1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ sô ́ nóng bỏng 100 % - Xuân Thu ( 11 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 10.3
      Tay Hài Lòng cầm bao lớn bao , mua nguyên liệu từ chợ và siêu thị, kéo lê cơ thể đau nhức, tương đối vất vả tiến vào Vụ Sở Chinh Tín Ôn Dị.

      "Hài Lòng, cậu làm?" Tiểu Hoa vừa nhìn thấy bóng dáng của , quả thực vui mừng đến mức sắp khóc, chạy như bay đến bên cạnh .

      "Đúng vậy. phải tớ với cậu, hôm nay tớ làm, nhưng tớ đến muộn, gay go rồi, biết Ôn Đại đến Vụ Sở chưa?" Hài Lòng khẩn trương hỏi.

      ra thân thể vẫn đau nhức mệt mỏi, nhưng vừa nghĩ đến mình làm người đàn ông mà mình thương nhất rất có thể nhịn đói, liền cảm thấy đau lòng lại lo lắng, cho nên dù kiên quyết muốn nghỉ làm, vẫn làm theo, đây là lần đầu tiên từ chối .

      Nhưng từ trước đến nay đối mặt với cố chấp của , cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý. Trừ việc đấu lại kiên trì hiếm thấy của , chủ yếu nhất là vì bị cà phê và bánh ngọt cực kỳ dở tệ hôm qua dọa sợ.

      "Là như thế sai, nhưng tớ cảm thấy dường như cậu cần phải nghỉ ngơi thêm ngày, còn nữa, Ôn Đại làm rồi." Nhìn thấy vẻ mặt ấy có vẻ tái nhợt, Tiểu Hoa lo lắng .

      "Hả, Ôn Đại làm, vậy tớ phải nhanh quét thẻ. . . . . . A, Tiểu Hoa, sao cậu lại cầm cây lau nhà?" Hài Lòng vừa thở hổn hển vừa hỏi, ánh mắt chú ý đến thứ đồ mà Tiểu Hoa cầm tay, khỏi sửng sốt chút.

      "Đương nhiên là mệnh lệnh của Ôn Đại, tớ phụ trách quét dọn, còn Tiểu Tuyết lau bàn, lau cửa sổ, cho đến khi tuyển được tiểu muội làm thay, cho nên cậu cần khẩn trương như vậy, Ôn Đại nếu cậu làm, chỉ cần phụ trách phòng bếp là được rồi." Tiểu Hoa mỉm cười giải thích.

      " phải chứ, Ôn Đại muốn tuyển tiểu muội?" Hài Lòng tương đối kinh ngạc.

      "Đúng rồi, lúc nãy Ôn Đại vừa mới tuyên bố chức vụ thay đổi, tất cả mọi người đều giật nảy mình, định cuối cùng Ôn Đại cũng tìm thấy lương tâm của ta, hơn nữa, bàn làm việc của cậu cũng chuyển đến phòng làm việc của Ôn Đại, sau này cậu chỉ cần phụ trách công việc chiêu đãi khách hàng và phòng bếp thôi." Tiểu Hoa vì vui vẻ .

      "Ôn Đại đối đãi với tớ tốt. Nhưng tớ làm quen rồi, cần gì phải tốn tiền thuê tiểu muội?" Hài Lòng cảm thấy trong lòng như có luồng tư vị ngọt ngào.

      "Hài Lòng, cậu là người cuồng việc. Hay là thích bị ngược đãi thế? Hiếm khi lương tâm Ôn Đại xuất , muốn thuê tiểu muội, cậu còn muốn giúp Ôn Đại tiết kiệm tiền ư? Cho dù cậu rất thích Ôn Đại, nhưng cũng cần khiến mình mệt đến chết, có phải đầu óc cậu hỏng hết rồi ?" Tiểu Hoa mắt chữ I mồm chữ O nhìn chằm chằm.

      Sao lại có người nhân viên ngốc đến như vậy? Hay là , sao lại có người phụ nữ ngốc đến như vậy?

      " phải mà, tớ chỉ muốn , tớ làm bao năm nay. . . . . ." Hài Lòng đỏ mặt, muốn giải thích.

      "Hài Lòng, làm rồi, vù vù(tiếng chạy nhanh tới) . . . . . . Chúng tôi rất nhớ đó." Đại Ngưu vừa nghe thấy giọng của Hài Lòng, lập tức vọt tới trước mặt .

      "Là nhớ cơm trưa và trà chiều mà Hài Lòng làm chứ." Tiểu Hoa hừ lạnh tiếng, khinh thường châm chọc Đại Ngưu.

      "Hắc hắc. Đừng như vậy mà, tôi nhớ chẳng lẽ nhớ sao?" Đại Ngưu xấu hổ gãi gãi đầu.

      " nhớ, còn mau giúp Hài Lòng đem nguyên liệu vào phòng bếp chứ, nhìn thấy Hài Lòng xách rất cực khổ sao? Đại Ngưu thối, muốn ăn phải bỏ sức." Tiểu Hoa ngừng thét to mệnh lệnh.

      " thành vấn đề. Đúng rồi, Hài Lòng, hôm kia xin lỗi, ngờ Đại Hổ chết tiệt lại làm ra cái chuyện đâu. Hại bị kinh sợ, xin lỗi ." Đại Ngưu rất tự động xách chiếc túi lớn trong tay Hài Lòng, áy náy xin lỗi.

      "Đừng như vậy, mọi người cũng muốn xảy ra chuyện như vậy. Đúng rồi, Đại Hổ có khỏe ? Ngày hôm đó tự ấy đến bệnh viện, khiến cho tôi có chút lo lắng!" Hài Lòng ngượng ngùng lắc đầu, ngờ mọi người lại quan tâm đến như vậy. Khiến cho rất cảm động.

      " ta rất khỏe, nhiều em y tá trong bệnh viện xinh đẹp như vậy, tôi thấy ta căn bản hề muốn xuất viện, nhưng mà tốt nhất ta cũng đừng xuất viện, hôm qua Ôn Đại phát hỏa cực kỳ lớn, may là tới, nếu nhất định bị hù chết, nhưng kiếm được khoản tiền thưởng đáng kể. Người ủy thác của Đại Hổ cực kỳ giàu có.

      Hơn nữa Ôn Đại bị Đại Hổ chọc giận, tiền thưởng của ta chia cho nửa, Ôn Đại bồi thường cho khiến bị kinh sợ, mọi người cũng cảm thấy hợp tình hợp lý."

      " hay lắm, chuyện gì tớ cũng làm, hơn nữa Đại Hổ theo dõi hết ba tuần rất vất vả." Hài Lòng nhíu mày, việc làm mà hưởng, thể nhận, huống chi vì chuyện này, mà có thể ở cùng với người đàn ông mà say đắm.

      "Đáng đời ta, ai bảo ta tuân thủ quy định cắt ruột thừa của công ty, lại hại cậu bị kinh sợ như vậy, đúng lúc cho ta bài học, huống chi, lửa giận của Ôn Đại lại lớn như vậy, mọi người tránh cũng kịp, đâu dám giúp ta." Tiểu Hoa chút cũng thông cảm cho Đại Hổ. Bởi vì hôm qua bị xui xẻo cẩn thận mới bị vạ lây.

      "Đúng đó, tiền thưởng lần này, tôi thấy Đại Hổ hẳn là cũng tính toán trong lòng. Đúng rồi, Hài Lòng, hôm nay tan ca chúng tôi muốn thăm Đại Hổ, có muốn chung ?" Đại Ngưu tán thành, gật đầu hỏi.

      "Được chứ, nhưng tôi muốn thử với Ôn Đại, xem có thể lấy tiền thưởng của tôi trả lại cho Đại Hổ hay ?" Hài Lòng gật đầu cái, trong lòng vẫn nghĩ đến số tiền thưởng mà Đại Hổ bị cắt giảm, cảm thấy nếu nhận lấy hơi ngại.

      "Hài Lòng, là tốt." Đại Ngưu cảm động . và Đại Hổ là bạn thân, chỉ tiếc lúc này Đại Hổ mắc sai lầm quá lớn, khiến cho , người bạn thân này, cũng dám giúp ta.

      "Hài Lòng, cần đối xử với Đại Hổ tốt như vậy, ta đáng bị như vậy." Tiểu Hoa bất mãn kháng nghị, ai bảo hôm qua bị Ôn Đại mắng thảm như vậy, mà tất cả đều do tên Đại Hổ chết tiệt đó chịu cắt ruột thừa.

      " sao đâu, tôi giúp ấy thử xem, nếu bị cắt giảm nửa tiền thưởng rất thảm thương, ta cũng muốn bị viêm ruột thừa mà."

      "Hài Lòng, đối xử với Đại Hổ tốt, thích Đại Hổ chứ?" Đại La ở bên cạnh nghe lén nhịn được tò mò hỏi, hôm đó nhìn thấy Đại Hổ quỳ xuống trước mặt Hài Lòng, nghi ngờ hai người bọn họ có vấn đề.

      "Tôi có!" Hài Lòng giật mình, ngừng lắc đầu chối bỏ.

      " ? Nhưng tôi thấy hôm đó Đại Hổ quỳ xuống trước mặt , ta phải cầu hôn sao?" Đại loa rất hoài nghi, hơn nữa hôm đó còn bị Đại Ngưu và Đại Hổ lôi , chắc chắn là có vấn đề.

      " phải, hôm đó phải Đại Hổ cầu hôn tôi. . . . . ." Hài Lòng nôn nóng, người trong lòng luôn luôn là Ôn Đại, đối xử với Đại Hổ như vật chỉ vì tình đồng nghiệp, phải là tình nam nữ.

      "Đại La chết tiệt, biết đừng bậy ~~" giọng lạnh buốt vang lên sau lưng mọi người, giọng này phải của ai khác, mà chính là giọng của người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ Ôn Dị.

      "A! Ôn Đại!" Mọi người đều bị dọa sợ đến mức ra sức hít hơi khí lạnh, vội cung kính đứng ngay ngắn nghiêm trang.

      "Ôn Đại. . . . . ." Chỉ có Hài Lòng lo lắng đến mức hốc mắt đỏ lên.

      Ôn Dị lạnh lùng quét mắt nhìn đám thuộc cấp, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn khuôn mặt Hài Lòng sau cùng, đặc biệt là đôi mắt đỏ hoe chực khóc của .

      "Giờ làm việc làm việc, mấy người ở chỗ này tám chuyện, xem ra công việc mà tôi giao cho các người quá ít. Đại La, Đại Hổ hai người nhận thêm hai người ủy thác nữa."

      Đại loa lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức cầu khẩn: "Ôn Đại, chúng tôi nhận 3 vụ. . . . . ." lần nhận năm vụ, ràng là muốn đè chết .

      "Chưa đủ phải ? Vậy hôm qua mới nhận được. . . . . .

      "Đủ, đủ, Ôn Đại, tôi thấy đủ rồi, cầu xin sếp thủ hạ lưu tình!" Đại loa chỉ kém chút nữa là quỳ xuống ôm lấy đùi Ôn Đại mà khóc lóc cầu xin.

      Ôn Dị quay đầu nhìn về phía Đại Ngưu, chú ý tới túi lớn túi tay ta, "Đại Ngưu. . . . . ."

      "Ôn Đại, tôi bao giờ tám chuyện nữa, cầu xin sếp thủ hạ lưu tình, Ôn Đại, tôi cầu xin sếp ~~" Đại Ngưu mỗi lần bị điểm tên, gương mặt lập tức biến thành trái khổ qua.

      "Được rồi, vậy lập tức đem những túi lớn tay đến phòng bếp ." Ôn Dị nhíu mày, thoáng nhân từ chút, dù sao khi nãy chỉ nghe thấy Đại La khi dễ .

      Lời này vừa ra, mọi người ở đây lập tức trợn to hai mắt. Đặc biệt là Đại La.

      "Ôn Đại, chúng tôi. . . . . ." Được như vậy, cũng muốn, cũng muốn nữa.

      " còn muốn nhận thêm người ủy thác sao? trước, tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu . . . . . ." Sắc mặt Ôn Dị trầm xuống, lạnh lùng uy hiếp.

      Cái này thể trách , ai bảo ta muốn khi dễ Hài Lòng của , làm như vậy chỉ là chút lòng thành.

      "Vâng, Ôn Đại, tôi lập tức rời ." Đại loa vừa nghe thấy việc nguy hiểm này, vội vàng bỏ chạy.

      "Ôn Đại, vậy tôi đem đồ đến phòng bếp trước." Đại Ngưu thấy vậy, quyết định lập tức rời khỏi trường, nếu nếu Ôn Đại thay đổi tâm ý, vậy nhất định giống như Đại La, bị chôn sống.

      Mắt thấy Đại La, Đại Ngưu lần lượt rời , Tiểu Hoa cũng phải kẻ ngu ngốc. Thừa dịp lử giận của Ôn Đại chưa đốt tới người , vội cung kính : "Ôn Đại, tôi lau nhà trước." Sau đó ngẩng đầu. Chỉ là trước khi lách người, rất có tình nghĩa mà ra sức nháy mắt với Hài Lòng, muốn ấy mau tìm lý do để rời .

      Hài Lòng hiểu nhìn , có nhìn nhưng lại hiểu, "Tiểu Hoa, mắt cậu có phải giật ?"

      Ôn Dị thiếu chút nữa cười thành tiếng. Trong lòng đồng cảm, Tiểu Hoa nháy mắt mãnh liệt đến độ mắt trợn trắng, nhưng người con của lại hiểu ý, thậm chí căn bản thể hiểu được tình hình, thể buông lời : "Hài Lòng, đến phòng làm việc của tôi." xong, xoay người về phía phòng làm việc.

      "Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng dĩ nhiên cung kính theo sau .

      Ai ngờ, người vừa bước vào phòng làm việc, liền bị ôm eo, đồng thời đóng cửa, sau đó ép lên cửa, chuẩn bị cúi đầu xuống --

      "Khoan , Ôn Đại." Hài Lòng giật mình vội đưa tay lên tránh miệng , làm đôi môi ẩm nóng của hạ xuống mu bàn tay , khiến cho cực kỳ bất mãn.

      "Em làm cái gì vậy?" nhìn chằm chằm vào mu bàn tay che chắn đôi môi đỏ tươi của . mà dám từ chối ?

      "Ôn Đại, đây là công ty." kinh hoảng nhắc nhở , người cũng giãy giụa muốn đẩy ra, sợ bị người thứ ba nhìn thấy, như vậy phải quan hệ của bọn họ bị lộ sao.

      "Đúng. Nhưng đây là phòng làm việc của ." Trừ phi có người muốn sống, huống chi đóng cửa lại, căn bản ai phát .

      "Em biết, nhưng. . . . . ." liếc nhìn cái, lập tức xấu hổ cúi đầu, "Như vậy hình như ổn lắm, hơn nữa. . . . . ." Làm chuyện thân mật ở phòng làm việc, cứ cảm thấy là lạ.

      "Hơn nữa cái gì?" lại còn có lý do?

      "Ôn Đại, quên mất mở Vụ Sở sao?"

      " chưa bao giờ quên, nhưng việc muốn hôn em có liên quan gì đến chuyện này?" bị khơi gợi lòng hiếu kỳ.

      "Đương nhiên có liên quan. Nếu hôn em, bọn họ đều là cao thủ trong việc điều tra những vụ như thế này, nhất định phát chúng ta có vấn đề, nếu như bọn họ phát chúng ta có vấn đề, vậy bọn họ biết mối quan hệ của chúng ta. khi bọn họ biết quan hệ của chúng ta, chúng ta thể ở cùng với nhau được nữa, cho nên em hoàn toàn thể để cho chuyện này xảy ra." cũng sợ chuyện này lộ ra phải chịu tổn thương, điều sợ chính là thể ở bên cạnh được nữa.

      Ôn Dị nhất thời á khẩu trả lời được, ra là điều lo lắng chính là nếu bị bọn họ phát , dẫn đến kêt quả thể ở cùng với được nữa.

      Haizz, người con này, đến mức này sao? Điều gay go là, lại phát bản thân mình hình như càng lúc càng thích . . . . . .

      "Ôn Đại, xin lỗi, mong có thể lượng thứ cho em." rất sợ, vất vả mới có thể ở bên cạnh , muốn bởi vì nụ hôn mà phá hủy mọi thứ trong chốc lát.

      Ôn Dị thể lượng thứ. Nhưng vẻ mặt của nghiêm túc như thế, nhận ra mình thể ra chữ "", nhưng muốn hôn , lại phải nhịn đến khi tan ca, việc này muốn lượng thứ như thế nào?

      "Hài Lòng, ra em cần lo lắng. . . . . ." Cũng chỉ là nụ hôn, bọn họ phát , cho dù phát , cũng có cách khiến cho bọn họ tin tưởng có quan hệ thân mật.

      "Ôn Đại, em cầu xin , người ta muốn mất ." rất sợ.

      Ôn Dị đột nhiên nghẹn lời, nhìn vẻ mặt hoang mang khiếp sợ của , lại thể ép buộc , nhưng đây cũng phải là tính cách và tác phong của , bình thường việc mà muốn, đều từ mọi thủ đoạn mà cướp lấy --

      "Được rồi, đồng ý với em, hôm nay cơ thể em có khỏe hơn chút nào ?" thầm thở dài, vậy mà lại thỏa hiệp, lại nhượng bộ, thể điều khiển làm theo ý muốn của mình.

      "Có." gật đầu.

      "Vậy tối nay có thể 'làm việc' ?" trực tiếp hỏi .

      ngờ lại hỏi cách trắng trợn như vậy, khiến cho hai gò má của trong nháy mắt trở nên nóng rát, "Ôn Đại, buổi tối em phải bệnh viện thăm Đại Hổ cùng với mấy đồng nghiệp."

      "Tìm cớ từ chối." Mặt Ôn Dị biến sắc, trầm giọng ra lệnh.

      "Nhưng mà. . . . . ." do dự.

      "Em là người phụ nữ của tôi, cho phép em thăm người đàn ông khác." vui , khăng khăng muốn trong suy nghĩ của , mãi mãi luôn chiếm giữ vị trí quan trọng nhất.

      "Nhưng mà. . . . . ."

      "Nếu như em tôi, em tìm được cớ từ chối." biết rất ích kỷ, cũng biết rất quá đáng, càng biết bây giờ rất phân phải trái ngang ngược, nhưng nhất định muốn phải lấy làm trọng.

      "Được rồi, lát nữa em với bọn họ, nhưng, tiền thưởng của Đại Hổ . . . . . ."

      " cần giúp ta, chưa xử phạt ta vì tuân theo quy định của công ty, như thế ta muốn cười trộm rồi." muốn thương lượng, sau đó buông ra, "Được rồi, phải bắt đầu làm việc, em cũng làm việc ."

      "Ừhm." gật đầu, biết mình thể giúp Đại Hổ nữa, nếu chỉ càng chọc giận hơn.
      Last edited: 19/10/14

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 11.1:
      Những ngày tiếp theo, Hài Lòng trải qua khoảng thời gian cực kỳ hạnh phúc vui vẻ. Cho đến khi tin tức hai nhà Ôn Lâm đính hôn bị các công ty truyền thông lớn viết bài đăng tin ngay trang bìa--

      Bên ngoài Vụ Sở, mỗi ngày đều có phóng viên truyền thông đứng săn tin, đương nhiên tất cả mọi người ra vào, cũng đều bị ảnh hưởng.

      "Chết , cứ tiếp tục như vậy nữa. Chắc chắn có người ủy thác nào dám đến đây, vậy Vụ Sở của chúng ta còn có thể kinh doanh tiếp nữa ?" Tiểu Hoa giận dữ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi được gắn ngay cửa, nhìn thấy mấy tên ở đội chó săn, tức giận đến mức nổi trận lôi đình.

      "Hết cách rồi, tuần sau Ôn Đại phải đính hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoạn tài chính Lâm thị, sếp chính là người thừa kế của tập đoàn Ôn thị. Tin tức hai tập đoàn lớn thế giới trở thành thông gia được công bố, đoán thôi cũng biết đây chính là tin tức kinh tế tài chính được quan tâm nhiều nhất, giới tài chính và thị trường chứng khoán đều bị ảnh hưởng, chấn động, dĩ nhiên mấy tên phóng viên này thể bỏ qua." Đại Ngưu đành giải thích.

      ràng đây là tin tức chấn động, nếu là bọn họ tuyệt đối cũng làm như vậy, chỉ tiếc cho bọn họ lại làm nghề thám viên, tưởng chừng như sắp biến thành nhân viên văn thư trong công ty.

      "Tôi biết chứ, nhưng Ôn Đại mở Vụ Sở, mỗi ngày bọn họ đứng canh 24/24, người ủy thác của chúng ta bị dọa sợ chạy hết, khách hàng mới cũng ai dám tới, tôi thấy bao lâu nữa, tất cả mọi người phải về nhà tự ăn chính mình." Tiểu Hoa tức giận phồng hai má.

      "Tôi thấy Ôn Đại cũng khẩn trương, hẳn là nghiêm trọng đến như vậy." Đại Hổ cũng tham gia chuyện phiếm, nhàm chán đến mức phải đập muỗi, cho nên nhàn rỗi chuyện phiếm cũng tốt.

      "Ai , phát sắc mặt của Ôn Đại ngày càng khó coi hơn hơn sao, việc này đều do cái kẻ quái gở xấu xa Lâm Uyển Nhi, kể từ khi tin tức được công bố, ngày nào ta cũng đến Vụ Sở, tôi thấy mấy tên phóng viên kia căn bản là do ta phái tới." Tiểu Hoa càng càng khó chịu, hồng nhan họa thủy, câu này chữ cũng sai.

      "Mấy tên phóng viên kia hẳn là muốn chụp ta nên mới tới, nhưng điều này cũng thể trách ta, chỉ trách diện mạo của Ôn Đại quá tuấn tú, tất cả phụ nữ đều có cảm giác an toàn, nhưng dính chặt vào đàn ông như vậy có thằng đàn ông nào chịu được, huống chi là Ôn Đại của chúng ta, chắc chắn sếp sắp phát điên rồi." Đại La đồng ý, ra quan điểm của mình.

      "Ôn Đại tốt nhất nên phát điên nhanh hơn chút, sau đó đính hôn với Lâm Uyển Nhi, nếu tôi vừa nghĩ tới ta, loại người mắt mọc ở đỉnh đầu, phải làm bà chủ của tôi tôi muốn từ chức." Tiểu Hoa lo lắng nhíu mày.

      " cũng phải, dung mạo của Lâm Uyển Nhi mặc dù rất xinh đẹp, nhưng quá thích thể tính khí kiêu ngạo của cái loại tiểu thư con nhà giàu, ta đối xử với chúng ta cũng tồi nhưng Hài Lòng lại gặp xui xẻo, mỗi ngày đều bị sai bảo gọi tới gọi lui, may mà tính tình của Hài Lòng rất tốt chấp nhận chịu thiệt thòi, nếu đổi lại là Tiểu Hoa, tôi thấy đừng làm, e rằng còn có thể đánh nhau với ta." Đại Ngưu thông cảm lắc đầu.

      "Đương nhiên làm, tôi nhận tiền lương của Ôn Đại, chứ đâu phải nhận tiền lương của cái Lâm Uyển Nhi kia, ta dựa vào cái gì mà sai bảo tôi. Nếu tôi là Hài Lòng, đánh ta coi như khiêm nhường lắm rồi, càng ghê tởm hơn chính là, ta ngày ngày bắt bẻ xoi mói Hài Lòng nấu đồ ăn rất dở tệ, nhưng vừa đến giờ cơm, ta lại đến báo danh, là cái đồ biết xấu hổ."

      Tiểu Hoa càng càng tức giận, càng tức càng muốn thăm hỏi tổ tông ba đời của Lâm Uyển Nhi, tự cho là mình có tiền ngon lắm, nếu đổi lại là cho ta 'đẹp mắt'.

      "Mọi người chuyện gì mà vui vẻ đến thế?" Hài Lòng cầm khay thức ăn vào phòng nghỉ của nhân viên, nhìn thấy tất cả đồng nghiệp tụ tập chuyện phiếm với nhau.

      "Thơm quá! Hài Lòng, hôm nay ăn cái gì vậy?" Đại Ngưu và Đại Hổ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn vội vọt tới bên cạnh , giúp bưng khay thức ăn tay.

      "Tôi thấy gần đây tâm trạng của mọi người đều rất kém, cho nên làm chút gà nướng cá chiên cho mọi người làm đồ ăn vặt. Cơm trưa chưa. . . . . ." Hài Lòng mỉm cười .

      Đột nhiên. Tiếng giày cao gót nện dồn dập xuống sàn, cùng với giọng chói tai quen thuộc của người phụ nữ vang lên.

      "Chân Hài Lòng, ra đây cho tôi, Chân Hài Lòng. . . . . ."

      Nghe vậy, tất cả mọi người ở trong phòng nghỉ đều giật mình đứng yên tại chỗ, đặc biệt là Hài Lòng, càng nghe càng thấy choáng váng, bởi vì người phát ra thanh kia, phải là ai khác, mà chính là Lâm Uyển Nhi, người mà ngày nào cũng đến Vụ Sở ngay khi tin tức kết thành thông gia của hai nhà Ôn Lâm được công bố.
      "Lâm tiểu thư, Hài Lòng mới vừa bưng đồ ăn đến phòng nghỉ ngơi, tìm chị ấy có chuyện gì ?" Sau đó giọng của phụ tá hành chánh Tiểu Tuyết vang lên.

      "Tránh ra." Lâm Uyển Nhi trách mắng, ngay sau đó là tiếng cộp cộp của giày cao gót bước nhanh vào.

      Hài Lòng lấy lại tinh thần, vội bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ, vừa đúng lúc Lâm Uyển Nhi tới cửa.

      "Lâm tiểu --"

      Chát, cái tát như trời giáng cắt đứt tiếng chào hỏi của Hài Lòng, thậm chí còn làm lùi lại mấy bước. Nếu phải Tiểu Hoa vọt đến bị đánh đến mức thảm hại, té lăn đất.

      Tất cả những người nhìn thấy màn tát tai này đều kinh ngạc ngây ngốc đứng tại chỗ.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lâm Uyển Nhi mặc dù thích sai bảo chỉ trỏ, nhưng cũng chưa bao giờ đánh người, huống chi người bị đánh lại là Hài Lòng, người có tính cách dịu dàng ngay thẳng nhất Vụ Sở.

      Lâm Uyển Nhi mới tát cái nên vẫn chưa thỏa mãn, người lại tiến lên phía trước chuẩn bị tát cái thứ hai, thấy thế, Tiểu Hoa bắt lấy tay phải của ta. Phẫn nộ : "Cái con đàn bà điên này! Hài Lòng đâu có đắc tội với mày, mày làm gì mà tát ấy, đừng tưởng vì mày sắp đính hôn với Ôn Đại mà có thể tùy tiện ra tay đánh người!"

      "Buông tay." Lâm Uyển Nhi muốn hất tay ra, tiếc là Tiểu Hoa từng được huấn luyện, ta căn bản thoát ra được, giận đến mức phát điên.
      "Buông tay để cho mày đánh Hài Lòng sao? Mày tưởng tao là kẻ ngu ngốc sao, muốn khi dễ Hài Lòng, mày cũng phải xem thử coi bọn tao có đồng ý hay chứ!" Tiểu Hoa sẵng giọng cũng cực kỳ điên tiết. nhịn ta lâu rồi, vừa vặn hôm nay có cơ hội, nếu sắp nhẫn nhịn đến mức sinh bệnh.

      Đại Ngưu, Đại Hổ và Đại La lấy lại tinh thần vội vàng che chắn Hài Lòng, tạo thành bức tường thịt, lỡ như Tiểu Hoa thất thủ, bọn họ vẫn bảo vệ tốt cho , để bị Lâm Uyển Nhi đánh.

      "Hừ, đừng tưởng các người nhiều người tôi sợ. Tôi nhìn lầm, ngờ vẻ bề ngoài của ta ngoan ngoãn nhưng trong xương lại là con hồ ly tinh lẳng lơ, biết xấu hổ." Lâm Uyển tức giận mắng. Tay bị Tiểu Hoa bắt được, phía trước Chân Hài Lòng được che chắn bởi đám đàn ông, căn bản thể cho Hài Lòng thêm mấy bạt tai.

      Đồ hồ ly tinh lẳng lơ!

      Mọi người nghe vậy liền ngây ngốc tại chỗ, Hài Lòng lại càng thêm kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch.

      " hưu vượn gì đấy? Ngay cả bạn trai Hài Lòng cũng chưa có. Sao có thể là cái loại hồ ly tinh lẳng lơ?" Tiểu Hoa nổi giận mắng chửi.

      "Đúng đó, Hài Lòng là tốt, Lâm tiểu thư, mặc dù sắp đính hôn với Ôn Đại của chúng tôi, nhưng cũng thể lung tung đánh người bừa bãi như vậy, nếu Hài Lòng có thể kiện . Và chúng tôi là người làm chứng." Đại Hổ cũng nghe thấy chướng tai.

      "Tôi ăn lung tung, đánh người bừa bãi, vậy sao mấy người hỏi ta xem. Hỏi xem ta có léng phéng với chồng sắp cưới của tôi hay ?"

      Lâm Uyển Nhi tức điên phun ra lời .

      Mọi người nghe vậy, ánh mắt kìm được nhìn về phía Hài Lòng.

      Chồng sắp cưới của Lâm Uyển Nhi chính là Ôn Đại của bọn họ? cách khác, chẳng khác nào Ôn Dị và Hài Lòng có quan hệ nam nữ với nhau. . . . . .

      Ha, điều này sao có thể?

      Mọi người thu hồi ánh mắt, nhìn lẫn nhau, nếu như Hài Lòng và Ôn Đại léng phéng với nhau, vậy chắc heo cũng có thể leo cây
      Last edited: 19/10/14

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 11.2
      "Lâm tiểu thư, tôi thấy hiểu lầm rồi, Hài Lòng thể nào có quan hệ với Ôn Dị"

      "Đúng đó, con mắt nào của trông thấy Hài Lòng và Ôn Đại léng phéng với nhau?" Tiểu Hoa cười nhạo.

      "Tôi có chứng cớ, tin các người tự xem ." Lâm Uyển Nhi tức giận dữ rút xấp hình từ ví ra, sau đó ném toàn bộ về phía bọn họ.

      Chỉ thấy mấy tấm hình đó bay lượn trung. Sau đó rơi đầy khắp mặt đất, mà những tấm hình đó. Là những tấm hình chụp đôi nam nữ ra vào khách sạn Ôn Lam, trước cửa nhà trọ, mỗi tấm đều vô cùng thân mật, trong đó cũng thiếu những tấm hình thân mật, dịu dàng ôm hôn, nhưng đôi nam nữ đó lại vô cùng quen mắt, thực tế, cho dù hai người đó có hóa thành tro, bọn họ cũng nhận ra được.

      Bởi vì đôi nam nữ này phải là ai khác, mà chính là Ôn Dị và Hài Lòng, mọi người lập tức cảm thấy hoa mắt choáng váng, Ôn Đại của bọn họ và Hài Lòng. Điều --

      Điều này sao có thể?

      Vô cùng chấn động, tay Tiểu Hoa bất giác buông ra, Lâm Uyển Nhi lập tức vọt tới trước mặt Hài Lòng, thừa dịp ba tên đàn ông sững sờ chưa kịp phản ứng, tay năm tay mười tát vả tát vả vào mặt Hài Lòng, người cũng thất thần ngẩn người --

      Vô số tiếng "Bốp Bốp Bốp Bốp", xen lẫn với tiếng rít "Con đàn bà đê tiện, con đàn bà hèn hạ", bỗng chốc thức tỉnh. Ba người đàn ông cùng nhìn thấy. Chỉ thấy cả người Hài Lòng ngẩn ra để mặc cho Lâm Uyển Nhi đánh, bọn họ vội vàng bắt lấy tay Lâm Uyển Nhi, nhưng gương mặt Hài Lòng bị đánh đến mức vừa sưng vừa đỏ.

      "Hài Lòng, cậu ngây ngốc cái gì vậy hả?" Tiểu Hoa cũng lấy lại tinh thần, hổn hển vội vọt tới trước mặt Hài Lòng, định kéo .

      "Tớ. . . . . ." Hài Lòng bị đánh đến mức mắt nổ đom đóm, cả người ngừng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy.

      Tình cảm giữa và Ôn Dị bị vạch trần rồi, cũng đồng nghĩa với việc thể ở bên cạnh nữa. Nhưng mà, thể mất , cũng muốn mất . . . . . .

      Trời ơi, bây giờ nên làm gì đây? nên làm gì đây?

      Vừa nghĩ đến việc mất , liền cảm thấy sống cũng còn ý nghĩa gì nữa, nước mắt bỗng nhiên dâng đầy hốc mắt. đẩy tay Tiểu Hoa ra, chật vật chạy ra khỏi phòng nghỉ. . . . . .

      ngờ Hài Lòng lại đẩy ra, Tiểu Hoa sửng sốt chút, ánh mắt nhìn thấy Hài Lòng cúi đầu, điên cuồng chạy về phía trước, bỗng cảm thấy điềm xấu xảy ra, vội rướn cổ, vừa chạy vừa hét lên kêu Hài Lòng quay lại: "Hài Lòng, cậu muốn đâu? Hài Lòng, chờ tớ với. . . . . ."

      "Con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh chết tiệt, đừng chạy. . . . . ." Lâm Uyển Nhi thét chói tai cũng muốn đuổi theo.

      "Lâm Uyển Nhi, ở chỗ này la lối ầm ĩ để làm cái gì!" Giọng của Ôn Dị lạnh như băng, vang lên trước cửa phòng nghỉ.

      Nếu phải Tiểu Tuyết thông báo cho biết, còn biết ta lại tới nữa, khoảng thời gian này chịu đựng đủ quấy rầy của ta, cũng làm cho nhẫn nại của đạt tới cực hạn.

      "Em. . . . . ." Lâm Uyển Nhi bị ánh mắt và giọng vô cùng lạnh lẽo của dọa sợ, nhất thời sợ hãi nên lời.

      "Ôn Đại, ta tát Hài Lòng rất nhiều bạt tai, lại còn mang theo xấp hình Hài Lòng léng phéng với sếp, còn mắng Hài Lòng biết xấu hổ, là đồ lẳng lơ, con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh." Đại Hổ lập tức báo cáo, dù bị chuyện của Ôn Đại và Hài Lòng dọa sợ. Nhưng bọn họ cũng vui mừng khi thấy kết quả, ai bảo bọn họ đều rất mến Hài Lòng.

      Cái gì?

      Lòng Ôn Dị chấn động, quả thể tin được những gì mà tai nghe thấy.

      Lâm Uyển Nhi tát Hài Lòng rất nhiều bạt tai, thậm chí mắng là đồ lẳng lơ, con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh. Có trời mới biết tất cả những chuyện này đều do tạo ra, chỉ vì nỡ bỏ tình ngọt ngào xinh đẹp của , nhưng lại khiến cho --

      Chết tiệt!

      Vừa nghĩ tới việc vừa bị sỉ nhục, trách mắng và chỉ trích, tim liền cảm thấy đau nhói mãnh liệt, nhưng cho tới giờ phút này, mới bất ngờ phát bản thân mình tốt đẹp của từ lâu lắm rồi.

      "Tôi đâu có sai, ta vốn là đồ lẳng lơ, con đàn bà đê tiện, hồ ly tinh, phải tất cả các người đều nhìn thấy ảnh chụp rồi sao? Tôi có đổ oan cho ta. Dám cướp chồng tôi ư? ta cũng mà soi gương, ước lượng trọng lượng của mình, ta là cái thá gì! ta đủ tư cách sao?" Lâm Uyển Nhi kìm nén sợ hãi trong lòng, vui mắng nhiếc.

      đâu có sai, người sai chính là cái con hồ ly tinh Chân Hài Lòng kia, nếu vì uy tín danh dự của Lâm gia, kiện ta từ lâu, cho nên đánh ta tính là cái quái gì.

      "Ai là chồng !" Tim Ôn Dị trầm xuống, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo.

      ngờ ngay địa bàn của , người con thương bị đánh, mà người đánh , lại là người mà tuần sau phải đính hôn, là người dạo gần đây bám chặt lấy khiến sắp phát điên.

      Thử nghĩ, chưa đính hôn, bị ta bám chặt đến mức sắp phát điên, nếu đính hôn, vậy chẳng phải 24/24 ta đều bám chặt lấy rời, chứ đừng ta lại phát mối quan hệ giữa với Hài Lòng, vậy cuộc sống sau này, đâu còn cảm nhận được hạnh phúc?

      Lâm Uyển Nhi ngẩn ra, "Dị, chúng ta. . . . . ."

      "Ai cho gọi tôi là Dị! Còn nữa tôi phải là chồng . Xin đừng lầm lẫn." Dị, đó chính là tên thân mật mà chỉ có người phụ nữ của mới có tư cách gọi.

      "Dị, sao lại như vậy? Tuần sau chúng ta đính hôn, em gọi là Dị phải gọi là cái gì? Huống chi sau khi chúng ta đính hôn, chẳng mấy chốc kết hôn, cho nên đương nhiên là chồng em."

      Lâm Uyển Nhi hiểu giải thích. Tin tức hai nhà Ôn Lâm kết thành thông gia cũng công khai tuyên bố khắp nơi, phải sao?

      "E rằng tôi có "diễm phúc" được cưới làm vợ." hừ lạnh trách mắng.

      Vốn chấp nhận hôn này, thứ nhất là căn cứ vào trách nhiệm thừa kế; thứ hai là lúc đó cũng chưa thích người phụ nữ nào, cho nên cưới ai cũng quan trọng. ngờ sau khi tin tức đó được công bố người phụ nữ này lại danh chính ngôn thuận ngày ngày đến Vụ Sở quấn lấy rời, dồn ép đến mức sắp điên.
      "Dị, câu này của là có ý gì?" Lâm Uyển Nhi nghe vậy mặt liền biến sắc
      Last edited: 19/10/14

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 11.3 ( phần cuối )
      Mọi người ở đây nghe vậy nhất thời reo hò ca vang hồi, sắc mặt của Lâm Uyển Nhi càng trở nên khó coi hơn.

      "Ý là tôi đính hôn với , nếu đính hôn, dĩ nhiên cũng kết hôn." Ôn Dị hừ lạnh hai tiếng, nghe hiểu hơn chút, tránh cho ta tiếp tục dây dưa .

      " gì! Tin tức chúng ta sắp đính hôn cũng công bố, sao lại có thể đổi ý?"

      "Tại sao tôi lại thể đổi ý?" Buồn cười, chuyện mà Ôn Dị muốn làm ai có thể ép buộc , đừng ta, mà ngay cả người nhà của cũng giống vậy thôi.

      "Tôi với ông nội tôi, cho nên có thể về rồi, chỗ tôi hoan nghênh ."

      "Ôn Dị, sao có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta sắp đính hôn, có biết nếu làm như vậy, làm hai nhà chúng ta bị mất hết thể diện ?". Lâm Uyển Nhi quả thể tin được, sợ hãi kêu lên. ràng là đúng, vụng trộm sau lưng , đều có thể khoan dung độ lượng tha thứ cho , miễn là sau này tái phạm nữa --

      "Cái gì mà như thế nào, hai nhà chúng ta đều mất hết thể diện. À, em biết rồi, là vì cái con hồ ly tinh đó phải ?".

      "Đúng vậy, bởi vì tôi ấy, cho nên xin chú ý cách chọn lọc từ ngữ của mình, nếu còn dám gọi ấy là hồ ly tinh, đừng trách tôi khách khí với ." Sắc mặt Ôn Dị sa sầm, nếu ta là phụ nữ, với quan hệ thân thiết giữa hai gia tộc, ném ta ra ngoài.

      Tôi ấy!

      Tất cả mọi người đều bị chấn động đứng ngây ra chỗ. Bao gồm cả Hài Lòng bị Tiểu Hoa kéo trở về, tất cả mọi người đều há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng trước mắt, đặc biệt Hài Lòng, sau khi nghe thấy câu " ", lại càng rưng rưng nước mắt. . . . . .

      ra , , giờ khắc này, cho dù muốn chết , cũng bằng lòng --

      Lâm Uyển Nhi lấy lại tinh thần, nhất thời thẹn quá hóa giận trách mắng: " ta vốn là hồ ly tinh, ta cướp chồng tôi. ta đương nhiên là con hồ ly tinh, hồ ly tinh, hồ ly tinh. . . . . ."

      ". . . . ."

      tức giận đến mức vung tay lên, định cho ta bạt tai.

      "Dị, đừng."

      Hài Lòng vội vàng .

      "Hài Lòng."

      Ôn Dị kinh ngạc quay đầu, vội thu tay lại, bước nhanh đến trước mặt , ôm chặt.

      "Dị, em rất vui vì em, nhưng em thể hại hai nhà Ôn Lâm mất hết thể diện. . . . . ." Hài Lòng cũng ôm chặt. Có được tình của , rất thỏa mãn, cho nên dù rời khỏi khiến cho đau đớn đến tột cùng, đau đến mức muốn sống nữa, lặng lẽ chấp nhận.

      "Đồ ngốc, sợ mất thể diện, chỉ sợ em thể tiếp tục nữa." Ôn Dị đau lòng khẽ vuốt gò má sưng đỏ của . "Hài Lòng, chắc em rất đau phải ? Xin lỗi em, đều do hại em, khiến cho em phải chịu nhiều uất ức." Cái Lâm Uyển Nhi chết tiệt này, ra tay lại cay độc đến như vậy.

      " đau, em đau, em cũng bị uất ức, trái lại là vì em hại , xin lỗi ." Hài Lòng cảm động lắc mạnh đầu.

      "Đồ ngốc, là hại em, nhưng em đừng sợ, bảo vệ em."

      "Dị. . . . . ."

      Hài Lòng cảm động ra lời, dúi đầu vào khuôn ngực rắn chắc rộng lớn của , nước mắt rốt cuộc cũng kìm lại được mà rơi lã chã.

      "Hài Lòng, em."

      Ôn Dị ôm chặt , sau khi thấy tình cảm của mình, bao giờ buông ra, người con sâu sắc.

      Cảnh hai người thân mật tỏ tình với nhau, khiến Lâm Uyển Nhi mù quáng, phát điên muốn lao về phía Hài Lòng.

      "Đều do , con hồ ly tinh!" giận dữ kêu gào, vẻ mặt dữ tợn muốn đánh Hài Lòng, tiếc rằng vừa di chuyển, người lập tức bị Đại Ngưu và Đại Hổ chặn lại, hai người bên cạnh vẫn chú ý ta, bởi vì lúc nãy để cho ta đạt được mục đích lần cho nên lần này sao có thể để cho tiếp tục đạt được mục đích.

      "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, Ôn Dị, thể đối xử với em như vậy, tuần sau chúng ta phải đính hôn, hai nhà Ôn Lâm chúng ta bị mất thể diện!" Lâm Uyển Nhi giống như bị bệnh tâm thần gào hét ầm ĩ.

      "Ai Ôn gia bị mất thể diện vì cái việc này?" Bỗng nhiên, giọng vang lên ở bên ngoài phòng nghỉ.

      Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc sửng sốt, kể cả Lâm Uyển Nhi thét chói tai dứt.

      "Bà nội!" Ôn Dị kinh ngạc quay đầu, lại nhìn thấy bà nội mình, tay bà là cái va-li to đùng, liền cảm thấy cả người bắt đầu choáng váng .

      thể nào, chẳng lẽ bà nội muốn-- nếu là như vậy lát nữa ông nội chắc chắn cũng tìm tới cửa.

      "Ôn nội! Bà vừa cái gì?" Lâm Uyển Nhi vừa nhìn thấy Ôn nội, lập tức mở miệng gọi, cái gì là "Ai Ôn gia bị mất thể diện vì cái việc này", những lời này rốt cuộc là có ý gì?

      "Ta , ai Ôn gia bị mất thể diện vì cái việc này, bởi vì phút trước, Ôn gia cũng mất hết thể diện rồi." Ôn nội cười lạnh trả lời.

      chịu đủ việc người đàn ông bà liên tục bắt cá hai tay, cho nên sau khi bà rút được kinh nghiệm xương máu, quyết định đau dài bằng đau ngắn, mới xách theo va-li đến tìm cháu nội. Mà đám phóng viên canh giữ ở bên ngoài, đương nhiên bỏ qua tin tức này, còn bà cũng rất hào phóng công khai thừa nhận.

      Ôn Dị vừa nghe thấy thầm cười khổ.

      ngờ bà nội có thể rời khỏi người đàn ông mà bà , nhưng vấn đề là ông nội phong lưu của ra chỉ thích bà nội, còn những người phụ nữ khác đều là gặp dịp chơi, hết lần này đến lần khác –-

      Lần này mất hồn rồi.

      "Ôn nội, câu đó của người là có ý gì? Tại sao Ôn gia lại bị mất thể diện?" Lâm Uyển Nhi càng nghe càng mờ mịt, khó hiểu hỏi.

      "Bởi vì ta bỏ nhà trốn , cho nên A Dị nhà ta hủy hôn tính là gì! A dị, đừng sợ, bà nội làm chỗ dựa cho con, chúng ta cùng làm cho Ôn gia mất mặt." Ôn nội nghiến răng nghiến lợi lại vừa hưng phấn bừng bừng vừa vỗ ngực .

      Bỏ nhà trốn ?

      Tất cả mọi người đều bị chấn động ngây ngốc tại chỗ, , phải chứ!

      "Lão phu nhân. . . . . ."

      Hài Lòng sửng sốt chút, lo lắng định mở miệng.

      "Hài Lòng, đừng hỏi, chúng ta mau rời khỏi đây, nếu chậm chạp kịp." Ôn Dị vội đưa ngón tay ép lên môi , thừa dịp tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều đặt người bà nội cưỡng ép kéo .

      "Dị, nhưng. . . . . ."

      Bỏ nhà trốn , việc này rất nghiêm trọng đó!

      "Hài Lòng, em, cho nên hãy rời khỏi đây với trước, sau đó ngọn nguồn cho em biết."

      em!

      "Vâng" Câu này thành công trong việc ngăn cản Hài Lòng, lập tức ngoan ngoãn theo người đàn ông mà thương.

      Bởi vì , rất rất .
      Hết ----------oOo----------
      Last edited: 19/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @nguyen_phuc bạn ơi bạn xem lại truyện này giúp mình với nha, bạn đăng cả bộ mà chương nào cũng ríu rít vào nhau, hề xuống dòng, đọc rất khó T.T , bạn sửa lại dùm mình nha, bài #1 phải căn giữa nữa nhé, nếu mình buộc phải xóa bài bạn đó :-(

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :