1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 18.3:


      chỉ là quân cờ của ? biết nên trả lời mình thế nào, càng biết phải trả lời ra sao. Tình cảm là thứ khiến người ta khó nhất. sớm rơi vào vực sâu, chẳng thể nổi điều gì, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn mà cố gắng giành lấy sống.



      Thiệu Minh Trạch lại hỏi:



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, em có từng ? Cho dù chỉ là chút thôi, chỉ vì là đối tượng kết hôn thích hợp mà vì , có ?



      Nhiễm Nhiễm cúi đầu, mãi sau mới khẽ trả lời:



      - Có. Em từng . Nhưng tình này còn chưa kịp nảy nở bị lụi tàn.



      Ngoài cửa có tiếng tra chìa khóa. Mục Thanh và Trần Lạc xách theo mấy chiếc túi lớn lần lượt bước vào. Thấy bộ dạng của Thiệu Minh Trạch và Nhiễm Nhiễm cả hai đều sững người. Mục Thanh phản ứng trước tiên, ấy vội kéo Trần Lạc đứng sững phía sau:



      - Nhanh lên, Trần Lạc, mau đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh .



      Trần Lạc sững người, thu lại ánh nhìn hướng về phía Thiệu Minh Trạch và Nhiễm Nhiễm, lặng lẽ xách đồ vào bếp. Nhiễm Nhiễm lau nước mắt mặt, vịn vào thành giường và ngồi lên giường. Thiệu Minh Trạch cúi đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, mãi sau mới khẽ :



      - Được. để em .



      xong, xoay người lặng lẽ bỏ .



      Mục Thanh luôn để ý đến động tĩnh của hai người. Thấy vậy, ấy cố ý sắp xếp công việc trong bếp cho Trần Lạc, còn mình lấy khăn lau sữa đổ sàn nhà, khẽ hỏi Nhiễm Nhiễm:



      - Sao rồi? Hai người xong mọi chuyện chưa?



      Thiệu Minh Trạch từng liên lạc với Mục Thanh, giải thích chuyện của mình và Nhiễm Nhiễm. Lần này cũng là gọi điện cho Mục Thanh báo tin ông Hạ Hồng Viễn tự sát và xin ấy đưa Nhiễm Nhiễm cùng về. Tuy tiếp xúc nhiều nhưng ấn tượng của Mục Thanh về Thiệu Minh Trạch rất tốt. ấy sợ hai người chia tay chỉ vì hiểu lầm nên mới cố ý kéo Trần Lạc siêu thị để cả hai có cơ hội ở bên nhau.



      Nhiễm Nhiễm vừa lau khô nước mắt, nhưng tròng mắt vẫn đỏ, nghe Mục Thanh hỏi vậy, liền trả lời:



      - Chẳng có gì để xong cả. Chúng tớ sớm kết thúc từ lâu rồi.



      Mục Thanh im lặng rất lâu, sau cùng nén được thở dài, khẽ hỏi:



      - Cậu quyết định cùng Trần Lạc ra nước ngoài sao?



      Mục Thanh rất khẽ nhưng bóng người trong bếp vẫn dừng lại. Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Trần Lạc. ta nhìn , đồng thời cũng đợi câu trả lời của . Nhiễm Nhiễm nhìn ta, khẽ gật đầu trả lời:



      - Phải.



      Mục Thanh im lặng rồi lại hỏi:



      - Vậy còn người em trai kia của cậu sao?



      Cậu em Hạ Thần của Nhiễm Nhiễm luôn sống ở chỗ người giúp việc. Sau khi Nhiễm Nhiễm quay về, gặp cậu ấy trong lễ tang ông Hạ Hồng Viễn. Sau lễ tang, chẳng còn tâm tư nào mà lo cho Hạ Thần, bèn nhờ người giúp việc đưa cậu ấy về nhà chăm sóc.



      - Liên lạc với bà Bành Tinh, bảo bà ấy mang con mình . - Nhiễm Nhiễm trả lời. Theo như được biết, sau khi bà Bành Tinh và ông Hạ Hồng Viễn ly hôn bà ta cùng người tình về miền Nam. Tuy biết liên lạc với bà Bành Tinh bằng cách gì nhưng chắc là Hạ Thần biết.



      Trần Lạc bắt đầu làm thủ tục cho hai người ra nước ngoài. Trước đây ta định ra nước ngoài nên nắm mọi thủ tục, lại có bạn trong ngành nên việc làm thủ tục rất thuận lợi. Khi thời tiết mát mẻ hơn, về cơ bản thủ tục du học của Nhiễm Nhiễm hoàn tất. từng đến tìm Lâm Hướng An, mình quyết định ra nước ngoài cùng Trần Lạc, còn là uy hiếp đối với Tô Mạch nữa, liệu có thể làm thủ tục ly hôn với .



      ngờ Lâm Hướng An lại từ chối. cầu xin Nhiễm Nhiễm ở lại, bù đắp cho . Nhiễm Nhiễm chẳng còn gì để , quay người bỏ .



      Tháng Mười , cuối cùng bà Bành Tinh từ miền Nam về gặp con trai nhưng chịu đón cậu ấy . Bà Bành Tinh lại có thai, người tình của bà ta cũng là người chồng giờ chấp nhận Hạ Thần nên bà ta dắt cậu thiếu niên còn cao hơn cả Nhiễm Nhiễm đến trước mặt , :



      - Đây là em trai của , là người nhà họ Hạ. Tôi thể đem nó đến nhà người ta. Tuy Hạ Hồng Viễn chết rồi nhưng trước đây, ông ấy cho ít tiền. Thế nên, phải nuôi em trai mình.



      Tuy Nhiễm Nhiễm chẳng hề có tình cảm gì với cậu em trai này nhưng muốn chuyện trước mặt cậu ấy, bèn mượn cớ bảo Trần Lạc dẫn Hạ Thần ra ngoài, còn chuyện với bà Bành Tinh:



      - Hạ Thần rốt cuộc có phải là người nhà họ Hạ hay , tôi nghĩ bà là người nhất. Điều khó nghe tôi cũng rồi, xin bà đem con trai bà .



      Bà Bành Tinh nghe thế liền nóng nảy, đứng phắt lên :



      - Đừng có linh tinh! Thần Thần là con trai của Hạ Hồng Viễn. Hạ Nhiễm Nhiễm, đừng tưởng tôi biết tính toán gì. phải muốn độc chiếm tài sản của Hạ Hồng Viễn sao? Tôi cho biết, đừng mơ cướp quyền thừa kế của Thần Thần. Nếu , tôi đến tòa án kiện !



      Nhiễm Nhiễm phì cười trước vẻ giận dữ của bà Bành Tinh, :



      - Hồng Viễn phá sản. Ông Hạ Hồng Viễn chẳng có tài sản thừa kế gì, chỉ có các khoản nợ. Bà có muốn ?



      Bà Bành Tinh sững sờ rồi vẫn làm om sòm lên:



      - Tôi mặc kệ! Dù sao Thần Thần cũng là người nhà họ Hạ các người. Tôi lo được. - Bà ta rồi cầm túi xách , chẳng cần con trai mình nữa.



      Nhiễm Nhiễm kìm nổi thở dài. Người đàn bà này quả là thiên tài, vai diễn nào bà ta cũng diễn rất đạt, từ thục nữ dịu dàng đến người đàn bà chua ngoa, từ người vợ hiền dịu đến người tình đằm thắm. Trần Lạc dẫn Hạ Thần về, thấy chỉ còn lại mình Nhiễm Nhiễm liền hỏi:



      - Làm sao đây?



      Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn cậu thiếu niên lạnh lùng này rồi cùng Trần Lạc dẫn cậu ấy về gửi chỗ người giúp việc. Trước khi chia tay ở cửa, Hạ Thần vốn suốt đường bỗng lên tiếng, căm hận :



      - Chị muốn nhận tôi, tôi càng muốn nhận chị. Chị vốn phải là chị tôi.



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, bình thản :



      - Cậu sai. Đúng là tôi phải chị cậu. Thế nên, cậu thiếu niên à, tôi có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cậu. Nếu cần hãy gọi cho mẹ cậu ấy. Cho dù bà ta chịu đón cậu ít nhất cũng phải gửi tiền nuôi dưỡng cậu.



      Hạ Thần nhìn oán hận, quay người bước vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại.



      Nhiễm Nhiễm mỉm cười, kéo tay Trần Lạc lòng vòng. Trần Lạc nắm tay nhét vào túi áo của mình, :



      - Nhiễm Nhiễm, em ra nước ngoài trước. giải quyết xong việc trong nước tìm em. Chúng ta đón Giáng sinh cùng nhau, được ?



      gật đầu:



      - Được.



      Mục Thanh chưa về Thanh Hải mà vẫn sống cùng Nhiễm Nhiễm. ấy vừa giúp Nhiễm Nhiễm thu dọn hành lý vừa hỏi:



      - Bao giờ người bên trung tâm môi giới dẫn người đến xem nhà?



      - Họ là buổi chiều. Đối phương cần mua nhà gấp, vừa hay tớ cũng cần bán gấp. Nếu có vấn đề gì làm thủ tục sang tên đổi chủ. - Nhiễm Nhiễm vừa trả lời vừa mở chiếc hộp nhựa đựng ảnh ra. lật từng trang xem kỹ từng bức , rồi rút ra xếp thành chồng, đút vào phong bì chuẩn bị trước.



      Mục Thanh liếc nhìn bức ảnh tay , kìm được hỏi:



      - Trước khi , cậu có thăm bà Hàn ?



      Nhiễm Nhiễm cúi đầu, cẩn thận sắp xếp chồng ảnh, bình tĩnh trả lời:



      - Có. Phải chứ.



      Hôm sau, Trần Lạc có việc phải làm, cũng gọi ta, mình bắt xe đến thăm bà Hàn. Từ khi bị bắt đến giờ, đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhiễm gặp bà, gần như thể nhận ra bà. Bà già nhiều, mái tóc đen bạc hơn nửa.



      - Mẹ biết con oán mẹ nên mới chịu đến gặp mẹ. - Bà Hàn cúi đầu : - Nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, mẹ muốn giúp con giành lại công ty.



      Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nhìn bà rồi chậm rãi :



      - Công ty phá sản rồi. Vì chuyện này, ông Hạ Hồng Viễn cũng nhảy lầu tự sát.



      Bà Hàn sững sờ, mở to mắt dám tin nhìn Nhiễm Nhiễm.



      Nhiễm Nhiễm tiếp tục :



      - Con và Thiệu Minh Trạch cũng chia tay.



      Bà Hàn bị những câu của làm cho đầu óc hoảng loạn, chỉ lẩm bẩm:



      - Cuối cùng vẫn là con số sao?



      Nhìn người đàn bà tiều tụy trước mặt, ràng Nhiễm Nhiễm tự nhủ bản thân phải kiên cường nhưng khóe mắt vẫn bất giác hoe đỏ. cúi xuống, bình thản :



      - Tuy mẹ vì con nhưng con cũng cố gắng hết sức để giữ tính mạng cho mẹ. Sau này như thế nào chỉ có thể còn dựa vào bản thân mẹ thôi. Vài ngày nữa, con ra nước ngoài. Có lẽ, sau này con về nữa. Con giao nhà bên ngoại cho Mục Thanh, nhờ cậu ấy trông coi giúp. Có chuyện gì, mẹ đều có thể tìm cậu ấy.



      Bà Hàn vẫn đắm chìm trong chuyện vừa nghe, chỉ ngồi đó thất thần.



      Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi đưa tay ra nắm bàn tay gầy gò của mẹ, mắt đỏ hoe :



      - Mẹ, buông tay .



      Buông tay, cũng là cho bản thân con đường sống.



      Từ nhà tù ra, ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh như ngọc. Nhiễm Nhiễm vội bắt xe mà bộ men theo con đường. Cỏ dại bên đường bắt đầu ngả vàng, những chú chim sẻ từ trong lùm cỏ chốc chốc lại hoảng hốt bay lên khi có tiếng bước chân người, nhưng chúng cũng bay xa, chúng lại đậu xuống cách lùm cỏ đoạn, khi có người đến gần chúng bay lên. Nếu bạn càng đuổi theo con chim sẻ, nó càng đùa bỡn bạn. Giống như khát vọng của con người, luôn dừng lại ở gần ngay trước mặt bạn, dụ bạn theo đuổi, tới khi bạn đưa tay ra tóm nó lại bay .



      Thực , nếu nghĩ thông rồi, những điều đó chẳng qua cũng chỉ là thứ có mà như .



      Khi chiếc taxi bóp còi bên cạnh Nhiễm Nhiễm, quay đầu mỉm cười xua tay với người lái xe, ra hiệu mình muốn .



      Lúc sắp đến thành phố, Mục Thanh gọi điện hỏi ở đâu và là Lâm Hướng An đợi ở dưới nhà.



      Lâm Hướng An đến để ly hôn với Nhiễm Nhiễm. Có lẽ lương tâm của thức tỉnh, hoặc là cuối cùng nhận ra còn là mối đe dọa với Tô Mạch nữa nên mới kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường này.



      Hai người ly hôn xong từ Cục Dân chính bước ra, Lâm Hướng An cúi đầu hỏi:



      - Có phải em hận cả đời ?



      nghe vậy mà phì cười, :



      - Tôi còn trẻ như vậy, nào biết hết được mọi chuyện của cuộc đời.



      Lâm Hướng An im lặng lát, bỗng :



      - Nhiễm Nhiễm, xin lỗi em. chỉ thể bỏ mặc Tô Mạch thôi. ấy lớn lên bên nhau, cùng trải qua rất nhiều chuyện. Bây giờ , rốt cuộc tình cảm dành cho ấy là tình hay tình thân. chỉ cảm thấy ấy rất quan trọng. Khi Nha Nha nguy kịch, thấy ấy cầm cự nổi, … - đến đây ngừng lại, yết hầu lên xuống, khó khăn lắm mới tiếp được: - đành để em chịu ấm ức. nghĩ, nếu làm như vậy, ba người nhà họ đoàn tụ. Còn em, dùng cả đời để bù đắp cho em.



      - Lâm Hướng An, thực ra cần giải thích với tôi như thế, vì tôi chưa bao giờ nghĩ tha thứ cho . - Nhiễm Nhiễm bỗng ngắt lời Lâm Hướng An, đút hai tay vào túi áo, hơi ngẩng lên nhìn : - hỏi tôi liệu có hận cả đời ? Tôi , vì tôi thể cả đời nhớ đến . Bây giờ tôi chỉ buông xuôi thôi, chứ phải tha thứ. Tôi nghĩ, nếu bây giờ rơi xuống giếng, chắc chắn tôi coi là hòn đá. Tôi trả thù , chỉ cảm thấy như vậy mới công bằng.



      Cánh môi Lâm Hướng An run run, vừa kinh ngạc vừa đau khổ nhìn .



      Nhiễm Nhiễm mỉm cười, :



      - Thế mới , sau này tôi hận thêm nữa nhưng tuyệt đối tha thứ cho , và quên luôn .



      Bởi bao dung đến thế, cũng vì đáng để nhận được tha thứ của .

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19: Nội tình



      - yên tâm. Cho dù em có hối hận cũng quay lại tìm đâu.



      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Căn nhà của Nhiễm Nhiễm nhanh chóng được bán , lại vì đối phương cần nhà ở gấp nên xách hành lý chuyển đến chỗ Trần Lạc, giao nhà cho người ta.



      Mục Thanh muốn đến chỗ Trần Lạc cùng Nhiễm Nhiễm nên tạm thời đến ở nhờ nhà đồng nghiệp trước đây. Nhiễm Nhiễm thấy Mục Thanh như vậy liền giục ấy mau về Thanh Hải nhưng ấy vẫn kiên trì ở thêm mấy ngày, dù thế nào cũng phải tiễn Nhiễm Nhiễm lên máy bay rồi mới về.



      Nhiễm Nhiễm lay chuyển được Mục Thanh, đành thuận theo ý bạn.



      Mục Thanh hỏi:



      - Còn có nơi nào cậu muốn đến nữa ?



      Nhiễm Nhiễm cười, vỗ vai Mục Thanh:



      - Trông cậu kìa. Cứ như tớ về nữa vậy, có cần tỏ ra như thế ?



      Mục Thanh cúi đầu, giọng chẳng vui vẻ gì:



      - Chẳng phải là về nữa sao?



      Nhiễm Nhiễm sững người. chưa từng nghĩ đến chuyện quay về. Khó khăn lắm mới rời khỏi nơi này, tại sao lại phải quay về? Còn ai đáng để cho quay về? cũng im lặng lát rồi mới cảm thấy khí quá ngột ngạt, bèn kéo Mục Thanh ra cửa, :



      - Cùng tớ vòng quanh thành phố Tây Bình nhé. Ít nhất tớ cũng lớn lên ở đây mà.



      Mục Thanh cùng khắp thành phố Tây Bình cả ngày, cũng đến nơi từng sống hồi . Hai người chơi với nhau đến tận tối rồi lại tìm về quán ăn gần trường ăn bữa cơm thanh đạm, sau đó chia tay ở bến tàu điện ngầm, ai về chỗ ở của người đấy.



      Nơi ở của Trần Lạc khá hẻo lánh. Khi Nhiễm Nhiễm về sắp chín giờ. Vừa lên lầu, nghe thấy tiếng đánh nhau vọng ra từ nhà Trần Lạc, tiếp đó có thứ gì đó đập “choang” xuống đất. thanh rất lớn. đứng ngoài cửa, tay cầm chìa khóa nhưng chần chừ lát rồi gõ cửa.



      Tiếng đánh nhau bên trong ngừng lại, lát sau Trần Lạc dùng khăn bông áp vào vết máu ở đuôi mắt rồi ra mở cửa. Thấy Nhiễm Nhiễm đứng ngoài, ta sững sờ:



      - Nhiễm Nhiễm?



      Nhiễm Nhiễm thấy bộ dạng Trần Lạc như vậy cũng sững sờ. Mặt ta bị thương, cúc áo cũng bị bật tung hai chiếc, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. kìm nổi hơi nghiêng người vòng qua Trần Lạc, nhìn vào trong phòng khách thấy đống lộn xộn. Đặc biệt là ở phòng ăn có hai chiếc ghế đổ. người đàn ông ôm bụng gục bên bàn ăn khẽ đứng lên. Chính là Thiệu Minh Trạch. mặc âu phục, trông khá chỉn chu, chỉ là sắc mặt rất tệ, thù hằn lên nơi ánh mắt, nghiêm mặt nhìn ra cửa.



      Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc, ngờ Thiệu Minh Trạch sau nhiều ngày mất tăm lại tìm đến đây. Nhìn bộ dạng hình như vừa đánh nhau với Trần Lạc.



      Thiệu Minh Trạch chắc cũng ngờ người ngoài cửa lại là Nhiễm Nhiễm. Sau hồi im lặng, sải bước tới.



      Sắc mặt Trần Lạc lập tức thay đổi, quay người bước đến chỗ Thiệu Minh Trạch để ngăn lại. Thiệu Minh Trạch đầy Trần Lạc ra, tung nắm đấm lên mặt ta. Trần Lạc hề phản kháng, nhận cú đấm ngay vào má, ngã vật ra sofa.



      - Thiệu Minh Trạch! - Nhiễm Nhiễm thét lên, lao đến ngăn trước mặt .



      Thiệu Minh Trạch mặt lạnh tanh, lạnh lùng :



      - Em tránh ra.



      - Em tránh. - Nhiễm Nhiễm hất cằm, cương quyết .



      Đôi mắt đen láy của Thiệu Minh Trạch chứa cơn tức giận đến cùng cực, khóe môi hơi cong, nhìn chằm chằm, hỏi:



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, em có biết…



      - Tôi ấy. - Trần Lạc bỗng lên tiếng ngắt lời Thiệu Minh Trạch, bình tĩnh nhìn , chậm rãi từng câu từng chữ: - Tôi có thể vì ấy mà vứt bỏ mọi thứ trước đây, lòng dạ ấy.



      Thiệu Minh Trạch sững người giây lát rồi cười lạnh lùng:



      - cũng xứng sao?



      Trần Lạc từ từ ngồi dậy, đẩy Nhiễm Nhiễm qua bên, đối mặt với Thiệu Minh Trạch, :



      - Tôi xứng nhưng cũng xứng. Cái gì có thể cho ấy, tôi cũng có thể. Cái gì thể cho ấy, tôi cũng có thể. Thiệu Minh Trạch, tôi cho cơ hội, là tự để tuột mất ấy. Bây giờ, nếu còn ấy hãy để ấy thanh thản cùng tôi. cũng nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ xem, chỉ có như vậy mới là tốt nhất cho ấy.



      Sắc mặt Thiệu Minh Trạch tái mét. cắn răng, ánh mắt sắc như kiếm, hận là thể chém người đàn ông trước mặt này thành nghìn mảnh.



      Trần Lạc hơi nhếch khóe môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiệu Minh Trạch chịu lùi dù chỉ bước.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19.2:

      Nhiễm Nhiễm biết lúc trước hai người này gì, sao lại đánh nhau. Bây giờ thấy hai người như vậy, lại nghe trong lời đều ám chỉ ý gì đó nhất thời cảm thấy mệt mỏi. chậm rãi lùi lại phía sau, tựa vào tường nhìn hai người đàn ông, cười mỉa mai hỏi:



      - Hai người đánh nhau vì tranh giành tôi sao? Còn muốn đánh nhau nữa ?



      Hai người đàn ông trong phòng đều đứng sững như tượng. Nhiễm Nhiễm nhìn Thiệu Minh Trạch nhưng miệng lại hỏi Trần Lạc:



      - Trần Lạc, em ?



      Trần Lạc biết tại sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn khẽ đáp:



      - Có.



      - Vậy có thể bảo đảm với em, sau này dính dáng đến người đàn bà khác, cho dù bạn cũ của có đến xin ăn trước cửa nhà , cũng có thể gặp mà đóng cửa, quyết với ta nửa lời ?



      Trần Lạc vẫn khẽ đáp:



      - Có.



      Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới quay sang hỏi Thiệu Minh Trạch:



      - Thiệu Minh Trạch, có thể ?



      Thiệu Minh Trạch nhìn , mãi sau bỗng cười thành tiếng, khẽ :



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, sau này em đừng hối hận là được.



      Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt , bình tĩnh :



      - yên tâm. Cho dù em có hối hận cũng quay lại tìm đâu.



      Thiệu Minh Trạch bực bội nhìn , mặt lạnh tanh đạp cửa bỏ .



      Trần Lạc chậm rãi bước đến bên , cúi xuống khẽ kéo vào lòng, như thề:



      - Nhiễm Nhiễm, em yên tâm. để em có cơ hội hối hận đâu.



      Nhiễm Nhiễm gì. biết sau này mình có hối hận , chỉ biết rằng mình muốn rời khỏi nơi này, bao giờ quay lại. Vé máy bay mua, đồ cần mang cũng sắp cả vào vali rồi.



      Trần Lạc vì còn số chuyện chưa làm xong nên thể cùng . giúp kiểm tra lại mọi giấy tờ mấy lần, cuối cùng còn yên tâm, đặt hai tay lên vai dặn dò:



      - nhờ người ta đón em ở đó. Em cứ nghe theo sắp xếp của ấy là được. cần phải lo gì cả, nghỉ ngơi cho tốt nhé. Dù gì cũng đến ngay thôi. Tất cả cứ để lo liệu.



      Nhiễm Nhiễm ngẩng lên nhìn Trần Lạc, cười hờ hững, :



      - Trước đây, em phát ra lại lắm lời như vậy. Hơn nữa, để câu này đến khi tiễn em ra sân bay hẵng tốt hơn đấy. Em ở đây hai hôm rồi mới . Bây giờ rồi, đợi ra sân bay nhắc lại lần nữa nhé.



      Trần Lạc kìm được nở nụ cười khổ sở nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn. Nhất thời ta hận là thể kéo Nhiễm Nhiễm lên máy bay ngay lập tức mới yên tâm, ta bỗng nỡ để mình bay đến nơi đất khách quê người.



      - Sớm biết thế này, mặc kệ mọi chuyện mà đặt vé máy bay cùng em rồi.



      Nhiễm Nhiễm nghe vậy vội :



      - Đừng mà! Em còn nhiều tiền. Ra nước ngoài, còn phải nuôi em nên lo xử lý chuyện tài sản sau này chúng ta mới lo chết đói.



      Trần Lạc gật đầu:



      - Được rồi. nghe em.



      Sắp phải ra nước ngoài, Nhiễm Nhiễm càng rảnh rỗi. Trần Lạc cũng lo việc, chỉ muốn ở bên . Nhiễm Nhiễm muốn thế, cười :



      - Sau này chúng ta còn có nhiều thời gian. Chưa biết chừng ngày nào đó lại nhìn nhau mà phát chán ấy chứ. Hai ngày cuối cùng này, em cùng với Mục Thanh. đừng có theo đấy.



      Trần Lạc bất đắc dĩ, tuy ta muốn nhưng cũng đành giao Nhiễm Nhiễm cho Mục Thanh.



      Trước khi lên máy bay ngày, sáng sớm Nhiễm Nhiễm vừa tiễn Trần Lạc ra khỏi cửa liền gọi điện cho Mục Thanh, nhưng chưa gọi di động đổ chuông. Người phụ nữ mua nhà của gọi đến là khi thu dọn nhà xe phát ra số thứ của , bảo quay lại lấy nốt.



      Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ giây lát mới nhớ ra trong nhà xe có vài thứ linh tinh, nhưng phải của , mà là của ông Hạ Hồng Viễn. Công ty phá sản, tuy ông Hạ Hồng Viễn chết nhưng để lại những khoản nợ chồng chất. Dù công ty và nhà cửa bị bán đấu giá, đến tài sản riêng của ông cũng bị tòa án cưỡng chế. Nhà bị bán, những thứ vô dụng của ông được người ta chuyển đến chỗ . Sau đó, chẳng xem mà bảo người ta chất vào trong nhà xe.



      Nhiễm Nhiễm chẳng muốn qua đó, chỉ với người phụ nữ ấy cứ tùy ý dọn dẹp. Ai ngờ, người đó khăng khăng :



      - Hạ, tự đến dọn dẹp những thứ này . Đây là đồ cá nhân, chúng tôi tiện xử lý.



      Nhiễm Nhiễm chẳng còn cách nào khác, đành gọi điện cho Mục Thanh hẹn gặp sau rồi gọi người thu mua phế liệu, dẫn ông ta cùng đến nơi ở cũ. nhận chìa khóa từ người phụ nữ mua nhà của mình, mở cửa nhà xe, chỉ vào đống đồ bừa bãi, bảo với người thu mua phế liệu:



      - Bác à, bác cứ dọn dẹp . Cháu cần tiền của bác, cũng cần phải trả tiền cho bác. Thế có được ạ?



      Bên trong phần lớn là sách, nếu đem bán , có thể kiếm được ít tiền. Ông ta vui vẻ nhận lời, bảo Nhiễm Nhiễm đứng bên ngoài đợi, còn mình tự thu dọn sạch nhà xe.



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, ra ngoài ngồi cách đó xa nghịch điện thoại. Đúng lúc cảm thấy vô cùng buồn chán người thu mua phế liệu đứng ở cửa nhà xe gọi:



      - ơi, tôi dọn xong rồi.



      Nhiễm Nhiễm thở phào, gọi điện cho chủ mới của ngôi nhà xuống, lấy chìa khóa nhà xe, cũng vòng qua đó lượt. Người thu mua phế liệu chất đầy đồ linh tinh lên xe đẩy, ông ta cầm cuốn sách và mấy bức ảnh đưa cho , thà :



      - Có mấy bức ảnh trong cuốn sách này bị rơi ra. Là người nhà à? cầm lấy .



      Nhiễm Nhiễm có chút ngạc nhiên nhận cuốn sách và mấy bức ảnh. Đó là quyển từ điển bình thường. Các bức ảnh đều là ông Hạ Hồng Viễn chụp chung với rất xinh đẹp. Nhiễm Nhiễm lật ra xem phát ra trong số những bức ảnh đó có dòng chữ: Năm 1996 cùng A Nghiên chụp ảnh ở Lư Sơn.



      Cái tên “A Nghiên” này khiến Nhiễm Nhiễm sực nhớ đến mà bà Hàn từng mười mấy năm trước, người vì ông Hạ Hồng Viễn mà nhảy lầu.



      Hóa ra là người này! Nhiễm Nhiễm kìm được nhìn kỹ trẻ trong bức ảnh lượt. ấy rất xinh đẹp, tuyệt mỹ như bà Bành Tinh nhưng thanh thoát, gương mặt hài hòa, đằm thắm. Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy quen quen nhưng nhất thời thể nhớ nổi mình gặp ở đâu.



      Người thu mua phế liệu đứng bên vừa sắp xếp lại đồ đạc xe đẩy vừa với Nhiễm Nhiễm:



      - nên để mất những bức ảnh chân dung. may mắn đâu.



      Người phụ nữ mua nhà của Nhiễm Nhiễm từ lầu xuống lấy chìa khóa, nghe câu này, lại thấy Nhiễm Nhiễm ngây cười kìm được xen vào:



      - Ở quê tôi cũng kỵ như vậy. Những bức ảnh chụp có người đều được vứt lung tung. Trước đây có chia tay với bạn trai để bức ảnh hai người chụp chung lại cho bạn trai. Hai năm sau, ấy bỗng nhiên bị đau đầu, mặt nổi đầy mụn, đến bệnh viện khám mà tìm ra nguyên nhân. Sau đó có người hỏi có đưa ảnh chụp cho người khác . ấy mới sực nhớ và tới nhà bạn trai cũ tìm lại bức ảnh chụp chung. Đến nơi mới biết, người bạn trai cũ bỏ hết thư từ và ảnh trước đây của hai người trong chiếc hộp giấy gác xép, có lần nhà bị dột mưa ướt hết cả thùng giấy. Bức ảnh đó mờ, chẳng còn nhìn người nữa.



      Nhiễm Nhiễm để ý đến câu chuyện khủng khiếp này nhưng lại có câu của bà ấy làm sực nhớ tới chuyện. Đúng là từng thấy bức ảnh của này. Đó là rất lâu trước đây, khi đưa Trần Lạc say rượu về nhà. Ở phòng ngủ của ta có bức ảnh hồi trẻ ta chụp với người khác. Đó chính là trong bức ảnh này.



      Trái tim Nhiễm Nhiễm như bị ai bóp chặt, nỗi sợ hãi giống như từng cơn sóng kinh hoàng ùn ùn kéo đến bủa vây lấy . ngây người nhìn người phụ nữ vẫn huyên thuyên trước mặt mình rồi đột nhiên bất chấp tất cả chạy ra ngoài.



      Sau khi Nhiễm Nhiễm chuyển đến nhà Trần Lạc, ta nhường phòng ngủ lại cho , còn mình sang thư phòng. Nhiễm Nhiễm nhớ ở đầu giường của ta có đặt tấm ảnh, lần này thấy bức ảnh đó đâu, còn cười trêu Trần Lạc rằng có phải là đem xóa hết chứng cứ phạm tội trước đây hay .



      còn nhớ rất phản ứng lúc đó của Trần Lạc, ta chỉ cười dịu dàng, :



      - Đều là chuyện quá khứ rồi. Chúng ta quên nhé.



      Nơi ở của Trần Lạc rất hẻo lánh, gần như ở bên ngoài thành phố Tây Bình. Căn hộ lại ở sâu trong khu chung cư , tầng hai mươi sáu. Từ cửa sổ phòng khách có thể thỏa sức nhìn gian rộng lớn mà có bất kỳ vật nào chắn tầm mắt. Trước đây, Nhiễm Nhiễm rất thích căn hộ yên tĩnh này, nhưng bây giờ, lại thấy cảm giác yên tĩnh ấy đáng sợ, dường như có thể nghe được cả tiếng máu chảy trong huyết quản.



      Đồ dùng của Trần Lạc đều để ở thư phòng. vào lật tìm lượt, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh ấy ở trong ngăn kéo dưới giá sách. Tay run run đặt hai bức ảnh cạnh nhau. Vừa nhìn, đầu chỉ có những tiếng ong ong rồi trở nên trống rỗng.



      người, họ người.



      vịn vào giá sách từ từ ngồi xuống sàn nhà, ngây người nhìn bức ảnh tay. Trần Lạc từng dùng tên của người khác để kết bạn với . Trần Lạc từng là trợ lý mà ông Hạ Hồng Viễn tín nhiệm nhất. Trần Lạc từng giúp Hồng Viễn lấy được dự án ngoại ô phía nam. Trần Lạc từng ủng hộ ông Hạ Hồng Viễn mạo hiểm đầu tư. bỗng nhớ đến câu mà Thiệu Minh Trạch thể hết hôm đó. :



      - Nhiễm Nhiễm, em có biết…



      chưa hết câu bị Trần Lạc ngắt lời.



      Thiệu Minh Trạch lại :



      - Hạ Nhiễm Nhiễm, sau này em đừng hối hận là được.



      Còn , trả lời thế nào? :



      - yên tâm. Cho dù em có hối hận cũng quay lại tìm đâu.



      Nhiễm Nhiễm vịn tay vào giá sách từ từ đứng dậy, xách túi ra khỏi cửa. muốn tìm Thiệu Minh Trạch. Chắc chắn biết rất nhiều chuyện mà biết. muốn hỏi , muốn cho biết điều gì.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 19.3:


      Tòa cao ốc của Tập đoàn Thiệu Thị tọa lạc ở khu thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố Tây Bình. Nhiễm Nhiễm đến đây ít lần nhưng đều là đứng bên ngoài đợi Thiệu Minh Trạch, chưa từng vào trong như hôm nay. gọi được vào di động của Thiệu Minh Trạch, chỉ có thể nhờ lễ tân liên lạc với trợ lý của . lát sau, người trợ lý đích thân xuống đón , :



      - Hạ, Tổng giám đốc Thiệu bận họp. vào văn phòng của tổng giám đốc đợi lát nhé.



      Nhiễm Nhiễm gật đầu, theo người trợ lý lên lầu, lặng lẽ ngồi trong văn phòng đợi Thiệu Minh Trạch.



      Khi sắp đến trưa, Thiệu Minh Trạch từ ngoài đẩy cửa bước vào. ràng là trợ lý thông báo cho biết Nhiễm Nhiễm đến nên thấy , chẳng hề bất ngờ. lạnh lùng bước vào bàn làm việc, ngồi xuống rồi mới ngẩng lên nhìn , bình tĩnh hỏi:



      - Em đến tìm có chuyện gì?



      chậm rãi ngẩng đầu lên, còn chưa Thiệu Minh Trạch chau mày hỏi:



      - Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?



      trả lời, chỉ bình tĩnh hỏi :



      - Nội gián của Hồng Viễn có phải là Trần Lạc ?



      Thiệu Minh Trạch sững sờ:



      - Em biết cả rồi sao?



      Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu rồi :



      - Biết cả rồi. Chỉ có chút việc , em có thể hỏi ?



      Thiệu Minh Trạch :



      - Em hỏi .



      Nhiễm Nhiễm hỏi:



      - Làm sao phát ra chuyện này?



      Thiệu Minh Trạch nhìn , ngả người ra ghế, khoanh hai tay trước ngực, :



      - Em còn nhớ chuyện năm ngoái Thiệu Minh Nguyên bị người ta gài bẫy ? Có người lợi dụng nhân tình của ấy để ký kết hợp đồng với Thiệu Thị rồi bán nguyên vật liệu chất lượng kém cho Thiệu Thị. Cũng vì nguyên nhân này mà Thiệu Minh Nguyên bị ông nội đuổi ra khỏi Thiệu Thị. Bố con họ luôn nghĩ rằng chuyện này là do sắp đặt, vì người được lợi trực tiếp trong chuyện này là .



      Nhiễm Nhiễm gật đầu:



      - Em nhớ.



      Thiệu Minh Trạch tiếp tục :



      - Nhưng chuyện này phải do làm. luôn muốn biết rốt cuộc ai làm chuyện này, ai đem Thiệu Thị đến cho , lại còn khiến và bố con bác cả kết thù oán. Cuối cùng, tìm đến chỗ nhân tình của Thiệu Minh Nguyên, theo manh mối ấy tìm được nhân viên mà công ty ấy thuê. Từ người đó, hỏi ra được số thứ có ích, và phát ra người đứng sau chuyện này là Trần Lạc.



      Ngón tay Nhiễm Nhiễm nắm chặt vào quai túi xách, hỏi:



      - Sau đó sao?



      - Sau đó, điều tra Trần Lạc và phát ta có tài sản lớn nguồn gốc. - Thiệu Minh Trạch bình tĩnh .



      Tiền là manh mối tốt nhất, chỉ cần lần theo để điều tra ra tất cả. Thiệu Vân Bình chuyển cho Trần Lạc mấy khoản tiền, khoản sớm nhất là trước khi đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam. Tiếp tục điều tra phát , trước đây Trần Lạc từng thu khoản tiền từ nhà cung cấp nguyên vật liệu, và nhà cung cấp này cung cấp nguyên vật liệu cho mấy dự án của Thiệu Thị.



      Nếu như bình thường, Thiệu Minh Trạch đoán là Thiệu Vân Bình cố ý gài bẫy Trần Lạc, nắm thóp Trần Lạc rồi dùng tiền mua chuộc ta, bảo ta làm nội gián ở Hồng Viễn. Nhưng trước đó, ràng là Trần Lạc nhằm vào Thiệu Minh Nguyên. người mưu trí như vậy, sao có thể vì ham chút lợi đó, lại còn cố tình chọn nhà cung cấp nguyên vật liệu có liên quan đến Thiệu Thị nữa chứ?



      Thiệu Minh Trạch suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này chỉ có khả năng: Tất cả đều là tính toán của Trần Lạc. Tính toán để ông Thiệu sa thải Thiệu Minh Nguyên ra khỏi Thiệu Thị, tính toán để bản thân rơi vào tay của Thiệu Vân Bình, để Thiệu Vân Bình tưởng mình nắm được ta.



      Rốt cuộc là vì sao mà Trần Lạc lại tính toán như vậy?



      Thiệu Minh Trạch suy nghĩ mãi về câu hỏi này, sau đó đành đợi xem kết quả. Cuối cùng, những tính toán ấy là nhằm làm cho Hồng Viễn sụp đổ, ông Hạ Hồng Viễn nhảy lầu. Những người khác hầu như bị ảnh hưởng gì lớn lắm. Thậm chí, Thiệu Thị còn mua được dự án lớn với giá hời. Từ đó có thể thấy, mục đích của Trần Lạc chỉ là trả thù ông Hạ Hồng Viễn, lợi dụng Thiệu Vân Bình để lật đổ Hồng Viễn.



      Hôm ấy đến nhà Trần Lạc chính là để xác nhận những chuyện này. ngờ Trần Lạc lại thừa nhận, còn để Thiệu Minh Trạch đánh trận, chỉ cầu xin :



      - Đừng cho Nhiễm Nhiễm biết chuyện này. ấy chịu nổi.



      Thiệu Minh Trạch nở nụ cười tức giận hỏi lại:



      - Nếu sợ ấy chịu nổi tại sao còn làm những chuyện này?



      Trần Lạc cụp hàng mi xuống :



      - Ban đầu tôi chỉ muốn trả thù Hạ Hồng Viễn, nhưng ngờ lại con ông ta. Sau đó, khi tôi muốn dừng lại tình thế thể kiểm soát được nữa. Vậy nên tôi muốn đưa Nhiễm Nhiễm ra nước ngoài, để ấy rời khỏi nơi đây, cả đời biết được chân tướng.



      Lúc ấy Thiệu Minh Trạch tức nên lời, chỉ cười lạnh lùng. lại giáng cho Trần Lạc cú đấm. Khi đánh Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài gõ cửa.



      Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ có mình Thiệu Minh Trạch bình tĩnh kể lại mọi chuyện qua. Nhiễm Nhiễm hơi cúi đầu, ngồi im tại chỗ.



      Thiệu Minh Trạch ngừng lại, thần sắc lạnh lùng nhìn Nhiễm Nhiễm.



      Nhiễm Nhiễm im lặng ngồi đó rất lâu, mãi sau mới khẽ :



      - Em biết cả rồi. Cảm ơn . Em về trước đây.



      xong lặng lẽ đứng dậy bước ra cửa.



      Thiệu Minh Trạch thấy sắc mặt Nhiễm Nhiễm trắng bệch đến kinh người, kìm nổi mà vội đứng dậy sau chiếc bàn làm việc, hỏi :



      - Em sao chứ?



      Tay Nhiễm Nhiễm vịn vào nắm cửa, nghe Thiệu Minh Trạch hỏi vậy quay lại nhìn , muốn mỉm cười mình sao nhưng miệng vừa hé nôn ra máu. Thiệu Minh Trạch hoảng hốt lao đến đỡ . Người cứng đờ như pho tượng đá ngả vào lòng , ngừng nôn ra máu.



      Sắc mặt Thiệu Minh Trạch thay đổi hẳn, vội bế ra ngoài, chưa từng hoảng loạn như vậy bao giờ.



      - Em cố gắng chút. đưa em đến bệnh viện.



      nắm chặt vạt áo , hơi nhếch khóe môi cười, hỏi :



      - Có phải em là kẻ ngốc ?



      Sắc mặt Thiệu Minh Trạch trắng bệch, chỉ có thể an ủi :



      - Trần Lạc cũng có nỗi khổ riêng, có thể cũng ngờ kết cục lại như vậy. Hơn nữa, ta em.



      Nhiễm Nhiễm khẽ lắc đầu, chỉ lẩm bẩm:



      - biết, biết…



      biết Trần Lạc sắp đặt, dự tính từ rất lâu rồi. ta sắp đặt, mưu tính để hủy diệt nhà họ Hạ, để ép Hạ Hồng Viễn vào chỗ chết. Dùng cách chết tương tự để trả thù cho người con có tên là A Nghiên.



      Thiệu Minh Trạch bặm môi, bế ra ngoài, gì, chỉ bảo trợ lý mau xuống lấy xe. Hai người cùng đưa Nhiễm Nhiễm vào viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ gọi Thiệu Minh Trạch đứng ở đầu giường ra ngoài để Nhiễm Nhiễm nghe thấy cuộc chuyện của ông với :



      - Bệnh nhân nôn ra máu là vì quá kích động dẫn đến xuất huyết dạ dày. Bây giờ cầm được rồi. Nhưng bệnh nhân loét dạ dày rất nặng, nếu còn tái phát có khả năng bị di căn.



      Thiệu Minh Trạch bị hai từ “di căn” làm cho choáng váng:



      - Di căn?



      Bác sĩ nhìn sắc mặt xấu như vậy, chỉ có thể an ủi:



      - Chỉ là có khả năng bị như vậy. Nhưng nếu sau này tĩnh dưỡng tốt, bảo đảm cho bệnh nhân bị mệt mỏi hay bị sốc tinh thần bệnh tình dần dần chuyển biến tốt.



      Thiệu Minh Trạch khẽ gật đầu, bước ra khỏi phòng bác sĩ. Vừa bước vào phòng bệnh thấy người đâu.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 20: Năm tháng lặng lẽ trôi


      Có lúc khoan dung phải vì người khác, mà là vì chính bản thân mình.

      ~*~

      Khi Nhiễm Nhiễm nghe điện thoại của Thiệu Minh Trạch đứng bắt taxi ở cổng bệnh viện. Nghe giọng gấp gáp hỏi mình ở đâu, bình tĩnh :

      - Minh Trạch, em rất sức khỏe của mình. Dạ dày của em tốt. Lúc căng thẳng xuất huyết dạ dày. sao đâu, cảm ơn chăm sóc cho em.

      Giọng Thiệu Minh Trạch vẫn lo lắng, truy hỏi:

      - Nhiễm Nhiễm, em ở đâu? Em định làm gì?

      Nhiễm Nhiễm im lặng hồi lâu mới khẽ :

      - biết em muốn đâu mà. yên tâm, em sao. Em chỉ muốn đích thân tới hỏi ta thôi. Dù chân tướng việc có tồi tệ đến thế nào em cũng phải đối mặt với nó.

      Thiệu Minh Trạch cầm di động tay, cúp máy. tái mét mặt lại mấy vòng ở phòng bệnh, cuối cùng quyết định gọi điện cho Trần Lạc, lạnh lùng :

      - ấy biết cả rồi.

      Đầu bên kia im lặng rất lâu, Thiệu Minh Trạch chau mày định nghe giọng Trần Lạc khản đặc truyền qua điện thoại:

      - Tôi biết rồi.

      Ở đầu dây bên kia, sắc mặt Trần Lạc có chút ngẩn ngơ. ta ngẩng lên nhìn người phụ nữ trung niên ngồi trước mặt.

      Khuôn mặt người phụ nữ trung niên lộ vẻ lo lắng, kìm được hỏi:

      - Trợ lý Trần, cậu sao thế? được khỏe ư?

      Thần trí Trần Lạc dần tỉnh táo, khẽ cong khóe môi, nở nụ cười như mọi khi:

      - Tôi sao. Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi . - ta rút tấm thẻ ngân hàng ra đặt lên mặt bàn rồi đẩy đến trước mặt người phụ nữ trung niên, giọng trầm ấm : - Chị Tống, ở đây có triệu tệ. phần là sinh hoạt phí và học phí mấy năm của Thần Thần, phần còn lại là lương của chị. Chị Tống nhìn Thần Thần lớn lên, cũng biết tính khí của cậu ấy. Mong là chị có thể chăm sóc cậu ấy vài năm.

      Chị Tống ngần ngừ chịu nhận tấm thẻ ngân hàng:

      - Nhưng…

      Trần Lạc mỉm cười:

      - Chị Tống, tôi biết chị muốn gì. Chị làm công cho nhà họ Hạ bao nhiêu năm nay, chị cũng biết đại khái tình hình nhà họ Hạ rồi đấy. Tuy Nhiễm Nhiễm là chị của Thần Thần. Nhưng bao nhiêu năm nay, chị em họ cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, tình cảm cũng tốt lắm. Thế nên Nhiễm Nhiễm thực thể nuôi dạy cậu ấy, chỉ có thể dùng số tiền bán nhà đưa cho chị Tống nhờ chị chăm sóc Thần Thần đến lúc thành niên. Chị yên tâm, sau này nếu có cầu gì chị có thể gọi điện cho tôi. Tôi gánh mọi chi phí.

      Lúc này, chị Tống mới nhận tấm thẻ, cảm động :

      - Hạ tính toán chu đáo. cùng mẹ, cũng lớn lên bên nhau mà vẫn có được nhường đó tình cảm sao? ấy còn lo cho Thần Thần như vậy, đúng là quá chu đáo. Còn mẹ đẻ sao chứ? Chẳng phải bà ta mình ra ngoài tận hưởng cuộc sống, bỏ mặc con trai mình sao?

      Trần Lạc chỉ cong khóe môi, gì rồi rời khỏi nhà chị Tống. Về đến nhà, lấy chìa khóa ra mở cửa. Động tác đơn giản như vậy, thường ngày ta làm biết bao nhiêu lần nhưng lúc này lại chẳng thể làm nổi. ta nhắm mắt hít hơi sâu, nắm chặt chiếc chìa khóa tra vào ổ, “tạch” tiếng, cánh cửa mở ra.

      Trong nhà tối om, khi Trần Lạc đưa tay lên bật đèn giọng Nhiễm Nhiễm từ cửa sổ phòng khách cất lên:

      - Đừng bật.

      Trần Lạc nghe vậy hơi sững người, bước đến chỗ có giọng thấy ngồi bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn mình. Tim Trần Lạc đập thình thịch trong lồng ngực như có thể nghe được từng nhịp đập. ta liếm đôi môi khô nẻ, quay người đóng cửa, sau đó vừa cởi áo khoác vừa đến chỗ , hỏi:

      - Nhiễm Nhiễm, em ngồi ở đó nhìn gì thế?

      Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhận ra ý đồ của Trần Lạc. Khi ta còn cách cửa sổ vài mét bỗng lên tiếng:

      - đừng lại đây!

      Trần Lạc chỉ có thể dừng bước, ném áo khoác lên sofa, hai tay hơi giơ lên tỏ ý khoan nhượng, giọng nhàng an ủi:

      - Được rồi. qua đó.

      Thấy ta nghe lời đứng yên ở đó, tâm trạng Nhiễm Nhiễm cũng dần nhõm hơn, quay đầu nhìn sắc đêm trải dài ngoài cửa sổ. Ánh trăng rất sáng, giống như chiếc đĩa bạc treo bầu trời đêm, chiếu ánh sáng trắng nhàn nhạt vào căn phòng. bỗng khẽ :

      - Em sao. Em chỉ muốn biết rốt cuộc cái gì là tuyệt vọng, cái gì là còn đường để , chỉ có thể nhảy từ lầu xuống thôi.

      lại quay đầu nhìn Trần Lạc, hỏi:

      - thử xem trước khi nhảy lầu ông Hạ Hồng Viễn nghĩ gì? A Nghiên nữa, ấy nghĩ gì?

      Cả cơ thể Trần Lạc như thể khẽ run, nhưng giọng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, ta :

      - Nhiễm Nhiễm, em xuống . Em muốn biết điều gì, đều có thể cho em.

      Nhiễm Nhiễm bỗng cười thành tiếng, gật đầu:

      - Được. cho em biết, ai là A Nghiên?

      Yết hầu Trần Lạc lên lên xuống xuống, ta trả lời:

      - Đó là chị . Chị ấy vốn là Trần Nghiên, sau đó có nên chị ấy tự đổi sang họ mẹ, là Cố Nghiên.

      - Hóa ra là chị . - Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu nhìn Trần Lạc: - Vu Văn Kỳ, người bạn qua thư của em là ai?

      Trần Lạc đáp:

      - Là .

      - Nội gián của Hồng Viễn là ai? - lại hỏi.

      - Cũng là . - Trần Lạc khẽ trả lời: - Tất cả là kế hoạch của , là sắp xếp cho bà Bành Tinh nhận cuộc phỏng vấn của tạp chí, cố ý kích thích mâu thuẫn giữa bà ấy và mẹ em. còn làm kết quả giám định ADN giả, đẩy em đến trước mặt ông Hạ Hồng Viễn, để mẹ em dấy lên dã tâm đoạt lại tập đoàn Hồng Viễn. Cũng là liên kết với Thiệu Vân Bình, khiến cho Tập đoàn Hồng Viễn từng bước đến bờ vực phá sản.

      Trần Lạc nhắm mắt, đem tất cả nỗi bi thương và tuyệt vọng dồn nén vào con tim:

      - Chỉ là, ngờ mẹ em lại lái xe đâm người, cũng ngờ cuối cùng ông Hạ Hồng Viễn lại nhảy lầu tự sát.

      Cuối cùng, Trần Lạc ra tất cả, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái như được giải thoát. ra cả rồi, cần phải nghĩ cách xem nên giấu giếm như thế nào nữa. còn bị bí mật đè nén khiến bản thân thở nổi, còn phải tự chất vấn lương tâm trong mỗi đêm khuya nữa.

      Trần Lạc nhìn , :

      - Nhiễm Nhiễm, em xuống . Dù em có hận như thế nào, dù em có muốn trả thù như thế nào, đều chấp nhận.

      sững sờ nhìn Trần Lạc, rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, chân trần và đứng rất gần ta, ngẩng đầu lên nhìn mặt ta, hỏi:

      - Em có thể trả thù thế nào đây? thủ đoạn cao siêu, để lại dấu vết. Mẹ em bị chịu cảnh tù đầy nửa đời còn lại vì bà giết người, mà bà giết người chỉ vì tham vọng của bà. Còn bố em, ông nhảy lầu tự sát vì công ty phá sản, công ty phá sản vì ông quá tham lam. Trần Lạc, cũng chẳng làm gì cả. chỉ khơi gợi tham vọng của họ ra, sau đó từng bước dẫn họ vào con đường chết thôi.

      - Nhiễm Nhiễm! - Trần Lạc khẽ gọi tên , đưa tay ra chạm vào khuôn mặt như muốn xóa những lạnh lùng nơi ấy: - hối hận từ rất lâu rồi…

      Lời thể hết tan biến bờ môi, đôi mắt ta mở to, sững sờ nhìn .

      Con dao gọt hoa quả ở trong tay Nhiễm Nhiễm đâm thẳng vào bụng Trần Lạc, vẫn ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào mắt ta, từng câu từng chữ.

      - Trần Lạc, tôi có thủ đoạn như nên tôi chỉ có thể dùng cách đơn giản này.

      Trần Lạc loạng choạng lùi lại hai bước, ôm bụng, từ từ ngồi xuống sofa. Con dao vẫn ở người ta, máu từ từ chảy, nhanh chóng làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của Trần Lạc. Trần Lạc ngẩng đầu lên mỉm cười với , tay run run lấy chiếc khăn giấy trong hộp bên cạnh ra cẩn thận lau sạch cán dao, rồi từ từ in vân tay mình vào đó, với :

      - Em gọi điện cho Thiệu Minh Trạch bảo ta đến đây.

      Nhiễm Nhiễm cử động, đứng đó nhìn máu vẫn ngừng chảy, ướt đẫm áo sơ mi, rồi từng giọt từng giọt xuống sofa. Dũng khí và sức lực của đều cạn kiệt. từ từ đổ vật xuống sàn nhà, giọng run run :

      - Tôi đền mạng cho .

      Trần Lạc chậm rãi lắc đầu, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệnh vì mất máu:

      - Nhiễm Nhiễm, sợ chết nhưng muốn em chết: - ta cố gắng đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho Thiệu Minh Trạch, giọng hổn hển : - mau đến nhà tôi . Xảy ra chuyện rồi.

      ta ngừng lại, thở khó nhọc hai tiếng rồi lại bổ sung:

      - Bảo cả Mục Thanh đến nữa.

      Thiệu Minh Trạch và Mục Thanh đều rất nhanh chóng, hai người gặp nhau ở trước cổng nhà, họ nhìn nhau rồi cùng chạy vội vào trong. Trần Lạc đóng cửa, chỉ khép hờ. Đèn trong phòng cũng bật. Mục Thanh vừa bước vào vội bật đèn lên, cùng Thiệu Minh Trạch nhìn quanh căn phòng và cả hai đều sững sờ.

      Trần Lạc ngã vật sofa, người đầy máu, tuy thần trí còn tỉnh táo nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vô cùng đuối sức. Còn Nhiễm Nhiễm khụy gục cách chỗ ta xa, đầu cúi xuống như người mất hồn.

      Trần Lạc nở nụ cười yếu ớt với Thiệu Minh Trạch, :

      - Đừng động vào con dao người tôi, đưa tôi đến bệnh viện, cố gắng đừng làm kinh động đến cảnh sát. Mục Thanh, ở lại đây với Nhiễm Nhiễm. Hai người phải thống nhất trước kẻo ngộ nhỡ có người hỏi. Cứ là tôi cầu hôn Nhiễm Nhiễm thành nên lấy cái chết ra để ép, vì muốn dọa ấy nên lỡ tay đâm mình nhát dao.

      Thiệu Minh Trạch nhìn Nhiễm Nhiễm, lúc này thể lo được cho , vội dìu Trần Lạc ra ngoài. Mục Thanh vô cùng kinh ngạc nhưng biết nên hỏi thế nào, chỉ quỳ xuống kéo Nhiễm Nhiễm vào lòng, dịu dàng an ủi:

      - sao rồi, sao rồi.

      Nhờ có an ủi của Mục Thanh, cơ thể cứng đờ của Nhiễm Nhiễm dần thả lỏng, biết từ khi nào, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, miệng lẩm bẩm:

      - Tớ phải đền mạng cho ta, tớ phải đền mạng cho ta…

      Khi Trần Lạc được Thiệu Minh Trạch đưa đến bệnh viện ta hôn mê vì mất máu. Các bác sĩ phải cố gắng hết sức mới giữ được tính mạng của Trần Lạc. Khi Trần Lạc thoát khỏi cơn nguy kịch sang buổi trưa ngày hôm sau. Lúc này, Thiệu Minh Trạch mới từ bệnh viện về tìm Nhiễm Nhiễm. Mục Thanh mình lau dọn nền nhà phòng khách, thấy Thiệu Minh Trạch về bèn chỉ vào cánh cửa phòng ngủ khẽ :

      - Vừa khóc xong lại ngủ thiếp rồi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy?

      Sắc mặt Thiệu Minh Trạch cũng vô cùng mệt mỏi. kể sơ qua chuyện Trần Lạc sắp đặt trả thù ông Hạ Hồng Viễn cho Mục Thanh nghe. Mục Thanh nghe mà thể thốt nên lời. Hai người ngồi im lặng trong phòng khách lúc lâu, Mục Thanh khẽ :

      - Tôi phải đưa Nhiễm Nhiễm rời khỏi đây.

      Thiệu Minh Trạch kinh ngạc nhìn ấy.

      Mục Thanh nhìn , kiên định :

      - Tôi phải đưa Nhiễm Nhiễm rời khỏi đây.

      Thiệu Minh Trạch nhìn Mục Thanh, bình tĩnh :

      - Chuyện này do Nhiễm Nhiễm tự quyết định.

      - Em cùng Mục Thanh. - Giọng của Nhiễm Nhiễm bỗng vang lại từ cánh cửa phòng ngủ, hai người cùng quay lại thấy đứng đó, mắt đỏ hoe, gương mặt tiều tụy, giọng khản đặc:

      - Em muốn cùng Mục Thanh.

      Thiệu Minh Trạch nhìn hồi lâu, rồi quay sang Mục Thanh, :

      - Mục Thanh, có thể ra ngoài mua giúp tôi bao thuốc ?

      Mục Thanh biết có ý bảo tránh ra ngoài lát nên có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ nhìn Nhiễm Nhiễm với ánh mắt dò hỏi.

      Nhiễm Nhiễm :

      - Mục Thanh, cậu . Tớ sao.

      Lúc này Mục Thanh mới đứng dậy, cầm áo khoác ra ngoài.

      Căn phòng chỉ còn lại Thiệu Minh Trạch và Nhiễm Nhiễm. Hai người im lặng lúc, Nhiễm Nhiễm lên tiếng trước:

      - ta chưa chết, đúng ?

      Thiệu Minh Trạch gật đầu:

      - Chưa.

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu nhìn đôi tay mình:

      - Cũng may, may là chưa giết người. - lại ngẩng đầu lên, nở nụ cười mệt mỏi hỏi :

      - Thiệu Minh Trạch, biết rốt cuộc em là người như thế nào ?

      Thiệu Minh Trạch gì, chỉ im lặng nhìn .

      cũng nghĩ có được câu trả lời của , chậm rãi :

      - Bố mẹ em ly dị từ khi em còn bé nên tính tình em trở nên cực kỳ lập dị, hung hăng, tàn bạo, lạnh lùng, dùng cách đấu tranh và căm ghét để thể bất mãn với việc ly hôn của bố mẹ. Em với tất cả mọi người rằng em ghét bố mẹ mình, nhưng họ hề biết, từ tận sâu thẳm trái tim, em mong họ có thể quay lại bên nhau đến nhường nào, có thể dành thương cho em đến nhường nào. Em vừa tỏ ra thờ ơ với họ nhưng lại vừa mong họ chú ý đến mình. Vì những điều này, em kết bạn với những bạn xấu và cũng bị ảnh hưởng khá lớn. Em sợ phải hy sinh, sợ bị phản bội. Em từng bỏ nhà ra để làm con người hoàn toàn mới. Thế là em bất chấp mọi thứ để Lâm Hướng An và hy sinh tất cả. Nhưng ta lại bỏ theo Tô Mạch. Cuối cùng, em lại trở về nguyên hình. Rồi sau đó, dù bề ngoài em có ngụy trang cho mình bao nhiêu lớp trong lòng em vẫn là lén khóc lóc vì sợ bố mẹ ly hôn. Em nhạy cảm, luôn cảm thấy bất an, luôn sợ rằng những hy sinh của mình chỉ đổi lại phản bội. Bề ngoài em nhe nanh múa vuốt nhưng trong lòng lại tự ti sợ hãi, nhìn có vẻ chẳng hề quan tâm nhưng thực lại chú ý mọi chuyện. Khi đối mặt với phản bội , em chỉ có thể bỏ chạy, trốn tránh. Đó phải là rộng lượng, mà là yếu đuối. Nhưng em lại hy vọng có thể có người đối xử tốt với mình, nên khi có người tỏ ý tốt với em là em lại kiềm chế được và dựa dẫm người ta, hận là thể cả đời nương tựa vào người ấy. Ban đầu là Mục Thanh, sau đó là , sau nữa là Trần Lạc.

      đoạn rất dài, rồi ngừng lại nhìn Thiệu Minh Trạch, khẽ mỉm cười với :

      - Em được thừa hưởng tính cố chấp của mẹ nhưng thể học được tính kiên trì của bà. Em mang gen ích kỷ của bố nhưng lại có can đảm như ông. Thiệu Minh Trạch, xem, thực ra em là con người ích kỷ và hèn nhát vậy đấy. ràng em biết như thế nhưng vẫn có cách nào thay đổi được số phận của mình.

      Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nhìn , :

      - Được rồi. để em .

      Ba hôm sau, Nhiễm Nhiễm cùng Mục Thanh lên máy bay về Tây Ninh, sau đó lại từ Tây Ninh vòng về nơi Mục Thanh dạy học. Đó là trường học miền núi cao nguyên, là trường kết hợp cả tiểu học và trung học, nằm khu đất trống trước ngọn núi, bốn bề hoang vắng và nghèo khó.

      Mục Thanh , đời người còn rất nhiều việc có ý nghĩa có thể làm. Nếu bạn cảm thấy cuộc sống tại của mình chẳng có ý nghĩa gì, vậy hãy tìm việc có ý nghĩa để làm. Nhiễm Nhiễm cùng Mục Thanh ở lại ngôi trường này làm giáo, phần lớn thời gian là dạy môn Toán, có khi còn dạy cả nhạc và Khiêu vũ. Mục Thanh rất hài lòng, còn khen Nhiễm Nhiễm là người giỏi cả kiến thức và ca múa, uổng công dạy dỗ của bà Hàn.

      Trường đông học sinh, nhưng học sinh nào cũng thà chất phác và đầy lòng nhiệt tình. Chúng luôn thích vây quanh Nhiễm Nhiễm, mỗi khi tan học hay giúp xách nước, khi được nghỉ còn đưa ra ngoài leo núi. Cuộc sống nơi miền núi như mặt trời mọc rồi lặn, đơn giản nhưng cũng vô cùng phong phú. Tuy Mục Thanh bận dạy học nhưng vẫn đúng giờ về giúp Nhiễm Nhiễm nấu cơm, ninh cháo, hấp bánh bao, tất cả là để chăm sóc cái dạ dày của Nhiễm Nhiễm.

      tháng sau khi Nhiễm Nhiễm đến đây, Hạ Thần gửi thư cho , gọi là “Hạ Nhiễm Nhiễm”, nội dung thư rất đơn giản, chỉ là tổng kết thành tích học tập ở trường và tình hình cuộc sống ở nhà chị Tống. Nhiễm Nhiễm cảm thấy rất lạ, biết tại sao đột nhiên cậu ấy lại gửi thư cho .

      Tháng thứ hai, Hạ Thần lại gửi thư đến, nội dung cũng khác lá thư trước là mấy. Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi viết thư trả lời, hỏi thăm việc học tập và cuộc sống của cậu.

      Tháng thứ ba, Hạ Thần lại gửi thư đến, vẫn là báo cáo cuộc sống nơi trường lớp.

      Cứ như vậy, thư đến thư , đến năm thứ hai, nội dung thư từ qua lại giữa hai người dần phong phú hơn, đầu thư của Hạ Thần thay bằng chữ “Chị”.

      Mùa thu năm nay, nhà trường lại có thêm thầy giáo cao cao gầy gầy, hình như là quen Mục Thanh, gặp ấy là mỉm cười, thi thoảng còn lén hái mấy bông hoa đặt vào bệ cửa sổ ký túc xá của giáo viên nữ. Giáo viên nữ ở trường chỉ có hai người chính là Mục Thanh và Nhiễm Nhiễm. Thế là Nhiễm Nhiễm cầm bó hoa ra trêu Mục Thanh, hỏi:

      - Này, cậu xem, ấy tặng bó hoa này cho tớ hay cho cậu? phải là tặng cả hai chúng ta chứ?

      Mục Thanh nghe vậy cũng chẳng hề giận dữ, cầm đũa gõ lên chiếc bàn gỗ thấp lè tè, cao giọng :

      - Hạ Nhiễm Nhiễm, lại ăn cơm !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :