1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4: Thử qua lại


      Từ đó về sau, mỗi lần hai người gặp nhau, việc duy nhất có thể làm là ăn cơm. Nhưng khẩu vị của khá kén chọn lại ăn ít. Dù là món ăn gì cũng chỉ ăn vài miếng bảo no. Thế nên, đến cả ăn uống, hai người cũng hợp nhau. Dường như quan hệ giữa hai người thể tìm được điểm chung, rất khó tiến triển.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~

      Cuối tuần, Nhiễm Nhiễm trực tiếp hẹn gặp Thiệu Minh Trạch để thẳng mọi chuyện:



      - Nếu muốn kết hôn trước tiên phải làm mọi chuyện sau hôn nhân . Hãy đưa ra tất cả những cầu và giới hạn để tránh sau này nảy sinh những phiền phức cần thiết. thấy đúng ?



      Thiệu Minh Trạch nhìn , khẽ gật đầu:



      - Rất có lý.



      Nhiễm Nhiễm lại hỏi:



      - Vậy trước hay tôi trước?



      - Ưu tiên phái nữ. – Thiệu Minh Trạch khách sáo .



      cũng chẳng cần khách sáo với , thẳng thắn đưa ra những cầu của mình:



      - Trước khi kết hôn, Thiệu là người như thế nào, có quá khứ như thế nào, tôi đều cần biết, nhưng tôi hy vọng sau khi kết hôn, chung thủy, ít nhất cũng là chung thủy về mặt thể xác. Chúng ta đều là người lớn. Tuy chưa chắc nảy sinh tình cảm sau khi kết hôn, nhưng khó tránh khỏi những tiếp xúc về thể xác. Tôi chấp nhận được chuyện mình chung người đàn ông với phụ nữ khác. Tôi cực kỳ căm ghét điều này.



      Thiệu Minh Trạch nhướng mày nhưng lên tiếng, mà chỉ cúi xuống nhấp hớp cà phê.



      Thấy phản ứng của như vậy, cười mỉa mai, tiếp tục :



      - Nếu Thiệu cảm thấy thể thực được điều kiện này còn có lựa chọn khác, đó là hôn nhân tình dục. Giữa chúng ta cần phải tận hết nghĩa vụ vợ chồng, mà chỉ duy trì quan hệ hôn nhân giấy tờ, hai bên can thiệp vào cuộc sống của nhau. Như vậy, chơi bời bên ngoài thế nào cũng mặc, chỉ cần công khai trước mặt tôi là được. thấy thế nào?



      như vậy, Thiệu Minh Trạch khẽ nhếch mép, cố ý hỏi lại:



      - Vậy chuyện sinh con cái như thế nào? Cho dù là cuộc hôn nhân giấy tờ cũng cần có con cái nối dõi. Giả dụ kết hôn rồi, nếu có những lý do bức thiết muốn phải ly hôn. Vậy nên, vấn đề này cần được giải quyết.



      Nhiễm Nhiễm đáp ngay:



      - Còn có thể dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo. Nếu được, còn có thể làm thụ tinh trong ống nghiệm. Tôi vui vẻ phối hợp. Tuy tôi muốn dùng chung thân xác Thiệu với người khác, nhưng tôi ngại việc sau khi kết hôn sinh đứa trẻ mang gen của . Điều này có thể yên tâm.



      Nghe câu trả lời như vậy, Thiệu Minh Trạch có chút bất ngờ. nhìn hồi lâu mà nhận ra được điểm gì bất thường, đành từ từ chuyển ánh nhìn sang tách cà phê tay rồi lại hỏi:



      - Còn cầu gì khác ?



      suy nghĩ rồi đáp:



      - Thẳng thắn. Nếu chung sống mái nhà, tốt nhất là chúng ta phải thẳng thắn với nhau, đừng để đối phương phải sống những ngày tháng phỏng đoán linh tinh. Tôi nghĩ, cho dù là bạn hợp tác đơn thuần hợp tác thế này cũng khá thoải mái.



      - Tốt lắm! – Thiệu Minh Trạch tán thành: - Nếu cả hai đều nhất trí về chuyện này, vậy chúng ta thử qua lại với nhau ba tháng trước, nếu có vấn đề gì lớn đính hôn. năm sau kết hôn, em thấy thế nào?



      có ý kiến gì, chỉ đứng lên bắt tay tạm biệt :



      - Cứ quyết định như thế . Chúng ta giải quyết các vấn đề cụ thể khi gặp phải sau.



      Thiệu Minh Trạch nhìn , :



      - Tuy lần này chúng ta gặp nhau rất giống như đàm phán vụ làm ăn, nhưng em còn dự tính kỹ hơn đấy.



      mỉm cười:



      - Vậy hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.



      xách túi , vừa tới cửa bị Thiệu Minh Trạch gọi giật lại. quay người nhìn , hỏi:



      - Còn chuyện gì nữa?



      Thiệu Minh Trạch thủng thẳng:



      - nhớ là Hạ tiểu thư còn có cầu về chiều cao với đối tượng. ràng là chiều cao của phù hợp với tiêu chuẩn đó. Lý do gì khiến em đổi ý vậy?



      Nhiễm Nhiễm sững người, thầm nghĩ gã này thù dai nhớ lâu . Hôm đó, mình chỉ buột miệng châm chọc câu mà gã vẫn nhớ đến tận bây giờ.



      hơi nhướng mày, đợi câu trả lời của .



      bước mấy bước đến trước mặt Thiệu Minh Trạch, dùng tay kéo cổ áo , chân hơi kiễng lên hôn vào khóe miệng :



      - Vì tôi tiếp thu ý kiến của Thiệu. xem chiều cao của chúng ta thế này khá tương đồng, dù có chịu cúi đầu hay tôi chỉ cần kiễng chân là có thể chạm vào . Còn nếu cao thêm vài centimet nữa, tôi làm được. Lựa chọn giữ quyền chủ động trong tay chẳng phải là rất tốt sao?



      xong, buông tay ra, nhưng vừa được vài bước lại nghe Thiệu Minh Trạch thủng thẳng :



      - Vừa rồi em mới hôn vào cằm thôi.



      mỉm cười xua tay phóng khoáng, chẳng buồn ngoái đầu lại:



      - Ồ? Vậy lần sau tôi cố kiễng cao hơn chút nữa.



      thế gian này có bức tường nào có tai vách, chuyện Nhiễm Nhiễm và Thiệu Minh Trạch bắt đầu lại với nhau khiến ông Hạ Hồng Viễn hết sức bất ngờ. Ông gọi Nhiễm Nhiễm đến văn phòng để hỏi cho :



      - Chẳng phải là con vừa mắt Thiệu Minh Trạch sao? Sao con còn qua lại với cậu ta?



      Nhiễm Nhiễm cố tỏ ra vẻ nũng nịu:



      - Ai ya, bố à, con vừa mắt Minh Trạch khi nào chứ? Bố đừng linh tinh. Minh Trạch nghe thấy giận đấy.



      Ông Hạ Hồng Viễn còn lời nào để . Thực ông hiểu nổi tâm tư con mình nữa. Nhưng gia thế của Thiệu Minh Trạch tốt, bản thân lại là thanh niên rất có tiền đồ, ông cũng khá ưng ý. Nếu cậu ta có thể đường đường chính chính qua lại với con ông cũng phải là chuyện xấu. Hơn nữa, mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam cạnh tranh gay gắt. Nhà họ Thiệu cũng tham gia. Nếu có thể liên thủ với nhà họ Thiệu cơ hội thành công .



      Nghĩ thế, ông nghiêm túc dặn dò Nhiễm Nhiễm:



      - Nếu lại với nhau cố gắng cư xử cho tốt. Nếu hợp nhau, phụ huynh hai nhà gặp mặt để sớm định chuyện lớn.



      Nhiễm Nhiễm nhất nhất nghe theo, lại giọng nịnh nọt:



      - Bố phải để ý cho con đấy nhé. Kinh nghiệm cuộc sống của con ít, e là nhìn người chuẩn. Thế nên bố còn phải giúp con lựa chọn đấy.



      Câu này quả nhiên khiến ông Hạ Hồng Viễn rất vui, càng nhìn càng thấy hài lòng về con này, chỉ tiếc nó phải là con trai. Nếu Nhiễm Nhiễm là con trai ông có chuyện vụng trộm với bà Bành Tinh.
      Keongot thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4.2:

      Dạo này ông Hạ Hồng Viễn vì sợ bà Bành Tinh gây chuyện nên ông chịu về nhà. Bà Bành Tinh đến công ty tìm ông. Có mấy lần bà còn dẫn cậu con trai Thần Thần theo, hết khóc lóc ầm ĩ, lại thút tha thút thít. Ông càng nhìn càng phiền não. Nếu phải sợ chuyện đồn ra ngoài làm mình mất thể diện ông sớm ném tờ kết quả giám định huyết thống ra trước mặt bà Bành Tinh rồi.



      Bị cắm sừng, còn phải nuôi con trai cho người khác, bất kể là tin nào truyền ra cũng đều xấu mặt. Thế nên, ông chỉ có thể im miệng, ngay cả bà Bành Tinh ông cũng thể để tránh chuyện bà ta “chó cùng giứt giậu”. Người đàn bà đó biết xấu hổ là gì, dù ông có lý cũng bị mất mặt. Thế nên, bây giờ ông chỉ có thể bình tĩnh xử lý. Dù muốn tránh xa bà Bành Tinh ông cũng thể dứt bỏ ngay trong chốc lát. Ông nghĩ, tới khi chết, ông dành cho mẹ con họ xu nào. Đến lúc đó cho họ trắng mắt ra!



      Nghĩ đến đây, ông Hạ Hồng Viễn vừa căm hận vừa cảm thấy kiệt sức. Ông nhìn con tốt nghiệp trường đại học danh tiếng mà cảm thấy được an ủi phần nào. Ông rút hết nỗi lòng mấy câu cực kỳ hiếm có:



      - Nhiễm Nhiễm, con xin thôi việc về công ty giúp bố . Bố cũng chỉ có mình con thôi. Công ty này sớm muộn gì cũng giao lại cho con. Con về đây làm quen, sau này tiếp quản công ty cũng dễ dàng hơn.



      Nhiễm Nhiễm nghe mà tim đập rộn ràng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ chẳng hề quan tâm, nũng nịu :



      - Con chẳng có hứng thú gì với chuyện công ty nên con đến đây chịu khổ đâu. Hơn nữa, bố còn thời kỳ sung sức nhất, sao chưa gì bố nghĩ đến chuyện rút lui vậy. Con thấy bố nên quên chuyện này , vì nhân dân mà phục vụ thêm mấy chục năm nữa.



      Câu này lại khiến cho ông Hạ Hồng Viễn cười rất tươi, ông :



      - Đương nhiên bố về hưu ngay nhưng con cũng cần đến công ty để học cách quản lý chứ. Con đến giúp bố nhé. Mấy năm nay, công ty phát triển rất tốt, mình bố xoay xở xuể.



      đảo mắt, vẻ thăm dò:



      - Xoay xở xuể bố tìm người khác giúp . Con thấy Minh Trạch rất tốt. Sau này có chuyện gì, bố có thể bảo ấy đến giúp mà.



      Ông Hạ Hồng Viễn nghe vậy, có chút ngán ngẩm :



      - Con đúng là nha đầu ngốc. Đừng là con và Thiệu Minh Trạch còn chưa kết hôn, cho dù là sau này kết hôn rồi công ty nhà họ Hạ vẫn phải do con nắm giữ mới được. Đừng quá dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là đàn ông. có người đàn ông nào đáng tin đâu.



      có người đàn ông nào đáng tin.” Bà Hàn từng với câu này, giờ đây nó lại được thốt ra từ chính miệng ông Hạ Hồng Viễn. Nhiễm Nhiễm càng lúc càng cảm thấy thế giới này buồn cười. Bà Hàn câu này là lời giáo huấn, đến ông Hạ Hồng Viễn chắc chắn chính là kinh nghiệm.



      lại mỉm cười cợt nhả, :



      - Ôi trời! Bố lo xa. Chẳng phải con vẫn còn có bố đấy sao? Bố đừng đến chuyện này vội. Bố cứ để con suy nghĩ trước . Khó khăn lắm con mới thi đỗ vào cơ quan đó. Mấy trăm người thi mà chỉ vài người đỗ, bây giờ con thôi việc ngay tiếc lắm.



      Nhiễm Nhiễm càng thoái thác như vậy, ông Hạ Hồng Viễn càng cảm thấy đúng là người con tốt. Ít nhất, nhìn chằm chằm vào tài sản của ông. Hơn nữa, con lại là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, hơn hẳn rất nhiều người, chắc chắn là rất có năng lực, chỉ là bây giờ hơi lười biếng chút thôi. Con mà, cũng phải là gì ghê gớm cả, cứ từ từ dạy dỗ cũng được.



      Ông Hạ Hồng Viễn vô cùng bận rộn. Mới chuyện với Nhiễm Nhiễm được lát điện thoại liên tục gọi đến. Nhiễm Nhiễm cũng muốn ở lại lâu. Thấy ông Hạ Hồng Viễn hỏi xong chuyện của Thiệu Minh Trạch, lại chẳng dặn dò thêm gì nên vội tìm cớ chạy khỏi đó ngay.



      Khi Nhiễm Nhiễm ngang qua văn phòng của trợ lý, đúng lúc Trần Lạc ôm xấp giấy tờ tay bước ra, suýt nữa va phải . Nhận ra người trước mặt, Trần Lạc hơi sững người rồi lập tức nở nụ cười ấm áp, hỏi:



      - đến tìm Tổng giám đốc Hạ à?



      Vì chuyện tối hôm đó nên gặp Trần Lạc, Nhiễm Nhiễm ít nhiều cũng cảm thấy bối rối. vội gật đầu, gắng gượng mỉm cười:



      - Tôi đến với bố chút chuyện. cứ làm việc , tôi trước đây.



      xong, vội bước về phía thang máy như đằng sau có người đuổi theo vậy.



      Trần Lạc bất giác muốn phì cười nhưng khóe môi ta vừa nhếch lên bỗng chùng xuống. ta nhìn về phía thang máy, biết mình nghĩ gì mà cứ đứng sững ở đó lúc. Sau khi khóe môi ta nhấc lên nở nụ cười ta xoay người về phía văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn.



      Ông Hạ Hồng Viễn nghe điện thoại, thấy Trần Lạc bước vào bèn mỉm cười gật đầu, dùng tay ra hiệu cho ta đặt giấy tờ lên bàn, đợi lát rồi chuyện. Trần Lạc lặng lẽ đứng bên đợi ông Hạ Hồng Viễn gác điện thoại. Lúc này, ta mới lên tiếng:



      - Cục trưởng Lâm sai người mang xe trả lại rồi ạ.



      Lần trước, ông Hạ Hồng Viễn nhân chuyện con trai Cục trưởng Lâm về nước bảo Trần Lạc tìm cơ hội tặng ông ta chiếc xe. Tuy là cho Lâm công tử mượn lái chơi nhưng mọi người đều đây là cách biến tướng tặng xe cho Cục trưởng Lâm. Thế mà Cục trưởng Lâm cho người mang xe trả lại. Điều này ràng chứng tỏ Cục trưởng Lâm nhận “tấm lòng” của ông Hạ Hồng Viễn.



      Ông Hạ Hồng Viễn chau mày, ngón trỏ ngừng gõ lên mặt bàn, hỏi Trần Lạc:



      - Ông ấy có sở thích đặc biệt gì khác ?



      Trần Lạc lắc đầu :



      - Nghe con người này rất biết kiềm chế bản thân. Đối với tiền tài và đẹp đều có hứng thú gì. Tình cảm của ông ấy và bà Lâm cũng rất tốt. Hai người sinh được cậu con trai. Từ cậu ta rất ưu tú. Sau khi tốt nghiệp đại học cậu ta lại ra nước ngoài du học. Cục trưởng Lâm rất hay nhắc đến điều này.



      Ông Hạ Hồng Viễn ngẫm nghĩ giây lát rồi lại hỏi:



      - Lâm công tử này là người thế nào?



      Trần Lạc đáp:



      - Còn chưa lắm. Chỉ biết là sau khi về nước cậu ta làm ở Vụ Pháp chế. Tuy bản thân cậu ta có năng lực nhưng ít nhiều cũng phải dựa vào gia thế. Nghe Cục trưởng Lâm và Chánh án Vương của tòa án thành phố là bạn học cũ.



      Ông Hạ Hồng Viễn nghe xong mỉm cười, dặn dò:



      - Cậu điều tra Lâm công tử này cho kỹ. Nếu cửa chính được chúng ta phải nghĩ cách cửa phụ.



      Trần Lạc đáp lời rồi báo cáo với ông Hạ Hồng Viễn những chuyện khác. chuyện điện thoại di động đổ chuông. ta cúi đầu liếc nhìn cuộc gọi đến rồi lập tức ấn nút từ chối.



      Ông Hạ Hồng Viễn liếc nhìn, :



      - Sao thế? Bị phụ nữ quấy rầy hả?



      Trần Lạc mỉm cười giải thích:



      - ạ. Là công ty đầu tư thua lỗ. Họ đề nghị cháu mua sản phẩm. Cũng biết thế nào mà họ lại có số di động của cháu nữa.



      - Bây giờ độ bảo mật của thông tin cá nhân quá kém. Cũng biết thông tin bị rò rỉ ra từ đâu nữa. Dù là bán cái gì người ta cũng có thể gọi tìm đến cậu. Đúng là làm cho người ta thấy phiền phức. – Ông Hạ Hồng Viễn đồng tình gật đầu, xem lướt qua tập tài liệu Trần Lạc vừa mang tới rồi ký.



      Trần Lạc cầm tập văn kiện giải quyết công việc. ta còn chưa ra khỏi văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn điện thoại di động lại đổ chuông. Lần này, ta chẳng thèm nhìn mà ấn từ chối luôn.



      Ông Hạ Hồng Viễn mỉm cười:



      - Hừm! Đám người này cố chấp. Nếu thực chịu nổi được nữa thay số điện thoại khác .



      Trần Lạc quay lại, cười đáp:



      - Vâng. Cháu suy nghĩ về đề nghị của tổng giám đốc.



      ***



      Nhiễm Nhiễm nấn ná được hơn tháng lại bị ông Hạ Hồng Viễn thúc giục mấy lần đành phải nộp đơn xin thôi việc lên lãnh đạo cơ quan. Tin tức truyền ra, trong cơ quan có người ngưỡng mộ, có kẻ coi thường. Người ngưỡng mộ bảo có ông bố tốt, kẻ coi thường lại cũng chỉ dựa vào tiền của bố mình thôi, chứ bản thân chẳng có năng lực, còn có người hoài nghi liệu có phải khi thi vào cơ quan bỏ tiền ra mua kết quả .



      Nhưng những điều này chẳng thể truyền đến tai Nhiễm Nhiễm. Từ khi thôi việc, có quay về cơ quan kia hai lần, lần là bàn giao công việc, lần đến lấy đồ dùng cá nhân. Mà người Trung Quốc có câu: Kẻ nhàn rỗi thích xấu sau lưng người khác, càng ở sau lưng càng mạnh mồm, đến khi đứng trước mặt người ta chẳng dám mở miệng.



      Đồ dùng cá nhân của Nhiễm Nhiễm nhiều, chỉ cần chiếc hộp lớn lắm là có thể đựng hết. cảm ơn các đồng nghiệp tiễn, mình ôm chiếc hộp đựng đồ thong thả bước ra, liền xuống xe, đỡ hộp đồ tay đặt vào trong xe rồi tiện miệng hỏi:



      - Bàn giao công việc xong chưa?



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, ngoảnh lại nhìn tòa nhà cơ quan với chút tiếc nuối. lặng lẽ thở dài, lên xe cùng Thiệu Minh Trạch.



      Thiệu Minh Trạch thấy thần sắc như vậy, liền :



      - Nếu thích công việc này cứ làm . Tại sao lại từ bỏ?



      Thực ra phải là thích công việc này. Trước đây, khi gặp chuyện buồn phiền, vẫn than vãn với Mục Thanh:



      - Tớ hầu hạ đám con cháu đó nữa đâu. Tớ bỏ việc đây.



      Nhưng bây giờ phải trong lòng cũng có chút sầu muộn.



      Có lẽ chỉ là trong lòng lo sợ khi phải đối diện với thay đổi trong tương lai, cho dù cái cũ được như ý khi từ bỏ cái cũ, người ta luôn cần dũng khí.



      Nhiễm Nhiễm thể nỗi lòng của mình với Thiệu Minh Trạch. Thế là chỉ mỉm cười với rồi quay đầu nhìn cảnh vật hai bên đường như kẻ mất hồn. Những tòa nhà mọc lên chi chít, những người ngược xuôi đường, tất cả đều lùi lại phía sau. Cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi, cũng dần bình tĩnh lại.



      Thiệu Minh Trạch thấy vậy cũng gì nhiều, chỉ chuyên tâm lái xe. Trong lúc đợi đèn đỏ, quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm, hỏi:



      - Sau này em có dự định gì chưa?



      Nhiễm Nhiễm suy nghĩ lát, trả lời mà hỏi lại:



      - Hồi đó, thế nào?



      Thiệu Minh Trạch im lặng giây lát rồi trả lời:



      - Nhà họ Thiệu và họ Hạ giống nhau. Mọi chuyện trong nhà đều do ông quyết định. Bên cạnh còn có bác cả và chú ba nữa. em họ của đều được sắp xếp đỡ đần công việc cho trưởng bối. Sau khi tốt nghiệp được điều đến chỗ bác cả. Bề ngoài, bác đối xử với rất tốt, nhưng lại ngấm ngầm gây áp lực cho . Khi đó, tuổi trẻ bồng bột, nhẫn nhịn nổi nên tức giận bỏ ra ngoài lập nghiệp.



      - Công ty khoa học kỹ thuật Hoa Hưng ư? – hỏi.



      - Ừ. – hơi nhếch miệng, vầng trán như được điểm thêm khí thế thời niên thiếu. – Khi đó vừa may có vài người bạn tốt. Tất cả hợp lại bắt đầu xây dựng cơ nghiệp. Ban đầu cũng khá khó khăn nhưng rồi cũng dần khởi sắc. Ông thấy công ty có tiền đồ nên đầu tư cho . Thế nên mới có Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Hưng bây giờ.



      Nhiễm Nhiễm nghe vậy, bồi thêm:



      - Ừm, rất có ý chí và nghị lực. Có điều em có bản lĩnh như , cũng thành lập nổi công ty đâu.



      Thiệu Minh Trạch mỉm cười, :



      - nghĩ, trước tiên em nên bắt đầu từ nền tảng. Chú Hạ còn khỏe mạnh, tuổi tác cũng chẳng phải là cao, thế nên trong khoảng thời gian nữa vẫn cai quản công ty. Em nên tranh thủ thời gian gây dựng nền tảng.



      Nhiễm Nhiễm thể thừa nhận Thiệu Minh Trạch nhìn người rất chuẩn. Con người ông Hạ Hồng VIễn trông có vẻ qua loa đại khái nhưng thực tế lại là người rất đa nghi, thích cạnh tranh đấu đá, cái gì cũng muốn vơ vào tay mình mới yên tâm. Với tính cách của ông, trừ phi đến bước vạn bất đắc dĩ, nếu , ông tuyệt đối dễ dàng giao công ty cho người khác. Dù người đó có là con độc nhất của ông cũng ngoại lệ.



      Nhiễm Nhiễm gật đầu thừa nhận nhưng muốn bàn luận nhiều với Thiệu Minh Trạch về bố mình. liền đổi chủ đề hỏi:



      - Tối nay có dự định gì chưa?



      Câu hỏi này chắc chắn là dành cho Thiệu Minh Trạch. chính thức lại sắp được hai tháng rồi. Tuần nào họ cũng gặp mặt hai lần, tuy nhiên mặn mà gì lắm.



      Hồi đầu, Thiệu Minh Trạch đưa nghe hòa nhạc, lặng lẽ ngồi đó, chăm chú nhìn, lời nào, ngay cả tư thế ngồi cũng gần như bất động. còn tưởng là nghe say sưa lắm, đến khi thấy gà gật mới biết là buồn ngủ. Tuy rơi vào tình huống dở khóc dở cười nhưng khỏi khâm phục bản lĩnh này của .



      Sau này, thử đưa xem phim. Có điều, phim thích thể xem nổi, còn phim thích lại là chẳng hiểu gì.



      Từ đó về sau, mỗi lần hai người gặp nhau, việc duy nhất có thể làm là ăn cơm. Nhưng khẩu vị của khá kén chọn, lại ăn ít. Dù là món gì cũng chỉ ăn vài miếng bảo no. Thế nên, đến cả ăn uống, hai người cũng hợp nhau.



      Dường như quan hệ giữa hai người thể tìm được điểm chung, rất khó tiến triển.



      Thiệu Minh Trạch im lặng lát, sau đó hỏi lại Nhiễm Nhiễm:



      - Em muốn làm gì?



      nghĩ ngợi rồi :



      - Em có người bạn sắp sinh nhật. Em muốn chọn món quà cho ấy.



      Thiệu Minh Trạch có ý kiến gì. Trước tiên, đưa Nhiễm Nhiễm ăn chút gì đó, sau đó dẫn ấy tới trung tâm mua sắm. Hai người dạo chưa được nửa tiếng di động của Thiệu Minh Trạch đổ chuông. nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, câu “Xin lỗi em” với Nhiễm Nhiễm rồi ra chỗ khác nghe điện.



      Nhiễm Nhiễm đứng ngắm hàng hóa bày kệ, vô tình liếc thấy sắc mặt Thiệu Minh Trạch dần nặng nề. Đợi cúp điện thoại, liền hỏi:



      - Có chuyện à?



      gật đầu:



      - Điện thoại ở nhà gọi đến. Người nhà bảo bệnh tim của ông nội tái phát.



      có chút kinh ngạc, hỏi:



      - Có nghiêm trọng ?



      - Ông nội được đưa đến bệnh viện rồi. Xin lỗi Nhiễm Nhiễm, bây giờ có việc phải . Em dạo tiếp hay bây giờ về luôn? – hỏi.



      Bây giờ vẫn còn sớm. Hơn nữa, vẫn chưa mua được quà tặng cho Mục Thanh, nên :



      - mau . Em chọn quà cho bạn xong rồi tự về.



      - Vậy cũng được. đến bệnh viện trước. gọi lại cho em sau. – Thiệu Minh Trạch có vẻ khá bình tĩnh. rút chiếc thẻ tín dụng trong ví đưa cho Nhiễm Nhiễm. – Cứ dùng thẻ tín dụng của để thanh toán tiền quà tặng. Em cũng chọn cho mình vài thứ em thích .



      Hành động này của khiến vô cùng bất ngờ. Tuy về cơ bản, trong các buổi hẹn hò, Thiệu Minh Trạch đều là người trả tiền nhưng chưa bao giờ trực tiếp đưa thẻ tín dụng cho như hôm nay. Như này là ý gì? Là bồi thường việc thể cùng dạo phố sao? coi giống như những bạn trước đây của sao?



      mỉm cười, nhận tấm thẻ đó, vẫn đút hai tay trong túi áo khoác, :



      - Quà tặng bạn bè thể tấm lòng, sao có thể lấy tiền của người khác để mua được chứ? Bản thân em cũng chẳng muốn mua gì. cần phiền thế đâu.



      Thiệu Minh Trạch hơi sững người nhưng cũng cố nài ép. cất tấm thẻ rồi lịch chào tạm biệt Nhiễm Nhiễm.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4.3:

      Đến khi quay người xa, Nhiễm Nhiễm mới thu lại nụ cười, bĩu môi với bóng lưng của rồi hai tay làm động tác khinh bỉ. Nhưng biết tất cả đều phản chiếu qua cửa kính và hắt vào ánh mắt Thiệu Minh Trạch. hơi sững người, bước chân bất giác ngập ngừng.



      Nhiễm Nhiễm thấy Thiệu Minh Trạch bỗng dừng bước như thể định quay lại lập tức sợ phát khiếp. vội rụt tay lại, nở nụ cười dịu dàng. May mà Thiệu Minh Trạch quay lại, chỉ dừng bước, đứng im tại chỗ rồi nhanh chóng bước .



      có Thiệu Minh Trạch ở bên, Nhiễm Nhiễm cần phải gò bó nữa. có thể tùy ý thích đâu , thích ngắm gì ngắm, tự do tự tại. Trước tiên, chọn cho Mục Thanh chiếc vòng tay pha lê, tiện thể mua cho bản thân mấy thứ. Khi quẹt thẻ, lại nhớ đến Hạ Hồng Viễn, nghĩ mình nên mua thứ gì đó cho ông để lấy lòng. Thế là chọn chiếc sơ mi. Lúc này mới hài lòng xách túi lớn, túi bé ra khỏi trung tâm mua sắm.



      Vừa hay taxi qua đường Vạn Hòa. Giờ cũng chưa muộn lắm, Nhiễm Nhiễm gọi điện đến văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn. muốn nhân tiện đem tặng ông chiếc áo sơ mi luôn. thư ký nghe điện thoại , ông Hạ Hồng Viễn vẫn họp.



      Nhiễm Nhiễm nghĩ, tuy ông Hạ Hồng Viễn kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng dễ dàng gì. có ý tỏ lòng hiếu thảo liền bảo tài xế taxi dừng lại bên đường. xuống xe mua chút điểm tâm cho ông Hạ Hồng Viễn rồi mới đến công ty.



      Ông Hạ Hồng Viễn họp xong bước ra, thấy con đặc biệt mang điểm tâm đến cho mình vô cùng cảm động, liền ăn ngay. Ăn được nửa, ông bỗng nhớ ra tin sốt dẻo. Nghe Lâm Hướng An – con của Cục trưởng Lâm chính là bạn hồi đại học của con mình. Hai người còn từng nhau.



      Ông Hạ Hồng Viễn nghĩ, quan hệ thế này, phải gần nhưng cũng chẳng phải là xa. Hồi đó, Nhiễm Nhiễm và Lâm Hướng An nhau được hai năm chia tay. Chỉ cần nhắc đến chuyện đổ vỡ ít nhiều cũng phải có tình cảm với nhau chứ.



      Ông Hạ Hồng Viễn muốn chuyện Lâm Hướng An với con nhưng lại biết thế nào, mấy lần ông định mở miệng định rồi lại thôi.



      Nhiễm Nhiễm nhận ra bố mình có chuyện muốn và hình như biết thế nào. Chuyện khiến ông Hạ Hồng Viễn khó chắc chắn đến tám, chín mươi phần trăm phải là chuyện tốt đẹp gì. cố ý tỏ vẻ nhận ra, lấy chiếc sơ mi tặng ông Hạ Hồng Viễn, rồi :



      - Bố, khi dạo phố, con thấy nó, cảm thấy rất hợp với bố nên mua. Bố cứ ăn từ từ thôi. Khi nào bố ăn xong nhớ nghỉ sớm nhé. Con có hẹn mấy người bạn mạng nên phải trước đây.



      xong, để ông Hạ Hồng Viễn có cơ hội gì, vội vàng bước ra ngoài.



      Ông Hạ Hồng Viễn bất chấp tất cả, vội gọi giật lại:



      - Khoan . Để bố bảo lái xe đưa con về.



      Nhiễm Nhiễm nào dám lề mề. chỉ hận là thể bước ra khỏi văn phòng của ông Hạ Hồng Viễn. Ai ngờ vừa hay Trần Lạc từ bên ngoài về, nghe ông Hạ Hồng Viễn thế liền mỉm cười :



      - Hay là để cháu đưa Nhiễm Nhiễm về cho ạ. Cũng tiện đường mà.



      Trước mặt người ngoài, ông Hạ Hồng Viễn cũng tiện nhắc đến chuyện Lâm Hướng An với con . Thôi để sau vậy, ông gật đầu với Trần Lạc:



      - Được. Vậy phiền cậu đưa Nhiễm Nhiễm về giúp tôi. Tối rồi, con thân mình về nhà an toàn chút nào.



      Trần Lạc mỉm cười khách khí:



      - Tổng giám đốc Hạ khách sáo quá!



      Nhiễm Nhiễm chẳng từ chối làm gì. chỉ theo sau Trần Lạc. đường , hai người đều im lặng. Tiếng giày cao gót của Nhiễm Nhiễm gõ sàn nhà phát ra những tiếng cộp cộp giòn tan, còn tiếng bước chân của Trần Lạc bình tĩnh trầm lặng. Hai thanh đó tạo nên hài hòa kỳ lạ. Cũng muộn rồi, người trong công ty còn nhiều, thang máy nhanh chóng từ tầng trệt lên. Trần Lạc đứng phía trước, lúc này ta khách sáo né người, đợi Nhiễm Nhiễm bước vào thang máy rồi mới vào sau.



      Thang máy khá hẹp, Nhiễm Nhiễm càng cảm thấy mất tự nhiên. ngần ngừ giây lát, cố tìm chuyện để hỏi Trần Lạc:



      - Dạo này công việc của có bận lắm ?



      Trần Lạc nhếch khóe môi theo thói quen rồi trả lời:



      - Vẫn ổn. Có điều, mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam về cơ bản được quy hoạch. Tổng giám đốc Hạ bận với việc này.



      Nhiễm Nhiễm gật đầu nghĩ ngợi rồi lại hỏi:



      - Nếu muốn vào làm việc ở công ty tôi nên vào bộ phận nào?



      - bàn giao xong công việc ở cơ quan bên kia rồi à?



      - Vâng. Xong cả rồi. Tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi làm. – Nhiễm Nhiễm mỉm cười, lại hỏi: - Vì vậy tôi muốn thỉnh giáo chút, nên vào bộ phận nào thuận lợi?



      Thang máy xuống thẳng tầng hầm để xe. Trần Lạc dẫn về phía chiếc xe của mình, mỉm cười, ngoái đầu lại hỏi:



      - Còn xem mục đích của là gì .



      Nhiễm Nhiễm nhướng mày:



      - Ý là gì?



      Trần Lạc mỉm cười, trực tiếp trả lời câu hỏi của mà chỉ đáp:



      - Có hai lựa chọn: là trực tiếp đến phòng Hành chính làm việc, dễ dàng nắm bắt công việc, biết nhiều tin tức và quen biết nhiều người; hai là đến công ty chi nhánh ở bên ngoài, học hỏi kinh nghiệm, dần dần lên.



      Nhiễm Nhiễm hơi sững người. có thể hiểu quy luật chậm rãi từ dưới lên, nhưng có phần hiểu tại sao phải là ở tổng công ty mà lại phải đến công ty ở chi nhánh bên ngoài. im lặng giây lát rồi hỏi:



      - Tại sao nhất định phải đến công ty chi nhánh?



      Trần Lạc mở cửa xe cho , sau đó mới vòng qua đầu xe sang bên ghế lái. Lúc này ta mới nửa đùa nửa đáp:



      - Vì là con của Tổng giám đốc Hạ. Người ở công ty chi nhánh bên ngoài ít người biết tới , có thể giấu được thân phận. Bằng , cứ cho là đến làm nhân viên phòng Kinh doanh, mọi người đều xu nịnh , có ai dám tùy tiện sai khiến chứ? Ai dám chỉ vào mũi mà mắng chửi chứ? Nhưng được giáo huấn, bị mắng chửi, phải chịu khổ, phải chịu mệt, làm còn có ý nghĩa gì nữa?



      xong, khóe môi ta hơi nhếch lên, nở nụ cười hiền hòa, ám áp.



      Nhiễm Nhiễm nghĩ, đúng là như vậy, cũng bất giác mỉm cười.



      - Vậy tôi mang danh là tiểu công chúa. Ai dám động đến tôi, tôi sa thải người đó.



      Trần Lạc đồng tình gật đầu:



      - Ừm! có quyền này.



      Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu mới :



      - Nhưng, tôi muốn ra ngoài. Tôi muốn ở Tây Bình.



      Trần Lạc suy nghĩ rồi nghiêm túc đề nghị:



      - Vậy đến trung tâm quản lý tiếp thị . Dù là ở bộ phận Thị trường hay bộ phận Tiêu thụ, đều được rèn luyện rất nhiều. Thực ra, ở đó thể giấu được thân phận của mình, có người biết nội tình ngầm giúp đỡ .



      Có đề tài bàn luận nên việc chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. Nhiễm Nhiễm hỏi tình hình công ty khi Trần Lạc mới vào. Trần Lạc lái xe, nhớ lại rồi kể vài chuyện khiến nhịn được cười. Nhiễm Nhiễm thấy giọng ta có chút gì đó mang đặc trưng của miền Nam, liền buột miệng hỏi:



      - là người ở đâu vậy?



      Trần Lạc hơi sững người, sau mới trả lời:



      - Quảng Tây.



      - Người Quảng Tây ư? - Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ: - Hay quá! Tôi khá rành về Quảng Tây đấy.



      Trần Lạc ngạc nhiên:



      - Tôi nhớ Tổng giám đốc Hạ là người Tuyên An cơ mà. Sao thế? từng đến Quảng Tây rồi à?



      Nhiễm Nhiễm mỉm cười lắc đầu:



      - Chưa. Nhưng hồi học trung học, tôi hay viết thư cho người bạn Quảng Tây. Chúng tôi rất hay liên lạc với nhau.



      Trần Lạc mỉm cười, tiện thể kể cho nghe về phong tục tập quán ở Quảng Tây. Cuộc chuyện càng lúc càng cởi mở hơn, càng lúc càng vui vẻ. Khi về đến tòa nhà Nhiễm Nhiễm ở khí căng thẳng giữa hai người tan biến từ lúc nào. Nhiễm Nhiễm mỉm cười tháo dây an toàn ra, cảm ơn Trần Lạc. Khi mở cửa chuẩn bị xuống xe bỗng nghe Trần Lạc gọi giật lại từ phía sau:



      - Nhiễm Nhiễm.



      quay đầu, hề cảnh giác nhìn ta, ánh mắt mang theo ý hỏi:



      - Hử?



      Trần Lạc nhếch môi, trong lòng như thể đấu tranh hồi, ngần ngừ mãi mới :



      - Tổng giám đốc Hạ muốn biết chuyện của và Lâm Hướng An trước đây.



      ràng là vô cùng bất ngờ, niềm vui khuôn mặt vụt tắt, chỉ biết sững người nhìn Trần Lạc. Nhưng nhanh chóng định thần lại, cố gắng che giấu cảm xúc trong ánh mắt, bình tĩnh nhìn Trần Lạc như muốn hỏi ý ta là gì? Muốn hỏi và Lâm Hướng An trước đây có chuyện gì? Ông Hạ Hồng Viễn biết những gì? Nhưng miệng như bị đổ keo, tài nào mở ra được.



      - Tổng thể quy hoạch vùng ngập nước ngoại ô phía nam của thành phố về cơ bản tạm ổn, chỉ còn mấy mảnh đất nữa và Tổng giám đốc Hạ rất muốn có được. Bố của Lâm Hướng An chính là cục trưởng Cục Quy hoạch. Tống giám đốc Hạ luôn muốn lấy lòng ông ta nhưng tiếc là chưa làm được gì. Mấy ngày trước, biết theo nguồn tin từ đâu, Tổng giám đốc Hạ lại biết và Lâm Hướng An từng nhau. – Trần Lạc ngập ngừng, hơi cúi đầu để tránh ánh nhìn của Nhiễm Nhiễm, khẽ : - Tôi đoán, có thể Tổng giám đốc Hạ hỏi chuyện này. Chưa biết chừng còn bảo tìm Lâm Hướng An. nên chuẩn bị trước tốt hơn.



      Nghĩa là muốn dùng thân phận bạn cũ để tìm Lâm Hướng An sao? Biến nỗi áy náy của với thành lợi ích sao?



      Vậy tự trọng của ở đâu? Muốn vứt lòng tự trọng của mình đâu chứ?



      Nhiễm Nhiễm gì. Trần Lạc kìm được, ngẩng lên nhìn, thấy biết cúi xuống từ lúc nào, tay vịn vào cửa xe, người cứng đờ như bức tượng. ta bỗng cảm thấy mềm lòng, kìm được khẽ gọi:



      - Nhiễm Nhiễm?



      có phản ứng gì, mãi sau mới bừng tỉnh, quay lại nhìn Trần Lạc, hỏi:



      - Gì cơ?



      Trần Lạc khẽ thở dài như nghe thấy, hỏi:



      - sao chứ?



      Nhiễm Nhiễm cố sức nhếch khóe môi, miễn cưỡng nở nụ cười yếu ớt:



      - Tôi có thể có chuyện gì chứ? Mở miệng ra nhờ vả người khác là điều vô cùng khó khăn, đặc biệt là với Lâm Hướng An. cũng biết rồi đấy. Tôi và ấy chia tay nhau lâu rồi. Thực tôi muốn có bất cứ quan hệ gì với ấy nữa.



      Trần Lạc chỉ im lặng lắng nghe, khuyên nhủ, cũng chẳng tỏ ra bất bình thay .



      - Đừng phải vì chuyện này. ràng là đem thể diện để đổi lấy lợi ích mà. – Nhiễm Nhiễm cười mỉa mai, bỗng quay đầu hỏi Trần Lạc: - Nếu là , có nhắc lại tình xưa với bạn cũ như vậy ?



      Trần Lạc ngờ Nhiễm Nhiễm lại dồn câu hỏi đó lên đầu mình. Ánh mắt ta có chút phức tạp, nghĩ ngợi rồi mới trả lời:



      - Còn phải xem tình cũ sâu nặng đến chừng nào .



      Tình cũ sâu nặng đến chừng nào ư? Nụ cười môi tắt ngấm. Vậy chắc chắn là chẳng sâu nặng gì rồi. Nếu , Lâm Hướng An dứt khoát bỏ để đuổi theo Tô Mạch như thế.



      Sắc mặt trở lại bình thường. lịch cảm ơn Trần Lạc rồi mình lên lầu.



      Thời tiết ngày càng nóng bức, mỗi lần từ bên ngoài về tới nhà đều vã mồ hôi. tắm qua cho mát rồi lấy hộp ảnh cũ ở chiếc tủ đầu giường ra. Đó chính là chiếc hộp nhựa màu hồng trong suốt dùng để đựng bánh ga tô những năm tám mươi. Chiếc hộp rất lớn, đựng đầy những tấm ảnh từ đến lớn của .



      Ảnh hồi là nhiều nhất. Ngoài vài tấm ảnh đầy tháng hay tròn tuổi ra phần lớn là những bức ảnh chụp ba người. Hồi đó, ông Hạ Hồng Viễn chưa phát tướng như bây giờ. Hồi đó, còn có thể nhận ra vẻ tươi tắn mặt bà Hàn. Hồi đó, nỗi buồn lớn nhất của là làm vấy bẩn chiếc váy mới mua hoặc là bị bà Hàn ép học đàn.



      Dần dần, những bức ảnh còn thấy bóng ông Hạ Hồng Viễn nữa. Khóe môi bà Hàn cũng chỉ hơi nhếch lên, khó mà có được vẻ tươi tắn như xưa. Còn , trong ánh mắt cũng chứa bướng bỉnh và ngỗ nghịch.



      Sau này, những bức ảnh chỉ còn lại mình . Vui vẻ cũng tốt, buồn đau cũng kệ, đều chỉ có mình .



      cẩn thận xem từng bức ảnh theo trình tự thời gian, nước mắt bỗng tuôn trào.



      dùng ngỗ nghịch để phản đối chuyện bố mẹ ly hôn. dùng vẻ lạnh lùng để trả thù việc họ quay lưng lại với gia đình. dùng muôn nghìn cách để bày tỏ bất cần: Bướng bỉnh, hiểu chuyện, ích kỷ, lạnh lùng… nhưng chẳng ai biết. Nếu có thể, nguyện làm đứa con ngoan ngoãn, biết vâng lời, nguyện dùng mọi thứ của bản thân để đổi lấy gia đình toàn vẹn ba người thân tình và ấm áp đó, phải là ông Hạ Hồng Viễn và bà Hàn nữa, mà là bố mẹ.



      Điều hòa trong phòng bật vừa đủ, khí lạnh xuyên qua chiếc váy ngủ mỏng manh của , ngấm qua từng tầng từng lớp, từ da thịt vào tận xương cốt, đến cả trái tim cũng thấy lạnh. Giọt lệ khi ở trong khóe mắt vẫn ấm nhưng vừa lăn xuống gò má lập tức trở nên lạnh giá.



      Mười hai năm trước, từ khi ly hôn, ông Hạ Hồng Viễn chưa bao giờ ngập ngừng do dự trước con này, vậy mà nay vì muốn đạt được cái lợi tiền bạc, ông có thể đặt lòng tự trọng và cảm xúc của dưới cả lợi ích trước mắt của mình sao? ràng là sớm hiểu ra điều đó, tại sao đến bây giờ, lòng vẫn còn chút tàn dư hy vọng chứ?



      xếp những tấm ảnh vào trong hộp rồi đậy nắp lại, nhét dưới gầm giường. Kim đồng hồ chỉ vào điểm cao nhất đồng hồ. Dù thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. ngần ngừ giây lát rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Thiệu Minh Trạch hỏi thăm tình hình của ông nội .



      Nhưng, lát sau Thiệu Minh Trạch gọi điện lại. Giọng có vẻ thấp trầm, lúc này càng như tắc nghẹn nơi cổ họng. khẽ :



      - Xin lỗi em. bận quá nên quên gọi điện cho em. Em vẫn chưa ngủ à?



      - Chưa. – ngừng lại, cố nhếch môi lên mới có thể tiếp những câu thành ý sau đó: - Em có chút lo lắng cho . Tình hình ông nội thế nào rồi? Bệnh tình ổn định chưa?



      Thiệu Minh Trạch ngờ lo lắng cho mình như vậy, có chút bất ngờ, giọng bất giác dịu dàng đôi chút:



      - Tính mạng còn nguy hiểm nữa nhưng tình trạng vẫn chưa ổn định. Em ngủ trước , cần phải lo lắng đâu.



      Nhiễm Nhiễm có lòng muốn thêm mấy câu bày tỏ quan tâm nhưng thực biết thế nào, chỉ bảo:



      - Vâng. Vậy cũng chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.



      - Được rồi. Em yên tâm.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 5 : Cha mẹ tác hợp

      - Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ cho con biết. đời này, càng là những thứ tốt càng có người cho đâu. Con chỉ có thể tự tranh giành để đoạt lấy thứ mà mình muốn thôi. ai nhớ con dùng mưu kế gì, thủ đoạn gì, họ chỉ thấy cuối cùng thứ này có nằm trong tay con hay thôi.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~


      Thiệu Minh Trạch cúp máy, gian yên tĩnh trở lại. Người nhà họ Thiệu phần lớn đều ở ngoài phòng ICU [1], bà nội Thiệu Minh Trạch cũng đỏ mắt ngồi bên ngoài đợi. bước lên phía trước mà chỉ lùi lại vài bước, khẽ tựa vào tường hành lang. Đôi mày của phảng phất ưu phiền, thần sắc lạnh lùng nhìn đám người cách đó xa.



      [1] ICU: Phòng điều trị tăng cường, chăm sóc đặc biệt.



      Lần này, người nhà họ Thiệu đều tập trung đông đủ. Ngoài Thiệu Vân Khang – chú ba của Thiệu Minh Trạch vẫn ở nước ngoài, thể về ngay lập tức hầu hết mọi người đều có mặt. Con cháu dâu rể, cháu trai cháu cũng hơn chục người. Ai cũng lo lắng nhìn ông nội nằm giường bệnh, đặc biệt là Thiệu Minh Nguyên – họ cả của Thiệu Minh Trạch. ta chính là người làm ông nội tức quá nên bệnh tim mới tái phát. Mặt ta lộ vẻ lo lắng và quan tâm, ta áp sát vào tường kính, hận là thể xuyên qua bức tường để vào trong đó.



      Thiệu Minh Trạch thấy tình cảnh này có phần buồn cười. rất muốn khuyên cả đứng tránh ra chút. Nếu , ông nội tỉnh lại, vừa mở mắt ra trông thấy cả chưa biết chừng bệnh lại tái phát.



      Có bác sĩ đến kiểm tra tình hình của ông nội, vừa từ phòng ICU bước ra, bác sĩ bị người nhà họ Thiệu vây quanh. Trước những câu hỏi nhộn nhạo của mọi người, vị bác sĩ đó có phần mất kiên nhẫn, ông chỉ tình hình của bệnh nhân ổn định, có điều tạm thời chưa tỉnh lại ngay. Trước khi , ông có cầu người nhà rời bớt , đừng tập trung quá đông trước cửa phòng bệnh như vậy.



      Thiệu Vân Bình – bác cả nhà họ Thiệu – nhìn mọi người, :



      - Tôi và út ở lại đây với ông, những người khác về nhà trước . – Rồi quay sang bình tĩnh dặn vợ: - Em và mọi người đưa mẹ về nhà trước . Chăm sóc cho mẹ nhé.



      Sắp xếp như vậy, còn ai gì. Ông nội có tất cả ba người con trai và con . Con trai thứ hai là Thiệu Vân An sớm qua đời, con trai thứ ba là Thiệu Vân Khang còn chưa về kịp, chỉ có con trai trưởng là Thiệu Vân Bình và con út là Thiệu Vân Thái ở đây. Thế nên hai người họ ở lại trước giường bệnh của ông nội là hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Có điều, ngộ nhỡ ông nội có chuyện gì, những người con cháu có mặt ắt thấy tiếc nuối, ân hận vô cùng.



      Quả nhiên, thím ba của Thiệu Minh Trạch :



      - cả tuổi cao, cũng mệt cả ngày rồi. Hay là cùng về với chúng em nghỉ ngơi lát . Cứ để bọn trẻ ở lại đây là được rồi, có việc gì chạy chạy lại cũng tiện hơn. Chị hai, chị thấy thế nào?



      Mẹ Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi chút rồi cũng hiểu ra, vội gật đầu phụ theo.



      Ông Thiệu Vân Bình tối sầm mặt, :



      - Đám trẻ có thể làm được gì chứ? Ở lại cũng chỉ thêm phiền phức mà thôi. Tất cả về trước . Đợi tình hình của ông ổn định rồi đến lượt chúng trực.



      Thím biết gì, vội liếc mắt ra hiệu cho con trai con của mình. Mấy cậu con chú ba cứ tỏ ý chịu , đòi ở lại trông ông. lúc náo loạn bà nội tức giận quát:



      - Tất cả ở lại. ai được về. Tất cả cùng ở lại.



      Thấy bà nội tức giận, mọi người đều sợ hãi dám tranh giành, người ngồi người đứng đợi ngoài hành lang nhưng ai chịu rời khỏi đó cả.



      Thiệu Minh Trạch đứng xem cảnh hỗn loạn ấy, kìm nỗi nhếch mép, quay người bỏ ra ngoài. có người bạn học làm bác sĩ ở bệnh viện này. Vừa hay hôm nay, ấy trực đêm. đến đánh thức người bạn học ngủ gà ngủ gật, chẳng thèm khách sáo, :



      - Dậy , nhường chỗ cho tớ nghỉ chút nào.



      Hồi sáng, người bạn học gặp Thiệu Minh Trạch, ấy biết ông nội nằm ở phòng ICU nên khỏi hiếu kỳ, hỏi:



      - Cậu trông ông để tỏ lòng hiếu thảo sao? Chạy đến chỗ tớ làm gì?



      - Có người trông ông nội rồi, chỉ thiếu mỗi tớ thôi. Mai tớ phải họp, cậu nhường chỗ cho tớ chợp mắt chút .



      Người bạn học hết cách, đành nhường chiếc giường trực cho .



      Thiệu Minh Trạch ngủ giấc đến hơn sáu giờ sáng. Di động bỗng rung, nghe điện. Giọng vừa lo lắng vừa nghiêm khắc của mẹ truyền lại từ đầu dây bên kia:



      - Con chạy đâu vậy hả? Ông nội con tỉnh rồi, muốn tìm con đấy. Mọi người đều ở đây mà chẳng thấy con đâu cả.



      Giọng Thiệu Minh Trạch bình tĩnh như thường, chỉ :



      - Con ở bệnh viện. Con đến ngay.



      cúp máy, hai tay xoa xoa hai gò má, sải bước đến phòng ICU. Khi ngang qua phòng xét nghiệm, tình cờ thấy bóng hình vô cùng quen thuộc từ đằng xa. sững người dừng bước như thể bị ai đó lén lút dùng gậy đập từ phía sau vậy.



      - Đó là người con , dáng cao cao, cơ thể mảnh khảnh, khoác chiếc túi lớn, vội bước về phía cuối hành lang rồi mất hút sau khúc ngoặt. Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới sực tỉnh, xoay người đuổi theo . Nhưng khi đuổi đến khúc ngoặt hành lang thấy bóng dáng đâu nữa.



      Vì là sáng sớm nên hành lang trống trải, chỉ có thể thấy những tấm biển chỉ dẫn cao, hết mũi tên này đến mũi tên khác càng làm cho đường hành lang càng giống như mê cung.



      đứng đó mơ màng nhìn những mũi tên, biết mình nên đuổi theo đường nào, giống như đêm khuya nhiều năm trước đó, lái xe đường rộng thênh thang của thành phố này, tìm kiếm như điên nhưng vẫn thể nào tìm thấy con đường mà ấy .



      Điện thoại tay lại đổ chuông. cúi xuống nhìn, vẫn là mẹ, chắc mẹ lại gọi tới giục . có thời gian nghĩ đến chuyện nhiều năm trước nữa, vội quay đầu về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU.



      Người nhà họ Thiệu đều chờ bên ngoài phòng bệnh, chỉ có bà nội và bác cả được vào trong. Mọi người ở bên ngoài thấy Thiệu Minh Trạch chạy đến nhìn với những ánh mắt khác nhau. Mẹ Thiệu Minh Trạch kiềm nổi, khẽ trách :



      - Con chạy đâu thế?



      Thiệu Minh Trạch trả lời thản nhiên như :



      - Con có người bạn học là bác sĩ ở bệnh viện này nên qua chỗ cậu ấy hỏi bệnh tình của ông.



      Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe vậy, thần sắc mới dịu lại. Bà khẽ vỗ lưng , :



      - Mau vào trong . Ông muốn gặp con đấy.



      Bao nhiêu cháu trai cháu như vậy mà ông nội chỉ muốn gặp mình . Điều này chứng tỏ khác những người khác. Ai cũng nhìn bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Thím ba giơ tay đẩy con trai cả của mình vào, cười :



      - Mau vào , con cũng lo lắng cả đêm rồi. Con vào thăm ông cùng Minh Trạch . Thường ngày ông nội thương con nhất mà.



      Thiệu Minh Trạch gì, chỉ quay đầu liếc nhìn mẹ con họ, ánh mắt đó thoáng lạnh lùng. Người đàn bà vốn lải nhải, bị nhìn mà lạnh toát người, vô thức im bặt. Đến khi bà ta xốc lại tinh thần Thiệu Minh Trạch mình vào trong phòng bệnh, còn con trai bà ta vẫn đứng ngây ra ở bên cạnh, chẳng dám bước lên phía trước bước. Bà ta khỏi vừa phiền não vừa tức giận, muốn trút giận mà lại có chỗ nào để trút, chỉ có thể hằm hằm nhéo con trai mình hai cái, khẽ mắng:



      - Chẳng được tích gì cả. Con sợ gì nó chứ?



      Trong phòng bệnh, tuy ông nội vẫn yếu nhưng rất tỉnh táo. Bà nội nắm chặt tay ông, miệng biết lẩm bẩm gì. Ông Thiệu Vân Bình im lặng, hơi cúi đầu, sắc mặt ủ dột đứng bên.



      Thấy Thiệu Minh Trạch bước vào, mắt ông nội sáng lên, ông gọi lại bên cạnh dặn dò:



      - Minh Trạch, cháu chuẩn bị rồi về làm ở tập đoàn .



      Câu buông lơi, Thiệu Vân Bình đứng đó mà mặt biến sắc, thất thanh :



      - Bố!



      Ông nội ngẩng lên nhìn Thiệu Vân Bình, lạnh lùng hỏi:



      - Sao hả? Bây giờ lời tôi có nghĩa lý gì sao? Thiệu Thị này là của Thiệu Vân Bình sao?



      Thiệu Vân Bình nào dám lên tiếng, sợ quá im bặt, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.



      Ông nội lạnh lùng hừ khẽ tiếng rồi lại quay đầu sang hỏi Thiệu Minh Trạch:



      - Tại sao cháu gì? Rốt cuộc là cháu có muốn ?



      Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn ông nội, thản nhiên đáp:



      - Muốn ạ. Nhưng trước hết cháu phải bàn giao công việc rồi mới có thể được.



      Ông nội rất thích dứt khoát và có trách nhiệm của . Nghe vậy, mặt ông nở nụ cười hài lòng:



      - Được. Ông cho cháu thời gian tuần. Tuần sau, cháu về tập đoàn làm việc, tiếp nhận vị trí phó tổng giám đốc.



      Vị trí đó vốn là của Thiệu Minh Nguyên, cháu trưởng của ông. Vị trí đó gần như là dùng để bồi dưỡng người kế nhiệm tương lai của nhà họ Thiệu. Vẻ mặt của Thiệu Minh Trạch hết sức bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu :



      - Vâng.



      Thiệu Vân Bình đứng bên nghe mà cam lòng, chần chừ giây lát rồi giải thích vẻ thành khẩn:



      - Bố, vừa rồi bố hiểu lầm ý con rồi. Thiệu Minh Trạch quay về làm việc cho tập đoàn tất nhiên là điều tốt. Chỉ là bỗng nhiên thay vào vị trí của Minh Nguyên như vậy, người ngoài khó tránh khỏi suy đoán lung tung, có lợi cho ổn định của công ty đâu ạ. – Ông ta dừng lại, thận trọng quan sát nét mặt của ông nội rồi lại tiếp tục. – Lần này, đúng là Minh Nguyên làm sai. Bố phạt cháu nó là đáng lắm, chỉ có điều thằng bé còn trẻ người non dạ, nếu bị giáng xuống như vậy, e là chịu đựng nổi. Hay là bố cho thằng bé cơ hội , cũng coi như cho nó cơ hội đứng dậy từ nơi từng vấp ngã. Đến lúc đó, nếu có thay thế thằng bé cũng còn khúc mắc gì trong lòng.



      Ông nội có phản ứng gì. Thiệu Minh Trạch cũng hơi cúi xuống, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến . chỉ đứng đó im lặng lắng nghe. Ánh mắt cầu xin của Thiệu Vân Bình cứ im lặng hướng về bà nội. Thiệu Minh Nguyên lớn lên bên bà, vì khéo ăn khéo nên được bà thương nhất.



      Thấy ánh mắt con trai nhìn mình như vậy, bà nội khỏi động lòng, vừa vuốt mái tóc hoa râm của chồng vừa khẽ khuyên nhủ:



      - Bệnh thành ra thế này rồi mà còn lo lắng những chuyện đó sao? Dù là chuyện gì đợi ông khỏe lại rồi hẵng . Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh .



      Ông tức giận :



      - Yên tâm dưỡng bệnh ư? Ai trong chúng có thể để tôi yên tâm dưỡng bệnh chứ?



      Bà nội khuyên can:



      - Ông đừng vội. Con cháu làm sai cứ từ từ dạy dỗ là được rồi. Dù thế nào cũng là con cháu của ông, ông tức giận gì chứ?



      Thiệu Vân Bình đứng bên tỏ vẻ vô cùng xúc động :



      - Bố, bố mẹ có 4 người con chúng con. Vân An yểu mệnh, út bản tính lại ham chơi, từ trước đến nay chưa hề lo chuyện gia đình. Bố biết mấy năm nay áp lực mà con và Vân Khang phải gánh chừng nào đâu. Có lúc, con hận mình có ba đầu sáu tay để gánh vác. Khó khăn lắm mới đợi được ngày Minh Nguyên và các cháu khôn lớn, có thể giúp đỡ gia đình mình, chúng con mới có thể thở phào nhõm. Mấy năm nay, hai chúng con để ý và điều biết Minh Trạch ưu tú nhất trong các em. Nhà họ Thiệu sau này có thể nhờ cậy vào Minh Trạch. Nhưng dù có ưu tú mấy cũng thể nắm giữ cả cơ nghiệp lớn như vậy. Tóm lại, vẫn cần có em giúp đỡ. Chẳng phải bố từng con chim én thể làm nên mùa xuân hay sao? Chỉ có em chúng đồng lòng, đoàn kết mới bị người ngoài bắt nạt.



      Ông nội im lặng nghe, sắc mặt đượm buồn như thể mỏi mệt đến cực điểm rồi dần dần nhắm mắt lại.



      Thiệu Vân Bình thầm thở phào nhõm, bề ngoài vẫn tỏ vẻ thành khẩn như ban đầu, lại tiếp tục :



      - Lần này, bố dùng Minh Trạch thế chỗ Minh Nguyên như vậy, chẳng phải gây ra mâu thuẫn giữa em chúng sao? Minh Nguyên còn trẻ tuổi, nông cạn, nó có thể oán nửa lời sao? Nó oán ai? Chẳng phải nó oán Minh Trạch thế chỗ của mình sao? Sau này, Minh Trạch lập gia đình, mấy em chúng có thể giúp đỡ nhau mà hận thù ? Bố hãy bình tĩnh chút, cũng coi như là cho Minh Nguyên cơ hội.



      Ông nội trừng mắt, còn vẻ mệt mỏi ban nãy nữa, mà sắc mặt lạnh lùng:



      - Bảo tôi cho nó cơ hội nữa ư? Đợi khi Thiệu Thị sụp đổ, ai có thể cho Thiệu Thị cơ hội đây? Trước đây nó vung tiền theo , nuôi bồ nhí tôi mắt nhắm mắt mở cho qua. ngờ nó biết điểm dừng, dám lấy hàng trăm triệu tệ của công ty để mua chuộc đàn bà. Nó dám lôi danh tiếng của Thiệu Thị ra làm trò đùa. Còn cho nó cơ hội sao? Cho nó cơ hội nữa Thiệu Thị thảm bại dưới tay nó thôi.



      Ông nội càng càng tức, hơi thở cũng có phần gấp gáp. Bà Thiệu sợ quá vội thuận theo ông, miệng lắp bắp khuyên nhủ:



      - Đừng vội, đừng vội. Ông có gì từ từ , từ từ .



      Thiệu Vân Bình cũng dám ho he nữa, khẽ :



      - Bố đừng giận. Sức khỏe quan trọng hơn ạ.



      Ông nội hít sâu mấy cái, bình tĩnh lại. Ông quay đầu nhìn Thiệu Minh Trạch vẫn im lặng, hỏi:



      - Minh Trạch, cháu có sợ các oán hận cháu ?



      Nhưng Thiệu Minh Trạch lại quay đầu hỏi Thiệu Vân Bình:



      - Bác cả có oán hận cháu ạ?



      Thiệu Vân Bình bị hỏi sững cả người, trong lòng ràng là hận lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là bậc trưởng bối khoan dung độ lượng:



      - Cháu hỏi gì thế? Trong mắt bác, cháu cũng giống như Minh Nguyên thôi, đều là con cháu họ Thiệu chúng ta. Có gì đâu chứ.



      Thiệu Minh Trạch mỉm cười:



      - Chỉ cần bác cả có thể nghĩ như vậy, Minh Nguyên có oán hận cháu hay cũng sao. Cháu về làm việc cho bác cả chứ có làm việc cho ấy đâu. Hơn nữa, đều là người nhà, dù có oán hận qua thời gian cũng quên ngay thôi.



      Thiệu Vân Bình bị chặn họng như vậy chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.



      Ông nội hài lòng gật đầu, cuối cùng chốt lại:



      - Quyết định như vậy . Tuần sau, Minh Trạch về công ty làm việc. Vân Bình, con cố gắng giúp đỡ cháu nó nhé.



      Chuyện như thế, Thiệu Vân Bình biết mình có gì cũng thể ngăn cản được việc Thiệu Minh Trạch trở về, chỉ có thể vâng lời, lặng lẽ gật đầu.



      Tin tức Thiệu Minh Trạch quay về tổng công ty thay chức vụ của Thiệu Minh Nguyên nhanh chóng truyền trong nhà họ Thiệu. Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe vừa mừng, vừa lo, mừng vì cuối cùng ông nội cũng nhận ra năng lực và muốn bồi dưỡng Minh Trạch thành người kế nhiệm của gia tộc; lo vì người khác có bố con, em giúp đỡ lẫn nhau, còn con trai mình chỉ có mình. khi về công ty của gia đình, có chú bác chèn ép, dưới có các em họ ganh tị, mỗi bước đều gặp khó khăn chồng chất.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 5.2:

      Mẹ của Thiệu Minh Trạch nghĩ ngợi mấy hôm rồi hẹn bà Hàn ra ngoài uống trà, chuyện hàn huyên. Bà kể ông nội có ý để Thiệu Minh Trạch tiếp quản chuyện công ty, sau đó lại thăm dò :



      - Minh Trạch bận rộn mấy ngày hôm nay, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Tôi tìm thấy nó nên cũng chẳng hỏi han được. Thế nào rồi? Nó và Nhiễm Nhiễm thế nào rồi? Hai đứa đều đứng tuổi. Nếu hợp nhau, hay là chúng ta sớm định chuyện hôn nhân cho chúng, cũng để những người làm cha làm mẹ như chúng ta khỏi phải lo lắng.



      Lúc này, bà Hàn mới biết ông của Thiệu Minh Trạch nằm viện, vội gọi điện cho Nhiễm Nhiễm hỏi:



      - Ông Thiệu nằm viện, con có biết hả?



      Nhiễm Nhiễm thản nhiên đáp:



      - Biết ạ.



      Bà Hàn nghe giọng như vậy khỏi tức giận, hỏi:



      - Vậy con đến viện thăm chưa?



      Tất nhiên là Nhiễm Nhiễm chưa , thủng thẳng trả lời:



      - Chưa ạ. Minh Trạch bảo con . Con thể mình chạy đến bệnh viện được. Việc này phải do ấy đích thân dẫn con chứ. Như vậy so với việc mình con chạy đến có khác biệt thế nào, mẹ là người hơn con chứ.



      Bà Hàn rất khác biệt ấy nhưng giọng con bà như vậy bảo bà tức sao được. Thế là bà giáo huấn với thái độ cứng rắn:



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ cho con biết. đời này, càng là những thứ tốt càng có người cho đâu. Con chỉ có thể tranh giành để đoạt lấy thứ mà mình muốn thôi. ai nhớ con dùng mưu kế gì, thủ đoạn gì, họ chỉ thấy cuối cùng thứ này có nằm trong tay con hay thôi.



      trắng ra chính là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.



      Nhiễm Nhiễm chẳng phản đối cũng chẳng tranh luận, chỉ thi thoảng ậm ừ tiếng tỏ ý mình nghe, đồng thời cũng tán đồng quan điểm của bà Hàn. Nhưng cũng chịu tỏ quyết tâm của bản thân hay là ra hành động tiếp theo của mình.



      Bà Hàn bị làm cho đầy bụng tức, tài nào xả ra được. đến cùng tổ bản thân thêm kiệt sức, bà hậm hực cúp máy, trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ: Đứa con lúc này vẫn còn thua xa đứa con trừng mắt gân cổ cãi lại bà. Hạ Nhiễm Nhiễm lúc đó, tuy cáu kỉnh, tuy ngỗ nghịch nhưng ít nhất khiến bà có cảm giác máu mủ ruột già, còn là có sức sống…



      Bà Hàn cảm thấy hoảng sợ vì suy nghĩ của mình. Bà ngồi sững sờ rất lâu, mãi sau tinh thần mới dần tỉnh táo chút, bà lại gọi điện cho mẹ Thiệu Minh Trạch:



      - Tôi hỏi qua Nhiễm Nhiễm rồi. Hai đứa rất hợp nhau. Nhưng con tôi, tính cách lúc nắng lúc mưa, lại mặt dày. Nó mấy hôm trước có muốn đến bệnh viện thăm ông nội Minh Trạch nhưng dạo này Minh Trạch bận quá, con bé muốn làm lỡ việc của Minh Trạch, hơn nữa cũng tiện mình.



      Mẹ Thiệu Minh Trạch đâu có nghe được ý tứ sâu xa trong câu ấy:



      - Ông nội Minh Trạch cũng luôn miệng đòi gặp Nhiễm Nhiễm. Để tôi bảo Minh Trạch đưa Nhiễm Nhiễm . Làm gì có chuyện bận đến mức đó chứ.



      Bà Hàn nghe mà chỉ cười, tán chuyện với mẹ Thiệu Minh Trạch:



      - Đúng là có con trai vẫn hơn. Trông Minh Trạch nhà bà đấy. Bà đỡ phiền lòng biết bao. Còn Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi khiến tôi tức chịu nổi. Bố con bé bảo nó về công ty giúp nó lại thoái thác hết lần này đến lần khác. Con bé muốn bỏ công việc tại, cũng chẳng vội về công ty của bố làm, cả ngày chỉ ru rú ở nhà. Được bố chiều quá nên con bé phát hư rồi. gì nó cũng chẳng chịu nghe câu, lần nào cũng khiến tôi trở thành bà mẹ độc ác.



      xa gần chẳng qua cũng chỉ là ý. Đó là tuy Nhiễm Nhiễm là con nhưng được ông Hạ Hồng Viễn rất quý, cũng là người được bồi dưỡng để kế nhiệm quản lý công ty.



      Mẹ Thiệu Trạch cười :



      - Con mà. Thăng tiến lắm để làm gì chứ ? Tôi thích nàng dâu nhu mì hơn là cá tính mạnh mẽ, hiếu thắng.



      Nếu trưởng bối hai nhà đều có ý kiến gì việc còn lại chỉ là hai ‘đương ’ cứ thế mà tiến theo trình tự thôi. Mẹ Thiệu Minh Trạch tự tìm đến văn phòng của con trai, muốn đưa Nhiễm Nhiễm đến ra mắt ông nội, sớm định chuyện hôn nhân của hai người.



      Dạo này Thiệu Minh Trạch bận rộn suốt, mấy ngày chẳng được nghỉ ngơi. Nghe vậy, chỉ dùng tay day hai huyệt thái dương :



      - Đợi qua đợt này ạ. Gần đây, thực là con có thời gian. Công ty có cả đống việc, hơn nữa ông lại giục rất căng.



      Mẹ Thiệu Minh Trạch hiểu lầm có ý thoái thác, khuyên bảo hết nước hết cái :



      - Mẹ tìm hiểu rồi. Tính cách con bé rất được, là người thông minh, lanh lợi, lại chẳng có tật xấu gì. Đúng là hiếm có. Tuy dòng dõi của họ Hạ hơi kém chút nhưng tài lực tốt, hơn nữa lại có nhà họ Hàn. Tuy bây giờ nhà họ Hàn phải là giàu sang gì nhưng danh tiếng vẫn còn đó. Cả hai điều này đều có thể trở thành trợ lực tốt của con về sau, ắt có lúc con dùng đến đấy. Những năm qua, bác cả và chú ba con chèn ép con như vậy là dựa vào cái gì chứ ? Chẳng phải là ức hiếp mẹ góa con côi chúng ta hay sao ?



      Thiệu Minh Trạch ngồi yên ghế sofa, mí mắt rũ xuống, nét mặt lộ vẻ lãnh đạm, lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn mẹ :



      - Vâng, con tranh thủ thời gian liên lạc với Nhiễm Nhiễm, hỏi ý kiến ấy. Nếu ấy phản đối, tháng sau chúng con định chuyện hôn nhân.



      Có câu khẳng định ấy, cuối cùng mẹ Thiệu Minh Trạch mới hài lòng rời khỏi đó.



      Thiệu Minh Trạch tiễn mẹ ra ngoài, quay lại ngồi ghế sofa lúc rồi mới tiếp tục xử lý đống công văn giấy tờ trước mặt, nhưng trong lòng bỗng có chút phiền muộn khó hiểu. ràng là các con chữ ra ngay trước mắt mà sao chẳng nhập được vào đầu thứ gì. hít thở sâu mấy lần nhưng chẳng thấy hiệu quả, liền quẳng bút xuống bàn, đứng dậy bước xuống cửa sổ sát đất phía sau.



      Cách bức tường kính chịu lực dày, tiếng xe cộ lại huyên náo bên ngoài thể lọt vào dù chỉ tiếng . bất ngờ, khi lòng dần bình tĩnh lại hình bóng cứ mãi trong đầu cũng nhạt dần, rồi cuối cùng bị cảnh đường phố náo nhiệt ngoài kia thay thế.



      Có vài người, có vài chuyện, nếu là quá khứ chỉ là quá khứ, tuy buông nổi nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về nó. cười mỉa chính mình rồi quay người tiếp tục vùi đầu vào công việc. là người có mục tiêu ràng. Từ trước đến nay, luôn biết điều gì là quan trọng nhất. Ông Thiệu chỉ cho thời gian tuần để bàn giao công việc ở Hoa Hưng. Thời gian quá cấp bách, việc lại bộn bề nên phải gặp hết người này đến người khác, bàn hết chuyện này đến chuyện khác, họp hết cuộc này đến cuộc khác, cứ như vậy bận rộn đến tối thứ Bảy mới có thể xử lý xong công việc của Hoa Hưng.



      hẹn Nhiễm Nhiễm cùng ăn tối, rồi vội vàng qua đón . Nhiễm Nhiễm ngồi đợi lát, lúc ngẩng lên nhìn thấy thất thanh hỏi :



      - Sao lại gầy thế ?



      Mắt mở lớn, miệng cũng hơi há vì ngạc nhiên, vẻ mặt như thể phát ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó vậy. Thiệu Minh Trạch vừa xử lý xong đống công việc chất cao như núi, tâm trạng rất tốt, thấy như vậy nhịn được cười, chẳng nghĩ ngợi gì mà nhoài đến véo má , trêu chọc :



      - Em là người có tư cách người khác gầy nhất. Hãy nhìn lại bản thân em .



      Tuy họ lại với nhau gần hai tháng, ngoài lúc mới bắt đầu, khiêu khích chạm vào khóe môi , hai người chưa từng có cử chỉ hay lời nào thân mật như vậy. sững sờ, xong cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hai người hẹn mà gặp cùng lựa chọn cách im lặng, cúi đầu vờ như xem thực đơn tay mình.



      Nhân viên phục vụ giới thiệu những món mới của ngày hôm nay với hai người. Thiệu Minh Trạch tùy ý chọn vài món rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ. Lúc này, mới ngẩng lên, buột miệng hỏi :



      - Gần đây, công việc của có chút biến động, cũng có nhiều thời gian hỏi thăm tình hình của em. Em làm chưa ? Làm ở đâu rồi ?



      mỉm cười lắc đầu :



      - Từ khi tốt nghiệp đến giờ, hiếm hoi lắm mới có dịp nghỉ dài như vậy. Khó khăn lắm mới có cơ hội thế này nên em muốn kéo dài thêm vài ngày nữa rồi tính.



      Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên hỏi :



      - Vậy mấy ngày qua em làm gì ?



      Nhiễm Nhiễm thẳn thắng trả lời :



      - Ở nhà lên mạng, ngủ, lại lên mạng, lại ngủ.



      Thiệu Minh Trạch nghe mà tán đồng, lắc đầu hỏi :



      - Em nghĩ làm ở bộ phận nào chưa ?



      Mấy ngày nay Nhiễm Nhiễm cũng luôn nghĩ về vấn đề này. Cuối cùng, nghe theo ý kiến của Trần Lạc. Trước tiên xuống bộ phận tiêu thụ, là học hỏi, hai là tránh xa ông Hạ Hồng Viễn chút, để bớt phải lo chuyện đối phó. ràng trong lòng có quyết định, bây giờ Thiệu Minh Trạch hỏi như vậy, lại có vẻ do dự, :



      - Có hai lựa chọn, là trực tiếp vào bộ phận Hành chính của tổng công ty, lựa chọn khác là đến trung tâm quản lý tiếp thị. Em vẫn chưa chắc chắn lắm. Theo em nên chọn hướng nào ?



      Thiệu Minh Trạch ngẫm nghĩ lát rồi đáp :



      - Nếu là chọn đến trung tâm quản lý tiếp thị.



      Câu trả lời đúng như dự liệu. Nhiễm Nhiễm cảm thấy nhõm phần nào. nhìn Thiệu Minh Trạch, trêu chọc :



      - Nếu là , e là thèm vào công ty gia đình, sợ bị trưởng bối quản, ở đâu được tự quyết mới tốt.



      Thiệu Minh Trạch hơi sững người, ánh mắt nhìn xuống, lát sau mới bình thản :



      - Thứ Hai tuần sau, phải về tổng công ty của Thiệu Thị để làm.



      Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Tổng công ty của Thiệu Thị luôn do bác của Thiệu Minh Trạch là Thiệu Vân Bình quản lý. Khi Thiệu Minh Trạch vừa mới tốt nghiệp về đó làm thời gian, vì chịu nổi áp lực của bác nên mới tự mình bỏ ra ngoài lập nên Công ty khoa học kỹ thuật Hoa Hưng. Sao ông nội Thiệu Minh Trạch vừa mới nằm viện gọi về tổng công ty nhỉ?



      Trong lòng ít nghi vấn nhưng cảm thấy tiện thắc mắc nên chỉ hỏi :



      - Là gia đình sắp xếp ư ?



      Thiệu Minh Trạch mỉm cười, đồng tử đen láy được ánh đèn rực rỡ chiếu vào khiến nó lấp lánh ánh sáng :



      - Là quyết định của ông nội. Thiệu Minh Nguyên du học, bảo về thay thế vị trí của ấy.



      Nhiễm Nhiễm càng ngạc nhiên hơn. cũng nghe tiếng tăm của Thiệu Minh Nguyên. Đó là họ cả của Thiệu Minh Trạch, thái tử gia của Thiệu Thị, cũng là công tử hào hoa, ăn chơi có tiếng ở thành phố Tây Bình này, hơn ba mươi tuổi. Ở độ tuổi này mà bỗng nhiên du học, chắc chắn ta gây ra chuyện gì đó khiến cho ông nội giận dữ mà trách phạt như thế.



      Chuyện này ràng liên quan đế vấn đề tranh giành quyền lợi trong nội bộ Thiệu Gia, nên càng tiện mở miệng gì, chỉ cúi đầu ăn.



      Thiệu Minh Trạch nhìn , bỗng hỏi :



      - Nhiễm Nhiễm, sáng mai em rảnh ?



      - Hả ? – Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn .



      Ánh mắt sâu thẳm khiến nhận ra được điều muốn . bảo :



      - Nếu có thời gian, muốn đưa em thăm ông nội.



      Nhiễm Nhiễm trả lời ngay, im lặng nhìn hồi lâu rồi mới mỉm cười, gật đầu :



      - Được ạ. Em cũng định đến bệnh viện thăm ông nội , chỉ ngại chỗ tiện nên cũng dám nhắc.



      - Vậy sáng mai, đến đón em.



      Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi có chút căng thẳng, hỏi :



      - Có cần chuẩn bị chút quà gì ? Ông nội thích gì nhỉ?



      Thấy phản ứng của như vậy, Thiệu Minh Trạch nở nụ cười thoải mái :



      - Chuyện đó em cần phải lo. chuẩn bị đồ để ngày mai mang . Em chỉ cần người là được rồi.



      nghe mà thấy mừng, nhưng miệng vẫn hỏi :



      - Như vậy có được ạ? E là tiện lắm.



      Thiệu Minh Trạch mỉm cười :



      - sao đâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :