1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ sô ́ nóng bỏng 100 % - Xuân Thu ( 11 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 4.1:
      Chân Hài Lòng lẳng lặng lấy bức tranh trong ngăn kéo của bàn làm việc trải ra, sau đó ngồi tại chỗ ngẩn người.
      Ngày trước, vừa đến lúc tan làm, liền vội vàng chạy học khóa nấu ăn, chính là vì phải học tập nhiều hơn để có thể làm thỏa mãn dạ dày của người đàn ông thầm , ai ngờ ngày đó----
      Tại sao lại đến đúng lúc để vô tình nghe trộm được những lời đó? Tháng sau phải đính hôn. . . . . .
      chấn động và đả kích của tin tức đó, vẫn còn kém xa câu kia----
      Con căn bản cũng thích ấy!
      cúi đầu đau khổ, cảm thấy từ ngày đó trở , trong lòng vẫn đau nhói đến tận bây giờ.
      Cứ tưởng rằng đau chút rồi thôi, nhưng lại nghĩ đến ba ngày trôi qua, vẫn cảm thấy rất đau, rất đau. Đau đến mức lúc làm thể nào ngắm nhìn bóng dáng của nữa, thậm chí là thỉnh thoảng trốn tránh ánh mắt của nhìn mình, bởi vì như vậy khiến cho rất đau lòng, rất đau . . . . . .
      Mỉa mai là, thích , là sớm đoán được, kết quả khi chính tai nghe thấy, tim lại đau đến mức thể chịu đựng được, thậm chí oán hận chính mình tại sao lúc ấy phải trở lại cầm khay.
      Giá như đừng trở về, nghe thấy những lời lòngcủa , như vậy có thể tiếp tục sống trong thế giới giả tưởng của mình, nghĩ đến buồn cười, luôn có ngày, bị tình cảm tha thiết của làm cho cảm động. Nhưng, thực tế, ngay cả tỏ tình với cũng có dũng khí, sao có thể bị tấm chân tình của làm cho cảm động.
      "Hài Lòng, sao còn chưa tan làm?" Đột nhiên, giọng nữ truyền đến, giây tiếp theo, vai Hài Lòng bị người ta đánh mạnh cái.
      "A!" đắm chìm trong suy nghĩ đau khổ của mình, từ chỗ ngồi của mình nhảy dựng lên thiếu chút nữa là bị hù chết.
      Vừa ngẩng đầu liền thấy là Tiểu Hoa, cùng ăn mặc khêu gợi, sợ run lên. làm việc ở Vụ Sở năm ba tháng, vô cùng hiểu đây là tiêu chuẩn trang phục của nữ thám viên cuối cùng sắp bị bắt gian.
      " sao, bị hù đến sợ?" Tiểu Hoa cười vui vẻ, hoàn toàn phải bởi vì hù được nên thấy ngượng ngùng, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
      "Đúng vậy, thiếu chút nữa cậu dọa chết tớ rồi." cười khổ thừa nhận, ánh mắt nhìn về phía váy áo khêu gợi của nàng, nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu Hoa, vụ án đặc biệt của hai người sắp kết thúc?"
      "Đúng rồi a, nếu như thuận lợi, ngày mai có thể nhận khoản tiền thưởng rất lớn a." Tiểu Hoa vui vẻ gật đầu liên tục. Thám viên tốt nhất chính là Tiền Đa Đa, đặc biệt là điều tra các vụ án của đại gia, tiền thưởng của mấy vụ đó lại càng khiến cho người ta mặt mày hớn hở.
      "Ra là thế."
      "Đúng vậy, nếu tớ cần gì phải đổi từ thư ký sang thám viên? Chẳng những lương cao, lại được nhận tiền thưởng, mặc dù tiền lương của thư ký tồi, nhưng có tiền thưởng, thời gian lại bị trói chặt, chút tự do cũng có." Tiểu Hoa nghĩ tới đãi ngộ khác biệt của hai người, liền cực kỳ vui vẻ vì mình may mắn nhanh chóng rút lui.
      " đúng đâu, Ôn Đại chỉ cần chúng ta làm xong công việc thuộc bổn phận của mình, thời gian còn lại tùy chúng ta." Về điểm này, thể giúp người đàn ông mình thầm mến, ai nhân viên văn phòng tự do, cũng rất tự do đó chứ.
      "Đúng, nhưng tự do này giới hạn trong chỗ này." Tiểu Hoa tức giận liếc cái,
      "Đây là dĩ nhiên, công việc của chúng ta chính là ở chỗ này." Hài Lòng hiểu thanh minh.
      "Hài Lòng, nếu tự do, chính là giờ làm việc có thể nằm bất cứ nơi nào, cho dù thỉnh thoảng lén lút chuồn , chỉ cần quá trớn, Ôn Đại cũng mở con mắt, nhắm con mắt, cậu hiểu ?"
      " thể nào?" Đối với công việc Ôn Đại cầu rất nghiêm khắc, vậy mà đối với việc bọn họ thỉnh thoảng chuồn mở con mắt, nhắm con mắt? Hài Lòng quả thể nào tin nổi.
      " đó, khi là Thám viên chuyện đó có thể được, chỉ là với tính cách của cậu. Tớ thấy có lẽ cũng thể chuyên trách làm Thám viên được. Nhưng cũng có thể kiêm chức, cậu cũng biết Vụ Sở rất thiếu Thám viên nữ, tiền thưởng mặc dù nhiều hơn tiền lương, nhưng cũng ít, hơn nữa, giống nhau đều là tiền được lãnh. Cậu xem, Tiểu Tuyết phụ tá hành chánh mới tới, lúc trước ấy cũng bắt đầu kiêm chức, vả lại tớ nghe , hôm kia ấy chạy thổ lộ tấm lòng với Ôn Đại, dĩ nhiên cũng bị Ôn Đại cự tuyệt."
      " thể nào!" Hài Lòng bị kinh sợ, thứ nhất rất muốn làm nhưng dám hành động, Tiểu Tuyết phụ tá hành chánh mới tới thế nhưng lại --- đương nhiên bị cự tuyệt, bởi vì Ôn Đại có đối tượng đính hôn.
      "Là . Tớ lừa cậu làm cái gì?"
      "Tiểu Hoa, mau lên." Đột nhiên, Đại Hổ chạy vội tới, còn la lên cách lo lắng.
      "Mau mau cái gì? Đại Hổ thối, nhìn thấy tôi chuyện à?"
      " phải, tôi mới vừa nghe trộm được người đàn ông đó định mướn phòng với đối tượng, tôi phải nhanh chóng tìm người phụ nữ cùng, dù sao cũng thay xong quần áo, trước hết cùng với tôi ." Đại Hổ khẩn trương giải thích.
      " được rồi, tôi và Đại Ngưu phải lập tức lên đường. Nếu tôi theo , vậy Đại Ngưu phải làm sao bây giờ?" Tiểu Hoa nhíu mày, Vụ Sở làm ăn càng lúc càng phát đạt, hết lần này đến lần khác nhân viên toàn là dương thịnh suy.
      " thể được, bây giờ tôi phải đâu tìm phụ nữ đây?" Người Hổ lên tiếng kêu rên.
      theo ba tuần lễ rốt cuộc cũng có kết quả. ngờ lại bị kẹt ở thế có bạn cùng, mắt thấy vô số tờ nhân dân tệ phải biến mất ngay trước mắt. . . . .
      -----tôi muốn, tôi muốn như vậy!
      " ở nhà hàng hay khách sạn nào, nếu cách chỗ chúng tôi xa, tôi vào cùng Đại Ngưu trước, sau đó qua giúp ." Nếu khoảng cách OK, vậy cũng vui vẻ kiếm được hai khoảng tiền thưởng.
      "Tôi ở khách sạn Ôn Lam, hai người sao?" Người Hổ vội cuống quít ra từng chữ.
      "Ôn Lam? Woa, đó là khách sạn sáu sao, bên trong trang trí cực kỳ sang trọng, tiền thuê cũng cực kỳ đắt, hơn nữa phải là nhân vật nổi tiếng căn bản đến đó, ra vào kiểm soát nghiêm ngặt, người đàn ông đó chắc chắn rất có lai lịch." Tiểu Hoa kinh ngạc vừa vừa phun tràng, đây chính là khách sạn cao cấp dành cho giới thượng lưu.
      "Đương nhiên là có lai lịch, Xx tập đoàn Nhị Thế Tổ, nếu lúc này bị tôi thuận lợi bắt được, tiền thưởng chắc chắn rất nhiều."
      " là tuyệt, tôi rất muốn , khách sạn Ôn Lam. Nghe mỗi phòng của nó đều rất đặc sắc. Từ lâu mọi người muốn đến để mở rộng tầm mắt. . . . . ." Tiểu Hoa bắt đầu do dự. Có nên vứt bỏ Đại Ngưu hay đây?
      "Khai thông đầu óc của , đừng quên hôm nay phải với tôi." Đại Ngưu. . . Nghe thấy, vội cuống quít xông lại cướp người.
      Last edited: 18/10/14

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      chương 4.2
      "Tôi biết rồi mà, tôi lại chưa cùng Đại Hổ, tôi chỉ là, nếu vị trí của chúng ta gần nhau, tôi có thể giúp xong sau đó lại giúp Đại Hổ, bây giờ người ở Nam, người ở Bắc, tôi cũng đành lực bất tòng tâm, muốn mà thể giúp được." Tiểu hoa chột dạ than , rất muốn khách sạn Ôn Lam mở rộng tầm mắt quá.
      "Vậy tôi phải làm sao bây giờ, tôi vừa mới nhờ Ôn Đại kiếm cách giúp tôi thuê phòng ở khách sạn Ôn Lam, bây giờ nếu với Ôn Đại có bạn , Ôn Đại nhất định giết tôi." Đại Hổ phát ra tiếng kêu thảm.
      "Tôi định sao lại thần thông quảng đại như vậy, lại có thể thuê được phòng trong khách sạn Ôn Lam, ra là nhờ Lư Ôn Đại, lần này nếu như tìm được bạn , nhất định chết."
      "Oa, đừng nữa, Đại Ngưu, chúng ta là em tốt, hôm nay nhường Tiểu Hoa cho tớ, nếu công việc thành công, ngày mai chia cho cậu nửa tiền thưởng." Đại Hổ vội vàng sợ hãi nắm được cánh tay Đại Ngưu, quyết định hy sinh nửa ích lợi đổi lấy sống.
      "Nếu như cậu sớm chút, tớ có thể đồng ý với cậu, nhưng thời gian của vụ án đặc biệt này của tớ kéo dài quá lâu, mới vừa bị Ôn Đại kêu lên phòng làm việc lạnh lùng dạy dỗ cho trận, cho nên nếu hôm nay tớ có thành tích tốt, số phận của tớ cũng khá hơn cậu đâu." Đại Ngưu ai oán than , bọn họ em rất tốt.
      "Vậy tớ phải làm sao? Chẳng lẽ trời muốn giết chết tớ, trời ơi. . . . . ." Đại Hổ hoảng sợ ôm đầu kêu than.
      "Có rồi, tìm Tiểu Tuyết, hôm kia ấy bắt đầu kiêm chức rồi." là quá đáng thương, Tiểu Hoa kìm được chỉ dẫn cho ngọn đèn sáng.
      "Đúng rồi đúng rồi, sao tớ lại quên Tiểu Tuyết mới gia nhập tràn đầy sinh lực." . . . Lời làm bừng tỉnh người trong mộng, Đại Hổ vội quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiểu Tuyết --
      "Tiểu Tuyết a, ấy cùng Đại Hà rồi." Hài Lòng thể tiếp tục giữ yên lặng mở miệng.
      "Cái gì, ấy khi nào vậy?" Người Hổ sợ hãi kêu lên quay đầu nhìn Hài Lòng chằm chằm, đây quả thực là sấm sét giữa trời quang.
      "Chính là lúc mọi người chuyện." Hài Lòng đồng cảm cho ta biết.
      "Gì cơ, ông trời ơi, tại sao ngài phải đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ông trời ơi, .." Đại Hổ đau thương té nhào lên bàn, thể nào tiếp thu được che giấu nước mắt khóc thút thít.
      Đại Ngưu đồng tình vỗ vỗ bả vai Đại Hổ, "Đại Hổ, tớ thấy cậu hay là đầu tiên chịu đòn nhận tội với Ôn Đại, nếu bây giờ đâu tìm. . . . . ." chợt im bặt, hai mắt nhìn đăm đăm chằm chằm vào Hài Lòng, hô to"Có rồi có rồi, Đại Hổ, vẫn còn người nữ."
      Nữ! Đại Hổ vừa nghe xong. Thân thể té nhào bàn làm việc vội nhanh nhẹn nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên hết nhìn đông rồi nhìn tây liên tục kêu:
      "Nữ? Ở đâu ở đâu?" Tám ánh mắt phóng tới, tất cả đều là nam nhân, ở đâu ra nữ?
      Đại Ngưu bắt lấy ta. Sau đó đem đầu ta vặn về phía Hài Lòng, "Này, Hài Lòng phải là nữ sao?"
      "Hài Lòng!" Hai mắt Đại Hổ dữ dội, kêu khẽ tiếng, bởi vì Hài Lòng đúng là nữ.
      "Tôi?" Hài Lòng cũng bị dọa đến ngây người.
      "Đúng a, Hài Lòng cũng là nữ, Đại Hổ, lần này được cứu rồi." Tiểu Hoa cũng vì Đại Hổ tránh được kiếp nạn mà vui vẻ gật mạnh đầu.
      "Tớ! được được! Tớ được ~~" Hài Lòng lại sắp bị dọa đến bất tỉnh liên tục lắc đầu.
      "Hài Lòng, cậu cần lo lắng, việc kiêm chức này rất đơn giản, cậu chỉ cần giúp Đại Hổ vào trong, lúc ở quầy đăng ký, giả vờ thân mật chút là được." Tiểu Hoa vội vàng trấn an ta.
      " được, tớ dám. . . . . ." Hài Lòng sợ hãi lắc đầu mãnh liệt. Chuyện này lớn như vậy, chưa bao giờ khách sạn, huống chi còn phải giả vờ thân mật với đàn ông . . . . .
      , được, làm được!
      Đại Hổ đột nhiên té bịch xuống đất, quỳ rạp xuống trước Hài Lòng, "Hài Lòng, tôi van xin , giúp-giúp tôi có được hay ? Nếu hôm nay tôi Ôn Lam. Ôn Đại nhất định giết chết tôi. Hài Lòng. Tôi cầu xin giúp tôi lần này có được hay . . . . . ."
      "Đại Hổ, đừng như vậy, mau đứng dậy ." Hài Lòng bị dọa, hốt hoảng đưa tay đỡ lấy Đại Hổ quỳ gối trước mặt .
      "Hài Lòng. Nếu đồng ý với tôi...tôi đứng dậy." Mặc dù dưới đầu gối đàn ông là vàng, nhưng có thể khuất có thể duỗi mới là đàn ông tốt.
      "Đại Hổ, đừng như vậy, tôi thể. . . . . ." Hài Lòng luống cuống, người đàn ông quỳ gối trước mặt mình, quả thực là làm ngại muốn chết.
      "Hài Lòng, tôi cầu xin chỉ giúp tôi lần thôi, nếu tôi dập đầu cho ~~" Đại Hổ cũng nóng nảy, hạ quyết tâm, làm bộ dập đầu vài cái về phía .
      Dập đầu?
      Hài Lòng sợ hãi, " cần dập đầu cần dập đầu, tôi đồng ý với là được."
      "Hài Lòng, cám ơn , đại ân đại đức ngày hôm nay của , tôi nhớ suốt đời." Mục đích đạt được, Đại Hổ lập tức đứng lên, mừng rỡ như điên nắm chặt tay Hài Lòng.
      là quá tốt. Cuối cùng ta có thể khai báo với Ôn Đại, nếu ngày mai nhất định phải đưa đầu tới gặp.
      " đừng như vậy, tôi là sợ tôi làm được, ngược lại gây thêm phiền toái cho ." Hài Lòng lo lắng muốn rút tay về, đây là lần đầu tiên bị đàn ông cầm tay. Tình thế rất khó khăn.
      " đâu, chỉ cần cùng tôi, những thứ khác tôi giải quyết." Đại Hổ vui vẻ .
      Đứng ở bên cạnh Đại Ngưu và Tiểu Hoa liếc mắt nhìn nhau, Đại Hổ quỳ xuống dập đầu, chiêu này, là --
      Quá hèn hạ rồi !
      "Đại Hổ, vừa rồi phải là cầu hôn với Hài Lòng chứ?" Đại La vô cùng hưng phấn thong thả tới đây. vừa rồi mới báo cáo tiến độ kế hoạch với Ôn Đại, ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng chấn động lòng người.
      Cầu hôn?
      Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ ngây ngốc tại chỗ. ra ta chỉ nhìn thấy cảnh Đại Hổ quỳ xuống, lại nghe thấy lời van xin của Đại Hổ.
      "Đại La, phải vậy, hiểu lầm. . . . . ." Hài Lòng đỏ bừng mặt, hoảng hốt .
      "Đại La thối, đừng lung tung, Hài Lòng giống nhau như chúng ta, mặt ấy rất mỏng ." Tiểu Hoa lập tức nhảy ra bảo vệ, mặc dù cảnh tượng đó rất giống, đáng tiếc hoàn toàn phải như vậy.
      " phải cầu hôn sao." Đại La lập tức cúi đầu thất vọng, giọng điệu cũng thay đổi có tí sức lực nào.
      "Cầu cái đầu của mẹ ngươi á..., tôi với Hài Lòng hoàn toàn trong sạch ." Đại Hổ bực dọc trách mắng. vất vả mới khiến cho Hài Lòng gật đầu đồng ý giúp tay. Nếu để cho tên Đại La biết tình huống mà khiến Hài Lòng đổi ý, nhất định đánh cho ta răng rơi rụng đầy đất.
      " rất giống cầu hôn mà, tôi vừa mở cửa nhìn thấy cậu quỳ gối trước mặt Hài Lòng . . . . . ."
      "Được rồi, đừng nữa, Hài Lòng, ta dẫn thay quần áo." Tiểu Hoa vội vàng cắt đứt câu của Đại La, rồi nhìn về phía Đại Hổ và Đại Ngưu mãnh liệt nháy mắt, hai người lập tức hiểu ý lôi Đại La .
      "Thay quần áo cái gì? ?" Hài Lòng ngẩn ra, gương mặt vẫn còn đỏ bừng xấu hổ.
      "Bộ đồ cậu mặc nếu khách sạn khác tạm được, nhưng Ôn Lam lại được." Nơi đó là khách sạn để xác định đẳng cấp của những nhân vật đẳng cấp, cho nên loại thường dân thấp bé sao có thể tùy ý ra vào, nếu là chỗ chỉ có những nhân vật đẳng cấp mới có thể tới, thử nghĩ người con chung, đâu thể nào ăn mặc bảo thủ giống như ấy.
      "Ờ, nhưng tớ mang quần áo. . . . . ."
      " sao, tớ có."
      "Nhưng quần áo của cậu. . . . . ." Quá mát mẻ, căn bản dám mặc.
      "Yên tâm, tớ cố gắng hết sức để tìm cho cậu bộ đồ hở hang." cũng phải là hôm nay mới biết ấy, hơn nữa từ quần áo ấy mặc thường ngày, cũng biết ấy rất bảo thủ. Cứ như vậy, Hài Lòng bị Tiểu Hoa kiên quyết kéo vào phòng thay đồ nữ.
      Hài Lòng căng thẳng ngồi ở ghế phụ chiếc xe Benz phiên bản dài, xe tiếp cận mục đích hơn; dạ dày liền bắt đầu nhộn nhạo, căn bản còn lòng dạ nào thưởng thức phong cảnh đẹp đẽ xung quanh, cho đến khi xe đột nhiên đỗ lại ở ven đường.
      "Hài Lòng, cần khẩn trương, mọi thứ có tôi." Đại Hổ kéo cần số, tắt máy, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ. Mà dọc theo đường , Đại Hổ cũng lục tục giải thích quy trình công việc với Hài Lòng, gồm việc nhất định phải gắn vài món đồ lên người , để phòng ngừa có chuyện bất ngờ xảy ra, như là máy chụp hình vô cùng quan trọng, mà điểm do Tiểu Hoa chuẩn bị ổn thỏa cho .
      Sau khi mọi thứ ổn thỏa, Đại Hổ vội cầm ống nhòm lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam, chỉ cần con mồi vừa xuất , bọn họ lập tức theo vào.
      "Được. Đại Hổ." Hài Lòng gật đầu cái, chính là loại cảm xúc căng thẳng hồi hộp, nếu khẩn trương có thể lập tức bình tĩnh lại hay sao?
      "A!" Đột nhiên, Đại Hổ kêu lên tiếng. Buông ống nhòm ra, rồi ôm lấy bụng.
      "Đại Hổ, họ đến rồi sao?" Hài Lòng khẩn trương vội ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng có xe. . . . . . Cũng có người.
      ". . . . . . phải. . . . . ." Đại Hổ lắc đầu cái. Giọng đột nhiên trở nên suy yếu còn sức lực. Cả người lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Lúc sắp rời khỏi Vụ Sở bụng có chút cảm giác đau ỉ, nhưng để ý tới, nào ngờ. . . . . .
      " phải? Vậy gì?" còn tưởng rằng phải bắt đầu lại, hại sợ đến mức đau dạ dày.
      Last edited: 18/10/14

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 4.3
      "Tôi. . . . . . Tôi...tôi đau bụng. . . . . ." Đại Hổ cắn chặt răng, muốn ngăn chặn cơn đau thắt từ bụng truyền tới, nhưng càng ôm chặt bụng lại càng đau, đừng có thể chịu đựng cho đến khi vào được khách sạn Ôn Lam, bây giờ cũng sắp thể chịu đựng được nữa rồi.
      Cái gì!
      Hài Lòng ngây người , "Đại Hổ, rất đau bụng sao?" thể nào! ta phải là muốn --
      "Phải. . . . . ." nhịn đau, gật đầu.
      " đau bụng, vậy chúng ta có cần phải hỏi dùng nhờ nhà vệ sinh của cửa hàng nào gần đây ?" Hài Lòng luống cuống, đường xá trong nội thành rất náo nhiệt, căn bản có chỗ tối, huống chi ta muốn vệ sinh.
      "Tôi. . . . . . Tôi phải đau bụng dạng đó, hình như tôi bị đau… ruột thừa. . . . . ." Trở ngại nghề nghiệp, bọn họ đều phải học khóa hộ lý, mà giờ khắc này bụng bỗng nhiên đau thắt. cảm thấy cũng phải là đau bụng do đồ ăn, mà là bị đau ruột thừa, trúng số độc đắc rồi.
      "Bệnh viêm ruột thừa!" Hài Lòng khó mà tin được thét lên." phải cắt ruột thừa rồi sao?"
      Vụ Sở, trừ nhân viên hành chính ra, tất cả nhân viên đều phải cắt ruột thừa, chính là vì muốn lúc hành động lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, ai ngờ ---
      " có. . . . . . có. . . . . . Tôi chưa có thời gian cắt. . . . . . Hơn nữa phải ai cũng bị viêm ruột thừa, cho nên. . . . . ."
      chưa cắt ruột thừa, là bởi vì ta cho rằng mình gặp xui xẻo như vậy, ai ngờ ---
      " thể nào!" Hài Lòng ngây dại, sao lại có chuyện này?
      ". . . . . . Tôi lừa . . . . . ." Ngàn vạn lần cũng muốn, thế nhưng lại xảy ra chuyện xui xẻo như vậy, lần này toi rồi!
      " phải tôi lừa tôi, mà là bây giờ chúng ta nên làm cái gì?" Hài Lòng sợ hãi nhìn dòng người qua lại, với từng dòng xe qua lại dứt, cả người luống cuống tay chân.
      "Tôi sắp chịu nỗi nữa rồi. Hài Lòng, tôi với , tôi tự bệnh viện, mau gọi điện thoại cho Ôn Đại, cầu ta lập tức phái người tới thay thế tôi, nếu kịp." Đại Hổ cố nén đau đớn, vội vàng dặn dò ngừng.
      " muốn tự mình bệnh viện, như vậy quá nguy hiểm, tôi đưa trước. . . . ." Hài Lòng kêu lên, lo lắng vì quyết định của ta.
      Tuy bệnh viêm ruột thừa cũng phải là bệnh rất nghiêm trọng, nhưng ngộ nhỡ. . . Ruột thừa vỡ ra, vậy nguy hiểm đến tính mạng, sao lại có thể yên tâm để cho mình ta đến bệnh viện.
      " được, nếu như đưa tôi , ở đây phải làm sao? Người đàn ông kia rất lanh lẹ, chúng ta thể thất bại trong gang tấc." Đại Hổ lắc đầu trách mắng.
      "Nhưng. . . . . ."
      "Hài Lòng, xin lỗi, là tôi kiên quyết xin đến giúp. ngờ tôi lại sơ suất, nhất định rất sợ đúng ? Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể cầu xin giúp. Vụ này tôi theo dõi được ba tuần, tôi muốn chờ đợi thêm nữa, Hài Lòng, tôi cầu xin ... giúp tôi thêm lần nữa, nhất định tôi báo đáp lại . . . . . ." Đại Hổ vừa nhịn đau vừa .
      "Đừng như vậy, nhưng tôi chưa từng làm. Tôi rất sợ. . . . . ." Hài Lòng cúi đầu lo lắng khẩn trương, có linh cảm, nhất định làm hỏng chuyện.
      " đừng sợ, gọi điện thoại cho Ôn Đại, Ôn Đại giải quyết."
      "Nhưng tôi có điện thoại di động." Bạn bè của cũng nhiều, công việc lại chỉ làm trong phạm vi công ty, hơn nữa sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, cho nên bạn bè hay người nhà muốn tìm , bình thường gọi tới công ty, hoặc là nhà trọ mà thuê. Là có thể tìm được . Cho nên căn bản cần điện thoại di động.
      Đại Hổ sửng sốt 1-2 giây, nhưng bụng lại đau xoắn khiến cho ta thể chịu đựng thêm được nữa, vội lấy điện thoại từ chiếc túi bí mật ra, sau đó rất cố gắng vì tìm số điện thoại của Ôn Dị, nhanh chóng bấm gọi rồi mới đưa cho , "Hài Lòng, tất cả đều nhờ cậy vào ." Dứt lời, ta mở cửa xe, đón taxi rời .
      "Đại Hổ. . . . . ." Hài Lòng sợ hãi định gọi Đại Hổ lại, nhưng đường dây điện thoại kết nối được.
      Bởi vì vẫn chưa gì, nên điện thoại im lặng mấy giây, khiến người đàn ông chờ ở đầu dây bên kia lập tức cảm thấy buồn bực mở miệng --
      "Đại Hổ. giở cái trò quỷ quái gì vậy? Gọi điện thoại cho tôi mà lời nào!"
      Hài Lòng sợ đến mức làm chủ được mình, sau khi nghe thấy giọng quen thuộc đầy nam tính, kìm được hốc mắt đỏ hoe. "Ôn, Ôn Đại. . . . . ." Cứu mạng a, rất sợ.
      Nghe tiếng, bàn tay cầm điện thoại của Ôn Dị cứng đờ, dám tin buột miệng kêu lên: "Hài Lòng! Tại sao lại là ?"
      Số điện thoại hiển thị tên người gọi ràng là Đại Hổ, ai ngờ người lại là Hài Lòng, mà lúc này Đại Hổ làm nhiệm vụ, chẳng lẽ bạn cùng ta---
      thể nào!
      "Ôn Đại. . . . . . hức hức. . . . . ."
      Hài Lòng khóc sao? Rốt cuộc bây giờ là tình huống gì? cũng bị làm cho hồ đồ. Nhưng nhất định phải trấn an ấy trước, "Đừng khóc, Hài Lòng, cho tôi biết xảy ra chuyện gì."
      "Ôn Đại, hức hức. . . . . . Đại Hổ ấy . . . . ."
      Last edited: 18/10/14

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 5.1:.
      "Hức hức. . . . . ." Ôn Dị nhanh chóng bảo Hài Lòng cho biết địa điểm, mới vừa đến gần xe hơi, bên tai nghe thấy tiếng khóc đầy sợ hãi của Hài Lòng, mặt kìm được lên ba đường vạch đen. Chẳng lẽ bắt đầu khóc từ lúc chuyện với , và vẫn khóc cho đến bây giờ sao? Nếu như vậy, phải ấy khóc 20' rồi ư. là chết tiệt. bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay mở cửa xe bên chỗ tay lái ra, nhanh chóng ngồi vào.
      Hài Lòng khóc đến mức trời đất u ám, phát có người mở cửa xe, sợ đến mức vội vàng ngẩng đầu, khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Ôn Dị--"A!" bị dọa đến mức hét lên, cả người kinh hãi trợn mắt nhìn . phải chứ? Sao, sao lại là người đàn ông thầm mến?
      "Mắt mở lớn như vậy, nhìn thấy quỷ sao?" Ôn Dị ngồi vào ghế lái, đầu tiên điều chỉnh chỗ ngồi, sau đó cầm ống nhòm mà Đại Hổ để tay lái lên, nhìn về phía cửa ra vào của khách sạn Ôn Lam, biết rất kinh ngạc, thực tế đúng là nên kinh ngạc. Bởi vì từ rất lâu rồi còn trực tiếp ra ngoài thực nhiệm vụ, mà chỉ phụ trách việc thương lượng, ký kết mua bán, điều tra, ngờ lúc này Đại Hổ lại bị đau ruột thừa cấp tính, hơn nữa lại ra ngoài làm nhiệm vụ, hại thể ra tay, nếu thay thế cho cấp dưới căn bản thể ứng phó tình huống bất ngờ này.
      Hài Lòng đúng là nhìn thấy quỷ. . . . . . Ách, phải, là nhìn thấy thần linh của mới phải.
      "Ôn, Ôn Đại, sao lại là tới?" kìm được mừng rỡ nở nụ cười, cứ tưởng rằng Đại Miêu hoặc Đại Mao thay thế, lại hoàn toàn ngờ người thay thế lại chính là lãnh đạo cấp cao của Ôn Dị, cũng là người đàn ông say đắm.
      "Tôi cũng ngờ tới, nhưng Đại Hổ ném cho tôi việc quan trọng, nếu tôi đến, còn ai trong Vụ Sở có thể dẫn vào." Ôn Dị thầm nguyền rủa. Cái tên Đại Hổ chết tiệt, chỉ lấy điện thoại ném cho , cũng ở lại cho đến khi có thể có người khác đến thay ta, thế cho nên muốn lộ diện cũng được.
      ra là như vậy!
      "À." Hài Lòng cúi đầu cố gắng nén thất vọng, nhưng căn bản cũng nên thất vọng, bởi vì Ôn Dị vốn dĩ cũng thích , tất cả đều do len lén thầm mến . . . . . .
      Nhận thấy hiu quạnh trong giọng của , tim cũng khỏi cảm thấy tội lỗi, kìm được quay đầu nhìn , vừa nhìn thấy , đơn giản là nhìn đến choáng váng.
      Luôn là mái tóc được búi đơn giản, nhưng lúc này mái tóc lại được buông xõa, sáng bóng đen nhánh xinh đẹp. Khiến cho tự chủ được nhớ tới video clip quảng cáo dầu gội đầu, lấp lánh làm rung động lòng người.
      Nhưng khiến cho trợn mắt há hốc mồm chính là bộ ngực cao vút đầy đặn của , giờ phút này ràng mặc váy, dẫn đến cả bộ ngực bị ép chặt nơi cổ áo, quả rất sống động chân , càng thể nghĩ tới đó là, hông của ra trong bộ váy liền thân. Mảnh khảnh chưa tới vòng tay . . . . .
      quả thể tin được, ngờ giấu dưới bộ đồ công sở màu xám tro, lại là thân hình hấp dẫn đến như vậy. . . . . .
      Cảm giác được đỉnh đầu đột nhiên có ánh mắt thiêu đốt mãnh liệt, Hài Lòng hoang mang hiểu ngẩng đầu lên, sau khi bắt gặp ánh mắt sáng rực của Ôn Dị, bỗng nhiên cả người lập tức cảm thấy nóng ran và ngượng ngùng.
      "Ôn Đại, quần áo của tôi có cái gì ổn sao?" nhìn chăm chú sâu lắng khiến cho cả người được tự nhiên, đặc biệt là bộ ngực của quá lớn, mà chiếc này lại vốn rất hào phóng, trong nháy mắt chiếc váy bó sát người, giống như lớp da thứ hai dính chặt vào người , khiến cho sau khi mặc xong, được tự nhiên, xấu hổ và cực kỳ lúng túng.
      Ôn Dị chấn động, vội lấy lại tinh thần, giả vờ lạnh nhạt trả lời: "Quần áo có gì ổn, ổn chính là mặt của ." Chết tiệt, vậy mà lại vì bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhắn của mà hoàn toàn quên hết mọi thứ.
      "Mặt của tôi có cái gì ổn sao?" Hài Lòng ngẩn ngơ. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn chiếc kính chiếu hậu trước mặt, muốn nhờ vào đó để thấy khuôn mặt của mình, lại chú ý đến động tác này, khiến cho bộ ngực của vô tình được nâng cao lên, cao đến nỗi đụng trúng tay phải cầm lấy vô lăng của .
      Ôn Dị ngờ có hành động này, căn bản kịp dời mặt , ánh mắt liền nhìn thẳng vào bộ ngực đầy đặn gần trong gang tấc của , khiến cho thiếu chút nữa ngây ngẩn nhìn mà chớp mắt.
      "Dĩ nhiên ổn, mắt của đỏ hoe vì khóc, đâu giống như người con muốn khách sạn?" giữ giọng đều đều trách mắng, cố gắng ra sức hít thở, chỉ là hương thơm nhàn nhạt như quả quýt tỏa ra người rất dễ chịu. Khiến cho tâm hồn rung động, thân dưới lại bắt đầu trổi dậy ham muốn.
      thể nào!
      hoảng sợ dời đầu . căn bản có bất kỳ hành động hấp dẫn trêu đùa , nhưng lại như chàng trai trẻ dồi dào tinh lực, vì mà nổi lên phản ứng, chuyện này, chuyện này. . . . . . sao có thể
      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Hài Lòng khẩn trương hỏi. Mắt đúng là rất đỏ!
      "Lúc vào, tôi ôm eo , thuận thế tựa đầu vào ngực tôi, sau đó dùng tóc che giấu chút, như vậy bọn họ hoài nghi." Ôn Dị lạnh lùng cho biết.
      thực tế, nhân viên khách sạn căn bản xem thử mặt khách thuê phòng trông thế nào, mà ấy hiển nhiên vô cùng thiếu sót ở phương diện này, cách khác, hẳn là người rành mấy chuyện nam nữ --
      Trinh nữ!
      "Tốt, Ôn Đại." Hài Lòng lúc này mới an tâm gật đầu cái, hành động này lại khiến cho bộ ngực xinh đẹp của đong đưa lắc lư mãnh liệt.
      Ôn Dị thầm rên rỉ. Cảm thấy trong quần càng thêm căng thẳng khó chịu, vội dịch chuyển thân thể, để làm cho căng cứng trong quần đừng rành rành như vậy --
      Last edited: 18/10/14

    5. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 5.2
      "Ôn Đại, đối tượng đứng trước chiếc xe kia có phải là người mà Đại Hổ theo dõi ?" Bỗng nhiên, Hài Lòng khẩn trương dùng sức đẩy đẩy cánh tay .
      Ôn Dị liếc nhìn bàn tay , phát ánh mắt trong sáng của nhìn chằm chằm ở lối vào của khách sạn Ôn Lam, ràng căn bản nhận thấy hành động của , đối với thân mật đến cỡ nào.
      Nhận thấy người đàn ông bên cạnh chậm chạp mãi nhúc nhích. Hài Lòng buồn bực cúi đầu. Liền nhìn thấy tay mình lại khoác lên bả vai --
      ‘ Ôi! Xin, xin lỗi, Ôn Đại." giống như bị bỏng nhanh chóng rút tay về, cả người cũng lập tức xích đến cạnh cửa xe.
      " sao." Ôn Dị thầm vui thu hồi ánh mắt, sau đó khởi động xe, chân phải đạp cần ga, chiếc xe Benz phiên bản dài lập tức chạy đến trước khách sạn Ôn Lam.
      Nhân viên phục vụ đứng trước bãi đậu xe của khách sạn vừa nhìn thấy có xe dừng lại ngay trước lối vào, lập tức nhanh chóng chạy đến. người khom lưng dùng tay mở cửa xe, người vòng qua bên chỗ tay lái, chuẩn bị giúp chủ xe lái xe đến bãi đậu xe, nhưng đúng lúc nhìn thấy người đàn ông bước xuống xe lập tức ngây ngốc tại chỗ.
      "Cậu chủ . . . . ."
      "Giúp tôi đem xe đỗ, đừng kêu oang oang." Ôn Dị lạnh lùng ném câu xuống, đến bên cạnh Hài Lòng người xuống xe trước.
      Thấy cúi đầu, ràng là sợ người ta nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của , khiến kìm được cảm thấy có chút buồn cười.
      "Vâng, cậu chủ." Nhân viên phục vụ của bãi đậu xe vội cung kính trả lời, người còn lại là nhanh chóng gọi điện thoại, vội vàng báo cáo với quản lý.
      thể oang oang thể oang oang, nhưng nếu báo cáo với cấp , ta cũng thảm.
      Cậu chủ dẫn phụ nữ tới thuê phòng ngay tại khách sạn nhà mình, sao có thể coi như quan trọng.
      "Cậu chủ?" Hài Lòng ngây ngẩn cả người, hề nghĩ người đàn ông say đắm, là ông chủ của khách sạn Ôn Lam. Nhưng trong ấn tượng của , bản đồ gia sản của Ôn gia bao gồm luôn khách sạn.
      "Đây là khách sạn mà bà nội tôi mở. Được rồi, bảo bối, chúng ta thôi." Ôn Dị bĩu môi, hiểu tại sao mình lại trả lời câu hỏi của , thầm buồn bực ôm lấy vòng eo nhắn của , hành động này khiến cho nửa thân đầy đặn kiêu ngạo của hầu như dính vào ngực , khiến cho tâm tình của khỏi có chút biến chuyển trở nên tốt hơn.
      Bảo bối!
      "Ôn. . . . . . Ôn. . . . . ." Hài Lòng thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên, lại chạm phải con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Ôn Dị, nhất thời xấu hổ lúng túng cúi đầu, đôi tay theo phản xạ muốn đẩy ra.
      Ôn Ôn cái quái gì!
      Ôn Dị kìm lại muốn trợn trắng mắt, cúi đầu kề sát bên tai của , giọng ra lệnh: "Gọi tôi là , nhớ đừng ngẩng đầu lên nữa, nếu bọn họ nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của ."
      Dứt lời, vòng chặt cánh tay, khiến thể giãy ra khỏi ngực , nếu bọn họ còn chưa vào đại sảnh, bị lộ rồi.
      nàng Hài Lòng này, ràng len lén thầm mến , theo lý thuyết, đụng chạm của khiến cho rất vui vẻ mới phải, kết quả cơ thể có phản ứng lại nhưng ràng là đẩy ra, có lầm hay ?
      "A! Xin. . . . . .xin lỗi." Hài Lòng hoang mang vội cúi đầu.
      Hỏng bét, lại quên mất, lúc này giả làm bạn của . Nhưng mà, được người đàn ông mình thích ôm thân mật như vậy, . . . . . .
      rất quen, thậm chí cảm thấy sợ hãi .
      "Đầu kề sát vào, đừng để cho người ta nhìn thấy." Cánh tay ôm eo lại dùng thêm chút sức mạnh. Lần này đừng đầu, thậm chí ngay cả thân thể cũng dán chặt vào ngực .
      "Ôn. . . . . ." Như thế này căn bản thể được, buộc thể ôm eo , lúc hít thở nghe thấy mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu đầy nam tính của .
      "Ôn cái gì?" cố ý nặn cặp mông đầy đặn tròn trịa của cái, lại quên mất giờ phút này nên xưng hô như thế nào, thể làm thám viên được.
      ". . . . . . . . . . ." đỏ bừng cả mặt, liền đổi cách xưng hô lắp ba lắp bắp khẽ gọi, giọng tự chủ tràn đầy ý hờn dỗi.
      "Ngoan, bé ." Ôn Dị trả lời dịu dàng. Bị giọng hờn dỗi của làm cho có chút xao xuyến.
      "Cậu chủ, hoang nghênh ngài tới. . . . . ." Lúc này, người quản lý nghe được tin tức chạy như bay từ đại sảnh đến cửa trước .
      "Được rồi, tôi muốn thuê căn phòng Lâm Điềm Hồ, chuẩn bị xong chưa?"
      "Lâm Điềm Hồ, dạ vâng, cậu chủ, căn phòng kia chuẩn bị xong rồi, nhưng cậu chủ, căn phòng mà ngài thích nhất hôm nay chuẩn bị trước cậu chủ có muốn đổi. . . . . ."
      " cần, tôi chỉ muốn dùng căn phòng đó." Ôn Dị lạnh lùng trả lời, đổi phòng khác còn lục soát chứng cứ cái gì, bắt gian cái gì nữa chứ?
      "Vâng vâng vâng, Cậu chủ, vậy tôi đây liền lấy thẻ cho ngài, mời ngài ngồi ghế sofa đợi lát, uống chút sâm banh.. . . . ." Quản lý vội ân cần tiếp đón.
      " cần, bạn tôi thể chờ nữa rồi muốn lên phòng với tôi." cũng đến thuê phòng, huống chi con mồi lên đó hồi lâu, bọn họ cũng thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
      "Vâng, cậu chủ, vậy tôi liền thẻ." Nhìn thấy hai người quả vặn vẹo áp sát vào nhau dường như dính chặt ở chỗ, hoàn toàn hề có khe hở, quản lý thầm kinh ngạc, vội cúi người gật đầu bước nhanh tới quầy, lấy được thẻ phòng liền bước vội trở lại, sau đó rất cung kính dâng lên.
      " cần tiếp đón tôi nữa, làm việc của ông ." Ôn Dị lấy được thẻ phòng, ôm Hài Lòng nhắm thang máy của khách sạn mà tới.
      "Vâng, cậu chủ." Quản lý cung kính gật đầu, lúc này còn bước đến phục vụ nữa.
      "Quản lý, hôm nay cậu chủ dẫn phụ nữ tới thuê phòng, như thế dường như có chút khác lạ?" Nhân viên phục vụ đỗ xe khó hiểu tới bên cạnh quản lý.
      "Đúng vậy đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu chủ gấp gáp như vậy, hơn nữa cũng dùng căn phòng mà cậu ta thích nhất, là quái lạ." Quản lý tán thành vừa buồn bực bắt đầu bói quẻ.
      "Việc này có gì kỳ quái, đổi phòng liền đổi ngay khẩu vị, cảm giác hưng phấn hơn chút, nhưng mà lần này dáng người của bạn ta dẫn theo là đoan trang." Nhân viên phục vụ đỗ xe ý kiến.
      "Đúng là rất đoan trang, nhưng mà tôi cảm thấy người phụ nữ đó hơi khác lạ, cả người gần như dán chặt vào người cậu chủ, dường như thể tự được, có cảm giác giống như chơi thuốc." Quản lý lại lên điều nghi ngờ.
      "Cũng có thể, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ ôm bạn chặt như vậy, chừng là chơi ma túy, chỉ là nếu như ấy chơi thuốc, vậy chứng tỏ cậu chủ rất thích ấy."
      " phải chứ, tháng sau cậu chủ đính hôn mà." Quản lý có chút tin.
      "Cái gì mà thể, loại người có tiền như cậu chủ, cho dù có vợ bên ngoài cũng có đống người tình, huống chi bề ngoài của cậu chủ lại tuấn tú như vậy, dáng người lại cao lớn mạnh mẽ, phụ nữ tự động dâng đến cửa có thể ít hay sao?" Nhân viên phục vụ đỗ xe xem thường phản bác lại.
      " cũng phải." Quản lý gật đầu tán thành.
      "Bên ngoài có xe tới, quản lý, tôi làm việc trước." "Ừ."
      Last edited: 18/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :