1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chỉ sô ́ nóng bỏng 100 % - Xuân Thu ( 11 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 2.2
      Nguy hiểm , Ôn Đại nghe thấy giọng của , coi như là tránh được kiếp nạn, nhưng nếu phải giúp Hài Lòng, bây giờ hiển nhiên phải mật báo.
      Chân Hài Lòng lẳng lặng đứng trước kệ bếp, lưỡng lự nhào nặn bột mì, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười.
      Kể từ tám tháng trước, sau khi người đàn ông mà say đắm muốn kiêm nhiệm đầu bếp của công ty, phát ra, so với việc làm thư ký, lại thích công việc này hơn.
      "Hài Lòng, việc lớn tốt rồi, Hài Lòng. . . . . ."
      Chân Hài Lòng sợ hết hồn, vội bỏ bột mì làm xuống, ngẩng đầu lên. Lo lắng nhìn Tiểu Hoa vụt chạy về phía , "Tiểu Hoa, xảy ra chuyện gì?"
      "Đương nhiên là việc hệ trọng!" Việc lớn!
      " thể nào. Ai trong Vụ Sở xảy ra chuyện? Ôn Đại có xảy ra chuyện gì ?" kinh ngạc hỏi.
      Tiểu Hoa liếc mắt xem thường.
      Ôn Đại Ôn Đại, người đầu tiên mà ấy nghĩ tới, mãi mãi chỉ có Ôn Đại, chỉ tiếc giờ phút này Ôn Đại lại tiếp đãi ôm con hồ ly tinh trong phòng, hơn nữa miệng còn đầy lời ngon tiếng ngọt.
      "Ôn Đại sao, là cậu xảy ra chuyện."
      "Mình? Mình sao mà." Chân Hài Lòng sửng sốt chút, hiểu hỏi.
      "Sao cậu biết mình sao, tình địch xuất , cậu còn vùi mình phòng bếp nhào nhào nặn nặn bột mì, còn mau lên bưng trà vào, cho tình địch biết tay."
      "A!" Chân Hài Lòng kinh ngạc thở gấp, phải bởi vì tình địch xuất , mà là Tiểu Hoa lại muốn cho tình địch biết tay, cách khác, ấy chẳng phải biết thầm Ôn Đại, nghĩ đến đây, kìm được xấu hổ lúng túng đỏ mặt.
      "Ôi trời ơi!!, Hài Lòng, cậu là tức đến đỏ mặt, hay là thẹn thùng đỏ mặt?" Tiểu Hoa giương mắt nhìn bộ mặt Quan Công* của , chưa có xem qua có người có thể đỏ mặt phải thần tốc như vậy. (*: mặt Quan Công ý chỉ mặt đỏ)
      "Mình. . . . . ." đương nhiên là đỏ mặt, ràng bày tỏ tình với Ôn Đại, chỉ lén lút chôn ở đáy lòng, kết quả Tiểu Hoa lại biết thích Ôn Đại.
      "Cậu sao vậy hả, tình địch ở trong phòng, cậu còn có tâm tình ở đây nhào nhào nặn nặn, còn mau bưng trà lên, đúng là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng." Tiểu Hoa vô cùng tức giận cổ vũ mãnh liệt.
      Bởi vì giống Hài Lòng, nổi tiếng là người mượn cớ chính đáng để , nếu sớm tiến vào phòng khách đấu tranh, quan sát tình địch, nhìn kỹ con hồ ly tinh đó xem nó có dáng dấp như thế nào mà có thể khiến kẻ máu lạnh vô tình như Ôn Đại trở thành kẻ miệng đầy lời ngon tiếng ngọt.
      "Nhưng Ôn Đại muốn tớ bưng trà, hơn nữa. . . . . . Tớ, là lén lút thầm mến Ôn Đại, hơn nữa. . . . . . Ôn Đại cũng bao giờ thích tớ. . . . . ." Chân Hài Lòng càng càng cúi thấp đầu. Đôi tay cũng tự chủ bắt đầu vuốt ve đống bột nhão lạnh lẽo.
      Diện mạo của rất bình thường, gia thế cũng rất bình thường, giống với người đàn ông say đắm, phải là người đẹp trai hiếm có. Ngay cả gia thế đều là danh môn vọng tộc, nếu phải thích tiếp quản công việc đó, hơn nữa được người lớn trong dòng họ cưng chiều, sớm bị ép buộc đón nhận chức Tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Ôn Thị.
      "Cậu ở đây nhăng cuội gì đó? Cậu lại còn Ôn Đại cũng bao giờ thích cậu, chính miệng Ôn Đại với cậu sao? Tiểu Hoa giận đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói.
      Chưa thử muốn bỏ cuộc, như vậy tuyệt đối thể nào đuổi kịp Ôn Đại.
      ", có. . . . . ." Hài Lòng bị hù dọa đến mức thiếu chút nữa lắc đến hư đầu.
      với Ôn Đại cũng chỉ làm việc chung. chính là chuyện cơm nước, cho nên Ôn Đại đâu thể nào với những lời đó, mà dĩ nhiên cũng tự rước lấy nhục nhã, thực tế, chỉ cần ở bên cạnh lén lút nhìn , say đắm, cũng rất thỏa mãn.
      "Vậy đúng rồi, Ôn Đại chính miệng với cậu sao cậu lại biết ta bao giờ thích cậu? Hài Lòng, cậu nên có lòng tin với chính bản thân mình, đừng tự coi thường mình, phải có câu , trước khi nắm được trái tim của người đàn ông nhất định phải nắm bắt được dạ dày của ta sao, điểm này cậu thành công.
      "Mặc dù dáng dấp của cậu phải là rất đẹp, nhưng thoạt nhìn đâu ra đấy, dịu dàng vui vẻ, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, hơn nữa cậu còn có ưu điểm rất lớn, đó là vóc dáng của cậu, cậu cũng biết người nhà Ôn Đại, thích nhất là loại con như cậu ngực lớn, mông lớn. Vừa nhìn cho rằng rất dễ sinh con."
      "Sao cậu biết ngực tớ lớn, mông lớn?" Hài Lòng khiếp sợ lại khiếp sợ, ràng che giấu rất kỹ, ngay cả bộ đồ công sở màu xám tro mặc người. Size cũng lớn hơn hai số.
      " Phụ nữ rất nhạy cảm đối với dáng người, nhưng mà cậu quái lạ, vóc dáng ràng nóng bỏng như vậy, nhưng muốn trưng ra, ngược lại mặc đồ giống như bao bố, cậu biết đàn ông đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ sao? Kể cả cậu lén lút thầm mến, Ôn Đại cũng phải thích người phụ nữ có vóc dáng đẹp."
      "Nhưng tớ là thư ký, thư ký phải ăn mặc đoan trang, dung mạo chỉnh tề ---"
      "Thư ký cái quái gì. Tạm thời cậu lừa dối người khác, căn bản là tiểu muội có được hay ?" Tiểu Hoa khịt mũi kinh bỉ ngắt lời . cũng từng làm thư ký của Ôn Đại, vô cùng hiểu chua xót trong đó.
      "Tớ. . . . . ."
      "Thích Ôn Đại hãy thổ lộ với ta, lén lút thầm chắc chắn có kết quả ." Giống như vậy, nhưng cũng chỉ tốn khoảng thời gian 3 tháng để thấy , dáng vẻ này của Hài Lòng cũng hơn năm. Lại vẫn khăng khăng mực, làm cho người khác kìm được mà tức giận vì ngu ngốc của ấy. Bởi vì kẻ máu lạnh vô tình, chỉ biết vết thương chồng chất.
      "Tiểu Hoa, cám ơn cậu, tớ hiểu cậu là vì muốn tốt cho tớ, nhưng mà cho dù tớ thổ lộ với Ôn Đại, cậu cho rằng như vậy tình của tớ có kết quả sao?"
      biết điều đó là có khả năng. Cho nên mới quyết định đem tình này chôn sâu vào trong lòng.
      " ." Tình địch xuất , hơn nữa hành vi cư chỉ mà Ôn Đại đối với người phụ nữ đó, tình của Hài Lòng nhất định là có kết quả.
      "Cho nên tớ chỉ muốn lén lút thầm Ôn Đại là được rồi. . . . . ." Đúng vậy, và Ôn Đại căn bản có bất kỳ kết quả gì, cho nên dù là tỏ tình như thế nào, chỉ làm tăng thêm lúng túng, vậy hà cớ gì phải làm thế chứ?
      Đột nhiên, Tít tiếng, chiếc điện thoại treo trong phòng bếp đột nhiên vang lên.
      Last edited: 17/10/14

    2. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 2.3
      Hai người nghe thấy nhìn nhau cái rồi Hài Lòng đưa tay ấn phím nghe điện thoại nội bộ.
      "Hài Lòng." tiếng khàn khàn nam tính lẫn tạp xuyên qua hệ thống khuếch đại thanh. Vang vọng bên phòng bếp , như loại rượu nồng làm say lòng người, khiến tim của hai người phụ nữ nghe được đập loạn nhịp mãi thôi.
      Ôn Đại, dáng người đẹp thôi, ngay cả giọng cũng hấp dẫn đến chí mạng.
      "Hu hu. . . . . ." Đồng thời, giọng nữ nghẹn ngào cũng xuyên qua hệ thống khuếch đại thanh của điện thoại, đau lòng thống thiết vang lên ở đầu dây bên kia.
      Hai người phụ nữ sửng sốt chút, chưa kịp phản ứng bên tai lại vang lên giọng gợi cảm lay động lòng người của Ôn Dị, "Hài Lòng, có rảnh ?"
      câu thức tỉnh người trong mộng, Hài Lòng liên tục ngừng trả lời: "Có có. . . . . . Ôn Đại. Tôi rảnh."
      "Hài Lòng, đầu tiên ép . . ly nước trái cây rồi mang tới phòng khách."
      "Vâng, Ôn Đại."
      "Đúng rồi, Hài Lòng, hôm nay có làm bánh bích quy hay bánh ngọt ... Điểm tâm ?"
      "Xin lỗi, Ôn Đại, hôm nay tôi làm điểm tâm kiểu phương tây, chỉ có kiểu Trung Quốc ." Hài Lòng áy náy trả lời.
      sắp xếp như vậy phần lớn là ưu tiên khẩu vị thích của Ôn Dị, về phần bánh bích quy bánh ngọt, thỉnh thoảng muốn ăn hoặc các nữ đồng nghiệp đề nghị, mới làm.
      "Ngoan, đừng khóc. . . . . . Hài Lòng, vậy có gì ngon ?"
      "Trước mắt chỉ có bánh xốp mứt táo." Tâm tư Hài Lòng căng thẳng. Ánh mắt nhanh chóng liếc qua lò nướng. Người đàn ông thầm rất kén ăn, may là từ có hứng thú với việc nấu nướng. Nếu thể làm hài lòng dạ dày của .
      "Tôi thích ăn bánh xốp nhân táo à?" Giọng Ôn Dị cao lên, hề trầm thấp nữa.
      "Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng mỉm cười trả lời. Người đàn ông vui vẻ. cũng rất vui vẻ.
      Đứng ở bên Tiểu Hoa ngừng chảy nước miếng, đáng tiếc dám mở miệng cầu chia chén súp, sợ bị Ôn Đại nghe thấy có mặt của , chỉ bởi vì phòng bếp được sửa chữa lại, sau khi sửa xong, liền bị quy định là khu vực cấm, ai muốn ăn cơm đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên, trừ phi có lý do quan trọng, nếu giết tha.
      "Vậy đem tới cho tôi phần, còn có trà đặc mà tôi thích nhất."
      "Vâng, Ôn Đại. Tôi mang đến." Hài Lòng mỉm cười cúp điện thoại, bắt đầu bận rộn chuẩn bị tất cả mọi thứ theo cầu của người đàn ông thầm , hoàn toàn quên mất Tiểu Hoa vẫn còn đứng bên cạnh.
      "Hài Lòng, tớ cũng muốn ăn." Rốt cuộc đợi đến khi treo điện thoại lên, Tiểu Hoa lúc này mới dám mở miệng cầu.
      " nướng lò, cậu tự gắp , tớ đưa cho Ôn Đại trước." Hài Lòng nhanh chóng ép ly nước trái cây.
      Người phụ nữ kia khóc lóc thảm thương như vậy, ngay cả cũng đành lòng. Huống chi là đàn ông.
      "Đợi chút." Tiểu Hoa vừa gắp bánh xốp mứt táo vừa gọi lại, là tình địch hà cớ gì phải khiêm nhường với ta.
      "Sao vậy?" Hài Lòng cẩn thận đem bánh xốp mứt táo sắp xếp ngay ngắn, sau đó vội pha tách trà đặc Phổ Nhị ngon nhất mà người đàn ông thầm mến thích uống nhất.
      "Cậu cho thêm chút hương liệu vào ly nước trái cây đó sao?" Tiểu Hoa cười hì hì he he , khó có được cơ hội tốt, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
      "A! Sao có thể?" Hài Lòng giật mình sợ hãi kêu lên.
      "Tại sao thể. ta uống được." Tiểu hoa vừa ăn bánh xốp mứt táo, vừa giải thích , loại mánh khóe này nhìn quen lắm rồi, đối phó với tình địch nên có chút “lòng thành”.
      "Chúng ta thể làm chuyện thất đức như vậy. Tiểu Hoa, tớ rất cám ơn cậu cho tớ biết, cho nên ở đây từ từ ăn, tớ đem thức ăn lên trước." Hài Lòng lắc đầu cái, sau khi cởi tạp dề xuống, lúc này mới bưng khay lên về phía phòng khách.
      Thất đức cái quái gì, đối phương là tình địch đó! Tiểu Hoa sững sờ ngây ngốc tại chỗ.
      Last edited: 17/10/14

    3. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 3.1:
      Chân Hài Lòng bưng khay tới phòng khách, đầu tự chủ nhớ tới lời Tiểu Hoa , và tiếng khóc từ trong điện thoại truyền lại, cùng với lời vỗ về của người đàn ông say đắm---
      Ngoan, đừng khóc.
      Trái tim bị quặn xoắn, tình địch của , , căn bản có tư cách dùng hai chữ tình địch này, theo Ôn Đại năm ba tháng, nhưng chưa bao giờ thấy trấn an vỗ về người phụ nữ nào, chứ đừng đến những lời thân mật dịu dàng kia.
      Trái tim giống như có cây kim đâm chọc vào đau nhói. Cứ tưởng rằng nếu có thể nhìn thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng thực tế, chỉ nghe thấy câu kia thôi tim thể chịu đựng nổi, ra trong tưởng tượng của bản thân, cũng nghĩ mình rơi vào cục diện như nay, như vậy , còn có thể tự cho là mình có thể phóng khoáng ở lại bên cạnh Ôn Đại sao?
      Cốc cốc.
      đưa tay gõ cánh cửa, chờ giọng của Ôn Đại vang lên, mới mở cửa vào.
      Ai ngờ lúc này hẳn là nghe thấy tiếng "Cách", sửng sốt chút, vội lấy lại tinh thần, giây tiếp theo. Đập vào mắt là khuôn mặt của người đàn ông làm cho ái mộ lưu luyến si mê.
      Lông mày xéo lên đến tóc mai, con ngươi đen thẳm sâu sắc, giống như có thể nhìn vào chỗ sâu kín nhất trong tâm hồn. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng vừa phải, mím chặt đường cong hấp dẫn làm cho người khác muốn nhào lên phía trước hôn lần. . . . . .
      "Hài Lòng, hoàn hồn lại." Ôn Dị có chút dở khóc dở cười hướng về phía phất tay cái. ràng lại nhìn mà mất hồn, là hao tâm tổn trí, nhưng khỏi, có chút hư vinh của người đàn ông, lại bị lấy lòng nữa rồi.
      biết thầm mến mình, từ cái ngày vào đây phỏng vấn, liền biết , đáng tiếc phải là mẫu người phụ nữ thích. cũng xấu xí, nhưng cũng tính là đẹp, nhiều lắm là chỉ có thể dùng từ thanh tú điềm tĩnh để hình dung, chỉ có điều ở bên cạnh , khiến cho người ta khỏi muốn thả lỏng cảm giác.
      Đúng, chính là việc thả lỏng cảm giác mới khiến cho phá lệ mà tuyển chọn , nếu người cấp dưới thầm mến mình, bình thường cũng chỉ làm cho cảm thấy phiền toái.
      Nhưng việc ngoài ý muốn là, trải qua mấy ngày nay, mặc dù cảm thấy rất việc thầm mình, nhưng lại chưa từng thổ lộ với , thậm chí lại vô cùng an phận.
      "À! Ôn, Ôn Đại!" Hài Lòng hoàn hồn, nhưng cũng lập tức đỏ bừng mặt, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, giả vờ như có chuyện gì .
      Có trời mới biết nghĩ đến việc đào cái hố rồi tự chôn sống mình, như vậy tốt hơn là phải đối mặt với kết cục bị nhạo báng, nếu vậy nhất định nhảy lầu tự sát.
      "Vào , bà ấy vẫn khóc ngừng, có thể muốn ăn." Ôn Dị bất đắc dĩ than .
      ( Hài Lòng hiểu lầm là: Vào , ấy vẫn khóc ngừng, có thể muốn ăn.—vì nhân xưng bên đó phái nữ hay cái gì nữ đều là “ta”)
      thẳng, cũng cách có cách nào khiến cho người phụ nữ đó đóng cái vòi nước lại, là làm cho đau đầu nhức óc, mới vừa nghe thấy tiếng gõ cửa của , liền vội vã chạy ra mở cửa.
      cưng chiều trong giọng của , chẳng những làm cho trái tim của Hài Lòng cảm thấy đau nhói, mà còn cảm thấy ghen tỵ thôi, mà lần nữa lại cảm thấy được. căn bản thể làm được việc chỉ chờ đợi, ở bên cạnh là có thể thỏa mãn.
      "Ôn Đại, tôi tới xem thử." cố nặn ra vẻ tươi cười. Sau đó nâng cái khay trong tay, chuẩn bị vào phòng tiếp khách.
      "Ừ." Ôn Dị gật đầu cái, nghiêng người để cho vào.
      Hài Lòng vừa vào phòng tiếp khách, liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi ghế sô pha ôm mặt khóc, vội bưng lên khay tới, vừa vừa dịu dàng : "Vị tiểu thư này --"
      Người phụ nữ khóc lóc, nghe thấy vậy đột nhiên ngừng khóc, thình lình ngẩng đầu lên.
      Ôn Dị trố mắt ngây ngốc tại chỗ.
      Thiệt hay giả? Ngừng khóc rồi? Cái người phụ nữ được làm bằng nước này, ở bên cạnh cố gắng những lời hữu ích, tốn bao nhiêu miệng lưỡi. Bà ấy hoàn toàn để ý tới, cứ khóc khóc khóc, khóc khóc khóc, kết quả Hài Lòng chỉ nhàng kêu tiếng, bà ấy lại ngừng khóc, rất quá đáng!
      Chân Hài Lòng tới đột nhiên dừng bước, cả người càng thêm trố mắt ngây ngốc tại chỗ.
      Last edited: 17/10/14

    4. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 3.2
      Ông, Ông Trời Ơi!
      Cái... cái tiểu thư này, người phụ nữ che mặt khóc lóc, căn bản thể gọi là phụ nữ, mà nên tôn làm---
      Bà cố nội,
      "A ha ha ha. . . . . . Lâu lắm rồi có ai gọi ta là "Tiểu thư", a ha ha ha. . . . . ." Bà cụ phát ra tiếng cười y hệt như ma nữ Reiko.
      Hài Lòng bị tiếng cười ré thình lình phát ra đó làm cho kinh sợ, tự chủ quay lại nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh cửa.
      Bây giờ là tình huống gì? phải Tiểu Hoa tình địch của ở trong phòng khách, nhưng người phụ nữ trước mặt ràng là. . . bà lão, cách khác, trừ phi người đàn ông thầm mến bà lão. . . . . .
      Ách, phải, là tình "Bà-cháu" mới đúng.
      mặt Ôn Dị đầy vạch đen, ra là vì hai chữ "Tiểu thư" kia chọc cho bà nội Phượng cực kỳ vui vẻ.
      Haizz, xem ra dù người phụ nữ bao nhiêu tuổi, vẫn rất để ý đến cách xưng hô có trẻ tuổi hay là .
      Chỉ dùng rốn nghĩ thôi cũng biết, Hài Lòng nhất định nhìn mặt của bà, nếu đâu thể nào gọi bộ mặt già dặn đầy sương gió theo năm tháng: Bà nội ---- tiểu thư?
      "Đừng đứng nữa, đến đây đến đây, trong khay của con có đồ gì muốn đưa cho ta ăn sao?" Bà cụ vui vẻ hướng ngoắc ngoắc mãnh liệt.
      "Dạ, vâng." Hài Lòng đè nén kinh hãi trong lòng mình, bước nhanh về phía trước.
      "Woa, màu sắc của bánh xốp mứt táo này là xinh đẹp, vẫn còn tỏa ra hơi nóng, nhất định là mới ra lò." Bà cụ nhìn thấy đồ ăn ở bên trong chiếc đĩa thủy tinh được mang đến trước mặt, bánh xốp mứt táo sắp thành hình bông hoa đủ cả sắc lẫn hương, trông rất ngon miệng, kìm được cầm đũa gắp lên, tao nhã bỏ vào trong miệng cắn khẽ ---
      Bà trợn tròn hai mắt, ngọt mà ngấy, cảm giác xốp giòn rất có vị, phấn khởi trực tiếp khen ngợi: "Woa! là ngon, đây là bánh xốp mứt táo của cửa hàng nào? rất ngon, cực kỳ ngon."
      "Đây là bánh con làm, lão phu nhân, nếu bà thích ăn, phòng bếp còn rất nhiều, chỉ là ăn nhiều bánh xốp mứt táo khô miệng, bà cần phải uống chút nước trái cây để làm dịu cổ họng." Hài Lòng mỉm cười trả lời. Nhưng nhìn bà ấy ăn cái rồi cái khiến cho thể lo lắng.
      "Đây là bánh con nướng, rất có tay nghề. Khó trách A Dị của chúng ta vừa rồi muốn ta đừng khóc, muốn ta ăn ít đồ, hóa ra là nó giấu đầu bếp giỏi ở công ty. Ta ăn nhiều, khay này là đủ cho ta rồi." Bà cụ ngừng lắc đầu, ánh mắt khâm phục bắt đầu nghiêm túc quan sát đứa con đứng trước mặt.
      Mặc quần áo được cắt xén đơn giản nhưng lại có vẻ khá hợp với màu xám tro của đồ công sở, khiến cho bà kìm được nhíu mày, chỉ bởi vì dáng người như vậy, nhan sắc như thế----
      Má ơi! Ngay cả bà lão nhìn mà cũng vừa ý.
      này còn trẻ như vậy, lại ăn mặc như mấy bà cụ già cỗi, thậm chí tóc của con bé, cũng rất quy củ chỉ quấn thành búi, đáng tiếc, này có khuôn mặt thanh tú sạch gọn gàng như vậy.
      Nhưng mà làm cho lòng nhộn nhạo vẫn là con ngươi nhã nhặn trầm tĩnh của bà ấy, khiến cho người ta nhìn mà thấy an ủi vỗ về trong lòng. A Dị của chúng ta? Hài Lòng sửng sốt chút, người phụ nữ này sao lại gọi Ôn Đại thân mật như thế, bà ấy phải là ---
      "Bà nội. Khay này con cũng có phần. Nếu bà muốn ăn nữa, con nhờ Hài Lòng đem thêm chút bánh tới đây cho bà." Ôn Dị thể tới. Bà nội lại hiểu lầm tất cả bánh xốp mứt táo đều dành cho mình, vậy được.
      "Cái gì, khay bánh xốp mứt táo này còn có phần của con!" Ôn nội cực kỳ hoảng sợ. Mắt thấy cháu nội đích tôn sắp đến bên cạnh, bà vội bưng khay lên, giấu vào sau lưng.
      Ôn Dị trợn to mắt, thể tin được bà nội mà lại dùng đến chiêu này, "Bà nội, đây là khay thức ăn mà con cầu Hài Lòng đem tới, với lại ràng hồi nãy bà mới muốn ăn." biết là đúng, mới vừa nãy vẫn còn ở trong ngực khóc đến cả suối nước mũi, cả biển nước mắt.
      "Hồi nãy là hồi nãy, bây giờ là bây giờ. Dù sao vẫn còn trong bếp, con nhờ Hài Lòng lấy cho con ăn , ta mới vừa khóc lâu như vậy, đứa Tiểu tử chết tiệt như con cũng an ủi ta. Bây giờ lại còn định giành bánh xốp nhân mứt táo với bà nội, Ôn Dị, con có thấy xấu hổ hay ?" Ôn nội ra suy nghĩ của mình.
      "Con có an ủi nội? ràng là nội khóc đến mức lảng tai. . . . . ." Oan uổng, vừa rồi đến mức cổ họng muốn toét ra, thế mới đầu hàng gọi điện thoại nội bộ cho Hài Lòng, chỉ là ngờ hiệu quả đáng kinh ngạc.
      "Ái chà, con được lắm, tiểu tử thối A Dị, dám bà nội lảng tai, ngờ con lại những lời phản nghịch như vậy. Đều là từ miệng con ra, nếu ta lảng tai, vậy Hài Lòng gọi ta, sao ta lại nghe thấy?" Ôn nội nghe được hai mắt muốn lồi ra, thiếu chút nữa là bắn ra máu.
      "Bởi vì Hài Lòng gọi nội là "Tiểu thư" ." đến đây, liền thấy vô cùng khó chịu.
      dùng cả buổi sáng để an ủi bà, kết quả bà vốn hề cảm kích, thậm chí còn vu oan cho cố gắng an ủi bà.
      "Trời ơi! đứa tiểu tử thối này lại dám dùng cái loại giọng điệu này để chuyện với bà nội, ta thể với ông nội của ngươi." Ôn nội tức giận đến mức dựng râu trợn mắt.
      "Ông nội cũng bắt cá hai tay rồi, nội khẳng định với ông ấy có ích lợi sao?" Ôn Dị lành lạnh nhắc nhở bà, mới vừa khóc lóc đau lòng đến muốn chết, bây giờ ràng quên sạch hết toàn bộ.
      Chân Hài Lòng hoàn toàn ngơ ngác, cũng ngây ngốc đứng kế bên.
      Bây giờ là cái tình huống gì? Bà cháu vì khay bánh xốp nhân mứt táo mà tranh chấp giành giật với nhau, mà người đàn ông thầm chuyện với bà nội hết sức đụng chạm, cảm giác giống như đứa con nít chưa trưởng thành. Là mặt khác của , theo như được thấy, lại càng thu hút hơn . . . . . .
      "Ờ đúng, ta quên mất ông nội con cái lão hư đốn đó, tuổi cũng cao rồi, lại có thể ôm bừa em. . . . . ." câu thức tỉnh người trong mộng, Ôn nội giận đến nghiến răng nghiến lợi.
      Ôn Dị thừa dịp bà nội tiếp tục mắng, định đoạt lấy cái khay sau lưng bà, ai ngờ --
      "Định làm cái gì!" Ôn nội tinh mắt cầm cao khay sứ.
      "Bà nội, con còn chưa ăn sáng mà!" Ôn Dị kháng nghị cách ai oán .
      "Ta cũng chưa ăn sáng nhá, chữ nghĩa con học chạy đâu mất rồi. Có biết cái gì gọi là kính lão đắc thọ, Khổng Dung nhường lê , lại dám giành bánh xốp mứt táo với bà nội, con có thấy xấu hổ hay hả?" Ôn nội càng càng tức, cầm thèm cầm đũa, trực tiếp duỗi tay cầm bánh xốp mứt táo lên nhét vào trong miệng.
      thể nào!
      "Lão phu nhân, bà đừng ăn vội như thế, nếu bị nghẹn." Hài Lòng khẩn trương vội vàng .
      "Tiểu tử thối, con có nghe thấy , thư ký của con thậm chí còn có lương tâm hơn con. Đúng rồi, tên con là Hài Lòng, vậy họ của con là gì đấy?" Ôn nội nghe gật đầu mạnh, dĩ nhiên vẫn quên bảo vệ bánh xốp mứt táo của bà, cháu nội của bà ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.
      "Lão phu nhân. Con họ chân."
      "Chân Hài Lòng, ừ, tệ, ta thấy con ngoan ngoãn, ta vừa lòng, thời đại này, con chịu xuống bếp nấu ăn nhiều." Ôn nội hài lòng gật đầu liên tục.
      Ôn Dị thầm kêu than, vội cuống quýt mở miệng: "Thư ký Chân, nơi này cần quan tâm nữa, làm việc của mình ."
      "Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng cung kính gật đầu, ngay sau đó đành lòng mở miệng hỏi: "Ôn Đại, sếp và lão phu nhân đều chưa ăn sáng, có muốn tôi xuống bếp ---"
      " cần nhiều chuyện, chỉ cần làm tốt bổn phận công việc của mình là đủ rồi." Ôn Dị lạnh lùng ngắt lời , nếu để cho làm tốt bữa sáng, bà nội nhất định làm thay đổi suy nghĩ của , và cũng muốn lại tiếp tục tuyển thư ký mới.
      Cơ thể Chân Hài Lòng cứng đờ, mặt vẫn cố nặn ra nụ cười như cũ, "Vâng, Ôn Đại, vậy tôi ra ngoài trước."
      Last edited: 17/10/14

    5. nguyen_phuc

      nguyen_phuc Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      108
      Chương 3.3
      "Này, Hài Lòng chờ chút. A Dị xấu xa, nhiều chuyện cái gì, bà nội của ngươi đói bụng đến mức bụng kêu ùng ục, thế mà con lại cho Hài Lòng làm điểm tâm cho ta, con muốn bỏ đói bà nội này đúng ?" Ôn nội bùng nổ, mắt thấy món ăn sáng ngon miệng bay mất, bà thể tự cứu tế mình, hơn nữa--
      Bà mới vừa phát ra việc Hài Lòng rất thích cháu nội bà.
      "Bà nội, ý con muốn , khay bánh xốp mứt táo đủ để bà ăn no rồi, cho nên con mới cầu Hài Lòng cần nhiều chuyện, ấy còn có rất nhiều việc phải làm." Ôn Dị chột dạ giải thích. Chính xác là muốn Hài Lòng tiếp tục ở lại đây, nếu rất có thể mất người thư ký tốt.
      " phải con mới khay thức ăn này con cũng có phần. Nếu như vậy, bà nội đâu thể no bụng?" Ôn nội vui lườm cái.
      Muốn ép bà, cũng suy nghĩ kỹ chút bà chăm sóc nó từ cho tới lớn, ý nghĩ kia của nó, sao bà lại có thể nhìn ra chứ.
      "Được rồi, Hài Lòng, có thể phiền lấy thêm hai phần ăn sáng rồi mang tới phòng tiếp khách ?" Ôn Dị đầu hàng.
      "Ôn Đại, bây giờ sắp đến trưa rồi, hay là hai người ăn trưa luôn?" người là người đàn ông thầm mến, người còn lại là bà nội của người đàn ông thầm mến, dĩ nhiên hề cảm thấy phiền toái.
      "Trưa nay ăn món gì?" Chăm chú nhìn mặt đồng hồ kim cương cổ tay, à ha, cũng sắp mười giờ. Chẳng trách cũng đói bụng đến sắp chết.
      "Mì lạnh kiểu nhật, phối hợp với canh rong biển. Còn có chút thức ăn còn lại từ buổi sáng là rau trộn, tôm tempura, món điểm tâm ngọt là đậu hũ hạnh nhân." Hài Lòng vội vàng báo cáo ngừng, tất cả đều là các món dinh dưỡng và giải nhiệt, vừa đúng cho hai người họ hạ hỏa.
      "Được rất tốt, quá ngon." Ôn nội vừa nghe, nước bọt mau chảy xuống, nghĩ tới hôm nay đến Vụ Sở đánh giết cháu trai, mà lại có thể hưởng lộc ăn lớn như thế.
      "Hài Lòng, vậy mau xuống dưới làm ." Ôn Dị cũng đói bụng đến mức phải gật đầu mạnh.
      Tay nghề của sớm bắt được thành công dạ dày , cho nên ban đầu mới phá phòng uống nước. Sửa lại thành phòng bếp đầy tiện nghi.
      "Vâng, Ôn Đại." Hài Lòng cung kính nhận lấy mệnh lệnh.
      vừa , bên trong phòng tiếp khách lại chỉ còn lại hai người bọn họ.
      "A Dị, Hài Lòng nấu ăn cũng tệ, nhưng mà phải con bé là thư ký sao, tại sao phải làm bữa trưa? Bà nhớ phải lúc trước bọn con đều ăn cơm ở ngoài sao?" Ôn nội lúc này mới phát chỗ kỳ lạ.
      "Đúng ạ." Trước đó đúng là như vậy.
      "Vậy con bé tại sao phải làm bữa trưa?" Ôn nội hiểu hỏi.
      "Con xin ấy làm." Ôn Dị giật mình, nhưng mặt biến sắc.
      "Con?" Ôn nội khá kinh ngạc.
      "Dạ, có lần con ăn được cơm hộp do ấy tự làm, cảm thấy ăn ngon hơn ở ngoài, cho nên con liền hỏi ấy có đồng ý kiêm làm nữ đầu bếp hay , ấy đồng ý." mấy câu đơn giản qua loa, muốn nhiều lời.
      " ra là như vậy, có điều chỉ nhìn bánh xốp mứt táo mà con bé làm, ăn lại ngon như vậy, tay nghề của con bé chắc chắn kém." Ôn nội gật đầu cái.
      "Dạ." Ôn Dị gật đầu cái, vừa nghĩ tới việc chờ lát là có thể nếm thử thức ăn Hài Lòng làm, môi kìm được nâng lên chút.
      "A Dị, ngộ nhỡ Hài Lòng từ chức, vậy sau này phải con lại phải bắt đầu ngày ngày ăn ở ngoài?" Ôn nội nheo mắt lại, đứa cháu kín kẽ lạnh lùng, chuyện của người khác cũng hề hứng thú, cảm xúc, duy chỉ có người nhà là ngoại lệ, mà con bé Hài Lòng này . . . . .
      Ôn Dị rùng mình, sau đó cười cười, "Đúng ạ, chỉ là ấy từ chức!"
      Bởi vì ấy say đắm, thành mấy người thư ký trước cũng như vậy, chỉ là sau khi họ phát mình rất nhanh phải từ chức chuyển sang làm thám viên. Duy chỉ có Hài Lòng ---
      Haizz, xem như đá trúng tấm sắt. (ý là gặp khó khăn) "Tại sao ấy từ chức? Chính là vì ấy thích con sao?" Ôn nội cũng chấp nhận.
      Trong lòng Ôn Dị chấn động, "Bà nội, sao bà lại phát nhanh thế." Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
      " phải là bà phát , mà là biểu của con bé quá ràng. Chỉ là bà cảm thấy rất kỳ lạ con mà lại xào mực này, thậm chí còn thay đổi tác phong xin ấy làm bữa trưa, con có chút khác lạ đó."
      " rất tuân thủ chức vụ của mình, hơn nữa làm việc nghiêm túc lại chịu khó, đó là lý do căn bản con xào mực ấy." Chính là quá an phận, quá nghiêm túc lại rất chịu khó, căn bản là nhân viên tốt trong mắt ông chủ, đừng xào , thậm chí cũng muốn chuyển sang làm thám viên.
      Bởi vì tính cách của quá dịu dàng, chất phác, thanh nhã lịch , lại cực kỳ tinh tế nhạy cảm, giống như tính tình của người con chỉ thích hợp ở trong phòng ấm, mưa gió bên ngoài chỉ làm tổn hại đẹp đẽ của ấy . . . . .
      "An phận thủ thường? Sao, con là con bé chưa từng tỏ tình với con dù chỉ " lần" sao?" Nghe được trọng điểm, Ôn nội kinh ngạc vừa uống nước trái cây vừa hỏi.
      "Dạ đúng." Ôn Dị hơi nhíu mày. Cầm tách trà đặc pha rất vừa ý. Thoải mái uống.
      " thể nào, bà thấy con bé rất thích dáng vẻ của con vừa rồi con con bé nhiều chuyện, cả người nó đều cứng lại, chắc chắn là bị câu kia của con đâm đến bị thương, ái dào, là đứa trẻ đáng thương. Sao lại thích người đàn ông sắp đính hôn." Ôn nội ngừng lắc đầu đau lòng.
      "Bà nội. . . . . ." cũng nhìn thấy bóng dáng cứng đờ của .
      "A Dị. Bà nội , cũng phải là còn thích Lâm Uyển Nhi, tại sao lại đồng ý đính hôn với bé ấy vào tháng sau chứ?"
      Đây là chỗ Ôn nội nghĩ mãi cũng hiểu.
      "Bà nội, người cảm thấy ấy rất thích hợp làm cháu dâu của Ôn gia sao? Bất luận ở phương diện nào chăng nữa mặt Lâm gia và Ôn gia là hai gia đình rất thân thiết, bàn về tình nghĩa, bàn về gia thế, thậm chí bàn về dáng vẻ học thức bề ngoài, Lâm Uyển Nhi đều có thể đáp ứng, là đủ điều kiện xứng đôi nhất với con, cho nên---
      lựa chọn ấy. "
      Đúng vậy a, nếu xét về điều kiện bên ngoài, Uyển Nhi đúng là lựa chọn tốt nhất, nhưng bà nội biết con cũng bé ấy. . . . . . , phải , cho tới bây giờ con, cũng chưa lòng bất kỳ người con nào, " Ôn nội thầm thở dài
      . "Bà nội, đời này có tình đích thực sao? Nếu có, vậy tại sao ông nội cứ ba ngày hai bữa là bắt cá hai tay lần?" Nghĩ đến ông nội phong lưu nhà , quả khiến cho nước mắt của bà nội chảy còn nhiều hơn 100 con sông Mịch La cộng lại, thể chất vấn tồn tại của tình đích thực.
      "Bà quyết định ly hôn với ông nội của con!" Sắc mặt Ôn nội trầm xuống, ông ấy làm tổn thương trái tim bà đủ rồi, bây giờ bà thỏa hiệp nữa.
      "Cái gì!" Ôn Dị giật mình.
      Bà nội muốn ly hôn? Đây cũng phải là chuyện đùa.
      "A Dị, con nên tin vào tình đích thực, bà nghĩ con bị ảnh hưởng bởi phong lưu của ông nội mình, đây là lỗi của nội, nhưng bà nội nhất định phải cho con biết, đời này có tình đích thực, bà tin Hài Lòng chính là người lòng con." Ôn nội bùi ngùi lắc đầu.
      Ánh mắt mà bé kia nhìn cháu trai của bà, tràn đầy tình cảm dạt dào, đó là ánh mắt mà người con dùng để nhìn người đàn ông mình sâu sắc, chỉ tiếc người đàn ông con bé chính là người tin vào tình đích thực.
      Trong lòng Ôn Dị chấn động, ngoài miệng phớt lời : "Vậy sao? Đáng tiếc con hoàn toàn có cảm giác gì với ấy, căn bản con cũng thích ấy."
      "Được là hạnh phúc, chỉ tiếc bị người mình xem thường cái hạnh phúc đó, giống như bà với ông của con, bà ông ấy, thế nhưng ông ấy lại bà, mà bà lại tự cho là mình đúng, ngày nào đó ông ấy bị tình của bà làm cho cảm động. chứng minh, bà sai, cho nên nếu con lòng thích con bé, xin con đồng ý với bà nội, tuyệt đối cho con bé bất kỳ tia cơ hội và hi vọng nào, nếu con bé nhất định bị tổn thương."
      "Yên tâm , bà nội, con cho ấy bất cứ cơ hội hay hy vọng nào"
      Last edited: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :