng được. dành cho tin tưởng tuyệt đối. Lúc này Kiều Ân chỉ tạm thời chưa tìm ra lối riêng thích hợp cho mình mà thôi chứ khi tìm ra niềm đam mê, nhất định làm rất tốt.


      bộ con đường phồn hoa tấp nập, họ cũng chỉ là cặp bình thường.


      ", định với mọi người trong nhà chuyện Quảng Châu làm việc sao?"


      "Đợi chắc chắn , rồi thưa chuyện với mọi người."


      "Vậy... vậy chẳng mấy chốc mà hằng ngày em được gặp nữa rồi?"


      "Ân Ân, nếu cho em tự mình lựa chọn, em muốn sống ở đâu?" Thiệu Minh Vỹ cười khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại, êm ái của .


      "... Em cũng biết. Em chưa nghĩ đến." Câu hỏi này làm khó . Trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tốt nghiệp xong sống ở đâu, trường ở miền Bắc nhưng nơi đó lại phù hợp với ; quê nhà ở miền Nam, vùng An Ninh lại chả phát triển mấy; còn Quảng Châu - thành phố nhộn nhịp này lại thấy mình là kẻ vô dụng, sao dám bon chen nơi đây?


      "Vậy từ giờ em hãy nghĩ kỹ , được ? Hãy nghĩ bằng cả trái tim mình!" Thiệu Minh Vỹ khẽ gật đầu, rồi chỉ tay vào trái tim và nở nụ cười đầy ý.


      Mình cho ấy cơ hội lầm lẫn nữa! muốn lựa chọn riêng của mình!


      Tình dành cho lớn đến mức vượt quá giới hạn cho phép, đến cũng bị khát vọng của mình làm cho sợ hãi. thể tưởng tượng được nếu chỉ có và Kiều Ân kiềm chế được bao lâu?


      thể làm Kiều Ân bị tổn thương dù chỉ chút, thậm chí đó là tổn thương mà gây ra!


      cũng phủ nhận, mỗi lần lại gần Ân Ân, nỗi khao khát điên cuồng lại trào dâng mãnh liệt. Vẻ đẹp giấu bên trong bộ dạng mập mạp đó càng làm khó tự chủ.


      Cuối cùng cũng đưa ra được quyết định sau đêm suy nghĩ. phải rời xa thời gian, vừa là để củng cố mối quan hệ giữa họ, vừa là mong Kiều Ân hiếu được tình cảm của chính mình, đó chỉ là tình cảm đơn phương cách mù quáng. Hơn nữa, tạm xa nhau thời gian để học cách kiểm soát bản thân.


      Thực ra biết mình đánh cuộc vị trí của mình trong lòng Kiều Ân. Nếu hơn những chàng trai bình thường khác, rất có thế đem lòng người khác. Dù có phải lo lắng nhưng vẫn chấp nhận đánh cuộc, bởi tin rằng Kiều Ân cũng , chỉ là chưa hoàn toàn nhận ra mà thôi.


      Thiệu Minh Vỹ cười thầm, ra câu hỏi lúc nãy, đáp án mà muốn nghe nhất chính là: Em muốn ở bất cứ nơi đâu miễn là có . Ân Ân đáng của lúc nào mới hiểu được điều đó đây?


      chỉ còn bảy ngày cuối cùng để lấp đầy trái tim , để trong lòng chỉ còn hình bóng của mình .


      Kiều Ân cũng muốn suy nghĩ cách nghiêm túc, nhưng lại cho bất kỳ cơ hội nào để nghĩ. nuông chiều quá làm hư rồi!


      Mấy ngày sau, họ mới thực được tận hưởng bầu khí của kỳ nghỉ này.


      Quảng Châu giống như biển hoa, hương hoa ngạt ngào khắp nơi đặc biệt vào kỳ nghỉ. Người dân nơi đây thức giấc sớm, uống trà sau đó dạo chợ hoa rồi ai nấy cầm bó hoa to trở về. Kiều Ân cũng hào hứng muốn được thử lần thú tao nhã này người Quảng Châu.


      Nhớ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, tạo ra bất ngờ mà đến giờ nghĩ lại vẫn vô cùng cảm động.


      Sáng sớm hôm đó, gọi dậy rất sớm là muốn dẫn ăn đồ ăn ngon, vẫn còn chưa tỉnh hẳn được dắt vào tiệm ăn sáng, lát sau bát bánh cuốn nóng được bưng ra mùi thơm ngào ngạt của nó đánh thức mọi giác quan của . Nhớ quá, ở miền Bắc hiếm lắm mới được ăn bánh cuốn, mà cách ăn của người miền Bắc cũng khác ở đây. Tại miền Nam, người ta ăn bánh cuốn được tráng mỏng, thịt cũng nhiều, ăn hương ăn hoa là chính, còn người miền Bắc lại thích cho nhiều thịt, cốt để no bụng.


      Thấy ăn ngon lành, Thiệu Minh Vỹ cũng vui vẻ cùng ăn. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng khi ăn của Kiều Ân dù những món ăn bình thường nhưng với cũng trở nên đậm đà hương vị.


      Hai người còn ăn thêm bát cháo đường, Ân Ân ăn rất chăm chú có vẻ lâu lắm rồi được ăn ngon đến thế. Hồi ở nhà, thích ăn đồ ngọt nhưng từ ngày lên miền Bắc học chỉ những lúc về nhà mới được ăn đồ ngọt thôi nên tránh khỏi thòm thèm. Quảng Châu đúng là tuyệt, có nhiều đồ ăn thích và lúc nào muốn ăn ăn. Hình như càng lúc càng thấy mình thích cuộc sống nơi đây.


      Ủa, đâu rồi? vào nhà vệ sinh hả? Sao vừa mới đây mà thấy đâu thế. Kiều Ân nhìn xung quang nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng Thiệu Minh Vỹ đâu.


      tiếp tục thưởng thức món ăn ưa thích của mình. Ui da, bông nhiên ôm bụng, mấy ngày rồi tập aerobic, chắc lại tăng cân mất thôi. Hôm nay về nhất định phải tập mới được, nêu mọi cố gắng trước kia đổ xuống sông xuống bể. Dù lý trí bắt dừng, nhưng miệng lại chịu nghe lời, vẫn ăn ngon lành. A, Kiều Ân đến Quảng Châu lần này, khéo lại ăn bù hết những gì giảm béo lúc trước mất.


      "Oa... là tuyệt!", xung quanh vang lên những tiếng cảm thán nhưng Ân Ân cũng thèm đoái hoài, vẫn chăm chỉ thưởng thức đám thức ăn bàn.


      Chỉ đến khi luồng sáng trước mặt bị che khuất, mới từ từ ngẩng đầu lên những muốn đẩy người chắn trước bàn ra. Nhưng bỗng đờ người.


      bó hoa lớn!


      Wow, rất nhiều hoa hồng, còn rất nhiều hoa bibi nữa! Oa... oa... ah... Ân Ân vô cùng ngạc nhiên. Từ đến giờ chưa từng thấy nhiều hoa hồng đẹp thế này. Đây... đây có là tặng ? Ân Ân ngạc nhiên ngơ ngác nhìn lên người tặng bó hoa to như thế cho mình. Ôi, lại còn cười nữa chứ, đẹp trai quá! bất ngờ, biết với bộ dạng của thế này mà đứng trước con , khiến các ấy đổ rạp xuống hay sao?


      Thiệu Minh Vỹ từ từ cúi xuống, nhàng hôn . nhắm mắt tận hưởng cảm giác ngọt ngào, mê đắm mà tạo ra đó.


      "Đây là hoa hồng, nghĩ em thích." Trời ơi, tại sao lại dùng giọng dịu dàng như thế khiến em tan chảy ra mất thôi. kìm được lòng mình mà nhắm tịt mắt lại, sợ những điều gào thét trong lòng bật ra khỏi miệng.


      "Wow... đẹp trai thế...", tiếng vỗ tay tán thường xung vang lên. Các phấn khích hét lên, chàng này quá đẹp. khung cảnh lãng mạn vào sáng sớm.


      Kiều Ân như bừng tình bởi những thanh ấy. Phản ứng nhanh hơn tốc độ sáng đó là thẹn thùng lại bắt đầu trào lên. Chỉ trong chốc lát từ đầu đến cổ, cánh tay rồi đầu ngón tay, tất cả đều đỏ bừng lên! Kiều Ân lại đỏ mặt.


      nhanh chóng giấu mặt xuống bàn. A, muốn sống nữa, trước mặt bao nhiêu người mà dám hôn , lại còn ngay trong tiệm ăn nữa chứ! Ừm... vẫn nhớ cảm giác lúc ấy! Ôi! Xấu hổ quá !


      "Ôi , Ân Ân thích ư, mình thất bại rồi sao?", Thiệu Minh Vỹ giả vờ buồn bã gục đầu xuống bàn, thở dài.


      "Em thích!", Kiều Ân đột nhiên ngẩng đầu lên dùng cả hai tay ôm bó hoa vào lòng. Đẹp quá, hoa vẫn còn đọng sương đêm nữa chứ, đẹp vô cùng!


      Thiệu Minh Vỹ đưa tay ôm Kiều Ân rồi nhàng đỡ đứng lên. "Em thích mà sao vẫn vui?", nhìn vào khuôn mặt ửng đỏ của , . thừa biết là ngượng, nhưng như thế nhìn càng dễ thương hơn nên lại càng trêu.


      "... tự nhiên làm thế em sợ có", Kiều Ân trộm liếc mọi người xung quanh. Tất cả đều cười và nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ. Kiều Ân vẫn xấu hổ cúi gằm mặt, gần như dính chặt trong bó hoa.


      "Vậy mình ra ngoài ", Thiệu Minh Vỹ cười thầm. Nếu còn khỏi đây, kẹo bông của biến thành màu đỏ mất.


      Trong tiếng la hét và ánh nhìn ghen tỵ của mọi người, họ cứ thế bước chậm rãi.


      Tình phải là như thế này sao? ai khác ngoài hai người tận hưởng khí lãng mạn, ấm áp ngọt ngào giữa những người nhau qua mỗi lần như thế lại ghi dấu sâu sắc trong tim, để niềm hạnh phúc mang tên tình kéo dài mãi mãi.



      Chương 14: dịu dàng của làm trái tim em tan chảy


      Cái cảm giác chiều quá hóa hư là gì, cuối cùng Kiều Ân cũng biết. Đó là muốn hét lên, muốn gào khóc, nhưng từ đó càng thấy trái tim ấm áp, có cảm giác được thương.


      luôn thích bên trái mỗi khi hai người cùng nhau bộ, vì như thế dùng tay phải nắm chặt tay trái .


      Khi ăn luôn đút miếng đầu tiên cho và chỉ gọi những món ưa thích.


      Sau khi mua rất nhiều đồ, vẫn tay , bởi vì tranh cầm hết ngay cả chiếc túi xách của .


      đứng giữa phố ngây người ngẩng đầu lên cùng , chỉ vì đột nhiên muốn đếm số tầng của tòa nhà cao ngất, lại còn dùng tay đỡ cổ trong khi mình rất mỏi.


      Kiều Ân biết cái cảm giác trái tim đập loạn nhịp như thế nào, chỉ biết rằng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt mỉm cười đầy dịu dàng của , tâm trí bỗng trở nên trống rỗng. Mọi thứ hối hả và nhộn nhịp xung quanh hiểu sao đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng trái tim đập thình thịch càng lúc càng .


      thích cảm giác này. Bởi khi ấy cơ hồ thế gian chỉ còn , tình cảm quyến luyến sâu sắc ấy như dòng suối mùa xuân len lỏi trong tim.


      Công viên Quảng Châu


      "Em mệt chưa?", Thiệu Minh Vỹ thấy khuôn mặt nóng bừng bừng của liền hỏi. Mua sắm lâu như thế Ân Ân chắc mệt lắm rồi.


      "Chân rã rời luôn", Kiều Ân chun mũi, gật đầu. Có lẽ đây chính là nhược điểm của người béo, vận động có chút là thở hổn hà hổn hển. Gót chân đau nhói đến đứng còn vững nữa rồi.


      "Mình tìm chỗ nào tạm nghỉ ", Thiệu Minh Vỹ nhìn xung quanh nhưng chẳng có chiêc ghế nào trống cả.


      Thiệu Minh Vỹ đành đỡ Kiều Ân ngồi xuống cạnh bồn hoa.


      "Uống nước ", Minh Vỹ mở chai nước đưa cho .


      Kiều Ân cầm lấy uống vội vài ngụm. Sau đó lại đưa cho Thiệu Minh Vỹ.


      Đúng là ngày lễ có khác đến đâu cũng đông. Quảng Châu chẳng khác gì biển người.


      Trong công viên, đâu đâu cũng thấy những gia đình ba người, hoặc các cặp tình nhân, chỗ nào cũng tỏa ra khí ấm áp và lãng mạn.


      Kiều Ân cúi xuống, xoa gót chân đau nhức của mình.


      "Sao thê?", Thiệu Minh Vỹ nhận ra biểu kỳ lạ của , quan tâm hỏi.


      "Em biết, thấy chân đau lắm", Kiều Ân cau mày, muốn cởi giày ra xem.


      "Để xem", Thiệu Minh Vỹ quỳ xuống, nhàng cởi giày của ra xem. thấy có mấy vết máu nhạt đôi tất trắng.


      Thiệu Minh Vỹ ngước lên nhìn , Kiều Ân cau mày chặt hơn, cẩn thận cởi tất ra. Ôi, gót chân của Ân Ân bị bong da rồi, máu đỏ thấm sang cả tất trắng. "Trầy da rồi."


      "Thảo nào em cứ thấy đau đau, đôi giày này mới mấy lần, biết thế nữa", Kiều Ân bĩu môi hối hận.


      "Đau lắm ?" Thiệu Minh Vỹ xót xa xoa bóp bàn chân mềm mại có vết máu đỏ nền da trắng của .


      Minh Vỹ giữ chặt bàn chân Kiều Ân, hơi ấm dìu dịu từ lòng bàn chân thon chạy thẳng đến lòng bàn tay khiến con tim khẽ rung động. ấm áp đó giống như luồng điện từ từ truyền lên mặt, chầm chậm lan tỏa khiến má Kiều Ân đỏ ửng. Kiều Ân xấu hổ cố gắng rút chân lại, thân mật thế này bỗng khiên ngại.


      Nhưng Minh Vỹ chịu buông, vẫn ngồi xổm, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào vết thương chân , nhàng xoa bóp, rất tự nhiên chút do dự.


      Kiều Ân hơi ngước mắt lên, thấy cái nhìn tò mò của người qua đường càng thêm phần bối rối, lay vai , muốn bảo bỏ tay ra.


      Nhưng chờ mở miệng, Thiệu Minh Vỹ trước.


      "Ân Ân, em ở đây đợi lát, quay lại ngay", xong Thiệu Minh Vỹ nhàng đặt chân lên đôi giày, đứng dậy . Vừa đên bước thứ ba, quay lại nắm vai , giọng : “Em đừng xỏ tất nữa, vết thương nặng hơn đấy".


      Kiều Ân còn chưa kịp đáp lại nụ cười của quay lưng rồi.


      Kiều Ân ngơ ngẩn nhìn theo bóng , mãi lâu sau miệng mới nở ra được nụ cười.


      dịu dàng của làm ngày càng mê đắm. thể tưởng tượng được có chàng trai nào khác có thể đối xử với như . là người tốt nhất luôn ở bên , niềm hạnh phúc ngọt ngào này từ từ tận hưởng.


      thoáng sau, Thiệu Minh Vỹ thở hổn hển chạy về. kịp lau mồ hôi, ngồi ngay xuống cạnh , cẩn thận nhâc chân đặt lên đùi mình.


      ", cứ nghỉ trước ", Kiều Ân xót xa vuốt trán .


      Thiệu Minh Vỹ gật đầu, vừa thở vừa : "Có thể hơi đau, nhưng dán băng lên đỡ hơn". xong, cúi xuống, cẩn thận dán băng cho .


      Kiều Ân nhìn mái tóc đen của ngay gần sát mình. Mái tóc đó tỏa ra mùi hưong dịu , lông mi cong cong hơi run, đôi mắt đen sáng dán chặt vào chân , cái mũi thẳng tắp, mồ hôi lấm tấm trán, đôi môi vẫn thở hổn hển, dường như có thể nghe thấy cả tiếng trái tim đập dồn dập.


      Cảm giác đau nhói nơi gót chân như truyền thẳng đến trái tim , đôi mắt khẽ nhìn xuổng gót chân, các ngón tay nhàng nhân vào miếng băng, ép chặt nó xuống, và sau đó ngại ngần chạm vào vết thương, nhướn mắt nhìn , hình như vẫn còn đau?


      Đầu óc như đóng băng, còn biết nên phản ứng thế nào nữa, cứ thế nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của . Tại sao lại thấy lo nhiều như thế, đau lòng đến vậy, ngay cả trong sâu thẳm đôi mắt kia cũng thể quan tâm như khiến tan chảy. luôn đối xử dịu dàng, nhàng với mọi người sao? Hay chỉ với mới mới như thế? Phải làm thế nào? Làm thế nào đầy? Càng lúc càng khó nghĩ, chỉ muốn trốn tránh!


      “Ân Ân?", Thiệu Minh Vỹ lo lắng nhìn . Kiều Ân bỗng im lặng nhìn chằm chằm vào khiến hơi bối rối. "Còn đau ?"


      Kiều Ân khẽ nhún vai, đầu hơi cúi rồi nhàng lắc. đau, đau chút nào! Vết thương ở bàn chân được các ngón tay ma thuật của chữa lành rồi, nhưng trái lim đập rộn ràng dường như bắt đầu thấy đau rồi!


      Thiệu Minh Vỹ mỉm cười yên tâm rồi lại cúi xuống nhặt đôi tất của , nhàng vào chân cho , và cuối cùng cẩn thận xỏ giày.


      Kiều Ân bỗng cứng người biết phải làm thế nào chỉ nhìn nhàng hoàn thành tất cả. Khi bàn chân cuối cùng cũng chạm đất, cảm giác chân thực ấy chợt khiên sống mũi cay cay, sương mù mờ mờ trong mắt. Trái tim nghẹn ngào đến mức hoảng sợ, hơi thở như bị chặn lại chỉ có thể hít thở cách khó khăn theo từng nhịp đập của con tim.


      Kiều Ân lặng lẽ mở chai nước, nắm lấy bàn tay nhàng rửa sạch. Thiệu Minh Vỹ mỉm cười nhìn cử chỉ dịu dàng của .


      Rửa tay xong, Thiệu Minh Vỹ đứng thẳng lên.


      vừa định gì đó, bị ôm chặt!


      thoáng ngây người, ấy ôm chặt quá, chặt đến nỗi có thể cảm thấy trái tim như gần với trái tìm đập thình thịch trong lồng ngực .


      Ân Ân của sao thế này? Cảm động ư?


      Nụ cười từ từ nở môi , đôi mắt cũng dịu dàng, dù cho hơi muộn nhưng Ân Ân của cuối cùng... cuối cùng cũng đáp lại tình của .



      Chương 15:Tất cả đều vì em


      Mùa thu đến rồi lại lặng lẽ .


      Cơn mưa thu hôm qua là món quà chia tay trọn vẹn vói mùa thu, để cái rét của mùa đông bắt đầu ùa về.


      Kiều Ân ngồi cạnh cửa sổ ký túc xá, nhìn bầu trời bên ngoài, cửa sổ vẫn còn đọng vài giọt nước mưa. Cái se lạnh của mùa đông bắt đầu trở lại. Cổ nhân từng : trận mưa thu lạnh thêm lạnh. Mùa thu miền bắc nắng là thế, nhưng mùa đông lại đến bất ngờ. Với , mùa thu năm nay lại rất lạnh, phải vì cơn mưa mà bởi mùa đông này ở bên !


      Quảng Châu được hai tuần. Sau kỳ nghỉ tháng Mười , vừa trở lại trường liền làm các thủ tục, cùng thầy hướng dẫn bàn bạc về các vấn đề liên quan rồi Quảng Châu luôn.


      Trước mặt , luôn cố mỉm cười và tự nhủ với mình, phải vui vẻ, phải vui vẻ hơn trước kia, bởi tìm thấy tương lai của mình, thậm chí cho dù khởi đầu này cũng có nghĩa là phải rời xa . Vì thế được có bất kỳ lý do gì khiến lo lắng. Và cũng chính vì thế luôn vui vẻ cùng làm mọi việc, để yên tâm đến Quảng Châu.


      Tuy nhiên, cũng chính trong khoảng thời gian xa cách này dần khám phá ra lý do khiến trái tim thể vui được? Cảm giác giống như cơn mưa bất chợt đổ xuống.


      Chóp mũi nhè chạm lên tấm kính lạnh cửa sổ, cảm giác lành lạnh từ sống mũi như xông thẳng lên tận óc giống như bị tiêm liều thuốc an thần. Kiều Ân chun mũi lại, hành động này khiến mắt bắt đầu ươn ướt.


      luôn cho rằng mình phải là người dễ rơi nước mắt nhưng dạo này chẳng hiểu sao chỉ con gió , tiếng chuông gió quen thuộc lại khiến tim đập rộn ràng cách vô cớ như thế, chỉ còn cách cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, gắng kìm nén cho nó chảy ngược vào tim.


      Từ trước đến giờ hề biết xa cách lại đơn như vậy. Nhớ lại ba năm quen , chưa bao giờ tưởng tượng đến việc cảm giác xa cách như thế nào, bởi quá quen với việc luôn ở bên. Bất luận có vấn đề gì, chỉ cần cuộc điện thoại, có mặt ngay, ân cần chăm sóc . Đến ngày hôm nay mới biết, tốn biết bao nhiêu thời gian của .


      Trước nay chưa từng nghĩ đến việc nếu ngày còn ở bên chăm sóc ra sao? Chính vì chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nên hình bóng sâu vào tiềm thức của từ rất lâu, rất lâu rồi. Cho dù là ngưòi , hay là người mà từng dựa dẫm, cũng chưa từng nghĩ rằng bước ra khỏi cuộc sống của .


      Đây có phải là duyên trời định mà người ta hay ?


      Thích, rất thích, rất thích, cũng có thể là chút, mà cũng có thể chỉ là hơi ấm quen thuộc đó.


      Kiều Ân nhàng vẽ ký tự lên tấm kính cửa sổ, mờ ảo in dấu chuỗi dấu hỏi của tình ?


      Than ôi, mùa thu đúng là mùa dễ đa sầu đa cảm, và chính cũng phải nếm cảm giác đơn trong hương vị nồng nàn của tiết thu này.


      "Rầm!", cánh cửa phòng ký túc xá được mở ra cách nặng nề, mọi người về rồi. Kiều Ân hoảng hốt lau những ký tự tấm kính cửa sổ.


      "Nè, Ân Ân, cậu ở nhà à?", A Nhã chạy đến đầu tiên, hai người kia vội theo sau.


      "Mình ghét mấy cơn mưa kiểu này, nó làm giày mới của mình bẩn hết rồi", Nhược Lăng đau khổ .


      "Ân Ân, cậu lại làm gì thế?" Đình Đình vừa thấy khuôn mặt buồn bã của Ân Ân biết tự kỷ liền hỏi.


      " có gì", Ân Ân quay về giường, muốn leo lên giường của mình.


      "Kiều Ân!", nhưng A Nhã dễ dàng bỏ qua cho như thế nhàng kéo ngồi xuống giường Đình Đình, còn mọi người ngồi vây xung quanh.


      Ân Ân buổn bã để mặc các bạn đên ngồi quanh, ngước cặp mắt ngây thơ, chờ đợi chất vấn.


      A Nhã nhìn chằm chằm Kiều Ân rồi thở dài não nề, sau đó đột nhiên đẩy nằm xuống giường, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, chỉ vào mũi , nghiêm túc : "Kiều Ân! Cậu như thế này mà được à! Mình biết giải thích thế nào với Thiệu Minh Vỹ hả?"


      "... Giải thích? Giải thích gì cơ?"


      "Trưóc khi , Thiệu Minh Vỹ nhờ mình chăm sóc cậu cho tốt! Cậu là nhóc ngốc nghếch, biết ngay cậu mình ôm nỗi buồn trong lòng mà."


      "... ấy... gì?"


      " ấy bảo mình chăm sóc bạn của cẩn thận, nếu khi trở về hỏi tội mình!", A Nhã giả vờ đe dọa nhìn thẳng vào mắt .


      Kiều Ân lườm bạn nằm bên cạnh mình, nhưng chỉ có câu lưu lại trong tâm trí, câu đó của ... điều này, tức là mọi người đều ...


      "... Ah... Mình điên mất! Nhược Lăng, giao cho cậu đấy, nhìn Kiều Ân thế này, mình sụp đổ mất!", A Nhã nhìn biểu ngờ nghệch của Ân Ân, đúng là thể đơn thương độc mã xử lý nàng này được.


      "Ha ha, Tiểu Ân ngốc, của cậu kể với chúng mình chuyện hai người nhau rồi!" Ân Ân ngốc này, trắng ra nàng thực hiểu được.


      Cuối cùng Kiều Ân cũng định thần lại, nhoẻn miệng cười. Hóa ra là vẫn luôn quan tâm đến .


      "Được rồi, Ân Ân, cậu có gì vui cho bọn mình để bọn mình giúp cậu giải quyết!", Nhược Lăng vẫn là người biết cách an ủi nhất.


      "Mình biết, chỉ là gần đây mình chẳng thiết tha với thứ gì nữa, mình... mình... hơi hơi nhớ trai...", giọng càng lúc càng , Ân Ân bối rối giấu mặt vào chăn.


      "Ờ, còn gọi là trai, cậu định gọi là trai đến khi nào nữa!", A Nhã cao hứng, cho trốn vào trong chăn.


      "Mình... mình biết."


      "Thôi nào, A Nhã, đừng trêu cậu ấy nữa, còn trêu nữa, cậu ấy khóc lên cho mà xem", Nhược Lăng kéo A Nhã ra rồi ân cần vói : "Ân Ân, cậu nhớ ấy là bình thường, bởi vì cậu thích ấy, hy vọng được gặp mỗi ngày. Trước đây ngày nào cũng được bên nhau thấy nhớ nhung bây giờ phải tạm xa nhau, tất nhiên có cảm giác thiếu thốn gì đó".


      Kiều Ân dựa vào vai Nhược Lăng, trong lòng xúc động khiến nỗi buồn lại trào lên.


      "Cậu muốn gặp hãy gọi và với ấy , có lẽ ấy cũng nhớ cậu đấy", Nhược Lăng vỗ vỗ đầu . Thấy ánh mắt của bọn A Nhã, có thể thấy họ biết tình cảm của Thiệu Minh Vỹ với Kiều Ân cũng ít hơn tình cảm mà dành cho Minh Vỹ.


      "Nhưng mình sợ ảnh hưởng đến công việc của ấy." Vậy là Ân Ân - người chưa bao giờ biết nghĩ xa xôi - biết đắn đo, do dự.


      "Điện thoại của cậu chính là liều thuốc tăng lực cho ấy đấy", A Nhã dập tắt nỗi lo của .


      "Đứng đây, ấy vừa đến Quảng Châu vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, cần nhất là an ủi của cậu, tại sao cố gắng chủ động cho ấy?", Nhược Lăng cười .


      Kiều Ân lặng lẽ suy nghĩ, bỗng thấy nỗi sợ hãi cũng còn nữa. Lời các bạn cũng có lý, biết đâu cũng chờ điện thoại của mình sao?


      Phải vậy ?


      bộ con đường xa lạ, mặt đất đầy vũng nước, mưa rơi đó vẽ thành vòng tròn, gợn sóng lấp lánh phản chiếu những bước chân vội vã.


      Thiệu Minh Vỹ tay cầm cặp, tay che ô, mặc chiếc áo sơ mi rất vừa vặn, thân hình cao ráo, rảo bước đường thu hút ánh nhìn của người qua đường. người đàn ông mặc trang phục công sở rảo bước dưới màn mưa lãng mạn, trông đẹp.


      Thiệu Minh Vỹ chậm dần rồi dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời màu xám mờ mịt, đôi mắt bị mưa rơi vào, cảm giác lành lạnh khẽ ùa vào chạy thẳng tới ngực, tim đau thắt, lạnh!


      Nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười bí . Trong màn mưa lạnh của ngày u ám, đứng bên đường, để cho mưa xối ướt mái tóc đen, qua khuôn mặt, chảy vào miệng .


      Đây là cơn mưa thu mà Ân Ân !


      Cảm giác vô cùng dễ chịu, trong cuộc điện thoại hôm qua, Ân Ân chỗ mưa rồi, mưa lạnh làm thấy buồn mênh mang, nhưng biết tại sao lại thích ảm đạm đó, hình như nó giống tâm trạng giờ.


      Khiến - người tha thiết - thể những lời ngọt ngào. Vậy là đột nhiên sáng nay mong ông Trời hãy đổ mưa xuống, để có thể cảm nhận được cảm giác của Ân Ân.


      Ra khỏi cửa thấy trời có vẻ cũng muốn khóc, trời u càng khiến người ta suy nghĩ nhiều thứ hơn.


      Buổi sáng trời mưa.


      Đên chiều, cuối cùng trời cũng đổ mưa!


      Tan làm, nghe mọi người xung quanh phàn nàn về cơn mưa bất chợt này, nhưng lại nhận thấy điều đó. Ngược lại cơn mưa đến cơ hồ khiên tâm trạng tốt lên rất nhiều, mưa rồi, bầu trời của và Kiều Ân cuối cùng cũng hòa làm !


      Bị lạnh, mưa rơi ướt tóc, ướt quần áo nhưng lại thấy cuộc đời tươi đẹp hơn rất nhiều.


      Cơ thể ướt sũng, hít thở bầu khí đó, mặc dù họ cách nhau ngàn dặm nhưng dưới cùng bầu trời, cảm giác ngọt ngào bên nhau vẫn như hữu. tin rằng bầu trời nhất định mang suy nghĩ của với rằng rất nhớ !


      Điện thoại reo lên giai điệu tuyệt vời mà dành riêng cho Kiều Ân nhưng đây là lần đầu tiên nó vang lên!


      Vội nhấc điện thoại, vẫn là giọng ấm áp ấy. "Ân Ân!"


      "...", tiếng của Ân Ân xa xôi nhưng cũng gần, cơ hồ như tà trong tim phát ra vậy.


      "Chỗ mưa", cười .


      "Lạnh ?", Kiều Ân lo lắng hỏi.


      " lạnh, cố ý muốn thử xem vẻ đẹp của ảm đạm mà em hôm qua là như thế nào", yên lặng lát, tiếp, " muốn có cảm giác giống với Ân Ân".


      “…”


      "Hóa ra Ân Ân cảm giác lành lạnh này, nó như thẳng vào lòng người vậy", luôn mỉm cười khi .


      “…”, biết phải gì lúc này.


      "Ân Ân, bầu trời của chúng ta đều có mưa, vì vậy chúng ta hề xa nhau."


      “…”, dường như biết những gì muốn .


      " rất vui, mỗi ngày đều có thể nhớ tới em, thấy rất hạnh phúc!", được nhớ em như vậy cũng là niềm hạnh phúc.


      "...", giọng Ân Ân nghẹn ngào, "em cũng rất nhớ , nhớ đến nỗi trời khóc thay em rồi".


      "... bé ngốc!", nuốt khan, ngước nhìn lên trời rồi ép chặt điện thoại vào gần tai.


      "Em nhớ cái ôm của ! Ấm áp và rất yên bình." Đây là lời mà giấu trong lòng từ lâu, rất nhớ vòng tay của .


      Thiệu Minh Vỹ cố giữ hơi thở bình thường nhưng trống ngực lại đập thình thịch. Và nụ cười mãn nguyện nở môi, hiểu rồi!


      "Rất nhớ cách vỗ vào mặt em, ôm eo em, đút cho em ăn!", biết làm thế nào để với ấy những suy nghĩ của mình. chỉ muốn cho biết rằng nhớ và người đó chính là .


      "Ân Ân, cũng vậy!" Dù thời tiết se lạnh nhưng trái tim bỗng trở nên ngọt ngào.


      “Em rất muốn gặp !" Cuối cùng cũng có thể ra những lời này rồi, còn quan tâm vào những mối lo lắng khác nữa, chỉ ra nỗi khát khao mong muốn mãnh liệt trong tim mình.


      "Chúng ta sớm gặp lại nhau, hai tháng nữa, đến kỳ nghỉ Tết về", cũng rất muốn gặp . thể cho biết rằng hằng đêm phải vất vả lắm mới ép mình ngủ được vì nỗi nhớ dằn vặt.


      "Ôi, lâu thế hai tháng, sáu mươi ngày, tám tuần, vừa nghĩ thấy dài rồi", nỗi thất vọng khiến giọng của chùng hẳn xuống.


      "Ân Ân, được buồn, chúng ta vẫn có thể chuyện hằng ngày mà." Làm sao lại biết thời gian dài chứ, nhưng nếu xa cách có thể làm tình trong tim Ân Ân ràng hơn, sẵn sàng chờ đợi.


      "... Vâng, vậy, em phải tập thể dục rồi. Em... cúp máy đây", giọng Ân Ân bỗng ngập ngừng.


      "Ừ, tập xong, nghỉ ngơi chút rồi hãy tắm."


      "Vâng... em cúp máy đây. À, ngày mai... mà thôi, bỏ ", Ân Ân ngập ngừng.


      "Ngày mai gọi cho em, ngủ sớm nhé."


      "Ôi!", giọng Ân Ân thất vọng.


      "Ân Ân, em! Đừng quên nhớ về nhé", làm sao nỡ để thất vọng chứ, tình của .


      "... Vâng, em cũng thế. Em cũng luôn nghĩ về ." bé ngốc này vẫn dễ dàng để trêu chọc như vậy.


      Cuối cùng cũng vui vẻ cúp điện thoại, biết nhất định cười.


      Người hạnh phúc, ngay cả trong những ngày mưa ảm đạm, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.



      Chương 16:Em muốn chúng ta mãi bên nhau


      Kiều Ân hạnh phúc trở lại, bởi biết có người đàn ông ở phương xa cũng nhớ về .


      trở nên hoạt bát, tập thể dục cũng bị gián đoạn nữa, nhất định mà giảm béo.


      Những thay đổi từ từ diễn ra.


      số người còn gặp lại, dù tâm trạng trước sau giống nhau.


      Kiều Ân ngồi đọc sách trong vườn trường. Dạo này mới có thời gian rảnh để bình tâm đọc vài truyện ngắn tiếng , mọi thứ còn nhàm chán như trước nữa.


      Đọc mệt rồi, nhìn lên cây phía xa, cha từng , nhìn vào màu xanh của lá cây là cách thư giãn mắt tốt nhất.


      Tuy vậy nhìn hồi, lại cảm giác mắt bỗng mờ . nghĩ nhìn tiếp lúc hết, nhưng trong mơ hồ cảm thấy con đường gần đó có người qua, nhưng cũng chẳng để tâm lắm.


      Ánh sáng của mặt trời chiếu trước mặt bất ngờ bị chắn, mới phát có ai đó đứng trước mặt mình.


      Kiều Ân đưa mắt nhìn bóng người phía trước, hơi bất ngờ, Nhan Trinh Tịch!


      Nhan Trinh Tịch im lặng, chăm chú nhìn Kiều Ân với ánh mắt dò xét. cũng chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu ta nhưng nỗi buồn đau chua xót trong mắt Nhan Trinh Tịch bỗng khiên khóe mắt ngấn lệ. được, được nhắm mắt! thầm nhủ.


      "Cậu... tối mình tìm gặp cậu, bây giờ tiện", Nhan Trinh Tịch vẻ quan tâm.


      Cậu ta quay đầu bước . Còn vẫn ngẩn người nhìn theo bóng lưng đó, thấy xa là đứng, chăm chú nhìn họ.


      Kiều Ân mở to mắt, nhàng gật đầu, mỉm cười khích lệ.


      Nhan Trinh Tịch cố kìm nén nỗi buồn, rồi bước cùng đó.


      Lặng lẽ nhìn họ sóng bước bên nhau xa, Kiều Ân hơi nhắm mắt lại, dòng lệ ấm áp từ đôi mắt trào ra. Chỉ cần nghĩ về hình ảnh lúc nãy, những lời thể ra trong đôi mắt Nhan Trinh Tịch, Kiều Ân đột nhiên bật cười.


      Cậu ấy lo lắng gì chứ? Lẽ nào cậu ấy nghĩ rằng vì nhìn thấy cậu cùng khác nên mới ngồi đây buồn bã, ha ha, buồn cười, Kiều Ân thể cười to hơn, tựa hẳn vào cái cây bên cạnh.


      Nhan Trinh Tịch dễ thương! Làm sao có thể chứ, nhìn thấy cậu ấy có người mới như thế cũng khiến mặc cảm tội lỗi trong vơi , cuối cùng còn lo lắng cậu ấy vẫn đau khổ vì nữa.


      hạnh phúc, và hy vọng mọi người có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình!


      Sau đó, Kiều Ân làm quen với hôm ấy, là do Nhan Trinh Tịch giới thiệu. ấy là cựu sinh viên mà Nhan Trinh Tịch quen khi ở Bắc Kinh. Hóa ra ấy cũng có ý định ra nước ngoài, cha mẹ ấy đều là giáo sư của trường, xác suất được ra nước ngoài là tương đối cao. Còn Nhan Trinh Tịch có vẻ cũng rất hạnh phúc khi cuối cùng cũng tìm được người bạn cùng chí hướng. Thế là chuyến Bắc Kinh của cậu ấy cũng khá bổ ích!


      Xem ra cậu ấy tìm được mà mình hằng mơ ước và điều đó mới giúp được cậu ấy theo đuổi ước mơ của mình, còn , phải là người đó!


      Thời gian giống như tên trộm tài ba, lặng lẽ lấy mọi thứ mà bạn hay biết, chẳng hạn như đơn, suy nghĩ và chờ đợi.


      Sắp đên Tết rồi, quãng thời gian mà Thiệu Minh Vỹ mong ngóng từng ngày. sắp được về bên Ân Ân. Nghĩ như thế khiến làm việc hăng say và hiệu quả hơn.


      Biết sắp về, Uông Kính cũng vui vẻ nhắc nhất định phải hỏi thăm Kiều Ân hộ mình.


      bắt đầu thu dọn hành lý, chỉ còn đợi công ty ra thông báo nghỉ lễ là về ngay lập tức.


      Tan can, từ chối mọi lời mời của đồng nghiệp, chỉ muốn về nhà sớm. Càng đến gần ngày nghỉ càng thấy bồn chồn, chỉ mong gặp Ân Ân ngay, biết giờ trông thế nào. khoe với điện thoại là gầy rồi, nhưng nhất quyết chịu chat video, muốn dành cho bất ngờ.


      Điện thoại reo, là của Ân Ân.


      "Ân Ân, tan học chưa?" Đên giờ cơm rồi.


      "Vẫn chưa, đói quá ", giọng mệt mỏi.


      "Sao em vẫn chưa ăn cơm?"


      "À, hôm nay có người mời em nhưng tiếc là người ta chưa đến", Kiều Ân cũng biết làm nũng rồi.


      “Ồ, ai có vinh dự được mời kẹo bông của bữa tối thế?", cố ra vẻ điềm nhiên.


      " cho biết", cười khúc khích.


      "Nên mời các bạn trong ký túc xá của em nữa, sao có thể bỏ rơi họ được", cố thả lỏng người.


      "À, chỉ mời mình em thôi, được rồi, vói nữa, sắp đến giờ rồi. 88! Tối em gọi lại cho nhé", đợi trả lời, gác máy.


      Thiệu Minh Vỹ thở mạnh, cố nặn ra nụ cười, chả sao cả, chỉ bữa ăn thôi mà, sao đâu. Nhưng những lời đó vẫn khiến khó chịu.


      Thiệu Minh Vỹ trở về nhà trọ, bực bội quăng cặp lên bàn làm việc, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Hôm nay chẳng muốn nấu cầu kỳ, ăn gì cũng được. Nhưng chợt phát ra mỳ ăn hết, ừ, ngập ngừng lúc, quyết định ra ngoài mua mỳ. Tiện thể mua thêm đồ ăn ngon, dù tâm trạng tốt nhưng vẫn phải ăn.


      Thiệu Minh Vỹ xách theo túi thức ăn về, trèo lên tầng, nhìn thấy bóng phụ nữ đứng ngoài hành lang nhà mình, trông dáng lưng, giống người ở trong tòa nhà, hay là đến tìm hàng xóm. Trời lạnh thế này mà chỉ mặc chiếc áo gió, đúng là thời trang đánh tan thời tiết.


      Thiệu Minh Vỹ đến trước cửa phòng mình, lấy chìa khóa khẽ mở cửa, thậm chí thèm nhìn đó, dù sao cũng muốn quen với phụ nữ lạ.


      Chỉ khi bước vào phòng, bên cạnh .


      "Cho em ăn mỳ được ?", dè dặt đề nghị.


      Thiệu Minh Vỹ giật bắn mình. Khi đối diện với đôi mắt mà nhớ trăm nghìn lần tại sao lại sốc thế này chứ.


      "Sao nào? Hóa ra nhớ em đều là lừa em à?", ấy cười.


      Người này là Kiều Ân! Người mà nghĩ thể xuất lúc này, thế mà lại đứng trước mặt , ngạc nhiên, xúc động tất cả bỗng khiên đầu óc như quay cuồng.


      "Ân Ân?" Tại sao, sao cảm thấy mơ hồ thế chứ, đôi mắt này chính là của , khuôn mặt này cũng là của , nhưng vẫn cảm thấy có gì đó giống.


      "Mệt quá, còn bắt em đứng bao lâu nữa", Kiều Ân dậm chân, lại bắt nạt em.


      Thiệu Minh Vỹ nắm lấy túi xách trong tay Kiều Ân, kéo vào nhà, khẽ đóng cửa.


      Đặt đồ xuống, mới dám từ từ quay người lại nhìn kỹ. Cuối cùng, biết khác nhau ở đâu, Ân Ân gầy rồi. Trước đây Ân Ân của chưa bao giờ mặc váy, thế mà giờ mặc chiêc váy, đeo đôi bốt đen, nửa mặc chiếc áo len màu sáng, cổ là dải lụa, bên ngoài là chiêc áo khoác trắng, càng tôn thêm nước da trắng ngần của .


      Dáng vẻ này của Ân Ân, chưa bao giờ nghĩ đến. Đôi chân thon thả lộ ra dưới chiếc váy, mặc dù mảnh khảnh, nhưng có thể là rất phù hợp. mặc váy nên có thể thấy eo rồi, Ân Ân rốt cuộc gầy bao nhiêu?


      Cuối cùng ngước mắt nhìn khuôn mặt , thấy khuôn mặt đó ửng hồng nở nụ cười dễ thương. Đúng, đây là Ân Ân mà vô cùng quen thuộc, vẫn nhút nhát như vậy, cuối cùng cũng tin Ân Ân xuất trước mặt cách kỳ diệu.


      "Ân Ân, chuyện gì thế này? Sao em lại đến đây, sao có mình em thế này? Làm thế nào em đến được tận đây?" Những dấu chấm hỏi trong lòng thể chờ đợi được giải đáp.


      "... Em nhớ nên đến. Em hỏi đàn , chính ấy đưa em tới đây đây." Từ lâu muốn cho bất ngờ.


      Thiệu Minh Vỹ nghe xong, ánh mắt lo lắng, nghi ngờ khi nãy cũng được thay thế bởi niềm vui. Ân Ân của lớn, thực cần cùng, mình có thể vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.


      Thiệu Minh Vỹ bước chầm chậm về phía , nụ cười khuôn mặt ửng đỏ kia bỗng trở nên gượng gạo. sợ, đúng rồi, Ân Ân vẫn cần , chỉ mình có thể xóa bỏ những nỗi lo lắng, sợ hãi trong .


      Kiều Ân đứng im, chân run lên, nhịp tìm dần dần đập nhanh hơn. Tại sao phải sợ, vẫn luôn mong sớm gặp , chính mong muốn đó thôi thúc bất chấp lời khuyên của bọn A Nhã, muốn tự mình sang thăm , thể chờ đến ngày trở về. đợi hai tháng rồi, muốn mình mình tiếp tục chờ đợi mỏi mòn như vậy nữa.


      Nhưng thấy từ từ đến gần, trái tim của bỗng hoảng sợ. Mọi suy nghĩ trước giờ hình như đều bị gió thổi bay, tất cả biến mất, chỉ còn lại nỗi lo lắng thể giải thích.


      Đứng trước , Thiệu Minh Vỹ nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt vời đó. Kiều Ân lúc này có vẻ đẹp khác, là trưởng thành của thiếu nữ khiến trái tim cơ hồ như ngừng đập, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của .


      Kiều Ân càng lúc càng căng thẳng, muốn điều gì đó nhưng chẳng thốt được nên lời. Lại bị nhìn chăm chú như thế khiến chẳng dám thở mạnh. Có thể nhận thấy từ trong mắt nỗi khao khát thể diễn đạt bằng lời, nỗi niềm đó như ôm chặt lấy .


      gì, chỉ nhàng xích lại gần, đưa tay ra rồi từ từ ôm vào lòng!


      Cái ôm mới ấm áp, quen thuộc làm sao, cảm giác này khiên rất muốn khóc! Cuối cùng Kiều Ân kiềm chế được, thả cho mình bị cuốn vào bởi mùi hương độc đáo riêng của ! Lâu lắm rồi được thưởng thức cảm giác đó, chỉ muốn lặng lẽ tận hưởng.


      Thiệu Minh Vỹ siết chặt vòng tay, Ân Ân, Ân Ân của , vẫn là Kiều Ân chỉ thuộc về .


      Hai người quấn lấy nhau chặt, tựa như cái ôm này bù lại cho bằng hết những tháng ngày xa cách trước kia...


      Mãi lâu sau, mới nhàng nới lỏng vòng tay, với : "Em gầy rồi!".


      Kiều Ân nở nụ cười, gật đầu: "Cuối cùng em cũng gầy rồi. Bây giờ chỉ còn năm mươi cân thôi!".


      Thiệu Minh Vỹ hơi nhíu mày, giọng tênh: "Nhưng thích kẹo bông của béo chút cơ".


      Kiều Ân chột dạ, thích tại, mà thích mập mạp của ngày xưa ư? biết làm sao đây? Khuôn mặt nhắn của chợt nhăn nhó, mũi cũng chun lại trông đáng .


      Thiệu Minh Vỹ cười như chưa bao giờ vui hơn thế cần biết mập hay gầy, vẫn là Ân Ân, vĩnh viễn vẫn là Ân Ân đáng .


      kìm nén niềm hạnh phúc trong lòng, vờ thất vọng cúi gằm xuống. "Ôm em mà tay chả cảm thấy gì." Nhưng ánh mắt lại giâu nổi niềm vui vẻ.


      "Hả? Thếlàm sao giờ? Đúng là có cảm giác gì sao?", Ân Ân rối rít như sắp khóc, cứ tưởng rất vui, sao có thể tưởng tượng nổi phản ứng này của chứ.


      Thiệu Minh Vỹ ôm chặt vào lòng, như vẫn ôm chưa đủ, nghiêm mặt : "Ây da, gầy đên nỗi chả có cảm giác kẹo bông gì cả. Có điều...".


      Ân Ân trong lòng càng hoang mang, hóa ra thích gầy, ôi, thất bại thảm hại rồi.


      "Có điều...", vươn tay ra, khẽ nâng cằm nhìn khuôn mặt tràn ngập nôi thất vọng của , cuối cùng kìm lòng nổi mà trêu . "Có phải là kẹo bông ngày xưa hay , phải thử chút mới biết được."


      Ân Ân ngước mắt lên nhìn , thử thế nào? Mà cũng có phải là kẹo bông đâu! Với lại, cũng chả thích gầy.


      Ôi, đừng trách sao lại nóng ruột, từ giây phút gặp đến giờ, chỉ khát khao làm việc, bây giờ thể nào đợi thêm được nữa.


      Thiệu Minh Vỹ cúi đầu, nhàng hôn đôi môi kiều diễm kia, vẫn mềm mại, ngọt ngào như ngày nào, cảm giác đó tuyệt, mải mê thưởng thức kẹo bông của mình, cảm giác ngọt ngào vô cùng.


      "Nhắm mắt lại", chạm vào môi , giọng , mắt như bị thôi miên, từ từ khép lại.


      Nhớ , , hơn sáu mươi ngày xa cách, từng giây từng phút đều nhớ . muốn hôn đê hồi tưởng lại tất cả. Nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt, chỉ muốn nuốt trọn với nụ hôn nồng cháy đó, làm cũng trào dâng niềm xúc cảm, ngọn lửa tình trong giây phút trùng phùng bùng cháy lên.


      Trời đất quanh Kiều Ân như quay cuồng, mê đắm ngập tràn.


      Thiệu Minh Vỹ nhàng liếm môi , vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ, chỉ muốn cứ tiếp tục hôn mãi như thế.


      Kiều Ân mặt đỏ bừng để mặc muốn làm gì làm, nỗi quyến luyến khiến hạnh phúc biết bao. ra... tất cả dũng khí của đều vì theo đuổi tình ngọt ngào này, cuối cùng hiểu.


      Thiệu Minh Vỹ rốt cuộc cũng dừng lại, ôm chặt, kéo mặt áp vào ngực mình, trái tim nóng bỏng đập liên hồi. " rất vui, đấy, hạnh phúc lắm. Dù em có thế nào, cũng , Ân Ân, càng em của bây giờ hơn, bởi vì trong mắt em cuối cùng cũng chỉ có ."


      Nghe những lời này của , Kiều Ân bỗng cảm động, tay siết chặt lưng , vừa biết rằng càng hơn trước.


      "Thiệu Minh Vỹ, em !", giọng ràng, rành mạch của truyền đến tai .


      nâng mặt lên, cười cười nhìn âu yếm: "Em gì cơ?".


      "Em , Minh Vỹ!", muốn gọi trai nữa, là Minh Vỹ của , Minh Vỹ dấu, Minh Vỹ mà chỉ muốn to những lời thương với .


      Thiệu Minh Vỹ hưng phấn hét lên, ôm Kiều Ân hạnh phúc xoay vòng. muốn em, chỉ muốn với em rằng, rất em.


      Căn phòng tràn ngập tình , mọi tâm tình như vỡ òa trong gian bé ngập tràn tiếng cười hạnh phúc này.


      Kẹo bông thay đổi, mà lại thay đổi đến mức hiểu được tình , cũng nhờ vậy mà tìm được hạnh phúc chân chính của riêng mình!


      Hết

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :