1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20.2:


      là năm thứ ba Nhiễm Nhiễm ở ngôi trường này, thầy hiệu trưởng già vì lý do sức khỏe mà đành rời khỏi trường. Mục Thanh trở thành nữ hiệu trưởng. Năm nay, Mục Thanh ra sức quyên góp và sửa sang mở rộng ngôi trường, sắm thêm rất nhiều thiết bị dạy học tiên tiến. Những học sinh cùng độ tuổi cuối cùng cần phải học cùng trong phòng học.

      Cũng trong năm nay, thầy giáo có tên Phó Duyệt theo đuổi được Mục Thanh. Hai người tổ chức đám cưới bình dị ở trường. Đêm trước hôm tổ chức lễ cưới, Nhiễm Nhiễm ôm Mục Thanh an ủi:

      - Cuối cùng có thể lấy chồng trước năm ba mươi tuổi. dễ dàng gì. Sau này nhất định phải ăn ít làm nhiều, hiếu thuận với bố mẹ chồng, dưới nuôi dạy con cái cho tốt, đừng để người ta đuổi về nhé.

      Mục Thanh khóc đỏ hoe mắt, đánh Nhiễm Nhiễm, rồi kìm được hỏi:

      - Còn cậu? Thiệu Minh Trạch và Trần Lạc, rốt cuộc cậu ai?

      Nhiễm Nhiễm xua tay đầy khí khái:

      - Chớ nhắc chuyện cũ, chớ gợi chuyện xưa, mình như thế này rất tốt mà.

      Đến năm thứ tư, có người đến trường tìm Nhiễm Nhiễm khiến ai cũng bất ngờ.

      Tô Mạch nhìn Nhiễm Nhiễm với làn da bị sạm đen vì nắng gió vùng cao nguyên, than thở:

      - Tôi ngờ có thể ở đây bao nhiêu năm như vậy. bất ngờ! rất bất ngờ!

      Nhiễm Nhiễm rót cho Tô Mạch cốc nước, ngồi xuống chiếc ghế vuông, mỉm cười:

      - Tôi cũng ngờ là đến đây.

      Tô Mạch cúi đầu im lặng hồi lâu rồi :

      - Tôi sắp … Mỹ. Tôi muốn cho Nha Nha môi trường giáo dục tốt.

      Nhiễm Nhiễm gật đầu:

      - Tôi có thể hiểu.

      - Tôi đến đây là muốn với chuyện. Chuyện này, tôi giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay, từ trước đến giờ chưa từng với ai. Bây giờ sắp rồi, tôi muốn cho biết. - Tô Mạch ngừng lại, thấy Nhiễm Nhiễm gì, đành tiếp: - Chính là tại sao năm đó tôi đột nhiên ra nước ngoài, bỏ lại Thiệu Minh Trạch.

      Tô Mạch cúi xuống, mắt nhìn cốc trà sứ tay, chậm rãi :

      - Tôi nghĩ có thể biết. Tôi quen Thiệu Minh Nguyên, họ của Thiệu Minh Trạch trước. Tôi nhân kỳ nghỉ đến công ty ta thực tập và vô tình khiến ta có cảm tình. ta luôn mượn cớ công việc để quấy nhiễu tôi. Năm đó, Thiệu Minh Trạch còn trẻ tuổi bồng bột, có lần thấy chuyện vừa mắt ra mặt thay tôi. Cứ như vậy, chúng tôi dần quen nhau. Có điều, mẹ Minh Trạch hề ưa tôi, cảm thấy gia đình tôi quá bình thường, chẳng giúp gì được cho ấy. Năm đó sắp tốt nghiệp, có lần tôi và người bạn học đến phỏng vấn xin việc ở công ty, tình cờ gặp Thiệu Minh Nguyên qua đó làm việc. ta và vị quản lý ấy khá quen thân. ta mời tôi và người bạn học cùng ăn cơm với họ. Người bạn học ấy vì công việc nên tích cực bảo tôi nhận lời. Tôi nỡ từ chối nên đồng ý. Họ chuốc rượu tôi. Tôi gọi điện cho Thiệu Minh Trạch nhưng ấy công tác nước ngoài, thể liên lạc được.

      đến đây, Tô Mạch nhấp ngụm nước, ngừng lại rồi tiếp:

      - Tối hôm đó, tôi bị họ chuốc quá nhiều. Thiệu Minh Nguyên quen tôi nên đưa tôi về.

      Nhiễm Nhiễm gần như có thể đoán ra tình tiết sau đó, nỡ để Tô Mạch kể tiếp, cố ý :

      - Chuyện qua nên nhắc lại. Khi nào Mỹ? có bạn bè quen biết bên đó ?

      Tô Mạch hiểu ý tốt của Nhiễm Nhiễm, khẽ mỉm cười:

      - cứ để tôi hết . Những lời này tôi giữ trong lòng quá lâu rồi, chưa bao giờ tìm được người nào thích hợp để tâm .

      Nhiễm Nhiễm biết làm thế nào khác, đành gật đầu:

      - Được rồi. .

      - Tôi nghĩ cũng có thể đoán ra chuyện xảy ra sau đó. Tôi rất căm phẫn, cũng vô cùng ấm ức. Lúc đó, tôi rất cần Thiệu Minh Trạch nhưng ấy lại có ở bên tôi. Tôi cũng có cách nào kể cho ấy nghe chuyện này, chỉ có thể tìm cách gây bằng chuyện khác. Khoảng thời gian ấy, cả hai chúng tôi đều rất đau khổ. Sau lần cãi vã, ấy tức giận bỏ công tác. Vừa hay, khi đó mẹ ấy đến tìm tôi, bảo tôi rời xa con trai bà, còn bù đắp cho tôi, để tôi du học. Thế là tôi .

      Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, bỗng :

      - Thực ra có thể chuyện này cho Thiệu Minh Trạch. Với tính khí của ấy, ấy bỏ mặc đâu.

      Tô Mạch cười cay đắng:

      - Hồi đó tôi còn quá trẻ, cũng quá ngạo mạn, tóm lại là thể tỏ ra yếu đuối.

      Nhiễm Nhiễm gật đầu tán đồng:

      - Có điều nếu là hiểu lầm, sau này ra cũng sao. nên cho Thiệu Minh Trạch biết. Tôi nghĩ trong lòng ấy vẫn còn day dứt chuyện đột nhiên bỏ .

      Tô Mạch ngước mắt lên nhìn Nhiễm Nhiễm:

      - Lần này tôi đến phải để với chuyện này, mà là những chuyện diễn ra sau đó. Sau khi Mỹ, tôi mới phát mình có thai. Vì kinh nguyệt đều nên biết rốt cuộc đứa trẻ này là của Thiệu Minh Trạch hay là của Thiệu Minh Nguyên.

      Nhiễm Nhiễm nghe mà bàng hoàng, kinh ngạc nhìn Tô Mạch.

      Tô Mạch thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Nhiễm, tiếp tục :

      - Vì phát quá muộn, lại vì khi đó sức khỏe của tôi thể nạo phá thai, nên đợi tới lúc sức khỏe của tôi khá hơn đứa trẻ được bốn tháng. Khi siêu kiểm tra, có thể thấy chân tay đứa bé ngừng cử động trong túi ối. Tôi nhẫn tâm bỏ sinh mệnh bé như vậy. Nghĩ thế, tôi đành đánh cuộc với ông Trời, mong đứa trẻ này là của Thiệu Minh Trạch. Thực ra cũng có thể là tôi luôn tự với bản thân rằng đứa trẻ này là của Thiệu Minh Trạch.

      Nhiễm Nhiễm há miệng ngạc nhiên, lúc này mới có thể :

      - Rốt cuộc đứa trẻ là con của ai?

      Tô Mạch đỏ hoe hai mắt, :

      - Trước khi tới đây, tôi bảo Thiệu Minh Trạch đem đứa trẻ giám định ADN, Nha Nha phải là con ấy. Nhưng tôi cầu xin ấy làm bố của Nha Nha vì tôi thể cho Nha Nha biết rằng, nó có người bố vô liêm sỉ như thế. Vậy nên Nhiễm Nhiễm, xin hãy tha thứ cho ích kỷ của tôi.

      Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, cuối cùng :

      - Thực ra cần vượt cả chặng đường xa xôi đến tìm tôi chỉ để với tôi chuyện này. Tôi và Thiệu Minh Trạch còn gì nữa rồi.

      Tô Mạch :

      - Nhiễm Nhiễm, thực ra tôi bao giờ muốn từ bỏ Thiệu Minh Trạch. Thế nên, tôi ở Tây Bình đợi ấy bốn năm, đợi ấy quên giống như quên tôi. Nhưng tôi thất bại. Tôi muốn lãng phí thời gian vì người đàn ông sớm còn tôi nữa, thế nên tôi mới rời khỏi Tây Bình. Tôi đến đây để với những điều này, chỉ mong lương tâm mình được an ủi phần nào. Vì ích kỷ của tôi phá vỡ cuộc hôn nhân của và Thiệu Minh Trạch. Tôi đến để lời xin lỗi , Nhiễm Nhiễm.

      Nhiễm Nhiễm cúi xuống im lặng lúc, bỗng :

      - Thực ra có thể nghĩ đến chuyện sống cùng Lâm Hướng An.

      Tô Mạch hơi bất ngờ:

      - tha thứ cho ấy rồi ư?

      - . Tôi tha thứ cho ta. - Nhiễm Nhiễm lắc đầu, nhún vai bất lực, giải thích: - Tôi chỉ muốn ta tiếp tục làm hại những khác. Dù sao, người ta nhất mãi mãi là .

      Tô Mạch mỉm cười:

      - Được. Tôi suy nghĩ về lời đề nghị của .

      Tô Mạch qua đêm ở ký túc xá trong trường, mà buổi chiều vội đáp xe về thành phố.

      Nhiễm Nhiễm tiễn Tô Mạch , rồi suốt mấy ngày liền giống như người mất hồn.

      Mục Thanh bực mình bảo:

      - Nếu trong lòng còn nhớ quay về gặp ấy . Sắp ba mươi rồi còn gì, còn là mười bảy, mười tám đâu. Cậu còn ngại ngần điều gì chứ.

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười, nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhưng hề nhắc đến chuyện quay về thành phố Tây Bình.

      Đến tháng Bảy, Hạ Thần thi vào Đại học A. Cậu viết thư cho Nhiễm Nhiễm, hy vọng có thể đưa cậu đến trường hôm khai giảng. Thư từ qua lại bốn năm, Nhiễm Nhiễm trở nên thân thiết với cậu em cùng cha khác mẹ này hơn nhiều. Thấy cậu mong ngóng như vậy, liền nhận lời quay về Tây Bình gặp cậu trước kỳ khai giảng.

      Đầu tháng Chín, Nhiễm Nhiễm theo hẹn về thành phố Tây Bình. Mục Thanh sắp xếp cho ấy cả vali hành lý, miệng ngừng dặn dò phải chú ý ăn uống, được để cơ thể bị suy nhược. Nhiễm Nhiễm bị Mục Thanh dặn dặn lại, kìm được thét lên:

      - Phụ nữ lấy chồng rồi lắm lời! Tớ có phải là quay lại đây đâu. Mục Thanh, cậu bớt lời được ?

      Mục Thanh im lặng rồi lại nhét ít thứ vào vali hành lý của .

      Trước lúc , Nhiễm Nhiễm có chút yên tâm, hỏi Mục Thanh:

      - Lần này, tớ nhiều ngày như thế, việc lên lớp thế nào?

      Mục Thanh khua tay tiễn như đuổi ruồi:

      - Mau . Tớ mượn giáo viên ở trường khác về rồi. Nghe còn là thầy giáo đẹp trai vừa từ thành phố lớn đến, dạy môn nào cũng được. Tớ sợ cậu rồi mất tăm luôn ấy.

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười. Lúc này mới yên tâm lên xe.

      bốn năm Nhiễm Nhiễm về thành phố Tây Bình, bây giờ quay về tránh khỏi cảm giác người và vật đều đổi thay. Trước tiên, Nhiễm Nhiễm đến nhà tù thăm bà Hàn, đưa quần áo mang theo cho bà, :

      - Mẹ, mẹ cố gắng lên, cố gắng để mà được ra sớm chút, mẹ con mình cùng du lịch vòng quanh thế giới.

      Tính cố chấp và ngạo mạn của bà Hàn bị cuộc sống nhà tù làm cho mất sạch, bây giờ trông bà đúng là người phụ nữ hiền lành lương thiện, nghe Nhiễm Nhiễm vậy, bà liền gật đầu:

      - Ừm, mẹ biết rồi. Con ở ngoài cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.

      Ngày khai giảng, Nhiễm Nhiễm tới nhà chị Tống từ rất sớm để đón Hạ Thần đến trường.

      Bốn năm gặp, cậu thiếu niên có khuôn mặt bướng bỉnh năm đó trưởng thành, cao đến mức Nhiễm Nhiễm phải ngẩng đầu lên nhìn cậu. Chị em họ lên taxi, đến thẳng Đại học A. Khi vừa làm xong thủ tục nhập học, di động của Hạ Thần bỗng đổ chuông. Cậu ra chỗ khác chuyện điện thoại, khi quay lại sắc mặt có chút khó coi.

      Nhiễm Nhiễm dùng khuỷu tay huých cậu, cười hỏi:

      - Sao thế? Bạn trẹo chân à?

      Hạ Thần ngập ngừng lát rồi :

      - Là mẹ em.

      Mẹ Hạ Thần là bà Bành Tinh, người miền Nam từ bốn năm trước, chẳng hề hỏi thăm về cậu con trai này, chỉ đến vài ngày gần đây mới bắt đầu liên lạc lại với cậu.

      Hạ Thần cúi đầu, buồn bã :

      - Bây giờ bà sống rất khổ. Người đàn ông đó tiêu hết tiền của bà, còn bồ bịch lăng nhăng. Mười ngày nửa tháng cũng chẳng thèm về nhà lấy lần. Chị, thực ra em rất hận mẹ. Năm đó, bà bỏ em mà , chẳng để lại cho em dù chỉ xu lẻ. Nếu phải chị nhờ Trợ lý Trần chăm sóc biết bây giờ em ra sao? Nhưng khi nghe mẹ mẹ sống khổ sở trong lòng em lại rất buồn.

      Nhiễm Nhiễm sững người, đến giờ mới biết Trần Lạc luôn chăm sóc em trai mình mà chẳng hề gì với . Thảo nào năm đó Hạ Thần lại đột nhiên viết thư cho . Nhiễm Nhiễm im lặng rất lâu, Hạ Thần tưởng chị vui nên thận trọng nhìn sắc mặt của khẽ gọi:

      - Chị?

      Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, mỉm cười với cậu, :

      - Cho dù thế nào, bà ấy vẫn là mẹ của em. Thần Thần, em nhớ nhé, có lúc khoan dung phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.

      Hạ Thần gật đầu:

      - Chị, em hiểu rồi.

      Dù sao Hạ Thần cũng còn trẻ, rất nhiều điều phiền muộn chỉ thoáng qua trong phút chốc. Có người bạn cùng thi vào Đại học A tới tìm. Cậu muốn nhưng nỡ bỏ lại chị , nhất thời biết làm thế nào.

      Nhiễm Nhiễm cười, xua tay:

      - Mau . Chị còn quen thuộc trường Đại học A này hơn em ấy chứ. Em ra ngoài cùng bạn học , chị quanh trường lát. Đến tối, chúng ta cùng tới căng tin của trường ăn cơm.

      Lúc này, Hạ Thần mới vui mừng chạy cùng bạn học. Nhiễm Nhiễm mình vòng quanh vườn trường. tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, ngôi trường này cũng thay đổi ít, rất nhiều tòa nhà được xây mới, thể tìm lại được hình bóng xưa. Trong lòng cảm thấy có chút mất mát, mình chậm rãi men theo đường trường, biết đến con đường Hữu Nghị ngăn cách trường Đại học A và Đại học B từ lúc nào.

      Lúc này, có nhiều sinh viên đường Hữu Nghị, có những bước chân bước vội vàng, cũng là sinh viên của Đại học A hay Đại học B. mình men theo con đường, phía sau bỗng vang lên tiếng phanh xe chói tai. có chút ngạc nhiên quay đầu thấy chiếc xe vội dừng lại ngay phía sau .

      Cửa xe được mở, Thiệu Minh Trạch bước xuống, vịn tay vào cửa xe, :

      - Xin lỗi nhé, bạn, tôi cố ý.

      Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng phì cười :

      - trùng hợp!

      Thiệu Minh Trạch chậm rãi lắc đầu, mặt nghiêm túc, :

      - trùng hợp đâu. phải xây gần mười ngôi trường tiểu học mới mua chuộc được Mục Thanh lên kế hoạch cho có được buổi gặp mặt hôm nay đấy. hề trùng hợp chút nào.

      Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn , cuối cùng nín được bật cười thành tiếng.

      Cùng lúc đó, ở nơi khác, Mục Thanh đón giáo viên mới ở cổng trường:

      - Là sao?

      Trần Lạc mỉm cười:

      - Là tôi.

      Mục Thanh ngần ngừ nhưng vẫn :

      - Nhiễm Nhiễm rồi.

      Trần Lạc vẫn cong cong khóe môi, mỉm cười :

      - Tôi biết. Tôi chỉ muốn đến làm số việc thay ấy. Chỉ đơn giản thế thôi.

      Bầu trời đầu thu cao và trong xanh, mùa hè oi ả bị đẩy lùi, tiết thu mát mẻ cũng đến.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Ngoại truyện: Tình đến mà ta hề hay biết


      Trong phòng giáo viên hẹp đơn sơ, Mục Thanh cầm tách trà đưa cho Trần Lạc, giọng có chút ái ngại:

      - ngại quá! Cà phê hết mà chưa kịp mua.

      Trần Lạc mỉm cười, hai tay cầm cốc trà, :

      - Cảm ơn . Có trà là tốt rồi.

      Mục Thanh ngồi đối diện Trần Lạc, ngần ngừ lát rồi kìm được hỏi:

      - A Nghiên là ai thế?

      Trần Lạc lặng lẽ nhìn xuống như sắp xếp lại tư duy, rồi thong thả :

      - Là chị tôi, lớn hơn tôi chưa đến hai tuổi. Tình cảm giữa hai chị em luôn rất tốt. Từ học cùng trường nên sau khi chị ấy thi đỗ đại học ở Tây Bình hai năm tôi cũng thi vào Đại học B. Hồi đó, tôi chỉ ham vui, hề biết rằng tâm trạng chị ấy có vấn đề. Khi tôi vừa nhập học được tháng chị ấy nhảy lầu tự sát…

      Giọng Trần Lạc rất khẽ, rất trầm, ngữ điệu vô cùng nhàng, hề mang theo cảm xúc, mà như kể lại chuyện xảy ra mười mấy năm trước. Qua lời đồn trong trường học của Cố Nghiên, Trần Lạc biết về ông Hạ Hồng Viễn và lén bám theo ông thời gian. Sau đó lại nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm, biết là con của ông Hạ Hồng Viễn. Ở xe bus, Trần Lạc nghe thấy Nhiễm Nhiễm và bạn học về chuyện đăng tin kết bạn ở tạp chí, thế là ban đầu Trần Lạc lấy tên là Vu Văn Kỳ để viết thư cho , thử qua tìm cách trả thù ông Hạ Hồng Viễn.

      ngờ nửa năm sau, Nhiễm Nhiễm bắt đầu nam sinh, cả bức thư đều kể về nam sinh đó. Trần Lạc thấy rất bất mãn và dần cắt đứt liên lạc với , nghĩ cách khác để thực kế hoạch trả thù. Sau khi tốt nghiệp, ta được nhận vào Hồng Viễn. ta luôn tìm cách để ông Hạ Hồng Viễn chú ý đến mình và giành được tín nhiệm của ông. Cuối cùng ta trở thành trợ lý của Tổng giám đốc Hạ.

      Nhưng chuyện trả thù đơn giản như thế, chỉ dựa vào mình Trần Lạc thực quá khó. Trần Lạc muốn tìm vài người bạn đồng minh, vậy là ta bắt đầu nghĩ đến người vợ trước của ông Hạ Hồng Viễn. ta cố ý sắp xếp cho bà Hàn gặp bà Bành Tinh, để bà ấy thấy bà Bành Tinh dương dương tự đắc thế nào, để bà ấy cảm thấy nhục nhã vì thất bại trước bà Bành Tinh. Sau đó, Trần Lạc lại nhờ người truyền lời đồn Hạ Thần phải là con trai của ông Hạ Hồng Viễn đến tai bà Hàn, và thông qua bà Hàn để đẩy lời đồn ấy đến tai ông Hạ Hồng Viễn. Cuối cùng, ông Hạ Hồng Viễn bảo Trần Lạc sắp xếp để ông và Hạ Thần giám định ADN.

      Trần Lạc dùng kết quả giám định giả để thay kết quả giám định , thế là Hạ Thần từ con trai cưng của ông Hạ Hồng Viễn biến thành đứa con riêng đáng ghét.

      việc sau đó phát triển rất thuận lợi, còn hơn cả dự liệu của Trần Lạc. Bà Hàn vì tờ giám định này mà nổi lòng tham, đẩy con mình vào cuộc tranh giành tài sản. Để con có thể lấy được Hồng Viễn, bà còn sắp xếp tìm người giúp sức, đó chính là Thiệu Minh Trạch, nhị công tử của Triệu Thị.

      Mọi việc gần như đều nằm trong tầm tay của Trần Lạc, chỉ trừ điểm, đó là biết bắt đầu từ khi nào, Trần Lạc lại có ý nghĩ nên có trong đầu.

      Trần Lạc đau khổ khi phát mình đem lòng con của ông Hạ Hồng Viễn. Thậm chí, ta biết rốt cuộc mình bắt đầu từ khi nào. Có tình cảm mà biết, khi biết thể rút chân ra được nữa.

      - việc sau này đều biết cả rồi. - Trần Lạc cười tự giễu, nhấp ngụm trà lạnh, tiếp tục : - Tôi muốn che giấu thực bằng cách lừa ấy nước ngoài, nhưng tôi thất bại.

      Mục Thanh im lặng rất lâu, mãi sau mới khẽ :

      - Theo những gì tôi hiểu về Nhiễm Nhiễm, tuy ấy có thể tha thứ cho nhưng bao giờ sống cùng .

      - Tôi biết. - Trần Lạc trả lời ngắn gọn.

      - Vậy vì sao

      - Mục Thanh! - Trần Lạc ngước mắt nhìn Mục Thanh: - Có lẽ thể hiểu, tôi làm tất cả những chuyện này phải là để cầu xin tha thứ của Nhiễm Nhiễm, càng phải để chuộc tội lỗi mình gây ra. Thế nên, tôi có hy vọng xa vời rằng ấy quay về sống bên tôi. Có thể nhìn thấy Nhiễm Nhiễm hạnh phúc là tôi mãn nguyện lắm rồi.

      Đầu óc Mục Thanh bỗng lên bóng dáng người đàn ông khác. Bốn năm qua, ấy chỉ nghe ngóng tình hình của Nhiễm Nhiễm qua Mục Thanh, lặng lẽ làm mọi thứ, bao giờ đến quấy rầy Nhiễm Nhiễm.

      Mục Thanh khẽ gật đầu:

      - Tôi hiểu. Nhưng tôi cũng có câu muốn tặng . Bốn năm trước, tôi tặng câu này cho Nhiễm Nhiễm, bây giờ, tôi muốn tặng nó cho .

      Trần Lạc nhìn Mục Thanh, hỏi:

      - Câu gì vậy?

      Mục Thanh :

      - Mỗi người đều phải có tự ngã[1] của riêng mình, trong cuộc sống có thể nhất thời dựa dẫm vào người khác, nhưng quyết được gửi gắm cả tâm hồn cho họ. Cho dù rất khó khăn, nhưng hãy sống vì chính bản thân mình, bởi ai có thể hạnh phúc thay .

      [1] Tự ngã: Cái tôi (trong Phật giáo).

      Ánh mắt Trần Lạc nhìn Mục Thanh mang theo vẻ trầm tĩnh, ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười :

      - Tôi biết rồi. Cảm ơn , Mục Thanh. Nhiễm Nhiễm có được người bạn như , có thể là vận may lớn nhất kiếp này của ấy.

      Mục Thanh mỉm cười:

      - Cái gọi là vận may chẳng qua chỉ là kết quả của lương thiện mà kiếp trước để lại.

      Tiếng chuông tan học vang lên, bọn trẻ ùa ra khỏi phòng học như những chú ngựa con. Chúng chơi đùa, chạy nhảy sân trường. Tiếng cười vui vẻ vang vọng vào căn phòng từ cửa sổ, bỗng chốc đem theo sức sống vô tận. Mục Thanh quay đầu , ánh mắt chứa nụ cười ấm áp, khẽ :

      - Thực ra, hạnh phúc là điều rất đơn giản.

      Trần Lạc gật đầu:

      - Có lẽ là vậy.

      Cứ như thế, Trần Lạc ở lại ngôi trường này. tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, nửa năm trôi qua, Nhiễm Nhiễm hề quay lại. Khi gần đến mùa xuân, Mục Thanh đưa tấm thiệp hồng cho Trần Lạc, :

      - Cậu ấy sắp kết hôn rồi, dự ?

      ràng Trần Lạc chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tấm thiệp hồng chìa ra trước mặt trong lòng ta lại trống vắng vô cùng, cổ tay như bị tảng đá lớn đè nặng, thể nào nhấc lên được. Cuối cùng, Trần Lạc vẫn mỉm cười nhận tấm thiệp, cúi xuống nhìn tên của dâu chú rể, mỉm cười bình luận:

      - Thiệu Minh Trạch xứng với Nhiễm Nhiễm.

      Mục Thanh , chỉ trầm tĩnh nhìn Trần Lạc. Ánh mắt ấy khiến ta thể tiếp tục giả vờ được nữa. ta tựa vào ghế, dùng tấm thiệp che mặt, khàn giọng :

      - Mục Thanh, có thể ra ngoài ? Tôi muốn yên tĩnh lúc.

      Trần Lạc nghe thấy câu trả lời của Mục Thanh, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa khẽ đóng. thanh đó giống như chiếc công tắc, sau khi vang lên, nước mắt kìm được cũng trào ra, nhanh chóng thấm ướt tấm thiệp hồng trước mặt. Tuy Trần Lạc chịu thừa nhận nhưng ta thể lừa gạt được bản thân. Tất cả những gì ta làm, ngoài việc mong Nhiễm Nhiễm tha thứ, Trần Lạc còn càng hy vọng có thể quay về bên mình.

      Bây giờ, sắp lấy người khác, hy vọng ấy của Trần Lạc trở nên vô vọng.

      Nước mắt còn chưa khô Trần Lạc bỗng bật cười. thế gian này, có người đàn ông khác còn hơn ta, có thể đem hạnh phúc đến cho , có thể ở bên mãi mãi rời… Đây chẳng phải là chuyện khiến người ta vui mừng sao? Tại sao trong lòng ta còn chứa nỗi buồn? Vì tình hay là vì cam lòng?

      Trần Lạc ngồi mình trong văn phòng đến tận đêm khuya. Khi bước ra mới phát Mục Thanh vẫn ngồi ngoài cửa. Sau phút kinh ngạc, ta bất giác phì cười, :

      - Đêm hôm khuya khoắt, còn ở đây với tôi, sợ ông xã ghen sao? Về , tôi sao.

      Mục Thanh từ bậc thềm đứng dậy, phủi bụi phía sau:

      - phải vì , là vì Nhiễm Nhiễm.

      ta gật đầu:

      - Tôi biết.

      Mục Thanh lại hỏi:

      - Sao rồi? nghĩ thông chưa? Có dự lễ cưới của Nhiễm Nhiễm ?

      Trần Lạc mỉm cười lắc đầu:

      - . Tôi mà tới, mọi người đều mất tự nhiên. Thà rằng để họ quên tôi hơn. , tôi trông nom trường giúp . Khi nào về, tôi .

      Hai người vừa chuyện vừa đến ký túc xá giáo viên. Khi qua góc rẽ, phía trước có người cầm đèn pin đến. Trần Lạc dừng bước, cười với Mục Thanh :

      - Mau về . Tiểu Phó nhà đến đón đấy.

      Mục Thanh nhìn về phía người bước đến, khuôn mặt bất giác nở nụ cười dịu dàng. ấy bước nhanh về phía trước hai bước dừng lại, quay người với Trần Lạc trong bóng tối:

      - Trần Lạc, Nhiễm Nhiễm cậu ấy buông xuôi tất cả, cũng hy vọng mọi người đều có thể hạnh phúc.

      Trần Lạc sững người, cuối cùng mỉm cười gật đầu với Mục Thanh:

      - Ừm.

      Hoàn
      A fangemchen thích bài này.

    3. emchen

      emchen New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Thích Tiên Chanh lắm mà chưa có thời gian đọc truyện này. Truyện có hay cả nhà ơi?

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :