1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ sô ́ nóng bỏng 100 % - Xuân Thu ( 11 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 9.1:
      Hài Lòng là bị tiếng chuông điện thoại liên tục dồn dập đánh thức.
      Mệt nhọc mở mắt, mọi thứ xung quanh đều quá quen thuộc với , trần nhà màu vàng nhạt, đèn ngủ màu vàng nhạt, chao đèn màu vàng nhạt rủ xuống bên cạnh giường, cùng với chiếc chăn in hoa văn màu vàng nhạt người.
      Đây là căn phòng thuê.
      Ý thức được việc này là , khiến cho , vẫn còn hôn mê, có chút mù mờ biết gì.
      Trong ấn tượng của , chưa về nhà trọ mà!
      Reng reng reng. . . . . .
      Tiếng chuông điện thoại lại vang lên chói tai, cắt ngang suy nghĩ của , chậm rãi đưa tay phải lên, hướng về chiếc điện thoại để đầu giường, ai ngờ, người vừa động, cảm giác đau nhức khác thường trong nháy mắt dâng lên toàn thân.
      "Trời ơi!" đau đớn rên lên tiếng, khó chịu cắn chặt môi. Cơ thể tưởng chừng như bị người tháo ra rồi lắp lại, lại giống như bị xe tải cán qua, đặc biệt là hông , đau nhức giống như là điên cuồng đong đưa mấy vòng .
      Reng reng reng. . . . . .
      Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, chủ nhà nhận điện thoại, người ở đầu dây bên kia cũng ngắt điện thoại giống như so tài cao thấp, khiến thể cắn chặt môi hơn, với ra, tay đau nhức vô lực lại run rẩy như lá rụng mùa thu, cầm lấy tay nghe --
      "Ưmh. . . . . ." Vừa động đến liền đau nhức, lại rên rỉ. Nhưng còn chưa kịp mở miệng. Người ở đầu bên kia lo lắng hỏi: "Hài Lòng, cậu sao chứ?"
      À, là Tiểu Hoa, Hài Lòng sửng sốt chút, "Tớ. . . . . ." có sao, cả người đều đau nhức. Đau đến mức muốn động đậy, chỉ muốn nằm chiếc giường mềm mại, muốn chuyện điện thoại.
      "Đều là bọn tớ tốt, kiên quyết muốn cậu giúp Đại Hổ. Ai ngờ cái tên Đại Hổ thối đó lại cắt ruột thừa. Chết tử tế xong đúng lúc sắp kết thúc việc theo dõi lại xảy ra chuyện, kết quả hại cậu bị kinh sợ quá mức, thể làm được.
      Sáng nay Ôn Đại dữ tợn hơn thường ngày phê bình bọn họ trận. Gây mắng xối xả, tớ thấy nếu Đại Hổ xuất viện, tuyệt đối bị Ôn Đại trách mắng đến mức muốn nhảy lầu. hy vọng ta có mua gói bảo hiểm kếch xù, nếu bây giờ tớ thấy ta lành ít dữ nhiều.
      Hài Lòng, , tớ làm việc tại Vụ Sở lâu như vậy. Đây chính là lần đầu tiên tớ thấy Ôn Đại giận dữ đến như vậy. Hơn nữa, tớ cậu nghe, cơm hộp ở đầu đường rất khó ăn. Đúng rồi, Hài Lòng, cậu sợ hãi như vậy, vậy cậu có đâu đó để bớt sợ hãi chấn động , tớ biết có ngôi chùa rất linh nghiệm, bây giờ có muốn tớ dẫn cậu ?"
      Bớt sợ hãi!
      Hài Lòng nghe được đầu trống rỗng, bị kinh sợ, sai, nhưng cũng phải loại người cần phải mượn thần linh để giảm bớt kinh sợ, vội mở miệng từ chối: " cần đâu, Tiểu Hoa, tớ khá hơn nhiều rồi."
      "Có ? Hài Lòng, cậu cần khách sáo với tớ, mọi người làm việc chung với nhau lâu như vậy, có gì khó khăn có thể cho bọn tớ, đừng ngại." Tiểu Hoa nghi ngờ trực tiếp . "Tiểu Hoa, tớ sao, phải tớ khách sáo với cậu." Hài Lòng rất cảm động, ngờ Tiểu Hoa lại quan tâm đến như vậy.
      "Có ? Nhưng phải cậu xin Ôn Đại nghỉ ba ngày sao?" Tiểu Hoa vẫn rất nghi ngờ, nghe được tin tức cũng đúng như vậy, suy cho cùng nếu ấy sao, với tính cách lạnh lùng vô cảm của người lãnh đạo trực tiếp, đâu thể nào lại tốt bụng như thế cho phép ấy nghỉ ba ngày liền.
      xin Ôn Dị nghỉ ba ngày?
      Hài Lòng sợ run lên, có sở trường dối, cà lăm trả lời: "Tớ. . . . . . Đúng, đúng vậy, nhưng bây giờ tớ cảm thấy khá hơn nhiều rồi, cho nên cho nên. . . . . . Có lẽ nghỉ ngơi ngày là đủ rồi."
      ngờ Ôn Đại lại giúp xin nghỉ ba ngày, chỉ là ba ngày hình như hơi có chút khoa trương, nhưng cũng khiến cho lòng cảm thấy ngọt ngào, tư vị ấy ngừng lan ra, nhưng vừa nhắc tới . Suy nghĩ của liền rất tự động nhảy đến cảnh tượng đêm qua.
      xấu hổ muốn chết!
      Mặc dù nhớ được toàn bộ, nhưng cũng nhớ được 7, 8 phần. Nhưng những cảnh tượng kia, làm cho hai gò má của nhất thời bỏng rát --
      "Cậu chắc ?" Tiểu Hoa vẫn có chút hoài nghi, thực tế, càng chuyện phiếm Hài Lòng, lại càng cảm thấy hình như ấy chưa bớt sợ. Cho nên, ngày mai ấy có thể làm sao?
      "Ừhm, chắc." đỏ bừng mặt gật mạnh đầu, may là chuyện điện thoại với Tiểu Hoa. Nếu khuôn mặt đỏ bừng của , chắc chắn bị ấy nhìn thấu, chỉ có điều Ôn Đại vẫn làm như thường lệ, mà lại đau nhức mệt mỏi đến mức phải nghỉ ngơi, thể so bì được.
      "Woa, vậy tốt quá, cậu biết hôm nay tớ thê thảm như thế nào đâu." Vừa nghe được câu trả lời của , Tiểu Hoa thiếu chút nữa khóc lóc nức nở.
      "Sao vậy?" Hài Lòng ngẩn ra, nhịn được lo lắng hỏi.
      "Hài Lòng, cậu biết ? Hôm nay cậu xin nghỉ, đúng lúc tớ ở lại văn phòng, Ôn Đại liền kêu tớ làm thay công việc của cậu, cho đến khi cậu làm lại, quét dọn, ghi chép tài liệu tớ đều có thể làm được, nhưng mà. . . . . .
      Hu hu, tớ nào biết cơm sườn ở đầu đường rất khó ăn Ôn Đại mới ăn miếng, sắc mặt liền thay đổi, còn cầm nguyên hộp cơm ném thẳng vào thùng rác. Cậu biết , tất cả mọi người có mặt ở đó đều sợ hãi." Bao gồm cả , bởi vì hộp cơm sườn đó là do mua.
      " thể nào!" Hài Lòng sợ hãi kêu lên. Cầm nguyên hộp cơm ném thẳng vào thùng rác, vậy chẳng phải định nhịn đói sao?
      " đó, tớ lừa cậu, bởi vì tớ cũng ăn, rất khó ăn, sườn bị chiên quá dầu. Cho nên tớ chủ trương buổi trà chiều mua cà phê và bánh ngọt mà Ôn Đại thích ăn, ai biết Ôn Đại ăn miếng, sắc mặt lại thay đổi, sau đó cà phê và bánh ngọt kia cũng có cùng kết cục như hộp cơm sườn, bị Ôn Đại ném vào thùng rác, Ôn Đại còn mắng tớ, hu hu. . . . . . ta tớ chỉ biết mua thức ăn cho heo rồi đưa cho mọi người ăn, nhưng cà phê và bánh ngọt đó là tớ đặc biệt khách sạn năm sao mua, sao có thể là thức ăn cho heo? Hơn nữa tớ cũng có ăn, tớ cảm thấy ăn rất ngon mà." Tiểu Hoa rất ai oán kể bi thảm trải qua, mọi người ăn đều khen dứt, chỉ có Ôn Đại --
      Hu hu, lưỡi của ta có phải có vấn đề rồi hay chứ!
      " thể nào!" Hài Lòng căng thẳng, cà phê và bánh ngọt của khách sạn năm sao cao cấp cũng bị ném vào thùng rác, vậy chẳng phải là ngày rồi vẫn chưa ăn cơm, như vậy sao có thể chịu đựng được?
      Sức ăn của rất lớn, nhưng lại rất kén ăn, nếu thức ăn hợp khẩu vị, ăn, cho nên mỗi lần làm bữa trưa và trà chiều, đều hết sức chăm chỉ, chỉ sợ đói bụng, kết quả --
      " mà, tớ có lừa cậu." Tiểu Hoa nôn nóng thanh minh, những chuyện này cũng phải do bịa đặt lừa gạt Hài Lòng. Hơn nữa cũng có ít nhất 2, 3 người chứng kiến.
      "Tiểu Hoa. ra tớ khá hơn nhiều rồi, bây giờ tớ đến công ty làm." Hài Lòng cố gắng nâng cơ thể đau nhức vô lực lên, toàn bộ trái tim đều đặt người đàn ông say đắm với cả ngày ăn cơm, cho dù có phải bò đến Vụ Sở.
      "Hài Lòng, bây giờ cũng tan ca, hơn nữa Ôn Đại cũng về trước, cậu còn muốn làm hả?"
      Trời cũng sắp tối rồi, ấy lại muốn làm, xem ra ngày hôm qua chắc chắn ấy bị kinh sợ , chẳng trách Ôn Đại lại cho phép ấy nghỉ ba ngày.
      "Cái gì!" Hài Lòng ngẩn người, bây giờ cũng tan ca? thể nào?
      khó mà tin được, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh chiều tà đẹp lạ thường, chiếu rọi vào phòng, nhuộm bàn trang điểm của ; vội quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, chỉ sáu giờ năm phút.
      , thể nào, mà ngủ đến bây giờ, hơn nữa nếu phải Tiểu Hoa gọi điện thoại cho , e rằng vẫn còn ngủ --
      "Hài Lòng, cậu cần tớ dẫn cậu sao? Tớ lái xe, chạy đến chỗ cậu chưa tới 20 phút."
      Tiểu Hoa lo lắng hỏi.
      Sau khi trải qua ngày cực kỳ bi thảm, hiểu sâu sắc, thấy tồn tại của Hài Lòng đối với tất cả đồng nghiệp trong công ty quan trọng đến cỡ nào.
      " cần đâu, tớ. . . . . ." từ chối, dám tin.
      là heo sao? Nếu sao lại có thể ngủ lâu như vậy?
      Last edited: 18/10/14

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 9.2
      Bing boong Bing boong. . . . . .

      Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cắt ngang câu của Hài Lòng, cũng thu hút ánh mắt của , chỉ vì giờ này, bình thường còn chưa tới nhà, cho nên ai lại đến tìm ?

      "Hài Lòng, cậu có khách à?"

      suy nghĩ chút, bây giờ là cuối tháng, ngoại trừ chủ nhà ra, hẳn là có bạn bè hay người nhà đến nhà trọ tìm , "Ừ, hẳn là chủ nhà tới thu tiền phòng, Tiểu Hoa, ngày mai đến công ty tớ tán gẫu tiếp với cậu, tớ mở cửa trả tiền cho chủ nhà trước."

      "Được, vậy ngày mai chuyện tiếp, tốt nhất cậu nên nghỉ ngơi." Tiểu Hoa gật đầu cái, dặn dò rồi cúp điện thoại.

      Bing boong Bing boong . . . .

      Tiếng chuông cửa lại vang lên.

      "Đến đây." Hài Lòng vội hét lớn trả lời, sau đó cúp điện thoại, chỉ sợ chủ nhà hiểu lầm, tưởng còn ở đây mà rời , nhưng vừa di chuyển, thân thể liền vừa mỏi vừa đau. Khiến chịu được mà rên rỉ.

      Nhưng lại thể đứng dậy, cắn chặt răng, nắm lấy áo ngủ đặt cạnh mép giường mặc vào, cố gắng nâng cơ thể đau nhức mệt mỏi lên rồi xuống giường, sau đó vừa vịn vách tường vừa từng bước , tốc độ nhanh như rùa bò hướng về phía cửa, nhưng vừa đến phòng khách. liền nghe thấy tiếng rắc rắc, tiếng chìa khóa chuyển động, từ cửa chính truyền đến.

      Cả người nhất thời ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

      Bởi vì chủ nhà có chìa khóa, nhưng tuyệt đối tự tiện mở cửa sau khi lên tiếng trả lời, nếu người ngoài cửa là kẻ vô lại xông vào nhà bỏ trống, vậy sau khi nghe thấy tiếng chắc chắn bỏ ý định đó, nhưng trừ chính ra, ngay cả người nhà, cũng chưa từng đưa chìa khóa, vậy người ngoài cửa có thể là ai?

      Két tiếng, cửa chính bị đẩy từ ngoài vào trong; khi cửa vừa mở ra, người ngoài cửa và người bên trong cửa liền nhìn thấy nhau, khi đó hai người đều sửng sốt chút, nhưng người ngoài cửa rất nhanh phản ứng lại, bước nhanh về phía trước.

      " nhấn chuông cửa đánh thức em sao?"

      "Ôn, Ôn Đại!" Hài Lòng kinh ngạc nhìn người đàn ông đến bên cạnh, ràng là người lãnh đạo trực tiếp của Ôn Dị, cũng là người đàn ông say đắm, nhưng mà, tại sao lại có chìa khóa nhà của ? Tại sao lại đến nhà ?

      Ôn Đại?

      Cách xưng hô này khiến Ôn Dị nhíu mày, nhưng nể tình vi phạm lần đầu nên bây giờ xử phạt , nhưng nhất định phải biết, quan hệ giữa hai người bọn họ, thay đổi.

      "Hài Lòng, nghĩ có thể em chưa quen, nhưng hi vọng em đừng tái phạm nữa, đừng xưng hô như thế, sau này nếu có người ngoài, hi vọng em gọi là Dị, dù sao bây giờ em là người phụ nữ của ."

      Dị? Phụ nữ?

      Hài Lòng ngây người, choáng váng, sửng sốt, . . . . . . Bây giờ là người phụ nữ của Ôn Đại --

      ", thể nào. . . . . . ’’ khó có thể tin, tự lẩm bẩm. Điều này sao có thể? Ôn Đại người say đắm, thế mà lại muốn làm người phụ nữ của ? "Tại sao thể?" Mày nhíu lại càng sâu, thấy đôi tay vịn vách tường chống đỡ cỡ thể, ràng cả người đau nhức mệt mỏi. Tim nhất thời cảm thấy chua xót, vội vươn tay ôm vào lòng.

      "Ưm!" khó chịu rên rỉ, toàn thân đau nhức vô lực, đâu có thể chịu đựng nổi đụng chạm nhàng của người khác, huống chi là cái ôm chặt của .

      "Cả người đau nhức lắm phải ?" ngẩn ra, lập tức hiểu được, nhìn chăm chú.

      Vẻ mặt đau đớn khó chịu của , lại có vẻ mềm mại đáng mê người, cực kỳ giống đêm qua sau khi ăn mị dược, khiến cho vật trong quần thể kiềm chế nổi bắt đầu phản ứng lại.

      "Ừ." đỏ mặt gật đầu, xấu hổ lúng túng căn bản dám nhìn thẳng vào .

      "Người thoải mái còn xuống giường để làm cái gì?" vui trách mắng, đôi tay vừa di chuyển cái, nhàng ẵm lên, hướng phòng ngủ mà tới.

      "Em nghe thấy tiếng chuông cửa. . . . . ." giọng nhắc nhở .

      "Bây giờ em trách sao?" Ôn Dị chợt nhíu mày.

      Người con này chỉ trích sao? Sau khi nhấn chuông cửa, mới nghĩ đến có lẽ còn ngủ, may là buổi sáng khi ôm trở về nhà trọ, tiện tay mang chìa khóa nhà trọ của , nếu đợi vịn vách tường ra mở cửa, e rằng trời sáng.

      ", phải. . . . . ." sợ hãi lắc đầu, say đắm còn còn kịp, đâu thể nào lại trách ?

      "Vừa rồi chính nhấn chuông cửa, còn muốn dối là có." liếc cái, phát mặc áo ngủ, ràng là nghe tiếng chuông cửa, mới vội vàng mặc vào.

      "Em. . . . . ." đột nhiên im bặt, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, "Em xin lỗi, phải em. . . . ."

      "Như vậy xin lỗi, em là dễ bắt nạt." bất đắc dĩ lắc đầu. Với tính nết này của , nếu ở chung với , chắc chắn là phải thua thiệt, bởi vì tuyệt đối chiếm tiện nghi của .

      "Em. . . . . ." sửng sốt chút, biết nên trả lời như thế nào.
      Last edited: 19/10/14

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 9.3
      "Đói bụng chứ, ngủ cả ngày rồi, vốn định dẫn em ăn cơm, nhưng em đau nhức toàn thân, hay là đừng nữa, trực tiếp gọi điện thoại kêu khách sạn đưa đồ ăn tới đây." thầm lắc đầu, Ôn Dị sang chuyện khác.

      cũng đói bụng cả ngày, ngờ lâu lắm rồi mới ăn cơm hộp lần, mùi vị đó

      Ừhm, là quá nhiều dầu mỡ.

      " cần gọi, Ôn Đại, em nấu cho ăn là được rồi." Hài Lòng nghe vậy vội ngăn cản.

      Vừa nghĩ đến đói bụng cả ngày, nếu đợi khách sạn đưa đồ ăn tới, theo phỏng đoán, nhanh nhất e rằng cũng phải giờ, lúc đó chắc chắn rất đói bụng.

      "Em vừa mới gọi là gì?" Ôn Dị giận tái mặt, vui trừng mắt nhìn .

      là dạy biết, nghe sao? là người phụ nữ của . Thế nhưng vẫn gọi là Ôn Đại, có lầm hay ?

      "À. . . . . . Dị." Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm, biết sắp nổi giận. Lúc này Hài Lòng mới giật mình sửa lại cách xưng hô.

      Chỉ là miệng vừa ra tên , mặt cũng hồng hết cả lên.

      "Lần sau em lại kêu sai nữa, phải xử phạt em." trừng mắt nhìn khuôn mặt nhã nhặn thanh cao đỏ hồng của , cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, khiến cho khó hiểu cảm thấy bối rối hoảng loạn.

      bị làm sao vậy?

      Ngũ quan của ràng có bất kỳ thay đổi nào, cũng giống như vậy nhã nhặn trầm tĩnh dịu dàng khéo léo, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy trở nên cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ nữ tính. . . . . .

      "Ờ, nhưng mà. . . . . ." giật mình nhìn . phải tháng sau đính hôn ư. Vậy có thể xưng hô như vậy với sao?

      "Nhưng mà cái gì?" khó hiểu hỏi, phát trong mắt chút đơn và khiếp sợ, khó chịu về cái gì? sợ hãi về cái gì?

      "Dị, em có thể trở thành người phụ nữ của sao?" , biết thích . vẫn muốn , nhưng mà khi đính hôn, vậy tồn tại của , phải làm tổn thương người con đó sao? Nghĩ đến đây, lòng cảm thấy vui.

      Phụ nữ nên làm tổn thương phụ nữ, nhất là biết việc sắp đính hôn, hành vi này của quả thực là tội ác tày trời, nhưng --

      rất , rất muốn trở thành người phụ nữ của , cho dù biết rằng tình cảm này trái với đạo lý, được quang minh chính đại, nhưng thể quay đầu lại.

      "Có ý gì?" nhíu mày, hiểu hàm ý trong câu của .

      "Chính là . . . . . phải tháng sau đính hôn với Lâm tiểu thư sao?" nhìn cái, có chút do dự, biết thể với bất cứ cầu gì của , cho nên nếu từ chối, mới làm tổn thương người phụ nữ khác.

      Ôn Dị chấn động, dừng bước, "Làm sao em biết tháng sau đính hôn với Lâm Uyển Nhi?"

      Hai gia tộc Ôn Lâm sắp sửa kết thành thông gia. Tin tức này kín đáo đến mức ngay cả báo Liên Thủy Quả, tất cả báo tuần san đều bị che mắt, mấy phóng viên chó chết của những bài báo lá cải cũng thể tra được tin tức, sao lại biết được?

      "Em xin lỗi, ngày đó em nghe thấy và lão phu nhân chuyện nên mới biết, nhưng em cũng truyền ra ngoài, đó."

      khổ sở cúi đầu. Nếu có thể, tình nguyện muốn nghe thấy, thử nghĩ người đàn ông say đắm sắp đính hôn với người phụ nữ khác, bảo làm sao mà chịu nổi.

      "Em vậy mà nghe lén và bà nội chuyện!" kinh ngạc nhìn chằm chằm. Quả thể tin được vậy mà lại nghe lén, làm ra cái loại chuyện này, còn tưởng rằng nhát gan yếu đuối, chỉ trông coi quản lý giấy tờ --

      nhìn lầm rồi sao?

      " phải em cố ý, lúc ấy em chỉ muốn trở lại cầm khay, ngờ. . . . . . Em xin lỗi, em cũng phải cố tình muốn nghe thấy." Hình như chọc giận rồi, vội vàng sợ hãi giải thích. cố ý, có thể thề với trời.

      trầm mặc nhìn . khuôn mặt nhắn tràn đầy lo lắng, áy náy và đau đớn, khiến đột nhiên hiểu . Nội tâm cho thấy muốn nghe thấy, cái nhận thức này, khỏi níu chặt trái tim , làm cho ngực giống như có luồng khí ngột ngạt khó chịu, nặng nề trực tiếp đè lấy ngực --

      "Thôi, bị em nghe được cũng sao cả, dù sao cũng hề ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa và em: hơn nữa qua thời sau, Lâm gia cũng công bố tin tức ra ngoài." dời tầm mắt, tiếp tục sải bước. Thay đổi tới nhà bếp, nếu vẫn nhìn , lại cảm thấy tức ngực khó thở.

      Nhưng mà, rốt cuộc bị làm sao vậy?

      Tim dường như có chút quái lạ. hiểu bản thân như ngày trước.

      "Điều mà ? Nếu vị hôn thê của biết. ấy có bị tổn thương hay ?" thể để ý, cũng thể lo lắng, nhưng quay đầu lại được, bởi vì , cho nên cũng hi vọng có thể , cho dù mãi mãi khó có khả năng .

      "Lo lắng của em là dư thừa, cho dù Uyển Nhi biết tồn tại của em, ấy cũng chỉ muốn lau miệng sạch chút, đừng gây phiền toái cho ấy." Ôn Dị tự giễu nhún vai.

      Bởi vì quyền lợi mà kết hôn, có thể bị tổn thương cái gì chứ? Người phải chịu tổn thương, e rằng cũng chỉ có người con đứng bên cạnh --

      "Sao có thể?" sợ hãi kêu lên, hoàn toàn dám tin, người phụ nữ sắp đính hôn với , sao có thể như lời , chỉ muốn lau miệng sạch chút?

      "Tại sao thể?" tức giận hỏi lại.

      "Bởi vì ấy nên bị tổn thương!" Giống như , chỉ nghe sắp đính hôn, tim liền bị đâm thủng hàng trăm lỗ, đau đến mức thể chịu nổi.

      "Phì." cười khẽ. bị đánh bại, "Chính ấy cho em biết ấy hay sao?"

      "Đâu cần ai , người phụ nữ nguyện ý gả cho người đàn ông, đương nhiên là vì tình ." Giống như , bởi vì , cho dù phải làm người thứ ba thể quang minh chính đại ở bên , cũng bằng lòng.

      "Vậy làm em phải thất vọng rồi, Lâm Uyển Nhi hề , ấy đồng ý cưới . Chẳng qua là dựa thực tế xem xét tất cả nhân tố, cũng hề lãng mạn như tưởng tượng của em, mà cũng giống như vậy. Như thế đó, em hiểu chưa?" căn bản cần giải thích với , nhưng hiểu sao lại ra những lời này.

      " ấy sao có thể ? cao lớn tuấn như vậy, người lại vừa phóng khoáng khôi ngô tuấn tú, hơn nữa còn tài giỏi hơn người, là phụ nữ ai cũng đều kìm lòng được mà . . . . . ." dám tin buột miệng ra, sau khi phát mình cái gì, cả khuôn mặt đột nhiên sung huyết đỏ bừng.

      "Cám ơn em quá khen. Nhưng phải người phụ nữ nào cũng đều giống như em, dù sao em cũng cần phải lo lắng mối quan hệ giữa chúng ta làm tổn thương Lâm Uyển Nhi. Ngược lại, em biết sắp đính hôn, vậy chứng tỏ thân phận của em vĩnh viễn thể công khai, như thế em vẫn chấp nhận làm người phụ nữ của sao?". hỏi.

      đột nhiên phát bản thân mình có chút nhẫn tâm.

      Hay có lẽ dần dần giao trái tim cho , nhưng vĩnh viễn chỉ có thể là người tình của , mà phải là người vợ danh chánh ngôn thuận của , nhưng nếu muốn buông tay, sau khi nếm trải cơ thể ngọt ngào khêu gợi của , phát căn bản thể làm được.

      "Em. . . . . ." do dự nhìn , biết cho cơ hội lựa chọn, nhưng biết, khi từ chối, còn cơ hội thương nữa, vừa nghĩ đến việc thể nữa, tim liền đau đớn đến mức muốn chết , cho nên dù chỉ có thể có được quan tâm tình cờ của , hay phải chịu đau khổ mãi mãi, cũng thể .

      "Hài Lòng, em bằng lòng ?" Thấy được do dự của , khỏi làm có chút bất an. phải rất sao? khi như vậy, phải đồng ý. Suy cho cùng, chỉ thể cho danh phận mà thôi, phải sao? Nhưng nếu như lời , như vậy cũng bằng lòng giao trái tim cho , chỉ cần đồng ý làm người tình của . . . . .

      "Em bằng lòng." gật đầu cái.

      "Rất tốt." hài lòng khẽ nhếch miệng, bức bối đè ép trong ngực, sau khi nghe thấy đáp án của bỗng nhiên biến mất, " khi như vậy, liên quan đến lợi ích của em, trước tiên chúng ta hãy , đầu tiên, mỗi tháng đều cho em khoản tiền. . . . . ."

      Tiền!

      Tim Hài Lòng trong nháy mắt giống như bị kim đâm, cảm thấy tổn thương, ngắt lời : " cần, em cần tiền của ." chỉ muốn , khi cầm tiền của , vậy tình của tuyệt đối bị tiền làm cho vẩn đục, cần!

      "Vậy em muốn cái gì?" Ôn Dị sửng sốt chút, ngờ lại kích động như vậy, cắt ngang lời . thực tế. muốn cho số quyền lợi, nhiều đến mức vượt xa tưởng tượng của , suy cho cùng muốn danh phận theo , cũng băn khoăn, cho nên trong khả năng của , đều có thể làm thỏa mãn mong muốn của .

      "Em chỉ muốn tình của , như vậy là đủ rồi, em cũng thiếu tiền tiêu vặt, mỗi tháng trả tiền lương cho em rất hậu hĩnh, gia đình em cũng cần em gửi tiền về, cho nên tiền lương của em trừ tiền thuê nhà, nhu cầu sinh hoạt hằng ngày, và tiền học lớp nấu ăn ra, phần lớn, em đều để dành."

      lắc đầu cái, bình tĩnh giải thích, tiền bạc đối với , bằng tình càng làm cho khao khát.

      Trong lòng Ôn Dị chấn động.

      vậy mà chỉ cần tình của ? chưa từng gặp người con nào ngốc ngếch đến như vậy, phải biết rằng tiền bạc là thứ có ích nhất cõi đời này, tuy phải vạn năng, nhưng tuyệt đối thể có tiền.
      Last edited: 19/10/14

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 10.1:
      ngu ngốc này!

      "Em biết lái xe ? Vậy mua chiếc xe. . . . . ." thầm mắng chửi trong lòng, người con có danh cũng có phận, ít nhất phải vì mình tranh thủ về mặt vật chất, ngộ nhỡ sau này nếu có chuyện gì sơ xuất. mới có thể tiếp tục tồn tại được, ai ngờ lại ngốc đến mức cần?

      "Em biết lái xe, cho dù biết, em cũng muốn lái xe." lắc đầu cái.

      "Tại sao?" khó hiểu nhìn , chẳng lẽ biết, càng cần càng khiến cho lương tâm cắn rứt, hay căn bản lấy lui làm tiến, biết cái gì cũng cần, khiến cho người đàn ông cảm thấy tội lỗi, nếu đúng là vậy, suy tính của quả thực rất kín đáo, hiểm làm người khác phải sợ hãi.

      "Em là dân mù đường." xấu hổ lúng túng giải thích.

      "Các loại xe bây giờ đều có hệ thống vệ tinh chỉ đường." Dân mù đường? sửng sốt chút, nhưng vấn đề này rất dễ giải quyết.

      "Cái đó là phiền phức, em xe buýt hay tàu điện ngầm đơn giản hơn nhiều, hơn nữa em có hứng thú với việc học lái xe." vô thức chu miệng giải thích, thay vì muốn tốn thời gian học lái xe thà học lớp nấu ăn còn hơn, như vậy mới có thể làm đồ ăn ngon cho ăn.

      "Được rồi, vậy mua căn nhà cho em, em muốn ~~" vẻ mặt hờn dỗi của , rất đáng làm cho thiếu chút nữa bị kích thích thôi thúc kìm được mà hôn .

      " cần ~~"

      " được cần, em là người phụ nữ của , điều đó có nghĩ là căn nhà này thỉnh thoảng cũng ở, cho nên nhất định phải mua. Nhưng mỗi tháng vẫn cho em khoản tiền cố định, muốn sử dụng hay là do em quyết định, đồng thời cũng đưa Platinum Card có hạn mức cao nhất cho em, đó là khoản tiền tiêu vặt mà cấp cho em để mua sắm dạo phố, mỗi tháng đều chuyển hết qua cho em. Đương nhiên muốn sử dụng hay cũng do em quyết định.

      Tuy thể em giống như em , nhưng cũng muốn đối xử tệ với em, nếu em có bất kỳ cầu gì, có thể cho biết. Còn nữa, trước mặt bạn bè của em, em tốt nhất nên tiết lộ quan hệ của chúng ta, bởi vì nếu việc này bị lộ, sao cả. Nhưng em có thể bị tổn thương." giải thích rồi chìm vào suy tư.

      có tiền có thế, ngộ nhỡ bị người khác biết được, hai ba lần là có thể giải quyết được, nhưng có tiền cũng có thế, chắn chắn chịu thua thiệt, dĩ nhiên bảo vệ , nhưng phê bình công kích của dư luận, đoán có thể chịu đựng được, nhưng nếu -- có rời bỏ ?

      Hài Lòng chấn động. lo lắng cho , vậy mà lo lắng cho , sợ bị tổn thương? Cứ tưởng rằng, đối với chỉ có ham muốn mà có tình , ngờ vẫn lo lắng cho , xúc động nước mắt kìm được dâng lên hốc mắt.

      "Sao vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của , tim khỏi bị níu chặt đau nhói, mà cảm giác níu chặt đau nhói này rất đau đớn khó chịu. . . . . .

      " có gì, chỉ là em cảm thấy em nhiều hơn rồi." cố gắng chớp chớp mắt để những giọt nước mắt tràn ra khóe mắt, ôm chặt lấy , có chút lo lắng này của , cho dù sau này có bị tổn thương, cũng oán hận.

      gì, siết chặt vòng tay, nhiều hơn, thế nhưng lại cảm thấy mình căn bản đáng có được tình của , nhưng là muốn buông tay, lại luyến tiếc nỡ rời bỏ cái cảm giác được này, cảm giác này, quả nhiên đúng như lời bà nội , vô cùng hạnh phúc. . . . . .

      "A, đau quá!" bỗng nhiên kêu lên, chỉ vì cơ thể mệt mỏi đau nhức, căn bản thể chịu nổi cái ôm siết chặt của hai người.

      "Chết tiệt. làm em đau sao?" vội thả lỏng tay.

      " sao, Ôn. . . . . . Ách, Dị, có thể ôm em đến trước tủ lạnh ?" lắc đầu, ánh mắt chú ý đến vị trí tại của hai người, vội cầu.

      "Em khẳng định, em như vậy có thể nấu ăn sao?" làm theo lời đến trước tủ lạnh trong phòng bếp, hơi hoài nghi đặt xuống, chỉ thấy hai chân vừa đứng mặt đất, liền khẽ cau mày mở cửa tủ lạnh, sau đó động tác có chút chậm chạp kiểm tra nguyên liệu nấu ăn bên trong tủ lạnh.

      "Có thể mà, chỉ có điều hôm nay em chợ và siêu thị, cho nên chỉ có thể làm vài món ăn." lo lắng ngẩng đầu lên.

      Lần đầu tiên đến nhà trọ của , lại thể chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi , là hỏng bét.

      " sao, cả ngày nay chưa ăn gì, tưởng chừng như sắp chết đói, em đâu biết, buổi trưa Tiểu Hoa mua cái hộp cơm sườn quỷ quái chết tiệt kia. Hại ăn miếng liền buồn nôn, ngay cả loại bánh ngọt cà phê kia cũng ngọt đến mức chết người, ta còn cả gan với là mua ở khách sạn năm sao."

      vừa nghĩ tới bữa cơm trưa và trà chiều, liền tức giận đến mức sắp phát điên, tối hôm qua vì ứng phó với mị dược trong cơ thể , khiến cho sử dụng quá nhiều tinh lực, ngờ hôm nay lại thể lấp đầy bụng.

      Hài Lòng vừa lấy nguyên liệu ra, vừa nghe chuyện, khóe miệng kìm được khẽ nâng lên.

      ngờ cũng lảm nhảm như phụ nữ, cảm giác là vô cùng đáng .

      "Em cười cái gì?" tinh mắt nhìn thấy nụ cười mỉm của .

      " có." vội thu lại nụ cười, cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức toàn thân. -- Đem nguyên liệu đặt bàn bếp, tiếp theo cầm lấy tạp dề đặt ở bên cạnh bàn bếp mặc vào.

      " có? ràng em cười." vui nhíu mày lại, chắc phải cười -- "Lúc em nấu ăn đều tự chủ được mà mỉm cười." cầm dao lên, hoảng hốt cúi đầu, bắt đầu cắt xử lý nguyên liệu. "Là như thế này sao?" hơi nhíu mày, trực giác mách bảo rằng dối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mang tạp dề, cầm dao đứng trước kệ bếp của , tim lại khỏi cảm động.

      nhiều năm qua, bên cạnh vẫn chưa từng thiếu bạn , bất kể là gặp gỡ qua lại, hay chỉ vì nhu cầu sinh lý, nhưng chưa từng có nào mà bận bịu tay chân nấu đồ ăn cho , chỉ có -- kìm được bước về phía trước, nghiêng người dựa vào vách tường bên cạnh bàn bếp, tìm được vị trí tuyệt vời xem nấu ăn, lẳng lặng nhìn sử dụng dao thành thạo. Xử lý nguyên liệu cực kỳ nhanh, có thịt bò, thịt gà, tôm, nấm bào ngư, con hàu, và bánh mì Pháp. . . . . .

      sửng sốt chút, "Hài Lòng, nhớ em có vẻ thích ăn bánh mì Pháp?" Trong ấn tượng, từng nghe với đồng nghiệp, trọng điểm là, phần lớn người ta mua thức ăn mà mình thích đặt ở trong nhà.

      "Đúng vậy a." trả lời rất tự nhiên, toàn bộ suy nghĩ đều tạm thời đặt đám nguyên liệu xử lý.

      "Vậy em sao lại mua bánh mì Pháp?" ngờ vực khó hiểu hỏi.

      thực tế, phát những nguyên liệu kệ bếp, tất cả đều là thứ thích ăn, nhưng cũng biết hôm nay đến nhà trọ của , nên căn bản thể chuẩn bị chứ?

      "Bởi vì em phát rất thích ăn bánh mì Pháp, cho nên mỗi ngày em đều mua về làm nghiên cứu, xem có thể làm ra số mùi vị mới hay , như vậy ngán." rất lưu loát giải thích, sau đó lấy tất cả các nguyên liệu cắt sẵn sắp theo thứ tự, bắt đầu làm nóng chảo, chuẩn bị chế biến thức ăn.

      Lòng Ôn Dị chấn động. Lộ ra vẻ xúc động thể bằng lời.

      nhiều năm nay, ở Vụ Sở, sắp xếp lo liệu bữa trưa và trà chiều, hầu như tất cả đều là món ăn mà thích, vốn tưởng rằng nhận tiền lương của , nên mới lấy lòng . ngờ ngay cả trong nhà , cũng để làm chủ, thậm chí là vắt óc suy nghĩ --

      Trời ạ, người con này , rất , nhưng lại đối xử với như thế nào hả?

      Muốn làm người tình của mình, làm người thứ ba thể lộ ra ngoài ánh sáng!

      Giờ khắc này, mới phát bản thân mình thực ra lại tàn nhẫn và ích kỷ như vậy, giống như chức thư ký của , tuy luôn cố tình hà khắc gây khó khăn cho , nhưng lại có thể hoàn toàn đạt được cầu của , thậm chí còn làm tốt hơn, vẫn chỉ vì muốn ở bên cạnh , hơn nữa, muốn trả lương cao hậu hĩnh cho để đền bù, tất cả những thứ đó đều cần. . . . . .

      Haizz, sao lại đần độn như vậy, ngu ngốc như vậy chứ? Còn sao lại đáng ghét như thế này, xấu xa tồi tệ như thế này cơ chứ?
      Last edited: 19/10/14

    5. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 10.2
      Phòng bếp đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng xào thức ăn, cho đến khi Hài Lòng bày thức ăn ra đĩa, mới phát ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm, trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia có chút bối rối khó hiểu, khiến lập tức đỏ mặt.

      "Dị, trong này rất nhàm chán phải ? Vậy có muốn ra ngoài phòng khách xem ti vi ? yên tâm. Động tác của em cố gắng nhanh hơn chút, nên rất nhanh có thể dùng cơm."

      " rất đói, giúp em chúng ta có thể ăn cơm nhanh hơn chút, được ?" khẽ mỉm cười, nhìn hai gò má đỏ hồng của , người con e thẹn này khiến tim đột nhiên đập nhanh hơn, mạnh hơn.

      Hài Lòng sửng sốt, ngờ vậy mà lại ra lời đề nghị giúp đỡ, ", cần đâu, tự em. . . . . ."

      "Sao, có phải em chê tay chân vụng về ?" Ôn Dị nhíu mày, giả vờ tức giận quở trách, cắt ngang lời .

      " phải phải, là em. . . . . ." tức giận, lúng túng vội vàng muốn giải thích.

      " phải, vậy dạy giúp em như thế nào ." giả vờ nghiêm mặt. Dùng giọng điệu ra lệnh truyền đạt ý định của mình, nếu chỉ nghĩ thôi cũng biết. Chắc chắn muốn giống như ông lớn ngồi ở phòng khách chờ dọn cơm.

      "Được." Hài Lòng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, ai bảo cho tới bây giờ đều thể từ chối cầu của , huống chi là mệnh lệnh.

      Cứ như thế, thể bắt đầu dạy giúp như thế nào, đương nhiên chỉ dạy những thứ đơn giản nhất, thoáng chốc, hai người phối hợp nhịp nhàng với nhau ở trong phòng bếp .

      Đợi thức ăn -- sau đó bày thức ăn ra đĩa rồi đặt lên bàn, muốn sửa sang dọn dẹp lại những thứ dư thừa bếp, nhưng lôi kéo , ngồi vào bàn ăn.

      "Ăn trước , lát nữa giúp em thu dọn chúng." ôm eo , ngang ngược ra lệnh.

      "Nhưng. . . . . ." lo lắng liếc nhìn cái chảo đặt ở bồn rửa chén.

      "Mặc kệ, muốn em ăn cùng với ." áp bức ngắt lời , dù sao mấy cái nồi, cái chảo này cũng thể mọc chân rồi chạy mất, nhưng bụng đói đến mức kêu òng ọc òng ọc....

      "Được rồi, vậy buông em ra, nếu thể gắp thức ăn được." , đương nhiên chỉ biết thỏa hiệp ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cứ ôm như vậy, căn bản thể ăn cơm được.

      "Em đút ăn là được rồi."

      Đút, đút ăn?

      Hài Lòng mở to mắt đứng hình nhìn , có nghe lầm hay ?

      " muốn?" vui nhíu mày, tay ôm chặt vòng eo nhắn, liền khiến khẽ kêu lên:

      "A, đau quá." yếu đuối dựa vào ngực , đau nhức ngừng thở sâu, người đàn ông say đắm sao lại ức hiếp như vậy?

      "Tiếng rên này là êm tai." cười tà mị, tay phải an phận phủ lấy bộ ngực đầy đặn của .

      "A!" xấu hổ lúng túng ra sức hít thở khí, phải đói bụng ư, sao. . . . . .

      "Đút ăn, nếu ăn em trước." cười quỷ dị vừa vừa vuốt ve bộ ngực của .

      "Được được, em đút ăn." bị dọa sợ vội lên tiếng đồng ý, chỉ sợ ăn .

      " đáng tiếc." tiếc hận rút tay về, ánh mắt nỡ rời bỏ bộ ngực đầy đặn của . Nhưng rất đói, hơn nữa cơ thể ra cũng cần nghỉ ngơi.

      Giọng điệu có chút thất vọng của , khiến Hài Lòng vừa thẹn vừa mừng, nhưng cơ thể rất đau nhức mệt mỏi, căn bản thể đương với được, vì thế vội chuẩn bị thức ăn, hầu hạ dùng cơm.

      Cứ như vậy, hai người miếng, em miếng chậm rãi ăn cơm, đắm chìm trong khí ngọt ngào. . . . . .
      Last edited: 19/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :