1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ Vì Yêu - Sói Xám Mọc Cánh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 20: Bạn thân mến, lần sau nếu gặp xin hãy giữ chặt nhau
       

      Mỗi độ xuân về hoa đào lại bừng sắc thắm.

      Gió xuân nồng nàn lùa qua ô cửa sổ để ngỏ, từng ngóc ngách trong căn phòng như phảng phất mùi hương ngây ngất đặc biệt chỉ đêm xuân mới có.

      Khi mang thai, thân nhiệt của phụ nữ cao hơn người bình thường, thế nên Cố Minh Châu chỉ mặc độc chiếc áo phông mỏng manh lượn tới lượn lui trong phòng, gấp gọn quần áo mùa đông, đóng thành thùng, rồi lại sắp quần áo mùa hè để ra bên, định bụng mai đem phơi.

      Bây giờ Dung Lỗi quen làm việc ở thư phòng như trước nữa, mà thường cắm chốt ngay tại sofa trong phòng ngủ, đùi đặt laptop, chốc chốc lại ngẩng lên ngó chừng cái. Cửa phòng thay đồ để mở toang, mọi hành động thu dọn chậm rì của thể lọt qua mắt .

      Ngoài ban công, Dung Dịch nô đùa quậy phá.

      Cánh cửa sổ phòng Dung Nham đột ngột mở xoạch cái, kèm theo đó là tiếng nghiến răng kin kít của cậu chàng vọng vào màn đêm, “DUNG, DỊCH!”

      “Dạ.” Dung Dịch lảnh lót đáp lại chú Hai.

      “Muốn ăn đòn hả? Biến ra chỗ khác mà chơi! Phiền chết được!”

      “Vậy chú cho cháu vào chơi với chú Tư lúc, lúc thôi!”

      Tiếng hét thê lương như phát rồ của Dung Nham lại vang lên: “! xích thằng ôn con nhà lại cho em! Bằng em quẳng nó xuống lầu bây giờ!”

      Tiếng Dung Nham to, song để đáp lời cậu em, Dung Lỗi đứng dậy, khóa trái cửa sổ phòng mình lại.

      Bên ngoài chỉ còn loáng thoáng tiếng cười khanh khách của Dung Dịch.

      Từ vườn hoa dưới nhà vọng lên tiếng gắt của ông cụ: “Mày vừa bảo quẳng ai xuống đấy hả Dung Nham?”

      “...” Dung Nham nín bặt, dám ho he.

      Dọn dẹp cũng gần xong, Cố Minh Châu mới lê ra khỏi phòng thay đồ, “Chồng ơi lại đây nào.”

      Dung Lỗi lập tức quẳng máy tính sang bên, xông xáo chạy vào, giúp chuyển mấy thùng nhựa sắp sẵn.

      “Mệt em?” Hôn lên chân tóc mai rịn ướt mồ hôi của , hỏi với giọng xót xa.

      “Có mệt đâu,” Cố Minh Châu vừa lắc đầu vừa xắn tay áo, “Chỉ nóng thôi.”

      Tay áo vừa mới xắn lên, lại kéo xuống rồi ôm bước ra ngoài, “Ngày nào mẹ cũng phàn nàn với việc em ăn mặc phong phanh. Xuân sang nên mặc kín đáo, thu về đừng vội thêm áo. Vợ à, em vừa đổ mồ hôi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh đấy. Con chúng mình biết đạp chưa hả em?”

      Bàn tay lại xoa lên bụng Cố Minh Châu làm ngứa râm ran nhưng cũng thấy đáng quá chừng, cười đánh : “Ai bảo là con nào?”

      Dung Lỗi nghiêm nghị, xoay mặt lại, “ bảo đấy! Là con mà! Có lần nằm mơ thấy thế rồi!”

      Cố Minh Châu phá lên cười, “Ờ ừ, em tin . Thực ra em cũng mong nó là con . Dung Dịch nghịch quá chừng, cứ nghĩ đến việc sắp sinh thêm ông trời con nữa là em lại sởn gai ốc.”

      Dung Lỗi cũng bật cười rồi ôm thêm chặc. Hai người chẳng ai câu nào, chỉ có cơ thể là hơi đung đưa theo vòng tay của .

      “Hình như Dung Dịch rất thích bắt nạt Nham Nham phải.”

      Ở ngoài, tiếng gào thét của Dung Nham chen lẫn tiếng cười đùa lanh lảnh của Dung Dịch văng vẳng lọt vào tai Cố Minh Châu.

      “Dòng dõi nhà , ai cũng có cái tính đấy, càng thích ai, càng muốn bắt nạt người đó.”

      “Á à, hèn gì toàn bắt nạt em thôi!”

      “...Ừ em mà lại.” Đặt tay lên chiếc bụng hơi nhô cao của vợ, trìu mến vuốt ve, “Vợ ơi, con đặt tên gì hay nhỉ?”

      “Dung Dịch đề nghị nên đặt là Dung Nạp hoặc Dung Lượng.” Cố Minh Châu khẽ bật cười. Trán tì vào mang tai cũng run lên vì cười.

      “Vợ này, bữa nọ và bố bàn bạc rồi. Đứa này mang họ của em nhé.” Dung Lỗi dịu dàng .

      Cố Minh Châu nghĩ ngợi lúc song vẫn thấy ổn, “Đứa thứ hai nhà Cố Yên mang họ Cố là bố em mãn nguyện lắm rồi. Chẳng cần phải thế đâu, em biết bố mẹ làm gì cũng thấu tình đạt lý, nhưng có lẽ trong lòng hai cụ vẫn bận tâm vấn đề này. Đâu cần phải vậy.”

      “Thế... giả sử con trai mang họ Cố, còn con theo họ của .”

      Cố Minh Châu gí ngón tay vào trán , “Ở đâu ra cái loại như !” Dung Lỗi bật cười, ngậm luôn ngón tay , nhàng hôn hít.

      Hai vợ chồng rú rí rù rì toàn những chuyện vặt vãnh hàng ngày nhưng cũng rất đỗi hạnh phúc. Ngoài kia, hương xuân nồng nàn.

      Có lẽ diện mạo của tình được đẹp đẽ như người đời vẫn tưởng, hoặc biết đâu thực ra nó chỉ khoác lên mình lớp áo giản dị hề bắt mắt, để rồi bao lần vô tình lướt qua nhau giữa mênh mông biển người.

      Bạn thân mến, lần sau nếu gặp, xin hãy giữ chặt nhau. Cám ơn.



      Hoàn chính văn

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Xin ngày là


      Năm xưa, lần đầu tiên gặp nhau, Trình Quang vẫn chưa tròn năm tuổi, còn Cố Minh Châu vừa vào lớp . Cậu bé thò lò mũi xanh với quả đầu bổ dưa, đứng đần mặt. bé xinh đẹp hơn cả búp bê ôm tay, mặc bộ váy màu hồng thướt tha bồng bềnh như nàng công chúa.

      Đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai sần vừa to vừa ấm áp của Cố Bác Vân xoa đầu Trình Quang, đồng thời giới thiệu Cố Minh Châu cho cậu bé: “Trình Quang, con xem này, đây là viên ngọc quý nhà bác”.

      Thời kỳ đó, được mệnh danh là viên ngọc quý của Cố Bác Vân cũng đồng nghĩa với việc hô mưa gọi gió, gì mà thể.

      Thế nên, việc Cố Minh Châu trở thành nàng tiểu thư ngổ ngáo cũng chẳng gì lạ. Xinh đẹp, cao quý, đáo để, tháo vát, và dĩ nhiên, nàng chẳng coi ai ra gì hết.

      Thời đó, nhà họ Cố lúc nào cũng nườm nượp người ra, kẻ vào, vô cùng náo nhiệt.

      Dì Nguyễn có nét đẹp đằm thắm và cũng là người phụ nữ hiền hòa nhất quả đất này. Cuộc đời Trình Quang cho đến khi mười lăm tuổi vẫn chưa thấy bà từng nổi nóng với ai bao giờ. Trong khi Cố Bác Vân là người vô cùng cương trực, ông luôn tử tế với người nhà và em dưới quyền, song lúc vật lộn bên ngoài vô cùng ghê gớm.

      Phương Diệc Thành được cất nhắc từ đám du thủ du thực nào đó, Trình Quang luôn có cảm giác, trong mắt gã trai khôi ngô và trầm tính này có thứ ánh sáng gì đó rất lạ lẫm, thế nên cậu cũng hạn chế tiếp xúc với Phương Diệc Thành.

      Lương Phi Phàm là con trai của Lương Hạo Thiên, trước đây bố cậu ta là đàn của Cố Bác Vân. So với Trình Diệc Quang và Phương Diệc Thành cậu ta là mẫu đàn ông chín chắn hơn hẳn. Nghe ở nước ngoài, cậu ta khét tiếng đến nỗi toàn bộ mafia Đông Nam Á đều phải nể sợ cậu ta.

      Vào buổi chiều, lần đầu tiên Lương Phi Phàm tới ra mắt, Trình Quang chỉ cậu ta lên gác hai gặp Cố Bác Vân. Hôm đó, Cố Yên nghỉ học ở nhà, bữa đó bé mặc áo phông trắng và quần short màu đen, mái tóc để thả tung bay, biết có chuyện gì mà bé lại vội vã lao ra khỏi phòng, chạy như bay xuống dưới nhà.

      Trình Quang biết điều né sang bên, nhường đường cho đầu xe lửa, lúc ngoái lại thấy con nhóc kia đâm sầm vào người mới đến, lại còn rưng rưng lườm nguýt người ta.

      “ Đây là khách của chú Cố, Lương Phi Phàm, ” Trình Quang đứng cầu thang tầng hai cũng phải vội vàng chạy xuống giới thiệu hai người với nhau. Thấy Cố Yên rằng, cậu bèn nở nụ cười áy náy với Lương Phi Phàm, đoạn bảo: “Minh Châu cậu mới rồi cậu gặp, còn đây là con thứ hai của chú Cố, Cố Yên.”

      Đâm sầm vào cơ thể vạm vỡ, săn chắc của Lương Phi Phàm khiến Cố Yên đau điếng. Tay trái còn đương xoa bóp tay phải, bé liếc sơ qua hai người bọn họ rồi lập tức lao xuống lầu. Bỏ lại Lương Phi Phàm đứng chôn chân tại chỗ, nụ cười nở môi, ngoài ra chẳng tiếng nào.

      Nếu Trình Quang lầm trong ánh mắt của gã trai ngang ngược này vừa ánh lên vẻ quyết tâm.

      Năm Cố Minh Châu lên đại học, Cố Yên mới dọn vào nhà họ Cố. bé là kết nối ruột thịt giữa Cố Bác Vân và nữ họa sĩ đam mê tự do. Nghe mẹ bé chính là mối tình nồng thắm nhất đời của Cố Bác Vân.

      Mà chính dì Nguyễn là người kể với bọn họ chứ chẳng đâu xa. Kể xong, dì còn đắc ý lẩm bẩm mình, mấy cũng vất, người ăn đời ở kiếp với lão chỉ có mình Nguyễn Vô Song này.

      Dưới ánh nắng dễ chịu của chiều hôm ấy, Phương Diệc Thành và Cố Yên đạp xe dạo chơi trong sân, những giọng tiếng cười vang lên như muốn dứt. Chỉ vì bất cẩn của Phương Diệc Thành mà cả người lẫn xe ngã nhào xuống đất, khuỷu tay Cố Yên bị vết xước xíu. bé lồm cồm bò dậy, quệt ngang dòng nước mắt rồi chạy lên gác. Tuy chân bị ngã thành cà nhắc song Phương Diệc Thành vẫn luống cuống đuổi theo. Dì Nguyễn vội gọi người mang hộp thuốc qua.

      Khi đó, Cố Minh Châu nhảy dây giảm béo trong sân. Do bị ép buộc nên Trình Quang phải ngồi đó cổ vũ, vừa ngáp dài, vừa đếm số lượt, thỉnh thoảng còn bị chị tặng cho mấy cái quất đau điếng, miệng rên la oai oái.

      Được dì Nguyễn khuyên can, chỉ lát sau là Cố Yên và Phương Diệc Thành xuống lầu. Đôi trẻ mặt đỏ rần, dung dăng dung dẻ ra cổng chơi. Dì Nguyễn bữa đó mặc áo choàng màu xanh, bà vừa săn sóc hoa cỏ trong vườn vừa cà kê những chuyện trời dưới đất với Trình Quang, thỉnh thoảng Cố Minh Châu cũng góp vui đôi câu.

      Khi đó, Trình Quang cứ ngỡ đây chính là hạnh phúc.

      Thế mà Dung Lỗi lại xuất . Cũng phần tử  “tách trời rơi xuống”, nhưng hiền hòa hơn Lương Phi Phàm và nổi bật hơn Phương Diệc Thành, Trình Quang dám lấy mình ra so bì với ta, cũng bởi, cậu nào có gì ngoại trừ trái tim hộ mệnh.

      Thực ra, Trình Quang biết mười mươi, Cố Minh Châu xiêu lòng từ lâu.

      Dạo đó, Dung Lỗi đánh cuộc với Cố Minh Châu của thời nông nổi rằng, bọn họ chọn môn chuyên ngành của nhau, thành tích cuối kỳ của ai cao hơn có quyền cầu người có đểm thấp hơn làm bất cứ chuyện gì đó.

      Thế là ngày nào cũng như ngày nào, Cố Minh Châu phải học thiết kế thời trang với Dung lỗi, chưa hết, còn phải theo Dung Lỗi lên lớp học môn kiến trúc của . Cứ về nhà là lại trút bầu oán thán xuống đầu Trình Quang: nào là kiến trúc khó nhằn ra sao, Dung Lỗi đáng ghét thế nào, hôm nay lại đến kiểm tra trình độ của , bắt bí mấy lần liền…

      đời này, làm gì có chuyện con mở mồm “ đáng ghét” mà mắt lại phập phồng trái tim màu hồng phấn như thế chứ? Trình Quang khỏi rầu rĩ mỗi lần nghe miêu tả gã Dung Lỗi đáng ghét kia với gò má ửng hồng và khóe môi cong cong.

      Bước sang tuổi mười lăm, ước mơ của Trình Quang là trở thành người đàn ông như Cố Bác Vân.

      Đồng thời lúc đó, cậu theo Cố Minh Châu học nhảy lớp nên vượt xa chương trình lớp mười những ba năm, chỉ còn cách kì thi đại học kế tiếp vỏn vẹn bốn tháng.

      “ Minh Châu.. em thấy lông bông mãi cũng chán, em muốn học đại học. Ngay năm nay.” Cậu trai Trình Quang trong lúc cắn mía. Dưới ánh trăng vằng vặc, cậu và Cố Minh Châu thi xem ai nhổ bã mía xa hơn.

      Cố Bác Vân từng tiếc nuối bảo, Trình Quang thể trở thành đứa trẻ xốc vác giỏi giang.

      Nhưng dì Nguyễn lại phấn chấn khen rằng, Lục Lục là đứa trẻ hiểu đời lại biết điều.

      Bản thân Trình Quang luôn tự nhủ: mình hãy cứ là mình, nhất thiết phải giống ai cả.

      Và rồi, trong chiều cuối thu, cậu bỗng thấy hối hận.

      Hôm đó, vừa trở về từ buổi dã ngoại, Cố Minh Châu đâm sầm vào phòng, rúc đầu xuống gối như con đà điểu, hồi lâu chẳng câu nào, bờ eo thon nhấp nhô theo từng hơi thở gấp gáp.

      Trình Quang đọc sách trong phòng , gặng hỏi hồi lâu, mới rầu rĩ trả lời với giọng run run song cũng rất ngọt ngào: “Lục Lục ơi.. ta hôn chị rồi… lưỡi còn thò vào…chị còn phải nuốt cả đống nước bọt của …”

      Lần đầu tiên trong đời, Trình Quang có suy nghĩ: “Chúa ơi, con khẩn cầu Người! Dẫu Người có rút cạn hồn con, chỉ cần Người ban cho con ngày hóa thân thành Dung Lỗi.”

      Cho tôi ngày là , để tôi được lần thấy chị ấy nhìn tôi với biểu cảm chỉ dành riêng mình .

      nhoài người giường tức giận thoắt cái cười bẽn lẽn. ghế cạnh bàn, quyển sách cậu trai trẻ cầm tay dừng lại trang đó biết bao lâu.

      Cơn gió thu mang theo hương nồng nàn len lỏi qua ô cửa vuông, vương vất khắp phòng. Lẫn trong ráng chiều như có mùi gì ngòn ngọt.

      Ráng chiều nhuộm đỏ tấm mành trắng tinh khôi dài thuột, cảnh sắc ấy nom như mơ. Căn phòng chìm trong mùi vị thanh xuân có chút chát xít có chút chua chỏng.

      Cậu làm thần hộ mệnh suốt từ năm bốn tuổi đến năm mười sáu tuổi, rồi lại từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi sáu tuổi.

      Cố Minh Châu , đọ về độ bỉ ổi, chị từng thua ai chưa?

      Trình Quang khiêm tốn ra câu trả lời- Minh Châu ạ, chị thua em.

      Em chính là con chuột túi ôm chú thỏ trắng bị thương, thương, chăm sóc, che chở, nhưng bao giờ thổ lộ.

      Chẳng phải do dám hay xứng, mà chỉ bởi muốn.

      Em rất hiểu chị, đương nhiên em quá trái tim chị.

      Em.. chị biết nhường nào, em nỡ để chị buồn khi thấu lòng em, dẫu chỉ giây.

      So ra, thứ tình cảm cần báo đáp này còn nặng nề và vô vọng hơn cả tình đơn phương.

      Thỏ trắng của em, em nỡ đặt gánh nặng lên trái tim hằn sẹo của chị, dẫu chỉ mảy may.

      Em chở che cho đến bao giờ có người trao chị tình tuyệt vời hơn em trao chị.

      Chị ấy, em dốc sức biến mình trở thành ấy.

      Chị trả giá vì ấy, buồn vì ấy, em quặn lòng vì chị.

      Chỉ đợi ấy, em đợi với chị.

      Chị đợi được ấy về, đợi được tình của ấy, khi đó là lúc em ra .

      Điểm dừng chân kế tiếp, Mỹ, MBA.

      Chị cần em, nhưng em vẫn muốn trở thành mẫu người chị cần. Nhưng từ đầu đến cuối, em chẳng bao giờ thổ lộ lấy lời, vĩnh viễn .

      Minh Châu, chị xem, đọ về độ bỉ ổi, liệu em xứng là thiên hạ vô địch chưa?


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hàn gắn vết thương


      Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng vươn tới hình mẫu lý tưởng như Cố Minh Châu.

      Lần đầu tiên hai chị em gặp nhau là vào năm Nguyễn Hạ mười sáu tuổi. Mùa xuân năm ấy, mẹ Nguyễn Hạ qua đời trong tai nạn máy bay, Nguyễn Hạ bỗng trở thành trẻ mồ côi, phải dọn về quê sống với bà ngoại.

      Trường học dưới quê dạy dương cầm, có môn vẽ, dĩ nhiên càng có môn rèn luyện tố chất, thậm chí cũng chẳng có lấy bộ đồng phục trường. Nhưng thành tích học tập của đám bạn dưới ấy lại vượt xa Nguyễn Hạ cả dặm. Kỳ kiểm tra theo tháng đầu tiên, Nguyễn Hạ đứng thứ nhất toàn khối từ dưới đếm lên.

      bé xinh đẹp nhường này, vậy mà thi hóa chỉ được có bốn mươi hai điểm.

      Thế nên chẳng còn bạn học nào muốn nhìn bé có mái tóc đen dài suôn mượt và bộ váy trắng thướt tha mới tinh này bằng con mắt ngưỡng mộ nữa.

      Nhiều năm sau đó, mỗi lần nhớ tới những kỷ niệm này, trong lòng lại cảm thấy nỗi buồn ấy mới thi vị làm sao. Thế mà vào lúc đó, bé mười sáu tuổi Nguyễn Hạ lại thấy buồn thối gan thối ruột.

      Đêm xuống, ở quê có ánh đèn neon rực rỡ như thành phố, mọi thứ im lìm đáng sợ. Đêm nào cũng vậy, Nguyễn Hạ luôn thiếp khi những giọt nước mắt chưa kịp khô, và lại choàng tỉnh với những giọt nước mắt lăn dài.

      Cố Minh Châu xuất vào đúng lúc đó, theo kiểu từ trời rơi xuống.

      Nom cảnh dì ruột mình thân mật khoác tay đứa con chồng mà bà vốn quý, Nguyễn Hạ vừa tủi thân lại vừa ghen tỵ.

      “ Tiểu Hạ à, đây là chị Sở Sở.” Nguyễn Vô Song kéo Nguyễn Hạ gặm móng tay trong góc nhà ra, bàn giao cho Cố Minh Châu cả bảng điểm và bài thi cuối tháng của bé, “ Dì giao nhóc này cho con đó nhé, công chúa lớn.”

      Cho đến tận bây giờ, Nguyễn Hạ vẫn nhớ như in, Cố Minh Châu xinh đẹp kiều diễm của ngày ấy diện chiếc áo măng tô tay lỡ màu xám, đôi boots cao ôm sát bắp chân thon, tác phong cử chỉ nom oai vô cùng. Từ theo chân mẹ giảng dạy ở nhiều nơi, gặp biết bao chị xinh đẹp, nhưng chưa thấy ai sắc nước hương trời như Cố Minh Châu.

      Đó là vẻ đẹp ai sánh bằng, ai dám so bì, và dĩ nhiên vẻ đẹp đó vượt xa tất cả.

      “Đứng đó làm gì? Qua đây, lấy giấy bút ra, để chị xem xem rốt cuộc em mắc chứng gì?” Vừa xem qua bài kiểm tra, Cố Minh Châu vừa vẫy con bé. Nguyễn Hạ ngồi ngay ngắn, nín thở tập trung cao độ với khuôn mặt cúi gằm.

      “Ái chà!” Cố Minh Châu xem xong những lỗi sai trong bài kiểm tra, cười thở phào, “Khá đấy chứ! Tiểu Hạ vẫn còn giỏi chán, Cố Yên hậu đậu nhà mình chỉ đáng xách dép cho em! Nào, để chị giảng lại cho em mấy chỗ này, em lấy giấy bút ra, chỗ nào cần chép chép. Lát nữa chị qua trường chuyện với thầy , để họ thông cảm cho nhà trường hợp của em.”

      Vừa nhắc đến trường học, mặt Nguyễn Hạ tái mét, đầu chúi xuống thấp hơn. Cố Minh Châu chau mày, “Sao thế? Ở trường có đứa nào dám bắt nạt em à?”

      “Dạ , !” Nguyễn Hạ luống cuống xua tay, nghe giọng điệu của chị Sở Sở cứ như thể chị bẻ cổ nhai sống đứa nào dám bắt nạt vậy. bé thấy mắt cay xè, bặm môi lắp bắp lời cảm ơn: “… Em cảm ơn chị Sở Sở.”

      Cố Minh Châu thấy con bé này dễ thương ghê, bèn xoa đầu nó, dỗ dành bảo, “Thôi nào, con phải mạnh dạn lên chứ. Được rồi, chúng ta học thôi!”

      Nguyễn Hạ sụt sịt gật đầu.

      Mất cả buổi chiều, Cố Minh Châu mới củng cố được kiến thức cơ bản cho con bé, sau đó còn nêu ví dụ để giúp con bé hiểu vấn đề. đống kiến thức toán lý hóa rối như mớ bòng bong, thế mà chỉ bằng vài đường kẻ, vài mũi tên của chị, cái mớ ấy bị cắt xoẹt tan tành.

      Nguyễn Hạ kinh ngạc quá đỗi – đời này còn có người thông minh hơn cả mẹ hay sao!

      Thế rồi xuất của Cố Minh Châu, ở mức độ nhất định nào đó, chóng vánh đập tan giấc mơ công chúa của Nguyễn Hạ.

      Đối với đứa con mộng mơ lãng mạn mà , có gì đau khổ hơn việc phát ra đứa con khác giống với nữ chính trong tiểu thuyết diễm tình hơn mình.

      Xét về mặt ngoại hình, IQ lẫn EQ, Cố Minh Châu quá hoàn mỹ đến nỗi bé Nguyễn Hạ thuần khiết chỉ muốn độn thổ cho xong.

      Thế nên, trái ngược hoàn toàn với thành tích tiến bộ theo từng ngày là Nguyễn Hạ càng lúc càng trở nên trầm mặc.

      Đương nhiên Cố Minh Châu cũng nhận ra lý do vì sao con bé giận dỗi, đôi mắt bồ câu long lanh của con bé luôn ánh lên vẻ đơn lẫn đôi chút tự ti, khiến xót lòng.

      Bởi vậy nên mới kéo Cố Yên về quê cùng mình.

      Quãng thời gian đó Nguyễn Hạ sống rất vui vẻ. Nhà bà ngoại luôn rộn rã tiếng cười đùa, theo sau Cố Minh Châu luôn có Trình Quang, mà Trình Quang đẹp trai hơn cả tuxedo mặt nạ. Phương Diệc Thành, gã bạn trai Cố Yên cũng đẹp, song hơi trầm tính. Còn Cố Yên, khuôn mặt nhỉnh hơn Nguyễn Hạ tẹo, thế mà ngố thôi rồi.

      Hầu như lần nào cũng vậy, Cố Yên luôn bị chị Sở Sở mắng cho te tua: nào là viết lề mà lề mề, chỉ giỏi ăn bơ làm biếng với cả thẫn thờ, số lần trốn vệ sinh nhiều biết bao nhiêu mà đếm…

      Dạo đó, nắng luôn rực rỡ vào mỗi chiều cuối tuần, bàn học gần cửa sổ thường bày bình hoa ngải tiên trắng rất đẹp. Những bức ảnh đen trắng chụp bà ngoại đoan trang quý phái được ép dưới mặt bàn bằng thủy tinh, hương vị cổ điển hòa lẫn vẻ ngọt ngào của các cháu , gợi lên bầu khí tuyệt vời.

      Đó chính là săn sóc an ủi mà Cố Minh Châu dành cho Nguyễn Hạ.

      Bản thân Nguyễn Hạ có tố chất quật cường của người mẹ khuất, nay được Cố Minh Châu giúp đỡ, chẳng mấy chốc đuổi kịp chương trình lớp.

      Gian khổ là con đường tắt dẫn đến trưởng thành. Vượt qua cửa ải này, bé Nguyễn Hạ dần bộc lộ vẻ chín chắn vững vàng.

      hôm, Nguyễn Vô Song và Cố Minh Châu dở tay sắp hành lý chuẩn bị ra về. Lúc đó bé  lấy hết dũng khí, trao cho chị Sở Sở tập bản thảo dày cộp.

      Gương mặt cố giữ vẻ bình tĩnh của bé hơi ửng đỏ, nhưng giọng vẫn hết sức từ tốn: “Em muốn học đại học ở đây, nơi này thích hợp với em. Em muốn học ngành thiết kế đồ trang sức, đó là mơ ước từ lâu của em. Đây là bản thảo trong mấy năm qua của em. À, là phần em cảm thấy hài lòng nhất mới đúng.”

      Nguyễn Vô Song lật tập bản thảo ra, đoạn nhìn sang công chúa lớn nhà mình. Cố Minh Châu lẳng lặng lật giở tỉ mẩn từng trang giấy. Bầu khí trở nên căng thẳng, Nguyễn Hạ cắn chặt răng, song vẫn giữ ánh mắt kiên định.

      Đó là biến đổi, là cái run rẩy đầu đời của nhộng con.

      May phước Nguyễn Hạ gặp được Cố Minh Châu nên đôi cánh lộng lẫy chưa hình sau lưng mới có cơ hội cất cánh tung bay.

      Trong cuộc đời mình, Nguyễn Hạ luôn cố gắng để có được người như Dung Lỗi.

      Vào lúc cuộc sống xa xứ bên trời Úc trở nên khốn khó nhất, gặp . Khi cái cảm giác mới mẻ của ngày đầu đặt chân lên đất nước xinh đẹp này phai nhạt, chỉ còn lại cảnh bơ vơ nơi xứ người và thực tế phũ phàng, chúng khiến thấy bức bối. Lúc xuất ngoại, Cố Minh Châu đưa hai năm tiền học và năm tiền ăn, cho đến giây phút này chẳng còn lại là bao.

      Mùng tết Nguyên đán, theo lịch của người Trung Quốc, miếng bánh bao khô khốc làm nghẹn nhảy dựng cả lên, phải tu ngay hai cốc nước máy. Sau đó, đành cắn răng ra ngoài làm thêm kiếm tiền đóng tiền học.

      Ngày hôm đó, chính cái pha “người đẹp gặp nạn” xưa như trái đất run rủi cho họ gặp nhau, ngặt nỗi hùng giải cứu mỹ nhân lại phải là Dung Lỗi.

      Bữa đó, ngồi quầy bar, thản nhiên nhả thuốc, mắt lạnh lùng nhìn bạn mình xông pha vì người đẹp. Tận mắt chứng kiến cảnh đấm đá loạn xà ngầu, Nguyễn Hạ sợ xanh mặt, đầu choáng váng quay cuồng, tay giữ đống vải vóc rách bươm người, kiên cường đứng dựa vào tường, ánh mắt mở trừng trừng lướt qua vai đám người kia, nhìn về phía hoàng tử Châu Á có bản mặt lạnh tanh nọ.

      Hồi đó, Dung Lỗi trở thành huyền thoại của ngôi trường nổi tiếng này, đương nhiên Nguyễn Hạ cũng biết .

      Gã trai người Ý gốc Hoa – thấy chuyện bất bình giữa đường ra tay cứu giúp kia – có tên tiếng Trung là Diên, nghiên cứu sinh của đại học New South Wales, xét về diện mạo, tài hoa và học vị cậu ta là người duy nhất có thể sánh vai bên cạnh Dung Lỗi. Chính cậu xả thân giải cứu Nguyễn Hạ thoát khỏi tay bọn con trai da trắng chuyên kì thị nữ sinh châu Á, để rồi liều mình xông pha giữa cái đám mười thằng, thằng nào thằng nấy cao to như cây cổ thụ.

      Thấy tình hình căng thẳng có khả năng gây án mạng cao, Nguyễn Hạ run như cầy sấy, mắt hoa lên. Đúng lúc đó Dung Lỗi nhập cuộc, kéo Diên dừng lại.

      Vẻ mặt hung tợn cùng đôi mắt xanh đằng đằng sát khí của cậu ta dần dịu xuống khi gặp cánh tay can ngăn của Dung Lỗi.

      Đám người kia nằm rạp dưới đất, miệng rên rỉ trong đớn đau vậy mà Dung Lỗi làm như thấy gì, thản nhiên giẫm lên những cánh tay cặp giò bị Diên bẻ quặt của chúng để tiến ra ngoài.

      Đám người dưới chân oằn mình giãy giụa trong đau đớn, tiếng khóc than càng thảm thiết hơn, hai tay Dung Lỗi vẫn bỏ trong túi, đôi mắt đen láy toát lên vẻ bình thản đến khó hiểu.

      Dáng dấp của ung dung đến lạ, mỗi bước chân đặt xuống hẳn phải rất mạnh, tiếng xương răng rắc nghe giòn rụm cứ tiếp nối nhau vang lên.

      Hơi thở nồng nàn như những mũi tên làm từ băng giá ấy khiến Nguyễn Hạ chết điếng tại chỗ. Đường viền ánh vàng cổ áo sơ mi trắng muốt của Dung Lỗi càng làm đầu óc thêm quay cuồng váng vất.

      Chính bộ mặt lạnh tanh tàn nhẫn của mới là thứ khiến Nguyễn Hạ sợ chết khiếp, giờ đây đám người phủ phục dưới đất kia chẳng còn gì đáng sợ, thậm chí bạn Diên, nghe đâu là mafia Ý, cũng chẳng là gì so với Dung Lỗi.

      Cơ thể chỉ nuốt bánh bao cầm cự suốt tuần của trượt xuôi theo bức tường, khuỵu xuống ngất lịm.

      Kể từ vụ đó, trong trường chẳng con ai dám bắt nạt nữ sinh gốc Á nữa.

      Và cũng kể từ đó, họ trở thành bạn bè của nhau.

      Diên và Dung Lỗi đều là những người kiệm lời, nhưng bản thân Diên trời sinh vậy, còn Dung Lỗi lại khác.

      Vời nhạy bén thiên phú của nhà thiết kế, Nguyễn Hạ đoán hẳn từng trải qua tổn thương sâu sắc. Vào lúc chếnh choáng men say, tò mò hỏi , nhấp ngụm rượu, bờ môi mím chặt kể từ lúc đó, sau những phút im lặng lâu, cười nhạt bảo. “ bị đá. ấy , nhưng cần .”

      Nguyễn Hạ kinh ngạc lắm, nhưng gặng hòi chịu .

      Đêm ấy, bầu trời sao tại Úc đẹp tuyệt vời. Từ vị trí chếch phía sau , Nguyễn Hạ tận mắt chứng kiến từng biểu cảm nhớ nhung đến thất thần của dành cho người đó.

      nơi , kiên cường chịu đựng. Ở nơi , thầm tự hàn gắn vết thương.

      Lần đầu tiên trong đời, trái tim non nớt thuần khiết của Nguyễn Hạ biết thế nào là “”.

      Thời gian vun vút thoi đưa.

      Nhờ có kế hoạch của Dung Lỗi mà Diên giành lại được quyền thừa kế của gia tộc. Theo đà đó, công ty của Dung Lỗi sáng lập càng ngày càng phát triển mở rộng với tốc độ đáng kinh ngạc, chỉ trong vòng ba năm ở Úc, giờ đây có trong tay nghiệp đủ để áo gấm vinh quy.

      Cũng trong năm đó, số thuốc an thần mà Dung Lỗi uống hằng đêm vươn tới con số đáng sợ.

      Bước sang mùa thu cũng là lúc ngã quỵ.

      Khi Diên đạp bung cánh cửa xông vào mê man còn tỉnh táo nữa. Diên dốc cho cả đống sữa tươi giải độc, lúc đó Nguyễn Hạ phải thò tay vào miệng , ấn cuống lưỡi xuống, ép phải nôn ra hết.

      Thấy nôn ra mật xanh mật vàng rồi, Diên mới chịu dừng tay. Cậu ta dặn Nguyễn Hạ trông chừng Dung Lỗi để cậu ta ra ngoài gọi bác sĩ.

      Dung Lỗi nằm co ro như đứa trẻ, bàn tay sũng mồ hôi kéo Nguyễn Hạ ngồi lên mép giường.

      ôm eo , nhoài người đùi và ngước nhìn bằng đôi mắt nửa mê nửa tỉnh, đôi con ngươi sáng long lanh của trở nên mông lung, vô định. Trong ấy phơi bày nỗi đớn đau thấu tận ruột gan.

      siết chặt cánh tay Nguyễn Hạ, truyền cái đau sang nhưng dám động đậy, bởi, thấy giọt nước nơi khóe mắt , lòng đau biết chừng nào.

      “Ỉn con.. em đừng bỏ ..” cúi đầu cọ vào người , giọng thào nỉ non. Nỗi đau ứa khỏi ruột gan, những mảnh vỡ đau thương lan ra khắp cơ thể.

      Chỉ thời gian ngắn sau đó Dung Lỗi xuất viện, và những viên thuốc an thần vẫn giúp duy trì nhu cầu ngủ nghỉ thiết yếu hằng ngày.

      Mùa hè năm thứ hai, Nguyễn Hạ gom hết dũng khí để bày tỏ nỗi lòng bấy lâu nay với .

      Đó là ngày lộng gió, Dung Lỗi vuốt ve mái tóc dài xõa tung bay trong gió của , mỉm cười bảo, “ được đâu.”

      Giọng tênh, nhưng lại chắc nịch như thể khẳng định trái đất có hình cầu.

      Nguyễn Hạ như điên lên với giọng điệu hờ hững của , vênh mặt kiên quyết làm tới cùng: “Em biết trong lòng của có người con khác, em rất giống ấy đúng ? Chắc tự bản thân biết, nhiều khi nhìn em mà ánh mắt trôi về đâu đâu… nó rất là dịu dàng. thể cứ mãi như thế này được! Hãy ở bên em, Kevin, em giúp quên ấy!”

      vậy thôi mà cũng tiêu tốn sức lực mấy năm tích góp của .

      Trong lòng ngừng nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo kiều diễm của chị Sở Sở và thế là sống lưng cũng ưỡn thẳng tắp.

      Dung Lỗi vẫn giữ cho mình biểu cảm thờ ơ.

      Nhưng dần dà, thái độ kiên trì gượng gạo của Nguyễn Hạ cứ mòn vẹt trước vẻ dửng dưng ấy, cho đến sau cùng, mắt chỉ toàn là nước.

      “Hãy cứ coi em là người thay thế tạm thời cho ấy, được ?” Nguyễn Hạ gần như cầu xin .

      Dung Lỗi nhìn , như nhìn em chỉ giỏi làm nũng với trai, “Cố ấy tồn tại mãi trong tim , em bước vào được thay thế kiểu gì?”

      “Đời này chắc chẳng được ai nữa. Em còn trẻ, hãy tìm người đàn ông mà cuộc đời ta dàng trọn tình cho em. Fay, em là tuyệt vời, đừng tự làm khổ bản thân.”

      xem đồng hồ, báo sắp có cuộc họp nên phải luôn.

      Tưởng như cuộc chuyện vừa rồi chỉ là vấn đề thường ngày, hay gặp trong gia đình.

      Đồ dối.

      Nguyễn Hạ dõi theo bóng , lòng buồn rầu nghĩ, nếu em là tuyệt với , sao còn chối bỏ?

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Hai – tư
      Ánh đèn tờ mờ rót sáng.

      ghế có ai đó nằm co quắp, thân mình cuộn tròn như con tôm khô, cánh tay mềm oặt như chẳng có xương đặt vắt ngang đôi mắt.

      Dung Nham ngồi sofa gần đó với gương mặt rắn đanh, nốc rượu uống tì tì, hết ly này rót sang ly khác.

      Tư ơi..” Tần Tống hớt hải xô cửa chạy vào, đập vào mắt cậu là cảnh tượng im ắng lạ lùng này. Ánh mắt sắc lẹm của Dung Nham lao vụt tới, Tần Tống bấm bụng nuốt ực nửa vế sau xuống cổ họng.

      Kỷ Nam ngồi dựng dậy như bị điện giật, hỏi tràng: “Người đâu rồi?”

      Tần Tống lấm lét nhìn Dung Nham, chẳng biết có nên hay .

      Giá biết Dung Nham ở đây có gan trời, cậu ta cũng chẳng dám bén mảng lại gần. Bình thường lão này phong độ ngời ngời, thân mật hòa nhã lắm, nhưng khi sa sầm đúng là ai cũng hết hồn hết vía với lão. Láo toét với Cả, cùng lắm là ăn đòn. Còn với Ba, bị lão ấy hành trận là xong. Nhưng chẳng ai biết nổi giới hạn điên cuồng của lão Hai này trải dài đến đâu, mà biết mới đáng sợ chứ. Tóm lại Tần Tống sợ mất mật rồi đây.

      “Lý Nham đâu Tống?” Đến dép cũng kịp mang, Kỷ Nam nhảy bổ về phía Tần Tống với đôi chân trần, nắm chặt lấy hai bờ vai Tần Tống mà lay giật.

      Dưới hành hạ của , Tần Tống thiếu điều long ra từng mảnh, cậu chàng quýnh quáng cầu xin độ lượng từ : “Yên Hồi bảo, ta vẫn nằm trong tay đám người nước ngoài kia. Yên Hồi dây với súng đạn nên quen thân với bọn chúng lắm, huống hồ… Á, Tư, em xin đừng lay nữa, em ói máu bây giờ!”

      Nghe thế, Kỷ Nam mới chịu buông cậu ra, xoay người, vớ áo khoác, dợm ra ngoài.

      Tay chưa chạm đến cửa bị kéo giật về đằng sau, Dung Nham ôm ghì vào lòng, mặt đanh lại, “Chú ra ngoài .”

      Thế là Tần Tống ba chân bốn cẳng kiếm đường chuồn nhanh như cắt.

      Chẳng phải cậu hèn nhát chi đâu, song mà ai chẳng biết, giữa hai và tư.. có tí gọi là.. bất bình thường.

      Trong vòng tay , Kỷ Nam vùng vẫy giãy giụa nhưng miệng vẫn còn câm như hến từ đầu đến cuối. Bất kể có cắn xé như con thú non cánh tay xiết chặt lấy vẫn cứng như thép, có ý định lơi tay.

      Dầu gì nữa, phụ nữ và đàn ông luôn có chênh lệch về thể lực, chỉ lúc sau là Kỷ Nam rũ người, bật khóc nức nở trong lòng Dung Nham.

      thả em ra ? Em xin ..” Kỷ Nam níu chặt cổ áo . ngước đầu nhìn bằng vẻ đáng thương, đôi mắt tròn to rưng rưng, thuần khiết như con nai.

      Trái tim quặn đau, vòng tay vẫn chịu buông lơi, “Em tưởng nếu ngăn cản em cứu được sao? Đó là nơi để em thích vào vào, thích ra ra đấy chắc? Dù em có lành lặn thoát thân chẳng nhẽ ông cụ ở nhà lại tuốt xác em? Còn Cả sao?” nhàng đưa tay lau khô giọt nước mắt , “Với lại, Kỷ Nam à, ngầm cho phép chúng lấn sân sang địa bàn của chúng ta, bây giờ làm sao có thể lật lọng bằng cách để em cứu Lý Nham được?”

      Kỷ Nam tuyệt vọng , “Tại sao? Cả chỉ muốn xử lý Phương Diệc Thành thôi cơ mà, sao phải lôi cả Lý Nham vào?”

      Cứ nghĩ đến Lý Nham phải chịu hành hạ dã man nào đó là lòng lại nóng như lửa đốt.

      Đợt ra quân lần này của đội đặc nhiệm bị kẻ khác nhanh tay bắn tin, cách khác, đây đích thị là cái bẫy. Bọn hải ngoại kia nhiều lần bại trận bởi Phương Diệc Thành, thấy dạo gần đây Phương Diệc Thành có ý ngáng đường Lương Phi Phàm, lại được Lương Phi Phàm ngầm đồng ý nên chúng mới nhân cơ hội lộng hành. Đội của Phương Diệc Thành bị bắt bảy người, trong đó có Lý Nham.

      Dung Nham cười khẩy, mặt kề sát mặt , hai luồng hơi thở quấn quýt lấy nhau, “Kỷ Nam, em.. hãy với , vì sao lại thế?”

      Càng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lay láy gợn những nét mê hoặc ấy, nước mắt Kỷ Nam càng thêm tuôn trào mãnh liệt.

      “Đừng khóc, Kỷ Nam đừng khóc, em khóc làm đau lòng.” Dung Nham cất giọng nhàng từ tốn, dỗ dành người con trong vòng tay mình.

      Kỷ nam bải hoải ngả vào lòng , “ Hai,” cất giọng rầu rĩ.

      “Hử?”

      Khẽ đẩy ra, đứng thẳng dậy, lùi về phía sau. Khuôn mặt đẫm nước mắt trở nên tinh khôi như rặng núi thấm mưa rào. đưa mu bàn tay quệt vội hàng nước mắt, cắn răng lột phắt chiếc áo phông mặc người, rồi lại vòng tay gỡ mảnh vải vẫn dùng để bó ngực.

      Dung Nham sững sờ nhìn , vóc dáng mảnh khảnh trắng trẻo, hơi gầy song vẫn gợn đường cong. Bầu ngực nom nhắn, đáng đến nỗi người ta chỉ muốn nuốt chửng xuống bụng. Qua bờ eo thon thon gợi cảm, thấp xuống nữa là cạp quần bò trễ tràng.

      Cơ thể bán nude của có nét thanh khiết nhưng cũng mang theo vẻ cám dỗ chết người.

      Kỷ Nam sán lại gần . cầm tay đặt lên bầu ngực xinh, tay kia quàng qua cổ , trao bờ môi hồng thắm của mình.

      Hơi thở bắt đầu dồn dập, đôi mắt đục ngầu đỏ quạch.

      Động tác của vừa ngượng nghịu vừa vụng về, thế mà vẫn thổi bùng lên ngọn lửa ham muốn trong hơn bất kì người phụ nữ nào từng gặp.

      Bàn tay tháo tung cúc quần ra, kéo tuột chiếc khóa xuống. Bàn tay trượt theo hông lượn lờ xuống. Những nụ hôn hoang dại hạ cánh dồn dập, khiến Kỷ Nam thở hổn yếu ớt, đôi tay cào tán loạn lên bờ lưng , níu chặt tóc . Những cái âu yếm mơn trớn của chỉ mang lại cảm giác vụn vỡ.

      run lên bần bật theo từng động tác của , nom dáng vẻ đáng ấy càng làm thêm ham muốn được đẩy ngã xuống để vùi sâu bản thân vào trong .

      Thế rồi bỗng nhiên, Kỷ Nam bật khóc nức nở.

      Giây phút ấy, toàn thân cứng đờ, từ từ buông tay. Giúp chỉnh lại quần, tiện thể cởi áo khoác của mình đắp lên người . Kỷ Nam vẫn rưng rức thành tiếng, rúc vào ngực , làm ướt sũng mảng rộng chiếc áo sơ mi.

      “Sợ à?” Giọng khàn đặc, phải gồng lên để nén cơn ham muốn.

      Đáp lại chỉ có tiếng khóc càng lúc càng thảm thiết.

      Dung Nham thở dài, bế lên, bước đến bên sofa, ngồi xuống, đặt ngồi vắt ngang đùi mình. Giọt nước mắt thấm vào da lạnh buốt, cái lạnh ngấm đẫm tim .

      “Kỷ Nam, Kỷ Nam...” thào yếu ớt. Trái tim nhũn ra theo từng giọt nước mắt mặn chát, nóng hổi của .

      Kỷ Nam thút thít , “ bảo... chỉ cần em muốn... em thích ấy! Em muốn ở bên ấy... ... giữ lời...”

      tiếng nổ ầm để lại cho trái tim vết rách rộng hoác.

      Đêm đó, dưới vòm trời lung linh những ánh sao, gió ngàn vờn tà áo màu tinh khôi phiêu bồng thiết tha. So với vì sao nơi chân trời kia, cặp mắt long lanh của mới thực hớp hồn người. nằm trong chiếc xe mui trần, vừa thưởng rượu vừa ngắm sao. Khi ấy men tình lâng lâng, choàng tay qua cổ , đặt nụ hôn nhè lên bờ môi ấy. nằm dưới thân , khuôn mặt ửng đỏ, thở ra hơi suýt lượm . nhoẻn cười buông ra. Kỷ Nam thẹn thùng nín thinh lúc, sau đó lên dây cót tinh thần, ghì chặt cổ , đề nghị câu thực lòng, “ hãy thề từ nay về sau chỉ mình em, để mình được ở bên nhau , được ?”

      Lúc đó, trả lời thế nào nhỉ? À, bảo, “ chỉ có thể hứa, bất kể ở bên ai người thích nhất luôn là em.”

      Sao ký ức vế tối ấy vẫn còn in đọng trong rệt đến vậy… Dung Nham sao quên được, lúc đó, ánh sao trong mắt Kỷ Nam vụt tối sầm.

      Dạo đó Dung Nham cứ đinh ninh, làm quái có ai cả đời chỉ mãi người? Thế nên cứ đặt ấy ở vị trí đầu tiên là được chứ gì?

      Được hay Kỷ Nam bướng bỉnh của thế nên mới càng ngày càng xa cách.

      Đến khi giật mình bừng tỉnh, quay đầu tìm lại Kỷ Nam của , Kỷ Nam bướng bỉnh, quả cảm, hoạt bát, đáng Kỷ Nam chân thành trao chỉ câu: em xin lỗi Hai.

      Nhưng Dung Nham là ai nào? Là cậu hai hào hoa phong nhã, ngàn người nhưng ai của nhà họ Dung!

      Cậu hai nhà họ Dung lập tức cười xòa: “ hề gì, luôn sẵn lòng miễn là em thích, em tự nguyện. Hai chỉ mong thấy em vui vẻ.”

      Nhưng… nhưng khi thấy mỉm cười thỏ thẻ trong vòng tay gã trai khác, thấy lén lút mặc váy gã đó tặng với khuôn mặt đỏ ửng, nghe lòng buồn lạ lùng, trái tim buốt nhói như hàng ngàn vết kim đâm.

      “Kỷ Nam, hối hận rồi. Chúng mình… làm lại từ đầu được ?” ôm , tưởng như ôm cả thế giới.

      Có điều, người nằm trong vòng tay lại im lặng.

      bèn cuối xuống hôn tới tấp lên gương mặt , thậm chí còn liếm láp hàng mi, mút mát bờ môi, ép đáp lại mình.

      Hồi lâu, Kỷ Nam mới ấp úng lên tiếng: “Em có thể trao cơ thể em… nếu vậy tức là đồng ý cứu ấy. Nếu… nếu chỉ vì chuyện này mà ấy em nữa, vậy em chỉ còn cách giấu tình ấy vào tim. Như thế cũng có nghĩa, em hận cả đời này.”

      Dung Nham tì vào trán , hai người co quắp ghế. Bẵng hồi lâu, có thứ chất lỏng nào đó gieo cái buốt lạnh xuống bờ mi . Kỷ Nam muốn mở mắt ra xem đó là thứ gì.

      Dung Nham thào với nỗi đau thấu ruột gan, “Chỉ bởi nhận ra muộn màng… Kỷ Nam…Kỷ Nam… em thể đợi sao?”

      Nào có thể đợi chứ? Tình như ngựa phi nước đại, chuyện đời xưa nay vậy.

      Dung Nham ôm ấy lâu, bao lâu như thế mà chẳng cũng chẳng rằng, lâu đến nỗi Kỷ Nam cứ ngỡ ngủ từ lúc nào.

      Bỗng Dung Nham lên tiếng bảo: “ chỉ dám cam đoan, thời gian này, gặp chuyện gì nguy hiểm. Còn được thả hay , chỉ Cả mới có quyền quyết định.” – Dung Nham lấy lại vẻ bình tĩnh của mình, và vẫn là chàng công tử phong độ ngời ngời, ưa bỡn cợt của nhà họ Dung.

      thả Kỷ Nam xuống ghế sofa, kế đó nhặt quần áo vương vãi dưới đất lên, trao , tiện thể xoay người châm điếu thuốc.

      Kỷ Nam lặng lẽ mặc quần áo với đôi mắt đỏ au.

      Từ tận đáy lòng mình, Kỷ Nam : “Cảm ơn , Hai.” Vì hứa với rằng, Lý Nham nhất định bình an.

      Dung Nham cười cay đắng, “Khỏi cần cám ơn.”

      Kỷ Nam nhảy khỏi sofa, đột nhiên Dung Nham gọi giật lại, “Kỷ Nam!”

      Kỷ Nam ngoảnh đầu trông, “Vâng?”

      Nom gương mặt thanh thoát ấy, Dung Nham ngây ngẩn hồi lâu, rít mạnh điếu thuốc, cười bảo, “ có gì, . chỉ muốn… gọi em thôi.”

      Thực ra, phải thế. Thực ra, Kỷ Nam à, vẫn muốn hỏi rằng: tại sao? Tại sao em thể đợi ? Để giờ đây mình bơ vơ nơi này, phải làm gì đây?

      Điếu thuốc lập lòe lửa đỏ, mắt trân trân nhìn theo bóng dáng vội vàng của , ánh sáng cũng lụi tàn dần.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      ở nơi nào?
      Thành phố C giữa những ngày hè.

      Tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Cố Minh Châu vận động tay chân còn đương uể oải, rồi xuống lầu rót nước.

      Trong phòng khách, Cố Yên chơi cờ tỷ phú với vị khách quý dạo gần đây rất năng đến thăm nom. Trình Quang xay nước dâu tây dưới bếp, thấy Cố Minh Châu bước vào, cậu lập tức rót cốc nước đưa .

      “Lương Phi Phàm lại đến tìm bố chị nữa à?” Cố Minh Châu làm ngụm nước quả mát rượi, đoạn nheo mắt ngó ra phòng khách, thào hỏi Trình Quang.

      Trình Quang lắc đầu, “ chuyện với chú Cố chừng năm phút là xuống đây luôn, từ đó đến giờ vẫn ngồi chơi với Cố Yên.”

      “ Ờ.” Cố Minh Châu gật đầu suy tư.

      “Chú Cố dặn em để mắt đến Cố Yên, kẻo con bé giở thói lấc xấc với ngươi ta. Nhưng con bé có chịu nghe em đâu, mới rồi thua có ván má nó khoằm mặt lườm nguýt với người ta. Đây, em bàn giao cho chị, chị mang qua đó . Chị may ra nó còn nghe.” Trình Quang đưa khay đựng nước quả cho Cố Minh Châu.

      Cố Minh Châu uống cạn cốc nước quả của mình, ợ tiếng đầy sảng khoái rồi vỗ vai Trình Quang, “Cậu thấy à? Thằng cha kia chưa biết chừng chết mê chết mệt cái vẻ lấc xấc của hai nhà mình đây!”

      Tiếng cười vui vẻ của Lương Phi Phàm chen lẫn tiếng trêu đùa lảnh lót của Cố Yên văng vẳng khắp quãng đường từ bếp rẽ sang phòng khách. Cố Minh Châu mang nước hoa quả tới, tiện thể vỗ đầu em , “Ê ngố, bố bảo chị dặn em, đừng có lấc xấc, kẻo thất lễ với khách quý.”

      Cố Yên hậm hực nghiêng đầu, “Chị, em ngố.”

      Cố Minh Châu tức cười, liền giơ tay cốc cho con bé cái. Lương Phi Phàm ngồi đối diện Cố Yên, thoạt đầu sắc mặt còn có vẻ hiền lành dịu dàng, lúc này tự nhiên cậu ta lại ngẩng lên nhìn Cố Minh Châu bằng ánh mắt cảnh cáo sắc lẹm.

      Ố ồ… Cố Minh Châu thấy rùng mình, cái quái gì đây, chẳng nhẽ thằng con nhà Lương Thị, nhân vật khiến hai giới chính tà phải nể sợ này lại thích con bé Cố Yên ngốc nghếch nhà mình à?

      “A chị ơi, Dung Lỗi vừa gọi điện bảo bốn giờ đến đón chị đấy.” Cố Yên nhấp ngụm nước dâu tây rồi liếm khóe môi, quên nheo mắt cười với chị.

      “Ờ, chị biết rồi.” Cố Minh Châu quen tay ấn đầu em , nhưng lần nữa, ánh mắt sắc lẹm kia lại xoẹt qua làm cả người đông cứng. bèn nhanh nhảu chuyển sang vuốt ve xoa đầu đứa em, “Ngoan, ngoan.”

      chị đâu chơi thế?” hiếm khi Cố Yên nhận được đối xử dịu dàng từ chị, “ Tối chị có về ăn cơm ?”

      xem phim, chắc về ăn cơm đâu.”

      “Cho em bám càng với!” Cố Yên kéo váy, mè nheo với chị , “Diệc Thành phải muộn mới về, em ở nhà buồn lắm, chị cho em theo với, em ngồi gần chị đâu.”

      Nếu là ngày bình thường chắc chắn Cố Minh Châu gạt phắt ngay, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, bởi cái gã Lương Phi Phàm nham hiểm này  nhìn Cố Yên bằng ánh mắt vô cùng bất thường, trong khi Cố Yên có người lại có óc, nó chẳng biết gì cả, còn lại thể thả rông cho hai đứa nó tự do qua lại với nhau được.

      “Được rồi, thôi.” Cố Minh Châu nhéo cằm em , “Bằng em lại làm phiền khách, cậu Lương đây chắc phải bận lắm.”

      “À, hề, Cố Yên có hứng mà tôi cũng chẳng công to việc lớn gì.” Lương Phi Phàm mỉm cười đáp lại rất đúng lúc.

      Y như rằng, Cố Yên cắn câu, “ Vậy cùng cho vui nhé? Em ngồi với .”

      Hình như vế sau cùng khiến Lương Phi Phàm phải sửng sốt, kinh ngạc vụt qua mắt cậu ta nom rất khả nghi, thế rồi nhanh như cắt, cậu ta lấy lại phong độ thường ngày, hắng giọng đáp, “Được chứ.”

      Cố Minh Châu tức xì khói, mặc xác em dại dột này, quay phắt người lên lầu, nhưng cũng quên quẳng lại cái lườm.

      Trong lúc ba người lái xe tới rạp chiếu phim Dung Lỗi chờ sẵn ở đó với bốn tấm vé tay. Gặp , mặt mày Cố Yên tươi hơn hớn, nó í ới gọi “ rể”. Cố Minh Châu vừa dợm tay toan búng trán con bé người đằng sau cất tiếng đằng hắng ra chiều đe nẹt.

      Cố Minh Châu tạm thu tay lại, khoác tay bạn trai vào bên trong như có chuyện gì.

      Dung Lỗi cứ đinh ninh người cùng Cố Yên là Phương Diệc Thành nên mới mua hai cặp vé ngồi theo ghế đôi. Đôi bên được chắn bởi bức vách khá rộng, ngồi trong này đố ai nhìn được, mà cũng chẳng nhìn được người ngồi bên cạnh.

      Cố Minh Châu nhấp nhổm như ngồi tổ kiến lửa, chốc chốc lại nhô ra ngoài, toan ngó sang bên kia. Dung Lỗi chống cằm, tức cười nhìn bạn   hiếm khi bộc lộ mặt ngờ nghệch của mình.

      “Nào nào, đừng ngó nữa.” Đến giờ, đèn được tắt bớt và phim bắt đầu chiếu. Dung Lỗi mỉm cười, kéo Cố Minh Châu ngồi lên đùi , ôm , tiện thể hôn chụt cái.

      có thấy ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên rất gian ?” Cố Minh Châu vừa đút cho món khoai tây chiên vừa ghé tai thào hỏi.

      hút ngụm coca theo tay đưa, “Vậy em có thấy nhìn em bằng ánh mắt rất gian ?”

      “Đồ cà chớn! Em nghiêm túc cơ mà!”

      “À, vâng thưa vợ của đồ cà chớn, cũng có đùa đâu.”

      Cố Minh Châu đấm người ngồi sau, Dung Lỗi la oai oái. hút thêm ngụm coca, kế đó giữ chặt cằm rồi cuối xuống trao toàn bộ.

      Bộ phim chiếu được gần nữa cả hai bắt đầu nhưng pha đong đưa mùi mẫn tình cảm, chẳng còn biết trời ơi đất hỡi gì nữa.

      Sau hai tiếng đồng hồ tranh tối tranh sáng ấy, Cố Minh Châu chợt nhận ra ánh mắt Lương Phi Phàm nhìn Cố Yên càng thêm phần khác thường. Nhiều năm sau đó, hễ nhớ lại ngày hôm ấy là lại thấy day dứt khó tả.

      Hoặc biết đâu, khi , trong tình quyết tâm cao độ chỉ cần hai tiếng là đủ?



      “Chị?” Cố Yên rụt rè sờ tay chị , bàn tay lạnh ngắt. Bắt gặp vẻ mặt bần thần của Cố Minh Châu, vành mắt cũng hoe đỏ ngay tức .

      đứng tựa người bên cửa sổ nghe cuộc điện thoại, thấy Cố Yên như thế, Lương Phi Phàm liền cúp điện thoại, bước lại gần, ôm Cố Yên vào lòng xót xa dỗ dành. Cố Yên dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người , thậm chí còn trừng trộ khó chịu. Thấy vẫn mỉm cười dịu dàng, hằm hằm quay ngoắt mặt .

      Cố Minh Châu bình tĩnh trở lại, thấy hai đứa hục hặc, lòng cầm được suy nghĩ đời khó mà  lường hết được những thăng trầm, biến động.

      thở dài, tiếng thở dài lọt vào tai Cố Yên nghe như lời tự trách móc.

      “Lương Phi Phàm!” hai nhà họ Cố nghẹn ngào, “Đừng có đùn đẩy cho Kỷ Nam nữa! Hẳn cũng phải biết Dung Lỗi ở đâu chứ! mau !”

      Lương Phi Phàm giơ tay kéo vào lòng, bất kể có bù lu bù loa khóc thế  nào

      Cơ thể nặng nề của Cố Minh Châu khẽ rục rịch đổi tư thế nằm thoải mái hơn. Lương Phi Phàm đánh mắt tỏ ý mấy lần liền, bèn cười nhạt bảo, “Thôi, Cố Yên, đừng la lối nữa, chị đau đầu lắm. ”

      Cố Yến nhăn nhó, nước mắt lưng tròng, “ Chị…”

      “Cậu nhắn với Kỷ Nam là, nó phải trốn nữa.” Cố Minh Châu bảo Lương Phi Phàm, “ Cậu gọi nó đến đây, tôi hỏi việc của Dung Lỗi nữa. Cậu cứ bảo con bé qua đây, tôi chỉ hỏi nó câu thôi, tuyệt đối làm khó nó đâu.”

      Giọng thấp dần , còn đôi lông mày của Lương Phi Phàm lại dựng ngược lên.

      Cố gắng chẹn cái cảm giác cay xè dâng trào từng đợt dưới vành mắt nóng hôi hổi, lúc ngẩng đầu trông lên, vẫn có thể mỉm cười nhàng, “Cậu phải lo, tôi được là làm được.”

      “Cố Yên, em cũng đừng ép Kỷ Nam nữa. Nó bị kẹt ở giữ, chọn đằng nào cũng khó. Em nghĩ mà xem, nếu đổi lại, chị là Dung Lỗi, em là Dung Nham, thế nào em cũng tìm đủ mọi cách ép Kỷ Nam bưng bít hành tung của chị…Huống hồ, con bé cũng giấu chuyện mang thai hộ chị. Coi như công bằng.”

      Cố Yên toan gì đó nhưng Cố Minh Châu giơ tay ngăn lại, “Thôi thôi, mấy đứa về , chị muốn chợp mắt lát.”

      Được lời như cởi tấc lòng, Lương Phi Phàm đứng bật dậy, “Vậy chị nghỉ ngơi , tối nay chúng em phải bay về luôn, lần sau lại đến thăm chị.”

      Cố Minh Châu gật đầu, nghĩ thế nào lại vẫy tay gọi em lại.

      Cố Yên ngồi xuống, Cố Minh Châu gắng sức vịn vào ghế sofa ngồi dậy, xoa đầu em , “ Con bé này, đừng có hở tí là làm mình làm mẩy kiểu thích bay sang, xong lại bay về như thế này nữa. Lần sau thôi . Lường Phi Phàm giống em, nó còn công lên việc xuống này nọ, em phải thông cảm cho nó. Đừng tưởng vắng mặt chị là tha hồ quậy phá, biết chưa? ”

      Cố Yên lặng lẽ gật đầu.

      Mưa ở New York triền miên dai dẳng như mưa ở thành phố C.

      Cố Yên và Lương Phi Phàm ra về, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Cố Minh Châu ngồi lặng người ghế sofa hồi lâu rồi nhích về phía cửa sổ, ngó ra sắc trời mờ mịt giữa những tòa nhà cao tầng qua ô cửa kính.

      Lộ Hân Nam tan học về nhà, tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi to túi đựng thức ăn sống, “Ui chao! Ngoài trời lạnh chết được!”

      “Này Cố Minh Châu, đừng đứng đó nữa, chỗ cửa sổ gió lùa, kẻo làm con nuôi tao bị cóng bây giờ!”

      Cố Minh Châu ngoảnh lại, song vẫn bật cười khẽ.

      “Ơ này! Phương Phi Trì có dặn mấy giờ về ăn cơm ? Tao mua sườn rồi, bây giờ làm sườn xào chua ngọt hay rang nhỉ?” Lộ Hân Nam quấn tạp dề, nhô đầu ra khỏi bếp, hỏi với bên ngoài.

      Cố Minh Châu ôm cái bụng lùm lùm như quả bóng rổ cỡ lớn, chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, uống hớp nước rồi cười bảo Lộ Hân Nam, “Công ty có việc đột xuất nên ấy về nước rồi.”

      Lộ Hân Nam “hả?” câu rồi đứng khựng ngay tại chỗ.

      Cố Minh Châu hờ hững ngó bộ mặt thất thần thoáng vụt qua của bạn, miệng tủm tỉm cười.

      “Cười đếch gì!” Vừa sực tỉnh, Lộ Hân Nam trợn mắt lấp liếm, “Tao sợ lão giở quẻ chê tài nấu nướng của tao, trách tao chăm sóc mày chu đáo! Cố Minh Châu mày còn cười à!”

      tao có gì đâu, việc gì mày phải cuống lên thế?”

      “Hừ! Tao quyết định làm món canh sườn mà con nuôi tao thích!” Lộ Hân Nam lè lưỡi lêu lêu rồi rụt đầu vào bếp.

      Lộ Hân Nam ăn quáng ăn quàng rồi tranh thủ học, Cố Minh Châu cũng buông đũa ngồi bần thần trước mâm cơm còn nguyên.

      Trời chạng vạng tối, Kỷ Nam mới lò mò tới. bé bước vào với cái mặt cúi gằm, dám nhìn thẳng vào Cố Minh Châu.

      “Chị Minh Châu.”

      “Kỷ Nam, lại đây, ngồi xuống .” Cố Minh Châu vẫy bé. Kỷ Nam bẽn lẽn đón cốc nước, bối rối ngồi xuống.

      “Lương Phi Phàm chuyển lời với rồi chứ?” Cố Minh Châu bình tĩnh hỏi.

      “Vâng ạ.” Kỷ Nam mím môi, “Em xin lỗi chị, em thể ra nơi ở của Dung Lỗi.”

      “Chị hiểu. Chị ép nữa. chỉ cần với chị, giờ, ấy… vẫn ổn chứ?” Ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

      Kỷ Nam cân nhắc hồi lâu rồi gật đầu, “Chị yên tâm. ấy vẫn bình an.”

      Nghe được câu ấy, ánh sáng trong mắt như thêm vụn vỡ, lấp lánh. Hồi lâu gì mà Kỷ Nam cũng dám lên tiếng. Kể từ lúc chạng vạng, hai người vẫn ngồi trong bóng tối nhập nhoạng của căn phòng khách chưa lên đèn.

      “Ừ,” Cố Minh Châu gắng gượng nặn ra nụ cười, “Cảm ơn em, Kỷ Nam.”

      Kỷ Nam mím môi ra chiều buồn bã rồi đứng dậy chào ra về.

      Cánh cửa nhàng khép lại, nước mắt nặng trĩu tuôn rơi.

      Mưa lộp bộp rơi khung cửa sổ. Qua làn nước mờ mịt, ánh đèn lập lòe  của những chiếc xe lao vụt qua hắt lên ô kính, ánh lên muôn vàn màu sắc. Rọi vào cảnh u nặng trĩu trong căn phòng, ảm đạm xiết bao.

      Cố Minh Châu chậm rãi nằm xuống. co quắp nằm chiếc sofa rộng thênh thang, ôm lấy đứa con nằm trong bụng, con của . Nước mắt lã chã rơi trong màn đêm đơn, đêm thứ bao nhiêu chả .

      Đá ơi, ở nơi nao, sống ổn nhường nào?

      lòng em, rất muốn biết…



      “…Đá” Cố Minh Châu mở to đôi mắt mờ mịt, yếu ớt gào lên, “ hư…”

      “Minh Châu…” Dung Lỗi buông tha cho bờ môi , thở hắt ra đầy thỏa mãn.

      lẳng lặng chẳng gì, cái miệng xinh, mọng đỏ hơi hé mở, si mê nhìn nằm bên , cơ thể còn đương run lên bần bật, tiếng rên rỉ rất khẽ rất . Dung Lỗi hôn trong cơn cuồng si, bụng bảo dạ chỉ muốn nhai nuốt vào bụng…

      “Minh Châu…” Dung Lỗi choàng mở mắt, sờ soạng chỗ bên cạnh, trống huơ trống hoác. Tỉnh táo được vài giây, tự nhiên thấy phần thân dưới lành lạnh, thò tay xuống sờ thử, ôi đúng là…mộng tinh rồi.

      Buồn cười chưa, trằn trọc bao lâu mới được giấc ngủ ngon, thế mà lại bị mộng tinh.

      Tung chăn ngồi dậy, Dung Lỗi khoác áo, làm cốc nước. Day day cái đầu nặng trĩu, vào nhà tắm thay quần lót, lau rửa qua loa.

      Xong xuôi ra ngoài, đương nhiên cũng chẳng ngủ được tiếp.

      tựa vào ban công lộng gió cho đến bảy giờ hơn, Dung Lỗi làm bữa sáng đơn giản, ăn uống đâu vào đó liền chuẩn bị tạt qua công ty, sau đó về trường lên lớp.

      Vừa dợm bước ra cửa chuông điện thoại đổ chuông, đành quay vào nhận điện.

      Giọng Dung Nham vẫn cái kiểu ba lăng nhăng mọi khi, “Chào ông thân mến!”

      “Hôm nay chú dậy sớm quá nhỉ.” Dung Lỗi đáp lại câu nhạt toẹt.

      “Ông bảo em gọi điện thoại cho , Cố Minh Châu tìm đấy.”

      nghe trong lòng có tiếng đứt phựt của sợi dây nào đó, vốn cất lâu giấu kỹ.

      … muốn tiết lộ thông tin với chị ta ? Ông muốn bảo tốt nhất đừng cho chị ta biết, nhưng ông cũng , dù sao quyền quyết định vẫn là ở .”

      Cổ họng Dung Lỗi nhấp nhô lên xuống trong im lặng, toan mở miệng di động trong túi đổ chuông réo rắt.

      “Đợi chút nhé Dung Nham, có điện thoại.”

      “Hello, Mr Kevin. Xin hỏi giấc ngủ tối qua của thế nào?” Bác sĩ quan tâm gọi điện thoại hỏi thăm. Hôm qua là ngày đầu tiên Dung Lỗi chuyển sang điều trị bằng loại thuốc an thần mới.

      Những ngón tay cầm điện thoại của siết chặt lại đến nỗi trắng bệch, song giọng điệu vẫn hững hờ như mọi khi, “Tôi muốn đổi lại đơn thuốc cũ.”

      có tác dụng à?!” Đầu dây bên kia kinh ngạc quá đỗi, “Sao có thể thế được? vẫn thấy khó ngủ sao?”

      Dung Lỗi lặp lại lần những gì vừa .

      “Nhưng mà thưa , liều lượng thuốc an thần cũ chạm đến ngưỡng nguy hiểm rồi, bất cứ lúc nào cơ thể cũng có thể chịu tác hại khó lường.”

      sao, tôi gánh chịu mọi hậu quả. Cứ thế nhé, tạm biệt.”

      “Dung Nham.”

      “Vâng, em đây!”

      “Nhớ , được để Cố Minh Châu biết bất kì tin tức nào về .”

      “…Em biết rồi, yên tâm.”

      “Này … dạo này vẫn khó ngủ à?”

      Nghe giọng điệu sốt sắng quan tâm hiếm hoi của Dung Nham, Dung Lỗi nhếch khóe môi, “ sao, chú khỏi lo. Nhưng cũng đừng để ông nội biết.”

      “Vâng.” Dung Nham đồng ý, “Em biết rồi.”

      Đặt điện thoại xuống, gạt phắt đống thuốc bên cạnh vào sọt rác.

      Tác hai khó lường làm cái quái gì chứ?

      Sao cứ có cảm giác, uống thứ thuốc ấy vào rồi năm mơ những giấc mơ kia càng để lại tác hại nguy hiểm hơn cả việc mất ngủ nhỉ?

      Cố Minh Châu ạ, em muốn biết tin tức về sao?

      Nhưng lại muốn em hay: có em, cảm thấy khó ngủ, có em, sống đau khổ chừng nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :