1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 7.2:

      Nhiễm Nhiễm lơ đãng gật đầu, mình ngồi lại đó. Càng ngồi càng cảm thấy những con chữ trong tập tài liệu trước mặt khô khan và vô vị. thực thể tiếp tục đọc gì được nữa. cắn môi, nhét chìa khóa và di động vào túi xách với tốc độ nhanh nhất rồi viết lại vài dòng để bàn cho Trần Lạc, sau đó rón rén rời khỏi văn phòng như kẻ trộm.



      Vụ trốn khỏi văn phòng diễn ra cách vô cùng suôn sẻ, thoáng cái Nhiễm Nhiễm đến bãi đỗ xe. đắc ý bất ngờ gặp bà Bành Tinh. Bà Bành Tinh vừa từ trong xe bước xuống, quay lại thấy Nhiễm Nhiễm cũng vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt bà ta trở nên hết sức cảnh giác, lạnh lùng hỏi:



      - lại đến đây làm gì?



      có ông Hạ Hồng Viễn ở đây, Nhiễm Nhiễm cũng chẳng có hứng đóng kịch làm gì. Nghe bà ta hỏi vậy, thủng thẳng đáp:



      - Tôi làm việc ở công ty này nên tất nhiên đến để làm việc rồi.



      - vào làm việc ở công ty rồi sao? – Sau giây phút kinh ngạc, dường như bà ta bỗng bừng tỉnh ngộ, giận dữ : - Tôi thắc mắc tại sao ông Hạ Hồng Viễn lại bỗng nhiên thay đổi như thế, quả nhiên là do mẹ con giở trò sau lưng mà.



      Nhiễm Nhiễm nhíu mày, thích con người bà Bành Tinh, thậm chí là rất ghét. Hồi trước, cũng từng oán bà Hàn cố gắng bảo vệ cuộc hôn nhân, để người thứ ba dễ dàng cướp mất chồng mình, nhưng bây giờ khi đối diện với bà Bành Tinh, bỗng hiểu được phần nào lựa chọn hồi đó của bà Hàn.



      người lấy danh nghĩa tình để xen vào cuộc hôn nhân của người khác như thế, dù khi đó bà Bành Tinh con người của ông Hạ Hồng Viễn hay tiền của ông ấy bà ta cũng đều là kẻ có đạo đức.



      Khi chồng bạn hờ hững với bạn, mà bạn lại luôn phải gặp tình địch như vậy đúng là sỉ nhục cực kỳ lớn. Người vô cùng kiêu ngạo như bà Hàn thể chịu nổi nỗi sỉ nhục này.



      Nhiễm Nhiễm nhìn bà Bành Tinh, lặng lẽ gì.



      Bà Bành Tinh thấy thái độ của Nhiễm Nhiễm như vậy tưởng nhút nhát, yếu đuối, liền cười nhạo:



      - về cho Hàn Vân biết, trước đây bà ta là bại tướng dưới tay tôi bây giờ vẫn phải là đối thủ của Bành Tinh này đâu. Bà ta dựa vào cái gì mà đấu với tôi chứ? Là khuôn mặt già nua của bà ta hay là con như ?



      Nhiễm Nhiễm vẫn còn nhớ rất bộ dạng của bà Bành Tinh khi bà ta chưa phải là vợ của ông Hạ Hồng Viễn. Bà ta lúc đó, dù cho nhân phẩm thế nào lời và cử chỉ luôn dịu dàng, thoải mái. Cách đây lâu, bà ta vẫn là phụ nữ tao nhã, cao quý. Nhưng chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, lời và cử chỉ của người phụ nữ lại có thể trở nên khó chấp nhận cách đáng xấu hổ như vậy sao?



      Là ghen tuông hay tham lam?



      Bà Bành Tinh cứ lải nhải mãi, ràng là có ý định dừng lại.



      Nhiễm Nhiễm biết trong bãi đỗ xe có bảo vệ. Tuy người khác nghe thấy những lời họ , nhưng hai người cứ đứng giằng co thế này chắc chắn khiến nhân viên bảo vệ chú ý, sau đó tin tức “con tổng giám đốc và mẹ kế cãi nhau kịch liệt” nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán lớn nhất ở công ty.



      lạnh lùng nhìn, ngắt lời bà Bành Tinh:



      - Bà Bành Tinh, tôi có việc cần nhắc nhở bà. Cho dù bố mẹ tôi ly hôn, nhưng tôi vẫn là con của ông Hạ Hồng Viễn. Theo pháp luật, tôi có quyền hưởng thừa kế bình đẳng với con trai bà. Thậm chí, có thể vì ông Hạ Hồng Viễn quý tôi hơn mà tôi còn được thừa kế nhiều hơn.



      - đừng mơ. – Bà Bành Tinh tức giận quát lớn.



      Nhiễm Nhiễm chỉ cười mỉa mai, vòng qua bà Bành Tinh, thẳng đến chỗ xe của mình. Nào ngờ, mới được hai bước bị bà ta kéo lại:



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, được . – Bà Bành Tinh quát lên.



      Nhiễm Nhiễm thể nhịn được nữa, quay người lại định trở mặt với bà ta thoáng thấy ông Hạ Hồng Viễn đứng cách đấy xa. vội thu lại vẻ mặt tức giận, cất tiếng gọi cách ấm ức:



      - Bố!



      Lúc này, bà Bành Tinh mới giật mình quay người lại, quả nhiên thấy ông Hạ Hồng Viễn đứng đó, hằm hằm tức giận. Bà ta hơi sững người, vội buông tay Nhiễm Nhiễm ra, nước mắt trực rơi, bước đến trước mặt ông Hạ Hồng Viễn gọi:



      - Hồng Viễn!



      Ông Hạ Hồng Viễn thèm để ý đến bà ta, chỉ sầm mặt hỏi Nhiễm Nhiễm:



      - giờ làm việc mà ở văn phòng, con làm gì ở đây thế?



      Trong giờ làm việc, lén lút ra ngoài thế này tất nhiên là muốn trốn việc rồi. Chỉ là ngờ tới lại xui xẻo như vậy. Trước tiên là gặp bà Bành Tinh, sau đó lại bị ông Hạ Hồng Viễn bắt gặp. Nhiễm Nhiễm khẽ cắn môi, nhất thời biết trả lời câu hỏi của ông Hạ Hồng Viễn thế nào.



      lúc chần chừ, chiếc xe màu đen phía sau ông Hạ Hồng Viễn chạy tới. Cửa kính bên ghế phụ lái khẽ kéo xuống, Trần Lạc nở nụ cười dịu dàng như thường ngày, ta khẽ chỉ về phía ông Hạ Hồng Viễn, sau đó rút tay về, gõ vào huyệt thái dương của mình.



      Nhiễm Nhiễm lập tức hiểu ra, cúi xuống, lí nhí:



      - Con thấy hai ngày nay bệnh đau đầu của bố lại tái phát nên định ra ngoài mua thuốc cho bố.



      Ông Hạ Hồng Viễn nghe thế, khí sắc dịu lại rất nhiều, nhưng vẫn sầm mặt :



      - Con lo lắng vớ vẩn quá. Thuốc của bố mà lại phiền con mua sao? Bố muốn con đến đây để học cách quản lý công ty, chứ phải học làm thư ký. Con mau quay lại làm việc .



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, ngoan ngoãn xoay người vào tòa nhà. Khi qua cột trụ, kìm nổi mà dừng bước, nấp sau đó lén theo dõi tình hình.



      Vì đứng cách khá xa nên nghe ông Hạ Hồng Viễn và bà Bành Tinh gì. chỉ thấy bà Bành Tinh cúi đầu lau nước mắt, dáng vẻ vô cùng ấm ức. cố nghe trộm trong túi bỗng “tít tít” hai tiếng khiến giật nảy mình, vội móc di động ra xem, là tin nhắn của Trần Lạc. Tin nhắn chỉ có mấy chữ ngắn ngủn: “Nấp kỹ cái đầu ”.



      Nhiễm Nhiễm sững người, thò đầu ra nhìn Trần Lạc, quả nhiên thấy ta cúi đầu hí hoáy với cái điện thoại. lại nhận được tin nhắn nữa: “Cứ nấp ở đó lát. Tổng giám đốc Hạ ra ngoài bây giờ. Tối nay, ông ấy có cuộc hẹn với khách, có lẽ quay về công ty đâu. Đợi lát nữa chúng tôi rồi là được tự do”.



      Nhiễm Nhiễm nhịn được cười, trả lời lại: “Tuân lệnh”. Sau đó, ngoan ngoãn nghe lời, đứng im ở đó đợi ông Hạ Hồng Viễn và Trần Lạc rồi mới quay lại lái xe rời khỏi đó.



      Trong lúc đợi đèn đỏ, gọi điện cho Mục Thanh, định hẹn ấy ăn tối, nào ngờ lúc này Mục Thanh cũng ở bên ngoài.



      - Nếu cậu lái xe đến đón tớ . Vừa hay tớ cũng có chuyện muốn với cậu. – Mục Thanh khách sáo .



      Nhiễm Nhiễm rất ngạc nhiên, trêu đùa ấy theo thói quen:



      - Oh My God! phải chứ? Tớ cứ tưởng chuyện trốn việc chỉ có ở kẻ có ý chí, chỉ biết tham ăn như Hạ Nhiễm Nhiễm tớ mới làm. Sao Mục Thanh cậu là thanh niên có chí hướng mà cũng như thế? Mục Thanh, cậu khiến tớ thất vọng quá!



      - Bớt huyên thuyên . Mau đến đây ngay. – Mục Thanh như ra lệnh, dứt khoát cúp máy.



      Nhiễm Nhiễm chẳng còn cách nào khác, đành ngoan ngoãn đến địa chỉ ấy đọc cho. Nào ngờ chỗ đó chẳng dễ tìm chút nào. lái xe vòng quanh khu phố cổ nửa tiếng đồng hồ mới thấy Mục Thanh đứng ở đầu khúc ngoặt con phố . ấy mặc áo phông rộng thùng thình và chiếc quần soóc ngồi bên đường chẳng có chút hình tượng gì cả. Thấy xe của Nhiễm Nhiễm, ấy liền rối rít vẫy.



      Nhiễm Nhiễm xuống xe, nhìn xung quanh, khỏi oán thán:



      - Cậu cầm tinh con chuột à? Sao lại chui kỹ như vậy chứ? Khó tìm chết được.



      Mục Thanh chẳng thèm để ý gì đến lời Nhiễm Nhiễm , quay người chỉ về phía sau mình cho xem:



      - Cậu có nhìn thấy căn nhà ấy ? Đó chính là nơi trước đây chúng tớ từng sống.



      Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng ấy chỉ, quả nhiên ở góc phố có cánh cổng trước căn nhà. Cánh cổng mới được quét sơn đen nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ tan hoang bên trong. Tường bao quanh rất thấp, hơi kiễng chân cũng có thể nhìn vào bên trong. bất giác cảm thấy có chút kinh ngạc:



      - Nhà cậu ư? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy?



      - Trước đây thế, nhưng sau khi mẹ bị bệnh, tớ có tiền nên phải bán nhà. – Mục Thanh đứng dậy quay người nhìn về phía căn nhà: - Hôm nay, tớ bỗng rất nhớ nơi này.



      Mục Thanh cũng có thể coi là lớn lên trong gia đình đơn thân. Bố mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Khó khăn lắm Mục Thanh mới trụ được tới tốt nghiệp đại học mẹ ấy bỗng mắc bệnh nặng. ấy làm mọi việc để kiếm tiền, số tiền đó cộng thêm ba trăm nghìn tệ Nhiễm Nhiễm vay của bà Hàn, cũng chỉ kéo dài được tính mạng của mẹ ấy thêm hai năm nữa mà thôi.



      Hai năm đó, cuộc sống của mẹ con Mục Thanh rất khổ sở. Bây giờ quay đầu nhìn lại, thể được lựa chọn lúc đó là đúng hay sai, chỉ có điều, trong tình hình khi đấy, tình cảm chiến thắng lý trí. Dù chỉ có phần vạn tia hy vọng ấy cũng đời nào bỏ cuộc.



      Nhiễm Nhiễm cảm thấy đây phải là đề tài thích hợp để trò chuyện trong lúc này. quay lại, giục Mục Thanh lên xe, tiện miệng hỏi:



      - Hôm nay cậu phải làm à?



      Mục Thanh cười cách thoải mái nhưng câu trả lời lại khiến người ta hết sức bất ngờ:



      - Tớ thôi việc rồi.



      - Thôi việc ư? – Nhiễm Nhiễm kìm nổi thốt lên, chân đạp phanh hết cỡ.



      Mục Thanh suýt nữa bị va đầu, sợ hãi quay lại nhìn Nhiễm Nhiễm:



      - Cậu cần phản ứng mạnh như vậy chứ?



      Nhiễm Nhiễm táp xe vào lề đường:



      - là rất bất ngờ! Cậu làm yên ổn, sao đột nhiên lại thôi việc?



      - Thực ra, tớ luôn cảm thấy hài lòng về công việc của mình. Trước đây, tớ cố gắng làm chỉ vì muốn kiếm tiền. Bây giờ nợ trả hết, tớ muốn ép bản thân phải làm công việc mà mình thích nữa. – Mục Thanh rút tấm thẻ ngân hàng trong ví ra đưa cho Nhiễm Nhiễm: - Trong này có năm mươi nghìn tệ. Cộng với số tiền đưa cho cậu lúc trước, vậy là đủ ba trăm nghìn tệ.



      xong, ấy thở phào như thể bản thân được giải thoát.



      việc quá bất ngờ, Nhiễm Nhiễm nhất thời biết phản ứng thế nào. ngây người nhìn Mục Thanh rất lâu rồi mới hỏi:



      - xảy ra chuyện gì vậy? Vừa thôi việc vừa trả tiền, bây giờ tớ cần số tiền này sao? Việc gì cậu phải trả vội như vậy?



      - Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng. Dù là bạn tốt đến mấy cũng thể nợ tiền trả được.



      Nhiễm Nhiễm nhất thời biết nên gì, mãi sau mới hỏi:



      - Sau này, cậu định thế nào?



      Mục Thanh lim dim mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa xe:



      - Tớ muốn rời khỏi Tây Bình, đến nơi khác, có thể là về miền Tây dạy học. Cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta phải trân trọng nó, thể lãng phí dù chỉ là phút giây. Tớ muốn làm những việc có ý nghĩa, muốn bị những thứ vô vị níu kéo.



      - Làm việc có ý nghĩa mà phải xa thế sao? – Nhiễm Nhiễm kìm được phản bác. Mục Thanh là người bạn tốt nhất, cũng đáng tin cậy nhất của . lòng, muốn Mục Thanh rời khỏi nơi này: - thể ở lại Tây Bình sao?



      Mục Thanh mỉm cười lắc đầu.



      Nhiễm Nhiễm bỗng thẫn thờ. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay, hiểu rất Mục Thanh là người như thế nào. Thường ngày, Mục Thanh rất ít nhưng lại là người có chủ kiến. khi ấy quyết định chuyện gì bao giờ thay đổi.



      Thấy bộ dạng Nhiễm Nhiễm như vậy, Mục Thanh cười, gõ vào đầu bạn, trêu đùa:



      - Đừng như vậy nữa mà. Cậu coi tớ là mẹ cậu sao? rời xa được hả?



      Nhiễm Nhiễm thở dài cái sâu:



      - thực, tớ còn cảm thấy cậu hơn cả mẹ tớ cơ đấy.



      Mục Thanh cười ha ha :



      - Đừng điều này cho bà Hàn nghe nhé. Nếu , bà ấy lại than thở nuôi con lớn như cậu chẳng bằng nuôi con lợn để thịt.



      Nhiễm Nhiễm nghĩ, chưa biết chừng trước đây bà Hàn cũng có ý nghĩ như vậy. Có điều, lần này đính hôn với Thiệu Minh Trạch, rồi lại thuận lợi vào làm việc ở công ty của ông Hạ Hồng Viễn, cũng coi như là được ông Hạ Hồng Viễn trọng dụng. Tất cả đều thuận theo ý của bà Hàn. ràng là có ích hơn nuôi con lợn để thịt rồi. ngoác miệng cười, nhét tấm thẻ ngân hàng mà Mục Thanh vừa đưa vào tay ấy:



      - Cậu cứ cầm trước . Đến nơi xa xôi như vậy, người cũng phải có chút tiền chứ. Bây giờ tớ có thể coi là ở bên hai khoản tiền lớn, thiếu số tiền ít ỏi này đâu.



      - Tớ chuẩn bị tiền cho mình rồi. Cậu cất .



      Thái độ của Mục Thanh rất kiên quyết, Nhiễm Nhiễm biết nên thêm gì, đành cười hì hì cất thẻ rồi :



      - Khi nào cần tiền nhớ bảo tớ nhé. Người chị em này có gì, chỉ có tiền thôi.



      Mục Thanh nghe mà biết nghĩ tới điều gì, ấy im lặng lúc, bỗng cất tiếng hỏi:



      - Nhiễm Nhiễm, cậu nghĩ kỹ , cậu có Thiệu Minh Trạch ?



      Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ, theo thói quen, hơi nhướng mày lên. và Thiệu Minh Trạch kết nghĩa vợ chồng như vậy, hay liệu có quan trọng ?



      - Nhiễm Nhiễm, cậu như vậy là sai rồi. – Mục Thanh có lòng khuyên bạn nhưng lại biết nên thế nào cho phải. Tục ngữ có câu: “Khuyên người, khuyên nổi lòng”. Nếu bản thân người trong cuộc còn hiểu nổi, người khác có gì cũng vô ích.



      Thấy Mục Thanh xoắn xuýt như vậy, Nhiễm Nhiễm nhịn được phì cười:



      - Như tình cảnh của tớ bây giờ, nếu cứ lằng nhằng mãi xem là có hay là quá làm kiêu rồi. Hơn nữa, tình và hôn nhân phải là từ đồng nghĩa, cũng chẳng phải là từ gần nghĩa, nhất quán đâu. Được rồi. Chúng mình nhắc tới chuyện này nữa. Nếu cậu quyết định tớ cũng ngăn cản cậu. Dù sao có cản cũng chẳng nổi. Trước khi , cậu còn muốn đến chỗ nào ? Hôm nay, chị làm tài xế miễn phí cho em. Em muốn đâu cứ việc hô tiếng!



      Mục Thanh ngẫm nghĩ rồi :



      - Tớ muốn quay về thăm trường cũ.



      - Được! – Nhiễm Nhiễm lập tức xoay vô lăng về hướng Đại học A: - Về trường xong, tối nay chúng ta phải chơi cho mới được. Ăn chơi nhảy múa gì tớ bao hết. Coi như là bữa tiệc tớ dành để chia tay cậu.



      là làm, Nhiễm Nhiễm đưa Mục Thanh dạo quanh Đại học A vòng, rồi chạy đến nhà hàng sang trọng ăn hải sản, sau đó lái xe thẳng đến hộp đêm sôi động nhất thành phố Tây Bình.



      Xe được nửa đường Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại. Tiếng trong điện thoại hơi hỗn tạp nhưng giọng ta vẫn rất , có chứa nụ cười:



      - Xin lỗi Nhiễm Nhiễm. Phán đoán của tôi sai. Bữa cơm với khách của Tổng giám đốc Hạ hôm nay kết thúc khá sớm. Ông ấy còn chút việc cần giải quyết, có thể lát nữa về công ty. Tôi nghĩ, tốt nhất là bây giờ nên về làm tăng ca cùng với các đồng nghiệp ở công ty . Tổng giám đốc Hạ thấy vui lắm đấy.



      Nhiễm Nhiễm sững người, vô thức hét lên:



      - Tôi mặc kệ!



      Trần Lạc khẽ ho trong điện thoại như thể ta cố nhịn cười, khẽ nhắc nhở:



      - Nhiễm Nhiễm, xin hãy chú ý tới hình tượng bản thân chút.



      Mục Thanh ngồi bên thấy lạ quay lại nhìn, dùng khẩu hình như thể điều tra hình để hỏi:



      - Sao thế? Có chuyện à?



      Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, vừa ai oán vừa ngán ngẩm đáp:



      - Em à, hôm nay chị thể đưa em chơi “tăng ba” được rồi. Ông Hạ Hồng Viễn đúng là quá tranh thủ thời gian. Tối rồi mà còn về công ty làm thêm. Tớ phải về công ty giả làm đứa con ngoan rồi.



      - Xem kìa, cậu gì thế? – Mục Thanh dở khóc dở cười. Nếu phải Nhiễm Nhiễm bận lái xe chắc chắn Mục Thanh gõ vào đầu mấy cái rồi: - Mau quay về . Có phải là ngày mai tớ ngay đâu. Hôm khác chúng ta lại tụ tập.



      ấy rồi bảo Nhiễm Nhiễm dừng xe lại, tự mình bắt xe về.



      Nhiễm Nhiễm đâu thể để Mục Thanh phải bắt xe về chứ. Thế nên, đưa bạn về nhà trước rồi mới quay lại công ty. May mà giao thông ách tắc, lại tắt mấy đoạn đường nên vẫn kịp về công ty trước ông Hạ Hồng Viễn.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 7.3:



      Quả nhiên, trở về công ty thấy Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi trong phòng, ông Hạ Hồng Viễn vô cùng hài lòng, nhưng nghe còn chưa ăn cơm tối lập tức tối sầm mặt, giáo huấn:



      - Con hồ đồ quá? Đừng cậy mình còn trẻ mà coi thường sức khỏe. Khi nào bằng tuổi bố, con có hối hận cũng muộn.



      Trần Lạc đứng sau lưng ông Hạ Hồng Viễn nhìn Nhiễm Nhiễm, khóe mắt nở nụ cười khiến Nhiễm Nhiễm rất bối rối, vội giải thích với ông Hạ Hồng Viễn:



      - sao đâu ạ. Bố ơi, con ăn bánh quy rồi mà.



      Ông Hạ Hồng Viễn :



      - Bánh quy có thể ăn thay cơm sao?



      Nhiễm Nhiễm cúi đầu ra vẻ vô tội, ông Hạ Hồng Viễn thấy vậy vừa giận vừa xót xa. Ông luôn miệng giục mau ăn thứ gì đó. Thấy vẫn có động tĩnh gì, ông liền bảo Trần Lạc:



      - Lại phải phiền cậu vất vả chuyến vậy. Cậu thay tôi áp tải con bé này ăn chút cơm nhé.



      Trần Lạc nghiêm túc tuân lệnh, bảo Nhiễm Nhiễm thu dọn đồ rồi theo mình.



      Nhiễm Nhiễm về trước họ vài phút, di động vẫn để trong túi xách, lại chẳng có gì để dọn dẹp cả. Nhưng có ông Hạ Hồng Viễn đứng bên nhìn nên phải giả vờ lấy mấy thứ bàn nhét vào túi xách rồi theo Trần Lạc ra ngoài.



      Hai người trước sau bước vào thang máy. Trần Lạc sau khi ấn nút đóng cửa thang máy lại đút tay vào túi quần, đứng thẳng lưng, đầu cúi xuống, chẳng câu nào, trông bộ dạng cực kỳ nghiêm túc. Ban đầu, Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy lạ nhưng khi nhìn khóe môi ta hơi nhếch lên nhịn được khẽ “hừ” tiếng, trêu trọc:



      - Muốn cười cứ cười cho .



      Trần Lạc quay lại nhìn , mặt vẫn tỏ vẻ vô tội, hỏi:



      - Hả? Gì cơ?



      Nhiễm Nhiễm nghe câu này thẹn quá hóa giận, chỉ muốn đạp cho ta mấy cái. gian trong thang máy khá chật nên đành nhẫn nhịn, chỉ có thể tức giận nhìn ta hằm hằm.



      Tuy cố gắng che giấu nhưng ánh mắt Trần Lạc lại ngập tràn nụ cười. ta giơ nắm tay hờ trước miệng, khẽ hắng vài tiếng rồi giải thích:



      - Tôi có lòng tốt mà. phải biết là khi ở trước mặt ông chủ, thái độ quan trọng hơn năng lực rất nhiều.



      Nhiễm Nhiễm thấy câu này vô cùng chính xác. Thực ra, tìm được điểm nào để phản bác. Chưa cần nhắc tới chuyện Trần Lạc gọi điện nhắc nhở, bản thân cũng quyết định phải về ngay, giả bộ chăm chỉ, nên chẳng có chút oán trách gì người ta cả. Hơn nữa, cũng tức giận , chỉ là tỏ chút thái độ khi bị Trần Lạc cười thôi.



      ngán ngẩm nhún vai, tự giễu:



      - Ừm! kẻ có năng lực như tôi, cũng chỉ còn cách dựa vào thái độ thôi.



      Trần Lạc phì cười, tỏ ý kiến.



      Thang máy xuống thẳng tầng . Hai người ra khỏi thang máy đúng lúc Phó tổng giám đốc Lưu phụ trách kinh doanh vào. Ông ta vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Lạc liền tò mò hỏi:



      - Trợ lý Trần, đây là…



      Trần Lạc mỉm cười gật đầu:



      - Tôi ra ngoài lát rồi về. Phó tổng giám đốc Lưu cứ lên trước . Tổng giám đốc Hạ đợi ông ở văn phòng đấy ạ.



      Buổi tối, Phó tổng giám đốc Lưu bị ông Hạ Hồng Viễn gọi đến, ông ta định nghe ngóng tình hình từ chỗ Trần Lạc, nhưng đảo mắt thấy Nhiễm Nhiễm đứng sau liền tắt ngay ý định đó. Ông ta chỉ có thể vui tươi hớn hở chào hỏi rồi bước vào thang máy.



      Ban đầu Nhiễm Nhiễm định xuống chi nhánh nên tất nhiên biết người đó là ai? Thấy tối rồi mà ông ta còn chạy đến công ty khỏi có chút thắc mắc, quay đầu hỏi Trần Lạc:



      - Ông ấy đến làm gì vậy?



      Trần Lạc đẩy cánh cửa kính giúp rồi đáp:



      - Công ty sắp xây hai tòa cao ốc. Hôm nay, Tổng giám đốc Hạ nhận được vài thông tin nội bộ nên triệu tập mấy phó tổng giám đốc đến họp.



      Trần Lạc vẫn luôn như vậy, chỉ cần hỏi, ta giấu giếm điều gì. Ban đầu Nhiễm Nhiễm còn tưởng ta chỉ đối xử đặc biệt với mình thôi, sau khi tán gẫu với vài đồng nghiệp, mới phát , hầu hết mọi người đều nhận xét Trần Lạc là “người đàn ông trung thực”.



      Nhiễm Nhiễm biết, nếu người có thể khiến tất cả mọi người cảm thấy ta trung thực, vậy nếu ta phải là kẻ ngốc , chính là người quá tinh quái. Sau thời gian tiếp xúc với Trần Lạc, cảm thấy tuy con người ta rất tốt nhưng chắc chắn cũng là người cực kỳ thông minh.



      Dưới tầng của tòa nhà công ty quán ăn nhanh phục vụ hai tư hai tư, nhưng Nhiễm Nhiễm hề có ý định bước vào. chỉ muốn ra ngoài dạo vòng rồi quay về. ngờ Trần Lạc lại kiên quyết đòi vào, còn gọi ít đồ ăn nữa. Nhiễm Nhiễm thấy mình ta ăn rất ngon miệng hết sức kinh ngạc, hỏi:



      - Tối nay, chưa ăn gì sao?



      Trần Lạc mỉm cười, hề giấu giếm:



      - ăn cơm với khách cùng Tổng giám đốc Hạ, phải uống rượu là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện ăn được gì chứ? Hôm nay, tôi cũng mượn bóng để ăn chút đồ thôi. Nếu , biết phải đợi bữa cơm đến bao giờ nữa.



      Nhiễm Nhiễm nghe mà có chút mềm lòng, cảm thấy thực ra ta làm việc cũng cực nhọc. Tuy Trần Lạc tuổi trẻ có chỗ đứng trong công ty, nhưng những nỗi vất vả mà ta phải trải qua e là người ngoài khó mà biết được.



      Mãi thấy Nhiễm Nhiễm có động tĩnh gì, Trần Lạc ngẩng đầu lên nhìn , mỉm cười hỏi:



      - Sao thế?



      Nhiễm Nhiễm vô thức lắc đầu rồi cầm đũa gắp chiếc bánh bao đặt vào đĩa trước mặt ta, nhàng :



      - Mau ăn . Đói quá và no quá đều rất có hại cho dạ dày. cố gắng ăn uống đúng giờ, nếu , cuối cùng người gây tội lại là tôi đấy.



      Trần Lạc hơi sững người, ta mỉm cười, gắp chiếc bánh bao Nhiễm Nhiễm gắp cho mình lên ăn cách từ tốn. Sau đó, ta lại uống mấy ngụm sữa đậu nành rồi đứng dậy, :



      - Tốt rồi, tôi no rồi. thôi. Chắc giờ phó tổng giám đốc các bộ phận đều đến đông đủ cả. Chúng ta cũng mau quay về thôi.



      Khi hai người về đến công ty, ông Hạ Hồng Viễn và mấy vị phó tổng giám đốc vẫn ngồi đợi ở phòng họp.



      Trần Lạc dẫn Nhiễm Nhiễm vào, chỉ chỗ trong góc cho , sau đó điềm tĩnh ngồi xuống chỗ của mình. Nhiễm Nhiễm có chút hiểu. Về lý mà , đâu có tư cách tham dự những cuộc họp như thế này, nhưng Trần Lạc lại dẫn vào như vậy, ông Hạ Hồng Viễn cũng hề có ý bảo ra ngoài.



      Họ có ý gì thế này? Muốn tham gia vào những quyết định cốt lõi sao?



      Nhiễm Nhiễm ngồi đó mà nhấp nhổm yên, lén nhìn sang Trần Lạc. Vừa hay ta cũng nhìn về phía , ánh mắt hai người chạm nhau. nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt ấy. Trần Lạc khẽ gật đầu với , sau đó thu lại ánh mắt và chẳng để lộ bất kỳ dấu vết gì. ta hơi cúi đầu, lật tập tài liệu bàn.



      hiểu tại sao, trái tim Nhiễm Nhiễm bỗng đập rất mạnh.



      Nội dung của cuộc họp lần này liên quan đến mấy tòa cao ốc sắp xây của Tập đoàn Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn có được vài tin tức nội bộ, rằng các chính sách điều chỉnh bất động sản có phần rộng rãi hơn. Như vậy có nghĩa là giá nhà có thể tăng theo thị trường, thế nên họ dự tính điều chỉnh chút kế hoạch tiêu thụ mấy tòa cao ốc đó.



      trắng ra, họ muốn có tấm vỏ bọc để khống chế mức tiêu thụ trước khi giá nhà tăng lên nhằm thu được lợi nhuận cao hơn. Đương nhiên, cách làm này đem lại lợi nhuận cao nhưng đồng thời cũng vô cùng mạo hiểm. Nếu cẩn thận, phán đoán sai tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.



      Bộ phận Tài vụ đưa ra ý kiến phản đối đầu tiên, chuyện công ty mình nhận mấy dự án ở ngoại ô phía nam, tiền vốn có phần cạn kiệt. Nếu lúc này mà thực kế hoạch quá mạo hiểm. Thị trường tương lai còn chưa ràng, bỗng lại đưa ra chính sách điều chỉnh mới, nếu như giá nhà trượt dốc thể thu hồi được tiền vốn, rất có khả năng dẫn đến chuỗi thua lỗ liên hoàn.



      Đa số mọi người đều tán đồng quan điểm . Kế hoạch mạo hiểm này có phần thỏa đáng, an toàn chút nào.



      Cũng có người ủng hộ ông Hạ Hồng Viễn, cho rằng có nơi, chính phủ bắt đầu thử nới lỏng chính sách. Đây là tin tức tốt. Hơn nữa, dự án phát triển ngoại ô phía nam chủ yếu dựa vào kinh doanh nhà hàng và khu nghỉ mát, còn bây giờ xây mấy tòa cao ốc này là để làm nhà ở thương mại. Hai loại hình hoàn toàn khác nhau, mạo hiểm giảm bớt, cho dù có điều chỉnh chính sách mới, cũng thể đồng thời bị ảnh hưởng nghiêm trọng.



      Phòng họp lớn lắm, mấy người tranh luận hết sức sôi nổi. Nhiễm Nhiễm ngồi trong góc chỉ có thể lắng nghe, xen vào dù chỉ câu. Trần Lạc cũng rất ít, phần lớn thời gian là yên lặng nghe mọi người tranh luận, chỉ khi ông Hạ Hồng Viễn hỏi đến ta mới vài ba câu. Nhưng Nhiễm Nhiễm nhận ra ngay, ta ủng hộ ông Hạ Hồng Viễn.



      Cuối cùng, tuy đa số mọi người đều có ý kiến phản đối nhưng ông Hạ Hồng Viễn vẫn quyết định thực kế hoạch tiêu thụ mới.



      Buổi họp kết thúc là mười giờ đêm. Nhiễm Nhiễm cảm thấy đầu óc ong ong. Về đến căn hộ của mình, chẳng buồn tắm rửa mà lao thẳng lên giường. Đến khi díp cả mắt lại mới nhớ ra là mình vẫn chưa gọi điện cho Thiệu Minh Trạch. Hồi tối, có gọi điện cho . Lúc đó, ngồi trong phòng họp nên tiện nghe máy, chỉ nhắn tin cho . trả lời lại câu là: “Liên lạc sau”.



      Nhiễm Nhiễm mò lấy di động, xem giờ rồi lại buông xuống. cắn răng bò dậy vào nhà tắm rửa mặt, vừa bước đến trước bồn bỗng nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Đầu óc mụ mẫm, ngây người mãi mới ý thức được rằng có người gõ cửa.



      Giờ này rồi mà còn có người gõ cửa sao? Tim bỗng đập nhanh hơn. đứng sững lúc rồi mới ra khỏi nhà tắm, rón rén đến sau cửa.



      Nhìn qua lỗ mắt mèo cánh cửa, bóng người bên ngoài lắm nhưng vẫn có thể nhận ra đó là người đàn ông trẻ, đầu hơi cúi, tay chống vào tường, tay gõ cửa, miệng lải nhải gì đó kiểu như là: - Vợ ơi, mở cửa cho . Vợ ơi, sai rồi. uống rượu nữa.



      Mỗi tòa nhà đều lắp đặt hệ thống an ninh. Người này có thể vào tòa nhà ràng ta cũng sống ở đây. ta uống say nên lên nhầm tầng ư? Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười, quay vào cầm di động gọi điện cho nhân viên bảo vệ dưới toàn nhà. Nhưng gọi mãi mà có người nghe máy, tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp gáp.



      tên say rượu ở bên ngoài ầm ĩ như thế, dù biết thể vào được trong nhà nhưng Nhiễm Nhiễm vẫn sợ. vừa cảnh giác để ý động tĩnh bên ngoài, vừa mở danh bạn điện thoại gọi cho bảo vệ. Lần này, có người nghe máy luôn. mừng rỡ, vội ngay:



      - A lô! Xin chào. Tôi là chủ căn hộ số 1902 tòa nhà E. người đàn ông say rượu đập cửa nhà tôi. Xin hãy cử người đến giúp tôi với.



      Đầu bên kia im lặng lúc, sau đó ràng là giọng trầm trầm của Thiệu Minh Trạch:



      - Nhiễm Nhiễm?



      Nhiễm Nhiễm sững người, cầm điện thoại xem mới phát mình gọi nhầm cho Thiệu Minh Trạch. Có lẽ vừa rồi quá hoảng loạn nên ấn nhầm tên.



      thấy Nhiễm Nhiễm trả lời, giọng trong điện thoại có phần lớn hơn:



      - Nhiễm Nhiễm, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?



      Giọng vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như mọi khi. Điều này khiến Nhiễm Nhiễm cũng bất giấc trấn tĩnh lại. xốc lại tinh thần, trả lời ngắn gọn:



      - Có gã say rượu cứ gõ cửa nhà em. Em vừa gọi điện cho bảo vệ nhưng có ai nghe máy.



      Thiệu Minh Trạch im lặng lát rồi dặn dò ngắn gọn và ràng:



      - Bây giờ đến chỗ em. Em khóa cửa kỹ vào, sau đó gọi điện cho bảo vệ. Nếu vẫn được gọi cho cảnh sát.



      Nhiễm Nhiễm “vâng” tiếng rồi cúp điện thoại, lại lần nữa gọi điện cho bảo vệ. May mà lần này có người nghe máy và lập tức cử người xuống giúp. Gã say rượu là chủ hộ cách tầng Nhiễm Nhiễm sống hai tầng. Hai nhân viên bảo vệ đưa ta về nhà, lát sau họ còn dẫn vợ người đó đến xin lỗi Nhiễm Nhiễm.

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 8: Lòng còn hoài nghi



      - Tôi vừa kiểm tra tư liệu về tình hình Công ty Dịch Mỹ. Đó phải là công ty tư vấn bất động sản tốt nhất trong nước, cũng chưa làm được dự án gì xuất chúng. Hơn nữa, Tô Mạch càng phải là nhà tư vấn có tiếng nhất. Tại sao lại chọn Công ty Dịch Mỹ? Tại sao lại để Tô Mạch phụ trách dự án này? Trần Lạc, tôi cần lời giải thích của .


      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Khi Thiệu Minh Trạch đến nơi, vụ lộn xộn cũng vừa kết thúc. Nhiễm Nhiễm đứng ngoài cửa đợi , nhìn con số hiển thị ở ngoài thang máy ngừng nhảy. Cuối cùng thang máy dừng lại ở số 19, cánh cửa từ từ mở ra, ra bóng hình của Thiệu Minh Trạch. đứng rất gần cửa thang máy, đợi cánh cửa mở ra hết, vội vàng bước ra.



      - rồi à? – nhìn xung quanh, hỏi.



      Nhiễm Nhiễm trả lời, chỉ tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn . Tóc còn hơi ướt, có lẽ vừa tắm xong. mặc áo phông màu trắng xám và quần thể thao đen, giày da nhưng có tất, ràng là vô cùng nhếch nhác… nhìn kỹ Thiệu Minh Trạch lượt từ đầu đến chân rồi mỉm cười.



      Thiệu Minh Trạch thấy lạ, nhướng mày nhìn , hỏi:



      - Sao thế?



      Nhiễm Nhiễm nghiêm túc với :



      - Minh Trạch, cảm ơn . Vừa rồi em rất sợ.



      Minh Trạch gật đầu:



      - Ừm! có thể nhận ra điều đó. Ngay cả điện thoại còn gọi nhầm có thể thấy khi đó em vô cùng hoảng sợ.



      Nhiễm Nhiễm xấu hổ cười trừ, né người ra khỏi cửa:



      - vào nhà ngồi . Để em tìm cho chút gì uống nhé. Nước lạnh hay bia?



      - Nước lọc thôi. Lát nữa phải lái xe. – Thiệu Minh Trạch ngồi xuống sofa trong phòng khách, đầu hơi ngẩng lên nhìn căn hộ chung cư lớn lắm này. Tuy hai người đính hôn nhưng rất ít khi đến nơi ở. Những lần tới đón hầu như toàn đợi ở dưới lầu.



      Nhiễm Nhiễm từ trong bếp mang chai nước ra đặt xuống bàn, cười :



      - Em cứ tưởng những lúc thế này, đàn ông đều chọn bia cơ.



      Thiệu Minh Trạch hơi ngẩng đầu nhìn , thần sắc bình tĩnh, hỏi:



      - Em muốn chứng minh giới tính của mình sao?



      Nhiễm Nhiễm mỉm cười lắc đầu, ngồi xuống đối diện :



      - Em đùa thôi. Nửa đêm canh ba nam quả nữ ở chung phòng nên khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng. đừng cười nhé.



      Có lẽ là vì Minh Trạch ăn mặc chỉnh chu như thường ngày nên tính tình cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều. Ánh mắt bớt những tia nhìn sắc bén, nhưng lại càng trở nên sâu thẳm. nhìn , :



      - Nhưng chúng ta chỉ là nam quả nữ, chúng ta còn là vợ chồng chưa cưới đấy.



      Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, hiểu tại sao lại nhắc đến chuyện này.



      - Vừa rồi em định gọi điện cho sao? – lại hỏi. Khi Nhiễm Nhiễm gọi điện đến, vừa tắm xong. có chút kỳ lạ khi thấy Nhiễm Nhiễm liến thoắng hồi địa chỉ nhà, sau đó lập tức hiểu ra là gọi nhầm số. Giọng rất sốt sắng, qua điện thoại mà có thể nghe hơi thở gấp gáp của . Nhưng sợ đến như vậy mà vẫn chịu gọi điện cho vị hôn phu như để cầu cứu.



      biết tại sao, Thiệu Minh Trạch bỗng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.



      Nhiễm Nhiễm ngờ lại truy cứu chuyện này. Có điều, lúc đó hề nghĩ đến việc gọi điện cầu cứu . Nếu phải là danh bạ hai số điện thoại quá gần nhau cũng gọi nhầm cho như vậy. muốn trả lời câu hỏi của cách trực tiếp, đành toét miệng cười, giọng cố tỏ ra thoải mái:



      - Thói quen của em là có việc gì gọi điện cho các chú cảnh sát.



      Thiệu Minh Trạch cười, chỉ lặng lẽ nhìn .



      Cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhiễm bại trận, nhún vai chấp nhận, thẳng thắn :



      - Đúng vậy. Quá muộn rồi nên em muốn quấy rầy . cách khó nghe em quá coi là người ngoài. Nhưng cách dễ nghe cũng có thể là em lo cho .



      - Nhiễm Nhiễm, chúng ta đính hôn rồi. cần em lo cho theo kiểu như vậy. – Thiệu Minh Trạch .



      - Vậy ư? chắc chứ? – Nhiễm Nhiễm cười hỏi: - Lấy vợ và lấy người lo cho mình điều gì tốt hơn.



      - hy vọng chúng ta có thể gần nhau hơn. – Giọng Thiệu Minh Trạch lớn lắm nhưng ràng là rất kiên định.



      Nhiễm Nhiễm cũng muốn tranh cãi với về vấn đề này nữa. hơi cúi xuống, lí nhí :



      - Nếu như vậy, em cũng khách sáo với nữa. Mai có việc gì gấp tối nay ở lại đây chuyện với em. Bây giờ em rất sợ ở mình.



      Thiệu Minh Trạch hỏi gì, chỉ gật đầu :



      - Được.



      Nhiễm Nhiễm đứng lên bật tivi giúp :



      - ngồi xem tivi nhé. Em tắm và thay đồ . Lát nữa chúng ta chuyện với nhau.



      xong lấy quần áo tắm, để Thiệu Minh Trạch mình ngồi trong phòng khách xem tivi.



      Lúc này quá nửa đêm, tivi chẳng còn chương trình gì hay nữa. Thiệu Minh Trạch cầm điều khiển chuyển kênh lượt từ đầu đến cuối mà chẳng tìm được chương trình nào hấp dẫn.



      Tiếng nước ào ào xối trong nhà tắm vô tình thu hút ánh mắt . Cách lớp kính lờ mờ, bên trong là bóng người bé, gầy gầy, giống như đứa trẻ con chưa trưởng thanh, chỉ là khi bóng người quay nghiêng mới thấy chút đường cong của thiếu nữ.



      Thiệu Minh Trạch thấy cầu của mình sai, dù trước đây họ thế nào, nhưng khi hai người quyết định nắm tay nhau đến cuối con đường nên cố gắng thu hẹp khoảng cách. chậm rãi thu ánh mắt của mình về chương trình Du lịch thám hiểm tivi.



      Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bước ra, mặc áo ngủ, cũng mặc áo phông rộng thùng thình và quần soóc giống như Thiệu Minh Trạch. Lúc này nhìn càng giống đứa trẻ. dùng khăn lau tóc tình cờ liếc thấy nhìn mình, liền hỏi:



      - Sao thế?



      Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi, hỏi:



      - Em được mét sáu chứ?



      Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng quên mất cả nỗi lo lắng trong lòng, tức giận cầm chiếc khăn ném vào người .



      Thiệu Minh Trạch mỉm cười đón lấy chiếc khăn, dùng tay vỗ xuống bên cạnh ra hiệu cho ngồi xuống, sau đó vừa lau đầu cho vừa mỉm cười, khẽ :



      - Thực ra nếu chân đất cũng chưa nổi mét bảy lăm. Nhưng khi người khác hỏi, đều mình cao mét bảy sáu. Vóc dáng cao tự hào hơn cũng là điều rất bình thường mà.



      Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn gì, chỉ “hứ” tiếng bất mãn.



      Tóc dài lắm, chỉ lau lát gần khô. đưa khăn cho , hỏi:



      - Em muốn chuyện gì nào?



      Nhiễm Nhiễm lòng đầy tâm , nhất thời biết bắt đầu như thế nào. ngồi sâu vào trong sofa, gác hai chân lên bàn, nhún vai khẽ :



      - Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện.



      Thiệu Minh Trạch cầm chai nước bàn lên nhấp hớp, khẽ :



      - Vậy em cứ từ từ từng chuyện .



      Nhiễm Nhiễm hơi chau này, :



      - Bố em rất cố chấp, chịu nghe em khuyên gì cả.



      Thiệu Minh Trạch gật đầu:



      - Ừ. Đúng như dự liệu của . Còn chuyện gì nữa?



      - Em có chút thất vọng về bản thân. – Nhiễm Nhiễm lại , tựa hẳn đầu về phía sau, ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà. – Trước đây, em rất ham học, thành tích học tập cũng tồi. Sau khi làm, ngoài chuyện quan hệ giao tiếp trong cơ quan khiến em hơi đau đầu chút trong công việc chẳng hề có khó khăn gì với em. Thế là em luôn nghĩ mình là người thông minh. Nhưng bây giờ em mới phát , mình cực kỳ ngốc nghếch. ràng là em rất cố gắng nhưng vẫn thể theo kịp người khác.



      - Haizzz! – Thiệu Minh Trạch bỗng chạm vào tay . Ánh mắt liếc nhìn chai nước khoáng cạn. – Em tạm thời dừng lại chút lấy bia . Muốn tán chuyện thứ đó hợp hơn, uống xong còn có thể mượn cớ uống bia làm loạn tí chút.



      Cảm xúc của Nhiễm Nhiễm trầm lắng bỗng nghe như vậy tinh thần trở nên phấn chấn hơn. chẳng thèm nghĩ ngợi, giơ tay đấm cho quả rồi mắng:



      - Làm loạn cái đầu ấy! muốn uống tự mà lấy.



      Thiệu Minh Trạch mỉm cười lơ đãng. đứng dậy tới tủ lạnh lấy bia rồi quay lại đưa cho lon:



      - Chuyện đó của em là gì cả. Công ty mới, công việc mới, dù là ai cũng cần có thời gian thích ứng. Qua thời gian này có gì đâu. Nào, chuyện tiếp theo!



      ràng là chuyện ấy khiến rất sầu não, thế mà lại bị như vậy. Nhiễm Nhiễm nhịn được lườm cái, thản nhiên đáp:



      - Hết rồi. có chuyện tiếp theo.



      Thiệu Minh Trạch nhướng mày, hết sức trịnh trọng hỏi :



      - Ồ? chút chuyện như vậy thôi sao? Mục đích em giữ lại có chỉ là để chuyện thôi đấy?



      Nhiễm Nhiễm bị chọc cho tức quá, hung tợn :



      - Tất nhiên là phải để chuyện rồi. Em định giữ lại hiếp rồi giết, giết rồi lại hiếp, hiếp rồi lại giết, giết giết hiếp hiếp trăm lần. Thế nào? Hài lòng với câu trả lời này rồi chứ?



      Thiệu Minh Trạch cười, đưa tay vuốt mái tóc vẫn rối bời của , mỉm cười khẽ :



      - Như thế này tốt.



      Nhiễm Nhiễm sững người, lấy tay bưng trán rồi ngửa ra sofa, đau khổ ca thán:



      - Thiệu Minh Trạch, em bị đánh bại hoàn toàn rồi.



      mỉm cười, gì, quay người xem tivi, nhấp ngụm bia.



      Nhiễm Nhiễm im lặng lúc, than thở cách đầu cuối.



      - Loại người các đáng sợ! Có thể dễ dàng thao túng được tư duy và cảm xúc của người khác.



      - Còn có ai nữa? – Thiệu Minh Trạch hỏi.



      - Hả?



      Thiệu Minh Trạch quay lại nhìn :



      - Trong loại người bọn còn có ai nữa?



      Còn kẻ tên Trần Lạc, cũng là cao thủ trong việc thao túng cảm xúc của người khác, luôn có khả năng thình lình dẫn bạn theo phương hướng mà ta định trước. Nhưng muốn cho Thiệu Minh Trạch biết điều này. Thế là ngoác miệng cười, gian xảo :



      - Chẳng có ai cả, chỉ là cách phiếm chỉ thôi. Chẳng lẽ em lại toạc ra những câu đại loại như là “ đáng sợ” à? Như vậy châm chọc nhau quá!



      Thiệu Minh Trạch nghe, chỉ mỉm cười, chẳng hề bận tâm những lời .



      Nhiễm Nhiễm ngồi dậy, cũng bật bia ra nhâm nhi. Thiệu Minh Trạch ngồi cách chưa đến gang tay. chăm chú theo dõi chương trình tivi. Hai người đều gì, trong phòng khách chỉ có tiếng người dẫn chương trình nam truyền hình. ta tiếng , tốc độ khá nhanh, hình như giới thiệu phong cảnh nơi nào đó.



      Nhiễm Nhiễm nghe tiếng tốt lắm, chỉ có thể nghe được vài từ đơn trong câu, ngay cả đại ý câu đó là gì cũng hiểu lắm. thử nghe vài câu rồi bỏ cuộc. Thế là chỉ còn biết xem hình ảnh ngừng thay đổi màn hình. biết từ bao giờ, cơn buồn ngủ vốn tiêu tan lại quay trở lại. Đầu óc bắt đầu lơ mơ, dần dần chẳng còn thấy hình ảnh tivi nữa.



      Trước khi chìm vào giấc ngủ, bỗng có suy nghĩ mơ màng: Thực ra, mình có thể với Thiệu Minh Trạch nhiều chuyện hơn nữa. Chuyện bà Bành Tinh sỉ nhục mình, chuyện Mục Thanh rời , chuyện hằng ngày mình phải vất vả thế nào, nhưng biết tại sao bản thân lại…

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 8.2:


      Khi Nhiễm Nhiễm thức dậy, nằm giường, sắc trời bên ngoài sáng . nằm giữa giường, bên cạnh chẳng hề có vết tích của Thiệu Minh Trạch. lồm cồm bò dậy, nhoài người nhìn ra sofa, cũng bóng người. Nếu phải bàn còn vứt mấy lon bia người ta tưởng chừng đêm qua hề vào nhà vậy.



      Chiếc đồng hồ báo thức đầu giường vẫn hoan hỷ đổ chuông đúng giờ định, nhưng nó kêu chưa được năm phút tắt lịm. Nhiễm Nhiễm giơ tay ra tóm lấy, nhét nó xuống dưới gối theo thói quen. Dép trong nhà có dưới chân giường, mà ở dưới chân sofa. Đồng thời, còn thấy mảnh giấy Thiệu Minh Trạch để lại bàn: “Nếu em cho phép để ở đây mấy bộ đồ, nghĩ ngoài việc chuyện, uống bia, còn có thể làm nhiều chuyện khác hơn đấy.”



      Nhiễm Nhiễm nhịn được phì cười, nghĩ Thiệu Minh Trạch đúng là người đàn ông tốt. Nếu có thể tiện tay quét dọn căn phòng này càng hoàn mỹ.



      Vì là mùa hè nên tuy trời sáng nhưng vẫn chưa muộn lắm. Hơn nữa, vì tâm trạng tồi nên thong thả chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho mình. Ăn xong, mới lái xe đến công ty.



      Trần Lạc đến sớm hơn . ta ngồi xử lý mớ email máy tính, thấy bước vào, ta chỉ chào câu rồi :



      - Mười giờ có buổi gặp mặt với bên dự thầu thứ ba. chuẩn bị chút , cũng tham gia đấy.



      Ông Hạ Hồng Viễn đánh giá rất cao dự án khu vực ngoại ô phía nam này nên đặc biệt mời công ty tư vấn bất động sản từ bên ngoài về để tham khảo ý kiến. Nhiễm Nhiễm sớm biết điều này nên cũng nghĩ ngợi gì nhiều, buột miệng hỏi:



      - Có cần cung cấp tư liệu về dự án ngoại ô phía nam cho đối phương ?



      - cứ chuẩn bị chút .



      - Được rồi. – vui vẻ đáp và bắt đầu chuẩn bị những tài liệu mà lúc gặp mặt, đối phương có thể cần đến.



      Trần Lạc dừng lại, im lặng nhìn hồi lâu, bỗng :



      - Nhiễm Nhiễm, thường đem tâm trạng cá nhân vào trong công việc hả?



      Nhiễm Nhiễm sững người, ngẩng đầu lên nhìn ta:



      - gì cơ?



      - Hôm qua, tâm trạng rất tệ, làm việc mà như người mất hồn, lại còn muốn trốn việc giữa giờ làm. Nhưng hôm nay tâm trạng ràng là khá hơn nhiều, thái độ làm việc cũng rất tích cực.



      Nhiễm Nhiễm chột dạ xoa xoa mặt mình, hỏi ta:



      - Thế sao?



      Trần Lạc gì, chỉ chậm rãi gật đầu.



      Nhiễm Nhiễm có chút xấu hổ, phản bác:



      - Đâu có. Là nhìn nhầm đó thôi. Hai hôm nay, tâm trạng của tôi đều rất tốt. Hơn nữa, hôm nay tôi vừa mới đến văn phòng, vậy mà có thể nhận ra là tôi làm việc tích cực sao? Chưa biết chừng đến chiều tôi trốn làm đấy.



      Trần Lạc cười nhàng:



      - Cũng có thể là tôi nhìn nhầm. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở , tốt nhất là đừng đem tâm trạng cá nhân vào trong công việc. Như vậy tốt đâu.



      Nhiễm Nhiễm có chút hiểu, tại sao ta lại đặc biệt nhắc nhở điều này nhỉ? Mãi khi tới phòng họp, nhìn thấy Tô Mạch vận trang phục công sở xuất ở vị trí của đối phương mới chợt hiểu ra ám chỉ trong lời của Trần Lạc. quay phắt đầu lại nhìn Trần Lạc, quả nhiên nhận ra nhắc nhở và động viên trong ánh mắt ta.



      Nhắc nhở bình tĩnh, đừng đem tâm trạng cá nhân vào công việc. Nhưng còn an ủi? Nó thể điều gì? ta cũng cảm thấy rất đáng thương sao? Nhưng có gì để người ta phải thương hại cơ chứ? Vì luôn bị đồng nghiệp bưng bít ư? Vì luôn bị che giấu, luôn bị lừa dối, đến khi đối mặt với tình địch trước đây mới biết đó chính là đối tượng hợp tác của mình trong tương lai? Chẳng phải là đáng buồn cười hay sao?



      Hơn nữa, Tô Mạch có thể coi là tình đình trước đây của sao? Đến cả cơ hội gặp riêng Tô Mạch để “giao đấu”, còn chẳng có nữa là. Lâm Hướng An luôn giấu Tô Mạch rất kín ở tận nơi sâu thẳm con tim, chỉ khi chia tay, mới cho biết người mình là Tô Mạch. Đó là hồn, là phách, là tính mạng và là tình của Lâm Hướng An.



      Trong lồng ngực Nhiễm Nhiễm nhét đầy thứ cảm giác mà chẳng thể là gì? Là căm ghét, là cam lòng, hay là nỗi tức giận và ấm ức vì bị người ta lừa dối?



      Trần Lạc vẫn nhìn , ánh mắt nhắc nhở hãy tập trung hơn.



      Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười, muốn cho Trần Lạc biết rằng ta cần phải lo. Với , Tô Mạch đâu thể coi là tình địch. Với Tô Mạch, Hạ Nhiễm Nhiễm càng chỉ là người qua đường. Nghĩ như vậy, nở nụ cười, đưa tay về phía Tô Mạch:



      - Tô Mạch, chào . Chúng ta lại gặp nhau rồi.



      Tô Mạch trang điểm , mái tóc dài buông thõng phía sau, ràng là người giỏi giang, giàu kinh nghiệm. ấy thấy Nhiễm Nhiễm, dường như cũng hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Tô Mạch mỉm cười, bắt tay Nhiễm Nhiễm:



      - Nhiễm Nhiễm, chào .



      Nhiễm Nhiễm mỉm cười, ngồi xuống cạnh đồng nghiệp.



      Đây là cuộc gặp mặt chính thức lần đầu tiên của hai bên. Mục đích là để hai bên làm quen với nhau chút, thế nên hề quá sâu vào nội dung thực chất, chỉ đơn giản là giới thiệu chút về tình hình dự án. Sau khi buổi họp kết thúc, nhân viên phụ trách tiếp đón sắp xếp cho mọi người cùng ăn trưa. Nhiễm Nhiễm muốn . Nhân lúc mọi người chú ý, quay người trốn về văn phòng.



      Đến tận ba, bốn giờ chiều Trần Lạc mới về, đặt hộp cháo nóng hổi còn bốc hơi nghi ngút lên bàn của Nhiễm Nhiễm, khẽ :



      - Ăn chút .



      Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn, bình tĩnh :



      - Trần Lạc, chúng ta chuyện lát nhé.



      Trần Lạc gật đầu, quay về chỗ ngồi của mình:



      - .



      Nhiễm Nhiễm đẩy hộp cháo trước mặt sang bên, các ngón tay đan chéo nhau đặt bàn, thái độ nghiêm túc như người đàm phán:



      - Tôi vừa kiểm tra tư liệu về tình hình Công ty Dịch Mỹ. Đó phải là công ty tư vấn bất động sản tốt nhất trong nước, cũng chưa làm được dự án gì xuất chúng. Hơn nữa, Tô Mạch càng phải là nhà tư vấn có tiếng nhất. Tại sao lại chọn Công ty Dịch Mỹ? Tại sao lại để Tô Mạch phụ trách dự án này? Trần Lạc, tôi cần lời giải thích của .



      Tư thế ngồi của Trần Lạc vô cùng thoải mái, ta nghe Nhiễm Nhiễm xong liền nhếch khóe môi, sau đó trở lại thái độ là Trợ lý Trần ôn hòa và lịch thường ngày, hỏi :



      - Tôi cần giải thích điều gì?



      Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào ta, bình tĩnh :



      - Cần giải thích điều gì, là người hiểu mà.



      Trần Lạc mỉm cười, :



      - Nhiễm Nhiễm, bây giờ có tư cách thẩm vấn tôi. Nếu muốn tôi giải thích, đối tượng cũng phải là . Bây giờ tôi là cấp của .



      - sai. Trong nhóm dự thầu, tôi là cấp dưới của . Nhưng… - Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng: - Trợ lý Trần đừng quên, công ty này là của bố tôi. Tôi là người kế thừa tương lai của công ty, tôi có quyền hỏi nhân viên của công ty có mưu đồ gì riêng ?



      Nụ cười nơi khóe môi Trần Lạc hơi cứng lại, ta nhìn , hỏi:



      - nghi ngờ tôi có mưu đồ gì ư?



      - phải sao? Vậy tại sao lại chọn Dịch Mỹ? Tại sao lại chọn Tô Mạch? Nếu tôi nhớ nhầm, Tô Mạch là “đàn em” hồi đại học của , quan hệ hai người rất tốt. Nếu phải chiếu cố cho đàn em của mình mà ký hợp đồng này, vậy xin hãy cho tôi giải thích hợp lý. Tại sao chúng ta phải chọn họ để hợp tác?



      Trần Lạc hề trả lời, ta im lặng nhìn rất lâu rồi mới từ từ nhìn xuống:



      - Nhiễm Nhiễm, nghĩ thế nào?



      Thái độ này, câu hỏi này ràng là ta có ý thỏa hiệp. Nhiễm Nhiễm thầm thở phào nhưng ngoài mặt vẫn dám để lộ, đanh thép :



      - Rất đơn giản! Muốn thay Dịch Mỹ, muốn thay Tô Mạch.



      Trần Lạc im lặng rất lâu, chỉ lặng lẽ nhìn Nhiễm Nhiễm. Khi sắp ra “đòn đánh tơi bời” ta bỗng mỉm cười, hỏi:



      - Nhiễm Nhiễm, ghét Tô Mạch lắm phải ?



      Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt ta, thẳng thắn thừa nhận:



      - Đúng vậy. Tôi ghét ta.



      Trần Lạc khẽ hỏi:



      - Nhưng ghét ấy vì điều gì? Vì Lâm Hướng An ấy ư? Nhưng điều này có liên quan gì đến Tô Mạch chứ? Người hại là Lâm Hướng An, chứ phải Tô Mạch. ấy chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với . Nhiễm Nhiễm, đừng tức giận, cũng đừng đem cảm xúc cá nhân vào công việc.



      ta vạch trần nỗi lòng của ra như vậy. Mỗi câu đều nhằm vào nỗi đau thầm kín của . Nhiễm Nhiễm cố sức bặm môi, hằm hằm nhìn ta, kìm được mà mắt hoe đỏ, thể là vì giận dữ hay do ấm ức.



      Trần Lạc kìm được thở dài:



      - Nhiễm Nhiễm, đừng như vậy.



      - Tôi như vậy đấy. – Nhiễm Nhiễm hậm hực : - Từ trước đến nay, tôi là như vậy đấy. Tôi nhắc lại lần nữa, hoặc là thay Dịch Mỹ, hoặc là thay Tô Mạch. Cho dù ấy có làm gì có lỗi với tôi hay , cho dù ấy có vô tội chăng nữa, tôi cũng muốn gặp ấy, muốn làm việc cùng ấy. Đừng bắt tôi phải công tư phân minh. Tôi làm được đâu.



      - Mong lý lẽ chút. – Trần Lạc .



      Lửa giận của Nhiễm Nhiễm càng bốc cao:



      - Tôi lý lẽ đấy. Bây giờ tôi có quyền có thế, tôi muốn làm những gì mình muốn.



      Trần Lạc nhìn , khẽ lắc đầu:



      - Điều này được đâu. nên bình tĩnh chút.



      - Vậy được. thế tôi gặp bố, bảo ông xem lại trợ lý mà ông tín nhiệm mưu đồ cá nhân như thế nào, đem dự án quan trọng như vậy giao cho “đàn em” chẳng hề có chút kinh nghiệm gì làm như thế nào.



      - Nhiễm Nhiễm! – Trần Lạc gọi .



      đứng bên cửa, quay người lại nhìn, chờ đợi lựa chọn cuối cùng của ta.



      ta nhếch khóe môi, nở nụ cười bình tĩnh như thường ngày, mãi sau mới lên tiếng:



      - Tổng giám đốc Hạ biết chuyện này rồi. Tuy tôi đề nghị hợp tác với Dịch Mỹ, nhưng người quyết định cuối cùng là Tổng giám đốc Hạ. – đến đây, Trần Lạc ngừng lại, nhếch khóe môi, để lộ vẻ mỉa mai: - Chắc rất hiểu bố mình. Ông là thương nhân đặt lợi nhuận lên hàng đầu. Nếu nhận ra cái lợi, sao ông ấy có thể ký hợp đồng với Dịch Mỹ chứ?



      nhìn ta vẻ hiểu:



      - Có lợi gì chứ?



      Trần Lạc ngẩng lên nhìn , thanh thấp trầm và mệt mỏi:



      - Còn nhớ chuyện lần trước tôi nhắc nhở ? Tổng giám đốc Hạ vì dự án vùng ngoại ô phía nam này mà có ý muốn tìm Lâm Hướng An.



      Toàn thân Nhiễm Nhiễm lập tức cứng đờ, đến cả động tác gật đầu đơn giản cũng làm nổi. Cố gắng lắm, cuối cùng cũng cất tiếng:



      - Tôi còn nhớ. Nhưng sau đó ông hề nhắc chuyện này với tôi nữa.



      Trần Lạc gì, chỉ lặng lẽ nhìn thương cảm.



      Nhiễm Nhiễm ngốc, lập tức hiểu điều ta định . Chính là vì có Tô Mạch nên ông Hạ Hồng Viễn mới nhắc chuyện này với . Rất ràng, đối với Lâm Hướng An mà , bạn bây giờ là Tô Mạch tất nhiên quan trọng hơn – bạn cũ – của ta rất nhiều.



      - Bố của Tô Mạch và bố của Lâm Hướng An là bạn chiến đấu, quan hệ hai gia đình rất thân thiết. Bố mẹ Lâm Hướng An cũng rất quý Tô Mạch. Thông qua ấy, chúng ta có thể trực tiếp tiếp cận Cục trưởng Lâm.



      Nhiễm Nhiễm tưởng ông Hạ Hồng Viễn nhắc chuyện này nữa vì sợ ảnh hưởng đến quan hệ thông gia với nhà họ Thiệu; tưởng cuối cùng ông nể mặt đứa con như … Hóa ra, tất cả những gì tưởng đều chỉ là suy nghĩ của riêng mà thôi. Giống như tại, cứ tưởng là mình tức giận nhưng lồng ngực lại hoàn toàn trống rỗng.



      Trần Lạc thở dài, khẽ :



      - Nhiễm Nhiễm, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để Tổng giám đốc Hạ đề nghị làm việc đó nữa.



      Giọng Trần Lạc chìm hẳn trong im lặng, như thể nghe được cả tiếng sợ hãi trong lòng Nhiễm Nhiễm. có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, từ trong ánh mắt ta, vẫn nhận ra thứ tình cảm khiến sợ hãi, và khó xử. đứng đó lúc như ngây dại, mãi sau mới khẽ lên tiếng:



      - Cảm ơn . – Sau đó, cúi đầu, chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình.



      Trần Lạc nhìn Nhiễm Nhiễm bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, ta lời nào, đứng dậy bước đến trước bàn làm việc của , đẩy hộp cháo hơi nguội tới trước mặt , :



      - Ăn chút . Dạ dày tốt, đừng để bị đói.



      Nhiễm Nhiễm ngẩng lên, mỉm cười với ta:



      - Trần Lạc, tôi có thể xin nghỉ phép vài ngày được ?



      Trần Lạc nhếch khóe môi, :



      - Nhiễm Nhiễm, hôm nay tôi cho nghỉ nửa ngày nhưng tôi duyệt cho nghỉ phép đâu.



      Nhiễm Nhiễm rất mệt, chẳng muốn thêm dù chỉ câu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Thế là gật đầu thỏa hiệp:



      - Cũng tốt. Vậy nửa ngày. – xong, xách túi, loạng choạng rời khỏi phòng làm việc.



      Khi xuống dưới lầu, mới phát mình quên mang theo chìa khóa xe. chẳng muốn quay lại lấy nên thẳng sang đường vẫy taxi. Tài xế hỏi đâu, vẫn ngây người, đầu óc trống rỗng, chẳng thể ra nổi địa điểm.



      Tài xế lặp lại câu hỏi vừa nãy:



      - , đâu đây?



      Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi ngây người, trong đầu chỉ xoay quanh câu hỏi, tại sao lại muốn trốn chạy? có làm sai điều gì đâu? Tại sao lại muốn trốn chạy? gặp Lâm Hướng An là muốn trốn chạy, gặp Tô Mạch là muốn trốn chạy, bây giờ đối diện với Trần Lạc cũng muốn trốn chạy. Vì sao chứ? Rốt cuộc làm sai điều gì? Vì sao người hoang mang trốn chạy luôn là ?



      Mãi thấy Nhiễm Nhiễm trả lời, tài xế taxi quay đầu nhìn với ánh mắt rất cổ quái, cất tiếng nhắc nhở:



      - ơi!



      Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bừng tỉnh, cắn răng, ngẩng đầu lên câu “Tôi xin lỗi” với tài xế rồi quay người xuống xe.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 8.3:

      Trần Lạc có chút hơi ngạc nhiên khi thấy quay lại, hỏi:



      - Sao lại quay về thế?



      Dường như chuyện lúc trước đây chưa từng xảy ra, Nhiễm Nhiễm khẽ nhướng mày:



      - Tôi bỗng nghĩ thông mọi chuyện nên quay lại.



      Trần Lạc nhìn sắc mặt rất kỹ, thấy thể thăm dò được gì, bởi thế chỉ có thể :



      - Vậy chăm chỉ làm việc .



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, chuyên tâm vào công việc.



      Lúc này, Trần Lạc bỗng nhiên phát , Nhiễm Nhiễm khá thông minh, có nhận thức, cũng ham phấn đấu. Tuy là người có kinh nghiệm ít nhất trong nhóm nhưng lại hề làm vướng chân mọi người.



      Điều khiến Trần Lạc càng thể ngờ được, chính là quan hệ giữa và Tô Mạch.



      ta biết Nhiễm Nhiễm ghét Tô Mạch, nhưng ngoài mặt luôn nở nụ cười, cố gắng làm tốt công việc của mình. Đối với , dường như Tô Mạch chỉ đơn thuần là người bạn hợp tác. Khi chuyên tâm hợp tác với Tô Mạch trong công việc cũng từng bước thể năng lực của bản thân. Bất luận là phân tích về giá trị hay là vị trí thị trường của dự án, với các phương án mà Dịch Mỹ đưa ra, đều có thể đưa ra kiến giải độc đáo và nhắm vào những vấn đề mấu chốt.



      biết từ lúc nào, dần thoát khỏi vai trò là nhân viên hành chính bình thường và trở thành thành viên quan trọng của dự án. Mọi người dường như đều quên mất là “tiểu thư” được cử đến thực tập, mà coi thành viên chính thức trong nhóm. Tiếng của càng lúc càng có ảnh hưởng đến nhóm.



      Tô Mạch đúng là người xuất sắc nhưng biểu của Nhiễm Nhiễm cũng thua kém gì. ấy và Nhiễm Nhiễm giống như hai bông hồng nở rộ trong dự án này, cùng cạnh tranh công bằng, mỗi người đều có ưu điểm riêng.



      Thái độ đúng mực của , bình tĩnh, kiềm chế của , thông minh nhanh nhạy của … tất cả đều khiến Trần Lạc phải nhìn bằng con mắt khác. ta cảm nhận sâu sắc rằng, Hạ Nhiễm Nhiễm trưởng thành nhanh như bay, đồng thời, việc ỷ lại vào ta cũng nhanh chóng biến mất.



      Trần Lạc vô cùng sửng sốt khi nhận thức được điều này và có chút buồn bã.



      Đầu tháng Chín, Dịch Mỹ hoàn thành kế hoạch dự thầu trước thời hạn. Các nội dung như nghiên cứu dự án, điều tra thị trường, phân tích đánh giá, dự toán đầu tư… đều cực kỳ xuất sắc. Phương án thiết kế trong đó vô cùng hợp với dự định của ông Hạ Hồng Viễn. Công việc kết thúc, ông Hạ Hồng Viễn nhiệt tình bắt tay Tô Mạch khen ngợi:



      - Dự án làm rất tốt. trẻ, rất tài năng, rất có tiền đồ.



      Tô Mạch mỉm cười khiêm tốn:



      - Đây là thành quả nỗ lực của cả hai bên. Tôi phải cảm ơn Tổng giám đốc Hạ cho tôi cơ hội này. Hy vọng sau này, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.



      - Đương nhiên, đương nhiên. Chỉ cần chúng tôi có thể giành được dự án này, sau này tiếp tục hợp tác chứ. – Ông Hạ Hồng Viễn cười ha ha, quay đầu lại dặn Trần Lạc: - Cậu sắp xếp chút nhé. Mọi người vất vả nhiều rồi. Hãy để mọi người được nghỉ ngơi thoải mái. Hôm nay, chúng ta chúc mừng đơn giản, đợi khi nào giành được dự án tổ chức tiệc ăn mừng.



      Trần Lạc vâng lời sắp xếp. Khi qua chỗ Nhiễm Nhiễm, ta khẽ hỏi:



      - ?



      - chứ. Boss lớn ra lệnh, tất nhiên là phải rồi. – Nhiễm Nhiễm vừa sắp xếp lại tài liệu trong buổi họp vừa cười khì khì, : - Vất vả khổ sở bao nhiêu ngày nay, cuối cùng cũng sút được cú vào khung thành, tại sao lại chứ?



      Trần Lạc khẽ cong khóe môi, quay lại cử người đặt nhà hàng.



      Tuy nhiên ông Hạ Hồng Viễn là chúc mừng đơn giản nhưng Trần Lạc biết ông Hạ Hồng Viễn là người rất giữ thể diện, nên ta vẫn sai người đặt phòng tiệc ở nhà hàng. Để tỏ lòng coi trọng đối tác, ông Hạ Hồng Viễn đích thân đến đó chuyến. Có điều, buổi tối còn bận bữa cơm khách quan trọng nên ông chỉ uống chút mở màn rồi luôn, để Trần Lạc thay vị trí của mình.



      Ông Hạ Hồng Viễn vừa , khí buổi tiệc lập tức trở nên náo nhiệt hơn nhiều.



      Người của Dịch Mỹ thấy Trần Lạc trẻ tuổi, tính khí lại ôn hòa, nên ùn ùn kéo đến chúc rượu. Người bên Hồng Viễn đương nhiên phải ra giúp đỡ. Cứ thế ly qua ly lại, hai bên dần hòa thành .



      Nhiễm Nhiễm dạ dày tốt nên được uống rượu, nhưng ở đây làm sao tránh khỏi có người đến mời rượu . Sau vài lần từ chối, giải thích cũng phát phiền, thế là nhân lúc mọi người chú ý lẻn ra ngoài, trốn ra góc hành lang ngồi nghỉ. lát sau, chiếc ghế ngồi lại có thêm người nữa. quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tô Mạch.



      Tô Mạch uống chút rượu, khuôn mặt trắng ngần hơi ửng đỏ. ấy mỉm cười :



      - Nhiễm Nhiễm, sao lại ra đây?



      Nhiễm Nhiễm trả lời, chỉ khẽ mỉm cười như thể nghe thấy lời Tô Mạch . cúi đầu, tiếp tục lật xem cuốn tạp chí mà nhà hàng đưa cho.



      từng hỏi Thiệu Minh Trạch, làm sao mới có thể làm việc chung với người mà ưa? Khi đó, Thiệu Minh Trạch suy nghĩ rồi trả lời:



      - Vậy chỉ có thể là làm việc, cư xử lịch và giữ khoảng cách, để bất cứ tình cảm cá nhân nào ảnh hưởng đến công việc. Đồng thời, cũng đừng để đối phương có cơ hội tiếp cận.



      ghi nhớ và định khăng khăng làm theo như vậy.



      Thấy thái độ của Nhiễm Nhiễm, sắc mặt Tô Mạch lộ vẻ bối rối nhưng ấy bỏ mà vẫn im lặng ngồi bên Nhiễm Nhiễm rất lâu, bỗng :



      - Thực ra Hướng An luôn tìm .



      Nhiễm Nhiễm vẫn đáp. Tô Mạch ngừng lại rồi như cho chính mình nghe:



      - Từ sau lần gặp lại , ấy luôn tìm . Trần chịu cho số điện thoại hay địa chỉ của . Hướng An chạy đến công ty tìm nhưng lễ tân đều công ty có ai tên là Nhiễm Nhiễm.



      Khi đó, Nhiễm Nhiễm còn chưa đến công ty của ông Hạ Hồng Viễn làm việc, tất nhiên là lễ tân hề biết . Nhiễm Nhiễm thể nổi là mình vui hay buồn, nhưng những lời Tô Mạch khiến cảm thấy khó chịu vô cùng.



      Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn Tô Mạch, ngắt lời:



      - Tô Mạch, tuy trong công việc, chúng ta hợp tác có thể coi là khá tốt. Nhưng tôi nghĩ chắc có thể nhận ra, thực tôi hề ưa . – vẫn mỉm cười lịch , nhưng lời hề khách sáo. – Thế nên, nếu phải là chuyện công việc, mong hãy tránh xa tôi chút, được ?



      Thời gian vừa qua, hai người tiếp xúc với nhau khá nhiều trong công việc, thái độ của Nhiễm Nhiễm rất tốt nên Tô Mạch mới nghĩ rằng Nhiễm Nhiễm là vui vẻ, phóng khoáng. Vậy nên lúc này, ấy mới đến để chuyện Lâm Hướng An với . Nhưng ngờ, những lời Nhiễm Nhiễm lạnh lùng. Tô Mạch vừa kinh ngạc vừa lúng túng, nhất thời thốt nên lời.



      Điều này khiến Nhiễm Nhiễm có cảm giác hả hê diễn tả được. bình tĩnh nhìn Tô Mạch, đợi ấy giận dữ bỏ . Ai ngờ, dù xấu hổ như vậy, Tô Mạch vẫn ngồi đó.



      Nhiễm Nhiễm hơi bất ngờ.



      Tô Mạch như cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân. ấy hít thở sâu mấy cái, trong giọng giấu nổi chút ngại ngần:



      - Nhiễm Nhiễm, thực ra tôi và Hướng An hề ở bên nhau. Chúng tôi chỉ là bạn thân. Năm đó…



      Nhiễm Nhiễm chẳng có hứng nghe những lời sau đó của Tô Mạch. mỉm cười với ấy rồi đứng dậy rời khỏi hành lang. Quay lại bàn rượu, buổi tiệc gần kết thúc. Vừa ngồi xuống, chị Lý bên cạnh huých vào , khẽ hỏi:



      - Lát nữa họ còn muốn hát đấy. Em có ?



      Nhiễm Nhiễm mỉm cười lắc đầu:



      - Em đâu!



      - Thế tốt quá! – Chị đó cực kỳ hài lòng, ngầm ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm nhìn sang phía đối diện: - Em xem, Tiểu Trần bị họ chuốc cho thành ra như vậy. Cậu ta chưa ăn uống được gì, lát nữa lại bị họ kéo đến quán karaoke chuốc rượu tiếp, làm sao mà chịu nổi chứ. Lát nữa, chị lấy cớ có con phải về sớm. Em lái xe đưa chị về, sau đó chúng ta nhân cơ hội đưa Tiểu Trần về cùng. Nếu e là cậu ấy chịu nổi đâu.



      Nhiễm Nhiễm nghe xong, ngước mắt nhìn Trần Lạc phía đối diện. Vừa nhìn sang, đúng lúc ta cũng nhìn về phía . Tuy khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười dịu dàng như thường ngày nhưng ánh mắt có phần mơ màng, còn vẻ nhã nhặn nữa. Quả nhiên là bộ dạng của người say.



      Chị Lý còn khẽ :



      - Em làm việc này là hợp lý nhất. Nếu là người khác, họ chưa chắc đồng ý.



      Chị này có lòng giúp đỡ người khác nhiệt tình như vậy, nhưng Trần Lạc là người phụ trách bên Hồng Viễn, trừ phi ta say đến mức bất tỉnh nhân , nếu thể dễ dàng kéo ta thoát khỏi đây được. Nhiễm Nhiễm chỉ mỉm cười, .



      Lát sau, Tô Mạch từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Có người bắt đầu hô hào đến quán karaoke hát. Lời đề nghị này liền được nhiều người tán đồng. Mọi người uống đến mức ngà ngà say hứng khởi lên ngay, lập tức chuẩn bị đổi trận địa tiếp tục “chiến đấu”. ngờ lúc này Trần Lạc say đến mức còn tỉnh táo được nữa, phải cần đến hai người mới có thể xốc ta đứng dậy.



      Chị Lý kéo Nhiễm Nhiễm, lập tức hành động theo kế hoạch. Cuối cùng, đúng là chị cướp Trần Lạc ra khỏi tay mọi người rồi đẩy vào xe của Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm nhìn Trần Lạc ngồi sau xe mình, quay đầu hỏi chị Lý lúc này vừa lên xe:



      - Chị ơi, chị biết Trần Lạc sống ở đâu ?



      Chị Lý ngẫm nghĩ :



      - Đại khái là biết. Chúng ta cứ trước, gần đến nơi hỏi cậu ta sau.



      Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: Lần này phiền phức rồi. Ngộ nhỡ hỏi được địa chỉ, chị xem, phải đưa con sâu rượu này về nhà chị hay nhà tôi đây? Nhưng chuyện đến nước này, thể bỏ mặc Trần Lạc ở ngoài đường được, đành phải nổ máy lái xe theo hướng mà chị Lý bảo thôi.



      Xe được nửa đường, Trần Lạc ngồi phía sau tỉnh lại. Chí Lý nghe thấy tiếng động liền quay người nhìn và thốt lên kinh ngạc:



      - Tiểu Trần, cậu tỉnh rồi à? Sao rồi? Khó chịu lắm ? Mấy người bên Dịch Mỹ quá quắt. Học đâu cái thói chuốc rượu người ta thế chứ?



      Trần Lạc trả lời câu hỏi của chị Lý mà cố ngồi thẳng dậy, dùng tay day huyệt thái dương, hỏi Nhiễm Nhiễm:



      - Đây là đâu?



      - Đưa về nhà. – Nhiễm Nhiễm trả lời.



      Chị Lý cũng hỏi:



      - Tiểu Trần, cậu sống ở đâu?



      Đầu óc Trần Lạc dần tỉnh táo, nghe vậy, ta với Nhiễm Nhiễm:



      - cần đưa tôi về trước đâu. Cứ đưa chị Lý về trước . Chị ấy còn có con .



      Chị Lý vẫn khách sáo nhưng Trần Lạc khá kiên quyết, lại :



      - Tôi sao. Lát nữa cũng cần Nhiễm Nhiễm đưa về. Tôi đưa ấy về nhà rồi tự lái xe về cũng được. Buổi tối, con lái xe mình an toàn đâu.



      ta như vậy, chị Lý cũng chẳng biết gì. Thế là hai người đưa chị ấy về nhà trước. Nhiễm Nhiễm lái xe đến trước tòa nhà chị Lý ở. Trần Lạc xuống xe đưa chị Lý tới tận cổng nhà. biết hai người với nhau mấy câu gì nữa, chỉ thấy Trần Lạc mỉm cười, chị Lý cũng cười, xua tay liên hồi.



      Hình như Trần Lạc cảm ơn chị Lý?



      Nhiễm Nhiễm lấy làm lạ Trần Lạc quay người bước tới, mở cánh cửa bên ghế phụ rồi ngồi vào xe. Động tác của ta rất nhanh nhẹn. Trừ việc người vẫn còn hơi rượu ra dáng vẻ ta chẳng có chút nào của kẻ say nữa. Nhiễm Nhiễm cười :



      - tỉnh rượu nhanh đấy!



      Trần Lạc hơi sững người, sau đó mỉm cười, :



      - thôi. Tôi đưa về.



      Nhiễm Nhiễm biết tính của Trần Lạc nên cũng chẳng khách sáo, xoay vô lăng vòng đầu xe về hướng nhà mình. được đoạn, nhìn lơ đãng, hỏi ta: - Có khát ? – Sau đó, đợi Trần Lạc trả lời, từ từ táp xe vào lề đường, : - uống nhiều rượu như vậy chắc là khát lắm. Trong cốp xe tôi có nước. đợi chút để tôi lấy hai chai.



      xong liền xuống xe lấy nước cho Trần Lạc. Trần Lạc mỉm cười, mở cửa bước xuống:



      - Để tôi lấy cho.



      nhắc:



      - Nước ở trong cùng. lật đồ lên chút.



      Trần Lạc “ừ” tiếng rồi mở cốp xe. Đồ bên trong rất nhiều, bừa bãi cả ra. Ngoại trừ chiếc hộp đặt ngay ngắn bên ngoài, còn cả mấy bộ đồ. Dưới ánh đèn đường, Trần Lạc có thể nhìn đó là đồ nam. Mấy bộ đồ ấy đều là hàng hiệu, có cả nội y. ta hơi sững người, lòng bỗng có cảm giác buồn man mác.



      Nhiễm Nhiễm ở trong xe gọi:



      - Có tìm thấy ?



      Cuối cùng Trần Lạc cũng lấy được chai nước ra, rồi quay lại xe, im lặng rất lâu. Nhiễm Nhiễm nhìn ta có vẻ khó hiểu, hỏi:



      - Sao thế? đau đầu à?



      Trần Lạc lắc đầu, nhắm mắt tựa vào ghế, gì. lát sau, ta bỗng hỏi:



      - và Thiệu Minh Trạch sống cùng nhau à?



      Trái tim Nhiễm Nhiễm thắt lại, vô thức nắm chặt vô lăng nhưng miệng vẫn thản nhiên :



      - Vâng. Chúng tôi định sống thử trước khi cưới thời gian. Ngộ nhỡ cuộc sống có mâu thuẫn gì thể điều chỉnh có thể phát và giải quyết sớm.



      Trần Lạc im lặng rất lâu.



      Nhiễm Nhiễm hiểu tâm tư của Trần Lạc, nhất thời cũng dám , chỉ lặng lẽ lái xe. Tới cổng khu chung cư Nhiễm Nhiễm sống, dừng xe, với ta:



      - Tôi đến nơi rồi. cần đưa tôi vào đâu. mau vẫy xe về nghỉ sớm .



      Trần Lạc xuống xe, yên lặng ngồi đó lát, bỗng thấp giọng nhưng rất ràng:



      - Nhiễm Nhiễm, luôn muốn làm mọi chuyện cho ràng. Thực ra cần thiết đâu.



      Nhiễm Nhiễm sững người, biết nên gì.



      sai, cố ý như vậy đấy. Trong xe có nước, nhưng vẫn bảo Trần Lạc tìm ở cốp xe. Chẳng phải là để ta trông thấy cất giữ quần áo của Thiệu Minh Trạch sao? Nếu như trước đây, Nhiễm Nhiễm có thể cho rằng Trần Lạc quan tâm tới bởi là con của Hạ Hồng Viễn. Nhưng ngày hôm đó, khi ta : “Nhiễm Nhiễm, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để Tổng giám đốc Hạ đề nghị làm việc đó nữa”, còn có thể tiếp tục giả vờ ngây ngô được sao?



      Tình cảm giữa nam và nữ, vừa mẫn cảm vừa mơ hồ, biết khi nào thình lình thay đổi hương vị. Nếu bây giờ còn độc thân, hoàn toàn có thể thoải mái tận hưởng phần nhập nhằng trong tình ấy. Nhưng và Thiệu Minh Trạch đính hôn. Nếu có gì thay đổi, sang năm hai người làm đám cưới. Lúc đó, sao có thể bắt đầu mối tình lằng nhằng dứt chứ?



      Trần Lạc vẫn im lặng nhìn , nhưng lòng Nhiễm Nhiễm vừa bối rối vừa hỗn loạn. Cuối cùng, thể chịu nổi ánh mắt của ta nữa, đành quay sang khẽ :



      - xuống xe .



      Trần Lạc mỉm cười, xuống xe, bước đến bên lề đường.



      Nhiễm Nhiễm lại sững sờ trong giây lát rồi mới dứt khoát nhấn ga, lái xe vào khu chung cư. Qua gương chiếu hậu, bóng người phía sau dần, dần, rồi mất hút khỏi tầm mắt . Trong khoảnh khắc, dường như Nhiễm Nhiễm muốn quay đầu lại nhưng kìm nén được, bình tĩnh dừng xe dưới tầng hầm.

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :