1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10.2:


      Ánh mắt sáng bừng như ngọn lửa. Ngọn lửa đó phản chiếu vào mắt Trần Lạc, đốt nóng đồng tử của ta khiến nó co lại. Những lời giống như dao cứa, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim Trần Lạc. Nhiễm Nhiễm , dám cùng ta, làm con của Hạ Hồng Viễn nữa. hỏi ta có dám ta dám ? ta dám ? ta vất vả khổ sở mười mấy năm, mưu tính trăm phương nghìn kế mới có được ngày hôm nay, có được tín nhiệm của ông Hạ Hồng Viễn, có được cơ hội hô phong hoán vũ. ta có thể từ bỏ tất cả ? có thể ?

      Trần Lạc quay đầu . nhìn theo ánh mắt của ta. Ánh mắt đó hướng về phía khung ảnh đặt đầu giường. Đó là ảnh đôi nam nữ, hai người đứng sánh vai vô cùng thân mật. bị cận nên nheo mắt lại mới nhìn đó là ảnh của Trần Lạc với trẻ.

      Trần Lạc trong bức ảnh vẫn còn non trẻ, mặt nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười có phần ngây ngô. Còn kia, lông mày thanh tú, khí chất thanh tao, xinh đẹp như đóa sen mới vươn mình lên khỏi mặt nước.

      Thực ra, Trần Lạc cũng đáng có người bạn thanh mai trúc mã xinh đẹp như thế chứ. nhất thời nổi cảm giác trong lòng. ràng là nên thở phào nhõm nhưng lại thể nào làm được.

      Trần Lạc vẫn thất thần nhìn bức ảnh đó. Tại sao việc lại đến mức này? Tại sao ta lại ? Khi chữ “” bỗng nhảy lên trong tim ta lại giật mình hoảng sợ. ta quay đầu lại dám tự tin nhìn vào . Tại sao ta ? có gì đáng để chứ?

      Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn mâu thuẫn và đấu tranh, sửng sốt và lưỡng lự trong ánh mắt Trần Lạc, mãi tới khi ta từ từ nhắm mắt. Nhiễm Nhiễm biết, cuối cùng ta đưa ra lựa chọn giữa tiền đồ và .

      bỗng bật cười, cố sức đẩy Trần Lạc rồi xoay người bước ra ngoài.

      - Đừng Thiệu Minh Trạch. - Trần Lạc bỗng cất tiếng từ phía sau.

      Bóng lưng sững lại, quay đầu, :

      - Cảm ơn nhắc nhở. Nhưng đây là chuyện riêng của tôi.

      ***

      Ra khỏi tòa nhà, sắc trời lờ mờ sáng. Nhiễm Nhiễm vẫy xe, mình bộ men theo con đường. đường dần có người, đa số là người tập thể dục buổi sáng, cũng có người mặc đồ vest vội vã như thể vừa làm ca đêm về.

      Đầu óc Nhiễm Nhiễm còn chìm trong tình cảnh lúc trước, có chút hỗn loạn. Rất nhiều tình cảm khó hiểu cứ chất chồng lên nhau. Tuy rất muốn hiểu tất cả nhưng nhất thời biết nên bắt đầu từ đâu.

      Trước khi đến Hồng Viễn, thế giới của rất đơn giản. từng rất Lâm Hướng An, cũng rất lâu rồi, nhưng bây giờ còn nữa. thích chín chắn và thận trọng của Thiệu Minh Trạch, càng cảm kích trước giúp đỡ và bao dung của . thử . thỏa hiệp với bà Hàn, lấy lòng ông Hạ Hồng Viễn, dù điều này có phải do tự nguyện đều hiểu và vạch ra mục tiêu ràng.

      Còn Trần Lạc sao? Ban đầu ta hề xuất trong cuộc sống của , biết từ lúc nào mà ta lại có ảnh hưởng đến , cho đến cuối cùng biết đặt ta ở vị trí gì. Trần Lạc bắt đầu khiến lúng túng, khiến bối rối, khiến biết phải làm sao.

      May mà, cuối cùng Trần Lạc cũng sắp rồi.

      ***

      Thiệu Minh Trạch nhận chức xong, mấy ngày liền phải tăng ca, tối về rất muộn. Nhiễm Nhiễm tỏ vẻ mình là người vợ hiền quan tâm lo lắng. Ngày nào cũng đợi về, làm chút điểm tâm cho hoặc là với vài câu chuyện phiếm rồi mới ngủ.

      Sau vài lần như vậy, Thiệu Minh Trạch :

      - Nhiễm Nhiễm, tối em cần đợi đâu. Em cứ ngủ trước . Em cũng phải làm, cần thức đêm cùng .

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười, bê cốc sữa nóng cho :

      - Cũng phải là cố tình đợi đâu. Dù sao em cũng ngủ được.

      Nét mặt Thiệu Minh Trạch giấu nổi vẻ mệt mỏi. ngước lên nhìn , ánh mắt có chút do dự, nhìn rất lâu mới buột miệng hỏi:

      - Nhiễm Nhiễm, mấy công việc tiếp tục sau khi đấu thầu được dự án ngoại ô phía nam giao cho Công ty Dịch Mỹ cũng là ý của chú Hạ à?

      Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ khi bỗng nhắc đến điều này. Có điều, nghĩ lại Thiệu Minh Trạch tiếp quản lĩnh vực bất động sản của Thiệu Thị, sau này phụ trách dự án khai thác ngoại ô phía nam cùng Tập đoàn Hồng Viễn nên hỏi điều này cũng có thể coi là bình thường. Ban đầu, ông Hạ Hồng Viễn và Công ty Dịch Mỹ, cũng có thể là ông Hạ Hồng Viễn và Tô Mạch ngầm giao hẹn với nhau, Dịch Mỹ giúp ông Hạ Hồng Viễn lấy được dự án ngoại ô phía nam, đồng thời ông Hạ Hồng Viễn cũng giao việc theo dõi dự án cho Dịch Mỹ.

      biết những chuyện này có thể với Thiệu Minh Trạch , ngẫm nghĩ rồi có chút mơ hồ đáp:

      - Hình như là vậy. Dịch Mỹ có công trong việc đấu thầu. Bố cũng rất hài lòng về công việc của họ nên định tiếp tục hợp tác. Sao vậy? Thiệu Thị muốn hợp tác với công ty khác ư? Nếu thế có thể trực tiếp đề xuất với bố. Dự án này là của Thiệu Thị và Hồng Viễn mà. Có vấn đề gì cũng nên tôn trọng lẫn nhau, bàn bạc, cùng giải quyết.

      - cần đâu. - Thiệu Minh Trạch lắc đầu, dường như hơi thất thần, ánh mắt nhìn mãi vào cốc thủy tinh tay.

      Nhiễm Nhiễm kìm nổi đưa tay huých , khẽ hỏi:

      - Sao thế?

      Thiệu Minh Trạch như thể sực tỉnh:

      - Ồ! có gì. Chỉ là hơi mệt nên mất tập trung thôi. - ngừng lại rồi tiếp: - Thiệu Thị cũng có vài dự án giao cho Dịch Mỹ làm. hơi bất ngờ, Dịch Mỹ dạo này khá mạnh, nhận lúc ít hợp đồng bất động sản.

      Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ chút hiểu ra ngay. cười trêu đùa:

      - Ha ha! Đó là lẽ đương nhiên. Có công ty bất động sản nào dám nể mặt Cục Quy hoạch chứ?

      Thiệu Minh Trạch nghi hoặc nhìn , nhướng mày hỏi:

      - gặp đại mỹ nhân Tô Mạch của Dịch Mỹ rồi sao?

      Thiệu Minh Trạch nghe mà nắm chặt chiếc cốc thủy tinh trong tay, thần sắc trở lại bình tĩnh, điềm đạm :

      - gặp hai lần. Nghe rất thông minh, có tài, rất được việc.

      Nhiễm Nhiễm nhếch khóe môi châm biếm:

      - chỉ thông minh, có tài đâu. ta còn là người tình trong mộng, hồng nhan tri kỷ của công tử nhà cục trưởng Cục Quy hoạch thành phố. cú điện thoại của ta là có thể khiến Lâm công tử bất chấp tất cả bay theo ta sang bờ bên kia đại dương. xem quan hệ như vậy, sao Dịch Mỹ có thể phất lên chứ?

      - Lâm Hướng An ư? - Thiệu Minh Trạch hỏi.

      - Vâng. - Nhiễm Nhiễm gật đầu: - cũng quen ta sao?

      Ánh mắt Thiệu Minh Trạch dần nhìn xuống:

      - Chỉ gặp hai lần, chưa từng chuyện.

      Trước đây chỉ làm việc qua e mail, cũng có việc gì cần đến Cục Quy hoạch nên tất nhiên là để ý đến những chuyện này rồi.

      Thiệu Minh Trạch :

      - Xem ra Tô Mạch là người rất cố gắng trong công việc, dám nghĩ dám làm. ấy có được thành tích thế này ở Dịch Mỹ cũng phải chỉ là dựa vào Lâm Hướng An đâu.

      Nhiễm Nhiễm hết sức bất ngờ khi những lời biện hộ cho Tô Mạch như vậy nên nhìn hằn học, rồi lại cười :

      - Nếu vì Lâm Hướng An, chỉ dựa vào cố gắng của bản thân mà Tô Mạch đạt được thành tích như bây giờ, có tin ? ta về nước chưa đến hai năm, dù có thông minh hơn nữa, cố gắng thế nào nữa, nếu ở thành phố Tây Bình này mà có chỗ dựa, ai nể mặt ta chứ?

      Thiệu Minh Trạch mình tin hay , sau hồi im lặng, bỗng khẽ :

      - Nhiễm Nhiễm, em hơi cố chấp đấy.

      Trong lòng Nhiễm Nhiễm có chút ấm ức. biết tại sao lại tranh cãi với Thiệu Minh Trạch chỉ vì Tô Mạch? Là tư duy nam nữ đồng nhất hay tại góc độ nhìn người của họ giống nhau? Có điều, dù thế nào nên để người phụ nữ hoàn toàn liên quan gì làm hỏng khí hòa hợp giữa họ.

      Nhiễm Nhiễm vừa thuyết phục bản thân, vừa điều chỉnh lại cảm xúc và tỏ thái độ thỏa hiệp với Thiệu Minh Trạch trước. dịu dàng bóp cánh tay , dựa vào vai , :

      - Bây giờ ở nhà chúng ta nhắc chuyện công ty nữa nhé.

      Thiệu Minh Trạch khẽ gật đầu:

      - Ừ.

      Ngón tay Nhiễm Nhiễm lại nhàng xoa xoa cánh tay , đầu gục vào vai tìm vị trí thích hợp nhất. Thiệu Minh Trạch vỗ vào đầu , dịu dàng :

      - Nhiễm Nhiễm, em nghỉ trước . còn số việc phải giải quyết.

      Người hơi cứng đờ, cố nở nụ cười rồi đứng dậy:

      - Vâng. Em ngủ trước đây. cũng nghỉ sớm nhé.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 10.3:


      bò lên giường ngủ. ngồi ở bàn làm việc mở laptop ra. Ánh sáng màn hình phản chiếu làm căn phòng cũng trở nên mờ ảo. ngủ được, kìm nổi thầm oán trách. Cách bài trí này tiện cho hai người ở chút nào. Dù là ai cũng chẳng có chút riêng tư gì cả.

      khẽ trở mình, lén liếc nhìn bóng lưng Thiệu Minh Trạch, chỉ thấy lặng lẽ ngồi đó cả buổi mà chẳng có động tĩnh gì, như thể ngây người trước mà hình vậy. Thực ra, bây giờ Thiệu Minh Trạch dang nghĩ đến người. Tuy biết tại sao mối quan hệ giữa hai người đột nhiên nảy sinh vấn đề nhưng Nhiễm Nhiễm bỗng có linh cảm, dường như có chuyện gì đó lặng lẽ xảy ra mà hề hay biết, giống như con quái thú mình dưới nước, tuy nhìn thấy nhưng nó thầm tới gần , sau đó đột ngột xuất vào lúc ngờ đến.

      Trước khi chìm vào giấc ngủ, Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng cửa ban công. biết bao lâu sau, mang theo thân mình lạnh giá bước đến bên . vô thức cuộn tròn người trốn sang nửa bên kia chiếc giường. Sau đó, bỗng đưa tay kéo vào lòng.

      mơ màng mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn khuôn mặt cúi xuống hôn . Môi rất lạnh, miệng phả ra mùi khói thuốc, động tác của nhiệt tình chưa từng thấy. còn mơ màng, chưa kịp tỉnh táo bị làm cho đầu óc nóng bừng lên.

      Hai người sống chung lâu nhưng chưa lần nào cuồng nhiệt như lần này. ôm chặt lấy eo . cố sức kéo ghì cổ , hai người như dính chặt lấy nhau. hôn điên cuồng, ngấu nghiến đầu lưỡi . cũng đáp trả dữ dội, cắn môi .

      Họ nhanh chóng cảm nhận được vị tanh của máu nhưng biết đó là máu của ai. Vào giây phút cuối cùng, thở hổn hển bên tai , :

      - Nhiễm Nhiễm, chúng ta luôn bên nhau nhé.

      Lúc này, ý thức rời khỏi cơ thể , đầu óc chỉ là khoảng trống sau tiếng sét đì đùng. thở gấp, chữ “vâng” ràng ở nơi đầu lưỡi mà vẫn thể nào thốt ra được.

      ***

      Tiết trời cuối thu, khí dần chuyển lạnh, Nhiễm Nhiễm bắt đầu liên tục nhận được những tấm bưu thiếp mà Mục Thanh gửi về. Sắp xếp những tấm bưu thiếp theo thứ tự thời gian, có thể thấy chặng đường Mục Thanh qua: Từ Tây Bình đến Tây Bắc, sau khi vòng quanh Tây Bắc lại chuyển về phương Nam.

      Nhiễm Nhiễm khỏi ngưỡng mộ tự do của Mục Thanh, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

      Sau khi Trần Lạc thuyên chuyển công tác, ông Hạ Hồng Viễn bàn với Nhiễm Nhiễm, muốn xuống khâu nghiệp vụ để rèn luyện. Khi mới vào công ty, cũng dự định từ dưới lên. Nghe ông Hạ Hồng Viễn vậy có nửa lời phản đối, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của ông, làm nhân viên kế hoạch bình thường ở bộ phận Thị trường.

      Ông Hạ Hồng Viễn rất vui, vỗ vai con , khích lệ :

      - Nhiễm Nhiễm, con là rất xuất sắc. Hãy làm việc cho tốt. Bố đợi những thành tích mới của con.

      Bà Hàn kịch liệt phản đối sắp xếp này của ông Hạ Hồng Viễn, lạnh lùng hỏi Nhiễm Nhiễm:

      - phải trước đây bảo con bắt đầu làm quen với những công việc quyết định sách lược sao? tốt đẹp, sao tự nhiên lại đến bộ phận Thị trường làm gì? Đầu óc con làm sao thế? Chẳng phải Trần Lạc rồi sao? Sao con tiếp quản vị trí của cậu ta chứ?

      Nhiễm Nhiễm cúi xuống, đáp:

      - phải ai cũng có thể tiếp quản được công việc của Trần Lạc. tại, con chưa đủ năng lực. Hơn nữa, đây là sắp xếp của bố, con có thể có ý kiến gì sao?

      Thái độ lừ đừ của khiến bà Hàn càng tức giận, hỏi lại:

      - Con nghe theo sắp xếp của ông ta sao? Con nghe lời ngoan ngoãn như vậy từ bao giờ thế? Con biết lại sao?

      Nhiễm Nhiễm hề nghĩ vậy:

      - Con chẳng thấy có gì cần phải lại cả. Xuống dưới học hỏi chút nghiệp vụ cũng chẳng phải là điều xấu. Dù sao công ty vẫn ở đó, nó chẳng chạy đâu được.

      Bà Hàn nghe xong chỉ biết chửi câu: - Ngu xuẩn! - Rồi bà cúp máy.

      Nhiễm Nhiễm nhún vai chẳng hề quan tâm. Thực ra, hiểu rất tại sao ông Hạ Hồng Viễn lại bỗng nhiên điều về cơ sở như vậy. Đó là vì người tình bé của ông Hạ Hồng Viễn có bầu và bác sĩ còn cho biết đó là con trai. Thế là ông Hạ Hồng Viễn lập tức phòng bị đứa con như .

      Nhiễm Nhiễm vô tình biết được chuyện này từ thư ký của ông Hạ Hồng Viễn.

      Bà Bành Tinh tìm tới công ty gây chuyện, gạt rơi chiếc khung ảnh bàn làm việc của ông Hạ Hồng Viễn, khóc lóc kêu gào:

      - Ông chịu về nhà, ông nuôi đàn bà ở bên ngoài. Tôi đều có thể chấp nhận. Ai bảo trước đây tôi mù quáng theo ông chứ? Vì con trai, tôi đều cố nhẫn nhịn, nhưng bây giờ hai người sắp sửa sinh con. Ông ức hiếp người ta quá đấy. Được rồi, ông coi mẹ con tôi ra gì. Được rồi, chúng ta ly hôn. Ly hôn!

      Đương nhiên bây giờ ông Hạ Hồng Viễn chịu ly hôn với bà Bành Tinh, vì khi ly hôn tức là phải phân chia tài sản. Sao ông có thể đem tiền của mình chia cho con trai người khác được. Muốn giảm bớt số tiền phải chia cho bà Bành Tinh cũng phải là có cách, nhưng phải công bố ràng rằng Thần Thần phải là con trai ông. Như thế ông cũng mất mặt lắm!

      Ông Hạ Hồng Viễn hít thở sâu mấy lần, cố gắng kìm cơn giận trong lòng, giải thích với bà Bành Tinh:

      - Bà đừng tùy tiện đặt điều như thế. Đây là người nhà khách hàng của tôi. Vì khách hàng đó sống ở trong nước nên mới nhờ tôi chăm sóc người nhà của họ.

      Bà Bành Tinh cười lạnh lùng, đặt tấm ảnh lên bàn cho ông Hạ Hồng Viễn xem rồi hung hăng hỏi:

      - Ông chăm sóc người nhà của khách hàng thế này sao? Chăm sóc đến tận nhà, chăm sóc tận đến khoa Phụ sản sao? Hạ Hồng Viễn, ông tưởng tôi là con ngốc à? Tôi đến bệnh viện kiểm tra rồi. Đứa trẻ trong bụng đứa tiện nhân đó được bốn tháng. Lần trước ông còn nhờ người kiểm tra giới tính. Là con trai, đúng ? Ông cười sung sướng khi đọc được kết quả đấy thôi. Có phải là ông có con trai đâu. Đúng ?

      Ông Hạ Hồng Viễn đanh mặt, lạnh lùng :

      - Bành Tinh, bà đừng xằng xiên.

      - Tôi xằng xiên sao? - Bà Bành Tinh cười trong phẫn nộ: - Tôi cho ông biết, tôi ăn bậy bạ. Tôi cho ông thời gian tháng để suy nghĩ lại. Ông hãy thu xếp vụ này cho sạch . Nếu đừng trách tôi giữ thể diện cho ông.

      Bà Bành Tinh xong đạp cửa bước ra khỏi văn phòng. Ông Hạ Hồng Viễn tức chịu nổi cầm cốc nước đập ngay vào màn hình máy tính bàn.

      Thư ký đứng ngoài nghe toàn bộ câu chuyện, sợ quá cứ lắp ba lắp bắp rồi theo thói quen vội chạy đến phòng pha trà để gọi điện cầu cứu Trần Lạc. Nào ngờ Nhiễm Nhiễm đứng bên ngoài cũng nghe thấy tất cả. Trần Lạc dặn dò thư ký thế nào, Nhiễm Nhiễm biết. phải lén mon men quay trở lại phòng làm việc của mình và vờ như hề hay biết.

      lâu sau đó, ông Hạ Hồng Viễn đề xuất bảo Nhiễm Nhiễm xuống cơ sở rèn luyện. Trước chuyện này, ông luôn tỏ ý muốn giữ Nhiễm Nhiễm bên mình làm người được bồi dưỡng để kế thừa công ty. Nhiễm Nhiễm đoán được chuyện này ít nhiều liên quan đến việc người tình của ông Hạ Hồng Viễn có thai, chỉ là còn chưa chắc chắn ông làm vậy để dọn đường cho con trai sắp sinh hay là chỉ để thỏa hiệp với bà Bành Tinh mà thôi.

      Dù vì nguyên nhân gì, cũng đều muốn để bà Hàn biết chuyện này.

      Nhiễm Nhiễm thử dò hỏi, bóng gió với Thiệu Minh Trạch, hỏi nếu phải là con ông Hạ Hồng Viễn, nếu thể kế thừa công ty của ông Hạ Hồng Viễn còn sống với nữa , có hủy hôn với . Vừa thốt ra câu đó, liền cảm thấy mình ngốc nghếch. Nếu phải là con của ông Hạ Hồng Viễn và Thiệu Minh Trạch thể có chuyện xem mặt chứ đừng đến chuyện đính hôn sau này.

      Thiệu Minh Trạch nghe câu hỏi ấy liền đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn của :

      - Haizzz! ngốc, em lại nghĩ ngợi linh tinh gì thế? Có phải là nuôi nổi em đâu.

      nhịn được phì cười, quay đầu nhìn thành phố dưới ánh đèn đêm rực rỡ, khẽ :

      - Em cảm thấy mình giống hệt bé Lọ Lem.

      Cũng có người cha giàu có nhưng người cha ấy lại chẳng hề để tâm tới.

      Có lẽ ông Hạ Hồng Viễn cũng cảm thấy có lỗi với con nên muốn dùng cách khác để bù đắp cho . chỉ rộng rãi với về tiền nong mà còn muốn cùng ông xuất trong buổi liên hoan thường niên của Tập đoàn Hồng Viễn.

      Nhiễm Nhiễm qua cái tuổi trẻ con nũng nịu giận dỗi bắt bố mẹ phải thỏa hiệp. Thế nên, rất phối hợp mặc bộ váy dạ hội sang trọng, tỏa sáng trong bữa tiệc với thân phận là con ông Hạ Hồng Viễn. Đứng bên còn có bà Bành Tinh. Bà ta xuất với tư cách là phu nhân của tổng giám đốc đương nhiệm. Bà ta ăn mặc cực kỳ sang trọng và luôn nở nụ cười dịu dàng, tay dắt con trai Thần Thần, tay kéo Nhiễm Nhiễm, ánh mắt hạnh phúc nhìn chồng phát biểu, diễn vai người vợ hiền mẹ tốt.

      Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình rất giỏi đóng kịch, nhưng lúc này mới được tận mắt chứng kiến thế nào là kỹ thuật đóng kịch. tự nhủ mình chẳng bằng người ta, cố kìm nén ghê tởm trong lòng, mượn cớ chỉnh tóc để rút tay từ chỗ bà Bành Tinh về, bước lên phía trước hai bước.

      Ông Hạ Hồng Viễn phát biểu xong, bà Bành Tinh thân mật bước lên. Lát sau, bà ta cùng chồng bước xuống, đặt tay lên vai Nhiễm Nhiễm, thân thiện :

      - Nhiễm Nhiễm, hôm nay có rất nhiều quan khách. Con tiếp khách giúp bố nhé. Con dẫn Minh Trạch vòng giới thiệu cậu ấy với mọi người .

      Trước mặt ông Hạ Hồng Viễn, Nhiễm Nhiễm thể nể mặt bà mẹ kế này, đành gật đầu dẫn Thiệu Minh Trạch chào hỏi lãnh đạo của công ty. kéo được nửa vòng giới thiệu được bảy, tám mươi phần trăm số người quen, còn lại đều là các tổng giám đốc chi nhánh, bản thân còn biết chứ gì đến chuyện giới thiệu với Thiệu Minh Trạch.

      do dự xem có nên tiếp Trần Lạc dã từ phía đó bước đến, nở nụ cười chào Thiệu Minh Trạch rồi với Nhiễm Nhiễm cách rất tự nhiên:

      - Nhiễm Nhiễm, qua đây chút. Tôi giới thiệu vài vị tổng giám đốc chi nhánh với .

      ta chỉ với Nhiễm Nhiễm mà hề bảo Thiệu Minh Trạch cùng.

      Thiệu Minh Trạch mỉm cười, nhàng nắm tay Nhiễm Nhiễm:

      - Em . có mấy người bạn ở đằng kia. qua với họ vài câu. - vừa vừa chỉ về phía mấy người bạn rồi cầm ly rượu tới đó.

      Trần Lạc đứng bên im lặng chờ đợi. Nhiễm Nhiễm nhìn nhưng chẳng thể nhận ra điều gì qua nét mặt ta. cũng muốn tìm hiểu thêm, chỉ :

      - thôi.

      Trần Lạc quay người, dẫn đến chào mấy vị tổng giám đốc chi nhánh, giới thiệu họ làm quen với nhau, còn cố ý nhắc tới dự án ngoại ô phía nam, khen ngợi Nhiễm Nhiễm hết lời. ta chỉ vài câu dồn hết công lao cho .

      Nghe Trần Lạc như vậy, lại liên tưởng đến coi trọng của ông Hạ Hồng Viễn với con tối nay, mọi người đều hiểu rằng, đại tiểu thư im lặng bao lâu nay phải là được trọng dụng như người ta tưởng.

      Trần Lạc liếc mắt nhìn Nhiễm Nhiễm, cười với những người khác:

      - Đại tiểu thư này có tật xấu là quá cá tính. Tổng giám đốc Hạ vốn muốn ấy thay vị trí của tôi, nhưng ấy chịu, muốn bắt đầu ở khâu nghiệp vụ khiến Tổng giám đốc Hạ cáu gắt với tôi mấy lần. Cuối cùng, Tổng giám đốc Hạ giữ nổi ấy, đành để ấy sang bộ phận Tiêu thụ.

      Mọi người nghe vậy đều bật cười khen ngợi mấy câu gì đó đại loại là: Tuổi trẻ năng nổ, cha nào con nấy…

      Nhiễm Nhiễm giải thích cũng chẳng biện bạch, môi luôn nở nụ cười, tới khi đến chỗ có ai, mới với Trần Lạc:

      - cần làm những điều này thay tôi.

      Ánh nhìn của Trần Lạc quét qua gương mặt , nở nụ cười, khẽ :

      - Tôi tình nguyện.

      Nhiễm Nhiễm cảm thấy khó chịu, lạnh lùng : - Tùy . - Sau đó, xoay người tìm Thiệu Minh Trạch, ai ngờ được nửa đường nhìn thấy Tô Mạch và Lâm Hướng An. Vì Tô Mạch là đại diện của Công ty Dịch Mỹ - công ty hợp tác với Tập đoàn Hồng Viễn - nên Nhiễm Nhiễm bất ngờ trước xuất của Tô Mạch, chỉ ngờ ấy lại đưa Lâm Hướng An cùng.

      Lâm Hướng An và Tô Mạch cũng nhìn thấy Nhiễm Nhiễm. hẹn mà gặp, bước chân họ đều ngập ngừng.

      Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy tình huống này nực cười. Tô Mạch từng giải thích với rằng mình và Lâm Hướng An chỉ là bạn bè bình thường; Lâm Hướng An đến tìm , rằng sống cùng Tô Mạch. Nhưng hai người bạn tốt này ở bất cứ nơi đâu cũng luôn thể đôi tình nhân… Nhiễm Nhiễm hít sâu, cố nhếch môi mỉm cười chào Tô Mạch:

      - Chào mừng Tô, Lâm.

      Lâm Hướng An nhìn Nhiễm Nhiễm, định mở miệng cất lời Nhiễm Nhiễm quay người gọi Thiệu Minh Trạch đứng cách đó xa:

      - Minh Trạch, lại đây chút. Em có người bạn muốn giới thiệu với .

      Thiệu Minh Trạch chuyện với đám bạn, nghe vậy liền cáo lỗi với bạn bè rồi về chỗ Nhiễm Nhiễm. Khi nhìn Tô Mạch và Lâm Hướng An đứng đó, hơi sững người.

      Tâm tư Nhiễm Nhiễm còn bận để ý đến Lâm Hướng An và Tô Mạch nên chú ý sắc mặt của Thiệu Minh Trạch. chỉ quay lại kéo tới trước mặt hai người họ, cười giới thiệu:

      - Đây là chồng chưa cưới của tôi, Thiệu Minh Trạch. Minh Trạch, chắc có biết Tô chứ? Công ty Dịch Mỹ của họ từng hợp tác với các mà. Vị này là Lâm. Ờ, bạn trai của Tô hả? Tô, tôi sai chứ?

      Tô Mạch nhìn chỗ khác, khẽ :

      - Đúng vậy.

      Nhiễm Nhiễm nhếch khóe môi mỉa mai, quay sang nhìn phản ứng của Lâm Hướng An. Sắc mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận. Sau mấy lần thay đổi ánh nhìn, lạnh lùng :

      - Nhiễm Nhiễm, em lại đây. có chuyện muốn với em.

      Lâm Hướng An còn chưa dứt lời, Tô Mạch giữ lấy cánh tay :

      - Hướng An, chúng ta tới muộn, qua chào Tổng giám đốc Hạ trước rồi quay lại chuyện với Hạ sau.

      Lâm Hướng An vẫn nhìn Nhiễm Nhiễm chằm chằm, hề có ý nhúc nhích.

      Thấy Lâm Hướng An như vậy, Nhiễm Nhiễm tức đến phì cười, nhướng mày nhìn , hỏi:

      - Lâm muốn gì với tôi vậy? Hay là Tô chỉ là bạn tốt bình thường. đừng đùa nữa, thừa nhận rồi. là nam tử hán có gì phải ngại chứ?

      Lâm Hướng An tức giận mím môi, cố kìm cơn tức giận, hít sâu rồi mới lên tiếng:

      - Nhiễm Nhiễm…

      - Hướng An! - Tô Mạch bỗng ngắt lời , ngước mắt nhìn Nhiễm Nhiễm: - Xin lỗi Hạ. Trước đây, tôi lắm. Đúng là tôi và Hướng An luôn qua lại với nhau.

      - Tô Mạch! - Lâm Hướng An kìm nổi lên tiếng.

      Tô Mạch chẳng gì, kéo Lâm Hướng An ra chỗ khác.

      Phản ứng của họ như vậy khiến Nhiễm Nhiễm vô cùng bất ngờ. nhất thời sững người, hiểu rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình là thế nào. lát sau, mới nở nụ cười đau khổ, khẽ hỏi Thiệu Minh Trạch:

      - Có phải em là người cực kỳ ấu trĩ ?

      Thiệu Minh Trạch vẫn im lặng, quay đầu nhìn, thấy hàng mi của hơi cụp xuống, ánh mắt nhìn ly rượu tay nhưng tâm tư biết chạy đường nào.

      kìm được gọi :

      - Minh Trạch?

      Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới sực tỉnh, ngẩng lên nhìn , ràng là có chút lơ đãng:

      - Hả?

      Nhiễm Nhiễm muốn giải thích về vướng mắc giữa , Lâm Hướng An và Tô Mạch, nhưng mở miệng ra mà biết nên gì.

      Phải giải thích thế nào đây? rằng, thực ra, còn Lâm Hướng An nữa, chỉ là, thấy Lâm Hướng An cùng Tô Mạch nén nổi tức giận, kìm được bản thân sao? Nhưng nếu buông xuôi rồi, chẳng phải là cần quan tâm tới họ nữa sao? Tại sao vẫn thấy tức giận chứ?

      Thiệu Minh Trạch nhìn , khẽ nhếch khóe môi mỉm cười, nhưng chẳng được gì.

      Tới tận lúc buổi tiệc kết thúc, cũng gặp lại Tô Mạch và Lâm Hướng An.

      ***

      Buổi tối, khi từ phòng tắm bước ra, Thiệu Minh Trạch vẫn làm việc bên máy tính. lặng lẽ đứng sau lưng , do dự lúc, :

      - Lâm Hướng An từng là bạn trai em.

      Thiệu Minh Trạch nghe vậy, quay đầu lại lặng lẽ nhìn , khẽ hỏi:

      - Tại sao đột nhiên lại chuyện này?

      cúi đầu suy nghĩ rồi thẳng thắn :

      - Vì trước đây giao hẹn, chúng ta phải thắng thắn, đừng đoán tâm tư của đối phương để sống qua ngày. Em ngờ Tô Mạch lại dẫn ta tới. Em vốn buông xuôi, nghĩ rằng có thể thèm để ý nhưng khi gặp mặt vẫn… - ngừng lại, biết nên tiếp thế nào.

      - nhận ra điều đó. - Thiệu Minh Trạch nở nụ cười bất lực: - Nhiễm Nhiễm, em thể quá . Ngốc đến mức ai cũng có thể nhận ra.

      cười chính mình, hỏi :

      - Có phải là ngốc lắm ?

      - Ngốc, mà còn ngốc cách dũng cảm. - Thiệu Minh Trạch đứng dậy bước đến bên , đưa tay vuốt tóc theo thói quen: - Nhiễm Nhiễm,

      ngẩng đầu nhìn, nhưng bỗng biết nên thế nào. dũng cảm thẳng thắn với , còn sao? dám thẳng thắn ?

      , dám.

      ấy vốn phải là người điềm tĩnh, cũng tỏ ra là hiểu chuyện, ngoan ngoãn. ấy từng dang tay chặn xe , gào lên là có gan đâm chết ấy . ấy từng giằng con dao trong lòng , hận thể xông ra đâm dao vào người mẹ kế… Dẫu ấy nghĩ rằng bản thân thay đổi rất nhiều, nhưng thực ra cố ấy vẫn luôn là ngốc, cho dù là hay hận cũng vô cùng cực đoan.

      Thiệu Minh Trạch bỗng cảm thấy mình nhút nhát chưa từng thấy. Đến cả câu nơi đầu lưỡi cũng bị nén lại. lặng lẽ đứng đó lát, rồi khẽ thở dài đưa tay che đôi mắt long lanh ngời sáng của , như tự với chính mình:

      - Tình cảm từng có, dù bây giờ là hay hận ít nhiều vẫn để lại dấu tích. Điều chúng ta làm phải là ép mình quên mà là nhìn thẳng vào nó.

      dang hai tay ôm eo , khẽ :

      - Em hiểu đạo lý này, nhưng có lúc vẫn kiềm chế nổi bản thân.

      Thiệu Minh Trạch cười bất lực, :

      - Tình cảm mà, nếu có thể kiềm chế được như thế là lý trí.

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu trước mặt , im lặng rất lâu mới khẽ :

      - Minh Trạch, xem, liệu sau này chúng ta có nhau ?

      Thiệu Minh Trạch im lặng rất lâu, ôm chặt rồi :

      - Có.

      Cái ôm của ấm áp. Nó khiến có cảm giác tìm được chỗ dựa đáng tin cậy. bỗng kiễng chân lên hôn môi . Đầu tiên là khẽ chạm, rồi đầu lưỡi cẩn thận thăm dò. hơi sững người, sau đó nhiệt tình đáp lại.

      Họ quấn lấy nhau giường, quần áo vứt lung tung. như mũi tên lên dây, kìm nổi cúi xuống hỏi :

      - là ai? Nhiễm Nhiễm, cho biết, là ai?

      Cánh tay như rắn, vờn quanh gáy , ngón tay luồn vào mái tóc ngắn, môi ngừng dính lấy môi . thở hổn hển, đáp:

      - Minh Trạch, Thiệu Minh Trạch.

      Cuối cùng, hài lòng, cúi xuống hôn .

      Đêm nay, hai người đều rất điên cuồng. Cuối cùng, đè xuống, nhất quyết giữ chặt . Cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát của giày vò , khiến như con thoi luân chuyển giữa thiên đường và địa ngục. cúi xuống nhìn , ánh mắt sáng rực, giống như con báo xinh đẹp đắc ý nhếch miệng khiêu khích .

      Cuối cùng, kiềm chế nổi vùng dậy, dùng hai tay giữ chặt lấy eo thon của , giành quyền chủ động, khống chế tiết tấu, đồng thời thỏa sức đam mê, khiến đạt được khoái cảm.

      Đầu óc Nhiễm Nhiễm sớm bốc hỏa, nóng rực đến hồ đồ. Khi cảm xúc mãnh liệt nhất, máu trong cơ thể như bị rút cạn, lồng ngực trống rỗng, cảm giác lạnh giá từ tim men theo huyết quản như luồng điện phóng xuống tứ chi, sau đó là đến từng sợi lông tơ và quay ngược vào trong, khiến cơ thể co rúm lại.

      Thiệu Minh Trạch nghẹn cổ họng, ôm chặt vào lòng như muốn dung hòa cả cơ thể vào mình, miên man gọi:

      - Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm…

      ***

      Chiều hôm sau, tinh thần Nhiễm Nhiễm có phần khá hơn, còn có đồng nghiệp khen sắc mặt tốt, hỏi dùng phấn nền và phấn má hồng gì mà có được vẻ tự nhiên như vậy. Có ông Trời mới biết sáng nay ngủ nướng, chỉ vã nước lên mặt rửa qua loa rồi ra ngoài.

      dở khóc dở cười, cố gắng với đồng nghiệp vài câu rồi quay sang bàn công việc. vừa chuyển đến được mấy ngày, còn rất nhiều điều phải học từ đầu. nghĩ, nếu đến phải học được điều gì đó.

      Có lẽ vì Nhiễm Nhiễm là con của Hạ Hồng Viễn, nên dù bây giờ chỉ là nhân viên quèn nhưng mọi người đều có thái độ rất nhiệt tình với , chỉ cần lên tiếng hỏi, dù là vấn đề gì cũng có người nhiệt tình giảng giải. Thậm chí, phó quản lý bộ phận còn đặc biệt mời đến phòng làm việc, với giọng rất kính trọng:

      - Công việc làm bây giờ quả thực là uổng phí tài năng quá. Hay là chuyển lên làm trợ lý cho tôi nhé.

      khéo léo từ chối, đương nhiên cũng quên lôi cái ô dù Hạ Hồng Viễn ra dùng.

      Sắp hết giờ làm việc, Thiệu Minh Trạch gọi điện đến rằng tối nay có việc về muộn, bảo ăn cơm trước, cần đợi . Nhiễm Nhiễm quen với việc Thiệu Minh Trạch làm thêm, nên cũng chẳng hề để ý, theo thói quen, chỉ dặn dò vài câu và bảo đừng quên ăn tối.

      Bên cạnh có đồng nghiệp thu dọn đồ chuẩn bị về. Thấy cúp điện thoại, liền thò đầu sang nhiệt tình hỏi:

      - Mọi người tính lát nữa dạo phố, cậu có cùng ?

      Nhiễm Nhiễm muốn tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp nên nghĩ ngợi giây lát, định nhận lời di động lại đổ chuông. đành mỉm cười lắc đầu với đồng nghiệp rồi nghe điện thoại.

      Điện thoại vọng đến giọng xa lạ của người đàn ông:

      - A lô! Hạ phải ? Tôi là Thiệu Minh Nguyên.

      Nhiễm Nhiễm sững người lúc mới nhận ra đây là họ của Thiệu Minh Trạch. Tuy và Thiệu Minh Trạch đính hôn nhưng cũng qua lại nhiều với người của Thiệu gia, đặc biệt là người họ bị Thiệu Minh Trạch thế chỗ này, nên gần như chẳng có gì để chuyện. Hôm nay, ta bỗng gọi điện đến khiến vô cùng bất ngờ, thậm chí là nhất thời biết nên phản ứng thế nào, chỉ :

      - Ồ! Chào !

      Thiệu Minh Nguyên cũng bận tâm về thái độ của Nhiễm Nhiễm. ta khẽ cười, hỏi:

      - Bây giờ Hạ có thời gian ? Tôi ở dưới lầu công ty . có thể xuống đây chút được ? Tôi có chuyện muốn với Hạ.

      Nhiễm Nhiễm do dự giây lát, cảm thấy theo phép lịch mình nên xuống chuyến, vậy là nhận lời rồi đứng lên, xuống lầu.

      Hết tập 1

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11: Bị tổn thương



      , hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. khinh bỉ dây dưa lằng nhằng. muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. căm ghét những đôi nam nữ chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám muội.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi tòa nhà nghe thấy chiếc xe bên đường bấm còi inh ỏi. ngờ ngợ bước đến, Thiệu Minh Nguyên xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho :

      - Lên xe chuyện nhé.

      Nhiễm Nhiễm biết mối quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và người họ này rất tệ nên cũng muốn lên xe của ta. mỉm cười chỉ vào quán cafe cách đấy xa đề nghị:

      - Hay là chúng ta qua đó ngồi. Tôi mời.

      Thiệu Minh Nguyên vịn tay vào cửa xe, với vẻ ngả ngớn:

      - Ồ! Nhiễm Nhiễm, cần đề phòng tôi như vậy. Lần trước, tôi rồi. Mẫu người như phù hợp với khẩu vị của tôi.

      Nhiễm Nhiễm tối sầm mặt hỏi:

      - tìm tôi có việc gì?

      Thiệu Minh Nguyên nghiêng đầu về phía ô tô :

      - Lên xe . Tôi có chuyện muốn với . Chỗ này tiện lắm.

      Nhiễm Nhiễm vẫn chịu nhúc nhích, Thiệu Minh Nguyên có phần mất kiên nhẫn, khẽ cười khẩy tiếng rồi :

      - Hạ, cần như vậy. Nếu thực yên tâm về tôi có thể gọi điện báo cho bạn biết hành tung của mình. Ngộ nhỡ tôi có ý gì xấu có thể bảo bạn trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.

      ta đến nước này, Nhiễm Nhiễm đành phải lên xe của ta:

      - Có chuyện gì? .

      Thiệu Minh Nguyên lái xe , lắc đầu cười :

      - . Chúng ta vẫn chưa đến nơi chuyện.

      Hành động và lời của ta lập dị như vậy khiến Nhiễm Nhiễm càng lúc càng đề cao cảnh giác. làm ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, lấy di động trong túi xách ra, cười :

      - Vậy tôi gọi điện cho Minh Trạch, tiện thể bảo ấy lát nữa qua đón tôi.

      Thiệu Minh Nguyên giật lấy di động của , chẳng nửa lời tắt máy luôn, rồi cười mà như , :

      - Đừng. Đừng làm phiền Minh Trạch vội. Tôi đưa xem vở kịch hay. Cậu ta là nam diễn viên chính mà. gọi điện thế này khó mà xem được kịch hay mất.

      Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, mặt lạnh tanh :

      - Nếu là kịch ắt là giả rồi. Xem hay cũng chẳng để làm gì. dừng xe lại. Tôi muốn xuống.

      Thiệu Minh Nguyên liếc mắt khiêu khích :

      - Sao vậy? sợ à?

      Nhiễm Nhiễm bặm môi lên tiếng.

      Thiệu Minh Nguyên lái xe tới quán trà. Đến lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi:

      - muốn cho tôi xem gì?

      Mặt Thiệu Minh Nguyên nở nụ cười vừa thần bí vừa đắc ý, giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” tiếng:

      - Đừng lên tiếng. Cứ im lặng đợi xem kịch .

      Nhiễm Nhiễm lòng rối bời nhưng mặt vẫn cố nở nụ cười:

      - Có thể là kịch gì hay chứ? Cùng lắm là Minh Trạch có người đàn bà khác ở bên ngoài thôi. Đàn ông ai mà chẳng có lúc chơi bời trăng gió chứ. làm chuyện này còn ít hay sao mà hôm nay lại có hứng vạch mặt người khác vậy?

      Câu của Nhiễm Nhiễm khiến Thiệu Minh Nguyên kinh ngạc, bất giác quay lại nhìn , sau đó nở nụ cười giễu cợt:

      - Đúng đấy. hiểu lắm! sai. Đàn ông mà. Có ai chơi bời trăng gió đâu, có điều… - ta cố ý dừng lại, nghiêng người sát về phía Nhiễm Nhiễm, thái độ cực kỳ thân mật, : - Lần này, cậu em họ của tôi chơi bời trăng gió, mà chỉ có thể coi là đóng kịch, sợ rằng nó đóng kịch với chính đấy.

      Hơi thở của ta phả vào mặt Nhiễm Nhiễm, khinh bỉ lùi lại phía sau, thèm gì.

      - Hạ Nhiễm Nhiễm, đừng coi ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú. Hôm nay, tôi đưa đến đây là để nhìn cho , rốt cuộc Thiệu Minh Trạch là người thế nào. Đám người suốt ngày ra vẻ như chính nhân quân tử, như liệt nữ trinh tiết, thực ra đều là phường đạo tặc đĩ điếm cả thôi. - ta bỗng bật cười hể hả, chỉ ra ngoài xe cho Nhiễm Nhiễm xem rồi hào hứng : - Nhìn . Ra rồi đấy.

      Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng chỉ của ta thấy đôi nam nữ từ trong quán trà bước ra. Người con trai trước đàng hoàng, nghiêm túc, người con sau xinh đẹp, dịu dàng. Đó chính là Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.

      Thiệu Minh Nguyên ở bên cạnh giải thích:

      - cũng quen đó hả? Tô Mạch, giám định viên của công ty Dịch Mỹ. Gần đây, chẳng phải ấy hợp tác với Hồng Viễn sao? Tôi cho biết, Hạ Nhiễm Nhiễm, biết ấy là ai ? ấy là bạn cũ của Thiệu Minh Trạch. Thiệu Minh Trạch rất ấy. Năm năm trước, Tô Mạch bỗng nhiên biến mất, Thiệu Minh Trạch khắp nơi tìm và suýt nữa phát điên. Sao nào? Bây giờ, có nghĩ là cậu ta chơi bời trăng gió ? Cậu ta có đóng kịch với ?

      Đầu óc Nhiễm Nhiễm ong ong, từng câu của Thiệu Minh Nguyên như mũi dùi dùi thẳng vào tai , như cây kim đâm vào lòng . ngồi ngây ra đó nhìn về đằng xa qua cửa kính xe màu sẫm.

      Bên đường đỗ khá nhiều xe nên diện tích lòng đường còn lại rất hẹp. Thiệu Minh Trạch từ tốn phía trước, Tô Mạch cũng thong thả bước theo sau. Khi qua vũng nước, ấy ngần ngừ dừng bước. Thiệu Minh Trạch phía trước quay người lại, đắn đo chút rồi đưa tay cho Tô Mạch.

      Cảnh tượng này khiến Nhiễm Nhiễm tức nổ đom đóm mắt. muốn xem tiếp, thụt đầu lại nhướng mày nhìn Thiệu Minh Trạch, cười khẩy hỏi:

      - muốn tôi đến xem cảnh này sao?

      Tình cảm dần được nén lại, lý trí dần trỗi dậy. nhếch môi cười tỏ vẻ coi thường:

      - Thiệu, chúng ta đều là người lớn cả rồi. Về chuyện tình cảm ai chẳng có quá khứ chứ? Hồi đại học, tôi cũng từng sống chết người con trai và sau này có quên được đâu. Minh Trạch sắp ba mươi tuổi rồi, đàn ông ngần ấy tuổi mà vẫn chưa từng có mảnh tình nào vắt vai tôi dám lấy đâu. Có bạn sao chứ? Chẳng phải chỉ là ra ngoài uống trà thôi sao? Thế này có gì ghê gớm? Có đáng để mất công đến đón tôi tới để tận mắt chứng kiến ? Nếu gặp mặt bình thường thế này coi là đóng kịch có lẽ vợ sống trong nhà hát kịch lâu rồi?

      Thiệu Minh Nguyên bị những lời thẳng thắn đanh thép của khiến cho bàng hoàng, mãi sau mới định thần lại, châm chọc:

      - Hạ là người khoan dung độ lượng.

      Nhiễm Nhiễm nhướng mày khiêu khích:

      - Quá khen! Thiệu cũng phải chín chắn chút . Muốn bắt gian dâm đây cũng phải là cách đâu. Dù chưa từng bắt gặp người khác cũng bị vợ bắt gặp ít lần, sao chẳng có chút kinh nghiệm gì thế? Bắt gian dâm ấy à? Phải bắt gặp giường mới tính. Ra ngoài uống trà mà cũng có hứng thú bắt sao?

      xong cũng chẳng thèm nhìn Thiệu Minh Nguyên, quay người định xuống xe.

      Thiệu Minh Nguyên bỗng khóa cửa xe, cười lạnh lùng, :

      - Đừng vội. Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi. Nếu xem được phần sau vở kịch đâu.

      Nhiễm Nhiễm mở được cửa, tức giận :

      - còn muốn để tôi xem gì nữa?

      - Họ chung xe đấy. bám theo sao biết liệu có bắt được họ giường ?

      Thiệu Minh Nguyên lái xe bám theo xe Thiệu Minh Trạch ở khoảng cách vừa phải tới khu nhà. Vừa vào cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ chặn xe Thiệu Minh Nguyên lại. Thiệu Minh Nguyên nhún vai với Nhiễm Nhiễm, mặt tỏ vẻ tiếc nuối, :

      - Hết cách rồi. Xem ra hôm nay, chúng ta vào phòng bắt gian dâm được, mà chỉ có thể đợi ở bên ngoài thôi.

      Nhiễm Nhiễm chẳng để lộ chút cảm xúc gì. cúi đầu .

      Suốt đường , đều tỏ thái độ như vậy. Thiệu Minh Nguyên quen rồi, chỉ mong có phản ứng gì mới. Thấy thế, ta chỉ nhếch môi cười châm chọc rồi dừng xe cạnh khu nhà, sau đó quay đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, nở nụ cười nham hiểm, hỏi:

      - Hạ, hôm nay Thiệu Minh Trạch có xin phép ? Có tối nay phải làm thêm đến mấy giờ ? Tối có về ? Chúng ta phải đợi ở đây cả đêm chứ?

      Nhiễm Nhiễm vẫn gì, đến khi mình đủ bình tĩnh mới ngẩng lên nhìn Thiệu Minh Nguyên hỏi:

      - Thế này có thú vị ?

      - Có chứ. Đương nhiên là thú vị rồi. - Thiệu Minh Nguyên cười nham hiểm, hỏi: - Sao vậy? Bây giờ vẫn nghĩ rằng họ chỉ gặp mặt bình thường thôi sao? Vậy lên giường gọi là gì? Hai người đắp chăn chuyện sao? Hô hô! Hạ Nhiễm Nhiễm, đáng .

      Nhiễm Nhiễm hít sâu, cười khẩy hỏi Thiệu Minh Nguyên:

      - muốn tôi làm thế nào? Xông vào bắt gian dâm ư? Sau đó sao? Chia tay với Thiệu Minh Trạch hả? Đây là mục đích của đúng ? Vậy xin lỗi làm thất vọng. Tôi đính hôn với Thiệu Minh Trạch vì tình , nên tất nhiên vì chuyện này mà chia tay với ấy. Coi như uổng công vô ích rồi.

      Thiệu Minh Nguyên ngờ lại những lời này nên sau phút kinh ngạc càng điên tiết hơn. ra cắn răng hằm hằm nhìn . Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng, ngẩng lên, chút sợ hãi với ta:

      - Mở cửa xe. Tôi muốn xuống.

      Thiệu Minh Nguyên dám làm gì . ta hậm hực mở khóa cửa xe, bực tức :

      - Hạ Nhiễm Nhiễm, xem như lợi hại!

      - Cảm ơn quá khen! - Nhiễm Nhiễm lạnh lùng đáp lại, đẩy cửa xe ra.

      Nhiễm Nhiễm ngừng tự nhủ, mình nhất định phải kiên cường, quyết để người khác cười nhạo, mình phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, phải dũng cảm bước lên phía trước, phải tỏ khí thế của bản thân.

      Từ xe của Thiệu Minh Nguyên bước ra, sang đường chỉ có vài bước mà dường như cạn kiện sức lực. Giây phút ngồi trong taxi, thở phào như được giải thoát, giọng khản đặc, :

      - Bác tài, cứ lái thẳng về phía trước. đâu cũng được. Đừng dừng lại.

      Tô Mạch, lại là Tô Mạch, sao lại là Tô Mạch? Sao lại là Tô Mạch?

      bỗng nhớ tới lời đỡ của Thiệu Minh Trạch dành cho Tô Mạch, nhớ lại thường ra ban công hút thuốc lúc nửa đêm, nhớ lại vẻ thất thần của sau khi gặp lại Tô Mạch ở buổi tiệc.

      Hóa ra, hóa ra tất cả đều phải là vô duyên vô cớ.

      Nhưng Thiệu Minh Trạch , khẳng định nhau, muốn bên . Đêm qua, còn mãnh liệt như vậy, còn thầm gọi tên … Lẽ nào, đó chỉ là màn kịch dựng lên thôi sao?

      tự nhủ mình được đau lòng. còn chưa Thiệu Minh Trạch. sống cùng chỉ vì hợp nhau, giống như vô số đôi nam nữ vì xem mặt mà đến với nhau. Họ có gia thế ngang nhau, điều kiện tương xứng, những mâu thuẫn trong cuộc sống gì là thể giải quyết, đến cả chuyện giường cũng hòa hợp.

      Họ cứ thế bên nhau nhưng lại chưa từng nhau.

      Nhưng dù có tự tìm vô số lý do như vậy, lòng vẫn có cảm giác khó chịu vô cùng. Tức giận, đau đớn giằng xé, phải vì mà vì bị phản bội, còn cả lừa dối nữa.

      ràng họ giao hẹn là phải thẳng thắn với nhau. như con ngốc đem tất cả mọi chuyện với , còn sao?

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11.2:


      Chiếc taxi chạy vòng quanh thành phố Tây Bình khoảng ba tiếng đồng hồ, cảnh vật bên ngoài ngừng thay đổi, quay ra chăm chú nhìn, giống như người nơi khác mới đến thành phố này. Cuối cùng, bác tài cất tiếng khuyên bảo:

      - Cháu ơi, cháu nên về nhà sớm . Đừng để người nhà lo lắng.

      Nhiễm Nhiễm chẳng còn nơi nào để , đành quay về nơi ở của mình. Khi trả tiền xuống xe, bất ngờ nhìn thấy Lâm Hướng An. đứng dựa vào tường, thấy Nhiễm Nhiễm từ taxi xuống vội đứng thẳng lên, khẽ gọi tên :

      - Nhiễm Nhiễm.

      Nhiễm Nhiễm thoáng nhìn Lâm Hướng An rồi quay người vào trong tòa nhà.

      Lâm Hướng An vội đuổi theo phía sau, vừa định kéo tay , còn chưa kịp chạm vào gạt phắt tay , quát lên:

      - đừng động vào tôi.

      Lâm Hướng An sững người rụt tay lại, ngần ngừ :

      - Nhiễm Nhiễm, phải đến quấy rầy em. Chỉ là có chút chuyện muốn với em.

      - Tôi muốn nghe. - Mặt Nhiễm Nhiễm vẻ tức giận, lùi lại phía sau hai bước, chẳng thèm đếm xỉa tới Lâm Hướng An, chỉ lạnh lùng : - Tôi muốn nghe gì hết. Tôi rồi, xin hãy tránh xa tôi ra chút. Lâm Hướng An, có thể coi như chưa từng quen biết tôi được ?

      , hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. khinh bỉ dây dưa lằng nhằng. muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. căm ghét những đôi nam nữ chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám muội.

      Lâm Hướng An sững người nhìn , trả lời.

      Nhiễm Nhiễm cũng cần đáp, chẳng thèm quay đầu lại mà thẳng vào tòa nhà, về căn hộ rồi đóng cửa.

      Thiệu Minh Trạch về. vừa tắm xong, người mặc chiếc áo ngủ cotton mà mua cho. ngồi sofa trong phòng khách xem tivi. sững người, cố mở miệng hỏi như bình thường:

      - về rồi à? ăn cơm chưa?

      Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay lại nhìn rồi hỏi:

      - Sao giờ em mới về thế? Di động của em tắt máy à?

      Nhiễm Nhiễm sững lại, giờ mới nhớ ra lúc đó Thiệu Minh Nguyên cướp điện thoại của rồi tắt máy, sau đó cũng quên bật lên. cúi xuống thay đôi giày cao gót, làm ra vẻ chẳng có gì:

      - Đồng nghiệp rủ em dạo phố. Chắc là di động hết pin.

      Ánh mắt dò xét của Thiệu Minh Trạch nhìn chỗ khác, “ừm” tiếng và hỏi gì nữa.

      Nhiễm Nhiễm loẹt quẹt đôi dép lê, bước tới kéo rèm ngăn giữa phòng khách và chiếc giường. Khi thay xong đồ ở nhà, bật laptop lên và xử lý đống email. liếc mắt nhìn , lấy sữa trong tủ lạnh ra, tự rót cho mình cốc. Khi định uống nghe thấy Thiệu Minh Trạch nhắc nhở:

      - Hâm nóng rồi hẵng uống. Cẩn thận đau dạ dày đấy.

      - sao. – cười, ngẩng đầu uống hớp sữa. Dạ dày vốn trống rỗng, lập tức đau dữ dội khi bị sữa lạnh đổ xuống. chịu đựng nổi nhíu mày.

      Thiệu Minh Trạch đứng lên giật cốc sữa trong tay , sầm mặt, hỏi:

      - Tối nay em chưa ăn cơm sao?

      vừa tắm xong, người vẫn còn mùi thơm của xà phòng. Trước đây, rất thích ngửi mùi thơm này. Còn hôm nay, bỗng ghê tởm, cảm thấy mùi thơm này che giấu điều gì đó.

      lùi lại bước, dựa người vào bàn bếp, rủ hàng mi, :

      - ăn ở bên ngoài nhưng hợp khẩu vị nên ăn ít. dạo phố nhiều quá nên lại thấy hơi đói.

      Thiệu Minh Trạch nghe thế, nhướng mày hỏi:

      - dạo phố cả tối mà mua sắm gì sao?

      - Vốn định mua nhưng giá đồ hơi đắt. Trước mặt đồng nghiệp mới, em muốn gây cho họ ấn tượng về đại tiểu thư có tiền nên mua gì. - cười, vòng qua vào nhà tắm.

      Tắm rửa xong ra, Thiệu Minh Trạch hâm nóng cốc sữa, còn nướng hai lát bánh mỳ để bàn ăn cho :

      - Lại đây. Ăn chút rồi ngủ.

      - cần đâu. Em đánh răng rồi. – , sau đó về phía giường ngủ. Lúc nằm xuống, thấy Thiệu Minh Trạch vẫn đứng bên bàn ăn, nhìn với ánh mắt khó hiểu. lại mỉm cười, : - Em buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây. bật đèn bàn lên nhé. Đừng thức khuya quá đấy.

      xong, lấy chăn phủ kín từ đầu đến chân.

      lát sau, bên kia đệm giường lún xuống. Thiệu Minh Trạch kéo chăn trùm đầu Nhiễm Nhiễm xuống, ôm lấy từ phía sau. Cơ thể bất giác cứng đờ, chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đẩy ra. Thấy ánh mắt kinh ngạc của , bỗng ý thức được phản ứng của mình có phần hơi quá. vội cười, oán thán :

      - Hôm nay em bộ cả tối nên mệt lắm. mau ngủ .

      Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi nhìn với ánh mắt vô cùng phức tạp.

      Nhiễm Nhiễm nhẫn nại đến giới hạn, chỉ sợ nếu tiếp tục chạm vào, kiềm chế nổi mà thét lên, ném cả và những thứ chạm vào ra ngoài. bẩn thỉu! bẩn thỉu! Cho dù về nhà, tắm ngay người vẫn vô cùng bẩn thỉu. Bàn tay trong chăn nắm thành nắm đấm đầy căm hận. Dường như chỉ có như vậy mới giúp cho giữ được vẻ bình thản khuôn mặt.

      Thiệu Minh Trạch lặng lẽ nhìn lát rồi từ từ nằm xuống. Mãi sau, mới khẽ thốt ra hai từ:

      - Ngủ .

      Nhiễm Nhiễm gì, quay lưng lại, lấy chăn trùm kín người, cố nằm sát mép giường.

      lát sau, Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:

      - Tại sao?

      Tại sao ư? Vì nhìn thấy cùng Tô Mạch từ quán trà bước ra, thấy dắt tay ấy, thấy họ cùng vào nhà Tô Mạch… Sống mũi Nhiễm Nhiễm cay cay, cổ họng uất nghẹn thốt nên lời. kiềm chế cảm xúc, cố gắng với giọng nhàng:

      - Em chỉ mệt thôi.

      Thiệu Minh Trạch có động tĩnh gì. quay lưng lại nên nhìn thấy nét mặt của và cũng chẳng buồn đoán xem nghĩ gì, chỉ giả vờ ngủ, thèm để ý tới .

      đêm yên tĩnh, chỉ có chiếc giường dường như bỗng rộng ra nhiều.

      Sáng hôm sau, hai người thức dậy như thường lệ, ăn sáng qua loa rồi làm.

      Hôm trước, Nhiễm Nhiễm để xe ở công ty nên đành bắt xe tới công ty. Dù làm hơi muộn nhưng cũng chẳng có ai đến chấm công. Chỉ có đồng nghiệp thấy sắc mặt ổn hỏi vài câu quan tâm. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, cảm ơn ý tốt của đồng nghiệp rồi lặng lẽ ngồi nghiên cứu báo cáo thị trường của Hồng Viễn gần đây. Đến mười hai giờ trưa, mới đứng lên cùng đồng nghiệp tới nhà ăn của công ty ăn cơm. Ai ngờ lại gặp Trần Lạc ở cửa.

      Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Vì tham gia buổi liên hoan thường niên của tổng bộ nên Trần Lạc mới từ công ty chi nhánh đến đây. Về lý mà , hôm qua ta phải rồi. Hai người chạm mặt, tiện vờ như thấy nên chỉ chào hỏi qua loa.

      Trần Lạc gọi lại, khẽ hỏi:

      - Sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười hỏi:

      - Sao còn chưa ? Tôi còn tưởng rồi chứ.

      - Có chút việc nên nán lại. - Trần Lạc trả lời, chịu để đánh lạc hướng câu chuyện như vậy, lại tiếp tục hỏi: - Xảy ra chuyện gì thế?

      - có gì. Chỉ là hai ngày qua được nghỉ ngơi đầy đủ thôi. - Nhiễm Nhiễm xong chỉ tay về phía đồng nghiệp, vừa bước vào, cười : - Tôi vào trước đây, đồng nghiệp đợi tôi.

      Trần Lạc nhìn hồi lâu rồi mới gật đầu :

      - Ừ, em trước .

      Nhiễm Nhiễm chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ tiện miệng câu “Tạm biệt” rồi xoay người bước vào nhà ăn. ngờ vừa hết giờ làm lại nhận được tin nhắn của Trần Lạc. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ vẻn vẹn mấy chữ. ta : “Ra . Tôi đợi em ở bên ngoài”.

      Con người Trần Lạc ấy mà, nếu ta có ý tìm bạn bạn đừng hòng chạy mất. Nhiễm Nhiễm đọc tin nhắn đó, chần chừ giây lát rồi ra ngoài tìm đến chỗ để xe của Trần Lạc. bước đến gõ vào cửa xe, hỏi:

      - Có rảnh ? Cùng ăn nhé.

      Trần Lạc nhìn , giọng trầm xuống:

      - Lên xe .

      lắc đầu:

      - Buổi sáng tôi tiện bắt xe nên thể để xe lại công ty. chọn địa điểm , tôi tự lái xe đến.

      Trần Lạc kiên định :

      - Lên xe.

      Nhiễm Nhiễm lại được ta, đành vòng qua bước lên xe, kìm được châm chọc:

      - Mới lên sếp được mấy hôm mà khẩu khí ghê gớm nhỉ?

      Trần Lạc thèm để ý đến lời châm chọc của , hỏi:

      - Muốn ăn gì?

      - Tùy. - đáp.

      Xe vừa chuyển bánh, di động của bỗng đổ chuông. liếc nhìn màn hình, từ tốn nghe điện thoại:

      - A lô! Minh Trạch, có chuyện gì vậy? - Giọng dịu dàng khiến Trần Lạc kìm được liếc mắt nhìn, nghe tiếp tục : - Hôm nay được rồi, hôm khác cùng nhé. Công ty có việc phải tăng ca. Đồng nghiệp gọi đồ ăn rồi. Vâng. cần phải lo cho em.

      - Em dối. - Thấy tắt điện thoại, Trần Lạc chẳng hề khách sáo .

      Nhiễm Nhiễm tiện tay nhét di động vào túi xách:

      - Ừm! sai. Là dối. Lạ lắm à? Chẳng phải đàn ông các vẫn thường xuyên dối sao?

      Trần Lạc thích giọng điệu này của , ta hơi nhíu mày, :

      - Cũng có khi bận tiếp khách. Bất đắc dĩ thôi.

      - Phải. Các dối vì bận tiếp khách, còn tôi dối để ứng phó. Cũng chẳng khác biệt là mấy, đều là bất đắc dĩ. - mỉm cười, chuyển chủ đề: - Phải rồi. định đưa tôi đâu ăn đây?

      Trần Lạc đưa đến nhà ăn có khung cảnh yên tĩnh ở ngoại ô, mặt tiền rất bình thường nhưng khi bước vào mới thấy gian bên trong hệt như cảnh bồng lai. Đó là khoảng sân rộng, dùng những tấm mecal mỹ thuật ghép lại với nhau để làm trần, sau đó lại dùng những loài cây như mây và dây leo để ngăn cách các khoảng của sân để tạo thành những gian phòng độc lập. Đến cả bàn ghế cũng được làm bằng mây. Vừa bước vào, có cảm giác như lập tức bị hơi thở thiên nhiên bủa vây.

      Có lẽ đông khách, hoặc là phòng cách khá tốt nên bên trong quán hề có thanh hỗn tạp. Thi thoảng có tiếng người nhưng thanh rất .

      Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, nhìn xung quanh, kìm được khen ngợi:

      - rất biết chọn chỗ đấy.

      Trần Lạc khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời , rồi tự mình rót cho Nhiễm Nhiễm cốc nước lọc, hỏi :

      - xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế. Trong buổi liên hoan thường niên, em vẫn bình thường. Có chuyện với Thiệu Minh Trạch phải ?

      Nhiễm Nhiễm im lặng, chỉ cầm cốc nước lên nhấp ngụm.

      Trần Lạc cũng vội, ngồi đó im lặng đợi câu trả lời của .

      Nhiễm Nhiễm đành mỉm cười, hỏi ta:

      - bắt buộc phải biết à? Nếu tôi sao?

      - Vậy hỏi Thiệu Minh Trạch. - Trần Lạc nhàng trả lời.

      Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn ta rồi :

      - Tô Mạch là bạn cũ của Thiệu Minh Trạch.

      Trần Lạc tỏ vẻ bất ngờ.

      Nhiễm Nhiễm nhướng mày hỏi:

      - Sao hả? biết ư? Chẳng phải là sư huynh của Tô Mạch sao?

      - Hồi đó, chỉ giúp giáo viên hướng dẫn họ làm đề cương luận văn. Trước đấy bọn quen nhau. - Trần Lạc hơi nhíu mày, nhìn bằng vẻ mặt vui, trầm tư rất lâu mới hỏi: - Em biết từ khi nào?

      Nhiễm Nhiễm kìm nổi cười tự giễu:

      - Tối qua mới biết. Tối hôm kia, tôi vẫn còn kéo tay Thiệu Minh Trạch tự hào giới thiệu với Tô Mạch, đây là chồng chưa cưới của tôi. Kết quả, ngày hôm sau có người cho tôi biết, Tô Mạch mới là người con Thiệu Minh Trạch sâu sắc. Có buồn cười chứ? Tôi đoán Lâm Hướng An cũng biết chuyện này từ lâu. Trong bốn người tôi chẳng khác gì con ngốc. biết những kẻ khác cười tôi như thế nào!

      - Nhiễm Nhiễm… - Trần Lạc ngắt lời nhưng chẳng thèm để ý đến ta, mực : - Điều quan trọng là, trước mặt tôi, Thiệu Minh Trạch luôn ra vẻ như người hướng dẫn tôi cách đối nhân xử thế, những lời chí lý. Thế mà tôi lại ngốc nghếch cảm kích ta, nghĩ ta chín chắn, khoan dung độ lượng. Mãi sau tôi mới biết, phải ta tốt, mà là tôi quá ngốc.

      - Nhiễm Nhiễm! - Trần Lạc cao giọng, ngước lên nhìn thẳng vào mắt , khẽ hỏi: - Em Thiệu Minh Trạch rồi sao?

      - ta ư? - Sau phút sửng sốt, Nhiễm Nhiễm bỗng bật cười, tiếng cười có phần mỉa mai, nhạo báng: - . Tôi ta. Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. biết , tối hôm kia, chúng tôi còn ân ái. Tối qua, tôi tận mắt trông thấy ta cùng Tô Mạch. Trước đó, biết ta bao nhiêu lần. Thế nên, tôi ta. Tôi chỉ cảm thấy… ghê tởm, cũng hận, hận họ coi tôi là con ngốc… - Giọng càng lúc càng thấp, nỗi căm hận lộ ràng trong lời .

      Trần Lạc nhìn xuống, lặng lẽ nghe, lát sau mới ngẩng lên nhìn , hỏi:

      - Em muốn chia tay với ta ?

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu:

      - , bây giờ chưa thể chia tay được. Chia tay thế này lợi cho họ quá!

      phải Hạ Nhiễm Nhiễm của năm năm trước, phải là Hạ Nhiễm Nhiễm mà Lâm Hướng An có thể vì cuộc điện thoại mà vứt bỏ để vượt đại dương, cũng phải là Hạ Nhiễm Nhiễm bị tổn thương chỉ biết giày vò bản thân nữa.

      Họ lừa dối như vậy, dựa vào cái gì mà muốn độ lượng chứ?

      muốn trả thù. muốn trả thù phản bội và lừa dối của .

      Nếu phải có ý nghĩ này trong đầu tối qua, thà ngủ phố chứ quyết quay về đối diện với Thiệu Minh Trạch, càng thể tiếp tục ngủ chung giường với . Có trời mới biết, khi đó muốn cho mấy cái bạt tai đến nhường nào.

      Như thể nhìn thấu tâm tư , Trần Lạc khẽ thở dài, :

      - Nhiễm Nhiễm, trả thù thể làm em vui vẻ đâu. Nó chỉ khiến lý trí của em hao mòn, khiến em càng đau khổ hơn mà thôi. Dù em có Thiệu Minh Trạch hay , ta đều đáng để em làm như vậy.

      - như thể hiểu lắm vậy. – Nhiễm Nhiễm mỉa mai.

      Trần Lạc bị thế hơi sững người, ta lại lặng lẽ nhìn xuống, che vẻ phức tạp trong ánh mắt.

      Nhiễm Nhiễm hề chú ý đến thay đổi của Trần Lạc, chỉ cười lạnh lùng, cầm đũa căm hận chọc đồ ăn đĩa, tiếp tục :

      - Đừng những đạo lý này với tôi. Bây giờ tôi quá nhạy cảm trước những lời lẽ như thế. Nghe đến nó là tôi nghĩ đến Thiệu Minh Trạch, ghê tởm nuốt nổi đâu.

      Trần Lạc nở nụ cười khổ sở:

      - Được rồi. nữa.

      Ăn cơm xong, Trần Lạc đưa Nhiễm Nhiễm về. Khi chia tay dưới lầu, ta bỗng hỏi:

      - Em từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tây Bình thời gian chưa?

      Nhiễm Nhiễm hiểu ý của ta, kiên định lắc đầu:

      - Cho dù muốn cũng phải là bây giờ.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 11.3:


      Về đến nhà, vẫn chưa thấy Thiệu Minh Trạch đâu. Hơn chín giờ tối, gọi điện có chút chuyện phải về nhà họ Thiệu, tối về nhà.

      Chuyện này trước đây phải là chưa từng xảy ra, nhưng Nhiễm Nhiễm đều để tâm. Còn hôm nay, Thiệu Minh Trạch vừa như vậy, trong đầu liền lên ý nghĩ, dối. muốn ở cùng Tô Mạch nên mới dối như vậy để lừa . rất bình tĩnh chuyện với vài câu, càng lúc càng cảm thấy giọng có vẻ bất thường: Có phần khiên cưỡng, giọng rất trầm, như thể cố kìm nèn cảm xúc.

      nghĩ, lúc này có thể Tô Mạch ở bên Thiệu Minh Trạch, hoặc là trốn ra ban công nhà Tô Mạch để lén gọi cuộc điện thoại này. Nhất định là vội tắt máy nên giọng mới gấp gáp như vậy.

      Nhiễm Nhiễm tắt máy, lòng cảm thấy ghê tởm, bất giác thở phào. Thiệu Minh Trạch qua đêm về, đối với cũng là chuyện tốt. Ít nhất, phải giả bộ như hề biết chuyện gì trước mặt .

      Nhiễm Nhiễm tắm rồi thay ga giường, vỏ gối, chăn… Tất cả những thứ có thể bị Thiệu Minh Trạch trạm vào, đều thay hết. Sau đó, mới trèo lên giường nằm. Nhưng vẫn sao ngủ được, giống như đêm trước, cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại lên hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau, lúc là Tô Mạch và Lâm Hướng An, khi lại thành Tô Mạch và Thiệu Minh Trạch.

      Nhiễm Nhiễm bị trí tưởng tượng phong phú của mình dọa cho phát khiếp. sợ mình cứ tiếp tục nghĩ như thế này phát điên lên mất. Thế là ngừng với bản thân đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bây giờ muốn nghĩ đến việc trả thù những người đó như thế nào, chỉ muốn ngủ thôi. Trước lời nhắc nhở của chính mình và nhờ hỗ trợ của hai viên thuốc ngủ, mới mơ mơ màng màng thiếp .

      Buổi sáng, khi thức dậy, tâm trạng của Nhiễm Nhiễm khá hơn nhiều. Cơn tức giận trong lòng dần bị lý trí dập tắt, thậm chí còn có tâm trạng làm cho mình bữa sáng thịnh soạn. Khi ăn sáng, bắt đầu nghĩ làm thế nào để giải quyết chuyện giữa Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.

      Theo những gì hiểu về mẹ Thiệu Minh Trạch, ràng bà nghiêng về phía , so với Tô Mạch, có thể giúp Thiệu Minh Trạch tiến rất xa trong bước đường nghiệp, ít nhất trong mắt người ngoài là như vậy. là con của Hạ Hồng Viễn, là trong những người kế vị của Tập đoàn Hồng Viễn, còn có bà Hàn cùng mối quan hệ với Hàn gia. Tất cả điều này đều có thể trợ giúp cho Thiệu Minh Trạch, là những thứ mà Hạ Nhiễm Nhiễm có thể mang đến cho . Còn Tô Mạch, ngoài năng lực bản thân ra, ta chẳng có thứ gì khác có thể mang đến cho Thiệu Minh Trạch.

      Ồ, đương nhiên, Tô Mạch còn có thể mang tình đến cho Thiệu Minh Trạch. Nhiễm Nhiễm kìm được cười mỉa mai. Sau bao nhiêu năm chia tay, lúc trùng phùng vẫn có thể làm sống lại tình xưa, vậy tất nhiên là có “tình chân thành” rồi. Chỉ có điều, thứ tình này, mẹ Thiệu Minh Trạch chấp nhận, thậm chí còn có phần căm ghét.

      Tính toán như vậy, từ gia đình đến tài sản và vì thế, đều hơn hẳn Tô Mạch. Vậy nên làm thế nào mới có thể công kích được tình cảm của họ? Thông qua gia đình để chia cắt đôi uyên ương này? Hay là trực tiếp lợi dụng quyền thế để gạt Tô Mạch ra khỏi cuộc sống của Thiệu Minh Trạch? Hay là bất chấp tất cả để kéo Thiệu Minh Trạch vào cuộc hôn nhân?

      Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng thấy nực cười. Đây là những cách làm điển hình của nữ nhân vật phụ trong các bộ phim truyền hình. đúng là nữ nhân vật phụ rồi. Nhưng làm như vậy có thể làm thế nào? Cứ thế nhẫn nhịn sao? Bị người ta tát vào má trái mà còn phải chìa nốt má phải ra cho người ta tát sao?

      Ồ, , được. Khoan dung lương thiện đều là tính cách của nữ nhân vật chính, vì người ta có nam nhân vật chính và nam nhân vật phụ xót thương. Cho dù bị đánh cũng có người dỗ dành, có nam nhân vật chính thay ta đánh lại. thế, là nữ nhân vật phụ. Nếu nữ nhân vật phụ bị đánh hoặc là phải tự mình đánh lại, hoặc là ôm mặt chạy vào góc mà khóc.

      Hạ Nhiễm Nhiễm từng có lần chạy vào góc ngồi khóc, lần này muốn khóc nữa. Thế nên, nhất định phải nghĩ cách làm thế nào mới có thể tát cho đôi nam nữ đó nổ đom đóm mắt.

      Nhiễm Nhiễm cảm thấy lần này mình đủ lý trí nhưng vẫn nhẫn nại vạch kế hoạch từ đầu, thậm chí nếu cần, có thể tìm Thiệu Minh Nguyên để hợp tác. Chỉ có điều, ngờ chuyện Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch lại nhanh chóng phơi bày trước mặt bàn dân thiên hạ, lại còn xuất theo cách “ùn ùn kéo đến” như vậy khiến trở tay kịp.

      Ban đầu biết xảy ra chuyện gì, Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy đồng nghiệp bàn tán sau lưng rồi nhìn với ánh mắt kỳ quái. Trực giác mách bảo là có chuyện xảy ra rồi, nhưng lại biết rốt cuộc là thế nào? Có đồng nghiệp thân thiết cảm thấy gai mắt gửi cho Nhiễm Nhiễm địa chỉ trang web bảo vào xem.

      Nhiễm Nhiễm click chuột vào địa chỉ trang web. Đó là diễn đàn rất nổi tiếng của thành phố Tây Bình, có rất nhiều người truy cập, cũng vô cùng sôi nổi. Bài viết có tiêu đề: Hôm qua, nhị thiếu gia của Tập đoàn Thiệu Thị bị đánh vì tranh giành tình nhân với người khác (Có ảnh chứng thực). Dòng chữ đó như ngọn lửa thiêu nóng mắt được đặt ngay trang nhất của diễn đàn.

      Quả nhiên, trong đó có ảnh, thậm chí là khá nhiều, khoảng mười mấy tấm. Có bức xa, có bức gần, nhưng bức nào cũng có hai nam nữ, nam là Thiệu Minh Trạch và Lâm Hướng An, nữ là Tô Mạch. Mười mấy bức ảnh ra liên tiếp như bức tranh liên hoàn khiến người ta có thể dễ dàng hiểu được nội dung.

      Lâm Hướng An và Thiệu Minh Trạch đánh nhau, Tô Mạch đứng bên ngăn cản.

      Sau những bức ảnh này còn có cả đoạn bình luận, những tiết lộ danh tính của Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch, mà còn đào bới quá khứ về quan hệ giữa hai người. Năm ấy, công tử nhà giàu và nữ sinh ngây thơ đem lòng thương nhau. Mẹ Thiệu Minh Trạch bằng lòng với xuất thân của Tô Mạch nên chia rẽ đôi uyên ương. Tô Mạch đem theo vết thương tình ra nước ngoài. Sau vài năm du học trở về, ấy gặp lại Thiệu Minh Trạch, nhưng cả hai là “Sứ quân có vợ, La Phu có chồng[1]”. Nhưng điều này cũng ngăn được tình của họ. Hai người nhanh chóng nối lại tình xưa, quấn quýt bên nhau. Có điều, bạn trai nay của Tô Mạch chấp nhận. Thế là xảy ra cảnh tượng hai chàng tranh giành tối qua.

      [1] Nguyên văn là (Sứ quân tự hữu phụ, La Phu tự hữu phu), được trích trong bài ca Mạch thương tang (Khuyết danh, Trung Quốc). Bài ca miêu tả hái dâu trước đòi hỏi vô lý của viên thái thú, cơ trí đáp lại bằng cách khắc họa hình ảnh người chồng với phẩm chất lý tưởng, đối lập với hình ảnh của viên thái thú.

      Phía dưới đoạn bình luận ấy còn có bức ảnh Nhiễm Nhiễm với chú thích: Vợ chưa cưới nay của Thiệu Minh Trạch là thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Viễn. Hôn ước giữa hai người ràng là kết quả của việc liên hôn thương nghiệp.

      Tầm thường! Cẩu huyết[2]! Còn tầm thường hơn cả những tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nhất! Còn cẩu huyết hơn cả những vở kịch ngôn tình tầm thường nhất! Nhưng đó lại là thực. Nhiễm Nhiễm cảm thấy cực kỳ phẫn nộ khi trông thấy Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch ở bên nhau tối hôm kia, nhưng bây giờ, những dòng chữ này mới khiến người ta phẫn uất tột cùng.

      [2] Cẩu huyết: Thường để chỉ những tình huống lặp lặp lại nhiều lần hay những tình tiết ngớ ngẩn ấu trĩ trong phim hoặc trong tiểu thuyết.

      tự nhủ mình được tức giận. ràng là đến những điều biết, việc gì phải tức giận vậy chứ? Nhưng tự nhủ như vậy, tay giữ chuột của kiềm chế được run lên.

      Tin tức vừa mới đăng lên, Thiệu Minh Trạch chắc biết, nên lát sau, tất cả những gì viết trang web này đều bị gỡ xuống. Tuy vậy, những bức hình kèm theo lời bình đó vẫn được truyền mạng cách vô cùng nhanh chóng, từ diễn đàn của Tây Bình đến các blog, sau đó đến vô số trang diễn đàn khác.

      Chuyện động trời thế này, ông Hạ Hồng Viễn nhanh chóng biết được.

      Thời gian gần đây, tâm trạng ông Hạ Hồng Viễn tốt lắm. Tuy có được khu ngoại ô phía nam nhưng chuyện phê duyệt dự án gặp ít khó khăn. Cũng biết nguyên nhân từ đâu mà vài người vốn có quan hệ thân thiết bỗng nhiên trở mặt, ai ai cũng hách dịch, chẳng hề nể giao tình cũ.

      Đây phải là lần đầu tiên ông Hạ Hồng Viễn làm dự án bất động sản, nên vấn đề này ông chẳng lạ lẫm gì, những viên chức có liên quan ông cũng sớm quen thân. Ai ngờ, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế. Ông Hạ Hồng Viễn vô cùng tức giận, nhưng giận giận, việc cần làm vẫn phải làm. Dự án ngoại ô phía nam mà đổ bể tiền vốn bỏ ra cũng tong. Tóm lại là thể để xảy ra tình trạng ấy. Ông nghĩ dự án ngoại ô phía nam nếu hợp tác với Thiệu Thị thực được. Nhưng kết quả, ông còn chưa gì với Thiệu Minh Trạch mạng bung bét chuyện đánh lộn, tranh giành tình nhân của Thiệu Minh Trạch.

      Ông Hạ Hồng Viễn rất tức giận, thực là tức giận tới mức thể kìm được. Ông đanh mặt đập bàn quát con :

      - Con xem xảy ra chuyện gì thế này? Sao Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch lại với nhau? Còn cả Lâm Hướng An nữa? phải Lâm Hướng An là bạn trai cũ của con sao? Sao quan hệ lại lộn xộn như vậy? Đám người trẻ tuổi các con cả ngày bận rộn cái gì vậy? Hả? thể nghiêm túc chút được sao?

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu , cũng biết mình có thể gì.

      Ông Hạ Hồng Viễn quát xong, ngừng lại thở, rồi tiếp tục chửi mắng Thiệu Minh Trạch:

      - Tên khốn Thiệu Minh Trạch ấy, thường ngày trông có vẻ ôn tồn, sao lại gây ra chuyện tày trời vậy chứ? Thế này thể diện của hai nhà biết để vào đâu? Đây ràng là vả vào mặt nhà họ Hạ chúng ta mà. , tìm Thiệu Minh Trạch đến đây cho bố. Bố chưa xong chuyện với cậu ta đâu. Bố chưa xong chuyện với Thiệu gia đâu. Đường đường là con bố mà lại dễ dàng bị ức hiếp thế sao?

      Nhiễm Nhiễm đau lòng, nước mắt chực rơi. Ông Hạ Hồng Viễn tức giận như vậy khiến cảm nhận được ân cần mà từ trước tới nay chưa từng nhận được. ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn ông Hạ Hồng Viễn, giọng nghẹn ngào mà kiên định:

      - Bố, con muốn chia tay ấy.

      Ông Hạ Hồng Viễn sững người, lập tức lại nổi giận:

      - Hồ đồ! Con coi chuyện đính hôn là trò trẻ con ư? lấy là lấy, bỏ là bỏ hay sao?

      Phản ứng của ông Hạ Hồng Viễn như vậy khiến Nhiễm Nhiễm cũng bất ngờ. nghĩ bố đứng về phía mình:

      - ấy và Tô Mạch có quan hệ như vậy, con thể nào tiếp tục với ấy được nữa. - Nhiễm Nhiễm thử giải thích, thuyết phục bố ủng hộ quyết định của mình: - Minh Trạch con. ấy luôn lừa dối con. Cho dù Minh Trạch và con có kết hôn ấy cũng cắt đứt quan hệ với Tô Mạch đâu. Bố, con muốn chia tay Minh Trạch.

      - được! Ông Hạ Hồng Viễn tức giận quát lên: - Hai đứa thể chia tay. Hai đứa chia tay, chuyện hợp tác giữa hai nhà Thiệu – Hạ thế nào? Quẳng dự án mấy tỷ tệ sao?

      Nhiễm Nhiễm sững người nhìn bố mình với ánh mắt thể tin nổi.

      Dường như ông Hạ Hồng Viễn cũng ý thức được rằng lời của mình quá thẳng thắn nên có ý né tránh ánh mắt của con . Ông tỏ vẻ ôn hòa, thay đổi thái độ, hết lòng khuyên bảo:

      - Nhiễm Nhiễm, Thiệu Minh Trạch gây ra chuyện như vậy, bố biết con rất đau lòng, cũng vô cùng tức giận, nhưng con tuyệt đối được làm chuyện gì ngốc nghếch. Minh Trạch còn trẻ, khó tránh khỏi những lúc nông nổi. Hơn nữa, đàn ông mà, thể thiếu những “cuộc vui” bên ngoài. Con cũng đừng quá so đo với nó. Chuyện này, bố ra mặt để đòi lại công bằng cho con. Bố ra mặt rồi nhưng con cũng phải biết độ lượng, lấy nhu chế cương con ạ.

      Nhiễm Nhiễm sững sờ nhìn ông Hạ Hồng Viễn rất lâu, ánh mắt dần dịu lại.

      Ông Hạ Hồng Viễn lại bảo đảm với :

      - Nhiễm Nhiễm ngoan, bố biết con phải chịu ấm ức. Con yên tâm, bố nhất định để con phải chịu ấm ức đâu. Bố tới Thiệu gia, đòi lại công bằng cho con.

      Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu:

      - cần. Tổng giám đốc Hạ, ông thể đòi công bằng cho tôi được đâu. Từ trước đến giờ, trong lòng ông đều có công bằng, chỉ có lợi ích mà thôi. Ông chỉ biết đem tôi đổi lấy lợi ích mà thôi.

      Ông Hạ Hồng Viễn bị con như vậy sượng mặt, lập tức nổi giận, như thể hổn hển:

      - Nhiễm Nhiễm, con gì thế? Có thể ăn như vậy với bố sao?

      - Ô! Hóa ra, ông còn là bố tôi sao? Ông xem, tôi quên mất rồi. - Nhiễm Nhiễm cười mỉa mai. Mặc ông Hạ Hồng Viễn nổi giận lôi đình, quay người đẩy cửa ra khỏi văn phòng của ông.

      Nhiễm Nhiễm trở về phòng của mình, chiếc di động để quên bàn của có vô số cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi của Thiệu Minh Trạch, bà Hàn, còn của cả Trần Lạc, và đều chỉ là lần. chẳng thèm để ý, thu dọn đồ rời khỏi công ty.

      được nửa đường, di động lại đổ chuông. liếc mắt nhìn, thấy tên người gọi tới là Thiệu Minh Trạch, bèn nghe máy.

      - Nhiễm Nhiễm, em ở đâu? – Thiệu Minh Trạch hỏi, giọng căng thẳng và gấp gáp mà trước nay chưa từng thấy.

      Nhiễm Nhiễm đáp:

      - Tôi đường tìm Tô Mạch. Nếu rảnh cũng có thể đến xem cho vui.

      Thiệu Minh Trạch vội :

      - Nhiễm Nhiễm, em đừng kích động…

      Nhiễm Nhiễm đợi xong liền cúp máy.
      Bờm xinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :