1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Chỉ vì giây phút được gặp em - Tiên Chanh (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15.2:


      Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ. cúi xuống xem mấy bức ảnh đó, đều là ảnh chụp phong cảnh, kỹ thuật chụp khá lắm nhưng phong cảnh rất đẹp. bất giác động lòng, lấy ảnh ra khỏi cuốn album ngắm kỹ rồi hỏi :

      - Em tự chụp à?

      Nhiễm Nhiễm lắc đầu:

      - , trước đây có người bạn gửi cho em, đó là quê hương của mình. Khi đó, em rất muốn đến nhưng tiếc là có cơ hội. Sau này những khi tâm trạng sa sút, em đều muốn mình đến đó, dựng ngôi nhà bên hồ rồi trồng rau nuôi gà để sống qua ngày.

      Thiệu Minh Trạch nghe mà phì cười. vô tình nhìn thấy dòng chữ viết thời gian sau bức ảnh, nét bút khá rắn rỏi, bất giác nhướng mày:

      - Nét chữ của bạn nam à?

      - Nghe thế, nhưng em cũng chắc lắm. – Nhiễm Nhiễm nhăn mũi, cũng nhìn nét chữ đó rồi cười : - Vì hồi ấy em dùng giới tính giả nên biết người ta có thế ?

      Đó là người bạn quen từ thời trung học. đăng tin tìm bạn Tạp chí Thiếu niên, dùng tên “Hạ Nhiễm” và ghi giới tính là nam. Khi ấy và bạn học đánh cược xem liệu có bạn nam nào gửi thư đến cho . Kết quả là, có nam sinh đại học tên là Vu Văn Kỳ gửi thư đến cho .

      Khi hai người viết thư qua lại, Vu Văn Kỳ ở Đại học B. Nhiễm Nhiễm còn định lén đến trường xem ta thế nào nhưng chưa thực được việc đó quen Lâm Hướng An. Sau đó, chẳng có hứng thú gì với các nam sinh khác. Sau đó nữa, hai người cũng dần dần cắt đứt liên lạc.

      Nhiễm Nhiễm bỗng xốn xang trong lòng, nghĩ biết làm thế nào để tìm được người bạn ấy.

      Vì chuyện này, từng đến Đại học B chuyến, tìm tới văn phòng của ngành Kiến trúc nhờ họ tìm giúp người có tên là Vu Văn Kỳ. Thầy nghe Nhiễm Nhiễm tìm người bạn mất liên lạc trước đây nhiệt tình giúp đỡ và tìm được nam sinh bình thường, tướng mạo có gì nổi bật. Nhiễm Nhiễm còn chưa biết nên làm gì, thầy giáo đó có chút thất vọng, :

      - Sau khi tốt nghiệp, học sinh này ra nước ngoài, để lại điện thoại liên lạc.

      Nhiễm Nhiễm gật đầu, lại hỏi:

      - Liệu có thể tìm cách liên lạc với ấy ạ?

      Thầy giáo đó ngờ Nhiễm Nhiễm xem ảnh xong mà vẫn cố chấp như vậy, lòng nhiệt tình lại dâng cao. Thầy thầm nghĩ rồi :

      - Tôi có thể giúp em tra tư liệu lớp cậu ấy xem có thể liên lạc với bạn học của cậu ấy . Chưa biết chừng họ lại liên lạc được với cậu ấy.

      Thầy giáo đó tìm hồ sơ lớp Vu Văn Kỳ, bức ảnh tốt nghiệp rơi ra. Nhiễm Nhiễm tiện tay nhặt lên xem sững người. quay đầu lại hỏi thầy giáo đứng bên:

      - Thầy có thể giúp tra xem lớp học có ai tên là Trần Lạc ?

      Thầy giáo gật đầu, tra danh sách lớp rồi mỉm cười :

      - Đúng là có người này. Sao vậy? Em quen cậu ta à?

      Nhiễm Nhiễm nhất thời biết nên trả lời câu hỏi của thầy giáo thế nào? Đầu óc bỗng rối bời, dường như rất nhiều chuyện nghĩ thông trước đây bỗng lóe lên manh mối, nối kết với nhau cách hỗn độn. Khi bình tĩnh lại những manh mối ấy lại biến mất.

      rời khỏi trường, vừa ra cổng, gọi điện cho Trần Lạc, hỏi ta:

      - Trong những bạn học đại học của , có người nào tên là Vu Văn Kỳ ?

      Đầu bên kia im lặng rất lâu, khi định bỏ cuộc giọng bình tĩnh của Trần Lạc vang lên:

      - Có. Em quen cậu ta à?

      - Vâng. – Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi lại hỏi: - có biết cách liên lạc với ấy ?

      Trần Lạc trầm giọng :

      - . Khi ấy cũng thân thiết lắm, sau này hề liên lạc.

      - Ồ! Vậy à! – có vẻ thất vọng nhưng giọng vẫn khô khốc, chẳng hề có chút sắc thái tình cảm nào.

      Trần Lạc gì, im lặng, hề hỏi tại sao bỗng nhiên Nhiễm Nhiễm lại muốn tìm Vu Văn Kỳ.

      Nhiễm Nhiễm cũng im lặng đợi rất lâu, cuối cùng kết thúc bằng câu “Làm phiền rồi”.

      Sau khi cúp điện thoại, mình lặng lẽ ngồi bên ngoài trường, ngẩng đầu nhìn quảng trường đối diện bên kia đường. chỉ nhớ Tô Mạch học ở Đại học B mà quên mất Trần Lạc cũng tốt nghiệp ở đó. Thậm chí, hồi còn học trung học ta là sinh viên Đại học B và còn là bạn học của Vu Văn Kỳ.

      Trần Lạc cũng là người Quảng Tây. Ngay từ đầu, cảm thấy ta rất quen. ta hiểu khá tính cách của . ta biết tất cả thói quen ăn uống của , thậm chí cả việc thích đồ ăn vặt gì... Nhiễm Nhiễm bỗng tự nhủ:

      - Dừng lại. – nghĩ nên tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Nếu cố truy đến cùng kết quả rất có thể là khiến hai người sau này gặp nhau càng thêm khó xử.

      Thiệu Minh Trạch lái xe đón Nhiễm Nhiễm đến nhà họ Thiệu dùng bữa, thấy sắc mặt có vẻ buồn buồn, liền hỏi:

      - Sao vậy? tìm được cách liên lạc với người bạn đó hả?

      - Tìm được rồi. – Nhiễm Nhiễm trả lời, thở dài hơi, giọng mệt mỏi: - Chỉ là trông hơi bị... khó coi chút.

      Thiệu Minh Trạch sững người, sau đó nhịn được phì cười, đưa tay xoa đầu :

      - Thất vọng hả?

      Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu, khẽ oán trách:

      - làm rối tóc em rồi.

      Tóc rất đẹp, mềm mại mượt mà, ngăn ngắn, che kín tai, cảm giác khi chạm vào còn thích hơn cả chạm vào chiếc áo lông thú đắt tiền. luôn kìm nén được chỉ muốn đưa tay ra xoa đầu . Nhiễm Nhiễm hầu như để ý nhưng thi thoảng cũng thấy phiền, vừa tránh tay vừa hét toáng lên:

      - Thiệu Minh Trạch, đừng có xoa đầu em như vậy. Em phải là thú cưng của đâu!

      Thiệu Minh Trạch kìm được suy nghĩ, nếu em thực là thú cưng của tốt biết mấy. Nương tựa vào , trung thành với , để cần phải lo em rời xa hay biến mất. Ngay cả bản thân cũng biết rốt cuộc là từ khi nào lại có cảm giác lo được lo mất khi đối diện với tình cảm này, sợ đủ , thậm chí là hề .

      Khi hai người đến nhà họ Thiệu, mọi người tề tựu đông đủ. Mấy con dâu, cháu dâu chuyện với bà nội. Nhiễm Nhiễm theo sau Thiệu Minh Trạch bước vào cửa, mẹ mỉm cười vẫy :

      - Nhiễm Nhiễm, mau lại đây. Chúng ta về con đấy.

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười, cùng Thiệu Minh Trạch bước đến trước mặt bà nội, vui vẻ chào:

      - Bà nội!

      Mẹ Thiệu Minh Trạch kéo ngồi xuống bên cạnh bà nội rồi quay đầu bảo :

      - Ông nội và bác cả ở thư phòng. Ông nội có dặn là nếu con tới vào đó gặp ông.

      Thiệu Minh Trạch mỉm cười với Nhiễm Nhiễm rồi vào thư phòng.

      Bà nội hỏi Nhiễm Nhiễm:

      - Thế nào rồi? Cháu đặt váy cưới chưa?

      Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp trả lời mẹ Thiệu Minh Trạch ngồi bên cạnh cười :

      - Nhiễm Nhiễm, chuyện váy cưới nên nhờ bà nội. Nhà bàn nội có cháu là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng đấy.

      Thực ra Nhiễm Nhiễm cũng quá cầu kỳ chuyện váy cưới, vui vẻ :

      - Vậy chuyện này cháu trông cậy cả ở bà nội. Khi nào có thời gian, bà dẫn cháu xem và cho ý kiến giúp cháu nhé. Cháu hoa hết cả mắt rồi, chẳng biết nên mặc bộ váy cưới thế nào nữa.

      Quả nhiên bà nội nghe vậy liền cao hứng, cười vui vẻ, vỗ mu bàn tay Nhiễm Nhiễm, :

      - thành vấn đề, cứ để đó cho bà nội. Vóc dáng của cháu gần như bà hồi trẻ, hợp với loại váy cưới rườm rà nhiều họa tiết, càng đơn giản càng hợp.

      Bác dâu cười :

      - Mẹ là người biết ăn mặc nhất. Con còn nhớ mẹ có bức ảnh chụp khi mặc xường xám. Đẹp ơi là đẹp! Con lén đem may bộ nhưng mặc vào lại chẳng hợp gì cả.

      Thím ba lập tức tiếp lời:

      - Chị dâu, chị đừng nhắc chuyện này nữa. Em cũng xem bức ảnh đó của mẹ rồi, cũng thích lắm, về thuê người may mấy bộ. Em lén mặc ở nhà, ai ngờ chồng em nhìn thấy cười sặc sụa, gì mà vóc dáng em như vậy mà cũng đòi học người ta mặc xường xám, ba vòng gần như nhau chẳng khác nào làm khó thợ may.

      Mọi người nghe vậy đều cười, bà nội càng vui hơn. khí vui vẻ Thiệu Minh Nguyên dẫn vợ bước vào, mỉm cười chào hỏi mọi người rồi cố ý gật đầu chào Nhiễm Nhiễm, cười mà như , hỏi :

      - Nhiễm Nhiễm, Minh Trạch đâu?

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười đứng dậy, lễ phép chào: - cả, chị dâu. – Rồi mới từ tốn trả lời Thiệu Minh Nguyên: - ấy ở thư phòng với ông nội và bác.

      Phản ứng của như vậy khiến Thiệu Minh Nguyên biết gì, đành quay người đến thư phòng, để vợ mình ngồi chuyện với mọi người. lát sau, chị giúp việc đến cơm dọn xong. Bà nội vừa sai người chạy lên lầu bảo mấy người ở thư phòng xuống ăn cơm, vừa bảo con dâu cả dìu mình vào phòng ăn.

      Nhiễm Nhiễm muốn tranh vị trí bên bà nội với mọi người nên cố ý chậm lại phía sau, nào ngờ Thang Như Bảo – vợ Thiệu Minh Nguyên – thân thiện đến bên. Khác hẳn với chồng, Thang Như Bảo là người phóng khoáng, dám dám làm. Nhiễm Nhiễm tiếp xúc với người này mấy lần, những ghét mà con có vài phần quý mến tính cách thẳng thắn của chị ta.

      Chị ta kéo tay Nhiễm Nhiễm, cố ý chậm lại chút, nhân lúc mọi người chú ý khẽ hỏi:

      - Chuyện Tô Mạch êm rồi chứ?

      Nhiễm Nhiễm nhất thời đoán được ý tứ trong câu hỏi của chị ấy, gì, chỉ khẽ gật đầu.

      Thang Như Bảo lại cố hạ giọng, :

      - Chị khuyên em đừng vì chút thể diện mà nhún nhường. Trước đây, chị gặp người đàn bà đó. Chẳng phải người tử tế gì đâu. Em nên cẩn thận với ta chút. Đàn ông nhà họ Thiệu đều phong lưu lắm. Trước đây, chị còn tưởng Thiệu Minh Trạch khác họ. Nào ngờ cậu ấy cũng ham vui như vậy.

      Nhiễm Nhiễm bị câu trước đó của chị ta làm cho tò mò, kìm được hỏi:

      - Chị dâu cũng quen Tô Mạch sao?

      Thang Như Bảo cười khẩy, sắc mặt lộ vẻ khinh thường:

      - chỉ quen thôi đâu. Năm đó, hai em họ vì người đàn bà này mà suýt nữa trở mặt với nhau. Thiệu Minh Trạch cũng vì ta mà rời bỏ công ty của gia đình.

      - Minh Trạch và cả suýt trở mặt với nhau ư? – Đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhiễm nghe chuyện này nên khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

      - Ừ! Hồi đó, ta là thực tập sinh ở chỗ Thiệu Minh Nguyên. Thiệu Minh Nguyên có tính dù là con muỗi cái bay ở bên ấy cũng phải dụ dỗ chứ gì đến đẹp. Khi ấy, bọn chị mới kết hôn chưa lâu, còn non nớt, biết chuyện cũng dám làm rùm beng lên, chỉ thầm hẹn gặp người đàn bà đó. Kết quả là, ngờ mới được hai câu bị người ta chặn họng, chẳng thể được gì. Sau đó cũng biết tại sao ta lại qua lại với Thiệu Minh Trạch. Tình cảm giữa hai em họ vốn rất tốt, vì chuyện này mà rạn nứt.

      Nhiễm Nhiễm chưa hề nghe đến chuyện này, càng ngờ Thiệu Minh Nguyên và Tô Mạch từng có quan hệ với nhau. muốn hỏi thêm Thiệu Minh Trạch và mọi người xuống lầu. Thang Như Bảo cũng vội im lặng, ra hiệu nữa.

      Đến tối về nhà, Nhiễm Nhiễm vẫn lăn tăn về chuyện này. Thiệu Minh Trạch tắm xong ra, gọi mấy tiếng mà thấy có phản ứng gì, bèn đến bên ngồi xuống hỏi:

      - Nghĩ gì mà thất thần thế?

      Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới sực tỉnh, lấy khăn bông tay Thiệu Minh Trạch, ngồi quỳ để lau tóc cho :

      - nghĩ gì cả. Chỉ cảm thấy mệt. có gì cả.

      Thiệu Minh Trạch tưởng Nhiễm Nhiễm vẫn buồn phiền chuyện công ty, kéo vào lòng, ấn cằm lên vai , khẽ :

      - Em đừng lo lắng nữa, có rồi. Về bàn với ông nội xem có thể lấy vốn của Thiệu Thị ra đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam trước được . khi chuyện bên đó vào quỹ đạo em cũng dễ làm việc hơn.

      Nhiễm Nhiễm nghe thế có chút mất tập trung, có phản ứng gì, chỉ khẽ “vâng” tiếng.

      Thiệu Minh Trạch cảm thấy Nhiễm Nhiễm có vẻ bình thường, liền nâng khuôn mặt lên nhìn kỹ rồi hỏi:

      - Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

      Nhiễm Nhiễm gạt tay ra, :

      - biết tại sao, em cứ thấy lo lo như có chuyện gì hay sắp xảy ra.

      Thiệu Minh Trạch nghe lại nhịn được phì cười:

      - cứ tưởng là xảy ra chuyện gì rồi. Hóa ra em nghĩ ngợi linh tinh.

      Cánh tay vòng qua cổ bất giác siết chặt hơn, vùi mặt vào cổ , khẽ :

      - phải là nghĩ ngợi linh tinh đâu. Trực giác của em luôn rất chuẩn. Chuyện với Tô Mạch lần trước, em có linh cảm, sau đó chuyện xảy ra .

      vừa dứt lời cảm thấy người Thiệu Minh Trạch cứng đờ ra. Lát sau, mới dần dần thả lỏng cơ thể rồi :

      - Nhiễm Nhiễm, thích em hoài nghi như vậy. hứa với em là bớt gặp mặt Tô Mạch nhất định làm được.

      Nhiễm Nhiễm biết chuyện này chỉ có thể dừng tại đây, tuyệt đối được thêm gì nữa, liền ngẩng đầu lên nửa đùa nửa :

      - Em xin lỗi. Minh Trạch, phải là em tin . Chỉ là... em sợ, sợ biết khi nào bỗng nhiên bỏ .

      Thiệu Minh Trạch im lặng nhìn Nhiễm Nhiễm rất lâu, mãi tới khi nhận ra lo lắng nơi , mới cúi xuống thở dài, vén tóc mái của , khẽ chạm môi lên trán rồi :

      - Nhiễm Nhiễm, biết em vẫn tin .

      Nhiễm Nhiễm sững người, muốn mở miệng giải thích nhưng dùng ngón tay chặn trước môi :

      - Đừng nữa. Nếu quyết định sống nốt nửa đời còn lại bên nhau cứ để từ từ . Chỉ cần hai người đều thẳng thắn nhất định có ngày có thể hiểu lòng nhau.

      Có lẽ để chứng minh lời mình , khi nhận được tin nhắn của Tô Mạch, Thiệu Minh Trạch bèn đưa di động của mình cho Nhiễm Nhiễm xem, hỏi:

      - Em có muốn cùng ?

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu đọc tin nhắn đó. tin nhắn rất ngắn gọn, hẹn Thiệu Minh Trạch ra ngoài gặp mặt và hề thêm điều gì. hoài nghi nhìn , hỏi:

      - Chuyện gì vậy?

      Thiệu Minh Trạch hơi nhíu mày, thản nhiên :

      - Sau chuyện mạng, Dịch Mỹ cử người khác đến phụ trách công việc ở Thiệu Thị. Từ đó về sau, gặp lại Tô Mạch nữa. Bây giờ ấy đột nhiên gửi tin nhắn hẹn gặp, cũng biết là chuyện thế nào.

      Nhiễm Nhiễm nhìn xuống, khẽ hỏi :

      - định gặp ta sao?

      gật đầu trả lời:

      - Nhiễm Nhiễm, vẫn câu đó. chưa từng phủ nhận chuyện từng ấy. Đối với tình cảm trước đây, muốn nhìn thẳng vào nó chứ phải né tránh. Hơn nữa, Tô Mạch cũng phải là người dây dưa lằng nhằng chuyện tình cảm. ấy đột nhiên muốn gặp , nghĩ chắc là có nguyên do, thế nên phải .

      Nhiễm Nhiễm cong khóe môi, mỉm cười :

      - Được. Vậy .

      lại trầm giọng :

      - Em cùng .

      ngẩng lên nhìn , hỏi:

      - Có cần như thế ?

      - Có. – trả lời.

      nhìn hồi lâu rồi phì cười, :

      - Được, em cùng .

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15.3:


      còn là trẻ con, tức giận vì chuyện này. Nếu Thiệu Minh Trạch có ý tỏ thái độ trước mặt Tô Mạch tại sao thể làm được như vậy chứ? Nghĩ thế, trang điểm cẩn thận, kéo tay Thiệu Minh Trạch đến quán cà phê Tô Mạch hẹn gặp.

      Tô Mạch hình như lại gầy hơn chút. Khuôn mặt vốn lớn lắm giờ nhô ra chiếc cằm , đôi mắt vừa to vừa sâu, ánh nhìn sâu thẳm. ta cúi đầu với Thiệu Minh Trạch:

      - Em có chuyện muốn với . có thể để vợ chưa cưới tránh lát được ?

      Nhiễm Nhiễm mỉm cười ảm đạm, quay người định bị Thiệu Minh Trạch kéo lại. kéo ngồi xuống trước mặt Tô Mạch, trầm giọng:

      - Chuyện của , giấu ấy. sao đâu, em cứ . Tìm có việc gì?

      Mặt Tô Mạch lộ nụ cười mỉa mai, nhưng ánh mắt giấu nổi nỗi buồn, ta cúi xuống nhìn cốc cà phê trước mặt, :

      - Em có thể nhờ đến bệnh viện thăm người bệnh ? Đó là bé, năm nay năm tuổi. Từ khi sinh ra, con bé chưa lần được gặp bố. Em luôn dối con bé bố nó công tác xa, phải vài năm mới có thể quay về gặp nó. Bây giờ con bé bị bệnh rất nặng, nó với em rằng muốn gặp bố. Em biết nên tiếp tục lừa dối nữa. Thế nên, chỉ có thể đến nhờ , liệu có thể đến bệnh viện thăm con bé ?

      Giọng ta rất khẽ, ngữ điệu nhàng bình thản như thể chuyện về người khác vậy.

      Nhiễm Nhiễm mới nghe được nửa kìm được rùng mình cái, cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, đến cả hít thở cũng khó khăn. Cổ tay bỗng truyền tới cảm giác đau điếng. cúi đầu nhìn mới biết Thiệu Minh Trạch nắm cổ tay rất chặt, mu bàn tay hằn những đường gân xanh.

      - Minh Trạch! – Nhiễm Nhiễm khẽ gọi tên : - buông tay em ra. Cổ tay em đau quá!

      quay đầu lại sững sờ nhìn như hiểu vừa gì, liền hỏi lại:

      - Em gì?

      Nhiễm Nhiễm gì nữa, chỉ cúi xuống gỡ ngón tay . Lúc này, mới bừng tỉnh, vội buông tay ra. Cổ tay bị nắm chặt đến mức đỏ ửng. dùng tay xoa , chẳng năng gì, mình đứng lên ra ngoài.

      Thiệu Minh Trạch muốn gọi lại nhưng mở miệng ra mà thể thốt nên lời.

      Ánh mặt trời bên ngoài hơi gắt, Nhiễm Nhiễm vô thức đưa tay lên che ánh sáng nhức mắt mới nhìn người đợi bên kia đường là Lâm Hướng An.

      bước lại gần, hơi cúi đầu nhìn :

      - Nhiễm Nhiễm!

      Lâm Hướng An bỗng nhiên xuất ở đây, Nhiễm Nhiễm chẳng bất ngờ chút nào, cũng có thể sau biến cố vừa rồi, dù xảy ra chuyện gì cũng hề cảm thấy bất ngờ nữa. để ý đến Lâm Hướng An, quay người men theo con phố, thong thả về phía trước. Lâm Hướng An cũng thêm câu nào, chỉ lặng lẽ theo cách vài bước.

      Cứ như vậy qua hai con phố, bỗng dừng bước, quay người lại hỏi: - có mang tiền ?

      Lâm Hướng An sững người, móc ví trong túi áo ra đưa cho . Nhiễm Nhiễm rút tờ trăm tệ, “cảm ơn” rồi trả ví lại cho , sau đó đến bên đường vẫy taxi. Hai chiếc taxi chạy qua đều có khách nên bắt được xe, bèn quay đầu nhìn Lâm Hướng An hỏi:

      - theo tôi làm gì?

      Lâm Hướng An nhếch môi, .

      Nhiễm Nhiễm lại hỏi:

      - sợ tôi nghĩ thông nên làm chuyện dại dột, hay là đến khuyên tôi chia tay với Thiệu Minh Trạch?

      Lâm Hướng An vẫn im lặng nhìn . mỉm cười, tiếp tục :

      - Thực ra dù vì lý do gì cũng cần phải theo tôi. Trước hết, tôi vì chuyện này mà làm điều dại dột, thứ nữa tôi cũng dễ dàng chia tay Thiệu Minh Trạch đâu. Tôi cảm thấy mình ở đó thích hợp nên mới bỏ ra ngoài thôi.

      Ánh mắt Lâm Hướng An có phần phức tạp, khẽ hỏi:

      - Tại sao?

      Nhiễm Nhiễm nhướng mày:

      - Gì mà tại sao?

      Lâm Hướng An ngẫm nghĩ rồi :

      - Hồi ấy, Tô Mạch vì bức bách của Thiệu gia nên mới phải ra nước ngoài. Sau khi mới phát ra mình có thai, sau đó ấy bất chấp tất cả để giữ lại đứa bé. Vì đứa trẻ này, Tô Mạch phải chịu biết bao khổ cực, chịu biết bao tội lỗi. Nhiễm Nhiễm, em xem, nếu Tô Mạch sâu đậm người đàn ông đó tại sao ấy có thể làm như vậy? Họ vốn là cặp trời sinh. Là vì hoàn cảnh bên ngoài bức ép nên mới tạm thời chia tay.

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu, dùng đầu ngón chân đá ngọn cỏ trồi qua khe gạch.

      Lâm Hướng An hỏi:

      - Nhiễm Nhiễm, em có Thiệu Minh Trạch đến thế ? ta được sao?

      ngẩng đầu cười khẩy:

      - Có lẽ tôi Thiệu Minh Trạch đến thế, nhưng tôi càng quý gì Tô Mạch. Tại sao tôi phải hy sinh lợi ích bản thân để tác hợp cho ta chứ? Vì ta là bạn cũ của Thiệu Minh Trạch hay chỉ vì ta?

      Lâm Hướng An nhếch bờ môi, :

      - Giữa họ còn có đứa con.

      Nhiễm Nhiễm cười :

      - Tôi quan tâm. Tôi cũng chẳng ngại làm mẹ kế của đứa trẻ đó. Hơn nữa chẳng phải đứa trẻ đó bị bệnh nan y sao? Chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Tôi có thể đợi, đợi đến khi đứa trẻ đó chết, đợi đến khi quan hệ giữa Tô Mạch và Thiệu Minh Trạch còn gì ràng buộc nữa.

      Lâm Hướng An ngờ có thể mỉm cười mà ra những lời cay nghiệt vô tình này. Sau ngạc nhiên là cơn phẫn nộ, lạnh lùng chỉ trích:

      - Nhiễm Nhiễm, nó mới chỉ là đứa trẻ. Em thương xót nó thôi. Lẽ nào em còn trù ẻo nó chết nữa? Em còn có lương tâm thế?

      Nhiễm Nhiễm ngẩng mặt lên lặng lẽ nhìn Lâm Hướng An, mãi sau mới bước lại gần, khẽ đặt tay lên ngực , hỏi:

      - Lâm Hướng An, thực ra tôi cũng luôn muốn hỏi câu này. còn có lương tâm thế? khác biệt giữa lớn đến vậy sao? Vì nên có thể mặc kệ sống chết của tôi. Vì nên giúp Tô Mạch giành lại cả người mà ta . thế này là vĩ đại hay ích kỷ vậy? tôn thờ tình của ta mặc , tại sao còn bắt người khác phải tác hợp cho tình của chứ. dựa vào cái gì chứ?

      Lâm Hướng An bị sốc. trầm tư rất lâu, ấn tay vào ngực mình, khẽ :

      - Nhiễm Nhiễm, chúng ta ở bên nhau được ? nợ em để trả. Em trả Thiệu Minh Trạch lại cho Tô Mạch. Hai người bọn họ còn có đứa con. phải em từng làm cha mẹ nên cho con cái gia đình toàn vẹn sao? Em coi như thương xót đứa trẻ đó . Nó còn như vậy, lại bị bệnh, có lẽ nó có thể sống qua năm tuổi.

      Nhiễm Nhiễm rút tay mình ra, cười mà như , nhìn Lâm Hướng An, sau đó kiễng chân thầm bên tai từng câu từng chữ :

      - Tôi thương xót nó. Ít nhất nó còn có năm năm sống thế gian này, còn con tôi chẳng có cơ hội nhìn thấy thế giới này cơ. Lâm Hướng An, biết , khi chăm sóc Tô Mạch và con của ta, tôi phải mình phá thai trong bệnh viện. Chẳng có ai thương xót tôi sao tôi phải thương xót người khác chứ?

      lùi lại hai bước, giơ tay vẫy taxi. Trước khi lên xe, còn quay lại nhìn Lâm Hướng An đứng sững ở đó, khẽ :

      - Nếu muốn tôi trù ẻo người tôi trù ẻo chỉ có mà thôi. Đó là Lâm Hướng An . Tôi trù cho đời này chỉ Tô Mạch, suốt đời suốt kiếp, oán hận.

      Nắng xuân tháng Ba rực rỡ, phong cảnh ngoài xe rất đẹp. Nhiễm Nhiễm kéo cửa kính xe xuống để những cơn gió bên ngoài ùa vào mặt mình. Khi bắt đầu, còn cảm thấy gió lạnh như dao cắt, sau đó mặt dần tê cứng, chẳng có cảm giác gì nữa. Giống như trái tim con người, ban đầu còn có thể vui buồn oán giận, nhưng khi trải qua mọi chuyện rồi trái tim chẳng còn cảm xúc gì nữa.

      Bây giờ nghĩ, mình nên làm thế nào? Bỏ chạy ư? Trừ phi hạ quyết tâm quay lại nữa, nếu , rồi mà quay lại trong mắt người khác, chẳng qua cũng chỉ là cố tình giả tạo thôi. Tìm nơi có người để lén lút khóc lóc ứ? , trước đây khóc quá đủ rồi nhưng có đổi được điều gì tốt đẹp đâu?

      muốn khóc, cũng muốn chạy trốn. Việc muốn làm là đối diện, dũng cảm đối diện.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16: Chân tướng


      Cốc trà sượt qua vai Nhiễm Nhiễm, đập vào tường, “choang” môt tiếng vỡ thành mấy mảnh. Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu né nhưng bên má vẫn bị rách do bị mảnh sứ vỡ văng vào. cảm giác đau nhói bên má, đưa tay chạm vào thấy vết máu ở những đầu ngón tay.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Nhiễm Nhiễm đâu hết mà về thẳng nhà. Sau đó thay bộ đồ thể thao và ra chợ mua thức ăn. mình ở trong bếp cả buổi chiều ung dung nấu nướng bàn đồ ăn.

      Thiệu Minh Trạch mãi tới tối mới về. Vừa bước vào cửa, thấy Nhiễm Nhiễm mình ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn đầy thức ăn đợi , trái tim đau nhói, mọi lời giải thích chuẩn bị sẵn để ra nhưng chẳng thể thốt nổi từ. chỉ đứng ở cửa lặng lẽ nhìn .

      Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi:

      - ăn cơm chưa?

      Thiệu Minh Trạch trả lời, chậm rãi bước đến kéo vào lòng, giọng khàn khàn :

      - xin lỗi, Nhiễm Nhiễm.

      Nhiễm Nhiễm dịu dàng ngả vào lòng , giọng buồn buồn hỏi:

      - xin lỗi chuyện xảy ra hay vì chuyện sắp xảy ra?

      Thiệu Minh Trạch im lặng, bỗng bật khóc trong lòng . Nước mắt nhanh chóng ướt đẫm áo sơ mi, khiến lồng ngực cũng trở nên nóng hổi. biết có thể làm gì, chỉ ôm chặt.

      Ban đầu Nhiễm Nhiễm chỉ định diễn kịch chút, nhưng khóc mãi khóc mãi thành ra nhập tâm quá, nhất thời muốn ngừng lại cũng ngừng nổi. nghĩ, chuyện này khiến người ta phiền muộn! Khó khăn lắm mới tìm được đối tượng kết hôn phù hợp về mọi phương diện, khó khăn lắm mới nhịn được kinh tởm để nuốt con ruồi trong miệng, thế mà thoáng cái đĩa ruồi khác lại ở ngay trước mặt.

      Thiệu Minh Trạch gì, chỉ im lặng ôm .

      Nhiễm Nhiễm khóc đủ rồi, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều. vùng ra khỏi lòng , giọng nghẹn ngào hỏi:

      - định thế nào?

      Thiệu Minh Trạch lắc đầu trả lời :

      - biết.

      Nhiễm Nhiễm cảm thấy câu này của lòng. Đổi lại là , nếu bỗng nhiên có đứa con riêng năm tuổi có lẽ cũng biết làm thế nào. Nghĩ vậy, khỏi cảm thấy tội nghiệp cho Thiệu Minh Trạch. Có nhiều đôi nhau rồi chia tay, nhưng chuyện người sau khi chia tay lại lén lút sinh đứa bé mình mang trong bụng ra quả là hiếm gặp.

      ngẫm nghĩ rồi hỏi :

      - gặp đứa trẻ đó chưa?

      Thiệu Minh Trạch chậm rãi gật đầu. vừa từ bệnh viện trở về, cũng gặp đứa trẻ đó. Nếu trước đây, trong lòng trần đầy bực tức vì bị lừa dối khi vừa thấy con bé, trong lòng chỉ còn lại niềm vui và xót thương. Con bé rất ngoan, cũng rất đáng . Quan hệ máu mủ là thứ đáng sợ thế đấy, chỉ cần gặp mặt là thể bỏ rơi đứa trẻ ấy, bởi nó là con của .

      Nhiễm Nhiễm lại hỏi:

      - phải nhận đứa trẻ ấy. Dù sao nó vẫn là con của , thể để con bé sống cả đời mà biết bố mình là ai. Nhưng trước tiên phải giấu chuyện này, cho dù chúng ta có chia tay...

      - chia tay. – Thiệu Minh Trạch bỗng ngắt lời : - Nhiễm Nhiễm, chia tay em.

      Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhõm, nhưng nét mặt vẫn có gì thay đổi, tiếp tục :

      - để em xong , ý em là chuyện này thể làm ầm lên được, gia đình hai bên cho phép. Chúng ta chữa bệnh cho đứa trẻ trước, những việc khác sau này hẵng .

      Thiệu Minh Trạch cúi đầu thở dài tiếng, khẽ xoa đầu , hỏi:

      - Nhiễm Nhiễm, tại sao em có thể lý trí như vậy?

      Nhiễm Nhiễm hỏi lại :

      - Vậy xem em nên làm thế nào?

      còn có thể làm thế nào? Cãi nhau với , đẩy đến bên Tô Mạch, sau đó nhìn ba người bọn họ gương vỡ lại lành sao?

      Cái gì gọi là lý trí? Lý trí chính là làm khổ chính mình. Nếu như có thể, cũng muốn lý trí, muốn xông đến trước mặt Tô Mạch, chỉ vào mặt ta mà chửi:

      - có giỏi sinh con cách lén lút tự mà nuôi lấy nó. Dù sống chết thế nào cũng đừng quấy nhiễu cuộc sống của người khác.

      Nhưng tiếc là Nhiễm Nhiễm thể. Thiệu Minh Trạch phải là thể sống thiếu , nên chỉ có thể làm khổ chính mình.

      Ban đêm, mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình rơi xuống vực sâu đáy. cố gắng bò lên nhưng bốn bề đều là đất mềm, càng vùng vẫy càng lún sâu, càng lúc càng trượt sâu xuống nơi tối tăm hơn. hiểu được thế nào là sợ hãi, sợ đến mức dám nhúc nhích, chỉ có thể gào lớn, hy vọng có người có thể nghe thấy, thả cho sợi dây thừng...

      - Nhiễm Nhiễm! Nhiễm Nhiễm! – Có người gọi tên , cố gắng mở mắt ra thấy khuôn mặt lo lắng của Thiệu Minh Trạch ở ngay trước mắt. hỏi: - Sao thế? Nhiễm Nhiễm, có phải em mơ thấy ác mộng ?

      Ánh mắt Nhiễm Nhiễm mơ màng, sững sờ nhìn , mãi sau vẫn phân biệt được nổi cảnh trước mắt là mơ hay thực. đưa tay vén đám tóc rối trước trán cho Nhiễm Nhiễm, rồi áp má mình vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của , nhàng dỗ dành:

      - sao, sao đâu. Chỉ là nằm mơ thôi.

      Nhiễm Nhiễm cũng dần hiểu ra vừa rồi chỉ là mơ, nhưng vẫn khỏi sợ hãi, mãi sau mới nghẹn ngào :

      - Minh Trạch, em sợ. Em rất sợ.

      rất sợ. nhìn thấy tương lai, cho dù có thể giữ Thiệu Minh Trạch ở bên, nhưng cuộc hôn nhân mà ngay từ đầu đầy rẫy nghi ngờ và toan tính có thể đem lại hạnh phúc đến cho ?

      Rốt cuộc hạnh phúc là gì?

      Thiệu Minh Trạch ôm chặt , trầm giọng :

      - Em cần phải lo gì cả. Tất cả , lo mọi chuyện.

      Thực ra cần Thiệu Minh Trạch , Nhiễm Nhiễm cũng biết bây giờ chẳng thể làm được gì. Chuyện đến nước này, càng làm càng sai. Việc duy nhất có thể làm là im lặng, chờ đợi, im lặng đứng sau Thiệu Minh Trạch, cho dù trong lòng có tin hay trước mặt vẫn phải tỏ ra tin tưởng, sau đó đợi giải quyết xong mọi chuyện.

      Thiệu Minh Trạch thường chạy đến bệnh viện, cũng thường giấu nghe những cuộc điện thoại. Tuy chưa từng với Nhiễm Nhiễm, nhưng biết, cố gắng hết sức để tìm cơ hội sống cho đứa con bỗng nhiên xuất ấy. Nhiễm Nhiễm tới bệnh viện thăm dò tình hình và biết rằng nếu tìm được cách chữa trị tốt hơn tính mạng của đứa bé khó mà giữ nổi.

      Lúc này, lý trí biến Nhiễm Nhiễm trở nên máu lạnh. Thậm chí, còn mong đứa trẻ đó thể khỏi bệnh và chết. Nếu mối quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch có đứa trẻ đó gắn kết, cả đời thể chấm dứt hòan toàn. Mỗi khi có ý nghĩ này trong đầu, đều khỏi sợ hãi. Đó chỉ là đứa trẻ, đứa trẻ chưa hề hiểu chuyện, vì tư lợi, mong đứa trẻ vô tội ấy chết . làm sao thế này? Lẽ nào trái tim chỉ còn lại cái gọi là lợi ích và toan tính thôi sao?

      Nhìn người phụ nữ dần trở nên xa lạ, người đó là , kìm nổi ánh mắt căm ghét và khinh bỉ chính mình.

      Tất cả đều có vẻ sóng yên biển lặng. Ban đầu Nhiễm Nhiễm còn sợ Thiệu Minh Nguyên mượn cớ sinh , nào ngờ ta chẳng có phản ứng gì. biết là Thiệu Minh Trạch khéo léo giữ kín hay là Thiệu Minh Nguyên nhận ra chuyện này thể ảnh hưởng đến cuộc liên hôn của hai nhà Hạ - Thiệu nên chẳng phí tâm sức làm gì.

      Về phía ông Hạ Hồng Viễn, ông vẫn có được khoản vay tín dụng, nhưng Thiệu Minh Trạch đề xuất trước cuộc họp Hội đồng Quản trị của Thiệu Thị, những đầu tư vốn trước mà còn tăng số vốn đầu tư. Nếu như chuyện này ổn thỏa, áp lực tài chính của Hồng Viễn giảm đáng kể. Ông Hạ Hồng Viễn rất vui, trước mặt Nhiễm Nhiễm toàn khen Thiệu Minh Trạch là chỗ dựa đáng tin cậy.

      Nhiễm Nhiễm nghe thế chỉ mỉm cười. cảm thấy Thiệu Minh Trạch cố gắng giúp Hồng Viễn như vậy có thể là vì muốn chuộc lỗi với .

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16.2:


      Hôn lễ vẫn được tổ chức, Thậm chí bà nội Thiệu Minh Trạch còn đích thân đưa Nhiễm Nhiễm đặt váy cưới. Nếu để ý đến những cái chau mày của Thiệu Minh Trạch, coi chuyện sớm về muộn của là bận rộn công việc, cuộc sống dường như vẫn chẳng khác trước là mấy, vẫn chậm rãi quay theo quỹ đạo vốn có của nó.

      Mãi tới hôm Nhiễm Nhiễm nhận được cú điện thoại từ số máy lạ.

      Điện thoại của đồn công an gọi đến, giọng lịch mà lạnh lùng hỏi Nhiễm Nhiễm có phải là con bà Hàn . Sau khi có được câu trả lời, họ mới cho biết, bà Hàn vì cố ý giết người nên bị bắt đến đồn cảnh sát, mời đến sở cảnh sát thành phố chuyến.

      Đầu Nhiễm Nhiễm ong ong, vì quá kinh hoàng nên phản ứng của rất chậm. Viên cảnh sát ràng từng tiếng nhưng từ ngữ vào tai nó lại trở nên mơ hồ, hỗn loạn. Mãi sau, mới nghe ra, bà Hàn bị bắt vì cố ý lái xe đâm chết phụ nữ mang thai khiến sản phụ và thai nhi đều tử vong.

      biết tại sao, bỗng nhớ đến người tình bé bị đâm chết của ông Hạ Hồng Viễn, nghĩ đến hôm cảnh sát tới thẩm vấn ông Hạ Hồng Viễn, nhớ đến những bức ảnh lén chụp bà Bành Tinh và người tình vẫn còn lưu trong di động của mình... Nếu phải là bà Bành Tinh đâm, vậy còn ai đóng giả bà ta để làm chuyện này? Trong chuyện này, ai là người được lợi nhất?

      Nhiễm Nhiễm luôn cảm thấy mình là người bình tĩnh, đến cả Thiệu Minh Trạch cũng như vậy, nhưng bây giờ tay run lẩy bẩy. gọi điện cho Thiệu Minh Trạch nhưng tắt máy. bỗng nhớ ra, buổi sáng hôm nay phải ra sân bay, nhưng hề tới đó làm gì. Có điều, những khi thường là để tìm thầy tìm thuốc cho con .

      lại định gọi điện cho ông Hạ Hồng Viễn nhưng vừa gọi , lập tức cúp máy. Nếu bà Hàn cố ý đâm chết người tình và đứa con chưa chào đời của ông Hạ Hồng Viễn, người hận bà Hàn có thể là ông ấy, nên thể gọi cuộc điện thoại này.

      Sắc mặt trắng bệch, hai hàm răng nghiến chặt, ngón tay run run tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, tìm số điện thoại có thể cầu cứu. Nhưng có. Họ hàng bên ngoại chẳng còn ai, chỉ còn lại vài người thân ở nước ngoài. Tuy bên ông Hạ Hồng Viễn còn vài người thân thích nhưng gần như cũng chẳng liên lạc gì. Có vài người bạn học nhưng đủ thân thiết.

      Nhất thời Nhiễm Nhiễm tìm nổi ai có thể giúp đỡ mình. muốn khóc, muốn khóc lớn. Nếu phải ở công ty, nghĩ chắc chắn bây giờ mình òa khóc rồi.

      lại gọi điện cho Thiệu Minh Trạch vẫn liên lạc được. Cuối cùng, tuyệt vọng. lại lần tìm trong danh bạ lần nữa, gọi cho Trần Lạc, cố kìm tiếng khóc để :

      - Đồn cảnh sát thông báo mẹ tôi bị bắt vì có liên quan tới vụ cố ý giết người. Tôi cần tìm luật sư.

      Đầu dây bên kia, Trần Lạc sững sờ vài giây, sau khi hỏi lại mấy câu, ta :

      - Em đừng lo lắng quá, quay lại Tây Bình ngay đây.

      Khi Nhiễm Nhiễm gặp Trần Lạc trời sẩm tối. vừa từ đồn cảnh sát về. thấy ta đứng đợi trước cửa nhà. đứng đó nhìn Trần Lạc lát rồi chậm rãi bước đến gục đầu vào vai ta, im lặng hồi lâu mới nghẹn ngào :

      - Họ người nhà được gặp nghi phạm, chỉ có luật sư mới được gặp.

      Trần Lạc gì, khẽ vỗ vỗ vào lưng .

      Giống như chiếc công tắc được bật, nước mắt mà Nhiễm Nhiễm cố nín nhịn cả ngày trời bỗng chốc trào ra. thể ngờ bà Hàn lại giết người, lại lái xe đâm người phụ nữ mang thai. Từ trước tới nay, chưa từng quý bà Hàn, chút cũng , thậm chí còn oán hận bà, hận bà luôn cho mình là đúng, hận bảo thủ của bà, hận lạnh lùng của bà... nhưng sao có thể bỏ mặc bà chứ? Đó là mẹ , là người mẹ sinh ra , nuôi dạy .

      Trần Lạc để khóc, đến khi tiếng nấc nghẹn ngào dần ngừng lại mới khẽ :

      - liên lạc với luật sư. Sáng mai, chúng ta cùng gặp luật sư.

      Nhiễm Nhiễm rời khỏi bờ vai Trần Lạc, lùi lại hai bước. muốn câu “cảm ơn” với ta nhưng lại cảm thấy thế giả tạo quá, vậy nên chẳng gì, chỉ khẽ gật đầu:

      - Vâng.

      Trần Lạc nhìn , lại :

      - Em vào nhà trước . Tối nay, còn có cuộc hẹn người bạn ở sở cảnh sát. gặp cậu ấy trước xem có thể biết thêm được thông tin gì .

      Nhiễm Nhiễm :

      - Tôi cùng .

      Trần Lạc lắc đầu:

      - cần đâu. Em tiện . Em cứ ở nhà đợi tin tức của .

      Nhiễm Nhiễm cãi lại, ngoan ngoãn vào nhà.

      Căn phòng lạnh lẽo, mình ngồi sofa lúc lâu rồi mới đứng lên vào bếp tìm đồ ăn. Trong tủ lạnh có sữa, sờ vào lạnh buốt tay. Dạ dày trống rỗng cả ngày, dám bừa bãi uống thứ lạnh thế này nên bèn cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng lên.

      Lúc đứng đợi sữa nóng, Thiệu Minh Trạch gọi điện hỏi:

      - Em gọi điện cho à? Có chuyện gì vậy?

      Bây giờ Nhiễm Nhiễm chẳng dám nổi giận với nữa, nghe vậy chỉ hỏi:

      - Khi nào có thể quay về?

      Thiệu Minh Trạch im lặng vài giây rồi đáp:

      - Mai có hẹn gặp chuyên gia, khả năng là ngày kia mới về.

      Nhiễm Nhiễm hít hơi sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, sau đó lại hỏi:

      - Minh Trạch, có thể về sớm hơn ? Ở nhà xảy ra chuyện rồi.

      - Xảy ra chuyện gì? – Thiệu Minh Trạch hỏi.

      Nhiễm Nhiễm như thể kiệt sức, nhắm mắt, đáp:

      - Mẹ em bị bắt vì bị tình nghi cố ý giết người.

      Lò vi sóng vang lên tiếng “tít tít tít”. cúp máy, tựa vào bàn bếp đứng thất thần. Mãi sau, mới quay người lấy sữa trong lò vi sóng ra uống. Dạ dày cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó là cơn đau bụng cứ ào ào kéo đến.

      Di động trong tay lại đổ chuông. Nhiễm Nhiễm nghe máy, giọng bình tĩnh nhưng lộ vẻ mệt mỏi:

      - Minh Trạch, em giận gì . Em đợi cuộc điện thoại. Có chuyện gì về nhà rồi , được ?

      Thiệu Minh Trạch :

      - Được rồi. Chiều mai về. Em đừng quá lo lắng.

      Nhiễm Nhiễm đáp “vâng” tiếng rồi cúp điện thoại. ép mình uống nốt chỗ sữa còn lại trong cốc, sau đó ngồi xuống sofa đợi điện thoại của Trần Lạc. Khoảng hơn chín giờ tối, Trần Lạc cuối cùng cũng gọi điện cho thuật lại tin tức biết được từ chỗ người bạn.

      Người chết năm nay hai mươi hai tuổi, trước đây từng làm người mẫu hai năm, sau đó sống bằng tiền bao của ông Hạ Hồng Viễn. Sau khi có thai nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Khoảng tám rưỡi tối ngày Hai mươi ba tháng Hai, ta ở con phố cách nhà xa bị xe đâm. Dù được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn qua khỏi.

      Ban đầu, bên cảnh sát cho rằng đây là vụ án gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy, nhưng qua điều tra phát việc đơn giản như vậy. Thân phận của người chết khá đặc biệt, là người tình của đại gia. Theo lời kể của người giúp việc nhà ta ta nhận được cuộc điện thoại rồi vội vã ra ngoài. Vì trường xảy ra tai nạn khá vắng vẻ, bên cảnh sát thể tìm được người chứng kiến. Sau đó cảnh sát phát cửa hàng gần đó gắn camera, nhưng trước khi cảnh sát đến, người lạ mặt mua đoạn băng với giá cao.

      Vụ án đầy rẫy nghi ngờ. Bên cảnh sát vừa tiếp tục điều tra về chiếc xe gây tai nạn vừa cử người điều tra về cuộc điện thoại gọi cho nạn nhân trước lúc xảy ra tai nạn. Người gọi dùng di động, số điện thoại này mới được bán ở cửa hàng di động hai tháng trước, chưa có bất kỳ thông tin gì về người mua. Hơn nữa, vì thời gian quá lâu nên chủ cửa hàng cũng nhớ nổi là bán chiếc sim ấy cho ai. Điều kỳ lạ là trong thời gian hai tháng nay, số máy này chưa từng gọi cuộc điện thoại nào. ràng là chiếc sim chỉ được mua để gọi cho nạn nhân.

      Ban đầu cảnh sát nghi ngờ đối tượng gây án là bà Bành Tinh, sau đó cũng xác định chắc chắn là camera ở cửa hàng tiện lợi ven đường có ghi lại hình ảnh xe của bà ta. Điều quan trọng nhất là bà Bành Tinh thể hành tung của mình trong buổi tối ngày Hai mươi ba. Khi bên cảnh sát bắt đầu điều tra từ chỗ bà Bành Tinh bà ta và ông Hạ Hồng Viễn bỗng thỏa thuận ly hôn. Sau đó, bà ta khai báo rằng tối hôm ấy bà ta hẹn hò với người tình và cung cấp bằng chứng chứng minh mình trường.

      Vụ án tiến triển đến đây lại quay lại về điểm ban đầu. Đây dường như chỉ là vụ án gây tai nạn giao thông rồi bỏ chạy, nhưng cảnh sát chú ý đến chiếc xe trong camera, nó giống với chiếc xe BMW màu bạc của bà Bành Tinh. Thế là họ lại điều tra từ chiếc xe đó. Họ điều tra toàn bộ loại xe này trong thành phố Tây Bình, cuối cùng tìm đến công ty cho thuê chiếc xe đó và điều tra ra người thuê là Hàn Văn. Hóa ra, tất cả đều do tay bà dày công tính toán.

      - Bên cảnh sát tìm được biển số xe giả ở nơi bà ở. Bà thừa nhận toàn bộ. Chính bà mua chiếc sim đó từ trước để gọi điện hẹn nạn nhân ra ngoài gặp mặt, sau đó thuê xe gắn biển số giả là biển số xe của bà Bành Tinh. Đợi khi nạn nhân băng qua đường lái xe đâm vào nạn nhân. – Trần Lạc ngừng lại, im lặng hồi lâu mới tiếp tục : - Cảnh sát hỏi bà động cơ giết người. Bà mình rất hận bà Bành Tinh nên mới cố ý đổ tội cho bà ta.

      Nhiễm Nhiễm nắm chặt di động nên lời. cũng biết bây giờ mình còn có thể gì. biết mẹ mình luôn hận Bành Tinh nhưng ngờ bà lại hận đến mức này, thậm chí còn dùng tính mạng của người khác để đổ tội cho bà ta.

      Nhiễm Nhiễm ngờ, thậm chí còn có chút tin. Khi bà Bành Tinh cướp chồng của bà Hàn, bà hề trả thù. Khi bà Bành Tinh điên cuồng đắc ý vì sinh được con trai, bà hề trả thù. Tại sao bây giờ tình cảm giữa bà Bành Tinh và ông Hạ Hồng Viễn đổ vỡ, ngay cả đứa con trai cũng được thừa nhận đột nhiên bà Hàn lại nghĩ đến chuyện trả thù chứ?

      Rốt cuộc bà Hàn muốn trả thù bà Bành Tinh hay muốn diệt trừ đứa con trai trong bụng người tình bé của ông Hạ Hồng Viễn? Nhiễm Nhiễm rùng mình, ý nghĩ mơ hồ dấy lên trong đầu: Mẹ vì mình nên mới đâm người sản phụ đó. Mẹ sợ bố có con trai rồi lại lần nữa bỏ rơi đứa con như mình.

      Trần Lạc ở đầu dây bên kia có vẻ cũng nghĩ đến điều này. ta thở dài, ôn tồn khuyên Nhiễm Nhiễm:

      - Nhiễm Nhiễm, em đừng nghĩ ngợi linh tinh. Có chuyện gì, đợi ngày mai chúng ta gặp luật sư rồi .

      Toàn thân run lẩy bẩy, hỏi Trần Lạc:

      - Là cố ý giết người phải ? Liệu có bị án tử hình ?

      Trần Lạc im lặng hồi lâu rồi từ tốn trả lời:

      - cũng lắm. Phải hỏi luật sư mới biết được.

      Nhiễm Nhiễm nữa.

      Trần Lạc lại :

      - Nhiễm Nhiễm, em nghỉ ngơi . Dù thế nào, em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân. Em cần cứng rắn. Chuyện này thể giải quyết trong ngày ngày hai được đâu. Nghe lời , bây giờ em lên giường ngủ .

      Nhiễm Nhiễm rất nghe lời, ngoan ngoãn ngủ. nghĩ Trần Lạc đúng. tuyệt đối thể để mình gục ngã trước. Nếu thế giới tình cảm của hỗn loạn, bây giờ việc có thể làm là giữ cho lý trí của mình tỉnh táo. lấy hai viên thuốc ngủ trong ngăn kéo ra uống rồi lên giường nằm đợi mình chìm vào giấc ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Trần Lạc lái xe đến đón Nhiễm Nhiễm gặp luật sư. Nghe xong tình tiết vụ án, vị luật sư họ Dương liền :

      - Thông thường những vụ án như thế này kẻ phạm tội bị lĩnh án tử hình.

      ràng, Nhiễm Nhiễm chuẩn bị tâm lý nhưng nghe điều này từ chính miệng luật sư, vẫn bị sốc, vội hỏi:

      - Liệu có thể tìm được cách gì để bị tử hình ?

      Trần Lạc cũng khẽ hỏi:

      - Nếu cố gắng bù đắp về kinh tế cho gia đình nạn nhân sao? Liệu có thể giảm án ?

      Luật sư đáp:

      - Tình tiết vụ án này rất tồi tệ. Cho dù được gia đình nạn nhân thông cảm khả năng bị tử hình vẫn rất lớn. Có điều có thể tìm cách để hoãn thi hành án.

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu im lặng hồi lâu, khóe môi lộ ra nụ cười đau khổ, :

      - Hoãn thi hành án hoãn thi hành án, cứ giữ được tính mạng rồi .

      Trần Lạc lo lắng nhìn , khẽ :

      - Nhiễm Nhiễm, em ra bên cạnh ngồi nghỉ . bàn với luật sư Dương xem nên làm thế nào.

      Nhiễm Nhiễm chậm rãi lắc đầu:

      - cần đâu. Em sao.

      Trần Lạc biết gì, đành mỉm cười, vỗ tay Nhiễm Nhiễm.

      Ba người ngồi bàn bạc đến tận buổi chiều mới vạch ra được phương án khả thi. Họ quyết định để luật sư Dương thăm bà Hàn trước . Nhiễm Nhiễm liên lạc với gia đình nạn nhân.

      Từ chỗ luật sư, Trần Lạc lái xe đưa Nhiễm Nhiễm về. đường , ta bỗng :

      - Để liên lạc với gia đình nạn nhân. Em ra mặt hay đâu.

      Nhiễm Nhiễm gật đầu, khẽ đáp:

      - Ừm.

      Trần Lạc nhìn định rồi lại thôi

      Nhiễm Nhiễm nhận ra ta có điều muốn , liền bảo:

      - Đến lúc này rồi, còn có gì tiện chứ? Có chuyện gì cứ . Em sao.

      Trần Lạc do dự giây lát rồi :

      - Bây giờ tốt nhất là em tìm Tổng giám đốc Hạ. Chuyện này phải để ông ấy hiểu. Cứ cho là chúng ta có thể dùng tiền mua chuộc được gia đình nạn nhân, nhưng nếu ông Hạ Hồng Viễn khăng khăng muốn truy cứu chúng ta khó làm. Hơn nữa, quen nhiều người trong tòa án. Muốn cứu mẹ em, vẫn cần giúp đỡ của ông ấy.

      Nhiễm Nhiễm thất thần nhìn hai tay mình đặt đùi. biết nên cầu cứu ông Hạ Hồng Viễn thế nào. phải gì đây? tuy bà Hàn cố ý đâm chết người tình bé và con trai ông, nhưng xin ông hãy niệm tình vợ chồng mười mấy năm trời mà giúp bà sao?

      Ông thế nào? Liệu ông có giúp ?

      , ông giúp, ông Hạ Hồng Viễn giúp. Bà Hàn giết chết cậu con trai mà ông mong chờ, bây giờ người hận bà Hàn nhất chính là ông. Sao ông có thể giúp bà được chứ? Thế nên, thể cầu xin ông Hạ Hồng Viễn được. Ông là người có lương tâm, ông mềm lòng, thể chuyện tình cảm với ông, mà chỉ có thể bàn chuyện lợi ích thôi.

      Trần Lạc quay đầu lại nhìn Nhiễm Nhiễm, gọi:

      - Nhiễm Nhiễm?

      Nhiễm Nhiễm nhắm mắt, mệt mỏi :

      - đưa tôi về công ty nhé, tôi tìm ông ấy.

      Ông Hạ Hồng Viễn vừa nhận được tin từ bên cảnh sát. Ngước mắt lên thấy Nhiễm Nhiễm đẩy cửa vào liền nổi giận ném cốc trà tay về phía , lớn tiếng quát:

      - Cút!

      Cốc trà sượt qua vai Nhiễm Nhiễm, đập vào tường “choang” tiếng vỡ thành mấy mảnh. Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu né nhưng bên má vẫn bị rách do bị mảnh sứ vỡ văng vào. Có cảm giác đau nhói bên má, đưa tay chạm vào thấy vết máu ở những đầu ngón tay.

      Ông Hạ Hồng Viễn chỉ thẳng vào mà mắng:

      - Mẹ con chúng mày đều chẳng ra gì. Mày đừng tưởng tao biết tại sao Hàn Vân lại đâm xe vào Tiểu Miêu. Bà ta sợ Tiểu Miêu sinh con trai cho tao, sợ có người đến giành tài sản thừa kế của tao.

      Nhiễm Nhiễm bất giác đứng thẳng lưng, xoay người đóng cửa lại.

      Ông Hạ Hồng Viễn trừng mắt nhìn , giận giữ :

      - Tao cho mày biết, mày đến cầu xin tao cũng vô ích thôi. Nhất định tao bắt Hàn Vân đền mạng cho con trai tao.

      Nhiễm Nhiễm ngước mắt lạnh lùng nhìn ông, :

      - Tôi biết nên tôi đến để cầu xin ông. Tôi đến để ra điều kiện với ông.

      Ông Hạ Hồng Viễn hơi sững người:

      - Điều kiện gì?

      - Dự án ngoại ô phía nam. – Nhiễm Nhiễm lạnh lùng đáp: - Ông tha cho mẹ tôi, tôi bảo Thiệu Minh Trạch đầu tư cho ông. Nếu , dù ông có đạt được những điều kiện quy định trong hợp đồng, Thiệu Thị cũng rót vốn đầu tư. Dự án này bị ngừng trệ, ngân hàng cũng cho ông vay vốn, nếu kéo dài vài tháng, tiền vốn Hồng Viễn sớm muộn gì cũng cạn kiệt.

      Ông Hạ Hồng Viễn ngờ Nhiễm Nhiễm lại dùng kế này để uy hiếp ông, nhất thời tức tới mức nên lời, chỉ dùng ngón tay chỉ về phía Nhiễm Nhiễm:

      - Giỏi, giỏi, giỏi! Mày quả nhiên là con ngoan của Hàn Vân.

      Nhiễm Nhiễm hơi nhếch khóe môi, đứng đó im lặng nhìn ông Hạ Hồng Viễn.

      Ông Hạ Hồng Viễn rối trí lại lại hai vòng, vừa ngước lên thấy thái độ lạnh lùng vô tình của con tức giận ném đống giấy tờ bàn vào Nhiễm Nhiễm.

      Lần này Nhiễm Nhiễm tránh, để mặc đống giấy tờ đập vào người. Giấy bay tung tóe. cúi xuống nhặt, xếp chúng lại rồi đặt lên bàn ông Hạ Hồng Viễn, :

      - Bố, bố cứ suy nghĩ cho kỹ . Con trai còn có thể sinh. Chỉ cần bố có tiền có đàn bà đến sinh con trai cho bố. Nhưng nếu công ty sụp đổ khó mà vực dậy được.

      Ông Hạ Hồng Viễn căm hận nhìn con , thở hồng hộc, ngồi phịch xuống ghế, cố sức chỉ ra cửa quát:

      - Cút! Cút! Mày cút cho tao.

      Nhiễm Nhiễm đứng đó rồi xoay người ra. Khi cánh cửa đóng lại, sức lực trong như bị rút cạn tróng nháy mắt, hai chân bỗng chốc mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ ở hành lang. vịn tay vào tường, đứng đó rất lâu, mãi sau mới tiếp tục thẳng người ra ngoài.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16.3:


      Trần Lạc vẫn đợi ở ngoài công ty, vừa nhìn thấy Nhiễm Nhiễm, ta chẳng gì mà kéo đến nhà hàng. ta gọi liền lượt mấy món dễ tiêu hóa rồi như ra lệnh:

      - Ăn , ăn hết cho .

      Nhiễm Nhiễm cúi đầu ăn mà biết thức ăn có mùi vị gì. Khi ăn được nửa, bỗng dừng đũa, sững sờ nhìn chiếc đĩa trước mặt lẩm bẩm:

      - Tại sao bà ấy lại là mẹ tôi chứ? Nếu bà ấy phải là mẹ tôi tốt biết mấy.

      Trần Lạc ngước mắt nhìn, gắp chiếc bánh bao đặt vào đĩa của Nhiễm Nhiễm, ôn tồn :

      - Em ăn .

      Nhiễm Nhiễm nữa, chỉ ngoan ngoãn ăn hết số đồ ta gắp vào đĩa.

      Trần Lạc đưa về nhà, cẩn thận dặn dò:

      - Em về ngủ giấc, những chuyện còn lại cứ để lo.

      Chuyện đến nước này, Nhiễm Nhiễm thể dùng hai từ “cảm ơn” để bày tỏ lòng cảm kích với ta. Vì vậy, cũng lời cảm ơn mà chỉ hỏi:

      - định tìm gia đình nạn nhân ư?

      - nghe bạn bè hôm nay bố mẹ nạn nhân đến. gặp mặt trước, xem thái độ của họ thế nào. – Trần Lạc .

      Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi :

      - Để tôi đưa tiền cho .

      - cần đâu. – Trần Lạc mỉm cười lắc đầu: - Bây giờ chưa cần dùng đến khoản tiền lớn. Đợi khi cần dùng đến, báo em.

      Nhiễm Nhiễm gật đầu, đứng đó nhìn Trần Lạc lái xe rồi mới quay người bước lên nhà.

      Căn phòng vẫn lạnh lẽo như cũ, chăn giường vứt bừa bãi, Thiệu Minh Trạch cũng chưa về. Lòng Nhiễm Nhiễm trống trải, nhưng lại nhanh chóng bị lấp đầy bởi cảm giác oán hận. đứng ở cửa hít hơi sâu, khi cảm thấy bình tĩnh trở lại, mới vào nhà tắm xả nước tắm.

      Hơn mười giờ tối, Thiệu Minh Trạch mới về, Nhiễm Nhiễm ngủ rồi.

      Nhiễm Nhiễm mơ, mơ thấy mình quay lại hồi . Đầu tiên là ham vui chạy xuống sông, ngay sau đó bị bà Hàn đánh cho trận, rồi biết thế nào lại bị sốt cao. Bà Hàn quấn chiếc chăn dày cho vã mồ hôi ra. bị đè đến thở nổi, cố sức kêu cứu nhưng bà Hàn vẫn ngồi bên giường mà hề quan tâm gì tới . Trong nháy mắt, cảnh tượng thay đổi, chuyển thành đứng bên bờ sông, còn bà Hàn rơi xuống sông. giương mắt đứng nhìn nước sông sắp nhấn chìm bà Hàn nhưng chân như mọc rễ, cứ đứng đó mà chẳng hề nhúc nhích.

      lúc mơ mơ màng màng có người đặt tay lên trán , nắm chặt lấy bàn tay đó, gọi trong nước mắt:

      - Mẹ, mẹ, mẹ...

      Thiệu Minh Trạch đau lòng, ôm Nhiễm Nhiễm khẽ dỗ dành:

      - Nhiễm Nhiễm, tỉnh dậy . Em nằm mơ thôi, đừng sợ.

      Nhiễm Nhiễm từ từ mở mắt ra, mơ màng nhìn Thiệu Minh Trạch. lát sau, Nhiễm Nhiễm mới tỉnh táo hẳn. sững sờ nhìn Thiệu Minh Trạch hồi lâu rồi ngồi thẳng dậy, nghẹn ngào nức nở hỏi :

      - về khi nào vậy?

      Thiệu Minh Trạch áy náy trong lòng, khẽ trả lời:

      - Có chút việc gấp nên phải nán lại. vừa mới về.

      Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, cũng hỏi có việc gấp gì.

      Thiệu Minh Trạch muốn giải thích với rằng, vì vị chuyên gia Y học cần gặp có buổi hội chẩn đột xuất nên mới bị nhỡ thời gian, khiến thể lên máy bay ngay chiều nay được. Nhưng nghĩ nghĩ lại, cảm thấy giải thích như vậy cũng vô ích nên chẳng gì nữa, chỉ khẽ hỏi Nhiễm Nhiễm:

      - Rốt cuộc chuyện của Hàn là như thế nào?

      Nhiễm Nhiễm cố gắng xốc lại tinh thần, kể lại sơ qua tình hình cho rồi hỏi:

      - Minh Trạch, có quen người nào trong tòa án ?

      - Có quen vài người. – Thiệu Minh Trạch hơi nhíu mày, trầm ngâm : - Trước tiên phải giải quyết ổn thỏa với bên gia đình nạn nhân . Chỉ cần đối phương quá gay gắt, chúng ta tìm thêm các mối liên hệ để nhờ vả, việc dễ giải quyết hơn nhiều.

      Nhiễm Nhiễm nghe nhắc đến đây, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi :

      - Phía gia đình nạn nhân có Trần Lạc lo rồi. giúp em liên hệ với mấy người ở tòa án là được.

      Thiệu Minh Trạch nghĩ đến người đàn ông luôn sẵn sàng nụ cười mỉm nơi khóe miệng đó, trong lòng có chút khó chịu, ánh mắt nhất thời có vẻ phức tạp. cúp hàng mi để che giấu cảm xúc, làm như có chuyện gì, gật đầu :

      - Được. Mai .

      Nhiễm Nhiễm ngước lên nhìn , ngần ngừ giây lát lại khẽ hỏi:

      - Hội đông quản trị thông qua kế hoạch đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam chưa?

      Thiệu Minh Trạch nghe nhắc đến chuyện này có chút bất ngờ:

      - Vẫn chưa. Nhưng chắc nhanh thôi. Sao thế?

      Nhiễm Nhiễm hít hơi sâu, :

      - có thể hoãn chuyện này lại, đợi vụ án của mẹ em kết thúc rồi làm được ?

      Thiệu Minh Trạch rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra tại sao Nhiễm Nhiễm lại làm như vậy, trong lòng càng kìm được cảm giác thương xót , bèn kéo vào lòng khẽ :

      - Được. Em yên tâm. lo liệu mọi chuyện.

      Nhiễm Nhiễm sững người, bỗng nhớ ra dường như Trần Lạc cũng vừa câu như này. ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Thiệu Minh Trạch, nhất thời hoảng hốt, cảm thấy như thể khuôn mặt trước mắt chồng chéo lên khuôn mặt của Trần Lạc. Thực ra, bộ dạng của hai người hề giống nhau, Thiệu Minh Trạch có bộ mặt với những đường nét ràng, lạnh lùng, mạnh mẽ, còn Trần Lạc lại mang vẻ ấm áp tao nhã. ràng là tướng mạo hai người giống nhau, nhưng lúc này bỗng thấy họ giống nhau đến kinh người.

      Thiệu Minh Trạch gọi :

      - Nhiễm Nhiễm? Nhiễm Nhiễm?

      Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình nực cười.

      Mấy ngày nay, khá nhiều người phải vất vả vì vụ án bà Hàn Vân. Tình tiết vụ án rất ràng, chứng cứ đầy đủ, nghi phạm lại thừa nhận hành vi phạm tội, hơn nữa tình tiết khá nghiêm trọng nên vụ án nhanh chóng được Cục Công an chuyển đến Viện Kiểm sát. Nửa tháng sau, Viện Kiểm sát gửi bản cáo trạng tội cố ý giết người lên Tòa án Nhân dân thành phố Tây Bình.

      Lúc này, Trần Lạc thay mặt Nhiễm Nhiễm thỏa hiệp với gia đình nạn nhân, dùng số tiền bồi thường lớn để bù đắp cho họ. Đồng thời, biết Thiệu Minh Trạch liên hệ với tòa án thế nào, tuy Thẩm phán Lưu trả lời ràng nhưng giọng cũng nhàng hơn, rằng tận tình giúp đỡ. Còn bà Hàn Vân, luật sư cũng ra ám thị dặn bà nhất quyết chỉ được khai lúc đó mình chỉ muốn đâm bị thương nạn nhân chứ có ý định giết ấy.

      Cuối cùng, Nhiễm Nhiễm cũng có thể thở phào nhõm, chỉ mong tất cả tiến triển đúng như dự định, hoãn tuyên án tử hình bà Hàn để trước tiên giữ được tính mạng, những việc khác tính sau.

      Sau khi vụ án được chuyển đến tòa án việc bỗng có thay đổi. Thẩm phán Lưu đột nhiên gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, có lãnh đạo chỉ thị phải làm nghiêm vụ án của bà Hàn, thành ra ông cũng tiện giúp đỡ. Nhiễm Nhiễm nghe vậy hết sức kinh ngạc, lập tức hỏi vị lãnh đạo nào chỉ thị. Thẩm phán Lưu chịu rốt cuộc là ai nhằm vào vụ án này, chỉ khuyên Nhiễm Nhiễm mau tìm cách khác.

      Việc đến nước này, thần kinh của Nhiễm Nhiễm cũng dần tê liệt. đặt điện thoại xuống, bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc ai muốn dồn bà Hàn vào chỗ chết. Phía bên gia đình nạn nhân lo xong, chắc phải là họ. Còn ông Hạ Hồng Viễn tuy những ngày này đều để ý gì đến Nhiễm Nhiễm nhưng cũng hề nhắc đến chuyện của bà Hàn. Xem ra, ông cũng cảm thấy dự án ngoại ô phía nam quan trọng hơn chuyện trả thù cho cậu con trai chưa ra đời.

      Ngoài hai bên đó, còn có ai chứ? Nhiễm Nhiễm nghĩ mãi ra. định tìm Thiệu Minh Trạch để bàn chuyện này di động tay bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị số máy lạ nhưng vừa nghe máy lại nhận ra giọng quen thuộc:

      - Nhiễm Nhiễm, là , Lâm Hướng An. Bây giờ em có rảnh ?

      Nhiễm Nhiễm ngờ Lâm Hướng An gọi đến, bất giác nhíu mày:

      - Có, nhưng tôi muốn gặp .

      Lâm Hướng An bị thế, chỉ im lặng lát rồi khẽ lên tiếng:

      - Chuyện liên quan đến vụ án của Hàn. nghĩ bây giờ em cần giúp đỡ của .

      Nhiễm Nhiễm cảnh giác hỏi:

      - Ý là gì?

      Lâm Hướng An im lặng rồi trong điện thoại:

      - Nhiễm Nhiễm, bây giờ làm việc ở tòa án. rất vụ án của Hàn.

      Nhiễm Nhiễm chưa từng để ý tới chuyện Lâm Hướng An công tác ở đó. Nghe thế, bỗng hiểu ra liền hỏi:

      - giở trò sau lưng sao?

      Lâm Hướng An nhận cũng chẳng chối, chỉ bình tĩnh :

      - Bây giờ ở dưới lầu, em ra ngoài chút được ?

      Ngoài trời tối đen như mực, Nhiễm Nhiễm lấy áo khoác có mũ mặc lên người, đôi giày vải ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :