1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2.2:


      Nhiễm Nhiễm đem số tiền ba trăm nghìn tệ trả lại cho bà Hàn, sắc mặt bà chẳng có vẻ gì là bất ngờ, bà cũng nhận tấm thẻ đó mà chỉ hỏi:



      - Thiệu Minh Trạch có điểm nào được?



      Nhiễm Nhiễm suy nghĩ giây lát rồi trả lời:



      - Con thích ta.



      Bà Hàn trang điểm mắt rất tinh tế, nhưng đáy mắt bà chẳng hề có vẻ ấm áp, bà hỏi:



      - Vậy con thích ai? Vẫn là Lâm Hướng An sao? Cậu ta có thích con ?



      trả lời nổi, chỉ biết đứng đó, cảm thấy mình đáng thương. Mọi người thế giới này đều biết thích Lâm Hướng An, bất kỳ ai cũng có thể xé toạc lồng ngực mà gợi lại vết thương lòng đó, rồi hỏi :



      - Sao thế? Đến giờ vẫn chưa quên được ư?



      Bà Hàn lại :



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, con tỉnh táo lại . Đừng ấu trĩ nữa. Con cũng phải có chút ý chí chứ. Đừng vì tình mà lúc nào cũng ra vẻ muốn sống muốn chết như vậy. Kiểu quái đản ấy chỉ làm cho người khác thấy chán ghét mà thôi.



      Khi Nhiễm Nhiễm từ chỗ bà Hàn ra mà trong đầu vẫn văng vẳng mấy câu này. cảm thấy câu của bà Hàn là đanh thép, chẳng sai chút nào. Bây giờ có công việc ổn định, sức khỏe tốt, phải lo chuyện cơm ăn áo mặc, nhưng vẫn cứ vì người con trai của mấy năm trước mà đau buồn sầu khổ, điều này khiến cho người ta thấy khó chịu.



      Bên ngoài trời trong nắng ấm, gió hiu hiu thổi khiến người ta dễ chịu. đứng bên lề đường thở dài theo làn khói xe, định tìm ông Hạ Hồng Viễn để kết nối tình cảm cha con trước . Ông vừa bảo người ta mang thẻ ngân hàng đến cho , còn báo tin tìm được cho mấy căn hộ, bảo chọn lấy căn ưng ý. nghĩ, mình phải tới lời khách sáo với ông chút. là, tỏ ra phải kẻ hám lợi; hai là, để câu con cá lớn hơn. tấm thẻ ngân hàng và căn hộ cũng chẳng là gì so với công ty của ông Hạ Hồng Viễn.



      Khi lên taxi, Nhiễm Nhiễm còn nghĩ mình chẳng phải là có ý chí và nghị lực. Nếu tự lập, có khí chất, chẳng thèm ngó ngàng gì đến người bố bội tình bạc nghĩa đó, đếm xỉa tới ông, dù ông có phải là tỷ phú hay là người có quyền thế gì cũng mặc kệ.



      có khí chất ấy mà, phải tự mình đứng lên, coi tiền bạc là thứ rác rưởi.



      Tiếc là phải người như vậy nên nghĩ tiền vẫn là tiền, có ông bố giàu sụ còn hơn là có ông bố chỉ có cơm ăn. thế giới này chẳng gì thể quy ra tiền. Nếu có thứ thể mua được chỉ là vì số tiền bạn bỏ ra chưa đủ mà thôi.



      Tuy thành phố Tây Bình sớm hạn chế số lượng ô tô riêng nhưng tình trạng tắc đường vẫn xảy ra. dừng dừng, khi xe đến được đường Vạn Hòa cũng sắp tới mười giờ. Hạ Hồng Viễn nghe đến rủ ông cùng ăn rất vui, vội vàng sai thư ký xuống lầu đón lên, bảo đợi ông làm xong nốt việc dẫn ăn.



      Nhiễm Nhiễm giả bộ làm con ngoan ngoãn, hiểu chuyện, yên lặng ngồi ngoài phòng khách đọc báo. ngờ, vừa ngồi được lát Bành Tinh - người vợ nay của ông Hạ Hồng Viễn - đến tìm ông.



      Lần gần đây nhất gặp bà Bành Tinh là mười mấy năm trước. Bà ta mình tìm đến nhà xin bà Hàn giơ cao đánh khẽ, tác thành cho tình của mình, cũng hy vọng bà Hàn tự tôn tự trọng, cố níu kéo tình mất, đừng tiếp tục dây dưa lằng nhằng mãi với ông Hạ Hồng Viễn, chi bằng hãy buông tay để cả hai đều có được cuộc sống mới.



      Lúc đó, vẫn còn nên hiểu chuyện tình cảm của người lớn, chỉ là nghe mấy từ “tự tôn tự trọng” được thốt lên từ miệng người đàn bà cướp chồng người khác cảm thấy vô cùng kỳ lạ.



      Bao nhiêu năm trôi qua, gần như quên hẳn khuôn mặt bà Bành Tinh. Lần gặp này, mới giật mình cảm thấy “người vợ bé” vẫn kiều xinh đẹp như xưa, so với bà Hàn mất dần tuổi thanh xuân đúng là đáng với hai chữ “vợ bé”.



      Bất luận thế nào, trong trường hợp này, cũng nên có mặt. Bà Bành Tinh vô cùng ngạc nhiên. Hạ Nhiễm Nhiễm đứng lên mỉm cười dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu chào bà ta tiếng “Dì Bành”, rồi quay lại với ông Hạ Hồng Viễn:



      - Bố ơi, con xuống lầu dạo lát. Bố xong việc gọi điện cho con nhé.



      Ông Hạ Hồng Viễn lúng túng, chẳng kịp đáp lời.



      Nhiễm Nhiễm xoay người bước ra khỏi văn phòng, giả truyền “thánh chỉ” với thư ký:



      - Tổng giám đốc Hạ bảo pha hai tách cà phê mang vào.



      xong lại nháy mắt với thư ký, giọng :



      - Trong đó cần bàn chuyện gia đình.



      thư ký mỉm cười cảm kích, vội lấy cớ pha cà phê rồi tránh tới phòng pha trà.



      Nhiễm Nhiễm mà rón rén bước lại cửa phòng, áp tai vào cánh cửa. Thực ra cũng chẳng có mưu gì, chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi. rất muốn biết bà Bành Tinh vành mắt đỏ hoe tìm đến công ty để chuyện gì với ông Hạ Hồng Viễn.



      Trong phòng chẳng có tiếng chuyện mà chỉ có tiếng khóc nức nở của bà Bành Tinh. lát sau, bà ta mới hỏi ông Hạ Hồng Viễn:



      - Hồng Viễn, có phải thay lòng đổi dạ rồi ?



      Ông Hạ Hồng Viễn gì. 



      Bà Bành Tinh lại xa xôi:



      - Hồng Viễn, hồi đó khi em quyết định theo , em hy vọng tình này có thể kéo dài mãi mãi. Em biết tình này vốn là do em cướp của người khác nên sớm muộn gì cũng phải trả. Nhưng em và cũng được , nên em cảm thấy thế là đủ rồi. Bây giờ, nếu cho em cơ hội, bảo em lựa chọn lại em vẫn cứ chọn . Em hối hận.



      Bà Bành Tinh trong từng tiếng nấc nghẹn, nhưng Nhiễm Nhiễm nghe mà nổi cả da gà. nghĩ, ông Hạ Hồng Viễn có cảm giác như mình trước những lời của bà Bành Tinh. Ông và bà ta sống cùng nhau hơn chục năm nay. Ban đầu tình của họ rất nồng thắm, dù bây giờ có hận, có oán chắc cũng vẫn còn vài phần tình cảm.



      Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn trầm xuống:



      - Tiểu Tinh...



      - Hồng Viễn, cứ nghe em hết . - Bà Bành Tinh ngắt lời ông, nức nở nghẹn ngào tiếp tục : - Nếu còn tình nữa, em cũng cố ép . Em để tìm tình mới. Nhưng hôn nhân phải là chuyện của hai người. Chúng ta còn có Thần Thần, con trai vô tội. Chúng ta hãy dành cho con gia đình toàn vẹn được ?



      Nghe bà Bành Tinh nhắc đến con trai, Nhiễm Nhiễm nén được tiếng thở dài. Lòng thầm nghĩ, thế là hết. Người phụ nữ thông minh đời cũng có giây phút hồ đồ. Chắc hẳn bà Bành Tinh còn chưa biết chuyện ông Hạ Hồng Viễn đưa con trai làm xét nghiệm huyết thống. Nếu bà cứ kiên trì dựa vào tình lòng ban đầu với ông Hạ Hồng Viễn có lẽ ông còn có thể mềm lòng, nhưng bây giờ bà nhắc đến cậu con trai - nỗi đau của ông Hạ Hồng Viễn - đừng là ông muốn thay lòng đổi dạ, mà e là ông còn hận đến tím tái ruột gan ấy chứ.



      Quả nhiên giọng ông Hạ Hồng Viễn bỗng trở nên lạnh lùng, cứng rắn:



      - Bành Tinh, đây là công ty, em về nhà trước . Có chuyện gì chúng ta sau.



      Nhiễm Nhiễm dám tiếp tục nghe trộm nữa, vội rón rén ra ngoài. Vừa đến cửa thang máy đúng lúc gặp Trần Lạc - trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - từ thang máy bước ra. Đây là chàng trai trẻ khoảng ba mươi tuổi, dáng cao, gầy, lịch , nho nhã, chỉ có điều mới theo ông Hạ Hồng Viễn gặp được hai lần mà xưng hô với chuyển từ “đại tiểu thư” thành “Nhiễm Nhiễm”, lời và cử chỉ cũng tỏ ra thân thiết như thể quen Nhiễm Nhiễm từ rất lâu rồi vậy.



      Bỗng thấy xuất với bộ dạng lén la lén lút ta hề tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ mỉm cười chào :



      - Nhiễm Nhiễm, đến rồi à?



      gật đầu, tốt bụng nhắc nhở ta:



      - đừng vào đó vội. Trong đó chuyện gia đình. - Ngừng lát, giọng bổ sung: - Dì Bành tìm đến.



      Trần Lạc hơi sững người, nhìn về phía phòng làm việc vài giây. ta dường như hiểu được tại sao lại có hành động như vậy, liền quay đầu mỉm cười hỏi :



      - muốn đâu? Có cần tôi đưa ?



      lắc đầu:



      - cần đâu. Tôi chỉ muốn tìm chỗ nào đó gần đây để ngồi thôi. Bố bảo tôi đợi lát. Buổi trưa, bố con tôi cùng ăn.



      Trần Lạc mỉm cười, dẫn đến vườn hoa phía sau tầng lầu công ty, rồi mua hai cốc cà phê nóng. Quay lại, ta mỉm cười đưa cho cốc:



      - cầm lấy cho ấm tay. Tuy ở đây hơi lạnh chút nhưng khí khá trong lành.



      cười, nhận chiếc cốc giấy, nhìn ta ngồi xuống đối diện với mình, bèn hỏi:



      - Hình như vừa từ bên ngoài về. bận việc gì vậy?



      Trần Lạc mỉm cười, đáp:



      - Mẹ vị lãnh đạo trong thành phố bị bệnh, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi thay ông ấy đến bệnh viện hỏi thăm.



      Nhiễm Nhiễm biết ông Hạ Hồng Viễn thường kết giao với vài quan chức chính phủ. chỉ là tặng quà Tết, mà có người nào nằm viện cũng mang quà đến tỏ thành ý. Thế nên cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ có chút tò mò:



      - Phong bì có lớn lắm ?



      Trần Lạc giấu , thà trả lời:



      - Vì liên quan đến mấy mảnh đất ở ngoại ô phía nam thành phố nên càng phải đầu tư. Nhưng Tổng giám đốc Hạ cũng , đây mới chỉ là bắt đầu nên cũng thể bỏ ra quá nhiều. Cứ thăm dò trước rồi hẵng tính.



      Hai người trò chuyện với nhau ông Hạ Hồng Viễn gọi điện tới. Vừa nghe Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc ở dưới lầu, ông liền bảo cả hai ra bãi đỗ xe đợi ông. lát sau, ông Hạ Hồng Viễn mình ra khỏi tòa nhà, sắc mặt như vừa rồi hề có chuyện gì xảy ra, chỉ cười khà khà, hỏi:



      - Con đói chưa?



      Nhiễm Nhiễm cảm thấy chuyện này cần đóng kịch làm gì, nên gật đầu:



      - Cũng hơi đói rồi ạ.



      Ông Hạ Hồng Viễn nhìn con , chau mày:



      - Lát nữa ăn nhiều chút nhé! Nhìn con gầy chưa kìa, người gì mà chẳng có da có thịt gì cả. Đừng nghe lời mẹ con. Con phải mũm mĩm chút mới đáng .



      Trần Lạc cũng lên xe, tranh thủ thời gian đường để báo cáo công việc với ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có phản ứng gì, chỉ con trai cục trưởng Cục Quy hoạch vừa từ nước ngoài về, rồi dặn dò Trần Lạc:



      - Cậu về làm thủ tục chiếc xe đó cho Cục trưởng Lâm, là để công tử Lâm mượn lái chơi.



      Trần Lạc gật đầu, ghi lại.



      Nhiễm Nhiễm từng nghe qua những chuyện như thế này, đó cũng chỉ là cách hối lộ trá hình mà thôi. chiếc xe tốt và tấm thẻ đổ xăng với mệnh giá lớn, nếu bị đâm hỏng xe có người dọn dẹp, dù xảy ra chuyện gì người ta cũng điều tra đến vị quan đó. là mượn, thực ra là còn thực dụng hơn cả tặng ấy chứ.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2.3:

      Trần Lạc xuống xe giữa đường. Ông Hạ Hồng Viễn đưa Nhiễm Nhiễm đến câu lạc bộ tư nhân sang trọng. Ông gọi bàn đầy đồ ăn và ngừng gắp thức ăn vào đĩa của , bảo ăn nhiều chút, tác phong vô cùng phóng khoáng. Nhiễm Nhiễm bỗng hiểu tại sao mỗi lần bà Hàn nhắc đến ông, bà đều khó chịu , giàu xổi cũng chỉ là giàu xổi thôi, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể trở nên danh gia vọng tộc được.



      Khi đó, họ còn chưa ly hôn nhưng hai người bắt đầu to tiếng. Bà Hàn mắng ông Hạ Hồng Viễn thô tục, có khí chất. Ông Hạ Hồng Viễn đáp lại, bảo bà là bày đặt làm cao. Bây giờ nghĩ lại, Nhiễm Nhiễm có chút hoài niệm những ngày đó. Tuy họ cãi nhau, nhưng ít nhất vẫn còn chút khí gia đình.



      Ăn cơm xong, cùng ông Hạ Hồng Viễn ra ngoài. Ra đến hành lang lại tình cờ gặp Thiệu Minh Trạch. ràng là dự chiêu đãi, người vẫn thoảng hơi rượu, mỉm cười chào ông Hạ Hồng Viễn trước rồi lại quay sang nhìn Nhiễm Nhiễm, cười mà như , hỏi:



      - Hạ, cuộc kiểm tra ở cơ quan xong rồi à?



      Ông Hạ Hồng Viễn nghe câu này mà chẳng hiểu gì, bất giác quay sang nhìn con .



      Nhiễm Nhiễm cố giấu cái ho hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc, trả lời:



      - Vẫn chưa. Lần kiểm tra này còn gắt gao hơn.



      Thiệu Minh Trạch chẳng buồn để ý, nhếch môi, lại hàn huyên mấy câu với ông Hạ Hồng Viễn rồi mới quay người rời .



      Ông Hạ Hồng Viễn hỏi Nhiễm Nhiễm:



      - Con quen Thiệu Minh Trạch thế nào vậy?



      nghĩ lát, nửa nửa đùa đáp:



      - Gặp ta trong buổi xem mặt lần trước. Hai người có chuyện với nhau vài câu. ta là người rất thẳng thắn. ta với con, xem mặt là vì bị người nhà ép. Thực ra ta có bạn rồi.



      Ông Hạ Hồng Viễn chau mày, có chút vui, :



      - Có bạn rồi mà còn xem mặt gì chứ? Ai giới thiệu cho con vậy?



      Nhiễm Nhiễm sợ mình lỡ lời điều gì, vội bổ sung:



      - Là bạn của mẹ ạ. Họ cũng có ý tốt mà.



      Vừa nghe nhắc đến bà Hàn, mặt ông Hạ Hồng Viễn lập tức sa sầm. Hai tay Nhiễm Nhiễm vội nắm lấy cánh tay ông, vội :



      - Là mẹ sắp xếp đấy ạ. Hình như mẹ sợ con lấy nổi chồng nên phải vội vàng tìm đối tượng tốt có thể nuôi được con để gả con . Nhưng con muốn kết hôn sớm như vậy. Con còn chơi chưa . Người mẹ giới thiệu toàn kiểu giả vờ giả vịt nên con chẳng thích tí nào. Bố, bố ra mặt giúp con được ?



      Ông Hạ Hồng Viễn rất vui khi được con nũng nịu, bật cười :



      - Con Hạ Hồng Viễn cần người khác nuôi. Nếu muốn lấy chồng sớm cứ rong chơi thêm vài năm nữa rồi đợi bố chọn cho con chàng tử tế.



      đạt được mục đích nhưng vẫn lắc lắc cánh tay ông Hạ Hồng Viễn ra chiều nũng nịu.



      Ông Hạ Hồng Viễn có chút tiếc nuối, thở dài:



      - Thiệu Minh Trạch là nhân vật tồi. Có chút đáng tiếc.



      dám tiếp lời ông, vội chuyển chủ đề sang chuyện mua nhà. Ông Hạ Hồng Viễn sai người chọn mấy căn hộ tốt gần cơ quan làm. Cuối cùng, chọn căn hộ có diện tích nhất, chỉ khoảng trăm mét vuông nhưng kiến trúc đẹp, nội thất tốt, gian thoáng đãng, rất thích hợp cho người sống.



      Hôm chuyển nhà, Mục Thanh đến giúp , trước khi , Mục Thanh bỗng :



      - Có lẽ cậu tớ có lương tâm, tớ vong ân bội nghĩa, nhưng dù thế nào, tớ cũng hối hận về quyết định của mình. Tớ hy vọng có ngày cậu cũng có thể hiểu được việc làm của tớ.



      Nhiễm Nhiễm hiểu suy nghĩ của Mục Thanh, chỉ là ấy muốn tự lập, muốn sống cuộc sống của mình. mỉm cười, khẽ vỗ vai Mục Thanh, :



      - Tớ phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu bao dung tớ trong mấy năm qua. Cảm ơn cậu chăm sóc tớ bây lâu nay. Mục Thanh, tớ mới là người nên cảm ơn cậu. đấy.



      Từ tận đáy lòng, Nhiễm Nhiễm cảm kích trước tình cảm của Mục Thanh. Tuy từng kéo Mục Thanh đứng dậy lúc ấy gặp khó khăn nhất, nhưng mấy năm nay, Mục Thanh luôn là người kéo về phía trước, chăm sóc, lo lắng cho còn hơn cả người thân trong gia đình.



      cảm kích vì có người như vậy cùng vượt qua những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc đời.



      Nơi ở mới rất gần cơ quan, bộ cũng chưa đến mười phút. có thể thức dậy muộn hơn trước đây mấy chục phút. Hằng ngày, sau khi bò ra khỏi giường đánh răng rửa mặt bộ đến cơ quan ăn sáng; buổi trưa, cũng ăn ở cơ quan; buổi tối, thường về nhà sớm nấu nướng. Tuy trong nhà có bàn tay chăm sóc của Mục Thanh, nhưng vì cần mất nhiều thời gian đường nên cuộc sống của cũng bị ảnh hưởng gì lắm.



      Từ sau chuyện Thiệu Minh Trạch, suốt thời gian dài, bà Hàn liên lạc gì với .



      Mối quan hệ giữa và ông Hạ Hồng Viễn ngày càng thân thiết. Hôm nay, họ vốn hẹn nhau cùng ăn nhưng chưa hết giờ làm việc, ông Hạ Hồng Viễn gọi điện đến. Lúc đó, bận rộn với đống công văn giấy tờ, nên đợi ông lên tiếng, vội đáp:



      - Bố, con bận lắm. Bố cứ chọn địa điểm trước . Hết giờ làm, con đến thẳng đó.



      xong cúp điện thoại, ông Hạ Hồng Viễn ở đầu dây bên kia gọi với:



      - Nhiễm Nhiễm, đợi .



      đành chuyển di động sang tay trái, tay phải kích chuột. hỏi:



      - Bố, còn có chuyện gì thế?



      Ông Hạ Hồng Viễn vẫn giữ phong cách như xưa, ngần ngừ lát rồi :



      - Nhiễm Nhiễm à, bố có người bạn muốn giới thiệu bạn trai cho con. Tối nay con gặp mặt chút nhé. - xong, ông lại vội giải thích: - Dù có thành hay cứ gặp mặt lần. Coi như là con nể mặt bố .



      Nhiễm Nhiễm sững người hồi lâu mới hiểu câu của ông Hạ Hồng Viễn, sau đó rất nhanh trưng ra phản ứng thích hợp nhất, cười khì khì :



      - Được ạ. Bố à, con nể mặt bố đấy nhé. Bố , gặp mặt ở đâu ạ?



      Ông Hạ Hồng Viễn địa chỉ, cuối cùng vẫn quên dặn về nhà thay đồ rồi hẵng , trang điểm cho đẹp chút.



      Tắt điện thoại, tiếp tục quay mòng mòng với đống công văn, giấy tờ. Khi gửi xong công văn, giấy tờ cũng được sắp xếp đâu ra đấy mới sực nhớ mình hỏi ông Hạ Hồng Viễn về tình hình của đối phương. thầm nghĩ, lần này hết cách rồi. Cho dù là làm trò cũng phải làm cho chu toàn chút chứ. Ngay cả tình hình thế nào cũng chẳng thèm hỏi lấy câu như vậy, phản ứng ràng là quá kém. Sau này, chưa biết chừng ông Hạ Hồng Viễn lại tiếp tục sắp xếp kiểu xem mặt thế ấy chứ.



      vừa thầm hối hận, vừa đứng dậy lấy chiếc áo khoác dài màu xám trong tủ đồ ra. Nghĩ lát, quay lại soi gương, trang điểm. Khi thấy mình vừa quê mùa vừa xấu xí mới hài lòng bước ra khỏi cửa.



      Ai ngờ đến nơi mới phát đối phương lại là Thiệu Minh Trạch.



      Lần này, Thiệu Minh Trạch đứng lên, mà chỉ ngồi đó ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , vẻ mặt cũng có chút bất ngờ:



      - Hạ tiểu thư?



      dở khóc dở cười ngồi xuống đối diện, lúc này mới hỏi vẻ cay nghiệt:



      - Lẽ nào Thiệu có cảm tình với tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên? Thế nên mới bịn rịn quên được như vậy?



      Thiệu Minh Trạch nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng đáp:



      - Chưa đến mức đó.



      nhịn được, phì cười:



      - Vậy điều này là gì? Duyên phận ư?



      Thiệu Minh Trạch hơi lim dim mắt, thản nhiên :



      - Tôi vốn tin vào duyên phận. Có điều, tình cờ gặp Hạ mấy lần thế này cũng bắt đầu có chút tin rồi.



      - Tình cờ ư? - nhìn Thiệu Minh Trạch trưng ra bộ mặt nghiêm túc về duyên phận mà cảm thấy lời của buồn cười, liền mở miệng hỏi: - Thế này cũng có thể coi là tình cờ sao? Trước khi xem mặt, cũng hỏi về tình hình của đối phương hay sao?



      Vừa buột miệng ra, liền hối hận ngay. Quả nhiên, Thiệu Minh Trạch nhướng mày hỏi lại:



      - Lẽ nào Hạ hỏi qua sao?



      Tất nhiên là chưa hề hỏi gì. Nếu hỏi đến. bị câu của chặn họng ngay nên chỉ có thể trừng mắt nhìn, hằm hằm tức giận.



      Thiệu Minh Trạch vẫn tỏ vẻ thản nhiên. chủ động gọi nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho , sau đó mới ung dung giải thích:



      - Vì tôi sắp ba mươi, gia đình sốt ruột nên dạo này liên tục sắp xếp cho tôi xem mặt. Hạ là ngươi thứ tư tôi gặp trong tuần này. Thực ra, tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà hỏi những chuyện đó.



      Thái độ chân thành này của khiến cảm thấy ngại ngùng, mặt sưng lên nữa mà đành nuốt giận, tỏ vẻ ôn hòa, cố tìm điều gì đó để hỏi:



      - Thiệu hài lòng về những đối tượng xem mặt trước sao?



      Thiệu Minh Trạch dựa vào thành ghế, thẳng thắn trả lời:



      - Có người tôi thích, có người lại thích tôi. Tuy là xem mặt nhưng còn lâu mới có thể tiến tới hôn nhân. Tóm lại là phải tìm người mà cả hai cùng ưng ý mới có thể chung sống được.



      Thiệu Minh Trạch có thể ra được câu vậy khiến hết sức bất ngờ. Dù là người ngạo mạn thế nào, nhưng mấy câu này đều cực kỳ có lý. tán đồng gật đầu:



      - Thiệu là người hiểu biết.



      liếc mắt nhìn :



      - Cứ gọi tôi là Minh Trạch được rồi. Nghe mẹ tôi , bà ấy và Hàn là bạn cũ, hai gia đình cũng khá quen thân. Như vậy, em nên gọi tôi tiếng “” mới đúng. Nhiễm Nhiễm, có thể hỏi em mấy câu ?



      Nhiễm Nhiễm nghe nhắc đến mối quan hệ giữa hai gia đình lập tức đề cao cảnh giác. vô thức ngồi thẳng người, :



      - muốn hỏi gì?



      hỏi:



      - Em là người theo chủ nghĩa độc thân hả?



      nghĩ ngợi rồi quyết định là tốt nhất, nên trả lời:



      - .



      lại hỏi:



      - Vậy bây giờ có phải là có bạn trai ?



      dây dưa đến gia đình hai bên, chuyện này càng thể dối được. thà trả lời:



      - .



      - Có phải là săn sóc mối tình hay là chờ đợi tình cảm ai đó ?



      im lặng lát rồi lại lắc đầu:



      - .



      Thiệu Minh Trạch từ tốn gật đầu:



      - Rất tốt! Nếu như vậy em có thể suy nghĩ về việc phát triển quan hệ với thêm chút ? Dù sao chúng ta gặp nhau vài lần, cũng có thể coi là có ít duyên phận. Huống hồ, bất luận là từ phía gia đình hay từ phía cá nhân mà , điều kiện của chúng ta tương đối hòa hợp. tin là sau này, nếu có thể chung sống với nhau chúng ta là cặp tồi đấy.



      Thái độ của bình tĩnh nhưng phân tích lại hết sức có lý, cứ như nhà đầu tư chuyên nghiệp phân tích bảo nên lựa chọn vụ hợp tác này và có thể tránh được những lo ngại rủi ro gì. Nếu lúc này bàn luận về chuyện của người khác, có lẽ ngưỡng mộ lý trí và khách quan của Thiệu Minh Trạch. Nhưng khi bản thân chính là nhân vật trong câu chuyện lại cực kỳ căm ghét thái độ này của .



      xoay xoay cốc cà phê tay, lặng lẽ nghe phân tích. Đợi xong mới ngẩng lên nhìn, mỉm cười :



      - Vậy sau hôn nhân sao? Hai người thế nào? Ai có gian của người nấy, chỉ cần trước mặt mọi người vẫn ổn là được ư?



      Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn giây lát mới điềm đạm :



      - Tùy ở em.



      - Ồ! Câu này là ý gì? - lại truy hỏi.



      hơi nhíu mày suy nghĩ lát rồi đáp:



      - có thể can thiệp vào quan hệ bạn bè của em, nhưng đồng thời mong em cũng dành cho gian riêng tư.



      đến đây là quá rồi. Chính là vợ chồng ai có cuộc sống của người nấy, chỉ cần trước mặt người khác diễn vở kịch phu thê ân ái là được. Sau đó, đợi đến lúc thích hợp sinh con cái, tạo ra thế hệ công nhận họ là gia đình bình thường.



      mỉm cười:



      - Điều kiện Thiệu đưa ra rất tốt, nhưng lại bỏ qua điểm quan trọng nhất.



      nhướng mày nhìn :



      - Điểm gì?



      - quên hỏi điều kiện chọn đối tượng của tôi là gì? - đáp.



      mỉm cười, trong mắt ánh lên tự tin hề che đậy, hỏi:



      - Vậy xin hỏi điều kiện chọn đối tượng của em là gì? Gia đình, học thức, công việc, tướng mạo, có điểm gì đạt cầu của em?



      nhìn từ xuống dưới lượt, rồi buông câu trả lời như kim châm vào thịt:



      - Chiều cao.



      Tuy mép Thiệu Minh Trạch hơi nhếch lên chút nhưng vẫn nở nụ cười, giọng trầm xuống:



      - đâu có thấp.



      - Nhưng tôi lại thích người đàn ông cao ráo. Ít nhất cũng phải mét tám. - mỉm cười rồi đứng lên vươn cánh tay để minh họa chiều cao: - Phải cao thế này này. Thế này mới có thể đạt tiêu chuẩn của tôi.



      Thiệu Minh Trạch nhìn từ đầu đến chân rồi phản ứng lại:



      - Em cũng đâu có cao lắm. Liệu được mét sáu ?



      cố ý giương to mắt chớp chớp, rồi mới thản nhiên trả lời:



      - Vì tôi đủ cao nên mới tìm người cao để cải thiện gen đời sau mà. - rút ra tờ tiền đặt lên bàn, cười : - Tôi cũng đề nghị Thiệu tìm người vợ cao chút, như vậy tương lai con trai mới có thể cao mét tám, bị con từ chối.



      xong, vẫy tay chào:



      - Bye bye.



      Khi xoay người rời , bỗng gọi từ phía sau:



      - Hạ tiểu thư.



      quay đầu lại thấy Thiệu Minh Trạch nở nụ cười châm chọc, chậm rãi :



      - Lẽ nào ai với em rằng chiều cao nam nữ nên chênh lệch quá nhiều sao? Nếu chẳng những đứng bên nhau tương xứng, mà ngay cả hôn nhau hay ân ái cũng đều rất bất tiện.



      Mặt bỗng đỏ ửng, hận là thể hắt cốc cà phê vào mặt Thiệu Minh Trạch. Lưu manh đúng là lưu manh. Bề ngoài ra vẻ đàng hoàng cũng thể che giấu được bản tính lưu manh.



      Thiệu Minh Trạch ngồi đó, hơi ngẩng mặt nhìn . Đôi mắt dài và hẹp của chứa ý nghĩ tinh quái, giống như cặp đá quý tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh đèn của cửa tiệm. Đôi mắt đó mở ra, rồi lại khép vào, như thể phát ra vầng hào quang vô tận có thể mê hoặc lòng người.



      rời mắt khỏi đôi mắt dài và hẹp của , hít hơi sâu, điều chỉnh lại thái độ của mình, cố gắng mỉm cười :



      - Cảm ơn Thiệu nhắc nhở. Tôi suy nghĩ về phương diện này.



      Thiệu Minh Trạch ngồi tựa vào ghế vô cùng thảnh thơi, hai tay đan nhau đặt bàn, đáp:



      - cần khách sáo.



      hậm hực rời khỏi tiệm cà phê. Vì quá vội nên khi xuống cầu thang, suýt nữa bị trẹo chân. tức giận ném đôi giày cao gót của mình thương tiếc rồi bỏ ra ngoài. Mọi người xung quanh đều nhìn như nhìn quái vật. thèm để ý tới ánh mắt của mọi người mà cứ thế bước , được đoạn, đành phải quay lại nhặt đôi giày.



      Nhưng tức như vậy phải tìm chỗ trút giận mới được. Nhiễm Nhiễm bắt xe đến công ty của ông Hạ Hồng Viễn, chống hai tay bàn, lớn tiếng:



      - Rốt cuộc Thiệu Minh Trạch đó có gì tốt chứ? Cả bố lẫn mẹ đều cố đẩy con đến với ta. Là mẹ thấy dòng dõi của ta tốt, hay là bố muốn vay tiền ta vậy? Bố mẹ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao? tin rằng gặp nhau vài ba lần như vậy đều là tình cờ sao? Dù muốn làm cũng phải tự nhiên chút, giữ thể diện chút chứ.



      Có lẽ những ngày qua, quá khéo léo giả vờ ngoan ngoãn nên ông Hạ Hồng Viễn nhất thời thích ứng nổi với đanh đá chua ngoa bất ngờ của . Ông lặng người nhìn , đợi xong mới xốc lại tinh thần, giận dữ :



      - Có chuyện gì thể từ từ mà được sao? Con con đứa mà tính khí như vậy còn ra cái thể thống gì nữa?



      Bất kể chuyện gì đều có chừng mực, khóc lóc om sòm cũng ngoại lệ. Sau khi tỏ ngang bướng, cố chấp nên có, muốn giải quyết vấn đề vẫn cần phải bình tĩnh để . Nhiễm Nhiễm dịu lại, gạt nước mắt:



      - Bố, bố mẹ làm con khó xử. Thiệu Minh Trạch tin là con chẳng hay biết gì về đối tượng xem mặt. ta chỉ muốn trêu chọc con. Dù sau này có lại với nhau ta cũng coi thường con thôi.



      Quả nhiên, như vậy, vẻ giận dữ mặt ông Hạ Hồng Viễn lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ áy náy. Ông vội vàng rút khăn giấy đưa cho con :



      - Nhiễm Nhiễm đừng khóc, đừng khóc nữa. Đều tại bố mọi chuyện với con.



      cầm khăn giấy bưng lên mặt, òa khóc.



      Ông Hạ Hồng Viễn xoa xoa hai tay quanh phòng mấy vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt , giơ hai tay thỏa hiệp:



      - Nhiễm Nhiễm, là bố sai rồi. Bố nên nghe lời mẹ con bảo con gặp Thiệu Minh Trạch. Là mẹ con con và Thiệu Minh Trạch có chút hiểu lầm, thực ra ấn tượng của Thiệu Minh Trạch về con rất tốt và cậu ta cũng có ý với con. Trước đây, bố cũng tiếp xúc với cậu ta vài lần và cảm thấy con người cậu ta cũng khá, hơn nữa bố thấy gia đình họ cũng tử tế, nên mới bị mẹ con thuyết phục.



      Nhiễm Nhiễm lén quan sát ông Hạ Hồng Viễn qua kẽ tay, thấy ông luống cuống vừa khóc vừa chỉ trích:



      - Bố nghe lời mẹ như vậy từ bao giờ thế? ràng là bố để ý đến gia tài nhà họ Thiệu nên mới bất chấp hạnh phúc của con mà bán con cầu vinh.



      Ông Hạ Hồng Viễn vò đầu bứt tóc, hận là thể thề độc với con .



      - phải. Tuyệt đối phải thế.



      Nhiễm Nhiễm lấy khăn giấy lau nước mũi, nhìn chằm chằm vào ông, hỏi:



      - Vậy bố còn vào hùa với mẹ ép con gặp Thiệu Minh Trạch đó ?



      - đâu. Tuyệt đối là . Con của bố là công chúa, chỉ có con chọn người khác mà thôi. Con muốn gặp ai gặp người đó. - Ông Hạ Hồng Viễn bảo đảm, sau đó quên bổ sung: - Sau này con muốn lấy ai lấy người đó.



      Chuyện gì cũng có thể giải quyết. Có được lời bảo đảm của ông Hạ Hồng Viễn, hài lòng rời khỏi văn phòng.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3: Oan gia ngõ hẹp


      Cuối cùng biết, đây chính là Tô Mạch. từng thấy Tô Mạch mặc chiếc váy dài kiểu cách đó, dáng người dong dỏng cao, phong cách tao nhã, dễ dàng thu hút chú ý của người khác. Còn Tô Mạch ở ngay trước mặt này, tuy mặc đồ bình thường nhưng cử chỉ và lời đều phóng khoáng, càng khiến người ta thể rời mắt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Khi Nhiễm Nhiễm đứng đợi xe dưới tòa nhà của công ty, chiếc xe sang trọng màu đen từ từ dừng trước mặt . Trần Lạc – trợ lý của ông Hạ Hồng Viễn - thò đầu ra khỏi xe, :



      - Nhiễm Nhiễm, Tổng giám đốc Hạ bảo tôi đưa về. lên xe .



      buồn chán đến chết vì đợi xe, nghe thế liền đồng ý, khách sáo cảm ơn Trần Lạc:



      - Cảm ơn .



      - khách sáo rồi. - Trần Lạc vẫn nở nụ cười dịu dàng khiến người ta như được tắm trong gió xuân, hỏi : - Tôi đưa về thẳng chỗ ở nhé.



      gật đầu.



      Trần Lạc liếc nhìn cái, tiếp tục hỏi:



      - ăn tối chưa?



      chẳng hề nghĩ ngợi, buột miệng đáp:



      - Vẫn chưa.



      Trần Lạc lái xe, rất tự nhiên:



      - Người có bệnh dạ dày càng phải ăn uống đúng giờ. Nếu tối nay, có hẹn tôi đưa ăn chút gì trước rồi đưa về nhà sau, được ? Tôi biết có quán cháo ăn rất ngon, khá hợp với .



      ta bỗng nhiên với Nhiễm Nhiễm như vậy bảo sao bất ngờ được chứ? ta tiếp xúc nhiều, thực cũng thể coi là quen thân, càng chẳng có tiếp xúc gì riêng tư. Sao ta biết dạ dày của tốt nhỉ? Lại còn đưa ăn tối nữa chứ?



      Những hoài nghi trong lòng nhất thời có câu trả lời.



      Dường như Trần Lạc đoán được tâm của , ta có chút bối rối, giải thích:



      - Tổng giám đốc Hạ từng với tôi là dạ dày tốt, thể ăn đồ lạnh và cứng, càng thể đói lâu.



      Nhiễm Nhiễm lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. ta đúng là tâm phúc của ông Hạ Hồng Viễn. Chắc hẳn ta làm theo lời dặn của ông Hạ Hồng Viễn. muốn làm cho ta bớt bối rối nên cười :



      - Đúng là cái dạ dày hành hạ tôi đây này. Quán cháo ở đâu vậy? Có xa ? Nếu mời tôi khách sáo nữa.



      - xa đâu. - Trần Lạc xoay vô lăng, lái xe rẽ sang trái, mỉm cười : - Tôi mời tôi mời. Mời được vị khách này là vinh hạnh của tôi mà.



      Tuy quán cháo đó xa nhưng lại ở khu phố cổ, xe phải men theo con đường tối tăm để vào, vòng vòng ngoặt ngoặt vài lần mới tới. Quán cháo lớn, thậm chí còn có vẻ khá cũ, tên là: Chúc Đạo Nhân Gia.



      Nhiễm Nhiễm bước theo Trần Lạc vào quán. Trong gian quán hẹp và dài có kê mười mấy chiếc bàn , chiếc nào cũng có người ngồi, ràng là kín chỗ. Trần Lạc dẫn sâu vào trong, ngoái đầu mỉm cười giải thích:



      - Quán này lúc nào cũng đông khách. Khách đến đây đa số là những người làm tăng ca, thích ăn món cháo thanh đạm chút, về nhà cũng dễ ngủ hơn.



      Nhân viên phục vụ bàn ra chào đón:



      - Hai vị ăn ở đây hay mang về ạ?



      Trần Lạc xoay người bàn với Nhiễm Nhiễm:



      - Chúng ta ăn ở đây nhé. Mang về phải hâm nóng lại mất ngon đấy.



      chẳng hề nghĩ ngợi, gật đầu :



      - Vâng.



      ta nhìn lướt vào phía trong, với nhân viên phục vụ:



      - Chúng tôi ăn ở đây. Phiền giúp chúng tôi tìm hai chỗ.



      - Xin mời theo tôi vào bên trong! – Nhân viên phục vụ vừa vừa dẫn họ sâu vào trong. Qua lối hẹp, thậm chí có lúc phải nghiêng người mới qua được. qua chỗ ngoặt, Trần Lạc bỗng dừng bước trước mặt Nhiễm Nhiễm, ngạc nhiên cất lời chào ai đó:



      - Tô Mạch?



      Hai từ này khiến Nhiễm Nhiễm giật nảy mình. Theo phản xạ, ngẩng đầu lên tìm người có cái tên đó thấy bên chiếc bàn trước mặt, trẻ tuổi tóc buộc đuôi ngựa đứng dậy mỉm cười gọi Trần Lạc:



      - Trần.



      Trần Lạc hỏi đó:



      - Em về nước từ khi nào thế? Sao gọi điện thông báo cho tiếng?



      mỉm cười :



      - Về từ năm ngoái cơ. Nhưng em ở Tây Bình lâu. Công việc bận rộn suốt nên em cũng kịp liên lạc với mọi người.



      Nhân viên phục vụ đứng bên thấy họ quen nhau liền nhân cơ hội :



      - Vừa hay bàn này chỉ có mình ấy. quen ấy mọi người ngồi cùng nhau nhé.



      Trần Lạc hỏi đó:



      - Có tiện ?



      cười gật đầu:



      - Đương nhiên rồi. Cùng ngồi , càng vui mà.



      Lúc này, Trần Lạc mới quay đầu về phía Nhiễm Nhiễm, hỏi:



      - Nhiễm Nhiễm, chúng ta ngồi ở đây nhé.



      Nhiễm Nhiễm còn nhìn chằm chằm vào đó, chẳng nghĩ ngợi gì, đáp:



      - Vâng.



      Trần Lạc dẫn ngồi xuống đối diện Tô Mạch, vừa giúp gọi đồ ăn vừa cười hàn huyên với Tô Mạch:



      - Tối rồi, sao em lại mình ra ngoài ăn cháo vậy?



      - Em vừa tan ca, tiện đường qua đây ăn chút gì rồi về. – đó đáp. Có lẽ cảm thấy Nhiễm Nhiễm cứ nhìn mình từ nãy đến giờ nên ấy mỉm cười thân thiện với Nhiễm Nhiễm rồi hỏi đùa Trần Lạc. – Trần sư huynh giới thiệu người đẹp bên cạnh sao? Lẽ nào nỡ, muốn giấu cho riêng mình?



      Lúc này, Trần Lạc mới phát ra mình chưa giới thiệu hai người với nhau. Nghe đó đùa như vậy, khuôn mặt thanh tú của ta hơi ửng đỏ, ta mỉm cười :



      - Em đừng hiểu lầm. Đây là… - ta đến đây ngừng lại, có chút bối rối như thể biết nên giới thiệu Nhiễm Nhiễm như thế nào mới ổn.



      Nhiễm Nhiễm hiểu bối rối của Trần Lạc, bèn tiếp lời:



      - Tôi là đồng nghiệp của Trần Lạc. Gọi tôi là Cici là được rồi.



      Ánh mắt lập tức lóe lên tia nhìn kinh ngạc, nhưng lập tức thay vào đó là nụ cười. ấy chìa tay ra trước mặt Nhiễm Nhiễm:



      - Chào Cici. Tôi là Tô Mạch. Hồi học đại học, tôi từng làm luận văn tốt nghiệp với Trần.



      Nhiễm Nhiễm cố gắng kiềm chế để bàn tay run rẩy. đưa tay ra khẽ bắt tay Tô Mạch:



      - Chào .



      Tô Mạch lại mỉm cười liếc nhìn Trần Lạc rồi quay sang chuyện với Nhiễm Nhiễm:



      - Khi đó giáo viên hướng dẫn bận có thời gian quản mấy sinh viên khoa chúng tôi nên giao chúng tôi cho Trần sư huynh hướng dẫn. Chúng tôi cứ nghĩ ấy dễ bắt nạt, ai ngờ ấy còn cầu nghiêm khắc hơn cả giáo viên hướng dẫn, hại chúng tôi suýt nữa tốt nghiệp nổi. Chúng tôi tức đến độ chỉ muốn góp tiền thuê người tẩn cho ấy trận.



      Trần Lạc lau thìa cho Nhiễm Nhiễm nghe vậy liền cười hỏi:



      - Khi đó đáng ghét như vậy sao?



      - Đúng vậy. – gật đầu rồi lại hỏi Nhiễm Nhiễm: - Cici, biết bây giờ Trần sư huynh đỡ hơn chút nào chưa? Nếu ấy dám bắt nạt như vậy, cứ với tôi nhé. Mấy người bạn học của tôi đều đặt tiền cho người ta rồi mà vẫn chưa có cơ hội dùng đến đấy.



      ấy chưa hết quay lại nở nụ cười với Trần Lạc. Trần Lạc cũng mỉm cười ra vẻ hết chịu nổi, :



      - Tô Mạch, em là!



      Nhiễm Nhiễm chẳng muốn tiếp lời, chỉ cười khì khì nhưng từ sâu thẳm đáy lòng lại dấy lên nỗi chua xót vô ngần, giống như mạch nước nguồn cuồn cuộn tuôn trào, chỉ lát tràn đầy lồng ngực.



      Cuối cùng biết, đây chính là Tô Mạch.



      từng thấy Tô Mạch mặc chiếc váy dài kiểu cách đó, dáng người dong dỏng cao, phong cách tao nhã, dễ dàng thu hút chú ý của người khác. Còn Tô Mạch ở ngay trước mắt này, tuy mặc đồ bình thường nhưng cử chỉ và lời đều phóng khoáng, càng khiến người ta thể dời mắt.



      Nếu là Lâm Hướng An cũng Tô Mạch!

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3.2:

      nở nụ cười, lặng lẽ nghe Tô Mạch và Trần Lạc trò chuyện mà trong lòng cảm thấy cuộc sống như vở vũ kịch hoang đường. Mấy nhân vật ở sân khấu lại lại, dùng những lời và động tác khoa trương diễn nhân vật của từng người. Tuy bản thân diễn viên nhập vai, nghĩ những gì diễn ra sân khấu chính là cuộc sống, nhưng nhìn vào ánh mắt những người ở dưới khán đài lại cảm thấy những gì mình diễn giống như trò hề, hơn kém.



      Trần Lạc thấy Nhiễm Nhiễm dường như ăn gì, khẽ hỏi:



      - Sao thế? thích à?



      Nhiễm Nhiễm vội lắc đầu, đáp lại:



      - Rất ngon! Rất ngon ạ! – vội cúi xuống dùng thìa xúc cháo đưa lên miệng. Đầu lưỡi chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng mà thấy bất kỳ mùi vị gì.



      Ba người ăn xong cùng ra khỏi quán. Trần Lạc muốn đưa Tô Mạch về nhưng ấy từ chối:



      - Trần sư huynh đưa Cici về . Có người đến đón em rồi. – xong, ấy giơ ngón tay thon dài trắng trẻo chỉ chiếc xe từ từ dừng lại cách đó xa.



      Trần Lạc nhìn theo hướng ấy chỉ, cười hỏi:



      - Sao thế? Còn định giấu cho người ta lộ diện sao?



      Tô Mạch nhún vai tỏ ý thành vấn đề rồi vẫy tay ra hiệu cho người trong xe lại chỗ họ. Cửa xe mở, chàng cao lớn từ trong xe bước ra, tới chỗ họ.



      Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy lồng ngực mình như thắt chặt, vô thức lùi lại phía sau Trần Lạc, muốn giấu mình sau thân hình của ta. Trần Lạc cảm nhận được hành động này của , liền quay đầu nhìn với ánh mắt kinh ngạc.



      Từ bên đó, Lâm Hướng An bước đến trước mặt họ. Tô Mạch giới thiệu hai bên cách tự nhiên:



      - Đây là Lâm Hướng An. Hướng An, đây là Trần sư huynh và Cici – bạn của ấy.



      Trần Lạc mỉm cười, chìa tay về phía Lâm Hướng An:



      - Tôi là Trần Lạc.



      - Chào , Trần sư huynh. – Lâm Hướng An bắt tay Trần Lạc rồi lịch chìa tay về phía Nhiễm Nhiễm: – Cici, chào .



      Nhiễm Nhiễm hiểu lúc này nên giữ thái độ bình tĩnh bắt tay , nhưng tay nặng tựa nghìn cân. Dù cố gắng thế nào cũng thể nâng nó lên đặt vào tay đối phương được. cố gắng kiềm chế bản thân, dùng toàn bộ sức lực mở miệng rồi ngẩng lên :



      - Chào .



      ràng Lâm Hướng An hơi sững người, nụ cười dịu dàng mặt như đông cứng lại trong chốc lát.



      nghĩ, cuối cùng ấy nhận ra mình. biết tại sao, sức lực vừa bị rút sạch lại trở về với . mỉm cười, thần thái tự nhiên đưa tay ra bắt:



      - Chào , Lâm Hướng An. lâu gặp.



      Lâm Hướng An như bị người khác giữ chặt lấy người, chỉ đứng đó nhìn , hề có phản ứng gì. Ngón tay hơi lạnh nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay càng thấp hơn, lại còn ươn ướt, chạm vào mà cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.



      Hai người kia đều cảm thấy mối quan hệ giữa họ có phần kỳ lạ. Tô Mạch nhìn Nhiễm Nhiễm rồi lại nhìn Lâm Hướng An, ngạc nhiên hỏi:



      - Hai người quen nhau sao?



      Lâm Hướng An gắng gượng mỉm cười, mở miệng mà biết nên thế nào.



      Nhiễm Nhiễm càng lúc càng cảm thấy việc hôm nay giống như trò cười. Hai người đàn ông đều biết nên giới thiệu với Tô Mạch như thế nào: Trần Lạc lúng túng vì là con của sếp ta; còn Lâm Hướng An bối rối vì là bạn cũ của mình. cười giễu cợt, rút tay ra khỏi lòng bản tay Lâm Hướng An, rồi lại thay giới thiệu mình với Tô Mạch:



      - Tôi và Lâm Hướng An là bạn học cùng trường. Nếu gọi thân thiết hơn chút cũng có thể gọi là Lâm sư huynh.



      Tô Mạch ngạc nhiên, tròn xoe mắt, bật cười :



      - đấy? Trùng hợp như vậy sao?



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, cười mà như , nhìn Lâm Hướng An:



      - Đúng là quá trùng hợp! mấy năm rồi tôi gặp Lâm sư huynh. Năm đó, Lâm sư huynh vội vã ra nước ngoài nên tôi kịp tiễn .



      Lâm Hướng An nghe vậy mà giữ nổi nụ cười gượng gạo môi. Ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Nhiễm Nhiễm, bỗng khẽ hỏi:



      - Sao em lại gầy như thế này?



      Làm như nghe thấy câu hỏi của Lâm Hướng An, Nhiễm Nhiễm nhướng mày nhìn , hỏi:



      - Gì cơ? Lâm sư huynh, gì?



      Lâm Hướng An lặp lại câu hỏi cách chậm rãi và ràng:



      - Sao em lại gầy như thế này?



      Sao có thể hỏi câu ấy? Sao có thể hỏi han quan tâm săn sóc đến vậy? Nhiễm Nhiễm nghe mà chỉ muốn cười lạnh lùng, cố kìm nén bản thân, nhướng mày nhìn:



      - Em gầy như thế này có liên quan gì đến Lâm sư huynh sao?



      khẽ mím môi nhìn , lời nào.



      Trước tình hình này, Tô Mạch và Trần Lạc đều cảm nhận được quan hệ giữa hai người bình thường. Ánh mắt Trần Lạc sáng lên, ta cười :



      - Thôi nào thôi nào. Tuy đều là bạn bè lâu ngày gặp nhưng hôm nay muộn rồi. Hôm khác chúng ta ôn lại chuyện cũ nhé.



      rồi, ta cầm tay Nhiễm Nhiễm, hơi dùng sức kéo đến bên mình.



      Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng rời mắt mà hề lên tiếng. chỉ hơi cúi đầu nhìn nền gạch mấp mô. Trần Lạc đưa tay ra, rất thân thiết ân cần khoác lên sau gáy , cố ép gật đầu với Lâm Hướng An và Tô Mạch:



      - Nhiễm Nhiễm, tạm biệt Lâm sư huynh và Tô Mạch .



      Nhiễm Nhiễm tức giận, cơn bướng bỉnh vừa bốc lên, còn chưa kịp bị Trần Lạc kéo đến chỗ đỗ xe. vừa muốn cùng Trần Lạc bỏ , vừa cam lòng ngoái đầu nhìn Lâm Hướng An và Tô Mạch. Họ vẫn đứng im lặng ở đó. Chàng trai tuấn, xinh đẹp, đến cả vóc dáng cũng cao cao như nhau. Quả đúng là vô cùng hòa hợp.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3.3:

      Trần Lạc dừng xe hơi xa chút nên phải ngoặt qua góc phố. Nhiễm Nhiễm ngoái đầu lại còn nhìn thấy hình dáng của Lâm Hướng An và Tô Mạch đâu nữa. Trong lòng ngập tràn chua xót, nhưng có luồng tà khí vẫn còn tán loạn trong lồng ngực, thể nào tìm được lối ra. cố vùng tay ra khỏi tay Trần Lạc, mặc kệ tất cả mà hét lớn:



      - nghĩ là ai chứ? và tôi thân thiết đến thế sao? dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của tôi? nghĩ làm như vậy, tôi cảm kích sao?



      Trần Lạc vịn tay vào cửa xe, chỉ im lặng, đến khi hét lên xong, mới khẽ :



      - Nhiễm Nhiễm, như vậy chỉ khiến bản thân càng bối rối.



      Vì vừa nổi giận nên hơi thở của còn hơi gấp, tròng mắt cũng biết đỏ từ lúc nào. Vì muốn để nước mắt trào ra nên hơi ngẩng mặt, hậm hực hỏi:



      - Bối rối sao chứ? Tại sao phải vì cái gọi là phong thái để làm mình ấm ức? ràng biết là bị đánh cho gãy răng, tại sao còn phải ngậm máu im lặng chứ? Trong lòng tôi vui, tại sao phải để họ thoải mái?



      Trần Lạc biết mình có thể gì, chỉ im lặng nhìn Nhiễm Nhiễm. bỗng xoay người vòng qua xe, bước nhanh. Trong màn đêm, bóng hình càng lúc càng mong manh yếu ớt, như thể chỉ cơn gió thoảng qua cũng có thể thổi bay. Đôi giày cao gót nện xuống mặt đường phát ra những thanh “cộp cộp”, vừa vội vã vừa hoảng loạn.



      Trần Lạc lái xe theo cách khá xa, chỉ nhìn thấy thi thoảng lại đưa tay lên vuốt mặt. ta nghĩ, chắc khóc. mãi, chân loạng choạng những bước vững. ràng biết là xe của Trần Lạc vẫn bám theo, gần cũng chẳng xa nhưng ngoái đầu lại lấy lần.



      Trần Lạc nghĩ, nha đầu này bướng bỉnh .



      Trần Lạc theo về tận nhà mới ngoái đầu lại liếc nhìn, chần chừ giây lát rồi quay người bước đến bên, gõ vào cửa kính xe.



      Trần Lạc hạ cửa kính xe xuống, bình tĩnh nhìn .



      còn khóc nữa, mặt cũng còn vệt nước mắt, chỉ có điều mắt vẫn đỏ. cúi xuống, hơi lúng túng :



      - Tôi xin lỗi về chuyện tối nay. Là tôi nhất thời thất thố. Mong là đừng để bụng.



      Trần Lạc gì, chỉ mỉm cười lắc đầu.



      nhếch môi, tuy có vẻ rất miễn cưỡng nhưng ít nhất cũng có thể coi là nụ cười.



      - lái xe cẩn thận nhé. – lại lịch câu rồi chào tạm biệt Trần Lạc. Nhìn chiếc xe mất hút sau khúc ngoặt, mới cúi đầu bước vào cửa tòa nhà. Chưa được hai bước bị người ta chặn lại



      đôi giày màu đen, chiếc quần âu sẫm màu, phía là áo khoác dài màu cà phê kéo khóa để lộ chiếc áo sơ mi đen cao cổ bên trong. ràng đây là phong cách ăn mặc rất giản dị nhưng kém phần tao nhã của bà Hàn… nhìn lên, cuối cùng ánh mắt hướng vào khuôn mặt có phần cứng đơ với lớp trang điểm cầu kỳ của bà Hàn.



      Nhiễm Nhiễm bỗng rất muốn cười. Mẹ con họ có nhiều điểm chung, đến cả chiều cao, cũng thể mang gen di truyền của mẹ.



      Bà Hàn dùng giọng thẩm vấn tội phạm để hỏi:



      - Sao lại là cậu ta đưa con về?



      Nhiễm Nhiễm giày cao gót cả ngày, buổi tối lại phải bộ quãng đường xa như thế nên các ngón chân sớm đau buốt như kim châm. Nghe bà Hàn hỏi như vậy, cúi đầu. Bà Hàn hỏi đằng, trả lời nẻo:



      - Có chuyện gì lên lầu rồi ạ. Con đau chân lắm rồi. – xong, cũng chẳng để ý gì đến phản ứng của bà Hàn, tháo giày ra xách tay, vòng qua bà vào tòa nhà.



      Bà Hàn đấu tranh với con bao nhiêu năm nay nên sớm quen với thái độ này của Nhiễm Nhiễm, chỉ có thể làm mặt lạnh theo .



      Nhiễm Nhiễm muốn để bà nhận ra mình vừa khóc, thế là vừa mở cửa vào nhà, liền vào nhà tắm, rồi ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ mới ra. Mặt đắp mặt nạ dưỡng da. Thấy bà Hàn ngồi đợi ghế sofa cũng ngồi xuống, ngẩng mặt lên, miệng hơi hé, hỏi bà:



      - Mẹ tìm con có việc gì vậy?



      Bà Hàn vốn đợi lâu đến còn kiên nhẫn, nhưng thấy như vậy, bà vẫn :



      - Đợi đắp mặt nạ xong rồi hẵng .



      Nhiễm Nhiễm cười thầm, ngẩng đầu tựa vào sofa, nhắm mắt lại. Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, phải bình tâm suy nghĩ chút, rồi còn phải đối mặt với cuộc thẩm vấn của bà Hàn nữa chứ. Mười lăm phút trôi qua, đợi gỡ mặt nạ ra rồi lại rửa mặt, lúc này bà Hàn mới sầm mặt, hỏi:



      - Tại sao con vừa ý Thiệu Minh Trạch?



      im lặng giây lát, hỏi lại:



      - Mẹ vừa ý ta điểm gì?



      Rốt cuộc là vừa ý ta ở điểm gì? Cứ phải ép ta thành cặp mới được sao?



      Bà Hàn nhéo mày, có vẻ sắp phát hỏa nhưng vẫn cố gắng kìm nén, nhẫn nại giải thích:



      - Thiệu Minh Trạch tuổi trẻ tài cao, có nhà họ Thiệu làm hậu thuẫn, sao này tiền đồ vô cùng xán lạn.



      Nhiễm Nhiễm hề nghĩ thế, nhướng mày:



      - ta có tiền đồ hay , con quan tâm.



      Bà Hàn nổi giận, giọng bà đanh lại, hỏi :



      - Vậy muốn người như thế nào? Như Lâm Hướng An ư? Hay là Trần Lạc?



      Nhiễm Nhiễm sững người. Bà Hàn nhắc đến Lâm Hướng An có gì là lạ, nhưng ngờ bà còn lôi cả Trần Lạc vào. Giữa và Trần Lạc còn được như bạn bè bình thường. Chỉ vì có mối quan hệ với ông Hạ Hồng Viễn nên Nhiễm Nhiễm và Trần Lạc mới gặp nhau được mấy lần, trừ tối nay ra cuộc chuyện của hai người chẳng được nổi mấy câu.



      Bà Hạ lại coi thái độ sững người của là bị đoán đúng tim đen nên trong lòng càng bực bội, bà đứng lên quát tháo:



      - Đối tượng môn đăng hộ đối con hài lòng, lại dây dưa lằng nhằng với những kẻ chẳng ra sao. Con nghĩ Trần Lạc là người tốt sao? Con ấy à, còn lâu mới rành đời bằng thằng đó. Đầu tiên là Lâm Hướng An, bây giờ lại là Trần Lạc. Hạ Nhiễm Nhiễm, con có thể sáng suốt hơn trong việc chọn người được ?



      Nhiễm Nhiễm vốn kìm nén trong lòng, vừa nghe bà nhắc đến Lâm Hướng An liền mất bình tĩnh, hất cằm đáp trả:



      - Con thế đấy. Con thích ai thích. Con muốn qua lại với ai qua lại. Mẹ quản được đâu. Nếu mẹ thích Thiệu Minh Trạch mẹ lấy ta . Mẹ con sáng suốt chọn người, còn mẹ sáng suốt lắm ư? Nếu mẹ sáng suốt mẹ lấy ông Hạ Hồng Viễn rồi.



      Con người, hễ tức giận là suy nghĩ thấu đáo, năng mất bình tĩnh, chỉ hận là thể đem hết những điều giấu kín trong lòng mà toạc ra.



      Sắc mặt bà Hàn lập tức xám xịt, toàn thân bà như hóa đá.



      Nhiễm Nhiễm có chút hối hận vì mình những lời quá khó nghe. Dù thế nào bà cũng là mẹ . Thực nên xé toạc vết thương lòng của bà như vậy. nhìn bà Hàn, muốn vài câu dễ nghe mà lại cảm thấy chẳng có mặt mũi nào. Miệng há ra rồi lại ngậm vào, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống.



      Bà Hàn vừa đau lòng vừa tức giận, đến cả đầu ngón tay cũng run run, mãi sau mới có thể thốt nên lời. Bà rít lên:



      - Chính vì mẹ sáng suốt lấy Hạ Hồng Viễn nên mới muốn con mình giẫm phải vết xe đổ của mình, muốn con gánh nỗi khổ mà mẹ từng phải gánh, chịu cái tội mà mẹ từng phải chịu. đời này có người đàn ông nào đáng tin cả. Con chỉ có thể dựa vào chính bản thân con mà thôi. Có tiền, có địa vị còn hơn là có người đàn ông có những thứ đó. Tình cảm là thứ luôn làm cho các hồ đồ. Hôn nhân chính là lợi ích của cả hai bên. Lòng người dễ thay đổi, chỉ có cuộc hôn nhân liên quan đến lợi ích mới có thể ổn định. Từ xưa đến nay đều như vậy!



      Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, mãi sau mới khẽ :



      - Tiền của ông Hạ Hồng Viễn đủ cho con sống thoải mái suốt đời, con cần phải tìm người đàn ông giàu sang nữa.



      - Tiền của Hạ Hồng Viễn ư? – Bà Hàn cười lạnh lùng: - Con chắc chắn Hạ Hồng Viễn để lại tiền cho con sao? Hạ Nhiễm Nhiễm, mẹ nghe này, con đừng quá ngây thơ như vậy. Con đừng tưởng bây giờ con là con duy nhất của Hạ Hồng Viễn ông ấy dành toàn bộ tài sản cho con. Trước đây, ông ấy có thể vì người khác mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến con suốt mười mấy năm trời, sau này, ông ấy cũng có thể vì người khác mà vứt bỏ con thôi. Tuy bây giờ ông ấy có con trai, nhưng ông ấy có những người đàn bà khác, chưa biết chừng tới lúc nào đó họ lại sinh con trai cho ông ấy. Đến lúc đó, người đầu tiên Hạ Hồng Viễn muốn đề phòng chính là đứa con duy nhất là con đấy!



      Nhiễm Nhiễm biết bà Hàn sai. Nếu đời này, người hiểu ông Hạ Hồng Viễn nhất bà Hàn nhận là người thứ hai vì có ai dám nhận là người thứ nhất. Họ là vợ chồng, quen biết nhau hơn ba chục năm, tính tình thế nào đều cả. Ông Hạ Hồng Viễn thực là người nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Trước Nhiễm Nhiễm, bà Hàn sinh cậu con trai nhưng bị bệnh nên sớm qua đời. Sau này mới sinh thêm Nhiễm Nhiễm. Ông Hạ Hồng Viễn vì thế mà ép bà Hàn tiếp tục sinh con trai, nhưng sinh hai lần vất vả, lại thêm tâm lý ghét chuyện phụ nữ bị coi là công cụ sinh đẻ nên bà nhất quyết chịu. Vì chuyện này mà mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng căng thẳng. Sau này, ông Hạ Hồng Viễn có người đàn bà khác ở bên ngoài, chẳng thèm về nhà nữa.



      Nhiễm Nhiễm thấy lòng mình như dấy lên từng cơn rét lạnh, chẳng tìm nổi lời phản đối, đành :



      - Con có thể cần tiền của ông Hạ Hồng Viễn, có tiền con sống những ngày tháng có tiền. Con có công việc ổn định, chỉ cần cố gắng bao giờ chết đói.



      Bà Hàn như nghe câu chuyện cười, bất giác cười khẩy. Bà lại ngồi xuống sofa, từ tốn :



      - Ồ? Vậy sao? Mục Thanh bạn con sống cố gắng sao? Tại sao chỉ vì mấy trăm nghìn tệ mà bị rơi vào bước đường cùng? Ồ, phải rồi. Vì mẹ ấy bệnh nặng nên mới cần tiền. Về điểm này con phải lo, mẹ có mắc bệnh cũng tiêu của con đồng cắc nào đâu. Nhưng nếu con bị bệnh sao? Nếu sau này con của con bị bệnh sao? Con còn dám có tiền sống những ngày tháng có tiền ?



      Nhiễm Nhiễm dám từng chứng kiến nỗi quẫn bách của Mục Thanh. Vì có tiền nên chỉ có thể giương mắt nhìn tính mạng của người thân dần dần mất , vì có tiền nên Mục Thanh mình ngồi ở hành lang khóc lóc. nhìn bà Hàn, có chút rối bời, hỏi:



      - Lẽ nào lấy Thiệu Minh Trạch có thể giải quyết được mọi vấn đề? Ông Hạ Hồng Viễn vì thế mà để lại tài sản cho con sao?



      - Ông ấy vì quan hệ với nhà họ Thiệu mà coi trọng con hơn. Nếu sau này chỉ có mình con tất nhiên mọi thứ của Hạ Hồng Viễn đều là của con. Nhưng nếu có người phụ nữ khác sinh con trai cho ông ấy, khi đó vì nể mặt nhà họ Thiệu mà ông ấy dám làm chuyện quá tuyệt tình. Nhiễm Nhiễm, bây giờ chúng ta cần thế lực nhà họ Thiệu. – Thái độ của bà Hàn trở nên ôn hòa, hết lòng khuyên bảo: - Con hãy sáng suốt chút.



      Nhiễm Nhiễm lại hỏi:



      - Vậy vì sao Thiệu Minh Trạch muốn lấy con?



      Bà Hàn nhìn thẳng vào Nhiễm Nhiễm, từng tiếng:



      - Vì bây giờ con vẫn là con của Hạ Hồng Viễn, vì bây giờ nhà họ Thiệu chưa phải là của Thiệu Minh Trạch.



      Thiệu gia có ba người con trai, Thiệu Minh Trạch là con của người con trai thứ hai. Tuy tự đứng lên thành lập Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Hưng, nhưng quy mô và tài lực thể sánh với sản nghiệp nhà họ Thiệu được, nhiều lắm cũng chỉ bằng số tiền họ bỏ ra để huấn luyện tay nghề nhân viên thôi. Thiệu Minh Trạch sớm muộn gì cũng phải bước vào doanh nghiệp của gia tộc. Có điều, muốn ngồi vào vị trí đứng đầu phải là chuyện dễ dàng. con bác, dưới có em con chú, cả hai đều tốt đẹp gì.



      Nhiễm Nhiễm lại im lặng hồi lâu, mãi sau mới khẽ :



      - Mẹ, hôm nay con rất mệt. Mẹ để con suy nghĩ kỹ được ? Hai ngày nữa con trả lời mẹ nhé.



      Bà Hàn nhìn con lúc, gì, rồi đứng dậy xách túi ra về. Bà có thể lùi bước trước nhưng có nghĩa là thỏa hiệp. Đạo lý này, bà và con từng với nhau. Dù con muốn hay cuối cùng vẫn phải tuân theo sắp đặt của bà. Trước kia là như vậy, sau này tất nhiên cũng là thế.



      Nhiễm Nhiễm tiễn bà Hàn. Nghe tiếng cửa đóng sập lại mà chẳng con chút sức lực nào để đứng dậy. Mệt! rất mệt! Từ trong ra ngoài, từ tinh thần đến thể xác, chẳng có chỗ nào là kêu mệt. Cuộc sống mệt mỏi! Nhưng lại chẳng có dũng khí để chết, nên chỉ còn cách tiếp tục sống như vậy.



      nhắm mắt, muốn khóc trận nhưng lại cảm thấy mắt mình khô cạn, đến khóc cũng nổi.



      Gia đình thế này, bố mẹ thế này, phải muốn thoát ra, mà chỉ là cố nén nỗi lòng để tháo bỏ xiềng xích gông cùm. cũng từng dũng cảm ở cái thời tuổi trẻ biết sợ, bất kể là với cuộc sống hay tình , đều đầy nhiệt huyết, đầy dũng khí… Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là người phàm phục, người phàm tục yếu đuối, người phàm tục yếu đuối sớm cúi đầu trước cuộc sống.



      Thiệu Minh Trạch có gì tốt chứ? Trẻ tuổi, là con nhà dòng dõi, có tướng mạo, có năng lực, thực đối tượng kết hôn tồi, rất phù hợp với . Nếu bố mẹ hai bên đều tán thành, dù có suy nghĩ đắn đo cũng vô ích. Lẽ nào còn muốn tìm tình trong hôn nhân sao? Rốt cuộc ảo tưởng điều gì? khát vọng điều gì?



      Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nằm sofa nhìn bóng đèn trần nhà, bóng đèn hình tròn đơn giản tỏa ánh sáng rực rỡ. Khi dọn đến, mới thay chiếc đèn này. Nó hợp với phong cách kiến trúc của căn hộ lắm nhưng thích như vậy. thấy nó sáng sủa chứ như những chiếc đèn pha lê sang trọng kia, nhìn có vẻ nhiều bóng đèn nhưng dù có bật lên hết căn phòng cũng vẫn lờ mờ tối.



      luôn thích những thứ đơn giản.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :